Tuesday, April 8, 2008

"Bác Hồ" là dân oan???


Trần Thanh

Kể từ khi quyển hồi ký "Đêm giữa ban ngày" của nhà văn Vũ Thư Hiên được xuất bản vào tháng tư năm 1997 tại Pháp thì ở hải ngoại bắt đầu có lan truyền một nguồn tin giật gân: bác Hồ là DÂN OAN! Và đến mười một năm sau, năm 2008, thì bỗng nổ ra một quả bom thối khác: con trai bác Hồ, ông Nguyễn Tất Trung cũng là một DÂN OAN! Không những thế, cả dòng họ Nguyễn Tất đều là dân oan! Các bài viết giật gân này đã được hai tác giả là Bùi Tín và Thiên Đức viết và đã được đăng trên hầu hết các tờ báo lớn ở hải ngoại. Thì ra vậy! Bác Hồ, con trai bác Hồ và cả dòng họ nhà bác cũng đều là những dân oan như hàng triệu người dân oan khác trong nước. Vậy mà từ trước đến giờ, người Việt ở hải ngoại không biết, cứ đi quyên tiền lo cứu trợ cho những người dân oan bị mất đất, mất nhà mà bỏ quên gia đình bác Hồ, thật là thiếu sót "tình nghĩa đồng bào" quá! Theo các tác giả nêu trên cho biết, bác Hồ BỊ OAN, BỊ TƯỚC MẤT HẾT QUYỀN LỰC và toàn bộ "tài sản" của bác cũng bị cướp mất sạch! Chẳng hạn như cái tòa Khâm Sứ ở Hà Nội mà giáo hội Công Giáo đang đòi, chính là tài sản của .... bác Hồ! Cả đất nước Việt Nam và 80 triệu nô lệ người Việt cũng chính là "TÀI SẢN RIÊNG" của bác mà người kế thừa chính là ông Nguyễn Tất Trung! Chớ còn ai vô đó! Khỏi cần thử DNA làm chi cho tốn tiền. Cứ việc nhìn tấm ảnh chụp của cậu Trung Khùng ngồi tại cái bàn bằng đá trong hang Bắc Pó là thấy cậu ta giống y chang như "bác" hồi năm 1944 rồi. Chỉ còn thiếu bộ râu cằm phất phơ nữa là giống một trăm phần trăm! Như vậy, việc giáo hội Công Giáo tự ý tuyên bố chủ quyền trên tòa Khâm Sứ cùng lô đất một hectare và muốn đòi lại mà không xin phép cậu Trung là sai nguyên tắc lắm!

Vì sao có nguồn tin bác Hồ là dân oan? Những ai đã bày ra cái trò hỏa mù này? Nhằm mục đích gì? Chúng ta hãy nối các sự kiện lại với nhau và sau đó thử tìm ra câu giải đáp:

  • I/ NỐI CÁC SỰ KIỆN LẠI VỚI NHAU:

SỰ KIỆN 1:

Ông Vũ Thư Hiên đã từng bị bè nhóm Duẩn-Thọ bắt bỏ tù từ năm 1967 đến 1977 vì tội "chống đảng", hay nói cho đúng hơn là "chống Duẩn-Thọ". Cha của hắn là Vũ Đình Huỳnh từng là thư ký riêng của "bác" Hồ, cũng chịu chung số phận, bị bọn Duẩn-Thọ bỏ tù mà không được "bác" can thiệp! Đến năm 1993, hắn xin đi sang Nga làm công tác thông dịch cho một công ty thương mại rồi xin ở lại luôn. Sau đó hắn trốn qua Ba Lan rồi chuồn sang Pháp, xin tỵ nạn chính trị tại Pháp từ năm 1997. Tháng 4 năm 1997, hắn xuất bản quyển "Đêm giữa ban ngày", kể tội tập đoàn lãnh đạo gian ác Duẩn-Thọ và tên đồ tể Trần Quốc Hoàn.

SỰ KIỆN 2:

Tên việt gian Nguyễn Minh Cần là đệ tử của Tố Hữu, người cùng quê ở Huế, được Tố Hữu nâng đỡ, đề bạt làm phó chủ tịch Ủy ban hành chính Hà Nội kiêm thường trực thành ủy Hà Nội. Năm 1962, nhân hắn bị một vụ tai tiếng với cô cán bộ phiên dịch, có nguy cơ bị mất chức, Tố Hữu bèn ra tay cứu hắn bằng cách đề cử hắn đi học trường đảng cao cấp ở Liên Xô. Sau khi tốt nghiệp, hắn xin ở lại Nga, xin "tỵ nạn" bè lũ Duẩn-Thọ, lấy vợ Nga và nằm chèm bẹp ở bên đó để chờ thời. ĐẾN NĂM 1997 THÌ NGUYỄN MINH CẦN LIÊN LẠC ĐƯỢC VỚI HOÀNG MINH CHÍNH Ở TRONG NƯỚC. Vào thời điểm này, "cụ" Chính vừa mới được thả sau 17 năm ở tù "Duẩn-Thọ" Cả hai tên này, ngưu tầm ngưu, cùng "chí hướng chống Duẩn-Thọ" vì cùng được hưởng ân sủng của "bác" Hồ cho đi du học Liên Xô, đáng lẽ phải được hưởng quyền cao chức trọng trong cái tổ chức đảng cướp việt gian cộng sản, nhưng rủi thay, cả hai đều bị thất sủng, bị bè lũ Duẩn-Thọ-Hoàn đì cho tới số!

SỰ KIỆN 3:

Cha của Bùi Tín là Bùi Bằng Đoàn, nhờ nịnh bợ tên Hồ nên cũng được ban cho chút quyền hành. Giai đoạn 1946-1955, Bùi Bằng Đoàn đã từng là trưởng ban thường trực quốc hội khóa 1. Cho đến bây giờ, hình của "cụ" Đoàn vẫn còn được đăng trên web-site của đảng việt gian cộng sản. Bản thân Bùi Tín đã từng là phó tổng biên tập báo Nhân Dân kiêm đại tá ngụy quân cộng sản. Năm 1990, nhân một chuyến công tác qua Pháp, hắn xin ở lại "tỵ nạn chính trị" Thật ra, có nguồn tin cho rằng hắn được cục tình báo của cộng sản đưa ra nước ngoài dưới lớp áo "nhà phản tỉnh" để gây dựng lực lượng đánh phá cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại. Sau một thời gian họ Bùi gây dựng "cơ sở cách mạng" thì bảy năm sau, NĂM 1997, TA THẤY CÓ MỘT LIÊN MINH MA QUỶ RA ĐỜI, gồm có kẻ đầu sỏ là tên Bùi Tín và các tên đồng đảng khác là Vũ Thư Hiên và Nguyễn Minh Cần. Ở trong nước thì có các "nhà dân chủ" .... dỏm như Hoàng Minh Chính, Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang.

NỐI KẾT CÁC SỰ KIỆN 1,2,3:

Nhìn chung các tên việt gian như Hiên, Chính, Cần, ta thấy chúng có một hoàn cảnh và ý hướng giống nhau:
- Được hưởng ân huệ của "bác" Hồ, được đi du học Liên Xô, tôn thờ chủ Nga Xô.
- Thuộc thành phần có học, trí thức, giỏi tiếng Nga
- Bản thân họ bị bọn Duẩn-Thọ đày đọa, tù đày
- Gia đình chúng cũng bị đày đọa. Cha của Hiên cũng ở tù. Các con của Hiên và Chính cũng không ngóc đầu lên được dưới sự trù dập của bè lũ Duẩn-Thọ
- Rất căm thù bè lũ Duẩn-Thọ vì đã làm cho cuộc đời của bọn chúng đen hơn mõm chó!
- Tìm cách chạy tội cho "bác" Hồ bằng cách xây dựng nên huyền thoại BÁC HỒ LÀ DÂN OAN, BỊ BÈ LŨ DUẨN- THỌ-HOÀN TƯỚC HẾT QUYỀN HÀNH
- Nhất cử lưỡng tiện, vừa chạy tội cho "bác" vừa đổ mọi tội ác lên đầu các tên đồ tể Duẩn-Thọ-Hoàn, hướng sự căm thù của toàn dân vào ba tên tội đồ lịch sử này!
- Liên minh ma quỷ này phải chờ cho tên Lê Đức Thọ, tức Sáu Búa chết năm 1990; Mai Chí Thọ, đại tướng công an nghỉ hưu năm 1991, bảy năm sau bọn chúng mới dám mạnh dạn hoạt động!

SỰ KIỆN 4:

Bùi Tín là đệ tử của Võ Nguyên Giáp và cả hai cùng là thành phần trí thức nên dễ tìm đến nhau. Năm 1982 Giáp bị đá ra khỏi bộ chính trị. Năm 1983 hắn bị băng Duẩn-Thọ đì và làm nhục, giao cho "chức vụ" chủ nhiệm Ủy ban sinh đẻ có kế hoạch! Đến năm 1991 thì hắn bị loại hẳn ra khỏi trung ương đảng, coi như sự nghiệp chính trị hoàn toàn chấm dứt! Tuy nhiên, tuy bị ra rìa nhưng đàn em, bộ hạ của hắn cũng còn khá đông nên một số tên đã tìm cách vận động đưa hắn vào hệ thống quyền lực trở lại. Bùi Tín khi ra hải ngoại đã tìm cách đánh bóng tên tuổi của Võ Nguyên Giáp. Rủi thay, trời không phù hộ tên Giáp, những tên kế nghiệp Duẩn-Thọ cũng không ưa gì hắn nên cương quyết gạt hắn ra khỏi hệ thống quyền lực. Giờ đây hắn chỉ còn là một cái xác đã chết nhưng còn biết thở với số tuổi 97!

