Bùi Lộc
Lẽ ra tôi phải đặt tựa đề cho bài viết là những chuyện tưởng như không thật thì lại thật, còn những chuyện tưởng như thật thì lại không thật.
Số là tôi đang nghĩ về chuyện trước 75 (chuyện phong thần), một bé gái tưới đầy săng vào mình châm lửa chạy đâm vào bồn chứa kho xăng Thủ Thiêm, khiến kho xăng bốc cháy. Em chết là cái chắc và được phong “anh hùng”. Không biết em có chị em hay cháu gái xa gần nào phải ở lỗ cho mấy anh chàng Đài Loan hay Đại hàn coi chơi không. Không biết em có biết ngôi nhà tổ của bác Dũng to cỡ nào không? bà cựu ngoại trưởng Nguyễn Thị Bình lúc em tưới xăng vào người có mấy căn nhà không? nhà bác Phiêu trang trí ngà voi, trống đồng Ngọc Lữ, bác lại đem cả tượng Phật về nhà phù hộ cho bác được trường thọ để chống tham nhũng không?. Không biết em có biết bác Mạnh ký dâng mỏ bauxite tại Cao nguyên Trung phần cho Tầu và được bọn nó thưởng cho bác ta những gì không?. Em là anh hùng thì riêng phần em đang nơi chín suối sướng thoải mái, vô tư rồi, nhưng mùi da thịt em vẫn phảng phất quanh đây, và những thân nhân của em thì đang than trời.
Có lẽ họ cũng hơi có chút xíu hy vọng vì ông nguyễn thanh sơn, phó trường ban tôn giáo nhà nước mới trả lời Phài đoàn tôn giáo Hoa kỳ một cách “hết sức cải cách ruộng đất” là nhất định không trả đất nhà thờ vì nhà thờ là địa chủ và dân Việt nam bây giờ lên đến 90 triệu dân đang cần đất để ở. Họ giữ đất nhà thờ lại để cấp phát cho dân đấy. Hôm nọ họ làm vườn hoa ở đất Toà Khâm sứ là vội quá nên lộn thôi, chứ thực ra là để cấp phát cho dân nghèo mới đúng. Diện tích Việtnam là 320.000 Km2 gì đó. Trừ đi một nửa canh tác, giao thông, vườn hoa, công viên, công ốc. Phần còn lại phát cho mỗi đảng viên 2 mẩu. còn lại bao nhiêu chia đống đều cho 87,000,000 dân. Theo ông Sơn nói dân bây giờ là 90.000.000 mang trừ đi 3.000.000 đảng viên vị chi còn lại 87.000.000 dân thường. Trong cái khoản trên quên chưa trừ đi cái khoản bác Phiêu và bác Mạnh biếu Tầu nửa. Phải trừ đi khoản đó rồi hãy chia, không rồi lại cãi cọ khiếu kiện làm đảng khó giải quyết. Như vậy là rõ ràng, không còn mập mờ. Mọi người đều được phân chia công minh, sòng phằng, đúng tiêu chuẩn xã hội chủ nghĩa.
Rồi chuyện mới đây bà Dương thu Hương viết bài “Món Ăn Chân Lý” phản ứng với những ý kiến khắp nơi trong nước cũng như hải ngoại đối với cuốn sách “Đỉnh Cao Chói Lọi” của bà. Bà nói những người phe ông Hồ tức tối kết án bà phản bội, dám nói bác mê sex, có con rơi lúc mới lớn trong khi bác còn trinh, dám đụng đến lãnh tụ kính yêu của họ. Còn với người bên ngoài, những người chống cộng nhắm mắt lại không thấy được những điểm sáng của nhận vật hồ chí minh, một lãnh tụ tầm cỡ của dân tộc.
Bà nói bà không ngạc nhiên về phản ứng của hai nhóm người Việt này. Nhưng bà sửng sốt về ý kiến của những nhà trí thức, những người nghiên cứu. Bà nói họ là những người hiểu biết, trầm tĩnh, cân nhắc thì họ phải nhìn ra đâu là sự thật. Xem ra họ cũng mù mờ chẳng nắm bắt được sự thật, cũng nông cạn vậy thôi. Bà nhấn mạnh làm gì có chuyện hồ chí minh bán Cụ Phan Bội Châu cho Phòng Nhì Pháp. Chỉ là chuyện dựng đứng, phịa, tào lao không bằng chứng.
