Saturday, May 10, 2008

Từ thiện là "TRÉT CỨT" vào mặt đảng và nhà nước

Trương Minh Hòa

    "Trăng Liên Sô tròn hơn trăng nước Mỹ.
    Đồng hồ Trung Quốc tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ"

(Thơ của Việt Phương, nguyên là chánh văn phòng phủ thủ tướng nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, dưới thời thủ tướng Phạm Văn Đồng).

Tuy nhiên khi so sánh những cái khác thì:

    " Mùa đông Liên Sô lạnh hơn đông nước Mỹ.
    Đĩ Trung Quốc rẻ hơn đĩ Hoa Kỳ"

Là không bao giờ sai, dù vùng đất biên giới Việt-Trung có thể bị bán cho Trung Cộng, vùng biển và hải đảo bị dâng cho quan thầy Tàu, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi. Chủ nghĩa Cộng Sản do Karl Marx đề ra và được Lenin áp dụng thành công đầu tiên tại Liên Sô qua cái gọi là cuộc cách mạng tháng 10 năm 1917, từ đó làn rộng ra nhiều châu lục, tạo nên thế đứng khá vững chắc của Liên Sô, trở thành đệ nhất siêu cường trong Khối Cộng Sản Quốc Tế; từng vang danh khắp thế giới, một thời oanh liệt, là cái nôi Cộng Sản, có nền văn minh "cực kỳ cao", là nơi xuất phát "đỉnh cao trí tuệ loài người"; mà tất cả những người Cộng Sản đều tin tưởng một cách máy móc là: chỉ trong vòng một thời gian ngắn mà "ÔNG LIÊN SÔ" đã qua mặt cả Âu Châu, Hoa Kỳ về mặt khoa học, kỷ thuật, được coi là nhất thế giới, đang trên đường tiến đến thiên đàng Cộng Sản.

Từ giữa thế kỷ 20, nước Liên Sô đã văn minh hết biết, trong khi các nước tư bản phản động vẫn còn lạc hậu, chậm tiến, dân chúng vẫn còn đói khổ, ăn mày đầy đường, người thất nghiệp "gia tăng theo cấp số nhân, trong khi kinh tế, khoa học phát triển theo cấp số cộng", trong xã hội luôn có cảnh người giàu quá còn nhiều kẻ mạt rệp, nên theo sách của Marx thì trước sau gì giai cấp công nông cũng phải "giác ngộ" đứng lên làm cách mạng để lập nên chính quyền vô sản chuyên chính trong cái bình minh là xã hội chủ nghĩa, rồi tiến lên thiên đàng Cộng Sản, là coi như tuyệt đỉnh của xã hội loài người. Khi tới thiên đàng Cộng Sản thì con người không cần làm gì, suốt ngày ăn nhậu, xem hát, giải trí, đi du hý, đương nhiên là tuổi thọ tăng cao nhờ y khoa tiên tiến, hiện đại có khả năng cải lão hoàn đồng, cứu người chết sống lại ....

Nền văn minh "vượt chỉ tiêu" nầy được sách vở ghi lại đàng hoàng, chứ chẳng phải nói giỡn, nói láo đâu nhé! Số là vào cuối năm 1953, nhà xuất bản Nhân Dân Miền Nam, cơ sở tuyên truyền trung ương của Trung Ương Cục Miền Nam do nhà văn, nhà báo, kiêm luôn nhà "khủng bố" là Trần Bạch Đằng làm thủ trưởng, dựa vào câu chuyện của một anh chàng nông dân thuộc thành phần bần cố nông, nhưng biết tí chữ nghĩa, gia nhập đảng Cộng Sản, quê quán ở kinh Công Nghiệp, gần Sông Ông Đốc Vàm, thuộc tỉnh Cà Mau. Được biết, theo những giai thoại của người lớn tuổi kể lại thì con sông Ông Đốc trước đó có tên là KHOA GIANG, là tên của một người cư dân, hay là PHA GIANG, hình như nơi nầy có hai dòng nước: mặn từ biển đổ vào và nước ngọt từ rừng U Minh Hạ đổ ra, nên PHA với nhau, mà có cái tên nầy?. Sau khi Nguyễn Ánh bị Quang Trung đánh bại nhiều lần, bị truy kích ráo riết, chạy dài từ Chắc Băng, Cảnh Đền, rồi tạm dừng chân ở ngã ba sông để dưỡng quân, chấn chỉnh hàng ngũ; nơi nầy bị đánh một trận tan tành, nên Nguyễn Ánh than là "thất thủ hạ bì" (tức là: thua sát da) nên nơi nầy có tên là Vàm Tắc Thủ, nói trại từ "Thất Thủ" mà ra; để cứu nguy cho chúa công, đề đốc Nguyễn Văn Vàng, một tùy tướng trung thành, bèn làm một màng Lê Lai cứu Chúa, một mình cùng với một số tàn quân ở lại tử chiến với quân Quang Trung để cho Nguyễn Ánh có thời giờ đào thoát bằng thuyền qua Thái Lan (Xiêm La) cầu viện.

Năm 1802, sau khi diệt xong nhà Tây Sơn, Nguyễn Ánh xưng vua Gia Long, nhớ ơn người hy sinh cứu mình, nên từ đó sông Khoa Giang đổi tên là Sông Đề Đốc Nguyễn Văn Vàng, dần dần gọi tắt là Sông Ông Đốc. Thời miền Nam Tự Do dưới chánh thể Việt Nam Cộng Hòa, nơi nầy trở thành quận, đầu tiên đóng ở Sông Ông Đốc Vàm (gần Trùm Thực, xuống dưới là Thị Kẹo), sau vì tình hình an ninh nên dời về Rạch Rán ( có kinh Công Nghiệp).

