Ngày 20/8/09, Bộ Ngoại Giao CSVN bổ nhiệm bà Nguyễn Phương Nga làm người phát ngôn mới của cơ quan này, thay thế cho ông Lê Dũng, được chuyển công tác, nhận nhiệm vụ mới, làm Tổng Lãnh sự tại Houston, Texas, Huê Kỳ.
Thời gian tại vị chức phát ngôn viên 6 năm, ông Dũng đã làm tròn bổn phận được hai việc cực kỳ quan trọng mà đảng đã giao phó.
Đó là chối và nói láo. Chối leo lẻo và nói láo không đỏ mặt.
Có lẽ do thành tích xuất sắc này mà ông Lê Dũng được cất nhắc lên chức một cách nhanh chóng như vậy chăng !
Ngày xưa thời đệ nhất, đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa dân gian có câu vè: “Được làm vua, thua làm đại sứ” để chỉ những vị quan to súng ngắn thất sủng bị “lưu đày” xa xứ.
Trái lại ngày nay, chức vị đại sứ của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam là sự gia ơn bổng lộc, địa vị của đảng dành cho công thần có công bảo vệ chế độ mà không cần có tài năng ngoại giao.
Xin đơn cử hai việc gần đây nhất để minh họa nghề “chối” và “nói láo”của ông Lê Dũng đã huy động hết năng suất của cái lưỡi gỗ:
1. Chối:
Giám đốc về Châu Á của HRW (Tổ chức theo dõi nhân quyền), ông Brad Adams, với bản phúc trình dài 32 trang có tựa đề «Vẫn chưa phải thiên đường cho công nhân», tuyên bố với báo giới: «Bằng việc bắt giữ các lãnh đạo nổi bật về lao động, chính phủ Việt Nam tìm cách xóa sổ phong trào công đoàn độc lập như Tổ chức Công Nông Thống nhất và Công đoàn Độc Lập được thành lập cuối năm 2006. Chính phủ tiếp tục nhắm vào sách nhiễu các nhà hoạt động độc lập, những người bị coi là mối đe dọa đối với đảng cộng sản vì họ có khả năng thu hút và tổ chức nhiều người. Trong số 8 người bị kết án từ năm 2006, ba người hiện vẫn còn trong tù, trong khi những người khác bị theo dõi chặt chẽ»
Lập tức, ông Lê Dũng, người phát ngôn Bộ Ngoại giao, được hãng AFP trích dẫn nói: «Tổ chức HRW thường đưa ra thông tin sai lạc, không phản ảnh đúng tình hình tại Việt Nam. Hiến pháp Việt Nam đảm bảo mọi công dân có quyền bình đẳng về chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, quyền khiếu nại và tố cáo, quyền lao động, học tập, chăm sóc sức khoẻ … không phân biệt giới tính, sắc tộc, tôn giáo. Nhà nước Việt Nam nỗ lực xây dựng kiện toàn các thiết chế đảm bảo quyền con người trên thực tế. Trong những năm qua, Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong việc đảnm bảo quyền con người và đây là nhân tố quan trọng đưa đến thành công của công cuộc đổi mới ở Việt Nam».
Dư luận trong và ngoài nước hơn 60 năm nay, ai ai cũng đều biết rõ rằng đảng và nhà nước Việt Nam đã ngồi xổm, phóng uế trên Hiến pháp và luật pháp từ lâu, có coi trọng nó gờ ram nào đâu, mà ông Dũng cứ đem hai món hàng cá gỗ ế độ đó ra phô diễn đánh trống thổi kèn hoài coi bộ mệt tai quá.
Sau lời tuyên bố của ông Dũng, đài BBC bình luận rất ê càng: «Và như thường lệ thì ‘cái máy nói’ Lê Dũng vẫn phải phát ra ‘bản photocopy’ những tuyên bố bác bỏ những cáo buộc trên của ‘Tổ chức Theo dõi Nhân quyền’. »
2. Nói láo:
Sau khi Trung Quốc tuyên bố hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa sáp nhập vào lãnh thổ của mình thành huyện Tam Sa, nhiều ngư dân Việt Nam đánh cá trong phạm vi lãnh hải này đã bị lính hải quân Trung Quốc sát hại, bắt giữ, cướp tàu thuyền và đòi tiền chuộc mạng, thì ông Lê Dũng, trước sau, chỉ tuyên bố lếu láo, qua quít một câu không ăn nhập gì với tình thế dầu sôi lửa bỏng của ngư dân Quảng Đà: «Việt Nam khẳng định có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của mình đối với quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa».
Trong thời gian con đen Việt Nam «đang treo trên đầu lửa đỏ» của bọn hải quân bá quyền Bắc kinh rất cần đến sự cứu giúp của đảng và nhà nước Việt Nam thì hệ thống tuyên truyền của đảng gồm 700 tờ báo, 67 đài hình, đài nói, hãng thông tấn quốc gia, đài truyền hình kỹ thuật số, 10 báo điện tử, 130 trang tin điện tử bỗng nhiên bị á khẩu, im hơi lặng tiếng một cách rất kỳ bí. Không một tin tức gì về ngư dân Quảng Đà bị lính Trung Quốc bắt, giết được loan tin. Kể cả ba tờ báo Hà Nội Mới, Công An nhân dân, An Ninh thủ đô luôn luôn cầm đèn chạy trước ô tô, kiêm nhiệm luôn nhiệm vụ của công an bắt người và định tội của tòa án, lần này cũng trốn biệt. Những cụm từ đao to búa lớn thường xuyên xuất hiện trên mặt báo trang nhất như: chính quyền xắn tay áo vào cuộc, lực lượng ta đón lỏng tóm trọn ổ, công an ta bắt khẩn cấp tại trận, pháp luật ta trừng trị thích đáng bọn phạm pháp, bọn tội phạm gục đầu nhận tội … cũng biến mất tăm luôn. Và đặc biệt bộ đội anh hùng ta, lực lượng công an anh hùng ta cũng lẫn như chuột vào bóng tối. Chẳng thấy có một chiếc tàu nào, một lính nào dám ra khơi cứu ngư dân đang bị bọn Tàu ô đuổi cướp, giết hại liên tục trên hải phận Hoàng Sa.
