Friday, April 4, 2008

Bài Học Mới Việt Tân

BÀI HỌC MỚI VIỆT TÂN & KINH NGHIỆM CŨ VIỆT MINH.
Trương Minh Hòa

Đại Ma Đầu Hồ Chí Minh, là tên tay sai đắc lực của ngoai bang Liên Sô, được đào luyện từ trường dạy khủng bố, lừa đảo tên là đại học Đông Phương, nên kể từ khi được quan thầy cho xuống núi để gây đại họa cho dân tộc, tung ra hoạt động ở Á Châu, hắn áp dụng kỹ thuật tuyên truyền có bài bản từ sư phụ tận tình chỉ dạy, rút ra từ chủ thuyết Marx Lenin, với sở trường là dùng nhiều thủ đoạn lừa bịp và đã thành công nhờ quần chúng chưa nhận rõ bộ mặt thật của chủ nghĩa, đảng cướp Cộng Sản và những tên tướng cướp đội lớp cách mạng; từ đất Trung Hoa sau những năm hoạt động bí mật cho phong trào Cộng Sản Quốc Tế được ngụy trang dưới danh nghĩa yêu nước, nên một số tổ chức quốc gia lầm lẫn; đồng thời trên đất khách, hắn cũng đã từng có nhiều quan hệ tình dục với nhiều phụ nữ, kể cả đầy tớ gái trong dinh của tên tướng Tàu, bộ hạ của Mao Trạch Đông Lùn Văn ở tỉnh Vân Nam, trong thời gian tá túc ở đây chờ thời cơ. Đến khi trở về Việt Nam, hắn lợi dụng lòng yêu nước, nhu cầu độc lập tự do, thoát khỏi bàn tay thực dân Pháp để gầy dựng đảng Cộng Sản. Từ một thiểu số trong các tổ chức lớn như Đại Việt Quốc Dân Đảng, Việt Nam Quốc Dân Đảng ...

Hồ Chí Minh đã lòn vào tổ chức Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, do nhà ái quốc Hồ Ngọc Lãm, cùng với những người tâm huyết thành lập ở đất Trung Hoa. Vào năm 1944, Nhật đổ bộ vào Đông Dương, thì gã Nguyễn Sinh Cong trở về Việt Nam với cái tên Hồ Chí Minh, hắn tiếm đoạt danh hiệu, tổ chức, hất Nguyễn Hải Thần, là nhân vật có nhiều uy tín thời ấy. Đến năm 1945, để có được danh chánh ngôn thuận nhằm thực hiện những mục tiêu nhuộm đỏ Đông Dương, tạo thế đứng cho khối Cộng Sản Quốc Tế trong tương lai, chính phủ liên hiệp Quốc-Cộng ra đời, và Hồ Chí Minh lợi dụng danh nghĩa để mật ước mời thực dân Pháp sang cai trị lần thứ nhì qua cái hiệp ước Sainteny tại Fontainbleau ngày 4-6-1946. Sau đó, khi Pháp đổ bộ tái lập chế độ thực dân, thì Hồ là kêu gọi toàn quốc kháng chiến. Một thời gian ngắn, cái chân tướng Cộng Sản bị lộ dần dần, tên Hồ Chí Minh bèn tuyên bố giải tán đảng Cộng Sản để thành lập cái hội Nghiên Cứu Mác Xít, nghe qua tưởng đâu là tổ chức nghiên cứu, hiền lành, mang tính cách văn hóa, văn học. Lúc giải tán thì trong tay Hồ chỉ có khoảng 5 ngàn đảng viên nồng cốt, thế mà trong bóng tối, đảng Cộng Sản vẫn âm thầm hoạt động, phát triển, những vụ ám sát, thủ tiêu thường xảy ra khắp nơi, mục tiêu là những người lãnh đạo, có uy tín trong các đảng phái quốc gia; cho nên số đảng viên tăng dần, sang 1946 thì tăng lên đến 15 ngàn, năm 1947 lên 20 ngàn, năm 1948 lên đến 700 ngàn, đến năm 1951 xuất đầu lộ diện với cái tên hờ là"Đảng Lao Động Việt Nam" thì Hồ có đến 760 ngàn đảng viên khắp nơi, thế mới biết Cộng Sản là tổ chức gian manh, nói một đàng làm một nẻo, khi biết được con ác quỷ hiện nguyên hình, với đầy đủ nanh vuốt, thì coi như quá trễ, hậu quả tai hại, kéo dài cho đến ngày nay trên đất nước Việt Nam.

