Friday, January 15, 2010

2009 Việt Nam Đã Vuột Mất Hai Cơ Hội - Đinh Lâm Thanh

Đinh Lâm Thanh

Cuối 2009, thử tính lại thành quả tranh đấu của người Việt Quốc Gia nhằm giải thể chế độ cộng sản, thì trong năm vừa qua chúng ta đã vuột mất hai cơ hội quan trọng. Đây là những dịp mà toàn dân có thể vùng dậy đồng loạt để lật đổ chế độ cộng sản. Tại quốc nội, những phong trào tranh đấu cần được đề cao nhưng trong đó phải kể đến một số tổ chức dân chủ còn mang tính cách tranh đấu salon, xuất hiện làm cảnh chờ thời và hành động đơn phương, rời rạc. Do đó nỗ lực nội địa không tạo được một sức mạnh khả dĩ có thể vận động quần chúng xuống đường đồng loạt dứt điểm chế độ cộng sản. Xét qua trong năm vừa rồi, chúng ta đã có được hai biến cố, có thể nói rằng, là những cơ hội hợp thời hợp lý, xảy ra đúng vào thời điểm sôi bỏng của cuộc tranh đấu chống chế độ cộng sản: Đó là dịp Trung cộng kéo dân quân qua khai thác bauxite sau khi đã chiếm xong các quần đảo Hoàng Sa - Trường Sa, và tiếp theo là, hai lần nổi dậy của giáo dân Thái Hà cũng như Tam Tòa.

A. Hai cơ hội

A1. Đảng cộng sản Việt Nam đã lộ hẳn bộ mặt bán nước cho quan thầy Tàu cộng. Chúng hết đường chối cãi khi Tàu tuyên bố Hoàng Sa Trường Sa thuộc chủ quyền của họ, đồng thời xua quân ngang nhiên xâm nhập hải phận cũng như đất liền của chúng ta. Đây chính là bằng cớ tội bán nước của đảng cộng sản Việt Nam mà chúng đã bưng bít từ lâu. Trước đây, giới trẻ cũng như sinh viên Việt Nam xuống đường chống Tàu cộng xâm chiếm các quần đảo cũng như nhượng 84.000 hecta đất thuộc phía Bắc (khu vực Ải Nam Quan và Bãi Giốc), ngụy quyền cộng sản đã vội vàng khống chế dập tắt các cuộc biểu tình để tránh mất lòng quan thầy. Mặt khác cộng sản âm mưu lái dư luận qua những biến cố thời sự khác, ví dụ việc tạo ra những mâu thuẩn trong các tổ chức tranh đấu tại quốc nội cũng như gây tranh cãi ở hải ngoại nhằm hướng dẫn tất cả mọi người hãy quên việc chống đối nhà nước đối với tội dâng biển và bán đất cho ngoại bang. Nhưng rồi kể từ ngày Tàu đỏ ồ ạt đưa từng sư đoàn chính quy cũng như công an và hàng vạn dân đói rách từ các tỉnh giáp ranh giới Việt Nam vào lập nghiệp, khai thác tài nguyên ngay trên quê hương của chúng ta thì lòng yêu nước của toàn dân đã bừng dậy sôi sục trở lại và sẵn sàng trong khí thế chiến đấu một mất một còn với tập đoàn cộng sản Hà nội. Đây là thời cơ để người trong nước cũng như hải ngoại đồng tâm kết hợp, siết tay nhau lật đổ đảng cộng sản hầu kết thúc cuộc chiến ý thức hệ đã kéo dài từ ngày chúng cướp được chính quyền năm 1945. Nhưng tiếc rằng cơ hội nầy đã vuột khỏi tầm tay !

