Wednesday, November 18, 2009

Xâm thực truyền thông cánh tay nối dài của Hà Nội ra hải ngoại - Ngô Đức Diễm

Ngô Đức Diễm

Triển lãm Meet Vietnam tại San Francisco ngày 15 & 16/11/2009 bị thất bại nặng nề vì những cuộc biểu tình mạnh mẽ của người Việt tại Mỹ trong suốt 2 ngày kể từ lúc khai mạc cho đến lúc bế mạc.

Nói đến đấu tranh, người ta thường đề cập tới hai yếu tố căn bản là sức mạnh võ trang và vận động chính trị. Hôm nay, trong bối cảnh thế giới mới, các cuộc vận động chính trị càng ngày càng có vẻ khả thi hơn, thế nên các quốc gia, nhất là các nước nhỏ, càng chú trọng đến mặt trận chính trị. Trong ý hướng mở rộng mặt trận chính trị đó, cộng sản Việt Nam đang dồn hết nỗ lực vào mắt trận truyền thông, nối dài cánh tay tuyên truyền ra hải ngoại để một đàng, tiếp tục đánh lừa thế giới vốn ngây thơ dễ tin, mặt khác nhằm ve vuốt và và mua chuộc cộng đồng người Việt hải ngoại trên 3 triệu người, với khả năng kinh tế dồi dào và ngoại vận cao, mỗi năm tiếp hơi cho cộng sản Việt Nam khoảng 5 tỷ Mỹ Kim! Câu hỏi đặt ra là người Việt hải ngoại phải làm gì để đối phó với những thủ đoạn tuyên truyền độc hại đó?

Mọi người đều nhận thức rằng, với đà phát triển của tin học hôm nay, truyền thông đang trở thành vũ khí đấu tranh vô cùng lợi hại. Trước đây, Mao Trạch Đông đã khẳng định truyền thông, thiết yếu là tuyên truyền, là yếu tố tất thắng của chủ nghĩa cộng sản. Ông đã coi một đài phát thanh còn có sức mạnh hơn cả chục sư đoàn.Cũng tương tự, Tổng Thống Reagan năm 1979 cũng đã nhấn mạnh vai trò quyết định của truyền thông trong thế đối đầu với cộng sản. Ông nói “ Cổ võ cho đối kháng còn quan trọng hơn cà chục sư đoàn thiết giáp.”

Nhìn lại cuộc chiến tranh Việt Nam, lời khẳng quyết của Chủ Tịch họ Mao và Tổng Thống Reagan có vẻ ứng nghiệm theo nhận xét của nhiều chuyên gia nghiên cứu về chiến tranh Việt Nam “chúng ta thua chiến tranh không phải tại chiến trường Việt Nam mà ngay tại Hoa Thịnh Đốn”. Thật vậy, hôm nay mọi người đều nhận ra rằng, chính truyền thông thiên tả một chiều của Hoa Kỳ đã góp phần không nhỏ trong việc khai tử miền Nam Việt Nam. Hình ảnh cô bé trần truồng bị phỏng nặng vì bom napal, hình ảnh tướng Nguyễn Ngọc Loan dí súng vào màng tang tên Việt cộng, nhất là hình ảnh đàn bà con nít bị tàn sát tại Mỹ Lai, đã được đưa lên trang nhất các tờ báo Mỹ cũng như màn ảnh truyền hình với dụng ý rõ rệt là bôi nhọ miền Nam và xuyên tạc ý nghĩa của cuộc chiến tranh tự vệ của dân chúng miền Nam chống lại ý đồ xâm lăng của cộng sản Bắc Việt dưới chiêu bài giải phóng miền Nam. Điều mỉa mai là hôm nay, sau hơn 30 năm toàn dân Việt bị đọa đày dưới chế độ độc tài toàn trị, chính những phóng viên chiến trường đã phóng đi những hình ảnh gây chấn động đó mới tỉnh ngộ, và tỏ ra hối hận về việc làm thiếu lương thiện của mình. Phải chi hồi đó, hình ảnh dân lành bị chôn sống trong Tết Mậu Thân tại Huế, hình ảnh học sinh chết thảm dưới mưa pháo cộng sản tại Cai Lậy, nhất là hình ảnh giết hại dân lành trong các chiến dịch đấu tố tại Liên Khu IV năm 1953 và cải cách ruộng đất tại miền Bắc năm 1956 với khẩu hiệu “giết giết nữa bàn tay không ngưng nghỉ”, được báo chi Mỹ nhắc tới, thì miền Nam đâu bị coi là mất chính nghĩa và dễ gì cộng sản đã dành được chiến thắng!

