Monday, May 18, 2009

TRẦN THANH: LÝ VÀ TÌNH - Bảo quốc Kiếm


Bảo quốc Kiếm

Hôm qua, nhân đọc được bài viết của Tiến sỹ Trần Thanh, được giới thiệu bởi ông Chủ diễn đàn Tinparis.net thật lâm ly, bi thiết. Do quá cảm động, tôi đã ghi vội vài lời đúng theo ngữ ngôn mà Trần Thanh đã dùng trong bài viết ấy. Hôm nay, vui vẻ hơn, tôi muốn cùng nhau tìm ra những Tình và Lý mà ông Tiến sỹ này đã dạy.

Nông dân tôi bản chất thật thà, chất phác. Và rồi do sự đẩy đưa của số phận kém hèn, tôi đã nhiễm những sắc tố của chợ búa và du côn. Như trong các bài trước tôi đã viết, thật sự tôi đã được sự giúp đỡ của mấy thím, mấy chị bán cá trong chợ Đông ba Huế. Tôi cũng được thương yêu bởi những tay anh chị trong các băng đảng. Từ các Đại ca Hoàng minh Giám, Lê văn Cón, đến Vĩnh vẽ, Vĩnh đồng hồ, Luạ bạch đằng, Quỳnh Đào duy từ, Lân Kim long ….; thậm chí cả hai anh Trọng và Phú tại Phủ cam cũng thương luôn.

Kể như vậy để làm gì ? Để thưa rằng, trong sự hiền hoà chất phác của nông dân, những ảnh hưởng xã hội cũng đã giúp tôi tự đứng vững trước những vô vàn bão táp. Nhắc lại cũng để nói lên lời cám ơn với họ trong chặng đường còn lại của cuộc đời. Nhưng đều quan trọng hơn hết đối với tôi, là từ nơi họ, tôi nhận ra mấy điểm chính:

1. Sai khác chính là sự sống. Sai khác không phải hủy diệt nhau.

Đây chỉ là một cảm niệm thấp kém trước thiên sai vạn biệt của cuộc đời. Nhờ vào chút suy tư này tôi bình thản trước mọi bất đồng. Tự nghĩ rằng, nếu không có a hẳn không có b, và ngược lại. Nhờ sự tương tác của a và b mà hoạt cảnh trần gian mới có. Nói cách khác, sự sống là một va chạm như các nhà khoa học nói chuyện Bigbang.

2. Sự quyền biến để đi tìm sự sống được thể hiện qua ba dạng của tâm thức, mà tôi tạm gọi là khẩu thuyết, thân hành và trí lự. Điều này xảy ra khi mà tôi có một cảm giác rất vui để nhìn hai ba bà bán cá tranh nhau, chửi nhau, nói dóc, nói láo. Cái nghề của họ toàn nhờ nơi cửa miệng. Cái dạng này phổ biến cùng khắp, chỉ khác nhau ở “tấm lá chắn”. Qua những năm dài trong tù, tôi cũng chứng nghiệm với các bậc phụ mẫu chi dân, khoa bảng y chang.

3. Do sự sống đa dạng, nên mỗi cảnh giới con người sẽ tự tìm sự phù hợp cho mình. Nếu như những người chợ búa dùng khẩu thuyết làm chuẩn, thì nơi các băng đảng không cần chuyện này. Với họ, một chữ ĐỤC là xong mọi chuyện. Gọn gàng, nhanh chóng vô vùng.

4. Thế nhưng, đối với giới gọi là khoa bảng chắc phải khác, bởi vì nó là trí lự. Tôi chưa thể mon men đến cửa này, nên không hiểu rõ lắm. Nhưng do hai cảnh giới trên, tôi có thể nhận ra cảnh giới này dễ dàng. Cái đó gọi là “kinh nghiệm nông dân”. Và từ kinh nghiệm này, cho tôi những phương cách hữu hiệu nhất khi cần để giải quyết vấn đề.