A2. Vũ khí của cộng sản xứ nào cũng vậy, là dùng bao tử bao tử, tù ngục, súng đạn và tuyên truyền để thống trị người dân nhưng với Việt Nam, chúng đã vướng phải một trở ngại, đó là vấn đề tôn giáo. Nói một cách chính xác hơn, cộng sản xung khắc với tôn giáo: Nơi nào tôn giáo mạnh thì cộng sản không thể nẩy nở và tồn tại lâu dài. Lịch sử đã chứng minh, chính tôn giáo đã đánh sập thành trì cộng sản Đông Âu trong những thập niên trước đây. Đối với Việt Nam, để đối phó với một đất nước mà gần phần chín mươi trăm dân chúng đều theo tôn giáo, không Phật Giáo, Thiên Chúa Giáo, Cao Đài Giáo, Đạo Hòa Hảo thì là Đạo thờ Ông Bà Tổ Tiên nghĩa là một đất nước có truyền thống văn hóa Văn Minh sâu đậm, mang tính chất Nhân Bản con người và có một đời sống tâm linh Hữu Thần. Đảng cộng sản đã nhanh chóng thành lập những giáo hội quốc doanh và giao cho những tên đảng viên cộng sản hay những người tu hành vẫn còn nặng nghiệp Tham Sân Si lãnh đạo, nhằm xé đôi tổ chức và chia rẽ các tôn giáo lớn. Kết quả cho thấy, hiện giờ tại Việt Nam, những tôn giáo lớn đều có hai hệ thống, một do cộng sản dựng lên để phục vụ chế độ và một vẫn là nơi quy tụ những người hữu thần nhằm bảo vệ đạo giáo chân chính của họ. Nói riêng vấn đề Thiên Chúa Giáo, hàng giáo phẩm dù bị chia thành hai khối nhưng người tín hữu vẫn trung thành với đạo giáo và biết nghĩ đến quyền lợi tổ quốc. Qua hình thức đòi đất của con chiên từ Thái Hà (Bắc) đến Tam Tòa (Trung), người công giáo Việt Nam, do một số linh mục, giám mục không nằm trong hệ thống quốc doanh lãnh đạo, đã xuống đường đồng loạt, biểu tình bất bạo động, từ hàng chục ngàn đến hàng trăm ngàn giáo dân không ngoài mục đích bày tỏ hai lý tưởng: Bổn phận của người tín hữu đối với đạo giáo và của công dân trước hiện tình đất nước. Hàng trăm ngàn người tuân lệnh chủ chăn xuống đường đòi tài sản của giáo hội. Nhìn bên ngoài là nhiệm vụ của giáo dân trước hành động chống lại tình trạng cướp cạn tài sản của tôn giáo, nhưng xét cho kỹ, thì chính giáo dân đã xử dụng quyền công dân của họ nhằm tạo thời cơ cho tất cả các tôn giáo khác cũng như toàn thể dân chúng xuống đường đồng loạt, không ngoài mục đích thúc đẩy cuộc bạo động chống cộng của họ càng ngày càng lan rộng từ thôn quê đến thành thị, từ Bắc vô Nam, đồng thời nhằm tạo điều kiện và tiếp sức cho các lực lượng trong bóng tối ra mặt hành động. Nhưng tiếc thay, cơ hội thứ hai nầy cũng vuột khỏi tầm tay !

B. Nguyên nhân

Trước khi đi vào tiết mục nhỏ nầy, tôi xin phép nhắc lại một điều căn bản trong chương trình tranh đấu: Đã chống là phải chống tới cùng, một mất một còn với cộng sản. Không thể lẫn lộn với hình thức ngoại giao, thương thuyết, van xin để đi đến việc hợp tác hòa hợp hòa giải. Phải đặt đảng cộng sản ra ngoài vòng phát luật, xem chúng là một tập đoàn ăn cắp tài nguyên quốc gia, cướp của người dân và bán nước cho nước cho quan thầy Tàu cộng. Vậy phải phải có lập trường dứt khoát rõ ràng minh bạch là tranh đấu để giải thể toàn bộ chế độ cộng sản, không thể đội chúng lên đầu vái lạy để xin một vài ân huệ ! Một khi tranh đấu kiểu VAN XIN thì trước tiên chúng ta đã mất hết chính nghĩa, trở thành những khối thịt chỉ biết vai mang bị gậy để làm chính trị, thì bọn chúng sẽ xem chúng ta là một nhóm ăn xin, chấp nhận thân phận thấp hèn, cúi rạp mình trước phủ của chúng để cầu cạnh xôi thịt không hơn không kém ! Một khi cộng sản chẳng những xem thường mà còn khinh bỉ những tổ chức tranh đấu cúi lưng VAN XIN thì Hà Nội chỉ cần tung tiền bạc, danh vọng ra để biến thành phần nầy thành công cụ phục vụ âm mưu cho chúng. Chúng ta hãy đứng thẳng dậy, dựa vào sức mạnh của toàn dân, vào lý tưởng quốc gia và tương lai của đất nước để buộc tội cộng sản là một tập đoàn bán nước hại dân chúng ta tranh đấu để giải thể chế độ chứ không thể đóng vai kẻ thất thế quỳ gối một cách yếu hèn trước kẻ thù không đội trời chung. Do vậy năm vừa qua, chúng ta đã vuột mất hai cơ hội là do VAN XIN và NHÂN NHƯỢNG. Xin nhắc rằng chủ trương tranh đấu VAN XIN là lá bài đầu tiên trong kế hoạch hòa hợp hòa giải do cộng sản chỉ thị cho thành phần nằm vùng, cò mồi đón gió nhằm biến người Việt Tự Do hải ngoại trở thành những tổ chức ‘việt kiều yêu nước’ và những con bò ngoan ngoãn để cho chúng tự do vắt sữa.

