Saturday, August 8, 2009

Đánh kẻ chạy lại? - Nam Hải

I. Cùng một tựa đề này, cách đây hơn mười năm, tôi đã đề cập đến câu chuyện rất ồn áo lúc bấy giờ là ”Có hay không có văn nghệ phản kháng ở trong nước”. Lúc ấy, tôi đã đưa ra một số bằng chứng về những bài viết của Trần mạnh Hảo, Dương Thu Hương …. Và cho rằng, chẳng làm gì có cái chuyện văn nghệ phản kháng với những cái tên tuổi như thế. Đây chẳng qua chỉ là một vụ dàn dựng thành câu chuyện của tập đoàn Việt cộng để nhằm hai mục đích:

*. Làm phân hoá hàng ngũ văn nghệ sỹ cũng như khối người quốc gia tại Hải ngoại.

*. Vờ cởi trói văn nghệ để mở ra một vụ trăm hoa khác ở trong nưóc theo kiểu trăm hoa đua nở ở miền bắc vào năm 1958.

Bạn đọc còn nhó chứ, vào thời gian ấy, trước từ đổi mới của Gobachev, đám đoàn đảng Việt cộng rơi vào hoang mang, bấn loạn, chẳng biết phận mình sẽ ra sao. Muốn đổi mới theo Nga thì sợ Trung cộng bóp cổ (vì chúng ở xát bên cạnh). Muốn bon chen theo chân tây phương để được mở mắt ra nhìn xem đế quốc Mỹ nó to nhớn như thế nảo thì sợ đeo mo vì đồng bào Việt tại hải ngoại đã chiếm mất vị thế chính nghĩa ở ngoài nước. Đã thế, sẽ … chết với người dân ở trong nước vì cái chiêu bài “đánh Mỹ cứu nước” hôm nào còn rất nóng. Tệ hơn thế, cũng vì cái chiêu bài ấy mà không biết bao nhiêu là người dân Việt trên cả hai miền đã chết một cách oan khiên. Nay xin thần phục Mỹ thì …. trả lời làm sao? Nhưng nếu không tìm được cái lỗ thoát thì cái đoàn đảng của chúng còn chết nhanh hơn. Cuối cùng vì túng kế, Nguyễn văn Linh liều há mồm cho từ đổi mới chui ra rồi muốn đến đâu thì đến.

Tuy thế, cái từ đổi mới ấy không được nhiều người đón nhận. Bởi lẽ, ai cũng biết nó không tự nhiên, thật lòng, nhưng được tính toán, và riêng đám văn nghệ văn gừng viết mướn theo lệnh đảng thì được học tập rất kỷ lưỡng về cởi trói rồi trói lại. Kế đến, kinh nghiệm của bài học “Trăm Hoa” năm nào mà những Văn Cao, Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn hữu Đang, Phùng Cung vì lý tưởng nhân bản đã bị biến thành những nạn nhân của trò chơi trăm hoa rồi thành thân tàn ma dại. Cho đến khi nhắm mắt lìa đời, họ chẵng bao giờ nhìn thấy hoa nở. Trái lại, chỉ có cửa địa ngục mở ra mà thôi. Nên ngoài một số tên làm cò mồi như Hảo, Hương … chạy cờ cho kế hoạch này, chẳng có ai bị rơi vào cái bẫy cởi trói của Việt cộng ở trong nước. Theo đó cuộc “phản kháng” rất mau tàn. Riêng kẻ chạy cờ thì được chút bổng lộc!

Trong khi đò, vì dễ tin, (cái bệnh của con người nhân bản là vậy), người Việt Hải ngoại (nói đúng ra thì chỉ có những ông bà văn nghệ văn gừng hay chính trị chính em), là trúng kế phản kháng của Việt cộng thôi, chứ đại đa số người dân thì đi cày kiếm cơm áo đã dài người ra, thêm cái vụ “giải phóng” phải chạy vắt dò lên cổ hôm nào, nên cứ trông thấy Vẹm là như nom thấy thần chết và cho đến chết cũng sẽ không bao giờ rơi vào kế của chúng, chứ nói chi đến việc mất thời giờ để bàn về cái chuyện “phản kháng văn nghệ” như ruồi bu ấy.

