Tuesday, April 21, 2009

CON ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI - Đinh Lâm Thanh

Đinh Lâm Thanh

Khi bước chân xuống tàu vượt biên hay lên phi cơ đi tỵ nạn, thâm tâm mỗi người chúng ta ai cũng đều mơ ước ra xứ ngoài sẽ làm một điều gì cho đất nước, hay một ngày nào đó sẽ quay về cùng toàn dân giải phóng quê hương thoát khỏi chế độ cai trị độc tài đảng trị của Cộng sản. Ngày ký tên xin hưởng quy chế tỵ nạn, tất cả đã long trọng xác nhận rằng bản thân cũng như gia đình không thể quay về sống dưới chế độ Cộng sản. Như vậy những người bỏ nước ra đi đã xem Cộng sản là kẻ thù không đội trời chung thì giờ đây phải dứt khoát lập trường việc chống Cộng, lấy chính nghĩa tự do, nhân quyền và hạnh phúc của toàn dân Việt Nam để xác định con đường tranh đấu.

A. MỘT CUỘC TRANH ĐẤU CÓ CHÍNH NGHĨA

Mục tiêu tranh đấu dứt khoát là tập đoàn Cộng sản phải bị tiêu diệt hoàn toàn. Không bắt tay hòa giải hòa hợp với kẻ thù và chọn con đường Tự Do để cứu dân tộc thoát khỏi xiềng xích mà chế độ Cộng sản đã bần cùng hóa, ngu muội hóa và nô lệ hóa dân chúng để cai trị gần 33 năm qua. Trời, Đất không thể gần nhau, thiên thần và ác quỷ không thể làm bạn, nước với lửa không thể kết hợp thì hai chế độ Tự Do và Cộng sản cũng không thể chung đụng, hợp tác, liên hệ hay bắt tay sống chung hòa bình. Giữa Quốc Gia và Cộng sản bắt buộc phải có một làn ranh dứt khoát rõ ràng. Mầm mống Cộng sản là một loại siêu-vi-khuẩn vô cùng nguy hiểm, một khi đã diệt thì bắt buộc phải giết tận gốc. Nếu khinh thường, chúng nó sẽ hồi sinh và quật phá trở lại mạnh mẽ gấp trăm nghìn lần như trường hợp chích ngừa chưa đủ dung lượng hay con bệnh truyền nhiễm chữa trị không đúng cách.

Hành trang của một người tranh đấu cần phải dứt khoát, xác định lập trường con đường đang đi. Một khi lý tưởng đã rõ ràng là phải đánh đổ bạo quyền Hà Nội thì hành động chống Cộng phải nhiệt tình và liên tục. Không lưng chừng hay quay chiều đổi hướng vì quyền lợi vật chất. Không mượn con đường chính trị để mưu cầu lợi ích vinh thân phì gia cho gia đình cá nhân hay phe nhóm, như vậy lý tưởng của chúng ta sẽ trở nên trong sáng, là ngọn nến, là ánh đuốc để thu phục người thân, bạn bè, đồng đội và những người chung quanh.

Hành động chống Cộng đòi hỏi phải rõ ràng, thiết thực và hiệu quả. Muốn vậy, cần phân định bạn, thù thật minh bạch, không thể lẫn lộn trắng đen, không thể nhập nhằng hòa giải hòa hợp để xây nền đắp móng giúp chế độ Cộng sản càng ngày càng vững chắc. Nếu vô tình hà hơi cho Cộng sản thì đây là một hình thức hợp thức hóa hành động tội ác cũng như của cải tài sản mà chúng đã bóc lột của người dân.

Cần ghi nhận, cuộc tranh đấu nào cũng gian nan vất vả, muốn đạt được thắng lợi, điều tất yếu, phải cam đảm, bền chí và sáng suốt nhắm thẳng mục đích, chọn con đường chính trực và lương thiện để tiến tới. Không thể lương lẹo theo đường tắt, móc ngoặc hoặc đi đêm với kẻ thù để tìm phương tiện, tiền bạc và mưu đồ quyền lực. Như vậy kẻ nào có hành động mờ ám chính là người đâm sau lưng cộng đồng người Việt Quốc Gia. Ngoài ra việc chống Cộng không phải độc quyền dành riêng cá nhân, đoàn thể hay một đảng phái nào mà chính là bổn phận của tất cả mọi người, vậy phải biết hổ trợ nhau, tạo thế mạnh và đồng loạt tiến tới. Trên cùng chuyến tuyến không thể thọc gậy bánh xe người bạn bên cạnh, xô ngã bạnđồng hành, bôi xấu chụp mũ đồng đội để chen lên hàng đầu, cướp công sức, tạo tiếng vang với âm mưu lập công cho cá nhân, gia đình và phe nhóm.

Việc chống Cộng là trách nhiệm của tất cả chúng ta, không thụ động, không tiêu cực mà cần chủ động trong giai đoạn quyết liệt nầy. Tùy môi trường, khả năng và hoàn cảnh của mỗi người để góp công chung sức. Được như vậy mỗi người trong chúng ta sẽ thắp lên một ngọn nến nhỏ, thì hàng vạn, hàng triệu ngọn nến sẽ soi sáng cả một bầu trời. Nhờ đó mà kẻ thù của chúng ta, thành phần cò mồi đón gió trong cộng đồng cũng như toàn thế giới sẽ thấy rõ con đường chính nghĩa của chúng ta đang đi.