Nhận thức được vai trò truyền thông trong việc thôn tính miền Nam, hôm nay cộng sản Việt Nam lại tiếp tục khai thác vai trò của truyền thông trong ý hướng đánh lạc hướng đồng bào tại quốc nội và mua chuộc đồng bào hải ngoại.

Tại quốc nội, cộng sản Việt Nam đang thẳng tay đàn áp truyền thông, bịt miệng tiếng nói dân chủ và dùng mọi thủ đoạn tuyên truyền để bưng bít che đậy những hành động phản dân hại nước của cán bộ các cấp trong các vụ dân oan, giáo oan, tham nhũng, nhất là của thiểu số lãnh đạo đang cam tâm làm tay sai bán nước cho ngoại bang. Hẳn người ta không thể bình tâm trước bản án bất công dành cho nhà báo Nguyễn Vũ Bình chỉ vì ông dám lên tiếng cổ võ cho dân chủ. Ngay cả những cây bút gọi là thân cận với chế độ, như Nguyễn Việt Chiến báo Thanh Niên và Nguyễn Văn Hải báo Tuổi Trẻ cũng không thoát khỏi bàn tay ác nghiệt của Hà Nội khi họ muốn đem ra ánh sáng hành động tham nhũng của một số sĩ quan cao cấp trong quân đội. Một đàng, Hà Nội quyết bịt miệng truyền thông chân chính, đàng kkác họ lại tận dụng các tên bồi bút để tô hồng chế độ, đến nỗi Dương Thu Hương đã gọi họ là những người mang bệnh liệt kháng, cam tâm bẻ cong ngòi bút, mất cả lương tri. Bùi Minh Quốc đã không qúa lời khi coi bọn bồi bút trong nước là những con điếm “bán miệng nuôi trôn”:
    Điếm bình dân bán trôn nuôi miệng
    Điếm trí thức bán miệng nuôi trôn!
Tại hải ngoại, Nghị Quyết 36 đang được Hà Nôi tận dụng như là kế sách xâm nhập cộng đồng người Việt nuớc ngoài trong nhiều lãnh vực, như kinh tế, văn hóa, văn nghệ và đặc biệt là truyền thông: “Đổi mới mạnh mẽ và toàn diện công tác thông tin, tuyên truyền giúp cho người Việt nước ngoài hiểu đúng tình hình đất nước và chính sách của đảng và nhà nước. Hỗ trợ việc ra báo, mở đài phát thanh”

Thực hiện sách lược xâm nhập nói trên, cộng sản Việt Nam đã chỉ thị các cấp thực hiện nhiều độc chiêu một đàng nhằm làm tiêu mòn nỗ lực chống cộng của người Việt, một mặt vơ vét túi tiền và chất xám của người Việt hầu cứu vãn chế độ đang lung lay tận gốc rễ hôm nay.

