Đinh Lâm Thanh
Nếu có một nông dân nghèo đến thăm chúng ta với gói quà trên tay gồm vài ba củ khoai, trái cà thì hình ảnh nầy sẽ thật cảm động và đáng quý hơn việc một triệu phú tổ chức quay phim chụp hình cảnh bố thí cho người nghèo đang diễn ra nơi cộng cộng. Cũng như trường hợp bà con, bạn bè đồng hương giúp nhau, dù một số tiền nhỏ được kín đáo để trong phong bì thì tế nhị và lịch sự hơn khi người thọ ơn phải trịnh trọng nhận những tờ giấy bạc trăm trước ống kính thu hình của ân nhân.
Chuyện xảy ra cách đây vài năm nhưng tất cả người Việt hải ngoại còn nhớ: Một người Việt Nam ở Mỹ gởi khoảng chừng 200 dollars (!) về giúp một nhà tranh đấu trong nước, sau đó ông ta viết chuyện cho tiền nầy với tên tuổi địa chỉ của người nhận lên trên net và phổ biến khắp các diễn đàn để đánh bóng cá nhân thì người nhận tiền bị công an làm khó dễ. Đây là việc mua danh cá nhân một cách thiếu tế nhị và đã vô tình làm hại cho người thụ hưởng trong nước (Thời đó công an theo dõi gắt gao các nhà tranh đấu).
Tôi biết rằng đại đa số người Việt hải ngoại đều làm việc thiện giúp đồng bào trong nước. Nhưng họ gởi quà, gởi tiền về cho thân nhân, bạn bè và anh em đồng đội cũ một cách kín đáo và thiết thực hơn, không ồn ào phô trương nêu tên tuổi cá nhân mình để được cộng đồng người Việt hải ngoại chú ý. Điều đáng buồn là rất nhiều người, đa số là thành phần có tiền của, mỗi khi làm việc thiện thì họ yêu cầu quay phim chụp hình, làm phóng sự. Đây là những hình thức làm việc thiện trơ trẽn của những kẻ háo danh bất tài vô tướng. Thành phần nầy cũng chẳng khác gì những ông bà làm chính trị bằng đường tắt, chữ nghĩa không đi đến đâu, khả năng kiến thức gà mờ, nhưng thường chường mặt ra trong các lần tổ chức từ thiện.
Tôi biết, bình thường muốn thành công lạc quyên cứu trợ thì những người tổ chức phải nghĩ đến những buổi dạ vũ, văn nghệ hay bữa cơm thịnh soạn để quý ông bà có dịp khoe của, khoe con cháu hoặc đánh vào tâm lý những người thích nổi bằng cách trịnh trọng mời họ lên sân khấu với danh tánh và số tiền ủng hộ ! Những cuộc lạc quyên như vậy đã mất hẳn ý nghĩa vì mục đích họ bỏ ra số tiền nhỏ không ngoài việc mua vui hoặc mua danh. Ngoài ra cũng có những người tổ chức chẳng những thích nổi mà còn lợi dụng kiếm tiền nên xem việc tổ chức cứu trợ như một nghề tay trái. Như vậy việc tổ chức từ thiện không khác gì là một cuộc trình diễn ‘cách cho nặng hơn tình cho’ !
Thời gian gần đây rộ lên phong trào giúp đở đồng bào đang bị thiên tai bão lụt tại quê nhà. Các cơ quan đoàn thể đều ra công sức tổ chức những buổi cơm tình nghĩa, những lần trình diễn văn nghệ thiện nguyện hay ra mắt sách, với quảng cáo rằng, dùng tiền để giúp đỡ những thành phần khốn khổ ở quê nhà. Tổ chức thành công thu được nhiều tiền nhưng rồi tiền đi đâu ? Bay hơi hoặc bị ngâm tôm làm vốn, hay người tổ chức giả vờ quên trong lúc đồng bào ruột thịt đang ngày đêm trông chờ từng manh áo, cái mền, ký gạo, viên thuốc trong lúc trẻ con khóc hết nước mắt trông đợi vài giọt sữa của những người có lòng từ tâm từ nước ngoài !
