Sunday, April 6, 2008

Truyền Thống Của Đảng Cộng Sản Việt Nam


Truyền Thống "Thượng Đội Hạ Đạp" Của Cộng Sản Việt Nam.
Trương Minh Hòa 

"Công An sức mạnh sơn hà.
Ngoại bang không đánh, đánh cụ già chết queo"

Đảng Cộng Sản Việt Nam được thai nghén ở Liên Sô, sanh ra ở Việt Nam ngày 3-2-1930; người cầm đầu đảng cướp có nguồn gốc ngoại lai nầy là Hồ Chí Minh, một tên "du thủ du thực" bản chất lưu manh, láu cá, hung ác, dâm ô, được thời làm vua không ngai ở miền bắc, đến chết được đồng bọn xây lăng thờ phụng còn hơn cả những anh hùng dân tộc. Một tên gian manh, ác độc hơn cả bạo chúa phong kiến như thế, nhưng bề ngoài thường mang bộ mặt đạo đức giả, hiền từ, yêu nước để lừa bịp cả một dân tộc trong nhiều thập niên: "biết đâu những kẻ lừa thầy phản bạn thường hay giả dạng kẻ nhân từ", nên nhiều thế hệ đã bị lầm, hàng triệu người chết oan uổng, sau nầy mới vỡ lẽ "Ái Quốc hóa ra Việt gian" qua thành tích suốt đời làm tay sai cho Khối Cộng Sản Quốc Tế, trước sau như một, dù sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi; tức là từ ngày đảng Cộng Sản có mặt trên đất nước Việt Nam cho tới ngày nay, chủ trương bán nước, hại dân là chính sách trấn đảng, không bao giờ thay đổi, là nền tảng của tập đoàn Hồ Chí Minh nằm trong tư tưởng của chủ nghĩa Marx Lein; chỉ khác nhau là ngày xưa đảng Cộng Sản giết người: bằng mã tấu, đập đầu bàng búa, mổ bụng dồn trấu, xỏ xâu trôi sông, đi mò tôm....thì ngày nay đảng bắn người bằng súng Ak, bỏ đói, tra khảo, lao động cho đến chết mà còn ngang ngược lên lớp"giáo dục" cho Liên Hiệp Quốc, ngay cả siêu cường Âu Châu, Hoa kỳ với định nghĩa nhân quyền khác: "different issue".

Cái đểu" cơ bản" của tên Việt gian Hồ Chí Minh là suốt đời không vợ con, để lo cho dân cho nước, làm cách mạng vô sản chân chính....nhưng ngay trong nội bộ cấp trung ương đảng không còn lạ gì "Bác Hồ" và sau nầy dân chúng mới biết: số vợ con của Hồ khó thống kê cho hết, không biết bao nhiêu, vì hắn lấy việc chơi bời làm "nghiệp chuyên" từ Nga, Tàu...ngay cả trong lúc trốn chui trốn nhủi trong hang chồn Pác Pó cũng có cái gì "chút chút" để cho Bác làm "kách mệnh" lẫn "cách miệng", mà cô sơn nữ Nông Thị Xuân, đáng tuổi cháu nội của hắn, được coi là mối "tình già trên đồi cỏ non" với tuổi tác chênh lạc hơn 40, là một trong số nhiều phụ nữ có mối quan hệ "hữu cơ" mật thiết vớ i"lãnh tụ vĩ đại" nên sau nầy bị chết oan mạng do lỡ trao thân nhằm tướng cướp, vì lỡ dại đòi làm bà chủ tịch nước; những quá trình "chơi lén, Đéo bậy, Đ...chạy" cực kỳ nghiêm túc và chất lượng, mang đầy tính đạo đức cách mạng của Bác đã được một đồng chí cật ruột là Trần Huy Liệu nói với các tên khác trong một lần gặp nhau: "Bác có tài khẩu quyền". Trong lãnh vực hành chánh, thì Bác không có con chính thức, đăng ký đàng hoàng trong giấy khai sanh, nhưng sơ sơ cũng có gã Nguyễn Tấn Trung, tức là Nông Đức Mạnh hiện là tổng bí thư. Từ Phong ở Trung Hoa, con của bà Mao Từ Mẫn, có bà con với Mao Trạch Đông; đứa con nầy từng sang Việt Nam thăm cha. Nữ kịch sĩ Hồng Tuyến Nữ (không rõ mẹ là ai?). Mẹ con bà Đỗ Thị Lạc bị giết chết...nhưng cô gái lai Pháp là Louis Daguière đặc biệt, sang thăm cha lần cuối tại Dinh Chủ Tịch vào năm 1969, là người được Hồ Chí Minh trăn trối trước nhắc nhở tên trước khi từ giã ngai vàng ở thế gian để đi xuống thiên đàng Cộng Sản đoàn tụ với tổ tiên của hắn là Marx, Lenin.