Vì vậy, không phải vô cớ bắt quý vị nghe một chuyện tào lao. Ngược lại, đây là căn bản tri thức của tôi trong chuyện đi tìm cái Tình và cái Lý qua bài “Một vài nhận định về Lời Kêu Gọi "bất tuân dân sự" của hòa thượng Thích Quảng Ðộ” của Trần Thanh. Vì vậy, nếu Tiến sỹ Trần Thanh bước vào cảnh giới nào của ông, thì tôi cũng “hoá thân” vào đó để ứng xử cho phù hợp. Tôi sẽ lần theo từng câu của Trần Thanh để xem sao. Mở đầu, ông ta viết:

“Ngày 29/3/2009 vừa qua, hòa thượng Thích Quảng Ðộ trong nước đã ra Lời Kêu Gọi "một tháng biểu tình tại gia để chống việc lấy vàng dân tộc đổi nhôm nước ngoài".

Xin quý vị lưu ý đến cái tựa đề. Mục đích của việc biểu tình chỉ nhằm để chống lại việc khai thác quặng mỏ bô-xít (chống Trung Cộng). Như vậy không phải là chống cộng sản. Mục đích của việc chống cộng của chúng ta là phải hủy diệt cái chế độ đó chớ không phải công nhận nó vẫn tiếp tục tồn tại và chỉ yêu cầu nó "sửa sai". Lời Kêu Gọi của Thích Quảng Ðộ chính là một cạm bẫy”.

Nhưng sau đó, ông Thanh lại viết:

” Mệnh đề hai: - Việt gian cộng sản chính là nguồn gốc gây ra trăm ngàn tai họa cho đất nước, kể cả việc rước voi Trung Cộng về giày xéo mả tổ. Sở dĩ Trung Cộng xâm chiếm hải đảo Hoàng-Trường Sa và công khai ra vào nước ta như đi chợ để khai thác mỏ là vì bọn chó việt gian cộng sản đã tự nguyện mở cửa dâng hiến. Chúng ta đánh là phải đánh vào cái gốc chớ không đánh vào cái ngọn. Nếu triệt được cái gốc thì cái ngọn sẽ tự nhiên chết”.

Xin thưa trước rằng, là một nông dân thiếu học, tôi không có tham vọng giải thích bản văn của Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ. Việc ấy thuộc quyền các ngài trong Văn phòng II Viện hoá đạo. Nhưng vì phải luận thử với Trần Thanh, nên tôi xin phép mạo muội trình bày chút ngu ý khi đọc câu: ”Xin lưu ý đến cái tựa đề. Mục đích của việc biểu tình chỉ nhằm để chống lại việc khai thác quặng mỏ bô xít (chống Trung cộng). Như vậy không phải là chống Cộng sản”.

Vâng, từ cái tựa đề: ”Lấy vàng Dân tộc đổi nhôm nước ngoài”. Đó chính là chỗ tôi tâm đắc nhất. Xin phép đưa ra vài suy nghĩ nhỏ của riêng tôi, xem sao.

Cái gì là VÀNG DÂN TỘC ?

Theo thiển ý, vàng Dân tộc bao gồm:
- Đồng bào Việt nam
- Văn hiến Việt nam
- Tổ quốc Việt nam

Thế thì, khi Cộng sản cho phép bọn “giặc thù truyền kiếp” khai thác quặng mỏ tại Cao nguyên Trung phần, tức là chúng đã bán đứng Đồng bào, Văn hiến và Tổ quốc Việt nam. Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ đã vận dụng toàn tâm của một người con dân Lạc Việt, cất cao tiếng gọi khi Tổ quốc bị lâm nguy, Văn hiến bị xâm thực, Đồng bào bị xâm phạm. Thế thì ngài có lỗi chăng ? Chúng ta thử lần lượt xét một vài ảnh hưởng đối vớì BA THỨ VÀNG trên đây xem sao:

a. Đối với Đồng bào:

Như nhiều nhà khoa học trong và ngoài nước đã lên tiếng, trong đó có cả những “lão thành Cộng sản” đã quyết liệt vạch rõ những nguy hiểm về môi trường, an ninh do hậu quả khai thác Bô xít, tôi không cần lập lại. Bên cạnh đó, với một diện tích nhỏ bé, dân số đông đảo, thì việc để cho Trung cộng “toàn quyền khai thác” là một tính toán đần độn. Trong lúc đồng bào đang thất nghiệp, đói nghèo, thì dù cho bất cứ ai đấu thầu trên đất nước mình, việc tất yếu là phải sử dụng công nhân sở tại. Các chuyên viên cao cấp thuộc ngành cũng phải giới hạn ở mức độ 1/3. Còn công nhân thường thì người nhà phải ít nhất là 90%. Có như thế, thì việc mở mang kinh tế mới có ý nghĩa đối với đồng bào mình. Do đó, khi thấy cho phép “toàn quyền khai thác”, thì ai cũng có thể hiểu ngay rằng đấy không phải là thuần vấn đề kinh tế. Nhận thức được nguy biến thầm lặng ấy, Hoà thượng Thích quảng Độ mới chính thức lên tiếng.

b. Đối với Văn hiến Việt.

