Saturday, April 3, 2010

Về Đất - Kim Âu



Kim Âu

Nếu bảo họ đấu tranh CUỘI, ở tù CUỘI, thì sao các vị ở hải ngoại, không ai dám về trong nước để “đóng phim” đấu tranh CUỘI và ở tù CUỘI như Khối 8406 và Đảng Thăng Tiến, v.v… ???”.

Thật ra khi ông Võ văn Sáu viết ra câu văn này ông không hề thấy sự vô lý của ông khi viết ra như vậy. Bởi vì một người đã kết luận về trò “đấu tranh cuội” có nghĩa là họ không bao giờ tin vào chuyện đấu tranh chống lại chế độ cộng sản độc tài, toàn trị mà được hưởng đầy đủ những đặc quyền, đặc lợi, ưu đãi như mọi người đã thấy.

Tất nhiên khi không tin, họ sẽ không bao giờ tự đâm đầu vào cạm bẫy. Ngược lại những kẻ nào tin rằng những gì mà các “nhà đấu tranh cuội” đang làm trò là đấu tranh thật, mới là những người nên khăn gói “laptop”, “điện thoại viễn liên”, ít tiền dắt túi lên đường trở về quốc nội gia nhập hàng ngũ “đấu tranh cuội” để được hưởng những đặc quyền, đặc lợi như “ngôn sứ” và “thánh nữ “ của họ đang thượng hưởng.

Người không tin có nghĩa là họ thừa kinh nghiệm để biết rõ “hễ ai có tư tưởng chống cộng thật sự mà lộ ra sẽ bị đàn áp thê thảm, hứng chịu mọi đòn thù nham hiểm nhất”. Ông Võ văn Sáu cũng viết khá rõ: ”Bọn man di Việt gian CS có cả ngàn cách để diệt những nhà tranh đấu: Như bắt bớ, giam cầm, cho du đảng hành hung, cho du đãng ném phân vào nhà, cắt điện thoại, cắt internet, đuổi việc, đuổi cả con cái không cho đi học, làm khó dễ đủ thứ, v..v…” chúng tôi thêm vào vài dẫn chứng “xe đụng” như Đinh Bá Thi, viết “lách” giỏi như vợ chồng kịch tác gia Lưu Quang Vũ - Xuân Quỳnh thì “xe cán” nát thây.

Đã biết như thế, tất nhiên chẳng ai ngu dại tự mình đút đầu vào rọ. Vì thế, việc ưu tiên về nước đấu tranh phải dành cho người tin vào những trò “đấu tranh dân chủ cuội”, tin vào sự thay đổi của bạo quyền cộng sản như Chu Tất Tiến, Nguyễn Đạt Thịnh, Lê văn Ấn, Võ văn Sáu, Đinh Thạch Bích, Trần Phong Vũ, Trần đình Phục, Trần văn Thưởng, (Nguyễn văn Tánh, Nguyễn văn Tần. Nguyễn Bác Ái, Nguyễn Ngọc Tiên mấy vị này vừa thể hiện niềm tin qua việc nhân danh các cộng đồng ra tuyên bố, tuyên mẹ để chuẩn bị trao giải Oscar cho thánh nữ và ngôn sứ)..v..v…

Theo như quý vị này đã xác tín thì bảo đảm các vị này về ở vài năm tù cũng chẳng sao vì quý vị vẫn hàng tuần được thăm nuôi, “xã hội nuôi”, được xem TV, báo Nhân Dân, Pháp Luật, Kinh Thánh, Kinh Phật, vẫn có quyền ngồi rung đùi dịch kinh sách, vuốt râu làm vài trăm bài thơ, viết vài nghìn trang “Nhật Ký Trong Tù” chuyển ra hải ngoại để in ấn, xuất bản, tổ chức ra mắt sách “khiếm diện”, từng chi tiết hoạt động trong tù của quý vị vẫn được thông báo cập nhật. Vợ con, thân nhân của quý vị vẫn được mời đến các diễn đàn nhân quyền để biểu dương tinh thần tranh đấu “oanh liệt, kiên cường” của quý vị, gia đình của quý vị vẫn thay mặt quý vị nhận giải này, giải nọ, kể cả “giải rút”. Thậm chí, quý vị có bị táo bón hay bị “phù” vì “thiếu xương thừa mỡ”, bị “stroke” bại liệt nửa người thì đạo diễn vẫn cứ cho tay chân quý vị hoạt động bình thường, băng đảng của quý vị vẫn nhận được thông tin có cớ để quyên góp, vận động yểm trợ cho quý vị vững tâm để làm “tù nhân lương tháng”.

