Thursday, July 9, 2009

Tôn Giáo Trong Vai Trò Tranh Đấu Tự Do Dân Chủ Và Nhân Quyền Cho Việt Nam - Đinh Lâm Thanh

Đinh Lâm Thanh

Hôm nay tôi xin trình bày đề tài: ‘Tôn giáo trong vai trò tranh đấu Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam’. Có thể nói, đây là một đề tài hơi nhạy cảm và phải thận trọng khi trình bày để tránh việc ngộ nhận của thính giả, tránh việc đáng tiếc của một vài vị xử dụng quyền tự do ngôn luận để chuyển đề tài qua một chiều hướng khác. Vậy xin thông cảm về những điểm mà tôi muốn lướt qua cũng như xin đừng đặt những câu hỏi có dụng ý chỉ trích cá nhân hay các vị lãnh đạo tinh thần mà xin chú trọng một cách tổng quát về vai trò của tôn giáo trong việc tranh đấu dành tự do dân chủ và nhân quyền cho đất nước Việt Nam. Tôi cũng xin phép không trả lời những câu hỏi cố ý dẫn đến việc chỉ trích cá nhân hay hành động cá nhân, nhất là của những vị lãnh đạo tinh thần, để cuộc thảo luận hôm nay đạt được kết quả một cách trung thực, là tất cả chúng ta đều mong muốn các tôn giáo dấn thân một cách tích cực hơn nữa để làm đầu cầu cho giới trẻ và các phong trào tranh đấu tại Việt Nam sớm hoàn thành nhiệm vụ.

Kính thưa Quý Vị,

Tôn giáo là kẻ thù không đội trời chung với cộng sản, Cộng sản chủ trương vô thần vì chúng cho rằng tôn giáo là một loại thuốc phiện dùng để mê hoặc tín đồ. Một cách nói gian trá để che đậy một thực thể mà cộng sản rất lo sợ trước sức mạnh của tôn giáo. Lý do là người có tôn giáo thì đặt niềm tin vào Phật, vào Chúa, vào các Đấng Linh Liêng và tuân lời của các vị lãnh đạo tinh thần. Một mặt cộng sản chủ chương vô tôn giáo, diệt bỏ tất cả niềm tin vào các đấng linh thiêng nhưng mặt khác chúng lại dựng lên những huyền thoại chung quanh lãnh tụ để ru ngủ quần chúng và tạo sự ngưỡng mộ bắt người dân phải tôn thờ như các vị thần thánh. Điều nầy chúng ta không lấy làm lạ từ những tên đồ tể Marx, Lê, Mao, Castro đến Hồ đều được chúng thổi phồng, đánh bóng thành những vị thánh, cha già dân tộc rồi dựng tượng, đưa lên bàn thờ bắt dân chúng bái lạy từ lúc còn sống cho đến khi đã nằm yên trong lòng đất.

Cộng sản sợ tôn giáo vì chính tôn giáo là môi trường mà cộng sản khó xâm nhập và phát triển được. Trường hợp các xứ theo Hồi giáo, với lòng sùng đạo và tín hữu tuyệt đối trung thành với giáo chủ thì không bao giờ cộng sản có thể xâm nhập vào những quốc gia nầy. Cũng như trường hợp Tây Tạng, Tàu cộng đã dùng vũ lực cưởng chiếm xứ nầy, vị lãnh đạo tinh thần phải ra xứ ngoài lánh nạn nhưng các cuộc chống đối của dân chúng và sư sải vừa bất bạo động vẫn liên tục xảy ra từ trong nước ra đến hải ngoại. Điều nầy chứng minh cho chúng ta thấy, sức mạnh tôn giáo là một trở ngại cho việc xâm nhập và phát triển cộng sản.

Đối với Việt Nam là một quốc gia có thể nói rằng dân chúng gần như hoàn toàn theo một tín ngưỡng nào đó. Không Phật Giáo thì Công giáo, Tin Lành, Hòa Hảo, Cao Đài hay thờ Tổ Tiên, bách phân người có tín ngưỡng lên đến gần 95% trong tổng số dân chúng nhưng tại sao đất nước của chúng ta lại rơi vào tay vô thần cộng sản ? Tôi xin thưa, tất cả người Việt Nam chúng ta đã bị cộng sản bịp kể từ lúc chúng đội lốt tôn giáo để đánh phá Việt Nam thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hoà, cũng như năm 1975, vào cướp nước và cho đến tận ngày nay, năm 2009, chúng ta vẫn bị cộng sản chúng nó lừa bịp bằng những trò tôn giáo quốc doanh. Tôi nói bị bịp, vì mãi đến hôm nay, nhiều người từ trong nước cho đến hải ngoại vẫn còn ủng hộ, tiếp tế và nuôi dưỡng đám tôn giáo quốc doanh.