Bản thân Bùi Tín và cha của hắn đều được hưởng nhiều ơn mưa móc nơi "vua" Hồ. Hắn là người trí thức nên chẳng ưa gì những tên dốt nát nắm quyền lãnh đạo như Duẩn-Thọ. Thời điểm năm 1989, mẫu quốc Liên Xô và cả hệ thống cộng sản Đông Âu bỗng nhiên bị sụp đổ. Bọn cộng sản trong nước hết sức hoảng sợ. Lúc bấy giờ tên Nguyễn Văn Linh đang là tổng bí thư, bộ chính trị khóa 6, 1986-1991, vội vàng sang Tàu xin nối lại tình hữu nghị "Việt Trung". Đồng thời cục phản gián việt cộng cử gấp Bùi Tín ra hải ngoại xin "tỵ nạn chính trị" với những nhiệm vụ đặc công đỏ sau đây:

- Chạy tội cho "bác" Hồ, với lý do bác bị tước hết quyền lực
- Đổ hết mọi tội ác do đảng cộng sản đã gây ra cho hai tên Duẩn-Thọ là xong chuyện vì hai tên này đã chết rồi. Nếu ai đó có muốn xác minh thì cứ xuống dưới địa ngục A Tỳ mà xác minh!!!
- Gấp rút đánh bóng thần tượng Hồ Chí Minh để còn có cớ tiếp tục ngồi cai trị lâu dài
- Cấp tốc xây dựng nên "học thuyết" TƯ TƯỞNG HỒ CHÍ MINH để thay thế học thuyết Mác Lê vừa mới bị sụp đổ ngay tại mẫu quốc Liên Xô!
- Thanh minh giùm cho "bác" Hồ với cộng đồng người Việt tại hải ngoại để xoa dịu bớt sự bất mãn của họ, làm cho họ bớt chống cộng
- Móc nối, chiêu dụ những thành phần quốc gia ba rọi, LẬP TRƯỜNG LỦNG LẲNG, biến họ thành những con cờ hoạt động cho việt cộng
- Lũng đoạn, GÂY CHIA RẼ, PHÁ NÁT cộng đồng người Việt tỵ nạn trên toàn thế giới, làm giảm tiềm lực đấu tranh của người quốc gia.
- Tìm cách móc nối với chính quyền Mỹ, BÁO CHO MỸ BIẾT LÀ VIỆT GIAN CỘNG SẢN MUỐN ĐẦU HÀNG, muốn đi ăn mày, sẵn sàng tôn Mỹ làm ông chủ mới!!! Bùi Tín đã góp một phần làm thành công việc đi đêm này vì ngày 3 tháng 2 năm 1994, tổng thống Bill Clinton đã tháo bỏ lệnh cấm vận đối với việt cộng.

Nói tóm tắt, những nhiệm vụ chính của Bùi Tín có thể gói gọn lại trong sáu chữ: ĂN MÀY-CHIÊU DỤ-PHÁ HOẠI
Ăn mày: hắn đã góp một phần công lao khuyển mã, làm xong phần đầu tức là xin tháo bỏ được lệnh cấm vận. Đảng việt gian cộng sản của hắn sẽ còn đi ăn mày cả thế giới dài dài, suốt cả đời!
Chiêu dụ và phá hoại: Hai công tác này đi song song với nhau. Nếu dụ không được thì phá hoặc vừa phá vừa dụ!

NỐI KẾT CÁC SỰ KIỆN 1,2,3 và 4:

Với những nhiệm vụ hết sức to lớn, quan trọng như vậy, một mình Bùi Tín làm sao lo cho xuể. Đang loay hoay, lo lắng bị thiếu đồng chí thì năm 1993, bỗng nhiên việt cộng cho tên Vũ Thư Hiên được đi công tác sang Nga. Bùi Tín hay tin liền móc nối, kết quả là tên Hiên đã xin ở lại Pháp "tỵ nạn Duẩn-Thọ" vào năm 1997. Và sau đó, Tín đã móc nối được với Nguyễn Minh Cần ở Nga và móc nối với Chính, Khuê, Giang ở Việt Nam. Gom bi những tên đầu trâu mặt ngựa này lại, Bùi Tín đã thành lập được một liên minh ma quỷ và ĐƯỢC SỰ YỂM TRỢ CỦA ĐẢNG VIỆT GIAN CỘNG SẢN, chuyên đi đánh phá, lũng đoạn cộng đồng người Việt tỵ nạn trên toàn thế giới!!!

Cái liên minh ma quỷ này ngày càng kết nạp thêm nhiều loài ma quỷ mới. Mười lăm năm sau, năm 2006, khi nghị quyết 36 ra đời, với sự yểm trợ hàng tỷ đô la nơi đảng việt cộng, bọn chúng đã gia tăng cường độ đánh phá rất mạnh mẽ. Hầu hết các cơ quan truyền thông lớn của người quốc gia ở hải ngoại đều bị bọn chúng pháo kích bằng .... ĐÔ LA và lần lượt bị gục ngã! Xưa kia, trong trận chiến trước năm 1975, nhiều chiến sĩ đã không chết vì đạn pháo cối 81 ly hay đại pháo 130 ly của việt cộng mà giờ đây họ đã gục ngã trước những tờ giấy bạc đô la!

QUẢ BOM THỐI BÁO NGƯỜI VIỆT ĐÃ NỔ :

Để chứng minh cho sự việc nêu trên, mùi thối của quả bom xì-căng-đan báo Người Việt vừa mới nổ ra, vẫn còn làm ô nhiễm bầu không khí của khắp cộng đồng người Việt trên toàn thế giới. Đó là hai tấm hình Đỗ Ngọc Yến, chủ nhiệm kiêm chủ bút báo Người Việt chụp chung với đám đầu gấu của việt cộng, trong đó có hình của tên Nguyễn Tấn Dũng. Ngày tháng được in trên tấm hình là ngày 22 tháng 5 năm 1998. Như vậy là ĐỖ NGỌC YẾN đã bí mật đi đêm với việt cộng từ lâu rồi, có thể là từ đầu thập niên 1990, chớ không nhất thiết kể từ tháng 5 năm 1998. Địa điểm chụp có lẽ là tòa tổng lãnh sự hoặc tòa đại sứ của việt cộng tại Mỹ.

Kể từ năm 1998, tên Nguyễn Tấn Dũng là ủy viên thường trực bộ chính trị khóa 8, trưởng ban kinh tế trung ương, đặc trách vấn đề KINH TÀI CHO ĐẢNG (buôn bán nô lệ, bán đất, bán biển, bán tài nguyên, MUA CÁC CƠ SỞ TRUYỀN THÔNG Ở HẢI NGOẠI) Ngoài ra hắn còn kiêm các chức vụ khác như phó thủ tướng thường trực, chủ tịch hội đồng tài chính, thống đốc ngân hàng trung ương của việt cộng.

Ngày mồng một tết năm Bính Tuất 2006, tờ báo Người Việt số xuân đã đăng bốn câu thơ:

Can Bính Tuất niên đã rõ Mười
Anh hùng hào Kiệt thế phân đôi
Khải hoàn Lương đạo, An bang mạnh
Minh Triết trời nam tỏa rạng ngời!

Lúc bấy giờ cộng đồng người Việt đã biểu tình, phản đối nhưng báo Người Việt đã chối bai bải, cho rằng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên và "sơ ý"! Bây giờ bằng chứng đã được công bố, mọi sự thanh minh thanh nga đều vô ích, không ai tin nữa. Báo Người Việt đã giải thích rằng ông Yến là người tò mò - vì là nhà báo- nên thường đi khắp nơi và khi nghe danh bất cứ người nào nổi tiếng, ông đều đến xin gặp nói chuyện cho .... biết mặt!!! Lối giải thích này chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ! Hề quá, ngu quá! May ra chỉ có mấy em nhỏ đang học mẫu giáo, chúng nó tin!

Mới đây, Người Việt tuyên bố Vũ Ánh đã bị cách chức và tòa soạn báo Người Việt đã có BAN LÃNH ĐẠO MỚI, đó là ông Đạt và bà Anh. Người quốc gia thường dùng nhóm chữ "ban quản trị", "ban trị sự" để chỉ việc điều hành những tờ báo hoặc các xí nghiệp. Chỉ có việt cộng mới thường dùng hai chữ "LÃNH ĐẠO", bất kể đó là tổ chức lớn hay nhỏ, tất cả phải được QUẢN LÝ và LÃNH ĐẠO! Ở Việt Nam chúng ta thấy việt cộng có những cơ quan như "Ban quản lý nghĩa trang", "Ủy ban quản lý người nước ngoài", "Ủy ban quản lý chó chạy rông ngoài đường" Tất cả các ủy ban như vậy đều được đặt dưới sự LÃNH ĐẠO của một tên cán bộ cộng sản nào đó! Những người đã chết, những con chó hoang, những người ngoại quốc cũng đều PHẢI "ĐƯỢC" ĐẢNG LÃNH ĐẠO! Ngoài ra, báo Người Việt dùng rất nhiều chữ rặt của việt cộng. Những chữ dùng của người quốc gia trước năm 1975 lần lần biến mất. Một tờ báo như vậy có xứng đáng để chúng ta tin tưởng hay không?

Quả bom thối tháng 3 năm 2008 nổ ở quận Cam mới chỉ là khúc dạo đầu của bản nhạc "Nụ hôn của thần chết". Sắp tới chắc chắn sẽ có thêm những bằng chứng được công bố tiếp cho bà con ta coi chơi, để rồi lại ngao ngán muốn ói mửa như ăn trúng một tô phở bò việt tân đầy chất độc! Những cuộn băng ghi âm, những tờ hợp đồng thỏa thuận bán linh hồn cho quỷ ..v..v.. Đồng bào ta hãy chuẩn bị tinh thần để biết thêm về vài tờ báo khác để rồi tiếp tục thất vọng khi thấy những bộ mặt việt gian, phản bội đồng bào lần lần xuất hiện!

Trở lại vụ BÁC HỒ DÂN OAN: xuyên qua việc nối kết các sự kiện, ta thấy rằng vụ "bác Hồ dân oan" là một sách lược lâu dài của bọn việt gian cộng sản nhằm khống chế hay NÔ LỆ HÓA toàn bộ cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại! Không phải tình cờ hay ngẫu nhiên mà bọn lưu manh trí thức đặc công đỏ gặp nhau rồi hình thành ra được một liên minh ma quỷ do tên Bùi Tín làm đầu đảng. Phải có sự chỉ đạo ngay từ trong nước, ngay từ bọn đầu gấu trong bộ chính trị.