Còn chờ gì nữa? Những kẻ thấy và TIN mà không noi gương “thánh nữ và ngôn sứ”, không đi theo con đường của “thần tượng” chẳng phải quá hèn lắm ru?

Chúng tôi chắc chắn không hèn vì chúng tôi là những người đã từng tiên phong tận hiến, có điều chúng tôi KHÔNG NGU. Chúng tôi đã trải nghiệm xà lim khám tối, cùm kẹp nhục hình thê thảm nhiều năm đến thừa sống, thiếu chết, thân mang di chứng bệnh tật. Chúng tôi không thể về công khai chống đối vì chúng tôi không phải là những diễn viên được “order” để “đóng phim đấu tranh”. Chúng tôi dứt khoát không tin, chúng tôi cũng không mơ ghế nên chúng tôi không khờ khạo về để nộp mình cho dã thú.

Chúng tôi phải ở lại đây để làm chức năng kẻ sĩ vạch trần những trò buôn xương, bán máu dân tộc Việt Nam của bọn tư bản cá mập và cộng sản như trước đây chúng đã làm vào thời kỳ “Chiến Tranh Uỷ Nhiệm hay Chiến Tranh Ý Thức Hệ”.

Chúng tôi phải ở lại đây để cảnh tỉnh những người yêu nước không nên rơi vào cạm bẫy. Chúng tôi phải ở lại đây để ngăn chặn bọn lưu manh chính trị chuyên nghề buôn bán chiêu bài để xiết máu, hô hào quyên tiền bỏ túi làm giàu một cách bất lương. Chúng tôi phải ở lại đây để bôi vôi vào những con đỉa đang hút máu đồng bào tỵ nạn của chúng tôi suốt ba mươi lăm năm qua.

Tất nhiên lũ đỉa phải vôi chúng sẽ dẫy lên đành đạch, chúng sẽ phỉ báng chúng tôi bằng những ngôn từ hạ tiện mà không cần biết tới sự thật, nhưng cuối cùng thì những kẻ gỉa hình sẽ tự bộc lộ “bản lai diện mục” của chính họ. Chúng tôi là những người đã trải nghiệm đấu tranh và tù tội từ lâu nên không cần tự đặt mình vào vai trò của người trong nước. Bởi chính chúng tôi là những người đã bị đánh bật rễ khỏi đất nước để trở thành người lưu vong.

Chúng tôi không kêu gọi hay vạch ra đường lối đấu tranh cho bất kỳ ai. Tinh thần chống áp bức và thời thế sẽ thúc đẩy những người bị áp bức tự đứng lên bằng sức mạnh của chính họ. Biểu tình bạo động hay đấu tranh vũ trang không phải là khùng điên hay ngu ngốc khi thời thế cho phép những người bị áp bức không có tự do, nhân quyền cương quyết đứng lên, vì “Freedom isn’t free”.

Chứng kiến những hiện tượng nghịch lý, chúng tôi phải lên tiếng nhận xét, luận giải, chứng minh đâu là sự thật để ngăn ngừa họa hại xảy ra cho những người yêu nước chân chính ngây thơ. Tất nhiên sự thật không làm cho những kẻ mưu đồ hài lòng.