Nhiều người vẫn lầm tưởng cộng sản đã phản tỉnh biết ăn năn hối cãi bằng hình thức lập bàn thờ Phật và nuôi sư nữ ngay tại trong nhà (như trường hợp Lê Khả Phiêu) hoặc đúc tượng quỷ Hồ bằng vàng, đặt ngang hàng với Đức Phật trong chùa để cho khách thập phương mua vé vào thăm viếng (Chùa ở Bình Dương). Mai đây không biết ông cha quốc doanh nào vâng lệnh cộng sản đưa hình quỷ Hồ vào nhà thờ để cho tính hữu đến cầu nguyện nữa không, đó mới là điều cần phải cảnh báo với tất cả mọi người từ trong quốc nội ra đến xứ ngoài.

Tôn giáo và cộng sản là hai thái cực đối đầu nhau. Trong một quốc gia, nếu tôn giáo mạnh thì không có cộng sản, ngược lại nếu cộng sản mạnh thì sẽ không còn tôn giáo. Nhưng tại sao ở Việt Nam, một quốc gia với trên 95% dân chúng theo tôn giáo mà cộng sản vô thần ngự trị trên đất nước chúng ta đã trên 60 năm (miền Bắc) và trên 34 năm (miền Nam). Hơn nữa các tôn giáo vẫn bành trướng từ Nam chí Bắc với hình ảnh nhà thờ chùa chiềng mọc lên như nấm cũng như các giáo hội Phật giáo, Công giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo vẫn hoạt động bên cạnh bạo quyền Hà Nội ? Đó là cộng sản Việt Nam đã kịp thời thay đổi chiến lược, che giấu chủ trương ‘vô tôn giáo’ cố hữu của chúng bằng hình thức đẻ ra những giáo hội quốc doanh nằm dưới sự điều động của Mặt Trận Tổ Quốc. Mục đích trước tiên để chứng minh với thế giới rằng Việt Nam cộng sản có tự do tôn giáo và sau nữa để bịp người dân, đồng thời xử dụng thành phần Cha Cố Sư Sải quốc doanh để trấn áp các thành phần tôn giáo nguyên thủy. Phải thành thực nói rằng cộng sản đã thành công một phần nào trong việc dàn dựng những công cụ tôn giáo để phục vụ một cách đắc lực cho chế độ. Thành phần quốc doanh nầy chẳng những nắm phần chủ động lèo lái các tôn giáo trong nước mà còn bành trước ra hải ngoại để tuyên truyền và phá hoại cộng đồng, trong đó thành phần lãnh đạo tinh thần đa số là những đảng viên cộng sản chính hiệu. Việc giáo dân, tín đồ gom góp tiền đưa về xây nhà chùa, nhà thờ thì cũng nằm trong chiều hướng khuếch trương các cơ sở tôn giáo màu mè cho cộng sản, tiền do các nơi thờ phượng trước sau gì cũng chui vào túi chế độ thì những hình thức bên ngoài không quan trọng, mà điểm chính là, tín đồ còn tin tưởng vào giới lãnh đạo tinh thần của mình hay hoặc còn một lòng sùng đạo hay không, khi khám phá ra giới lãnh đạo tôn giáo quốc doanh là những hạng người không xứng đáng … thì tinh thần giữ đạo trong người cũng sẽ chắc chắn mai một. Cộng sản Việt Nam luôn luôn lo ngại vấn đề tôn giáo và sự đồng nhất của tín hữu của các tôn giáo do đó, một kế hoạch nhằm chia rẽ giữa tôn giáo nầy với tôn giáo khác đã và đang xuất hiện nhằm đánh pha lẫn nhau. Ngoài ra có những thành phần chuyên nghiệp chuyên đánh phá các tôn giáo một cách công khai cũng là một trong những kế hoạch triệt tiêu tôn giáo ở Voệt Nam.

Lý do chính mà cộng sản lo sợ, nếu có sự đoàn kết chặt chẻ, nghĩa là có sự kết hợp tôn giáo, thì đây là nguy cơ cho chế độ vì tôn giáo là một thực thể có đủ các điều kiện về nhân lực, về đoàn kết, sự trung thành với chủ chăn và tinh thần đạo giáo thì dủ kẽm gai, súng đạn hay nhà tù cũng không thể nào cản đường những ccuộc xuống đường của con chiên, Phật tử v..v..

