Friday, July 10, 2009

Nói Láo và Nghe Nói Láo

Nhà văn Alexandre Solzenitsym
Nhà văn Alexandre Solzenitsym: “Khi thấy thằng Cộng Sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu ta không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi không ở lại nghe nó nói láo. Nếu ta không can đảm bỏ đi mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói lại những lời nó nói láo với người khác”.

Đất nước tôi còn bất hạnh, có lẻ bởi vì số đông những người Việt Nam lưu vong trên những xứ sở tự do, sống bằng cây bút, sống với văn học nghệ thuật còn thiếu một nhân cách can đảm như ông Alexandre Solzenitsym. Một nhân cách bất chấp mọi nguy hiểm để nói lên sự thật, nói lên cái sai trái, cái độc tài, cái giảo quyệt của chế độ Cộng sản. Một nhân cách bất chấp mọi quyền lực bè phái, dám bất bình vạch trần sự thật trước dư luận về một số người lưu vong hèn hạ vô ơn cái chính thể đã nuôi dưỡng họ được sống còn cho đến ngày hôm nay. Một nhân cách biết đau xót trước những khủng bố tù đày của những người đấu tranh không mệt mỏi cho một Việt Nam tự do dân chủ và nhân quyền.

Trước năm 1975, ông Mai Thảo, một trong những nhà văn lớn trên đất nước tôi, một người suốt đời sống bằng chữ nghĩa. Chữ nghĩa của ông sặc mùi rượu mạnh đêm đêm phòng trà, chữ nghĩa của ông trau chuốt óng ả sống thời thượng nhảy đầm trên những xác chết của vô số người lính ngoài trận. Nửa đời còn lại, ông tiếp tục sống ngất ngưởng phong lưu tỵ nạn, chữ nghĩa của ông bây giờ nói lên khát vọng tự tôn: “Ta thấy hình ta những miếu đền. Đời ta sử chép cả nghìn chương.”

Đọc những lời thơ thần thánh hóa một cách bệnh hoạn của một nhà văn già một đời nát rượu này, tôi thấy thương cho ông. Tôi tôn trọng những gì gọi là văn học, nhưng ca tụng những dòng thơ huyễn tưởng của ông thì không. Thế mà một số người lưu vong sống bằng chữ nghĩa, họ lãng quên rồi những người Việt Nam Cộng Hòa anh hùng đã chết thật anh hùng cho đất nước. Họ dấy động chữ nghĩa tâng bốc thơ ông là những dòng trác tuyệt, ông là bậc vĩ nhân, ông là cây đại thụ, là Nguyễn Du thời đại. Tôi ngán ngẫm vô cùng, mường tượng thấy trước mắt mình đang diễn lại hoạt cảnh điếu đóm xưng tụng, tự chia nhau chiếu trên chiếu dưới, tự phong mỗi người thống lãnh mỗi cõi Thái Sơn Bắc Đẩu như ngày xưa ở văn đàn nước tôi.

Có người cho ông Trịnh Công Sơn dùng chữ dễ dàng như lấy từ trong túi áo. Vâng đúng vậy, không ai phủ nhận điều này. Chữ nghĩa của ông đẹp lắm, vì những chữ nghĩa đó được cưu mang, được thấm đẫm bởi máu, nước mắt và mồ hôi của hàng triệu người đã cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho đất nước để bảo vệ hai chữ Tự Do.

Sau năm 1975, ông sống hèn hơn tôi tưởng. Chữ nghĩa đẹp của ông sợ hãi ngó lơ trước hàng hàng lớp lớp xác người trôi dạt khắp biển Đông. Chữ nghĩa đẹp của ông sợ hãi ngó lơ trước hàng hàng lớp lớp những trại tập trung cải tạo. Chữ nghĩa đẹp của ông sợ hãi ngó lơ trước hàng hàng lớp lớp những thân phận tù đày khổ sai trên khắp cùng rừng núi. Mỗi ngày TCS nhâm nhi rượu Tây rượu Mỹ, TCS đem những chữ nghĩa đẹp của ông để ngất ngây say đắm ca ngợi cái xã hội ông đang sống mà mỗi ngày chung quanh TCS có hàng triệu người đói cơm thiếu mặc. TCS đem những chữ nghĩa đẹp của ông để thiết tha ca tụng cái xã hội ông đang sống mà mỗi ngày chung quanh TCS có hàng triệu người bị đòn thù bách hại.