Chúng ta nên ý thức rõ rằng: ĐỪNG TƯỞNG BỎ CHẠY ĐƯỢC QUA MỸ HAY CHÂU ÂU LÀ TA ĐÃ THỰC SỰ THOÁT KHỎI NANH VUỐT CỦA LOÀI QUỶ DỮ CỘNG SẢN! Đừng, Đừng lầm tưởng mà có ngày chúng ta sẽ phải chết thêm lần thứ hai, lần thứ ba, không kịp hối hận! Bọn chúng có đủ tiền để mua nguyên một dãy phố thương mại của người Việt ở một thành phố nào đó ở hải ngoại và từ đó chúng sẽ lấy thịt đè người, dùng đủ mọi thủ đoạn lưu manh thương mại, giết chết hết tất cả các tiểu thương. Toàn bộ sự nghiệp, mồ hôi nước mắt của chúng ta gây dựng suốt 30 năm nay sẽ tiêu tan theo mây khói. Lúc ấy chúng ta sẽ phải trở về thời kỳ đi làm nô lệ cho bọn việt gian cộng sản như hồi thập niên 1975-1985 và LÀM NÔ LỆ CHO BỌN CHÚNG NGAY TRÊN ĐẤT MỸ! Lúc ấy súng AK, nón cối, dép râu sẽ hiên ngang xuất hiện công khai trên phố Bolsa, Little SaiGon! Bọn công an khu vực sẽ đến gõ cửa từng nhà bắt chúng ta đi làm .... sổ hộ khẩu- hậu khổ, bắt đi lao động xã hội chủ nghĩa, bắt đi coi văn nghệ mừng ngày sinh nhật của bác Hồ 19 tháng 5!!! Xin đừng quên những câu thơ này của một cô giáo trẻ, bị việt cộng ghép tội "phản động", đánh cô hộc máu chết hồi sau năm 1975:

Đôi dép râu giẫm nát đời son trẻ
Nón tai bèo che khuất ánh tương lai
Đời đói khổ chạy đâu đố khỏi
Gắng thi đua để chẳng có ngày mai
Đường bác đi là con đường bi đát
Thuyết Mác Lê mang đến họa ương tai
Người cùng khổ sống chỉ một lần chết
Họa vô thần bắt chết cả lần hai!!!
  • II/ THỬ TÌM RA CÂU GIẢI ĐÁP:

Trong phần trên chúng ta đã thấy được phần nào của bức tranh tổng quát qua việc nối kết các sự kiện. Trong phần hai này, chúng ta tiếp tục soi rọi vào chiều sâu của bức tranh để tìm ra câu giải đáp cho các câu hỏi sau đây:

1. Có phải bác Hồ là dân oan hay không? (bị bè nhóm Duẩn-Thọ tước hết quyền hành, bị cướp hết tài sản)
2. Có phải dòng họ "Nguyễn Tất" đều là dân oan?
3. Có phải Hồ Chí Minh vô tội trước lịch sử, tính từ thời điểm năm 1957 trở về sau và mãi mãi sau này?

Sở dĩ chúng ta phải tìm ra câu giải đáp vì nhóm đặc công đỏ của Bùi tín và bọn việt gian cộng sản trong nước đã liên tục thanh minh cho "bác" Hồ và đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên trên đầu bè nhóm Duẩn-Thọ. Bây giờ chúng ta thử làm một cuộc giải phẫu nhân vật lịch sử Hồ Chí Minh xem sao:

A. NHỮNG ƯU THẾ CỦA TÊN HỒ ĐỐI VỚI THUỘC CẤP:

1. Ưu thế về tuổi tác:
Hồ có nhiều năm sinh, trong đó bọn việt gian cộng sản thường dùng năm 1890. Như vậy nếu so với Lê Duẩn(1907), Hồ lớn hơn 17 tuổi; so với Lê Đức Thọ(1911) Hồ lớn hơn 21 tuổi và so với Trần Quốc Hoàn (1916) Hồ lớn hơn 26 tuổi! Nếu giả sử dùng giọng lưỡi giang hồ để nói chuyện với bọn đàn em, Hồ có thể dằn mặt, đánh phủ đầu bằng câu nói: - Cái ngày tụi bay chưa ra đời thì tao đã biết đi sang bên Mỹ (tháng 12 năm 1912) để .... chơi đĩ ở bên đó rồi!

Còn đối với Lê Duẩn và Lê Đức Thọ có thành tích ở tù 10 năm thì Hồ chỉ cần phang luôn một câu là Duẩn-Thọ ngọng liền, thấy mình thua kém đại ca Hồ quá xa: - Thời gian mấy chú mày ở tù không bằng thời gian tao bị bệnh lậu mủ với giang mai ở hải ngoại!!! ( Hồ bỏ nước ra đi giang hồ, 30 năm sau hắn mới quay về)

Trần Quốc Hoàn thua Hồ tới 26 tuổi, đáng tuổi con cháu thì Hồ có thể bóp mũi tên này bất cứ lúc nào:- Ê Hoàn, BÀ NGOẠI của mày chính là .... bạn gái của tao đó!!!

Vấn đề tuổi tác có tầm ảnh hưởng rất lớn trong các mối quan hệ làm việc, nhất là đối với truyền thống Á đông. Đặc biệt trong lãnh vực hoạt động cách mạng của việt cộng, sống trốn tránh để cướp chính quyền thì tên nào càng nhiều tuổi chừng nào thì càng có nhiều kinh nghiệm giang hồ chừng đó. Vấn đề kiến thức và bằng cấp ít có cơ hội để phô trương trong những hoàn cảnh như vậy. Do đó, vấn đề tuổi tác hầu như được xem như MỘT LOẠI BẰNG CẤP bất thành văn để xác định thứ bậc trên dưới trong băng đảng của bọn việt gian cộng sản. Và tên Hồ với bản chất gian ác, láu cá vặt thì chắc chắn hắn phải biết tận dụng ưu thế tuổi tác để dằn mặt bọn đàn em bằng nhiều hình thức. Có nhiều người hắn chỉ lớn hơn có một vài tuổi mà hắn vẫn tự xưng bằng "bác" tỉnh bơ, đủ biết hắn tự cao tự đại, xấc láo tới cỡ nào, huống hồ gì khoảng cách tuổi tác giữa hắn và bọn Duẩn-Thọ-Hoàn rất xa!

2. Ưu thế về chữ quốc ngữ:
Đọc đến đây, chắc có bạn sẽ thắc mắc: biết đọc viết tiếng Việt thì có gì lạ mà gọi là ưu thế? Xin thưa rằng xã hội nước Việt Nam ở miền bắc, từ năm 1940 đến 1960 còn rất lạc hậu, rất nhiều người MÙ CHỮ QUỐC NGỮ! Thậm chí vào thời điểm năm nay, năm 2008, sau hơn 60 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội "giàu đẹp- dẹp đầu"mà trong nước vẫn có rất nhiều người thất học, mù chữ, hàng năm có hàng triệu học sinh phải bỏ học vì không có tiền đóng học phí! Thiên đường xã hội chủ nghĩa là như vậy đó, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đỉnh cao trí tuệ!

Không nói gì đâu xa, chính tên Phùng Thế Tài*, cận vệ của Hồ, sau được Hồ phong lên cấp thượng tướng, làm tư lệnh không quân, là thành phần mù chữ. Hắn là con nhà nghèo, chưa bao giờ được đi học, 13 tuổi đã trở thành du đãng chuyên cướp giật ở các bến xe, bến tàu. Khi bị chính quyền truy nã, hắn bỏ trốn sang Vân Nam, Trung Quốc, gặp Hồ, được Hồ "giác ngộ cách mạng" rồi trở thành đệ tử của Hồ! Năm 1941, khi núp náu ở hang Bắc Pó, hàng ngày hắn được Hồ dạy chữ quốc ngữ!

Rất nhiều tên đàn em của Hồ bị mù chữ, do đó khi bọn chúng thấy Hồ "sáng tác văn chương" và nghe nói "bác" viết sách bằng tiếng Pháp (ăn cắp), làm thơ bằng tiếng Hán, tập "Ngục Trung Nhật Ký" (thơ ăn cắp) , soạn thảo "Bản tuyên ngôn độc lập" đọc trước quảng trường Ba Đình, làm được thơ lục bát, biết làm mấy câu vè kháng chiến thì bọn chúng bái phục Hồ như ông thánh sống! Sau đây là một vài câu vè do "bác" sáng tác thời chín năm kháng chiến:

- Hòn đá to, hòn đá nặng, một người khiêng, khiêng không đặng
- Hòn đá to, hòn đá nặng, mười người khiêng, khiêng thì đặng
- Đánh giặc Pháp, là việc khó, là việc to, trăm người lo, lo không đặng
- Đánh giặc Pháp, là việc khó, là việc to, triệu người lo, lo thì đặng!!!

Những tên bồi bút của Hồ đã hết lòng ca ngợi, bốc thơm bài vè trên là có tính .... ưu việt, tính quần chúng, tính đảng, tính chiến đấu cao, tính bình dân học vụ, tính đấu tranh giai cấp!!!! ..v..v...

3. Ưu thế về ngoại ngữ:
Hồ đi giang hồ trên 30 năm, đã từng sống trên gần 10 quốc gia trên thế giới cho nên hắn biết nhiều ngoại ngữ là chuyện bình thường:
- Đầu tiên, chắc chắn là hắn phải biết đọc, biết viết chữ Hán vì cha hắn đã từng đậu phó bảng. Mức độ giỏi tới cỡ nào thì chưa cần bàn nhưng chắc chắn là hắn phải hơn đứt mấy tên Duẩn, Thọ và Hoàn vốn là những thành phần vô học, dốt đặc cán mai, một chữ "nhất" bẻ làm đôi cũng không biết!

