Nguyễn Đạt Thịnh
May 2, 2008
Ông đại tá Việt Cộng tự xưng là “nhà báo tự do Bùi Tín” vừa phổ biến bài “phát biểu nhân ngày 30 tháng Tư” của ông như sau:
“33 năm đã qua, theo tôi, với khoảng cách thời gian dài để có thể suy ngẫm sâu sắc và nhận ra sự thật lịch sử, mọi người Việt nam, kể cả những người Cộng sản, cần đính chính một nhận thức sai lầm nguy hiểm đã bị những người lãnh đạo cộng sản áp đặt theo kiểu cưỡng hiếp mọi người dân phải thừa nhận. Họ buộc mọi người công nhận rằng việc họ chủ trương đưa quân từ miền Bắc vào miền Nam chiến đấu từ 1960 đến 1975 là chính nghĩa nhằm giải phóng và thống nhất đất nước, và ngày 30-4 là ngày Toàn thắng Vĩ đại”.
Giống như xưa kia Giáo hội La mã cưỡng bức mọi người phải thừa nhận trái đất là một mặt phẳng, ai nói khác là phạm trọng tội, là nói sai chân lý. Có người đã chịu hỏa thiêu để khẳng định rằng: "không! trái đất không phẳng! nó hình bầu vay!". Nay ai cũng nhận ra Chân lý ấy. Có điên mới nói khác.
Hôm nay tôi sẵn sàng nói to cho mọi người nghe rõ: đất nước Việt nam ta sau ngày 30-4-1975 không hề được giải phóng, cũng không hề được thống nhất. Ngày 30-4, đảng cộng sản thắng, toàn dân vẫn thua, vẫn bị thống trị bới độc quyền đảng trị.
Đảng cộng sản đã thực hiện chính sách chiếm đóng và thống trị miền Nam, bỏ tù và quản thúc hàng triệu người dân, tước đoạt của cải của dân qua đổi tiền và cải tạo, thải loại ngay Mặt trận dân tộc giải phóng, gây thảm cảnh hàng triệu thuyền nhân. Như thế mà là giải phóng, là thống nhất ư ?
Sau 30-4-1975, chỉ riêng đảng cộng sản cầm quyền, không cho ai lập hội, không cho một tư nhân nào ra báo, không có tự do ứng cử và bầu cử, thế mà gọi là giải phóng dân tộc ư ? là tự do ư ?
C̣òn nay thì đảng giàu, giàu sụ, dân nghèo, nghèo rớt. Thống nhất kiểu gì vậy? phát triển kiểu gì vậy?
Một nước "độc lập" mà buộc phải ký những hiệp ước bất bình đẳng, để bị mất đất, mất biển hàng trăm, hàng nghìn kilômét vuông, mất đảo, mất vô vàn tài nguyên hải sản; rồi người nước ngoài muốn đuốc của họ đến nước ta, vào lúc nào, ở đâu là do họ quyết định; bộ trưởng ngoại giao của họ lại còn sang thủ đô ta để giao nhiệm vụ cho bộ trưởng ngoại giao, cho thủ tướng và cho chủ tịch quốc hội phải bảo vệ đuốc của họ cho triệt để, và c̣òn cho an ninh vũ trang của họ vào tham gia đàn áp nhân dân nếu có biểu tình ôn ḥoà ...thì thử hỏi nước ấy độc lập ở chỗ nào? có chủ quyền ở chỗ nào ? những người lãnh đạo của ta có còn chút thực quyền, có còn chút tự hào dân tộc gì nữa đâu ! Người Việt chân chính tự trọng không xử sự như thế.
Đây là điều mỗi người Việt ta ở trong hay ngoài nước hãy suy nghĩ cho kỹ nhân ngày 30-4 năm nay.