Lịch sử thế giới đã chứng minh rằng, sức mạnh Thiên Chúa Giáo đã đánh sập chế độ cộng sản Ba Lan rồi kéo theo nguyên cả khối đỏ Đông Âu-Châu từ bỏ cộng sản trong cuối thế kỷ vừa qua. Lịch sử Việt Nam cũng đã chứng minh, cộng sản phải dùng bàn tay Phật giáo để trực tiếp để giết chết nền Cộng Hòa Thứ Nhất và còn gián tiếp giúp cho cộng sản thôn tính một cách dễ dàng miền Nam, thì bây giờ chúng vẫn lo ngại tôn giáo là nguyên động lực có thể kết thúc chế độ bất nhân tàn bạo của chúng trong một ngày gần đây. Hơn nữa, bài học vùng dậy của người Tây Tạng, là một quốc gia Phật giáo, mà chính Đức Đạt Lai Lạt Ma là người lãnh đạo tinh thần đang sát cánh cùng dân chúng trong cuộc tranh đấu từ bất bạo động đến bạo động. Sự nổi dậy của dân Tây Tạng đã phơi bày cho thế giới thấy được âm mưu thâm độc trong chương trình diệt tôn giáo và bành trướng thế lực cộng sản tại Đông Nam Á. Cộng sản Việt Nam đang lo sợ sự nổi dậy của tôn giáo trong nước với sự yểm trợ của cộng đồng người Việt hải ngoại cũng như cả thế giới tự do, do đó chúng phát triển tối đa các tổ chức tôn giáo quốc doanh nhằm bưng bít sự thật và lừa bịp thế giới cũng như những người Việt ít theo dõi tình hình chính trị tại quê nhà.

Đối với tôi, tất cả hành động nào nhằm mục đích tranh đấu tìm tự do no cơm ấm áo cho người dân trong nước và mục đích dùng làm cũng vũ khí nhằm giải thể chế độ cộng sản đều nên cổ võ hoan nghênh. Nhưng ngược lại có những trường hợp lợi dụng các hình thức tranh đấu để mưu cầu lợi ich riêng tư cá nhân, bè nhóm phe đảng thì cần phải xét lại để công cuộc tranh đấu có ý nghĩa và tốt đẹp hơn. Tôi nhận thấy gần đây có một vài trường hợp đưa Chúa Phật xuống đường trong các cuộc biểu tình là những hình ảnh không được đẹp mắt, mất tính cách thiêng liêng của tôn giáo dưới con mắt người nước ngoài. Họ không thể hiểu được một cuộc biểu tình lại đem các đấng Tối Cao ra giữa đường để chứng kiến những hình ảnh không đẹp mắt, nghe những tiếng la hét, hoan hô đá đảo mà theo tôi nên tổ chức những buổi cầu nguyện trong chùa, nhà thờ hay trong các cuộc lễ lớn như…tổ chức cầu cho quốc thái dân an ở những vị trí trang trọng trong thành phố. Vẫn biết đây có thể là một hình thức cầu nguyện mới do các vị lãnh đạo tinh thần chủ xướng, nhưng qua tay lèo lái của những con buôn chính trị, những lần cầu nguyện đuợc lồng vào trong các cuộc biểu tình chính trị thì lại trở nên mất trang nghiêm làm buồn lòng tín đồ cũng như giáo hữu. Hơn nữa, hành động đưa bàn thờ xuống đường nhắc chúng ta nhớ lại thời kỳ đen tối vào năm 1966, khi Thích Trí Quang đưa Phật xuống đường để cản chân Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đang truy lùng những tên cộng sản lẫn lộn trong các đám biểu tình.

Một chuyện đau buồn nữa là gần đây giáo dân Việt Nam đứng lên đòi bạo quyền Hà Nội phải trả lại đất đai cho giáo hội công giáo, tình hình tranh đấu đang lên đến cao điểm với sự ủng hộ của các tôn giáo bạn cũng như dư luận nước ngoài thì cuộc biểu tình phải dẹp bỏ theo lời khuyến cáo của Vatican. Tôi nghĩ rằng đây là một cuộc tranh đấu của người công giáo mở đường cho các tổ chức khác nối tiếp để rồi bùng nổ và chấm dứt chế độ vô thần tàn bạo cộng sản. Nhưng tất cả mọi người đều lấy làm tiếc vì Vatican đã bị cộng sản lừa cho một vố lớn với những lời hứu hưu hứa vượn. Cộng sản đã nuốt lời và lợi dụng việc qua mặt được Vatican, chúng trở nên thô bạo hơn ra tay đàn áp người dân biểu tình đồng thời dùng công cụ san bằng mảnh đất của nhà chung để làm công viên và khu giải trí thành phố. Nếu vị Giáo Hoàng tiền nhiệm còn sống thì tình trạng tranh đấu tại Việt Nam, nếu không đạt được mục đích tối hậu lật đổ được chế độ cộng sản, thì cũng làm cho chúng biết mùi thất bại và không bao giờ dám đụng đến bất cứ một tôn giáo tại Việt Nam.