- Tiếp theo là hắn biết đọc, viết và nói tiếng Pháp vì đã được đi học tới lớp 7 và đã từng sống ở Pháp trong thời gian gần 15 năm. Đó là chưa kể khi về nước, hắn đã "nổ" với bọn đàn em là hắn đã viết quyển sách "Bản án thực dân Pháp tại Đông Dương" và viết bằng tiếng Pháp thì mấy tên đàn em như Duẩn, Thọ, Hoàn chỉ còn có nước chắp tay vái lạy!

- Hồ biết đọc, viết và nói tiếng Anh. Hắn đã từng sống tại Anh quốc nên chắc chắn là có cơ hội để học ngoại ngữ này. Một điểm quan trọng khác là Hồ đã có thời gian khoảng 5 năm làm tà lọt cho ông Mikhail Markovich Borodin tại Trung Quốc, trong khoảng thời gian từ 1924-1927. Ông Borodin là cán bộ cộng sản người Nga, đã có thời gian theo học đại học và dạy tiếng Anh tại Mỹ trong vòng 10 năm(1908-1918) Là cán bộ thông phiên dịch tiếng Anh của phái đoàn cộng sản Liên Xô tại Trung Quốc, chắc chắn tiếng Anh của ông phải rất giỏi. Như vậy nội mấy chữ tiếng Anh mà ông làm rơi rớt dưới đất, Hồ lượm được, học lỏm thì cũng đủ cho hắn khi về nước xưng hùng xưng bá với thiên hạ rồi! Quả thật như vậy, năm 1944 khi Hồ về nước hoạt động thì hắn có cơ hội tiếp xúc với các sĩ quan Mỹ thuộc đội đặc nhiệm OSS tại vùng rừng núi Cao Bằng. Thế là số vốn liếng tiếng Anh mà hắn đã từng học được nơi sư phụ Borodin có dịp được hắn nói vung xích chó với các sĩ quan Mỹ, đến mức được ông tướng Mỹ khen là hắn"coỏng" tiếng Anh giỏi. Thừa thắng xông lên, Hồ bèn .... xin ông tướng Mỹ một khẩu súng lục để làm kỷ niệm! Ông tướng hào phóng cho Hồ ngay nhưng Hồ láu cá ráng kỳ kèo xin thêm cái bao da đựng súng có chữ ký của ông tướng cho thêm phần le lói! (để đem khoe, hù hè thiên hạ)

Kể từ đó Hồ cho đàn em phao tin đồn rầm lên là Việt Minh được nước Mỹ tiếp tế vũ khí để đánh Tây! Và khi đi bất cứ nơi đâu, Hồ cũng đeo khẩu súng Colt lủng lẳng bên sườn; khi vào bất cứ cuộc họp nào Hồ cũng đưa cái bao da đựng súng có chữ ký của ông tướng Mỹ cho bọn đàn em thấy, để có thêm chút hơi hám của Mỹ mà hăng tiết vịt lên đi làm nô lệ cho Hồ!!! Ngón võ công "mượn oai hùm" này của Hồ đã được bọn đàn em của Hồ như Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng áp dụng trong mấy năm vừa qua: ráng lết cái thân chó ngựa qua Mỹ, khỏi cần quốc khách quốc khéo gì, vào được tòa bạch ốc, chụp hình, bắt tay với ông Bút, khi về nước tha hồ hù dọa dân đen!!! Với tấm hình bắt tay với tổng thống Mẽo, bọn Triết-Dũng cho phổ biến rộng rãi trong nước như một lời răn đe với người dân: tụi bay liệu hồn, tụi tao đã bắt tay với ông Bút rồi, muôn đời không bao giờ chúng mày lật đổ được tụi tao. Bọn "phản động" ở nước ngoài là đồ bỏ!!!

Sự việc tên Hồ nói tiếng "Ăng Lê" với người Mỹ được nhiều tên đàn em như Phùng Thế Tài, Phùng Chí Kiên và nhiều người dân tộc Nùng chứng kiến. Một đồn mười, mười đồn trăm, vài năm sau đó cả nước đều biết là "bác" Hồ nói được tiếng Ăng Lê như gió! Mấy tên như Duẩn-Thọ-Hoàn làm sao mà có được trình độ .... "thiên tài" này?

- Hồ chắc chắn phải biết tiếng Nga vì hắn đã từng sống ở Nga khoảng 5 năm. Mức độ đọc, viết, nói giỏi tới cỡ nào thì không có tên đàn em nào kiểm tra được, tuy nhiên, chỉ cần nghe hắn kể:
- Tao đã từng ghé thăm lăng Lê Nin, đã từng sống ở Mạc Tư Khoa, mùa đông tuyết ngập tới ... cổ! Ở bên Liên Xô, mỗi lần muốn ăn kem, tao chỉ việc bước ra ngoài vườn, hốt một nắm tuyết bỏ vào ly rồi bỏ vào đó vài thìa đường, khuấy lên là .... thành kem! Tao cũng đã từng ngồi "họp" với ông Xít Ta Lin, nói chuyện bằng .... tiếng Nga với ông ta cả mấy tiếng đồng hồ, bàn chuyện quốc tế vô sản với ông ta .... là mấy tên đàn em há hốc mồm, phục đại ca Hồ sát đất! Cả đời bọn chúng chỉ được thấy tấm hình vẽ của tên đồ tể Xít Ta Lin, tên nào may lắm là được thấy hình chụp. Vậy mà Hồ đã từng ngồi "họp" với ông Xít Ta Lin, trùm cộng sản thế giới thì "uy tín" của Hồ lớn tới cỡ nào! Hồi ở bên Liên Xô, Hồ đã láu cá xin tên Stalin ký vào một tờ báo để Hồ giữ làm kỷ niệm nhưng sau đó Stalin đã cho mật vụ lẻn vào phòng của Hồ lấy lại. Nếu còn tờ báo đó đem về Việt Nam, Hồ đưa ra khoe với lũ đệ tử thì bọn chúng chỉ còn có nước công kênh Hồ lên bàn thờ để thắp nhang thờ sống!!!

- Ngoài bốn ngoại ngữ chính là Anh, Pháp, Nga, Tàu mà Hồ biết tương đối khá thì hắn có thể biết thêm một vài ngoại ngữ khác như tiếng Thái, tiếng Lào ở mức độ ba xí ba tú nhưng cũng đủ để lòe bịp mấy tên đàn em với câu nói:" tao đã từng sống ở bên Thái, bên Lào, hoạt động cách mạng ở tại đó!"

Ngoài ra, ai cấm hắn "nổ" hắn biết nói tiếng Đức, tiếng Ba Lan, tiếng Hung, tiếng Tiệp, tiếng Ý, tiếng Công Gô, tiếng Ma Róc? Hắn có thể nói:- Thời gian sống ở Liên Xô, đồng chí Stalin đã từng cử tao đi công tác ở Đức, Ba Lan, Ý Đại Lợi, Công Gô, Ma Róc! Ai mà kiểm chứng được?

Nói tóm lại tên Hồ, với thành tích 30 năm đi giang hồ trên thế giới, khi về nước hắn tha hồ nói phét mà chẳng có tên đàn em nào kiểm chứng được. Mà cho dầu có biết hắn nói phét, cũng chẳng có tên nào dám mở miệng tố cáo. Lơ mơ là toi mạng! Như vậy, với ưu thế biết nhiều ngoại ngữ, tên Hồ có thể thu phục đám đàn em một cách dễ dàng. Bọn chúng sẽ lý luận rằng: - tụi mình chỉ nói có một ngôn ngữ mà còn chưa nên thân, chữ QUỐC NGỮ THÌ MÙ TỊT vậy mà "bác" biết tới MƯỜI NGOẠI NGỮ thì ổng làm "cha", làm đại ca của tụi mình là phải rồi!!!

4. Ưu thế về gia thế:
Hồ thuộc loại con ông cháu cha. Cả cha và ông nội của Hồ đều là những người trí thức, đậu cử nhân Hán học và được ra làm quan dưới triều Nguyễn. Trong khi đó, những tên đàn em của Hồ như Duẩn, Thọ, Hoàn đều xuất thân từ thành phần bần cố nông, ba đời cu li, bốn đời cu leo, rất nghèo và dốt nát.

Tất nhiên nếu đứng trên lý thuyết giai cấp vô sản mà xét thì Hồ xuất thân từ giai cấp phong kiến "phản động", lý lịch cá nhân không bằng Duẩn-Thọ và Hoàn. Nhưng đứng về mặt tâm lý cá nhân thì những tên đàn em vẫn có một sự nể nang về gia thế của Hồ và cảm thấy có sự tự ty mặc cảm.

5. Ưu thế về sống ở nước ngoài:
Xã hội Việt Nam trong giai đoạn năm 1940-1960 vẫn còn hết sức là nghèo đói và lạc hậu. Đến 80 phần trăm dân số là nông dân. Nhiều người từ lúc sinh ra đời cho đến lúc chết, chưa bao giờ đi ra khỏi bốn lũy tre xanh của làng. Người nào may lắm là được lên thành thị một đôi lần, trông thấy mấy chiếc ô tô, xe lửa, tàu thủy hay được vào rạp hát xem xi nê thì cứ như là được lên thiên đàng! Thời bấy giờ nền văn minh của người Pháp vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đối với người dân. Điều này được thể hiện qua ngôn ngữ. Những cái gì có tính cách sang trọng, văn minh là đều có dính chữ "tây" vào.

Ví dụ:
- Giày tây - quan tây - nhà hát tây - ô tây (cây dù) - bánh tây (bánh mì) - kẹo tây - quần tây - thuốc tây - ông lang tây - lịch tây
- Cô ấy là cô răng trắng có tây học (ở ngoài bắc, đa số đàn bà nhà quê đều nhuộm răng đen)
- Ông ấy biết nói tiếng tây, làm việc cho tây

Vậy mà, dưới con mắt của đám dân đen, "bác" Hồ đã chơi nổi, chơi cao hơn thiên hạ một bậc là đã từng sống ở xứ Tây chánh gốc, hoạt động "cách mạng" ở bên đó gần 15 năm! Như vậy bác không phải là "tây" o-ri-gin, là "cha thiên hạ" thì là gì?