Thực ra chuyện ông hồ bán Nhà Cách Mạng Phan Bội Châu cho Pháp có hay không người Pháp biết rõ quá mà, có lẽ họ cũng muốn cái mỏ bauxite hay kim cương vàng bạc gì đó chăng. Cũng như chuyện ông hồ chết năm 1932 vì ho lao, người Anh biết rất rõ, vì lúc đó ông hồ đang bị họ cầm tù. Giả như nếu ông không ở tù không lẽ một người như ông mà tình báo Anh đang hoạt dộng mạnh trên nước Trung hoa mà lại khờ khạo đến nỗi ông sống hay chết cũng không biết.
Ngay khi nghe và đọc những tư tưởng phản kháng của bà khi vừa chân ướt chân ráo bước vô Sàigòn tôi thấy thật hào hứng. Một phụ nữ gan dạ, can đảm, có hào khí, bén nhậy. Vừa nhìn thấy vùng đất mới chiếm đóng đã phân biệt được ngay những gì mà nhiều người trí thức phải một thời gian dài mới thấy được, thậm chí cho tới hôm nay còn có những người vẫn chưa thấy . Ý muốn nói bà không bị định kiến, vứt bỏ được ngay những gì đã đúc khuôn con người bà qua cái khung trồng người xã hội chủ nghĩa của bác, một đảng viên ngay từ thuở thiếu thời..
Nhưng qua bài viết “Món Ăn Chân Lý” mới đây khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ miên man, không lẽ lại như thế.
Những điều tôi sắp nói ra sau đây hoàn toàn có tính cách cá nhân, đúng tôi chỉ nêu lên những thắc mắc, những suy tư do kinh nghiệm có được từ ngày nếm mùi xã hội chủ nghĩa do bác nhập khẩu vô. Vì có những người sống với cộng sản đến khi chết vẫn chưa biết người bên cạnh mình là cộng sản. Người cộng sản cũng hoan hô đả đảo những gì mình hoan hô đả đảo, phê phán, chỉ trích những gì mình phê phán chỉ trích, nhiều khi họ còn làm tích cực hơn.
Xã hội miền Bắc trước 1975 khép kín, chỉ biết những gì đảng cho biết, nói những gì đảng cho nói. Nhưng cấp lãnh đạo, họ cũng đi khắp năm châu bốn biển, biết thế nào là dân chủ tự do, khao khát của người dân, nhưng họ không ban phát, không muốn người dân được hường những quyền căn bản đó. Cũng có nhiều người dân thường biết và còn biết rất rõ là họ và toàn dân đang bị đảng lừa, đảng bịp, những đành cam tâm nhẫn nhục sống qua ngày, nếu không muốn vướng vào vòng lao lý, đầy ải.
Nhưng làm sao bịt mắt người dân được mãi một khi họ chứng kiến cảnh Sàigòn, những đô thị, và đặc biệt cách sống và lối suy nghĩ của toàn dân miền Nam. Nên họ đã phải chuẩn bị và tìm phương kế đối phó với cơn khủng hoàng này.
Họ có rất nhiều phương cách. Ngoài chính sách hộ khẩu khủng bố, đàn áp,họ dùng những trí thức văn nghệ sĩ của miền Nam bị kẹt lại, hay những kẻ thời cơ sáng tác ca tụng chế độ mới; bôi nhọ chế độ Miền Nam gửi cán bộ văn hoá thông tin ra hải ngoại.
Rất nhiều, nhưng có hai trường hợp điển hình: Hiện tượng Bùi Tín và hiện tương Dương Thu Hương. Riêng Bác Bùi Tín, xin Bác thứ lỗi nếu những suy nghĩ này không đúng. Hiện thời thành thật mà nói tôi rất mê những bài viết của Bác, rất bổ ích, và thấy mỗi câu, mỗi ý, mỗi thông tin trong bài của Bác như những nhát búa tạ giáng vào đầu những tên chóp bu của Hà nội.
Một người tầm cỡ như Bác đi khắp đó đây, kiến thức uyên bác, nhưng lập trường vững vàng cũng thể hiện phần nào rõ nét qua thái độ của Bác với ông Dương văn Minh ngay trước lúc đọc lời đầu hàng. Chỉ một thời gian ngắn sau đó Bác xin tỵ nạn chính trị tại Pháp. Nhiều người trong đó có tôi cảm thấy thật vui và thấy được niềm hy vọng, vì có cán bộ trí thức cao cấp đã can đảm phản kháng chế độ. Nhưng một số bài viết của Bác, đặc biệt về nhân vật hồ chí minh. Thấy như có điều gì hơi lấn cấn, không ổn.
