Monday, July 6, 2009

Chuyện “Bú Dù” Của “Đỉnh Cao Trí Tuệ” Loài Khỉ! - Nguyễn Thanh Ty

Nguyễn Thanh Ty

“Bú dù” theo Tự điển tiếng Việt của Nguyễn như Ý (Nhà xuất bản Giáo Dục VN 2002) là khỉ, đồ khỉ, là tiếng chỉ dành cho sự mắng chửi.

Trong dân gian, bú dù là tiếng khinh khi rất nặng ký, người ta chỉ dành để mạt sát những kẻ rởm đời hay những cẩu quan ỷ chức, ỷ quyền hay làm trò khỉ nơi công cộng. Hành động, ngôn ngữ của chúng rất vô duyên, trơ trẽn, đôi khi vô giáo dục, chuyên chọc giận thiên hạ, chọc cho thiên hạ mắng chửi.

- Đồ bú dù! Thằng bú dù! Cả một lũ bú dù!

Đồng nghĩa, đồng cân lượng với “bú dù” còn có chữ “tườu” cũng là khỉ, đặc ngữ dùng để chửi.

- Đồ tườu! Đồ con tườu! Cả một lũ tườu!

Lúc xử dụng những tiếng chửi này, người ta còn kèm thêm cái cười nhếch mép hoặc nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất để biểu lộ sự khinh bỉ tột cùng.

Ai đã từng có lần vào thăm Sở thú ở Sài Gòn, khi đi ngang qua chuồng khỉ, tất sẽ thấy chúng làm những trò “bú dù” để trêu chọc khách đứng xem như nhe răng khọt khẹc, chổng đít về phía người xem, có lúc còn vạch cả háng, cả chim ra gãi để làm trò … khỉ, nom rất chướng mắt.

Đó chỉ là loài khỉ, một thứ súc vật vô tri, người ta mượn hình ảnh thô bỉ của chúng để gán cho những kẻ không còn nhân cách con người. Cường độ của sự mắng mỏ tăng dần từ nhẹ như “Đồ khỉ” hay “Đồ khỉ gió” lên dần đến nặng, phải chửi là “Đồ bú dù” mới hả được sự nóng giận.

Hiện nay có một “lũ người”, một lũ vô học, luôn vênh váo tự xưng mình là “đỉnh cao trí tuệ loài người”, lại đi bắt chước loài “bú dù”, loài “tườu”, chuyên làm những chuyện vô thiên, vô pháp rất rừng rú và mọi rợ, không thể có được ở thế giới văn minh loài người của thế kỷ 21 này, thì người dân phải dùng tiếng chửi gì để văng vào mặt chúng cho xứng ?

Chỉ còn cách liệt chúng vào hàng súc vật, loài khỉ, loài bú dù, loài tườu!

À! Mà cũng đúng thôi! Chúng chẳng đã tự xác nhận tổ tiên chúng là từ khỉ tiến hoá thành người theo chứng minh có “cơ sở” của phép duy vật biện chứng “Đạt Quin” đó sao!

- Thật là cả một lũ bú dù! Thứ tườu!

Đảng Cộng sản Việt Nam từ khi cướp được chính quyền đã tự mình bao thầu trọn gói, độc quyền lãnh đạo cai trị đất nước. Đảng chỉ đạo guồng máy Nhà nước, điều khiển Quốc Hội. Đảng ngồi xổm trên pháp luật, tiếm quyền luôn cả ba cơ quan lập pháp, hành pháp, tư pháp, nắm trong tay cả triệu quân đội, công an, cảnh sát, mật vụ, chó săn với súng to, súng nhỏ, tàu bò, xe tăng, dao găm mã tấu, lựu đạn, dùi cui, roi điện … tự tung tự tác muốn chém giết ai, vu oan giá họa ai, bỏ tù ai để cướp đất, cướp nhà, cướp của thì cứ tha hồ.

Đảng là một thứ triều đại siêu phong kiến, độc tài tàn ác gấp trăm lần hơn thời phong kiến trung cổ. So với hôn quân bạo chúa Nê Rông, U vương, Tần Thỉ Hoàng, Đảng Cộng sản Việt Nam còn hơn hẳn một bậc.

Với một chính sách độc tài toàn trị bằng bạo lực và khủng bố trong môt thời gian dài gần ba phần tư thế kỷ như thế, mà ngày nay Đảng Cộng sản Việt Nam đành bó tay trước sự vùng dậy mạnh mẽ của nhân dân từ Nam chí Bắc, quyết liệt phản kháng dưới nhiều hình thức đấu tranh bất bạo động chống lại mình.

Không thể thực hiện được bạo quyền của mình bằng súng và mã tấu như trước nữa, Đảng phải dùng hạ sách một cách rất hèn hạ, đê tiện để trả thù những người yêu nước mà không yêu chủ nghĩa Cộng sản tam vô, không “đồng chí” với mình trong việc tôn thờ ngoại bang.

Đảng bắt chước khỉ trong Sở thú giở trò bú dù, trò con tườu để đối phó từng giai đoạn kiểu vô văn hóa ném đá dấu tay ở xã phường nhà quê, để rối bị dân vạch mặt chỉ trán chửi như tát nước vô mặt.

Thử đan cử vài trò bú dù, con tườu mà Đảng đã ra tay trong thời gian qua cho thiên hạ coi chơi cho rõ mặt quân tiểu nhân, lưu manh.

* Chuyện mấy cây hoa anh đào của Nhật.

Khi bị Nhật cắt viện trợ ODA vì Đảng bao che cho tên Huỳnh ngọc Sỹ, công cụ tham nhũng của Đảng, ăn dơ 2.6 triệu đô la trong dự án Xa lộ Đông Tây, không chịu đem ra xét xử theo lời yêu cầu của chính phủ Nhật, Đảng bèn cho đám lâu la lục tặc của mình ra hái hoa, bẻ cành, bứt nhánh, phá nát tan tành mấy cây hoa anh đào do Nhật mang sang triễn lãm rồi đổ cho dân chúng “tự phát” để trốn trách nhiệm.

