Saturday, July 11, 2009

NAY ANH, MAI TÔI - Lê Văn Ấn

Lê Văn Ấn

Sau khi người dân Tây Tạng nổi lên biểu tình chống đối Trung Cộng một cách dữ dội rồi cũng bị dẹp yên. Đến nay thì công an Trung Cộng đang tiến hành truy nã những kẻ chủ mưu, đồng lõa và tham gia cuộc biểu tình nói trên. Mặt khác, Trung Cộng cũng đang tiến hành những sự trừng phạt về kinh tế tài chánh đối với người Tây Tạng. Điều này thì ai cũng biết, một khi xâm lăng nước khác việc đầu tiên và kéo dài vô tận là thu hoạch quyền lợi vật chất. Và cũng như một định luật bất di bất dịch là nạn kỳ thị chủng tộc không sao tránh khỏi, để rồi đến lúc người bị trị chịu không nổi lại nổi lên chống đối, và bổn cũ soạn lại … và nếu không có một phép lạ, một luồng gió mới, một biến cố quốc tế nào đó v.v… thì dân bị trị hoặc sẽ biến mất, hoặc chỉ còn là một thiểu số, ngậm đắng nuốt cay, sống trong tủi nhục, vất vưởng như những ma hời.

Vừa dẹp tạm yên Tây Tạng thì Tân Cương nổi lên. Mới bùng phát nhưng cuộc nổi dậy này đã có rất nhiều máu đổ và tuy cũng chỉ vì dân bị trị chịu không nổi sự hà sắc, áp chế của kẻ cai trị, nhưng cuộc nổi dậy ở Tân Cương mang một màu sắc đặc biệt, đặc thù, hứa hẹn một cuộc đấu tranh lớn lao và còn loang ra nhiều nơi. Sự việc nghiêm trọng cho đến nỗi Hồ Cẩm Đào phải bỏ dở cuộc họp G8 để về giải quyết. Không khéo từ cái xảy này sẽ nẩy cái ung nhiều nơi ở Tân Cương và tràn lan ra hải ngoại. Đây là hậu quả của chính sách “Hán hóa” tức là chính sách đồng hóa các dân tộc khác của người Hán. Hồ Cẩm Đào sẽ làm gì?

Chuyện 2 người Uighur (Duy Ngô Nhĩ) bị chết và 120 người bị thương trong một cuộc ẩu đả vì kỳ thị đã làm bùng nổ những cuộc bạo loạn lớn lao giữa người Hán và người Duy Ngô Nhĩ là một chuyện rất thường xảy ra một khi 2 sắc tộc sống chung vì một bên bị chèn ép. Và khi sự việc xảy ra, lực lượng an ninh Trung Cộng dĩ nhiên là binh người Hán và đổ lỗi cho người Uighur. Người Hán ỷ có “viện binh” đã tấn công đối phương, hai bên lại xung trận, người chết, người bị thương là nguyên nhân cho những cuộc tấn công mới.

Nhà cầm quyền Trung Cộng cho rằng trong 156 người chết thì người Hán chiếm đa số, nhưng người Uighur thì cho rằng người của họ bị thiệt mạng nhiều hơn. Lời loan báo của “nhà cầm quyền” khác nào đổ dầu vào lửa để người Hán hăng máu hơn. Ngày 05.07.2009, khoảng 10 ngàn người Hán đã dùng đủ loại vũ khí thô sơ tìm cách tấn công các khu vực của người Uighur cư ngụ để trả thù, nhưng lực lượng an ninh đã ngăn chận và ban hành lệnh giới nghiêm. Phía nhà cầm quyền Trung Cộng cho rằng sở dĩ có cuộc nổi loạn là do bên ngoài xúi dục và chủ mưu là tổ chức “Ðại Hội thế giới người Uighur”.

Ngoài nguyên nhân kỳ thị chủng tộc ra, các tài nguyên Tân Cương bị người Hán khai thác, chiếm đoạt, do đó, người Hán ngày càng giàu có trong khi đó người Uighur ngày càng nghèo. Với đầu óc “thực dân”, người Hán cho rằng nhờ họ mà xứ sở của người Uighur mới được mở mang, trong khi dân tộc Uighur biết rằng đất nước mình đang bị tước đoạt tài nguyên. Do đó, chưa biết cuộc bạo loạn này sẽ đi về đâu.