Tranh đấu cho tự do đất nước, cho dân chủ nhân quyền người dân thì không dễ dàng và đơn giản như hành động ‘van xin’, mà phải áp dụng một hình thức tranh đấu bạo động. Tất cả mọi người, mọi giới phải chấp nhận đổ mồ hôi, đổ máu và hy sinh tính mạng mới tạo được thành quả. Chính máu của những người tranh đấu đổ ra mới cảnh tỉnh những thành phần lưng chừng, mới là ngọn lửa hâm nóng lòng yêu nước của toàn dân đồng thời xương máu chính là là vũ khí cuối cùng để bồi thêm sức mạnh cho những người đang xuống đường tranh đấu. Vai trò của các nhà lãnh đạo đảng phái, tôn giáo đoàn thể cần phải có mặt, chung vai sát cánh với quần chúng chứ không thể tụ họp với nhau trong salon uống trà, chờ xem rồi ra thông cáo.

B1. Khi toàn dân nhận ra tội bán nước của tập đoàn cộng sản qua việc nhượng biển, bán đất đồng thời Hà Nội trải thảm mời Tàu cộng vào định cư và khai thác bauxite, gây tác hại môi trường sinh thái vùng Cao Nguyên thì phản ứng của người dân đã bùng nổ thật sự. Từ đảng viên cộng sản, giới trẻ, trí thức đến thành phần lao động đều lên tiếng nhưng không có một cuộc xuống đường vĩ đại nào khả dĩ chứng tỏ được tinh thần đoàn kết và khả năng tranh đấu của người dân cũng như các khuynh hướng chính trị và màu sắc tôn giáo trong nước. Đáng lý các tôn giáo, đảng phái đối lập, giới trẻ, sinh viên, công nhân xí nghiệp cũng như các hội đoàn tranh đấu cho dân chủ nhân quyền phải thừa cơ hội nầy để tập hợp thành một khối lớn với hàng vạn hàng triệu người xuống đường biểu tình, thì cuộc tranh đấu của toàn dân đã đi vào khúc quanh của lịch sử. Ngoài vài vị dấn thân tranh đấu, chấp nhận tù đày đáng kính trọng ra, thì còn lại, có thể nói đa số những nhà tranh đấu trong nước vẫn còn mang thái độ ‘van xin’. Như vậy dưới mắt bạo quyền cộng sản, họ cũng chỉ là những tổ chức được xếp vào loại dùng để đánh bóng dân chủ cho chế độ. Hơn nữa, một số nhà tranh đấu vừa bị bắt đã vội vàng tự kiểm, ăn năn cam kết để xin được tha thứ thì đều nằm trong sách lược ‘trồng cấy’ người của cộng sản. Những ồn ào về vụ án dành cho những người vừa được thả ra sau khi ăn năn sám hối mà chúng ta vừa nghe, thì đó cũng chỉ là hình thức do cộng sản dọn đường cho các tổ chức cò mồi hoà hợp hòa giải hải ngoại để họ vận động quốc tế đưa những người nầy ra nước ngoài lãnh đạo tranh đấu, không ngoài mục đích nhằm chia năm xẻ bảy cộng đồng người Việt Tự Do hải ngoại. Quá khứ đã cho chúng ta thấy vài người được cộng sản dàn dựng xuất ngoại một cách thần thánh, vừa ra đến nước ngoài, một là lợi dụng tự do truyền thông làm trò cười, kêu gọi hòa hợp hòa giải, hai là sống bám theo các tổ chức nằm trong hệ thống ‘cánh tay nối dài của Hà Nội’. Trong giai đoạn cuối của cuộc tranh đấu chống cộng sản, toàn dân Việt Nam cần cán bộ, cần lãnh đạo ngay tại chiến trường nội địa. Người tỵ nạn cộng sản hải ngoại thấy không cần thiết khi các tổ chức trong nước gởi ra ngoài nhiều cán bộ để hướng dẫn công cuộc tranh đấu ở hải ngoại. Tất cả phải tập trung tại quốc nội để trực diện với bạo quyền Hà Nội, yểm trợ tinh thần những nhà tranh đấu trong nước đang bị tù đày đồng thời để chung vai sát cánh, chia sẻ với toàn dân trong giai đoạn cực kỳ quan trọng nầy. Trong năm vừa qua đảng cộng sản dâng Hoàng Sa Trường Sa, bán đất phía Bắc và trải thảm mời Tàu cộng vào khai thác Bauxite là dịp để cho toàn dân vùng dậy, nhưng tiếc thay cơ hội nầy đã vuột mất. Lý do chính là các tôn giáo, đảng phái và các tổ chức tranh đấu trong nước còn nghi kỵ lẫn nhau, thiếu tổ chức, thiếu phối hợp và nhất là những nhà lãnh đạo vẫn ngồi salon và chủ trương tranh đấu VAN XIN với bạo quyền Hà Nội ! Trong lúc đó ở nước ngoài thì thành phần nằm vùng hòa hợp hòa giải kêu gọi chúng ta đoàn kết mục đích là để chống Tàu (!) mà không nghe đề cập đến tội đồ bán nước của đảng cộng sản Việt Nam !!!