Một thời gian sau, khi Nhật nối lại vốn ODA cho thì Đảng xun xoe, bợ đỡ làm trò con tườu, bằng cách huy động một lực lượng công an đông đảo chưa từng có, 600 tên, chỉ để bảo vệ vỏn vẹn có … 10 cây anh đào do Nhật mang sang triển lãm lần này.

Tiền của Đảng hay tiền của dân nghèo phải nai lưng è cổ ra đóng thuế để trả cho một chuyện thối hoắc như vậy?

Rõ là chuyện bú dù!

* Chuyện tên đầy tớ Phạm quang Nghị

Tên Nghị này làm đày tớ cho dân, giữ chức Bí thư tỉnh ủy Hà Nội kiêm Ủy viên Trung ương đảng mà không lo cho dân một tẹo nào, lại còn luôn giở giọng quan lớn rất hách xì xằng.

Trong khi cả Hà Nội bị mưa dầm, gió bão dữ dội mấy ngày liền gây ngập lụt, có chổ nước ngập tận mái nhà, trẻ con, người lớn bi chết đuối lên đến 8 nhân mạng, người bị thương tích rất nhiều, nhà cửa tài sản hư hại vô số. Người dân mạnh ai nấy tự cứu lấy mình trong cơn nguy khốn thập tử nhất sinh này, tuyệt không thấy có bóng dáng một thằng, một con đầy tớ nào ra giúp dân cả.

Mấy hôm sau, trời quang mây tạnh, nước rút, tên Bí thư đày tớ Nghị ngồi trên xe ô tô con bóng lộn ra “tham quan” cảnh dân chúng “sung sướng” ra sao, bởi hắn nghe tà lọt báo cáo rằng dân Hà Nội mấy ngày qua đem thuyền giăng lưới, thả câu giữa lòng thủ đô để đánh cá, bắt được nhiều lắm. Sau khi đảo qua mấy vòng “tham quan” thấy dân chúng dở khóc dở cười trong cảnh nhà cửa tan hoang, đường sá nát bấy đầy ổ voi, ổ trâu, ổ gà, hắn bèn lên giọng phán:

- Dân chúng cứ quen thói ỷ lại vào Nhà nước mà không chịu cố gắng tự cứu. Tuy có một số thiệt hại “nhất định” đấy, nhưng trận lụt này cũng là một dịp may hiếm có, một bài học quý báu để dân chúng thực tập rút kinh nghiệm cho nhiều lần sau.

Người dân Hà Nội đang khốn khổ trong cảnh “hà lội” nghe thấy thế lấy làm “bức xúc” lắm, bèn đồng thanh chửi thẳng vào mặt tên đầy tớ Nghị: “Đố bú dù! Cút xéo ngay cho khuất mắt! Lạng quạng ở đó có mà ăn đòn nhừ xương!”

* Chuyện bà Trần Khải Thanh Thủy

Bà Trần Khải Thanh Thủy là một nhà giáo kiêm nhà báo, nhà văn có lương tâm và lương tri của con người, chỉ vì thấy sự bất công của xã hội mà không ngại gian nguy, xả thân giúp kẻ hoạn nạn. Bà tự nguyện đứng ra viết đơn khiếu tố dùm cho bà con dân oan các nơi bị cường quyền, ác bá địa phương cướp đất, cướp nhà đang ngày đêm ăn sương nằm gió ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, để gởi đến các cơ quan Nhà nước có thẩm quyền xét xử việc oan ức.

Thay vì, phải tỏ thái độ biết ơn bà đã giúp cho Đảng và Nhà nước có cơ hội lắng nghe ý kiến của dân để kịp thời chấn chỉnh, sửa sai chuyện sai trái, tham ô, lạm quyền của cấp dưới, thì Đảng ta lại ra tay bao che cho thuộc hạ và quay ngược lại kết tội bà là kẻ “ăn tiền” của “bọn phản động” để xúi dục người dân “gây rối trật tự” trong âm mưu “diễn biến hòa bình”.

Bà bị Đảng ta cho bọn khuyển ưng, cẩu trệ xông vào nhà đập phá đồ đạc tan hoang để trả thù và trói gô bà lại như trói lợn, bỏ vào nhà tù chẳng cần phải xét xử gì, để bịt miệng bà lại.

Vụ bắt người giữa ban ngày y như vụ bắt cóc tống tiền của bọn cướp khiến cho cả thế giới văn minh lên tiếng phản đối kịch liệt hành vi côn đồ man rợ của đảng ta, buộc lòng đảng ta phải thả bà ra trong sự căm tức, hận thù như hận thù … đế quốc Mỹ.

Ra khỏi tù, bà Trần Khải Thanh Thủy vẫn kiên cường xông pha giúp dân oan tiếp tục viết báo, viết đơn khiếu kiện và chuyển tải thông tin ra hải ngoại để thế giới biết rõ cái chế độ man rợ có tên là Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Lần này đảng ta biết sợ dư luận trong nước và thế giới nên không dám dùng dao găm, mã tấu, lựu đạn chày để uy hiếp bà, nhưng để trả thù và khủng bố bà, đảng ta bèn dùng miệng ngậm phân người trộn với dầu cặn và mắm tôm, xác súc vật chết sình thối … chờ đêm khuya lẻn đến nhà bà, phun tá lả tràn lan trước cửa nhà.

Chưa đầy hai tháng, đảng ta ngậm cứt phun vào nhà bà 11 lần. Trung bình cứ 5 ngày đảng ta ngậm cứt trong mồm một lần để đi rình phun. Không kể những lần dùng keo dán sắt bít lỗ khóa cửa sắt để cả nhà bà già, trẻ, bé, lớn sẽ chết đói, chết khát trong nhà.