Tôi mong tuổi trẻ trong nước trau dồi tư duy độc lập, tập suy nghĩ bằng cái đầu tỉnh táo của chính mình và đọc bài luận văn ngắn của nhà triết học Pháp trứ danh Jean - François REVEL: "Hồ Chí Minh: sự tước đoạt ḷòng yêu nước". Bài luận văn sắc sảo chỉ thẳng ra sự thật phũ phàng, là ông Hồ và đảng CS đã lợi dụng ḷòng yêu nước của nhân dân Việt nam để phục vụ cho mưu đồ phe đảng của ông ta, để thỏa mãn mục tiêu thống trí thế giới của Quốc tế Cộng Sản III. Chữ "détournement" theo tiếng Pháp có ý nghĩa khá rộng là "tước đoạt", "lấy trộm, lấy cắp", "của người khác xoáy làm của ḿình", "chuyển thành, biến thành của ḿình".
Đọc xong, tôi ngấm sâu suy nghĩa của từ "tước đoạt", và cảm thấy mình như bị mất cắp, mà mất cắp cái gì quý lắm, vô giá. Cả tuổi trẻ đầy lư tưởng và nghị lực, cả mấy chục năm bị đánh lừa, bị móc túi, bị gạ gẫm, để đến gần cuối đời mới tỉnh ra, mà thương hại, mà tiếc thay cho bao nhiêu người vẫn chưa tỉnh! Giả thử trong cuộc đời thường, một người bị mất cắp chiếc xe máy, chiếc đồng hồ đắt tiền, chiếc nhẫn vàng kỷ niệm ngày cưới ... hẳn là tiếc, tiếc nuối vô cùng, xót xa hàng tháng. Thế mà biết bao người bị lừa cả cuộc đời, có khi mất cả mạng sống, và hàng triệu triệu anh chị em, ḍng họ, đồng bào ḿnh cùng bị lừa hàng nửa thế kỷ ! một cuộc ăn cướp, lường gạt khổng lồ. Hãy chỉ cho nhau kịp thấy đi, để mà tiếc, mà xót xa, mà đòi lại quyền sống tự do cho mỗi người, mở ra cuộc đấu tranh mới giành lại độc lập thật sự và thống nhất thật sự cho Tổ quốc.
30-4- năm nay, tôi vui vẻ nhẹ nhàng lắm. Tôi có thêm biết bao bạn quý, từ khi là nhà báo tự do 18 năm nay. Bạn trong nước, ngoài nước, bạn già, bạn trẻ, bạn rất trẻ. Tôi viết không theo lệnh ai, không phải đưa ai duyệt, chỉ có theo lương tâm và trí tuệ, không sùng bái ai, chỉ sùng bái sự thật. Tuổi già tự do thế này thật đáng sống. Khó khăn vật chất mà sướng vô kể.
Tôi bỏ hết danh vọng hão, chức tước phù du, huân chương mai mỉa, tự hổ thẹn từng cao ngạo vô duyên về chuyện vào dinh Độc lập sớm, xế trưa 30-4, vớ vẩn, lạc điệu cả, cá nhân lầm lạc, ngộ nhận hết.
Để làm gì cơ chứ? để đất nước ra nông nỗi này ư? độc lập, không! tự do, không! chủ quyền, không! về mặt nào cũng đứng dưới 100 nước khác!
30 tháng 4 năm nay, tự thâm tâm, tôi chỉ có một lời kêu gọi với các bè bạn và đông chí cũ của tôi: hãy quý trọng ḷòng yêu nước thương dân của chính mình, nếu bạn thấy ḷòng yêu nước ấy đã bị ai đó "xoáy" mất để dùng vào mục đích đáng nghi ngờ và đen tối, thi hãy lên tiếng tố cáo và tự tách mình khỏi trò lừa bịp và đánh cắp trắng trợn ấy!
Bạn hãy tự phục hồi ḷòng yêu nước thương dân trọn vẹn của minh để cùng mọi người Việt nam tỉnh táo và tử tế đấu tranh cho một Tổ quốc Việt nam thật sự độc lập, thật sự tự do, dựa vững vào Lịch sử Dân tộc và Thời Đại.”