Ngoài "thành tích" 15 sống ở Pháp, Hồ còn sống ở nhiều nước khác như Anh, Mỹ, Liên Xô, Tàu, Thái Lan ..v..v.. Cứ mỗi một quốc gia Hồ đã từng sống qua, được xem như một cái bằng đại học hay bằng tiến sĩ mà khi về nước Hồ trưng ra cho bọn đàn em "xem" qua các câu chuyện kể, những điều mắt thấy tai nghe ở hải ngoại, bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho những tên sừng sỏ nhất phải nể nang! Có thể nói, tên Hồ ví như một con nhái đã bò lên được miệng giếng, đi đây, đi đó và khi trở về lại đáy giếng, hắn tha hồ bốc phét, hù hè những con nhái khác suốt đời chưa bao giờ bò lên đến miệng giếng!

Chúng ta thử nhớ lại thời kỳ những năm 1975-1985, dưới sự cai trị của Lê Duẩn, Việt Nam bị Mỹ áp đặt lệnh cấm vận, bị cô lập hầu như với cả thế giới. Thời kỳ đó tâm lý chuộng đồ ngoại lên rất cao trong toàn dân. Bất cứ những món đồ gì do các nước ngoài chế tạo đều được xem như rất có giá trị, miễn không phải "made in VietNam" là được! Thậm chí những đôi dép Lào cũng được người dân rất quý vì nó được chế tạo ở bên .... Lào! Các cán bộ cộng sản đã từng được đi du học tại Liên Xô, Đông Đức, Ba Lan, Tiệp Khắc cũng được xem như một loại "hàng ngoại", một loại chất xám "ngoại", tương tự như đôi dép Lào, rất là... quý! Những tên cán bộ này tha hồ bốc phét với các đồng nghiệp. Ngày nào bọn chúng cũng được các đồng nghiệp pha trà ngon, mời thuốc lào hoặc thuốc cán để kể chuyện bên Liên Xô, Ba Lan, Tiệp Khắc, Đông Đức nghe cho đỡ .... thèm!!! Và mỗi khi làm việc với bất cứ ai, để "gây ấn tượng", bọn này thường nhập đề bằng câu:
- Hồi còn ở bên Liên Xô/Ba Lan/Tiệp Khắc, tôi đã từng ...... tôi đã thấy ..... tôi đã nghe ..... tôi đã được ..... tôi đã thử ... tôi đã gặp .... Nó là như vậy ...... như vậy ..... như vậy ...... như vậy, HAY LẮM, chớ không phải như ở bên mình!!!

Ngày nào cũng kể chuyện "hồi ở bên đó" riết rồi cũng phải hết chuyện nhưng người nghe vẫn cứ muốn nghe chuyện "bên trời tây" cho đỡ buồn, chớ ngày nào cũng bị cưỡng bức nghe chuyện xã hội chủ nghĩa giàu đẹp, chuyện bác và đảng thì chán quá! Thế là bọn cán bộ du học buộc lòng phải bịa thêm chuyện ra để đáp ứng "nguyện vọng của quần chúng"! Nào là những chuyện nhảy đầm với tây, đi ăn với tây, ngủ với gái tây ra sao ..v..v.. Thậm chí có đồng chí tò mò hỏi:- tóc của con gái tây màu vàng, thế còn lông .... lồn của nó thì màu gì? Có phải cũng màu đen giống như tóc của mình không? Tất cả những thắc mắc "của quần chúng" đều được các anh cán bộ du học giải đáp đầy đủ, mỗi ngày mỗi khác, nhưng người nghe vẫn luôn luôn chưa thỏa mãn, muốn nghe hoài hoài!

Tôi hơi dông dài ở đoạn trên để muốn nói lên một điều: - các cán bộ cộng sản đi du học chỉ có mấy năm mà khi về nước, bọn chúng kể chuyện bên trời tây cho quần chúng nghe tới .... mấy chục năm vẫn chưa hết chuyện! Vậy thì tên Hồ đã từng sống ở hải ngoại 30 năm thì khi về nước hắn tha hồ "nổ" tới cỡ nào, nhất là xã hội Việt Nam trong giai đoạn 1940-1960, ở ngoài bắc nó nghèo đói rất thê thảm và cái đám "quần chúng" đi theo tên Hồ, 100% là thất học, suốt đời đi chân đất, không bao giờ biết cục xà bông hay ống kem đánh răng là gì!!!

Ta cứ thử hình dung ra tên Hồ kể chuyện cho đám đàn em của hắn như vầy: - Hồi ở bên nước ..... bác đã từng ...... bác đã làm ..... bác đã thấy ..... bác đã nghe ..... bác đã sờ ..... bác đã hửi ..... bác đã liếm ..... bác đã ngậm .... bác đã bú .... bác đã nuốt .... bác đã được .....

Tên Hồ kể tới đâu là đám đàn em nuốt nước bọt tới đó! Bọn chúng chưa được lên thiên đàng, thì thôi, nghe kể cho đã thèm cũng coi như lên thiên đàng rồi! Chưa bao giờ được ăn cái bánh kem thật thì cứ nhìn cái hình vẽ do bác vẽ ra mà tưởng tượng rồi nuốt nước miếng. Thế cũng xong! Bác Hồ là người ở thiên đàng về. Đi theo bác sẽ có ngày bọn mình cũng được lên thiên đàng!!!

Chưa hết, bác lại tiếp tục đưa những quần chúng lên thiên đàng .... bánh vẽ: - Hồi ở bên Liên Xô, bác đã từng thấy mỗi một nông dân được nhà nước cấp cho một trăm mẫu ruộng, rồi họ được cấp cho máy cày không người lái, được cấp cho máy bay để đi thăm ruộng!

Đám dân ngu khu đen ở Cao Bằng cứ tròn xoe mắt, há hốc mồm ra và trong đám người đó có cả cô bé Nông Thị Xuân, lúc đó năm 1944, mới có 10 tuổi!!! Có người hỏi: - Bác ơi, thế ở Việt Nam mình thì sao? Bác ôn tồn trả lời: - Các cháu cứ việc đi theo bác. Khi cách mạng thành công, đánh đuổi giặc Tây xong rồi, bác sẽ tiến hành cải cách ruộng đất, mỗi người nông dân cũng sẽ được cấp cho 100 mẫu ruộng, một xe cày không người lái và một chiếc máy bay để đi thăm ruộng, y hệt như tiêu chuẩn bên Liên Xô. Quốc tế vô sản là như thế, ở mọi nơi trên thế giới, tiêu chuẩn đều như nhau!!! Nghe bác hót líu lo như vậy, những người dân đen muốn té lăn ra đất ngất xỉu vì sung sướng cái lỗ tai quá, đã đời cái tâm hồn thèm nghe chim hót! Có nhiều người từ lúc đi theo "bác" cho đến lúc bị chết tan xác ở một nơi nào đó trên quê hương, vẫn chưa bao giờ được mang dép hay được tắm bằng xà bông cục!

6. Ưu thế về trình độ văn hóa:
Tên Hồ đã học đến lớp bảy. Có thể đang học dở dang thì hắn bị đuổi. Thời buổi bây giờ, trình độ văn hóa lớp bảy là đồ bỏ, thế nhưng đối với xã hội Việt Nam ta vào khoảng năm 1906 thì nó quý giá, to tát lắm lắm. Vào đầu thế kỷ thứ 19, nơi thôn quê, một người chỉ cần biết đọc, biết viết sơ sài chữ quốc ngữ, tiếng Pháp thì bập bẹ dăm câu tiếng bồi là có thể được người dân quê phong cho chức "thầy ký", gọi bằng "thầy" một cách kính cẩn! Vậy mà tên Hồ đã học tới lớp .... bảy và được học ở trường Quốc Học nữa, oai biết chừng nào! Dưới con mắt của đám dân quê thời đó, cái trình độ văn hóa lớp bảy của tên Hồ nó cao sang và hiếm hoi cũng tựa như cái bằng tiến sĩ .... không gian trong thời đại ngày nay, thế kỷ thứ 21!!!

Trong khi đó thì các tên như Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Trần Quốc Hoàn có được những bằng cấp gì ngoài cái bằng "CHĂN TRÂU"?

7. Ưu thế về vây cánh, tay chân, bộ hạ:
ĐÂY LÀ YẾU TỐ QUAN TRỌNG NHẤT TRONG MỌI YẾU TỐ. Hồ bắt đầu gây dựng vây cánh, bè đảng kể từ khi hắn còn hoạt động bên Trung Quốc. Lúc bấy giờ, năm 1941, hắn gặp Phùng Thế Tài, thấy tên này có tướng trâu bò, thuộc loại to con lớn xác, nên Hồ đã tuyển dụng tên Tài làm cận vệ cho hắn. Sau này tên Tài được Hồ phong chức tư lệnh không quân, mang quân hàm thiếu tướng. Sau năm 1954, sau khi hoàn toàn cướp được chính quyền và diệt hết các đảng phái quốc gia thì Hồ đã ưu tiên bố trí những chức vụ then chốt cho những tên đàn em trung thành, có công đi theo phò "vua" Hồ từ thuở còn hàn vi trong hang Bắc Pó. Có thể nói, ngay trong bộ chính trị và trung ương đảng, toàn bộ các chức vụ, từ lớn đến nhỏ đều do một tay Hồ bố trí sắp đặt. "Cha" Hồ đặt các "con" ngồi đâu thì cứ việc ngồi đó, việc bầu bán chỉ là trò hề để lòe bịp dân đen và thế giới! Và cứ bổ theo hàng dọc, từ trung ương xuống dưới địa phương, toàn bộ các chức vụ quan trọng đều do các tay chân thân tín của Hồ nắm giữ. Đó là một hệ thống chân rết, một màng lưới ngang dọc chằng chịt để bảo vệ cái ngai vàng của Hồ.