Vừa lúc ấy, Trung Quốc lại trưng ra bằng cớ là tờ công hàm của Thủ tướng Phạm văn Đồng đã ký dâng cho Thủ tướng Chu Ân Lai Trung Cộng, cộng nhận chủ quyền 2 quần đảo này thuộc Trung Quốc từ năm 1958 làm cho Lê Dũng cứng họng không trả lời được vì đã nói láo. Và cũng khớp mõm luôn Bộ Ngoại Giao và Bộ 4T không ú ớ được.
Bản photocopy "Việt Nam khẳng định có đầy đủ bằng chứng …" ông Lê Dũng không phải chỉ dùng đôi lần mà là luôn luôn. Cứ mỗi lần bọn Tàu phù chiếm thêm đất liền, lấn thêm biển của tổ quốc Việt Nam, ông Dũng lại lập lại nguyên văn không sai một dấu chấm, dấu phẩy, để rồi sau đó đất liền cứ mất, biển cứ mất, Tây nguyên cứ mất, nhân dân cứ bị bọn Tàu hiếp đáp.
Cũng phải thôi ! Chẳng trách cứ gì ông Lê Dũng được, bởi ông chỉ là cái lưỡi gỗ của Bộ Chính trị đảng CSVN bảo nói sao thì nói vậy, đố dám nói khác đi.
Và nhất là ông Lê Dũng này cũng giống ông Tấn Dũng kia, chẳng ai có tài ba, giỏi giang gì, cứ nhờ phe đảng đôn đẩy lẫn nhau, cứ thế mà lên.
Gặp hên thì lên như diều gặp gió như Ba Dũng tức Tưởng thú Nguyễn tấn Dũng.
Nay ông Lê Dũng sắp trở thành người đứng đầu của Tòa Lãnh sự quán Việt Nam tại Houston, Texas, quyền uy một cõi, rồi đây sẽ tha hồ hò hét, hô phong hoán vũ, người Việt tỵ nạn ở Houston sẽ có cơ xanh máu mặt với ông í chứ chẳng chơi !
Chớ Ông Lê Dũng, cái lưỡi gỗ của đảng là ai vậy? Gốc gác ra sao? Ông đã có thành tích gì ngoài việc xử dụng cái lưỡi gỗ sáu năm nay ở Bộ Ngoại giao một cách máy móc?
Ông Lê Dũng, theo lý lịch trích ngang, thì chẳng có chữ nào gọi là « nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương» cả.
Lê Dũng sinh năm 1961.
1983 làm việc tại Bộ Ngoại Giao.
1984-1986: Đi nghĩa vụ, làm công tác thông tin.
1986: Về công tác lại tại Vụ Báo chí, Bộ Ngoại giao.
2003 đến nay: Vụ trưởng Vụ Báo chí Bộ Ngoại giao, Người phát ngôn của Bộ Ngoại giao.
Nhưng theo nhà báo Lê ngọc Sơn trong bài viết «Lê Dũng – Người phát ngôn may mắn «số 5» {HYPERLINK http://www.svvn.vn/vn/news/nhanvat/1401.svvn} thì, ông Dũng lớn lên nhờ bà mẹ có nghề may «áo nhỏ» (xú chiêng) nuôi nấng, cho ăn học. Lấy được vợ cũng nhờ mẹ sai đi mua chỉ rồi yêu luôn cô bán chỉ. Ông Sơn kết luận: «Thế mới hay áo xú chiêng, màn và chỉ cũng dệt nên mối tình đẹp».
Ngoài ra, ông Lê Dũng chẳng có tài gì đặc biệt ngoài việc đi mua chỉ cho mẹ may xú chiêng. Ông chỉ thích nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa giúp bà xã và có lúc nhà báo Sơn đã được ông Dũng mời: ‘lúc nào rỗi mời Sơn đến nhà, anh nấu món rau muống xào và món tái dê để mời cậu’ …
Nhà báo Sơn cho biết, sở dĩ ông Dũng được chọn làm người phát ngôn cho đảng là vì ông nhờ cầm tinh con trâu. Tác giả chứng minh rằng nhiều vị trong cơ quan đảng nhờ sinh nhằm năm con trâu mà hanh thông đường hoạn lộ nhất là trong ngành môi miếng, miệng lưỡi.
Chẳng hạn như ông Vũ Khoan, sinh năm con trâu, tức năm Đinh Sửu, 1937, làm tới chức Thứ trưởng thường trực Bộ này. Rồi bà Hồ thể Lan, người phát ngôn nữ đầu tiên, cũng tuổi đó. Và ông Lê Dũng, 1961, đích thị là tuổi Tân Sửu.
Không biết hai ông Doãn trong Bộ 4T có sinh đúng năm con trâu không, mà blogger Đinh Tấn Lực ngày tối cứ réo tên xách mé hai ông này bằng cái câu « Doãn ơi ta bảo Doãn này » thay cho câu «Trâu ơi ta bảo trâu này» của bài học thuộc lòng trong sách Quốc Văn Giáo khoa thư lớp Đồng Ấu, nghe rất ngứa cái lổ nhĩ, mỗi khi hai ông đăng đàn đe nẹt, hù dọa giới cầm bút và giới blog độc lập phải biết cách «đi lề bên phải» để khỏi phạm húy mà bị tai bay vạ gió, búa rìu của đảng bủa xuống đầu, xuống cổ.
Cũng không biết ông nhà báo Lê ngọc Sơn này có ý xỏ xiên ông Vũ Khoan và ông Lê Dũng không, chứ theo Học Lạc thì con trâu chỉ có «trong bụng lam nham ba lá sách, ngoài cằm lém đém một chòm râu. Nghé ngọ già đời quen nghé ngọ» mà thôi.