Tưởng đâu bà Trần Khải Thanh Thủy sẽ gớm nhờm, tởm lợm, hãi sợ mà dọn nhà đi về nơi xó rừng, hóc núi nào đó để tránh, nào ngờ bà ta lại nhìn ra trong những bãi phân màu vàng, màu đen lổn nhổn đó lại lấp ló hiện lên khuôn mặt của 15 vị Ủy viên Trung ương đảng “kính mến” và tư tưởng Hồ chí Minh “vĩ đại” sáng ngời, nằm chềnh ềnh một đống trước nhà nên bà càng “yêu mến” cái “thiên đường cộng sản” này lắm lắm.

Bà quyết tâm bám trụ tại thủ đô Hà Nội vô văn hóa chớ không chịu di tản. Không biết trong những ngày sắp tới miệng đảng sẽ ngậm cái “đồ” gì dơ bẩn hơn nữa cho độc đáo hơn phân tươi, xác chết thú vật để tiếp tục hù dọa, khủng bố bà Thanh Thủy?

Có lẽ cái “đồ” màu đỏ của các bà, các cô có hàng tháng chăng?

Màu này là màu cờ của đảng mà Trần Dần đi co ro trong rét buốt, không thấy phố, không thấy nhà, chỉ thấy toàn một màu máu đỏ dưới mưa sa. Nếu đem nó để nhát ma có lẽ sẽ ép phê!
Không thấy bà Trần Khải Thanh Thủy chửi bới, mắng mỏ đảng ta điều gì cả. Nhưng mỗi lần đảng ta phun cứt vào nhà lại gợi hứng, đem ý cho bà làm thơ, viết văn ca tụng đảng và bác thêm phần “hoành tráng”, rất “đậm đà bản sắc dân tộc”, và rất thâm thúy của ngôn ngữ Bắc kỳ.

Chỉ khổ và tội cho những người ở lân cận nhà bà Thanh Thủy, khi không lại bị nạn “thành cháy vạ lậy”, lỗ mũi họ chịu không nỗi với cái mùi khắm của cái xác chết ở Ba Đình nên phải kéo nhau ra trước cửa, vừa bịt mũi vừa chửi đổng lên một hồi cho hả cơn giận:

- Đồ bú dù khốn nạn! Đồ con tườu đê tiện!

* Chuyện Luật sư Lê Trần Luật.

Luật sư Lê Trần Luật nếu chỉ biết chăm lo “trau chuốt bộ lông của mình” mặc cho dân oan đồng loại quằn quại khổ đau trong áp bức, bất công như phần đông luật sư khác thì ông sẽ giàu có, vinh thân phì gia, nhà cao, xe mới, vợ đẹp con khôn.

Nghĩa là nếu ông chịu nghe lời đảng ta, ngậm miệng ăn tiền, nhắm mắt trước việc làm sai trái ngang ngược phi lý của cái chế độ hiện hành và nếu chịu uốn gối, khom lưng a dua hùa theo cái chế độ bất nhân, tàn bạo này thì ông sẽ có được đủ thứ tiền tài, danh vọng, gái gú … nếu ông muốn.
Nhưng không, Luật sư Lê Trần Luật đã gạt bỏ mọi lợi lộc dụ dỗ, bất chấp lời hù dọa của bạo quyền, ông vẫn kiên tâm trì chí, cương quyết bảo vệ công lý cho chính nghĩa đến cùng. Mặc dù ông vẫn biết rất rõ rằng là đi ngược lại với ý muốn của bạo quyền là sẽ gặp nhiều nguy hiểm cho tính mạng, trắc trở cho tương lai nghề nghiệp. Có khi còn phải tra chân vào tù nữa là khác.

Với trường hợp 8 dân oan ở giáo xứ Thái Hà bị cường quyền Hà Nội bắt giam và xử án trái phép chỉ vì họ can đảm dám đứng ra trực diện đấu tranh quyết không cho chúng cướp đi mảnh đất trước Nhà thờ Thái Hà, nơi họ hàng ngày đứng cầu nguyện từ mấy chục năm nay.

Họ đã bị kết án oan sai. Đã vậy mấy cái loa tuyên truyền của đảng như đài truyền hình Hà Nội, tờ báo Hà Nội Mới lại còn loan tin bậy bạ, láo lếu rằng họ đã “ăn năn gục đầu nhận tội”.
Trước sự thể oan ức như vậy, 8 người dân oan Thái Hà đã nhờ luật sư đâm đơn kiện hai cơ quan tuyên truyền trên nhưng đám luật sư ở Hà Nội co vòi trước ác quyền, không một ai dám nhận vụ kiện này.

Luật sư Lê Trần Luật tuy hành nghề ở phía Nam, có văn phòng pháp lý ở Phan Rang (quê của ông), ở Sài Gòn và Vũng Tàu, đã mạnh dạn đứng ra nhận giúp 8 người này để kiện hai cơ quan nói trên.

Ngay từ lúc nhận lời, Luật sư Luật đã gặp ngay sự khó khăn trong việc thụ lý vụ án. Công an một mặt gây áp lực để ông bỏ cuộc, một mặt gây rắc rối, khó khăn cho bản thân ông trong sinh hoạt hàng ngày.

Tuy nhiên với quyết tâm vì công lý, Luật sư vẫn vượt qua được mọi chông gai cản trở của phía công an để hoàn tất mọi thủ tục tố tụng.

Về phía nhà nước thì rất lúng túng trong vụ kiện này, loay hoay như gà mắc tóc, không biết phải xử trí như thế nào cho khỏi mất mặt với dân chúng giáo xứ Thái Hà nói riêng và dư luận cả nước đang theo dõi nói chung.

Lâu nay mấy cái loa của đảng đã quen thói hùa theo hướng gió của đảng mà vu vạ cho người dân để nịnh đảng, bơm đảng lên mây xanh, chẳng có ai dám phê phán chứ nói chi đến chuyện thưa kiện ngược.