Hai tháng trước, nhân dịp Tết Nguyên Đán, Bùi Tín còn viết báo bênh vực Hà Nội không có trách nhiệm gì cả trong vụ thảm sát Mậu Thân; ông đại tá Việt Cộng nói sở dĩ lính Việt Cộng phải giết 6,000 lương dân Huế, và chôn sống họ là tại quân đội VNCH phản công đánh Việt Cộng bật ra khỏi cố đô.
Hôm 28 tháng Tư này, Bùi Tín phản tỉnh không phải với bài học núi xương biển máu của đồng bào làm ông thức tỉnh mà vì một ông Tây già, ông hàn Jean-François Revel, 84 tuổi, được vào Hàn Lâm Viện Pháp từ 10 năm nay.
Thật ra Bùi Tín học của Revel có một chữ một mà thôi, chữ "détournement".
Thảm thay sở học của ông Bùi Tín: quyển chiến sử Việt Nam dầy 30 năm, viết bằng máu của hàng triệu đồng bào, ông không đọc được chữ nào; ṃà sang Tây ông chỉ học có một chữ mà mắt đã mở sáng choang, lớn tiếng xỉ vả đồng chí ngày xưa, và lên giọng dạy Việt Cộng mở mắt.
Chê ông vọng ngoại, nhưng tôi vẫn khen ông giỏi hơn bác Hồ của ông; ông này cũng chỉ uống có một chữ “communism” mà say máu, về nước giết không biết bao nhiêu người để chống chủ nghĩa tư bản trong một nước Việt Nam không có một nhà tư bản nào cả; rồi cuối cùng lại đang cắm đầu làm tay sai cho tư bản, kể cả tư bản Pháp, tư bản Mỹ, và đang tạo ra vô số tư bản đỏ lô can, thẳng tay bóc lột thợ thuyền Việt Nam.
Tôi không nói hồi chánh viên Bùi Tín không có quyền nói về chiến tranh Việt Nam, tôi chỉ xin ông khoan nói trong lúc ông c̣òn lội trong biển máu người Việt. Leo lên bờ, tắm rửa cho sạch màu máu đỏ đi rồi hẵng đại ngôn.
Nguyễn Đạt Thịnh
May 2, 2008
Ông đại tá Việt Cộng tự xưng là “nhà báo tự do Bùi Tín” vừa phổ biến bài “phát biểu nhân ngày 30 tháng Tư” của ông như sau:
“33 năm đã qua, theo tôi, với khoảng cách thời gian dài để có thể suy ngẫm sâu sắc và nhận ra sự thật lịch sử, mọi người Việt nam, kể cả những người Cộng sản, cần đính chính một nhận thức sai lầm nguy hiểm đã bị những người lãnh đạo cộng sản áp đặt theo kiểu cưỡng hiếp mọi người dân phải thừa nhận. Họ buộc mọi người công nhận rằng việc họ chủ trương đưa quân từ miền Bắc vào miền Nam chiến đấu từ 1960 đến 1975 là chính nghĩa nhằm giải phóng và thống nhất đất nước, và ngày 30-4 là ngày Toàn thắng Vĩ đại”.
Giống như xưa kia Giáo hội La mã cưỡng bức mọi người phải thừa nhận trái đất là một mặt phẳng, ai nói khác là phạm trọng tội, là nói sai chân lý. Có người đã chịu hỏa thiêu để khẳng định rằng: "không! trái đất không phẳng! nó hình bầu vay!". Nay ai cũng nhận ra Chân lý ấy. Có điên mới nói khác.
Hôm nay tôi sẵn sàng nói to cho mọi người nghe rõ: đất nước Việt nam ta sau ngày 30-4-1975 không hề được giải phóng, cũng không hề được thống nhất. Ngày 30-4, đảng cộng sản thắng, toàn dân vẫn thua, vẫn bị thống trị bới độc quyền đảng trị.
Đảng cộng sản đã thực hiện chính sách chiếm đóng và thống trị miền Nam, bỏ tù và quản thúc hàng triệu người dân, tước đoạt của cải của dân qua đổi tiền và cải tạo, thải loại ngay Mặt trận dân tộc giải phóng, gây thảm cảnh hàng triệu thuyền nhân. Như thế mà là giải phóng, là thống nhất ư ?