"Bác đã lên đường theo Tổ Tiên.
Mác-Lê thế giới Người Hiền".
Hồ và nữ cán bộ hộ lý
Ăn. . . rồi. . . chơi
(Thơ Tố Hữu)

Đảng Cộng Sản là con đẻ ngoại bang, nên tôn thờ ngoại bang còn hơn cả tổ tiên vua Hùng, anh hùng dân tộc; ngược lại thì các đàn anh "thân thương, vĩ đại" coi đảng là công cụ và Hồ Chí Minh là thứ chó săn trung thành tuyệt đối, dù từng bị chủ hành hạ, khinh miệt, cũng liếm gót, vẫy đuôi nguyện "tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Marx Lenin" và những lãnh tụ Cộng Sản có thế lực nhất. Dân miền Bắc chán ngán cái cảnh vong bản, vong thân của tập đoàn nầy, nên có bài thơ ghế đá rất ý nghĩa, là "phản ánh" trung thực bản chất tôn thờ ngoại bang:

"Hùng Vương ngồi dựa gốc Đề.
Chờ xin giấy phép để về Phong Châu.
Cháu con chúng nó đi đâu?
Trông lên chỉ thấy thằng râu xồm xoàn.
Giống gì chẳng phải Văn Lang.
Hỏi ra mới biết là thằng họ Lê.
Hùng Vương nước mắt đầm đề.
Gạt ngang dòng lệ, chửi thề một câu:
Công ta dựng nước bất lâu.
Nó quên không cúng.
Rước đồ CHÓ ĐẺ ở đâu về thờ".

Hồ Chí Minh là loại "thượng đội hạ đạp", được toàn đảng coi là đạo đức cách mạng, đi từ "Nịnh đến Hót" quan thầy Nga Sô lẫn Trung Quốc. Nhiều đảng viên Cộng Sản cũng học hỏi, theo gương Bác, như đại tá Bộ Đội Cộng Sản Bắc Việt là Bùi Tín, được coi là người rất quí mến chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại, hắn tiếp thu, học hỏi theo đúng tư tưởng của Hồ, hết lòng trung thành với đảng, hiếu với Bác trong thời gian phục vụ, thành tích nịnh của Bùi Tìn được đảng chú ý, nên ở miền Bắc, hắn được dân chúng đặt hổn danh là THỢ HÓT, nhờ vậy mà hắn được lên quân hàm nhanh, làm phó chủ nhiệm nhật báo Nhân Dân một thời.

