Thursday, April 24, 2008

Nỗi buồn Tháng Tư


Kẻ thù trước mặt, người đâm sau lưng
Đinh Lâm Thanh

Người ta thường cho rằng thời gian là liều thuốc hiệu nghiêm nhất để xóa tan phiền muộn và hàn gắn đau thương của cuộc đời, nhưng đã 33 năm qua, nỗi buồn vẫn còn đó, và cứ mỗi tháng tư lại bùng trở dậy, xoáy động ruột gan tim óc của những người phải tức tưởi bỏ xứ ra đi. Sống đời tỵ nạn, dù thành công ở quê người nhưng ngày nào quê hương tổ quốc chưa thoát khỏi gông cùm Cộng sản thì vết thương lòng vẫn còn rướm máu …

Ngày Cộng sản ồ ạt xua quân vào cướp nước, con mất cha, vợ mất chồng, quê hương điêu đứng, tổ quốc tang thương là những nỗi đau xé gan bầm ruột của người dân miền Nam … Tiếng gào thét hãy còn văng vẳng, vòng khăn tang vẫn quấn trên đầu và những giọt lệ tuông dài chưa ráo … là hậu quả một cuộc cướp nước mà kẻ thù trước mặt là chế độ Cộng sản.

Những cảnh nầy đến nay vẫn còn ám ảnh người Việt tỵ nạn trong từng giấc ngủ, thế mà trong tháng tư buồn, một số sống bám vào cộng đồng nhưng lại lãnh tiền của kẻ thù để đâm vào lưng những người đã một thời mở rộng vòng tay cưu mang họ !

Ngày mất nước, biết bao anh hùng nằm xuống, từ những anh lính chiến đến các vị tướng lãnh đã can trường lấy cái chết của mình đền nợ nước. Họ chứng tỏ cho thế giới biết tinh thần bất khuất của dân tộc Việt Nam, yêu chuộng tự do hòa bình và không bao giờ khuất phục trước nanh vuốt Cộng sản. Hành động nầy lót đường đầu tư tình cảm để thế giới tự do mở rộng con tim đón nhận những người mất quê hương. Những vị anh hùng đáng kính phải được tôn vinh và tạ ơn, nhưng tiếc thay đến ngày kỵ giỗ thì một số người vâng lệnh quan thầy, tổ chức tưởng niệm kẻ thù. Sự việc nầy không khác gì chúng dùng ngọn giáo đâm vào đầu, vào tim những ai còn nghĩ đến quê hương, tổ quốc và dân tộc.

Vinh Danh, Tưởng Niệm và Tạ Ơn ai ?

Những tên nằm vùng và một số trí thức cò mồi mất gốc nhận ân huệ của kẻ thù để tổ chức kỵ giỗ, vinh danh và tạ ơn ai trong thời điểm thương đau nhất của người Việt tỵ nạn ?

Người thứ nhất: Hoàng Minh Chính, sư tổ lý thuyết Marx-Lênin, bậc thầy của chế độ Cộng sản Việt Nam. Hoàng Minh Chính đã vào tù ra khám vì chuyện bất đồng chính kiến giữa hai khối thân Tàu và thân Liên sô, đó là chuyện nội bộ giành giật quyền lực của nhà cầm quyền Cộng Sản và Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng. Nhóm thân Tàu Cộng thắng thế nên Hoàng Minh Chính, đàn em của Liên sô, phải vào tù. Sự thật chỉ đơn giản như vậy ! Đây là điểm quan trọng cần phải nắm vững, Hoàng Minh Chính hoàn toàn không tranh đấu đòi sửa đổi đường lối cai trị hay dẹp bỏ đảng Cộng sản để đem lại tự do no ấm hạnh phúc gì cho dân chúng và đất nước. Trở lại lịch sử Cộng sản Việt Nam, già Hồ cho lệnh khai sinh đảng Dân Chủ là con đẻ của đảng Cộng sản, ưu ái cho phép Hoàng Minh Chính đóng vai trò đối lập cuội, bên ngoài lừa bịp quốc tế, bên trong tiếp tay đảng Cộng sản đàn áp bóc lột dân chúng.

