Bài 6
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
Quý độc giả đã đọc qua với những cái « Bản tin » của « Mặt Trận-Việt Tân », mà chúng tôi đã trích lại nguyên văn từ chính ở các số «Báo-Đài Kháng Chiến ». Đến bài này, thì chúng tôi nghĩ rằng: Nên ngưng lại, không cần phải trích thêm những « Bản Tin » đó, vì nó sẽ làm cho quý vị Khiến Chán.
Tuy nhiên, để đòi công đạo cho các vị mà đã vì lòng yêu nước thiết tha; mà chính họ đã phải bị giết chết một cách oan uổng, và cho đến tận hôm nay thân nhân của các vị ấy, cũng không biết nắm xương tàn của họ hiện đang bị vùi dập ở nơi nào nơi rừng núi Thái Lan???!!!
Vì vậy, với bài này, chúng tôi xin mời quý vị hãy đọc thêm lần cuối, một « Bản Tin » nữa bới ở « Bản Tin » này đã có nói đến một Thiếu úy của QLVNCH đã gia nhập « Kháng Chiến », nên chúng tôi xét thấy cần phải nêu tên vị Thiếu úy này, để sau này, dù là một năm, năm năm, mười năm, hay nhiều năm sau nữa; chúng ta không thể để tên tuổi của các vị ấy đi vào quên lãng … Và bây giờ, chúng tôi xin trích lại nguyên văn cái « Bản Tin » đã được đăng trên « Báo Kháng Chiến » nơi trang 08, số 89, tháng 7 năm 1989, như sau:
« Đây, là tiếng nói của Việt Nam Kháng Chiến phát đi từ Căn cứ Quốc Nội của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam… ».
- Kháng Chiến Quốc Nội
- Kháng Chiến Cửu Long:
- Hai Tổ Chức Kháng Cự Giải Thể và Gia Nhập Mặt Trận;
- Đồng Bào Tiếp Vận Lương Thực.
( VNKC, 19-05-1989)
Cũng trong phần tin tức quốc nội do Đài Việt Nam Kháng chiến truyền thanh vào ngày 19 tháng 5 năm 1989, Ủy Ban Kháng Chiến Tỉnh Cửu Long cho hay là với sự vận dụng của cán bộ Mặt Trận trong tháng 3 vừa qua, Ủy Ban đã làm Lễ Tuyên thệ gia nhập Mặt Trận cho thành viên của hai tổ chức Kháng cự trong tỉnh.
Một nhóm, do một Thiếu úy quân Lực Việt Nam Cộng Hòa tên Hiếu chỉ huy, đã mang về một súng cá nhân, một số lựu đạn và tài liệu... Một tổ chức khác, mệnh danh là “Mặt Trận Quốc Gia Cứu Nước”, do một nhân sĩ tên Hòa đứng đầu, bao gồm nhiều thành phần trẻ trong tỉnh.
Trước đó, cán bộ Mặt Trận đã dự kiến Lễ Giải Thể của hai tổ chức kháng cự kể trên. Theo các nhân sĩ, sĩ quan cầm đầu hai tổ chức trên thì họ mong chờ được tiếp xúc với cán bộ Mặt Trận hầu sớm được tổ chức hóa theo một đường lối đấu tranh thống nhất để đẩy mạnh công cuộc giải phóng đất nước.
Ngoài ra, Ủy Ban cho biết là trong thời gian qua, Ủy Ban đã nhận được từ đồng bào hơn 400 kí-lô đồ tiếp vận gồm gạo, muối, thuốc men và một số chất nổ, ngòi nổ nặng hơn 40 kí”.
Với cái “Bản Tin” trên. Về phần đầu, chúng tôi sẽ nói ở sau. Riêng phần cuối của “Bản Tin” thì nhân đây, chúng tôi xin trích một đoạn trong bài viết của Tác giả Hồng Xuyên đã đăng trên Văn Nghệ Tiền Phong nơi trang 17, số 374, từ 16 đến 31 tháng 8 năm 1991 như sau:
“... Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, tức Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, cũng còn được gọi là “ Mặt Trận Đĩa giấy”... Gọi là Mặt Trận Đĩa Giấy, vì Mặt Trận Kháng Chiến của Hoàng Cơ Minh trên đường “Đông Tiến” về Thái Lan sau khi thành lập ở Hoa Kỳ, có dàn cảnh để quay một cuốn phim lấy tên là:” Ngày Ra Mắt Mặt Trận Tại Chiến Khu” do ký giả Nguyễn Ngọc Ẩn thực hiện và được đài truyền hình CBS Mỹ chiếu... lòi ra cảnh các “Kháng Quân” ăn cơm “kham khổ” tại mật khu bằng đĩa giấy sang trọng, ăn xong rồi vứt bỏ trong rừng... Với điểm sơ hở này, dư luận đã kết luận là Mặt Trận Hoàng Cơ Minh là “không trung thực” và uy tín của Mặt Trận bị sụp đổ luôn dù nó được đội cho cái “danh xưng” rất kêu là “Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam”.
