Thursday, April 10, 2008

Bới Kít Ra Ngửi


Trịnh Công Sơn đứng trên bục đọc bản án "xử bắn"
tại pháp trường trước chính diện Chùa Vĩnh Nghiêm tháng 09.1975

Bới Kít Ra Ngửi
Trần Ngân Tiêu

Thời buổi này làm cái gì cũng phải có “hai tách” (high tech) hết nên đôi khi ngồi một mình gãi háng và không quấy nhiễu làm phiền phức ai chưa chắc đã được yên thân vì ở cái thời đại có “hai tách” (high tech) về phương tiện truyền thông này có những điều không muốn biết tới thì nó cứ đập vào tai vào mắt mình cho nên có muốn làm ngơ cũng không được. Có những trường hợp mình trở thành nạn nhân của những cái mình không muốn biết tớị Chẳng hạn như cái tin tên nhạc sĩ trốn quân dịch Trịnh Công Sơn chết thì có khác gì tin xe cán chó mà thiên hạ cứ um lên như cha chết. Tưởng rằng chó chết thì hết chuyện, nhưng khốn nỗi lâu lâu lại có kẻ bới kít ra để ngửi rồi bắt mình là nạn nhân của cái mùi đó bằng cách cúng giỗ hay tưởng niệm Trịnh Công Sơn ở ngoài công cộng.

Nói gì tới thiên hạ, cứ nhìn con vợ mình thôi cũng thấy tức cười lắm. Đọc báo thì cứ đọc một mình được rồi lại còn bắt mình đọc theo. Mấy năm trước và bây giờ cũng cái mửng đó. Năm đó đang ngồi đọc báo khi không con vợ la lên: “anh ơi Trịnh Công Sơn chết rồi đây này”. Hắn chết thì hắn chết chứ làm cái gì mà cứ như nhà cháy ây. Ông Minh ông Thiệu chết thì không thấy ai la ơi ới mà tên Trịnh Công Sơn chết thì hết chỗ kia đến chỗ nọ họ tụm năm tụm ba lập bàn thờ Trịnh Công Sơn rồi xúm xít vái. Vái chán rồi tuôn lời châu ngọc bốc. Có người bốc hay đến độ có lẽ ngay chính Trịnh Công Sơn cũng đếch biết mình có thật là như vậy không. Hay kết án cũng thế, có ngài phê phán thổi phồng gắt gao đến những điều có thể ngay cả Trịnh Công Sơn cũng không có kiến thức nghĩ tới. Và cái tên Trịnh Công Sơn đâu quan trọng đến nỗi khiến ta phải tốn giấy mực đến thế. Cứ viết và gán cho hắn những cái tội tầy đình chỉ khiến người ta tưởng hắn là một vĩ nhân mà thôi. Thật tình thì Trịnh Công Sơn chỉ là một tên vô lại sợ cả cái trách nhiệm làm người. Giản dị chỉ có thế. Cứ nhìn tấm hình Trịnh Công Sơn chủ toạ toàn án nhân dân và pháp trường ngay trước chánh điện chùa Vĩnh Nghiêm thì đã nói đủ rồi. Một kẻ đáng kính trọng (đến nỗi có người nói rằng được sống cùng thời với hắn là một vinh hạnh) thì không ngu xuẩn đến độ lập pháp trường trước cửa chùa (Trịnh Công Sơn đứng trên bục cao đọc diễn văn trước khi bọn CS bắn tội phạm (?) trước cửa chùa Vĩnh Nghiêm, trích báo Washington Post tháng 9, 1975). Cái chế độ VNCH mà Trịnh Công Sơn sống chui sống bám vào đó làm gì có cái cảnh bán khai này.

