Đỗ Văn Phúc
Vừa qua, ông cựu đại tá CS Bùi Tín lại tung ra lá thư đề ngày 26-11-2008 để phân trần, minh oan về việc cụ Võ Tử Đản tố cáo ông Tín đã hạ sát thân sinh ông Đản là cụ Võ Bào một cách man rợ tại Triệu Phong, Quảng Trị cách đây hơn 60 năm.
Thư ông Tín viết rành mạch có 5 điểm. Từ điểm một minh xác về tên tuổi ông ta là Bùi Thành Tín (bí danh Lê Hoà) thay vì Bùi Bằng Tín như ông Đản đã nêu ra. Điều hai về các địa danh Quảng Ngãi mà ông Tín chưa hề đi qua, nhưng ông Đản đã gắn vào miệng ông Tín: ”Tao từ QuảngNgãi ra tìm mày.”
Hai điều trên thì người viết không dám có ý kiến, vì không nắm rõ thực hư mà cũng không dám phỏng đoán, suy luận.
Duy có hai điều 3 và 4 thì lập luận của ông Bùi Tín chỉ có thể thuyết phục được những người ít hiểu biết về Cộng Sản, nhất là về phương diện quân sự.
Chúng tôi, những người lính từng đối đầu với Cộng quân trong thời chiến tranh chống xâm lược CS Việt Nam, chúng tôi đã từng lầm lẫn và học được rất nhiều điều về tổ chức (phiên chế) của quân Việt Cộng lẫn Bắc quân.
Một thí dụ cụ thể: Đơn vị chúng tôi trấn nhậm khu miền Đông Nam phần, nơi có nhiều đơn vị VC cấp Trung Đoàn, Tiểu Đoàn tuy còn tên nhưng không còn đủ lực. Một lần, khi đơn vị chúng tôi phát giác được các khẩu bích kích pháo (mortar) nòng 82 li tại trận địa, các sĩ quan ban 2 liền cho rằng có đơn vị Cộng quân cấp tiểu đoàn đang hoạt động trong vùng. Vì theo cấp số của Quân Lực VNCH, chỉ có cấp tiểu đoàn mới được trang bị súng cối 81 li. (mà bên phe CS thì xài nòng 82 li). Do đó, chúng tôi đã nhiều lần phí phạm trong việc tổ chức cấp tiểu đoàn để truy lùng; trong khi lực lượng địch chỉ có hai người: một ôm nòng súng, một mang đạn. Và họ hoạt động kiểu du kích giờ này ở đây, giờ sau đã ở cách 5, 10 cây số. Điều này cũng xảy ra khi trên bản đồ trận liệt, ban 2 ghi rằng Trung đoàn Phú Lợi đang hoạt động tại khu vực X, Tiểu đoàn Đồng Nai xuất hiện ở khu vực Y. Và cấp trên đã bắt chúng tôi hành quân cấp đại đội để tìm địch. Chúng tôi đã thắc mắc về tương quan lực lượng bất cân xứng; và được ban 2 giải thích rằng “thực ra quân số của cái gọi là trung đoàn chỉ có vài chục tên. Họ chỉ còn danh xưng mà không có thực lực.”
Vì vậy trong điểm 3, ông Bùi tín lý luận rằng “Một đại đội trưởng chính quy sao lại dẫn 6 anh tự vệ đi ám sát” không đánh lừa được chúng tôi. Quân đội CS các anh những năm đó còn rất thô sơ và mang tính du kích, chưa hề có một chút chính quy hoá với đầy đủ quân số trang bị. Ngay cả hang chục năm sau, những thập niên 60, các anh vẫn chưa hoàn chỉnh kia mà. Vì thế, ông Đại đội trưởng Bùi Tín của năm 1947 có dẫn 3, 4, 5, hay sáu anh du kích thì cũng là điều dễ hiểu.
Điểm 4, ông Bùi Tín viết “Sao lại ám sát kiểu sân khấu vậy: ‘mấy tay tự vệ mỗi người đâm 5 nhát dao, rồi họ chắt xuống 5 lưỡi kiếm, rồi Bùi Tín lên cò khẩu Sten, bắn 5 phát vào người, rồi sau đó bắn một loạt rồi bỏ đi.’ Ám sát kiểu gì mà kỳ vậy?”. Điểm này thiếu trung thực, vì trong thư của ông Võ Tử Đản viết "Thoạt đầu hai tên tự vệ chém ông thân tôi hai nhát vào mặt làm toạc sống mũi. Hai tên kế tiếp chém vào cổ, ông thân tôi liền ngã sập xuống, hai tên còn lại chém vào lưng. Xong đâu đó, chính Bùi Tín đã dùng báng súng Sten đánh vào người ông thân tôi năm cái rồi đá ông thân tôi xuống bờ sông. Trước khi ra đi, Bùi Tín bắn 5 phát thị oai và dẫn toán tự vệ vào xóm trong để bắt ông Lê Ngô.”
Kiểu giết người vì thù hận, đầy thú tính của Cộng Sản như ông Võ Tử Đản kể lại thì chẳng lạ gì ngay trong thời chiến tranh Việt Nam, mỗi khi cộng quân bắt được các quân nhân VNCH, và ngay cả với thường dân mà chúng cần thị uy. Những cách giết người dân vô tội ở Huế trong Tết Mậu Thân là những bằng chứng hùng hồn nhất về sự man rợ của Cộng Sản cho những ai còn nghi ngờ điều mà ông Đản viết ra.