Kính đề nghị tất cả nghiên cứu kỹ trước mỗi hành động để lúc ra tay khỏi rơi vào mê hồn trận của kẻ thù đang giăng ra. Thủ đoạn của Cộng sản bao giờ cũng nhập nhằng và tráo trở, chúng tung hỏa mù, đổi đen thành trắng để dụ dỗ, lôi kéo những ai hời hợt hấp tấp nghe theo. Tôi xin đơn cử một vấn đề nóng bỏng hiện nay là việc Trung Cộng chiếm hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa của chúng ta. Với tinh thần yêu nước cao độ, ai cũng đau lòng trước cảnh nước mất nhà tan, tất cả mọi người hải ngoại đã xuống đường ủng hộ các cuộc biểu tình tại quốc nội đồng thời lên án Cộng sản bán nước và Tàu Cộng xâm lăng. Cũng vì quá nhiệt tình, đôi lúc chúng ta đã vô ý đi đúng kế hoạch của Cộng sản tung ra. Chúng khôn khéo chuyển mũi dùi chống đối vào quân ngoại xâm Trung Cộng để khỏa lấp tội dâng đất dâng biển cho quan thầy bằng giấy trắng mực đen. Nhiều cộng đồng hải ngoại không biểu tình trước tòa đại sứ Việt Cộng để kết tội kẻ bán đất nhượng biển mà tập trung trước sứ quan Trung Cộng ! Không đập kẻ ký giấy bán nước, rước giặc vào nhà mà lại chú tâm đá đảo người mua đến nhận hàng !

Mục đích Cộng sản tung ra là muốn người Việt hải ngoại đồng loạt bắt tay với du sinh dưới cờ Đỏ Sao Vàng để kết án Trung Cộng chiếm đất. Từ chỗ nầy, chúng ta đã thấy hai điểm nhập nhằng có lợi cho Cộng sản: Khỏa lấp tội bán nước của chúng và chúng có cơ hội rêu rao rằng Cộng sản quốc nội và Tự Do hải ngoại bắt tay nhau để chống ngoại xâm trong tinh thần hòa giải hòa hợp dân tộc.

B. PHẢI LÀM GÌ TRONG HIỆN TẠI ?

Để góp ý vào việc tranh đấu, tôi xin đưa ra vài đề nghị : Con đường tranh đấu cần sự góp mặt tất cả các thành phần, hướng về một mục tiêu và bắt tay nâng đở nhau tạo sức mạnh để vượt qua những trở ngại. Nhưng không nên quên một điều tối cần cần thiết: Phân biệt bạn, thù và các thành phần nguy hiểm đang vây quanh chúng ta. Cổ nhân đã dạy "biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng" câu nói nầy có thể áp dụng vào trận chiến không giới tuyến của chúng ta hiện nay.

B1. Bạn đồng chí hướng: Bất luận cá nhân, đoàn thể, đảng phái nào cùng chung một lý tưởng, dứt khoát chống Cộng và quyết tâm đánh đổ đảng Cộng sản bằng mọi giá đều có thể xem là bạn đồng hành. Dù đường lối tổ chức, phương thức hành động có cách biệt nhau nhưng mục đích chính vẫn xem Cộng sản Việt Nam là kẻ thù cần phải tiêu diệt thì đó là bạn, người cùng hội cùng thuyền mà chúng ta phải phụ lực, nâng đở để cùng tiến tới mục đích. Đừng vì một vài dị biệt, đố kỵ cá nhân rồi mượn phương tiện truyền thông để bôi nhọ lẫn nhau, như vậy chúng ta đã vô tình rơi vào âm mưu đen tối của Cộng sản. Cũng xin đừng nên xét đoán đường lối hoạt động của từng đảng, từng hội đoàn để có một lối nhìn lệch lạc và làm suy yếu khí thế chung. Có thể đơn giản để nhận được ai là bạn qua những lần góp mặt dưới cờ, xuống đường tranh đấu. Ai đã dành thời gian công sức cho sinh hoạt chung dưới cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thì có thể xem họ là người đồng hành, ít ra đã mang sẵn trong người một tinh thần cộng tác, một lý tưởng trong sáng.

B2. Kẻ thù: Đủ người đủ mặt đang vây quanh chúng ta. Trước hết phải nêu đích danh là chính tập đoàn lãnh đạo Việt Cộng trong nước, bọn hưởng quyền đặc miễn ngoại giao tại các sứ quán. Đây chính là kẻ thù rõ ràng, dễ nhận diện để người Việt Quốc Gia đối phó, tùy cơ ứng biến trong các hoàn cảnh và môi trường khác nhau.

B3. Thành phần nguy hiểm: Bạn và thù thì dễ nhận mặt nhưng khó xác định đối với thành phần lơ lửng một khi chúng chưa xuất đầu lộ diện. Tôi xin phép chia thành phần nầy làm năm nhóm, tính theo mực độ nguy hiểm từ trên xuống dưới : Nằm vùng, đối lập cuội, trở cờ đón gió, dính chàm và trí thức mất gốc.

B3.1. Nằm vùng:
Thành phần nguy hiểm là những tên Cộng sản nằm vùng. Chúng được huấn luyện kỹ về tuyên truyền, giao tế, kiều vận, đặc công để len lỏi vào các đoàn thể đảng phái của chúng ta. Bình thường những tên nầy lúc nào cũng tỏ vẽ chống Cộng nhiệt tình, hăng say nhưng nếu tinh ý chúng ta sẽ thấy những cái sơ hở khi chúng giận dử bất mãn, lúc no say hay bốc đồng không kịp kềm chế như một số đã bị cộng đồng lột mặt nạ đưa ra ánh sánh. Chúng có mặt trong nhiều lãnh vực và ẩn mình len lỏi vào các cơ cấu tổ chức của người Việt Quốc Gia. Chúng nghiên cứu từ mục tiêu, tổ chức, đường lối, nhân sự, khả nàng tài chánh, môi trường và phạm vi hoạt động của từng cơ sở một để báo cáo cho các sứ quán và trung ương để nơi đây vạch ra cho chúng chương trình phá hoại. Các thành phần nầy không hẳn là những tên Cộng sản chính hiệu mà đa số là những người nằm vùng từ thời trước, ra nước ngoài xin tỵ nạn để tiếp tục phục vụ chế độ Cộng sản. Cần lưu ý nhiều tên còn ẩn danh một cách kín đáo, chưa bị các cộng đồng lật tẩy trong các đoàn thể, đảng phái và tôn giáo. Giai đoạn tranh đấu quyết liệt mà địch hành động qua nghị quyết 36 là Cộng sản chỉ thị cho các sứ quán đẩy mạnh chương trình phá rồi cộng đồng qua phương tiện tuyền thanh, truyền hình, báo chí cũng như kiều vận nhắm vào thành phần trẻ.

