Tuesday, April 28, 2009

Đỉnh Cao Trí Tuệ của Đảng Cộng Sản Việt Nam - Lê Nguyễn Huy Trần

Lê Nguyễn Huy Trần

Trí tuệ của một con người gồm có sự hiểu biết thông thái, tư duy sáng tạo và ý thức bản thân; là ba yếu tố chủ đạo phân định giữa loài người và giống thú. Thế nhưng đối với những người lãnh đạo nhà nước Việt Nam thì ba yếu tố trên không hề tồn tại.

Trí tuệ của Đảng Cộng Sản được định nghĩa bằng bạo quyền, khủng bố, áp bức, bóc lột, xảo trá, lường gạt, bưng bô, bán nước, phản bội dân tộc, giết hại đồng bào. Bất cứ một hiệp định hay dự án nối giáo cho giặc ngoại bang nào cũng được Đảng tuyên truyền là “đỉnh cao trí tuệ” của nhà nước. Ngày hôm nay nhìn hàng triệu người dân oan đang phải gánh chịu muôn ngàn nỗi đau đớn đến từng thớ thịt, buốt cả tim gan vì những “kế hoạch to lớn” của nhà cầm quyền Cộng Sản, tuổi trẻ chúng tôi không nén được nỗi bực tức cho chế độ độc tài Đảng trị và sự ngậm ngùi cho những số phận nghiệt ngã kia.

Có lẽ bộ não của mấy kẻ thất học trong Bộ chính trị được nhào nặn bằng đất sét hay xi-măng nên họ không đủ trình độ để nhận biết rằng ngọn giáo nối cho giặc Tàu ấy chuẩn bị đâm ngược lại chính bản thân họ. Những tội ác ĐCS đã gây nên trong khoảng thời gian cai trị trên đất nước Việt Nam sẽ bị nguyền rủa mãi cho đến những thế hệ mai sau.

Bắt đầu từ sự kiện hải chiến Hoàng Sa năm 1974. Đây là cuộc chiến xâm lăng quần đảo Hoàng Sa của Tàu Cộng sau khi thực dân Pháp rút khỏi Đông Dương. Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa đã vô cớ cho chiến hạm đến đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa. Tuy nhiên, hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã dũng cảm chiến đấu tới cùng để bảo vệ toàn vẹn lãnh hải. Nhiều thuỷ thủ Việt Nam, trong đó có hạm trưởng Nguỵ Văn Thà của HQ-10, đã ngã xuống trong trận hải chiến này nhưng nhà nước XHCNVN không bao giờ tưởng nhớ đến sự hy sinh anh dũng của các anh.

Trái lại, họ dễ dàng để cho giặc Tàu tàn phá những bia chủ quyền, xóa sạch những di tích lịch sử và mộ bia của ngư dân Việt trên quần đảo này. Nhân bản tối thiếu của chính quyền Cộng Sản đã lụn bại quá độ khi đồng tình với lũ ác bá Trung Cộng không để hương hồn của những người đã khuất được yên nghỉ nơi chín suối. Ngày hôm nay lại tiếp tục xảy ra tranh chấp lãnh hãi chỉ vì bản công hàm bán nước do thủ tướng Phạm Văn Đồng đã ký ngày 14/9/1958

Tuy nhiên bản công hàm xác định hải phận này không nói rõ chủ quyền của Trung Quốc ở hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Trung Cộng đã ngang nhiên dựa vào nó để chiếm cứ hai hòn đảo này mà bất chấp luật quốc tế về biển. Bộ chính trị quốc phòng Việt Nam đã làm gì để ngăn chặn sự cướp đoạt trắng trợn này của Trung Cộng? Họ chẳng có biện pháp nào ngoài hai chữ “câm lặng” thể hiện đỉnh cao trí tuệ của Đảng. Theo tư tưởng Hồ Chí Minh hành động dâng hiến đất đai của tổ tông cho quân cướp nước là một việc làm sáng suốt.