Không cần phải dài dòng giải thích, ai cũng biết được rằng, chính “Trung hoa thiên triều” đã cộng nhận “Việt nam văn hiến chi bang”, nghĩa là chúng ta có một nền văn minh Lạc Việt độc lập, một nền văn hoá tự chủ, một truyền thống chống ngoại xâm oanh liệt nhất hoàn cầu. Nói như thế không phải tự khoe, mà trong thực tế, không những “thiên triều Trung hoa” đã chịu thảm bại sau gần ngàn năm đô hộ, mà cả “Nguyên Mông bất bại”, “Tây độc vô địch” đã phải chào thua “một” Dân tộc nhỏ bé này. Vậy thì ngày nay, Cộng sản Việt nam tự dâng hiến biển trời, nay còn dâng cả cửa ngỏ Tam biên cho Tàu cộng, không phải là làm nhục Văn hiến Việt hay sao ? Cảnh báo của Hoà thượng Thích quảng Độ như vậy là hoà hợp với Cộng sản sao ?

3. Đối với Tổ quốc Việt nam:

Khởi đi từ Tổ tông Lạc Việt, qua các đời Hùng vương, rồi truyền thừa cho đến ngày nay, Dân tộc chúng ta đã đổ biết bao xương máu để gầy dựng non sông Việt nam. Một tấc đất là một tấc máu. Chính vì có một địa lý thuận lợi ở biển Đông, nên Việt nam đã trở thành con mồi của mọi kẻ bá quyền trên thế giới, mà trực tiếp là quân thù phương Bắc. Nhưng tham vọng của Bắc tà, Tây độc … đều chịu thảm bại. Đến giai đoạn hiện đại, con Rắn Thần đã biến hoá thành Chủ nghĩa Cộng sản để chia đôi thế giới bằng cuộc chiến tranh bạo lực độc ác nhất. Thảm thương thay, đất nước Việt lại sinh ra loài Rắn con mang lấy họ Hồ, họ …. để thực hiện một cuộc tương tàn tương sát trong dòng máu Lạc Việt. Vẫn tiếng nói, vẫn làn da, vẫn mái tóc, vẫn màu mắt … rất Việt nam; nhưng linh hồn chúng đã thuộc về ác quỷ. Do vậy, khi bàn tay nhuộm máu anh em, thì chúng vui cười thoải mái, hãnh diện kể công; mà đặc biệt phối hợp là thảm sát Mậu thân 1968. Mà tội khổ nhất là chúng đang tâm bán đứng Tổ quốc mình một cách không thương tiếc. Từ Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng … nay đến Nông (Hồ) đức Mạnh, Nguyễn tấn Dũng … đang cúi đầu dâng hiến đất Tổ cho Tàu cộng. Đây là mối nhục không thể im lặng. Thế nhưng trước cường quyền vô đạo đang thống trị trên quê hương, lại được những tên “cai thầu chiến tranh hoàn vũ” đưa tay nâng đỡ để “đôi bên cùng hưởng lợi”, thì sự phản kháng không còn dễ như xưa. Cái văn hoá “duy vật Tây phương” thực sự đang khống chế đa phần lớp trẻ. Vì vậy, cuộc đấu tranh này không dễ chút nào. Cái khẩu hiệu cũ rích”Theo Đảng có gạo mà ăn” không những thâm nhập ở trong nước, mà tệ hại hơn chúng lại xâm nhập mạnh vào những tay “khoa bảng áo cơm” tại hải ngoại. Chính vì vậy, khi tiếng nói phát ra từ tâm huyết của một người thương nòi tiếc giống bị chúng hùa nhau nguyền rủa. Đó là niềm đau Tổ quốc. Ảnh hưởng khai thác Bô xít Tây nguyên không nằm trong vòng kinh tế, mà thực sự là một âm mưu chính trị rất nguy hiểm. Chính vì chỗ này mà Hoà thượng Thích quảng Độ phải lên tiếng báo động. Vậy ngài là Cộng sản chăng ?

