Saturday, May 31, 2008

"thằng cộng sản (TCS)"

Trịnh Công Sơn Hát Trên Những Xác Người

Trần Quỳnh Lưu

Vừa mới đây tại Nam Cali có một nhóm người đứng ra tổ chức đêm “Nhớ về Trịnh Công Sơn”. Nhân ngày giỗ của anh tạ Thực ra, Trịnh Công Sơn đã nằm xuống, ít nhiều cũng nên dành cho anh ta sự bình an. Nói về một người đã chết là điều vô cùng tế nhị và khó khăn, mà người đã chết này gây biết bao tranh cãi và tốn biết bao giấy mực. Anh ta có xứng đáng để được nói nhiều đến như thế hay không? Và phải nói về anh ta như thế nào cho công bằng?.

Ít hay nhiều, TCS cũng đã đóng góp phần trí tuệ của mình làm lợi cho “những người anh em phía bên kia” nhuộm đỏ Miền Nam Việt Nam, đến chính nhà văn Cộng Sản Dương Thu Hương khi vào tiếp thu Sàigon cũng phải thốt lên “Chế độ CS Miền Bắc là một chế độ man rợ.” Vậy thì những nhạc phẩm của họ Trịnh và ngay cả những ca khúc của Phạm Duy (người quay lại tự chửi chính mình) có nên tiếp tục phổ biến trong Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn CS tại hải ngoại hay không? Nhất là đối với những ca sĩ Miền Nam một thời được bảo vệ bởi người lính QLVNCH. Ân oán cần phải được minh xử rõ ràng. Bởi vì những người dân Miền Nam rất dễ dàng tha thứ, nhưng cũng không thể dễ quên. Trần Quỳnh Lưu.

“CHIỀU ĐI TRÊN ĐỒI HOANG”
“Chiều đi trên đồi hoang, hát trên những xác người”. Trịnh Công Sơn đi trên những xác người miền Nam gục chết vội vã bên đường. Trên cánh đồng lúa xanh tươi tốt, trên đại lộ kinh hoàng đầy xác đồng bào từ những thù hận của “lũ giặc từ Miền Bắc.” Và rồi, những người làm văn nghệ hải ngoại vẫn cho hát những bài của anh ta như ru ngủ lòng ngươi VN lưu vong quên đi quá khứ.

Mặc nhiên, tôi đã thấy xác người vô tội gục chết từ mũi súng hờn căm của những con người mang tên “giải phóng”. Hôm nay lắm kẻ vẫn cứ tiếp tục xiểng dương và vẫn hát những ca khúc một thời chống chiến tranh và những ca khúc về xác những đồng bào, quân cán chính đã gục ngã khắp mọi nơi trên quê hương. Cảm hứng của Trịnh Công Sơn chắc hẳn chỉ có được và viết nên một bài hát “xác người” trong một chế độ tự do miền Nam mà thôi. Cho đến hôm nay sau 33 năm từ khi Cộng Sản cưỡng chiếm miền Nam, họ Trịnh vẫn không hề viết thêm được một ca khúc “xác người” nào khác, dù rằng rất nhiều đồng bào đã bỏ mình tại các khu kinh tế mới, trên biển đông hoặc trong rừng sâu biên giới khi tìm đường trốn thoát cái gọi là “Thiên Đường Cộng Sản.” Những người lính Miền Nam gục chết trong các trại tù và tuổi trẻ bị thiêu đốt bởi cuồng vọng tại chiến trường Cambốt và Trung Việt.

Trịnh Công Sơn không được công bằng, nếu thực sự anh ưu tư về vận nước nổi trôi. Không ai có quyền phủ cho anh ta một “chiếc nón” nếu thực sự anh ta mang tâm tình của một kẻ sĩ, không bao giờ biết run sợ trước bạo lực và rồi đứng trước mọi bất công TCS sẽ không bao giờ im tiếng như trước đây ngày còn chế độ Cộng Hòa, anh ta đã viết hàng loạt bài hát réo gọi hòa bình bằng mọi cách, 33 năm hòa bình theo kiểu Cộng Sản, họ Trịnh vẫn chững chạc, yên lành sống trong thế giới hòa bình theo kiểu Cộng Sản đó cho đến ngày anh ta đứt hơi, bởi vì nhiệm vụ anh ta đã hoàn tất rồi. Trịnh Công Sơn không còn lý do gì để viết thêm những bài hát phản kháng khác nữa. Một sự suy tôn và hát nhạc của anh ta là thiếu lương thiện và thiếu công bằng cho những người đã và đang nằm xuống bởi bàn tay khát máu của người anh em. Lắm kẻ làm văn học hải ngoại vẫn tiếp tục dùng ngòi bút để tô điểm cho một kẻ trong quá khứ dù ít hay nhiều giúp cho Bắc Bộ Phủ thôn tính Miền Nam.

“Hát trên những xác người,” tôi nghe như có đều gì bất ổn. Bởi vì tôi đã thấy tác giả “Em ra đi nơi này vẫn thế,” sống rất đàng hoàng không hề bị khủng bố gì cả. Một điều rất ngạc nhiên cho những người làm văn học hải ngoại tiếp tục tô điểm cho anh ta một “màu sắc dân tộc.” Mà dù thực sự bản chất anh ta như thế thì sự tô điểm đó cũng trở thành trơ trẽn, khó chịu cho người khác, nhất là những người lính đã bị Cộng Sản cầm tù quá lâu trong các trại được gọi là Cải Tạo.

Qua phong trào văn học phản kháng và phong trào tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền trong nước được phô trương qua các nhà văn Dương Thu Hương, Hoàng Minh Chính, Hà Sĩ Phu, LM Nguyễn Văn Lý, LS Nguyễn Văn Đài, LS Lê Thị Công Nhân, Trần Khải Thanh Thủy v.v.… thì Trịnh Công Sơn vẫn im lìm, an hưởng với những thành tích anh ta đã đạt được trước đây. Đảng đã cho anh ta một chỗ đứng hẳn hoi trong lòng “Tổ Quốc Xã Hội Chủ Nghĩa”. Anh là người mang “bộ mặt dân tộc” sao anh không viết những bài hát yêu cầu đảng CS xóa bỏ hận thù, đừng giam cầm những người lính miền Nam trong các trại cải tạo vào những năm đầu 1975-1976 và cho đến sau này? Anh là người yêu nước sao anh không viết cho nửa triệu đồng bào chết tức tưởi trên biển đông? Cái nguyên nhân gây ra cho những thảm khốc, những cánh đồng đầy xác người, mà thủ phạm không phải chính quyền hay lính Miền Nam (lính Miền Nam đâu còn nữa, vì đã lũ lượt vào tù hết rồi). Sao anh không chịu rên rỉ van xin Hà Nội thôi đừng gây chiến nữa, như vậy đâu có những cánh đồng xác người để TCS cảm xúc viết thành những ca khúc nỉ non. Đến bây giờ lắm kẻ vẫn cứ muốn phô trương một mớ kinh điển về một con người được Hà Nội tô bóng để hoàn thành sự nghiệp giải phóng.

“ĐÊM NGHE TIẾNG THỞ DÀI”
“Đêm nghe tiếng thở dài,” rõ là tiếng thở dài khi gặp anh ta ngồi hát trong câu lạc bộ của Hội Trí Thức Yêu Nước thành Hồ tại đường Nguyễn Thông. Cũng chỉ là tiếng thở dài khi tôi và Huỳnh Hữu Trung lếch thếch vào Hội Trí Thức Yêu Nước xin đăng ký ở lại thành phố để khỏi đi kinh tế mới (ghi trong giấy ra trại) khi được thả sau 5 năm cầm tù trong các trại được gọi là “Cải Tạo”. Nghe êm tai lắm như lời hát được nghe từ miệng anh ta trong ngày đầu vào gặp Kỉnh, xin được ở lại Sài Gòn, dù rằng Kỉnh cũng như tôi và Trung, Kỉnh và TCS có lối làm việc thật đúng phong cách người làm cách mạng 30-4, “gặp thời thế ắt thời phải thế”. Có lẽ hắn và người viết ra bản nhạc “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui” không thể biết hết được con đường chúng tôi đã đi, không phải chỉ là những năm tháng ngày còn chế độ miền Nam tự do mà cả sau ngày mất nước.

“Em ra đi nơi này vẫn thế.” Vẫn thế nào được nhỉ? Chỉ có Trịnh Công Sơn mới “vẫn thế,” còn chúng tôi chắc hẳn chẳng bao giờ giống anh ta cả. Ngày 30-4, sau khi buông súng đầu hàng theo lệnh của Dương Văn Minh. Tôi một mình rời đơn vị (Bộ Quốc Phòng, đường Gia Long) đi dọc theo Đại Lộ Thống Nhất, đứng sau nhà thờ Đức Bà chứng kiến 2 chiếc xe T54 húc vào cửa Dinh Độc Lập và cờ của MTGPMN được kéo lên, tôi cảm nghĩ ngay được rằng, từ nay Miền Nam không còn độc lập và tự do nữạ Từ Duy Tân quẹo ra Hai Bà Trưng-Phan Thanh Giản, tôi nhìn thấy những người lính Nhảy Dù ngồi khóc khi súng vẫn trên tay. Họ khóc không phải cho họ mà cho đất nước tôi. Họ và tôi là một, bị dồn nén qua những năm tháng chiến tranh, phải đối đầu với nhiều nghịch cảnh. Trước mặt là quân thù. Trên đầu là những vị lãnh đạo, các cấp chỉ huy quan quyền thối nát. Dưới chân họ là những đồng bào nghèo khổ, cơ cực đang chạy nạn chiến tranh và những em thơ không có mái trường. Sau lưng họ là một lũ phản bội và tôi đã nghe lời anh ta hát trên đài phát thanh Sài Gòn vào chiều 30-04-75 “nối vòng tay lớn.”

Như trước đây, tôi đã nhìn thấy xác các em thơ nằm la liệt trước sân trường tiểu học Cai Lậy, Định Tường. Tôi cũng đã nhìn thấy các lăng tẩm, chùa chiền, nhà thờ đều biến thành các pháo đài của bọn Cộng Sản chuồng tín. Dọc theo Đại Lộ Kinh Hoàng hàng ngàn đồng bào nằm chết vì đạn pháo của giặc Cộng, rồi HPN-Tường, một số sư sải, trí thức dẫn bộ đôi CS vào Huế sát hại đồng bào ruột thịt của mình trong Tết Mậu Thân. Tôi cũng đã nhìn thấy những nghịch cảnh oan nghiệt khi thằng anh là thượng tá Việt Cộng giải phóng em ruột của mình, một trung úy Quân Lực Cộng Hòa bằng mớ ruột lòi cả ra ngoài trộn lẫn với cỏ hôi trong trại cải tạo Kàtum, Tây Ninh. Tôi đã nhìn thấy tuổi trẻ miền Bắc bị xô đẩy vào chiến trường miền Nam khi tôi gặp tù binh 16 tuổi ngồi gục đầu với đôi mắt thất thần. “Em tên gì, ở đâủ” Cùng một quê hương với tôi, em vào đây qua ngã bạo lực, nếu không, gia đình em sẽ bị cúp lương thực. Anh em tôi đó, “Cùng một giòng máu Tiên Rồng” trực diện giết nhau vì mớ triết lý ngoại lai, vòng tay lớn được nối lại bằng những mộ khúc.

Miền Nam tôi đã trưởng thành và nhìn thấy một lũ phản bội, nhiều cấp chỉ huy đã tháo chạy, bỏ lại những người lính chiến đấu trong cô đơn, những đồng bào lãnh đạm, thờ ơ với những người lính. Tất cả tôi đã thấy (mạch có chứng), cớ sao anh ta cứ lãi nhải với mớ kinh điển “nối vòng tay lớn,” lớn đến nỗi sau đó cả trăm ngàn người miền Nam vào trại cải tạo, tuổi trẻ miền Nam bị đốt chay trong lực lượng Thanh Niên Xung Phong và tại chiến trường Cambốt. Có rất nhiều buổi chiều chúng tôi đã đi trên những nấm mồ của các em Thanh Niên Xung Phong bị chết trên đồi Đắc E, Bù Gia Mập. Mắt chúng tôi đã chứng kiến những đồng bào và những em bé phải ăn “lá khoai mì,” mặt bủng da chì đứng thờ ơ bên lề cuộc đời nhìn Cha Ông hoàn thành sự nghiệp vĩ đại “Trăm Năm Trồng Người”. Tôi, người lính Miền Nam chưa bao giờ mang ý nghĩ thù hận những người anh em Miền Bắc.

Một ngày nghe Trịnh Công Sơn hát bài “em ra đi nơi này vẫn thế” chắc hẳn không như anh ta nghĩ. Bởi vì, ngay phía ngoài trụ sở Hội Trí Thức Yêu Nước đã thấy nhan nhãn những người bị xua đuổi đi kinh tế mới, trốn trở về thành phố nằm la liệt bên các vệ đường, chẳng còn thấy các em thơ “khăn quàng đỏ quấn quanh cổ cò” đi lang thang ngoài đường nhặt giấy vụn “trong kế hoạch nhỏ” chào mừng “Con Tàu Thống Nhất” vào những năm đầu 75-76, mà chỉ thấy toàn một lũ con nít bao quanh những đống rác của thành phố để “bới lên những mạch sống” trong ngàỵ “Em ra đi nơi này vẫn thế!” “Vẫn cái thế chó nào được! Vừa phải thôi!” Trung lảm nhảm như thế và tôi vẫn nuốt không trôi chén chè đậu xanh do các anh chị “trí thức” chế độ cũ nấu bán trong Câu Lạc Bộ Hội Trí Thức Yêu Nước. Chén chè vẫn nằm ngang cổ họng khi nghe Kỉnh (Luật, không phải Đoàn Kỉnh của Khoa Học) thuyết giảng “Mô-ran” về thứ chủ nghĩa vô địch, cứ như ông cụ non rêu rao mớ giáo điều y hệt đảng viên chính hiệu đã được cầu chứng tại tòa về trình độ hiểu biết lý thuyết đảng. Thối không hửi được! Chẳng qua chỉ là một điệp khúc nhai lại như con “cắc kè bông” cứ mỗi buổi tối cất tiếng chép miệng thở dài trong trại tù Kàtum.

Trịnh Công Sơn hay Kỉnh cũng giống một “con sáo” được chủ tập cho “hót.” Và rồi “chất lý tưởng” nằm trong các nốt nhạc của anh ta đôi khi làm ta khó hiểụ Có những bản nhạc nghe phản chiến lạ lùng và rồi dân Miền Nam cũng quen đi như một sự đồng lõa tự nhiên với những bản nhạc phản chiên (có dáng dấp thiên tả) đó. Nếu tôi không được nghe anh ta hát “Nối vòng tay lớn” vào chiều 30-4-75 và 1980 lại nghe anh ta hát “Em ra đi nơi này vẫn thế” có lẽ tôi cũng sẽ đồng lõa với lối viết nhạc của anh (nói có sách, mách có chứng, vì mắt thấy, tai nghe). Không phải riêng tôi hay những người bạn của tôi mà còn rất nhiều người thích nhac tình ca của họ Trịnh vào những năm tháng nằm ở trại tỵ nạn, thường nghe bạn bè hát “Biển Nhớ” cũng nhức nhối lắm thay. Phạm Khắc Khiêm phê bình anh ta như một tên tử tội … đâm sau lưng chiến sĩ. “Có lẽ Sơn thân với HPNT nên bị Tường ảnh hưởng tả khuynh.” Điều đó không chắc lắm, có thể chỉ là một phản kháng tư tưởng về sự bất mãn chế độ Miền Nam. Trước năm 1975 tại Hội Quán Cây Tre (cạnh Sân Vận Động Hoa Lư, Đinh Tiên Hoàng), tôi có nghe TCS hát và một vài lần gặp gỡ, trước đây tôi vẫn nhìn anh ta với dáng dấp chất ngườị Nhưng năm 1980, nhìn lại khuôn mặt Sơn và Kỉnh trong cùng một lúc gặp gỡ tại Hội Trí Thức Yêu Nước, tôi có cảm giác cả hai đều cố gắng tạo cho mình khuôn mặt chuyên chính, dù có thể khác đi, không ai biết rõ bản chất chất của họ ngoại từ chính họ.

Giòng đời vẫn cứ trôi. Và rồi “Em ra đi nơi này vẫn không như thế nữa!” Mọi sự đã đổi thay không như Trịnh Công Sơn hay Kỉnh đã nghĩ! Chỉ có một điều “bác nằm trong lăng tẩm vẫn thế! Và đảng vẫn cứ chuyên chính, bo bo giữ lấy mớ giáo điều lỗi thời, phá sản.” Các em vẫn cứ hàng ngày lê thân trước cửa khách sạn, các tụ điểm, hay quán Karaoke ôm, bia ôm, cái gì cũng ôm, hay trước cửa khẩu “nhập cảng người Việt hải ngoại trở về du lịch”, mong kiếm ngày hai bữa trên các “Việt Kiều yêu nước” trở về trên các chuyến bay, dù phải bán rẻ thân xác “Em Việt Nam” thì các Việt Khiều trở về vẫn thơi thới hân hoan trên niềm đau và nỗi khổ của em, mong kiếm ngày hai bữa trong cái xã hội rách nát, nghèo đói, không còn một phương thức nào để có thể kiếm tiền nuôi thân, cũng như cứu vớt các em thơ thát khỏi cảnh “bu quanh những đống rác” hay đứng ngoài cửa quán ăn chờ những người khách ăn xong một tô phở nhào vào húp vội vã tí nước cặn còn lại cho đỡ đói lòng.

Bạc bẽo đến thế là cùng. Ở hải ngoại các báo chí Việt Ngữ ân cần săn tin, đăng tải về những mánh khoé của chững cô gái VN nghèo khổ. Khốn khổ cho em, những người đàn bà còn ở lại. Họ đang dẫm nát lên niềm đau của em mà không cần liêm sỉ, lương tâm cái quái gì cả! Miếng cơm, manh áo mà thôi phải không em? Có ai muốn làm những nghề bạc bẽo để cho khách thập phương chà đạp lên nỗi thống khổ trong một hoàn cảnh phải sống còn. Tại chế độ Cộng Sản hay tại lương tâm con người đui mù không thấy? Có lẽ tại cả hai nên em cơ khổ, đi bán thân cho mấy Việt Kiều về du lịch trong nỗi hân hoan trên cơ thể yếu đuối, có khi đêm về em khạc ra từng bụm máu. Cuống cổ em nổi màu gân xanh giống đồng đô-la Mỹ Quốc do họ mang về vung vãi trên giường, với chiếu cói rách tả tơi như thân em. Em có biết đâu bên này họ bòn mót từng đồng, mặc toàn quần áo Thrift Town, đêm về nằm “chổng queo gãi trong cô đơn”

Thực tế, chỉ có con cháu Bác vẫn thế, còn tất cả mọi người dân bất luận Bắc, Trung, Nam đều “đổi màu da” từ “hồng qua xám, từ xám qua đen.” Câu chuyện này thật “nhạt như nước ốc” nhưng ngứa tay nguệch ngoạc vài dòng cho đỡ buồn đời, và cho khỏi tức cái hòn d… khi nghe mấy nguồn tin có một nhóm người vẫn tiếp tục tô vẽ cho gã bồi bút âm nhạc một chiếc áo “nghệ sĩ trong lòng dân tộc” và nhóm người này vẫn còn mơ mộng về những ca khúc “hát trên những xác người” mà những ca khúc xác người được “nhai lại” do bọn lái buôn âm nhạc tô vẽ sẽ không bao giờ có tên những người lính Cộng Hòa đã chết cho Hoàng Sa năm 74 . Cũng chỉ là “chiều đi trên đồi hoang mà thôi!”

