Sunday, April 26, 2009

TRÁCH NHIỆM VỀ AI? - Lê Văn Ấn

Lê Văn Ấn

Những tin tức dồn dập từ quê nhà gởi sang, từ khắp nơi trên thế giới gởi đến, chung qui cũng chỉ xác nhận một điều: Việt Nam hiện đang bị Trung Cộng xích hóa với nhịp độ nhanh chóng, nhờ Bộ Chính Trị Việt Cộng ra sức khuyển mã giúp rập. Do đó, Việt Nam đang đứng trước bờ vực diệt vong!

Kể từ khi csVN du nhập chủ nghĩa Cộng Sản vào Việt Nam thì nước Việt yêu mến của chúng ta chịu không biết bao nhiêu tai họa. Ký hiệp ước rước Pháp vào Bắc Kỳ để tạo thêm cuộc chiến chống Pháp chín năm, bần cùng hoá dân Việt qua hình thức “tiêu thổ kháng chiến”, liên hiệp để tiêu diệt các tổ chức quốc gia, Cải Cách Ruộng Đất để bóc lột dân chúng, mở chiến dịch “chống Mỹ, giải phóng miền Nam” để nhuộm đỏ cả nước v.v… nhưng chưa có cái họa nào đẩy dân tộc đến bên bờ vực thẳm diệt vong như cái họa Cộng Sản làm đầy tớ Trung Cộng, mở cửa, mở ngõ cho Trung Cộng tiến vào toàn cõi Việt Nam mà không tốn một viên đạn!

Sau Đệ Nhị Thế Chiến, hầu hết các nước bị trị, bị đô hộ đều được trao trả độc lập mà không phải nạn chiến tranh. Riêng Việt Nam vì đảng Cộng Sản của csVN âm mưu rước Tây vào Bắc Việt để rồi cũng chính đảng Cộng Sản hô hào “toàn dân đứng lên đánh đuổi thực dân Pháp” và nạn binh đao bắt đầu. Chuyện khó tin, nhưng đó là sự thật. Sự thật này đưa đất nước đến cuộc chiến tranh 9 năm để cuối cùng đất nước bị chia đôi! Ai không tin xin nhớ lại câu nói của Hồ Chí Minh: “thà ăn cứt Tây chứ không thà làm bạn với Tàu”. Nghĩa là thà rước Tây vào chứ không thể làm bạn với Tàu. Đến bây giờ thì đảng Cộng Sản Việt Nam đã vừa ăn cứt Tây, lại vừa làm nô lệ cho Tàu Cộng. Hành động nô lệ cụ thể nhất là văn kiện mà Hồ chí Minh, Chủ tịch Nước kiêm Tổng Bí Thư Đảng hồi đó, ra lệnh cho Phạm Văn Đồng ký ngày 14.9.1958, chấp nhận bản công bố của Chu Ân Lai, Thủ tướng Trung Cộng hồi đó, xác định lại bờ biển giữa Việt Nam và Trung Cộng một cách bất công, lấn ép một lãnh hải rộng lớn của ta, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa đang được quân đội VNCH bảo vệ. Đổi lại, Việt Nam được hưởng lợi lộc gì? Đảng Cộng Sản Việt Nam được Trung Cộng viện trợ quân sự để tấn công miền Nam trong khi chính quyền miền Nam đang ra sức củng cố đời sống mọi mặt cho dân chúng! Câu nói của Hồ Chí Minh đã xác nhận chính Hồ Chí Minh đã rước Tây vào Hà Nội. Cái gian dối của Hồ gây cho mấy triệu dân Việt Nam bị chết, bị thương tật, bao nhiêu tài sản bị hủy hoại.

Với chính sách “tiêu thổ kháng chiến”, Hồ Chí Minh ra lệnh đốt phá quê hương, phá hủy tài sản đồng bào với chiêu bài “để cho Tây không có đồ dùng, không có lương thực, không có chỗ ở, và rồi chúng sẽ chết đói và thế là chúng ta … thắng lợi. Nhưng Tây không ăn cơm Việt Nam , chỉ ăn bánh mì, không ở nhà dân mà ở trong đồn bót. Tiêu thổ kháng chiến chỉ làm cho dân kiệt quệ, đói nghèo phải chạy theo Cộng Sản mà thôi. Cái gian dối của
Hồ Chí Minh là ở chỗ đó, dân Việt phải trả một giá rất đắt vì chuyện “ăn cứt Tây, và nô lệ Tàu” của Hồ Chí Minh. Nếu còn nghi ngờ, quý vị cứ dở “Hồ Chí Minh Toàn Tập, trang 29, khi “chiến thắng Ðiện Biên Phủ nhờ Tàu chỉ huy, Hồ Chí Minh đã tuyên bố: “Nhận chỉ thị của Ðệ Tam Quốc Tế Cộng Sản, về vấn đề giải phóng Việt Nam , tôi đã hoàn thành sứ mạng”. Nói cách khác, xương máu của Việt Nam đổ ra theo lời xách động của Hồ Chí Minh, không phải để đánh đuổi thực dân Pháp cho dân hưởng độc lập, tự do hạnh phúc, nhưng là để “dịch chủ tái nô”, phục vụ cho Ðệ Tam Quốc Tế, vải mỗi năm 4 thước, gạo mỗi người 13 ký (lý thuyết), của mình mà phải ăn vụng, vì cán bộ nhi đồng do VC huấn luyện, theo sát mỗi gia đình!