Sau năm 1975, Cộng Sản thay tên bằng những người "có công với cách mạng", nên quận Sông Ông Đốc mang tên HUYỆN TRẦN VĂN THỜI, dân chúng nói lái là Huyện TRỜI THẦN; ở vùng Cà Mau sau 1975, hể ai hay nói láo, lừa đảo, gian lận, được tặng danh hiệu là "dân ở huyện Trời Thần". Đây là tên của một gã cán bộ Việt Cộng ác ôn, khủng bố, dâm dục, có tới 3 vợ và sau cùng bị Tây cho về thiên đàng Cộng Sản để đoàn tụ với Karl Marx, Lenin; nghe đâu Trần Văn Thời có 2 đứa con gái người vợ bé thứ ba: một đứa làm ở ty Bưu Điện, một đứa lớn làm cho một đài phát thanh sắc tộc Việt ngữ ở hải ngoại? (Xin tự tìm hiểu, miễn bàn tiếp).

Chuyện kể của một cán bộ nằm trong Ban Tuyên Huấn của Đoàn Thanh Niên Cứu Quốc Trung Ương, là một trong số ít người được đảng đề cử xuất ngoại tham dự đại hội Liên Hoan Thanh Niên và Sinh Viên Thế Giới tổ chức ở Đông Bá Linh, trên đường trở về, ghé qua Liên Sô, thăm lăng tổ sư Lenin, được đi xe điện ngầm ...

Quyển sách có tựa đề là "Đường Đi Muôn Dậm" do chính Trần Bạch Đằng đề tựa, được phổ biến như một tài liệu "cực kỳ quí báu" về sự văn minh vượt bực, thuộc "đỉnh cao trí tuệ loài người" của Liên Sô, là thiên đường cực lạc như cảnh thần tiên: công dân nước Nga sướng hơn vua chúa, nếu sánh với tổng thống Mỹ cũng thua xa, tất cả đều là triệu, tỷ phú cả ... trẻ con có chế độ cao hơn cả hoàng tử, công chúa, được cưng hơn trứng mỏng. Một điều hay nữa là tất cả mọi người đều có đạo đức cao như thánh hiền, hết lòng phục vụ đảng và nhà nước như làm công việc cho gia đình họ vậy, là động cơ đưa đến sự phồn thịnh chỉ sau thời gian ngắn áp dụng xã hội chủ nghĩa mà thiên đàng Cộng Sản đang ló dạng ở xa xa. Đảng thương yêu dân mình như cha mẹ thương con ... tất cả những cái hay đó đưa đến nền kinh tế siêu đảng, hàng hóa Liên Sô đẹp, bền, nhiều, rẻ, bán giá bèo như" đồ cho không, biếu không" mà người ta cũng không" rảnh bợ về nhà xài "cho chật kho; nhà cửa khỏi nói, toàn là nhà lầu hơn cả dinh thự của thủ tướng, tổng thống, hay lâu đài vua chúa ngày xưa với cung son điện ngọc .....

Đó là thời kỳ mà nhiều nước trên thế giới, như vùng nông thôn Việt Nam vẫn còn ngỡ ngàng về bóng đèn điện (có một số người dân quê cho là "làm trăng trong nhà"), thời mà ông Hội Đồng Trạch ở Bạc Liêu được Tây cho đi máy bay, giống như đi phi thuyền không gian lên vũ trụ, bị đảo mấy vòng, khiếp vía ỉa đầy quần, bị báo đăng, ông tung tiền cho người mua hết báo để ém nhẹm, thế mà vẫn xì ra ngoài và được truyền lại cho đến ngày nay. Tại thành thị có những người giàu, công chức cho Tây, hay những nhà điền chủ ở nông thôn, mua được cái máy hát dĩa bằng than sản xuất từ Đức, Pháp ... là tuyệt đỉnh văn minh của xã hội loài người.

Cho nên sau khi đọc quyển nầy, tất cả các nền văn minh nhân loại đều thua xa, từ đó dân quê mê Liên Sô, khoái Trung Cộng, các nước xã hội chủ nghĩa anh em từ thời 1945, trong cuộc kháng chiến đánh Tây. Dân quê mê luôn bài ca có tựa là Hái Hoa Dân Chủ với câu: "Dân Liên Sô ca hát trên đồng hoa, Dân Trung Hoa vui thú trong Cộng Hòa ...", nên những ai hát rằng: "Dân Liên Sô, ăn cắp dừa khô, dân Trung Hoa ăn cắp hột gà ..." bị cho là phản động, xuyên tạc. Những thứ hoàn toàn mới lạ, siêu việt của các nước xã hội chủ nghĩa, đệ nhất là Liên Sô, Trung Cộng được các đoàn văn công mang lại những "buổi phim liên hoan" đầy màu sắc rực rỡ, thêm vào lời thuyết minh của cán bộ thông tin văn hóa vốn thuộc lòng như con Vẹt, xổ ra từ những bài học chính trị, nên dân miền quê hoàn toàn bị thuyết phục chỉ vài lần được động viên đi " liên hoan phim" (văn công nguy hiểm lắm các người ơi!). Nhiều cán bộ gốc miền Nam hồi hết, cán bộ trung ương từ miền Bắc phái vào, cán bộ nhiều cấp được đưa vào chỉ đạo lực lượng du kích, tổ chức Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam, họ cũng thành lập ra những đơn vị hành chánh tương đương với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa: xã hủy, huyện ủy, tỉnh hủy, khu ủy ... những cán bộ nầy đều nói năng như nhau, cùng dùng một thứ từ ngữ rặc mùi chính trị Cộng Sản, họ nói cho dân quê biết sự phồn vinh của Liên Sô, dân sống sung sướng như vậy, thì mình phải tham gia chống Mỹ cứu nước, khi cách mạng thành công là "ông Liên Sô" sẽ giúp mình về khoa học kỷ thuật hiện đại, chẳng bao lâu là mình cũng như họ thôi.

