Đặng Văn Nhâm
Nếu quả thật Ng. Chí Thiện là người ngay, thì ”cây ngay không sợ chết đứng bao giờ” cứ nghiêm trang chững chạc biện minh cho mình. Ngược lại, khi vừa bị chạm nọc, tên CS gian tế nằm vùng này liền bị mất tự chủ, thanh minh lung tung, dẫn chứng bừa bãi, lý luận mâu thuẫn , tiền hậu bất nhất với vẻ lúng túng , vụng về như ”chó ăn vụng bột” và trổ giọng CS hang Pắc Pó, nói năng thô lỗ của loài răng đen mã tấu, cục súc cả với phụ nữ. Thế là hắn đã tự đánh rơi mặt nạ. Tuy vậy, hắn vẫn còn dùng thêm một lũ đười ươi gồm cả đực lẫn cái như: Tôn Thất Sơn, Ng. Phước Đáng, Dân miền Tây, Trần Thế Danh, Chau Phan Khoi, cái Vàng ĐThị Thuấn, con Lê Minh Ngọc ... chuyên bịa chuyện hoang đường hạ cấp, chửi bậy cắn càn, để mong che chắn cho chủ.
Theo nhận xét của nhiều vị thức giả trên các diễn đàn, đáng lẽ bọn đười ươi kể trên phải biết đây chỉ là một cuộc tranh luận có tính văn học trong phạm vi ”nghi vấn tác phẩm và tác giả”. Vậy dư luận chia ra 2 khuynh hướng đối chọi để tìm ra ánh sáng của sự thật cũng là điều tự nhiên và dễ hiểu. Lúc bấy giờ dư luận quần chúng vô can, đứng ngoài cuộc để nghiêm xét rồi (nếu cần sẽ) nói lên tiếng nói của phán quan vô tư là tốt nhất.
Trong tinh thần tranh luận công khai rất hiếm hoi ấy của giới tao nhân mặc khách đáng lẽ bọn đười ươi ngu dốt có tên kể trên không nên tham dự, vì thiếu trình độ văn hóa và không có tư cách, nhất là không nắm vững vấn đề then chốt của cuộc đối thoại. Chúng sẽ làm ô uế cuộc tranh luận và sẽ phá thối để hướng cuộc tranh luận này đi lạc vào chiều hướng khác. Huống chi cuộc tranh luận này còn có tên Ng. Chí Thiện đã đứng ra tự nhận là ”tác giả” (!) Nhưng , kể từ khi bị lột mặt nạ ”ăn cắp thi phẩm Vô Đề”, tên CS gian tế này bị đuối lý hoàn toàn, hết đường chối cãi, đành khoanh tròn, nín khe, nằm trong ổ rơm, để nghe nỗi nhục âm thầm gặm nhấm trong tim!
Chẳng những thế, hắn còn làm thinh ra vẻ cao ngạo ta đây là bậc ”cao sĩ thi hào” (sic!) không thèm tranh luận với phường ”hạ sĩ văn đạo” ở hải ngoại làm gì cho mất thời giờ (sic!). Hắn cứ nằm im bịt mõm, bịt tai, che mắt, để yên cho bọn Khuyển, Mã đối đáp bằng những trò bá đạo, hạ cấp nhất của giống cán bộ trong hang Pắc Pó !
Thế là cuối cùng cuộc tranh luận này đã đánh dấu một thành công lớn lao, vẻ vang, của khối cầm bút quốc gia chân chính hải ngoại , một lúc cả trên 2 phương diện: chính trị và văn học. Nhân đây, thiết tưởng tôi còn phải dạy thêm cho tên CS nằm vùng Ng. Chí Thiện và dịch giả giáo sư ”Chicken soup” Nguyễn Ngọc Bích, thủ phạm và đồng lõa đạo thi của tác giả Vô Danh (xin bạn đọc đặc biệt chú ý: 2 chữ Vô Danh này tôi viết hoa hẳn hoi. Vì chính nó , tự bản thể vốn là một danh từ riêng, một tên riêng, hay bút hiệu của tác giả mà vì ý thích hay vì hoàn cảnh đã phải chọn (như: Thiền Đăng, Từ quyên, Hành Thiện v.v...). Như vậy không một ai có quyền xóa nó đi, rồi thay tên mình vào đấy, để tự nhận làm tác giả và soán đoạt vô quyền luôn tác phẩm của người vắng mặt!
Hành động này chẳng những có tội với lương tâm mà còn có tội cả trước pháp luật các nước văn minh Âu- Mỹ. Nơi đây, ngày 5.1.09, tôi phát biểu công khai trên mặt các diễn đàn quan điểm của tôi về vấn đề soán đoạt tên ”VÔ DANH” của thi phẩm VÔ ĐỀ nghiêm chỉnh như thế đấy. Tôi kêu gọi lương tâm và sự hiểu biết tối thiểu nhất của 2 người là: Ng. Ngọc Bích và Ng. Chí Thiện.