Nay bị cái vố nói hùa kiểu cầm đèn chạy trước ô tô, nâng bi, bợ đĩa quá trớn bị dân Thái Hà cứng đầu, cứng cổ phát đơn đi kiện, buộc báo Hà Nội Mới phải công khai đăng báo và đài truyền hình Hà Nội phải đọc lời xin lỗi vì đã trót nói bậy, làm cả hai bất ngờ, đều nghệch mặt ra, chạy đôn chạy đáo xin “trên” cho ý kiến chỉ đạo, chứ không dám tự mình “quyết”.

Buộc phải nói lời xin lỗi công khai với đám dân đen thì ê mặt quá, còn gì thể diện của đảng ta? Đảng ta là thần thánh mà, làm sao có thể sai trái được mà xin lỗi?

Nếu không chịu xin lỗi thì dân Thái Hà sẽ kiện tới bến, làm ra to chuyện lại càng mất mặt! Cái sảy nảy cái ung! Có mà chết cả đám à?

Gần đến ngày lên “cẩu đầu trảm”, đảng ta bèn giở trò “bú dù” con tườu ra là dùng hạ sách ra lệnh cho hãng Hàng không VN trả lại vé máy bay cho Luật sư Luật mà không cần nêu lý do tại sao. Luật sư Luật phải mua một vé khác của hãng hàng không khác để ra Hà Nội cho kịp ngày. Sáng hôm đó đảng vội xua công an ra phi trường Tân Sơn Nhứt bao vây, ngăn chận không cho Luật sư Lê Trần Luật lên đường ra Hà Nội để tham gia vụ kiện. Ông bị công an đưa về đồn bắt ngồi ở đó suốt ngày một cách tùy tiện vô cớ, chiều tối thả cho về. Mục đích của chúng theo lệnh “trên” là gây trở ngại làm trễ chuyến bay của ông.

Theo thủ tục tố tụng, đến ngày giờ xử án mà không có mặt luật sư bên nguyên thì vụ án phải dời lại ngày khác.

Những ngày sau, Luật sư Luật bí mật trốn đi ra Bắc bằng đường bộ. Công an cả trăm tên được lệnh trãi dài suốt dọc đường miền Trung để chận bắt ông lại cho kỳ được. Tiếp theo chúng ra văn bản niêm phong các văn phòng pháp lý của ông và tịch thu toàn bộ máy móc, văn bản, tài liệu có chứa hồ sơ tố tụng khách hàng của ông. Mặt khác chúng đến nhà những thân chủ của ông xúi giục họ thưa ông về tội lường gạt để chúng có cớ bắt giữ và giam ông để kéo dài vụ kiện Thái Hà. Nhưng âm mưu của bọn chúng thất bại. Không một ai chịu làm theo ý muốn của chúng.

Vụ án Thái Hà cuối cùng cũng phải được xử và Toà án của chúng buộc phải tuyên trắng án cho 8 dân oan.

Hiện nay, Luật sư Lê Trần Luật đang bị chúng tước quyền hành nghề. Ba văn phòng pháp lý đều bị đóng cửa. Hàng ngày trước nhà ông thường trực có công an theo “bảo vệ an ninh” rất chặt chẽ.
Tất cả sự việc diễn tiến kể trên đều được bọn nha trảo tuyệt đối thi hành do lệnh miệng ở “trên” của bọn Mafia, theo cách rừng rú của bọn lục lâm thảo khấu của cái nhà nước Cộng-Hoà-Xã-Hội-Chủ-Nghĩa-Độc-lập-Tự-do-Hạnh phúc có điều 4 Hiến pháp và Luật pháp nghiêm minh cộng với tư tưởng Hổ Chí Minh vĩ đại.

Trả lời đài Á Châu Tự do, Luật sư Lê Trần Luật nói:

- Tôi là một luật sư hiểu biết luật lệ, thực thi đúng pháp luật về quyền của một công dân mà chúng (đảng và nhà nước cộng sản) còn đối xử bất công, phi lý, man rợ như vậy thì người dân thấp cổ bé miệng còn bị chúng áp bức tàn tệ đến mức nào mà kể nữa!

Trước cảnh Luật sư Lê Trần Luật bị “thần công lý của pháp luật cộng sản Việt Nam” chà đạp thô bạo, tả tơi, trắng trợn như vậy, người dân chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán với lời nguyền rũa, sĩ vả:

- Thật là một lũ bú dù khốn kiếp!

* Chuyện ông Chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa

Hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam đã bị Hồ Chí Minh và Phạm văn Đồng toa rập với nhau lén ký công hàm chính thức dâng cho Chu Ân Lai - Mao Trạch Đông để đổi lại, được Tàu chi viện súng ống, đạn dược, bom mìn, xe tăng, tàu bò để phát động chiến tranh xâm lược, bắn giết dân miền Nam, từ cái đời “ông Nhạn ỉa cứt su”. (1958) Nghĩa là hơn nửa thế kỷ rồi. Nhưng tập đoàn Bắc Bộ phủ đã giấu biệt cái công hàm bán nước đó như mèo giấu kít, nhân dân không một ai hay biết.

Nếu có ai đó thắc mắc tại sao đảo của ta mà lại thấy toàn là bọn Tàu phù đóng quân, xây dựng hệ thống phòng thủ trên đó thì được các quan chóp bu Cộng sản Việt Nam trả lời ấm ớ hội tề rằng:

- Ta nhờ ông anh Trung Quốc giữ dùm để bọn đế quốc Mỹ khỏi động lòng tham nhòm ngó í mà! Nay mai hòa bình, ta đòi thì Trung Quốc vừa là đồng chí vừa là anh em sẽ trả lại thôi!

Bất ngờ hồi năm ngoái, ông anh Tàu phù “vĩ đại, kính mến” thình lình ra văn bản tuyên bố một cách ngon ơ là thành lập huyện Tam Sa, hai đảo Hoàng và Trường Sa thuộc quyền của chúng khiến cho một làn sóng phẩn nộ của nhân dân trong nước bùng lên dữ dội. Nhất là trong giới trí thức, văn nghệ sĩ, sinh viên học sinh.