Hồ Chí Minh kêu gọi các đảng phái Quốc Gia chống Pháp hợp tác trong Chính Phủ Liên Hiệp, nhưng kể từ đó, các đảng phái Quốc Gia lần lượt bị Việt Minh thủ tiêu bắt cóc, tiêu diệt! Ðó là “Ðoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết” của Hồ Chí Minh.

Cái đau nhất cho dân tộc là tiếng súng chưa kịp ngưng,
Hồ Chí Minh đã tuân lệnh Mao Trạch Ðông mở chiến dịch Cải Cách Ruộng Ðất. Hầu hết những người mà Việt Cộng gọi là “địa chủ” chỉ có một vài mẫu ruộng, tự canh tác lấy, tức là thuộc hạng trung nông, nhưng vì phải giết cho đủ chỉ tiêu, Hồ Chí Minh cho lệnh “đôn” lên thành địa chủ. Có xã không có người, phải đưa những kẻ có 5, 3 sào ruộng lên làm địa chủ để chúng giết cho đủ số. Hậu quả là có hơn 200 ngàn người bị giết vì tội địa chủ và chỉ vì Hồ Chí Minh sợ Mao Trạch Ðông “quở” mà thôi!

Hồ Chí Minh và bè lũ Việt Cộng đã nướng bao nhiêu sư đoàn để “giải phóng” miền Nam ? Tính cả 2 miền Nam Bắc vừa chết vừa bị thương hơn mười triệu, khói lửa triền miên 2 mươi năm! Việt Cộng huênh hoang khoác lác rằng đã đánh tan 3 đế quốc, thực sự, nếu Quân Lực VNCH được trang bị đầy đủ, Việt Cộng chắc chắn phải thảm bại.

Và bây giờ, Việt Nam mất Bản Giốc, Suối Phi Khanh v.v… và nhiều nữa, nhiều cho đến nỗi Việt Cộng không dám phổ biến bản đồ biên giới cho dân chúng biết, cho quốc hội, dù là quốc hội bù nhìn biết. Trên biển thì coi như VC dâng hầu hết lãnh hải cho Trung Cộng. Ngặt nghèo nhất là Nguyễn Tấn Dũng đã để cho Trung Cộng khai thác 2 mỏ bâu xít ở Cao Nguyên Trung Phần, đưa hàng vạn dân công qua làm việc và cả một đạo quân Trung Cộng sẽ theo chân “bâu xít”, cắt đôi Việt Nam. Ngoài ra, còn có cả 130 ngàn công nhân Trung Cộng đang tự do làm việc trên đất nước Việt Nam . Ðó không phải là công nhân bình thường, nhưng là quân nhân trá hình! Khi cần đánh Việt Nam , Tàu đã có quân khắp 3 miền Việt Nam. Ngày xưa, một Cù Thị làm nội gián đã đưa nước nhà đến bờ vực thẳm, may nhờ có anh hùng Lữ Gia “nổi lên làm cách mạng”. Hôm nay, trước tình thế nguy ngập này, Trung Cộng chiếm Việt Nam dễ dàng như vậy, ai là người đứng lên lập lại kỷ cương cho đất nước? Ai có trách nhiệm lịch sử giai đoạn này?

Dĩ nhiên, trách nhiệm cứu nước là trách nhiệm chung, già trẻ lớn bé trai gái đều có trách nhiệm trước sự mất còn của đất nước! Người Việt tị nạn Cộng Sản ở nước ngoài, thành phần trí thức, tu sĩ, thanh niên, sinh viên nam nữ v.v… tất cả đều có bổn phận đứng lên lật đổ chế độ nô lệ Tàu Cộng, đem lại độc lập cho nước nhà, sau đó mới thanh toán bọn xâm lược Tàu Cộng. Ngày xưa nghe
Hồ Chí Minh hô hào chống Pháp, toàn dân đã đứng lên, những người “trai mùa thu 1945” nay còn sống, có kẻ giải ngũ, có kẻ tại ngũ, tất cả thành phần cầm súng lăn vào lửa đạn để ngày nay, bị Việt Cộng gạt gẫm, chiến công của tầng lớp thanh niên ngày xưa là một vật hy sinh để Hồ Chí Minh dâng chiến thắng cho Ðệ Tam Quốc Tế, mà gần gũi nhất là Tàu Cộng.