Ông chết, bạn bè ông trong nước, người nặn tượng, kẻ vẽ tranh sùng bái ông (tôi cũng vẽ một bức, vẽ chính con người của ông: Mặt mày lơ láo, tóc tay dựng đứng. Bức vẽ này tôi gởi về địa chỉ nhà ông).

Nực cười thay, tại hải ngoại có một số cây bút mà ngày trước họ đã sợ hãi trốn chạy chế độ phi nhân phi lý phi pháp qua đây sống kiếp lưu vong. Nghe TCS chết, họ vội vã vấy động chữ nghĩa khóc ông ...!? (tôi nghe ra những lời thống thiết trơ trẽn đó có khác gì với cái trơ trẽn của Tố Hữu khóc Stalin). Nước mắt tôi không đổ cho loại người như TCS, loại người có tấm lòng chỉ để …. gió thổi bay đi. Không bao giờ.

Bao Giờ Thắng Cộng Sản?

Thắng cộng sản khi bẻ hết tay sai vi cánh. Tay sai vi cánh độc hại nhứt là miệng lưỡi của bọn xưng là trí thức thổ tả và được Mao Trạch Động chửi là “Trí thức như cục phân”

Cục phân để cộng sản xài vì:
- được rỉ tai ngọt ngào
- được đưa “danh dự” lên cao
- bị nắm thóp
- bị bắt chẹt
- bị bỏ đói
- bị cô lập
- hèn

Cho nên bọn này làm tay sai đắc lực:
- luồn lách luật pháp
- xâm nhập hàng ngũ tự do
- tung tin tầm phào
- nguỵ biện dài dòng
- xưng “bằng cấp cao”
- rùm beng lớn lối

Vì chúng biết:
- xứ Tự Do không giết người vì lời nói, lý luận
- người Tự Do có tình có nghĩa
- dân Tự Do tôn trọng bằng cấp

Vì chúng biết:
- cộng sản Giết Trọn Gói bằng cách Cắt Lưỡi kẻ lý luận
- cộng sản hạ nhục công khai những tên “trí thức tào lao”
- cộng sản bắt chẹt đủ thứ

Vì chúng biết:
- Tại xứ Tự Do thì Được Nói, kể cả Nói Bậy
- Tại xứ cộng sản thì Được Câm, bao luôn Được Điếc

Cộng sản gộc là những tên Ngu nhưng Tàn Nhẫn, Vô Luân chuyện nắm đầu những tên “trí thức thổ tả” để làm cái loa cho chúng

Cộng sản gộc là những tên Bắt bọn “trí thức thổ tả” phải Quỳ Gối và Sủa.

Cho nên muốn thắng cộng sản thì phải sẵn sàng:
- Làm câm miệng bọn “trí thức thổ tả”
- Liên Tục vạch rõ sự vô luân, tàn nhẫn, vô lương, phản bội, phản dân hại nước của cộng sản

Đừng bỏ qua Dư Luận:
- Dư Luận làm chết người, làm tan nhà, hại cửa
- Nhưng Dư Luận cũng làm tan rã cộng sản

Hãy đánh động Lương Tâm con người:
Lương Tâm Trỗi Dậy
Sức Mạnh Bừng Lên
Cộng sản tan hàng.

Nói về lằn ranh Quốc/Cộng


Không giống người Hán, người Tây (thực dân pháp), người CS (miền Bắc) và VC (miền Nam) đều là người VN. Họ nói chung ngôn ngữ, họ chia chung phong tục tập quán và văn hóa VN, điều này là trở ngại lớn nhất cho chúng ta khi phải phân loại, phân biệt người VC (VC và CS) và người VN thuần túy, người Việt quốc gia. Vì bản năng sinh tồn, VC thay đổi hình thái, màu da theo thời gian, qua nhiều thời kỳ. Họ có mặt, trà trộn, lẫn lộn trong mọi thành phần, tầng lớp dân chúng trong xã hội VN.