Qua bài viết của Tác giả Hồng Xuyên, mọi người chắc đã thấy Mặt Trận-Việt Tân đâu có cần những thứ như “gạo, muối ... của đồng bào”. Mặt Trận ăn uống còn sang hơn cả người Việt tỵ nạn cộng sản của chúng ta nữa kia; còn “chất nổ, ngòi nổ” thì mặt Trận-Việt Tân cũng không hề cần đến, vì Mặt Trận-Việt Tân ngay từ đầu đã có sẵn rất nhiều “ngòi nổ, chất nổ” rồi. Và cho đến hôm nay, thì Mặt Trận-Việt Tân lại càng tăng thêm quá nhiều những “ ngòi nổ, chất nổ” chúng đang nổ rầm trời khắp nơi, đến nỗi cứ mỗi lần nghe chúng nổ là những cặp lỗ tai của nhiều người phải chịu bị hành hạ, làm cho nhiều người chỉ biết chờ cho... ngưng nổ để được nghĩ ngơi ...
Mặt Trận-Việt Tân và “ Hội Nghị Liên Kết Trong Ngoài” (lần 02):
Tất cả người Việt chúng ta, khi đọc cuốn tuyển tập “ Hội Nghị Liên Kết Trong Ngoài”(lần thứ 02). Chắc đã có người vì ngây thơ nên cứ thấy bên trong có ghi tới “60 Đoàn thể”; nhưng các vị để ý một chút thì sẽ thấy ngay là cái “Hội Nghị” này do Mặt Trận-Việt Tân đứng ra tổ chức; vì thế, những kẻ được ghi tên, chụp hình và đăng bài phát biểu ở trong tuyển tập này, hầu hết là những tổ chức do Mặt Trận-Việt Tân đẻ ra, hoặc đã bị Mặt Trận-Việt Tân xỏ mũi, hoặc đã bị Mặt Trận-Việt Tân lừa bịp... Vì thế, có vị vì đã nhận thấy rõ những mưu đồ đen tối qua cái gọi là “Hội nghị Liên Kết Trong Ngoài” này nên hiện nay đã không còn dây dính với đám nữa trong nữa ngoài này nữa. Chúng tôi thấy có nhiều “tên tuổi” rất quên thuộc; nhưng không cần nêu tên ở đây, bởi thấy quá tội nghiệp, chứ chẳng phải ngán gì, vì chúng tôi biết rất rõ về mấy cái thùng rỗng này. Tuy nhiên, nếu cần, thì chúng tôi sẽ nói ở những bài sau. Vì thế, trong phạm vi của bài này, chúng tôi chỉ trích đoạn những điều cần thiết như sau đây:
Nơi trang số 12-15-22-37-43, đã viết:
“... Hội Nghị trong việc thực hiện công tác chung; Là quảng bá ngược về trong nước tinh thần bất khuất của Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện... và những tấm lòng vì dân vì nước của: Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Quý vị Nguyễn Hộ, Hà Sĩ Phu, Hoàng Minh Chính...Ví dụ ông Nguyễn Hộ tuyên bố nhất quyết tử thủ bằng lựu đạn tại nhà khi bị công an dọa bắt.
Hội Nghị Liên Kết 1995 đã đồng ý vận động can thiệp cho ông Nguyễn Hộ và sự hỗ trợ đã góp phần bùng dậy phong trào chống đảng trong nước. Lần này cần thúc đẩy và mở rộng thêm thành phàn đối tượng, không chỉ những Hà Sĩ Phu, La Văn Liếm, Tiêu Dao Bảo Cự, Lê Hồng Hà... mà còn cả những thành phần trước kia là đảng viên cộng sản, nhưng nay đã quay ra chống đảng như Hoàng Minh Chính, Đỗ Trung Hiếu.v...v... Nhất là trong lãnh vực nhân quyền hai người Việt được đề nghị để lãnh giải Nobel về Hòa Bình, đó là Thượng Tọa Thích Nhất Hạnh và Bác sĩ Nguyễn Đan Quế...”
Đến trang số 48, đã có ghi: “ Lời phát biểu của một nhân sĩ:
“Cựu Đại tá Lê Khắc Lý, nguyên Ủy viên Hội đồng Giám sát Cộng đồng Việt Nam miền Nam Cali, là vị khách gây cảm xúc đặc biệt đối với cử tọa. Ông nói:
“... Cách đây một thời gian ngắn, chúng tôi có tham gia một cuộc vận động tổ chức gọi là Hòa Đồng Dân Tộc của nhiều vị nhân sĩ, tôn giáo lớn, có uy tín trong cộng đồng. Nhưng cuối cùng việc đó không hẳn đưa đến kết quả mong muốn; Kinh nghiệm đó, cho chúng tôi thấy rằng, thưa quý vị, chúng tôi xin ngã nón khâm phục những các anh Nguyễn Kim, (Mặt Trận-Việt Tân) anh Nguyễn Ngọc Bích, anh Trần Quốc Bảo, tất cả quý vị đây... đã làm ngày hôm nay .. Một lần nữa chúng tôi khâm phục quý vị. Quý vị đã làm điều mà toàn dân từ trong ra ngoài nước đều mong chờ,... lịch sữ sẽ ghi công cho quý vị. Xin quý vị nhân nơi đây một bái lạy khâm phục của cá nhân chúng tôi, Lê Khắc Lý”.