Và điều đặc biệt hơn nữa là ông Lê Dũng được « trúng » chức vụ phát ngôn vào thế hệ thứ 5. Nhà báo Sơn nói rằng người Việt mê tín tin rằng số 5 là may mắn. Từ đó, người ta (?) thường gọi ông bằng cái tên thân mật là «Người số 5».
Té ra là do ông may mắn chứ chẳng phải tài cán gì. Hay không bằng hên là vậy.
Cũng theo ông nhà báo Lê ngọc Sơn tiết lộ cho biết, ông Lê Dũng tuy là ở thân phận «quan trên trông xuống, người ta trông vào» nhưng bản tính rất bình dân. Mấy người làm việc ở các Đại sứ quán nói đủ thứ về ông: Từng nhìn thấy ông Lê Dũng nhậu ở vĩa hè! Rồi ‘tớ thấy ông ấy cầm cái đùi gà ở một quán bia và vừa nhâm nhi vừa đọc thơ, vừa dzô với bạn bè’, thôi thì đủ kiểu. (Link dẫn trên)
Riếng đối với ông Sơn, thì lại hoàn toàn ngược lại: Anh bảo: ‘từ ngày làm phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao (2003) anh mất đi vẻ tự nhiên vốn có của mình, ăn nói dè dặt hơn, người phát ngôn là đại diện tiếng nói, hình ảnh của Bộ, tiếng nói một quốc gia, nên từ khi nhận nhiệm vụ này anh phải từ giả thói quen ngồi ăn bún gánh ở vĩa hè,uống một tách trà đá ở quán cóc cạnh ga Hà Nội …
Và Lê Dũng tâm sự: ‘Người ta sểnh nhà ra thất nghiệp, chứ mình sểnh miệng là ra thất nghiệp ngay, nhiều khi ‘vạ’ từ miệng mà ra, do vậy mỗi lời nói cần được ‘cân, đong, đo, đếm’ kỹ càng’.
Và ông Sơn tò mò đến việc Lê Dũng sẽ ứng xử thế nào với các câu hỏi khó của những phóng viên ‘lão làng’ của làng báo thế giới thì được Lê Dũng đưa ra một ‘bảo bối’ của nghề phát ngôn : « Nếu ông hỏi tôi 100 lần câu hỏi đó, tôi cũng sẽ nhắc lại với anh đúng 100 lần câu trả lời tôi vừa nói ».
Hèn chi, sợ sểnh miệng ra ăn mày, ông Lê Dũng cứ ‘sao y bổn chánh’ của BCT cho vào máy nói để sẵn, đúng lúc cứ bấm nút phát ra là chắc ăn như bắp hầm.
Có lẽ do cái sợ ‘vạ miệng’ hay ‘sểnh miệng’ mà từ ngày 24/8/09, bốn ngày sau khi được thăng chức Tổng Lãnh sự tại Houston, Texas, ông Dũng bay ngay sang gặp bà Betty Mc Cutchan nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ ở Houston để tìm địa điểm ‘thích hợp’ khánh thành Tòa Tổng Lãnh sự trong tháng 9/09, cho đến nay, 12/9/09, ngày viết bài này, ông vẫn ‘kín miệng, thủ khẩu như bình’, êm ru bà rù, không cho người Việt cư ngụ ở Hoa Kỳ nói chung, ở Houton nói riêng, biết địa điểm và ngày giờ khánh thành, để họ ‘hồ hởi phấn khởi’ hè nhau vài ngàn người chuẩn bị cờ quạt, chiêng trống, dàn chào, nhã nhạc ra sân bay đón rước ông và phái đoàn về tận Tòa Lãnh sự cho long trọng chu đáo.
Thế mới gọi là phải phép chứ. Sao kỳ vậy cà ?
Cứ theo như bản tin của Thông tấn xã Việt Nam thì: «Việc mở cơ quan Tổng Lãnh sự quán ở Houston sẽ tạo thêm cầu nối trực tiếp giữa cộng đồng người Việt Nam ở Mỹ với trong nước, cũng như tạo điều kiện thuận lợi hơn cho việc giải quyết các vấn đề liên quan đến bảo hộ quyền công dân, bảo vệ lợi ích chính đáng của các pháp nhân Việt Nam có mặt tại bang Texas. Tổng lãnh sự quán này sẽ góp phần bảo vệ lợi ích của cộng đồng người Việt Nam ở Mỹ nhất là những người có các mối quan hệ thân tộc, đầu tư, buôn bán với trong nước.»
Đó là việc «thiên kinh địa nghĩa» của đảng ta lo cho «khúc ruột ngàn dặm».
Được đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam ở tận phía bên kia nửa vòng trái đất, ngày đêm quan tâm lo lắng cho sự an nguy, thịnh vượng ‘khúc ruột ngàn dặm’ của mình e bị bọn đế quốc bóc lột xương máu, phải thò cánh tay nối dài qua tận bên này để lập Tòa lãnh sự giúp đỡ, bảo vệ. Người Việt ở Houston nghe thấy, cảm động quá, đã mấy tuần lễ liền, cơm giỏ rượu bầu, trẻ già trai gái chia nhau tản mác, lùng sục khắp nơi trong thành phố Houston để tìm cho ra địa điểm của Tòa tổng lãnh sự mà chào đón, tung hê.
Nhất là nghe thêm tin anh Ba Dũng, người luôn yêu sự thật, đích thân đến cắt băng khai trinh vào giờ khánh thành nữa chứ ! Chao ôi! Vinh dự to lớn nào bằng !.
Nhưng, người Việt ở Houston đã vô cùng thất vọng và thất bại trong sự truy tầm tung tích ông vì ông Tổng lãnh sự đến giờ phút này vẫn bặt tăm, nhàn cá !
Ông Lê Dũng ơi ! Giờ này ông ở đâu ? Bến Hải hay Cà Mau? Làm ơn, làm phước chút coi !