Đã thế, Tổng Thống Nguyễn văn Thiệu vẫn còn để lại một di chúc quý giá cho mọi người: "Đừng có nghe những gì thằng cộng sản nói, nhưng hãy nhìn kỹ những gì chúng làm". Khi nói toạc ra như thế sẽ có người giận, nhưng sự thật của tập thể đồng bào là thế, không nói ra thì sẽ có lỗi vời những ngưòi đi sau. Rồi ông này bảo có, bà kia bảo không, hai bên bênh, chống, choảng nhau đến vỡ đầu xé tai ra vì cái đòn “phản kháng” gỉa của Việt cộng. Kết qủa, bọn gian ác ở Hà Nội từ Nguyễn văn Linh, Phạm Hùng đến râu rìa của chúng, cũng như chính những cái tên mà báo chí ở hải ngoại ra rả vẽ vời thêm chân là những nhà phản kháng kia phải một phen cười đến vỡ bụng. Trong lúc ta lại thành nhiều phe, giận dỗi nhau! Rõ chán!

Nay thì chuyện “văn nghệ phản kháng” đã rõ trắng đen rồi. Chắc không còn ai muốn nhắc đến cái chuyện phản kháng của công an văn hóa Trần Mạnh Hảo và cán bộ địch vận Dương thu Hương như là những “văn nghệ sỹ phản kháng“ nữa? Chắc không còn ai ca tụng bọn ăn cháo đá bát, đã lợi dụng tình thương, lòng thương xót của đồng bào, rồi trả ơn bằng “đỉnh cao chói lọi” hay hậu “ly thân” nữa nhỉ? Nhưng có lẽ tích cực hơn, người Việt Nam ta đã nhận ra những bộ mặt trong hàng ngũ cán cộng chuyên nghề đi lừa gạt lòng lương thiện của đồng bào ta rồi? Và hơn thế, họ còn biết rằng, nhờ đồng bào mà chúng bán được mớ sách, kiếm đựợc tý danh hoặc kiếm được một chỗ sống tốt hơn, là chúng trở lại nguyên hình của loài mà Kark Mark, ông tổ của loài bất nhân cộng sản này đã định nghĩa trước về chúng rằng: “chỉ có những loài thú mới ngoảnh mặt trước những nỗi bất hạnh của đồng loại”.

Khi viết ra chuyện này, tôi biết có nhiều người không muốn nghe lại, nhưng sự thật của đa số thầm lặng nghĩ như thế. Họ buồn lắm, họ có khi nào đi vỗ tay hoan hô những Tín, Hương, Hảo mà không hảo, để ngày nay họ “được” trả ơn bằng cái tát từ “đỉnh cao chói lọi” đâu? Họ bị “trả ơn” như thế vừa bất công mà cũng là một sự trả ơn bất nhân bất nghĩa nữa!

Tôi gọi đây là sự “trả ơn” bất nhân bất nghĩa của tác gỉa đối với đồng bào tỵ nạn cộng sản nói riêng, và đồng bào nói chung, là vì, có ai nhờ đồng bào để được chạy ra ngoại quốc sinh sống rồi quay ra trả ơn bằng cách ca tụng tội ác của kẻ, là nguyên nhân đẩy đồng bào phải xa quê hương của mình không? Có ai nhận ơn và trả ơn bằng cách quay lại sỉ nhục tập thể đã làm ơn cho mình không? Tôi tin là không có ai. Nhưng thực tế lại có. Thề thì cái có ấy phải thuộc thành phần bất nhân bất nghĩa mời làm đưọc. Trước kia thì Hồ đã làm thế với cụ Phan bội Châu và bây giờ đến lượt Dương thu Hương đối với đồng bào mình.