Tưởng cũng nên nhắc lại là cách đây hơn 20 năm khi chúng tôi vượt biển đến Hong Kong, chúng tôi đã cố tìm ông Lê Khắc Lý; bởi một lá thư và những lời nhắn gửi của cô Hai A và cậu con trai vô cùng thảm thiết. Chứ chúng tôi không phải tìm ông vì một điều gì khác. Cô Hai A là học trò của ông Lê Khắc Lý. Ngày ấy, cô Hai A dù đã 15 tuổi nhưng vẫn còn học ở Tiểu Học tại làng Cẩm Khê, nơi ông Lê Khắc Lý đã làm Hương Sư vào thời đó ... Còn sau này, thì chúng tôi đã trả lời cho cô Hai A và cháu rồi. Bởi chúng tôi thấy sợ cái “ Bái lạy khâm phục” của ông Lê Khắc Lý. Vì chúng tôi chỉ biết lạy Thượng Đế, lạy Tổ tiên, lạy Ông Bà, Cha Mẹ của chúng tôi, ngoài ra chúng tôi không bao giờ lạy bất cứ một người nào ở trên trần thế này cả.
Cũng trong tuyển tập “Hội Nghị Liên Kết Trong Ngoài”, nơi trang 25-26, đã có đăng tấm hình và “Bài thuyết trình” của Ô. Nguyễn Ngọc Đức “Tổng Thư Ký Liên Minh Việt Nam Tự Do”; tức Mặt Trận-Việt Tân.“Bài thuyết trình” của Nguyễn Ngọc Đức rất dài dòng; song ở đây,chúng tôi chỉ trích một câu nói thật hay ho của Nguyễn Ngọc Đức nguyên văn như sau:
“... Hội Nghị Liên Kết 1996 được tổ chức và cũng chính vì lý do đó, chủ đề của Hội Nghị này được xoay quanh nhu cầu Liên Kết Trong Ngoài để đấu tranh cho một Việt Nam Dân Chủ Tự Do. Mục tiêu của Hội Nghị là nhằm phát huy tinh thần liên kết trên bề rộng cũng như trong bề sâu”.
Chúng tôi vốn dốt nát, quê mùa, chẳng hiểu được cái gì trên thì rộng trong thì sâu; nên cứ liên tưởng nó giống cái ... hang cua. Mà cũng vì dốt nên tôi xin mượn cái câu nói của “Ô. Tổng Thư Ký...” và thêm một câu để thành hai câu ... vè để dành tặng cái “Hội Nghị Liên Kết Trong Ngoài” cho nó tăng thêm phần ý nghĩa; và hai câu đã được kết hợp như sau:
“Trên bề rộng, trong bề sâu”,
Quần hồ-Liên kết-Quy đầu Cộng gian.
Nguyễn Chí Thiện và Băng Đảng Mặt Trận-Việt Tân:
Như mọi người đã thấy rõ; từ rất lâu Mặt Trận-Việt Tân luôn luôn tìm mọi cách để thổi phồng tên tuổi của Nguyễn Chí Thiện và Nguyễn Hộ lên tận mây xanh. Riêng Nguyễn Hộ mọi người đều biết đến Y với câu tuyên bố vô cùng tàn ác khi chiếm được Miền Nam Tự Do rồi thì: “Nhà chúng, ta ở- vợ chúng, ta lấy- con chúng, ta bắt làm nô lệ”. Nhưng, Mặt Trận-Việt Tân đã không ngớt lời ca tụng Nguyễn Hộ; không chỉ ở trong cái gọi là “Hội Nghị Liên Kết Trong Ngoài”, mà liên tiếp qua nhiều số báo “Việt Nam Dân Chủ, do Ban báo Chí Liên Minh Việt Nam Tự Do” Mặt Trận-Việt Tân cũng luôn ca tụng những tên cộng sản như: Nguyễn Hộ, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Dương Thu Hương ... mà hiện chúng tôi vẫn còn lưu giữ.
Riêng Nguyễn Chí Thiện, đã được băng Mặt Trận-Việt Tân “đầu tư” ngay từ khi còn trong nước. Khi mới ra hải ngoại, Thiện đã đóng tròn vai diễn, mà vì tinh thần chống cộng của người Việt tỵ nạn cộng sản lúc ấy hãy còn ở cao độ, chưa có chuyện người Việt đi về nước đông đảo như ngày nay, nên Thiện đã dễ dàng đưa chúng ta đi vào những thước phim giả tưởng, mà chúng ta cứ nghĩ là người thật, việc thật. Cho đến khi cây kim nhọn hoắt nó cứ từ từ lòi ra từ từ trong cái bọc, thì nhiều người mới suy xét lại.