Đáng lý ra giờ này, ông và tùy tùng phải trống rung, cờ mở rềnh rang, bắt loa đi khắp phố phường mà loa lên rằng cái sự «máu là máu Việt Nam, thịt là thịt Việt Nam, khúc ruột ngàn dặm thân yêu ôi ! Chúng tui đây nè ! Chúng tui đến để bắt tay bà con, ruột thịt xa cách 34 năm với trăm nhớ ngàn thương đây nè» ! mới phải điệu chuồn chuồn hay lý con sáo sang sông với chùm khế ngọt chứ !
Chắc là có cái gì không chính danh chăng nên phải bí mật, lén lút như thế ?. Thường thì danh đã không chính thì ngôn không thuận được.
Một dúm người Việt tỵ nạn đang cư ngụ ở Houston thì có gì đáng cho đảng csvn, đại diện là ông Tổng lãnh sự phải e ngại?
Hay phải chăng «vì là một tập đảng điêu ngoa bán nước hại dân chỉ biết đàn áp dân chúng thế cô trong nước nhưng lại quỵ luỵ với Trung cộng nên tin tức địa điểm Tòa Tổng Lãnh sự và ngày giờ khánh thành phải giấu nhẹm không cho người Việt ở Houston biết, sợ họ tổ chức Ngày Biểu Dương Lực lượng» để phản đối như thông báo của Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Tòa Lãnh Sự Cộng sản của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia và Phụ Cận thông báo ngày 03 tháng 9 năm 1009 đã viết?
Hay là ông Lê Dũng đã thuộc nằm lòng câu «kính nhi viễn chi» của các đồng sự đàn anh đi nhậm chức đại sứ ở các nước tự do hay các đoàn đại biểu của đảng và nhà nước mỗi khi « bị gậy » đi xin viện trợ, đã được «khúc ruột ngàn dặm» đón rước tận tình bằng hai món cà chua và trứng thối mà lánh mặt để gọi là «cẩn tắc vô áy náy» chăng?
Đàn anh của ông Lê Dũng đi làm đại sứ ở các nơi đã từng lập được nhiều kỳ tích, kỳ danh (chẳng phải kỳ công) như Đại sứ Mò Sò ở Mỹ, Đại sứ Sờ Mông ở Singapore, Đại sứ Sừng tê giác ở Nam Phi, đại sứ Trốn ngõ sau ở Nhật v.v… không biết lần này ông Tổng sự Dũng sẽ lập nên ‘quái tích’ gì đây ? Hãy chờ xem !
Riêng với người viết bài này, cứ mỗi lần có tin phái đoàn của đảng và nhà nước ta công du sang các nước đế quốc tư bản để ‘kêu gọi đầu tư’ vào Việt Nam (để cùng đảng ta ra sức bóc lột sức lao động của nhân dân Việt Nam đến tận cái lai quần) cứ lén lén, lút lút thậm thụt đi ngõ sau chứ chẳng có bao giờ dám ngang nhiên, đàng hoàng đi cửa trước cho nở mặt, nở mày xứng đáng là một nước độc lập, có chủ quyền, ngang vai bằng vế với các quốc gia khác trên thế giới, như Ngài Tổng bí thư họ Nông mới đây công du ở Úc, thì cứ cảm thấy xấu hổ quá chừng chừng.
Và cứ mỗi lần như thế thì lại nhớ đến câu chuyện tiếu lâm dân gian kể chuyện thằng ‘tỏn’ mà buồn cười.
‘Tỏn’ không phải là cái tên, một danh từ mà là một âm thanh, một tiếng động phát ra từ phía dưới hậu môn. Nói thô tục gọi là đánh địt hay còn gọi là đánh rắm.
Chuyện kể có anh chàng nọ, mỗi sáng sớm đều phải đến nhà hai chị em nhà kia ở làng bên để làm rể. Anh chàng muốn ngắm nghía cô em nên tỏ ra rất e dè và kính nể bà chị lắm lắm. Một hôm, anh đến sớm quá, trời còn tối mịt, nên phải ngồi ở cửa sau chờ trời sáng. Đúng lúc bà chị dậy sớm, ra sau đi giải. Anh chàng phải vội lẫn vào bụi rậm gần đấy để núp. Trong cảnh thanh vắng, cô chị cứ tưởng không ai nên cứ ‘vô tư’ tháo nước tồ tồ. Lại còn «hiệp đồng ba mũi giáp công như đảng ta đánh Mỹ» đánh rắm bộp, bộp … mấy cái, theo kiểu mấy bà nhà quê ví von chuyện đi buôn đương nhiên phải có lãi như chuyện ‘đi đái lại lời cái địt’. Anh chàng nghe, thấy, buồn cười quá, cố nhịn cười mà không làm sao nén được. Hơi trong bụng cứ cuồn cuộn, cuối cùng bất thần phát ra một tiếng ‘tỏn’ rõ to làm bà chị giật mình, vội kéo quần lên, quay lại thấy ông em rể tương lai đang nhấp nhổm trong bụi rậm, ngượng quá bèn đọc luôn câu thơ chữa thẹn:
- Chào chú ‘tỏn’ đến khi nao?
Anh chàng ở rể cũng ngượng không kém nhưng cũng cố gượng gạo trả lời:
- Dạ ! Em đến khi trăng hãy còn cao, nước trong khe nước chảy ào ào, ếch trong giếng ếch kêu oạp oạp.
Hy vọng rằng, ông Tổng lãnh sự tương lai Lê Dũng với một sứ mạng quan trọng đến Houston là để ‘tạo điều kiện liên quan đến việc bảo hộ quyền công dân, bảo vệ lợi ích của cộng đồng người Việt ở Mỹ…’ nên đường đường, chính chính, ưỡn ngực hiên ngang, phất cờ máu xốc tới, ngẫng cao đầu cho người biết mặt, chúa biết tên chứ đừng lén lén, lút lút, giấu tông tích như mèo giấu kít, thậm thò, thậm thụt ở cửa sau như cảnh anh chàng đi ở rể kia để đến khi người Việt ở Houston thình lình bắt gặp vặn hỏi:
- Chào chú ‘tỏn’ Lê Dũng đến khi nào? thì lúc ấy tình cảnh sẽ bẽ bàng biết bao.