Sau này, khi Liên sô và Đông Âu sụp đổ, lập trường của Bác mới giứt khoát. Không còn nhập nhằng nữa; chẳng hạn qua bài viết của Bác khi so sánh hồ chí minh với Ông Ngô đình Diệm. Và mới đây đến hiện tượng Dương thu Hương mới thực sự khiến tôi suy nghĩ về buớc đầu tỵ nạn của Bác, chứ thực ra trước đây tôi không có một chút nào nghi vấn về Bác. Còn bây giờ bác là một những con chim đầu đàn chống cộng, và chống cộng có hiệu quả, vì hơn ai hết Bác biết rõ “tẩy” của chúng.
Còn Dương thu Hương khi vừa vào tới Saigòn đã ngồi phệt xuớng hè phố khóc hu hu tuyên bố: “Ôi thôi, kẻ mọi rợ giải phóng người văn minh rồi.” Và rồi mọi người say mê đọc “Chốn Không Người, Con Đường Mù ...” theo dõi và thấy thật đã lỗ nhĩ qua những câu trả lời phỏng vấn của bà trên đài Little Saigon. Nếu lỡ không nghe kịp, lại nối mạng nghe lại. Uống cạn, uống hết, không bỏ sót một câu phát biểu nào của bà. Đã thế, còn hứng thú kể lại cộng thêm lời bình cho bạn bè cùng thưởng thức: “Bà chửi việt cộng đã quá. Bà văng búa tạ vào mặt bọn chúng. Chắc là chúng phải mở mắt ra mà nhìn những lỗi lầm của mình và mau chóng sửa sai, còn không bịt tai chui xuống đất mà trốn.”
Bà tuyên bố văng mạng, nhưng cũng bị tù đại khái, nếu so với Luật sư Lê thị Công Nhân thì Luật sư Nhân phải được tha lâu rồi mới phải. Bà xuất ngoại thoải mái. Cái lúc bà tuyên bố ngon lành nhất, ai cũng nghĩ bà mà về kỳ này là tiêu. Nhưng bà tuyên bố không thèm ở lại dứt khoát về để “...” vào mặt bọn chúng. Nhưng rồi bà về thoải mái.
Sau này người ta thấy bà định cư tại Pháp. Nhiều người hy vọng, qua cuộc sống thanh thản, đêm đến không phải e dè tiếng chó sủa, không phải thót tim khi nghe tiếng gõ cửa sẽ giúp bà ghi lại những uẩn khúc qua cuộc sống đầy thủ đoạn, lừa lọc bẩn thỉu của chế độ đem lại cho độc giả những kinh nghiệm sống sau bức màn cộng sản với những tác phẩm mới..
Mọi người nín thở, điều trông chờ đã tới: “Đỉnh Cao Chói Lọi” ra đời. Nhưng oai hơn một bậc bằng tiếng Pháp “Au Zénith” có lẽ thời gian ngắn ngủi ở Pháp đã làm bà quên tiếng Việt và chỉ diễn tả được bằng tiếng Pháp thôi. Trong khi chờ đợi bản tiếng Việt xuất bản, người ta có thể đọc được trên những trang web. Thú thực cũng chờ để mua vì nghĩ phải ngon lành hơn những tác phẩm trước, hay ít ra cũng bằng. Những đọc thấy nhạt nhẽo quá nên không đủ can đảm đọc hết mà sau đó chỉ đọc những bản tóm lược. Và nhất là mới đây đọc bài “Món Ăn Chân Lý” chính thức phản ứng với những ý kiến của độc giả bốn phương về tác phẩm mới nhất: “Đỉnh Cao Chói Lọi” của bà. Trong đó ý kiến của tác giả “Bác cháu ta lên mạng”, bác nói với thằng tèo: “Rõ thật con Hương nó giở hơi”.
Nhưng ngồi suy đi nghĩ lại “con Hương” nó không giở hơi chút nào, nhưng bà ta viết có tính toán. Và những điều được nói lên trong tác phẩm có chủ ý, có mục đích. Những suy nghĩ này, xin nhắc lại một lần nữa hoàn toàn cá nhân, và nếu không đúng xin bà Hương bỏ qua cho.