B2. Kể từ năm 1954 đến nay, đây là lần đầu khối công giáo Việt Nam đã xuống đường với một số tín hữu gồm cả trăm ngàn người để ra mặt chống cộng sản. Từ ngoài Thái Hòa kéo vào Tam Tòa qua hai cuộc xuống đường, những cuộc biểu tình trông bên ngoài thì ôn hòa bất động, nhưng thật ra bên trong chính là một khí thế sôi sục của những công dân yêu nước núp dưới bóng con chiên ngoan đạo. Họ tuyệt đối vâng lời các vị chủ chăn và sẵn sàng hy sinh xương máu hầu mở đường cho một cuộc nổi dậy toàn bộ chống chế độ cộng sản. Khí thế của hàng trăm ngàn giáo dân đang ùn ùn bốc lửa, các họ đạo từ Bắc chí Nam đang đợi phát súng lệnh của những vị chủ chăn để vượt qua giai đoạn thứ hai là tranh đấu bạo động. Những nhà tranh đấu, những tổ chức trong bóng tối cũng như hàng tỷ người Thiên Chúa Giáo trên thế giới đang chờ một ‘phản ứng đàn áp đẫm máu nào’ đó của cộng sản để họ có lý do nhảy vào vòng chiến. Nhưng trong lúc khí thế tranh đấu của giáo dân đang ào ào tiến lên cao độ thì bỗng dưng khựng lại như chiếc bong bóng đang bay bị xì hơi và từ từ đâm đầu rơi xuống ! Lý do chính của việc chấm dứt biểu tình khởi đầu từ Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và kết thúc bằng quyết định xuất phát từ Vatican. Đi sâu vào vấn đề là Hội Đồng Giám Mục Việt Nam chỉ tranh đấu VAN XIN cho quyền lợi của giáo hội mà quên hẳn vai trò công dân của người Việt Nam. Hơn ai hết, các vị Giám Mục là những người đã và đang sống chung, đã biết chủ trương diệt tôn giáo cũng như đã hiểu rất rõ ràng âm mưu thâm độc của cộng sản nhưng các vị lãnh đạo tinh thần có lẽ đã ‘vướng chàm’ cộng sản qua tổ chức ‘giáo hội công giáo quốc doanh’ mà Hà Nội đã ân cần gầy dựng cho các vị giám mục. Vậy khi Hội Đồng Giám Mục Việt Nam dùng con chiên tranh đấu cho mục đích tôn giáo thuần túy hầu xin lại đất đai của nhà chung thì các vị giám mục chỉ làm được một trọng trách đối với giáo hội mà quên hẳn sứ mạng trọng đại mà Thiên Chúa đã đặt lên vai của các vị là trách nhiệm của một chủ chăn đối với đất nước, dân tộc và tổ quốc. Các Giám Mục là những vị học cao hiểu rộng, nhưng người Việt Quốc Gia không thể hiểu được câu nói mà Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn đã tuyên bố: Người cộng sản chân chính và người quốc gia chân chính thì có thể ngồi lại với nhau ! Cá nhân người viết không dám cho rằng vị Hồng Y nầy lặp lại những gì cộng sản đã nói. Nhưng xin thưa, đã là cộng sản thì không còn chân chính nữa ! Nếu có, thì họ đã nghĩ đến sự tồn vong của dân tộc, chăm sóc cho người dân no cơm ấm áo, bảo vệ từng tấc đất mà tiền nhân đã đổ xương máu gầy dựng và bảo vệ cả mấy ngàn năm nay. Và ngược lại, người quốc gia chân chính thì không thể ngồi chung với cộng sản, vì người chân chính không a tòng theo giặc cướp để chúng bóc lột dân nghèo, tham nhũng vô độ và bán nước cho ngoại bang. Chỉ có những ai hưởng ân huệ của cộng sản thì mới có ý nghĩ ngồi lại bắt tay với kẻ thù mà