Để có thể hiểu rõ luận cứ của Trần Thanh, Hứa vạn Thọ, Trưong minh Hoà, Trần lệ Nhân …. chúng ta nhận rõ quan điểm đổi chiều của chúng trong việc viết mấy chữ “việt gian cộng sản”. Như mọi người đều biết, chủ nghĩa Cộng sản phát đi từ Tây phương, mà người đứng đầu chính danh là Karl Marx, Lênin của nước Nga lại “vận dụng”, và Mao trạch Đông của Trung hoa lại mù loà thêm thắt. Chính vì vậy mà Hồ chí Minh đã khuyên đảng Cộng sản rằng: ”Chúng ta đi theo chủ nghĩa Mác Lênin, và tư tưởng Mao trạch Đông”. Điều ấy mang ý nghĩa gì ? Đó là một sự “xỏ lá”, vì thực sự Hồ chí Minh phục vụ cho một mưu đồ khác. Tôi nói như vậy, vì xét cho tận cùng thì giữa Mác, Lênin và Mao trạch Đông hoàn toàn không giống nhau cả lý thuyết lẫn thực tế. Hồ chí minh cũng không giống cả ba. Chuyện này sẽ trình bày riêng.

Có một điều hơi giống nhau giữa ba tên Lênin, Mao trạch Đông và Hồ chí Minh, đó là ĐẠI ÁC. Và đa số đồng bào chúng ta cũng nhận ra Cộng sản chính là ở chỗ này. Thế nhưng, nay nhóm người này chỉ gọi Cộng sản Việt nam bằng hai chữ VIỆT GIAN. Trong giới hạn của từ này, nghĩa là Cộng sản chỉ mang tội bán nước, chứ tất cả tội ác diệt chủng, làm suy đồi văn hoá, diệt tinh thần Dân tôc, đầu độc các thế hệ tương lai, buôn bán phụ nữ, trẻ em …. chúng đều THA hết. Đây là một âm mưu THA TỘI cho Cộng sản sau khi chúng đã tiêu diệt văn hoá Việt nam. Chuyện này mới xảy ra mấy năm gần đây. Do chỗ này, tôi nhận ra ngay những ngôn từ “mất dạy” của chúng khi viết, khi nói trên hệ thống Paltalk. Nền văn hoá VÔ TỔ QUỐC, PHI DÂN TỘC, PHẢN VĂN HOÁ VIỆT được âm thầm tái dựng sau mấy trăm năm bị lãng quên !!! Tại sao bọn chúng thực hiện âm mưu này ? Bởi vì, tất cả tội ác vừa nêu đều làm lợi cho chúng, và tội bán nước không liên quan đến linh hồn chúng ! Thậm nguy.

Căn cứ trên thực tế, Hồ chí Minh nhận tư tưởng Mao làm chủ đạo chiến lược, thế thì chống Trung cộng, tức chống chủ nghĩa Mao, tức chống tư tưởng Cộng sản Việt nam. Thế thì, Trần Thanh nói rằng “chỉ nhằm để chống lại việc khai thác quặng mỏ bô-xít (chống Trung Cộng). Như vậy không phải là chống cộng sản” , đúng hay sai ?

Để dễ dàng nhận diện, xin đọc thêm câu này:

“Chúng ta đánh là phải đánh vào cái gốc chớ không đánh vào cái ngọn. Nếu triệt được cái gốc thì cái ngọn sẽ tự nhiên chết”.

Kết hợp hai câu trên lại với nhau, thì bộ mặt Tàu phù cộng Hán lộ ra ngay. Ông bảo rằng đánh thì phải đánh cái GỐC. Nhưng GỐC LÀ TƯ TƯỞNG. Vậy thì ĐÁNH VÀO TRUNG CỘNG, ĐÁNH VÀO TƯ TƯỞNG MAO, tức là đánh vào GỐC, sao ông lại bảo “không phải là chống Cộng” ? Nếu như Trần Thanh không cho TƯ TƯỞNG LÀ GỐC CỦA MỌI THIỆN ÁC, thì Trần Thanh tự sắp mình vào cảnh giới bàng sanh sao ? Ngược lại CÔNG NHẬN TƯ TƯỞNG LÀ GỐC CỦA MỌI VẤN ĐỀ, thì ĐÁNH TƯ TƯỞNG MAO, ĐÁNH TRUNG CỘNG TỨC CHỐNG CỘNG VẬY. Mấy chú khoa bảng nghĩ sao ?