Hay y thị cho răng y thị không mắc nợ người tỵ nạn? Nếu y thị không nhờ đến đồng bào tỵ nạn, thì ai làm cho cái phản kháng cuội kia thành lớn và cái tên của y thị nổi lềnh bềnh lên trên mặt ao tù? Và nhờ đâu mà Việt cộng lợi dụng y thị thành con cờ “tự do” phản kháng để đẩy y thị đi đây đi đó để làm cuộc tuyên truyền, rồi giúp vốn cho y thị đi tỵ nạn? Y thị tự có cái tài lớn như thế hay sao? Há thị không biết rằng sách của y thị đã bao gồm được hầu như trọn vẹn những từ ngữ dâm ô, tục tĩu, dơ bẩn, không phẩm hạnh, làm cho người đọc có nhân bản phải lợm giọng hay sao? Rồi nếu y thị bảo mình không là con cờ, không là cán bộ văn hóa địch vận của cộng thì hãy nhìn cung cách phản kháng và nhìn cách đối xử của Việt cộng với những người tài trí, tâm đức hơn y thị cả ngàn bậc như Lê thị Cộng Nhân, Nguyễn văn Đài và mới đây là Lê Công Định thì sẽ có câu trả lời chính xác về vai trò của “phản kháng” của y thị.

Đó là nhìn từ phía ta, tuy nhiên, y thị chắc cũng có đủ ngôn từ để biện luận cho một công tác khổ nhục kế, để lừa dối lòng lương thiện của con người nhân bản chú? Dĩ nhiên rối, công ấy là công đầu cứu đảng mà. Bởi lẽ, xưa nay, Việt cộng đã tối mày tốì mặt vì những sách báo vạch ra những tội ác đáng ghê tởm của Hồ chí Minh và đồng bọn. Chúng muốn kiếm một vài tay lót đường, nhưng kiếm không ra. Nay “tự nhiên” có được một mụ từng đóng vai “phản kháng” bị đi tù, rồi “ phải “tỵ nạn ra ngoại quốc, mà lại viết sách dày cả mấy trăm trang để ca tụng công đức của tội ác thì không phát huy chương sao được? Bời vì, nhờ cuốn sách ấy, lại gây ra hoang mang cho người ở hải ngoại. Biết đâu họ lo “choảng” nhau về cái “đỉnh chói loị” mà quên đi những tội ác chúng đang làm ở trong nước như vụ Hòang Sa, Trường Sa và Bauxite tây nguyên thì đảng và nhà nước không muốn mừng cũng phải mừng. Cái công cứu đảng ấy y thị muốn có mấy cái “mề đay” mà chẳng được? DTH viết:

“Trong hội nghị ấy, tuyệt đại đa số uỷ viên đứng về phía Ba Danh và Sáu, họ muốn có một vinh quang phương trượng hơn vinh quang của cuộc kháng chiến chống Pháp. Họ muốn có cuộc chiến tranh này. Đó là một đam mê, một đam mê bất khả kìm chế. Một cuộc tình định mệnh quyến rũ cả một dân tộc trong cơn cuồng si. Nỗi đam mê trở thành anh hùng còn hung dữ hơn nỗi đam mê nhục dục. Trong ngọn lửa thiêu đốt của dục vọng, không lý lẽ nào tồn tại”

Khá lắm! DTH đáng được huy chương sao vàng vì đã tự ý hay có chỉ đạo, đổ tội cho cái gọi là bộ chính trị VC làm mọi thứ chuyện để cứu Hồ, một cái phao duy nhất cho chúng bám vúi vào để bảo vệ quyền lợi của phe nhóm? Nhưng y thị có biết răng, viết như thế thì lại làm cho cái “đỉnh cao chói lọi” của DTH quá hèn và trở thành một hình nộm, bảo gì làm nấy! Việc này, theo anh bạn tôi bảo, viết thế là không công bằng, viết như thế là không rõ. Lý do, nếu Hồ chí Minh là một cái hình nộm thì chắc phải có văn nô, thi nô tầm cỡ hay ai kia làm nghề “cầm cần” cho Hồ chủ tịch “chơi” Nông Thị Xuân chứ? Hồ có tự làm chủ được mình đâu? Ở ngoài chả có ai hay biết chuyện này, hy vọng khi tái bản, tác gỉa ghi lại cụ thể vụ việc … nâng … đỡ cụ hồ thế nào để cho cuốn sách tăng thêm phần thuyết phục!