“Thư Ngỏ của Nguyễn Chí ThiệnThân Gửi Đồng Bào Hải Ngoại”
Lá “Thư ngỏ” này rất dài; nhưng tôi chỉ trích lại nguyên văn ở một đoạn Thiện đã tả lại cái chuyện (phim) đột nhập Sứ Quán Anh như sau:
“... Tôi đành đợi đến sáng thứ hai 16-07-1979, đột nhập Sứ Quán Anh. Sứ Quán Anh rất thuận tiện chỉ bước dăm bước là vào phòng ngoài. Tôi dấu tập thơ trong bụng, nghiền nát 30 viên Gardénal 0,10 khâu vào gấu quần phòng việc thất bại sẽ tự sát trong xà lim. Độ 9 giờ sáng tôi thình lình vượt qua viên lính đứng ngoài (viên lính này mặc thường phục) lọt vào. Tôi bất ngờ vì trong phòng có ba nam và một nữ ngồi làm việc ở một chiếc bàn lớn. Tôi nói tôi là Cán bộ Bộ Ngoại Giao tôi cần liên hệ với sứ quán. Họ hỏi giấy. Tôi nói tôi quên không mang giấy, vừa nói vừa lao vào căn phòng trong. Họ cản đường tôi. Có một căn buồng nhỏ ở bên cạnh cửa mở, một thiếu nữ trẻ người Anh đang chải tóc, tôi lao vào. Cô ta sợ quá rơi cả lược. Tôi vội nói: Tôi là người lương thiện, đừng sợ. Cô ta vẫn há mồm ra kinh hoàng. Một người phụ nữ Việt tới ôm lấy tôi, tôi đẩy bà ta ngã và chạy quanh cái bàn. Một người đàn ông chạy ra báo cảnh sát. Hai người khác đuổi tôi. Thế nguy, tôi xô chiếc bàn, mực, ghế đổ cả. Nghe tiếng ồn, ba người Anh đi ra. Mấy nhân viên Việt Nam dẹp sang một bên và nói với mấy người Anh: Nó là một thằng điên. Tôi vội nói: Tôi không điên. Tôi có một tài liệu quan trọng muốn trao cho các ông. Hãy cứu tôi. Miệng nói chân chạy vào buồng trong, khép cửa da lại. Ba người Anh vào theo tôi ngay. Tôi vội lấy tập thơ trong bụng ra, nhưng do vật lộn, nó đã bị tụt xuống tận đũng quần! Tôi phải cởi khuy quần mới lôi ra được và đưa cho người Anh lớn tuổi nhất. Tôi bảo ông cất đi rồi sẽ nói chuyện. Ba người Anh tiếp tôi gần 1 tiếng. tôi nhờ họ mang tập thơ về Anh Quốc và xuất bản, dặn họ không giao cho bất kỳ một người nào ở trong nước. Tôi nói với họ về tình hình nhân quyền ở Việt Nam, về cuộc đời tù tội của tôi, về nguyện vọng muốn tố giác Cộng sản...”.
Quý độc giả vừa đọc qua một trích đoạn lá “Thư ngỏ” của Nguyễn Chí Thiện. Bây giờ, chúng tôi xin mời quý vị hãy cùng nhau suy gẫm về những lời của chính Nguyễn chí Thiện đã viết. Và đây là ý kiến của chúng tôi:
* Trước hết, tất cả người việt chúng ta đang ở hải ngoại; chúng ta đều biết dù ở nhà riêng hay ở nhà thuê đều có chuông cửa ở ngoài cổng nhà, hoặc ở phía ngoài chung cư. Vì thế, bất kể là ai, khi muốn vào nhà người nào thì bắt buộc chúng ta đều phải bấm chuông ở phía ngoài; nếu được mở cửa, khi đến cửa của gia chủ, thì lại cũng gặp một cái chuông ở phía ngoài cửa nữa, ai cũng phải bấm cái chuông này, mà trên cánh cửa thường có một lỗ nhỏ xíu có lồng kính để gia chủ ở phía trong nhìn xuyên qua cửa, để nhận mặt người quen thì mới mở cửa. Có khi là người quen, nhưng không muốn tiếp, thì gia chủ cũng không im luôn.
Đó là nhà riêng, hoặc nhà thuê ở các chung cư. Còn chúng ta nên nhớ, đây là Sứ Quán Anh Quốc, dù đặt ở Hà Nội, thì Bộ Ngoại Giao Anh bắt buộc cũng phải có những biện pháp hầu bảo vệ an ninh cho các nhân viên của Sứ Quán, tối thiểu cũng được như những căn chung cư mà người Việt chúng ta đang ở thuê; chưa kể đến trong đó còn có các vị như Đại Sứ, Phó Đại Sứ ... Vì thế, tuyệt đối Bộ Ngoại Giao Anh Quốc không bao giờ để nhân viên của Sứ Quán làm việc trong một căn nhà mà như Nguyễn Chí Thiện đã kể chuyện ... ma. Và cũng nên nhớ, các nhân viên bảo vệ Sứ Quán họ đều không phải là những người tầm thường.
* Về 30 viên thuốc Gardénal0,10, không phải là thuốc tự tử, rồi sau đó 30 viên thuốc này nó đi đâu mà Thiện không uống?. Còn một điều nữa, tác giả của Thi tập Vô Đề là một con người mang đủ những căn bệnh hiểm nghèo đang ở vào thời kỳ cuối cùng, thân hình như một bóng ma trơi, mà làm sao có thể “vượt qua viên lính đứng ngoài ... lao vào, chạy vào phòng trong ... đẩy bà ta ngã và chạy quanh cái bàn, xô chiếc bàn mực, ghế, đổ cả” lại còn “vật lộn” với nhiều nhân viên cả người Anh và người Việt trong Sứ Quán làm cho “nó (tập thơ) đã bị tụt xuống tận đũng quần ...”