Chưa hết, người Hán vốn có óc kiêu ngạo cho mình là “rốn của vũ trụ” còn tứ phương thiên hạ đều là mọi rợ: Nam Man, Tây Rợ, Bắc Hồ, Ðông tặc. Họ đến đâu thì áp đặt văn hóa tôn giáo của họ đến đó. Năm ngôi sao chầu quanh một ngôi sao lớn trên lá cờ Trung Cộng chính là biểu tượng cho 5 sắc tộc đã bị họ đồng hóa.

Nguyên nhân nguy hiểm nhất có thể đưa đến xung đột lớn, lan ra các nước khác là tôn giáo. Người Uighur theo đạo Hồi, trong khi đại đa số người Hán theo đạo Phật hoặc đạo Nho (Ông Bà). Những lúc gần đây Hồi Giáo bị nghi ngờ có liên hệ với khủng bố, Trung Cộng cứ “phết” cho họ liên hệ với quân khủng bố để tiện việc đàn áp vô tội vạ. Do đó, nếu một ngày nào mà thế giới Hồi Giáo đứng lên đấu tranh với Trung Cộng để binh vực đồng đạo Hồi của họ, nhất là người Uighur phát xuất từ Thổ Nhỉ Kỳ thì ngoài tình đồng đạo ra, họ còn liên hệ huyết thống với Thổ. Cũng vì vậy mà Hồ Cẩm Ðào nghe tin có bạo loạn xảy ra là lập tức bỏ cuộc họp G8 để về giải quyết. Nhưng đây là một cái gân gà cho họ Hồ, vì nếu cuộc nổi loạn xảy ra giữa dân với nhà cầm quyền còn dễ giải quyết chứ xung đột giữa 2 sắc tộc bị trị và cai trị thì rất phức tạp. Với tình thế như hiện nay, chắc chắn Trung Cộng sẽ đi đến chỗ đàn áp tàn bạo, dù phải làm một Thiên An Môn thứ 2 tại Tân Cương.

Hình ảnh người Uighur hôm nay cũng là hình ảnh Việt Nam ngày mai, một tương lai gần, rất gần. Ngoài ý chí đồng hóa láng ghiềng một cách mạnh mẽ, gần như là bẩm sinh, Trung Cộng hiện có những lợi điểm như sau đây để dễ bề đồng hóa Việt Nam: - Bộ máy cai trị Việt Nam do đàn em của Trung Cộng điều khiển. Cả Bộ Chính Trị Việt Cộng đều là đầy tớ Trung Cộng, lại có những tin tức cho biết tên thì bị Trung Cộng dùng đòn mỹ nhân kế, như Lê Khả Phiêu mấy năm trước, tên thì bị mua chuộc cả trăm triệu Mỹ kim như Nguyễn Tấn Dũng, v.v… Trung Cộng còn có trăm phương ngàn kế để siết dây thòng lọng vào cổ Bộ Chính Trị Việt Cộng. Vì vậy mà chỉ trong vòng 20 năm kể từ sau năm 1979 Trung Cộng đã đạt được những “thắng lợi vĩ đại” như:

- Chiếm được một số lãnh thổ phía Bắc của Việt Nam mà những cái mốc như Ải Nam Quan, Thác Bản Dốc, Suối Phi Khanh v.v… đều mất vào tay Trung Cộng.

- Lãnh hải thì Trung Cộng coi như làm chủ, và để chứng tỏ chủ quyền đó một cách ngang ngược, bất chấp các luật lệ quốc tế, đã ra lệnh cấm ngư dân Việt Nam đánh cá trên biển Việt Nam.