"Cô Xuân đã yêu anh Cả cũng vào thời gian ấy ... Mối tình oan nghiệt này bắt đầu vào mùa chiến dịch năm I953 ... năm 53( vào thời gian này Nông thị Xuân còn ở tuổi vị thành niên) ; chắc chắn là như vậy. Người ta bảo đấy là năm con Rắn, Quý Tỵ, con rắn xanh. ... " (trang 63)…

Khá đấy! Dụ dỗ, ăn ở với trẻ vị thành niên thì bị tội gì và kẻ dắt mối phạm tội gì? Không biết trong cái xã hội Việt cộng có vấn đề luân lý cấm “ăn ở” với trẻ vị thành niên hay không? Nếu có thì kẻ “ăn ở” với trẻ vị thành niên có bị đưa ra trưóc toà án hay không? Nếu đã có kẻ bị đưa ra toà án về tội này, thì Hồ chí Minh có được miễn thứ hay không? Hay có điều khoản nào cho hưởng ngoại lệ?

Sau đây tôi trích lại một phần bản tin về phiên xử của toà án ND Hà Nội. đăng ngày 26/06/2009, vnexpress/phápluật về loại tội tương tự như Hồ chí Minh:

“Dù ông Sinh (Cung? 72 tuổi) một mực không thừa nhận đã hiếp dâm, nhưng VKS khẳng định quá trình tố tụng của vụ án đã làm đúng quy định, không có chuyện bức cung ... Xét bị cáo là cán bộ có cống hiến, nhân thân tốt, là thương binh 3/4, lại có vấn đề về thần kinh đang phải điều trị tại bệnh viện, nên VKS đề nghị tòa tuyên mức án dưới khung hình phạt, chỉ là 7-9 năm tù. Cuối cùng, TAND Hà Nội tuyên phạt ông Sinh 9 năm tù về tội hiếp dâm trẻ em (nguồn VNexpress/pháp luật/26-6/2009)”

Có lẽ cái toà này đã nhầm khi đem ra xử vụ này chăng? Bỏi lẽ, trong “đỉnh cao chói lọi” DTH gọi loại quan hệ này là tình yêu. Kế đến, việc làm của ông Sinh, là cựu thương binh, là người đã đi theo Việt cộng, nên trong vụ án này, xét cho cùng, ông Sinh cũng chỉ là học tập và làm theo gương của “ bác hồ vĩ đại “ mà thôi. Đã thế, ông ta cũng chỉ làm lén mấy lần và không giết nạn nhân! Tại sao ông ta bị lôi ra trước tòa án Việt cộng vì học tập và làm theo bác, trong khi đó người làm gương là Hồ lại trở thành cha gìa của Việt cộng?. Lạ thật!

“Tôi biết cậu giận tôi lắm. Cậu chưa đến mức căm thù hay manh động đã là may. Bởi ai cũng biết cậu là người gắn bó nhất với ông cụ trong đời sống tình cảm. Rằng hồi ở chiến khu chính cậu đã sang bên thành đoàn để gặp gỡ cô Thanh Tú. Cũng chính cậu can thiệp để cô Minh Thu thôi vác chăn vác chiếu đến ngôi nhà sàn. Rồi cũng chính cậu dẫn cô Xuân đến nơi ấy. Rằng cậu là người duy nhất mà cô Xuân tin cậy và phó thác tổ chức cuộc đời. Rằng cậu cũng là người duy nhất mà ông cụ có thể nói mọi chuyện một cách không kiêng dè, không ý tứ (262)”

Tội nghiệp chưa? Người ta cứ tưởng Vũ đi làm cách mạng, và làm được nhiều chuyện kha khá, ai ngờ, Vũ (tức Vũ Kỳ), cha của Vũ thư Hiên dưới ngòi bút của DTH trở thành một tay dắt mối chuyên nghiệp!