Đối với Ng. Chí Thiện, vì bản thân hắn đã là một tên cán bộ CS, thì đã đành rồi. Nhưng còn Ng. Ngọc Bích? Thực ra, anh chàng này mới chạy theo CS trong thời gian sau này với hy vọng sẽ được hưởng chút cơm thừa canh cặn do bọn CS thí cho!
Vì tình bằng hữu chi giao từ xưa đến nay cùng với sự quen biết lâu dài từ ở VN với tất cả anh em nhà họ Nguyễn Ngọc gồm: Chác, Phách, Linh, Bích, Nhạ, Hồ ... tôi khuyên N. N. Bích nên sớm tỉnh ngộ, và hiểu cho rõ rằng 2 chữ ”VÔ DANH”, gốc Hán-Việt không có nghĩa là: ”của rơi ngoài phố, ai nhặt được nấy xài”!
Theo Tầm Nguyên tự điển và Khang Hi tự điển thì chữ VÔ có nghĩa: không, DANH có nghĩa: tên. Nghĩa chung VÔ DANH là: không có tiếng tăm. Không ai biết đến tên tuổi. Thí dụ: chiến sĩ vô danh, nhà văn vô danh. Như vậy, NN Bích phải hiểu là người ”chiến sĩ vô danh” và ”nhà văn vô danh” vốn là 2 người quả nhiên có thật, tức là những người đã hiện hữu, nhưng không nổi danh và trong dân chúng không mấy ai biết đến tên tuổi của họ mà thôi. Chớ không có nghĩa như anh và tên đạo thi cán ngáo Ng.Chí Thiện đã tri tình , cố ý hiểu lầm, cho rằng thi phẩm Vô Đề ấy là một vật VÔ CHỦ hay còn gọi là ”của chùa” (sic!), rồi hè nhau nhào vô cướp đoạt tác quyền và tự nhận là tác giả. Thiết tưởng NN Bích và Ng. Chí Thiện nên chịu khó nghiền ngẫm thêm cho vỡ nghĩa khác nhau giữa 2 chữ: VÔ DANH và VÔ CHỦ, để khỏi trở nên những tên ăn trộm, ăn cắp, ăn cướp tài sản trí tuệ của người khác.
Hành động gian ác bất lương theo đuôi Ng. Chí Thiện như thế lương tâm con người của NN Bích để đâu?
Năm nay, tuổi đời đã chồng chất cao nghệu với mái tóc bạc phơ, cộng thêm thành tích ”Việt Gian”( mượn từ này của CS) đã có từ thuở cha ông, thì ngày nay dù NN Bích có cố gắng lập công muộn màng với Bác và Đảng thì cũng chỉ uổng công toi mà thôi Bích ạ! Miếng đỉnh chung xương xẩu không bù lại được sự ô danh xú tiết, và sự nhục nhã mỗi khi mở mắt ra đường gặp phải đồng bào. NN Bích hãy xem gương Mặt Trận DTGPMN và bọn Giặc Thầy Chùa trong khối giáo hội PGVNTN thì đủ rõ. Bọn trọc gian ác, ” đồng sàng dị mộng”, hoạt động hai mang từ năm 1945 đến năm 1975 đã lập không biết bao nhiêu chiến công lớn lao cho CS và toa rập giết không biết bao nhiêu đồng bào vô tội 2 miền Trung và Nam mà cuối cùng vẫn ra rìa như thường! Tấm gương to tày liếp trước mắt như thế sao Bích không chịu soi mà lại theo đuôi tên cán Ngáo Ng. Chí Thiện với tí hy vọng mong manh mai sau sẽ được hít chút bã mía mà bọn đồ tể CSVG bán nước hại dân ban cho. Lúc xưa giao du với NN Bích tôi cứ ngỡ Bích là kẻ sĩ có chút khí tiết, liêm sỉ. Ai ngờ càng ngày tôi thấy Bích càng lún chân sâu xuống vũng bùn nhơ, lăng xăng chạy quanh đó đây, hết điếu đóm cho bọn Việt Tân lại chạy bàn hầu bọn anh em nhà tụi Ng. Đan Quế- Nguyễn Quốc Quân, lũ chính trị đơm đó, cò mồi, rồi lại đến bọn Bùi Tín, Vũ Thư Hiên và Hoàng Minh Chính, Ng. Chí Thiện ... Trong thời gian cầm cờ chạy hiệu và rũ đuôi lân như vậy, ai cũng thấy bên cạnh NN Bích lúc nào vẫn kè kè một người đàn bà đã già mà tham vọng chính trị còn ngút trời xanh. Nàng cứ bỏ chồng ở nhà nằm chèo queo một mình ngâm thơ ”ngồi buồn gãi háng ...” của cụ Trần Văn Hương, để trừ bữa. Còn nàng thì phấn son lòe loẹt, cặp kè bên chàng, mong chàng kiếm được chút danh vọng để nàng hưởng chút thơm lây!