Trong lúc đảng cộng sản trong nước đang ra sức bắt mọi người, nhất là thế hệ sau nay “học tâp và làm theo gương bác hồ”, những nguời bên ngoài lại đưa ra những bằng chứng hết sức thuyết phục cuộc đời thật của hồ chí minh. Thành ra việc thần thánh hoá ông ta không còn tác dụng nữa, hay những cây viết của đảng viên trung kiên không thể thuyết phục được ai. Lớp người già ở hải ngoại họ không cần thuyết phục bởi họ nghĩ nếu có thuyết phục cũng vô ích, chỉ thêm nhếch nhác, rách việc.
Nhưng còn lớp trẻ, những người không hệ luỵ chiến tranh. Những đầu óc không bị bất cứ một nếp suy tư, định kiến nào chi phối. Thế hệ này được hấp thụ một lối suy tư mới hoàn toàn độc lập. Cụ thể, khi đưa ra một nhân vật lịch sử phải mang tính người hơn, không được là thiên thần, như vậy dễ thuyết phục hơn. Dương Thu Hương đã đáp ứng đòi hỏi nay, khi diễn tả lại hình ảnh “hồ chí minh”. Hồ chí minh cũng sex, con rơi khi mới lớn, cũng yêu thuơng mùi mẫm. Còn lên án bọn chóp bu Hànội đã ngăn cản cuộc tình sau cùng của “bác” để tạo cho bác một khuôn mặt cha già dân tộc. Nhưng sau cùng Dương Thu Hương cho độc giả (lớp trẻ) một hồ chí minh là một người yêu nước và dân tộc mình không ai sánh bằng, chống ngoại bang và biết cách chống. Một khuôn mặt yêu nước cao nhất “đỉnh cao chói lọi”, ánh sáng này lấp toả mọi anh hùng dân tộc khác. Lê Lợi, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Quang Trung đi chỗ khác chơi. Trong khi mọi nguời đang mong một Quang Trung khác chiếm lại Ải Nam Quan, và Thác Bản Giốc.
Diễn tả như vậy dễ thuyết phục thế hệ trẻ hơn. Một lãnh tụ cũng phải có những đăm mê, cũng phải có những khuyết điểm mang tính người. Còn thần thánh hoá, sống cứ như thiên thần chỉ thuyết phục những lớp già quê mùa, thiếu hiểu biết, không biết nhận xét và thông tin bưng bít. Lỗi thời rồi, phải dùng chiêu khác. Chiêu mới này thể hiện qua “Đỉnh Cao Chói Lọi”. Tất cả những màn khóc khi vào tới Sàigon, những lời chửi thí mạng cùi, những ngày tháng trong tù của bà cũng chỉ là để chuẩn bị cho việc giúp đảng sửa lại hình ảnh hồ chí minh.
Không nói tới về những khuyết điểm, những trò bịp bợm lửa đảo của hồ chí minh, chỉ mỗi việc hồ chí minh du nhập chủ thuyết cộng sản và chính sách đấu tranh giai cấp vào Việt nam đủ nói lên những sai lầm chết người và tội đồ của dân tộc, làm Việt nam trở thành một nước lạc hậu sau những nước láng giềng cả nửa thế kỷ như mọi người đều thấy. Trên thế gian này từ cổ chí kim chỉ mỗi học thuyết cộng sản là giết hàng loạt dân của chính minh. Ngày nay người ta thấy hình ảnh Việtnam qua phi công hàng không Việtnam trên đất Nhật, qua nhân viên toà đại sứ Vietnam buôn bán ngà voi, qua dân oan nheo nhóc đói khát, vất vưởng trên hè phố đi khiếu ngày này kiện qua ngày khác, qua những người chài lưới Việtnam bị tầu lạ ủi giữa đêm tối ... còn lãnh đạo là những “tư bản Đỏ” kếch sù.
Tóm lại, “Đỉnh Cao Chói Lọi” nhằm vào đối tượng trẻ; viết theo đường lối, theo nghị quyết 36 và chỉ thị của đảng.nhằm thay đổi diện mạo hồ chí minh để kéo dài sự thống trị của đảng.
Chuyện trên mây thì rất nhiều và cũng rất nhiều người biết, nó xẩy ra hằng ngày, hằng giờ tại Việtnam ngày nay. Xin chân thành cám ơn những ai ghé mắt đến những dòng này.