Đảng lấy tên là đảng CS nhưng có ai tin vào lý thuyết CS không? Dám chắc 95% là không. Chỉ có một số đảng viên kỳ cựu miền Bắc ngày xưa còn tin vào chuyện chuyên chính vô sản. Ngày hôm nay người ta đã sáng mắt lắm rồi, không có chủ nghĩa Mác-Lê nào tồn tại, không có thiên đường XHCN nào cả. Chỉ có một mớ lý tưởng ba lăng nhăng, thiển cận, hoang đường, không tưởng và nó đã lỗi thời, đã bỏ vào sọt rác từ khi người ta phát sanh ra nó. Tôi có thể tạm phân loại người đảng viên VC qua hai bản tính: Tham lam, ích kỷ và thiển cận.

Tham Lam: Cá nhân, gia đình, tổ quốc, tôn giáo. Tất cả mọi thay đổi, mâu thuẫn, xung đột cũa loài người xuất phát từ bản tính tham lam, ích kỷ cũa cá nhân. Người CS của 60 năm trước, ngày hôm nay không còn “ngây thơ”, chuyên chính vô sản nữa. Họ cũng ham muốn tiền tài, vật chất như bao nhiêu người khác. Họ ham muốn tiền tài, vật chất cho riêng cho bản thân, cho riêng người than, gia đình. Đây là bản chất tham lam, ích kỷ của cá nhân, cũa con người, rất khó cho chúng ta phân loại ra. Và do ảnh hướng của nhiều giai đoạn lịch sử trước đó VN là một quốc gia nghèo, nhược tiểu.

Thiển Cận: Mục đích chính người ta gia nhập đoàn, đảng là để mưu cầu quyền lợi kinh tế cho bản thân, cho gia đình. Cụ thể hơn là do lòng tham lam, tính ích kỷ cá nhân. Khốn nạn cho VN là xã hội VN được tổ chức và điều hành bởi một nhóm người vừa tham lam ích kỷ, vừa thiển cận. Từ đó họ đào tạo nên những đoàn viên, đảng viên, cũng suy nghĩ và lý luận khuôn rập như vậy, ảnh hhưởng bởi hệ thống xã hội, chính trị. Họ không thể tiến thân, thăng tiến bản thân nếu không dựa vào đoàn, đảng, nhà nước. Đây là những lối suy nghĩ sai lệch căn bản nhất đưa họ vào kiếp lệ thuộc, làm nô lệ, chịu cho người khác sai khiến. Dần dà họ mất đi bản năng tự chủ, tự cường, cái vốn quý nhất của con người.

Đồng tiền họ móc ngoặt, tham nhũng có được là từ tiền thuế của dân Đen mà ra, từ sức lao động cần cù dẻo dai của giới lao động VN. Họ công khai “hôi của” người lao động, dân Đen VN nhưng họ không suy nghĩ như vậy. Họ cho rằng nhờ ơn Đảng, Bác mà họ có quyền làm như vậy, nếu họ không làm thì cũng có nhiều người khác làm. Người dân VN chất phát, có thể nói là kém tổ chức, biết mà không làm gì được. Người dân không có đảng, không có công an, không có quân đội.

Do lòng tham lam ích kỷ nên người ta bất chấp mọi thủ đoạn, sự đau khổ cũa người khác miền sao họ được lợi. Nếu ai đã sống ở xã hội tự do như Mỹ, ít nhiều người ta cũng hiểu biết nền kinh tế thị trường, kinh tế tự do khai thác xoay quanh bản tánh tham lam ích kỷ cũa con người, cá nhân chúng ta. Nhưng khác với những xã hội kém văn minh, kém nhân bản, kém phát triển. Người ta không bao giờ dám công khai đưa hành động tham lam, ích kỷ, quyền lợi cá nhân đó ra trước công chúng, để làm phương tiện phục vụ cho cá nhân, đảng phái, nhà nước.

Nếu hành động thủ đoạn, gian dối như vậy làm tổn thương đến người khác thì pháp luật không bao giờ cho phép người ta làm như vậy. Cho dù người đó là một phó thường dân hay là một ông tổng thống. Đây là ý thức văn minh tổ chức.