Sau năm 1975, ở hải ngoại có một số tổ chức kháng chiến, phục quốc, chủ trương dùng quân sự để giải phóng đất nước như: Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc Quân do trung tá Võ Đại Tôn ở Úc Châu phát động, Lực Lượng Biên Thùy Đông Dương với chuẩn tướng Nguyễn Văn Chức, Mặt Trận Quốc Dân do thượng nghị sĩ Phạm Nam Sách phát động, Chính Phủ Việt Nam Tự Do với Nguyễn Hữu Chánh ... nhưng cái tổ chức mang tên dài nhất và cũng gây ồn ào, tranh cãi, lộn xộn nhất sau 1975 là Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam do phó đề đốc Hoàng Cơ Minh thành lập vẫn còn tồn tại, hoạt động sau vài lần thay tên theo mô thức" bình mới rượu cũ", không khác gì đảng Cộng Sản Việt Nam do Hồ Chí Minh thành lập, thay đổi tên nhiều lần, có lúc giải tán, rồi Đảng Lao Động Việt Nam sau 1954 ở miền Bắc, vào miền Nam sau hiệp định Geneve thành Đảng Nhân Dân Cách Mạng Việt Nam và sau 1975 thì trở về cái tên cúng cơm:" Đảng Cộng Sản Việt Nam". Mặt Trận Hoàng Cơ Minh có chiến khu làm cảnh ở Thái Lan, có tổng vụ hải ngoại và tổ chức mang tên Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến để lo về tài chánh và sự ủng hộ từ quần chúng hải ngoại. Nhìn dàn giá bề ngoài, những người chưa có kinh nghiệm, ngây thơ, lầm tưởng đây là một tổ chức khá qui cũ, có tầm vóc nhất so với các tổ chức khác, nhưng ai ngờ, đây là tổ chức" tốt mả rả đám", với gia đình trị họ Hoàng gồm Hoàng cơ Long, Hoàng Cơ Định, nắm giữ quyền lực và hàng triệu tiền đóng góp yểm trợ kháng chiến của đồng bào hải ngoại. Có thể nói là những người đứng ra thành lập tổ chức có khả năng thu phục quần chúng bằng lừa bịp, khai thác tâm lý yêu nước của những người Việt tỵ nạn, nên lúc đầu nhận được sự ủng hộ nồng nhiệt từ vật chất đến tinh thần, một thời được nhiều người tin tưởng vào Mặt Trận là một tổ chức có tần vóc, mạnh nhất, có kế hoạch, sách lược, được thổi phòng qua các cơ quan truyền thông là tờ báo Kháng Chiến, và nhiều nơi có các tờ báo khác yểm trợ, các cơ sở Mặt Trận. Như cây kim dấu trong bọc để lâu ngày cũng lòi ra, nên đợt Đông Tiến 1 với anh hùng Đồng Bò Nguyễn Văn Phùng hy sinh, có làm lễ truy điệu trọng thể khắp nơi, đương nhiên là tổ chức nhận được những món tiển ủng hộ cho những người vì nước quên mình trong các nơi có người Việt định cư; cái chết của anh hùng Đồng Bò thật hào hùng nhưng kẻ hưởng nhiều lợi lộc từ cái chết ấy cũng như nhiều các chết khác của những người yêu nước thật sự, vì bị lầm lẫn đi theo, chính là anh em nhà họ Hoàng ở hải ngoại có nhiều tiền hơn. Đông Tiến 2 vào năm 1987 diễn ra trong thầm lặng, nhưng được các cơ sở Mặt Trận khắp nơi theo sát, yểm trợ, lần nầy phó đề đốc Hoàng Cơ Minh và nhiều kháng chiến quân hy sinh, bị bắt...và được Mặt Trận dấu nhẹm đến hàng chục năm với những lý do không đứng vững. Đông Tiến 3 với Đào Bá Kế, liều mạng trở về nước từ năm 1989, nhưng đường về quê lắm chông gai, vì Mặt Trận không có kế hoạch, nên nhiều kháng chiến quân bị bắt, nằm trong nhà tù tới ngày nay, chưa nghe ai ngó ngàng tới.