Dù họ cố gắng đến mấy để tô vẽ cho gã họ Trịnh một bộ mặt nhân bản trong từng ca khúc thì tự bản chất của anh ta cũng chỉ là “bồi bút cho một lũ phi nhân CS”

Đêm về “mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ” hay “ta đi từ ải Nam Quan,” chỉ còn tiếng thở dài.

Arlington 28-5-2008
Trần Quỳnh Lưu

Friday, May 30, 2008

Bác dắt giống nòi thành "Nô Lệ"

Trương Minh Hòa

Đảng cướp siêu Cộng Sản Việt Nam, tức là Việt Cộng, do tên đại quốc tặc Hồ Chí Minh thành lập ngày 2-3-1930 đến nay vẫn còn tồn tại là nhờ khai thác chủ nghĩa "Nô Lệ" bằng nhiều hình thức, được "điều nghiên" và canh tân cho phù hợp với tình hình thế giới; đảng Cộng Sản và Hồ Chí Minh "biến nhân dân Việt Nam thành nô lệ" từ thế hệ nầy đến thế hệ khác bằng nhiều thủ đoạn tinh vi qua tuyên truyền lếu láo, lợi dụng mồ hôi, xương máu, sinh mạng của hàng triệu người dân Việt Nam qua chiêu bài: "đánh Tây dành độc lập, đánh Mỹ cứu nước"; đó là siêu tổ chức bất lương, với "nghiệp chuyên" khai thác nô lệ bằng nhiều hình thức, uyển chuyển theo tình hình, qua mặt được cả Liên Hiệp Quốc, các siêu cường dân chủ đương đại trên thế giới. Ngày nay tổ chức siêu buôn bán nô lệ vẫn hoạt động, khai thác tối đa: "con người là tư bản quí báu "như lời dạy của Hồ Chủ Tịch, khai thác nô lệ một cách đều đặn, được bao che bởi hệ thống luật rừng trong nước" sáng tạo lẫn tối tạo "tự biên tự diễn" và "điều phối "với luật di trú từng nước trên thế giới, phối hợp với pháp lý quốc tế về di dân nên chế độ Việt Cộng vẫn tồn tại, tiếp tục buôn người một cách công khai.

Đảng CSVN phát triển nghiệp vụ khai thác nô lê qua nhiều hình thức: bóc lột mồ hôi, xương máu, sinh mạng của nhân dân miền bắc sau 1954, biến họ thành: "Giai cấp nô lệ thời thượng", được cổ động qua những văn nô như Đoàn Trung Thông:

"Bàn tay ta làm nên tất cả.
Với sức người, sỏi đá biến thành cơm"

Và tập đoàn siêu cướp bốc lột tàn tệ sức con người: "Làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, ngày thường chưa xong, làm thêm ngày nghỉ" với những chiêu bài vắt cạn sức lao động con người qua hình thức thi đua được tổ chức, phát động rần rộ nhiều lần trong năm, là động cơ thúc dục nô lệ đem hết sức mình ra để làm theo chỉ tiêu của đám chủ nhân đưa ra: "Đây mùa thi đua nở trong lòng người, toàn dân Việt Nam ta quyết thi đua ... thi đua, thi đua trừ đói; thi đua, thi đua trừ rét; thi đưa thi đua chống quân ngoại xâm ...". Cảnh đàn ông đi lính, đàn bà đi phu là thảm họa cho nhân dân miền Bắc dưới chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, làm ngày, làm đêm mà không đủ sống, đã thế mà còn bị hệ thống đảng cướp kiềm kẹp từ chi bộ đến chi đoàn, tinh thần luôn bị khủng hoảng bằng hình thức họp hành, tự kiểm, đấu tố lẫn nhau để tranh miếng ăn. Đây là chính sách khai thác nô lệ "hiện đại", khiến cho người nô lệ bị mệt mỏi thể xác, tinh thần thường trực, nên khi được nghỉ, chỉ tìm giấc ngủ, mà không còn nghỉ đến chuyện đứng lên lật đổ chế độ. Ngày xưa, các bạo chúa Ai Cập, Tần Thủy Hoàng bắt dân xây dựng những công trình đô sộ, người lao nô làm mệt cả ngày, nhưng họ không bị cảnh họp hành thường trực để tự phê, đấu tố nên so ra thì nô lệ thời xưa còn thoải mái hơn nô lệ dưới chế độ Cộng Sản rất nhiều.

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, thanh niên thuộc những gia đình quân nhân cán chính miền Nam bị lùa sang Miên để chết, đó là thứ "nô lệ bộ đội" với cuộc sống cơ cực: ăn uống như tù, ở thiếu phương tiện như thầy tu, nhưng phải phát biểu như lãnh tụ; họ phải vừa làm lao động cải hoạt cho đơn vị và vừa cầm súng theo lịnh đảng, đây là thứ nô lệ mặc đồng phục nón cối dép râu, được che đậy bằng chiêu bài "nghĩa vụ quân sự", bị vắt sức lao động qua: "cơm chùa, gạo chợ, nước sông, công lính", trở thành công cụ cho cuồng vọng của tập đoàn đảng Cộng Sản. Đảng cướp Cộng Sản biến cả thế hệ thanh niên, phụ nữ, là mầm non đất nước thành nô lệ, lại được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cảm tác, động viên, động não, theo chính sách trước sau như một của đảng trong việc biến nhân lực thành nô lệ: "Em ở nông trường, em ra biên giới", là nhạc sĩ gốc miền Nam, từng được ưu đãi, nhưng đây là thứ "ăn cơm quốc gia thờ ma Cộng Sản", được phong quân hàm thiếu tá bội đội Việt Cộng sau khi" nối Còng tay lớn" với Việt Cộng từ 1975, là người đồng lõa với đảng cướp và tổ chức buôn người thời đại nầy, thế mà vẫn có kẻ tâng bốc, đánh bóng" đóa hoa vô thường" ở hải ngoại.

Sau 1975, tình trạng biến cả nước thành lao nô qua các công trình thủy lợi, lao động xã hội chủ nghĩa không được trả lương hàng năm đến vài ba tháng; tàn tệ hơn là lao nô phải tự mua sắm dụng cụ như dá, xẻng, cuốc ... cơm, nước tự túc và khi bị tai nạn, thì lao nô đành phải "khắc phục" chịu đựng, không có "chế độ" bồi thường; tình cảnh nầy còn hơn cả thời các vua chúa Ai Cập bắt dân nô lệ xây Kim Tự Tháp cách đây hơn 4 ngàn năm. Thời kỳ đổi mới vì không kham nổi nền kinh tế lạc hậu, lại điều hành bởi những "đại kinh tế gia" có trình độ cao cấp, đỉnh cao trí tuệ, từ các "đại học sơ cấp trường làng" với lối quản lý kinh tế bằng súng, nhà tù, sau khi thành đồng vách sắt Liên Sô và toàn bộ các nước Đông Âu sụp đổ, thay đổi cán cân quyền lực quốc tế; tuy nhiên chủ trương" buôn bán nô lệ "vẫn là thượng sách để giữ đảng bền, cán bộ giàu, tiếp tục đè đầu cởi cổ dân như cũ, thì không bao giờ thay đổi, dù sông có thể cạn, núi có thể mòn, nếu chế độ Cộng Sản chưa bị sụp đổ. Tổ chức buôn bán nô lệ siêu đẳng Việt Cộng phát triển mạnh từ quốc nội đến hải ngoại, nâng cấp siêu quốc gia và vẫn hoạt động không ngừng:

1. TRONG NƯỚC:
- Mời gọi và cấu kết chặt chẻ với các doanh nhân ngoại quốc bốc lột sức lao động rẻ mạt, nên hệ thống các công ty ngoại quốc có mặt tại nhiều nơi trên đất nước.

- Từng đem lao nô sang trả nợ cho các nước trong khối Cộng Sản sau cuộc chiến Việt Nam, nên tại các nước Đông Âu, xuất hiện lớp nô lệ Việt Nam, làm việc cực nhọc, bị bại đãi tàn tệ. Lao nô phát triển không ngừng, nên hàng năm có hàng chục ngàn người bị đưa sang làm việc ở nhiều nước: Mã Lai, Nam Dương, Đài Loan, Nam Hàn, Trung Đông song hành với nghề tú ông, tú bà, tú cô, tú cậu bán cả phụ nữ cho các động mãi dâm, những người đàn ông tàn tật, già nua ở các nước bất cứ ai có tiền là mua được như một món hàng, thậm chí được quảng cáo trên internet, trưng bày giữa chợ ở Nam Hàn do đó phụ nữ không khác gì món hàng "quốc doanh", mà đảng viên Cộng Sản đánh giá là "chất lượng cao" để trao đổi với những bạn hàng có dịch vụ mãi dâm trong tinh thần "lao tư lưỡng lợi": phụ nữ do nhân dân sinh, nuôi lớn cung cấp (được bọn buôn người Việt Cộng coi đây là mỏ phụ nữ không bao giờ cạn), đảng chỉ làm môi giới, làm thủ tục để bán là hoàn thành một cách xuất sắc "nghiệp chuyên bán phụ nữ". Nô lệ ngày xưa bị những tay buôn người dùng vũ lực để bắt đem đi bán cho các chủ nhân giàu có, quyền thế; thì nô lệ ngày nay tại Việt Nam phải "tình nguyện" tự mình đưa tròng vào cổ để đi làm nô lệ vì bị gạt gẫm, tuyên truyền; muốn làm nô lệ cũng phải lo tiền, vàng, cầm cố nhà đất để được đưa sang làm nô lệ cho các nước xa lạ. Đó là sự sáng tạo, tàn bạo, dã man của tổ chức bán nô lệ siêu đẳng như Việt Cộng.

2. HẢI NGOẠI:
Với khoảng 3 triệu người Việt tỵ nạn, dù thoát khỏi gông cùm Cộng Sản, nhưng cũng có nhiều người trở thành "NÔ LỆ GIÁN TIẾP" cho siêu tổ chức bán nô lệ nầy từ nhiều năm qua mà không hay biết, trái lại có nhiều người còn cảm thấy rất ư là "hồ hởi phấn khởi" khi được về Việt Nam, tự nguyện trở thành "nô lệ" cho đảng Cộng Sản.

Mức độ sử dụng nô lệ, khai thác mồ hôi người Việt hải ngoại nhằm phục vụ cho chế độ Cộng Sản càng gia tăng theo thời gian, nhất là sau khi tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton xã vận, bang giao, ký thương ước và sau cùng kết thúc bằng việc gia nhập khối WTO dưới thời tổng thống George W.Bush.

Số tiền chắt chiêu từ những năm tháng làm việc đổ mồ hôi, được gởi về từ thời cấm vận là vài trăm triệu, nay tăng dần từ hàng tỷ, chục tỷ Mỹ Kim..hàng năm, tăng mà không giảm, đó là công sức đóng góp thật "chất lượng" của những người bỏ nước ra đi tìm tự do, vì không sống được với Việt Cộng, nay nhờ cần cù, đóng góp tiền từ mồi hôi làm việc cực nhọc để nuôi đảng. Những món tiền "mồ hôi" của người Việt hải ngoại gián tiếp đóng góp chẳng khác nào làm nô lệ gián tiếp cho Việt Cộng từ nhiều nguồn gốc: chính thức gởi về thân nhân qua các ngân hàng, chuyển tiền lậu và nhất là những người về thăm quê hương với dạng du lịch, du dâm, du hý...

Ngoài ra đảng siêu cướp Việt Cộng còn mở ra nhiều "chi nhánh khai nô lệ" (Slave Branchise) ở ngay tại hải ngoại và cử nhiều chi nhánh khác từ trong nước len lỏi vào các cộng đồng tỵ nạn, là hình thức khai thác "nô lệ" tinh vi, được ngụy trang bằng chiêu bài "từ thiện" hay "lạc quyên đóng góp xây dựng chùa, nhà thờ nhờ mồ hôi của những "nô lệ hải ngoại" đóng góp nên đảng và nhà nước Việt Cộng nhẹ được gánh nặng ngân sách lo "xóa đói giảm nghèo" và từ đó nhân dân nghèo cảm thấy dể chịu, họ chỉ cám ơn những "người nô lệ" có tấm lòng VÀNG ở hải ngoại với "nhiễu điều phủ lấy giá gương" mà không nhìn thấy bàn tay ĐỎ bợ hết từ mồ hôi, công sức nên dân trong nước an tâm làm "nô lệ" mà không đứng dậy lật đổ chế độ chủ chốt, đầu nậu nô lệ.

Đó là lý do giải thích vì sao mà chế độ Cộng Sản đã hội đủ điều kiện ắt có và đủ để sụp đổ từ lâu do tham nhũng, bè cánh phân hóa trong nội bộ rả rời thế mà đảng và nhà nước vẫn còn tiếp tục cai trị. Sự gia tăng, đóng góp túi tiền cho đảng cướp càng nhiều từ giai cấp "nô lệ gián tiếp" ở hải ngoại, trở thành nguồn tài chánh "vĩ đại" của đảng, nên nô lệ Việt kiều được đảng nâng cấp từ: "bọn đĩ điếm du côn" thành: "khúc ruột nghìn dậm nối liền"; cứ trung bình mỗi Việt kiều cũng phải tốn hàng chục ngàn Mỹ Kim cho mỗi lần về, thử hỏi con số hàng trăm ngàn người đổ về hàng năm vào những dịp Tết, Giáng Sinh, phải rất nhiều.

Những người hay thường về Việt Nam để đóng góp "mồ hôi" cho siêu tổ chức bán nô lệ Việt Cộng có đời sống cơ cực như nô lệ, cày hai, ba jobs, tiết kiệm từng đồng, không dám chi tiêu như những năm chưa bén hơi chuyến về một lần an toàn, tất cả đều dồn vào "chuyến du lịch Việt Nam" sắp tới, sau khi đã làm xong một chuyến về quê "ăn chùm khế ngọt, thăm lại cây đa bến cũ" mà trút cạn hầu bao dành dụm bao năm và những chưn hụi chết; khi về thì hào sảng ăn chơi, lo lót với những người trong tổ chức bán nô lệ Việt Cộng từ phi trường đến địa phương thật là đắng cay, đừng tưởng thoát khỏi chế độ "hộ khẩu" thì chế độ nô lệ tiếp tục. Người dân trong nước bị đảng và Bác biến thành nô lệ thì không có gì là ngạc nhiên, nhưng thực tế thì đảng Cộng Sản cũng đã biến những người hải ngoại thành nô lệ từ lâu mà lòng vẫn "phơi phới" sau những chuyến về thăm nhà ngắn ngũi với thời gian ít nhưng tốn tiền nhiều. Đảng siêu cướp Việt Cộng đã dùng "Blackmail" gia đình để khai thác tối đa cả cả mồ hôi của những người không còn bị ràng buộc bởi đảng và nhà nước nữa.

Theo thống kê mới nhất, thì trong 6 tháng năm 2008, sơ sơ cũng có khoản 6 tỷ Mỹ Kim chính thức được gởi về qua hệ thống ngân hàng, chưa kể đến hàng cục tỷ khác lòn vào các cơ sở chuyển lậu như mạng lưới thiên la địa võng khắp từ Mường Tè đến mũi Cà Mau. Điều mà các tay đầu nậu bán nô lệ trực, gián tiếp Bắc Bộ Phủ rất ư là "hồ hởi phấn khởi"; số tiền của hàng chục ngàn lao nô gởi về cũng phải hàng tỷ Mỹ Kim nên tiền thu được từ "bán nô lệ trực và gián tiếp" từ "con người là tư bản quí báu" hơn cả tổng số: xuất cảnh quốc gia (gồm bán gạo, cà phê, dầu thô..), tiền cấp viện từ các ngân hàng quốc tế,.....như vậy tổ chức buôn bán và khai thác nô lệ siêu đẳng Việt Cộng chỉ cần ngồi không rung đùi mà lòng vui sướng vô cùng, đúng như hai câu ca dao thời đại:

    "Tiền vô như nước sông Đà.
    Tiền ra nhỏ giọt như cà phê phim.

Thế mấy biết cái nghề "buôn bán nô lệ", là nghề không vốn, chỉ cần có thủ đoạn là vẫn tồn tại, thịnh hành, hình thái uyển chuyển, biến đổi, như con siêu vi trùng H.N trong di truyền bịnh cúm gia cầm, có khả năng thay đổi các chỉ số để phù hợp với môi trường. Như vậy, nhờ sức lao nô của toàn dân Việt Nam, từ quốc nội đến hải ngoại mà tổ chức siêu buôn bán nô lệ Việt Cộng càng thu nhiều lợi nhuận số tiền từ mồ hôi do con người lao nô đủ dạng mang về cũng tròm trèm 30 tỷ Mỹ Kim, giúp cho các chủ nhân Bắc Bộ Phủ trở thành triệu, tỷ phú Tiền Mỹ, từ đó họ có dư tiền để tấn chiếm hải ngoại, hầu khai thác "toàn bộ" sức lao động của khoản 3 triệu lao nô gián tiếp nhưng "cực kỳ chất lượng" nầy. Đó là lý do tại sao mà đảng Cộng Sản ban hành nghị quyết 36 từ 2004 do Phan Diễn ký.

Thời tổng thống George.W.Bush cha, chính sách "Trật Tự Mới" nhằm đem thực phẩm, thuốc men giúp những nước nghèo ở Phi Châu để cải thiện tình trạng dân chủ, nhân quyền, với quan niệm "kinh tế làm thay đổi chính trị". Sang đến thời ông tổng thống Bill Clinton, tiếp nối sách lược "Trật Tự Mới", nhưng lại "đi chệch hướng" khi áp dụng với các nước Cộng Sản; ông Bill clinton hình như vẫn còn ngây thơ như dạo còn là sinh viên, trốn lính, ủng hộ cho phong trào phản chiến trong chiến tranh Việt Nam, nên không biết chiến lược cơ bản của Cộng Sản là: "khi thoái trào lùi tạm một bước, lúc cao trào, tiến lên ba bước", cho nên ông đi xa hơn, gần gũi với Trung Cộng trở thành đối tác buôn bán, trao đổi cả những bí mật quốc phòng qua cái gọi là: "bạn hàng hợp tác" nhằm che đậy những bí ẩn bên trong. Sự kiện ông Bill Clinton nhận tiền của tình báo Trung Cộng qua tay điệp viên John Huang để trang trải cho chi phí vận động ứng cử tổng thống, là nguyên do mà ông Bill chịu nhiều áp lực, nhượng bộ Bắc Kinh dài dài, dù ngoài miệng thường lên án Trung Cộng vi phạm nhân quyền, nhưng đây là thủ đoạn "đưa cao đánh khẽ" cho có vẻ là một tay lãnh đại đệ nhất siêu cường; nhưng bên trong giúp cho Trung Cộng rất nhiều, đáng đồng tiền bát gạo là được qui chế tối huệ quốc, để dọn đường gia nhập vào WTO, nghênh ngang với các siêu cường Âu Mỹ.

