Saturday, April 19, 2008

Tội Nghiệp Nhà Thơ Tuệ Sĩ

Chu Tất Tiến

Từ sau 1975, chúng ta đã thấy quá nhiều nhân vật, "trước sau không như một", trước thì chống Cộng, sau lại thân Cộng. Có người bỏ lập trường yêu nước mà chạy theo Cộng sản chỉ vì quyền lợi, hoặc vì một chút hư danh. Ông Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi là một thí dụ lớn. Đang làm Phó Chủ tịch Đảng Nhân Dân Hành Động, mà được thư mời của Cộng sản, lập tức về nước ngay, bị Cộng sản chơi "trác" nhốt giam, hỏi khẩu cung 3 ngày, rồi tống trở lại Hoa Kỳ.

Sau đó, để chữa thẹn, ông ta còn ngụy biện: Công an Cộng sản thiếu phối hợp, nên mới xảy ra sự việc đáng tiếc! Bây giờ, thì ông lại chống Cộng tiếp tục, mời Hoàng Minh Chính và bảo trợ cho một số các em sinh viên chống Cộng...

Phạm Đăng Long Cơ, vốn là Bác sĩ Quân Y, được Cộng sản mới, thì lập tức đi theo giặc, chống lại cộng đồng. Hiện nay, thấy không có mời mọc gì nữa, thì trở lại chuyên môn y sĩ. Lê Phước Sang, chống Cộng đến chiều, được móc nối, trở về mong được chút danh, nhưng không thấy chi, trở lại Mỹ. Viet Weekly gồm một nhóm toàn thanh niên chống Cộng dữ dằn, nay theo CS, kiếm chút cháo ...

Về vụ Tuệ Sỹ, tác phẩm của ông rất cao siêu, chống Cộng rất trí thức. Ông đã là một người Tù Lương Tâm, chấp nhận án Tử Hình, là một tấm gương can đảm cho đời sau ngưỡng mộ. Nhưng từ khi ông nhận một chức vụ lớn trong hàng ngũ Giáo Phẩm Phật Giáo, thì chúng ta cũng nên coi lại vấn đề. Nhất là lại đóng một vai trò then chốt trong Đại Hội Phật Giáo, một "chiêu" độc của CS, nhằm phô trương Tự Do Tôn Giáo ở Việt Nam…

Nếu là một người trí thức chống Cộng thứ thiệt, thì dù cho chức vụ cao đến trần nhà, làm Chủ Tịch Nước chăng nữa, cũng không bao giờ nhận. Vì khi nhận lời làm việc cho các tổ chức của họ, dù là tổ chức Tôn Giáo, để rồi đứng chung hàng ngũ, hội họp, thảo luận với các đồng chí quốc doanh, với những con người từng uống máu, sát hại dân lành, thì nhất định không chịu nổi…

Hãy tưởng tượng một ngày nào đó, nói chuyện với những tên đồ tể – chưa buông dao xuống – ấy, người yêu nước sẽ thấy lợm giọng, buồn nôn, thấy máu mình xông lên mặt. Nếu không làm được gì, không gào lên, tố cáo tội ác, không "đục" cho chúng một quả, nhất định người công chính sẽ xỉu mất! Làm sao mà có thể hội họp, nói chuyện, thảo luận khi nghe thấy những chữ "đồng chí, đồng chuột" quanh đây? Làm sao mà có thể bình tâm được, khi nghe những tiếng cười man rợ, những tiếng cười thỏa mãn của bọn súc sinh? Làm sao mà chịu đựng được, khi nhớ tới hàng triệu dân lành đang khốn khổ, mà chính mình lại ngồi họp hành, ăn uống với lũ đồ tể đó? Làm sao mà cứ tỉnh bơ, làm như không thấy, không biết những tiếng kêu cứu của dân oan vang vang trong đường phố? Không thể nào "mũ ni che tai" với những tiếng kêu cứu của đồng bào, không thể nào tự đánh lừa mình là "ta chỉ làm việc phát triển đạo giáo mà thôi!" Những người tuyên bố: "Tôi bây giờ không nói chuyện Đời nữa, mà chỉ nói chuyện Đạo thôi!" là tự mình dối gạt mình, đánh lừa lương tâm của mình, trong khi đánh lừa cả Dân Tộc…

Nếu quý vị không tin, hãy về THAM DỰ MỘT BUỔI HỌP CỦA CÁN BỘ CỘNG SẢN, lắng nghe họ phát biểu, đóng góp ý kiến xây dựng Đảng và Nhà nước, qua việc xây dựng Tôn Giáo. Nếu ai có thể ngồi họp được một tiếng đồng hồ mà không phát điên, thì kẻ đó một là Điếc Tai, Mù Mắt, hai là "chấp nhận Cộng sản và tất cả những gì họ làm". Chấp nhận là bây giờ Đảng đổi mới rồi, không còn trấn áp tôn giáo nữa! Chấp nhận các tên đồ tể kia đã bỏ dao xuống rồi, thành Phật hết trơn! Chấp nhận có Tự Do Tín Ngưỡng, Tự Do Tư Tưởng, Chấp nhận những hình phạt đối với Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thích Huyền Quang, những cuộc bắt bớ, tù đày các nhà phản kháng là Đúng và cần thiết để Xây dựng Đảng! Chấp nhận dân oan là một lũ ngu ngốc, xứng đáng bị trừng phạt! Chấp nhận việc Hòa Thượng Thích Quảng Độ đến thăm dân oan là vi hiến, là thách thức chế độ! Nói chung là chấp nhận Chế Độ độc tài, đảng trị này là Chân Chính, là hợp hiến, hợp pháp, vừa hợp với lòng dân Việt, hợp với Hiến Pháp Việt Nam, vừa hợp với Công pháp quốc tế.