Thứ nhất, cộng sản Việt Nam đã tung vào diễn đàn truyền thông hải ngoại các tờ báo, các liên mạng cũng như các đài truyền thanh truyền hình làm loa tuyên truyền, thổi phồng những thành tựu giả trá của chế độ. Hẳn người Việt không quên trước đây, tại miền Bắc Cali, có ông Giám Đốc một cơ quan tỵ nạn ở San Francisco đã dùng văn phòng cơ quan làm trung tâm phổ biến các tờ báo cộng sản từ trong nước gửi ra, lại còn tiếp tay tổ chức Viet Expo, và đem văn công cộng sản Việt Nam ra ngoại quốc trình diễn rối nước trong ý hướng giao lưu văn hóa. Cũng tương tự tại Paris, nhữngt năm trước đây, Linh Mục Nguyễn Đình Thi đã mở nhà sách chuyên chở tất cả các sách báo cộng sản để đầu độc người Việt tại Âu Châu.

Thứ hai, cộng sản Việt nam đã điều hướng một số tờ báo và cơ quan truyền thông nói là của người Việt quốc gia, tiếp tay với Hà Nội chuyên chở những hình ảnh, những bài viết ca tụng chế độ và nhục mạ cộng đồng người Việt tỵ nạn. Ai mà không cảm thấy phẫn nộ khi thấy một số tờ báo đăng hình lá cờ đỏ sao vàng, lá cờ máu trên những chiếc áo thun chưng bày tại các cuộc triễn lãm gọi là giao lưu văn hóa đó đây. Cũng thế, làm sao người Việt tỵ nạn cộng sản khỏi cảm thấy bất bình khi thấy một số tờ báo tại Nam Cali cho đăng hình ảnh lá cờ vàng ba sọc đỏ đang được người Việt khắp nơi tôn vinh, bị sơn phết vào cái chậu rửa chân tại một tiệm Nail, trong số báo Xuân tại quận Cam!

Thứ ba, cộng sản Việt Nam còn mua chuộc một số tờ báo và cơ quan truyền thông đứng thế đối lập với cộng đồng người Việt tỵ nạn, chống lại nguyện vọng của đa số, tiêu biểu như trong biến cố Little Saigon tại miền Bắc Cali. Đã có đến cả chục ngàn người xuống đường biểu tình đòi đặt tên cho khu thương mại do đa số người Việt làm chủ là “Little Saigon”để xác định lập trường chống cộng và gợi nhớ quê hương trong tâm tưởng của người Việt lưu vong. Nhưng mỉa mai thay, một số tờ báo và cơ quan truyền thông nổi tiếng chống cộng đã hùa theo một thiểu số người Việt thân chính vì lợi ích riêng, công khai nhục mạ cộng đồng người Việt tỵ nạn là “thiểu số ồn ào, qúa khích và ấu trĩ!” Họ còn công khai bày tỏ chủ trương “vùi dập” tiếng nói dân chủ của những người quyết tâm hỗ trợ cho tên gọi Little Saigon, viện cớ là cụm từ Little Saigon có hàm ý chống cộng!

Thứ tư, cộng sản Việt Nam cũng đã sử dụng ngòi viết của những tên bồi bút hải ngoại để đánh phá, bôi nhọ và triệt hạ những khuôn mặt có lập trường quốc gia chân chính, nhất quyết không chấp nhận hoà giải hòa hợp với cộng sản. Còn ai chống cộng và hiểu cộng hơn ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện, thế mà ông cũng đã bị một số tờ báo hải ngoại gọi ông là Nguyễn Chí Thiện giả, với tập thơ Hoa Địa Ngục giả, chủ trương mạo danh để nằm vùng cộng đồng! Hiện tượng xuyên tạc và bôi bẩn các chiến sĩ quốc gia càng ngày càng có vẻ phổ biến không những tại Hoa Kỳ, mà còn tại Paris, Úc Châu và một số nơi khác có đông người Việt cư ngụ. Hiện nay, Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ, linh hồn của Phong Trào Quốc Dân Đòi Trả Tên Saigon và Phế Bỏ Huyền Thoại Hồ Chí Minh, cùng với ông Trần Quốc Bảo, Giám Đốc sản xuất cuốn phim Sự Thật Về Hồ Chí Minh đang là những đối tượng đánh phá của các cơ quan truyền thông cộng sản trong nước và tay sai, tại hải ngoại, nhận chỉ thị của Hà Nội.