Mong lắm thay!
Nguyễn Thanh Ty
Thời gian tại vị chức phát ngôn viên 6 năm, ông Dũng đã làm tròn bổn phận được hai việc cực kỳ quan trọng mà đảng đã giao phó.
Đó là chối và nói láo. Chối leo lẻo và nói láo không đỏ mặt.
Có lẽ do thành tích xuất sắc này mà ông Lê Dũng được cất nhắc lên chức một cách nhanh chóng như vậy chăng !
Ngày xưa thời đệ nhất, đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa dân gian có câu vè: “Được làm vua, thua làm đại sứ” để chỉ những vị quan to súng ngắn thất sủng bị “lưu đày” xa xứ.
Trái lại ngày nay, chức vị đại sứ của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam là sự gia ơn bổng lộc, địa vị của đảng dành cho công thần có công bảo vệ chế độ mà không cần có tài năng ngoại giao.
Xin đơn cử hai việc gần đây nhất để minh họa nghề “chối” và “nói láo”của ông Lê Dũng đã huy động hết năng suất của cái lưỡi gỗ:
1. Chối:
Giám đốc về Châu Á của HRW (Tổ chức theo dõi nhân quyền), ông Brad Adams, với bản phúc trình dài 32 trang có tựa đề «Vẫn chưa phải thiên đường cho công nhân», tuyên bố với báo giới: «Bằng việc bắt giữ các lãnh đạo nổi bật về lao động, chính phủ Việt Nam tìm cách xóa sổ phong trào công đoàn độc lập như Tổ chức Công Nông Thống nhất và Công đoàn Độc Lập được thành lập cuối năm 2006. Chính phủ tiếp tục nhắm vào sách nhiễu các nhà hoạt động độc lập, những người bị coi là mối đe dọa đối với đảng cộng sản vì họ có khả năng thu hút và tổ chức nhiều người. Trong số 8 người bị kết án từ năm 2006, ba người hiện vẫn còn trong tù, trong khi những người khác bị theo dõi chặt chẽ»
Lập tức, ông Lê Dũng, người phát ngôn Bộ Ngoại giao, được hãng AFP trích dẫn nói: «Tổ chức HRW thường đưa ra thông tin sai lạc, không phản ảnh đúng tình hình tại Việt Nam. Hiến pháp Việt Nam đảm bảo mọi công dân có quyền bình đẳng về chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, quyền khiếu nại và tố cáo, quyền lao động, học tập, chăm sóc sức khoẻ … không phân biệt giới tính, sắc tộc, tôn giáo. Nhà nước Việt Nam nỗ lực xây dựng kiện toàn các thiết chế đảm bảo quyền con người trên thực tế. Trong những năm qua, Việt Nam đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong việc đảnm bảo quyền con người và đây là nhân tố quan trọng đưa đến thành công của công cuộc đổi mới ở Việt Nam».
Dư luận trong và ngoài nước hơn 60 năm nay, ai ai cũng đều biết rõ rằng đảng và nhà nước Việt Nam đã ngồi xổm, phóng uế trên Hiến pháp và luật pháp từ lâu, có coi trọng nó gờ ram nào đâu, mà ông Dũng cứ đem hai món hàng cá gỗ ế độ đó ra phô diễn đánh trống thổi kèn hoài coi bộ mệt tai quá.
Sau lời tuyên bố của ông Dũng, đài BBC bình luận rất ê càng: «Và như thường lệ thì ‘cái máy nói’ Lê Dũng vẫn phải phát ra ‘bản photocopy’ những tuyên bố bác bỏ những cáo buộc trên của ‘Tổ chức Theo dõi Nhân quyền’. »
2. Nói láo:
Sau khi Trung Quốc tuyên bố hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa sáp nhập vào lãnh thổ của mình thành huyện Tam Sa, nhiều ngư dân Việt Nam đánh cá trong phạm vi lãnh hải này đã bị lính hải quân Trung Quốc sát hại, bắt giữ, cướp tàu thuyền và đòi tiền chuộc mạng, thì ông Lê Dũng, trước sau, chỉ tuyên bố lếu láo, qua quít một câu không ăn nhập gì với tình thế dầu sôi lửa bỏng của ngư dân Quảng Đà: «Việt Nam khẳng định có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của mình đối với quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa».
Trong thời gian con đen Việt Nam «đang treo trên đầu lửa đỏ» của bọn hải quân bá quyền Bắc kinh rất cần đến sự cứu giúp của đảng và nhà nước Việt Nam thì hệ thống tuyên truyền của đảng gồm 700 tờ báo, 67 đài hình, đài nói, hãng thông tấn quốc gia, đài truyền hình kỹ thuật số, 10 báo điện tử, 130 trang tin điện tử bỗng nhiên bị á khẩu, im hơi lặng tiếng một cách rất kỳ bí. Không một tin tức gì về ngư dân Quảng Đà bị lính Trung Quốc bắt, giết được loan tin. Kể cả ba tờ báo Hà Nội Mới, Công An nhân dân, An Ninh thủ đô luôn luôn cầm đèn chạy trước ô tô, kiêm nhiệm luôn nhiệm vụ của công an bắt người và định tội của tòa án, lần này cũng trốn biệt. Những cụm từ đao to búa lớn thường xuyên xuất hiện trên mặt báo trang nhất như: chính quyền xắn tay áo vào cuộc, lực lượng ta đón lỏng tóm trọn ổ, công an ta bắt khẩn cấp tại trận, pháp luật ta trừng trị thích đáng bọn phạm pháp, bọn tội phạm gục đầu nhận tội … cũng biến mất tăm luôn. Và đặc biệt bộ đội anh hùng ta, lực lượng công an anh hùng ta cũng lẫn như chuột vào bóng tối. Chẳng thấy có một chiếc tàu nào, một lính nào dám ra khơi cứu ngư dân đang bị bọn Tàu ô đuổi cướp, giết hại liên tục trên hải phận Hoàng Sa.