Họ đã rùng rùng kéo nhau tới trước toà đại sứ của Tàu ở Hà Nội và Lãnh sự quán ở Sài Gòn để biểu tình bày tỏ sự phản đối và lớn tiếng đòi Tàu phải trả lại hai quần đảo này.

Lại thêm một bất ngờ nữa, Nhà nước Cộng sản Việt Nam thay vì cùng nhân dân lên tiếng phản đối quân xâm lăng thì lại huy động một lực lượng khổng lồ công an, cảnh sát ra sức đánh dẹp, giải tán đám biểu tình.

Nhiều sinh viên, nhà báo, trí thức bị bắt bỏ tù. Đảng và Nhà nước cộng sản VN vẫn giữ im lặng, ngậm miệng ăn tiền, thái độ rất khó hiểu.

Mấy hôm sau, truyền thông Tàu tung ra bản “Công hàm bán nước” do Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký tên và đóng dấu đỏ lòm lại càng làm cho đảng ta nhục nhã, cứng họng.

À ra thế!

Từ khi biết được chuyện Hồ Chí Minh bán nước, dư luận trong dân chúng càng lúc càng xôn xao bất mãn. Nhà nước ra lệnh cấm nói đến vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa “nhạy cảm”.

Sau lệnh đó, người dân vẫn đi biểu tình phản đối và số người bị bắt giam càng nhiều. 700 tờ báo, 68 đài phát thanh - truyền hình, 80 tờ báo điện tử của đảng ta nín khe, không một chữ, một lời về chuyện đất nước bị ông anh “môi răng kính mến” xâm lược, ăn cướp.

Phát ngôn viên lưỡi gỗ Lê Dũng chỉ ú ớ được mấy tiếng: “Ta có đủ bằng chứng về chủ quyền đảo Hoàng Sa và Trường Sa.” rồi thụt lưỡi, á khẩu luôn, hết nói được nữa. Bẵng đi một thời gian, hình như chờ cho sự căm giận của dân lắng xuống, nhà nước bèn bày ra trò phát động phong trào hội thảo, học tập, tìm hiểu lịch sử và chủ quyền của Việt Nam về hải đảo Trường Sa, Hoàng Sa ở biển Đông, trong lúc những người yêu nước có nhiệt huyết trong việc tranh đấu vẫn còn bị ngồi tù dài dài như nhà báo Điếu Cầy, cô Nguyễn Thanh Nghiêm …

Người dân lại nhún vai, trề môi mai mĩa: “Chuyện ruồi bu c… ngựa!”

Cứ tưởng xong cái chuyện hội thảo, tìm hiểu, thi đua viết nhăng, viết cuội về hai cái đảo đã dâng hiến cho Tàu, cho qua truông sự căm phẩn của dân chúng, rồi sau đó cho chìm xuồng y như bao nhiêu chuyện đã rồi trong quá khứ, dè đâu…

Đầu tháng 5, thành phố Đà Nẵng tổ chức linh đình lễ trao quyết định bổ nhiệm một ông Chủ tịch huyện Hoàng Sa, cai quản một cái huyện đảo Hoàng Sa chỉ toàn dân Tàu cư ngụ.

Việc bổ nhiệm này làm cho người dân Đà Nẵng được một trận cười bể bụng. Người ta bàn tán về ông Chủ tịch và cái huyện đảo một cách rôm rả y như bàn chuyện tiếu lâm buôn vịt trời. Có người có óc khôi hài bàn rằng có lẽ “cái dĩa CD Lê Dũng, phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao nghe mãi đã chán như cơm nếp nát, Nhà nước cảm thấy ê mặt, nên lần này cho ra một kịch bản khác có vẻ “tích cực” hơn, đó là tạo ra một ông huyện theo kiểu “điều khiển từ xa”.

Sở dĩ người dân tức cười cái chuyện bổ nhiệm này là vì nó bú dù quá! Nó là trò con tườu!. “Ông huyện đảo này cũng có trụ sở, thậm chí có cả ô tô con nhưng cái phần lãnh thổ mà ông được phân công cai quản thì chắc chắn ông chưa từng thấy một lần trong đời, thậm chí cả chuyện trông thấy trên truyền hình. Có người bảo ông xui hay bị đì nên mới được trên cho đi làm cái chức trời ơi như vậy, không có một tên dân đen nào để cai quản thì biết lấy ai ra mà hoạnh hoẹ mà hạch sách đây hả trời ! Lại còn chưa biết cái huyện của mình nó rộng dài, tròn méo ra sao thì làm sao mà “dự án”, mà “qui hoạch”, thôi phen này thua là cái chắc.

Có người lại bảo là ông sướng, chẳng làm gì cả mà tháng nào cũng lãnh lương đủ. Chỉ có điều làm ông bận tâm là trong cái quyết định bổ nhiệm có đoạn nói rằng nhiệm vụ chính yếu của ông huyện Hoàng Sa trong giai đoạn hiện nay là: ‘thu thập chứng cứ, tài liệu lịch sử về chủ quyền của ta về Hoàng Sa’. Cái này mới gay đây, vì người ta quá biết là những cái liên quan đến tài liệu, lịch sử, chữ nghĩa đều không phải là sở trường của các anh Huyện thời nay. (Trích Nguyễn Vọng www.danlentieng.net)

Đúng lúc ông Chủ tịch huyện vừa nhậm chức, ngồi chưa nóng đít, một chuyện bên lề xãy ra có liên quan đến huyện Hoàng Sa và báo Tuổi Trẻ cũng tiếu lâm không kém.