Một số đã bị lật tẩy như tên cựu thiếu tá quận trưởng ở San Diego, hoạt động giấu mặt ẩn danh từ hàng chục năm qua. Cũng gần đây nhiều cơ quan báo chí núp dưới những danh từ chống Cộng thật kêu nhưng bị lộ diện sau khi chúng phải ra mặt thi hành lệnh của sứ quán. Dù chúng thanh minh bào chữa cách nào cũng không thể qua mặt được cộng đồng người Việt Quốc gia vì cái kim nằm lâu trong túi cũng có ngày lòi ra.

Trong các tháng vừa rồi, nhiều cơ quan truyền thông đã vạch mặt chỉ tên nhiều sư Đỏ do Hà Nội bổ sung cho nhóm nằm vùng qua chương trình tu nghiệp, du học, thuyết pháp hoặc du lịch dài hạn. Những sư ông sư bà nầy được Cộng sản bố trí trong các chùa từ Mỹ, Âu qua Úc…Nhiều sư có đảng tịch, có vợ chính vợ chui với hàng triệu mỹ kim trong ngân hàng…

B3.2. Đối lập cuội:
Nhiều người do Cộng sản huấn luyện để đóng vai đối lập rồi tung ra hải ngoại thi hành nhiều chiêu bài khác nhau. Tôi xin đưa ra vài khuôn mặt điển hình : Hoàng Minh Chính, Nguyễn Tiến Trung và Bùi Tín là những con rối do Cộng sản dàn dựng qua các lá bài đối lập mà Hà Nội đã gởi đi chiêu dụ người Việt hải ngoại:

Hoàng Minh Chính, sư tổ chủ nghĩa Marx-Lênin, đảng viên lãnh đạo đảng Cộng sản với lá bài một chính phủ hòa hợp ba thành phần. Hoàng Minh Chính qua Mỹ lén lút họp với đám cò mồi dưới danh nghĩa ‘Tiểu Diên Hồng’ mà trước đây trong một số bài viết tôi gọi là ‘kiềng ba chân’.

Du sinh Nguyễn Tiến Trung, còn trẻ, từ Pháp đi một vòng thế giới vận động một cách ồn ào và láo khoét với các cộng đồng qua chiêu bài ‘Nối Vòng Tay Lớn’, lập ‘kiến nghị van xin’ ân huệ với nhà cầm quyền Cộng sản !

Bùi Tín đảng viên gộc được phép bỏ đảng trở thành đối lập để tiếp tục công tác nằm vùng dưới vai trò một người tỵ nạn chính trị tại Pháp !.

Đến đây xin mở một dấu ngoặc, bất cứ ai, dù trước đây thuộc thành phấn nồng cốt của Cộng sản nhưng nay tỉnh ngộ quay trở với chúng ta là một điều may mắn cho vận nước. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải đến với sự sám hối, lòng chân tình và quyết tâm hợp lực với chúng ta trong công cuộc tranh đấu cho công bằng tự do dân chủ. Đằng nầy, mấy tay Cộng sản gộc nhận lệnh ra ngoài hô hào chống Cộng sản, kêu gọi lật đổ chế độ một thời gian rồi trở về, vẫn nhà cao cửa rộng, vẫn lãnh tiền lương tháng, tiền hưu bổng và hưởng tất cả ân huệ của đảng. Lúc đau ốm lại được điều trị trong bệnh viện dành riêng cho lãnh tụ thì chỉ có những kẻ mù mới tôn sùng hạng người nầy như ngọn đuốc của phong trào tranh đấu !

B3.3. Trở cờ đón gió: Tiếp đến là thành phần chính trị có mồi, trở cờ theo gió, đổi trắng thay đen tùy theo tình hình thời thế. Một khi bỏ nước ra đi tỵ nạn, họ đã hiểu biết thế nào là Cộng sản nhưng vẫn cúi đầu làm nô lệ cho kẻ thù thì không thể tồn tại trong cộng đồng người Việt Qưốc Gia. Lý thuyết Cộng sản bây giờ không còn quyến rũ được ai nhưng một vấn đề vẫn làm cho con người mờ mắt, đó là Tiền. Một người vì tiền, và chỉ vì đồng tiền mà có thể đổi trắng thay đen như cắc kè kỳ nhông thì chúng có thể bán đứng cả cha mẹ vợ con là chuyện bình thường. Lý tưởng quốc gia, hạnh phúc dân chúng không đánh động được lương tâm và trái tim hạng người nầy vì họ là những khối thịt biết đi, cuộc đời vỏn vẹn chỉ có dollars, đôi đũa và chiếc giường ! Thành phần cò mồi đón gió chính là mục tiêu để Cộng sản áp dụng nghị quyết 36 qua chương trình kiều vận. Với hàng trăm triệu ngoại tệ chúng sẵn sàng nuôi dưỡng một số tay sai để thi hành kế hoạch đánh phá người Việt Quốc gia hải ngoại. Những chuyện đau lòng vừa xảy ra trong cộng đồng người Việt tại Mỹ đã chứng minh những điều tôi trình bày ở trên.

Người chống Cộng hăng say trước kia nay vì chiếc bánh vẽ của kẻ thù đã quay mặt phản bội chúng ta, trở về bưng bô cho địch như Nguyễn Cao Kỳ. Cao bồi nầy được Cộng sản huấn luyện hai năm tại Sàigon, trở về Mỹ kêu gọi hoà giải hòa hợp với chiêu bài ‘một chính phủ hai thành phần’ mà trước đây tôi gọi là ‘thế hai cẳng’. Dù một người chống Cộng ngày xưa nay quay về bưng bô cho kẻ thù hay tên mất nết Phạm Duy cũng như những tên ca sĩ tham tiền trở về giả lả tuyên bố vung vít để xin hát kiếm tiền độ nhật … đều là thành phần phản bội, bị đồng tiền làm mờ mắt thì không thể có mặt trong cộng đồng hải ngoại.

Hạng cò mồi đón gió trên không nguy hiểm bằng những ông bà trí thức đang sinh hoạt trong cộng đồng người Việt Quốc gia trên khắp thế giới. Họ có khả năng, có tiền và có môi trường hoạt động, nhưng tiếc thay họ dùng chất xám và vật chất để đầu tư cho một mưu đồ đen tối.