Trong cuộc chiến Việt Nam, khi còn làm đầy tớ trung thành với hai quan thầy, đảng bắt dân gọi hai nước đó có kèm theo cái đuôi "vĩ đại" để tỏ lòng tôn thờ ngoại bang một cách tuyệt đối. Thành tích nịnh của Hồ thật trơ trẽn, ngay cả giới nịnh thần trong triều đình phong kiến ngày xưa, thành phần nịnh để được việc làm, bợ đít chủ ngày nay cũng phải ngưng vì "nịnh quá nhiều mà nhận được chẳng bao nhiêu", đương nhiên kẻ nịnh không có tư cách của một con người. Khi vừa mới sang Nga Sô để học cách lừa đảo, khủng bố, mục đích yêu cầu là muốn trở thành tay sai trung thành cho ngoại bang, Hồ Chí Minh đến Nga vào ngày 21-9-1924, chân ước chân ráo, chưa ổn định nếp sống mới, hắn liền đến cổng điện Cẩm Linh, nằng nặc xin xỏ lính gác cổng cho gặp sư tổ Lenin để thỏa lòng ngưỡng mộ và cũng để lấy điểm để được lọt vào mắt xanh của quan thầy. Hồ hấp tấp, nông nổi, không tìm hiểu tình hình, nhìn trước ngó sau nên bị hố to. Thực ra thì Stalin đã lên thay Lenin chức Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Liên Sô từ ngày 3-4-1922, tức là trước đó gần 2 năm (do mang chứng phong tình Giang Mai do hoang dâm, Lenin phải bàn giao quyền hành lại cho đàn em). Một sự thật nữa là Lenin cũng vừa từ giã cõi đời trước khi Hồ Chí Minh đến vài giờ. Bạo chúa Stalin nổi tiếng khinh thường tất cả các chư hầu Cộng Sản, ngay cả Mao Trạch Đông còn bị cho nằm chờ hàng tháng mà không được yết kiến vào năm 1949 sau khi làm chủ lục địa Trung Hoa, nên đành hậm hực quay trở về Bắc Kinh, mang mối hận bị mất mặt nên sau nầy tìm cách trả thù. Đương nhiên là tên cắc ké Hồ Chí Minh sang học làm ăn cướp, khủng bố, thì làm sao Stalin mời vào gặp mặt; từ dạo ra trường đại học Đông Phương, lên đường hoạt động tích cực cho đế quốc Nga ở Á Châu, rồi làm chủ tịch nước, sau khi vâng lịnh 2 quan thầy Nga, Tàu để cấu kết với thực dân Pháp chia đôi đất nước qua hiệp định Geneve 1954, Hồ Chí Minh không bao giờ được Stalin cho gặp mặt để chụp tấm hình lưu niệm treo ở Dinh Chủ Tịch nhằm đánh bóng mối tình hữu nghị Việt-Sô đời đời bền vững; đương nhiên là không mời sang "tham quan hữu nghị" dù là chủ tịch đảng, nhà nước, lãnh đạo nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Làm tay sai mà không được chủ đoái hoài, theo một giả thuyết cho là cái đảng Cộng Sản Việt Nam cũng chưa được Stalin nói riêng và Liên Số chấp nhận nằm trong khối Cộng Sản Quốc Tế, nên Hồ đành xài tên giả: "đảng Lao Động Việt Nam"? Cũng có giả thuyết cho là đảng Cộng Sản cải danh để lừa đảo thế giới và dân miền Nam?. Đến khi Stalin qua đời, được thi nô Tố Hữu khóc thảm thiết hơn ông cố chết: "thương mình thương một, thương ông thương mười". Hồ Chí Minh van xin được đi dự đám ma của thầy hắn vào ngày 5-3-1953, nhưng đảng Cộng Sản Nga không cho, đành hậm hực cài lời phân ưu... dù Hồ Chí Minh là kẻ cúc cung tận tụy làm tay sai cho Nga trong suốt thời gian Stalin cầm quyền ở Mạc Tư Khoa và sau nầy.

Đối với "sư thúc Trung Cộng", Hồ Chí Minh cũng chơi để lợi dụng, vì đã ước hẹn làm tay sai cho Nga từ mới lập nghiệp; sau vụ Viện Trưởng Viện Nghiên Cứu Marx Lenin là Hoàng Minh Chính và thiếu tướng Đặng Kim Giang đảo chánh hụt để cho Hồ buông tay với Trung Cộng và theo hẳn Liên Sô bị thất bại, thì Hồ Chí Minh tỏ ra linh động hơn, thân Nga nhưng vẫn còn quan hệ hữu nghị "môi hở răng lạnh" với Mao Trạch Đông để nhận viện trợ hai phía. Từ lúc đầu, Đảng Cộng Sản Trung Quốc đã giúp Hồ Chí Minh rất nhiều trong trận Điện Biên Phủ với phái đoàn quân sự, chỉ đạo do Vi Quốc Thanh cầm đầu. Nhờ Mao chiếm được lục địa năm 1949 nên dốc sức giúp Hồ Chí Minh đánh Tây, nhân dịp nầy áp dụng chiêu "thuận thủ thu dương" để dắt luôn con chó Hồ làm tay sai; nào ngờ Hồ trở mặt, mất hàng tỷ Mỹ Kim chiến phí, biết bao công lao thành mây khói, khiến Mao giận lắm mà không làm gì được, do ngại đàng sau có ông anh Liên Sô. Để cho tình hữu nghị tay ba được yên, Hồ Chí Minh nhận làm đầy tớ hai ông chủ:

"Ai về nhắn với Hồ Chủ tịch.
Vừa được lòng Nga, đặng bụng Tàu".