“Trên tờ Tuổi Trẻ số thứ 7 tuần trước có đăng một tin tóm tắt như sau: “Hôm 6/5 tàu của Hải quân vùng 3 duyên hải đã chạy ra Hoàng Sa để đón 11 ngư dân Quảng Ngãi bị nạn trong cơn bão số 1 trong biển Đông. Được biết tàu đánh cá của họ bị bão va vào rặng san hô bị chìm ở đảo Duncan họ được hải quân Trung Quốc cứu vớt và cho trú trên đảo, sau đó Bộ Ngoại giao TQ đã báo cho VN để ra đón”

Vẫn cái tin này, hôm sau báo Tuổi Trẻ cho đăng lại nhưng nội dung đã đổi khác: “ngư dân bị bão chìm tàu trong khu vực Hoàng Sa nhưng đã kịp báo về đất liền, đất liền đã yêu cầu tàu TQ cứu hộ, rồi tàu hải quân ra đón”.

Người đọc báo nhận ngay ra rằng, bản tin hôm qua, mấy anh ở “trển” nhận thấy có điều kỳ cục bất ổn, huyện của ta, có chủ tịch đàng hoàng, sao lại có “hải quân Trung Quốc cứu vớt và cho trú trên đảo” hóa ra là “lậy ông con ở bụi này” rằng đảo của Trung Quốc sao? Nên hôm sau, Chủ Nhật, chỉ đạo cho tờ Tuổi Trẻ đăng lại một cách mập mờ đánh lận con đen để người đọc nghĩ rằng sự chuyển giao người bị nạn diễn ra trên mặt biển, không dính dáng gì tới cái đảo Hoàng Sa cả.
Lại thêm một chuyện bú dù!

Thật là một trò trí trá, gian manh của Việt cộng và báo chí VN hiện nay.

Những chuyện vừa lược kể trên tuy rất là “bú dù” nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ, cái tầm của nó chỉ cở chừng từ thắt lưng trở xuống, chưa thuộc loại “đỉnh cao trí tuệ” của đảng ta.

Tất cả những “Trên” khi ra lệnh làm chuyện xấu hổ, bẩn thỉu như vậy đều giấu mặt trong bóng tối, không dám công khai ra văn bản hay chường mặt chỉ huy, chỉ cho đám côn đồ, du đảng tép riu, nhãi nhép thuộc loại chó lác, chó ghẻ rình cắn trộm, cắn càn mà thôi.

Chuyện “gởi kiến nghị được trả lời là thơ tố cáo khiếu nại” của cơ quan quyền lực cao nhất nước, Ủy Ban Pháp luật của Quốc hội Việt Nam, sau đây mới đáng liệt vào “đỉnh cao trí tuệ” của “Văn hóa bú dù”: Sản phẩm ưu việt của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Đích thân phó Chủ nhiệm Ủy Ban Pháp luật Trần đình Long ra mặt ký tên đóng dấu đỏ loét đàng hoàng.

Chuyện rất bú dù như sau:

- Ngày 12 tháng tư, một nhóm ba người gồm GS Nguyễn Huệ Chi, GS Nguyễn Thế Hùng và nhà văn Phạm Toàn đại diện cho 135 nhà trí thức nổi tiếng trong nước cùng ký Kiến nghị phản đối chủ trương khai thác bô xít tại Tây Nguyên. Ba ông đích thân mang bản Kiến nghị đến văn phòng Chủ tịch nước và Thủ tướng Chính phủ để tự chính tay mình giao. Tại đây, cả hai nơi, thư ký văn phòng đều không chịu nhận viện cớ rằng chưa có tiền lệ nhận đơn kiến nghị rồi đẩy qua cho Quốc Hội.
Ba nhà trí thức lóc cóc đạp xe đạp đến văn phòng Quốc Hội.Tại đây diễn tiến cuộc tiếp xúc được kể lại như sau:

"Còn khi đến Văn phòng Quốc hội ở 35 Ngô Quyền thì chúng tôi được tiếp đón ân cần, trọng thị, tại phòng làm việc của ông Phó Chủ nhiệm UB Văn hóa Giáo dục Nguyễn Minh Thuyết và phòng ông Phó Chủ nhiệm Văn phòng Nguyễn Sĩ Dũng, qua đó chúng tôi không chỉ gửi được bản Kiến nghị cho ông Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Quốc hội, mà còn gửi thêm ba bản đến ba vị Phó Chủ tịch, một bản đến toàn thể Ban thường vụ Quốc hội, một bản nữa đến toàn thể các thành viên Quốc hội, và một số bản đến các vị Chủ nhiệm Ủy ban Pháp luật, Quốc phòng An ninh, Kinh tế và Chủ tịch hội đồng dân tộc, cùng một số cá nhân đại biểu thường có nhiều ý kiến phản biện trong các kỳ họp trước đây. Cả hai người nhận thư đều hứa chắc: nội trong ngày 17 tháng Tư thư sẽ đến tận tay người nhận."

Mãi đến ngày 15 tháng 5, một bức thư phúc đáp của Ủy Ban Pháp luật Quốc hội được nhân viên bưu điện mang đến nhà GS Nguyễn Huệ Chi, địa chỉ đúng nhà nhưng tên người nhận lại là GS Nguyễn thị Huệ. Nội dung thư trả lời có nhiều điểm sai phạm. Sáng ngày 21 tháng 5, Phóng viên Gia Minh đài RFA hỏi chuyện GS Huệ Chi về văn thư phúc đáp và được giáo sư cho biết:

GS Nguyễn Huệ Chi: - “Thư ấy gửi cho một người là Nguyễn thị Huệ nhưng mà địa chỉ thì đúng là địa chỉ nhà tôi. Tôi định không nhận nhưng thấy địa chỉ đúng nhà, và tên có chữ Huệ. Và trong khu thì không có giáo sư Nguyễn thị Huệ nào cả. Tôi bóc ra thì thấy đúng là Ủy Ban Pháp luật trả lời cái gọi là đơn khiếu nại và tố cáo của ông bà. Kiến nghị chúng tôi gửi đi đánh máy hẵn hoi, kiến nghị này còn được đăng trên các trang mạng và phía sau có danh sách 135 vị nổi tiếng. Không hiểu sao họ lại nói đó là đơn khiếu nại và tố cáo, chúng tôi có khiếu nại, tố cáo ai đâu. Trong kiến nghị có ba người mà họ bỏ tên nhà văn Phạm Toàn đi. Ngày chúng tôi gửi kiến nghị là 12 tháng tư thì họ viết là 21 tháng tư.