Ngoài ra, cộng sản Việt Nam còn dùng tiếng nói các cơ quan truyền thông tay sai để vinh danh và dụ dỗ nhữngViệt kiều ngây thơ đem “khúc ruột ngàn dặm” nối vòng tay lớn với các bộ phận dân tộc trong nước. Những tên tuổi đã được công sản Việt Nam vinh danh vì có công lớn với chế độ như Vũ Đức Vượng , Đỗ Anh Thư, Quỳnh Kiều, Dũng Trung..chỉ là những con cờ của tuyên truyền cộng sản. Biết đâu, những tôn vinh hôm nay lại chẳng là những bản án cột vào cổ những tên phản bội một khi đất nước thoát khỏi ách cộng sản.

Sách lược tuyên truyền của cộng sản phải nói là thâm độc, đã gây nhiều tác dụng trong tập thể người Việt hải ngoại, tạo chia rẽ trong cộng đồng, trong nội bộ các tổ chức đấu tranh, và nhiều khi ngay giữa cha con, vợ chồng và anh em trong cùng một gia đình, nhất là ngay giữa những người Việt cnùg chiến tuyến chống cộng và cùng khát vọng dân chủ hóa Việt Nam. Câu hỏi đặt ra là người Việt tỵ nạn phải đối phó thế nào?

Một cách tổng quát, người Việt cần đề cao cảnh giác để nhận diện một cách chính xác, ai là truyền thông bạn, ai là thù để tránh tình trạng “phe mình đánh phe ta” làm tiêu mòn ý chí chống cộng và làm mất thiện chí và quyết tâm của những tiếng nói và những cây viết chân chính.

Tiếp đến, người Việt cần thẳng thắn và mạnh dạn phản bác những luận điệu xuyên tạc, bóp méo sự thật của các cơ quan truyền thông tay sai. Bản chất cộng sản muôn thuở vẫn là dối trá và bạo lực. Nhiệm vụ của mỗi người Việt là giải thích người bản xứ, nhất là cho con cháu, cho giới trẻ Việt Nam trong nước cũng như ngoài nước hiểu rõ lịch sử Việt Nam, biết rõ lý do tại sao dân Việt phải bỏ nước ra đi, tại sao cha anh của họ phải bỏ xác trong rừng sâu hố thẳm, và nhất là tại sao dân Việt bị đoạ đày trong vũng lầy “trộn vàng của kẻ thống trị với máu và nước mắt của dân tộc bị trị” (Dương Thu Hương) trong bấy nhiêu năm!

Ngoài ra, người Việt cần dứt khoát lập trường đối với những cơ quan truyền thông tay sai mà Nguyễn Chí Thiện đã tặng cho cái danh hiệu là “thây ma truyền thông”. Tẩy chay, không đọc, không nghe, không xem thì báo chí, truyền thanh, truyền hình dù có hấp dẫn đến đâu cũng chỉ là số không mà thôi!

Để kết, người viết xin thưa với toàn thể người Việt hải ngoại rằng, chúng ta đã mất hết, đã bỏ lại sau lưng tất cả để đổi lấy tự do nơi chốn tạm dung. Mảnh đất tạm dung hôm nay là cứ điểm còn lại của người Việt không chấp nhận cộng sản. Thế thì không thể vì một lý do nào, mà chúng ta có quyền để mất mảnh đất cuối cùng này vào tay cộng sản với chủ trương xâm nhập truyền thông bằng những thủ đoạn tuyên truyền láo khoét qua Nghị Quyết 36 của Hà Nội. Mong thay!

Ngô Đức Diễm

No comments:

Post a Comment