Vừa lúc ấy, Trung Quốc lại trưng ra bằng cớ là tờ công hàm của Thủ tướng Phạm văn Đồng đã ký dâng cho Thủ tướng Chu Ân Lai Trung Cộng, cộng nhận chủ quyền 2 quần đảo này thuộc Trung Quốc từ năm 1958 làm cho Lê Dũng cứng họng không trả lời được vì đã nói láo. Và cũng khớp mõm luôn Bộ Ngoại Giao và Bộ 4T không ú ớ được.
Bản photocopy "Việt Nam khẳng định có đầy đủ bằng chứng …" ông Lê Dũng không phải chỉ dùng đôi lần mà là luôn luôn. Cứ mỗi lần bọn Tàu phù chiếm thêm đất liền, lấn thêm biển của tổ quốc Việt Nam, ông Dũng lại lập lại nguyên văn không sai một dấu chấm, dấu phẩy, để rồi sau đó đất liền cứ mất, biển cứ mất, Tây nguyên cứ mất, nhân dân cứ bị bọn Tàu hiếp đáp.
Cũng phải thôi ! Chẳng trách cứ gì ông Lê Dũng được, bởi ông chỉ là cái lưỡi gỗ của Bộ Chính trị đảng CSVN bảo nói sao thì nói vậy, đố dám nói khác đi.
Và nhất là ông Lê Dũng này cũng giống ông Tấn Dũng kia, chẳng ai có tài ba, giỏi giang gì, cứ nhờ phe đảng đôn đẩy lẫn nhau, cứ thế mà lên.
Gặp hên thì lên như diều gặp gió như Ba Dũng tức Tưởng thú Nguyễn tấn Dũng.
Nay ông Lê Dũng sắp trở thành người đứng đầu của Tòa Lãnh sự quán Việt Nam tại Houston, Texas, quyền uy một cõi, rồi đây sẽ tha hồ hò hét, hô phong hoán vũ, người Việt tỵ nạn ở Houston sẽ có cơ xanh máu mặt với ông í chứ chẳng chơi !
Chớ Ông Lê Dũng, cái lưỡi gỗ của đảng là ai vậy? Gốc gác ra sao? Ông đã có thành tích gì ngoài việc xử dụng cái lưỡi gỗ sáu năm nay ở Bộ Ngoại giao một cách máy móc?
Ông Lê Dũng, theo lý lịch trích ngang, thì chẳng có chữ nào gọi là « nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương» cả.
Một trong những con chó sủa của Bộ Ngoại giao csVN tại Houston, Texas Lê Dũng |
1983 làm việc tại Bộ Ngoại Giao.
1984-1986: Đi nghĩa vụ, làm công tác thông tin.
1986: Về công tác lại tại Vụ Báo chí, Bộ Ngoại giao.
2003 đến nay: Vụ trưởng Vụ Báo chí Bộ Ngoại giao, Người phát ngôn của Bộ Ngoại giao.
Nhưng theo nhà báo Lê ngọc Sơn trong bài viết «Lê Dũng – Người phát ngôn may mắn «số 5» {HYPERLINK http://www.svvn.vn/vn/news/nhanvat/1401.svvn} thì, ông Dũng lớn lên nhờ bà mẹ có nghề may «áo nhỏ» (xú chiêng) nuôi nấng, cho ăn học. Lấy được vợ cũng nhờ mẹ sai đi mua chỉ rồi yêu luôn cô bán chỉ. Ông Sơn kết luận: «Thế mới hay áo xú chiêng, màn và chỉ cũng dệt nên mối tình đẹp».
Ngoài ra, ông Lê Dũng chẳng có tài gì đặc biệt ngoài việc đi mua chỉ cho mẹ may xú chiêng. Ông chỉ thích nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa giúp bà xã và có lúc nhà báo Sơn đã được ông Dũng mời: ‘lúc nào rỗi mời Sơn đến nhà, anh nấu món rau muống xào và món tái dê để mời cậu’ …
Nhà báo Sơn cho biết, sở dĩ ông Dũng được chọn làm người phát ngôn cho đảng là vì ông nhờ cầm tinh con trâu. Tác giả chứng minh rằng nhiều vị trong cơ quan đảng nhờ sinh nhằm năm con trâu mà hanh thông đường hoạn lộ nhất là trong ngành môi miếng, miệng lưỡi.
Chẳng hạn như ông Vũ Khoan, sinh năm con trâu, tức năm Đinh Sửu, 1937, làm tới chức Thứ trưởng thường trực Bộ này. Rồi bà Hồ thể Lan, người phát ngôn nữ đầu tiên, cũng tuổi đó. Và ông Lê Dũng, 1961, đích thị là tuổi Tân Sửu.
Không biết hai ông Doãn trong Bộ 4T có sinh đúng năm con trâu không, mà blogger Đinh Tấn Lực ngày tối cứ réo tên xách mé hai ông này bằng cái câu « Doãn ơi ta bảo Doãn này » thay cho câu «Trâu ơi ta bảo trâu này» của bài học thuộc lòng trong sách Quốc Văn Giáo khoa thư lớp Đồng Ấu, nghe rất ngứa cái lổ nhĩ, mỗi khi hai ông đăng đàn đe nẹt, hù dọa giới cầm bút và giới blog độc lập phải biết cách «đi lề bên phải» để khỏi phạm húy mà bị tai bay vạ gió, búa rìu của đảng bủa xuống đầu, xuống cổ.
Cũng không biết ông nhà báo Lê ngọc Sơn này có ý xỏ xiên ông Vũ Khoan và ông Lê Dũng không, chứ theo Học Lạc thì con trâu chỉ có «trong bụng lam nham ba lá sách, ngoài cằm lém đém một chòm râu. Nghé ngọ già đời quen nghé ngọ» mà thôi.
Và điều đặc biệt hơn nữa là ông Lê Dũng được « trúng » chức vụ phát ngôn vào thế hệ thứ 5. Nhà báo Sơn nói rằng người Việt mê tín tin rằng số 5 là may mắn. Từ đó, người ta (?) thường gọi ông bằng cái tên thân mật là «Người số 5».