Những mẫu chuyện về sự tiến bộ của "ông Liên Sô" được cán bộ từ cấp cao nói với cấp trung, truyền lại cho cơ sở, du kích dốt khoái chí, đem nói với dân, cứ thế mà truyền lại từ làng nầy đến làng nọ, đơn vị du kích, chủ lực, cơ động, chánh qui ... đều biết. Cả một hệ thống đều như vậy nên dân quê, dốt, ít học cũng tin mà đi theo để giúp "cách mạng thành công" mà trước tiên, cái chỉ tiêu trước mắt là "biến nhà tù thành nhà thương, trường học" hay "cách mạng vùng lên để đổi đời"... Cán bộ còn hứa là khi mình "đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào" thì dân mình sướng hết biết, khỏi làm, muốn ăn thịt cứ ngoài đường, có những trụ (giống như cây cột đèn) bấm nút, là rớt ra một lúc 5 ký lô thịt ... ai muốn ăn thịt bò, heo, gà, cừu, chó, dê, trâu ... cũng có sẵn, cứ ta mà lấy, khiến dân ở vùng biển ít ăn thịt khoái tỷ mà đi theo, cán bộ còn cho biết là: ngư dân Liên Sô không còn dùng tàu ra biển đánh cá cho cực và nguy hiểm, các khoa học gia thiết kế trên bờ biển những tấm kiếng phản chiếu, khi mở điện lên là kiếng có chiếu những thức ăn mà cá thích, thế là cá lớn, bé...cứ nhảy lên bờ, đem thúng tới bắt về ăn, làm khô, mắm.

Đối với dân miền đồng lúa, thì cán bộ cho là ông Liên Sô đã "điều nghiên" thành công loại lúa có thể trồng trong vùng nước ngập mặn, trồng được ở bờ biển nên Liên Sô sản xuất lúa gạo dư thừa, đem viện trợ cho các nước nghèo; so với giống lúa Thần Nông thời Ông Diệm có nghĩa lý gì. Liên Sô còn điều nghiên việc ghép cây lúa vào cây tạp như bình bát, đước, tràm, bần, mấm, vẹt ... chỉ cần ghép một lần mà thu hoạch lúa mãi mãi, đảm bảo khỏi làm mà có ăn hoài không bao giờ hết. Còn rượu thì khỏi chê, cứ ra đường bấm nút ở các cây cột sắt là đem thùng ra hứng, có nhiều thứ rượu Tây, đế ... khiến dân nhậu mơ ước ngày "cách mạng thành công" để thay rượu đế bằng rượu Tây cho khoái cái lưỡi, tha hồ đánh chén. Câu chuyện của một nông dân Nga, nuôi con bò, khi lớn đem vào xưởng làm đồ hộp, cứ lùa con bò vào máy, đi bộ tà tà chừng 5 phút, đến nên kia máy, là có một đống thịt bò đã đóng thành hộp ngay; người nông dân đến lại, thấy không đủ "chất lượng kinh tế", bèn đổ đống thịt hộp trả lại máy, đi ngược qua bên kia, dắt con bò về nuôi tiếp, đợi đến khi đủ tiêu chuẩn kinh tế thì mang tới đóng thành hộp. Đời sống sung sướng như vậy, thì ai mà không thích, bây giờ ráng đánh Mỹ, sau đó sẽ có tất cả. Từ những "sự thật" ấy qua phim, cán bô, du kích từ trên xuống dưới tin tưởng, nên dân miền quê chịu ảnh hưởng tuyên truyền của Việt Cộng tin là: súng XM 16 của đế quốc Mỹ làm bằng nhựa cao su, bắn hổng có chết đâu; xe thiết giáp làm bằng giấy Carton, lấy mã tấu chém lủng tuốt, máy bay làm bằng carton hay vải dầy nên trong thời "đánh Mỹ cứu nước" dân quê tin là có thể dùng nạn dàn thung với đạn đất vò viên phơi khô, bắn máy bay Mỹ như bắn chim cu vậy.

Tại vùng Cà Mau vào những năm 1960, đột nhiên các tiệm tạp hóa ở tỉnh hút dây chỉ, dân quê mua nhiều dây thung để làm nạn bắn máy bay, dùng dây chì giăng ở ngọn cây để bắt máy bay Mỹ như lưới bắt cá dưới sông rạch. Nền Văn minh của Liên Sô và các nước xã hội chủ nghĩa thật là "lấp biển vá trời" chẳng khác nào chuyện "Tây Du Ký" hay thần thoại như "Harry Potter" ngày hay được thế giới ưa chuộng, chuyện khó tin nhưng được nhiều người tin là có thật, thế mới có chuyện "đại thắng mùa xuân" nên dân chúng thấm thía: "Ba mươi năm ta mới gặp nhau, vui sao nước mắt lại trào?" và ông thượng nghị sĩ John Mc Cain, cựu tù binh, sau khi trở lại thăm cái Hotel 10 sao vàng năm xưa ở Hỏa Lò, Hà Lội đã nhận định: "Bad guy wins the war".