Cách mấy ngày nay, trên các diễn đàn vừa tiết lộ một điều cũng thấy đau lòng: Đại nhạc hội giúp thương phế binh của QLVNCH thành công thật tốt đẹp với một số lớn tiền thu được nhưng số tiền đến nay vẫn còn nằm trong túi của ban tổ chức vì ban tổ chức muốn tự tay mình phân phối số tiền trên mà không qua một tổ chức khác. Trong lúc đó một tổ chức khác đưa ra danh sách yêu cầu được quyền phân phối. Tranh nhau việc phân phối làm gì ? Ai làm cũng được. Miễn làm sao tuyệt đối tiền không rơi vào tay cán bộ cũng như cò mồi ăn có, không trao cho thương phế binh cộng sản, không hao hụt bay hơi trên đường từ Mỹ đến tận tay anh em thương phế binh của QLVNCH là quý lắm. Quý vị có công tổ chức và thành công tốt đẹp, cả thế giới đã biết và hoan hô tinh thần làm việc của quý vị. Quý vị có danh sách chính xác để trao tiền cho thương phế binh VNCH, quý vị bảo đảm không mất một xu, không hao một cắc thì xin hãy phối hợp với nhau để số tiền trên sớm về tận tay những anh em thương phế binh đang trông đợi, nhất là hoàn cảnh bây giờ, đang lúc thiên tai bão lụt khắp cả nước. Cộng đồng người Việt hải ngoại sẽ ghi ơn quý vị nếu quý vị biết phối hợp với nhau và việc làm của quý vị thật trong sáng.
Người Việt hải ngoại nên ghi nhận rằng, tâp đoàn cộng sản ngày đêm mong ước thiên tai liên tục đổ xuống trên đầu người dân Việt Nam ! Vì đây là thời cơ ‘được mùa’ để chúng ngữa nón ăn mày kêu gào lòng nhân đạo thế giới và rút ruột người Việt hải ngoại. Cứ mỗi lần thiên tai bão lụt trút xuống đầu người dân Việt thân thương là lúc cha con chúng nó ‘hồ hởi’ ăn mừng. Từ những cán bộ khu xóm, quận tỉnh đến trung ương đều lợi dụng ‘ơn mưa móc’ của thế giới tự do, hồ bao của người Việt hải ngoại và đau khổ bất hạnh của người dân trong nước. To đầu thì kiếm tiền triệu, tép riu cũng hốt tiền nhậu, áo quần, phẩm vật, thuốc men. Thiên tai bão lụt là cơ hội để chúng lùa Xơ –Ni-Cha-Cố-Thầy…ra hải ngoại vắt sữa đưa về ăn chia. Lá bài ‘Tim da trắng tóc quăn’, ‘xanh vỏ đỏ ruột’ đã bị lật ngữa thì chỉ còn đám cò mồi của Hà Nội ở hải ngoại và Xơ-Ni-Cha-Cố-Thầy ... được cộng sản Hà Nội cho phép hành nghề thế chỗ.
Tập đoàn cộng sản phải có trách nhiệm và bổn phận mỗi khi bị thiên tai bão lụt đối với nạn nhân trong nước khi họ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, thiếu cơm, thiếu thuốc. Nhưng bọn chúng đã phủi tay và bán cái trách nhiệm cho thế giới tự do. Chưa một lũ người nào tàn bạo, vô nhân đạo và dã man như tập đoàn cộng sản Hà Nội. Lúc tốt trời thì tha hồ ăn cướp, cái gì cũng vơ cũng vét … và khi thiên tai bão lụt thì chúng lại ‘hồ hởi’ ‘hả hê’, sai đàn em mang ‘bị gậy’ lên đường vái lạy khắp năm châu để đem tiền về cho chúng. Người ta không bao giờ thấy những tổ chức xã hội của tập đoàn cộng sản ra tay cứu trợ mà chỉ thấy chúng tranh nhau xâu xé mồ hôi nước mắt của nhân và giành giật nhau đút túi những số tiền của người Việt hải ngoại gởi về cứu trợ đồng bào trong nước.
