Trương Minh Hòa
Trong vấn đề tiêu xài, người làm ra đồng tiền bằng chính mồ hôi, nước mắt của mình thường hay đắn đo trước khi chi ra cho món đồ, dịch vụ cho cuộc sống cá nhân, gia đình ... trong khi đó những người làm tiền bằng những việc bất lương như lừa đảo, cướp giựt, buôn bán ma túy, tham nhũng ... thì thường hay tiêu xài phung phí, vun vít tiền chẳng tiếc tay. Ngày xưa vào thời Pháp thuộc, đồng bạc Đông Dương có giá trị cao, tuy nhiên nhân vật Công tử Bạc Liêu, sinh ra trong gia đình giàu có, cuộc sống nhung lụa, không biết cái giá trị làm ra đồng bạc phải đổ mồi hôi, xót con mắt như thế nào, coi tiền như rác, có tánh phô trương, dám dùng tờ giấy bạc "Bộ Lư" trị giá 20 đồng làm lửa đốt để giúp cho một ông bạn lỡ làm rớt tờ giấy bạc chỉ trị giá 5 đồng.
Sự chênh lệch giàu nghèo là điều đương nhiên trong bất cứ xã hội nào từ cổ chí kim; tuy nhiên mức độ nầy tại các quốc gia Cộng Sản càng ngày càng xa, do thiểu số cầm quyền bằng bạo lực, là bản chất của kẻ cướp luôn tìm mọi cách "róc xương, xẻ thịt, lột da, vắt tủy" người dân, đem bán cả tài nguyên, kể cả con người để thu tiền, cho nên tuyệt đại đa số dân chúng kiếm không đủ miếng cơm, phải bán máu, cầm cố bất cứ thứ gì để đổi điều chỉnh cuộc sống; còn cán bộ trong trung ương đảng thì không đủ thời giờ để đếm tiền, họ chi tiêu không tiếc tay, dám mua một thướt vuông đất tại Saigon với giá 5 ngàn Mỹ Kim, xây dựng "cơ ngơi" đầy đủ tiện nghi như ở các nước Tây phương với "bể bơi" hiện đại có cả máy sưởi bằng năng lượng mặt trời "không người lái", cho con cháu du học, xuất ngoại ở các khách sạn hạng sang, đánh bạc vui chơi thoải mái tại các sòng Casino quốc tế mà không ngại bị hết tiền.
Trong xã hội, có những người làm tiền nhờ tài năng kinh doanh, thời cơ bằng tâm trí, lương thiện, hợp với luật pháp; bọn bất lương làm giàu bằng nhiều cách: buôn bán ma túy, lừa đảo, trốn thuế, cướp giật nhất là những nhân vật quyền lực trong các chế độ độc tài, nhờ vơ vét mồ hôi, nước mắt của hàng triệu người dân mà trở nên triệu, tỷ phú. Bọn nầy tiêu pha tiền như giấy, đánh bạc, vui chơi, ăn nhậu hay rửa tiền tại các quốc gia khác, từng bị một số chính phủ phát giác, đưa ra tòa xét xử.Trong lãnh vực kinh doanh, tại các quốc gia dân chủ, tự do cạnh tranh, tài năng, thời cơ tạo ra những nhà tỷ phú lừng danh như Bill Gate với công ty Microsoft, việc làm ăn có nầy khi khác, tùy theo thị trường, tình hình, nên các phần hùn qua các cổ phần cũng không có gì bảo đảm bền vững mãi mãi, nên nhớ là đầu tư cũng giống như chơi một canh bạc vậy. Mỗi khi có khủng hoảng hay biến động kinh tế, chiến tranh, các công ty không tránh khỏi bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu giảm, nên thường đưa đến sự khánh tận của một số công ty, bất kẻ là lớn hay nhỏ. Trong khi đó, các nước Cộng Sản theo chính sách kinh tế tập trung, tất cả tài sản, tiền bạc, con người đều nằm trong tay của một thiểu số đảng viên Cộng Sản; đó là những nhà tư bản đỏ, nên họ đầu tư trong nước qua hình thức các công ty quốc doanh, mang tiền kinh doanh, cạnh tranh với các nước khác bằng số tiền chùa vô tận, không sợ bị lổ lã, cứ tung tiền ra làm ăn như đánh bạc, có thắng thì tốt, giàu thêm, còn thua thì chẳng thiệt hại gì, nhân dân sẽ nay lưng ra cung cấp vốn, cứ thế mà phát huy. Do đó những "nhà tư bản đỏ" làm kinh doanh không cần phải học hành để có được một số kiến thức "cơ bản" về kinh tế, cũng không cần sự cố vấn, quản trị của các kinh tế gia có bằng tiến sĩ, giáo sư đại học như các công ty ngoại quốc; những người ít học cũng trở thành "kinh tế gia vĩ đại "nắm hàng chục tỷ Mỹ Kim trong tay, như thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng với trình độ văn hóa thực sự chỉ tới lớp "đệ lục" bậc trung học đệ nhất cấp, là người đang nắm trong tay hệ thống "xí nghiệp quốc doanh" cả nước và các công ty xuất nhập cảng, có quan hệ với nhiều cường quốc Tây phương mà không bao giờ sợ bị hết tiền, dù các công ty quốc doanh trong nước thường bị lỗ.
Trong lãnh vực giao thương, Thế Giới Tự Do đã và đang bị Trung Cộng và sau nầy có Cộng Sản Việt Nam dùng vốn chùa để cạnh tranh, trong khi các nước tự do, vốn tư nhân cạnh tranh có giới hạn, nên các công ty hay có chữ LTD (limited: công ty hữu hạn) kèm theo bản hiệu, thì làm sao có thể dám liều lỉnh xả láng như những người dùng vốn chùa làm ăn. Sự kiện Trung Cộng, Việt Nam dùng nhân công rẻ mạt trong ngành hải sản, bán cá, tôm sang với giá rẻ, bóp chết những nông trại nuôi cá, cơ sở chế biến, khiến cho các công ty ở Hoa Kỳ chới với; rồi chính phủ thức tỉnh, mới có biện pháp thuế khóa đánh vào các sản phẩm nhập cảng để cân bằng giá, cứu các công ty và nhân công tại nước mình, đúng là "gậy ông đập lưng ông"; vụ cá tôm một thời giao động dư luận, khi các" đại gia đỏ "biết khai thác hệ thống luật pháp tại các nước Tây Phương, dùng tiền chùa mướn luật sư, kiện ra tòa án, nhưng các nhà tư bản đỏ đã hoàn toàn bị thất bại trước công lý. Hàng may mặc, giày dép cũng bị các công ty quốc doanh Trung Cộng, Việt Cộng lợi dụng tình hình tự do cạnh tranh để thao túng trên các thị trường, các công ty xuất nhập cảng vì ham rẻ mà nhập sản phẩm, khiến nhiều công nhân ở các nước Tây Phương bị mất việc, cho nên các nước có những biện pháp nhằm đối phó với những nhà "tài phiệt quốc doanh Đỏ" với nguồn vốn vô tận theo kiểu" thua keo nầy, ta bầy keo khác", đó là cái nguy cơ trước mắt, có khả năng làm lũng đoạn dần dần nền kinh tế các nước tự do cạnh tranh và sau đó khống chế kinh tế toàn cầu. Tức là các nước Cộng Sản lợi dụng tính cạnh tranh tự do trên thị trường, khai thác mặt yếu của các công ty do tư nhân làm chủ là ham lời nhiều, rồi dùng vốn lớn để áp đảo, luồn lách qua khe hở của luật đầu tư mà xâm nhập, lũng đoạn dần dần theo kế hoạch tầm ăn dâu, là hình thức xâm lăng tinh vi, nhẹ nhàng nhưng vô cùng nguy hiểm. Các công ty tư nhân dù có nhiều vốn, cũng không dám liều, làm giảm trị giá cổ phần, dám giảm giá tối đa để cạnh tranh. Trong khi đó các công ty quốc doanh do nhà nước Trung Cộng, Việt Cộng, không ngại. Đó là hình thức cạnh tranh theo công thức "lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa", gây nhiều thiệt hại cho các nước tự do, sau thời gian giao thương với các nước Cộng Sản.
Sau sự tan rả của khối Cộng Sản Quốc Tế từ năm 1991 với Liên Sô và toàn bộ khối Cộng Đảng Đông Âu, các nước tàn dư Cộng Sản lâm vào trạng huống" thoái trào cách mạng "lúc đầu, sau đó họ" điều nghiên rất kỹ "kẻ thù" tư bản phản động "để tìm cách tiêu diệt, là bản chất trường kỳ mai phục chờ thời cơ ra tay trong sách lược: "lùi một bước để chuẩn bị ba bước tiến"; sau Liên Sô, thì Trung Cộng sớm trở thành nước Cộng Sản lãnh đạo trong "khối tàn dư" tiếp tục cuộc Hậu Chiến Tranh Lạnh. Họ thừa biết thi đua vĩ trang, không gian với Hoa Kỳ và các nước Âu Châu là coi như "đem trứng chọi với đá", cái gương Liên Sô là bài học "cụ thể" để các đảng Cộng Sản tàn dư rút lấy kinh nghiệm, họ" tự phê, phê bình" để tìm ra mặt mạnh, mặt yếu để chuẩn bị tiến công bằng mũi tiến quân khác; đó là kế: "chỉ tang ma hòe" hay "thiết trụ khai hoa", nhằm đánh lạc hướng đối phương: bề ngoài thì có vẻ là Trung Cộng đang ráo riết thi đua võ trang theo kế của Lưu Bang thời Hán-Sở tranh hùng: "Minh tu sạn đạo ám độ Trân Thương" để che dấu mặt trận chánh với đại quân kinh tài đang luồn lách khắp nơi. Do đó, mặt trận "đặc công KINH TẾ" đi xung kích để dọn đường cho "đại đơn vị kinh tài" ở rộng mặt trận trên toàn cầu đã hoạt động từ lâu, nhất là tại các nước tư bản giàu mạnh, như kế: "cầm tặc cầm vương", được coi là mũi nhọn chiến lược, một mặt trận không có bất cứ tiếng súng, nhưng nguy hiểm khôn lường, như tầm ăn dâu, có khả năng đưa đến "bất chiến tự nhiên thành" nếu Trung Cộng thò bàn tay lông lá nắm hết các nguồn tài nguyên huyết mạch như quặng mỏ, các đại công ty của các nước Tây Phương bằng chính sự "ham lời" của các tay tài phiệt tư nhân và luật đầu tư, kinh doanh của kẻ thù mà khai triển một cách khéo léo, đó là mặt yếu của nền kinh tế tự do cạnh tranh. Từ đó, Trung Cộng phát huy thanh thế qua các "nhà tư bản gốc đỏ" hay các đại công ty bị nhuộm đỏ do họ khống chế quyền quản trị với số cổ đông (share) áp đảo; nên có khả năng tạo ảnh hưởng, tác động vào chính quyền, ban hành những chính sách có lợi cho Trung Cộng hiện tượng nhiều nước Tây Phương ngậm bồ hòn làm ngọt khi nhìn thấy bạo quyền Bắc Kinh vi phạm nhân quyền trầm trọng mà không dám lên tiếng, hoặc có lên tiếng cũng nhẹ nhàng như "phủi bụi" để không làm phật lòng bạn hàng Bắc kinh và những công ty trong nước có phần hùn của người Hoa. Mặc dù được gia nhập vào tổ chức WTO, Trung Cộng cũng như Việt Cộng đều phải tuân thủ cam kết, hứa giải tư các công ty quốc doanh để có thể tham gia và thị trường quốc tế; nhưng câu: "đừng nghe những gì Cộng Sản nói" để đề cao cảnh giác. Các nước Cộng Sản xào trá khôn lường, nếu giải tư hết thì quyền lãnh đạo, cai trị bị đe dọa ngay, cho nên sang tên cho người của họ, hình thức là các công ty do tư nhân đứng tên, nhưng bên trong là đám tư bản đỏ làm chủ, cũng không thay đổi chút nào, mặt khác còn lừa được thế giới.
Sau thời kỳ khá dài với bình phong "đổi mới" mở cửa, hai nước Cộng Sản tàn dư nầy nhờ tư bản hà hơi tiếp sức trong lúc sắp chết, nay họ khôi phục sức lực nhờ thần dược "đô la" cứu chữa, qua hình thức cạnh tranh trên thương trường quốc tế, làm thiệt hại rất nhiều quyền lợi của các nước từng giúp họ đứng lên, nhân công bị mất việc làm, tạo tình trạng rối loạn xã hội, là những mục tiêu mà các nước Cộng Sản, dù hết thời cũng luôn đặt lên hàng chiến lược là "tiêu diệt các nước tư bản phản động" theo đúng giáo điều của Karl Marx. Đối với người Cộng Sản, dù đối xử với họ tử tế, cho ăn ngập mặt như các gia đình địa chủ, nhà giàu thời đánh Tây; các bà mẹ chiến sĩ thời đánh Mỹ...Cộng Sản luôn coi là kẻ thù, có cơ hội là ra tay triệt hạ ngay, hay nói đúng hơn là "NGƯỜI CỘNG SẢN KHÔNG CÓ TÌNH CẢM, ÂN NGHĨA... MÀ CHỈ CÓ QUYỀN LỢI CỦA ĐẢNG MÀ THÔI". Trung Cộng ngày nay bắt đầu trổi dậy chủ nghĩa Đại Hán sau thời gian dài nằm im mai phục, để điều nghiên theo kế: "man thiên quá ải", nhờ tư bản mà họ có tất cả những vũ khí quân sự từ bom nguyên tử, hỏa tiển liên lục địa, vệ tinh; nhưng đây là kế "thanh đông kích tây" nhằm che đậy, đánh lạc hướng các nước Tây Phương, để cho những đại quân "đặc công kinh tế "đã và đang từng bước" tiến vào túi tiền, trận cuối là trận nầy "phát triển" trăm hoa đua nở " ngay trong lòng địch. Các nhà tư bản Tây Phương vì ham lợi nhuận qua việc mướn nhân công rẻ mạt nên mang tiền sang Hoa Lục làm ăn; đương nhiên là cũng phải có điều kiện với đảng và nhà nước mới dễ dàng làm ăn, đồng thời cũng giúp cho dân chúng tại nước Cộng Sản có việc làm, đời sống khá hơn, là cái nút xì hơi, giảm thiểu tình trạng bất ổn kinh tế đưa đến bạo loạn, lật đổ chính quyền; hai bên đều có lợi cả, nên việc làm ăn kéo dài từ nhiều thập niên. Các mặt hàng của nhiều công ty nổi tiếng được mang nhãn hiệu "Made in China" tràn ngập thị trường khắp nơi trên thế giới, che lẫn với các mặt hàng nhái, giả .... Tại hải ngoại thì các đại gia người Hoa, di dân bằng nhiều cách, trở thành công dân các nước tư bản, nhưng đàng sau là bàn tay lông lá của giới tư bản đỏ Trung Cộng; họ luồn lách, mang tiền ra mua các cổ phần nhiều công ty tư nhân và dần dần khống chế nhiều mặt kinh tế; tức là "công ty của các nước tư bản phản động được định hướng theo xã hội chủ nghĩa". Ngày xưa Trung Hoa muốn xâm lăng một nước khác, phải cử đại binh, có tướng chỉ huy...nhưng ngày nay Trung Cộng đưa những "đại gia" người Hoa, là cư dân bản xứ, bề ngoài là không có gì nguy hiểm, được cho là "giới doanh gia", họ đi bằng cửa chánh, được các chủ công ty niềm nở tiếp đón như thượng khách và sau đó dâng cả công ty sau khi mặc cả với giá cao; các tướng Tàu thời xưa mặc áp giáp, mang gươm thì ngày nay các "đại gia" mặc veston, thắt cà vạt, xách cặp samsonite dần dần thôn tín hầu bao của các nước một cách nhẹ nhàng.
Trung Cộng bán vũ khí, đầu tư nhiều nơi, cạnh tranh với các nước Tây Phương, có dư tiền để trở thành chủ nợ nhiều nước, vói tay ủng hộ các tổ chức khuynh tả Maoist, cấu kết ngầm với các thế lực chống Mỹ (không loại trừ các tổ chức khủng bố), không loại trừ cả việc sử dụng vũ khí ma túy để làm lũng đoạn xã hội, trong sách lược trường kỳ mai phục. Nhờ các công ty ngoại quốc đầu tư vào Hoa Lục và những đơn đặt hàng béo bở của các đại công ty tư bản, nên hàng năm Trung Cộng thu vào món lợi không nhỏ, đủ sức để phát huy chủ nghĩa bành trướng và tăng uy tín thế giới nhờ là bạn hàng của các nước giàu mạnh nhất hành tinh nầy. Trung Cộng có sẵn trong tay số tiền lớn, có mối bang giao kinh tế nhiều nước, nên đưa đến ràng buộc chính trị là điều dễ hiểu. Điển hình là Đức Đai Lai Đa Ma, vị lãnh đạo tinh thần của người Tây Tạng, mỗi khi đi thăm viếng các nước như Hoa Kỳ, Úc, Âu Châu thường bị Trung Cộng dùng chiêu bài: "phương hại đến bang giao" mà gây áp lực các nguyên thủ quốc gia không tiếp kiến vị lãnh đạo tinh thần khả kính của người Tây Tạng.
Với số tiền lớn, nguồn tài nguyên "nhân dân" vô tận với hàng tỷ người, sẵn sàng nay lưng ra để bù lổ cho các công ty nhà nước, nên càng ngày Trung Cộng càng bành trướng thế lực kinh tế đối với các quốc gia giàu mạnh, là hình thức xâm lăng bằng luật đầu tư ngay chính các nước ấy ban hành, cũng là "gậy ông đập lưng ông" lần nữa. Các công ty tại các nước dân chủ thường là do tư nhân hay công ty chính phủ giải tư, theo tinh thần cạnh tranh trong luật định, thể hiện sinh hoạt dân chủ từ chính trị đến kinh tế. Trung Quốc lợi dụng thời cơ nầy để dùng tiền mua các cổ đông tại các công ty tư nhân bán ra, có khi với giá cao qua tay các doanh gia bản xứ gốc Hoa (bên trong có quan hệ mật thiết, hay là người của Trung Cộng). Các công ty tư nhân, vì ham lời, nên có thể bán các cổ phiếu với giá cao cho các công ty quốc doanh Trung Quốc, từ từ các cơ sở kinh doanh trọng yếu, các nguồn tài nguyên thiên nhiên như khoán sản bị lọt về tay Trung Cộng; đây là hình thức khống chế toàn cầu của chủ nghĩa Đại Hán bằng kinh tài, thực hiện một cách êm ả, hợp pháp; đây cũng là phương thức khống chế kinh tế của người Hoa, nhờ tiền nhiều mà trở thành thế lực trong bóng tối tại các nước Á Châu như Thái Lan, Việt Nam, Miên .... tài phiệt người Hoa tại các nước nầy tác động, ảnh hưởng rất nhiều vào chính quyền; cho nên người ta không ngạc nhiên khi thấy cuộc rước đuốc thế vận Hội Bắc Kinh 2008 tại Thái Lan được chính quyền bảo vệ tối đa.
Trước "mưu đồ" nầy, các nước tự do cũng không thể ngồi yên để nhìn tài phiệt đỏ Trung Cộng lợi dụng luật đầu tư của các nước dân chủ, dùng tiền gom góp từ hàng tỷ người để mua hết các cổ phần trong nước. Tình trạng nầy đã xảy ra như ở nước Úc, Trung Cộng lợi dụng khe hở của luật đầu tư, mua khoản 19% cổ phần hãng thép lớn nhất thế giới là BHP (Billiton), nên họ có đủ số thép để cung cấp cho các công trình xây dựng vận động trường, các cơ chế phục vụ Olympic, kỹ nghệ; tại tiểu bang Tây Úc do thủ hiến Alan Carpenter thuộc đảng Lao Động điều hành, công ty thép do tư nhân làm chủ là Midwest vì ham lời, nên đã bán cổ phần đa số cho Trung Cộng, nên một dân biểu, nguyên là cựu thủ lãnh đối lập đảng Tư Do là ông Colin Barnett đã cảnh báo trên đài truyền hình quốc gia, đài chiếu hình ảnh công ty thép văn phòng đầu não của công ty Midwest tại nước Úc, nhưng bản hiệu được viết bằng tiếng Tàu, nếu có thêm lá cờ đỏ với 5 sao vàng thì không khác gì cơ sở của một công ty quốc doanh ở Hoa Lục; thủ hiến Morris Iemma ở tiểu bang đông dân nhất nước Úc là N.S.W đang có kế hoạch giải tư công ty điện năng tiểu bang, gặp nhiều sự chống đối từ giới nghiệp đoàn vì ngại nhiều vấn đề bất lợi trong tương lai; tiểu bang Queensland đã giải tư công ty điện và nay nằm trong tay các đại gia Trung Cộng. Nước Úc là thí dụ điển hình, đang bị chủ nghĩa bành trướng Bắc Kinh nhắm đến, người dân cũng đã thức tỉnh, cảnh giác: nhà triệu phú Dick Smith nói chuyện trên đài ABC, hệ thống truyền hình quốc gia, đã cảnh báo về họa Bắc Kinh, ông báo động là: bán các quặng mỏ cho Trung Cộng là bán cả tương lai của nước Úc.
Ông thủ tướng Kevin Rudd, người từng làm việc ở sứ quán Úc trên đất Tàu, có cái tên tiếng Trung Hoa là LU KEWEN hay là LƯ KẾ VĂN, được coi là người có khuynh hướng gần Trung Quốc so với các thủ tướng khác, nhưng vì quyền lợi quốc gia, nên gần đây chính phủ Lao Động ban hành luật lệ nhằm ngăn chận các công ty quốc doanh Trung Cộng thò tay sâu vào các công ty chiến lược, nhất là quặng mỏ; không biết bên trong có những mật ước nào để tương nhượng với Trung Cộng? Tuy nhiên việc bán chất Uranium cho Trung Cộng là một đại họa, có ai kiểm soát được Trung Cộng sử dụng vào việc chế vũ khí nguyên tử, lòn cho Bắc Hàn, Iran, các tổ chức khủng bố; chính phủ nầy nại lý do Ấn Độ không ký vào hiệp ước hạn chế vũ khí hạch tâm nên không bán Uranium (trong khi đảng đối lập Tự Do ủng hộ bán Uranium cho nước dân chủ lớn nhất thế giới nầy). Được biết vào tháng 3 năm 2008 thủ tướng mở cuộc công du trong vòng 18 ngày khi mới lên cầm quyền từ tháng 12 năm 2007; ông đi đến Hoa Kỳ, Âu châu, rồi chặng cuối là Trung Cộng, được các nhà lãnh đạo Trung Nam Hải từ chủ tịch Hồ Cẩm Đào đến thủ tướng Ôn Gia Bảo tiếp đón nồng hậu với thảm đỏ, dù ông có vài lời chiếu lệ về tình trạng vi phạm nhân quyền, cuộc đàn áp Tây Tạng để cho có vẻ là lãnh tụ của một nước dân chủ có quan tâm đến vần đề nhạy cảm nầy, nhưng bên trong hình như có những toan tính chính trị; có lẽ ông Kevin Rudd ngại làm mất lòng người anh em Bắc Kinh nên không thèm ghé thăm Nhật, dù nước nầy nằm sát bên Trung Cộng nên bị đảng đối lập chỉ trích, thế là ông hẹn tháng 6 sẽ qua thăm.
Hiện tượng hàng chục ngàn sinh viên Trung Cộng tại nước Úc mang cờ đỏ với 5 sao vàng, biểu ngữ, có người còn mặc cả bộ "đại cán" màu xanh lục, đội nón lưỡi trai với ngôi sao đỏ giống như Mao Trạch Đông, lợi dụng sinh hoạt dân chủ để tấn công, chửi bới những người Tây Tạng lưu vong, cả những người Úc trước ống kính của các đài truyền hình quốc tế, sinh viên Trung Cộng không coi dân Úc ra gì, chúng hung hăng dùng cán cờ làm vũ khí tấn công những người Úc ủng hộ người dân Tây Tạng bị đàn áp tại Hoa Lục; may là nhờ có cảnh sát Úc can thiệp. Hình ảnh của những người Úc trong cuộc rước đuốc thế vận ngày 24 tháng 4 năm 2008 tại thủ đô Canberra bị sinh viên Trung Cộng hành hung, lăng nhục, chắc chắn có sự chỉ đạo của trung ương đảng ở Bắc Kinh nên được tổ chức chu đáo, khiến người ta có cảm tưởng thủ đô Canberra như là một lãnh địa của Trung Quốc với lực lượng Hồng Vệ Binh thời Mao, đang hoành hành, đấu tố trong cuộc đại cách mạng văn hóa cách đây hơn 40 năm về trước. Người dân nước Úc chưa bao giờ bị bất cứ người ngoại quốc nào dùng số đông để đàn áp như lần nầy, có lẽ đây là sản phẩm tuyệt hảo của mối tình hữu nghị Úc-Trung như răng với môi, mà ông thủ tướng Kevin Rudd là người thường tự hào nói giỏi tiếng Quan Thoại, có chàng rể là dân Trung Hoa, và bà thượng nghị sĩ Penny Wong cũng được trọng dụng lên làm bộ trưởng bộ nguồn nước. Thập niên 1970, thời ông thủ tướng Lao Động khuynh" cực tả" Gough Whitlam, tình báo Liên Sô hoạt động rất mạnh, tác động, ảnh hưởng vào chính quyền, chắc có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tổng toàn quyền John kerr, thay mặt Nữ Hoàng Anh, vì quyền lợi sống còn của dân Úc mà truất phế ông thủ tướng vào năm 1975. Sau kỳ rước đuốc thế vận 2008, trên thế giới cảm thấy bất an trước đạo quân hải ngoại của Trung Cộng, đang có khả năng đứng dậy để hổ trợ cho các chính sách bá quyền, kinh tế của Bắc Kinh; trong tương lai, lực lượng Hồng Vệ Binh Trung Cộng có thể lạm dụng sinh hoạt dân chủ các các nước Tây Phương để tổ chức biểu tình ủng hộ chính sách xâm lược của Bắc Kinh, giống như các cuộc biểu tình của phong trào phản chiến, dùng chiêu bài hòa bình để phản đối chính phủ Hoa Kỳ, Úc ... trong cuộc chiến chống Cộng trong cuộc chiến Việt Nam, chống khủng bố ở A Phú Hãn, lật đổ tên đồ tể thành Bá Đa Saddam Huessein. Trung cộng ngày nay lộ mặt là hiểm họa mới cho nhân loại, là nước lãnh đạo khối tàn dư Cộng Sản, tiếp nối Hậu Chiến Tranh Lạnh.
Thế giới ngày nay đã nhận chân bộ mặt gian manh của Trung Cộng, nên các nước có những luật lệ trong phản ứng tự vệ, nhằm bảo vệ quyền lợi quốc gia. Trong thời gian qua, sự bành trướng thế lực, phát triển kinh tế theo công thức "mượn đầu heo nấu cháo" của nhà cầm quyền Trung Nam Hải với vốn chùa, có khả năng mua hết tài nguyên của các nước qua hình thức thị trường chứng khoán. Trung Cộng lầm tưởng tất cả thế giới đều không khôn bằng giống Đại Hãn, nên tung ra nhiều chiêu vụn về, làm lộ mặt một tên gian thương trong khu chợ quốc tế. Rồi đây, tay gian thương nầy sẽ phải nhận lấy hậu quả khi thế giới có những biện pháp ngăn chận và trừng trị đích đáng cũng bằng những biện pháp kinh tế, pháp luật. Trung Cộng trở thành hiểm họa cho nhân loại, nguy hiểm hơn tất cả các tổ chức khủng bố, vì kẻ thù nầy luôn trang bị bộ gió "tếu lý tàng đao", thủ đoạn khôn lường:
- Với các cường quốc mạnh, giàu hơn, thì Trung Cộng dùng giao thương, kinh tế để gây áp lực, tạo thế đứng; học hỏi những kỷ năng, lợi dụng khe hở để chen vào nội tình, khuynh đảo kinh tế trước tiên, bằng cách làm chủ các công ty, tài nguyên quốc gia, rồi dần dần tiến đến chính trị. Trung Cộng tươi cười bắt tay trong cái gọi là "quan hệ ngoại giao", nhưng đàng sau luôn thủ sẵn con dao, nếu sơ ý là bị thiến hầu bao, cắt cổ ngay.
- Đối với các nước nhỏ, Trung Cộng dùng thanh thế, áp lực quân sự (nếu ở trong khu vực lân bang), chèn ép, đút lót các chính quyền .... sau cùng chiếm dần đất đai bằng các hiệp ước; tức là Trung Cộng hiện đại hóa chủ nghĩa bành trướng, chiếm nước khác bằng giấy (thay vì súng đạn, gươm giáo).
Chiến lược chung là cho người di dân vào tất cả các nước trên thế giới, tạo thành một thế lực nằm vùng, đạo quân dự phòng, dùng thương mại làm giàu và tác động vào các chính quyền sở tại; học hỏi hay đánh cắp kỷ thuật, nghiên cứu sơ hở để lòn lách, lợi dụng sinh hoạt dân chủ để tiến công tức là Trung Cộng đã và đang tung ra nhiều lực lượng tinh nhuệ xâm nhập toàn thế giới. Sự xuất hiện cờ đỏ và hàng ngàn sinh viên Trung Cộng tại nhiều quốc gia trong kỳ rước đuốc thế vận là báo động cho các nước trên thế giới về chủ nghĩa bành trướng Bắc kinh, đang trong giai đoạn chuẩn bị tiến công bằng nhiều mũi xung kích. Trung Cộng áp dụng lối đánh đồn của Việt Cộng trong cuộc chiến Việt Nam: lúc bình thường, du kích hoạt động lẻ tẻ, khi cần tập trung thành lực lượng lớn. Ngày nay tại các quốc gia dân chủ, bình thường sinh viên Trung Cộng phân tán mỏng tại các trường học, khi cần, sứ quán bỏ tiền mướn xe bus, có khả năng tập trung hàng ngàn sinh viên với cờ đỏ, có tổ chức để biều tình, ủng hộ các chính sách, quyền lợi của Trung Cộng trên thế giới. Ngày nay Trung Cộng là kẻ thù tối nguy hiểm của thế giới, nếu không muốn bị khống chế, các nước dân chủ phải có những hàng rào luật pháp, nhất là luật đầu tư, di trú bằng không thì trong thời gian không lâu, tư bản đỏ Trung Cộng sẽ kiểm soát nhiều hầu bao lớn ngay tại các nước Tây phương, từ đó họ tha hồ đàn áp dân trong nước, áp đảo các siêu cường qua cái lá bùa quan hệ kinh tế chằng chịt.
Trương Minh Hòa
Trong vấn đề tiêu xài, người làm ra đồng tiền bằng chính mồ hôi, nước mắt của mình thường hay đắn đo trước khi chi ra cho món đồ, dịch vụ cho cuộc sống cá nhân, gia đình ... trong khi đó những người làm tiền bằng những việc bất lương như lừa đảo, cướp giựt, buôn bán ma túy, tham nhũng ... thì thường hay tiêu xài phung phí, vun vít tiền chẳng tiếc tay. Ngày xưa vào thời Pháp thuộc, đồng bạc Đông Dương có giá trị cao, tuy nhiên nhân vật Công tử Bạc Liêu, sinh ra trong gia đình giàu có, cuộc sống nhung lụa, không biết cái giá trị làm ra đồng bạc phải đổ mồi hôi, xót con mắt như thế nào, coi tiền như rác, có tánh phô trương, dám dùng tờ giấy bạc "Bộ Lư" trị giá 20 đồng làm lửa đốt để giúp cho một ông bạn lỡ làm rớt tờ giấy bạc chỉ trị giá 5 đồng.
Sự chênh lệch giàu nghèo là điều đương nhiên trong bất cứ xã hội nào từ cổ chí kim; tuy nhiên mức độ nầy tại các quốc gia Cộng Sản càng ngày càng xa, do thiểu số cầm quyền bằng bạo lực, là bản chất của kẻ cướp luôn tìm mọi cách "róc xương, xẻ thịt, lột da, vắt tủy" người dân, đem bán cả tài nguyên, kể cả con người để thu tiền, cho nên tuyệt đại đa số dân chúng kiếm không đủ miếng cơm, phải bán máu, cầm cố bất cứ thứ gì để đổi điều chỉnh cuộc sống; còn cán bộ trong trung ương đảng thì không đủ thời giờ để đếm tiền, họ chi tiêu không tiếc tay, dám mua một thướt vuông đất tại Saigon với giá 5 ngàn Mỹ Kim, xây dựng "cơ ngơi" đầy đủ tiện nghi như ở các nước Tây phương với "bể bơi" hiện đại có cả máy sưởi bằng năng lượng mặt trời "không người lái", cho con cháu du học, xuất ngoại ở các khách sạn hạng sang, đánh bạc vui chơi thoải mái tại các sòng Casino quốc tế mà không ngại bị hết tiền.
Trong xã hội, có những người làm tiền nhờ tài năng kinh doanh, thời cơ bằng tâm trí, lương thiện, hợp với luật pháp; bọn bất lương làm giàu bằng nhiều cách: buôn bán ma túy, lừa đảo, trốn thuế, cướp giật nhất là những nhân vật quyền lực trong các chế độ độc tài, nhờ vơ vét mồ hôi, nước mắt của hàng triệu người dân mà trở nên triệu, tỷ phú. Bọn nầy tiêu pha tiền như giấy, đánh bạc, vui chơi, ăn nhậu hay rửa tiền tại các quốc gia khác, từng bị một số chính phủ phát giác, đưa ra tòa xét xử.Trong lãnh vực kinh doanh, tại các quốc gia dân chủ, tự do cạnh tranh, tài năng, thời cơ tạo ra những nhà tỷ phú lừng danh như Bill Gate với công ty Microsoft, việc làm ăn có nầy khi khác, tùy theo thị trường, tình hình, nên các phần hùn qua các cổ phần cũng không có gì bảo đảm bền vững mãi mãi, nên nhớ là đầu tư cũng giống như chơi một canh bạc vậy. Mỗi khi có khủng hoảng hay biến động kinh tế, chiến tranh, các công ty không tránh khỏi bị ảnh hưởng, giá cổ phiếu giảm, nên thường đưa đến sự khánh tận của một số công ty, bất kẻ là lớn hay nhỏ. Trong khi đó, các nước Cộng Sản theo chính sách kinh tế tập trung, tất cả tài sản, tiền bạc, con người đều nằm trong tay của một thiểu số đảng viên Cộng Sản; đó là những nhà tư bản đỏ, nên họ đầu tư trong nước qua hình thức các công ty quốc doanh, mang tiền kinh doanh, cạnh tranh với các nước khác bằng số tiền chùa vô tận, không sợ bị lổ lã, cứ tung tiền ra làm ăn như đánh bạc, có thắng thì tốt, giàu thêm, còn thua thì chẳng thiệt hại gì, nhân dân sẽ nay lưng ra cung cấp vốn, cứ thế mà phát huy. Do đó những "nhà tư bản đỏ" làm kinh doanh không cần phải học hành để có được một số kiến thức "cơ bản" về kinh tế, cũng không cần sự cố vấn, quản trị của các kinh tế gia có bằng tiến sĩ, giáo sư đại học như các công ty ngoại quốc; những người ít học cũng trở thành "kinh tế gia vĩ đại "nắm hàng chục tỷ Mỹ Kim trong tay, như thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng với trình độ văn hóa thực sự chỉ tới lớp "đệ lục" bậc trung học đệ nhất cấp, là người đang nắm trong tay hệ thống "xí nghiệp quốc doanh" cả nước và các công ty xuất nhập cảng, có quan hệ với nhiều cường quốc Tây phương mà không bao giờ sợ bị hết tiền, dù các công ty quốc doanh trong nước thường bị lỗ.
- " Ai bị lỗ mà không hề khánh tận?
Ai kinh doanh mà tiền chẳng hết bao giờ?
Dậy mà đi, dậy mà đi,
Bởi tiền chùa nhân dân ..."
Trong lãnh vực giao thương, Thế Giới Tự Do đã và đang bị Trung Cộng và sau nầy có Cộng Sản Việt Nam dùng vốn chùa để cạnh tranh, trong khi các nước tự do, vốn tư nhân cạnh tranh có giới hạn, nên các công ty hay có chữ LTD (limited: công ty hữu hạn) kèm theo bản hiệu, thì làm sao có thể dám liều lỉnh xả láng như những người dùng vốn chùa làm ăn. Sự kiện Trung Cộng, Việt Nam dùng nhân công rẻ mạt trong ngành hải sản, bán cá, tôm sang với giá rẻ, bóp chết những nông trại nuôi cá, cơ sở chế biến, khiến cho các công ty ở Hoa Kỳ chới với; rồi chính phủ thức tỉnh, mới có biện pháp thuế khóa đánh vào các sản phẩm nhập cảng để cân bằng giá, cứu các công ty và nhân công tại nước mình, đúng là "gậy ông đập lưng ông"; vụ cá tôm một thời giao động dư luận, khi các" đại gia đỏ "biết khai thác hệ thống luật pháp tại các nước Tây Phương, dùng tiền chùa mướn luật sư, kiện ra tòa án, nhưng các nhà tư bản đỏ đã hoàn toàn bị thất bại trước công lý. Hàng may mặc, giày dép cũng bị các công ty quốc doanh Trung Cộng, Việt Cộng lợi dụng tình hình tự do cạnh tranh để thao túng trên các thị trường, các công ty xuất nhập cảng vì ham rẻ mà nhập sản phẩm, khiến nhiều công nhân ở các nước Tây Phương bị mất việc, cho nên các nước có những biện pháp nhằm đối phó với những nhà "tài phiệt quốc doanh Đỏ" với nguồn vốn vô tận theo kiểu" thua keo nầy, ta bầy keo khác", đó là cái nguy cơ trước mắt, có khả năng làm lũng đoạn dần dần nền kinh tế các nước tự do cạnh tranh và sau đó khống chế kinh tế toàn cầu. Tức là các nước Cộng Sản lợi dụng tính cạnh tranh tự do trên thị trường, khai thác mặt yếu của các công ty do tư nhân làm chủ là ham lời nhiều, rồi dùng vốn lớn để áp đảo, luồn lách qua khe hở của luật đầu tư mà xâm nhập, lũng đoạn dần dần theo kế hoạch tầm ăn dâu, là hình thức xâm lăng tinh vi, nhẹ nhàng nhưng vô cùng nguy hiểm. Các công ty tư nhân dù có nhiều vốn, cũng không dám liều, làm giảm trị giá cổ phần, dám giảm giá tối đa để cạnh tranh. Trong khi đó các công ty quốc doanh do nhà nước Trung Cộng, Việt Cộng, không ngại. Đó là hình thức cạnh tranh theo công thức "lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa", gây nhiều thiệt hại cho các nước tự do, sau thời gian giao thương với các nước Cộng Sản.
Sau sự tan rả của khối Cộng Sản Quốc Tế từ năm 1991 với Liên Sô và toàn bộ khối Cộng Đảng Đông Âu, các nước tàn dư Cộng Sản lâm vào trạng huống" thoái trào cách mạng "lúc đầu, sau đó họ" điều nghiên rất kỹ "kẻ thù" tư bản phản động "để tìm cách tiêu diệt, là bản chất trường kỳ mai phục chờ thời cơ ra tay trong sách lược: "lùi một bước để chuẩn bị ba bước tiến"; sau Liên Sô, thì Trung Cộng sớm trở thành nước Cộng Sản lãnh đạo trong "khối tàn dư" tiếp tục cuộc Hậu Chiến Tranh Lạnh. Họ thừa biết thi đua vĩ trang, không gian với Hoa Kỳ và các nước Âu Châu là coi như "đem trứng chọi với đá", cái gương Liên Sô là bài học "cụ thể" để các đảng Cộng Sản tàn dư rút lấy kinh nghiệm, họ" tự phê, phê bình" để tìm ra mặt mạnh, mặt yếu để chuẩn bị tiến công bằng mũi tiến quân khác; đó là kế: "chỉ tang ma hòe" hay "thiết trụ khai hoa", nhằm đánh lạc hướng đối phương: bề ngoài thì có vẻ là Trung Cộng đang ráo riết thi đua võ trang theo kế của Lưu Bang thời Hán-Sở tranh hùng: "Minh tu sạn đạo ám độ Trân Thương" để che dấu mặt trận chánh với đại quân kinh tài đang luồn lách khắp nơi. Do đó, mặt trận "đặc công KINH TẾ" đi xung kích để dọn đường cho "đại đơn vị kinh tài" ở rộng mặt trận trên toàn cầu đã hoạt động từ lâu, nhất là tại các nước tư bản giàu mạnh, như kế: "cầm tặc cầm vương", được coi là mũi nhọn chiến lược, một mặt trận không có bất cứ tiếng súng, nhưng nguy hiểm khôn lường, như tầm ăn dâu, có khả năng đưa đến "bất chiến tự nhiên thành" nếu Trung Cộng thò bàn tay lông lá nắm hết các nguồn tài nguyên huyết mạch như quặng mỏ, các đại công ty của các nước Tây Phương bằng chính sự "ham lời" của các tay tài phiệt tư nhân và luật đầu tư, kinh doanh của kẻ thù mà khai triển một cách khéo léo, đó là mặt yếu của nền kinh tế tự do cạnh tranh. Từ đó, Trung Cộng phát huy thanh thế qua các "nhà tư bản gốc đỏ" hay các đại công ty bị nhuộm đỏ do họ khống chế quyền quản trị với số cổ đông (share) áp đảo; nên có khả năng tạo ảnh hưởng, tác động vào chính quyền, ban hành những chính sách có lợi cho Trung Cộng hiện tượng nhiều nước Tây Phương ngậm bồ hòn làm ngọt khi nhìn thấy bạo quyền Bắc Kinh vi phạm nhân quyền trầm trọng mà không dám lên tiếng, hoặc có lên tiếng cũng nhẹ nhàng như "phủi bụi" để không làm phật lòng bạn hàng Bắc kinh và những công ty trong nước có phần hùn của người Hoa. Mặc dù được gia nhập vào tổ chức WTO, Trung Cộng cũng như Việt Cộng đều phải tuân thủ cam kết, hứa giải tư các công ty quốc doanh để có thể tham gia và thị trường quốc tế; nhưng câu: "đừng nghe những gì Cộng Sản nói" để đề cao cảnh giác. Các nước Cộng Sản xào trá khôn lường, nếu giải tư hết thì quyền lãnh đạo, cai trị bị đe dọa ngay, cho nên sang tên cho người của họ, hình thức là các công ty do tư nhân đứng tên, nhưng bên trong là đám tư bản đỏ làm chủ, cũng không thay đổi chút nào, mặt khác còn lừa được thế giới.
Sau thời kỳ khá dài với bình phong "đổi mới" mở cửa, hai nước Cộng Sản tàn dư nầy nhờ tư bản hà hơi tiếp sức trong lúc sắp chết, nay họ khôi phục sức lực nhờ thần dược "đô la" cứu chữa, qua hình thức cạnh tranh trên thương trường quốc tế, làm thiệt hại rất nhiều quyền lợi của các nước từng giúp họ đứng lên, nhân công bị mất việc làm, tạo tình trạng rối loạn xã hội, là những mục tiêu mà các nước Cộng Sản, dù hết thời cũng luôn đặt lên hàng chiến lược là "tiêu diệt các nước tư bản phản động" theo đúng giáo điều của Karl Marx. Đối với người Cộng Sản, dù đối xử với họ tử tế, cho ăn ngập mặt như các gia đình địa chủ, nhà giàu thời đánh Tây; các bà mẹ chiến sĩ thời đánh Mỹ...Cộng Sản luôn coi là kẻ thù, có cơ hội là ra tay triệt hạ ngay, hay nói đúng hơn là "NGƯỜI CỘNG SẢN KHÔNG CÓ TÌNH CẢM, ÂN NGHĨA... MÀ CHỈ CÓ QUYỀN LỢI CỦA ĐẢNG MÀ THÔI". Trung Cộng ngày nay bắt đầu trổi dậy chủ nghĩa Đại Hán sau thời gian dài nằm im mai phục, để điều nghiên theo kế: "man thiên quá ải", nhờ tư bản mà họ có tất cả những vũ khí quân sự từ bom nguyên tử, hỏa tiển liên lục địa, vệ tinh; nhưng đây là kế "thanh đông kích tây" nhằm che đậy, đánh lạc hướng các nước Tây Phương, để cho những đại quân "đặc công kinh tế "đã và đang từng bước" tiến vào túi tiền, trận cuối là trận nầy "phát triển" trăm hoa đua nở " ngay trong lòng địch. Các nhà tư bản Tây Phương vì ham lợi nhuận qua việc mướn nhân công rẻ mạt nên mang tiền sang Hoa Lục làm ăn; đương nhiên là cũng phải có điều kiện với đảng và nhà nước mới dễ dàng làm ăn, đồng thời cũng giúp cho dân chúng tại nước Cộng Sản có việc làm, đời sống khá hơn, là cái nút xì hơi, giảm thiểu tình trạng bất ổn kinh tế đưa đến bạo loạn, lật đổ chính quyền; hai bên đều có lợi cả, nên việc làm ăn kéo dài từ nhiều thập niên. Các mặt hàng của nhiều công ty nổi tiếng được mang nhãn hiệu "Made in China" tràn ngập thị trường khắp nơi trên thế giới, che lẫn với các mặt hàng nhái, giả .... Tại hải ngoại thì các đại gia người Hoa, di dân bằng nhiều cách, trở thành công dân các nước tư bản, nhưng đàng sau là bàn tay lông lá của giới tư bản đỏ Trung Cộng; họ luồn lách, mang tiền ra mua các cổ phần nhiều công ty tư nhân và dần dần khống chế nhiều mặt kinh tế; tức là "công ty của các nước tư bản phản động được định hướng theo xã hội chủ nghĩa". Ngày xưa Trung Hoa muốn xâm lăng một nước khác, phải cử đại binh, có tướng chỉ huy...nhưng ngày nay Trung Cộng đưa những "đại gia" người Hoa, là cư dân bản xứ, bề ngoài là không có gì nguy hiểm, được cho là "giới doanh gia", họ đi bằng cửa chánh, được các chủ công ty niềm nở tiếp đón như thượng khách và sau đó dâng cả công ty sau khi mặc cả với giá cao; các tướng Tàu thời xưa mặc áp giáp, mang gươm thì ngày nay các "đại gia" mặc veston, thắt cà vạt, xách cặp samsonite dần dần thôn tín hầu bao của các nước một cách nhẹ nhàng.
Trung Cộng bán vũ khí, đầu tư nhiều nơi, cạnh tranh với các nước Tây Phương, có dư tiền để trở thành chủ nợ nhiều nước, vói tay ủng hộ các tổ chức khuynh tả Maoist, cấu kết ngầm với các thế lực chống Mỹ (không loại trừ các tổ chức khủng bố), không loại trừ cả việc sử dụng vũ khí ma túy để làm lũng đoạn xã hội, trong sách lược trường kỳ mai phục. Nhờ các công ty ngoại quốc đầu tư vào Hoa Lục và những đơn đặt hàng béo bở của các đại công ty tư bản, nên hàng năm Trung Cộng thu vào món lợi không nhỏ, đủ sức để phát huy chủ nghĩa bành trướng và tăng uy tín thế giới nhờ là bạn hàng của các nước giàu mạnh nhất hành tinh nầy. Trung Cộng có sẵn trong tay số tiền lớn, có mối bang giao kinh tế nhiều nước, nên đưa đến ràng buộc chính trị là điều dễ hiểu. Điển hình là Đức Đai Lai Đa Ma, vị lãnh đạo tinh thần của người Tây Tạng, mỗi khi đi thăm viếng các nước như Hoa Kỳ, Úc, Âu Châu thường bị Trung Cộng dùng chiêu bài: "phương hại đến bang giao" mà gây áp lực các nguyên thủ quốc gia không tiếp kiến vị lãnh đạo tinh thần khả kính của người Tây Tạng.
Với số tiền lớn, nguồn tài nguyên "nhân dân" vô tận với hàng tỷ người, sẵn sàng nay lưng ra để bù lổ cho các công ty nhà nước, nên càng ngày Trung Cộng càng bành trướng thế lực kinh tế đối với các quốc gia giàu mạnh, là hình thức xâm lăng bằng luật đầu tư ngay chính các nước ấy ban hành, cũng là "gậy ông đập lưng ông" lần nữa. Các công ty tại các nước dân chủ thường là do tư nhân hay công ty chính phủ giải tư, theo tinh thần cạnh tranh trong luật định, thể hiện sinh hoạt dân chủ từ chính trị đến kinh tế. Trung Quốc lợi dụng thời cơ nầy để dùng tiền mua các cổ đông tại các công ty tư nhân bán ra, có khi với giá cao qua tay các doanh gia bản xứ gốc Hoa (bên trong có quan hệ mật thiết, hay là người của Trung Cộng). Các công ty tư nhân, vì ham lời, nên có thể bán các cổ phiếu với giá cao cho các công ty quốc doanh Trung Quốc, từ từ các cơ sở kinh doanh trọng yếu, các nguồn tài nguyên thiên nhiên như khoán sản bị lọt về tay Trung Cộng; đây là hình thức khống chế toàn cầu của chủ nghĩa Đại Hán bằng kinh tài, thực hiện một cách êm ả, hợp pháp; đây cũng là phương thức khống chế kinh tế của người Hoa, nhờ tiền nhiều mà trở thành thế lực trong bóng tối tại các nước Á Châu như Thái Lan, Việt Nam, Miên .... tài phiệt người Hoa tại các nước nầy tác động, ảnh hưởng rất nhiều vào chính quyền; cho nên người ta không ngạc nhiên khi thấy cuộc rước đuốc thế vận Hội Bắc Kinh 2008 tại Thái Lan được chính quyền bảo vệ tối đa.
Trước "mưu đồ" nầy, các nước tự do cũng không thể ngồi yên để nhìn tài phiệt đỏ Trung Cộng lợi dụng luật đầu tư của các nước dân chủ, dùng tiền gom góp từ hàng tỷ người để mua hết các cổ phần trong nước. Tình trạng nầy đã xảy ra như ở nước Úc, Trung Cộng lợi dụng khe hở của luật đầu tư, mua khoản 19% cổ phần hãng thép lớn nhất thế giới là BHP (Billiton), nên họ có đủ số thép để cung cấp cho các công trình xây dựng vận động trường, các cơ chế phục vụ Olympic, kỹ nghệ; tại tiểu bang Tây Úc do thủ hiến Alan Carpenter thuộc đảng Lao Động điều hành, công ty thép do tư nhân làm chủ là Midwest vì ham lời, nên đã bán cổ phần đa số cho Trung Cộng, nên một dân biểu, nguyên là cựu thủ lãnh đối lập đảng Tư Do là ông Colin Barnett đã cảnh báo trên đài truyền hình quốc gia, đài chiếu hình ảnh công ty thép văn phòng đầu não của công ty Midwest tại nước Úc, nhưng bản hiệu được viết bằng tiếng Tàu, nếu có thêm lá cờ đỏ với 5 sao vàng thì không khác gì cơ sở của một công ty quốc doanh ở Hoa Lục; thủ hiến Morris Iemma ở tiểu bang đông dân nhất nước Úc là N.S.W đang có kế hoạch giải tư công ty điện năng tiểu bang, gặp nhiều sự chống đối từ giới nghiệp đoàn vì ngại nhiều vấn đề bất lợi trong tương lai; tiểu bang Queensland đã giải tư công ty điện và nay nằm trong tay các đại gia Trung Cộng. Nước Úc là thí dụ điển hình, đang bị chủ nghĩa bành trướng Bắc Kinh nhắm đến, người dân cũng đã thức tỉnh, cảnh giác: nhà triệu phú Dick Smith nói chuyện trên đài ABC, hệ thống truyền hình quốc gia, đã cảnh báo về họa Bắc Kinh, ông báo động là: bán các quặng mỏ cho Trung Cộng là bán cả tương lai của nước Úc.
Ông thủ tướng Kevin Rudd, người từng làm việc ở sứ quán Úc trên đất Tàu, có cái tên tiếng Trung Hoa là LU KEWEN hay là LƯ KẾ VĂN, được coi là người có khuynh hướng gần Trung Quốc so với các thủ tướng khác, nhưng vì quyền lợi quốc gia, nên gần đây chính phủ Lao Động ban hành luật lệ nhằm ngăn chận các công ty quốc doanh Trung Cộng thò tay sâu vào các công ty chiến lược, nhất là quặng mỏ; không biết bên trong có những mật ước nào để tương nhượng với Trung Cộng? Tuy nhiên việc bán chất Uranium cho Trung Cộng là một đại họa, có ai kiểm soát được Trung Cộng sử dụng vào việc chế vũ khí nguyên tử, lòn cho Bắc Hàn, Iran, các tổ chức khủng bố; chính phủ nầy nại lý do Ấn Độ không ký vào hiệp ước hạn chế vũ khí hạch tâm nên không bán Uranium (trong khi đảng đối lập Tự Do ủng hộ bán Uranium cho nước dân chủ lớn nhất thế giới nầy). Được biết vào tháng 3 năm 2008 thủ tướng mở cuộc công du trong vòng 18 ngày khi mới lên cầm quyền từ tháng 12 năm 2007; ông đi đến Hoa Kỳ, Âu châu, rồi chặng cuối là Trung Cộng, được các nhà lãnh đạo Trung Nam Hải từ chủ tịch Hồ Cẩm Đào đến thủ tướng Ôn Gia Bảo tiếp đón nồng hậu với thảm đỏ, dù ông có vài lời chiếu lệ về tình trạng vi phạm nhân quyền, cuộc đàn áp Tây Tạng để cho có vẻ là lãnh tụ của một nước dân chủ có quan tâm đến vần đề nhạy cảm nầy, nhưng bên trong hình như có những toan tính chính trị; có lẽ ông Kevin Rudd ngại làm mất lòng người anh em Bắc Kinh nên không thèm ghé thăm Nhật, dù nước nầy nằm sát bên Trung Cộng nên bị đảng đối lập chỉ trích, thế là ông hẹn tháng 6 sẽ qua thăm.