Một khi chấp nhận như vậy, thì sẽ rất vui khi nghe thông báo:

"Đồng chí Trưởng Ban Chỉ Đạo Tư Tưởng Trung Ương đến thăm hội nghị! Đồng Chí Bí Thư Thành Ủy đến thăm hội nghị! Đồng chí Thủ Tướng Nước CHXHCN gửi lời thăm hỏi và chúc cho hội nghị thành công tốt đẹp! Đồng chí Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc có lời khen ngợi hội nghị!Xin báo cáo các đồng chí được rõ: Đồng chí Bí Thư Thành Ủy thành phố Hà Nội vừa gửi thư chúc mừng kết quả hội nghị đạt hiệu quả 100%. Tiếp theo đây là huấn từ của Thủ Tướng CHXHCN Việt Nam gửi đến hội nghị, chúc các đại biểu tham dự sức khỏe, tiếp tục tiến lên, phục vụ cho Tín Ngưỡng và Tôn Giáo, Tốt Đạo, Đẹp Đời! Đồng chí Chủ Tịch nước khen ngợi những công lao đóng góp của các đại biểu tham dự, Đặc biệt là khen ngợi tinh thần Vô Úy của cụ Tuệ Sỹ, đã bỏ qua mọi tị hiềm, để nắm tay xây dựng một Tôn Giáo làm mạnh trong hiến pháp ... "

Hãy tưởng tượng! Hãy tưởng tượng! Tuy là tưởng tượng, nhưng nhất định sẽ xảy ra giống như vậy, vì đó là bài bản muôn năm của Cộng sản.

Chưa kể là để chuẩn bị họp, phải nộp một bản chương trình, nội dung phát biểu, đóng góp cho Đại Hội. Phải ngồi soi mói từng chữ, từng lời, không dám động chạm đến tất cả những oan sai của các Phật tử, các Tăng, Ni bị trù dập. Mà chỉ dám viết những lời ca tụng chính sách Trước Sau Như Một của Đảng Cộng sản: Tự do Tôn Giáo, tự do Tín Ngưỡng? Viết không khéo một chữ, là có điện thoại gọi đến, đề nghị "cụ" sửa lại cho đúng tình hình...
Hãy tưởng tượng! Suốt ngày có khách đến thăm, suốt ngày có điện thoại reo, từ Bí Thư, Chủ Tịch . . gọi đến thăm hỏi. Mà thực chất là điều tra, theo dõi. Trước cửa, có vài em bán thuốc lá, sau chùa, một lô tình nguyện hốt rác, xa xa vài chú bé đánh giày... Tất cả là những Công An con, công an cháu... theo dõi từng li từng tí... Muốn đi ngủ, tắt đèn, cũng phải tính tóan. Không thể để đèn muộn bất thường. Ăn một miếng cơm cũng phải suy tính, coi chừng có người suy diễn linh tinh, thì bỏ mạng! Có lẽ chỉ trừ khi đi vào Toilet, mới không hồi họp, lo lắng!

Người công chính chịu nổi cảnh này hay không?
Người có lòng yêu nước, có thể chịu nổi cảnh này trong một ngày mà không "Đ.M."?

Cho nên, tuy không ở gần bên "nhà thơ" Tuệ Sỹ, không có bằng chứng gì là nhà thơ đã trở cờ, theo Cộng, tôi cũng có thể tưởng tượng ra trúng bốc! Với tưởng tượng của một người viết văn, làm thơ, tôi hiểu rõ hoàn cảnh của những người đang làm việc cho Cộng sản. Họ khốn khổ, khốn nạn vô cùng, mà không mở miệng được! Há miệng mắc quai!. "Đem thân về với triều đình, Hàng thần lơ láo, phận mình ra đâu?"

Tôi chỉ mong có một ngày làm việc như thế, nhưng với nội dung khác: Sửa đổi Hiến pháp, vất bỏ điều 4 đi, rồi làm sao? Tôi chấp nhận có những buổi gặp gở, thảo luận, thăm viếng như thế, nhưng để bàn về vấn đề Giải Thể đảng Cộng sản, trả lại Tự Do, Dân Chủ cho nhân dân. Lúc đó, thì tôi sẽ không "Đ.M." mà vui vẻ góp ý ...

Chu Tất Tiến

No comments:

Post a Comment