Giữa hai người đối chất nhau, thì chúng tôi, người Việt quốc gia sẽ phải tin người không Cộng Sản hơn. Không phải vì phủ binh phủ, huyện binh huyện; cũng không phải vì người chống cộng không có những điều dối trá. Chúng tôi cũng có người xấu, rất xấu; dối trá, rất dối trá. Nhưng rõ ràng như một với một là hai rằng nguời Cộng sản dối trá từ bản chất; dối trá từ cấp lãnh tụ cho đến cấp thừa hành; dối trá từ Nga cho đến Tàu, cho đến Việt; dối từ thời Lê Nin cho đến thời Nông Đức Mạnh. Bác sĩ Fred Schwarz trong quyển "You Can Trust The Communist" viết: "Cộng sản chủ nghĩa quả thực vô địch về những hành động anh em trong nhà giết lẫn nhau, về những hành động sát nhân, diệt chủng. Lòng coi thường tính mạng cá nhân của cộng sản thật là vô giới hạn. Dù người bị hy sinh là bạn hay là thù đối với cộng sản, cũng chẳng thành vấn đề". Ai tin người Cộng Sản thì chỉ từ chết tới bị thương, thân tàn ma dại mà thôi.
Vậy thì giữa hai ông Võ Tử Đản và Bùi Tín, chắc chắn chúng tôi tin ông Đản hơn. Lý do đơn giản là vì ông Bùi Tín là một đảng viên CS cao cấp, có hàng chục năm tuổi đảng, là con một vị Thượng Thư nhà Nguyễn – mà CS coi là thành phần phản động nhất - lại leo đến cấp đại tá, giữ trọng trách Tổng biên tập báo đảng là vai trò mà chỉ có đảng viên thuần thành, đáng tin cậy nhất. Trong khi ngược lại, ông Đản là người không Cộng Sản, chắc ông có một tín ngưỡng và hấp thụ văn hoá nhân bản của dân tộc Việt Nam. Dù ông Đản là người Phật giáo hay Thiên Chúa giáo, hay ngay cả nếu ông không theo đạo nào, thì văn hoá đạo đức nhân bản của chúng ta coi việc vu khống người khác là một tội ác không thể tha thứ. Nhất là vu khống người khác trọng tội giết người một cách man rợ.
Ông Bùi Tín, có thể vì bị giáo dục của đảng CS mà căm thù các giai cấp khác để đi đến việc giết người man rợ - như từng xảy ra thời cải cách ruộng đất (1953-1956) Cha mẹ họ mà họ còn giết được nữa là người dưng? và sau này liên tiếp diễn ra tại miền Nam, thậm chí sau 30-4-1975 đối với thành phần đối kháng. Ông Đản thì không có lý do gì thù hằn ông Tín để vu khống một tội tày đình như trên.
Cứ tạm cho rằng ông Võ Tử Đản bị tâm thần mà nẩy sinh ra trí tưởng tuợng phong phú để lên án ông Bùi Tín; thì cũng chẳng thể nào còn kéo thêm vài ba người “tâm thần” khác vào làm chứng nhân, như ông Võ Di (là người theo lệnh ông Bùi Tín đã dẫn Tín đến bắt ông Võ Bào) và ông Trần Cận (là người du kích trong toán của ông Bùi Tín năm xưa).
Ông Võ Tử Đản năm nay 73 tuổi, vào lứa tuổi ôn cố tri tân, có thì giờ ngồi quay lại các khúc phim trong đời mình. Và cũng là tuổi mà người ta dễ tha thứ hơn cáo buộc. Nhưng thù cha là hệ trọng. Con cái mà không trả được thù cha thì thật bất hiếu. Vì hoàn cảnh mà nhiều người Việt Nam đã phải ôm mối hận cho đến cuối đời – trong đó có bản thân người viết. Vì thế, dù không hề biết ông Võ Tử Đản là ai, tôi cũng dám tin rằng điều ông Đản viết ra là sự thật.
Thưa ông Bùi Tín,
Vì ông không có tín ngưỡng, nên chúng tôi cũng khó nói với ông về những tín niệm đạo đức tâm linh. Nhưng ông nên hiểu rằng, không có gì che lấp dưới ảnh sáng mặt trời. Con người không phải ai cũng trong sáng, vô tội. Trước pháp luật huyền diệu của Thượng Đế, chỉ bị phán xét khi có tội mà vẫn không thức tỉnh sám hối. Giờ đây, chưa ai có khả năng và chưa có phiên toà nào bắt các đao phủ Tết Mậu Thân, Cải cách Ruộng Đất ra đền tội. Nhưng toà án lương tâm trong họ sẽ phán xét quyết liệt vào phút lâm chung của họ, khi mà linh hồn họ sắp sửa rời cái thể xác ngập ngụa tội lỗi để về một miền khác trong đó sự bình an hay đọa đày đang đón chờ họ.
Đỗ Văn Phúc
Austin Dec. 18, 2008
No comments:
Post a Comment