* Chúng tôi nghĩ mọi người ai cũng hiểu chẳng có một văn phòng của Sứ Quán của bất kể là của nước nào, dù có đặt ở tận bên Phi Châu lại có cái chuyện “ba nam và một nữ ngồi làm việc ở một chiếc bàn lớn”.. Vậy, chúng ta chỉ cần nhớ đến một Văn Phòng Xã Hội của một nước nào đó; khi bước vào chúng ta đều thấy có một phòng có những nhân viên thường trực để tiếp khách, ta phải xuất trình giấy hẹn; sau đó những nhân viên này sẽ hướng dẫn ta đến gặp người mà chúng ta cần gặp. Nhưng, các nhân viên này đều ngồi mỗi người riêng ở một chiếc bàn nhỏ, nơi dành cho họ làm việc, trên bàn có đủ những dụng cụ bút chỉ văn phòng, có đặt máy vi tính, có một điện thoại riêng. Tuyệt đối, không bao giờ có “ba nam một nữ ngồi làm việc ở một chiếc bàn lớn”. Và trên các bàn làm việc của các vị này đều có để tấm biển nhỏ có ghi rõ tên, họ và chức vụ của người ngồi trên chiếc ghế đó.
* Tiếp theo, Nguyễn Chí Thiện kể: ”Có một căn buồng nhỏ ở bên cạnh cửa mở một thiếu nữ trẻ người Anh đang chải tóc, tôi lao vào. Cô ta sợ quá rơi cả lược”. Ở điểm này, chúng tôi biết không phải chỉ ở một cơ quan của chính phủ nào, mà ngay cả các công tư sở ... những nơi này đều có một phòng dành riêng cho nữ nhân viên trong việc vệ sinh cá nhân, có đặt chiếc bàn trang điểm, có gương soi mặt, để cho các cô, các bà sửa sang lại những nét son đã bị nhòe đi sau những lần kề đôi môi vào vào ly nước; hoặc trang điểm, chải tóc lại, có khi thay trang phục khác sau giờ tan sở, để bước ra đường. Và chắc chắn những căn phòng này không bao giờ “mở cửa một thiếu nữ trẻ người Anh đang chải tóc”. Lại thêm: ”Một người phụ nữ Việt tới ôm lấy tôi, tôi đẩy bà ta ngã và chạy quanh cái bàn ...Thế nguy, tôi xô chiếc bàn, mực, ghế, đổ cả”.
Đọc qua những lời của chính Nguyễn Chí Thiện kể, nghe chẳng khác gì những chuyện ma. Vậy, Nguyễn Chí Thiện và cả bầy rắn lục độc hại này hãy nghe cho kỹ: Hoặc giả, “thiếu nữ trẻ người Anh đang chải tóc” ấy, có quên đóng cửa, và nếu Thiện có xô chiếc bàn ngã, thì nó cũng chỉ rơi, son, phấn, bút kẻ mắt, lược ... và những vật dụng cá nhân của “thiếu nữ trẻ người Anh” ấy chứ không bao giờ có chuyện “mực, ghế, đổ cả”. Mà “mực” gì vậy hả Nguyễn Chí Thiện???. Bởi, cho dù đó là phòng làm việc thì cũng không bao giờ có cái bình mực nào để trên bàn cả. Vì chỉ ở vào đầu thế kỷ trước mới có cái bình mực và những ngòi bút lá tre ở trên bàn làm việc.
Chưa hết, Thiện còn kể: ”... Miệng nói chân chạy vào buồng trong, khép cửa da lại”. Chúng tôi không biết cái “buồng trong” mà Thiện kể đó là cái “buồng” gì ở trong một Sứ Quán mà lại có cái cánh cửa bằng da như thế???
Và chừng ấy đã đủ chưa, hay còn muốn vẽ vời thêm những chuyện gì nữa Tứ Thiện?
Dương Thu Hương: Một Cán Cái Cộng Sản Lưu Manh.
Chúng tôi vẫn nhớ, trước đây, lúc Dương Thu Hương mới viết những bài đầu tiên được gọi là “phản tỉnh” Chúng tôi nhất định không tin. Lúc ấy, nhiều người bạn của chúng tôi đã nói: ”Bà đa nghi như Tào Tháo”. Tôi đã trả lời: Chúng tôi không bao giờ tin bất cứ một tên đảng viên cộng sản nào cả, nhất là những tên đảng viên CS thâm niên, vì từ trong phôi thai chúng đã được cưu mang, nuôi dưỡng bằng những dòng máu cộng sản. Từng tế bào của chúng đều đã nhiễm sâu nặng siêu vi cộng sản. Hơn thế, chúng còn từng nhúng tay vào máu của đồng bào vô tội. Mà để kiểm chứng một cách chính xác ai cũng thấy; trước hết, là Băng Đảng Khủng Bố-Giết Người-Đốt Nhà-Mặt Trận-Việt Tân là cái ổ chuyên “sản xuất” ra những “Nhà Dân Chủ-Nhà Phản Tỉnh...” từ Nguyễn Hộ, Dương Thu Hương, Nguyễn Khắc Toàn, Hoàng Minh Chính, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên ...”