Mặt Trận Hoàng Cơ Minh với con số kháng chiến quân ít ỏi chừng vài trăm người ở mặt trân chính nơi biên thùy, là thực tế, trái với thời kỳ vào những năm đầu lập chiến khu, họ tuyên bố có tới hơn 10 ngàn người, con số thổi phòng quá đáng, là điều gian dối, làm mất uy tín của tổ chức. Chính vì cần nhân sự nên Mặt Trận thu nhận người vào chiến khu bừa bãi, là cơ hội ngàn vàng cho gián điệp Cộng Sản xâm nhập: ngoài những người tại các trại tỵ nạn Thái Lan tình nguyện, một số ít từ hải ngoại trở về chiến khu, còn có những bộ đội Cộng Sản đào ngũ từ đất Miên, nên ba đợt chiến dịch Đông Tiến hình như đã bị Cộng Sản biết trước, chận đánh, thế mới tai hại; dù Mặt Trận có những qui luật rất gắt gao theo như quyển hồi ký Hành Trình Người Đi cứu Nước của kháng chiến quân Phạm Hoàng Tùng, nhưng sự tổn thất nhân mạng khó tránh khỏi, cho nên Mặt Trận đã thật sự tan rã ngay trên vùng đất khách sau ba đợt Đông Tiến, chớ không thể xâm nhập vào quê hương. Tuy vậy, bộ phận hải ngoại là nơi hoạt động"chống Cộng mạnh nhất" và ít nguy hiểm nhất, như lính kiểng, lính cậu, lính văn phòng ở hậu cứ thì ít bị ăn đạn hơn là lính tác chiến; một điều chắc chắn là Cộng Sản Việt Nam không thể mang những sư đoàn thiện chiến như 304, 302, 320, 308 ... công an, vượt biên giới đến Hoa Kỳ, Úc, Âu Châu ... để đánh như họ đã thực hiện ở trên đất Lào qua 3 đợt Đông Tiến. Chính cái Mặt Trận" kháng chiến giải thể chế độ Cộng Sản" trên chiến trường ở hải ngoại nầy không nguy hiểm, dể hoạt động, gây được thanh thế, danh vọng cá nhân mà có một số người tham gia, ngày nay vẫn chưa buông, vẫn một lòng trung thành; dù có một số người nồng cốt như đại tá Phạm Văn Liễu, là tổng vụ trưởng hải ngoại, đã" trả lại ta sông núi" sau thời gian hợp tác, Tiến sĩ Cao Thế Dung cũng" tạ từ trong đêm" và được lãnh viên đạn chí mạng vào đầu, Đại tá Cảnh Sát Trần Minh Công, phát ngôn viên Mặt Trận cũng biệt tích giang hồ từ lâu ... Một tổ chức có mục đích tối hậu là" giải thể chế độ Cộng Sản" nhưng lại không có thực lực trong nước, thì làm sao thắng được giặc, muốn bắt cọp phải vào tận hang ổ, tổ chức