Bây giờ thêm chút mắm muối nông dân cho vui nhộn bà con trước câu nói: ”Nếu triệt được cái gốc thì cái ngọn tự nhiên chết”. Thoạt nghe thì thiệt là khoa bảng, triết lý, chính trị thứ thiệt đấy. Nhưng với bản nông dân thì hổng trúng vào đâu. Xin đưa một vài thí dụ cụ thể đồng quê để bà con rửa tai. Không những ở tại Việt nam hồi còn nghèo khó, mà ngày nay, bản nông dân đang ở vùng cao nguyên nước Mỹ Văn minh hiện đại đây, hàng ngày đi làm về, và dĩ nhiên là trong mùa vụ thôi, tớ vẫn thấy những chiếc máy bay xịt thuốc cỏ. Tớ đã có lần xuống ruộng xem coi, lúa của họ không có một cây cỏ dại nào. Thậm chí những ruộng trồng cỏ, lại không có cỏ hoang mọc được. Đố Tiến sỹ Trần Thanh làm sao thấy cái khu chổng mông nhổ cỏ nào. Ngay tại Việt nam ngày nay, người nông dân cũng không đưa tay nhổ cỏ bao giờ, bởi vì họ đã có hoá chất diệt cỏ. Lại đố Trần Thanh trưng dẫn một ai đó, dù chỉ một người thôi; nhổ cỏ lên rồi mới xịt thuốc vào rễ. Nếu dẫn được, tớ nằm xuống cho Trần Thanh tùy ý. Dui hông nào ?

Nói như vậy để biết rằng lý luận của Trần Thanh là thứ lý luận cù nhầy, vô căn cứ, không căn bản, thiếu thực tế, phi thực tại, hàm hồ, cục bộ, phi khoa học, phản tiến bộ. Rõ ràng ông Tiến sỹ này và cả nhóm khoa bảng ấy “chưa học khoa học thường thức lớp ba”. Nếu đã học rồi thì phải biết rằng: ”Cây gồm có THÂN RỄ VÀ LÁ. Rễ lấy dưỡng chất trong đất nuôi thân, lá lấy dưỡng khí nuôi thân”. Chính vì vậy, lá cũng rất quan trọng; bởi vì khi nó không đem dưỡng khí mà đem tử khí vô cho thân thì thân phải chết. Chỉ nói ngắn gọn cho vui như vậy, nhưng chính chỗ này người ta mới chế ra thuốc diệt cỏ. Không cần phải bứng gốc thì cây mới chết, người ta chỉ xịt vào lá mà thôi cũng đủ chết mẹ hết rồi. Phải không Trần Thanh, Hứa vạn Thọ … ? Nếu cải được cứ cải, không sao. Hì hì …

Tôi tự nghĩ, cũng từ những nhận định thực tế như vậy, Đại lão Hoà thượng Thích quảng Độ mới kêu gọi BIỂU TÌNH TẠI GIA. Đây chỉ là một hình thức mang tính vô tướng vô tác trước cường quyền bạo lực man rợ nhất trần gian. Hình thức ấy giống như bóng chiếc máy bay ngang qua đồng ruộng, không lưu lại hình ảnh nào. Nhưng chính làn sương nhẹ phun ra sẽ làm sạch cỏ dại, để ruộng lúa Dân tộc sinh sôi, nẩy nở. Ngài là người đã đã chứng kiến những thảm cảnh thầy tổ bị chém giết ngay trước mắt, thấy đồng bào chịu bao khổ đau đày đoạ. Chính bản thân ngài bị vào tù ra tội, quản chế cho đến lúc này. Thế mà những cái mõm kia dám bảo rằng ngài là Cộng sản, thì chúng ta biết ngay chúng là ai. Do kinh nghiệm bản thân và thấy rõ thực tại của đồng bào và bộ mặt nhem nhuốc của những bàn tay phù thủy quốc tế, nên ngài chỉ kêu gọi làm một hành động nhỏ để tự thức tỉnh lương tâm người Việt trước cơn quốc phá gia vong. Tôi nghĩ, ngài biết rõ điều ấy có thể xảy ra hay không. Nhưng việc thành bại của lời kêu gọi ấy không nhằm vào việc phải hành động, mà chỉ nhằm vào thức tỉnh lương tâm của người Việt trong và ngoài nước, cũng như quốc tế.