Ngoài ra, cùng có nhiều trang điện tử khác là những thứ râu, lông của Mặt Trận-Việt Tân-Việt Cộng, đều đã ra sức hứng những cái bả của bọn này; chẳng tin, thì quý độc giả cứ vào trang Điện Báo Trời Nam thì sẽ thấy những Dương Thu Hương, Nguyễn Thanh Giang, Hà Sĩ Phu v...v... nằm đầy ra đấy.
Mà mới đây, Cán cái Dương Thu Hương mụ ta mới vừa trình diễn thêm một màn “phản tỉnh” qua việc ra mắt cuốn “Đỉnh Cao Chói Lọi” tại Paris. Mặc dù chưa đọc. Song chúng tôi đã đọc qua bài báo này trên trang BBC; cũng như mọi người đều biết Dương Thu Hương đã công khai bênh vực ”Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại” “Vĩ đại” vì đã đào huyệt chôn sống và giết chết không biết bao nhiêu những lương dân vô tội qua những cuộc đấu tố: Từ Cải Cách Ruộng Đất-Nhân Văn Giai Phẩm-Thảm Sát Mậu Thân, 1968, tại Huế v...v... Vậy, để quý độc giả hiểu rõ hơn bọn nào đã đưa Dương Thu Hương một cán cái từ Bắc đi vào Nam với quần thò, ống thụt, đã rắc muối và “mì chính” (bột ngọt) lên cây kem ở trong tủ lạnh ở miền Nam để ăn, đến trở thành người nỗi tiếng??? Vì để đồng bào ở trong và ngoài nước đều biết những mưu đồ đen tối này, chúng tôi không ngần ngại sẽ bị bọn chúng thù oán, giết chết... mà xin trích nguyên văn một đoạn trong tập “Tài Liệu Tuyệt Mật của Cao Trào Nhân Bản” mà theo Tác giả Bách Linh là “Cao Trào Nhân Bản là con đẻ của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh” như sau:
“... Đưa Dương Thu Hương làm anh hùng. Bùi Duy Tâm (Bác sĩ ) được ta cấp tiền bạc làm công tác phí và Bùi Duy Tâm có mộng làm quốc trưởng càng hay. Bùi Duy Tâm sẽ móc nối Việt Cộng. Bùi Duy Tâm đã quen sẵn các tướng gián điệp, phản gián Việt Cộng như: Dương Thông, Quang Phòng, Võ Nguyên Giáp, Dương Thu Hương.
... Hiện nay, đã có sẵn ... như Nguyễn Hộ, Dương Thu Hương, Nguyễn Thanh Giang, Phan Đình Diệu, Tạ Bá Tòng, Hồ Hiếu v...v...”
Về tài chánh bọn này viết: ” Ta đã có một núi tiền...” Ngoài ra, tài liệu cũng đã ghi rõ:
"Ô. Trần Đình Trường chủ nhiều Hotel ở New York; Ông Trường này hám danh nhưng không đến nỗi mất uy tín. Ô. Có thể giúp ta vài triệu Dollars để mua danh”. (Chúng tôi thành thật xin lỗi ông Trần Đình Trường, vì trong tập tài liệu này, cả hai bản, một viết tay và một bản đánh máy, đã viết nguyên văn rõ ràng như vậy).
Và “Tài Liệu “ này cũng viết tiếp: “... Tổ chức phong trào từ thiện, cứu tế ... rủ làm từ thiện-chỉ biết mục đích từ thiện thôi”. (Chú ý, chúng tôi chỉ trích lại nguyên văn bảy chữ “chỉ biết mục đích từ thiện thôi” có gạch ở phía dưới hàng chữ này; chắc chắn là bọn chúng muốn nhấn mạnh cái mục đích của việc làm, chứ chúng tôi không tự ý cho thêm “gạch đít” ).
Nhưng chẳng riêng “Cao Trào Nhân Bản” mà qua nhiều số báo: “Việt Nam Dân Chủ do Ban Báo Chí Liên Minh Việt Nam Tự Do (con đẻ của Mặt Trận-Việt Tân) thực hiện”; cũng đã liên tục ca tụng Dương Thu Hương; như Việt Nam Dân Chủ số 10, tháng 4-1997, đã đăng:
Nhiều người đã biết đến như: Nguyễn Hộ, Đỗ Trung Hiếu, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Nguyễn Trung Thành, Phan Đình Diệu, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Hà Sĩ Phu v...v....; Tiếp theo ở trang 11 đã viết: "Chưa nói đến những nhà văn, nhà báo bị phê phán một cách bất công, xử lý kỷ luật hành chính hoặc đánh đòn hội chợ theo nghĩa bóng và nghĩa đen như: Dương Thu Hương, Phạm Thị Hoài, Phạm Ninh, Hà Sĩ Phu, Hồ Hiếu, Trần Vàng Sao, Hà Văn Thùy v...v... ". Còn nhiều số báo VNDC mà tôi đang lưu giữ, nhưng thấy chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để cho quý độc giả hiểu được mọi vấn đề rồi nên chúng tôi ngưng trích.