Đó là chưa kể trong ban lãnh đạo cao nhất tức bộ chính trị, Hồ đã khôn khéo bố trí những tên đàn em "chó mèo" nhốt chung một chuồng để bọn này luôn kình chống, gấu ó, ganh ghét, kiểm soát lẫn nhau, tạo nên phương trình cân bằng quyền lực cho Hồ! Chẳng hạn, ta thấy trong ban chấp hành trung đảng khóa 2, (1951- 1960) bộ chính trị có nhóm trí thức như Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Hoàng Văn Hoan. Bên cạnh đó có nhóm bần cố nông, chăn trâu như Lê Duẩn, Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ ..v..v..

Sau đây là một vài trường hợp "chó mèo" ghét nhau:
- Tên Hoàng Văn Hoan là dân cá gỗ, xứ "bọ", trọ trẹ (Nghệ An), đồng hương của Hồ, đặc biệt rất ghét Lê Duẩn. Hắn cay cú vì đã từng tham gia cách mạng từ năm 1926 và có thành tích hoạt động tại Thái Lan, Trung Quốc liên tục 15 năm vậy mà lại bị lép vế so với Lê Duẩn, mãi đến năm 1956 hắn mới được vào bộ chính trị, trong khi đó Lê Duẩn đã được vào ban chấp hành trung ương đảng ngay từ khóa 1(1935-1951)

- Lê Duẩn vô cùng căm thù Trường Chinh vì khi hắn bị Pháp bắt năm 1940, bị kết án 10 năm tù, bị đày đi Côn Đảo thì Trường Chinh đã không xin Mặt Trận Bình Dân Pháp (thiên tả) ân xá cho hắn mà xin ân xá cho Trần Văn Giàu cũng đang bị tù Côn Đảo. Trường Chinh là quyền Tổng Bí Thư đảng kể từ năm 1940. Đó là lý do vì sao sau này khi Duẩn lên ngôi vua thì hắn đì những thành phần trí thức tới số!

Chúng ta thấy trong một cơ quan của việt cộng, đôi khi một tên thủ trưởng mới được bổ nhiệm phải chịu lép vế trước một tên phó giám đốc hoặc trưởng phòng. Lý do: tuy những tên này là cấp dưới nhưng bọn chúng đã ngồi đến mọc rễ tại vị trí đó đã lâu năm, vây cánh bè đảng của bọn chúng khắp nơi. Tên thủ trưởng mà lơ mơ là bị chúng lật nhào dễ như bỡn. Đối với tên nào có bản lĩnh, kiên nhẫn thì phải chờ thời gian thuận lợi, tìm cách chặt bớt vây cánh của đối phương và đưa dần người của mình vào thay thế. Tất cả đều đòi hỏi phải có thời gian, thủ đoạn và kiên nhẫn.

Riêng đối với tên Hồ, từ khi hắn cướp được chính quyền vào năm 1945, hắn phải mất vài năm để loại trừ hết những người thuộc các đảng phái quốc gia. Tiếp theo hắn gây dựng vây cánh từ trung ương đến địa phương, khắp mọi nơi toàn là những tên lâu la đã từng chịu ơn hắn và trung thành với hắn tuyệt đối. Chỉ khi nào thấy thế lực của hắn thật vững vàng, lúc ấy hắn mới phóng tay tiến hành cuộc cải cách ruộng đất, cao điểm là từ năm 1953 đến 1956. Gọi là "cải cách ruộng đất", sự thực, mục tiêu chính là diệt hết những mầm mống có thể nổi lên chống lại cái chế độ thổ phỉ của giặc Hồ sau này. Và phương thức của bọn chúng là "nhổ cỏ tận gốc" hoặc "thà giết lầm còn hơn bỏ sót", nghĩa là trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ, đến nỗi đến HƠN 50 NĂM SAU, những giai cấp này vẫn chưa gượng dậy được!

Vây cánh và thế lực của Hồ đã được hắn dày công gây dựng liên tục trong 15 năm, kể từ năm 1940 cho đến 1955, cũng tựa như khi xây một cái hầm trú ẩn mà người kiến trúc sư đã đổ BÊ TÔNG DÀY ĐẾN HAI BA LỚP! Đó là chưa kể đến những huyền thoại, những hào quang bao chung quanh hắn dày đặc do chính hắn tự vẽ ra và do đám nịnh thần vun đắp cho thêm phần linh hiển!

8. Ưu thế về kinh nghiệm hoạt động chính trị:
Hồ đã lăn lộn 30 năm ở nước ngoài để tìm đường cứu cái .... bao tử của mình. Trong suốt thời gian từ năm 1934-1938, hắn bị giam lỏng ở Liên Xô. Cũng trong giai đoạn này tên đồ tể Stalin đang tiến hành cuộc đại thanh trừng, giết chóc và đày đọa hàng chục triệu người. Chắc chắn tên Hồ phải chứng kiến hoặc nghe kể về những cuộc giết chóc, đày ải này để rút kinh nghiệm cho bản thân, sau này về nước áp dụng! Rồi những năm tháng hắn hoạt động bên Trung Quốc, bị ở tù ở Quảng Châu năm 1942. Đây là giai đoạn tên Hồ rút tỉa kinh nghiệm nhiều nhất vì hắn tiếp xúc với nhiều đảng phái quốc gia, biết rõ nhiều nhân vật chính trị không cộng sản. Nhờ vậy, khi cướp được chính quyền, để diệt trừ hậu hoạn, Hồ đã giết một số lớn những người thuộc các đảng phái quốc gia!

Những tên như Duẩn-Thọ-Hoàn làm sao có được "bản lãnh" này như Hồ?

9. Ưu thế về bản tánh đại gian ác, đại lưu manh, xảo quyệt.
Hồ có tính gian ác, xảo quyệt bẩm sinh, nghĩa là cái gien đó đã có sẵn khi hắn vừa mới bật tiếng khóc chào đời. Chính vì vậy mà trong suốt 30 năm đi giang hồ hắn đã sống còn và ngoi lên từng bậc qua nhiều cam go thử thách. Nghệ thuật ngoi lên của hắn được xây dựng trên căn bản lừa bịp và .... giết người! Ta thấy những tên cộng sản gộc như Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ, Phùng Chí Kiên, đa số là những người đồng hương, cùng dân "cá gỗ", xuất thân từ gia đình Nho học, cùng đi làm cách mạng, được đi du học bên Liên Xô tại trường đại học Phương Đông. Nghĩa là những tên này là bậc đàn anh của Hồ, hơn Hồ rất xa về học vấn và địa vị chính trị. Năm 1930, Hồ chỉ là một cán bộ quèn thuộc Cục Phương Đông, trong khi đó Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy tập là những cán bộ cộng sản được đệ tam quốc tế cộng sản Liên Xô đào tạo và phái về Đông Dương làm tổng bí thư đảng. Hồ đã từng bị Trần Phú và Hà Huy Tập phê phán nặng nề và đòi loại trừ Hồ ra khỏi tổ chức quốc tế cộng sản.

Thế rồi những chuyện gì đã xảy ra sau đó?

- Năm 1931, Trần Phú bị Pháp bắt rồi chết trong bệnh viện Chợ Quán
- Năm 1940, Lê Hồng Phong bị Pháp bắt và bị đi tù Côn Đảo, chết tại Côn Đảo năm 1942
- Năm 1941, Hà Huy Tập bị Pháp xử bắn
- Năm 1941, Nguyễn Văn Cừ bị Pháp xử bắn tại Hóc Môn cùng với Nguyễn Thị Minh Khai, Võ Văn Tần, Phan Đăng Lưu sau khi vụ Nam Kỳ khởi nghĩa bị thất bại.

Cả bốn nhân vật nêu trên: Phú, Phong, Tập, Cừ đều đã từng là tổng bí thư đảng của đảng việt gian cộng sản.

Riêng Phùng Chí Kiên đã từng vào đảng Cộng Sản Việt Nam năm 1930, đến năm 1933 hắn được sang Liên Xô học đại học Phương Đông. Tháng Giêng năm 1941, Kiên cùng hoạt động với Hồ tại hang Bắc Pó rồi đến tháng 8 cùng năm hắn bị thực dân Pháp bắt và chặt đầu!

Tất cả những nhân vật nêu trên đều bị chết vì tay người Pháp. Nhưng thực ra ai là người đã gây ra cái chết cho những nhân vật này? Và những tên này đã phạm những khuyết điểm gì mà phải bị chết thê thảm như vậy???

Câu trả lời: - Phú, Phong, Tập, Cừ và Kiên phải chết vì bọn chúng đã lỡ dại hoạt động chung với Hồ và HƠN HẲN HỒ VỀ NHIỀU PHƯƠNG DIỆN, chẳng hạn như địa vị chính trị, trình độ học vấn ..v..v.. Một ví dụ điển hình như Lê Hồng Phong:
- Năm 1926, Phong tốt nghiệp trường quân sự Hoàng Phố ở Trung Quốc; năm 1927 học trường Lý luận quân sự tại Liên Xô; năm 1928, học trường Không quân số 2 tại Liên Xô. Nếu Lê Hồng Phong đã được lái máy bay thì rõ ràng là hắn đã hơn Hồ xa lắc vì sau khi Phong bị chết thì Hồ vẫn còn lóc cóc .... cỡi ngựa trong rừng già nơi biên giới Việt Trung!

Phong nổi hơn Hồ nhiều tất nhiên phải coi thường Hồ và như vậy thì Phong phải .... chết!!! Những ngôi sao nào sáng hơn Hồ đều bị Hồ ám hại bằng cách báo cho mật thám Pháp bắt và mượn tay người Pháp giết hại "đồng chí" của mình! Cụ Phan Bội Châu cũng nằm trong trường hợp này. Riêng tên Lâm Đức Thụ cùng tham gia với Hồ trong việc bán cụ Phan để kiếm tiền xài thì tên này sau này đã bị Hồ thủ tiêu năm 1945 tại Thái Bình. Nguyễn Thị Minh Khai đã từng là "người yêu" của Hồ cũng bị Hồ ám hại, bị Pháp bắt và xử bắn. Nói chung vụ Nam Kỳ khởi nghĩa bị thất bại là do Hồ mật báo cho Pháp cho nên toàn bộ những tên việt gian cộng sản đầu sỏ đều bị bắt và xử tử! Bằng cách đó, đám cộng sản miền Nam bị yếu hẳn đi, không còn đủ sức để tranh giành thế lực với đám cộng sản Bắc kỳ nữa!