B3.4. Dính chàm: Nếu những vị trí thức hay sĩ quan, công chức chạy trốn Cộng sản sau ngày mất nước, hoặc nín thở qua sông sau nhiều năm tù tội dưới chế độ mới thì những người nầy chắc chắn đã nếm mùi Cộng sản. Với kiến thức sẵn có, lẽ ra họ còn chống Cộng hơn những thành phần khác nhưng tại sao lại âm thầm chống đối những người đang nổ lực tranh đấu cho nhân quyền tự do dân chủ Việt Nam ? Điều nầy cho phép cộng đồng người Quốc Gia nghĩ rằng một số ít quý vị đã "dính chàm". Cộng sản nắm được một vài yếu điểm thầm kín nào đó để buộc những người nầy thi hành kế hoạch nằm trong nghị quyết 36. Trường hợp nầy thì hết thuốc chữa, một khi đã dính chàm thì không bao giờ rửa sạch vết dơ hay thoát khỏi những đòn thâm độc của Cộng sản.

Người đi tù hàng chục năm dưới chế độ Cộng sản trước kia chưa chắc là người chống Cộng ngày nay mà có thể họ đã dính chàm và nằm trong kế hoạch trồng người. Hãy đọc thật kỹ hồi ký của họ, trong đó bưng bít bằng nhiều cảnh tưởng tượng, viết sai sự thật, đánh bóng với những sự kiện nghịch lý mà những ai đã ở tù Cộng sản đều nhìn thấy rõ. Tôi đã đọc nhiều hồi ký cải tạo, có người tự cho mình là anh hùng, nhà lãnh tụ đã đứng từng lên chống Cộng sản, tổ chức chính phủ cứu nguy dân tộc ngay từ trong nhà tù !

Dưới ánh sáng mặt trời tất cả đều không có gì lạ. Có những anh tù cải tạo về, viết sách nói những chuyện không tưởng để rồi bị những bạn tù ngày trước tố cáo và chính ngòi bút vung vít đã đốt cháy họ thành tro. Thường những anh nào thường lớn tiếng chống đối chế độ ngay trong tù thì chính là ‘ăng ten’ hạng nặng trong các trại giam để được hưởng một vài quyền lợi vật chất nào đó.

B35. Trí thức mất gốc: Đối với một số trí thức hải ngoại thuộc thành phần du học trước năm 1975, chúng tôi xin nhấn mạnh một số ít, là thành phần cô chiêu cậu ấm con cái công chức cao cấp của hai nền Cộng Hòa trước đây. Muốn trốn lính thì con đường du học là giải pháp độc nhất để tránh trách nhiệm người trai thời chiến. Như vậy có thể gọi họ thuộc thành phần trốn quân dịch. Khi ra nước ngoài lại ăn phải bả Cộng sản, đứng vào hàng ngũ Việt Kiều Yêu Nước, quay ngược chống phá chế độ, phản bội những người đã nằm xuống. Những vị nầy đã được nuôi dưỡng đùm bọc bằng tài sản quốc gia, bằng mồ hôi nước mắt, bằng xương máu của nhân dân Miền Nam nhưng đã quay lưng trở lại chống chế độ và chống ngay cả cha ông của họ đang phục vụ dưới cờ Tự Do. Hình ảnh Cộng quân tiến chiếm Miền Nam gây đau thương chết chóc cho hàng chục triệu nhân mạng, bóc lột tận cùng xương tủy người dân, đem đất dâng cho quan thầy Trung Cộng, bán thanh niên nam nữ làm nô lệ, cung cấp gái điếm cho năm châu cũng chưa đủ cho họ sáng mắt hay những vị nầy đã ngậm phải bùa ngải của Cộng sản ? Nếu bây giờ những ông bà trí thức cò mồi vẫn thấy rằng chế động Đỏ là nôi của loài người, là đỉnh cao của nhân loại sao không về phục vụ Cộng sản như Tôn Nữ Thị Ninh mà còn sống bám vào Cộng Đồng người Việt hải ngoại ? Quan niệm chính trị là quyền tự do của mỗi người, nhưng trong cao trào tranh đấu dân chủ cho Việt Nam, nếu những người nầy không ủng hộ, không tham gia thì xin hãy im lặng đứng qua một bên để chúng tôi làm việc. Nếu lãnh tiền của địch để phá hoại thì xin hãy nghĩ lại, chính cộng đồng là môi trường đã đùm bọc và nuôi dưỡng để được vinh thân phì gia ở quê người.

C. TRẬN CHIẾN NGÀY HÔM NAY

Trận chiến ngày nay giữa hai ý thức hệ Quốc Gia và Cộng sản, đối với chúng ta, có thể nói đã nằm ngoài quy ước của một cuộc chiến tranh cổ điển. Hơn nữa chúng ta không có vũ khí, máy bay, tàu chiến, súng đạn để đánh thẳng vào hang ổ Cộng sản. Tây phương (Mỹ, Châu-Âu) không có xứ nào dại dột kéo quân đến kiếm chuyện giúp chúng ta, trừ khi Việt Nam nằm trên những mỏ dầu vĩ đại giống như các xứ Á-Rập thì các cường quốc Tây Phương mới nhảy vào gây chiến.

Đừng nghĩ đến việc người Việt Quốc Gia hải ngoại có thể trở về đánh đuổi Cộng sản giành lại đất nước mà động lực chính để triệt hạ Cộng sản Việt Nam chính là nổ lực từ bên trong.

Một cuộc cách mạng từ trong nước cũng không dễ dàng bùng nổ cùng một lúc mà phải qua ba giai đoạn. Từ thời kỳ mở đường đến giai đoạn quyết liệt và cuối cùng là giây phút dứt điểm. Thành phần mở đường của giai đoạn đầu là việc xuống đường từ Nam ra Bắc, từ thành thị đến thôn quê của thanh niên, sinh viên, công nhân, dân oan, Phật tử và giáo dân. Qua giai đoạn quyết liệt là sự góp mặt đứng dậy của toàn dân dưới sự lãnh đạo các đảng phái đối lập trong nước và giai đoạn cuối để dứt điểm, chính là do thành phần Cộng sản thực sự phản tỉnh từ trung ương đến địa phương cũng như lực lượng quân đội nhân dân bất mãn.