Chỉ cần xét qua vài đoạn văn ngắn này, dù dưới bất cứ một lý luận nào, y thị không thể chối cải được việc làm tay sai, giết mướn nền văn hóa nhân bản của dân tộc Việt thay cho Việt cộng bằng một thứ ngôn ngữ không luân thường đạo lý. Về điểm này, Y thị xứng đáng là đồ đề ruột thịt của Tố Hữu trong vai “ thổi kèn” Hồ chí Minh. Khi Hồ hiếp dâm một em bé tuổi vị thành niên nhiều lần, hiếp đến mang bầu đẻ con, rồi giết chết em để bịt miệng, mà y thị lại ca tụng đó là một “đỉnh cao chói lọi” và là “cha gìa của Việt cộng”!, (tôi xác định, có thể y là cha già của Việt cộng thôi, chứ đối với nhân dân Việt Nam thì sẽ không bao giờ) thì người Việt Nam chúng tôi tưởng tượng không ra, hiểu không thấu cái triết lý và hoàn cảnh của Việt cộng được. Thế mới biết, tính cách của một “nhà văn nhớn” của Việt cộng chuyên nghề thổi kèn là thế đấy. Họ thiếu hẳn chữ lương thiện, nếu như không muốn nói là, họ không còn biết đến nhân luân, đạo lý, lễ nghĩa của loài người là gì nữa! Thật đáng ghê sợ.

Sợ vì, nếu khi còn là một đảng viên, sau này vì khổ nhục kế mà chấp nhận bị khai trừ, DTH không biết đến điều luân lý cơ bản của xã hội loài ngưởi cũng là lẽ thường. Nhưng khi sang Pháp sinh sống, y thị chắc đã mở mắt và phải biết rằng, trong xã hội nhân bản, có luật pháp người ta tôn trọng nhân phẩm con người ra sao, và cách riêng những người cầm bút trong tinh thần tự do sẽ có thái độ như thế nào? Chắc chắn không một ai bênh vực những tên cường đồ đạo tặc hiếp dâm trẻ vị thành niên. Nhưng DTH là khác người, y thị không làm theo khuôn mẫu Nhân Lễ, luân lý, đạo nghĩa của con người, mà lại đi ca tụng chuyện hãm hiếp trẻ vị thành niên của Hồ. Thế mới biết rằng, “trẻ ăn trộm gà, già ăn trộm trâu!” kẻ đã có đảng tính trong máu thì máu ấy khó đổi vì nhân tính không còn!

Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến vụ Trần Trường cũng như B40 của Paris by Night dạo nào. Tôi không cho những phản ứng cũa đồng bào là quá đáng, hay có ý bịt miệng, ngăn cấm những ngưòi ấy không được hành sử quyền tự do tư tưởng và ngôn luận của mình. Nhưng chỉ có ý bảo cho họ biết là họ làm không đúng chỗ, không đúng nơi mà thôi. Trường hợp họ không đến những nơi có đồng bào Việt Nam tỵ nạn cộng sản, hay đến những nơi không có người ghê tởm tội ác của Hồ chí Minh thì tha hồ họ muốn làm gì thì họ làm. Hoặc gỉa, họ cứ ở trong nước mà “yêu bác” bằng tay, bằng mồm ai cấm! DTH cũng vậy!

II. Ai cũng biết, người mình giàu nhân tính, sống vì cảm tính và dễ tin nguòi quá. Điều ấy thì có lợi cho tình cảm nhưng vào cuộc tranh đấu thì chúng ta đã bị lừa, đang bị lừa và sẽ còn bị lừa cho đến chết. Lạ thật, biết là kế lừa mà vẫn bị mắc lừa.

Những lúc gần đây, thỉnh thoảng có đôi ba bài báo chợ bảo rằng, vào lúc gần cuối đời ấy, Hồ đã không còn chỉ huy được ai, những chuyện gian ác kia là do đám Duẫn, Thọ đạo diễn cả. Mục đích của bài báo là gì nhỉ? Thả bong bóng, tìm cách chạy tội cho Hồ chí Minh chăng? Thế khi ra lệnh cho Phạm văn Đồng ký Công Hàm bán nước cho Tàu năm 1958, Hồ cũng bị bọn đàn em chỉ đạo hay sao? Rồi vụ đấu tố từ 1953-1958, cũng do người khác lãnh đạo cả, Hồ chẳng có trách nhiệm gì hết. Vụ sơi tái Nông thị Xuân rồi giết NTXuân cũng không do Hồ chí Minh chủ động à? Chẳng lẽ Hồ chí Minh là một tên mù sống trong thiên đường mù hay sao? Tin thế là nhẹ dạ qúa!