chống Cộng mà không tiếp cận với kẻ thù, thì làm sao có thể đem tự do dân chủ cho dân? Chẳng lẽ" đánh võ mồm" thì biết đến bao giờ mới thấy được nước Việt Nam có tự do dân chủ thật sự?. Đã lỡ lên lưng ngựa, những người lãnh đạo Mặt Trận cố gắng đưa ra những phương hướng hoạt động nhằm cứu vãng tình hình, và họ đã thành công lúc đầu; đó là việc thành lập những "cánh tay nối dài" sau ba đợt chiến dịch hoàn toàn thất bại nhằm tung hỏa mù khỏa lấp chuyện suy yếu ở tiền tuyến bằng cách phô trương sức mạnh ở hậu phương, là một chiến trường không cần thiết, nhưng có lợi về mặt tài chánh và có khả năng thu hút nhân sự hải ngoại, chờ thời cơ; cho nên những tổ chức ngoại vi như Liên Minh Việt Nam Tự Do, Hội Chuyên Gia Việt Nam ... sau thời gian hoạt động ồn ào bằng truyền thông, mà người ta gọi là" đánh giặc bằng mồm". Cuối cùng, nhắm không ổn, bèn giải tán Mặt Trận, các tổ chức và gom lại thành Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng, gọi tắt là đảng Việt Tan; sau đó vì nhận thấy có sự sai hướng, hay vì tranh chấp nội bộ về quyền lợi từ những người lãnh đạo cao cấp trung ương, nên đảng nầy lại chia thành 2 cánh, cũng do hai anh em nhà họ Hoàng: cánh Hoàng Cơ Định, Nguyễn Kim, Đổ Hoàng Điềm, Lý Thái Hùng bị cánh Trần Xuân Ninh, Hoàng Cơ Long cho là" đi lệch hướng" nên đảng viên từ các cơ sở cũng tự động phân hai, đã suy yếu, nay lộn xộn từ trong nội bộ, thì sức mạnh suy giảm rất nhiều; từ đó có nhiều người sáng mắt, không còn hoạt động trong hàng ngũ tổ chức nầy nữa, nhưng cũng còn một số vẫn trung thành với nhiều lý do thầm kín bên trong. Do không có lực lực ở trong nước, nên vào cuối năm 2007 đảng Việt Tân đành phải cử 4 cán bộ cao cấp về Việt Nam để" rải truyền đơn" để cố tình cho bị bắt nhằm gây tiếng vang, rồi được đảng" khoan hồng tha về", nên không thể thuyết phục được những người có nhiều kinh nghiệm, đây chỉ là trò ảo thuật vụn về, không có kết quả gì, trái lại còn làm cho đảng mất thêm uy tín. Nhìn chung với sự so sánh, Đảng Việt Tân ngày nay là một tổ chức cũng có những điểm tương đồng như Mặt Trận Việt Minh ngày xưa như:

1. Có chiêu bài để thu hút quần chúng: Việt Minh dùng chiêu bài yêu nước, đánh Tây...còn Việt Tân cũng chống Cộng, lý tưởng quốc gia, cũng dưới bóng lá cờ vàng ba sọc đỏ, nhưng bên trong có những hoạt động chống Cộng nhẹ nhàng, không quyết tâm; chống Cộng kiểu nầy thì đảng Cộng Sản rất mừng, và họ cũng có thể còn khuyến khích, hổ trợ ngầm để tiếp tục chống, đảng không hề hấn gì mà sau nầy còn có thể tạo được thế đứng tại hải ngoại, ngay trong thành trì của người Việt tỵ nạn và từ đó tiến công, nhuộm đỏ, do chính chủ trương chống Cộng của Việt Tân, được hiểu ngầm là tiếp tay với Cộng Sản qua những chiến lược chống Cộng thiếu quyết tâm, nhẹ nhàng, nửa vời, thì làm sao có thể dẹp được bọn Việt Cộng, đón gió càng ngày càng đông, trà trộn ở các cộng đồng hải ngoại. Trong nhiều năm qua, người của tổ chức nầy hay dùng câu:" cực đoan, quá khích" để bài bác những người, tổ chức" quyết tâm chống Cộng". Đó là lối chụp mũ khéo léo, nhằm trét cứt vào mặt những người quyết tâm chống Cộng, trong nước gọi là" bọn phản động" thì hải ngoại bị cho là" cực đoan, quá khích", đồng hóa với những người trong tổ chức" Hồi Giáo Cục Đoan, quá khích"; trong khi đó, họ được coi là" cấp tiến" là tổ chức chống Cộng có sách lược, mà những người trong tổ chức tin đây là nơi tốt nhất để đấu tranh giải thể chế độ Cộng Sản tại Việt Nam, một cách ôn hòa, như ông Đạo Dừa trước 1975 thường nói câu" bất chiến tự nhiên thành"; đây là lối đấu tranh chống Cộng" cà rịt cà tang", thời cơ chủ nghĩa, nằm chờ sung rụng thì làm sao thấy được quê hương có tự do? Và tại hải ngoại cũng khó ổn định khi bọn gián điệp, nằm vùng, tay sai luôn luôn rình rập đánh phá. Lối chống Cộng nầy không phải là đường lối tốt, trái lại họ có những việc làm lợi cho Cộng Sản như: biến ngày quốc hận 30-4 thành diễn hành cho tự do, ngày gỗ tổ Hùng Vương thành quốc khánh.. cho nên trong các cuộc biểu tình chống Văn Hóa Vận, những tên đầu sỏ thăm viếng, những hội đoàn e ngại sự có mặt của các thành viên đảng Việt Tân, có khả năng làm mất đi ý nghĩa, mục tiêu khi họ mang những tấm bích chương có màu sắc có vẻ rất ư là" hòa hợp hòa giải" với màu xanh dương đậm, chữ trắng, tương phản với những bích chương nền vàng, chữ đỏ của các hội đoàn, cộng đồng. Những câu như " dân chủ cho Việt Nam, đấu tranh nhân quyền cho Việt Nam..." nhẹ nhàng, phủi bụi những tên gian manh, lì lợm của đảng Cộng Sản phái ra làm công tác; trong khi các hội đoàn có câu" đả đảo Cộng Sản"...trong một cuộc biểu tình, trong khi các tổ chức quyết tâm bằng biểu ngữ, tiếng hô vang dậy, thì những thành viên Việt Tân vẫn biểu tình bất bạo động như" ông phỏng đá" của Nguyễn Khuyến, đôi khi họ còn có sáng kiến" đặt bàn xin chữ ký", biết có nộp hay không? Nếu có nộp thì có ai biết có kết quả?. Một thủ đoạn từng xảy ra thời tranh tối tranh sáng: thời chính phủ Trần Trọng Kim mới ra đời, tại các thành phố lớn, dân chúng tự động tổ chức những cuộc biểu tình biểu dương lực lượng, thì vài tên Cộng Sản mang lá cờ đỏ, sao vàng trà trộn, phát phới, làm như có đông lắm, rời bắn vài phát súng thị uy, sau đó tuyên truyền là" quần chúng biểu dương lực lượng ủng hộ Hồ Chí Minh". Cho nên, những cuộc biểu tình nào có mặt của Việt Tân cũng được các cơ quan truyền thông của họ" đánh bóng" và quan trọng hóa như là lực lượng nồng cốt qua hình ảnh, bài viết đề cao người của Việt Tân; nếu không biết rõ, lười biếng suy luận, thì dễ tin là cuộc biểu tình do Việt Tân" chủ trì". Đó là kỷ thuật tuyên truyền, được Hồ Chí Minh thực hiện, nay có khả năng lập lại ở hải ngoại.