Sau 30-4-1975, chỉ riêng đảng cộng sản cầm quyền, không cho ai lập hội, không cho một tư nhân nào ra báo, không có tự do ứng cử và bầu cử, thế mà gọi là giải phóng dân tộc ư ? là tự do ư ?
C̣òn nay thì đảng giàu, giàu sụ, dân nghèo, nghèo rớt. Thống nhất kiểu gì vậy? phát triển kiểu gì vậy?
Một nước "độc lập" mà buộc phải ký những hiệp ước bất bình đẳng, để bị mất đất, mất biển hàng trăm, hàng nghìn kilômét vuông, mất đảo, mất vô vàn tài nguyên hải sản; rồi người nước ngoài muốn đuốc của họ đến nước ta, vào lúc nào, ở đâu là do họ quyết định; bộ trưởng ngoại giao của họ lại còn sang thủ đô ta để giao nhiệm vụ cho bộ trưởng ngoại giao, cho thủ tướng và cho chủ tịch quốc hội phải bảo vệ đuốc của họ cho triệt để, và c̣òn cho an ninh vũ trang của họ vào tham gia đàn áp nhân dân nếu có biểu tình ôn ḥoà ...thì thử hỏi nước ấy độc lập ở chỗ nào? có chủ quyền ở chỗ nào ? những người lãnh đạo của ta có còn chút thực quyền, có còn chút tự hào dân tộc gì nữa đâu ! Người Việt chân chính tự trọng không xử sự như thế.
Đây là điều mỗi người Việt ta ở trong hay ngoài nước hãy suy nghĩ cho kỹ nhân ngày 30-4 năm nay.
Tôi mong tuổi trẻ trong nước trau dồi tư duy độc lập, tập suy nghĩ bằng cái đầu tỉnh táo của chính mình và đọc bài luận văn ngắn của nhà triết học Pháp trứ danh Jean - François REVEL: "Hồ Chí Minh: sự tước đoạt ḷòng yêu nước". Bài luận văn sắc sảo chỉ thẳng ra sự thật phũ phàng, là ông Hồ và đảng CS đã lợi dụng ḷòng yêu nước của nhân dân Việt nam để phục vụ cho mưu đồ phe đảng của ông ta, để thỏa mãn mục tiêu thống trí thế giới của Quốc tế Cộng Sản III. Chữ "détournement" theo tiếng Pháp có ý nghĩa khá rộng là "tước đoạt", "lấy trộm, lấy cắp", "của người khác xoáy làm của ḿình", "chuyển thành, biến thành của ḿình".
Đọc xong, tôi ngấm sâu suy nghĩa của từ "tước đoạt", và cảm thấy mình như bị mất cắp, mà mất cắp cái gì quý lắm, vô giá. Cả tuổi trẻ đầy lư tưởng và nghị lực, cả mấy chục năm bị đánh lừa, bị móc túi, bị gạ gẫm, để đến gần cuối đời mới tỉnh ra, mà thương hại, mà tiếc thay cho bao nhiêu người vẫn chưa tỉnh! Giả thử trong cuộc đời thường, một người bị mất cắp chiếc xe máy, chiếc đồng hồ đắt tiền, chiếc nhẫn vàng kỷ niệm ngày cưới ... hẳn là tiếc, tiếc nuối vô cùng, xót xa hàng tháng. Thế mà biết bao người bị lừa cả cuộc đời, có khi mất cả mạng sống, và hàng triệu triệu anh chị em, ḍng họ, đồng bào ḿnh cùng bị lừa hàng nửa thế kỷ ! một cuộc ăn cướp, lường gạt khổng lồ. Hãy chỉ cho nhau kịp thấy đi, để mà tiếc, mà xót xa, mà đòi lại quyền sống tự do cho mỗi người, mở ra cuộc đấu tranh mới giành lại độc lập thật sự và thống nhất thật sự cho Tổ quốc.