Cũng chưa hết, khi Võ văn Kiệt ngỏm theo Hồ, lại có người cho rằng y cũng vì dân vì nước mà đổi mới đấy. Y đổi mới chuyện gì vậy? Nếu Y có lòng với dân với nước thì tại sao Y không làm “đổi mới” khi có quyền hành trong tay, lại chờ đến khi sắp xuống lỗ, không còn tý quyền hành nào rồi mới vẽ vời ra cái chuyện hòa giải, hòa hợp. Mà nói cho ngay cái luận điệu, bỏ dĩ vãng, hòa giải của Y thì chỉ có về đầu hàng Việt cộng thôi, chứ làm gì có thảo luận về dân chủ, về đa nguyên. Hay y làm đổi mới vì từ một tên việt cộng trốn chui trốn nhủi ở trong rừng, cơm không đủ no., áo không đủ ấm, nhưng chỉ mấy năm làm “giải phóng”, y đã vơ vét của cải của nhân dân để cái trương mục của y dấu trong ngân hàng ở ngoại đã lên đến hơn một tỷ đô la Mỹ (theo báo chí có đang tải).

Nếu chỉ vin vào vài ba câu nói ngớ ngẩn của những tên Việt cộng đã hết thời mà bảo rằng chúng cũng vì dân vì nước, vì dân chủ, vì độc lập, vì tự do thì qúy vị cứ chờ đấy, sẽ còn nhiều dịp để mà viết thêm nhưng bài ca kế tiếp. Bởi lẽ, tất cả những tên Việt cộng hết thời, không còn quyền thế cũng sẽ ỡm ờ để đẩy chúng ta vào rọ cuối cùng trong kế sách lừa của chúng. Không có ngoại lệ. Bởi vì, bao lâu còn cộng sản, thì bấy lâu còn lừa dối. Tin chúng thì cứ đổ thóc giống ra mà ăn. Khốn nỗi vốn cũng không còn, lấy gì mà tin?

Nay lại đến chuyện của Nguyễn Hộ. Ai ở Sài Gòn vào sau ngày 30-04-1975 mà không nghe biết Nguyễn Hộ như một tên hung thần trong cái ủy “ban quanh quẩn thành phố” và đặc biệt trong ”tôn giáo vụ, mặt trận tổ quốc”. Hãy nghe tiếng nói tâm huyết tận đáy lòng Nguyễn Hộ đây thì quý vị sẽ hiểu được Nguyễn Hộ: “Đôi với bọn ngụy quân, ngụy quyền, nhà của chúng ta ở, vợ của chúng ta xài, con của chúng ta bắt làm nô lệ, còn bọn chúng nó ta giam cho đến chết”. Thử hỏi xem, có người miền nam nào thoát ra ngoài vòng kìm tỏa của “lý tưởng” cướp của giết người của lời phát biẻu ấy hay không? Theo đó, chỉ cần một câu nói mang tính vô đạo bât lương này, thì có hàng tấn sách sau khi bị thất sủng hắn viết ra để lên án cộng sản, mà không có hành động tích cực sửa sai, hối lỗi, xin lỗi thì cái con người ấy cũng là kẻ cần phải bỏ đi, chúng ta không nên nhắc đến làm gì nữa.

Tại sao tôi viết như thế. Xin thưa, Những sách vở ấy nếu có chống đảng cộng sản thì chỉ chống vi quyền lợi cá nhân, đã bị thất sủng, không còn được hưỏng những đặc quyền, đặc lợi như những kẻ khác mà thôi. Nó không hề mang ý nghĩa chống cộng nhằm hủy bỏ chế độ để trả lại Tự Do Dân Chủ, Nhân Quyền và Công Lý lại cho người dân. Nó chẳng qua chỉ là những sảo ngôn hòng lừa dối người khác. Nó không hề mang theo tính hành động. Điều này thì đã chứng minh rõ ràng trong đời sống của ông ta cho đến khi chết. Ấy là chưa kể đến trường hợp hai mặt nạ, kế chạy tội khi cộng sản bị tan?