Tuy nhiên có một trường hợp sống sót hiếm hoi, thoát được bàn tay tàn độc của tên Hồ: đó là tên Trần Văn Giàu được đi du học bên Pháp năm 1928, năm 1933 được sang Liên Xô học đại học Phương Đông. Hắn là một trong những tên cộng sản gộc tốt nghiệp trường đại học Phương Đông, may mắn còn sống sót tới bây giờ, không bị Hồ và bè nhóm Duẩn-Thọ giết. Lý do vì hắn biết an phận, sau khi bị thất thế, không tranh được quyền lãnh đạo thì chấp nhận làm một tên thầy giáo quèn dạy ở đại học Tổng hợp Hà Nội. Những tên trí thức khác trong chế độ Hồ-Duẩn-Thọ, dù có công lớn, vẫn phải chấp nhận làm thân phận con gián, con rệp, đui mù câm điếc để còn được sống làm vật trang trí cho cái chế độ thổ phỉ. Tiêu biểu nhất là câu nói của nhà văn Nguyễn Tuân: "tôi còn sống tới giờ này là vì tôi BIẾT SỢ!"

B. SO SÁNH DUẨN-THỌ-HOÀN VỚI HỒ:

1. Sự thua kém quá xa:

Qua những điều trình bày nêu trên- từ điều 1 đến điều 9- ta thấy Duẩn, Thọ và Hoàn đều thua Hồ xa lắc về nhiều phương diện. Tất cả những ưu thế mà Hồ có, những tên đó đều không có hoặc có rất ít. Một điều rất quan trọng là mãi đến năm 1958, Lê Duẩn mới có dịp về công tác tại bộ chính trị, mặc dầu hắn đã được bầu vào ban chấp hành trung ương đảng khóa 2 từ năm 1951. Còn tên Lê Đức Thọ thì hoạt động trong miền Nam, mãi đến năm 1956 mới được bổ sung vào bộ chính trị. Mới lót tót được vào bộ chính trị, chưa biết cái bô của Hồ để ở chỗ nào để đi đổ mà dám kết hợp với Duẩn để tìm cách tước hết quyền hành của Hồ!!! Vả lại, thời gian 1956-1957, Lê Duẩn đang hoạt động trong miền Nam, làm gì có mặt ở bộ chính trị ngoài Bắc để cấu kết với Thọ??? Tài bịa chuyện của nhóm đặc công đỏ Bùi Tín sao mà ấu trĩ quá, cẩu thả quá, tới mức quá coi thường người Việt ở hải ngoại! Đâu phải người Việt nào ở hải ngoại cũng dễ tính, dễ nghe, dễ bảo như tòa soạn báo .... Người Việt ở quận Cam!!!

Hồ là tên cáo già, có cặp mắt nhận xét người. Hắn biết Lê Duẩn có khả năng lãnh đạo cho nên đã khéo léo điều Duẩn đi công tác tại Việt Bắc từ năm 1952, rồi đưa Duẩn vào miền Nam hoạt động gần 7 năm mới rút về trung ương. Suốt thời gian công tác "xa mặt trời" như vậy thì Lê Duẩn làm sao có điều kiện để gây dựng vây cánh trong bộ chính trị trung ương đảng, để rồi kết hợp với Thọ, tước hết quyền hành của Hồ vào năm 1956 như luận điệu tuyên truyền láo phét của nhóm đặc công đỏ Bùi Tín đưa ra?

Còn tên Trần Quốc Hoàn, so với Hồ, chỉ là một con tép riu, thành tích cách mạng rất tầm thường, chỉ đáng đi xách dép và dắt gái cho Hồ. Tên đại ca Hồ chỉ cần búng tay một cái là hắn có đường đi chầu hà bá trong cái bao bố, đừng có nói gì hắn dám trói cô Xuân vào giường để cưỡng hiếp rồi rút súng lục ra, tuyên bố: "... chúng mày liệu hồn, đến ông Hồ cũng nằm trong tay tao đây, hiểu chưa!" như tên việt gian Bùi Tín đã viết trong bài "Không thể bất công kéo dài đến vậy", đăng trên tờ báo Đàn Chim Việt (cái ổ rắn của việt cộng) trên internet!

Có người cho rằng tên Trần Quốc Hoàn là người rất giỏi về tình báo cho nên đã được làm bộ trưởng bộ công an từ năm 1953 đến năm 1981, liên tục 28 năm công tác. Thật ra Hoàn không phải là người giỏi, thậm chí là người rất ngu đần và gian ác nhưng hắn có "ưu điểm" lớn, đó là làm thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Khi Hồ cần hắn làm thiên lôi, lấy búa đập lên đầu bà Nông Thị Xuân là hắn làm liền! Trong chế độ cộng sản, kẻ nào càng ngu, càng dễ sai bảo thì càng được lên chức hoặc cứ ngồi tại chức cho đến khi về hưu! Chẳng hạn như tên Phạm Văn Đồng, tuy là người trí thức nhưng nhát gan, nhu nhược, dễ sai bảo cho nên hắn đã được ngồi lì trên ghế thủ tướng liên tục 30 năm!!!

Trần Quốc Hoàn, trình độ văn hóa lớp ba trường làng, có thời gian cùng ở nhà tù Sơn La chung với Hoàng Minh Chính, Lê Đức Thọ, Nguyễn Lương Bằng, Lê Thanh Nghị. Nhưng thành tích ở tù như vậy không thể nào so sánh được với đại ca Hồ. Tên Hồ chỉ cần khinh khỉnh, nhếch mép nói:- chú mày ở "tù nội" còn tao ở "tù ngoại", bên Quảng Châu, Trung Quốc! Đó là chưa kể trong thời gian ở tù, tao đã .... "sáng tác" được tập thơ "Ngục Trung nhật ký", còn chú mày ở tù có sáng tác được gì không? Nội tập thơ Ngục Trung Nhật Ký của tên Hồ cũng đủ sức nặng để đè bẹp tên Hoàn rồi, chưa nói gì đến rất nhiều thứ khác, tầm vóc đều to lớn tựa núi Thái Sơn!!!

2. Trích dẫn tài liệu:

Cán bộ cộng sản, nhà báo Nguyễn Minh Cần, trong bài "Nửa thế kỷ trước", đăng trên trang nhà của Hưng Việt, đã viết:

Trích " .... vào thời điểm nửa đầu thập niên 50, uy thế của ông Hồ trong Đảng là tuyệt đối, một lời nói của ông đã nói ra thì không một ai, kể cả các ông trong BCT, dám làm trái ý ông hết; tất cả các ông trong BCT TW, không trừ một ai hết, đều răm rắp giữ đúng tư cách một người học trò khiêm tốn, không bao giờ được phép quyết định những chủ trương lớn mà không có ý kiến ông, huống hồ là việc làm trái ý ông ...."

Tên Hoàng Văn Hoan, ủy viên bộ chính trị khóa 2 của đảng việt gian cộng sản (1951-1960), trong quyển hồi ký "Giọt nước trong biển cả", phần 7, chương 1&2, đã viết:
TRÍCH " .... Lê Duẩn được điều động ra miền Bắc công tác vào khoảng cuối năm 1956 đầu năm 1957. Mấy năm mới đến vì chưa xây dựng được vây cánh, chưa có một địa vị vững chắc trong cơ cấu lãnh đạo của Đảng nên y còn khiêm tốn, tỏ vẻ chan hòa với mọi người. Cuối năm 1960, trong Đại hội lần thứ ba của Đảng Lao động Việt Nam, y được chính thức bầu làm Bí thư thứ nhất Trung ương Đảng thì nhích dần từng bước, từng bước xa rời khỏi đường lối của Đảng và của Hồ chủ tịch, đến sau khi miền Nam hoàn toàn giải phóng thì trắng trợn trở thành một tên phản bội cách mạng ...."

  • III/ KẾT LUẬN:

Qua những dẫn chứng và suy luận nêu trên, ta thấy rằng:

1. Hồ Chí Minh dứt khoát không phải là một dân oan
2. Dòng họ Nguyễn Tất cũng không phải là dân oan
3. Hồ Chí Minh là tên tội đồ của dân tộc, toàn dân sẽ mãi mãi nguyền rủa hắn.

Tất cả những tội ác do hắn đã gây ra trong suốt 60 năm qua vẫn còn di hại tới bây giờ, năm 2008. Và cái đảng cướp do hắn lập nên sẽ còn tiếp tục gây ra tai họa cho đất nước, đang biến Việt Nam thành quận "Quảng Nam" của Trung Cộng!!! Bộ máy giết người do hắn là kỹ sư thiết kế vẫn còn đang hoạt động, đang tích cực nghiền nát xương thịt của đồng bào từng ngày, từng giờ, từng phút. Chỉ khi nào cái đảng cướp của hắn bị toàn dân nổi dậy quật đổ, xóa bỏ hết cái chế độ thổ phỉ tàn ác nhất trên thế giới thì lúc đó dân tộc Việt Nam mới hết bị nghiệp chướng đọa đày.