Ngày nay, đứng trước cơ nguy tổ quốc bị xóa tên trên bản đồ thế giới, ai là người Việt Nam hãy gắng sức mình đứng lên lật đổ chế độ VC. Rất nhiều tướng lãnh Việt Cộng đã ý thức trách nhiệm lịch sử của mình, ngay cả Võ Nguyên Giáp cũng phải mở miệng phản đối, nhưng Nguyễn Tấn Dũng coi Võ Nguyên Giáp là kẻ sắp chết, chẳng thèm lưu tâm, trái lại Dũng cho việc để Tàu khai thác bâu xít là “một việc lớn của Ðảng ta”. Các tướng lãnh, các sĩ quan Việt Cộng hôm nay phải đứng lên, đứng về phía nhân dân lật đổ Chính Trị Bộ, Trung Ương Ðảng, lấy lại quyền tự quyết của dân tộc. Ðây chẳng những là vấn đề sinh tử của nòi giống, mà còn là vấn đề sinh tử của CHÍNH quân đội VC, nhất là cấp lãnh đạo chỉ huy, thành phần ưu tiên một phải thanh toán khi Trung Cộng ra mặt chiếm được nước ta.

Qua các cuộc hội thảo, qua những tờ báo “không còn chịu đựng nổi sự bưng bít” đã la lên cho toàn thể đồng bào sự nguy ngập mà Việt Nam đang và sẽ gánh chịu. Và hầu hết dân chúng đã nghe, đã biết. Giờ lịch sử đã điểm, mọi người đều phải ý thức trách nhiệm mình, có trách nhiệm, có tội trước dân tộc nếu Trung Cộng xâm lăng Việt Nam và biến Việt Nam thành một tỉnh của chúng. Và cũng cần ý thức câu nói “Còn tổ quốc là còn tất cả, mất tổ quốc là mất tất cả”. Ðã đến lúc mọi người mọi giới phải đứng lên, nhất là quân đội Việt Cộng, một khi có cuộc binh biến, chính biến lập tức toàn dân sẽ đứng lên, một triệu ba gia đình dân oan, 8 triều tín đồ Công Giáo, nhiều triệu tín đồ Phật Giáo, Tin Lành, Cao Ðài, Hòa Hảo, tất cả cùng đứng lên một lượt, chắc chắn sẽ đạt thắng lợi, đem lại độc lập tự do cho toàn dân. Chỉ có con đường đó, toàn dân mới có tự do dân chủ, đất nước mới giữ được nguyên vẹn lãnh thổ. Hãy đứng lên lãnh trách nhiệm trước lịch sử.

Lê Văn Ấn


1 comment:

  1. Cám ơn tác giả đã nói lên tiếng chuông cảnh tỉnh Việt Nam đang gặp họa diệt vong. Thứ đến hậu quả của hai phong trào cải tạo nông nghiệp và cải tạo văn hóa vào năm 1953 cũng do Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản nhắm vào hai món ăn: vật chất và tinh thần của toàn dân. Với món ăn vật chất là qua sự tập trung đất đai, phương tiện sản xuất và đoàn ngũ hoá nông dân thành giai cấp vô sản, Ủy Ban Cải Tạo Ruộng Đất chiếm toàn bộ lương thực và tài sản của nhân dân, khiến cho đói khát xảy ra thì ai cũng dễ biết, cũng dễ lên tiếng phản kháng: phong trào cải cách ruộng đất miền Bắc...

    Nhưng trái lại, với món ăn tinh thần như phong trào cải tạo tư tưởng, (xin đọc Những Tác Hại Giáo Dục của Việt Nam tất cả tợ như viên kẹo ngọt tẩm thuốc độc do Ủy Ban Khoa Học Xã Hội Việt Nam bào chế, đầu độc học sinh/ sinh viên và toàn dân luôn phẫn uất và căm thù vua quan Việt Nam nói chung, Nguyễn Triều nói riêng, đã cắt đứt truyền thống bất khuất và hào hùng của dân tộc trong sứ mệnh dựng nước, mở nước, cứu nước và giữ nước của Tổ Tiên tiền nhân.
    Hồn mất trước, nước mất sau!

    ReplyDelete