Nên Hồ Chí Minh đặt vị trí "Ông Trung Quốc" ngang với "Ông Liên Sô" về mặt ngoại giao, đong đưa hai thế lực Cộng Sản lớn nhất để nhận viện trợ vũ khí, chiến cụ với mục đích làm tay sai, chớ chẳng phải "giải phóng" hay "đánh Mỹ cứu nước" gì cả. Người dân miền Bắc trở lại thời kỳ sau tháng 8 năm 1942, lúc quân đội Thiên Hoàng Nhật tràn vào Đông Dương, cùng với thế lực thực dân Pháp, tròng 2 ách vào một cổ. Sau 1954, miền Bắc cũng chịu 2 ách "Liên Sô và Trung Cộng", được Hồ lếu láo: "ông Liên Sô, Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa anh em viện trợ không hoàn trả". Nhưng sau 1975, dân Việt Nam phải nai lưng ra trả nợ cho mấy nước" xã hội chủ nghĩa anh em cật ruột "bằng sản phẩm, tiền và bàng sức lao nô....lòi ra cái đuôi chồn nói láo.

Vì quí mến và sợ mất lòng ông Trung Quốc nên nhiều nơi có những bích chương ca tụng lãnh tụ quá đáng, ở chợ Đồng Đăng có tấm bản lớn đề: "chủ tịch Mao Trạch Đông MUÔN NĂM". Câu chuyện về một cậu bé mới 14 tuổi tinh nghịch thêm hai dấu vào thành "Chủ Tịch Mao Trạch Đông MUỐN NẰM", thế là cậu bị đảng Cộng Sản Việt Nam kết tội phản động (ngày xưa thời vua là phạm thượng) bị tù đến 18 tuổi mới được hưởng chính sách khoan hồng; trên trái đất nầy, ít có chế độ nào đối xử với dân như thế, các nước dân chủ thường dùng những bản án nhẹ đối với thiếu nhi, vị thành niên.

Hồ Chí Minh chiều ý Mao, sửa tên Ải Nam Quan thành Mục Nam Quan, rồi khi Trung Cộng ngang ngược công bố chủ quyền của họ kéo dài đến quần đảo Hoàng Sa, thì 10 ngày sau,
tức là ngày 14-9-1958, thủ tướng có đôi môi đẹp nhất nước, được dân đặt tên là VẨU là Phạm Văn Đồng đã ký văn bản công nhận chủ quyền của Trung Cộng trên phần lãnh thổ thuộc đất của nước mình (tên họ của Phạm Văn Đồng từ 1958 nằm chung trong danh sách những kẻ mãi quốc cầu vinh trong lịch sử, ngàn đời nhục dòng họ). Thật ra thì tên Vẩu Đồng dù có ba đầu sáu tay cũng không dám ký văn bản bán nước nầy, kẻ chủ mưu là Hồ Chí Minh, sau khi Đồng ký bản văn nầy thì Hồ biện minh là: ông Mao cho mình quá nhiều, mình cho lại mấy hòn đảo chỉ có phân chim thôi, có gì đâu (ý Hồ cho là Việt Nam khôn ngoan, cho đồ bỏ mà nhận nhiều súng đạn của Mao); trong lịch sử Việt Nam, việc cắt đất tổ tiên dâng cho ngoại bang là một trọng tội, lịch sử muôn đời ghi nhớ, nguyền rủa. Rải rác trong chiều dài lịch sử, thời nào cũng có anh hùng và cũng có Việt gian như Kiều Công Tiển, Trần Kiện, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống...và nay tên Việt gian Hồ Chí Minh là tệ hại nhất, làm tay sai ngoại bang, cắt đất dâng Tàu từ 1958, đến nay đàn em tiếp tục dâng thêm hàng ngàn cây số biên giới, hàng chục ngày cây số vuông biển, quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, trong tương lai, Việt Nam cũng sẽ trở thành đất Trung Cộng với hình ảnh "một nước Trung Hoa với hai chế độ" như Hồng kông được áp dụng sau năm 1997, là viễn ảnh u ám cho đất nước Việt Nam với sách lược bành trướng như "tầm ăn dâu" của Trung Cộng, nay đã rõ nét. Ngày xưa Trung Hoa xâm lược các nước lân bang bằng vũ lực, thì ngày nay họ chiếm nước khác bằng GIẤY, là một hình thái xâm lược "hiện đại" đang được Bắc Kinh áp dụng.