Phải thành thật nhìn nhận rằng Người Việt Quốc Gia hải ngoại chưa thực hiện hết khả năng của mình trong việc góp công, góp sức cho phong trào tranh đấu quốc nội. Chúng ta chưa có chương trình, kế hoạch cấp thời, ngắn cũng như dài hạn để giúp đở quốc nội. Nói riêng hải ngoại, cũng chưa có đường lối chống trả đòn phép do Cộng sản tung ra mà thường thấy những hành động chắp vá. Tình trạng nầy có thể ví như cảnh mất trâu mới làm chuồng hoặc nước lụt đến đâu thì đắp đê đến đó.

Mới đây một vài đoàn thể đã đem lại phấn khởi cho cộng đồng hải ngoại qua chủ trương chống nghị quyết 36. Nhưng phải thành thật mà nói kết quả chưa mang lại gì nhiều, vì các tổ chức nầy, ngoài vài văn bản kêu gọi vận động quần chúng cũng như vạch trần thủ đoạn âm mưu của nghị quyết, các tổ chức nầy chưa có kế hoạch thiết thực để chống lại những thủ đoạn của Cộng sản đang tung ra dưới nhiều lãnh vực. Kêu gọi, tố cáo suông chưa đủ mà cần những hành động thiết thực cấp thời, ngắn cũng như dài hạn.

Trong lúc Cộng đồng Người Việt Quốc Gia đánh Cộng sản theo lối ‘chạy theo’ thì Hà Nội đã và đang dồn tất cả nổ lực đánh phủ đầu và trực diện chúng ta một lượt về hai lãnh vực:

Tinh thần: Từ tuyên truyền, tôn giáo, truyền thông, giáo dục, văn hóa nghệ thuật đến việc phá rối, móc nối, cấy người, mua chuộc, chụp mũ, chia rẽ và hăm dọa.. Cộng sản không bỏ sót một lãnh vực nào. Những hành động dưới đây đã chứng minh những gì cộng đồng người Việt Quốc Gia đã gặp trong thời gian qua:

Tuyên Truyền: Một số báo mà thành phần chủ trương cũng như ban biên tập đều có liên hệ hay nằm trong tổ chức Cộng sản. Các đài phát thanh được thành lập bởi nguồn tài chánh từ Việt Nam hay các tổ chức kinh tài nằm vùng và do thành phần cò mồi đón gió đứng tên điều hành.

Tôn Giáo: Đảng viên Cộng sản đội lốt nhà sư xuất hiện trong chùa. Cha Cố qua Mỹ vắt sữa giáo dân. Nhà Phật không còn là nơi linh thiên thờ phượng mà biến thành ổ dung thân an toàn cho Cộng sản, chỗ kinh doanh của chế độ trong nước. Ngoài ra Cộng sản đở đầu thành lập những giáo hội Phật Giáo quốc doanh để mưu đồ thay thế giáo hội Phật Giáo chân chính. Cán bộ nằm vùng trở thành giáo dân và Phật tử, đóng vai cò mồi vét túi con chiên và thiện nam tín nữ. Những việc mua bán, quyên tiền một cách công khai trắng trợn trong các nơi thờ phượng vì những cò mồi của Sư, Cha đã biến Chùa, nhà thờ thành cái chợ. Bước chân vào chùa là phải chi tiền, không cúng dường thì phải đóng góp ủy lạo, giúp thiên tai nạn lụt, kẻ nghèo cùng bất hạnh hay phải mua lộc hoặc món ăn mang về để làm vui lòng các vị trụ trì. Sư Cha ngày nay, nhất là ở các xứ tự do, mặt mày thân mình không còn khắc khổ đạo hạnh như ngày trước mà ông nào cũng phì nộn với cái bụng nước lèo vì quá độ dinh dưỡng.

Truyền Thông: Cộng sản đặt nặng vấn đề truyền thông và đưa lên hàng đầu trong chương trình kiều vận của nghị quyết 36. Thế giới càng văn minh tiến bộ thì vai trò truyền thông ảnh hưởng càng lớn. Dân từ các đô thị đến những vùng thôn quê có thể nghe, đọc tin và xem hình của thế giới bằng một cái bấm nhẹ trên con chuột máy vi tính. Tại sao Cộng sản lợi dụng tối đa truyền thông ? Vì đây là phương tiện tuyên truyền đa dạng, lợi dụng để thông tin một chiều, gây hoang mang nghi ngờ, đánh phá đối phương bằng cách lặp đi lặp lại nhiều lần một vấn đề nào đó. Trong thời gian qua, nhiều sự việc xảy ra trên đất Mỹ đã chứng minh Cộng sản nhúng tay vào các cơ quan truyên thông của người tỵ nạn bằng cách xử dụng báo chí, truyền thanh nằm vùng để đánh phá cộng đồng dưới nhiều lãnh vực.

Giáo Dục: Già Hồ đã dạy cho đệ tử ‘trồng cây mười năm, trồng người trăm năm’, nhưng đứng trước tình thế cấp bách, bọn đàn em đã rút ngắn thời gian trồng người không còn thời gian trăm năm mà phải chủ trương ăn vội. Chúng phải xử dụng một số cò mồi non trong các trường trung-đại-học cũng như các tay nằm vùng chưa thông suốt bài bản để đáp ứng với tình thế mới. Do đó, những tay non nầy đã bị lộ chân tướng khi đối đầu với tập thể Cộng đồng. Nhưng vẫn còn một vấn đề rất quan trọng là Cộng sản đang đẩy mạnh các chương trình giáo dục mầm non cũng như giới trẻ hải ngoại. Chúng xử dụng ngoại tệ, gài người vào trong các công tác giáo dục trẻ em cũng như giới trẻ bằng nhiều hình thức, nổi bật nhất là chúng len lỏi vào các chương trình dạy tiếng Việt cũng như mua chuộc sinh viên tại các trường đại học.