Lá bài chính phủ ba thành phần do Cộng sản Việt Nam chuẩn bị từ năm 1995 và mười năm sau tức là năm 2005, Hoàng Minh Chính lãnh nhiệm vụ đem ra chiêu dụ Cộng đồng người Việt Quốc gia hải ngoại qua âm mưu chiêu bài hòa giải hòa hợp dân tộc. Trước khi lên đường ra nước ngoài Hoàng Minh Chính được phép thành lập thêm một tổ chức ngoại vi trực thuộc đảng Dân Chủ mang tên Phong Trào Dân Chủ Thống Nhất với Trần Khuê, chủ tịch quốc nội và NVN, chủ tịch hải ngoại. Khi qua Mỹ, Hoàng Minh Chính phối họp với Phong Trào Dân Chủ Thống Nhất tại Mỹ, đề nghị một chương trình hòa giải hòa hợp bằng một chính phủ ba thành phần: Thành phần thứ nhất là đảng Cộng sản Việt Nam. Thành phần thứ hai gồm trí thức trong nước và thành phần thứ ba không ai khác hơn là bọn trí thức nằm vùng dưới trướng của NVN. Xin mở một dấu ngoặc về hai thành phần sau. Trí thức trong nước là trí thức ‘đỏ’ gồm những tay Cộng sản. Trí thức Quốc gia nếu không tù tội, bị cô lập thì cơm không có ăn, bút giấy chẳng có để viết, miệng bị dán băng keo thì làm gì có tiếng nói đối lập …. Trí thức hải ngoại gồm những ông bác sĩ nằm vùng, những ông chủ tich đảng cò mồi của Hà Nộ i… Như vậy khi Hoàng Minh Chính đến Cali các ông tổ chức họp kín, ngụy trang bằng danh từ thật hấp dẫn ‘Tiểu Diên Hồng’. Thật ra hội nghị gồm toàn một nhóm người do Cộng sản an bài đặt để!

Chẳng lừa được ai, Hoàng Minh Chính thành trở về Việt Nam đã không bị tra xét tù tội lại còn lãnh tiền hưu trí, phương tiện sinh sống, cơm ăn nhà ở đều do đảng trả công, đau ốm vào nằm bệnh viện dành riêng lãnh đạo cao cấp của nhà nước …thì đối lập cái gì ? (Ngoại trừ một chuyện nhỏ là mấy đứa trẻ con trong xóm chơi nghịch, bật ngược kính chiếu hậu xe hơi của Hoàng Minh Chính để trước sân, ném đá vào nhà. Chuyện không ra gì nhưng được đồng bọn hải ngoại thổi phồng la lối, đưa lên internet quảng cáo rầm rộ). Một đứa con nít lên ba cũng thấy trò bịp nầy, chỉ tội nghiệp cho mấy người có ăn học nhưng đã theo chủ thì phải làm tròn bổn phận của tôi tớ. Đến khi Hoàng Minh Chính về chầu già Hồ thì Hà Nội lại dựng lên một màn đánh bóng rùm beng để bịp quốc tế. Hà Nội cho phép tổ chức ma chay tưng bừng, được để tang khóc lóc làm cảnh trước khi đưa con bài trẻ tuổi NTT (đã bị lật ngữa) vào giấu trong quân đội. Sau ngày Hoàng Minh Chính qua đời, người ta có đưa ra vài diồng tâm sự của ông, nhưng "đừng nghe những gì sư tổ Cộng sản viết mà hãy xét kỹ quá khứ những gì sư tổ Cộng sản làm", vì đã là Cộng sản thì tên nào cũng giống nhau !

Người thứ hai: Trịnh Công Sơn. Phải công nhân Trịnh Công Sơn có tài, nhưng hắn đã lợi dụng âm nhạc để mua chuộc, ru ngủ, đánh phá hậu phương thì những lời văn câu nhạc nầy còn nặng ký hơn cả ngàn, cả vạn viên đạn bắn vào chiến sĩ ngoài tiền tuyến. Song song với việc trốn quân dịch, tên Cộng sản nằm vùng nầy đã góp phần rất lớn cho Cộng sản Hà nội trong việc thanh toán miền Nam một cách nhanh chóng. Đây là một tội tày trời, tôi cần đưa ra để cho những ai còn mù mắt ca tụng vinh danh Trịnh Công Sơn. Chính tên Cộng sản nầy đã ngồi ghế quan tòa của ‘cái gọi là tòa án nhân dân’, đọc bản tội trạng và ra lệnh tử hình một thanh niên miền Nam yêu nước ngay trong tháng năm 1975 tại Sàigòn. Một quân đoàn cầm súng quay lại chống Việt Nam Cộng Hòa không đáng tội bằng một tên làm văn hóa xử dụng tài năng của mình để nối giáo cho địch, phá hoại chế độ đã bao dung nuôi dưỡng một tên phản bội từ ngày mới lọt lòng mẹ. Làm văn hóa mà sai lầm là giết luôn cả một chế độ huống gì một người dùng văn hóa để ru ngủ dân chúng, phá rối hậu phương, đâm lưng chiến sĩ và cỗ võ cho kẻ thù thì phải đang tội tru di tam tộc.