- Chiếm lĩnh cao điểm quân sự quan trọng là Cao Nguyên Trung Phần bằng cách khai thác bâuxít, một thứ quặng gây tổn hại cho môi trường sống, đến nỗi chính Trung Cộng cũng phải đóng những mỏ bâuxít của chúng ở bên Tàu. Ðây là một nhát chém ngang lưng Việt Nam và cả Ðông Dương. Về phần Việt Nam thì bị Trung Cộng cắt đôi từ Cao Nguyên xuống biển Nha Trang, Cao Nguyên cũng là điểm “Ba Biên Giới Việt Miên Lào”, chiếm Cao Nguyên Trung Cộng cũng khống chế được Cao Miên và Lào, hay nói rõ hơn “ai chiếm được Trường Sơn là làm chủ Ðông Dương”.

- Những tin tức chính xác cho biết hiện nay Trung Cộng đã đưa dân của chúng qua tràn lan trên quê hương Việt Nam, thậm chí chúng còn lập những làng riêng cho dân Tàu, và dĩ nhiên cái gọi là “chính quyền Việt Nam” không dám héo lánh đến.

- Kểế từ ngày Việt Cộng đầu phục Trung Cộng, nhờ Trung Cộng che chở thì hàng hóa Trung Cộng nhập lậu vào Việt Nam một cách vô tội vạ, thậm chí hàng tỉ tỉ đồng bạc Việt Nam giả được in ở Trung Cộng cũng được Trung Cộng đưa vào Việt Nam. Người ta ước lượng từ đầu thập niên 80 cho đến nay, Việt Nam đã góp phần rất lớn nuôi tỉnh Vân Nam của Trung Cộng. Chưa kể các tài nguyên khác như lúa gạo hiện nay đều nằm trong tay người Tàu.

- Tinh thần nô lệ của Việt Cộng đê hèn cho đến nỗi một người Việt Nam bị dân Tàu đánh chết ngay tại thủ đô Hà Nội mà chỉ bị xử có 5 năm tù ở. Nhưng không ai tin là bản án được thi hành.

Cái tai hại nhất hiện nay là Việt Cộng giả vờ “đi với Mỹ” khiến cho Trung Cộng lấy cớ đó làm eo làm xách. Mỗi lần có tên chóp bu Việt Cộng nào qua Hoa Kỳ là một lần Trung Cộng mè nheo y như bà vợ lớn ghen với ông chồng, thế là những gì bàn thảo, ký kết với Hoa Kỳ đều phải báo cáo cho Trung Cộng, sau đó là phải “đền bù cho cân xứng với Hoa Kỳ”. Việt Nam đã nát lại càng nát hơn.

Một ngày nào Việt Nam bị Hán hóa, tôi đoan chắc người Hán sẽ đối xử với người Việt khắc nghiệt hơn đối với bất cứ sắc tộc nào khác. Vì kinh nghiệm lịch sử đã dạy cho Trung Cộng bài học người Việt Nam có “năng khiếu” chống ngoại xâm số một. Lúc đó, cái năng khiếu này lại được người Việt Nam áp dụng để chống lại người Hán. Thảm cảnh sẽ xảy ra và dân Việt sẽ hoặc bị tiêu diệt, hoặc bị đày đọa còn hơn thú vật.

Với tình trạng này, mỗi người dân Việt Nam trong và ngoài nước nghĩ gì, làm gì?