Nhân loại phát triển vượt bật nhờ người ta biết lợi dụng long tham lam ích kỷ của con người, song song với khái niệm tổ chức, trật tự, họ không bao giờ tha thứ cho những ai vì mục đích cá nhân, riêng tư, đảng phái làm tổn thương đến người khác cho dù là chỉ làm thương hại tổn thương trên phương diện tinh thần, trên phương diện pháp lý (văn minh, tổ chức). Ở VN long tham lam ích kỷ của một số mệnh danh lãnh đạo không có phép tắc kỷ cương, luật pháp gì. Bất chấp mọi thủ đoạn, thượng đội hạ đạp người ta công khai “ăn cướp” của nhau. Mạnh được yếu thua. Người bị thiệt thòi nhiều nhất vẫn là đại đa số Dân Chúng, tầng lớp thấp cổ bé họng nhất trong xã hội, những người dân không biết thượng đội hạ đạp hay không có cơ hội làm như vậy. Họ tham lam ích kỷ nhưng họ bất chấp số phận của muôn triệu nạn nhân cũng là nguồn nhân lực, tiền tài nuôi sống chính họ. Họ ăn của dân, sống được là nhờ tiền thuế của dân chúng, họ giàu tiền lắm của là nhờ giỏi móc túi, ăn cắp vặt của dân Đen. Họ có bao giờ tự đặt câu hỏi nếu họ khai thác dân Đen vô tội vạ, cạn tàu ráo máng như vậy, đến một lúc nào đó khi họ sa cơ thất thế, ai là người chống lưng, hậu thuẫn cho họ?

Họ hành động theo bản năng, họ không có khái niệm tổ chức, họ thiển cận. Tổ chức đảng “ngu dốt”, thiển cận thì chỉ giỏi làm nô lệ để cho ngoại bang nó sai khiến, lợi dụng. Nếu người ta chỉ hành động dựa theo bản tính tham lam, ích kỷ cũng không đáng sợ bằng hành động dựa theo sự kém hiểu biết, bản tính thiển cận cố chấp. Ở đây người ta làm việc công khai, có tổ chức.

Tại sao người dân VN vẫn biết đảng VC là tham lam, độc ác, bất tài nhưng họ không phân biệt hay triệt tiêu được chúng? Đây là vấn đề nhạy cảm & có lẽ là phải mất nhiều công phu. Xin hẹn vào một dịp khác

Cộng Hoà – Cộng Sản
Cộng sản núp bóng cộng hoà
Núp bóng dân chủ
để Giết Người không gớm tay

Trên Một Trăm Triệu Người Bị Cộng Sản Giết Hại Trên Thế Thế Giới từ năm 1917 đến nay.

Cộng sản nước nào thì giết dân nước đó:
- Việt cộng giết oan Vài Triệu người Việt
- Tàu cộng giết oan Vài Chục Triệu người Tàu
- Nga cộng giết oan Vài Chục Triệu người Nga
- Miên cộng giết oan Vài Triệu người Miên
- Hàn cộng giết oan Vài Trăm Ngàn người Hàn

Cộng sản núp bóng dân để hút máu dân:
- Chóp bu Việt cộng trong trung ương đảng là tỷ phú đô la gởi con đi du học, du thủ, du thực tại các nước Cộng Hoà Tự Do và tìm cách ở lại các nước mà cộng sản “rất thù” nhưng “rất khoái”

Cộng sản chỉ muốn nắm quyền lực, không bao giờ buông dù làm sai đủ thứ:
- Chỉ khi bị chết vì tranh giành quyền lực mới buông quyền lực (tay bắt chuồn chuồn vẫn hô đảng cướp muôn năm).
- Chỉ khi bị dân đá đít mới buông quyền lực (tại Đông Âu thập niên 1990).
- Cộng sản núp bóng Tự Do để chà đạp tự do người khác và tự bạn cho mình tự do ăn cướp.
- Cộng sản núp bóng dân để cô lập, tố cáo, hà hiếp, giết hại những người tranh đấu Thực Sự cho dân tộc
- Cộng sản bắt tay tư bản để bóc lột sức lao động của người dân

Lịch sử đã ghi:
- Cộng sản Giết Oan Hàng Trăm Triệu Người Trong Thế Kỷ 20.

Tượng đài Nạn Nhân còn đó.

Tượng Đài Nạn Nhân cộng sản là Chứng Tích chứng minh hùng hồn về tội ác của cộng sản.



No comments:

Post a Comment