Sau ngày 30-4-1975, những ngày tháng đầu tiên vào tiếp thu, cán bộ, bộ đội, miền Bắc; du kích và tay sai ở miền Nam túa ra thành phố, đem theo những "văn minh tuyệt đỉnh" của Liên Sô và các nước xã hội chủ nghĩa. Họ say mê nói với dân chúng về những thứ tuyệt đỉnh của Liên Sô về khoa học kỹ thuật, cái gì của Mỹ, tư bản đều xấu cả, là tàn dư của chế độ cũ để lại, chỉ có vàng, nhà, xe là ngoại lệ. Một số quân dân cán chính miền Nam bị đi tù, ở các trại cải tạo, được cán bộ gốc miền Nam, từng tốt nghiệp viện đại học khủng bố, trường cao đẳng bắn sẻ, hay Kỷ sư đắp mô, đào đường đã động viên là: Vì hoàn cảnh miền Nam còn nghèo do ảnh hưởng của tàn dư chế độ Mỹ Ngụy để lại, chúng tôi không có chế độ ăn uống cao, nơi ngủ nghê đàng hoàng, nên mấy anh nên thông cảm chịu khó ăn gạo có mọt được dự trữ từ thời "đánh Tây giành độc lập" hay khoai mì lát từ thời" đánh Mỹ cứu nước", khắc phục ngủ dưới đất....

Còn mấy anh cấp bậc từ đại úy trở lên đi học tập ở ngoài Bắc mới là may mắn, miền Bắc sau hơn 20 năm xây dựng xã hội chủ nghĩa đã giàu đẹp hơn miền Nam gấp trăm lần. Khắp nơi đều là nhà lầu, dân ăn không hết, mấy anh sĩ quan Ngụy ra Bắc được hưởng chế độ phân phối một hộp sửa mỗi tuần, ăn thịt, cá đầy đủ, nhưng không được uống rượu; được hút thuốc có cáng với một gói một ngày theo chế độ cấp phát dành cho người cải tạo tư tưởng ... mấy anh được ngủ giường nệm, có máy nóng lạnh, để an tâm học tập đến khi tiến bộ thì được về đoàn tụ với gia đình; mấy anh cấp tướng được hưởng chế độ đặc biệt, học tập tốt. Tù binh Mỹ sau khi được tha về, một số giác ngộ cách mạng xin tình nguyện ở lại để sống, họ nói ở đây sướng hơn Mỹ, nhưng vì chính sách nên họ phải về Mỹ, nếu sau nầy họ muốn tới Việt Nam sống, chúng tôi luôn mở rộng vòng tay chào đón. Miền Bắc phát triển, tiến bộ vượt bực như thế, dân miền Bắc ăn thịt, cá ê hề suốt 20 năm mà ngán tới cổ họng, sợ như cơm nếp, nên thủ tướng Phạm Văn Đồng sau năm 1975 mới có chính sách trao đổi công bằng và hợp lý là: một ký rau muống có chất lương dinh dưỡng, bổ bằng một ký thịt bò. Để dân ngán ăn thịt có quyền lấy rau muống, cũng bổ dưỡng như nhau thôi.

Dân chúng miền Nam thời "cách mạng cuồng nhiệt" được cán bộ, bộ đội, du kích "Nổ như đại pháo 130 ly, hỏa tiển 122" về sự tiến bộ, văn minh ở miền Bắc do đảng và chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo, nghe qua ai cũng tưởng miền Bắc đã tiến tới thiên đàng Cộng Sản ... nên sau nầy khi vỡ lẽ ra, mới có chuyện tếu "CÀ CHỚN ĐẦY ĐƯỜNG" ở miền Bắc sau khi họ thấy miền Nam có nhiều cà chua, cà pháo, cà dài, cà dược và cũng không thiếu "CÀ DẶT" nữa. Sự văn minh tiên tiến, kỹ thuật cao tận mây xanh nầy được cán bộ miền Bắc mang vào ca tụng, họ nhìn thấy thành thị, nông thôn miền Nam có nhiều trụ, dây điện giăng mắc, có cán bộ phê bình rằng: ở miền Bắc chúng tôi không có tình huống dùng dây điện, Nà nạc hậu. Ông NIÊN THÔ cung cấp kỷ thuật, nập nhà máy "VÔ TUYẾN PHÁT ĐIỆN", cứ đặt ở trong núi, cách xa hàng trăm cây số, khi phát ra nà điện tìm đến những bóng đèn ở cách nơi phát ra hàng trăm cây số cháy rực cả khung giời. Hệ thống máy phát điện của đế quốc Mỹ để nại nà "NẠC HẬU, NỔI THỜI" đấy!... một số dân quê có thể tin, suy luận từ chuyện xài máy Radio, đâu có dây nhợ gì mà bắt được tiếng nói từ hàng trăm cây số ... cũng có Logic lắm ư! Người Cộng Sản lợi dụng cái đã có để từ đó làm "cơ sở" suy luận ra các khác theo chiều hướng duy vật, nên họ mới lừa được nhiều người ít học, nhất là càng dốt càng tin.

Đó là kỹ thuật tuyên truyền "cơ bản" của người Cộng Sản, họ áp dụng "duy vật biện chứng" như lời Lenin để "nói láo, nói láo và tiếp tục nói láo"; với công thức NÓI LÁO để thu hút và được nhiều người tin, nếu không có trình độ, kiến thức văn hóa: PHA TRỘN GIỮA CÁI THẬT và THÊM VÀO CÁI GIẢ ( theo mục đích của họ muốn). Cho nên những người sống một thời gian dài, hay bị nhồi sọ trong nước Cộng Sản thường hay có "phản xạ có điều kiện" là cải bướng, nói láo, dùng từ ngữ" như lãnh tụ "đọc tham luận. Nên cái tập quán "NÓI LÁO, CÃI BƯỚNG NHƯ VẸM" nầy cần phải vứt vào sọt rác sau khi chế độ Cộng Sản sụp đổ, cũng phải mất nhiều thập niên mới hy vọng.