2. Bành trướng thế lực bằng cách xâm nhập vào các tổ chức đã có sẵn: Tổ chức đảng Cộng Sản Việt Nam lòn vào Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội, rồi dùng thủ đoạn gian manh, ám sát, thủ tiêu, hất chân những người quốc gia, nồng cốt, sau cùng biến tổ chức thành công cụ cho đảng Cộng Sản. Đảng Việt Tân cũng thế, tại hải ngoại, vì không có đủ thực lực, lại không được quần chúng ủng hộ sau những việc làm mờ ám từ thời Hoàng Cơ Minh còn sống đến nay; do đó Việt Tân áp dụng phương thức xâm nhập như Hồ Chí Minh, len lõi vào các tổ chức quốc gia, hội đoàn, nhất làm tìm cách nắm các tổ chức Cộng Đồng Người Việt Tự Do qua hình thức bầu cử, rồi dần dà đưa tổ chức có những hoạt động phù hợp với đường lối của đảng. Cho nên tại hải ngoại mới có hai câu:

"Việt gian, Việt Cộng, Việt Tân.
Ba thứ nhập lại, nát tan hội đoàn".

Người của đảng Việt Tân đa số là thành viên cũ của Mặt Trận, các tổ chức râu ria, họ có thể là quân nhân cán chính, sinh viên, dân chúng....tham gia đảng vì nhiều lý do, đại khái như:-lỡ theo nên phải tiếp tục-được chia chác quyền lợi-ham danh- mù quáng không nhìn thấy nên tưởng đây là tổ chức tốt, có lập trường- Có thể có cả những tên Cộng Sản nằm vùng, thành phần đón gió biết được nhu cầu nhân sự không nhiều vì quần chúng không ủng hộ nên gia nhập vào ( như Hoàng cơ Minh trước đây đã từng chiêu mộ một số bộ đội Cộng Sản đào ngũ và trở thành kháng chiến quân).... Có thể đã có một số tổ chức đã nếm mùi xâm nhập, ảnh hưởng của đảng Việt Tân qua các thành viên trong hội, muốn đưa cách đấu tranh của Việt Tân vào để thuyết phục và biến hội đoàn thành tổ chức công cụ cho đảng. Tuy nhiên, hoạt động của đảng gây nhiều tranh cải và nghi ngờ, nên từ đó gây nên sự mất đoàn kết ngay trong các hội đoàn cũng chỉ vì Việt Tân, có nguy cơ đưa đến phân hóa. Điều nầy Cộng Sản rất tâm đắc: càng chia rẻ thì sức mạnh càng yếu, và nếu Việt Tân nắm được tổ chức thì Cộng Sản cũng mừng là đảng nầy không có thực lực trong nước, chỉ có ở hải ngoại, có nhiều thuận lợi trong việc thương thảo, hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa.