Khi bức thư phúc đáp của Ủy Ban Pháp luật Quốc hội được GS Nguyễn Huệ Chi cho lên bàn mổ, đăng lên các trang mạng, lập tức độc giả trong nước phản hồi nhiều ý kiến phân tích các điểm “ưu việt” của bức thư để “ca tụng”,“khen ngợi” cái văn hóa đỉnh cao của một cơ quan có quyền lực cao nhất nước, nơi đẻ ra pháp luật, nơi giám sát việc làm của hành pháp, nơi tích tụ những tinh hoa của đất nước để phô diễn với thế giới về trình độ văn hóa của dân tộc, mệnh danh là “trí tuệ quốc gia của Nước CHXHCNVN”.

Những điểm “ưu việt” của bức thư phúc đáp ấy được đặt thành giả thuyết và nghi vấn, tóm tắt liệt kê như sau: (Trích lược bài viết của tác giả Tiết Liêu: Văn hóa vô lại)

1. Nhân viên phụ trách trả lời đã tắc trách, cẩu thả không đọc bản kiến nghị, không thèm tìm hiểu xem tên của những người gửi kiến nghị, không thèm dùng máy điện toán hay máy đánh chữ để trả lời mà vớ đại cái giấy in sẵn để trả lời các đơn khiếu nạn, mắt nhắm, mắt mở điền cho xong rồi trình ký. Ông phó chủ nhiệm cũng nhắm mắt ký bừa chẳng buồn đọc lại cái mình vừa ký nói cái gì. Thành ra “ông” biến thành “bà” Nguyễn Huệ Chi thành Nguyễn thị Huệ, ngày 12 thành ngày 21, “thư kiến nghị” thành “đơn tố cáo, khiếu nại”.

Giả thuyết này không vững. Một nhân viên hành chánh ở một cơ quan cỡ Ủy Ban Pháp luật của Quốc hội dù có ẩu tả đến đâu cũng không dám coi thường cấp trên đến như thế để có gan làm ra chuyện động trời như thế. Hơn nữa, nếu ghi sai, thì tại sao cái địa chỉ dài lòng thòng rất chi tiết, rất khó nhớ như thế thì ghi đúng, trong khi cái tên Nguyễn Huệ Chi là một cái tên rất “ấn tượng” lại viết thành Nguyễn thị Huệ

2. Đây là một việc làm có chủ ý, có tính toán hẵn hòi. Một việc làm có tính xỏ lá của phường vô lại, nhằm hạ nhục GS Nguyễn Huệ Chi và nhóm kiến nghị. Nó muốn tỏ cho nhóm kiến nghị hiểu rằng, đối với đảng, với quan chức cầm quyền thì “trí thức’ chẳng đáng giá một xu. Chẳng bỏ thì giờ để trả lời. Cái trò này bẩn thỉu này, những người đã từng đối đầu với các quan chức CSVN và nhất là đối với công an, thì chẳng lạ gì. Chính vì vậy, thay vì theo truyền thống, họ chẳng bao giờ thèm trả lời, thì nay họ phá lệ, bố thí cho cái thư kiểu xỏ lá để làm trò cười cho thiên hạ chơi.

Giả thuyết này nêu rõ được tính chất vô lại, hạ cấp của đám quan chức nước CHXHCNVN!

3. Đây là việc làm tâm huyết của một nhân viên làm trong Ủy Ban Ban Pháp luật của Quốc Hội, muốn tiếp tay với nhóm kiến nghị và đồng bào cả nước, chống lại việc dâng Tây Nguyên cho Tàu, nên lén lấy một cái mẫu in sẵn dùng để trả lời các vụ khiếu kiện, đem về nhà nhờ một em bé học lớp hai, lớp ba điền vào, viết địa chỉ phong bì, sau đó đem kẹp chung vào đống công văn để cho ông phó chủ nhiệm Trần Đình Long xưa nay cứ nhắm mắt ký bừa, ký. Thế là vụ việc sẽ trở nên lùm xùm, Ủy ban Pháp luật của Quốc hội một phen ê mặt và thư kiến nghị được cả nước biết đến. Nếu không thế, dẫu GS Nguyễn Huệ Chi và nhóm kiến nghị có gửi đi năm, ba cái kiến nghi đi nữa cũng sẽ giống như những bức tâm thư của tướng Giáp “theo gió đưa cây cải về trời” mà thôi.

Giả thuyết này nghe có phần hữu lý. Nó giải thích được tại sao chữ viết quá xấu như gà bới, sai ngày, ông biến thành bà, lộn tên mà không lộn địa chỉ, thư kiến nghị thành đơn khiếu kiện và đặc biệt hơn hết là cái thư bôi bác như vậy mà ông phó chủ nhiệm Ủy Ban Pháp Luật của Quốc hội (không biết là tiến sĩ hay thạc sĩ?) vẫn thò bút ký và gửi cho người nhận.

Kết luận: Dù bất cứ lý do gì, động lực gì, thì cái sản phẩm trí tuệ siêu việt là bức thư kia, chỉ có thể có được ở cái gọi là nước CHXHCNVN chứ không thể xẩy ra ở bất cứ nơi nào trên trái đất này.
Người viết định đánh dấu chấm hết của bài bằng cái câu kết của mấy cái ví dụ trên là:

- Thật là một lũ bú dù !