Sau khi thành trì, cái nôi Cộng Sản Liên Sô sụp đổ, thế giới nhìn thấy tận mắt cái nền văn minh "đỉnh cao trí tuệ loài người" nó ưu việt lắm, nên vào mùa đông, nhiều người Nga phải ra đồng mót khoai tây vụn để về ăn cho đỡ đói. Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam vẫn kiên trì đi theo con đường đã vạch sẵn do chủ tịch Hồ Chí Minh tìm ra theo "tư tưởng của chủ nghĩa Marx Lenin", nhất định phải tiến lên, sự tiến lên "chiến sĩ đồng bào", đã được một cán bộ cao cấp trung ương đảng, nhà báo, nhà văn, thi sởi ... từng du học và tốt nghiệp ở Liên Sô, sau nầy đi công tác nhiều nước "tư bản phản động" trên thế giới, từng ghé qua thăm "đế quốc Mỹ, kẻ thù số một" cho biết sự tình nên biết được nhiều hay thứ "tàn dư của chế độ tư bản phản động, lạc hậu, lổi thời". Với chức vụ Trưởng Ban Văn Hóa Trung Ương tên là TRẦN ĐĂNG KHOA, sau khi đi nhiều nơi, động não và hình như "xuất cả khí" để cho ra tác phẩm cực kỳ chất lượng, mang tựa đề: "Chân Dung Và Đối Thoại", theo tác giả Nguyễn Ngọc Nga, trong quyển Đòi Nợ Máu, thì sách của nhà trí thức kiêm đảng viên cao cấp nầy được xuất bản tháng 1 năm 1999, số đang ký xuất bản 80/126, do cục Xuất Bản cấp ngày 21-2-1998, có trích nguyên văn cuốn sách cực kỳ chất lượng của Trần Đăng Khoa như sau:

    "Tôi (Trần Đăng Khoa) sinh trưởng trong một gia đình bần cố nông bên vùng sông Kinh Thày (chú thích: đây là một trong tất cả các làng nghèo khổ xơ xác trên khắp miền Bắc Việt Nam). Làng nầy quanh năm ăn độn. Thế mà bây giờ, chưa đến vụ gặt, có nhà vẫn còn mấy tấn thóc. Ta mới áp dụng kinh tế thị trường có mấy năm thôi, mà cái làng nhỏ của tôi bây giờ hóa ra phố xá. Trước kia tôi đã từng làm thơ để tả làng tôi:

    Mái gianh ơi hởi mái gianh.
    Ngấm bao mưa nắng mà thành quê hương.
    Vậy mà kỳ rồi Vô Tuyến Truyền Hình làm một bộ phim về quê hương tôi, họ muốn quay lại một mái nhà gianh mà tìm không ra, họ lại phải lấy một mái nhà gianh ở vùng núi Bắc Hà ghép vào. Vùng tôi không còn một mái gianh nào. Rất khó có thể bắt gặp một ngọn khói chiều thổi cơm vờn trên mái rạ.

    Làng đã có Cơm bụi, có Karaoke, có cả hiệu Lototica, vẫn cái món lòng lợi tiết canh cổ truyền của làng quê mà nom hình thức, biểu hiện nhấp nháy ánh điện cứ như Tây cả. Những gia đình khá giả không cần phải lụi cụi nấu nướng. Có khách, chỉ cần nhấc điện thoại. Đúng giờ, xuất hiện một thiếu nữ ăn mặc lịch sự, má phấn son, người cứ như trong xi-nê, đội đến một mâm cổ. Ăn xong, họ lại ve vẫy tới, bê bát đĩa mang đi. Chỉ cần ấn mấy vái nút, có thể khác chi gõ cái đũa thần. Rõ là chuyện cổ tích nhé. Trước đây không thể tin có chuyện đó được. Suốt mấy cuộc chiến tranh, kẻ thù không phá nổi làng. Bây giờ, ngọn gió thị trường mới chỉ chớt qua, thế mà đổ ầm ầm..Làng đang vở anh ạ. Một cuộc đổ vở tưng bừng, náo nhiệt....

    Trước đây dân ta nghèo, rác của nhà nghèo thường chỉ có bả chè, cuộng rau. Bây giờ dân đang giàu lên. Rác nhà giàu thối lắm, vì thịt, cá ươn thì dễ nặng mùi. Dân mình bây giờ ăn chơi khiếp lắm. Cái mốt của gái Hà Nội bây giờ là mặc váy lững và dắt chó đi ĐÁI... ở Việt Nam bây giờ có ai thèm hút thuốc Dunhill ..."
Đây là những "phản ánh trung thực" của một Trưởng Ban Văn Hóa Trung Ương đảng, thuộc hàng" trí thức" cao cấp, đỉnh cao trí tuệ loài người, từng du học ở thiên đàng Liên Sô, từng xuất ngoại đi nhiều nơi trên thế giới, nên tài liệu nầy cũng "khả tín lắm" đối với những người từ hành tinh khác đến đây xin" đang ký hộ khẩu" với công an, hay người bị lạc trong rừng từ thuở nhỏ mà thành người rừng như câu chuyện anh Tarzan, hoặc là đám khỉ trong rừng ... nhưng đám khỉ trong các sở thú cũng chưa chắc gì tin là có thật.