Các tôn giáo đều bị Việt Cộng lũng đoạn, phá hoại, 2 tôn giáo Cao Ðài và Hòa Hảo gần như bị tiêu diệt. Phật giáo thì đã có tay sai Việt Cộng lập ra Phật Giáo Quốc Doanh. Công Giáo tuy nhờ có tổ chức chặt chẽ, nhờ có quốc tế biết đến, nhưng cũng bị Việt Cộng chui lòn, len lỏi vào, tổ chức những nhóm linh mục quốc doanh, chẳng những phá đạo mà còn o ép các giám mục nhắm mắt trước những tai ách, bất công Việt Cộng ngày đêm gieo rắc trên Quê Hương Việt Nam. Tuy vậy, về mặt tôn giáo, nếu Công Giáo đứng lên làm phận sự “Sống Phúc Âm giữa lòng dân tộc” chắc chắn sẽ là một lực lượng đáng kể, không phải để lật đổ chế độ mà để làm “một giáo dân tốt cũng là một công dân tốt” như lời Ðức Bênêditô 16 vừa nói. Có kẻ đã xuyên tạc lời Ðức Giáo Hoàng nói và cho rằng Ngài chỉ thị Công giáo Việt Nam hợp tác với Việt Cộng. Muốn làm gì có ích cho xã hội, cho đất nước và cho Giáo Hội, Hội Ðồng Giám Mục cần phải liên kết chặt chẽ hơn, không chỉ là năng gặp nhau hơn như lời Ðức Cha Khảm đã nói, mà còn phải tương trợ nhau mỗi khi có vấn nạn. Ví dụ như khi giáo xứ Thái Hà bị đàn áp, tất cả các địa phận, các giáo xứ đều đứng lên cầu nguyện. Một linh mục bị bắt bớ vì những lời nói thật, Ðức Giám Mục bề trên trực tiếp phải can đảm can thiệp và xin các Giám Mục khác cùng giúp đỡ. Nếu được như vậy, chắc chắn Việt Nam sẽ có một tương lai tươi sáng hơn. Nạn con gái phải bán ra hải ngoại làm nô lệ tình dục, nạn cả mấy chục thiếu nữ phải trần truồng để cho Ðại Hàn, Ðài Loan chọn như chọn tôm cá ngoài chợ sẽ giảm bớt, nạn mãi dâm tràn lan sẽ “hạ thấp khí thế”. Giám Mục, linh mục có bổn phận can thiệp vào những tệ nạn đó.

Các giới trí thức ngày nay đã có một số ý thức trách nhiệm, đã đứng lên đấu tranh cho Việt Nam dân chủ tự do, nhưng còn quá ít, mới đếm được trên đầu ngón tay. Dân tộc đang cần sự đóng góp của trí thức. Giới truyền thông lại càng có nhiệm vụ nặng nề hơn, nhưng nếu giới này ý thức được trách nhiệm và hành động thì chắc chắn Nước nhà sẽ được giải thoát khỏi tay Cộng Sản nhanh nhất. Muốn thực hiện được sứ mạng truyền thông, những người cầm bút rất cần sự “đồng loạt”. Một tờ báo bị đóng cửa, tất cả các báo “tự ý đình bản” thì sẽ không có tờ nào bị đóng cửa, một ký giả vì nói sự thật mà bị bắt, bị “thu giấy phép” thì tất cả ký giả “trả thẻ hành nghề”.

Ðại tướng VC Võ Nguyên Giáp đã mấy lần can thiệp vào việc làm của Bộ Chính Trị, nhưng bị Nguyễn Tấn Dũng, Nông Ðức Mạnh coi thường, không đếm xỉa đến, vì sao? Vì đàn em của Võ Nguyên Giáp không hưởng ứng, làm sao Nguyễn Tấn Dũng coi trọng lời nói của ông Ðại Tướng. Ðại tướng Giáp đã thấy nguy cơ của đất nước, đã thấy nạn diệt vong Việt Nam gần kề nên dù gần đất xa trời, ông cũng cố nói lên tiếng nói, tại sao các tướng khác im lặng? Xương máu của thuộc cấp quí vị đổ ra quá nhiều, với mục đích phụng sự quốc gia, không ngờ lại là công cụ của Việt Cộng, của Cộng Sản, các tướng tá sống đến hôm nay phải có bổn phận trân quý sự hy sinh của thuộc cấp, của đồng đội. Hãy cùng nói lên tiếng nói chung, hợp cùng tướng Giáp ngăn cản Bộ Chính Trị bán nước.

Việt Nam đã đến lúc cận kề nạn diệt vong, những ai là con dân Việt phải đứng lên lật đổ chế độ lệ thuộc Trung Cộng, cứu nguy đất nước.

Trông cái gương Tây Tạng năm ngoái, bây giờ đến cái gương Tân Cương, nhìn thẳng vào những sự lũng đoạn đất nước qua bàn tay Trung Cộng. Ai là người Việt Nam hãy nên nghĩ đến câu: Nay Anh, Mai Tôi và cùng hy sinh quyền lợi riêng tư đứng lên cứu nước.

Lê Văn Ấn

No comments:

Post a Comment