Đồng ý rằng chúng ta không thể làm ngơ trước thảm cảnh của đồng bào ruột thịt trong nước, nhưng phải làm thế nào để đồng tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta phải đến tận tay những nạn nhân. Thật khó nghĩ ra một phương cách khả dĩ nào để công việc cứu trợ được hữu hiệu, nhưng tôi thử đề nghị một ý kiến nhỏ như sau:
Mỗi người Việt hải ngoại chắc chắn đều có những người thân, dòng họ, sui gia, người tình cũ, bạn bè, bạn học, thầy trò, chiến hữu, đàn-anh-đàn-em, cùng họ đạo, cùng gia đình Phật tử, lối xóm, cùng làng thì tùy theo khả năng và chịu khó bỏ chút thời giờ gởi thẳng tiền giúp đở họ qua một ngân hàng chuyên phụ trách chuyền tiền. Theo tôi biết có nhiều văn phòng chuyển tiền về VN (từ quân lỵ, thành phố đến thủ đô) rất nhanh chóng và lệ phí đã rẻ (5$ cho 100-500$ và 4$ từ 500$ trở lên …) lại nhanh chóng (dưới 24 giờ có giấy hồi báo). Nếu không cần rườm rà đánh bóng vì phải đi dự tiệc, phải chờ đợi và phập phồng không biết tiền cứu trợ đi về đâu thì xin vui lòng gởi theo hình thức nầy. Đây là làm việc thiện một cách hữu hiệu, kín đáo, thiết thực và chính xác.
Tóm lại làm việc thiện không phải là cơ hội để mua danh. Một khi xem đây là hình thức để khoe khoang thì việc làm sẽ mất hết ý nghĩa. Tôi không tin mấy về lời khuyên cho rằng, làm việc thiện để được ơn tha thứ hay chuộc lại tất cả các tội lỗi đã phạm nhưng đây là một cử chỉ để thể hiện tình người. Nhịn một tô phở hoặc vài ly café để đóng góp tiền bạc do chính mồ hôi nước mắt của mình trước cảnh thương đau của nạn nhân thiên tai bão lụt là một việc làm phúc đức còn tốt hơn đi chùa niệm Phật, đi nhà thờ đọc kinh nhưng trong tâm vẫn còn mang nặng ba cái tầm thường: Tham Sân Si.
Xin Ơn Trên trả công cho những người biết làm điều thiện.
Đinh Lâm Thanh
Nếu có một nông dân nghèo đến thăm chúng ta với gói quà trên tay gồm vài ba củ khoai, trái cà thì hình ảnh nầy sẽ thật cảm động và đáng quý hơn việc một triệu phú tổ chức quay phim chụp hình cảnh bố thí cho người nghèo đang diễn ra nơi cộng cộng. Cũng như trường hợp bà con, bạn bè đồng hương giúp nhau, dù một số tiền nhỏ được kín đáo để trong phong bì thì tế nhị và lịch sự hơn khi người thọ ơn phải trịnh trọng nhận những tờ giấy bạc trăm trước ống kính thu hình của ân nhân.
Chuyện xảy ra cách đây vài năm nhưng tất cả người Việt hải ngoại còn nhớ: Một người Việt Nam ở Mỹ gởi khoảng chừng 200 dollars (!) về giúp một nhà tranh đấu trong nước, sau đó ông ta viết chuyện cho tiền nầy với tên tuổi địa chỉ của người nhận lên trên net và phổ biến khắp các diễn đàn để đánh bóng cá nhân thì người nhận tiền bị công an làm khó dễ. Đây là việc mua danh cá nhân một cách thiếu tế nhị và đã vô tình làm hại cho người thụ hưởng trong nước (Thời đó công an theo dõi gắt gao các nhà tranh đấu).
Tôi biết rằng đại đa số người Việt hải ngoại đều làm việc thiện giúp đồng bào trong nước. Nhưng họ gởi quà, gởi tiền về cho thân nhân, bạn bè và anh em đồng đội cũ một cách kín đáo và thiết thực hơn, không ồn ào phô trương nêu tên tuổi cá nhân mình để được cộng đồng người Việt hải ngoại chú ý. Điều đáng buồn là rất nhiều người, đa số là thành phần có tiền của, mỗi khi làm việc thiện thì họ yêu cầu quay phim chụp hình, làm phóng sự. Đây là những hình thức làm việc thiện trơ trẽn của những kẻ háo danh bất tài vô tướng. Thành phần nầy cũng chẳng khác gì những ông bà làm chính trị bằng đường tắt, chữ nghĩa không đi đến đâu, khả năng kiến thức gà mờ, nhưng thường chường mặt ra trong các lần tổ chức từ thiện.