Cựu Tổng bí thư Lê Khả Phiêu bán Ải Nam Quan, rồi thác Bản Giốc, bãi Tục Lãm và những thắng cảnh thiên nhiên cũng đã mất. Nếu các cán bộ Trung ương này cứ mãi lập chiến công bán nước thì dải đất Việt Nam sẽ không còn mềm mại hình chữ S. Và một ngày không xa, toàn bộ giang sơn gấm vóc chẳng còn thuộc về con Rồng cháu Tiên nữa khi giặc ngoại xâm tràn vào bờ cõi. Thật nhục nhã cho cái mà Đảng và nhà nước gọi là “đỉnh cao trí tuệ”.

Tiếp đến là chiến tranh biên giới Việt – Trung xảy ra vào năm 1979 khi Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa kịch liệt phản đối quan niệm của Tàu Cộng về chủ nghĩa bành trướng ở Liên Xô sẽ nguy hại đến các nước cộng sản trong khu vực Châu Á và vì thế mà không tham gia vào khối liên minh chống Liên Xô. Ngày 17/2/1979, quân đội Trung Cộng bắt đầu tiến đánh tuyến biên giới phía Bắc nước Việt như thể “dạy cho Việt Nam một bài học” theo lời Đặng Tiểu Bình vì cái tội cãi lời đàn anh.

Tuy cuộc chiến này chỉ diễn ra trong vòng một tháng nhưng rất quyết liệt. Những hành vi man rợ của giặc Tàu lấy dao chẻ củi và dùng cọc tre đánh chết hàng trăm trẻ em, phụ nữ rồi quăng xuống giếng nước. Hậu quả là quan hệ hai nước Việt – Trung trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Không còn khoảng viện trợ từ Trung Quốc, nền kinh tế và vấn đề ngoại giao của Việt Nam lúc bấy giờ bị tổn hại nặng nề. Dù vậy, tinh thần vì thể diện quốc gia của các chiến sĩ Việt Nam đã hy sinh trong cuộc chiến tranh biên giới này sẽ mãi được ghi nhớ trong lòng mỗi người dân mang dòng máu Lạc Việt.

Thế nhưng Đảng Cộng Sản lại cho xây dựng những nghĩa trang với những dòng chữ “nhớ ơn liệt sĩ Trung Quốc” hay “Nhân dân Việt Nam ghi công liệt sĩ người Trung Quốc” trên khắp đất nước. Quả là một chuyện khôi hài mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Có thể chế nào lại khua trống thổi kèn biểu dương quân thù đã từng đô hộ đất nước của mình một ngàn năm?

Có chính quyền nào lại dựng đài tưởng niệm kẻ xâm lăng giết hại đồng bào của mình? Có nhà nước nào lại kính trọng dâng những vòng hoa tưởng nhớ công lao của kẻ địch trong khi xương máu các vị anh hùng dân tộc thì bị chìm vào quên lãng? Thật sự tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn tả cái đạo đức tồi bại của ĐCS cho phải phép. Vẫn chưa hết, hiện nay có một cuốn sách ca ngợi những chiến công hiển hách của Tàu Cộng trong chiến tranh biên giới Việt – Trung được phát hành trên nước ta. Đó là cuốn “Ma Chiến Hữu” của tác giả Mạc Ngôn ở Trung Quốc do Trần Trung Hỷ dịch thuật.

Tại sao ĐCS cho phép xuất bản? Cho dù tác phẩm này có giá trị văn học đến thế nào đi chăng nữa thì làm sao chúng ta có thể chấp nhận cho nó lưu hành trên thị trường khi mà nó chà đạp lên lòng tự trọng dân tộc và vong linh của các liệt sĩ đã ngã xuống cho quê hương. Đỉnh cao trí tuệ của Đảng là hèn nhát quỳ lạy dưới chân Tàu Cộng mặc cho niềm kiêu hãnh của dân tộc bị bôi nhọ hay sao. “Một cách suy nghĩ khác về chiến tranh” nào nữa nếu không là vì gìn giữ non sông và bảo tồn nòi giống. “Một cách ca tụng riêng về chủ nghĩa anh hùng” tuyệt vời đến mức độ nào đây khi cái thuyết chủ nghĩa ấy chỉ biết đày đọa người dân đến chốn bần hàn cơ cực, ngay cả chén cơm ăn cũng không kiếm nổi. Ôi trí tuệ của Đảng ta!

Nhà cầm quyền Cộng Sản còn tiếp tục vươn đến những đỉnh cao bạo tàn khác nữa chứ không chỉ dừng lại ở đó. Chính quyền địa phương ở nhiều nơi đã dùng quyền lực chiếm đất đai của các giáo hội bất hợp pháp để dùng vào mục đích riêng.