"Khôn nghề bán nước là khôn dại.
Dại chống ngoại xâm, ấy dại khôn".

Trung Cộng là thầy của đảng Cộng Sản Việt Nam, ở sát nách, nên còn lạ gì đảng nầy là một tập đoàn "thượng đội hạ đạp", có truyền thống liếm chân ngoại bang từ thuở mới lập đảng, qua cái gương "xạo ke, xạo xe, đại xạo xe-bán nước, bán nước, đại bán nước" của chủ tịch Hồ Chí Minh. Do đó, sau nầy, việc Trung Cộng lấn lướt tới, uy hiếp ngư dân Việt Nam, bắn chết nhiều đợt ngư phủ, bắt người và đòi nạp tiền chuộc, cứ thế mà tiến lên, khi biết được tận tim đen bản chất của tập đoàn đàn em Hồ Chí Minh là hèn. Hành động của Trung Cộng chẳng khác nào cướp biển, là thứ cướp biển "hiện đại" với lực lượng hải quân, có bộ ngoại giao sau lưng, không ai dám đụng tới. Thế mà Việt Nam im lặng, hay có khi dân chúng phản ứng mạnh thì bạo quyền hụ hợ vài tiếng cho có lệ, bị lấn lướt mà không dám thưa kiện, thế mới nhục nhả. Trước đây, khi hai bên thù nghịch với nhau, bị Trung Cộng dạy cho bài học vùng biên giới vào năm 1979, đảng Cộng Sản Việt Nam cũng nín khe, không dám đưa ra khiếu nại ở Liên Hiệp Quốc; nay thì tình hữu nghị thắt chặc, tập đoàn Bắc Bộ Phủ càng nhu nhược hơn, chắc chắn họ không bao giờ dám làm gì, cứ đàm phán song phương cho qua chuyện và tiếp tục bị ép dâng đất, cứ thế mà phát huy tới khi nào nước Việt Nam trở thành một vùng đất tự trị nằm trong nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, thì công lao ngàn năm dựng, giữ nước của tiền nhân tan tành như mây khói chỉ vì đám phản nước hại dân nầy gây ra.

Trên thế giới, các nước có luật bảo vệ kiều dân mỗi khi có rắc rối, ngay cả những kẻ buôn bán bạch phiến cũng được nhiều chính phủ lưu tâm, can thiệp với nước giam cầm với khả năng và quyền hạn; nước Úc đã cứu nhiều người Úc gốc Việt thoát án tử hình khi bị bắt ở Việt Nam vì tội chuyển vận ma túy. Hải Quân Trung Cộng bắn chết ngư dân Việt Nam ngay trên lãnh hải của mình, vì Trung Cộng được đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam hiến tặng vùng lãnh hải, những công dân nước Việt bị đưa làm lao nô ở Mã Lai, Nam Dương, Đài Loan, Nam Hàn....mỗi khi bị hà hiếp thì nhà nước lấy câu "im lặng là vàng", ngay cả một số kiều dân Việt kẹt giữa hai làn đạn Lebanon và Do Thái, cũng không được bộ ngoại giao Việt Nam giúp đỡ, đảng chỉ biết đưa người làm lao nô để lấy tiền, là đạo đức cách mạng "đem con bỏ chợ". Mới đây trong kỳ Á Vận Hội, tổ chức ở Thái Lan, trọng tài xử ép lực sĩ đô vật Việt Nam nhiều lần, lộ liễu, thế mà Việt Nam vẫn nở nụ cười cầu tài, sau khi trọng tài tuyến bố là sai lầm nhưng vì muốn dành chiếc huy chương cho nước chủ nhà. Tức là nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chỉ là con rồng giấy Á Châu, ngay cả Thái Lan còn ăn hiếp.