30-4- năm nay, tôi vui vẻ nhẹ nhàng lắm. Tôi có thêm biết bao bạn quý, từ khi là nhà báo tự do 18 năm nay. Bạn trong nước, ngoài nước, bạn già, bạn trẻ, bạn rất trẻ. Tôi viết không theo lệnh ai, không phải đưa ai duyệt, chỉ có theo lương tâm và trí tuệ, không sùng bái ai, chỉ sùng bái sự thật. Tuổi già tự do thế này thật đáng sống. Khó khăn vật chất mà sướng vô kể.
Tôi bỏ hết danh vọng hão, chức tước phù du, huân chương mai mỉa, tự hổ thẹn từng cao ngạo vô duyên về chuyện vào dinh Độc lập sớm, xế trưa 30-4, vớ vẩn, lạc điệu cả, cá nhân lầm lạc, ngộ nhận hết.
Để làm gì cơ chứ? để đất nước ra nông nỗi này ư? độc lập, không! tự do, không! chủ quyền, không! về mặt nào cũng đứng dưới 100 nước khác!
30 tháng 4 năm nay, tự thâm tâm, tôi chỉ có một lời kêu gọi với các bè bạn và đông chí cũ của tôi: hãy quý trọng ḷòng yêu nước thương dân của chính mình, nếu bạn thấy ḷòng yêu nước ấy đã bị ai đó "xoáy" mất để dùng vào mục đích đáng nghi ngờ và đen tối, thi hãy lên tiếng tố cáo và tự tách mình khỏi trò lừa bịp và đánh cắp trắng trợn ấy!
Bạn hãy tự phục hồi ḷòng yêu nước thương dân trọn vẹn của minh để cùng mọi người Việt nam tỉnh táo và tử tế đấu tranh cho một Tổ quốc Việt nam thật sự độc lập, thật sự tự do, dựa vững vào Lịch sử Dân tộc và Thời Đại.”
Hai tháng trước, nhân dịp Tết Nguyên Đán, Bùi Tín còn viết báo bênh vực Hà Nội không có trách nhiệm gì cả trong vụ thảm sát Mậu Thân; ông đại tá Việt Cộng nói sở dĩ lính Việt Cộng phải giết 6,000 lương dân Huế, và chôn sống họ là tại quân đội VNCH phản công đánh Việt Cộng bật ra khỏi cố đô.
Hôm 28 tháng Tư này, Bùi Tín phản tỉnh không phải với bài học núi xương biển máu của đồng bào làm ông thức tỉnh mà vì một ông Tây già, ông hàn Jean-François Revel, 84 tuổi, được vào Hàn Lâm Viện Pháp từ 10 năm nay.
Thật ra Bùi Tín học của Revel có một chữ một mà thôi, chữ "détournement".
Thảm thay sở học của ông Bùi Tín: quyển chiến sử Việt Nam dầy 30 năm, viết bằng máu của hàng triệu đồng bào, ông không đọc được chữ nào; ṃà sang Tây ông chỉ học có một chữ mà mắt đã mở sáng choang, lớn tiếng xỉ vả đồng chí ngày xưa, và lên giọng dạy Việt Cộng mở mắt.
Chê ông vọng ngoại, nhưng tôi vẫn khen ông giỏi hơn bác Hồ của ông; ông này cũng chỉ uống có một chữ “communism” mà say máu, về nước giết không biết bao nhiêu người để chống chủ nghĩa tư bản trong một nước Việt Nam không có một nhà tư bản nào cả; rồi cuối cùng lại đang cắm đầu làm tay sai cho tư bản, kể cả tư bản Pháp, tư bản Mỹ, và đang tạo ra vô số tư bản đỏ lô can, thẳng tay bóc lột thợ thuyền Việt Nam.
Tôi không nói hồi chánh viên Bùi Tín không có quyền nói về chiến tranh Việt Nam, tôi chỉ xin ông khoan nói trong lúc ông c̣òn lội trong biển máu người Việt. Leo lên bờ, tắm rửa cho sạch màu máu đỏ đi rồi hẵng đại ngôn.
Nguyễn Đạt Thịnh
No comments:
Post a Comment