Văn Hóa Nghệ Thuật: Một điều nhức nhối của cộng đồng người Việt hải ngoại, Việt Cộng đưa ra nước ngoài nhiều đoàn hát, trình diễn văn nghệ, phô trương áo dài và tuyển chọn hoa hậu với mục đích dùng các chương trình văn hóa để tuyên truyền ru ngủ và kêu gọi đồng bào về thăm quê hương, đem chất xám và tiền bạc phụng sự đất nước. Những hoạt động kiều vận phát xuất từ trong nước đã bị tẩy chay tại Úc, Âu sang đến Mỹ. Việt Cộng đổi ngay cách làm việc, dùng những tay cò mồi, ham tiền ở nước ngoài làm những công việc thay chúng. Một việc không tốn công tốn của mà còn đem lại nhiều thành quả tốt. Đó là những buổi trình diễn văn nghệ tưởng niệm vinh danh cũng như tạ ơn Cộng sản và những thành phần đối lập cuội, nằm vùng đã chết…

Kinh Tế: Lãnh vực thứ hai thật quan trọng nhưng người Việt Quốc Gia nước ngoài ít đặt nặng trọng tâm, đó là vấn đề kinh tài của địch. Việt Cộng khai thác triệt để, không chừa một khía cạnh nào để rút tiền của người Việt nước ngoài. Từ các lãnh vực nhỏ như thực phẩm, ăn ở, phục sức, những nhu cầu tinh thần qua sách báo phim ảnh, văn nghệ đến những chương trình rộng lớn như mua bán bất động sản, lập cơ sở đầu tư. Kết quả tất cả mồ hôi nước mắt của người tỵ nạn trước sau gì cũng chạy vào túi kẻ thù.

Có thể kết luận, Cộng sản đang lo sợ trước hai sức mạnh của cộng đồng người Việt tỵ nạn : Tinh thần đoàn kết và túi tiền của đồng bào nước ngoài. Vậy người Việt Quốc Gia đã có chương trình kế hoạch gì để đối phó ? Không thể ra vài thông cáo phản đối hay biểu tình dài hạn để chống đối hành động của thành phần nằm vùng ? Có can đảm cắt hẵn hồ bao hay vẫn tiếp tục làm giàu cho Cộng sản ? Có can đảm ngưng đổ tiền vào các tổ chức kinh tài, xử dụng bay Vietnam Airlines hoặc bơm tiền đầu tư về Việt Nam ?

D. NHỮNG VẤN ĐỀ NÊN LƯU TÂM

D1. Ngồi lại với nhau : Đặt quyền lợi chung lên trên, hãy tạm quên cái tôi ích kỷ, cái quá khứ hão huyền ngày trước để ngồi lại với nhau. Có ngồi lại được trong tinh thần hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau thì mới hy vọng tạo được một sức mạnh. Cộng đồng chúng ta đã bị kẻ thù phân hóa, chia năm xẻ bảy để trở thành những nhóm tạp nhạp để rồi đánh phá, bôi nhọ lẫn nhau. Rốt cuộc không một đoàn thể, đảng phái nào còn thực lực và uy tín lãnh đạo. Một khi những tổ chức lớn không đoàn kết được với nhau thì khó kêu gọi dân chúng kết hợp thành một khối.

D2. Nuôi kẻ thù: Không một binh pháp nào cho phép vừa đánh địch vừa tiếp tế cho địch, nhưng đa số người Việt hải ngoại đều mắc phải lỗi lầm trầm trọng nầy. Xuống đường biểu tình chống đối Việt Cộng ngày trước thì ngay hôm sau lên máy bay Vietnam Airlines về Việt Nam chi tiền cho chúng. Đây cũng là một lối tranh đấu cuội. Một khi chấp nhận đứng vào hàng ngũ chống Cộng sản, tất cả chúng ta phải tự kềm chế hoặc hy sinh, không nhiều thì ít một một cái gì, một phần nào cho chương trình tranh đấu chung. Xin làm một bài tính, năm vừa qua Việt kiều gởi 6 tỷ ngoại tệ về Việt Nam một cách chính thức qua các ngân hàng. Đó chưa kể số gởi chui hoặc cầm tay về thì số tiền từ trên trời rơi vào tay đảng Cộng sản là một con số lớn. Nếu tính thêm các gia đình người Việt nước ngoài hằng ngày chi dùng mua sắm qua các cơ quan kinh tài chìm nổi của Hà Nội thì con số thu vào của địch là bao nhiêu ? Nếu thiếu số tiền khổng lồ nầy Việt Cộng sẽ chết không kịp trối !

D3. Cảnh giác: Đừng bị mắc lừa bởi chiêu bài hòa giải hòa hợp, phải dứt khoát loại bỏ hẳn Cộng sản ra ngoài. Chống là chống đến cùng, loại kẻ thù ra khỏi vòng chiến, không thể nhập nhằng ‘Van’ ‘Xin’. Nếu cúi đầu van xin Cộng sản thì chúng ta tự đặt mình vào thế yếu, quay lại bưng bô cho Cộng sản, không khác gì tiếp tục giúp Cộng sản duy trì con đường sắt máu để thống trị dân tộc Việt Nam.

Cộng sản với trăm mưu ngàn kế, gặp nhau vừa đưa tay ra bắt là tay mình đã ‘dính chàm’ không lý do nầy thì cũng chuyện khác. Nạn nhân không có lối thoát mà lẩn quẩn trong vòng kềm tỏa của Việt Cộng để phải thi hành những chỉ thị của chúng. Những bài học để đời vẫn còn đó, mấy ai đã bắt tay với chúng rồi được chúng thả cho đi một cách an toàn !

Một vị trí thức tại Mỹ đở đầu cho hai du sinh Việt Nam đã trả lời báo chí khi họ đặt câu hỏi hành động của ông có sai trật hay lầm lẫn gì không, thì vị nầy trả lời một câu thật gọn như sau ‘Giả sử ủng hộ có trật chút xíu hay lầm lẫn thì mình chẳng mác gì đâu” !!! Đúng là một câu nói của một ông bác sĩ làm chính trị ! Tôi nghĩ rằng ông bác sĩ nầy đã quên câu sau : Người làm thương mãi mà sai lầm, dù tính là cách gia đình, cũng bị sập tiệm. Người cầm quân ra trận sai lầm thì chỉ có việc thí quân. Người làm văn hóa sai lầm là giết chết một thế hệ còn nếu làm chính trị mà sai lầm thì đưa quốc gia dân tộc đến chỗ diệt vong.