Song bè lũ gian manh này, chúng sẽ không chịu dừng lại ở hành động đội quần Dương Thu Hương và cả lũ cộng sản đâu, vì chúng đã viết “Con bài nào bị cháy thì cho lui vào bóng tối”. Nghĩa là chỉ lui vào bóng tối để làm những (trong) đen tối, chứ đừng tưởng chúng “vắng bóng” là chúng đã về vườn đâu nhé. Còn những tên tuy đã cháy nhưng vẫn còn ngo ngoe, như hắn ta đã viết: “Chúng ta cần phải tìm hiểu, nghiên cứu thật chính xác về đời tư, quá trình hoạt động của đối tượng, phải vạch mặt chỉ tên...”
Về điều này, chúng tôi muốn nói với những tên lưu manh đang ở trong băng đảng của Nguyễn Chí Thiện kia rằng: Trong các vị đã từng lên tiếng về tên ma cô nhà thổ, lưu manh, vô giáo dục: Nguyễn Chí Thiện; không hề có ai sợ ba cái chuyện chụp mũ “cộng sản nằm vùng”, “tìm hiểu, nghiên cứu về đời tư, quá trình hoạt động ...” Mà cái câu “Quá trình hoạt động” này sao nghe nó giống y như cái câu đã được in sẳn trong cái mẫu “Tờ Tường Thuật” của Việt Cộng, mà bọn “Cán bộ Chấp pháp” mỗi lần hỏi cung chúng đều phát cho các tù nhân để họ phải khai đầy đủ lý lịch ba đời vào cột “Thành Phần Lý Lịch”; ngoài ra còn phải khai ra tên ba người bạn thân ở cột “Quá trình Hoạt động”. Riêng chúng tôi biết Y là ai. Nhưng tạm thời chưa nói đến, vì y là cái thá gì mà phải sợ.. Còn nếu y muốn nói thì chắc hắn còn nhớ đến những năm trước 30-04-1975, mỗi lần từ Sài Gòn ra Đà Nẵng y đều đến cái căn gác của một người Hoa tên là Bành Lỗ Bang, tại đường Nguyễn Thái Học, ĐN. Và người thường cứu “mạng” của y là ông Hoàng Ngọc Trân, anh ruột của Linh Mục Hoàng Ngọc Lạc; mà người chịu trả tiền, có lần phải đem cầm một chiếc xe Honda để lấy tiền trả cho ông Bành Lỗ Bang; người ấy chính là cái đức ông chồng của người viết. Mà các vị đã viết những bài vạch mặt Nguyễn Chí Thiện và băng đáng Mặt Trận-Việt Tân, đa số họ đã công khai ký tên thật kia mà. Riêng chúng tôi, đã sẵn sàng đón nhận tất cả ở ngay bài đầu tiên như đã viết.
Ôi! ở đời, sao lại có những tên ngu đần đến nỗi đi chữa cháy mà “Mang tơi chữa lữa”, chẳng những thế, mà trên tay chúng lại còn kè thêm một xô dầu nữa!!!
Mặt Trận-Việt Tân phải trả lời về số phận của “Mười ngàn Kháng Chiến Quân”.
Trở lại với con số “Mười ngàn kháng chiến quân” do chính Mặt Trận-Việt Tân đã công bố trước đây rằng:
Đúng như vậy, ngày ấy, bởi lòng yêu nước thiết tha, nên khi Mặt Trận-Việt Tân đem những cuộn băng được cho là quay tại Chiến Khu vào trại tỵ nạn Thái Lan để tuyển mộ quân, như Tác giả Nguyễn Toàn đã viết. Vì tin tưởng vào Mặt Trận-Việt Tân, nên đã có một số đông đảo thanh niên đã đi theo Cựu Đại Tá Dương Văn Tư, Bác sĩ Nguyễn Hữu Nhiều để cùng trốn khỏi trại tỵ nạn để gia nhập “kháng Chiến”; và thêm một số người đã vượt biên bằng đường bộ qua biên giới, khi đến được đất Thái họ đã gặp Mặt Trận-Việt Tân; và vì nghe theo lời đường mật của Mặt Trận-Việt Tân, nên họ đã không vào Văn Phòng Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc để xin tỵ nạn cộng sản, mà họ đã gia nhập Mặt Trận-Việt Tân.
Chính vì thế, mà đã có rất nhiều gia đình người Việt Nam có thân nhân là chồng, cha, con, anh, em đã ra đi vượt biên, vượt biển, đã đến được đất Thái Lan an toàn rồi. Nhưng, rồi sau đó bỗng dưng biệt tích; vì họ đã tin và đã gia nhập Mặt Trận Hoàng Cơ Minh tức đảng Việt Tân. Bằng chứng rõ ràng là Mặt Trận đã công bố có tới mười ngàn kháng chiến quân, mà cho đến ngày hôm nay, Mặt Trận-Việt Tân cũng chưa hề nhắc về con số “Mười ngàn Kháng Chiến Quân” này. Như vậy, rõ ràng Mặt Trận-Việt Tân đã nhìn nhận rằng đã có mười ngàn người chính thức, công khai đi theo tiếng gọi: “Giải Phóng Việt Nam” của Mặt Trận-Việt Tân. Vậy, bây giờ mười ngàn người này hiện ở nơi đâu??? Mặt Trận-Việt Tân hãy trả lời cho các thân nhân của họ và cho người Việt tỵ nạn cộng sản ở tại hải ngoại đều được biết. Bởi, trước đây, đồng bào đã có đóng góp tiền của cho Mặt Trận-Việt Tân qua những “Chiến Dịch Một Vỉ Thuốc Cho Kháng Chiến Quân” và nhiều “Chiến dịch” khác... Mặt Trận-Việt Tân nên nhớ, các vị như: Cựu Đại tá Dương Văn Tư, Bác sĩ Nguyễn Hữu Nhiều, Kỹ sư Ngô Chí Dũng, Nguyễn Đoàn ... là những người đã vì lòng yêu nước thiết tha, nên đã từ bỏ cả một tương lai tươi sáng để chính thức gia nhập Mặt Trận-Việt Tân, và họ đã công khai đến ở tại “Chiến khu”. Để rồi sau đó, theo như lời tường thuật của Tác giả Nguyễn Toàn thì Mặt Trận-Việt Tân đã giết chết một cách vô cùng tàn ác,rồi vùi thân xác của họ ở một khu rừng chồi tại Bunthari, Thái Lan; mà cho đến hôm nay, Mặt Trận-Việt Tân vẫn không chịu trao trả nắm xương tàn ấy cho thân nhân của họ!!! Mặt Trận-Việt Tân đừng tưởng rằng cứ giả câm, giả điếc rồi mọi chuyện sẽ trôi qua ...