Trại 5 Lam Sơn, chúng tôi đã qua đó ngắm những tàn phượng rủ từ năm 1979. Căn phòng biệt giam ở chếch cổng trại Ba Sao, nhìn xuống kho chứa rượu Mơ, chúng tôi đã bị cô lập ở đó bên cạnh nữ sĩ Thuỵ An từ khi Hiệp định Paris được ký kết 27-1-1973 cho tới 19-5-1973 bị đày lên cùm tại trại Cổng Trời cho tới sau 30 – 4 - 1975. Con đường khổ nạn đó chúng tôi đã đi trước, đã tường tận.

Hơn ai hết, chúng tôi thừa trải nghiệm để có cái nhìn sáng tỏ nhất về “bản chất kẻ thù của dân tộc là bè lũ Việt Cộng tay sai cho Quốc Tế Cộng Sản không bao giờ khoan nhượng với bất kỳ một người nào “còn một tế bào não nuôi ý thức chống lại chúng”.

Những vị nào cho rằng cộng sản ngày nay đã đổi thay vì những áp lực quốc tế, lời thách thức của ông Võ văn Sáu chính là điều kiện để quý vị lên đường hưởng dụng, xác tín những đổi thay “long trời lở đất” ấy.

Tin Chúa thì giáo dân đi nhà thờ rước lễ. Tin Phật thì Phật tử đến chùa tu tập.

Quý vị tin là cộng sản đã thay đổi cách đối xử từ tiêu diệt đến hòa hoãn, nhượng bộ, nuông chiều với những người đấu tranh chống lại chế độ của chúng thì còn ngần ngại gì không về nước để đấu tranh đòi hỏi tự do, dân chủ và nhân quyền mà phải ở lại Hoa Kỳ kéo dài kiếp lưu vong tỵ nạn làm gì?

Chúng tôi không dư thời gian để “bới bèo ra bọ” như ông bạn Võ văn Sáu nói. Nghe LTCN kể chuyện đọc “kinh thánh” chúng tôi chỉ tội nghiệp khi thấy LTCN ngôn bừa bãi “đến một lúc nào đó xã hội cực kỳ phát triển và đạt đến tự do đỉnh cao thì không cần nhà nước” rồi cười khành khạch như đười ươi.

Chế độ xài luật rừng thì luật sư chỉ được đào tạo theo chuẩn mực “RỪNG”, khoa trương một cách khiên cưỡng, gỉa dối đến khi diễn viên nhập vai thì sự thật phơi ra quá sức phũ phàng.

Mấy ngài chính khứa bát nháo ở hải ngoại thì rất trí tuệ trong những trò lừa bịp, nhưng hay bị cận thị. Quý vị cứ sa sả chửi bới bọn cộng sản chuyên xài “luật rừng”, là bọn ngu dốt thiến heo, mổ lợn nhưng quý vị quên bẵng hễ bọn thiến heo, mổ lợn, chăn trâu, cắt cỏ làm lãnh tụ thì nền giáo dục của chúng chỉ là nền giáo dục của bọn thiến heo, mổ lợn, chăn trâu, cắt cỏ sanh ra “bọ lắm hơn bèo”.

Bài viết này đến đây cũng đã khá dài, chúng tôi không thể không nhắc đến tên những người đã thể hiện NIỀM TIN VỮNG CHẮC như Chu Tất Tiến, Nguyễn Đạt Thịnh, Lê văn Ấn, Võ văn Sáu, Đinh Thạch Bích, Trần Phong Vũ, Trần đình Phục, Trần văn Thưởng, (Nguyễn văn Tánh, Nguyễn văn Tần. Nguyễn Bác Ái, Nguyễn Ngọc Tiên).

Chúng tôi thì hoàn toàn không tin, tuy nhiên nếu những vị đại diện văn phòng của khối 8406 và đảng Thăng Tiến ở hải ngoại dám thể hiện NIỀM TIN VỮNG CHẮC bằng cách ra tuyên bố trở về quốc nội đấu tranh công khai thì mong quý vị cho biết ngày lên đường để chúng tôi được tri ơn đồng thời tiễn đưa quý vị VỀ ĐẤT.

Trân trọng
Kim Âu


No comments:

Post a Comment