Trở về vai trò của tôn giáo trong cuộc tranh đấu dành tự do dân chủ nhân quyền cho Việt Nam hiện nay, tôi nghĩ rằng đây là một điều tối cần thiết và thật cấp bách. Nhiều vị lãnh đạo tôn giáo đã can đảm chịu tù đày, bất chấp quản thúc nhưng chưa đủ hiệu lực để thuyết phục và thúc đẩy toàn dân đứng dậy. Điều cần thiết là tất cả các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo phải đồng loạt dấn thân xuống đường bên cạnh Phật tử, con chiên để làm đầu tàu cho các cuộc tranh đấu. Tùy theo thời điểm cũng như hoàn cảnh, những hình thức tranh đấu có thể uyển chuyển nhưng phải nhiệt tình và liên tục hướng dẫn tín đồ và Phật tử đi đúng hướng để tiếp tay với tuổi trẻ, người lao động cũng như toàn dân Việt Nam. Chỉ có những tổ chức tôn giáo là nơi tập hợp con chiên Phật tử biết tuân lời vị lãnh đạo tinh thần một cách tuyệt đối, sống chế vì đạo. Chính các tổ chức tôn giáo mới có một sức mạnh đáng kể để có thể đánh gục bạo quyền cộng sản. Chính các tổ chức tôn giáo mới có một sự đoàn kết vững chắc và bền bĩ thì mới đủ khả năng tạo một cuộc cách mạng cho tự do tôn giáo, tự do dân chủ và nhân quyền. Người Việt đang trông chờ các vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo vì chính các vị nầy chính là những chiến sĩ đầu đàn cho công cuộc tranh đấu của toàn dân.

Một điều đau buồn cho dân tộc Việt Nam, cộng sản đã âm mưu đào tạo một số lãnh đạo tinh thần theo kiểu quốc doanh, nghĩa là chỉ biết phục vụ chế độ. Chúng ta tôn trọng những vị chân tu vì họ đã dứt bỏ được những cái Tham-Thâm-Si tầm thường của con người để dấn thân vào con đường tu hành khổ hạnh, tìm hạnh phúc tinh thần vĩnh cữu cho cá nhân và phục vụ tín đồ giáo hữu đi theo con đường đạo pháp. Nhưng khi một vị tu hành nào chẳng những chưa dứt bỏ được những cái tầm thường mà còn tham thâm si hơn người phàm tục, trở thành con buôn tôn giáo, xem trọng vấn đề vật chất cũng như chủ tâm chạy theo bạo quyền cộng sản để an thân phì gia thì người Việt quốc gia phải dứt khoát loại bỏ thành phần nầy ra khỏi cộng đồng để khỏi ô uế đạo pháp cũng như nơi thờ phượng, đồng thời đây cũng là giải pháp để diệt ngay cai mầm mống cộng sản đang dùng lốt tôn giáo để mị dân, che mắt thế giới và củng cố quyền lực của chúng. Chúng ta đánh cộng sản mà đi nuôi dưởng, ủng hộ và thành phần lãnh đạo tôn giao đòi hỏi lập gia đình, buôn Chúa bán Phật, rồi vui vẻ đóng góp tiền của để nuôi dưởng thành phần nầy thì chính là giúp cho chế độ cộng sản. Sở dĩ tôi nói như vậy vì cộng sản tạo ra các hình thức tôn giáo quốc doanh không ngoài mục đích là để phá hoai chúng ta. Điểm quan trọng cần phải hiểu âm mưu của cộng sản : Chúng dựng lên các giáo hội quốc doanh với những thành phần buôn thần bán thánh, làm những chuyện ác đức, phá nát tinh thần đạo giáo, kiếm tiền kinh doanh không ngoài mục đích để cho tín đồ giáo hữu nhận thấy những nhà lãnh đạo tôn giáo đều bất xứng…tín đồ giáo hữu sẽ ghét cha, khinh thầy. Từ đó sẽ xa dần nhà thờ, tránh đến chùa lạy Phật thì đã con chiên Phật tử đã vào đúng quỹ đạo phá tôn giáo do cộng sản dàn dựng. Chúng không cần lên tiếng ngăn cấm tín hữu đến nhà thờ, cản trở tín đồ đến chùa mà chỉ cần những hình ảnh xấu xa của sư cha quốc doanh cũng đủ làm cho con chiên tín đồ chán nản và xa dần với tôn giáo của họ. Đó là âm mưu diệt tôn giáo của cộng sản.

Xin chân thành cám ơn Quý Vị
Đinh Lâm Thanh
Paris, 30 Juin 2009

No comments:

Post a Comment