Ấy thế mà trở thành chuyện thật, được in thành sách, như cuốn "Đường xa vạn dậm" cách đây hơn nửa thế kỷ của một tay nông dân ở tận cùng Cà Mau, cuối cùng của đất nước. Nước Việt Nam sau thời gian dài xây dựng xã hội chủ nghĩa, nay đã gần tới cổng thiên đàng Cộng Sản đấy các đồng chí, đồng rận đồng rệp ... ạ! Nước Mỹ, bọn tư bản Liên Âu ... nhiều nơi còn giữ mái tranh để làm di tích lịch sử (như những nhà xưa xây ở Anh, Thụy Sĩ ...), những thành phố nổi tiếng thế giới như New York, Washington D.C, Tokyo .... cũng chưa chắc gì bằng cái làng quê nghèo trước đây của ông Trưởng Ban Văn Hóa Trung Ương Trần Đăng Khoa trình bày trong sách, chớ đừng nói đến những thành phố lớn như thủ đô Hà Lội, thành phố Hố Chí Manh, Cần Thơ .... cho nên đất ở Việt Nam tăng giá vùng vụt, tại Saigon, mỗi thướt vuông trị giá hơn 5 nghìn Đô la Mỹ.

Được biết là Trần Đăng Khoa mới đây vào 7 tháng 1 năm 2008 được đài phá thanh sắc tộc SBS Melbourne ca tụng là nhà thơ, cũng có lòng yêu nước qua bài thơ Hoàng Sa "chất lượng" của ông về vụ Trung Cộng thành lập huyện Tam Sa ... cũng như cựu phát ngôn viên Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam hải ngoại là Nguyễn Ngọc Giao, nay sống lưu vong hay làm công tác ở Pháp, nhưng trong lòng cho là Bác Hồ vĩ đại vô vàng kính yêu; đài lấy làm tài liệu của ông để phát thanh nhiều kỳ về hiệp định Geneve nhân tháng 7 năm 2005 trong mục Việt Nam Quê Hương Mến Yêu, sau khi nghe xong khiến thính giả có cảm tưởng tổng thống Ngô Đình Diệm là người chống lại hiệp định, không chịu thu hành cuộc tổng tuyển cử 1956, nên quân của Bắc Việt vào đánh miền Nam là có chính nghĩa ... còn Hồ Chí Minh chỉ là nạn nhân đáng thương vì bị Nga, Tàu và Pháp ép ký hiệp định ngày 20-7-1954 mà thôi...được phát thanh viên Phượng Hoàng gọi một cách đầy tương kính là nhà báo Nguyễn Ngọc Giao.

Ngoài ra đài SBS cũng dành nhiều ưu ái cho thiền sư Thích Nhất Hạnh, nhất là trưởng đài Quốc Việt, hình như rất "mê thiền Tiếp Hiện", bằng chứng là việc thiền sư ăn bánh tráng cuốn rau sống chấm với nước tương cũng được ông Quốc Việt đọc trên đài, lập đi lập lại, như vậy thiền sư ăn bánh tráng cũng là THIỀN đấy; sau thiên tai sóng thần 2005, Quốc Việt cũng đọc một bài của Nhất Hạnh nói về nghiệp báo, cộng nghiệp gì đó, gây ra cơn sóng thần, nhưng không nghe nói tấm lòng từ bi của vị "Phật Sống của đảng vô thần" như bán làng Mai lấy tiền đóng góp tiền giúp nạn nhân như một vị sư ở Canada bán ngôi chùa để giúp người lâm nạn; có thể nói thiền sư là người "từ bi bằng lời". Đài nầy cũng trong mục Việt Nam Quê Hương Mến Yêu, dùng một số tài liệu nào đó, đọc tên tác giả nghe lạ lắm, để nêu lên sự bê bối, loạn luân của anh em Nguyễn Huệ, Nguyễn Nhạc ... cũng phù hợp với lập trường của kỷ sư Nguyễn Gia Kiểng trong Tổ Quốc Ăn Năn nhằm bôi nhọ anh hùng dân tộc (ông Kiểng cũng được đài nầy ưu ái, thường cho mượn diễn đàn để nói về dân chủ đa nguyên gì đó).

Đài nầy cũng "yêu mến quê hương", tâm tư của người bỏ nước ra đi, luôn nhớ về đất nước thân thương, nên nhiều mục như: sức khỏe là vàng, Tiếng Hát Úc Châu, Câu chuyện thể thao hàng tuần ... quảng cáo thương mại ..v..v... thường có lời "động viên "khéo léo người Việt tỵ nạn Cộng Sản trở về du lịch với câu" về thăm quê hương" ... Đài cũng là "nhịp cầu giao lưu" nên thỉnh thoảng mời vài cán bộ trong nước lên đài để nói về chính sách, có lần đài Sydney mời được ông bác sĩ, bộ trưởng y tế Nguyễn Trọng Nhân lên, với tư cách chủ tịch Hội Chữ Thập Đỏ, kêu gọi cứu trợ thiên tai; hay đài Melbourne, Phượng Hoàng mời được cán bộ văn hóa vận Trần Thị Loan lên để nói về sự công bằng, hạnh phúc của các cô gái Việt sang làm dâu ở Đài Loan, chứ đâu như nhiều người đồn là bị bạc đãi, hành hạ, nô lệ tình dục ...*

Nước Mỹ có nạn homeless đầy đường, dân nghèo lang thang, ngủ gốc cây, công viên... họ thường đi kiếm những bửa ăn do các cơ quan từ thiện cung cấp miễn phí .... trong khi đó ở Việt Nam, chuyện cái làng nhỏ của Trần Đăng Khoa ngày nay giàu sang, thì chắc chắn là không có ăn mày; nạn ăn mày đã biến mất dưới sự quản lý tài ba lổi lạc "hậu" qua chính sách cải tạo của đảng và nhà nước, nên hiện nay chỉ có nạn "ăn chận, ăn giựt, ăn cướp, ăn trên đầu, ăn bẩn, ăn hối lộ,....." và nếu muốn bồi dưỡng theo ông Trung Quốc, cán bộ cũng dám học cách" ăn canh hài nhi" lắm. Còn ở hải ngoại có kỷ sư Nguyễn Gia Kiểng có "Tổ quốc ăn năn", dĩ nhiên là khác xa với" trâu bò ăn cỏ" cho mập để người ta "ăn thịt".