Riêng đối với những tên đặc công đỏ như Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần, Hoàng Minh Chính, Trần Khuê , Nguyễn Thanh Giang thì bọn chúng đã góp phần gây ra tội ác đối với toàn dân. Là những người trí thức, thay vì sử dụng tài năng của mình để xây dựng đất nước, phục vụ nhân dân thì những kẻ này đã tiếp tay với bọn cướp, bóc lột xương máu của toàn dân. Những tên đặc công đỏ đã bịa đặt nên huyền thoại "BÁC HỒ DÂN OAN" để chạy tội cho tên Hồ, để giúp cho đảng việt gian cộng sản có cái "chính danh" làm theo di chúc bác Hồ dạy(!), tiếp tục ngồi trên đầu người dân để bóc lột! Bọn chúng đã láo xược, thách đố, cho rằng "bác" Hồ cũng là "dân oan", cộng đồng người Việt ở hải ngoại có giỏi thì hãy đấu tranh giúp cho dòng họ Nguyễn Tất hết nỗi oan ức!!!
Từ trái sang: Trường Chinh-Lê Duẩn-Hồ Chí Minh-
Phạm văn Đồng trong cuộc Họp Bộ Chỉ Huy cuộc
tấn công Tét Mậu Thân 1968- ( Earthstation1.com)

Thật ra tên Hồ hoàn toàn không có bị bè nhóm Duẩn-Thọ-Hoàn chèn ép một chút nào hết, nhất là trong giai đoạn 1956-1960 là giai đoạn cực thịnh về quyền uy của hắn. Cũng trong giai đoạn này hai chị em cô Nông Thị Xuân đã bị hắn sai thiên lôi (tên Hoàn) lấy búa đập đầu chết mà không có một tên nào trong bộ chính trị dám hé răng thắc mắc! Phải đợi đến 50 năm sau mới có hai ông Bùi Tín và Thiên Đức KÊU "OAN" GIÙM CHO .... HẮN!!! Ngay cả đến thời điểm năm 1968, hắn vẫn còn ngồi họp với bộ chính trị để lên kế hoạch tổng công kích miền Nam thì hắn mất quyền hành ở chỗ nào? Xin mời quý bạn đọc nhìn tấm hình hắn ngồi ghế chủ tọa họp với bộ chính trị năm 1968, đã được phổ biến trên internet!

Tấm hình đã nói lên tất cả. Cũng trong năm 1968, tên Hồ còn sáng tác mấy câu thơ:" Xuân qua thắng lợi vẻ vang. Xuân nay tiền tuyến chắc còn thắng to. Vì độc lập vì tự do. Đánh cho Mỹ cút đánh cho ngụy nhào. Tiến lên chiến sĩ đồng bào. Bắc Nam sum họp xuân nào vui hơn!" Vậy mà vẫn có những chuyện bịa do bọn việt gian tung ra rằng năm 1968, "bác" Hồ họp với bộ chính trị nhưng không được phát biểu! Bác vừa mới mở miệng phát biểu thì bị Lê Duẩn cắt ngang liền!

Riêng đối với ông Nguyễn Minh Cần thì trong bài viết năm 1999 "Thêm vài mẩu chuyện về cuộc đời Hồ Chí Minh", đã đưa ra kết luận: Hồ Chí Minh có công hay có tội đối với đất nước thì hãy để cho lịch sử phán xét! Lịch sử là ai và tại sao không thể phán xét liền bây giờ? Đã 60 năm trôi qua rồi, chưa đủ thời gian để phán xét hay sao? Phải chờ đến khi nào?

Còn Hoàng Minh Chính thì đã công khai bênh vực cho tên Hồ: đừng có chửi mà cũng đừng có khen Hồ Chí Minh vì cuộc đời của Hồ là một sự bi thảm, một bi kịch của đảng và của đất nước! Hiện nay trong nước vẫn còn khoảng 60 phần trăm dân số tôn thờ Hồ Chí Minh! Ai đã gây ra những bi kịch đó? Ông Chính căn cứ vào đâu mà dám đưa ra con số 60 phần trăm?

Nếu tên Hồ có bị mất quyền hành thì có thể là vào năm 1969 lúc hắn bị bệnh gần chết. Thông thường chỉ khi nào những tên độc tài đã chết hẳn rồi thì những tên đàn em mới dám lộng hành. Tên Mao Trạch Đông lúc đã bị hôn mê gần chết rồi mà bè lũ "bốn tên" vẫn chưa hề dám nhúc nhích!

Tóm lại, cái chế độ tàn ác, phi nhân, bạo ngược đang bao trùm trên đất nước ta rất có lợi cho bọn việt gian cộng sản và rất có hại cho toàn dân Việt trong và ngoài nước. Chính vì vậy nên bọn cướp đã tìm mọi cách để duy trì sự thống trị của chúng bằng võ lực cũng như bằng đủ mọi thủ đoạn chính trị lừa bịp. Một trong những sự lừa bịp đó là: CANH TÂN CHẾ ĐỘ như đảng Việt Nam Canh Tân Cách Mạng Đảng đang chủ trương. Đây là biện pháp CÂU GIỜ và lừa bịp.

Cựu tổng thống Nga Boris Yeltsin đã từng nói: chế độ cộng sản chỉ có thể BỊ XÓA BỎ chớ không thể được sửa chữa! Ông trùm cộng sản mà còn tuyên bố như vậy thì đủ biết cái gọi là "chủ nghĩa xã hội" nó độc hại tới cỡ nào! Cũng ví như chúng ta có một chiếc xe hơi quá cũ, hư nát đủ mọi thứ thì tốt nhất là liệng chiếc xe đó vào nghĩa địa xe hơi và mua chiếc xe mới. Nếu cứ tiếc rẽ bỏ tiền ra CANH TÂN, sửa chữa lặt vặt thì số tiền sửa chữa sẽ nhiều gấp mấy lần tiền mua xe mới!

Do đó mục tiêu đấu tranh của chúng ta là XÓA BỎ TOÀN BỘ CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN HUNG TÀN BẠO NGƯỢC. Xóa bỏ hết và làm lại từ đầu. TOÀN BỘ NHỮNG TÊN CƯỚP ĐÃ GÂY RA TỘI ÁC PHẢI ĐƯỢC ĐƯA RA TÒA ĐỂ XÉT XỬ. TOÀN BỘ NHỮNG ĐẤT ĐAI, NHÀ CỬA MÀ BỌN CHÚNG ĐÃ CƯỚP CỦA DÂN PHẢI BỊ TỊCH THU VÀ TRẢ LẠI CHO NGƯỜI DÂN. Nếu chúng ta không có lập trường rõ ràng, dứt khoát thì rất dễ bị rơi vào những cạm bẫy của bọn việt gian cộng sản. Bọn chúng đang tìm đủ mọi cách để mua thời gian để kéo dài sự cai trị của chúng. Nào là:

- Phải giáo dục cho toàn dân trong nước hiểu thế nào là dân chủ trước đã, sau đó mới tiến tới đấu tranh đòi dân chủ! (dự trù thời gian "giáo dục" toàn dân mất khoảng 10 năm!)
- Góp ý cho đảng sửa chữa những sai lầm, đấu tranh đòi hủy bỏ điều 4 hiến pháp, đấu tranh đòi đa nguyên đa đảng (thời gian dự trù khoảng .... 100 năm!)
- Bác Hồ là dân oan, phải phục hồi lại "danh dự" cho bác Hồ, phải tiếp tục đi theo con đường bác đã vạch ra, đó là tiến lên chủ nghĩa xã hội giàu đẹp!
- Hợp tác với nhà nước đấu tranh chống "giặc" Trung Quốc xâm lăng!
- Đấu tranh đòi dân chủ, nhân quyền trong khuôn khổ tôn trọng luật pháp của nhà nước!
- Đấu tranh bất bạo động đòi dân chủ, nhân quyền bằng cách gởi thỉnh nguyện thư lên quốc hội nhờ cứu xét (khoảng một ngàn năm nữa thì được xét!!!)

Tất cả những hình thức "đấu tranh" nêu trên chỉ là hình ảnh những con chim ĐÒI ĐƯỢC TỰ DO TRONG CÁI LỒNG CHIM! Hoặc là đấu tranh để thay thế thằng việt gian cộng sản này bằng thằng việt gian cộng sản khác, bởi vì bộ máy cai trị ác ôn vẫn như cũ, theo phương thức: - đảng lãnh đạo, chính quyền quản lý, nhân dân .... "làm chủ", quốc hội bù nhìn, hiến pháp giấy chùi đít, luật pháp là chậu kiểng!!!

Trần Thanh
Ngày 6 tháng 4 năm 2008

  • Chú thích:

Tên Phùng Thế Tài, sinh năm 1920, tại huyện Thường Tín tỉnh Hà Tây. Khi về hưu hắn đã nhờ người viết hồi ký "cách mạng", kể chuyện hắn làm cận vệ cho tên Hồ tại hang Bắc Pó năm 1941. Theo lời hắn kể, một hôm hắn và Hồ đang trồng cây khoai môn trước hang Bắc Pó thì Hồ bỗng ra cho hắn một câu đối:"TRỒNG MÔN TRƯỚC CỬA" và Hồ yêu cầu hắn phải tìm ra một câu đối lại! Tên Tài lúng túng một hồi sau thì tìm ra câu:" BẮT ỐC SAU NHÀ"

Hồ khen tên Tài là thông minh vì biết chơi chữ và đối rất chỉnh(?) vì:
- Chữ "môn", theo tiếng Tàu cũng có nghĩa là "cửa"
- Chữ "ốc" (địa ốc) cũng có nghĩa là "nhà cửa"
- "trồng" đối với "bắt" (!)
- "trước" đối với "sau"
- "cửa" đối với "nhà"

Rõ ràng đây là chuyện bịa đặt do tên bồi bút viết hồi ký giùm cho Tài tô vẽ nên. Thời điểm đó tên Tài đang học đánh vần chữ quốc ngữ đến méo miệng thì trình độ đâu mà làm câu đối! Một tên tà lọt của Hồ mà còn dám bịa ra những huyền thoại để tự làm hào quang cho mình thì cỡ như Hồ được đám bồi bút phong thánh cũng không có gì lạ! Theo lời bàn của dân gian thì sự thực như thế này:

Một hôm Hồ đứng đái trước cửa hang, rồi nhân tiện hắn ra câu đối: ĐỨNG ĐÁI TRƯỚC CỬA!
Tên Tài bèn đối lại: NGỒI ỈA SAU NHÀ!

Trình độ "văn chương" của hai thầy trò chỉ có thế mà thôi! Thầy nào trò nấy!


No comments:

Post a Comment