Nhưng xét thấy mắng như thế là quá « giản đơn », thô thiễn, vẫn chưa đủ ý và lời để diễn đạt hết cái «bú dù» của cái gọi là « đỉnh cao trí tuệ » của chế độ nên đành mượn lời của ông Tiết Liêu trong bài viết : Văn hóa vô lại : Sản phẩm của quan chức nước CHXHCNVN làm câu kết:

« Từ thuở Hùng Vương dựng nước đến nay, trải qua hơn 4000 năm văn hiến, có thời buổi nào mà « trí tuệ quốc gia » lại đáng xấu hổ, làm nhục đến quốc thể, làm nhục cho cha ông, dòng giống như ở cái thời Xã Hội Chủ Nghĩa quái thai ngày nay không ?

Cho rằng « trí tuệ quốc gia thời XHCN » ở trình độ lớp Ba trường làng là vô tình sỉ nhục cái trình độ đó. Bởi vì, dù có trình độ cỡ nào đi nữa, thì người ta vẫn hành xử với nhau một cách có văn hóa (kể cả đối với kẻ thù) vì đó là sự tự trọng tối thiểu của một con người biết liêm sỉ. Trong lịch sữ nước Việt nam từ thời lập quốc đến giờ, về hành chánh, đặc biệt giữa các quan lại và tầng lớp sĩ phu, chưa từng xẩy ra một lối hành xử thô lỗ, đáng xấu hổ như lá thư trả lời của ông Trần Đình Long, thay mặt Ủy Ban Pháp luật của Quốc hội khóa XII hồi đáp cho bản kiến nghị.

Từ sự việc trên, chúng ta có thể đi đến kết luận là nước CHXHCNVN đã hoàn toàn mục nát, thối rửa, không một thế lực nào có thể cứu vãn nổi.

Tất cả chỉ còn chờ một cơn giông là sẽ sụp ! »

Vừa đóng cửa cái chuồng khỉ, chưa kịp bóp ống khóa lại, để tránh bọn « bú dù » lừa cơ sổng chuồng thì lại được tin Đại Sứ quán Cộng sản Việt Nam tại Nhật nhảy ra một đám « bú dù » làm trò con tườu nữa.

Sự việc tóm tắt như sau:

Ngày 25 tháng 5, một cô gái Việt lấy chồng Nhật đến Sứ quán để gia hạn Passport. Xong thủ tục, nhân viên phụ trách đòi cô trả 60.000 Yen (khoảng 600 USD). Cô gái thấy số tiền đòi quá nhiều so với giá niêm yết nên không chịu trả theo lời vòi vĩnh của tên này. Sau một lúc cãi cọ, tên nhân viên mắng cô gái : « Địt mẹ mày ! Mày là con điếm Nhật ». Cô gái giận quá vất trả đúng số tiền qui định trên bàn rồi bỏ về. Tên nhân viên này nhảy qua bàn làm việc, đuổi theo cô gái, giật xách tay của cô lại định cướp tiền, quai xách bị đứt làm cho cô té nhũi đầu vào cạnh bàn, lỗ đầu máu ra lênh láng. Cô kêu cứu, chồng cô, người Nhật, chạy vào quát tháo giận dữ, đòi kêu cảnh sát Nhật can thiệp. Cả đám nhân viên Sứ quán CSVN sợ quá ôm đầu lũi ra sau trốn mất.

Tất cả màn hài kịch này diễn ra rất ư là ngoạn mục trước mắt nhiều người Nhật đang ngồi chờ xin Visa để sang Việt Nam làm ăn. Một ông già, thương gia Nhật, cũng đang ngồi chờ xin Visa, chứng kiến vở kịch, từ đầu nói:

« Tôi tính xin VISA 3 tháng sang VN tìm cơ hội đầu tư, nhưng thấy cảnh này nản quá, không muốn đi nữa, đang đợi họ trở lại để kêu họ trả lại Passport đây ".

Tôi không nghĩ rằng họ là nhân viên ngoại giao được giáo dục đàng hoàng, cách làm việc giống côn đồ quá, cứ như là phim vậy".

Tôi nghĩ Đại sứ quán là bộ mặt quốc gia mà còn như thế này thì chắc ở Việt Nam sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều ! Tôi cảm thấy bất an quá ! »

Bệnh còn có thể chữa được chứ đã thành tật rồi thì chỉ có nước bó tay. Cái văn hóa vô lại được giáo dục nhồi sọ bằng « tư tưởng Hồ chí Minh » này đã thấm vào xương tủy bọn cán bộ cộng sản Việt Nam hơn 70 năm nay, dù có đi phương trời nào, dù có thay da, đổi máu đi nữa thì vô lại vẫn cứ vô lại.

Chuyện xấu hổ buôn lậu sừng tê giác ngay tại Toà Đại Sứ Nam Phi chưa kịp đóng bụi thời gian thì tiếp đến chuyện cả đám phi công, du sinh Việt Nam kéo bè, kéo lũ vào siêu thị Nhật ăn cắp đồ lót phụ nữ, nước hoa, phấn son… bị cảnh sát Nhật bắt quả tang, thật vô cùng nhục nhã.

Tin tức xấu hổ nhục nhã này bị báo chí Nhật đăng hàng đầu trên báo với hàng tít to tướng « Lũ giòi bọ Việt Nam » khiến cho cộng đồng Việt Nam tị nạn Cộng sản tại đây phải cúi mặt, né tránh không dám nhìn người bản xứ quen bấy lâu nay.

Tưởng đâu đã như thế thì bọn cán bộ Việt cộng phải kiềng mặt cho bớt tiếng xấu, nào dè cái thứ «ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt» vẫn không chừa tật. Chứng nào vẫn tật ấy.

Tiện tay, chuồng còn rộng chổ, nhốt luôn cái lũ bú dù, vô lại của Đại sứ quán Cộng sản Việt Nam tại Nhật vào cho đỡ ngứa mắt bàn dân thiên hạ âu cũng là góp phần làm trong sạch bớt cái môi trường xú uế có tên là Cộng Hoà Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam .

Nguyễn Thanh Ty


No comments:

Post a Comment