Qua hơn 30 năm rèn luyện trau chuốt về nghệ thuật bới kít nhau ra để ngửi tưởng đã đủ rồi; thế nhưng có những kẻ chưa thỏa mãn nên vẫn cứ muốn bới kít ra để ngửi sợ thời gian mai một thì cái mùi đó không còn nữa. Thế cho nên dù muốn hay không phe ta ngửi mùi của những tên như Vũ Ngọc Nhạ, Phạm Xuân Ẩn nọ kia chưa hết thì lại phải chịu đựng cái mùi xú uế Trịnh Công Sơn “again”. Thật ra cái đống xú uế này nó sờ sờ ra đó, mọi người cố làm ngơ giả vờ không thấy để mặc kệ tía nó với nắng mưa làm cho nó hoá đất cho đỡ thối thì lại có một vài người nhất định bới ra để ngửi.

Xứ này là xứ tự do ăn nói và bầy tỏ tư tưởng và kể cả tự do ngửi “kít”. Chỉ mong là khi muốn ngửi cái cục Trịnh Công Sơn thì nên bới ra ở chỗ riêng tư chứ đừng làm khổ mũi người khác nơi công cộng.

Trần Ngân Tiêu
----------------------------------
NÓI RÕ VỀ BỨC HÌNH TRỊNH CÔNG SƠN
ĐỌC DIỄN VĂN TẠI PHÁP TRƯỜNG Ở CHÙA VĨNH NGHIÊM
- TRẦN NGÂN TIÊU -

Tựa bài “Bới Kít Ra Để Ngửi”, đáng lẽ tác không muốn nhắc tới cái “cục” TCS này nữa sau khi phổ biến bức ảnh mà nóí theo kiểu người Mỹ là “the picture said it all” về TCS. Nhưng vì có một số người đọc đặt “vấn đề” về bức hình này và có một ngợm lại tỏ vẻ “hằn học” tác giả, nên sự kiện cần phải được nói cho rõ.

Có một vài người muốn bênh vực cho cái “cục” này thì không bào chữa thẳng ra nhưng lại úp mở đưa ra những ý nghĩ để tạo cho người đọc khác nẩy sinh nghi vấn chẳng hạn như trong trang ‘Web” Bến Xưa đại khaí rằng:

- Hình có thật không hay…?

- Có kẻ còn khẳng định là hình “cut” và “paste” vì thời buổi này dùng kỹ thuật như “Photoshop” đâu có khó…

- Tại sao mãi ba mươi năm sau mới đưa ra v.v... ?

- Có anh còn khẳng định rằng đó là vụ xử bắn Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn …?

Trước hết cần trả lời vắn tắt rằng: “Mỗ mà thèm làm cái chuyện cắt, dán ruồi bu đó à? Cái cục này đâu có đáng để phải động chạm đến nhân cách của mỗ? Mỗ chỉ đưa ra một tài liệu, còn ai muốn tiếp tục ngửi kít thì cứ ngửi, mỗ chỉ xin đừng mang ra cộng cộng khiến người không muốn ngửi phải ngửi”.

Còn cáí ý kiến cho rằng đó là vụ xử bắn Đại tá Hồ Ngọc Cần thì thật là ngây ngô. Có mù loà cũng phải thấy vấn đề khác xa là Đại tá Cẩn có bị xử tại pháp trường chùa Vĩnh Nghiêm hay không ? Trong khi người bị xử bắn là một chàng trai còn trẻ, ốm yếu trông thểu não đâu có cái già dặn của người sĩ quan cấp tá?

Bức hình đó thật hay không thì tự nó nói lên đều đó, và đó là một “copy” lại của một trang báo, mà trang báo đó do người viết ký tên Mỹ Duyên, ghi chú là trích lại từ tờ WashingtonPost số tháng 9 năm 1975, đó là lý do bức hình có ghi chú chữ Việt. Bài này đăng ở trang 6, tuần san Trắng Đen, của Việt Đình Phương, ấn hành tại California tháng tư năm 1976 thì phải. (coi hình chụp trang báo đính kèm).