Kế đến, làm gì có loài cán cộng chân chính ở trên thế gian này như Nguyễn Hộ ảo tưởng. Chẳng lẽ đến bây giờ ông ta cũng không biết được là: Đã sinh ra và trở thành đảng viên cộng sản thì phải đạt hai tiêu chuẩn trong đảng tính là: Ngôn từ thì lừa dối, hành động thì vô đạo, bất nhân hay sao? Không có hai yếu tố cơ bản này không bao giờ trở thành đảng viên Việt cộng được. Điều này thì chính Nguyễn Khải, Trần Quốc Thuận cũng đã công khai nhìn nhận: “Ngày nay người ta phải lừa dối nhau mà sống … Nói dối lem lẻm, nói dối ở mọi nơi mọi chốn …. Và đó là đạo đức của cách mạng Việt cộng”.

Như thế làm gì có người chân chính đi theo cộng sản và đào ở đâu ra người cộng sản chân chính? (chân chính như Hồ chăng?) Sự chân chính ở đây chỉ cần mang ý nghĩa rất hạn hẹp là họ không sảo trá, lừa dối là được, chứ chưa cần phải nói đến phần tích cực của chân chính là có đạo đức làm ngùơi. Chẳng lẽ Nguyễn Hộ lại tự cho mình là cái hình mẫu của người cộng sản chân chính, yêu nước thương dân? Hay chân chính như lòi tuyên bố của Nguyễn Hộ khi có quyền hành, và rụt cổ khi bị thất sủng? Theo đó người ta sẽ tự hỏi rằng, may cho miền nam hay thêm bất hạnh cho miền nam khi Nguyễn Hộ nắm quyền. Chín phần mười là thêm bất hạnh, vì khi chưa lên ông ta đã tuyên bố “điều kiện ứng cử” như thế, khi tranh được quyền hành, con người ấy còn bất nhân biết mấy! Điều này là có cơ sở . Bởi vì, lòi cổ nhân xưa đã bảo: “Con người sắp chết nói câu nói thật” Nguyễn Hộ có biết nói lên một lời xin lỗi miền nam vì câu tuyên bố thập phần vô đạo, bất nhân kia không?

Theo đó, cộng sản đứng trong cái thế khác, nghĩ cách khác để nhìn cách khác và lừa gạt chúng ta. Niềm vui của cán cộng là tạo ra được những cuộc lừa dối lớn và cho đến chết, chúng cũng không từ bỏ cái thú tính này.

Tóm lại, tôi cứ thắc mắc mãi là: Tại sao chúng ta không tin đưọc nhau mà lại đi bám víu, tin vào những cái phao chìm, phao thối của Việt cộng đã loại bỏ đi. Những kẻ bị bỏ đi này lại có khả năng lãnh đạo dân ta và đất nước ta trong tương lai hay sao?

Tại sao chúng ta không nhìn đến những nhân vật trẻ như Lê thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài, Lê Công Định … Dương Nguyệt Ánh, Lương xuân Việt, để quanh đó, chúng ta xây dựng một tương lai mới cho Việt Nam mà chỉ hoài phí sức, tốn công vào những việc như chính chúng đã cần phải bỏ đi?

Dĩ nhiên, việc xây dựng là phải tốn công, tốn của, mất thời gian. Thời gian không phải là vài ba tháng một đôi năm, nhưng có thể phải tính bằng con số 5 con số 10. Nhưng chúng ta vẫn có một chỗ đứng để đứng. Chúng ta có một hướng đi để đi, có một chương trình để hành động, có một tòa nhà để xây dựng, có một ước mơ để thành công, còn hơn là ngồi chờ sung rụng. Hoặc tệ hơn thế, nhặt sung rụng. Sung rụng ư? Hầu hết sung rụng là sung đã thối!

Nam Hải


No comments:

Post a Comment