Bùi Lộc
Lẽ ra tôi phải đặt tựa đề cho bài viết là những chuyện tưởng như không thật thì lại thật, còn những chuyện tưởng như thật thì lại không thật.
Số là tôi đang nghĩ về chuyện trước 75 (chuyện phong thần), một bé gái tưới đầy săng vào mình châm lửa chạy đâm vào bồn chứa kho xăng Thủ Thiêm, khiến kho xăng bốc cháy. Em chết là cái chắc và được phong “anh hùng”. Không biết em có chị em hay cháu gái xa gần nào phải ở lỗ cho mấy anh chàng Đài Loan hay Đại hàn coi chơi không. Không biết em có biết ngôi nhà tổ của bác Dũng to cỡ nào không? bà cựu ngoại trưởng Nguyễn Thị Bình lúc em tưới xăng vào người có mấy căn nhà không? nhà bác Phiêu trang trí ngà voi, trống đồng Ngọc Lữ, bác lại đem cả tượng Phật về nhà phù hộ cho bác được trường thọ để chống tham nhũng không?. Không biết em có biết bác Mạnh ký dâng mỏ bauxite tại Cao nguyên Trung phần cho Tầu và được bọn nó thưởng cho bác ta những gì không?. Em là anh hùng thì riêng phần em đang nơi chín suối sướng thoải mái, vô tư rồi, nhưng mùi da thịt em vẫn phảng phất quanh đây, và những thân nhân của em thì đang than trời.
Có lẽ họ cũng hơi có chút xíu hy vọng vì ông nguyễn thanh sơn, phó trường ban tôn giáo nhà nước mới trả lời Phài đoàn tôn giáo Hoa kỳ một cách “hết sức cải cách ruộng đất” là nhất định không trả đất nhà thờ vì nhà thờ là địa chủ và dân Việt nam bây giờ lên đến 90 triệu dân đang cần đất để ở. Họ giữ đất nhà thờ lại để cấp phát cho dân đấy. Hôm nọ họ làm vườn hoa ở đất Toà Khâm sứ là vội quá nên lộn thôi, chứ thực ra là để cấp phát cho dân nghèo mới đúng. Diện tích Việtnam là 320.000 Km2 gì đó. Trừ đi một nửa canh tác, giao thông, vườn hoa, công viên, công ốc. Phần còn lại phát cho mỗi đảng viên 2 mẩu. còn lại bao nhiêu chia đống đều cho 87,000,000 dân. Theo ông Sơn nói dân bây giờ là 90.000.000 mang trừ đi 3.000.000 đảng viên vị chi còn lại 87.000.000 dân thường. Trong cái khoản trên quên chưa trừ đi cái khoản bác Phiêu và bác Mạnh biếu Tầu nửa. Phải trừ đi khoản đó rồi hãy chia, không rồi lại cãi cọ khiếu kiện làm đảng khó giải quyết. Như vậy là rõ ràng, không còn mập mờ. Mọi người đều được phân chia công minh, sòng phằng, đúng tiêu chuẩn xã hội chủ nghĩa.
Rồi chuyện mới đây bà Dương thu Hương viết bài “Món Ăn Chân Lý” phản ứng với những ý kiến khắp nơi trong nước cũng như hải ngoại đối với cuốn sách “Đỉnh Cao Chói Lọi” của bà. Bà nói những người phe ông Hồ tức tối kết án bà phản bội, dám nói bác mê sex, có con rơi lúc mới lớn trong khi bác còn trinh, dám đụng đến lãnh tụ kính yêu của họ. Còn với người bên ngoài, những người chống cộng nhắm mắt lại không thấy được những điểm sáng của nhận vật hồ chí minh, một lãnh tụ tầm cỡ của dân tộc.
Bà nói bà không ngạc nhiên về phản ứng của hai nhóm người Việt này. Nhưng bà sửng sốt về ý kiến của những nhà trí thức, những người nghiên cứu. Bà nói họ là những người hiểu biết, trầm tĩnh, cân nhắc thì họ phải nhìn ra đâu là sự thật. Xem ra họ cũng mù mờ chẳng nắm bắt được sự thật, cũng nông cạn vậy thôi. Bà nhấn mạnh làm gì có chuyện hồ chí minh bán Cụ Phan Bội Châu cho Phòng Nhì Pháp. Chỉ là chuyện dựng đứng, phịa, tào lao không bằng chứng.