thôi. Có thể nói một cách vắn tắt rằng, người công giáo không thể nào bắt tay với cộng sản vì cộng sản là loài rắn độc đã loại tôn giáo ra khỏi đời sống của người dân. Người công giáo chân chính nhớ lời Đức Mẹ đã nhắc nhở nhiều lần khi Người hiện ra tại Fatima (đại ý rằng, cộng sản là loài rắn độc, chúng sẽ thống trị thế giới …). Như vậy chính Đức Mẹ đã khẳng định rằng cộng sản vô thần là loài rắn độc, phải trừ khử thì thế giới mới có hòa bình. Nhưng tại sao các vị giám mục Việt Nam lại kêu gọi bắt tay hợp tác hòa hợp hòa giải với chúng đồng thời ép buộc (hình như vậy) Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt phải từ chức vì chính ngài đã mạnh dạn đứng bên cạnh giáo dân và thách đố với chế độ cộng sản trong cuộc tranh đấu vừa qua. Không biết các vị giám mục Việt Nam khi vào nhà thờ có thấy tượng Tổng Lãnh Thiên Thần Micae dùng giáo đâm vào ngực quỷ đỏ ? Có thấy tượng Đức Mẹ đạp đầu con rắn độc đang quấn ngang quả địa cầu ? Đó là điều khẳng định cộng sản là loài rắn độc, không thể chung sống hòa bình với con người. Đó là những hình ảnh nhắn nhủ người công giáo hãy đọc kinh cầu nguyện cho thế giới thoát nạn cộng sản, đồng hãy noi gương Tổng Lãnh Thiên Thần Micae và Đức Mẹ Maria chống loài quỷ cộng sản đến hơi thở cuối cùng. Vatican đã có nhiều kinh nghiệm với cộng sản, nhất là vị Giáo Hoàng đương nhiệm đã một thời giúp Đức Giáo Hoàng Gioan Paul II trong việc lật đổ chế độ cộng sản Balan. Nhưng tại sao ngày nay Vatican lại cản trở các cuộc xuống đường của giáo dân Thái Hà - Tam Tòa ? Có thể vì nguyện vọng của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam nên Vatican đã đi sai một nước cờ. Có phải Vatican can thiệp để chấm dứt các cuộc nổi dậy của người công giáo vừa qua để làm vừa lòng ngụy quyền cộng sản Việt Nam hầu được mở bang giao với Hà Nội ? Nếu vậy thì Vatican đã ‘Nhân Nhượng’ ‘Van Xin’ quyền lợi của giáo hội La Mã mà quên mất nguyện vọng của 80 triệu người dân Việt Nam đã và đang đau khổ dưới ách thống trị của loài rắn độc cộng sản.

Cuối năm là cơ hội tính toán sổ sách, chúng ta phải can đảm nhìn vào sự thật để thấy những khuyết điểm của trong nước, ngoài hải ngoại cũng như từ các bạn đồng minh (Vatican-Mỹ) qua nhiều sai lầm để hiểu tại sao Việt Nam đã vuột mất những cơ hội tốt. 2010 là năm cộng sản sẽ quyết liệt gia tăng đánh phá cộng đồng người Việt Quốc Gia về hai mặt văn hóa và truyền thông, đồng thời cũng là năm mà thế giới sẽ xảy ra nhiều biến chuyển trọng đại liên quan đến Việt Nam cũng như nội bộ đảng cộng sản. Chúng ta cùng nhau nghiên cứu những chuyện đã qua để tìm một hướng đi thật chính xác cho những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Cổ nhân đã dạy : Biết mình biết ta thì trăm trận trăm thắng thì xin đừng quên !

Đinh Lâm Thanh
Paris, 31.12.2009

* Bài viết đăng trong Nguyệt Báo KBC Hải Ngoại số Xuân Canh Dần, phát hành ngày 14.01.2010 tại Hoa kỳ.


No comments:

Post a Comment