3. Dùng những người phản tỉnh như là lực lượng chánh: vì ở trong nước không có lực lượng để tiến hành công cuộc đấu tranh, nên đảng Việt Tân không còn con đường nào lựa chọn để tổ chức còn tồn tại, còn có một số người tin khi thấy đảng có quan hệ với nhiều nhà phản tỉnh trong nước. Đảng Cộng Sản Việt Nam thừa biết nhu cầu" cần chống Cộng" của một số đảng yếu như Việt Tân, nên họ dùng" tương kế tựu kế" đưa vào hàng ngũ quốc gia những" tên đặc công đỏ mặc áo phản tỉnh". Đương nhiên là những tên đặc công đỏ nầy được môi trường, lợi thế hoạt động, khỏi cần" trốn tránh, nằm vùng" trong vùng đất quốc gia như sau 1954, chúng hoạt động thoải mái, được các" đầu cầu giao liên" hải ngoại tận tình giúp đỡ để hoàn thành công tác đánh phá, làm suy yếu hải ngoại. Chẳng những không bị chống đối, mà còn được những người quốc gia che chở, binh vực nếu bị tố cáo, phát giác...lý lịch từ một tên khủng bố từng gây biết bao tội ác giết dân, cướp của từ thời" đánh Tây, đánh Mỹ và đại thắng mùa xuân", được đánh bóng như những anh hùng, hay được nhắc đến với danh hiệu" NHÀ CÁCH MẠNG LÃO THÀNH" hay" NHA ĐẤU TRANH DÂN CHỦ, NGƯỜI TÙ LƯƠNG TÂM".... Chính vì thế mà những tên đặc công đỏ vẫn hoạt động, phản tỉnh theo đơn đặt hàng của đảng và được phép lập hội trong nước, xuất ngoại để chống đảng...như vậy là thế giới nhìn thấy, tưởng đâu ở Việt Nam có" tiến bộ, cải thiện về mặt dân chủ và nhân quyền", nên được các nước Tây Phương chi viện, cho vai nhẹ lãi... để từ từ tiến đến dân chủ...nhưng chờ đến cóc mọc râu cũng chưa có dân chủ; trái lại nhờ những người phản tỉnh và những người" hổ trợ phản tỉnh" ở hải ngoại mà nhiều cán bộ cao cấp Cộng Sản trong nước đã trỡ thành triệu, tỷ phú Đô la Mỹ. Thế mới thấy được hình thái đấu tranh tuyệt vời của đảng Việt Tân như thế nào.

4. Chủ trương ngầm hòa hợp hòa giải, vì không có sức mạnh nên đi hai đường để tồn tại. nên phải thỏa hiệp với Cộng Sản; do đó cánh của bác sĩ Trần xuân Ninh phản đối, tách hai cũng có lý do như câu" nằm trong chăn mới biết chăn có rận", nếu điều nầy, người ngoài nói thì ít ai tin, nhưng người từ trung ương tuyên bố, có báo đăng đàng hoàng thì làm sao sai được.

5. Đầu hàng bằng thỏa hiệp chia ghế, mà theo họ thì đây là lối dùng sức mạnh dân cử để chen chân vào quốc hội, chủ trương tiếp cận, rồi từ từ lái chính quyền sang dân chủ. Đây là sách lược" đấu tranh tự sát" nếu được chia ghế trong quốc hội, thì đây là tổ chức bù nhìn, công cụ của đảng. Tánh mạng của những đại biểu gốc Việt Tân nếu không" tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Marx Lenin" thì coi chừng bị ú tim, xe đụng....mà về bên kia thế giới.. đây là lối giải thể chế độ Cộng Sản mang đầy tình tiết của một vở kịch nói trên sân khấu, với đạo diễn là đảng Cộng Sản.

6. Tại hải ngoại, cố gắng lợi dụng các chính khách như dân biểu, nghị sĩ, giáo sư, những người có học vị cao để ủng hộ đảng Việt Tân trong cái gọi là" đấu tranh cho tự do, dân chủ" mà một số người tin là nhờ những người nầy gây áp lực lên bạo quyền Hà Nội. Chính sự ủng hộ của các chánh khách các nước lớn mà đảng Việt Tân thành công phần nào trong việc" tung hỏa mù" để chứng minh là: họ là lực lượng chống Cộng lớn, mạnh nhất, có hậu thuẫn quốc tế; những chiến dịch vận động hổ trợ tù nhân lương tâm ( không rỏ phản tỉnh thật, giả), chữ ký... đã trở thành những hoạt động" chủ yếu" nhưng từ mấy thập niên qua, Cộng Sản vẫn còn, các nhà dân chủ trong nước vẫn còn la lớn mà không thấy hành động, vì hầu hết là về hưu, hay không nắm quyền hành. Nếu người phản tỉnh là người tại chức như Gorbechov thì Việt Nam đã có dân chủ từ lâu. Cho nên, lối đấu tranh nầy, xin được mượn hai câu thơ của những người từng tự hào" với biển cả, anh là thủy thủ":

"Năm năm gõ sét, đau lòng lính.
Sét vẫn còn đây, lính vẫn còn".