Hình như ông Bill Clinton chịu áp lực của Trung Cộng, hoặc có mật ước thế nào, nên ông Bill mới bị lọt vào: "tương kế tựu kế" của Bắc Kinh, xã vận cho Việt Cộng, và sau cùng là Việt Cộng luồn lách ăn tiền Mỹ mà làm đầy tớ trung thành cho Trung Cộng. Một điều dễ nhận ra là: sau khi Liên Sô sụp đổ, thì Trung Cộng thừa biết vị thế của mình trong khối Cộng Sản Quốc Tế tàn dư, trước sau gì cũng xỏ mũi được con chó đói Việt Cộng, do đó mới cho chuyện xã vận cho Việt Nam? Những bí mật nầy chắc phải đợi 25 năm mới biết qua luật giải mật.

Sau 1975, nếu Hoa Kỳ áp dụng cấm vận trường kỳ, tức là cấm các công ty nào vào Việt Nam làm ăn, thời Reagan, bị phạt ít nhất 5 năm tù; nếu không xỏ lá như ông Bill Clinton hình như chịu áp lực, trúng kế Trung Cộng, thì Việt Cộng bị kiệt quệ kinh tế, và đã sụp đổ trước thiên niên kỷ thứ ba, là điều có khả năng lắm. Rất tiếc nhờ những" nhà dân chủ" gốc phản chiến, có nhiều tham vọng chính trị nhưng không có nhiều tiền, nên Trung Cộng mới thừa thắng xông lên sau khi chi tiền, lòn vào tận tòa Bạch Cung, đi từ thắng lợi nầy sang thắng lợi khác, thế là các nhà đại tư bản phải mất hàng trăm tỷ Mỹ Kim hàng năm vì bị Trung Cộng chơi xỏ bằng hàng hóa nhái, giả, giá hạ rất nhiều. Những người ngây thơ nhưng với bộ mặt giả CẤP TIẾN đã vô tình làm lợi cho kẻ ác bằng cách CẤP TIỀN cho những nước Cộng Sản tàn dư, mà đáng lẽ ra thì các nước Cộng Sản còn lại phải sụp đổ như quân cờ Domino của ngoại trưởng Dallas, dưới thời tổng thống Eisenhower thời chiến tranh Đông Dương. Trong cuộc chiến tranh lạnh, tất cả nước nước Cộng Sản đều bị cấm vận, nên mọi giao thương chỉ giới hạn trong các nước cùng ý thức hệ; khi Liên Sô và toàn bộ hệ thống các nước Cộng Sản hùng mạnh, tiên tiến nhất ở Đông Âu sụp đổ, thì Việt Nam lâm vào tình trạng "cực kỳ khó khăn" nếu không có ông Bill clinton xã vận, bang giao, mở cửa, và từ đó người Việt "gánh dầu vượt biển" năm nào, nay hồ hởi phấn khởi "gánh tiền đô la" về giúp đảng Cộng Sản phục hồi. Nếu không thì Việt Cộng có khả năng sụp đổ từ lâu, đó là sự bất hạnh của dân tộc, mà trong số những nguyên do làm cho chế độ CSVN kéo dài là có cả bàn tay, mổ hôi của những người" vượt biển tìm tự do" trước đây, nay trở thành" Việt kiều hồi hương yêu nước".

Trung Cộng là tay điếm đàng quốc tế, họ nhảy vào khi thấy có kết quả, như buôn bán, thấy có lời thì mới tiếp tục, bằng không thì "Chẩu" sớm, cho nên kỳ vận động ứng cử đảng Dân Chủ, nếu bà vợ của ông Bill là Hillary Clinton có khả năng trở thành ứng viên đảng, thắng ông Barack Obama, và hy vọng trở thành nữ tổng thống đầu tiên, thì họ không để bà Bill phải vất vả vừa vận động lá phiếu và vừa vận động tài chánh, và dĩ nhiên là bà không cần phải lo thanh toán những cái Bills hơn 20 triệu, mọi thứ đều có các chú Ba trong bóng tối giúp mà. Một sự thật phủ phàng, đi ngược hoàn toàn giá trị đạo lý, tinh thần dân chủ là: tổ chức Liên Hiệp Quốc, các siêu cường có truyền thống dân chủ, tôn trọng nhân quyền; thế mà họ cho phép siêu tổ chức bán nô lệ cũng gia nhập, tiếp đón như thượng khách, nên tổ chức siêu buôn bán nô lệ Việt Cộng vẫn hoạt động công khai, thỉnh thoảng họ còn nhận được tiền để tổ chức hội thảo, ngăn ngừa nạn buôn bán phụ nữ theo chương trình Liên Hiệp Quốc. Tất cả các nước đều lên án bọn bất lương, nên những ai mua bán đồ gian, liên hệ đến kẻ gian... đều chịu trách nhiệm trước pháp luật; thế mà các lãnh đạo quốc gia dân chủ lại cấu kết với bôn buôn người Việt Cộng, đáng chê trách.

Đảng Cộng Sản Việt Nam tồn tại là nhờ chính những "kẻ thù" từ mọi giai cấp "trí, phú, địa hào".... ngày nay có cả người Việt hải ngoại đóng góp "mồ hôi" để cho nhà nước và đảng vẫn cai trị, khai thác "MỎ NGƯỜI" bằng nhiều hình thức. Do đó, nếu người dân trong nước đồng loạt đứng dậy và người Việt hải ngoại thôi, không đóng góp mồ hôi cho đảng nữa, thì sự sụp đổ của đảng siêu cướp nầy không xa, có khả năng xảy ra bất cứ lúc nào. Đây là bài toán nan giải, nhưng chắc chắc là mỗi người Việt Nam đều có sẵn trong đầu một đáp số." Hảy vùng lên hởi các nô lệ ở thế gian.".

Trương Minh Hòa

Suy Tư Tỵ Nạn

Vip KK Nguyễn văn Chức

"Tôi về tới Việt Nam Quốc Tự, bước chân vào cửa văn phòng Viện Hóa Đạo của tôi, thì có một biểu ngữ nền vàng chữ đỏ ghi: muốn quần chúng tuân theo kỷ luật, thì phải tuân theo quần chúng. Tôi vào bàn giấy của tôi, thì có một đĩa máu, một con dao và một huyết thư. "Yêu cầu các thượng tọa trong Viện Đạo không đuợc theo Thượng Tọa Thích Tâm Châu".

Trên đây là đọan văn đựọc ghi lại trong Bạch Thư của Hòa Thuợng Thích Tâm Châu (trang 24), xuất bản năm 1994 tại Montreal, Canada. Ai là kẻ đã để lại đĩa máu, với con dao và lời hăm dọa?

Thích Trí Quang tức Phạm Văn Quang, là một cán bộ Việt Cộng năm vùng, với tất cả những đức tính côn đồ của một tên cán bộ Việt Cộng nằm vùng. Năm 1969, ông đến tôi, yêu cầu tôi biện hộ cho TT Thích Thiện Minh trước Tòa Án Mặt Trận Vùng Ba Chiến Thuật. Tôi từ chối. Mặc dù không nhận cãi cho TT Thích Thiện Minh, tôi đã vào tù thăm Thượng Tọa Thiện Minh.

Như chúng ta đã biết: ngày 15/ 3/1969, Thương Tọa Thiện Minh bị Tòa Án Măt Trận Vùng 3 Chiến Thuật phạt 5 năm khổ sai về tội phản nghịch. Ngày 30/10/1969, thượng tọa được trả tự do, nhờ sự can thiệp của Ân Xá Quốc Tế và phái đòan Hoa Kỳ của dân biểu John Conyers. Và như chúng ta cũng đã biết: năm 1975, Việt Cộng chiếm Miền Nam, thượng tọa đã bị VC bắt giam, rồi chết trong tù. Đang khi đó, những tên Thích Trí Quang/Thích Minh Châu được chế độ chó đẻ cờ đỏ sao vàng ưu đãi.

Tại hải ngoại hiện nay, có những tay sai VC nhân danh dân tộc để đánh phá Người Việt Tỵ Nạn bằng những thủ đoạn nham hiểm. Nổi bật, có Nguyễn Xuân Nghĩa, cháu ruột của tên Mười Cúc Nguyễn Văn Linh, cựu tổng bí thư đảng CSVN khóa 6.

Tôi có đọc bài "Yếu Tố Kinh Tế Hải Ngoại " và bài "Kinh tế thị trường theo định huớng xã hội chủ nghĩa là một sự bất công định chế hóa" của Nguyễn Xuân Nghĩa , trên một tạp chí được coi là của người Việt Tỵ Nạn. Trình độ văn hóa khá cao, so với những Nguyễn Quốc Quân, Bùi Minh Đoàn, Đỗ Hoàng Điềm, Nguyễn Xuân Ngãi.

Thế nhưng ...
Đổi lông chó mực thành lông chó trắng, là điều rất khó và hầu như không thể làm được. Nhưng vẫn không khó bằng dạy cho một cán bộ cộng sản biết liêm sỉ và bỏ thói gian manh lừa bịp. Đó là trường hợp Nguyễn Xuân Nghĩa.

Người Việt Tỵ Nạn chúng ta quá tốt, quá quân tử. Có kẻ đã tiếp tay cho Nguyễn Xuân Nghĩa lên tiếng trên diễn đàn Người Việt Tỵ Nan.

Tôi, Nguyễn Văn Chức không có được những đức tính quân tử đó đối với Việt Cộng. Thập niên 1980, trong chuyến đi Colorado chào mừng Đức Giáo Hoàng Gioan Phao Lô 2, tôi gặp một linh mục VC của Hà Nội. Ông linh mục thách tôi đấu lý với ông trên đài phát thanh. Tôi nhận lời. Sau khi nghe bài thuyêát trình của tôi tại thánh đường Denver, ông linh mục đã bỏ cuộc và xin hủy bỏ cuộc đấu lý với tôi.

Lập trường của tôi , Nguyễn Văn Chức, sáng như nhật nguyệt. Cán bộ CS là những tên lưu manh đê hèn phản bội, và không thể cải tạo được, dù họ là sư sãi Phật Giáo hay linh mục Công Giáo. Người Việt Tỵ Nạn, có thể đại lương không hài tội họ, nhưng không thể -và không có quyền-- để họ lợi dụng mình để tuyên truyền cho cái chính nghĩa chó đẻ cờ đỏ sao vàng.

Vái Lậy Hoàng Minh Chính

Đó là bức ảnh được in lớn trên trang 4 , tờ Con Ong Việt, số 93 , của chủ nhiệm Vũ Lâm. Tờ Con Ong Việt của chủ nhiệm Vũ Lâm không ghi rõ tên tuổi những kẻ vái lậy Hoàng Minh Chính. Nhưng ai cũng biết họ là ai.

Ngày xưa, trước khi làm đĩ, những em bé gái được mụ tú bà lựa chọn, khám xét khắp châu thân. Các em phải trần truồng quỳ lậy thần Bạch My cầu xin làm ăn phát đạt. Tôi liên tưởng tới Đạm Tiên trong truyện Kiều của Nguyễn Du. Ngày nay cũng có những thứ đĩ đực, được lựa chọn đễ vái lậy vong hồn Hoàng Minh Chính.

Hoàng Minh Chính là ai?

Là kẻ đã ôm bom đánh phi truòng của Pháp ngày xưa. Theo tài liệu Việt Công, sau vụ ôm bom, Hoàng Minh Chính trở thành người hùng của Bác và Đảng, rồi trở thành thứ trưởng bộ giáo dục của Bác và đảng, rồi trở thành chủ nhiệm Trường Nguyễn Ái Quốc của Bác và đảng, rồi trở thành Viện Trưởng Viện Triết Học Mác Lê Lin của Bác và đảng.

Tôi đọc Hoàng Minh Chính. Tôi khâm phục ông.

Cuối thập niên 1960, Lê Duẩn ôm chân Trung Cộng và chống Liên Sô; Hoàng minh Chính lên tiếng chống Lê Duẩn, và đã bị Việt Cộng bỏ tù . Rồi tôi tiếc cho Hoàng Minh Chính. Ngạn ngữ La Tinh có câu: "In Cauda Venenum". Nọc đọc nằm ở đuôi.

Như chúng ta đã biết: cuối đời, Hoàng Minh Chính rất hèn, bợ đỡ Việt Cộng, và trở thành tay sai vô liêm sỉ của Việt Cộng. Chuyến đi Mỹ chữa bệnh của ông hồi tháng 9 năm 2005 -do tên bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi bảo trợ-đã chôn vùi tên tuổi của ông .

Chúng ta-Người Việt Tỵ Nạn-- khinh bỉ những kẻ đã đi đón rước Hoàng Minh Chính hồi tháng 9 năm 2005. Và hôm nay, lại những kẻ đó mặc áo thụng vái lậy bàn thờ Hoàng Minh Chính.

    Nam quốc sơn hà Nam đế cư
    Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
    Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
    Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư

Bốn câu thơ nói trên của nguòi xưa đã đi vào lịch sử Việt Nam. Thập niên 1980, có ông bác sĩ mạo danh tác giả một quyển sách do người khác viết. Tác giả, ông PT D, đã viết thư cho tôi, tố cáo ông bác sĩ đã ăn cắp tác quyền. Ông PTD yêu càu tôi lên tiếng.giúp ông . Nhưng tôi đòi ông PTD phải lên tiếng trước.

Ông bác sĩ đó -một bác sĩ nằm trong danh sách những bác sỉ dốt nát và háo danh nhất--đã về Việt Nam bán sách , và đã tặng Việt Cộng bốn câu thơ nói trên. Bây giờ, ông là bác sĩ đó giữ mục Y Học trên một tạp chí được coi là chống cộng tại hải ngoại. Một lũ vô liêm sỉ.

Albert Camus được coi là một nhà tư tưởng lớn của Pháp thế kỷ 20. Ông là giải thưởng văn chương Nobel trẻ nhất của Pháp. Suốt cuộc sống, ông chỉ mơ ước một điều: nói lên tiếng nói của những kẻ bất hạnh.

Như chúng ta đã biết: thập niên 1940, Albert Camus đã tuyên thệ vào đảng cộng sản, rồi sau đó đã bỏ đảng cộng sản và lên tiếng chửi đảng cộng sản như con chó. Ông chửi cộng sản là những tên đao phủ đội mũ triều thiên làm bằng máu xương của những ngươi dân vô tội mà chúng nó-những tên cộng sản-- đã chém giết.

Câu nói của Camus cũng áp dụng cho bọn CSVN chó đẻ cờ đỏ sao vàng.

VIPKK Nguyễn Văn Chức
Thứ Hai, Memorial Day
26/5/2008

Thích Giác Nhiên "Xì Xụp" ở Hà Nội

Tự Do Tôn Giáo Vẫn Là Vấn Đề ... Nhức Nhối Cho Việt Cộng

Lý Đại Nguyên

Sư Chơn Thành tuyên bố không có nhà sư nào ở
hải ngoại về tham dự Phật Đản của Việt Cộng.
Nhằm lấp liếm đi những hành vi đàn áp tôn giáo, tiêu diệt đối lập, vi phạm nhân quyền, Việt Cộng đã đăng cai tổ chức Đại Lễ Vesak 2008 của LHQ. Nhưng không sao che mắt được thế giới. Trước khi Đại Lễ Phật Đản khai diễn từ ngày 13 đến 17/05/2008, thì Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo Quốc Tế của Hoa Kỳ ngày 03/05/08, đã kiến nghị Bộ Ngoại Giao Mỹ, nên ghi tên Việt Nam trở lại danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt - CPC - Theo Ủy Ban này: “Hà Nội đã không giữ các cam kết về tôn trọng quyền tự do tôn giáọ Còn hệ thống luật pháp, bộ máy tư pháp của Việt Nam thiếu minh bạch và độc lập”.

Ngày 09/05/08, tổ chức Human Rights Watch, phê phán Việt Nam vẫn giam giữ Phật Tử trong lúc chuẩn bị tổ chức Đại Lễ Phật Đản Liên Hiệp Quốc. Theo họ ở Việt Nam hiện nay vẩn có “hơn 400 người bị giam vì các hoạt độn tôn giáo và chính trị một cách hòa bình.” Ngày 10/05/08, 51 nhân vật quốc tế, như Giải Nobel Hòa Bình, giám mục Thiên Chúa Giáo, giáo sĩ Do Thái Giáo, tu sĩ Phật Giáo, Tin Lành, dân biểu, nghị sĩ Hoa Kỳ, Châu Âu, cùng những nhà lãnh đạo các tổ chức nhân đạo quốc tế đã gửi thư đến nhà cầm quyền Hà Nội, đòi chấm dứt mọi sự đàn áp nhắm vào Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Trong thư viết: “Nhân dịp Đại Lễ Phật Đản LHQ, chúng tôi kêu gọi quý ông hãy chấm dứt mọi đàn áp đối với GHPGVNTN, trả tự do cho Đức Tăng Thống Thích Huyền Quang, Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, và phục hồi quyền sinh hoạt pháp lý của GHPGVNTN. Bằng động thái đó, quý ông sẽ tái lập ý nghĩa đích thực cho Ngày Đại Lễ Phật Đản Liên Hiệp Quốc, và tôn vinh 2000 năm truyền đăng nền Phật Giáo Việt Nam.”

Tuy Đại Lễ Vesak 2008 của LHQ được nhà cầm quyền Việt Cộng đứng ra tổ chức trình diễn linh đình tại Hà Nội, làm nức lòng những Phật Tử, và dân chúng Miền Bắc, vì từ ngày Cộng Sản nắm quyền đến nay, họ chỉ có phá chùa, bắt sư, tẩy não Phật Tử chứ không bao giờ cho phép tổ chức lễ Phật. Nay đảng và nhà nước Việtcông bỗng “phát tâm” mừng lễ Phật Đản, nên dân chúng đã hân hoan kéo nhau về tham dự, nhưng chỉ được đứng ngoài hội trường, không thể hòa mình trong buổi lễ. Còn ở các điạ phương Miền Nam thì cho tổ chức rất giới hạn và được kiểm soát nghiêm ngặt, nhất là những nơi có Ban Đại Diện GHPGVNTN. Đặc biệt là tại Thanh Minh Thiền Viện, Sài Gòn, nơi ở của Ngài Thích Quảng Độ, Viện Trưởng Viện Hóa Đạo, thì “nội bất xuất, ngoại bất nhập”. Công bằng mà nói: “Nếu không có cuộc trường kỳ vận động cho Tự Do Tôn Giáo và đòi phục hoạt Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất dân lập, do 2 Ngài Huyền Quang, Quảng Độ lãnh đạo Tăng, Ni, Phật Tử trong, ngoài nước, cùng đứng lên tranh đòi và được dư luận toàn thế giới hậu thuẫn, thì Việt Cộng đâu có cần phải tổ chức Đại Lễ Vesak. Khi một chế độ vô thần đã phải bỏ công của ra để làm một lễ hội tôn giáo, có tính quốc gia của quốc tế, nhằm tôn vinh đấng Giáo Chủ của một tôn giáo, thì dù với bất cứ thứ lý do nào, hoặc bất cứ âm mưu đen tối cách mấy, thì trên thực tế, họ đã phải đầu hàng trước sức mạnh tinh thần tôn giáo rồi”.