D4. Lầm lẫn: Có người cho rằng phải trở về Việt Nam ứng cử, tham gia vào quốc hội để dùng lá phiếu của mình thay đổi chế độ. Cần có mặt trong quốc hội để soạn thảo hiến pháp...Không hiểu những người nầy nghĩ gì khi quyết tâm về Việt Nam ứng cử ? Đó chỉ là một trò bịp, lật lọng, biến trắng thành đen của Cộng sản Sau mỗi lần bầu cử, có được bao nhiêu người đối lập thật sự trong quốc hội ? Ví dụ có vài người được Cộng sản cho phép trúng cử vào đây thì cũng chỉ là con số vô nghĩa giữa đám đảng viên Cộng sản chiếm trên chín mươi phần trăm. Chắc chắn những người làm cảnh nầy sẽ được chiếu cố tận tình bằng kẽm gai, bằng tiền, bằng gái và bằng hứa hẹn. Trường hợp không mua chuộc được thì chúng vẫn còn trăm mưu ngàn kế như cho xe rơi xuống đèo, chết trong động mãi dâm hay bị báo chí vạch đời tư từ giòng họ nội ngoại cho đến con cháu. Làm luật đâu chưa thấy nhưng các đại biểu đối lập nầy sẽ trở thành những khối thịt ngồi im lãnh tiền và gật đầu ‘nhất trí’ còn nhanh hơn những tên cộng sản gộc nữa là đằng khác. Ai cho các ông có ý kiến, ai thèm nghe các ông nói, nếu bọn Cộng sản còn ngự trị trên đất nước Việt Nam, còn nắm quyền lực từ trong ra ngoài và từ trên xuống dưới. Trước đây một số trí thức nước ngoài có ý định hiến chất chất xám cho đất nước, đầu tư giúp công ăn việc làm cho dân nghèo đã hăm hở quay về Việt Nam. Họ được nhà nước tiếp đón trọng thể và sau đó một thời gian vắt xong tiền bạc và chất xám, nhà cầm quyền mời đến cho xem những đoạn phim ngắn quây trong khách sạn mà vai chính là những ông bà Việt kiều về đầu tư. Sau đó có nhiều ông bà trở ra lại nước ngoài và hoàn toàn im lặng không bao giờ dám hé răng ! Đáp ứng lời mời của Cộng sản trong một phạm vi nhỏ, các ông bà tự nguyện về đóng góp chất xám và tiền của cho Tổ Quốc mà đã bị gài bẫy thê thảm như vậy, huống gì các vị trở về để làm luật (!) thay đổi chế độ thì đúng là chuyện cóc ngồi đáy giếng, đội đá vá trời một khi chế độ Cộng sản vẫn còn đó.

D5. Không dựa hoàn toàn vào người Mỹ: Chúng ta cần sự ủng hộ tinh thần và vật chất nhưng không thể phải lệ thuộc toàn diện vào nước ngoài. Anh tư bản nào cũng giống nhau, giúp đở, bảo trợ, chỉ huy lúc đầu không ngoài mục đích sẽ khống chế và cai trị sau nầy. Mỹ là chim đầu đàn khối tự do, họ thường tự hào về bổn phận với đối với những ai cần đến, nhưng quyền lợi của nước Mỹ và dân tộc Mỹ vẫn là mục đích của hành động. Không ai bắt dân mình thắt lưng buộc bụng, móc hồ bao biếu không cho một dân tộc khác. Không chính phủ nào đem dân mình làm bia đở đạn bảo vệ cho một quốc gia nào đó mà không có dụng ý. Người Mỹ đã bảo vệ và nuôi dưỡng chúng ta gần 33 năm nay nhưng đừng quên họ đã hai lần phản bội đồng minh nhỏ bé chúng ta. Muốn đem quân vào Việt Nam thì giết Ngô Đình Diệm và khi muốn rút ra thì hạ bệ Nguyễn Văn Thiệu. Những người làm chính trị dựa hơi vào quyền lực Mỹ hãy lấy đây làm bài học để đời.

D6. Yểm trợ quốc nội: Không thể vác súng về chống Cộng như ngày trước mà vai trò của chúng ta là yểm trợ cả hai mặt, tinh thần lẫn vật chất. Vấn đề tinh thần thì tôi đã trình bày ở trên, duới đây xin đề cập đến việc yểm trợ vật chất bằng cách thiết lập một ‘quỹ tranh đấu’ theo pháp lý, ngôn chính danh thuận, việc tổ chức, điều hành, kinh tài phải do tổ một chức lớn, rành mạch, trong suốt như một đại công ty theo luật thương mãi của Mỹ. Quỹ nầy sẽ yểm trợ cho công cuộc tranh đấu tại quê nhà cũng như đài thọ giúp đở những gia đình gặp khó khăn trong quá trình tranh đấu. Cần nên tránh những hành động đánh bóng của cá nhân, đoàn thể, đảng phái. Trường hợp có người gởi tiền về giúp cá nhân người tranh đấu trong nước nhưng lại phổ biền rộng rãi và nhiều lần trên internet, việc nầy gây khó khăn cho những người thụ hưởng. Chỉ vài trăm bạc không đi đến đâu nhưng vì thói ham danh của người dốt làm chính trị mà hành động của họ trở thành con dao để kẻ thù giết hại những người tranh đấu trong nước !

E. CHUẨN BỊ GÌ CHO TƯƠNG LAI ?

Trước một vài những biến cố như Mỹ ký hiệp thương trực tiếp với Việt Cộng, Mỹ mời ít người vào tòa Bạch Ốc nói chyện thì một số tự xưng là lãnh tụ hoặc vài đoàn thể đảng phái hiện thời đang nghĩ rằng thời cơ đã đến và cờ đang ở trong tay. Họ rầm rộ chuẩn bị một cuộc đổi đời, nhưng hành trang là cái gì để gầy dựng lại quê hương ? Gia tài Mẹ Việt Nam đã rách nát tang thương sau 60 năm cai trị bởi một nhóm người dốt nát và tham nhũng. Mai đây khi lấy lại quê hương, nếu không có chính nghĩa, lập trường và nhất là một chương trình hành động thì đất nước cũng rơi vào tình trang hổn độn và tồi tệ còn hơn dưới thời Cộng sản hiện tại.