Vậy thì bức hình có xuất xứ nguồn gốc đàng hoàng. Việc kiểm chứng đâu có gì khó. Ba mươi năm trước máy “copy” và kỹ thuật làm báo không tối tân và tiện nghi như ngày nay.

Có kẻ còn tung hỏa mù hàm hồ rằng tại sao hơn ba mươi năm nay không đưa ra mà lại chờ đến bây giờ hay là… bị giật giây cạnh tranh nghề nghiệp v.v... Điều này thì mỗ ta nói thật rằng kẻ nào muốn mang cục kít TCS để lên bàn thờ cúng vái thay ông bà tổ tiên mình thì cứ tiếp tục, còn mỗ chỉ đưa ra một tài liệu để cho những kẻ “mồ cha không khóc mà khóc bố thằng hàng xóm” suy nghĩ. Cứ nhìn cái cảnh chiến sĩ ta lớn nhỏ có nằm xuống thì nằm xuống lặng lẽ. Còn ngay cả những tên Cộng gộc bị thất sủng (quay ra chống đảng chứ có vì mình đâu) thì kệ mẹ chúng nó, thế mà cũng có những kẻ không có chuyện gì làm bầy ra trò cầu siêu cầu an xì xụp vái khua um điếc cả đít. Đúng là cái trò khỉ.

Chuyện “Bới kít ra để ngửi” khổ mũi mỗ nên mỗ mới đưa tài liệu ra, đúng sai mỗ chịu, chứ mỗ đây mà phải nghe đứa nào xúi bậy sai khiến à? Hơn ba mươi năm qua, ít người còn nhớ tới báo Trắng Đen, tìm tài liệu trong những đống báo cũ không phải dễ, may mắn mỗ tìm được một trang “copy” từ hồi năm 1977.

Bên trái trang “copy” này có mấy chữ viết tay: “Nói có sách, mách có chứng” vì rằng vào dịp tháng tư năm 1980 hay 81 gì đó, có mấy tên ngu xuẩn tại thành phố mỗ cư ngụ tổ chức kỷ niệm ngày ba mươi tháng tư bằng một “đêm hát cho quê hương” với chủ đề nhạc TCS. Mỗ mới bảo rằng: “Chúng mày chửi bố vào mặt dân TNCS chúng ông đấy à?”, thì mấy tên ngu xuẩn đó cứ ngụy biện TCS thế này, TCS thế nọ nên mỗ mới “copy” dí bức ảnh vào mặt chúng thì chúng mới tịt và dẹp bỏ cái chủ đề xuẩn động đó. Bố khỉ! Ba mươi tháng tư thì cầu nguyện cho đất nước đồng bào, người tù cải tạo (thời đó) mau tai qua nạn khỏi thì bầy trò ra hát hỏng cho chó nó nghe à? Từ đó, thành phố mỗ ngụ, bất cứ đình đám nào mà có người hát nhạc của tên vô lại đều bị khán giả tự động lên tắt máy.

Tiện đây cũng trả lời cho anh ngợm tên Võ Tây Sơn, trên trang lưới “Tíalia”. Ngợm ta viết rằng:” TCS là một nhạc sĩ yêu nước, giết một thằng Ngụy Việt Gian thì có gì ghê gớm mà … hằn học quá vậy”.

Đáng lẽ ta không trả lời nhưng thương ngợm này u tối không hiểu ý ta nên ta đành làm phước mở mang “đỉnh cao” của ngợm đó một phát.

Ý ta là ta khinh cái tên TCS, ta khinh vì giá trị của nó chỉ là một “cục”… Ngươi nói TCS yêu nước, nhưng ngươi định nghĩa thế nào là yêu nước. Thanh niên trong thời chiến phải thi hành nhiệm vụ (ở miền Bắc cũng thế) khi đã thi hành nhiệm vụ thì mới xứng đáng nói hai chữ “yêu nước”. Người yêu nước không sống trốn chui trốn rúc như con chuột (ở miền Nam gọi là trốn quân dịch) rồi há mồm nói yêu nước. Ở miền Nam có những kẻ thích CS họ đã vào bưng theo VC để yêu nước theo niềm tin của họ, ta ghét sự ngu muội đó, nhưng ta không tởm họ như ta tởm TCS vì tên này nếu thích CS tại sao không vào thẳng trong bưng theo VC để mà “chống Mỹ cứu …kít” mà lại sống chui rúc như một ký sinh trùng trong xã hội.