Đảng Việt Tân có nhiều thủ đoạn như Mặt Trân Việt Minh ngày xưa: Lợi dụng những người thuộc giới khoa bảng, có học vị cao như bác sĩ, tiến sĩ, giáo sư... để làm bình phong thu phục dân chúng đi theo. Thời Hồ Chí Minh, có nhiều tay khoa bảng như bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, Tôn Thất Tùng....sau nầy có Dương Quỳnh Hoa, kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát, luật sư Nguyễn Hữu Thọ... để lôi cuống quần chúng tin-theo. Ngày nay Việt Tân cũng lôi cuốn một số khoa bảng, phần lớn là giới trẻ ở hải ngoại, vốn thiếu kinh nghiệm về Cộng Sản, sinh hoạt, tổ chức chính trị...họ được một vài khoa bảng lớn tuổi làm" cò mồi", nên tin tưởng đi theo. Cho nên, người ta không ngạc nhiên khi nhìn thấy trong Việt Tân có một số khoa bảng, nhìn mà đau lòng, tiếc cho họ đi lầm đường, chọn lầm tổ chức.

Bài học của đảng Cộng Sản ngày xưa, nay có thể được lập lại ở hải ngoại, là điều cần cảnh giác. Trong bài hát" Không Bao Giờ Ngăn Cách" của Trần Thiện Thanh có câu:" một đời hoa không khi nào hai lần nở" và câu nói chí lý của nhà triết học cổ Hy Lạp là Heraclite là:" không bao giờ tắm hai lần trên cùng một dòng sông", thì chẳng lẽ những người Việt Quốc Gia lại chẳng nhìn thấy những hoạt động chống Cộng cụội của Mặt Trận, các tổ chức ngoại vi và ngày nay đảng Việt Tân hay sao? Nhất là những người thuộc thế hệ từ một rưởi trở lên, dễ bị lừa và lôi cuốn vào tổ chức dỏm, mà ngày xưa ông cha họ cũng đã từng bị lừa. Ngày nay đảng Việt Tân đã ló cái đuôi dài qua việc mở đại hội thanh niên ở Mã Lai, cùng nhau hát bài của Tôn Thất Lập, từ ý thơ của Tố Hữu" Dậy mà đi", nếu không thức tình, họ sẽ áp dụng bài hát đó như ở Huế năm 1968 trong trận Mậu Thân, thì có nước" giả từ gác trọ", không cần dùng đèn điện cực mạnh hay" đêm giữa ban ngày cũng nhìn thấy" sự thật về tổ chức đảng Việt Tân, những ai chưa tỉnh ngủ hãy mở mắt sau cơn" mộng du" và nên lấy câu" người làm sai mà biết sửa sai thì được tha thứ".

Sự có mặt của Việt Tân tại hải ngoại chẳng những không mang lại chút gì ích lợi cho công cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ, vận động chính trị để hổ trợ cho người dân trong nước đứng lên lật đổ bạo quyền; trái lại Việt Tân làm mất niềm tin của người Việt trong và ngoài nước, thật là điều nguy hiểm vô cùng, nhưng đây cũng là điều mà đảng Cộng Sản mong muốn, vì trong tương lai có bất cứ tổ chức đấu tranh thật sự nào ra đời, dù có nhiệt tâm, kiên trì, có sách lược...nhưng quần chúng vẫn hoài nghi, đưa đến thái độ thờ ơ, do những người đi trước làm mất hết lòng tin, đây là cái giá mà người Việt trong nước cũng như hải ngoại phải trả: làm chậm tiến trình dân chủ trong nước do một số đảng phái" chống Cộng để kiếm tiền đô" hơn là vì dân vì nước...

No comments:

Post a Comment