Người làm chính trị mà lý tưởng lệch lạc, không có kế hoạch, không có sách lược thì chẳng khác gì một anh mù xem voi hoặc người đi biển không có địa bàn. Nếu vận nước nằm trong tay những người nầy, chắc chắn đất nước chúng ta lại rơi vào tình trạng bất ổn chính trị, kinh tế lủng đoạn và xã hội rối loạn như thời kỳ hậu đảo chánh, khi các tướng lãnh giết xong tổng thống Ngô Đình Diệm. Rồi nạn bè phái, móc nối chèn ép, tranh dành quyền lực, bôi nhọ đâm chém lẫn nhau, tham lam vơ vét chẳng khác gì tình trạng dưới chế độ Cộng sản bây giờ.

Chúng ta cần những người có thực lực, đủ khả năng và đức độ để xóa cũ làm lại từ đầu, hầu đổi đời cho tám chục triệu dân. Xét qua số lãnh tụ đang ra mặt ồn ào hiện giờ thì một số ít không có khả năng, thiếu tầm vóc, mất tư cách, tự vung vít đánh bóng và ngồi chờ lệnh của ‘nhà trắng’ thì họ cũng là những phường chèo chẳng làm nên tích sự gì.

Chúng ta đã có lý tưởng trong sáng và tinh thần tranh đấu nhiệt tình nhưng vẫn chưa đủ để đánh bại chế độ bạo quyền Công sản mà phải cần thêm hai yếu tố quan trọng :

E1. Một kế hoạch cấp thời để cùng đồng bào trong nước đứng dậy đánh đổ bạo quyền Cộng sản và một chương trình trung hạn để tái thiết sau khi kết thúc trận chiến. Phần nầy xin đề nghị những nhà chính trị, nhân sĩ học cao hiểu rộng, những người làm luật cũng như kinh tế để ý đóng góp với những tổ chức tranh đấu có thực lực, quy mô và uy tín.

E2. Một ngọn đuốc soi sáng con đường đang đi. Đó là thuyết Dân Tộc Sinh Tồn. Những điều cần thiết tôi trình bày ở phần trên có thể tìm thấy trong chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn của nhà Cách Mạng Trương Tử Anh. Một bộ sách gối đầu giường của những người đang tranh đấu cho Tự Do Dân Chủ Việt Nam. Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn là một hệ thống tư tưởng về triết học và chính trị do nhà cách mạng Trương Tử Anh công bố ngày 10.2.1938. Nhân dân Việt Nam phải tự hào về một chủ thuyết dân tộc do người Việt Nam đề xuất, vì quyền lợi của nhân dân và tổ quốc Việt Nam. Ở ngưỡng cửa thế kỷ 21 nầy, vào lúc chủ nghĩa ngoại lai Cộng sản đã phá sản nhưng vẫn còn ngoan cố, chủ nghĩa tư bản trong thời kỳ quá khích lại nhân danh tự do gây xáo trộn trật tự xã hội thì Dân Tộc Sinh Tồn phải chiếm lĩnh vị trí ý thức hệ chỉ đạo để hồi phục đất nước trên mọi lãnh vực, nhất là xây dựng lại niềm tự hào dân tộc và dân chủ tự do.

Dân tộc Việt Nam mang giòng máu bất khuất trong người, đầu óc thông minh sáng tạo với những đức tính cần cù nhẫn nại. Nhưng tiếc thay, một ngàn năm bị Tàu đô hộ, một trăm năm Tây xâm chiếm và sáu mươi năm quằn quại dưới ách thống trị của Cộng sản, trong đó hai hơn mươi năm Hà Nội đã gây ra biết bao tội ác chiến tranh, hủy hoại từ nhân lực cho đến tài sản để đưa đất nước đi vào con đường chậm tiến, lạc hậu bần cùng đói rách và phụ thuộc vào khối Cộng quốc tế.

Kinh tế Việt Nam trông hào nhoáng bên ngoài nhưng thực chất là giả tạo, văn hóa đỏ phát triển tăng theo hướng suy đồi trụy lạc. Mai đây con cháu chúng ta phải gánh lấy tất cả hậu quả do tập đoàn Cộng sản vừa dốt nát vừa tham nhũng để lại.

Đáng lý với 80 triệu dân chúng ta đã là một cường quốc về quân sự lẫn kinh tế tại Châu Á sau gần 33 năm ngưng tiếng súng. Nhưng Cộng sản đã làm được gì hay chỉ biết dùng súng đạn bảo vệ quyền lực để vơ vét cho bè đảng, bản thân và gia đình. Một mai đất nước quay trở lại chế độ tự do thì gia tài của Mẹ chỉ là một đống rác với nợ nần chồng chất. Lãnh đạo đất nước sau thời hậu chiến là gánh một trách nhiệm cựu kỳ quan trọng. Chúng tôi chưa nghe một ‘Chính Phủ Lưu Vong’, ‘Chính phủ Tỵ Nạn’, ‘Một Chính Phủ Lâm Thời’ một đảng phái, đoàn thể hay cá nhân nào chuẩn bị một chương trình thiết thực để đối đầu với tình trạng đất nước sau thời hậu chiến mà chỉ nghe những sáo ngữ rập theo sách vở thoát ra từ miệng của những nhân vật mang nhiều tiếng xấu !

Trước khi kết thúc buổi nói chuyện hôm nay, tôi xin quý vị ghi nhận bài tham luận ‘Con Đường Chúng Ta Đi’ không phải là một đề tài để khuyên nhủ hay nhắn gởi đến ai. Đây chỉ là những ý nghĩ thô sơ của một người tranh đấu để tâm tình với những người tranh đấu dưới một lá cờ.

Đinh Lâm Thanh
Paris, vào Thu 2007

Đường Đi Khó





No comments:

Post a Comment