Té ra là do ông may mắn chứ chẳng phải tài cán gì. Hay không bằng hên là vậy.
Cũng theo ông nhà báo Lê ngọc Sơn tiết lộ cho biết, ông Lê Dũng tuy là ở thân phận «quan trên trông xuống, người ta trông vào» nhưng bản tính rất bình dân. Mấy người làm việc ở các Đại sứ quán nói đủ thứ về ông: Từng nhìn thấy ông Lê Dũng nhậu ở vĩa hè! Rồi ‘tớ thấy ông ấy cầm cái đùi gà ở một quán bia và vừa nhâm nhi vừa đọc thơ, vừa dzô với bạn bè’, thôi thì đủ kiểu. (Link dẫn trên)
Riếng đối với ông Sơn, thì lại hoàn toàn ngược lại: Anh bảo: ‘từ ngày làm phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao (2003) anh mất đi vẻ tự nhiên vốn có của mình, ăn nói dè dặt hơn, người phát ngôn là đại diện tiếng nói, hình ảnh của Bộ, tiếng nói một quốc gia, nên từ khi nhận nhiệm vụ này anh phải từ giả thói quen ngồi ăn bún gánh ở vĩa hè,uống một tách trà đá ở quán cóc cạnh ga Hà Nội …
Và Lê Dũng tâm sự: ‘Người ta sểnh nhà ra thất nghiệp, chứ mình sểnh miệng là ra thất nghiệp ngay, nhiều khi ‘vạ’ từ miệng mà ra, do vậy mỗi lời nói cần được ‘cân, đong, đo, đếm’ kỹ càng’.
Và ông Sơn tò mò đến việc Lê Dũng sẽ ứng xử thế nào với các câu hỏi khó của những phóng viên ‘lão làng’ của làng báo thế giới thì được Lê Dũng đưa ra một ‘bảo bối’ của nghề phát ngôn : « Nếu ông hỏi tôi 100 lần câu hỏi đó, tôi cũng sẽ nhắc lại với anh đúng 100 lần câu trả lời tôi vừa nói ».
Hèn chi, sợ sểnh miệng ra ăn mày, ông Lê Dũng cứ ‘sao y bổn chánh’ của BCT cho vào máy nói để sẵn, đúng lúc cứ bấm nút phát ra là chắc ăn như bắp hầm.
Có lẽ do cái sợ ‘vạ miệng’ hay ‘sểnh miệng’ mà từ ngày 24/8/09, bốn ngày sau khi được thăng chức Tổng Lãnh sự tại Houston, Texas, ông Dũng bay ngay sang gặp bà Betty Mc Cutchan nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ ở Houston để tìm địa điểm ‘thích hợp’ khánh thành Tòa Tổng Lãnh sự trong tháng 9/09, cho đến nay, 12/9/09, ngày viết bài này, ông vẫn ‘kín miệng, thủ khẩu như bình’, êm ru bà rù, không cho người Việt cư ngụ ở Hoa Kỳ nói chung, ở Houton nói riêng, biết địa điểm và ngày giờ khánh thành, để họ ‘hồ hởi phấn khởi’ hè nhau vài ngàn người chuẩn bị cờ quạt, chiêng trống, dàn chào, nhã nhạc ra sân bay đón rước ông và phái đoàn về tận Tòa Lãnh sự cho long trọng chu đáo.
Thế mới gọi là phải phép chứ. Sao kỳ vậy cà ?
Cứ theo như bản tin của Thông tấn xã Việt Nam thì: «Việc mở cơ quan Tổng Lãnh sự quán ở Houston sẽ tạo thêm cầu nối trực tiếp giữa cộng đồng người Việt Nam ở Mỹ với trong nước, cũng như tạo điều kiện thuận lợi hơn cho việc giải quyết các vấn đề liên quan đến bảo hộ quyền công dân, bảo vệ lợi ích chính đáng của các pháp nhân Việt Nam có mặt tại bang Texas. Tổng lãnh sự quán này sẽ góp phần bảo vệ lợi ích của cộng đồng người Việt Nam ở Mỹ nhất là những người có các mối quan hệ thân tộc, đầu tư, buôn bán với trong nước.»
Đó là việc «thiên kinh địa nghĩa» của đảng ta lo cho «khúc ruột ngàn dặm».
Được đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam ở tận phía bên kia nửa vòng trái đất, ngày đêm quan tâm lo lắng cho sự an nguy, thịnh vượng ‘khúc ruột ngàn dặm’ của mình e bị bọn đế quốc bóc lột xương máu, phải thò cánh tay nối dài qua tận bên này để lập Tòa lãnh sự giúp đỡ, bảo vệ. Người Việt ở Houston nghe thấy, cảm động quá, đã mấy tuần lễ liền, cơm giỏ rượu bầu, trẻ già trai gái chia nhau tản mác, lùng sục khắp nơi trong thành phố Houston để tìm cho ra địa điểm của Tòa tổng lãnh sự mà chào đón, tung hê.
Nhất là nghe thêm tin anh Ba Dũng, người luôn yêu sự thật, đích thân đến cắt băng khai trinh vào giờ khánh thành nữa chứ ! Chao ôi! Vinh dự to lớn nào bằng !.
Nhưng, người Việt ở Houston đã vô cùng thất vọng và thất bại trong sự truy tầm tung tích ông vì ông Tổng lãnh sự đến giờ phút này vẫn bặt tăm, nhàn cá !
Ông Lê Dũng ơi ! Giờ này ông ở đâu ? Bến Hải hay Cà Mau? Làm ơn, làm phước chút coi !
Đáng lý ra giờ này, ông và tùy tùng phải trống rung, cờ mở rềnh rang, bắt loa đi khắp phố phường mà loa lên rằng cái sự «máu là máu Việt Nam, thịt là thịt Việt Nam, khúc ruột ngàn dặm thân yêu ôi ! Chúng tui đây nè ! Chúng tui đến để bắt tay bà con, ruột thịt xa cách 34 năm với trăm nhớ ngàn thương đây nè» ! mới phải điệu chuồn chuồn hay lý con sáo sang sông với chùm khế ngọt chứ !