Công an thì thẳng tay đàn áp người dân vô tội khi họ lên tiếng chống đối sự cướp giật ngang ngược của bè lũ lãnh đạo. Tiêu biểu là vụ cướp đất giáo xứ Thái Hà đã gây nên làn sóng phẫn uất trước thái độ lộng hành của nhà nước. Thời đại này là thời đại gì mà cảnh sát, dân phòng, thanh tra xây dựng giăng hào rào dây thép gai xung quanh địa phận nhà thờ Thái Hà vào đêm tối. Hành động lén lút đó chứng tỏ chúng là bọn cướp.

Xót xa thay cho các giáo dân Thái Hà hiền lành hằng ngày chỉ biết cầu xin Đức Mẹ ban phước lành. Những tiếng thét gào đau đớn của các con chiên trước giáo đường xé toạch màn đêm. Những câu kinh cầu nguyện se sắt trái tim những tu sĩ nhà Dòng Chúa Cứu Thế. Một thánh địa tôn nghiêm đến thế mà chính quyền cũng không để yên. Họ còn đe dọa bỏ tù các tín đồ không một tấc sắt trong tay nếu có hành động không tuân thủ luật pháp. Nhà nước Pháp quyền Việt Nam chỉ biết xài luật rừng rú chứ có luật lệ gì khi tín ngưỡng tôn giáo bị cấm đoán và nhân quyền thì hoàn toàn không có.

Ai nói ĐCS của dân, cho dân, và vì dân? Ngày nay Đảng ức hiếp dân, đánh đập dân, và sát hại dân. Xã hội Việt Nam dưới chế độ Cộng Sản đã thật sự đảo điên, không còn luân lý. Tất cả những ai còn lương tâm với vận mệnh đất nước xin hãy đứng lên đòi lại công lý cho giáo xứ Thái Hà. Đó cũng là chính là lối thoát khỏi màn đêm tăm tối do ĐCS bủa vây, tự cứu lấy bản thân, hướng đến một tương lai tươi sáng hơn. Cám ơn những vị luật sư như LS Lê Trần Luật, LS Huỳnh Văn Đông đã không ngại nhà cầm quyền Việt Nam hạch sách để đứng lên tranh đấu cho sự thật và công lý. Tuổi trẻ chúng tôi tin tưởng rằng không một thế lực độc đoán nào có thể chiến thắng được công bằng, bình đẳng và chân lý.

Thêm một chủ trương lớn của Đảng là dự án khai thác Bauxite đã được đưa vào hoạt động. Hàng ngàn mẫu đất trên vùng Tây Nguyên đã bị san bằng cháy đỏ đau thương. Những lá cờ in chữ Tàu cắm rợp trời xung quanh khu vực khai thác như thể đó là lãnh thổ của bọn Trung Cộng bành trướng. Tôi không cần thiết phải nói đến những tác hại về kinh tế, chính trị và môi trường trong việc khai thác quặng vì hầu hết mọi người đều có thể tìm đọc những bài viết phân tích cụ thể ở trên mạng. Vấn đề tôi muốn đề cập đến ở đây là việc di tản dân cư Tây Nguyên đi chỗ khác. Từ xưa đến nay những người lao động chân chính này chủ yếu dựa vào canh tác cà phê, chè, điều, cao su là nguồn thu nhập chính của họ. Đời sống của họ sẽ ra sao khi đến vùng đất mới? Văn hóa Tây Nguyên có thể nào bảo tồn được nữa?

Họ sẽ phải bắt đầu từ đâu và làm gì để sinh nhai? Nhà nước Cộng Sản không những không tạo công ăn việc làm cho người dân mà còn phá hoại công ăn việc làm rồi đẩy họ vào bước đường cùng. Ngày xưa khi miền Bắc thống trị toàn đất nước sau ngày 30/4/1975, người dân miền Nam vượt biên đi tìm xứ sở tự do thì ĐCS bảo là phản bội Tổ quốc. Ngày nay khi chính quyền ép dân phải rời bỏ nơi tổ tiên ông bà thì ĐCS có cho những người dân này là kẻ phản đồ?