Đối với dân Việt Nam trong nước, đảng thẳng tay đàn áp, cướp của, giết người, mạnh tay các nhà đối kháng dân chủ ôn hòa, đàn áp tôn giáo; nếu cần bắt những nhà đấu tranh để làm con tin, gây áp lực với Hoa Kỳ, Liên Âu để kiếm tiền...dân oan khiếu kiện càng gia tăng ở các thành phố lớn Saigon và Hà Nội, nhưng đảng bình chân như vại, đúng là lũ khôn nhà dại chợ. Họ coi chuyện cướp của, giết người là chính sách của đảng, nhờ những đảng viên lấy được đất của dân, giàu có, ăn trên ngồi trước là thành phần tuyệt đối trung thành với đảng để được ban cấp quyền ăn cướp hầu gia tăng tài sản càng nhiều. Sau nhiều năm lấn đất, ép những tên "thượng đội hạ đạp" dâng thêm đất, đảo, vùng biển. Nhà cầm quyền Trung Nam Hải mới đây công khai thành lập một huyện thuộc tỉnh Hải Nam, bao trùm ba quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Trung Sa là một thực tế đau lòng cho dân tộc. Vẫn như cũ, đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ phản ứng chiếu lệ bằng vài ngôn từ ngoại giao, như họ từng làm trong nhiều vụ ngư dân bị hải quân Trung Cộng giết, bắt làm con tin. Tuy nhiên, lần nầy thì tinh thần dân tộc trổi dậy, nên ở Hà Nội có hơn 250 sinh viên biểu tình trước sứ quán Trung Cộng và ở Saigon cũng diễn ra ở lãnh sự nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, theo một người trong nước là nhà báo Trần Dũng Tiến, có mặt trong đoàn biểu tình cho biết trên đài phát thanh SBS trong buổi phát thanh ngày 11-12-2007, con số người lên tới khoảng 1 ngàn.

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã bán nước từ năm 1958, đến nay nước Việt Nam bị mất nhiều đất, biển, hải đảo, trong tương lai nếu đảng nầy còn cầm quyền thì sớm muộn gì nước Việt Nam cũng trở thành một huyện tự trị (trên nguyên tắc hành chánh) như Tây Tạng, Hồng Kông.....vị trí chiến lược của Việt Nam hiện nay không đáng kể, khi Trung Cộng vói bàn tay lông lá thu được Miến Điện, có ảnh hưởng đến các nước trong khu vực như. Miên, Thái Lan, Mã Lai, Nam Dương, Tân Gia Ba....Việt Nam chẳng những không trở thành nút chận chống sự bàng trướng của"Bọn lưu manh bành trướng Bắc kinh", có thể được Hoa kỳ sử dụng trong tương lai, trái lại đang bị Bắc Kinh bao vây và chỉ có con đường ra biển Đông, nhưng Trung Cộng lại thọt hai ngón tay vào yết hầu là quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, hết phương cựa quậy. Người ta còn nhớ trong cuộc xung đột biên giới Việt-Trung, Trung Cộng ra thông báo cấm tất cả những máy bay nào xuất hiện trên không phận của 2 quần đảo trên, nếu vi phạm là bắn hạ ngay, tức là hải đảo, vùng biển đã bị mất từ lâu.

Trong một gia tộc, có đứa con hư hỏng, mê bài bạc, ăn chơi, đĩ điếm, bán dần đất tổ tiên để thỏa mãn thú tiêu khiển, thì người trong gia tộc phải có thái độ quyết liệt, dứt khoát để ngăn chận. Đầu tiên là tước quyền pháp lý để cho hắn không có thể tiếp tục bán đất đợ nhà cho ngân hàng hay người khác. Do đó,
đối với tình hình nguy hiểm hiện nay, công việc đầu tiên của dân Việt Nam là "LÔI CỔ BỌN CỘNG SẢN VIỆT NAM" ra khỏi chính quyền càng sớm càng tốt, để chúng không còn đủ tư cách pháp nhân để ký kết những hiệp ước dâng đất cho Trung Cộng nữa, kẻ thù gần là Đảng Cộng Sản Việt Nam, cần phải "giành lấy chính quyền về tay nhân dân" trước khi nói đến chuyện chống ngoại xâm. Cũng giống như quan điểm của Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất: giải quyết quốc nạn trước, khi quốc nạn hành thông, là pháp nạn đương nhiên được giải trừ. Nếu không có được một chính quyền dân chủ, thì đừng nói đến chuyện lấy lại đất đai mà Trung Cộng đã chiếm từ năm 1958 đến nay.