Thực ra chuyện ông hồ bán Nhà Cách Mạng Phan Bội Châu cho Pháp có hay không người Pháp biết rõ quá mà, có lẽ họ cũng muốn cái mỏ bauxite hay kim cương vàng bạc gì đó chăng. Cũng như chuyện ông hồ chết năm 1932 vì ho lao, người Anh biết rất rõ, vì lúc đó ông hồ đang bị họ cầm tù. Giả như nếu ông không ở tù không lẽ một người như ông mà tình báo Anh đang hoạt dộng mạnh trên nước Trung hoa mà lại khờ khạo đến nỗi ông sống hay chết cũng không biết.
Ngay khi nghe và đọc những tư tưởng phản kháng của bà khi vừa chân ướt chân ráo bước vô Sàigòn tôi thấy thật hào hứng. Một phụ nữ gan dạ, can đảm, có hào khí, bén nhậy. Vừa nhìn thấy vùng đất mới chiếm đóng đã phân biệt được ngay những gì mà nhiều người trí thức phải một thời gian dài mới thấy được, thậm chí cho tới hôm nay còn có những người vẫn chưa thấy . Ý muốn nói bà không bị định kiến, vứt bỏ được ngay những gì đã đúc khuôn con người bà qua cái khung trồng người xã hội chủ nghĩa của bác, một đảng viên ngay từ thuở thiếu thời..
Nhưng qua bài viết “Món Ăn Chân Lý” mới đây khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ miên man, không lẽ lại như thế.
Những điều tôi sắp nói ra sau đây hoàn toàn có tính cách cá nhân, đúng tôi chỉ nêu lên những thắc mắc, những suy tư do kinh nghiệm có được từ ngày nếm mùi xã hội chủ nghĩa do bác nhập khẩu vô. Vì có những người sống với cộng sản đến khi chết vẫn chưa biết người bên cạnh mình là cộng sản. Người cộng sản cũng hoan hô đả đảo những gì mình hoan hô đả đảo, phê phán, chỉ trích những gì mình phê phán chỉ trích, nhiều khi họ còn làm tích cực hơn.
Xã hội miền Bắc trước 1975 khép kín, chỉ biết những gì đảng cho biết, nói những gì đảng cho nói. Nhưng cấp lãnh đạo, họ cũng đi khắp năm châu bốn biển, biết thế nào là dân chủ tự do, khao khát của người dân, nhưng họ không ban phát, không muốn người dân được hường những quyền căn bản đó. Cũng có nhiều người dân thường biết và còn biết rất rõ là họ và toàn dân đang bị đảng lừa, đảng bịp, những đành cam tâm nhẫn nhục sống qua ngày, nếu không muốn vướng vào vòng lao lý, đầy ải.
Nhưng làm sao bịt mắt người dân được mãi một khi họ chứng kiến cảnh Sàigòn, những đô thị, và đặc biệt cách sống và lối suy nghĩ của toàn dân miền Nam. Nên họ đã phải chuẩn bị và tìm phương kế đối phó với cơn khủng hoàng này.
Họ có rất nhiều phương cách. Ngoài chính sách hộ khẩu khủng bố, đàn áp,họ dùng những trí thức văn nghệ sĩ của miền Nam bị kẹt lại, hay những kẻ thời cơ sáng tác ca tụng chế độ mới; bôi nhọ chế độ Miền Nam gửi cán bộ văn hoá thông tin ra hải ngoại.
Rất nhiều, nhưng có hai trường hợp điển hình: Hiện tượng Bùi Tín và hiện tương Dương Thu Hương. Riêng Bác Bùi Tín, xin Bác thứ lỗi nếu những suy nghĩ này không đúng. Hiện thời thành thật mà nói tôi rất mê những bài viết của Bác, rất bổ ích, và thấy mỗi câu, mỗi ý, mỗi thông tin trong bài của Bác như những nhát búa tạ giáng vào đầu những tên chóp bu của Hà nội.
Một người tầm cỡ như Bác đi khắp đó đây, kiến thức uyên bác, nhưng lập trường vững vàng cũng thể hiện phần nào rõ nét qua thái độ của Bác với ông Dương văn Minh ngay trước lúc đọc lời đầu hàng. Chỉ một thời gian ngắn sau đó Bác xin tỵ nạn chính trị tại Pháp. Nhiều người trong đó có tôi cảm thấy thật vui và thấy được niềm hy vọng, vì có cán bộ trí thức cao cấp đã can đảm phản kháng chế độ. Nhưng một số bài viết của Bác, đặc biệt về nhân vật hồ chí minh. Thấy như có điều gì hơi lấn cấn, không ổn.
