Tuesday, April 21, 2009

Đến Những Bạn Như Tôi - Thúy Nga

Thúy Nga

Hơn 34 năm về trước tôi là một đứa trẻ rất nhỏ. Sài Gòn còn đọng lại trong tôi qua hình ảnh của cha mẹ để lại. Tôi lớn lên trong lòng chế độ cộng sản, được giáo dục bởi chế độ, nhưng rồi trong tôi "thức tỉnh" những điều và cảm thấy mình may mắn được nhận ra. Cái quan tâm lớn nhất của tôi là làm thế nào để những thế hệ của tôi và nhỏ hơn được biết ra sự thật về cuộc chiến tranh hơn 30 năm về trước. Thời gian này được dịp để tôi có đôi lời tâm sự và nhắn gởi.

30/4 đen, 30/4 Quốc Hận. Ít nhất một lần khi nghe điều này tôi và các bạn đều nghĩ là gàn, thậm chí là " phản động ". Và rồi một ngày khi tôi phát hiện, mình cũng như bao thế hệ thanh niên khác đều bị lừa, những gì mà chúng ta tiếp nhận từ nền văn hoá cộng sản hoàn toàn trái ngược. Tôi tin vào những điều đó đơn giản chỉ là một cái nhìn qua cuộc sống thực tế và những gì mà đảng cộng sản đương thời đã và đang gây hại cho dân tộc Việt Nam.

Hôm nay, một 30/4 nữa lại về, chúng ta không ăn mừng một chiến thắng vẻ vang hay một ngày toàn thắng giành độc lập. Tôi và các bạn đang tiếp tay cho đảng cộng sản ăn mừng ngày 30/4 tang thương này một cách vô thức. Đây là một biến cố đau thương là vì ngày này chính là ngày Miền Nam Việt Nam chúng ta đã bị cướp bởi Cộng Sản Bắc Việt. Hai cuộc kháng chiến lớn chống Pháp-Mỹ mà chúng ta được nhồi nhét vào đầu thực chất là một âm mưu bành trướng thế lực của cộng sản đỏ. Đâu chỉ thế, ngày này đã khiến cho toàn dân tộc Việt Nam mất đất nước vào tay ngoại bang phương bắc mà tập đoàn cộng sản là chiếc cầu nối để rước voi về giày mả tổ.

Thật vậy, hãy thử nhìn lại, thảm cảnh ngày hôm nay, người dân chúng ta đâu chỉ ăn đồ Tàu, xài đồ Tàu mà các cô gái Việt Nam hôm nay trở thành những món hàng cho trai Tàu lựa chon. Hơn thế nữa, đất nước chúng ta đã bắt đầu xuất hiện những con đường mang tên Tàu. Cái tên Sài Gòn bị đảng cộng sản thay bằng tên thành phố Hồ Chí Minh. Tôi và các bạn vẫn còn có một ngày sẽ đòi trả lại hai chữ Sài Gòn vốn trở thành cái tên thân yêu và mãi mãi vĩnh cửu trong lòng tất cả. Thế nhưng nếu bị đổi là thành phố Mao Trạch Đông hay Ôn Gia Bảo ... thì một chút cơ hội cho chúng ta cũng sẽ không còn. Sự tủi nhục và thảm cảnh này ai có tội? Người Việt Nam chăng? Không, họ chỉ có lỗi khi câm nín sống xuôi theo chiều gió chứ không có tội. Kẻ có tội chính là đầu sỏ Hồ Chí Minh - người mà chúng ta luôn bị bắt buộc phải tôn kính và học tập, là nhà cầm quyền cộng sản tàn ác mà ông ta đã đào tạo nên. Tôi và các bạn, sự im lặng của chúng ta bao năm qua là tiếp tay cho thế lực gian ác đó.

Trên thực tế, người dân dù ngu dốt, ít học và thiếu hiểu biết nhưng vẫn có thể nhận thức được rằng họ đang bị đối xử bất công, thậm chí nhà cầm quyền cộng sản đôi khi xem họ thua cả loài vật. Người dân chỉ có bổn phận nghe và làm theo chứ không được quyền nói, điều này tôi và các bạn đều được chứng kiến hàng ngày. Thế nhưng có căm phẫn, chửi rủa sự tàn bạo của chế độ này cũng không đưa đất nước thoát ra khỏi thảm cảnh hiện nay. Tự do thật sự không phải đòi mà có, nó cần phải được đánh đổi, đôi khi cả bằng máu.

Đất nước chúng ta thật sự đã mất kể từ ngày mất Miền Nam Việt Nam chứ không phải đến bây giờ mới thảng thốt kêu: “Sắp mất nước!" Lời nói vô hại, sự than vãn cũng không có ích lợi gì. Thế nhưng nếu như lời nói có thể tẩy não thế hệ như chúng ta và lớp trẻ mai sau vốn đã bị nền giáo dục cộng sản độc hại, có thể thức tỉnh để xiết chặt tay trong tay cùng nhau đập tan sự thống trị nhu nhược đối với ngoại bang và tàn bạo với dân tộc, để đòi lại quyền làm người cho bạn, cho tôi và cho tất cả những người dân Việt khốn khổ dưới ách thống trị của đảng cộng sản mấy mươi năm qua. Chúng ta chẳng phải đã từng học: "Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh". Đất nước hôm nay, đâu cần giặc phải đến bởi giặc vốn đã ở trong mái nhà của chúng ta từ lâu thì hà cớ gì chúng ta lại câm nín, đem những đồng tiền mồ hôi, thấm đượm nước mắt để vỗ béo cho những tên thái thú, những tên cộng nô vốn mang hình dạng người nhưng không khác gì bầy sói lang. Nói mất Hoàng Sa-Trường Sa, giới trẻ chúng ta đa phần vẫn bàng quang cho rằng "chuyện nhà nước". Nhà không có mái sao gọi là nhà? Đất nước không còn, mái ấm gia đình tất sẽ không còn.

Hãy thức tỉnh đi các bạn! Chúng ta là những con người thực, có tri giác và biết nhận thức thì đừng cam tâm sống trong thế giới ảo mà đảng cộng sản đã áp đặt tạo dựng. Im lặng chính là sự đồng thuận với tội ác. Một tiếng nói, một lời rỉ tai cho dù nhỏ bé nhưng với trăm ngàn tiếng nói ấy góp lại sẽ trở thành một cơn sóng lớn nhấn chìm tập đoàn đảng cộng sản bán nước cầu vinh trong một ngày không xa.

Thúy Nga
Việt Nam


No comments:

Post a Comment