Đối với kẻ bạo ác, thì đó là một việc vô bổ, vì không chém giết được ai. Nhưng đối với một nhà tu hành Phật giáo, thì việc cần thiết nhất là giữ gìn tuệ giác. Nói một cách thực tế là làm thế nào để đồng bào mình phải cảnh giác trước âm mưu bán nước của kẻ cầm quyền. Một khi mọi người, trong đó có cả những người đang ở trong hệ thống cai trị tỉnh thức, tự họ sẽ tìm con đường giải cứu quê hương. Ngài không phải là một nhà chính trị, ngài không mơ ước làm chính trị, và tôn giáo mà ngài theo không chủ trương làm chính trị như các tôn giáo khác. Nhưng đạo Phật với tâm nguyện báo Tứ trọng ân, buộc ngài phải lên tiếng. Phải có một thái độ chính trị, vì ngài là con dân Lạc Việt, là tu sỹ của một tôn giáo luôn luôn gắn chặt với Dân tộc của mình.

Từ những cảm nhận như thế, tôi thấy những con rắn con vung lời thô bỉ “tự sướng ở trong quần”, thì tôi biết ngay mặt thật bọn “văn hoá chó trâu” của ba ngàn năm trước, chứ ai khác. Đừng hòng lấp liếm, đừng giở trò mất dạy, đừng tưởng không ai dám đụng đến bầy Rắn con. Trước lưỡi kiếm ta, bây không thể nào biến hoá được đâu. Thượng vàng hạ cám ta chơi tuốt. Dui hông ???

Trở lại với vấn đề “triệt cái gốc” của Trần Thanh, tôi thấy anh này hình như man man. Khi nói đến nhổ một cái gốc, thì người ta phải biết gốc gì, ở đâu, có ai bảo quản, rễ loại gì …., chứ không phải gốc nào giống gốc nấy đâu chú bé ạ. Đơn giản nhất là chú muốn nhổ một bụi cỏ, chú phải biết đó là loại cỏ gì, rễ mọc sâu hay cạn. Phải quan sát chung quanh nó hay ở ngay trên bụi cỏ có ong ve gì không, có ai bảo hộ nó không. Chứ tự nhiên chú lao đầu vô mà nhổ, thì đừng nói ông chủ bụi cỏ đánh chết mẹ chú, mà bầy ong ở đó cắn chú cũng sưng đầu. Cũng thế, muốn bứng gốc Cộng sản, thì chú phải biết Chủ nghĩa Cộng sản là gì, do ai sáng lập. Chủ nghĩa ấy luận lý thế nào, căn cứ vào đâu.

Vậy, để chứng tỏ là những nhà chống Cộng thứ thiệt, Trần Thanh và nhóm của ông thử trả lời vài câu hỏi sau đây xem sao:

1. Căn cứ vào cái gì mà Karl Marx viết Tuyên ngôn Cộng sản ?
2. Tại sao mấy mươi năm sau thì Tư bản luận mới ra đời ?
3. Những chính sách ác độc nhất như: Toàn dân tay trắng(vô sản), giết lầm hơn bỏ sót, Trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ, đấu tố ông bà cha mẹ, anh em, chính sách ngu để trị … từ đâu mà ra ?
4. Nhờ ai mà chú bé Nguyễn tất Thành trở nên sáng lập viên đảng Cộng sản Pháp và trở thành lãnh tụ Cộng sản Việt nam ?
5. Tại sao Cộng sản được nhận được cả nước Việt nam ?
Tàm tạm trả lời được 5 câu ấy, thì hãy khoe mỏ chống Cộng. Tớ thách đấy. Chờ tiếp nhé.

Bảo Quốc Kiếm
18-05-09




No comments:

Post a Comment