Sau này, khi Liên sô và Đông Âu sụp đổ, lập trường của Bác mới giứt khoát. Không còn nhập nhằng nữa; chẳng hạn qua bài viết của Bác khi so sánh hồ chí minh với Ông Ngô đình Diệm. Và mới đây đến hiện tượng Dương thu Hương mới thực sự khiến tôi suy nghĩ về buớc đầu tỵ nạn của Bác, chứ thực ra trước đây tôi không có một chút nào nghi vấn về Bác. Còn bây giờ bác là một những con chim đầu đàn chống cộng, và chống cộng có hiệu quả, vì hơn ai hết Bác biết rõ “tẩy” của chúng.
Còn Dương thu Hương khi vừa vào tới Saigòn đã ngồi phệt xuớng hè phố khóc hu hu tuyên bố: “Ôi thôi, kẻ mọi rợ giải phóng người văn minh rồi.” Và rồi mọi người say mê đọc “Chốn Không Người, Con Đường Mù ...” theo dõi và thấy thật đã lỗ nhĩ qua những câu trả lời phỏng vấn của bà trên đài Little Saigon. Nếu lỡ không nghe kịp, lại nối mạng nghe lại. Uống cạn, uống hết, không bỏ sót một câu phát biểu nào của bà. Đã thế, còn hứng thú kể lại cộng thêm lời bình cho bạn bè cùng thưởng thức: “Bà chửi việt cộng đã quá. Bà văng búa tạ vào mặt bọn chúng. Chắc là chúng phải mở mắt ra mà nhìn những lỗi lầm của mình và mau chóng sửa sai, còn không bịt tai chui xuống đất mà trốn.”
Bà tuyên bố văng mạng, nhưng cũng bị tù đại khái, nếu so với Luật sư Lê thị Công Nhân thì Luật sư Nhân phải được tha lâu rồi mới phải. Bà xuất ngoại thoải mái. Cái lúc bà tuyên bố ngon lành nhất, ai cũng nghĩ bà mà về kỳ này là tiêu. Nhưng bà tuyên bố không thèm ở lại dứt khoát về để “...” vào mặt bọn chúng. Nhưng rồi bà về thoải mái.
Sau này người ta thấy bà định cư tại Pháp. Nhiều người hy vọng, qua cuộc sống thanh thản, đêm đến không phải e dè tiếng chó sủa, không phải thót tim khi nghe tiếng gõ cửa sẽ giúp bà ghi lại những uẩn khúc qua cuộc sống đầy thủ đoạn, lừa lọc bẩn thỉu của chế độ đem lại cho độc giả những kinh nghiệm sống sau bức màn cộng sản với những tác phẩm mới..
Mọi người nín thở, điều trông chờ đã tới: “Đỉnh Cao Chói Lọi” ra đời. Nhưng oai hơn một bậc bằng tiếng Pháp “Au Zénith” có lẽ thời gian ngắn ngủi ở Pháp đã làm bà quên tiếng Việt và chỉ diễn tả được bằng tiếng Pháp thôi. Trong khi chờ đợi bản tiếng Việt xuất bản, người ta có thể đọc được trên những trang web. Thú thực cũng chờ để mua vì nghĩ phải ngon lành hơn những tác phẩm trước, hay ít ra cũng bằng. Những đọc thấy nhạt nhẽo quá nên không đủ can đảm đọc hết mà sau đó chỉ đọc những bản tóm lược. Và nhất là mới đây đọc bài “Món Ăn Chân Lý” chính thức phản ứng với những ý kiến của độc giả bốn phương về tác phẩm mới nhất: “Đỉnh Cao Chói Lọi” của bà. Trong đó ý kiến của tác giả “Bác cháu ta lên mạng”, bác nói với thằng tèo: “Rõ thật con Hương nó giở hơi”.
Nhưng ngồi suy đi nghĩ lại “con Hương” nó không giở hơi chút nào, nhưng bà ta viết có tính toán. Và những điều được nói lên trong tác phẩm có chủ ý, có mục đích. Những suy nghĩ này, xin nhắc lại một lần nữa hoàn toàn cá nhân, và nếu không đúng xin bà Hương bỏ qua cho.