Người Việt hải ngoại rất đau lòng, nhưng không thể làm gì, sức mạnh lật đổ bạo quyền Cộng Sản nằm trong tay của hơn 84 triệu người trong nước, chứ không ai cứu mình cả. Những đảng viên Cộng Sản thức tỉnh, có chút lương tri, nhìn thấy nguy cơ mất nước gần kề, hảy sát cánh cùng đồng bào, đứng chung hàng ngũ để cũng nhau "diệt Cộng cướp nước", họ sẽ được đồng bào tha thứ và chấp nhận trở thành người dân nước Việt; bằng ù lì, thì khó ăn nói sau khi đảng Cộng Sản sụp đổ, đương nhiên đắc tội với dân tộc, lịch sử. Người Việt hải ngoại chỉ có khả năng vận động chính trị để hổ trợ cho đồng bào trong nước đứng lên làm cuộc cách mạng quét sạch lũ bán nước Cộng Sản, đồng thời những chất xám hải ngoại cũng có khả năng tìm hiểu luật công pháp quốc tế để làm luận điểm đòi lại những vùng đất đai bị đảng Cộng Sản dâng cho Trung Cộng để được bảo kê quyền lực và ngày nay hơn 300 tên đảng viên cao cấp (kể cả sư quốc doanh Thích Trí Tịnh) trở thành triệu, tỷ phú đô la Mỹ. Chìa khóa nằm trong tay người dân, đảng Cộng Sản không do dân bầu ra, chỉ là thiểu số tự phong trong cơ cấu nhà nước, nên họ không có tư cách pháp nhân là đại diện cho quốc gia để ký kết bất cứ hiệp ước, văn bản nào với quốc tế. Hãy cùng nhau làm cuộc cách mạng, cứu nước, đầu tiên là giựt sập bọn bán nước cho ngoại bang; bản chất của đảng Cộng Sản là khiếp nhược, truyền thống theo như tư tưởng Hồ Chí Minh, sự phản ứng chiếu lệ của đảng rất dễ hiểu, vì đảng đả nhận Trung Cộng bảo trợ, đâu dám nói mạnh.

"Nay chẳng lẽ ngồi đàn những bản.
Vong quốc ca cho bạn bè nghe.
Chi bằng ta hãy hợp quần.
Cùng nhau đoàn kết, đặng khoe sức hùng"
(đức Thầy Huỳnh Phú Sổ).