Các vị lãnh đạo Đảng gây tổn hại đến phong tục truyền thống, triệt hạ dòng giống, đưa quê hương đến bờ vực thẳm diệt vong. Chính bè lũ này mới là tội đồ ngàn đời của dân tộc bởi những chính sách buôn dân bán nước của họ. Sau hàng loạt tai tiếng như vụ PCI, vụ Lãnh sự quán Việt Nam đã bán hộ chiếu cho mọi người, vụ phi công, tiếp viên hàng không và nhân viên Vietnam Airlines đã tổ chức ăn cắp hàng cao cấp để vận chuyển về Việt Nam tiêu thụ, v.v…thì dân Nhật Bản đã nhận xét chính quyền CSVN chỉ đáng được xem là “giòi bọ”. Nhục nhã thay khi chính chế độ ấy lại đang đại diện cho đất nước Việt Nam trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng này.

Trí tuệ con người Việt Nam trong mắt thế giới chỉ biết ăn bám, trộm cắp, xảo biện thế sao? Ai đã làm tuổi trẻ chúng tôi không còn tự tin ngẩng mặt nhìn đời? Ai đã huỷ hoại niềm tự hào lịch sử hơn bốn ngàn năm văn hiến của nước Việt Nam chúng tôi? Đau lắm khi nước mắt mẹ Việt Nam tuôn tràn nhìn đàn con thơ dại có tội tình gì mà phải chịu biết bao bi luỵ và khổ ải.

Sau ba mươi bốn năm chính thức cầm quyền, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã làm được những gì cho nhân dân với cái đỉnh cao trí tuệ ấy. Đó là hình ảnh những đứa trẻ bán vé số với đôi bàn chân trần phải lang thang khắp hang cùng ngõ tận trong chiều đông buốt giá. Là những người nghèo mạt không được xã hội trọng dụng, phải vất vưởng nơi sân ga hay công viên khi không có chổ trú thân qua đêm. Là nhiều gia đình tự tử chỉ vì không đủ tiền mua gạo trong những ngày Tết Kỷ Sửu. Là các công trình xây dựng cầu đường bị sập do sự bòn rút, cắt xén vật liệu của các cán bộ cấp cao.

Là ăn chận của công bỏ túi riêng đến hàng chục triệu Mỹ kim trong khi dân chết mặc dân. Là sự khiếp nhược trước Tàu Cộng tàn ác đến cả thai nhi cũng có thể nấu canh ăn bổ dưỡng khí huyết. Là biết bao phụ nữ Việt Nam bị bán ra ngoại quốc, làm dâu nơi xứ người trong tủi hờn, nhục thể. Là thanh niên thiếu ý thức sa vào cảnh nghiện ngập, hút sách. Là dân oan lên tiếng phản đối chính quyền cướp đất, cướp nhà một cách bất hợp pháp thì bị kết tội gây rối trật tự. Là làn sóng học sinh và sinh viên xuống đường biểu tình chống Tàu Cộng sang xâm lược lại bị chính quyền CSVN đàn áp, bắt bớ. Là những tai ương gieo xuống cuộc sống của hơn tám mưới triệu dân vì chủ nghĩa Cộng Sản. Vậy thì tại sao tuổi trẻ chúng ta chỉ biết nhìn cam chịu mà không hành động? Chúng ta không phải là những kẻ nô lệ phục dịch cho ngoại bang.

Chúng ta không thể ngồi yên cho bạo lực giết chết tương lai của tuổi trẻ Việt Nam. Chúng ta có quyền làm những con người chân chính và hiên ngang sải bước trên mảnh đất Việt Nam. Chúng ta hãy cất lên tiếng nói đòi nhân quyền cho dân tộc mà ĐCS đã ngang nhiên tước đoạt hơn ba mươi năm. Chúng ta phải tranh đấu cho quê hương và dành lấy những gì thuộc về chúng ta. Những cánh chim yêu nước Việt Nam trên toàn thế giới hãy dang rộng đôi cánh yêu thương, hãy nối tiếp từng đàn đùm bọc, hãy vì một tương lai tự do, và hãy hướng về tổ ấm cội nguồn vì nơi đó chúng ta mới là tuổi trẻ Việt Nam.

Lê Nguyễn Huy Trần


No comments:

Post a Comment