Chắc là có cái gì không chính danh chăng nên phải bí mật, lén lút như thế ?. Thường thì danh đã không chính thì ngôn không thuận được.
Một dúm người Việt tỵ nạn đang cư ngụ ở Houston thì có gì đáng cho đảng csvn, đại diện là ông Tổng lãnh sự phải e ngại?
Hay phải chăng «vì là một tập đảng điêu ngoa bán nước hại dân chỉ biết đàn áp dân chúng thế cô trong nước nhưng lại quỵ luỵ với Trung cộng nên tin tức địa điểm Tòa Tổng Lãnh sự và ngày giờ khánh thành phải giấu nhẹm không cho người Việt ở Houston biết, sợ họ tổ chức Ngày Biểu Dương Lực lượng» để phản đối như thông báo của Ủy Ban Đặc Nhiệm Chống Tòa Lãnh Sự Cộng sản của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia và Phụ Cận thông báo ngày 03 tháng 9 năm 1009 đã viết?
Hay là ông Lê Dũng đã thuộc nằm lòng câu «kính nhi viễn chi» của các đồng sự đàn anh đi nhậm chức đại sứ ở các nước tự do hay các đoàn đại biểu của đảng và nhà nước mỗi khi « bị gậy » đi xin viện trợ, đã được «khúc ruột ngàn dặm» đón rước tận tình bằng hai món cà chua và trứng thối mà lánh mặt để gọi là «cẩn tắc vô áy náy» chăng?
Đàn anh của ông Lê Dũng đi làm đại sứ ở các nơi đã từng lập được nhiều kỳ tích, kỳ danh (chẳng phải kỳ công) như Đại sứ Mò Sò ở Mỹ, Đại sứ Sờ Mông ở Singapore, Đại sứ Sừng tê giác ở Nam Phi, đại sứ Trốn ngõ sau ở Nhật v.v… không biết lần này ông Tổng sự Dũng sẽ lập nên ‘quái tích’ gì đây ? Hãy chờ xem !
Riêng với người viết bài này, cứ mỗi lần có tin phái đoàn của đảng và nhà nước ta công du sang các nước đế quốc tư bản để ‘kêu gọi đầu tư’ vào Việt Nam (để cùng đảng ta ra sức bóc lột sức lao động của nhân dân Việt Nam đến tận cái lai quần) cứ lén lén, lút lút thậm thụt đi ngõ sau chứ chẳng có bao giờ dám ngang nhiên, đàng hoàng đi cửa trước cho nở mặt, nở mày xứng đáng là một nước độc lập, có chủ quyền, ngang vai bằng vế với các quốc gia khác trên thế giới, như Ngài Tổng bí thư họ Nông mới đây công du ở Úc, thì cứ cảm thấy xấu hổ quá chừng chừng.
Và cứ mỗi lần như thế thì lại nhớ đến câu chuyện tiếu lâm dân gian kể chuyện thằng ‘tỏn’ mà buồn cười.
‘Tỏn’ không phải là cái tên, một danh từ mà là một âm thanh, một tiếng động phát ra từ phía dưới hậu môn. Nói thô tục gọi là đánh địt hay còn gọi là đánh rắm.
Chuyện kể có anh chàng nọ, mỗi sáng sớm đều phải đến nhà hai chị em nhà kia ở làng bên để làm rể. Anh chàng muốn ngắm nghía cô em nên tỏ ra rất e dè và kính nể bà chị lắm lắm. Một hôm, anh đến sớm quá, trời còn tối mịt, nên phải ngồi ở cửa sau chờ trời sáng. Đúng lúc bà chị dậy sớm, ra sau đi giải. Anh chàng phải vội lẫn vào bụi rậm gần đấy để núp. Trong cảnh thanh vắng, cô chị cứ tưởng không ai nên cứ ‘vô tư’ tháo nước tồ tồ. Lại còn «hiệp đồng ba mũi giáp công như đảng ta đánh Mỹ» đánh rắm bộp, bộp … mấy cái, theo kiểu mấy bà nhà quê ví von chuyện đi buôn đương nhiên phải có lãi như chuyện ‘đi đái lại lời cái địt’. Anh chàng nghe, thấy, buồn cười quá, cố nhịn cười mà không làm sao nén được. Hơi trong bụng cứ cuồn cuộn, cuối cùng bất thần phát ra một tiếng ‘tỏn’ rõ to làm bà chị giật mình, vội kéo quần lên, quay lại thấy ông em rể tương lai đang nhấp nhổm trong bụi rậm, ngượng quá bèn đọc luôn câu thơ chữa thẹn:
- Chào chú ‘tỏn’ đến khi nao?
Anh chàng ở rể cũng ngượng không kém nhưng cũng cố gượng gạo trả lời:
- Dạ ! Em đến khi trăng hãy còn cao, nước trong khe nước chảy ào ào, ếch trong giếng ếch kêu oạp oạp.
Hy vọng rằng, ông Tổng lãnh sự tương lai Lê Dũng với một sứ mạng quan trọng đến Houston là để ‘tạo điều kiện liên quan đến việc bảo hộ quyền công dân, bảo vệ lợi ích của cộng đồng người Việt ở Mỹ…’ nên đường đường, chính chính, ưỡn ngực hiên ngang, phất cờ máu xốc tới, ngẫng cao đầu cho người biết mặt, chúa biết tên chứ đừng lén lén, lút lút, giấu tông tích như mèo giấu kít, thậm thò, thậm thụt ở cửa sau như cảnh anh chàng đi ở rể kia để đến khi người Việt ở Houston thình lình bắt gặp vặn hỏi:
- Chào chú ‘tỏn’ Lê Dũng đến khi nào? thì lúc ấy tình cảnh sẽ bẽ bàng biết bao.
Mong lắm thay!
Nguyễn Thanh Ty
No comments:
Post a Comment