Sau khi lễ Phật Đản LHQ kết thúc, thì một cuộc đối thoại song phương Việt - Mỹ về vấn đề nhân quyền khai diễn vào ngày 29/05/08. Đây là một cuộc đối thoại mà phái đoàn của Mỹ đã có những cuộc thảo luận, lắng nghe những ý kiến của phía Người Việt Tị Nạn tại Hoa Kỳ. Tất nhiên, nhu cầu nhập nội Việt Nam của Mỹ là ưu tiên hàng đầu, nên Mỹ đã phải “mắt nhắm, mắt mở” rút tên Việt Nam ra khỏi danh sách CPC. Nhưng nay, không vì vậy, mà Việt Cộng có thể lẩn tránh mãi được vấn đề Tự Do Tôn Giáo, vì chính giới và dư luận Mỹ rất quan tâm về vấn đề nhậy cảm nàỵ Về phía Tòa Thánh Vatican cũng đã phổ biến tin tức là sẽ có một phái đoàn Vatican viếng thăm Việt Nam vào tháng 6/08. Theo tin này, vấn đề tài sản của Giáo Hội Công Giáo, như Tòa Khâm Sứ, Thánh Địa La Vang, Giáo Hoàng Học Viện sẽ được đặt rạ Từ ngày 18/12/2007 tới nay, phong trào đòi Việt Cộng trả lại tài sản của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam vẫn tiếp tục nổ rạ Măc dầu có sự can thiệp của Hồng Y Tarcisio Bertone, Bộ Trưởng Ngoại Giao của Tòa Thánh, nên các vụ tập họp của giáo dân trước tòa Khâm Sứ Hà Nội mới chấm dứt, nhưng cho tới nay chính phủ vẫn chưa có một hành động nào để thực hiện lời hứa sẽ trao trả tài sản này lại cho Giáo Hộị Trái lại nhiều vụ phản kháng tương tự về tài sản trước đây thuộc quyền sở hữu của Giáo Hội cũng lại xẩy ra tại các giáo phận khác như ở Hà Nội, Hà Đông, Sài Gòn và Vĩnh Long.

Sư ông Thích Giác Nhiên về "xì xụp" ở Hà Nội
Khi tòa thánh Vatican chưa thiết lập bang giao toàn diện với Việt Nam, thì Việt Cộng chưa có lý do chính đáng để trao Tòa Khâm Sứ cho Tòa Thánh, còn việc bảo trả lại tòa Khâm Sứ cho Địa Phận Hànội, thì tất cả các đất đai của Giáo Hội Thiên Chúa ở Việt Nam đều phải trả lại hết, làm vậy Việt Cộng đâu chịu thấụ Mà không trả thì giáo dân có lý do chính đáng để đấu tranh hoàị Trói được Hội Đồng Giám Mục và Giáo Hội Công Giáo Việt Nam trong Pháp Lệnh Tín Ngưỡng Tôn Giáo, đặt dưới quyền điều khiển của Mặt Trận Tổ Quốc, làm công cụ cho Cộng Đảng, tưởng như thế là đã yên, khỏi lo về việc đấu tranh đòi tự do của một tôn giáo có tổ chức quy mô, có tầm vóc quốc tế. Nhưng nay, vì vấn đề tài sản, mà tạo thành các cuộc biểu tình đòi công lý, thì đâu cũng vào đấỵ Còn nếu tòa thánh Vatican vội thiết lập bang giao với Việt Nam, trong lúc Việt Cộng còn duy trì thứ Pháp Lệnh Tín Ngưỡng Tôn Giáo quái đản trên, thì Vatican đã trao con cái mình cho quỷ sứ rồi vậỵ Một tôn gíáo có chiều dầy gần Hai Ngàn Năm trên hoàn vũ, đâu có vội làm như thế.

Đã đến lúc Hà Nội phải giải quyết dứt điểm về vấn Tự Do Tôn Giáo ở Việt Nam, bằng cách hủy bỏ Pháp Lệnh Tín Ngưỡng Tôn Giáo do Thường Vụ Quốc Hội tạo ra, thay vào đó bằng những bản Hiến Chương do chính mỗi Giáo Hội đệ trình trước Quốc Hội, được Dân Biểu thảo luận công khai và biểu quyết thành Luật, để Giáo Hội đó có trách nhiệm thực thi, để cho Chính Quyền có tránh nhiệm bảo vệ, và Tòa Án có trách nhiệm giải thích khi bị vi phạm. Lẽ đương nhiên Quốc Hội sẽ không chấp thuận những bản Hiến Chương có tính cách Tà Quái, Phi Luân, Bạo Hành… Có như vậy mới giải quyết được vấn đề Tự Do Tôn Giáo một cách êm đềm, mới huy động được sức mạnh tâm linh của các tín đồ mọi tôn giáo vào việc chấn hưng đạo đức, lành mạnh hóa xã hội, và mới huy động được nội lực dân tộc vào công cuộc dựng nước, giữ nước, trong tiến trình toàn cầu hóa, mà các thế lực quốc tế đen tối vẫn còn đầy rẫỵ

Little Saigon

Xin bấm vào để nghe

Thursday, May 29, 2008

Nhắn Tin ông Hồ Văn Sinh

Nhắn Tin ông Hồ Văn Sinh

Với sự đồng ý của cựu tướng Lý Tòng Bá, Take2Tango đăng bản nhắn tin này.

Để tránh nhiều chuyện không hay sắp xảy ra, yêu cầu ông Hồ Văn Sinh văn phòng tại 12522 Brookhurst St # 24, Garden Grove, CA 92840 - Tel. 714-719-9443 - Fax. 714-590-8655 liên lạc gấp với cựu tướng Lý Tòng Bá và Take2Tango trong thời hạn 48 tiếng để giải quyết nhiều khuất lấp suốt 8 tháng qua.

Tướng Lý Tòng Bá không hề xử dụng Email, xin ông Hồ Văn Sinh chấm dứt việc xử dụng Email mang danh Lý Tòng Bá.

Nhiều tháng nay, ông Hồ Văn Sinh đã gọi phone hẹn giải quyết nhiều lần nhưng không bao giờ thật tâm giải quyết ...

Xin ông Hồ Văn Sinh ngưng tức khắc mọi tổ chức dưới danh nghĩa của cựu tướng Lý Tòng Bá với địa chỉ văn phòng và số điện thoại của ông Hồ Văn Sinh.

Sau thời hạn này, chúng tôi không chịu trách nhiệm những việc làm của cá nhân ông Hồ Văn Sinh.

Trân trọng thông báo

href="http://www.take2tango.com/?display=991"

5/30/2008 10:03:49 AM
Ps: Cựu tướng Lý Tòng Bá gọi cho hay Hồ Văn Sinh đã liên lạc xin được làm sáng tỏ nội vụ trong ngày thứ hai 2 tháng 6 sắp đến. Chúng tôi tạm gác mục này lại để chờ thiện chí của ông Hồ Văn Sinh.

Thư tố giác và nhiều bằng chứng sẽ được công bố rõ sau ngày 2 tháng 6 năm 2008 + cộng với tài liệu do Sở Thuế Vụ Hoa Kỳ gửi đến Take2Tango từ hồ sơ ông Hồ Văn Sinh lấy tiền của đồng bào.


Tìm từ: California Business Portal
Secretary of State Debra Bowen












.
.





Đại Hội "Bịp" VNCH

Tại sao và vì đâu, Take 2Tango sẽ đích danh chỉ mặt vạch tên trong vài ngày tới. Muốn biết rõ "Họ" là ai (?) xin mời quý vị đến địa chỉ bên dưới hay gọi số phone trong "thư mời" để biết rõ ngọn ngành. Một sự thất tín, vạn sự chẳng tin. Xin đọc trên Take2Tango Weekly. Ai đủ danh nghĩa đại diện Việt Nam Cộng Hòa để lăm le số bạc 40 triệu đô la (?). Ai đại bịp núp bóng thiên hạ (?). Vài người ngu nhưng cả thiên hạ không ngu. Xin đọc lời "hiệu triệu" của một anh "cù bơ cù bất"... Chỉ có trên 10 ngàn đô la đồng bào đóng góp anh "Quỵt Chạy" mà đại diện Việt Nam Cộng Hòa (?).


THƯ MỜI THAM DỰ ÐẠI HỘI
VIỆT NAM CỘNG HÒA 2008


THỜI GIAN: Từ 12 Giờ Trưa đến 5 Giờ Chiều
Thứ Bảy Ngày 28 Tháng 6 Năm 2008

ÐỊA ÐIỂM: WESTMINSTER CIVIC CENTER
8200 Westminster Blvd, Westminster, CA 92683

NGUYÊN NHÂN:
Nhằm phục hồi chính nghĩa quốc gia, giá trị của sự hy sinh xương máu trong cuộc chiến bảo vệ tự do của 1 triệu Quân, Dân, Cán, Chính Việt Nam Cộng Hòa.

Nhằm hỗ trợ sự nổi dậy của đồng bào trong Nước vùng lên lật đổ chế độ độc tài độc đảng Cộng Sản.

Nhằm gây thêm sức mạnh, thúc đẩy tiến trình tự do dân chủ cho Việt Nam mà Quốc Tế đã và đang vận động.

MỤC ÐÍCH:
Kết hợp toàn thể Quân, Dân, Cán, Chính VNCH trở thành một khối thống nhất, có tiếng nói duy nhất trước công cuộc vận động quốc tế nhằm khôi phục lại Việt Nam Cộng Hòa.

Bầu ra một Hội Ðồng Lãnh Ðạo Lâm Thời Quốc Gia và một Ủy Ban Ðại Diện cho Việt Nam Cộng Hòa, nhằm vận dụng và nỗ lực đấu tranh dưới mọi hình thức, để quang phục quê hương.

Tổng hợp tài năng, phương tiện và nhân lực sẵn sàng trong kế hoạch tái thiết phục hưng đất nước thời hậu Cộng Sản.

THÀNH PHẦN THAM DỰ ÐẠI HỘI:
Tư Cách Cá Nhân: Là các vị nhân sĩ yêu nước, các vị lãnh đạo chỉ huy các cấp từ các ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp, giám sát viện , các ngành văn hóa giáo dục, xã hội, thanh niên, y tế ... trong chính thể VNCH trước đây

Tư Cách Hội Ðoàn: Bất kỳ tổ chức quốc gia nào có thành phần nhân sự là Quân, Dân, Cán, Chính VNCH và đã có các hoạt động liên quan đến VNCH như ái hữu, thân hữu, tương trợ, các Hội đồng hương, các Hội Ðoàn Quân đội VNCH, các Hội Ðoàn Cán, Chính VNCH.

Ghi Chú:
Ðại Hội VNCH sẽ không nhận ghi danh tham dự đối với các Cá nhân hay Hội Ðoàn có lý lịch, tiểu sử hoặc quá trình không rõ ràng, hoặc đã gây phương hại đến uy tín của VNCH hay Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Tại Hải Ngoại.

GHI DANH:
Ngoại trừ các thành phần đã được Ban Tổ Chức mời, các cá nhân hay các Hội Ðoàn muốn tham dự vui lòng ghi danh bằng cách liên lạc:

E-Mail : daihoivietnamconghoa@yahoo.com . Hoặc điện thư (Fax) 714-590-8655 hoặc gọi số điện thoại 714-719-9443 từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối (giờ California) và cho biết như sau:

Nếu là Cá Nhân:
- Họ và Tên.
- Số điện thoạị
- Cấp bậc, chức vụ, ngành nghề trước đây trong VNCH.

Nếu là Hội, Ðoàn:
- Tên Hội, Ðoàn. Số lượng hội viên, Số người sẽ tham dự Ðại Hội VNCH 2008.
- Họ và Tên những người tham dự
- Số điện thoại của người đại diện hay Trưởng phái đoàn.

LỆ PHÍ: Các Tham dự viên không phải đóng một lệ phí nào trong ngày Ðại Hội VNCH 2008. Ngoài trừ tham dự buổi tiệc tiếp tân để Chào mừng Ủy Ban Ðại Diện VNCH . Lệ phí tham dự là $25.00

ÐẠI HỘI VIỆT NAM CỘNG HÒA 2008 - CALIFORNIA, HOA KỲ

Tổ Chức, Vận Ðộng và Hỗ Trợ bởi: Việt Nam Cộng Hòa Foundation

12522 Brookhurst St # 24, Garden Grove, CA 92840
Webside: vietnamconghoạcom - Paltalk Diễn Ðàn 24/24: Việt Nam Cộng Hòa
E-Mail: vnchf@yahoo.com
Tel. 714-719-9443 - Fax. 714-590-8655
.



Ý kiến của bạn:

Cái anh Hồ văn Sinh nầy hình như là anh em cùng mẹ khát cha với Hồ văn xuân Nhi phóng dziên báo Việt Weekly thì phải ...!!!

Cách đây đâu khoảng 4 năm ông Hồ văn Sinh nầy Action 2 face ( 2 mặt ) nên bị đàn em của tổ chức Nguyễn hửu Chánh nựng cho 1 trận sức đầu lở trán phải vào bệnh viện khâu và 5 muỉ đâu đó...Sau đó im luôn và lặn luôn , bây giờ bắt đầu Lộ Ban Đỏ một lần nửa đây ....Bọn Bát Nháo chúng cầm tinh con Ruồi ...hể ở đâu có...là chúng đậu xuống....sic....

Ngoc Lập

Thiếu úy TQLC


Cái anh chàng Hồ văn Sinh nầy Tổ sư Chom Credit, Xin đưa vài sự kiện đả xảy ra như sau:

- Công ty anh ta quảng cáo Kêu gọi gia nhập vào đường dây viển liên do anh ta làm Giám đốc , khi gia nhập (Ghi danh) sẻ được tặng miển phí 1 vé gọi về VN 60 phút ...(Nhưng khi ghi danh xong , xin hỏi đầu gối sẻ có ) ?

- Chổ nào có biểu tình , anh ta bắt mạch rằng sẻ có tâm tiếng và phong trào...Thế là anh thay dạng thay đồ (bận T shirt và mủ có cờ VNCH)...!!!

- Thích Nổi nhưng vẩn bị Chìm vì bà con dần dần thấy anh chàng nầy là Vua Chom Credit và Theo Đóm ăn Tàn...

Lý Kiến Trúc

Nhà Báo


kinh chao quy Nien Truong...

Tôi có đọc qua lơì nhăn tinh cho HVS tu toà baó Take2tango...Mot sao anh em Cuu ThieuSinhQuan..và thân huu dang sinh hoat trong Dien Dan Paltalk...xin quý vị xác nhận lại 1 lần nưã về sự uỷ nhiệm cuả TT/ Ly Tong Bá đên' voi quý Niên Truong?...xin chân Thanh cam? ơn Quý Nien Truong?

Cuu TSQ Quan Luc Viet Nam Cong Hoa

NguoiLinhNho (TSQQLVNCH)


THƯ MỜI THAM DỰ
ÐẠI HỘI
VIỆT NAM CỘNG HÒA 2008

THỜI GIAN: Từ 12 Giờ Trưa đến 5 Giờ Chiều
Thứ Bảy Ngày 28 Tháng 6 Năm 2008

ÐỊA ÐIỂM: WESTMINSTER CIVIC CENTER
8200 Westminster Blvd, Westminster, CA 92683

NGUYÊN NHÂN:

Nhằm phục hồi chính nghĩa quốc gia, giá trị của sự hy sinh xương máu trong cuộc chiến bảo vệ tự do của 1 triệu Quân, Dân , Cán, Chính Việt Nam Cộng Hòa.

Nhằm hỗ trợ sự nổi dậy của đồng bào trong Nước vùng lên lật đổ chế độ độc tài độc đảng Cộng Sản.
Nhằm gây thêm sức mạnh, thúc đẩy tiến trình tự do dân chủ cho Việt Nam mà Quốc Tế đã và đang vận động.

MỤC ÐÍCH:

Kết hợp toàn thể Quân, Dân, Cán, Chính VNCH trở thành một khối thống nhất, có tiếng nói duy nhất trước công cuộc vận động quốc tế nhằm khôi phục lại Việt Nam Cộng Hòa.

Bầu ra một Hội Ðồng Lãnh Ðạo Lâm Thời Quốc Gia và một Ủy Ban Ðại Diện cho Việt Nam Cộng Hòa, nhằm vận dụng và nỗ lực đấu tranh dưới mọi hình thức, để quang phục quê hương.

Tổng hợp tài năng, phương tiện và nhân lực sẵn sàng trong kế hoạch tái thiết phục hưng đất nước thời hậu Cộng Sản.

THÀNH PHẦN THAM DỰ ÐẠI HỘI:

Tư Cách Cá Nhân: Là các vị nhân sĩ yêu nước, các vị lãnh đạo chỉ huy

các cấp từ các ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp, giám sát viện , các ngành văn hóa giáo dục, xã hội, thanh niên, y tế... trong chính thể VNCH trước đây

Tư Cách Hội Ðoàn : Bất kỳ tổ chức quốc gia nào có thành phần nhân sự là Quân, Dân, Cán, Chính VNCH và đã có các hoạt động liên quan đến VNCH như ái hữu, thân hữu, tương trợ, các Hội đồng hương, các Hội Ðoàn Quân đội VNCH, các Hội Ðoàn Cán, Chính VNCH.

Ghi Chú:

Ðại Hội VNCH sẽ không nhận ghi danh tham dự đối với các Cá nhân hay Hội Ðoàn có lý lịch, tiểu sử hoặc quá trình không rõ ràng, hoặc đã gây phương hại đến uy tín của VNCH hay Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Tại Hải Ngoại.

GHI DANH:

Ngoại trừ các thành phần đã được Ban Tổ Chức mời, các cá nhân hay các Hội Ðoàn muốn tham dự vui lòng ghi danh bằng cách liên lạc :

E-Mail : daihoivietnamconghoa@yahoo.com . Hoặc điện thư (Fax) 714-590-8655 hoặc gọi số điện thoại 714-719-9443 từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối (giờ California) và cho biết như sau :

Nếu là Cá Nhân :
- Họ và Tên.
- Số điện thoại
- Cấp bậc, chức vụ, ngành nghề trước đây trong VNCH.

Nếu là Hội, Ðoàn :
- Tên Hội, Ðoàn. Số lượng hội viên, Số người sẽ tham dự Ðại Hội VNCH 2008.
- Họ và Tên những người tham dự
- Số điện thoại của người đại diện hay Trưởng phái đoàn.

LỆ PHÍ: Các Tham dự viên không phải đóng một lệ phí nào trong ngày Ðại Hội VNCH 2008. Ngoài trừ tham dự buổi tiệc tiếp tân để Chào mừng Ủy Ban Ðại Diện VNCH . Lệ phí tham dự là $25.00

ÐẠI HỘI VIỆT NAM CỘNG HÒA 2008 - CALIFORNIA, HOA KỲ
Tổ Chức, Vận Ðộng và Hỗ Trợ bởi : Việt Nam Cộng Hòa Foundation

Trân Trọng Kính Mời

TM. Ban Tổ Chức
LÝ TÒNG BÁ
12522 Brookhurst St # 24, Garden Grove, CA 92840
Webside: vietnamconghoa.com - Paltalk Diễn Ðàn 24/24: Việt Nam Cộng Hòa
E-Mail: vnchf@yahoo.com
Tel. 714-719-9443 - Fax. 714-590-8655

Dân Bolsa


Lại một màn treo đầu dê bán thịt chó...
Hồ Văn Sinh lấy tư cách gì để tổ chức đại hội Việt Nam Cộng Hòa (?).
Lo bán điện thoại viễn liên đi ông ơi.

Trần Mai
Trần Mai


Tôi xin bầu cho ông Hồ Văn Sinh làm chủ tịch VNCH vì ông đã can đãm làm những việc mà không ai dám làm. Ông xứng đáng nhận ngân khoản 40 triệu đô của tòa đại sứ VNCH trước đây bị Hoa Kỳ frozen sau ngày 30 tháng 4.

Lê Hương Giang


Toi không biet ong Ho Van Sinh La ` ai ....nhưng có những chuyen tôi thât la `buòn .....khii toi biet ong ta la `mot trong nhừng vị mở dien dàn VNCH .....ma `trong dien dàn cuả VNCH ong Ho Van Sinh dã dể cho hai nguòi op cuả dien dàn ....la `Dzuy Viet va `ba `Nang Chieu Ta 9 ...hai ngùoi naỳ dã tư xưng mình la `ngùoi linh' VNCH .... ma `dã tưn`g chup mũ cho những anh em ...chién hữu cuả mình.... va `bà Nang Chieu Ta 9 dã dùng những lơì lẽ thô bỉ như gán ghep' cho môt nguòi con gai có cai nick la `lll Be Yeu lll la ` dã tưn`g trần truong .....neú la `môt nguòi dã tư xưng min`h la `môt nữ quân nhân chong cong hơn 30 nam ...mà ba `ta lai có những loì lẽ như vay...... la ` mot nu8~ quân nhân thì phaỉ biet ...kỷ luât va `dưn`g bao giò có nhưng lòi noí chup mũ cho nguòi khac' môt cach hồ dÕ trong khi dó hai nguòi op Dzuy Viet va `ba `nang chieu ta ..họ la `nguòi mang danh nghiã la `VNCH nhưng ho dẩ cap voí nhau ....trong khi họ có gia din`h ỏ ngoaì dơì ròi.... tui toi dã tưng bị hai nguòi naỳ chup mũ mot cach' vô cớ tui toi có yeu caù ong Ho Van Sinh haỹ lam` sang' tỏ cau chuyen ..nhưng ong HVS bât' lưc ......nen dã dể cho những nguòi op như vay lam` mang tieng' cho Ð VNCH
VietTuKBC


Đại hội VNCH hay là treo đa6ù dê bán thịt chó ???
Phạm nhất Thanh
(bài này gửi dư luận và trực tiếp góp ý với Hồ văn Sinh và D/D VietNamCongHoa (pal-talk))

Vừa qua dư luận xôn xao về bản thông báo đại hội VNCH 2008 [1], kể cả trên các diễn đàn Internet và pal-talk, tuy nhiên người thông báo tên Hồ văn Sinh cũng là một trong những đàn chủ của diễn đàn “VietNamCongHoa” (pal-talk), đã có những hành xử xem như không trong sang, nay tuổi trẻ có vài ý kiến và nhận xét qua cách hành xử của “người kêu gọi”“bản thông báo”.

Thực tế mà nói, cái danh xưng Đại Hội VNCH, đối với Hồ văn Sinh (chưa từng nhập ngũ) mà đứng ra kêu gọi thì đó là quá lớn, nên cái chính danh không có, hơn nữa vừa qua trên Take2tango cũng đã lên tiếng, bản nhắn tin của ông Lý tòng Bá với nội dụng;

“Tướng Lý Tòng Bá không hề xữ dụng Email, xin ông Hồ Văn Sinh chấm dứt việc xữ dung Email mang danh Lý Tòng Bá...”

và yêu cầu

“...Hồ Văn Sinh ngưng tức khắc mọi tổ chức dưới danh nghĩa của cựu tướng Lý Tòng Bá với địa chỉ văn phòng và số điện thoại của ông Hồ Văn Sinh…” [2],

thử hỏi một người “xưng là” ban tổ chức đại hội, thành lập cái “Hội Đồng Quốc Gia”,thì cái kiến thức về “chính nghĩa” trong chính trị tất phải có, nên nếu nói HVS học theo thói “dốt đào tạo ngu” của đám CS thì miễn bàn, nhưng nếu như HVS đã không dốt mà lại hành xử theo cái lối thời cơ chính trị thì thử hỏi đang muốn gì khi “mượn danh” mà lại có những hành xử “thiếu minh bạch”? Cộng thêm tuổi trẻ từng nghe nói rằng VNCH là danh xưng đại diện cho một thể chế và cơ cấu tự do minh bạch, thế nhưng HVS lại cùng một số operators của (pal-talk) diễn đàn VietNamCongHoa như ZuyViệt và NangChieuTa, lại xử dụng lời lẻ ngôn từ phải nói là “kém học vô tư cách hạ cấp” (ngay cả tuổi trẻ sanh sau ở hải ngoại cũng không xử dụng) của một người lớn và đại diện BTC Đại Hội, để chụp mũ và mạ lỵ những thành phần phản đối sự “thiếu minh bạch” của HVS trong đó cũng có những người cựu quân nhân VNCH [3], thì đó là tính dân chủ mà HVS hằng xưng là đại diện “VNCH” hay sao? hay thực chất những cung cách phi dân chủ đó đã và đang chà đạp và phỉ nhổ lên cái mà người đấu tranh hằng đang kêu gọi? thì khác nào đã và đang “bôi nhọ” cái danh xưng VNCH gây phương hại đến uy tín của VNCH hay Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Tại Hải Ngoại...mà lâu nay các “cựu quân nhân” đang bảo vệ cái “trong sáng” của cái nền dân chủ.

Đó là chưa nói ngay trong văn bản thông báo, với đoạn văn:

“THÀNH PHẦN THAM DỰ ÐẠI HỘI:
Tư Cách Cá Nhân: Là các vị nhân sĩ yêu nước, các vị lãnh đạo chỉ huy các cấp từ các ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp, giám sát viện , các ngành văn hóa giáo dục, xã hội, thanh niên, y tế... trong chính thể VNCH trước đây

Tư Cách Hội Ðoàn : Bất kỳ tổ chức quốc gia nào có thành phần nhân sự là Quân, Dân, Cán, Chính VNCH và đã có các hoạt động liên quan đến VNCH như ái hữu, thân hữu, tương trợ, các Hội đồng hương, các Hội Ðoàn Quân đội VNCH, các Hội Ðoàn Cán, Chính VNCH.

Ghi Chú:
Ðại Hội VNCH sẽ không nhận ghi danh tham dự đối với các Cá nhân hay Hội Ðoàn có lý lịch, tiểu sử hoặc quá trình không rõ ràng, hoặc đã gây phương hại đến uy tín của VNCH hay Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Tại Hải Ngoại.”

Thử hỏi đọc qua đoạn này HVS đang muốn chứng minh cái gì khi dùng cái quan điểm phi dân chủ kiểu này? Vì như đoạn văn đọc lên ai cũng sẽ thấy và hiểu, từ tư cách cá nhân đến tư cách hội đoàn “đều phải là phe ta VNCH”, vậy khác nào cái lối “đảng cử đảng viên bầu” của XHCN? trong khi đã nói rằng:

“NGUYÊN NHÂN:
Nhằm phục hồi chính nghĩa quốc gia, giá trị của sự hy sinh xương máu trong cuộc chiến bảo vệ tự do của 1 triệu Quân, Dân , Cán, Chính Việt Nam Cộng Hòa.

Nhằm hỗ trợ sự nổi dậy của đồng bào trong Nước vùng lên lật đổ chế độ độc tài độc đảng Cộng Sản,

Nhằm gây thêm sức mạnh, thúc đẩy tiến trình tự do dân chủ cho Việt Nam mà Quốc Tế đã và đang vận động.”

nhưng lại chỉ ưu tiên cho “phe nhà”, rồi loại bỏ những ai “không phải là VNCH trước đây hay không liên quan đến VNCH” vậy thì có dân chủ không? ý dân ở đâu? chẳng lẻ tuổi trẻ sanh sau 75 thì không có tư cách ý kiến trong cái đại hội thành lập Hội Đồng Quốc Gia hay sao? theo như vậy thì khác nào HVS và phe nhóm này, đang “treo đầu dê bán thịt chó” lợi dụng danh nghĩa VNCH để thực thi một cái âm mưu nào đó. Cái sự mâu thuẫn đó là trong khi bản thông báo cho rằng:

“Ðại Hội VNCH sẽ không nhận ghi danh tham dự đối với các Cá nhân hay Hội Ðoàn có lý lịch, tiểu sử hoặc quá trình không rõ ràng, hoặc đã gây phương hại đến uy tín của VNCH hay Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Tại Hải Ngoại.”

Thế nhưng lại có thư mời Đại Tá VC Phản Tỉnh là Bùi Tín làm VIP, thử hỏi như vậy khác nào rõ là “câu sau chửi cha câu trước” khi từ lý lịch tiểu sử của BT đến nay vẫn chưa rõ ràng, còn đang trong sự cảnh giác của dư luận, hơn nữa BT cũng từng có cái quá khứ “gây phương hại đến uy tín VNCH” nhất là cuộc đối đáp khi tiếp thu Dinh Độc Lập 30/4. [4]

Nhìn lại hôm nay trong mặt trận đấu tranh dân chủ cho toàn dân, thực tâm mà xét hình bóng của một người trẻ tuổi tự giác tham gia vẫn rất hiếm. Họ mất tự tin vì bị ăn cướp niềm tin! bởi những tấm áo dân chủ nhưng có những hành xử phi dân chủ để bán khai sử dụng bạo lực, hành hung, hăm dọa, chụp mũ, mạ lỵ bôi bẩn lẫn nhau v.v thay vì dùng lý luận, kiến thức hiểu biết, bằng chứng, để thuyết phục trong những tranh luận chính trị, văn học v.v khiến tuổi trẻ lánh xa vì không muốn va chạm dân hủi.

Trong cuộc đấu tranh hôm nay, như đã rõ cái có thể giải thể chế độ bạo tàn độc tài chính là cái sự tự do ngôn luận cùng nhau chia sẽ sự thật dựa theo tình và lý căn bản đạo đức của nhân bản. Vì thế cái sự chia sẽ không thể bao che sự thật hay bóp méo sự kiện và quan trong khi chia sẽ và nói lên cái tính “Thật” về cái hiện tình đất nước thì mỗi người chúng ta không ai có thể tự cho mình “phán bất khả ngộ” để rồi dùng cái bạo lực hay những lời thách thức cùng chụp mũ một cách trơ trẽn để ngăn cản sự bình phẩm của dư luận. Quan trọng hơn hết là người đấu tranh có trách nhiệm ngăn cản những sự tuyên truyền bóp méo của CSVN chứ không phải là tạo cơ hội cho những sự lừa gạt của XHCN được công khai hóa lừa gạt đấu tranh và tuổi trẻ VN. Vì hôm nay là “đấu tranh dân chủ” không phải là “đấu tranh dân chửi”.

Trong cảnh vàng thau lẫn lộn, người VN luôn phải đứng chung với những thành phần này cũng như cùng với một loại “ham danh hám lợi” mà ông bà VN có câu “theo voi hít bã mía” , nhóm này luôn khoác áo “chính nghĩa” nhưng hành xử luôn ngược lại để “tạo sự chán nản” với tuổi trẻ hầu ngăn cản sự tham gia hầu lãnh điểm son với cấp trên. Vốn dĩ không ai ép ai phải cất tiếng nói nhưng nếu đã khoác áo tự xưng là đấu tranh thì không thể lừa gạt nhân quần.

Một bình luận gia Christopher Hitchens (5, 2006) từng kêu gọi:

"It's time for respectable outlets to drop the word, to call things by their right names, and to stop inventing mysteries where none exist”

...đại ý kêu gọi hãy trả sự thật cho người dân, hãy tôn trong quyền tìm hiểu, thắc mắc và tư duy của dân chủ, đừng nên thần thánh hoá bất kỳ hình tượng hay cá nhân hoặc hội đoàn đảng phái nào ... đừng nên áp đặt tư tưởng hay thể chế cho dân.[5] Nên tuổi trẻ cũng mong sao cho các chú bác hãy điều chỉnh lại cái “nội bộ” vì nếu như cứ im lặng, lợi thì chưa thấy, nhưng những trò “lưu manh chính trị” sẽ tạo sự chán nản bởi những đám “áo thụng vái nhau”. Muốn kêu gọi sự ủng hộ từ dân, phải để dân làm đầu, và cần sự minh bạch, và đó là trước tiên nên có sự hành xử dân chủ ngay trong chính sinh hoạt của “ta” thì mới có thể làm gương và vận động dư luận.

Tài liệu Tham Khảo:

[1] Bản Thông Báo ÐẠI HỘI VIỆT NAM CỘNG HÒA 2008, nguồn http://lmvs.bravejournal.com/entry/26976

CỔ NGƯU, 2008, Đại Hội VNCH 2008 Sẽ Bầu: Hội Đồng Lãnh Đạo Quốc Gia, Việt Báo Online, Thứ Sáu, 5/9/2008, nguồn http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=45&nid=127976

[2] Take2Tango, 2008, Nhắn Tin với ông Hồ Văn Sinh, Take2 Tango, nguồn http://www.take2tango.com/?display=991

[3] lllBeYeulll (nick-pal-talk), 2008, Tư Cách của Op ZuyViet và Nang Chieu Ta Mượn danh VNCH chụp mũ, Liên Mạng Việt San, http://radiovietsan.bravejournal.com/entry/28078 (audio)

[4] Sự Kiện Bùi Tín
Nhất Thanh(Sydney), 2005, Góp Ý: Hãy tự “Vượt Lên Chính Mình”, LMVS http://lienmang-vietsan.50webs.com/nt_GopY.htm

Vũ Quốc Nam -2008, Bùi Tín và Hoàng Minh Chính là những nhà yêu nước?, SGT Vũ Quốc Nam -2008, Bùi Tín và Hoàng Minh Chính là những nhà yêu nước?, SGT

Trương Minh Hòa - Perth WA, 2008, Đại Tá CS Bùi Tín, Tên "Thợ Hót chuyên nghiệp", Đặc Công Đỏ mặc áo Phản Tỉnh, SGT http://www.saigontimes.com.au/DienDan-SGT551.htmhttp://www.saigontimes.com.au/DienDan-SGT552.htm

[5] Christopher Hitchens, 2006 http://www.slate.com/id/2118820/

Wednesday, May 28, 2008

"Công Cụ" tay sai là "Cu Cộng" vịt tiềm băng đảng Mafia

Trương Minh Hòa

    Nước cường nhược có lúc, có khi.
    Cò mồi điếm thúi, đời nào cũng có".

Cò mồi là thứ trung gian điếm đàng với "nghiệp chuyên" sử dụng mánh khóe, thủ đoạn vặt, miệng lẳn lưỡi mối để lừa đảo người khác nhằm vụ lợi cá nhân, bè cánh, phe nhóm. Cò mồi có mặt tại nhiều lãnh vực trong cuộc sống xã hội, cho nên người đời thường đề cảnh cảnh giác trước những: "Âm mưu diễn biến lừa đảo của các thế lực Cò Mồi điếm thúi" khắp nơi đang luôn rình rập chung quanh, tung hỏa mù, chờ thời cơ là ra tay. Cò mồi cũng có đẳng cấp: nhiều người bị cò mồi "cao cấp" thuộc: "đỉnh cao trí tuệ cò mồi" đưa vào bẩy sập mà không hay biết, đến khi "phát hiện" thì coi như quá trễ, tức là không tránh khỏi thiệt hại: "từ chết đến bị thương". Có thứ cò mồi tồi, khi vừa tung thủ đoạn là thiên hạ biết ngay, như cụ "thiếu tướng" Không Quân Cẩu Cao Cầy, sau thời gian nằm im tỵ nạn tại Hoa Kỳ, bỗng trở thành "thiếu tướng" theo nghĩa đen, tức là người: thiếu tướng mạo, tư cách làm người chớ đừng nói đến "làm tướng lãnh chỉ huy", là bất hạnh, xui xẻo cho quân lực VNCH nói chung và binh chủng Không Quân nói riêng; dễ trở thành đón gió trở cờ, ông Cẩu Cao Cầy về Việt Nam làm cò mồi cho tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam nhằm bán đứng những nạn nhân của Việt Cộng lần nữa qua chiêu bài "hòa hợp hòa giải" và ông Cầy cũng nhân cơ hội nầy để làm cò mồi cho các tay doanh gia ngoại quốc, vào Việt Nam để mở sân đánh golf, khách sạn nhằm kiếm thêm tiền huê hồng là một trong những nguyên nhân để Việt Cộng cướp thêm đất của dân nghèo bán, nhượng cho các "đại gia tư bản", làm giảm dần diện tích trồng lúa, hành vi của cụ Cầu Cao Cầy được coi là" Double Cò Mồi" đấy.

Trong các sòng bạc có những tay điếm, cò mồi, cũng giả vờ đặt tiền, để dụ những người khác nhào vào đen đỏ, sau cùng ra ngoài chia với chủ sòng-Các cửa hàng đôi khi dùng những tay cò mồi để qui tụ khách đến mua, hay những người muốn bán lại thương nghiệp với giá cao, họ hay mướn những cò mồi đến ăn uống, mua hàng; khiến người ta lầm là có lợi nhuận cao mà sang thì coi như lọt bẩy. -Trong lãnh vực địa ốc, hình thức đấu giá cũng có cò mồi làm nhiều người bị lầm giá và ngay cả trong vấn đề từ thiện, hay xây chùa, nhà thờ, trường học, đào giếng, ao cá Bác Hồ, xây cầu, đắp đập cũng có thể có những tay cò mồi, giả vờ xung phong đóng nhiều tiền để cho người khác đóng góp theo; nhất là các tu sĩ quốc doanh ngày nay do nhà nước Cộng Sản cử ra hải ngoại để móc túi bằng "tín ngưỡng" một cách sáng tạo "tài ba, tài tình" nhờ những tay cò mồi từ thiện nằm sẵn trong các tôn giáo, luôn là những "mũi nhọn xung kích đóng tiền".

Trong lãnh vực chính trị, lợi dụng tâm lý quần chúng, đám đông hay đi theo như câu thành ngữ Pháp: "Mouton de Panurge", nên chính trường là nơi thường là môi trường tốt cho giới cò mồi hoạt động; nhất là đảng Cộng Sản, không từ chối dùng cò mồi trong các sinh hoạt từ nội bộ đến bên ngoài để củng cố đảng: trong các cuộc đấu tố, thanh trừng nội bộ bằng hình thức hợp hành chi bộ, đảng dùng những tay cò mồi, tự giác đứng lên "tự phê bình" và hứa "khắc phục", sau đó nhận được khoan hồng; những đối tượng của đảng nhìn thấy thế mà tưởng thật, đúng lên" tự phê, tự kiểm" và bị đảng áp dụng chính sách "khoan dùi" cho đi tủ cải tạo dài hạn, gia đình bị trù dập, đó là kinh nghiệm xương máu: "tự giác là tự sát" trong chế độ Cộng Sản.

Trong các cuộc biểu tình biểu dương lực lượng thời chính phủ Trần Trọng Kim mới giành được từ tay thực dân Pháp sau cuộc đảo chánh của Nhật ngày 3-9-1945, vài tên Cộng Sản cò mồi trà trộn, giương cờ đỏ sao vàng xa lạ, bắn vài phát súng thị uy, hô to vào khẩu hiệu và quần chúng cứ thế mà hùa theo, từ đó nhóm thiểu số Cộng Sản được nhiều người biết, phát huy thanh thế dần trong dân chúng. Tại miền Bắc sau 1954, Hồ Chí Minh chỉ thị cho đàn em là Trường Chinh và Hồ Quyết Thắng phát động chiến dịch cải cách ruộng đất rập khuôn theo Trung Cộng, tàn sát dã man "trí, phú, địa, hào", Ban Cải Cách Ruộng Đất địa phương, trung ương đã dùng những cò mồi là nông dân dốt, đứng lên đấu tố địa chủ, trí thức khiến máu đổ ướt cả vùng nông thôn. Trong cuộc chiến Việt Nam, thiểu số khuynh tả trong phong trào phản chiến, có uy tín như tài tử Jane Fonda, cô nầy trở thành "cò mồi", cũng với các băng nhạc cò mồi phản chiến khác, bên trong do những tên Cộng Sản giựt dây, qui tụ quần chúng, làm nên những cuộc biểu tình với hàng chục ngàn người, chống lại những chiến sĩ tự do đang chiến đấu tại chiến trường Việt Nam. Thiền sư Thích Nhất Hạnh cũng là thứ Cò Mồi của đảng vô thần Cộng Sản đệ tam quốc tế, mượn danh Phật để làm cò mồi phục vụ cho vô thần, đây là thứ "cò mồi cao cấp" từng làm mù mắt biết bao Phật Tử thuộc dạng Tam Tạng có tập quán "kính tăng" một cách máy móc, cò mồi Thích Nhất Hạnh lập cả cơ sở cò mồi Làng Mai để đưa nhiều con nhạn là đà, mù mờ vào cõi Vô Minh mà nạn nhân cứ ngỡ là sắp bước vào cõi Chân Như, Niết Bàn với môn thiền Tiếp Hiện do cò mồi Thích Nhất Hạnh "tự biên tự diễn".

Cò mồi là hình thức phổ biến, tùy theo trường hợp mà áp dụng để đưa những người thiếu cảnh giác vào bẩy sập. Đảng Cộng Sản Việt Nam thường tung ra cò mồi trong lúc suy yếu trong "thoái trào cách mạng" để chiêu dụ những người nhẹ dạ, ngây thơ và khi "cao trào cách mạng" là bước lên ba bước:

    - Thời gọi là kháng chiến đánh Tây giành độc lập, những tay địa chủ khai minh tiến bộ, tư sản dân tộc, trí thức yêu nước, đã tích cực đóng tạm vai cò mồi để ủng hộ đảng Cộng Sản và Hồ Chí Minh trong việc nuôi quân, thu vàng, đóng góp tài chánh, tài năng khiến các đối tượng khác thấy thế mà đóng góp theo.

    - Thời gọi là đánh Mỹ cứu nước, tại miền Nam, những bà mẹ chiến sĩ, chị nuôi ... là thứ cò mồi giúp đảng có nơi ẩn núp, nuôi quân, làm tình báo ...

    - Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, trong thành phần dân chúng miền Nam, xuất hiện đám cò mồi là lũ Việt Cộng Ba Mươi, gây nhiều tại họa cho dân và nhất là những gia đình thuộc thành phần quân nhân cán chính miền Nam.

- Sau khi đế quốc đỏ số một Liên Sô và toàn bộ các nước Cộng Sản tiên tiến Đông Âu sụp đổ, làm tê liệt khối Cộng Sản Quốc Tế trong gia đoạn đầu, khiến đảng Cộng Sản tàn dư như Việt Nam lâm vào trạng huống: "thoái trào cách mạng", họ bèn tung nhiều thứ cò mồi ra hải ngoại để chiêu dụ những người nhẹ dạ, tỵ nạn kinh tế mang tiền, tài về giúp đảng vượt qua khó khăn lúc đầu qua chiêu bài "hòa hợp hòa giải", đánh động tình yêu quê hương "là chùm, khế ngọt, cây đa bến cũ", cùng nhau xây dựng đất nước, xóa bỏ làn ranh Quốc-Cộng ngoài ra còn có nhiều "cò mồi từ thiện" lợi dụng lòng tốt của người Việt hải ngoại, tổ chức quyên góp tài chánh, mang về giúp đảng Cộng Sản "tấm lòng VÀNG bị bàn tay ĐỎ bợ túi tiền từ thiện", nên việc cứu trợ được chấp nhận phải tuân thủ theo" định hướng xã hội chủ nghĩa", vừa giúp đảng giải quyết những khó khăn trong nước để dân không đứng lên lật đổ chế độ, giúp cho cán bộ có thêm tiền bằng cách bỏ túi riêng những món tiền đáng lẽ ngân sách nhà nước phải chi ra thực hiện, thì có "bọn đĩ điếm du côn" làm dùm; tạo sự hài hòa giữ đảng và nạn nhân tỵ nạn hải ngoại trong việc làm lành, rất phù hợp với sách lược" hòa hợp hòa giải" giai đoạn, để cuối cùng tiếp thu luôn các cộng đồng.

    "Quốc nội, hải ngoại một nhà.
    Hòa hợp hòa giải, thật là gian manh".

Những lực lượng chính trị cũng từng bị đảng Cộng Sản dùng làm cò mồi: điển hình là cái đảng Dân Chủ do Nguyễn Xiễn làm chủ tịch và Hoàng Minh Chính làm tổng thư ký cho đến ngày ông trở về với Lenin, Karl Marx, Hồ Chí Minh. Đảng Xã Hội với Nghiêm Xuân yên do Đảng Cộng Sản đề cử và cho phép hoạt động, có trụ sở tại miền Bắc nhằm đánh lừa thế giới thời trước 1954 tại nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa miền Bắc; trong khi đó những đảng phái chính trị tầm vóc như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Quốc Dân Đảng thì không được đảng nêu tên, cho phép hoạt động và nhiều đảng viên bị trù dập tàn nhẩn dưới chế độ. Tức là đảng Cộng Sản tự quyền lựa chọn cho họ những đảng phái đối lập theo định hướng xã hội chủ nghĩa để dàn giá cho cái sân chơi dân chủ cuội đã có mặt từ lâu tại miền Bắc.

Tại hải ngoại sau ngày 30-4-1975, ngoài những chánh đảng kỳ cựu như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt, có một số tổ chức như: lực lượng phục quốc với trung tá Võ Đại Tôn, Tổ chức Phục Hưng với ông Trần Quốc Bảo và rất nhiều tổ chức lớn, nhỏ khác, tính ra cũng phải hàng trăm. Thế mà chỉ có vài tổ chức được đảng Cộng Sản chỉ đích danh là "bọn cực kỳ phản động nước ngoài", từ đó đảng Cộng Sản thường "cực lực" lên án những tổ chức như: đảng Việt Tân của gia đình họ Hoàng Cơ "quản lý", Nhóm Thông Luận (sau đổi tên thành Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên) với kỷ sư Nguyễn Gia Kiểng; được một số cơ quan truyền thông hải ngoại đón nhận, đưa tin, mời những người đại diện lên phỏng vấn, khiến dân tỵ nạn tưởng các tổ chức đó đúng là chống Cộng" THIỆT TÌNH" chớ nào biết đó là các tổ chức chống Cộng "THỊT TIỀN", cũng bị Việt Cộng nêu đích danh, lên án. Nên nhiều người thấy, nghe như thế mà đưa đến hiểu lầm tai hại là: nếu không nguy hại thì Việt Cộng đâu có lưu ý đặc biệt thế nầy làm gì?. Do đó mỗi khi có biến động trong nước, dù nhỏ hay lớn, là đảng Cộng Sản thường hài tên vài tổ chức nêu trên để" báo động "về những" âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực phản động thù nghịch nước ngoài. Như vậy, tất cả các tổ chức khác đều "không phản động" và không nguy hiểm, không có tầm vóc, và không có khả năng đánh sập chế độ Cộng Sản hay sao?. Sau 1975, đảng Cộng Sản Việt Nam sử dụng thứ cò mồi mới, tinh vi, có vỏ bọc quốc gia, núp bóng lá cờ vàng ba sọc đỏ, có cương lỉnh chính trị nhưng lối đấu tranh thì không bao giờ làm cho đảng sụp đổ, trái lại nhờ các đảng cò mồi mà Việt Cộng được mặc áo gấm: "có cải tiến về mặt dân chủ và nhân quyền" sau những đợt bắt bớ, thả và " đối thoại" với Hoa Kỳ, Liên Âu cứ thế mà phát huy đối kháng, chống đảng dài dài cho đến khi nước Việt Nam hoàn toàn trở thành một Tây Tạng thứ hai, có thể được Bắc Kinh đăng ký với cái tên mới như "Nam Hải Quận" chẳng hạn, là một phần lãnh thổ của Trung Cộng, không thể tách rời, thì: "nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng liếm gót".

Nổi bật nhất là đảng Việt Tân ngày nay, hể có biến động trong nước là đảng Cộng Sản thường nêu đích danh đảng Việt Tân để "cảnh báo", do đó trong thời gian gần đây, một số thành viên cao cấp của đảng từ Hoa Kỳ, Pháp, Thái Lan như tiến sĩ Nguyễn Quốc Quân từ Hoa Kỳ trở về công khai bằng" phi cơ" để rải truyền đơn và bị bắt, rùm ben, sau cùng ra tòa thả ráo hết; trở về các nước tạm dụng được tiếp đón nồng nhiệt như "anh hùng", nếu nói theo từ ngữ "thời thượng" là: "các đấu tranh dân chủ" thật là oai hùng; do đó, thời gian gần đây trong tập thể người Việt tỵ nạn xuất hiện một số người vô danh tiểu tốt, ít nghe nói thành tích trong sinh hoạt cộng đồng, nhưng họ đảng Việt Tân công nhận là thành viên, chỉ một lần mua vé phi cơ "sang dông Dịch" đến Việt Nam và bị bắt, được các cơ quan truyền thông phổ biến, sau đó được thả, hay bị trục xuất, được tấn phong "nhà đấu tranh dân chủ", càng ngày càng có khả năng lạm phát: "các nhà đấu tranh dân chủ" gia tăng như lực lượng trí thức "tiến sĩ Cầu Muối" tại Việt Nam ngày nay. Chính nhờ đảng Cộng Sản Việt Nam lên án vài tổ chức "chống Cộng" như Việt Tân, nên quốc tế mới lưu ý và chính phủ Hoa Kỳ thường mời đại diện đảng Việt Tân đến Tòa Bạch Cung để trình bày quan điểm chính trị, tình hình Việt Nam, hầu chính phủ thu thập nguyện vọng, đưa ra những chính sách thích hợp trong mối quan hệ Việt-Mỹ, cũng dám "như răng với môi" lắm! trong khi đó tại hải ngoại thì băng đảng Việt Tân chỉ là một nhóm thiểu số, tốt mả rả đám, thùng rỗng kêu to, chỉ đại diện cho anh em phó đề đốc Hoàng Cơ Minh là Hoàng Cơ Định mà thôi (ngày nay đảng Việt Tân cũng không còn là đại diện cho người em song sinh với Hoàng Cơ Minh là luật sư Hoàng Cơ Long nữa), điều nầy nói lên vị thế thiểu số, suy tàn của Việt Tân từ hải ngoại đến quốc nội. Trong khi các đảng phái quốc gia như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Quốc Dân Đảng có nguồn gốc xuất phát từ tấm lòng yêu nước chân thành, đóng góp rất nhiều vào trang sử oai hùng của dân tộc trong cuộc đấu tranh chống ngoại xâm, Cộng Sản; thì nguồn gốc thành lập của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh và sau cùng là Đảng Việt Tân, hoàn toàn "bất chính", lợi dụng lòng yêu nước của người Việt Nam bỏ nước ra đi tìm tự do để làm thứ" thương nghiệp Kháng Chiến" là ngành nghề đầu tư "không vốn" nhưng lời rất nhiều.

Trong sinh hoạt chính trị, chính phủ Hoa Kỳ do tổng thống Geoge.W.Bush lãnh đạo đã vi phạm nguyên tắc dân chủ cơ bản: không mời những đại diện dân cử mà mời nhằm đại diện của một băng đảng có một số thành tích không tốt trong sinh hoạt dân chủ (lợi dụng danh nghĩa kháng chiến dỏm để thu tiền, thanh toán những người chống đối bằng vũ lực như vụ ký giả Lê Triết, tiến sĩ Cao Thế Dung ở Hoa Kỳ và gần đây hành hung ký giả Phạm Thanh Phương của tờ Saigon Times ở Úc Châu).

Đảng Cộng Sản Việt Nam tung ra nhiều thứ cò mồi, thỉnh thoảng nghe đồn vụ ông Tô Văn Lai, chủ trung tâm nhạc Thúy Nga, về Việt Nam nhiều lần để thu hình và bỗng nhiên bị công an bắt bớ, làm khó dể, nên cái show của ông thu hút được nhiều người chú ý, ông Lai cũng dám trở thành "nhà đấu tranh dân chủ lắm" cơ!. Được biết ông Lai từng đóng góp công lớn với "cách mạng" với nhà văn, kiêm M.C Ngã Ba Ông Tạ làm một màng Paris By Night 40, tấn kích, bôi nhọ quân lực Việt Nam Cộng Hòa ngay tại hậu phương của người Việt Quốc Gia, quả là "tài tình" như lực lượng "đặc công văn nghệ" vào tận nơi để đánh phá và rút lui về mật khu an toàn. Những người bị bể ở hải ngoại như Trịnh Hội chẳng hạn, sau khi gây nhiều sóng gió làm lợi cho Việt Cộng trong sách lược văn hóa vận ở Úc Châu, dùng những bài viết mạt sát những người chống Cộng, trở về Việt Nam làm việc cũng dám có thể có những nguồn tin tức thuộc "báo cáo khí tượng, thủy văn" hay là "tin tức khí tượng cho tàu chạy ven biển" tung ra như: Trịnh Hội bị Việt Cộng cấm không cho rời Việt Nam vì có quan hệ đến một tổ chức có âm mưu lật đổ chế độ, mà cái tổ chức thường được đảng "đăng ký" vào danh sách" cực kỳ phản động "không ai khác hơn là đảng Việt Tân, là mối hoài nghi đầu tiên" Prime suspect" lắm thay!

Trong tình hình của cuộc chiến QUỐC-CỘNG qua hình thái "đấu tranh chính trị", nên chiến trường lan rộng, không giới tuyến, địch và ta lẫn lộn; trong số những người quốc gia chân chính, chống Cộng bị lên án, đảng Cộng Sản nhét vào những "cò mồi" để gây ra cảnh vàng thau lẫn lộn; như đảng Cộng Sản nhét vào hàng ngũ phản tỉnh là những nhà phản tỉnh giả như Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Trần Độ để chi phối, làm giảm lỏng tin vào các nhà phản tình thật. Cho nên, nếu không đề cao cảnh giác, thì không biết ai là "nhà đấu tranh dân chủ thiệt" và ai là "nhà đấu tranh dân chủ giả"; tuy nhiên, qua thành tích, lập trường, hành vi những người Việt Nam tỵ nạn Cộng Sản có thừa kinh nghiệm, nhận xét để nhận ra những cò mồi của Việt Cộng mà tránh xa. Những cò mồi dể nhận ra là một số người bị mất uy tín ở hải ngoại, hay bị đảng Cộng Sản lên án "phản động" sau khi trở về đất tạm dung, dám trở thành "nhà đấu tranh dân chủ" để tiếp tục "dắt tay nhau đi theo tấm bản chỉ đường của đảng và nhà nước". Như vậy, hể cái gì "phản động" thì được qui chụp là Việt Tân, điều mà nhiều đảng viên Việt Tân mù quáng tự hào: "đảng ta có thớ lắm, nên bị Việt Cộng lưu ý, lên án, ..." nên hăng hái tham gia hoạt động, đóng góp công sức để đi theo chính sách: đấu tranh ôn hòa, bất bạo động" trong đó có phương cách đấu tranh: Đối thoại, đối kháng, đối lập y như sinh hoạt đảng phái chính trị tại các quốc gia dân chủ; đây là hình thức công nhận đảng cướp Cộng Sản Việt Nam như là một chánh đảng.

Ngoài ra, hình thái "đấu tranh" uyển chuyển đáng lưu ý: biến ngày quốc hận thành ngày VUI là "Diễn Hành cho Tự Do", cải biến cả ngày giỗ Tổ Hùng Vương thành ngày "Quốc Khánh" ... nên đảng Cộng Sản Việt Nam càng "hồ hởi phấn khởi", lòng phơi phới một tương lai: "đảng bền, cán giàu" tiếp tục thu tiền từ nhiều nguồn gốc: chi viện quốc tế, cứu tế, Việt kiều phản động mang về, các tu sĩ quốc doanh xuất ngoại móc túi nạn nhân Cộng Sản nên con bò sửa Việt tỵ nạn càng lâm vào "tình huống: tứ bề thọ địch" với thù trong là những con dao xẻ thịt, róc xương êm ái "lòng từ thiện", mang tiền trở về nộp khi về du lịch nên "mỗi người làm việc bằng hai, bằng ba JOBS để cho cán ngố mua vàng, đầy băng" và giặc ngoài là các mũi tấn kích văn hóa vận, kiều vận, trí vận, tôn giáo vận.

Băng Đảng Việt Tân ngày nay cũng là cái mô thức sinh hoạt của đảng Dân Chủ, Xã Hội trước 1954 ở miền Bắc được tái diễn, là đảng cò mồi, thu hút sự chú ý của quần chúng, các nước cấp viện và các chính phủ có mặt của người Việt Nam tỵ nạn cũng có khả năng thu hút cả những người yêu nước nhưng nhẹ dạ, chỉ nhìn thấy cái hào nhoáng bên ngoài về một số cơ sở truyền thông như đài phát thanh, báo và nhìn thấy ông Đổ Hoàng Điểm, vài lần được chính phủ Hoa Kỳ mời đến để trình bày quan điểm (đôi khi đi ngược lại nguyện vọng của người Việt Nam, gần đây bà Ngô Thị Hiền trong ủy ban Tôn Giáo phản đối), nên họ đặt lòng tin vào cái băng đảng nầy, thật là tai hại vô cùng. Thực lực của Việt Tân tại hải ngoại không đông, đó là những nhóm "cơ sở" màu mè bằng khẩu hiệu, cương lĩnh rỗng tếch như "cọng đu đủ"; nên họ thường hay đấu tranh theo sách lược "mượn đầu heo nấu cháo", trong các cuộc đấu tranh, biểu tình người của đảng Việt Tân cũng tham gia, hòa nhập, họ thường mang những bích chương, dấu hiệu riêng, có khi có cả truyền đơn, áo thung, dễ nhận ra nhằm biến, lái cuộc biều tình thành của họ; giống như vài tay cò mồi Cộng Sản thời đất nước mới lấy lại chủ quyền sau cuộc đảo chánh của Nhật, lật đổ chính quyền thuộc địa Pháp ngày 3-9-1945. Hảy lưu ý những cơ quan truyền thông của Việt Tân, sau các cuộc biểu tình, người của họ hay "lấy của người làm của mình" để phổ biến, khiến những ai đọc báo, nghe đài có cảm tưởng như cuộc biểu tình do đảng Việt Tân thực hiện vậy. Trong sân chơi dân chủ dỏm do đảng Cộng Sản Việt Nam dàn dựng, họ không mời những "đối thủ" chống Cộng thực sự đang có mặt, nhưng đảng mời đảng Việt Tân bước vào sân chơi cũng phải có lý do và mục đích yêu cầu; khi đã mời thì chắc chắn là phần thắng phải là chủ nhà là Việt Cộng chớ còn ai nữa. Cho nên, để bán được vé, thu nhiều tiền, gây chú ý công luận, thì việc quảng cáo cái "đội bóng đá Việt Tân" là cực kỳ phản động là hoàn toàn có "ý đồ" có lợi cho đảng Cộng Sản; đó là lý do tại sao đảng Cộng Sản Việt Nam thường "đăng ký" đích danh đảng Việt Tân vào sân khấu "phản động" mỗi khi có biến động dù nhỏ hay lớn từ trong cả ngoài nước.

Trong tương lai, khi mà đảng Việt Tân trở thành phổ biến, được đảng Cộng Sản đánh bóng là thế lực mạnh nhất ở hải ngoại, bằng những thủ đoạn tuyên truyền tung ra "bọn phản động nước ngoài" và họ tự tấn phong là "lực lượng dân chủ có tầm vóc" lớn nhất, được cả đảng Cộng Sản công nhận, nên đảng Việt Tân có khả năng thực thi vài trò CÒ MỒI sau cùng, để tự nhận là đại diện của hơn 3 triệu người Việt hải ngoại, cùng với đảng Cộng Sản hội thảo, hội nghị tiến tới "hòa hợp hòa giải" chia ghế trong quốc hội và người của Việt Tân cũng có thể được đảng bổ nhiệm vào vài chức vụ "CÔNG CỤ" là thứ tay sai "CU CỘNG" đắc lực, bán đứng cả cộng đồng hải ngoại, như đại tướng Dương Văn Minh, chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh, lợi dụng vai trò đầu não trong chính quyền, bàn giao miền Nam trong vòng trật tự.

Đây là nguy cơ trước mắt, xin tất cả mọi người, kể cả những đảng Viên Việt Tân nào còn có lòng yêu nước, cũng nên mở mắt ra để nhìn thấy sự thật, hầu không bị một thiểu số hoạt đầu chính trị, biến thành cò mồi cho đảng Cộng Sản Việt Nam, là thái thú thời đại của triều đình Cộng Sản Trung Quốc. Trong quá khứ, hàng triệu người dân Việt Nam đã sai lầm, vì lòng yêu nước mà bị đảng Cộng Sản, Hồ Chí Minh lợi dụng xương máu, nên những người tri thức của các gọi là "nam Bộ Kháng Chiến" còn sống sót, sau khi nhìn thấy sự thật bị lừa, không tâm đắc coi khoản thời gian đi theo Việt Minh là "làm cách mạng" và cũng hổ thẹn với câu: "nhà cách mạng lão thành"; thời kỳ theo đảng cướp, giết người, không ai cho là làm cách mạng cả, chỉ có những người Cộng Sản như Bùi Tín, Hoàng Minh Chính, Trần Độ là tự hào cái thuở uy quyền như vua chúa, giết người, cướp của mà cho là làm cách mạng, đấu tranh giai cấp mà thôi.

Trương Minh Hòa

Du sinh Việt Nam "Nối Vòng Tay Lớn"

Đinh Lâm Thanh

Trong thời gian gần đây, cộng đồng người Việt đặc biệt chú ý theo dõi cuộc vận động dân chủ từ Âu sang Mỹ của mấy anh chị em du sinh Việt Nam qua chiến dịch "nối vòng tay lớn" với mục đích kêu gọi giới trẻ hải ngoại nhập cuộc. Vài chính trị gia đón gió cũng như một số đoàn thể, đảng phái quen thuộc đã nhanh chóng ủng hộ, vận động và tạo điều kiện cho nhóm nầy xuất hiện nhiều lần trên các cơ quan truyền thông, truyền hình cũng như tổ chức lễ rước đuốc tại San José và đi xe đạp nối vòng tay lớn ở Bruxelles ....

Ngược lại đa số người Việt vẫn âm thầm quan sát hoạt cảnh của đôi bạn trẻ mà đảng Cộng sản Việt Nam đã huấn luyện và gởi ra ngoài hoạt động dưới sự chỉ đạo của các cơ quan ngoại vi Hà Nội. Đối với những người hằng quan tâm đến tự do dân chủ thực sự cho Việt Nam, không nhiều thì ít, chắc chắn phải đắn đo trước đường lối quan điểm lập trường và chương trình hành động của nhóm nầy khi chúng và thành phần đón gió vận động kêu gọi hải ngoại tham gia phong trào. Lý do chính của sự thờ ơ của cộng đồng người Việt, chúng chẳng những không muốn thay đổi chế độ độc tài mà vẫn cổ võ ủng hộ đảng Cộng sản Việt Nam đồng thời cầu xin Hà Nội nhẹ tay trong việc cai trị sắt máu, xem như một ân huệ của nhà cầm quyền để thể hiện một vài khía cạnh dân chủ trước tình thế mới.

Trước sự bừng dậy của tuổi trẻ, chúng ta đều hân hoan ủng hộ thanh niên Việt Nam khi thành phần nầy đã nhận thức được sai lầm của chế độ Cộng sản và mạnh dạn dấn thân vào công cuộc đấu tranh đòi các quyền tự do căn bản của con người. Nhất là giới trẻ được sinh ra và trưởng thành dưới chế độ Cộng sản mà đa số là con cháu của thành phần cai trị, sống trong một môi trường bưng bít, chất xám hoàn toàn bị nhồi sọ bởi bộ máy tuyên truyên nhà nước. Đầu óc đa số giới trẻ nông thôn ngày nay bị đóng khung trong những gì mà thuyết Mác-Lê, đường lối Cộng sản cũng như cái bánh vẽ "ưu việt" và ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ của chế độ. Kết quả của xảo quyệt truyên truyền, đầu óc thành phần trẻ ngày hôm nay tại Việt Nam bị nhuộm đỏ trong lạc hậu và căm thù. Đối với thành phần nầy chủ nghĩa tư bản và xã hội tây phương là một thế giới hủ lậu, bất công, bóc lột, giả tạo và không tình người … Nhưng may thay, nhờ tiến bộ khoa học kỹ thuật, Hà Nội không thể giữ mãi lối tuyên truyền một chiều bưng bít sự thật như trước đây, một số thanh niên tỉnh thành đã thức tỉnh mở rộng tầm nhìn ra ngoài với những xót xa suy tư cho thân phận của quê hương cũng như con người dưới chế độ Cộng sản. Gần đây, để cứu lấy chế độ lỗi thời đi ngược với trào lưu tiến hóa nhân loại, Hà Nội bắt buộc phải hé cửa với thế giới tự do, nhờ đó tuổi trẻ Việt Nam có cơ hội sáng mắt trước những sự thật mà cha ông họ từng lừa gạt cả dân tộc hơn sáu chục năm qua.

Nằm trong chương trình trao đổi văn hóa, con cái cán bộ đảng viên được ưu tiên ra du học nước ngoài. Thành phần trẻ có cơ hội tiếp xúc với đồng hương hải ngoại, được sống trong môi trường hoàn toàn tự do, dù chỉ một thời gian ngắn nhưng cũng đủ để cho lớp con cái cán bộ đảng viên nhận thức được những sai lầm trọng đại của cha ông. Lương tâm và trí óc lớp trẻ ngày nay đã nhận thức được những tên Cộng sản Hà Nội chính là tội đồ nhân loại, đã dùng nhà tù súng đạn giết hại đồng bào ruột thịt Miền Nam, cướp bóc tham ô, bán người bán đất làm giàu trên mồ hôi nước mắt và máu của nhân dân Việt đồng thời đưa Đất Nước đi ngược trào lưu tiến hóa.

Phải nhớ một điều rằng, trong số du sinh nước ngoài, đại đa số là thành phần con cưng của đảng, được huấn luyện trong ân sủng để tiếp tục duy trì chế độ Cộng sản sau nầy. Nhưng may mắn cho đất nước, đầu óc con tim thanh niên của một số con cháu cán bộ đảng viên ngày nay đã biết thức tỉnh, biết nhận định những sai lầm thế hệ trước và bắt đầu dấn thân vào con đường tranh đấu, làm đầu tàu cho một cuộc cách mạng chống lại với chính cha ông của họ: Đó chính là lương tâm giới trẻ trong nước đã vùng dậy, chứng minh qua các truyền đơn chống đối của sinh viên xuất hiện trong các trường đại học từ Nam chí Bắc.

Những cố gắng của thế hệ thứ ba trong sự nghiệp đấu tranh cho dân chủ từ trong nước ra đến hải ngoại chỉ hạn chế trong vai trò kế hoạch, cổ võ, hướng dẫn, yểm trợ cho một cuộc cách mạng nhung hầu lật đổ chế độ Cộng sản hiện tại và ủng hộ lớp trẻ xây dựng một thể chế mới, trong đó các quyền căn bản con người, từ tinh thần, tư tưởng đến vật chất cũng như cuộc sống thường nhật của dân chúng phải được tôn trọng. Thật vậy, giới trẻ là động lực chính để thực hiện một cuộc cách mạng, nhất là những ai đã được sinh ra và trưởng thành dưới chế độ sắt máu không tình người. Sáu mươi năm qua đã quá đủ chứng minh rằng Cộng sản Hà Nội hoàn toàn không mang lại gì cho tổ quốc quê hương thân yêu cũng như no cơm ấm áo cho tám chục triệu người nói chung, mà đã làm băng hoại tiềm lực quốc gia và dẫn đến bần cùng đói rách cho dân chúng Miền Nam, nói riêng, sau hơn ba mươi năm chấm dứt chiến tranh ! Chính các bạn trẻ trong nước đã hiểu rõ vấn đề nầy hơn tất cả thanh thiếu niên sinh sống và trưởng thành ở hải ngoại. Hôm nay các bạn ra ngoài để giải bày tâm huyết, thuyết phục tất cả nối vòng tay tạo sức mạnh để chống lại chế độ Cộng sản là một điều thật đáng kính phục, phải tích cực ủng hộ và cổ võ ...

Nhưng tiếc thay, trường hợp hai bạn trẻ Nguyễn Tiến Trung và Nguyễn Hoàng Lan với lá bài Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ chính là kế hoạch do Hà Nội dàn dựng trong chương trình bịp bợm cộng đồng người Việt tự do, chúng ta cần phải nghiên cứu để tránh rơi vào cạn bẫy Cộng sản.

Trước hết nhìn vào chủ trương, đường lối và chương trình hành động của các du sinh đang phổ biến rầm rộ duới sự điều động của một thế lực trong bóng tối lại được những nhà chính trị cò mồi, các hội đoàn, đảng phái đón gió tận tình ủng hộ thì bất cứ những ai đã theo dõi diễn tiến nầy cũng phải đặt nhiều câu hỏi nghi ngờ. Chúng tôi đã theo sát hành động một số du sinh Việt Nam, trong nầy có Nguyễn Tiến Trung và Nguyễn Hoàng Lan, từ ngày họ đặt chân đến Pháp theo chương trình trao đổi văn hoá cho đến lúc được lệnh xuống đường ra mặt kêu gọi tất cả "nối vòng tay lớn". Những gì chúng tôi thu thập được có thể khẳng định bộ mặt thật của thành phần nầy.

Hà Nội đã đưa ba nhân vật thuộc ba thế hệ khác nhau để chiêu dụ cộng đồng người Việt hải ngoại. Hai du sinh là lá bài thứ ba, họ xử dụng thành phần trẻ qua hai con rối Nguyễn tiến Trung và Nguyễn hoàng Lan.

1. Trước đây mấy năm, cụ Hoàng Minh Chính, một lãnh tụ trụ cột của đảng Cộng sản Việt Nam được đảng xử dụng thành lập Đảng Dân Chủ Việt Nam, hoạt động dưới sự lãnh đạo của Hà Nội, làm bình phong cho đảng Cộng sản thẳng tay đàn áp cai trị sắt máu suốt gần năm mươi năm.

Mới đây khi cụ Hoàng Minh Chính ra mặt chống đối, rút ra khỏi đảng Cộng sản và phối hợp với các nhà yêu nước thành lập Liên Minh Dân Chủ chống lại Cộng sản thì Đảng Dân Chủ của cụ Chính phải ngưng hoạt động, không được Hà Nội xem là cần thiết để đánh bóng chế độ. Nhưng Hà Nội lại âm thầm dùng cụ Hoàng Minh Chính ra nước ngoài kêu gọi một thế chính trị mới để duy trì chế độ trong chiều hướng hòa giải hòa hợp gọi là thế "Kiềng Ba Chân" trong đó gồm có CSVN là một, trí thức trong nước là hai và trí thức hải ngoại là ba. Tuy cả ba nhưng là một vì trước sau gì cũng nằm dưới sự lãnh đạo của Cộng sản. Thế "Kiềng Ba Chân" được Hà Nội nghiên cứu từ năm 1995, mười năm sau giao sứ mạng cho cụ Chính đưa qua Mỹ với lý do đi chửa bệnh và được một tổ chức người Việt hải ngoại yểm trợ tài chánh. Bước lên máy bay bằng xe lăn nhưng vừa đến phi trường Mỹ, cụ đã quăng ngay chiếc xe đi đứng vững vàng chẳng chút gì bệnh tật. Cộng sản đâu ngu ngốc nghe lời khai bệnh của cụ để cấp visa cho ra ngoài làm những điều không lợi cho Hà Nội. Đến Mỹ cụ liền hội kín với một số ít chính trị gia tại Nam Cali thảo ra những kế hoạch mang tên ‘Tiểu Diên Hồng’. Cụ Chính và vài tay trí thức xu thời và chính trị đón gió thảo luận việc hợp tác với Cộng sản, làm rùm beng một thời gian rồi chìm xuồng vì đa số đều thấy rõ ràng âm mưu của Cộng sản trong lá bài của cụ Hoàng Minh Chính. Lá bai thứ nhất: Vẫn ủng hộ và duy trì đảng Cộng sản Hà Nội là thành phần nòng cốt trong thế "kiềng ba chân".

2. Mới đây, Cộng sản Việt Nam đưa ra kế hoạch thứ hai khi dùng ông Nguyễn Cao Kỳ nhân lúc ông trở về Việt Nam quỳ gối trước Cộng sản để xin đầu tư cho vợ con và làm tôi mọi (xin là đại sứ lưu động cho Cộng sản).

Hà Nội không bỏ qua dịp hiếm có, chúng đánh bóng ông già ham danh thành một nhân vật quan trọng đại diện Miền Nam và Cộng Đồng người Việt hải ngoại đồng thời cho phép học tập các bài bản trong khách sạn năm sao với đầy đủ tiền bạc xe cộ, công an bảo vệ cũng như đĩ điếm trong thời gian hai năm. Sau đó cho lệnh trở về Mỹ chiêu dụ Cộng đồng người Việt hải ngoại bằng lá bài thứ hai, thế "Hai Cẳng". Hai cẳng có nghĩa là một thể chế chính trị lưỡng đảng, trong đó đảng Cộng sản là một và đảng đối lập. Ông Kỳ kêu gọi chính trị gia hải ngoại hãy tập hợp sau lưng để ông ta giới thiệu với chế độ Hà Nội. Mặc dù nhiều lần lên tiếng thanh minh lý do sức khỏe nhưng ông Kỳ không che giấu được tham vọng trở thành lãnh tụ của đảng thứ hai, xem như đối lập với Cộng sản. Đối với ông Kỳ, không một ai tin vào những lời nói bốc đồng, vô ý thức nếu không nói là vô học của anh cao bồi mất nết. Lá bài của ông bị cộng đồng liệng ngay vào sọt rác. Tuy vậy sau đó ông vẫn mò về Việt Nam họp báo tuyên bố đủ chuyện trên trời dưới đất. Lá bài thứ hai : Lợi dụng Nguyễn cao Kỳ quy tụ thành phần ham tiền háo danh hải ngoại để đắp bê tông cốt sắt cho đảng Cộng sản Hà Nội !

3. Sau hai lần thất bại, bây giờ Cộng sản Hà Nội dàn dựng thêm lá bài thứ ba quan trọng hơn: Xử dụng chính con em của chúng làm mồi giăng bẫy cộng đồng người Việt hải ngoại.

Dụng ý của Hà Nội đánh vào tâm lý. Chúng huấn luyện ngay thành phần con cháu của cán bộ đảng viên rồi cài vào chương trình du sinh, hoạt động dưới chiêu bài chống đối chế độ Cộng sản với hình thức thật hấp dẫn: Chính con cái cán bộ đảng viên Cộng sản bây giờ ra mặt chống đối cha ông họ !

Mới nghe thoáng qua chúng ta ai cũng vội mừng vì nghĩ rằng vận mệnh đất nước đã đến lúc phải đổi thay và đây chính là cơ hội thuận tiện phải nắm lấy tức thời đồng thời ủng hộ bằng tất cả phương tiện để sớm kết thúc chế độ Cộng sản Hà Nội. Nhưng thật chuyện xảy ra không đúng như vậy. Hai anh chị Nguyễn Tiến Trung và Nguyễn Hoàng Lan, qua nhận xét của chúng tôi, chỉ là những du sinh xếp vào loại sinh viên bình thường, không xuất sắc, không khả năng nhưng làm thế nào để đưa ra những bài bản đã được nghiên cứu tỉ mỉ về kế hoạch, chương trình hành động và tạo được một biến cố lớn nếu không có một thế lực trong bóng tối đỡ đầu ? Người ta ghi nhận đôi thanh niên nầy có lần mập mờ khẳng định rằng họ đại diện cho Phong Trào Dân Chủ hiện nay tại Việt Nam để ra ngoài kêu gọi thanh niên hải ngoại siết chặt hàng ngũ đồng thời yểm trợ Đảng Dân Chủ mà cụ Hoàng Minh Chính đang cố gắng vận động hoạt động trở lại. Lá bài thứ ba: Dùng tuổi trẻ thuộc thành phần nòng cốt của chế độ để bịp thế giới qua âm mưu "nối vòng tay lớn".

Người Việt hải ngoại chưa nghe Phong Trào Liên Minh Dân Chủ Việt nam xác nhận vai trò của hai bạn trẻ khi họ mượn danh. Đối với trường hợp Nguyễn Tiến Trung và Nguyễn Hoàng Lan đại diện Đảng Dân Chủ mà cụ Hoàng Minh Chính đang vận động hồi sinh, thì đây cũng là một kế hoạch dân chủ "cuội" lẩn quẩn trong vòng kẽm gai của Cộng sản Việt Nam không hơn không kém

Đến đây xin mở một dấu ngoặc để làm sáng tỏ vấn đề, người Việt Tự Do hân hoan chào đón tất cả đảng viên cán bộ, dù thuộc bất cứ đẳng cấp tổ chức nào, nhưng một khi đã từ bỏ đảng Cộng sản trở về hợp tác với chúng tôi thì hãy tiếp tay tranh đấu cho chính nghĩa, cho nhân quyền, đòi hỏi tự do và no cơm ấm áo cho người dân. Bất cứ ai một khi trở về với dân chủ tự do cùng chen vai sát cánh với chúng tôi mà vẫn vô tình hay cố ý quay lại phục vụ cho chế độ Cộng sản thì tuyệt đối không thể chấp nhận.

Một sự việc cần lưu ý, khi đưa ra lời kêu gọi "Nối Vòng Tay Lớ"’, Hà Nội đã vấp phải một sai lầm trầm trọng. Chúng nghĩ rằng trước năm 1975 Trịnh Công Sơn đã đưa vòng tay lớn đi từ Cà Mau ra Bến Hải để thu phục lớp trẻ, kêu gọi miền Nam đứng lên lật đổ chế độ Việt Nam Cọng Hòa thì ngày nay Hà Nội cũng cho là thượng sách, mượn tay hai thanh niên đưa chiêu bài nầy để kích động lòng yêu nước của thành phần trẻ hải ngoại. Chiến dịch nối vòng tay nầy không thu phục được lòng người vì ngay tên gọi đã làm cho một số người nổi giận. Cộng đồng người Việt hải ngoại tự do chỉ yêu thiên tài âm nhạc trong con người Trịnh Công Sơn chứ tên Trịnh Công Sơn nằm vùng, ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản, nối giáo cho giặc, đâm sau lưng chiến sĩ thì sự kinh bỉ vẫn còn đó. Mượn danh từ ‘Nối Vòng Tay Lớn’ của Trịnh Công Sơn để thực hiện mưu đồ đen tối, Hà Nội đã ngây ngô khi xử dụng lầm chiến thuật "gậy ông đập lưng ông".

Trở lại vấn đề, chúng tôi trình bày ra đây đường lối và chương trình hành động của hai du sinh qua những gì họ đã ghi rõ trên website của tổ chức nầy:

  • Phối hợp giới trẻ trong và ngoài nước, đoàn kết thành một lực lượng để thúc đẩy đảng Cộng sản làm cho đúng.
  • Thúc đẩy chống tham nhũng và nhắc nhở để có tự do báo chí.
  • Vận động cho Việt Nam thực hiện bầu cử tự do và công bằng.
  • Vận động chữ ký để đệ trình nhà cầm quyền Việt Nam cũng như Quốc hội Mỹ.
Qua các điểm trên, người ta thấy rõ, "nối vòng tay lớn" kêu gọi dân chủ cũng không ngoài mục đích củng cố bảo vệ đảng Cộng Sản. Hà Nội vẫn độc quyền, độc đảng, ngự trị trên đất nước Việt Nam với quyền lực tối thượng, không một đảng phái đối lập nào được chấp thuận. Chủ trương của nhóm du sinh và bè cánh sau lưng là nhắc nhở, đề nghị và van xin đảng Cộng sản Hà Nội nới tay ban phát cho dân tộc Việt Nam một ít quyền tự do dân chủ !!!

Nhóm du sinh nầy còn đề nghị xin chữ ký để dâng cho Hà Nội thì thật không thể tưởng tượng. Hai du sinh đầu óc mặt mũi còn hôi sữa và đám người đón gió sau lưng nghĩ gì khi tự hạ mình xem như một đám ăn mày nhược tiểu đi van xin cầu cạnh Cộng Sản. Cầu cạnh với Cộng sản là giấc mơ của Hà Nội khi chúng đưa ra chương trình nầy mục đích tiến tới việc tôn vinh Hà Nội và thực hiện mưu đồ hoà giải hòa hợp dân tộc. Đây là thái độ thiếu thông minh khi chúng đánh giá cộng đồng người Việt hải ngoại quá thấp.

Xin chữ ký làm kiến nghi để dâng lên quốc hội Mỹ thì xem ra nhóm nầy muốn được Mỹ nhúng tay vào việc bảo vệ đảng Cộng sản và nhà cầm quyền Hà Nội hiện tại. Chúng ta đều biết, lãnh tụ khối tự do đã hy sinh tiền bạc và xương máu để bảo vệ Tự Do Nhân Quyền trên khắp năm vùng lục địa, nhưng quyền lợi của nước Mỹ chung cuộc vẫn đứng trên tất cả, nếu họ có nhúng tay vào một quốc gia nào thì chung quy cũng vì quyền lợi. Một kinh nghiệm đau đớn cho Việt Nam Cọng Hòa khi họ nhắm mắt bán đứng Miền Nam cho Cộng sản. Không hiễu những người Việt hải ngoại sau lưng hai thanh niên nầy nghĩ thế nào khi họ kêu gọi tập hợp dân chủ để van xin Cộng sản nới tay cai trị đồng thời mong muốn Mỹ ủng hộ đám trẻ du sinh như một thỏa thuận ngầm bảo vệ chế độ Cộng sản hiện tại. Qua những hình ảnh và tin tức đăng trên website của TPTNDC, những hàng chữ lớn cho biết hai bạn trẻ đã được Tổng thống Bush và Phu nhân đã tiếp kiến đồng thời trưng bày những bức hình chụp chung với vài nhân vật chính trị quan trọng (nhưng không thấy tấm ảnh nào liên quan với Tổng thống Bush và Phu Nhân). Bằng cách nào hai bạn trẻ lọt vào được trại nghỉ mát của tổng thống Mỹ ở Texas và thế lực nào đã tạo cơ hội cho hai thanh niên nầy để được chính Tổng thống Mỹ có những điều hứa hẹn. Nếu đúng là sự thật thì phải buồn cho thân phận của tám chục trệu dân Việt Nam. Cộng sản Việt Nam thì có kế hoạch âm mưu của chúng trong mưu đồ đen tối. Chính quyền Mỹ dĩ nhiên biết âm mưu Hà Nội nhưng có lẽ quyền lợi về quân sự và kinh tế, Mỹ sẽ gật đầu chấp nhận sự tồn tại của chế độ Cộng sản mặc dù tổng thống Bush đã lớn tiếng đòi hỏi tự do nhân quyền xem như điều kiện tiên quyết. Với bản chất mưu mô xảo quyệt và tráo trở, trước sau gì dân tộc Việt Nam vẫn lẩn quẩn trong vòng kềm kẹp của Cộng sản. Lịch sử đã chứng minh biết bao hiệp ước quốc tế Cộng sản Việt Nam ký để thi hành thủ đoạn, trước sau gì cũng ù lì vi phạm trắng trợn rồi chẳng có ai làm gì. Thủ đoạn ấu trĩ nầy ai cũng biết nhưng một vài cá nhân đoàn thể chính trị khi mà đối với họ chính nghĩa quốc gia, tự do, nhân quyền no cơm ấm áo của dân tộc Việt không bằng đồng tiền đen tối và lời hứa suông của Cộng sản. Chính quyền Mỹ dĩ nhiên họ có cao kiến và dư sức bóp mũi đám Cộng sản Việt Nam bằng nhiều phương tiện nhưng thật không hiểu khi chính quyền tổng thống Bush vẫn có ý định nuôi thêm Cộng sản Hà Nội một thời gian nữa. Nhưng dù sao, cuộc chiến đấu chính nghĩa của người Việt tư do lại gặp khó khăn khi những chính trị gia xôi thịt, những đảng phái đón gió trở cờ bu theo Hà Nội kiếm chút hư danh ! Chỉ tội nghiệp cho dân lành chất phác, nghèo nàn đói rách, cô đơn thất thế, thứ dân thuộc chế độ cũ trong nước vẫn tiếp tục cúi đầu chấp nhận búa rìu của đảng Cộng sản.

Trở lại vấn đề, thế lực nào nằm sau lưng hai người bạn trẻ ? Quốc gia nào, hội đoàn, đảng nào đã cung cấp tiền bạc, tổ chức chu đáo nơi ăn chốn và tổ chức rầm rộ các chương trình ra mắt truyền thông, báo chí ? Trả lời những câu hỏi nầy thì sự việc sẽ được rõ ràng.

Chúng ta thử nhận diện:

1. Đám du sinh Việt Nam:

Chúng ta biết rằng bất cứ sinh viên nào dù là con cán bộ đảng viên nhà nước ra ngoài kêu gọi chống lại chế độ, chắc chắn không bao giờ được Hà Nội chấp thuận xuất cảnh. Trong trường hợp ra nước ngoài trở cờ quay lại chống đối nhà nước thì chắc không sống được với các ban hành động (một loại đặc công, ám sát ...) của các tòa đại sứ. Như vậy, Nguyễn Tiến Trung và Nguyễn Hoàng Lan là những con cờ nằm trong kế hoạch đã được nhà nước ưu ái huấn luyện, chu cấp tiền bạn phương tiện và cài vào chương trình du học trao đổi văn hoá. Đến Pháp, núp bóng trong các trường đại học và sau thời gian huấn luyện, thông suốt vai trò đường lối làm việc, hai người được tung ra với một chiêu bài mới. Khả năng của hai thanh niên nầy không đủ để thảo một chương trình rộng lớn, quy cũ ăn khớp đâu vào đó, mà kế hoạch nầy đã được nghiên cứu kỹ càng bởi một thế lực sau lưng. Hai du sinh nầy thuộc thành phấn nào ? Nếu không "con ông cháu cha" của các đảng viên trung ương thì cũng nằm trong thành phần tỷ phú đỏ, nghĩa là những người đã bám vào gấu quần của Cộng sản để vinh thân phì gia. Du học với mục đích tạo cơ hội chuyển gia tài ra nước ngoài, gầy dựng cơ sở vật chất tại các xứ tự do chuẩn bị một cuộc trốn chạy cho mai sau, hoặc nếu không, thì được nhà nước đào tạo để thi hành một nhiệm vụ nào đó. Những thành phần nầy qua đến Pháp sống đế vương, tiêu tiền theo tiêu chuẩn tỷ phú. Đối với thành phần "con ông cháu cha" đâu cần học hành làm gì, ghế tổng bộ trưởng đã dành sẵn đợi ngày quay về nối nghiệp cha ông ! Khi hay tin Nguyễn Tiến Trung và Nguyễn Hàng Lan tung ra phong trào Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ , chúng tôi đã chú tâm theo dõi tìm hiểu hai anh chị nầy.

Ở Pháp muốn biết một du sinh Việt Nam tại đây không gì khó, ra đường lúc nầy, nhất là trong khu Paris 13 là đất dụng võ của đám du sinh, cứ mười thanh thiếu nữ người Việt thì ít nhất cũng có vài du sinh Việt Nam. Ngoài thành phần con cái cán bộ đảng viên đội lốt du sinh, số còn lại vừa học vừa làm việc, hoặc có anh chị qua đây mục đích lao động kiếm tiền dưới danh nghĩa sinh viên, ghi tên có lệ nhưng đi làm sáu bảy ngày trong tuần. Người ta thường gặp nhiều nhất trong các việc chạy bàn phụ bếp trong các sinh hoạt ăn uống, thu ngân hay phụ bán hàng ở cơ sở thương mãi nhỏ. Du sinh đi làm bên nầy có thể với ba lý do, kiếm thêm tiền túi để theo học tại các trường đại học hoặc chuyên nghiệp, giả danh sinh viên mua visa xuất ngoại làm việc ở nước ngoài vài ba năm và có thể là những tay tình báo trẻ được huấn luyện để len lỏi vào cộng đồng người Việt theo chỉ thị cấp trên. Nhóm thanh niên nầy rất bặt thiệp, thích làm quen tiếp chuyện với những người đã ở lâu tại đây. Do đó không khó khi thăm hỏi trò chuyện. Một khi đã vào đề thân mật, các anh chị nầy phần đông đều áp dụng bài học tuyên truyền một cách nhẹ nhàng theo sách vở, theo thói quen hoặc theo các điều khoản cam kết trước được phép ra đi. Với vài câu hỏi khéo léo, tỏ vẻ thông cảm và thân thiện, người đối thoại sẽ tìm được những sơ hở trong câu chuyện của các bạn trẻ.

Hỏi về hai anh chị Nguyễn Tiến Trung và Nguyễn Hoàng Lan, thì đa số ngạc nhiên về hành động của hai người nầy và họ cũng không hay biết gì nhiều về phong trào Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ. Ngoài ra chúng tôi cũng liên lạc với nhiều anh chị em sinh viên tại Việt Nam, họ cũng trả lời tương tự như những người bên nầy. Điều nầy chứng tỏ Phong Trào Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ do cơ quan ngoại vi Cộng sản nước ngoài chủ động trong bóng tối, bọn nằm vùng phối hợp với vài nhà chính trị đón gió mà chúng ta thường thấy trong những hoạt động có liên quan đến Cộng sản Hà Nội trước đây, rõ ràng nhất là vụ đón tiếp ồn ào, tổ chức hội họp vinh danh những tay trùm Cộng sản đi công tác nước ngoài cũng như tiếp đón cụ Hoàng Minh Chính đi chửa bệnh.

2. Thành phần đở đầu tại hải ngoại: lên tiếng ủng hộ đón tiếp, bao che, tổ chức giới thiệu báo chí truyền thông cũng như vận độn quần chúng rước đuốc nối vóng tay lớn…không ai xa lạ, cũng là những bộ mặt quen thuộc trước đây đã ôm hôn bồng bế cán bộ Cộng sản mỗi khi chúng công du nước qua Pháp hay Mỹ. Cũng những bộ mặt đã nhiều lần hô hào hòa giải hoà hợp với Cộng sản, đòi dẹp bỏ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, bỏ tên Tỵ Nạn, bỏ ngày Quốc Hận để mập mờ thay vào đó lá cờ Máu những ngày kỹ niệm của quan thầy Cộng sản của chúng. Thành phần nầy nhanh tay đón gió khi ngửi thấy một bước ngoặc của Mỹ trong việc mở rộng hiệp thương song phương trực tiếp với Cộng sản Việt Nam. Thành phần nầy không đáng quan tâm vì một khi vì danh vì lợi…đã ngoảnh mặt chống lại chính nghĩa của cộng đồng thì mai kia họ cũng trở mặt một cách dễ dàng như trở bàn tay khi thấy gió xoay chiều ...

3. Thế lực trong bóng tối: Chỉ có hai thế lực đáng nói: Một, Cộng sản Việt Nam. Hai, chính quyền Mỹ. Hoặc là sự kết hợp ngấm ngầm cả Mỹ lẫn Hà Nội.

Điều thứ nhất, Cộng sản chủ mưu đứng sau lưng là điều khẳn định. Cộng sản Việt Nam đã bước qua thời kỳ quá độ, thế giới đã ghê tởm cái chế độ "đảng bóc lột người" tận xương tủy, dùng súng đạn để sống đế vương trên đau khổ bần cùng đói rách của người dân. Ngày tàn chúng thấy gần kề nhưng lòng tham vô đáy vẫn ngoan cố bám lấy lợi danh. Con đường duy nhất để kéo dài chế độ độc tài, để tiếp tục cướp bóc, chỉ có một cách: bịp bợm quốc tế bằng hòa giải hòa hợp dân tộc, đây là hình thức mà chế độ Cộng sản cần để hợp thức hóa tội lỗi của chúng: Hợp thức hóa việc cướp nước, hợp thức hóa việc cai trị sắt máu, hợp thức hóa việc hàng triệu người đã bị giết hại, hợp thức hóa tội diệt chủng và nhất là hợp thức hóa việc hàng trăm tỷ dollars đang nằm trong các ngân hàng cũng như hợp thức hóa của cải đầy dẫy trên khắp thế giới. Nếu chấp nhận bắt tay ngồi chung với Hà Nội tức là chúng ta chấp nhận uống máu ăn thề bảo vệ đảng Cộng sản tiếp tục con đường áp bức dân lành vô tội tại Việt nam.

Điều thứ hai, chắc chắn không thể xảy ra, vì người Mỹ không lý do gì đơn phương tình nguyện đứng sau lưng phong trào của hai con rối và ngấm ngầm ủng hộ Hà Nội, tiếp sức cho đảng Cộng sản Việt Nam kéo dài tuổi thọ

Điều thứ ba có thể xảy ra, nghĩa là có một giao ước ngầm ngầm giữa Mỹ và Hà Nội vì cả hai bên đều có lợi.

Tóm lại, tập hợp các đoàn thể đảng phái, thành một liên minh dân chủ đánh đổ Cộng sản thì đúng là con đường chính nghĩa phải theo. Nhưng vô tình hay cố ý bao che, chống đở đảng Cộng sản để chúng tiếp tục bóc lột mồ hôi xương máu của đồng bào thì nhất định là không !

- Phong Trào Thanh Niên Dân Chủ không phải là tổ chức chống Cộng mà là một tổ chức do Cộng sản dựng lên mục đích kêu gọi thành phần trẻ thuộc khối tự do hợp tác, củng cố chế độ Cộng sản Hà Nội, Như vậy những gì Phong Trào Thanh Niên Dân Chủ đưa ra đi ngược con đường chính nghĩa của chúng ta đã tranh đấu từ trên 31 năm nay.

- Hai con rối của chế độ Cộng Sản được Hà Nội huấn luyện đưa ra ngoại quốc thi hành kế hoạch phá hoại Cộng Đồng thì trên 3 triệu người đã từ bỏ chế độ Cộng sản đi tìm tự do không lý do gì phải nhận bọn trẻ con nầy làm đại diện cho mình đi nói chuyện với nhân dân Mỹ cũng như thế giới tự do.

- Nếu chính phủ Mỹ ủng hộ nhóm trẻ nầy (theo các thông tin, quảng cáo và hình ảnh trên website của PTTNDC) thì đây là một điều làm buồn lòng tất cả người Việt khao khát tự do trên toàn thể thế giới. Nếu Mỹ đi đêm với Hà Nội, đẻ ra Phong Trào Thanh Niên Dân Chủ, mở đầu kế hoạch duy trì chế độ Cộng sản tức là Mỹ bán đứng Người Việt tự do một lần nữa. Người Việt tự do ghi ơn dân tộc Mỹ đã mở rộng vòng tay đón nhận những người bỏ nước ra đi, đã ưu ái tạo cho những người mất nước những điều kiện thuận tiện để hội nhập và thành công, nhưng vẫn cảm thấy bị phản bội khi vì một quyền lợi nào đó, chính quyền Mỹ lại nhắm mắt bắt tay với Cộng sản.

Chúng tôi mong những người Việt Tự Do đang hoạt động trong các tổ chức hành pháp, lập pháp cũng như tư pháp nghiên cứu và làm những gì cần thiết để kêu gọi chính quyền Mỹ hãy nghĩ đến lý tưởng cao đẹp mà họ đeo đuổi. Chúng tôi cũng khẩn thiết kêu gọi các cá nhân, đoàn thể đảng phái chính trị hãy siết chặt tay nhau kêu gọi lương tâm của những người Mỹ yêu chuộng tự do nhân quyền, hãy nghĩ đến Việt Nam, một đồng minh trước đây đã bị phản bội chỉ vì chút dư luận hẹp hòi của một thiểu số phản chiến chống đối cuộc chiến đấu tự vệ chính đáng của Việt-Nam Cộng-Hòa.

Đinh Lâm Thanh