Tôi biết, bình thường muốn thành công lạc quyên cứu trợ thì những người tổ chức phải nghĩ đến những buổi dạ vũ, văn nghệ hay bữa cơm thịnh soạn để quý ông bà có dịp khoe của, khoe con cháu hoặc đánh vào tâm lý những người thích nổi bằng cách trịnh trọng mời họ lên sân khấu với danh tánh và số tiền ủng hộ ! Những cuộc lạc quyên như vậy đã mất hẳn ý nghĩa vì mục đích họ bỏ ra số tiền nhỏ không ngoài việc mua vui hoặc mua danh. Ngoài ra cũng có những người tổ chức chẳng những thích nổi mà còn lợi dụng kiếm tiền nên xem việc tổ chức cứu trợ như một nghề tay trái. Như vậy việc tổ chức từ thiện không khác gì là một cuộc trình diễn ‘cách cho nặng hơn tình cho’ !
Thời gian gần đây rộ lên phong trào giúp đở đồng bào đang bị thiên tai bão lụt tại quê nhà. Các cơ quan đoàn thể đều ra công sức tổ chức những buổi cơm tình nghĩa, những lần trình diễn văn nghệ thiện nguyện hay ra mắt sách, với quảng cáo rằng, dùng tiền để giúp đỡ những thành phần khốn khổ ở quê nhà. Tổ chức thành công thu được nhiều tiền nhưng rồi tiền đi đâu ? Bay hơi hoặc bị ngâm tôm làm vốn, hay người tổ chức giả vờ quên trong lúc đồng bào ruột thịt đang ngày đêm trông chờ từng manh áo, cái mền, ký gạo, viên thuốc trong lúc trẻ con khóc hết nước mắt trông đợi vài giọt sữa của những người có lòng từ tâm từ nước ngoài !
Cách mấy ngày nay, trên các diễn đàn vừa tiết lộ một điều cũng thấy đau lòng: Đại nhạc hội giúp thương phế binh của QLVNCH thành công thật tốt đẹp với một số lớn tiền thu được nhưng số tiền đến nay vẫn còn nằm trong túi của ban tổ chức vì ban tổ chức muốn tự tay mình phân phối số tiền trên mà không qua một tổ chức khác. Trong lúc đó một tổ chức khác đưa ra danh sách yêu cầu được quyền phân phối. Tranh nhau việc phân phối làm gì ? Ai làm cũng được. Miễn làm sao tuyệt đối tiền không rơi vào tay cán bộ cũng như cò mồi ăn có, không trao cho thương phế binh cộng sản, không hao hụt bay hơi trên đường từ Mỹ đến tận tay anh em thương phế binh của QLVNCH là quý lắm. Quý vị có công tổ chức và thành công tốt đẹp, cả thế giới đã biết và hoan hô tinh thần làm việc của quý vị. Quý vị có danh sách chính xác để trao tiền cho thương phế binh VNCH, quý vị bảo đảm không mất một xu, không hao một cắc thì xin hãy phối hợp với nhau để số tiền trên sớm về tận tay những anh em thương phế binh đang trông đợi, nhất là hoàn cảnh bây giờ, đang lúc thiên tai bão lụt khắp cả nước. Cộng đồng người Việt hải ngoại sẽ ghi ơn quý vị nếu quý vị biết phối hợp với nhau và việc làm của quý vị thật trong sáng.