Trong lúc đảng cộng sản trong nước đang ra sức bắt mọi người, nhất là thế hệ sau nay “học tâp và làm theo gương bác hồ”, những nguời bên ngoài lại đưa ra những bằng chứng hết sức thuyết phục cuộc đời thật của hồ chí minh. Thành ra việc thần thánh hoá ông ta không còn tác dụng nữa, hay những cây viết của đảng viên trung kiên không thể thuyết phục được ai. Lớp người già ở hải ngoại họ không cần thuyết phục bởi họ nghĩ nếu có thuyết phục cũng vô ích, chỉ thêm nhếch nhác, rách việc.
Nhưng còn lớp trẻ, những người không hệ luỵ chiến tranh. Những đầu óc không bị bất cứ một nếp suy tư, định kiến nào chi phối. Thế hệ này được hấp thụ một lối suy tư mới hoàn toàn độc lập. Cụ thể, khi đưa ra một nhân vật lịch sử phải mang tính người hơn, không được là thiên thần, như vậy dễ thuyết phục hơn. Dương Thu Hương đã đáp ứng đòi hỏi nay, khi diễn tả lại hình ảnh “hồ chí minh”. Hồ chí minh cũng sex, con rơi khi mới lớn, cũng yêu thuơng mùi mẫm. Còn lên án bọn chóp bu Hànội đã ngăn cản cuộc tình sau cùng của “bác” để tạo cho bác một khuôn mặt cha già dân tộc. Nhưng sau cùng Dương Thu Hương cho độc giả (lớp trẻ) một hồ chí minh là một người yêu nước và dân tộc mình không ai sánh bằng, chống ngoại bang và biết cách chống. Một khuôn mặt yêu nước cao nhất “đỉnh cao chói lọi”, ánh sáng này lấp toả mọi anh hùng dân tộc khác. Lê Lợi, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Quang Trung đi chỗ khác chơi. Trong khi mọi nguời đang mong một Quang Trung khác chiếm lại Ải Nam Quan, và Thác Bản Giốc.
Diễn tả như vậy dễ thuyết phục thế hệ trẻ hơn. Một lãnh tụ cũng phải có những đăm mê, cũng phải có những khuyết điểm mang tính người. Còn thần thánh hoá, sống cứ như thiên thần chỉ thuyết phục những lớp già quê mùa, thiếu hiểu biết, không biết nhận xét và thông tin bưng bít. Lỗi thời rồi, phải dùng chiêu khác. Chiêu mới này thể hiện qua “Đỉnh Cao Chói Lọi”. Tất cả những màn khóc khi vào tới Sàigon, những lời chửi thí mạng cùi, những ngày tháng trong tù của bà cũng chỉ là để chuẩn bị cho việc giúp đảng sửa lại hình ảnh hồ chí minh.
Không nói tới về những khuyết điểm, những trò bịp bợm lửa đảo của hồ chí minh, chỉ mỗi việc hồ chí minh du nhập chủ thuyết cộng sản và chính sách đấu tranh giai cấp vào Việt nam đủ nói lên những sai lầm chết người và tội đồ của dân tộc, làm Việt nam trở thành một nước lạc hậu sau những nước láng giềng cả nửa thế kỷ như mọi người đều thấy. Trên thế gian này từ cổ chí kim chỉ mỗi học thuyết cộng sản là giết hàng loạt dân của chính minh. Ngày nay người ta thấy hình ảnh Việtnam qua phi công hàng không Việtnam trên đất Nhật, qua nhân viên toà đại sứ Vietnam buôn bán ngà voi, qua dân oan nheo nhóc đói khát, vất vưởng trên hè phố đi khiếu ngày này kiện qua ngày khác, qua những người chài lưới Việtnam bị tầu lạ ủi giữa đêm tối ... còn lãnh đạo là những “tư bản Đỏ” kếch sù.
Tóm lại, “Đỉnh Cao Chói Lọi” nhằm vào đối tượng trẻ; viết theo đường lối, theo nghị quyết 36 và chỉ thị của đảng.nhằm thay đổi diện mạo hồ chí minh để kéo dài sự thống trị của đảng.
Chuyện trên mây thì rất nhiều và cũng rất nhiều người biết, nó xẩy ra hằng ngày, hằng giờ tại Việtnam ngày nay. Xin chân thành cám ơn những ai ghé mắt đến những dòng này.
Bùi Lộc
No comments:
Post a Comment