Trên đây là hai nhân vật được quan thầy Cộng sản chỉ thị cho thành phần xôi thịt nằm vùng tổ chức truy điệu, vinh danh và tạ ơn trong thời điểm đau buồn của người tỵ nạn. Việc quan trọng là phải đề cập đến những thành phần tổ chức dính máu ăn phần và những kẻ ham danh hoặc mua vui trên đau khổ của hàng chục triệu người dân miền Nam từ trong nước cho đến hải ngoại.

Ai là ngườì chủ trương và trách nhiệm tổ chức ?

Tất cả mọi người đều biết, chủ chốt là đảng Cộng sản qua vai trò lãnh đạo của các sứ quán ở nước ngoài. Chúng xử dụng dollar và euro ‘kiều vận’ trong ngân sách chìm của nghị quyết 36 để chi trả cho tay sai. Không lạ gì những khuôn mặt lớn như HCD, LTH, NVN … hăm hở tổ chức ngày giỗ Hoàng Minh Chính cũng như một số Cộng sản nằm vùng và con buôn văn nghệ vinh danh Trịnh Công Sơn tại Mỹ. Ở Pháp, một bột mặt quen thuộc trong cộng đồng, vinh thân phì gia nhờ bám vào tôn giáo và tập thể người tỵ nạn, thuê mướn ca sĩ nằm vùng (AV), phản bội đồng hương (HL) trình diễn trong buổi hát Tạ Ơn Đời ! Cũng tại Pháp, nhiều người trá hình lợi dung hội văn hoá ái hữu Pháp-Việt để tổ chức những xuất hát công khai, vinh danh Trịnh Công Sơn với sự góp mặt của một ca sĩ phản bội từ Mỹ qua (KL).

Tất cả không ai lạ gì những khuôn mặt lớn nầy, kẻ thi hành lệnh quan thầy, người ham danh tham tiền, bất chấp nỗi đau của người Việt tỵ nạn. Khi được nhắc nhở thì một trong số người tổ chức trả lời rằng ông ta quên không để ý xuất hát trùng vào cuối tháng tư là thời điểm đau buồn của đồng bào !

Ai là kẻ đóng góp hưởng ứng tham dự ?

Không đề cập làm gì những thành phần thuộc nhân viên sứ quán, bọn Cộng sản nằm vùng, du sinh, cò mồi đón gió và các thanh thiếu niên ít hiểu biết, tôi chỉ đề cập đến các hạng người sau đây đã hoan hỉ, khăn áo chỉnh tề tham gia xì xụp vái lạy kẻ thù hoặc hả hê vui cười trên đau khổ của người khác:

Trong dịp giỗ Hoàng Minh Chính người ta thấy nhiều vị tai to mặt lớn, gồm cựu công chức, sĩ quan của Việt Nam Cộng Hòa cũng như các cụ ông tuổi đã gần đất xa trời, đến thắp nhan vái lạy ông tổ Cộng sản Hoàng Minh Chính là một điều sỉ nhục cho Việt Nam và tập thể người Việt Tỵ Nạn. Đáng gì một chút hư danh, một buổi tiệc hay vài ba trăm dollars mà phải bán thanh danh của mình đã khổ công ‘gìn vàng giữ ngọc’ suốt cả cuộc đời. Chỉ vì một chút phù du mà tự mình đốt cháy nhân cách và danh dự gia đình giòng họ. Sử sách tỵ nạn sẽ ghi chép và lưu lại nhữnh hành động nầy cho đời sau, con cháu phải xấu hổ vì cha ông của họ vì một miếng ăn hời và tí danh hão mà phải bán luôn cả danh dự.

Trong các dịp tổ chức vinh danh, tưởng niệm, tạ ơn ngoài các thành phần kể trên là một số người yêu thích nhạc đến mua vui, nhưng lại vô tình góp phần vinh danh một kẻ thù không đôi trời chung với những ai đã ra đi vì Cộng sản. Thành phần nầy, có thể đa số ra nước ngoài với một lý do khác hay đi tỵ nạn kinh tế. Dù gì đi nữa, những người chỉ biết mua vui trên sự đau khổ của bạn bè, đồng hương và của quốc gia dân tộc thì cũng chỉ là những khối thịt biết đi không hơn không kém !

Mùa đau thương 2008

No comments:

Post a Comment