Đảng Cộng Sản Việt Nam có quá trình làm tay sai ngoại bang: thời Tàu Tưởng cử tướng Lư Hán sang giải giới Nhật năm 1945, Hồ Chí Minh phát động tuần lễ vàng toàn quốc, thu hơn 3 tấn, dâng cho Tàu để được sự ủng hộ, kiếm thêm vũ khí (Hồ còn làm một bàn hút á phiện bằng vàng y để tặng tướng Tàu). Sau nầy, thờ Mao Trạch Đông, sẵn sàng đem dâng tất cả những thứ gì, kể cả đất đai cho quan thầy; điển hình là thời Hồ Chí Minh còn sống, lúc Hoa Kỳ dội bom miền Bắc để trả đũa hành động gây chiến ở miền Nam, Mao Trạch Đông lấy cớ sang giúp cho Việt Nam làm hầm trú ẩn bom đạn cho đám con cháu đảng viên trung ương, nhưng mục đích tối hâu là để đào kho vàng do Tôn Sĩ Nghị hốt hoảng bỏ chạy vào năm 1789, khi vua Quang Trung đánh thần tốc, mang về không kịp, nên chôn ở núi Thiên Thai. Mao Trạch Đông là tên đại ma đầu, hắn biết rất rõ cuộc đời bê tha của đàn em Hồ Chí Minh,
ngay từ thời chiến tranh với Pháp, lợi dụng tình hình rối ren của Việt Nam, quân của Mao đã dời nhiều cột mốc biên giới sâu vào lãnh thổ, chứ chẳng phải đợi đến sau nầy thực hiện việc cắm lại móc biên giới mới mất đất. Hồ Chí Minh biết rõ nhưng ngậm bồ hòn làm ngọt, lý do là Mao Trạch Đông hù dọa sẽ phanh phui đời sống tình dục của Hồ cho thiên hạ biết, chỉ có nước độn thổ mới hết nhục. Một việc làm Hồ sợ nhất là Mao từng Hồ sang Trung Nam Hải để ăn chơi với những thiếu nữ vị thành niên, thưởng thức những món cao lương mỹ vị, hút á phiện...trong thú vui vua chúa. Những chuyện nầy là thứ tối kỵ đối với thần tượng "cha già dân tộc", nên Hồ đành phải tuân theo bất cứ yêu sách nào của Mao Trạch Đông đưa ra, chắc có lẽ vụ Phạm Văn Đồng ký kết văn bản năm 1958 cũng là có lý do sâu xa bên trong?. Sau nầy, không biết tên tổng bí thư gốc bộ đội ngố Lê Khả Phiêu có sang Trung Cộng ăn chơi theo kiểu" Đế vương" do đàn em của Mao chiêu đãi, gài bẩy, nên ký kết nhiều hiệp ước dâng đất, đảo, vùng biển cho Tàu từ năm 1999 đến 2000?. Hán Tộc ngoài nghề cầm nhầm bản quyền, làm hàng giả, hàng nhái; còn có mặt mạnh là đi lòn cửa sau rất điêu luyện, nên các nước có nạn tham nhũng cao thì giới tài phiệt Tàu có nơi làm ăn khắm khá, rồi bàn tay lông lá của Bắc Kinh mò tới khuynh đảo cả chính quyền. Ngay cả Hoa Kỳ, người ta đặt nghi vấn về những món tiền vận động ứng cử của ông Bill Clinton là do tình báo Trung Cộng đi lòn phía sau qua người giao dịch là John Huang kết thân với ông ta, nên sau nầy chính sách của ông Bill đối với Trung Quốc là "giơ cao đánh khẽ"?. Hoa Kỳ mà còn như thế, thì tập đoàn Cộng Sản Việt Nam, vốn là thành phần tham lam vô chừng, chắc chắn khó tránh khỏi bàn tay lòn trôn của Trung Cộng, nên đảng lỡ ngậm tiền thì làm sao dám há miệng phản đối!

Hãy nhìn những dân tộc trong khu vực: Tân Gia Ba đất nhỏ, dân không đông, Nhật Bản diện tích xấp xỉ Việt Nam lại thiếu tài nguyên, họ tan tác sau đệ nhị thế chiến. Thế mà sau thời gian vài thập niên, trở thành những con rồng Á Châu, được thế giới và các nước trong khu vực kính nể. Trong khi Việt Nam vẫn là con rồng giấy, cũng vào WTO, rồi hội viên không thường trực Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc. Nhưng uy tín là con số không, nguyên do chủ yếu chính là cái đảng cướp Cộng Sản và tên lãnh chúa Hồ Chí Minh gây ra. Dân tộc Việt Nam không hèn, nhưng chính quyền nhu nhược là nguyên nhân đưa đến nhiều thiệt thòi quyền lợi.

Trong quá trình lịch sử, dân tộc Việt Nam từng đánh bại tất cả những thế lực xâm lăng từ phương Bắc để bảo toàn lãnh thổ. Khiến giống Hán Tộc tức giận vì không chiếm được đất và đồng hóa như họ đã thành công với nhiều sắc tộc lân bang. Người Việt Nam kính trọng những bậc anh hùng dân tộc, nhưng chỉ có Hồ Chí Minh là kẻ mất dạy, dám sánh hành động phản dân hại nước của hắn như Đức Thánh Trần Hưng Đạo đánh thắng quân Nguyên qua một bài thơ đầu ngạo mạng khi hắn đi ngang qua đền Kiếp Bạc.
Ngày nay chỉ có Nguyễn Gia Kiểng, người cầm đầu nhóm Thông Luận (nay là Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên) trân tráo nhục mạ anh hùng dân Tộc Quang Trung trong quyển Tổ Quốc Ăn Năn. Chắc chắn quyển sách nầy được Bắc Kinh đánh giá cao là trả thù dùm cho tổ tiên của họ? Người viết đề nghị tác giả nên tặng quyển sách nầy cho các chủ nhân "Ao Cá Bác Hồ" để họ phát cho khách đến "xử lý" xong nhớ bỏ vào thùng, vì cá Vồ không có khả năng tiếp thu thứ nầy nhé!

Trương Minh Hòa



No comments:

Post a Comment