Ai nói không tin chớ ông trưởng ban Văn Hóa Trung Ương nói ra, có giá trị không thua gì phát ngôn viên của đảng từ mụ Phan Thúi Thanh đến Lê Dỏm, đúng là "miệng nhà quan có dao có súng", nhất là miệng lưỡi của Việt Cộng thì khỏi nói, mỗi lời của học đều có chứa: "mã tấu, A K". Việt Nam phát triển hết biết, chỉ số phát triển kinh tế lên đến 8,5 % hàng năm cơ! Nên được thằng Mỹ kính nể, mời gia nhập vào tổ chức "ĐỚP BỜ LIA THAM- Ô" (WTO) là "hữu xạ tự nhiên hương" chứ gì? Lại vào hội viên không thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc .... nên cà chớn đầy đường, cà chớn cũng theo gót bọn "đĩ điếm du côn" đi tìm bơ thừa sửa cặn, cũng đang mọc tại các nước dân chủ dưới dạng "du học", di dân theo diện hôn nhân .... Như vậy, ở Việt Nam văn minh thế nầy thì mấy cô cậu con cháu các ông lớn, đi qua Mỹ, Âu Châu, Úc .... du học làm gì cho mất nhiều thời giờ?. Đàn ông chê thuốc Dunhill, chắc có lẽ thuốc hút nầy của đế quốc, hút vào có hại, họ luôn đề câu cảnh báo, được dịch là "hút thuốc có hại cho sức khỏe". Trong khi thuốc Gò, Lào ... của Việt Nam không bao giờ là nguyên nhân gây bịnh ung thư phổi, răng ... vì thuốc nầy không bao giờ đề câu "hút thuốc Gò có hại sức khỏe"; người ghiền thuốc lá ở nước ngoài có thể đặt mua thuốc Gò ở Việt Nam hút thoải mái, không ngán bị bịnh ung thư phổi hay các chứng tim mạch. Phụ nữ Hà Lội nhàn lắm, ăn chơi như Tây, cái mốt "dắt chó đi đái" Gốc ... cây, hay đái bánh xe "cải tiến" được phổ biến như các bà đầm ở Paris. Chắc là thủ đô Hà Lội ngày nay lâm vào cảnh "cứt chó đầy đường" sát cánh cùng với tiến sĩ, phó tiến sĩ, anh hùng cách mạng, cá nhân tiên tiến đầy đường. Cho nên các tổ chức từ thiện của những người có tấm lòng từ tâm ở nước ngoài, kể cả các tôn giáo, tổ chức quyên tiền về giúp Việt Nam làm gì, nhờ đảng và nhà nước "xóa đói giảm nghèo" từ lâu rồi, nên bây giờ cái làng nghèo xơ xác của Trần Đăng Khoa cũng giàu như thế, chẳng khác nào "mang củi về rừng, đem muối bỏ biển".

Nhiều linh mục quốc doanh xuất ngoại lạc quyên, sư nhà nước cũng hâm hở ra nước ngoài xin cứu trợ, hoằng hóa đô la ... ngay cả chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc Phạm Thế Duyệt, hợp với đệ tam tham vụ ngoại giao Nguyễn Hùng Tâm ở Tân Tây Lan, lập ra "Quỷ vì người người nghèo tại Việt Nam"... làm chi.

Quí vị đang "trét cứt vào mặt đảng" đấy! Một số nước tư bản như Mỹ gặp cơn bảo Katrina, Nhật bị động đất ở Kobe, Âu Châu bị lụt v...v... họ thua xa Việt Nam, thế mà khi gặp thiên tai, không cần kêu gọi cứu tế, vì sợ mất mặt. Cơ quan Lương Nông Quốc Tế đã gạt Việt Nam ra khỏi danh sách cứu trợ lương thực từ lâu, vì Việt Nam xuất cảng gạo đứng hàng thứ nhì trên thế giới, bộ quí vị không biết hay sao?. Đảng bây giờ giàu lắm "rừng vàng bạc biển", dân Việt Nam ngày nay là chủ nhân, giàu sang, đời sống như vua, chúa, ngay cả những "đầy tớ của nhân dân" cũng có tới hơn 300 triệu, tỷ phú đô La Mỹ; cả người tu hành như huề thượng Thích Trí Tịnh, là người coi cõi đời là cõi tạm, sắc sắc, không không, cũng có 250 triệu Mỹ Kim gởi ngân hàng ngoại quốc để làm của cải cá nhân phòng khi xuống địa ngục, con cháu ở lại có dư tiền mua giấy tiền, vàng bạc để lo lót cho Diêm Vương cho sướng linh hồn, tiếp tục "học tập, tu hành theo phương châm: "sống lừa đảo, gian manh theo gương Bác Hồ vĩ đại". Sự giàu sang này được chứng minh là một thương gia tên Dương Thị Bạch Diệp dám order chiếc xe Roll Royce đời mới nhất 2008 với giá hơn 1, 5 triệu US Dollars. Cho nên từ nhiều năm qua, vị thế của Việt kiều đã bị xuống cấp thê thảm, dân trong nước dám chơi một chai rượu vài nghìn Mỹ Kim, trong khi Việt kiều chơi chai rượu Tây vài trăm Đô mà nhăn mặt. Một lần nữa, xin những nhà hảo tâm hảy cẩn thận, người ta thường đem tiền giúp người nghèo, lá lành đùm lá rách, chớ có ai đem "lá rách đùm lá bằng vàng y" bao giờ. Chẳng lẽ quí vị muốn bêu xấu đảng và nhà nước, xuyên tạc, âm mưu diễn biến hòa bình với các thế lực phản động nước ngoài hay sao? Quý vị có nhìn thấy ở nước Mỹ, họ nói giàu có, nhưng có dám ướp xác tổng thống Abraham Lincoln, George Washington, Reagan .... chỉ có ông Liên Sô và Việt Nam là dám làm. Như vậy đủ chứng minh cho thế giới thấy Liên Sô có trình độ khoa học kỷ thuật cao hơn cả Ai Cập cách đây hơn 4 nghìn năm trước và riêng Việt Nam thôi, cũng giàu đẹp hơn đế quốc Mỹ nữa./.

*GHI CHÚ:

Người viết bài nầy không hề có chút ân oán, xung đột với hai ban phát thanh SBS (chưa hề gặp Quốc Việt, Phượng Hoàng, Hoàng Thọ ... nhưng chỉ gặp Ngọc Hân, Vũ Nhuận, luật sư Lưu Tường Quang một lần du nhất khi đài qua phát thanh lưu động ở Perth 1999). Mặt khác Phan Bách cũng là người quen biết từ lâu, khi anh mới định cư ở Perth, cùng nhau sát cánh chống văn hóa vận qua đoàn văn công Dạ Lý Hương 2, tờ báo Phổ Thông của Bùi Tấn Chức ủng hộ văn công .... Khi mới nghe đài thành lập, mừng lắm, vì có một cơ quan truyền thông Việt Ngữ do chính người tỵ nạn điều hành. Tuy nhiên sau thời gian nghe đài, cá nhân tôi cũng như nhiều người có nhận xét rằng: có cảm tưởng như nghe đài phát thanh giải phóng của Mặt Trận Nguyễn Hữu Thọ trước 1975, hay đài Hà Nội, vì hai đài SBS đều dùng quá nhiều từ ngữ Việt Cộng, không biết lý do gì mà từ ngữ Việt Cộng đã "xâm nhập và nằm vùng" trong đài, rồi phát ra như một khí cụ tuyên truyền.

Mỗi một từ Việt Cộng phát ra, như một mũi dao nhọn xoáy vào trong tim của những nạn nhân Cộng Sản từ Bắc chí Nam; họ dùng từ Việt Cộng quá nhuần nhuyễn, dùng từ bản tin, khoa học đời sống, sức khỏe là vàng, tiếng hát Úc Châu ..... mặt khác đưa ra những bài có dể gây nhảy cảm như vụ hiệp định Geneve. Trong lần phát thanh ngày 19-1-2008, trong phần tin tức, một phát thanh viên, trong bản tin về bộ Nội An Mỹ vinh danh Dương Nguyệt Ánh, đọc là: Nữ Khoa Học Gia DƯƠNG NGUYỆT ÁNH là "NGƯỜI TỴ NẠN CHIẾN TRANH". Như vậy là đài coi chuyện Dương Nguyệt Ánh bỏ nước ra đi là vì sợ "hai làn đạn" trúng mà bỏ chạy lánh nạn như dân Palestine bỏ sang Ai Cập, Syria, Lebenon ... vì sợ hai làn đạn giữa Do Thái và Hamas. Tỵ nạn chiến tranh khá hơn tỵ nạn kinh tế ( Asylum Seeker), nhưng cả hai đều là thứ sợ chết, sợ đói mà ra đi, trong khi "tỵ nạn chính trị" hay "tỵ nạn Cộng Sản" mới là ý nghĩa thực sự dành cho người Việt bỏ nước ra đi tìm tự do, họ không sợ chết, liều mình đi tìm thứ vô giá là tự do. Không biết ban biên tập của hai đài SBS muốn gì, họ là ai?.

Ngày 30-1-2008, trong phần tin tức về vụ Tòa Khâm Sứ Hà Nội, Phan Bách đọc là: "thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, vị LÃNH ĐẠO CỘNG ĐỒNG đã đến viếng và thảo luận với tổng giám mục Ngô Quang Kiệt ...". Do đó người viết cảm thấy có bổn phận phải nêu lên trong tinh thần đề cao cảnh giác. Người viết bài nầy không bao giờ phản đối với những nhân viên làm việc trong hai đài phát thanh, nhưng chỉ có phản ứng với lối làm việc và chương trình phát thanh. Nhớ là vào những ngày cuối cùng của đất nước, tại quân khu 4, thiếu tướng tư lịnh Nguyễn Khoa Nam có gởi huấn lịnh sang đài phát thanh Cần Thơ để phổ biến, không ngờ trong đài có Việt Cộng nằm vùng, nên họ quăng bỏ bài của tướng Nam, trái lại phát bài của Việt Cộng. Ngày xưa quốc gia có nhiều cơ quan tình báo phản gián như An Ninh Quân Đội, Phủ Đặc ủy Trung Ương Tình Báo, phòng 2, đơn vị 101, cảnh sát nổi, cảnh sát đặc biệt, thế mà vẫn bị nằm vùng. Nay ở hải ngoại, không có gì cả, thì mỗi người có nhận thức để không bị thiệt hại lần nữa.

Trương Minh Hòa

No comments:

Post a Comment