Ta tởm tên này vì hắn đã hèn không đi “bưng” mà chờ tới giờ chót, khi nhìn thấy quân Cộng thắng thế đã vào thành phố đến nơi rồi, hắn vội vàng lên bài phát thanh chường mặt ra hồ hởi: “có em đây” hầu mong được ban ân trước nhất kẻo không thì “trâu chậm uống nước đục”. Cái cảnh này chó má đếch chịu được! Ngươi có hiểu ý ta không ngợm? Cũng như TCS có mấy tên trí thức vào giờ thứ 30 quấn khăn đỏ vào tay ra ngã tư Bẩy Hiền vẫy cờ đón quân ”giải phóng” tưởng sẽ được ban ân bố đức nhưng đã bị đảng ta coi như con chó nhốt trong tù, bây giờ còn bầy trò lớn họng đấu tranh “trâu đánh”.

Ta tởm nên ta coi hắn như là cái “cục”, vì một người người “yêu nước”, yêu văn hoá dân tộc thì phải hiểu rằng ngay kẻ cướp cũng buông đao trước cửa chùa, nhưng đây hắn đã ngu xuẩn thiết lập pháp trường tại cửa chùa mới là xuẩn động. Kẻ được xưng tụng như “nhà làm văn hoá” mà tởm như “kít” đến thế à?

Ngợm ngươi nói “đâu có gì là ghê gớm…”, qủa thật đối với việc giết người của CS nó dã man, mọi rợ, đến thế nào thì ta không cần nói thêm, nhưng chúng đã xỏ lá cho một “thần tượng” của một số dân của miền Nam làm cái chuyện mà người miền Nam chúng ông không có thể tưởng tượng tới. Ngươi có hiểu ý ta không ngợm? Nếu ngươi không hiểu thì tạm dẹp tự ái, về hỏi lại người đáng cha chú ngươi rằng ta nói có…lý không rồi hãy “văng” tự ái tục tĩu như những kẻ vô giáo dục.

Nếu ngươi muốn hiểu CS giết người man rợ như thế nào thì ngươi cứ nghĩ giả dụ nếu bố ngươi bị đấu tố đến chết bỏ xác vắt ngang bờ ruộng, rồi chúng cho cả trăm dân làng đi qua vừa dẵm lên vừa nhổ nước bọt (miền Nam gọi là nước miếng) vào xác bố ngươi xong rồi mới cho ngươi mang bố ngươi đi chôn…thì ngươi có cho đó là “đâu có gì là ghê gớm…” không?

Còn một ngợm nữa phịa rằng, không có bắn tại đó mà mang đi chỗ khác bắn sau khi đọc diễn văn v.v...v..v. Bố khỉ! Ngươi làm cái “đíu” gì ở đó lúc đó mà đã biết rằng mang đi chỗ khác bắn. Bắn hay không bắn nhưng chỉ nội nhìn cảnh pháp trường trước cửa chùa thôi chưa đủ cho ngươi tởm ư. Muốn ôm cái “cục” này để ngửi thì cứ cần gì phải phiạ đại như vậy.

Mỗ sẽ không nói về cái ‘cục’ TCS này nữa và mong rằng ngay cả những người không ưa TCS cũng đừng phí nhiều giấy mực về cái cục này, nó đâu có đáng để cho chúng ta phí sức như vậy. Một bãi kít chó sẽ tan vào cát bụi.

TRẦN NGÂN TIÊU

No comments:

Post a Comment