Hiện tượng hàng chục ngàn sinh viên Trung Cộng tại nước Úc mang cờ đỏ với 5 sao vàng, biểu ngữ, có người còn mặc cả bộ "đại cán" màu xanh lục, đội nón lưỡi trai với ngôi sao đỏ giống như Mao Trạch Đông, lợi dụng sinh hoạt dân chủ để tấn công, chửi bới những người Tây Tạng lưu vong, cả những người Úc trước ống kính của các đài truyền hình quốc tế, sinh viên Trung Cộng không coi dân Úc ra gì, chúng hung hăng dùng cán cờ làm vũ khí tấn công những người Úc ủng hộ người dân Tây Tạng bị đàn áp tại Hoa Lục; may là nhờ có cảnh sát Úc can thiệp. Hình ảnh của những người Úc trong cuộc rước đuốc thế vận ngày 24 tháng 4 năm 2008 tại thủ đô Canberra bị sinh viên Trung Cộng hành hung, lăng nhục, chắc chắn có sự chỉ đạo của trung ương đảng ở Bắc Kinh nên được tổ chức chu đáo, khiến người ta có cảm tưởng thủ đô Canberra như là một lãnh địa của Trung Quốc với lực lượng Hồng Vệ Binh thời Mao, đang hoành hành, đấu tố trong cuộc đại cách mạng văn hóa cách đây hơn 40 năm về trước. Người dân nước Úc chưa bao giờ bị bất cứ người ngoại quốc nào dùng số đông để đàn áp như lần nầy, có lẽ đây là sản phẩm tuyệt hảo của mối tình hữu nghị Úc-Trung như răng với môi, mà ông thủ tướng Kevin Rudd là người thường tự hào nói giỏi tiếng Quan Thoại, có chàng rể là dân Trung Hoa, và bà thượng nghị sĩ Penny Wong cũng được trọng dụng lên làm bộ trưởng bộ nguồn nước. Thập niên 1970, thời ông thủ tướng Lao Động khuynh" cực tả" Gough Whitlam, tình báo Liên Sô hoạt động rất mạnh, tác động, ảnh hưởng vào chính quyền, chắc có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tổng toàn quyền John kerr, thay mặt Nữ Hoàng Anh, vì quyền lợi sống còn của dân Úc mà truất phế ông thủ tướng vào năm 1975. Sau kỳ rước đuốc thế vận 2008, trên thế giới cảm thấy bất an trước đạo quân hải ngoại của Trung Cộng, đang có khả năng đứng dậy để hổ trợ cho các chính sách bá quyền, kinh tế của Bắc Kinh; trong tương lai, lực lượng Hồng Vệ Binh Trung Cộng có thể lạm dụng sinh hoạt dân chủ các các nước Tây Phương để tổ chức biểu tình ủng hộ chính sách xâm lược của Bắc Kinh, giống như các cuộc biểu tình của phong trào phản chiến, dùng chiêu bài hòa bình để phản đối chính phủ Hoa Kỳ, Úc ... trong cuộc chiến chống Cộng trong cuộc chiến Việt Nam, chống khủng bố ở A Phú Hãn, lật đổ tên đồ tể thành Bá Đa Saddam Huessein. Trung cộng ngày nay lộ mặt là hiểm họa mới cho nhân loại, là nước lãnh đạo khối tàn dư Cộng Sản, tiếp nối Hậu Chiến Tranh Lạnh.
Thế giới ngày nay đã nhận chân bộ mặt gian manh của Trung Cộng, nên các nước có những luật lệ trong phản ứng tự vệ, nhằm bảo vệ quyền lợi quốc gia. Trong thời gian qua, sự bành trướng thế lực, phát triển kinh tế theo công thức "mượn đầu heo nấu cháo" của nhà cầm quyền Trung Nam Hải với vốn chùa, có khả năng mua hết tài nguyên của các nước qua hình thức thị trường chứng khoán. Trung Cộng lầm tưởng tất cả thế giới đều không khôn bằng giống Đại Hãn, nên tung ra nhiều chiêu vụn về, làm lộ mặt một tên gian thương trong khu chợ quốc tế. Rồi đây, tay gian thương nầy sẽ phải nhận lấy hậu quả khi thế giới có những biện pháp ngăn chận và trừng trị đích đáng cũng bằng những biện pháp kinh tế, pháp luật. Trung Cộng trở thành hiểm họa cho nhân loại, nguy hiểm hơn tất cả các tổ chức khủng bố, vì kẻ thù nầy luôn trang bị bộ gió "tếu lý tàng đao", thủ đoạn khôn lường:
- Với các cường quốc mạnh, giàu hơn, thì Trung Cộng dùng giao thương, kinh tế để gây áp lực, tạo thế đứng; học hỏi những kỷ năng, lợi dụng khe hở để chen vào nội tình, khuynh đảo kinh tế trước tiên, bằng cách làm chủ các công ty, tài nguyên quốc gia, rồi dần dần tiến đến chính trị. Trung Cộng tươi cười bắt tay trong cái gọi là "quan hệ ngoại giao", nhưng đàng sau luôn thủ sẵn con dao, nếu sơ ý là bị thiến hầu bao, cắt cổ ngay.
- Đối với các nước nhỏ, Trung Cộng dùng thanh thế, áp lực quân sự (nếu ở trong khu vực lân bang), chèn ép, đút lót các chính quyền .... sau cùng chiếm dần đất đai bằng các hiệp ước; tức là Trung Cộng hiện đại hóa chủ nghĩa bành trướng, chiếm nước khác bằng giấy (thay vì súng đạn, gươm giáo).
Chiến lược chung là cho người di dân vào tất cả các nước trên thế giới, tạo thành một thế lực nằm vùng, đạo quân dự phòng, dùng thương mại làm giàu và tác động vào các chính quyền sở tại; học hỏi hay đánh cắp kỷ thuật, nghiên cứu sơ hở để lòn lách, lợi dụng sinh hoạt dân chủ để tiến công tức là Trung Cộng đã và đang tung ra nhiều lực lượng tinh nhuệ xâm nhập toàn thế giới. Sự xuất hiện cờ đỏ và hàng ngàn sinh viên Trung Cộng tại nhiều quốc gia trong kỳ rước đuốc thế vận là báo động cho các nước trên thế giới về chủ nghĩa bành trướng Bắc kinh, đang trong giai đoạn chuẩn bị tiến công bằng nhiều mũi xung kích. Trung Cộng áp dụng lối đánh đồn của Việt Cộng trong cuộc chiến Việt Nam: lúc bình thường, du kích hoạt động lẻ tẻ, khi cần tập trung thành lực lượng lớn. Ngày nay tại các quốc gia dân chủ, bình thường sinh viên Trung Cộng phân tán mỏng tại các trường học, khi cần, sứ quán bỏ tiền mướn xe bus, có khả năng tập trung hàng ngàn sinh viên với cờ đỏ, có tổ chức để biều tình, ủng hộ các chính sách, quyền lợi của Trung Cộng trên thế giới. Ngày nay Trung Cộng là kẻ thù tối nguy hiểm của thế giới, nếu không muốn bị khống chế, các nước dân chủ phải có những hàng rào luật pháp, nhất là luật đầu tư, di trú bằng không thì trong thời gian không lâu, tư bản đỏ Trung Cộng sẽ kiểm soát nhiều hầu bao lớn ngay tại các nước Tây phương, từ đó họ tha hồ đàn áp dân trong nước, áp đảo các siêu cường qua cái lá bùa quan hệ kinh tế chằng chịt.
Trương Minh Hòa
No comments:
Post a Comment