Qua đó, chính những điều đã nêu ở trên; mà chúng tôi đã bất chấp những hiểm nguy, bất trắc, kể cả cái chết như trường hợp của Ông Bà Ký giả Lê Triết, Cựu Trung tá Đỗ Trọng Nhân của Văn Nghệ Tiền Phong, nhà báo Đạm Phong, nhà báo Hoài Điệp Tử ... để gióng lên tiếng nói; hầu cho các gia đình là nạn nhân của Mặt Trận-Việt Tân sẽ vững tâm trên con đường đi đòi công đạo cho chính thân nhân của mình. Nhưng, trước và trên hết các vị phải nhờ đến các Cơ quan An ninh-Chống Khủng Bố, ở các Quốc Gia nơi mình đang tỵ nạn cộng sản, để trình bày những điều cần thiết...Bởi như tác giả Nguyễn Toàn đã viết về những hành vi:“Khủng Bố-Giết Người-Đốt Nhà ... của băng đảng Mặt Trận-Việt Tân.
Viết đến đây, chúng tôi bỗng thấy lũ rắn lục độc hại kia, chúng lại đưa lên những tấm hình của một tên “Bộ đội Việt cộng đội nón tai bèo ở bên Miên”, và một tấm hình khác tên “bộ đội” này lại mang lon “Đại úy Công an” Việt cộng; mà chúng cả quyết đó là những tấm hình của ông “Bách Linh, tức Triệu Lan”. Triệu Lan thì chúng tôi không biết là ai. Nhưng chúng tôi biết ông Bách Linh không phải là người trong những tấm hình đó, mà chúng đã lưu manh dám đoan chắc đó là ông Bách Linh thì theo chúng tôi có hai lẽ: Bọn chúng đưa những tấm hình này lên mạng; thứ nhất là để chính ông Bách linh, hoăc những người thân thiết của ông sẽ lên tiếng đặng cho chúng biết ông Bách Linh là ai, để cả lũ chúng viết bài chứi bới, hoặc hãm hại ông Bách Linh. Song chúng đã lầm, ông Bách Linh và những người thân của ông sẽ không lên tiếng trong lúc này; bởi ông Bách Linh còn nhiều việc phải làm.
Nhưng, lũ rắn lục này không hề biết được rằng Tác giả Bách Linh là một cây bút kỳ cựu của Văn Nghệ Tiền Phong với tuổi đời bằng ông cố nội của chúng, ông đã phục vụ cả hai nền Cộng Hòa Việt Nam, còn cái tên nào đó trong những tấm hình kia là một thằng con nít chỉ bằng thằng chắt nội của tác giả Bách Linh mà thôi. Lý do thứ hai là để cho quý độc giả hiểu lầm tác giả Bách Linh là “Đại úy Công an Việt cộng”, để vô hiệu hóa những bài viết của ông Bách Linh. Song cho dù với những âm mưu gì chăng nữa thì bọn chúng cũng đừng hòng biết tác giả Bách Linh là ai. Chúng tôi chắc tác giả Bách Linh dù mái tóc đã bạc, với bộ răng mới được ông nha sĩ ưu ái gắn vào; nhưng ông đang cười, cười thật lớn đấy nhé.
Và giờ này là Đêm Giáng Sinh. Đêm chia hai lịch sử của nhân loại. Mọi người ở trên mặt địa cầu này, dù có tin Chúa hay không; nhưng mỗi lần đặt bút xuống để ghi một ngày tháng nào đó, dù là ngày vui hay một ngày buồn; thì chính họ đã công nhận đó là ngày đánh dấu niên lịch của sự kiện Chúa Cứu Thế đã Giáng Sinh. Và bằng tất cả tâm thành, chúng tôi xin phép quý độc giả để được cùng chia xẻ niềm vui trong “Đêm Thánh Vô Cùng” này. Một lần nữa chúng tôi xin thành kính tri ân quý Tiên sinh: Tác giả Mắt Thần và Tác giả Hoàng Xuyên của Văn Nghệ Tiền Phong với những tài liệu vô cùng quý giá của quý vị.
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền