BS Trần Xuân Ninh
Thấm thoát đã 34 năm CSVN thống trị Miền Nam Việt Nam và hơn nửa thế kỷ đầy đọa dân miền bắc. Biết bao thủ đoạn gian manh, độc ác dối lừa thế giới và toàn thể dân Việt hài hòa hầu mong giữ ngôi vị độc tôn. Sau 1975, người Việt lũ lượt bỏ nước ra đi bất chấp mọi hiểm nguy chết chóc cực khổ- để nói lên cho thế giới biết rằng- con người yêu chuộng tự do không thể chấp nhận chủ nghĩa CS khát máu, điên cuồng. Thế giới đã rộng mở bàn tay nhân ái cưu mang những người tỵ nạn ra đi từ VN (tôi may mắn nằm trong những người đã vuột thoát gông cùm của bọn việt gian Cộng Sản (VGCS).
Vốn dĩ với bản chất nhân ái, hiền hòa, cần cù cộng đồng người tị nạn vươn lên một cách mạnh mẽ đã đem lại những ngạc nhiên và khâm phục của người bản xứ. Nhưng rất tiếc, đi kèm với những đức tính dễ thương ấy người tị nạn VN lại dễ quên và hay tha thứ- quên đi những chuỗi ngày bị đầy ải, gian nan và rộng lượng dễ dãi thứ tha cho kẻ thù việt gian Cộng Sản (VGCS) bằng những chuyến thụ hưởng du lịch về VN, rộng tay nhân ái đóng góp cho những quỹ từ thiện vô bổ, hân hoan thơ thới tham dự những buổi trình diễn của những văn công Việt cộng, gởi tiền, kêu gọi ủng hộ hàng hóa sản xuất tại VN hoặc giả ngây thơ chấp nhận họp bàn với VGCS để chống CS Trung quốc đang tìm cách xâm chiếm VN bằng mọi hình thức. Chắc chắn những người ra đi tìm tự do bằng những con thuyền mong manh, bằng những con đường bộ xuyên núi rừng với muôn trùng hiểm nguy lúc ấy không ai còn nghĩ đến một ngày về???
Riêng cá nhân tôi dong duổi trên con thuyền nhỏ bé trốn thoát ngục tù CS trong một đêm tối vào năm 1982. May mắn thay tôi được đến bến bờ tự do sau những tháng ngày tạm trú tại Hongkong.Từ những ngày tạm trú ấy tôi chú tâm một phong trào, một chức tên gọi là MTQGTNGPVN.Những mẩu tin, những lời kêu gọi của những người còn có lòng với đất nước, những buổi hội thảo, trò chuyện mơ ước một ngày về. Được nghe MT có hơn 10 ngàn kháng chiến quân đang cố gắng thắp lên một đốm lửa nhỏ ở cuối đường hầm- nghĩ đến lòng tôi bỗng ấm lại.
Những ngày tháng tìm hiểu, thỉnh thoảng được mời họp chung với các anh em áo nâu xồng và miệt mài đọc báo kháng chiến, tôi lại có cảm tưởng con đường trở về dài thêm ra (có lẽ MT cố tình thi nhau kéo giãn ra và ngọn lửa ở cuối đường hầm trở nên yếu ớt lắm lắm …)
Khoảng sau năm 1990 (tôi không còn nhớ rõ thời gian …) trong lần biểu tình trước sứ quán VC trở về, anh em chúng tôi được mời tham dự buổi nói chuyện của Bs Trần xuân Ninh tổng vụ trưởng tổng vụ hải ngoại sau khi chuyến đi Âu châu trước khi trở về Mỹ muốn nói chuyện với một số đồng bào tại Anh Quốc gọi là tận tình thăm viếng, ủy lạo tinh thần đấu tranh.. Tôi đến tham dự với tinh thần không mấy háo hức đúng nghĩa là có một chút tò mò, thế thôi!
Hội trường nhỏ, ấm cúng chứa đủ 40 người hôm nay kể cả ban tổ chức và Bs TXN thuyết trình viên. Qua màn giới thiệu và BTC cho biết nội dung của buổi nói chuyện: ”Con đường đấu tranh giải thể chế độ CSVN để đưa VN đến tự do dân chủ và phú cường”. Bs TXN kể vài nơi chốn đã đi qua, những công cuộc đấu tranh của MTQGTNGPVN và những việc làm dự định trong tương lai. Sau đó là phần đặt câu hỏi của đồng bào tham dự nhưng tựu trung chỉ có 2 câu hỏi chính:
1. Mặt trận đã quy tụ được 10 ngàn quân kháng chiến? Những chiến công được đăng tải qua tờ báo Kháng Chiến có thật không?
Câu trả lời tóm gọn như sau: Vấn đế 10 ngàn quân thì thực tế con số đó không đến và những chiến công đạt được thì rất khiêm tốn vì việc chuyển quân và vũ khí nhưng vấn đề chính xin mọi người hiểu cho đây là vấn đề tâm lý chiến để tôn vinh tinh thần đấu tranh của các kháng chiến quân và khích động lòng yêu nước của toàn dân.. À! Thì ra là như thế! Giời ơi!
Bs Trần Xuân Ninh sửa lại cổ áo và hắng giọng:
- Câu hỏi này nhiều người quan tâm rất nhiều thì tiện đây tôi xin thưa, vì công cuộc đấu tranh và bảo toàn an ninh cho nên vấn đề bảo mật sẽ không và tuyệt đối không được tiết lộ cho đến một ngày nào đó Chủ Tịch sẽ xuất hiện một nơi nào đó để chúc tết đồng bào.
A! Thì ra phải đợi một mùa xuân đến. Rồi Bs Trần Xuân Minh đứng dậy với một giọng rất quả quyết:
Cá nhân tôi lấy danh dự của một bác sĩ để bảo đảm với đồng bào rằng Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh vẫn còn sống và sống rất hùng mạnh và kiên cường.
Tôi nghe đến đó người bỗng lạnh toát như người bị trúng gió - bị ma đuổi (Tôi lảo đảo bước ra hội trường với một nỗi buồn vô hạn và hình như đốm lửa cuối đường hầm vụt tắt ngúm …)
Quả, Bs là người quả cảm và đảm lược dám đem danh dự ra để bảo đảm Hoàng cơ Minh còn sống rât hùng mạnh mà không cần một bằng chứng- chẳng hạn thu lại cuộc điện đàm giữa- Tổng vụ trưởng Tổng vụ Hải Ngoại cũng không thể nào liên lạc được với vị Chủ Tịch đầy kính trọng và quí mến hay sao???- hoặc bằng những cánh thư bình thường???Tại sao họ không làm???Tại sao không chứng minh cho đồng bào rõ???
Và tôi phải đợi gần 10 năm sau mới nhận được tin Cơ sở MT tuyên bố làm lễ Truy điệu cho Chủ tịch đáng yêu Hoàng cơ Minh của họ (ngày giờ tử nạn cũng không được công bố rõ ràng). Thế thì tôi và đồng bào bị lừa hơn mười mấy năm qua chỉ vì sự an nguy của Chủ Tịch mà thật ra vị anh hùng HCM đã hy sinh được lâu lắm rồi. Thật là ngụy biện , lừa bịp và bất kính (một lũ đầu trâu mặt ngựa)
Tôi bị ám ảnh bởi cử chỉ và giọng đầy cương quyết của tổng vụ trưởng tổng vụ hải ngoại xác định một lãnh tụ sống rất ư là hùng mạnh. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ tất cả những người hoạt động chính trị, đi làm cách mạng đều phải nói dối, phỉnh lừa thiên hạ?
Tôi mất niềm tin, đồng bào mất niềm tin của một tổ chức hùng mạnh hơn 10 ngàn kháng chiến quân. Tôi biết, tôi biết ngày về của tôi thăm thẳm ngọn lửa cuối đường hầm đã tắt ngúm, lạnh tanh từ lâu lắm rồi.
Gần đây, tôi lại được nghe, Vị Tổng vụ trưởng tổng vụ hải ngoại (Việt Tân đúng hướng …) lại chuyển nghề từ Bs sang thêm nghề thổi ống đu đủ- thổi ngay một ông già ác ôn tuổi đã sắp về trời- một đại tướng nổi tiếng đem quân ra nướng, nướng thành than không một ân hận nối tiếc (thân xác của hơn một triệu quân miền bắc, thân xác của chùa mà …)
Nói cho cùng, ông Giáp đã vụng tay nướng hơn 10 ngàn quân trong trận ĐBP, mấy chục ngàn trong trận Mậu thân, toi hơn 10 ngàn trong trận Khe sanh và nhiều vô số kể… Tôi bảo đảm lão tướng già này xuống âm phủ gặp diêm vương sẽ bị mổ bụng bôi trấu hoặc lãnh nhận những cực hình vô cùng khủng khiếp để đền tội thí quân.
Thú thật, một đại tướng chỉ đem nướng quân, dùng chiến thuật biển người dưới hỏa lực hùng hậu thì tướng hèn, tướng dốt cũng làm được cơ mà cần chó gì một bác sĩ đã từng trải qua sự nghiệp chính trị phải dùng ống đu đủ để bơm đít một lão già sắp chết mà không hề nghiên cứu lịch sử chiến tranh qua những trận đánh quả là liều lĩnh đáng sợ thật.
Nếu giả như một đoàn viên bình thường có những vụng dại, lỗi lầm là chuyện nhỏ nhưng với một nhà lãnh đạo tầm cỡ liều mạng vọng ngữ lấy danh dự ra bảo đảm cái sống chết của thủ lãnh HCM và không hiểu vì lý do gì để phải tôn vinh một kẻ sát nhân Võ nguyên Giáp không nghiên cứu, không ngượng miệng kể ra cũng hiếm có.
Theo hình ảnh được ghi lại trong ngày kỷ niệm “chiến thắng Điện Biên” có mụ chuyên nghề ngoại giao nói láo - Tôn nữ thị Ninh đến chúc mừng lão già đang đứng gần miệng lỗ- giả dụ- lão già sắp chết kia nghe được tiếng tung hô là “Tướng thiện” của một Bs chuyển sang nghề thồi ồng đu đủ để kiếm thêm lợi nhuận tên là Trần xuân Ninh có lẽ lão sẽ mừng rơi lệ. Rốt cuộc cả hai người Tôn nữ thị Ninh và Trần xuân Ninh chỉ cần thêm một dấu nặng thật to sau đít thì mới đúng loại người chỉ biết “NỊNH” mà thôi.
Trần lam Sơn
Anh Quốc ngày 27/05/09
Vốn dĩ với bản chất nhân ái, hiền hòa, cần cù cộng đồng người tị nạn vươn lên một cách mạnh mẽ đã đem lại những ngạc nhiên và khâm phục của người bản xứ. Nhưng rất tiếc, đi kèm với những đức tính dễ thương ấy người tị nạn VN lại dễ quên và hay tha thứ- quên đi những chuỗi ngày bị đầy ải, gian nan và rộng lượng dễ dãi thứ tha cho kẻ thù việt gian Cộng Sản (VGCS) bằng những chuyến thụ hưởng du lịch về VN, rộng tay nhân ái đóng góp cho những quỹ từ thiện vô bổ, hân hoan thơ thới tham dự những buổi trình diễn của những văn công Việt cộng, gởi tiền, kêu gọi ủng hộ hàng hóa sản xuất tại VN hoặc giả ngây thơ chấp nhận họp bàn với VGCS để chống CS Trung quốc đang tìm cách xâm chiếm VN bằng mọi hình thức. Chắc chắn những người ra đi tìm tự do bằng những con thuyền mong manh, bằng những con đường bộ xuyên núi rừng với muôn trùng hiểm nguy lúc ấy không ai còn nghĩ đến một ngày về???
Riêng cá nhân tôi dong duổi trên con thuyền nhỏ bé trốn thoát ngục tù CS trong một đêm tối vào năm 1982. May mắn thay tôi được đến bến bờ tự do sau những tháng ngày tạm trú tại Hongkong.Từ những ngày tạm trú ấy tôi chú tâm một phong trào, một chức tên gọi là MTQGTNGPVN.Những mẩu tin, những lời kêu gọi của những người còn có lòng với đất nước, những buổi hội thảo, trò chuyện mơ ước một ngày về. Được nghe MT có hơn 10 ngàn kháng chiến quân đang cố gắng thắp lên một đốm lửa nhỏ ở cuối đường hầm- nghĩ đến lòng tôi bỗng ấm lại.
Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh
Tôi và gia đình hăng hái xăn tay ủng hộ, đóng góp … hết mình cho những buổi văn nghệ, hội thảo, những cuộc biểu tình, những điều nghĩ rằng đóng góp trong công cuộc giải phóng … những người có lòng, có bầu nhiệt huyết, có tình tự dân tộc và tình yêu đất nước không cảm thấy mệt mỏi và hối tiếc khi cùng đồng hành với những chiến sĩ áo nâu. Dù có thư mời để tham gia vào MT nhưng tôi vẫn lưỡng lự vì thấy cách tổ chức và hình thức na ná với tổ chức của VC (mỗi lần đến những nhà của những người bạn áo nâu nhìn thấy hình chủ tịch Hòang Cơ Minh với chiếc khăn rằn trong bộ đồ bà ba đen treo trên tường, tôi thường lắc đầu, thở dài một cách rất ngao ngán và hình như cảm thấy ngọn lửa cỏn con ở cuối đường hầm đong đưa muốn tắt …)Những ngày tháng tìm hiểu, thỉnh thoảng được mời họp chung với các anh em áo nâu xồng và miệt mài đọc báo kháng chiến, tôi lại có cảm tưởng con đường trở về dài thêm ra (có lẽ MT cố tình thi nhau kéo giãn ra và ngọn lửa ở cuối đường hầm trở nên yếu ớt lắm lắm …)
Khoảng sau năm 1990 (tôi không còn nhớ rõ thời gian …) trong lần biểu tình trước sứ quán VC trở về, anh em chúng tôi được mời tham dự buổi nói chuyện của Bs Trần xuân Ninh tổng vụ trưởng tổng vụ hải ngoại sau khi chuyến đi Âu châu trước khi trở về Mỹ muốn nói chuyện với một số đồng bào tại Anh Quốc gọi là tận tình thăm viếng, ủy lạo tinh thần đấu tranh.. Tôi đến tham dự với tinh thần không mấy háo hức đúng nghĩa là có một chút tò mò, thế thôi!
Hội trường nhỏ, ấm cúng chứa đủ 40 người hôm nay kể cả ban tổ chức và Bs TXN thuyết trình viên. Qua màn giới thiệu và BTC cho biết nội dung của buổi nói chuyện: ”Con đường đấu tranh giải thể chế độ CSVN để đưa VN đến tự do dân chủ và phú cường”. Bs TXN kể vài nơi chốn đã đi qua, những công cuộc đấu tranh của MTQGTNGPVN và những việc làm dự định trong tương lai. Sau đó là phần đặt câu hỏi của đồng bào tham dự nhưng tựu trung chỉ có 2 câu hỏi chính:
1. Mặt trận đã quy tụ được 10 ngàn quân kháng chiến? Những chiến công được đăng tải qua tờ báo Kháng Chiến có thật không?
Câu trả lời tóm gọn như sau: Vấn đế 10 ngàn quân thì thực tế con số đó không đến và những chiến công đạt được thì rất khiêm tốn vì việc chuyển quân và vũ khí nhưng vấn đề chính xin mọi người hiểu cho đây là vấn đề tâm lý chiến để tôn vinh tinh thần đấu tranh của các kháng chiến quân và khích động lòng yêu nước của toàn dân.. À! Thì ra là như thế! Giời ơi!
Bs Trần Xuân Ninh
2. Một cựu sĩ quan nhảy dù xin đặt câu hỏi sau: Xin Bs cho biết hiện giờ Chủ tịch Hoàng cơ Minh ở đâu và sống chết ra sao?Bs Trần Xuân Ninh sửa lại cổ áo và hắng giọng:
- Câu hỏi này nhiều người quan tâm rất nhiều thì tiện đây tôi xin thưa, vì công cuộc đấu tranh và bảo toàn an ninh cho nên vấn đề bảo mật sẽ không và tuyệt đối không được tiết lộ cho đến một ngày nào đó Chủ Tịch sẽ xuất hiện một nơi nào đó để chúc tết đồng bào.
A! Thì ra phải đợi một mùa xuân đến. Rồi Bs Trần Xuân Minh đứng dậy với một giọng rất quả quyết:
Cá nhân tôi lấy danh dự của một bác sĩ để bảo đảm với đồng bào rằng Chủ Tịch Hoàng Cơ Minh vẫn còn sống và sống rất hùng mạnh và kiên cường.
Tôi nghe đến đó người bỗng lạnh toát như người bị trúng gió - bị ma đuổi (Tôi lảo đảo bước ra hội trường với một nỗi buồn vô hạn và hình như đốm lửa cuối đường hầm vụt tắt ngúm …)
Quả, Bs là người quả cảm và đảm lược dám đem danh dự ra để bảo đảm Hoàng cơ Minh còn sống rât hùng mạnh mà không cần một bằng chứng- chẳng hạn thu lại cuộc điện đàm giữa- Tổng vụ trưởng Tổng vụ Hải Ngoại cũng không thể nào liên lạc được với vị Chủ Tịch đầy kính trọng và quí mến hay sao???- hoặc bằng những cánh thư bình thường???Tại sao họ không làm???Tại sao không chứng minh cho đồng bào rõ???
Và tôi phải đợi gần 10 năm sau mới nhận được tin Cơ sở MT tuyên bố làm lễ Truy điệu cho Chủ tịch đáng yêu Hoàng cơ Minh của họ (ngày giờ tử nạn cũng không được công bố rõ ràng). Thế thì tôi và đồng bào bị lừa hơn mười mấy năm qua chỉ vì sự an nguy của Chủ Tịch mà thật ra vị anh hùng HCM đã hy sinh được lâu lắm rồi. Thật là ngụy biện , lừa bịp và bất kính (một lũ đầu trâu mặt ngựa)
Tôi bị ám ảnh bởi cử chỉ và giọng đầy cương quyết của tổng vụ trưởng tổng vụ hải ngoại xác định một lãnh tụ sống rất ư là hùng mạnh. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ tất cả những người hoạt động chính trị, đi làm cách mạng đều phải nói dối, phỉnh lừa thiên hạ?
Tôi mất niềm tin, đồng bào mất niềm tin của một tổ chức hùng mạnh hơn 10 ngàn kháng chiến quân. Tôi biết, tôi biết ngày về của tôi thăm thẳm ngọn lửa cuối đường hầm đã tắt ngúm, lạnh tanh từ lâu lắm rồi.
Gần đây, tôi lại được nghe, Vị Tổng vụ trưởng tổng vụ hải ngoại (Việt Tân đúng hướng …) lại chuyển nghề từ Bs sang thêm nghề thổi ống đu đủ- thổi ngay một ông già ác ôn tuổi đã sắp về trời- một đại tướng nổi tiếng đem quân ra nướng, nướng thành than không một ân hận nối tiếc (thân xác của hơn một triệu quân miền bắc, thân xác của chùa mà …)
Nói cho cùng, ông Giáp đã vụng tay nướng hơn 10 ngàn quân trong trận ĐBP, mấy chục ngàn trong trận Mậu thân, toi hơn 10 ngàn trong trận Khe sanh và nhiều vô số kể… Tôi bảo đảm lão tướng già này xuống âm phủ gặp diêm vương sẽ bị mổ bụng bôi trấu hoặc lãnh nhận những cực hình vô cùng khủng khiếp để đền tội thí quân.
Thú thật, một đại tướng chỉ đem nướng quân, dùng chiến thuật biển người dưới hỏa lực hùng hậu thì tướng hèn, tướng dốt cũng làm được cơ mà cần chó gì một bác sĩ đã từng trải qua sự nghiệp chính trị phải dùng ống đu đủ để bơm đít một lão già sắp chết mà không hề nghiên cứu lịch sử chiến tranh qua những trận đánh quả là liều lĩnh đáng sợ thật.
Nếu giả như một đoàn viên bình thường có những vụng dại, lỗi lầm là chuyện nhỏ nhưng với một nhà lãnh đạo tầm cỡ liều mạng vọng ngữ lấy danh dự ra bảo đảm cái sống chết của thủ lãnh HCM và không hiểu vì lý do gì để phải tôn vinh một kẻ sát nhân Võ nguyên Giáp không nghiên cứu, không ngượng miệng kể ra cũng hiếm có.
Theo hình ảnh được ghi lại trong ngày kỷ niệm “chiến thắng Điện Biên” có mụ chuyên nghề ngoại giao nói láo - Tôn nữ thị Ninh đến chúc mừng lão già đang đứng gần miệng lỗ- giả dụ- lão già sắp chết kia nghe được tiếng tung hô là “Tướng thiện” của một Bs chuyển sang nghề thồi ồng đu đủ để kiếm thêm lợi nhuận tên là Trần xuân Ninh có lẽ lão sẽ mừng rơi lệ. Rốt cuộc cả hai người Tôn nữ thị Ninh và Trần xuân Ninh chỉ cần thêm một dấu nặng thật to sau đít thì mới đúng loại người chỉ biết “NỊNH” mà thôi.
Trần lam Sơn
Anh Quốc ngày 27/05/09
No comments:
Post a Comment