Người Việt hải ngoại nên ghi nhận rằng, tâp đoàn cộng sản ngày đêm mong ước thiên tai liên tục đổ xuống trên đầu người dân Việt Nam ! Vì đây là thời cơ ‘được mùa’ để chúng ngữa nón ăn mày kêu gào lòng nhân đạo thế giới và rút ruột người Việt hải ngoại. Cứ mỗi lần thiên tai bão lụt trút xuống đầu người dân Việt thân thương là lúc cha con chúng nó ‘hồ hởi’ ăn mừng. Từ những cán bộ khu xóm, quận tỉnh đến trung ương đều lợi dụng ‘ơn mưa móc’ của thế giới tự do, hồ bao của người Việt hải ngoại và đau khổ bất hạnh của người dân trong nước. To đầu thì kiếm tiền triệu, tép riu cũng hốt tiền nhậu, áo quần, phẩm vật, thuốc men. Thiên tai bão lụt là cơ hội để chúng lùa Xơ –Ni-Cha-Cố-Thầy…ra hải ngoại vắt sữa đưa về ăn chia. Lá bài ‘Tim da trắng tóc quăn’, ‘xanh vỏ đỏ ruột’ đã bị lật ngữa thì chỉ còn đám cò mồi của Hà Nội ở hải ngoại và Xơ-Ni-Cha-Cố-Thầy ... được cộng sản Hà Nội cho phép hành nghề thế chỗ.
Tập đoàn cộng sản phải có trách nhiệm và bổn phận mỗi khi bị thiên tai bão lụt đối với nạn nhân trong nước khi họ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, thiếu cơm, thiếu thuốc. Nhưng bọn chúng đã phủi tay và bán cái trách nhiệm cho thế giới tự do. Chưa một lũ người nào tàn bạo, vô nhân đạo và dã man như tập đoàn cộng sản Hà Nội. Lúc tốt trời thì tha hồ ăn cướp, cái gì cũng vơ cũng vét … và khi thiên tai bão lụt thì chúng lại ‘hồ hởi’ ‘hả hê’, sai đàn em mang ‘bị gậy’ lên đường vái lạy khắp năm châu để đem tiền về cho chúng. Người ta không bao giờ thấy những tổ chức xã hội của tập đoàn cộng sản ra tay cứu trợ mà chỉ thấy chúng tranh nhau xâu xé mồ hôi nước mắt của nhân và giành giật nhau đút túi những số tiền của người Việt hải ngoại gởi về cứu trợ đồng bào trong nước.
Đồng ý rằng chúng ta không thể làm ngơ trước thảm cảnh của đồng bào ruột thịt trong nước, nhưng phải làm thế nào để đồng tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta phải đến tận tay những nạn nhân. Thật khó nghĩ ra một phương cách khả dĩ nào để công việc cứu trợ được hữu hiệu, nhưng tôi thử đề nghị một ý kiến nhỏ như sau:
Mỗi người Việt hải ngoại chắc chắn đều có những người thân, dòng họ, sui gia, người tình cũ, bạn bè, bạn học, thầy trò, chiến hữu, đàn-anh-đàn-em, cùng họ đạo, cùng gia đình Phật tử, lối xóm, cùng làng thì tùy theo khả năng và chịu khó bỏ chút thời giờ gởi thẳng tiền giúp đở họ qua một ngân hàng chuyên phụ trách chuyền tiền. Theo tôi biết có nhiều văn phòng chuyển tiền về VN (từ quân lỵ, thành phố đến thủ đô) rất nhanh chóng và lệ phí đã rẻ (5$ cho 100-500$ và 4$ từ 500$ trở lên …) lại nhanh chóng (dưới 24 giờ có giấy hồi báo). Nếu không cần rườm rà đánh bóng vì phải đi dự tiệc, phải chờ đợi và phập phồng không biết tiền cứu trợ đi về đâu thì xin vui lòng gởi theo hình thức nầy. Đây là làm việc thiện một cách hữu hiệu, kín đáo, thiết thực và chính xác.
Tóm lại làm việc thiện không phải là cơ hội để mua danh. Một khi xem đây là hình thức để khoe khoang thì việc làm sẽ mất hết ý nghĩa. Tôi không tin mấy về lời khuyên cho rằng, làm việc thiện để được ơn tha thứ hay chuộc lại tất cả các tội lỗi đã phạm nhưng đây là một cử chỉ để thể hiện tình người. Nhịn một tô phở hoặc vài ly café để đóng góp tiền bạc do chính mồ hôi nước mắt của mình trước cảnh thương đau của nạn nhân thiên tai bão lụt là một việc làm phúc đức còn tốt hơn đi chùa niệm Phật, đi nhà thờ đọc kinh nhưng trong tâm vẫn còn mang nặng ba cái tầm thường: Tham Sân Si.
Xin Ơn Trên trả công cho những người biết làm điều thiện.
Đinh Lâm Thanh
No comments:
Post a Comment