Chứng kiến cảnh lạc đường vừa bi thảm lại khôi hài của NN Bích, bỗng nhiên tôi cảm thấy thương hại cho người bạn NN Bích, nên muốn bắt chước mấy anh trọc lưu manh , tay bắt quyết, miệng đọc thần chú: ”án ma ni bát rị hồng, án ma ni bát rị hồng, ới vong linh tên Ng. Ngọc Bích hồn thiêng của nhà ngươi ở đâu thì về nhập cốt, xa lánh tên cán ngáo N. Chí Thiện, để khỏi lây nhục đến giòng dõi tổ tiên ... bớ vong linh Ng. Ngọc Bích hãy nghe ta mà mau mau lai tỉnh...Cộng sản nó chỉ dụ khị nhà người thôi chớ không cho liếm láp gì đâu!... Rị sất sá.Rị sất sá... Nam mô Bồ Tát ma la hát...Ta bà ha...ha.. Con gái vô , bà già ra... ha ha...!Chết rồi cũng ra ma...ha...ha...! ”
TÊN CỐT ĐỘT TÔN THẤT SƠN KÉO THÊM ĐỒNG MINH NHẬP CUỘC!
Bây giờ trở lại vấn đề đấu tranh dành lại tác quyền thi phẩm Vô Đề cho tác giả chân chính của nó, đồng thời vạch mặt chỉ tên bọn gian phi đạo tặc văn chương , chữ nghĩa, anh em chúng ta, những người quốc gia cầm bút lương thiện, hãy vững tin nơi công lý và pháp luật HK và công tâm của nhân loại. Là những người cầm bút đóng vai ”sen đầm” công tâm, công đạo và công lý, chẳng lẽ nào chúng ta lại phải rụt rè trước hành vi bất lương của phường đạo tặc tép riu này hay sao?!
Cho đến ngày nay, sự thật đã cho chúng ta thấy tên CS nằm vùng ma cô nhà thổ Ng. Chí Thiện đã ”á khẩu” và chui vào hang ổ nuốt nhục nằm yên rồi. Bọn Khuyển Ưng, Khuyển Phệ cũng đã khoanh tròn trong mấy ổ rơm rồi. Duy chỉ còn bọn đười ươi, ngu đần, vô liêm sỉ, tay sai của Ng. Chí Thiện là tên cốt đột Tôn Thất Sơn hãy còn tiếp tục ọ ẹ chọc ghẹo thiên hạ để nghe thiên hạ tứ phương tám hướng túa lên lôi ông bà cha mẹ và cả giòng họ nội ngoại nhà nó ra mà chửi rủa thậm tệ.
Trong trường hợp này, với tư cách cầm đầu một lũ đươi ươi, tự vỗ ngực xưng danh là ”NGƯỜI TỬ TẾ” (SIC!) ủng hộ viên của Ng. Chí Thiện, đáng lẽ Tôn Thất Sơn nên nghiên cứu, sưu tầm những dữ kiện chính xác nhất, mới mẻ nhất , và tìm cách lý luận thật đanh thép để đánh bại mọi luận cứ của đối phương, hầu dành lại phần thắng lợi tinh thần cho đầu đảng nằm vùng của mình đang bị khốn đốn nhục nhã. Như thế mới đáng hãnh diện làm tên trùm gia nô bưng bô cho chủ. Ai dè, nó lại dại dột đi mó dái ngựa hoang, hết người nọ đến người kia, để đến nỗi bị ngựa đá mặt mày xưng bầm khắp nơi vẫn chưa yên !
1.- Thoạt tiên, khi TTS giở trò thông thái dổm, bày đặt chia 2 phe tranh luận thành 2 hạng người: TỬ TẾ và KHÔNG TỬ TẾ. Vì thấy chó ghẻ TTS vừa ngu muội lại còn hợm hĩnh, láo lếu, dám chơi trèo cả lên đầu, lên cổ những bậc thầy của cả giòng dõi nhà hắn mà phân loại người ta theo hiện tượng (phénomène). Đây là một điều mà ngay những bậc thánh tổ ngàn đời nhà TTS mà còn không ai dám làm. Thế mà hắn cứ ngỡ là hay ho lắm. Nên hắn còn lấy làm HÃNH DIỆN VÔ CÙNG tự gắn lên ngực của mình danh hiệu người ”TỬ TẾ”. Rồi hắn lại còn đem cái danh hiệu dổm ấy ban phát tứ tung cho bọn đười ươi và cả lũ Khuyển Ưng , Khuyển Phệ... Lẫn thằng ma cô trùm nhà thổ Ng. Chí Thiện cũng được làm người ... tử tế luôn!
Phải chứng kiến cái trò khỉ ấy trước mắt, tôi ngứa ngáy không chịu được , nên bắt buộc phải dạy cho cả lũ người ”TỬ TẾ” chúng nó, đặc biệt là tên Tôn Thất Sơn, biết rằng trên nguyên tắc, phân loại như thế là sai hoàn toàn. Vì từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, tôi chưa từng thấy một ai dám căn cứ trên hiện tượng ( phénomène) phù du để phân loại, chia hạng con người bao giờ. Vấn đề này nó thuộc về bản thể (noumène) biết chưa?
Tôi tưởng rằng đó là một bài học quí giá mà tôi đã dạy miễn phí cho TT Sơn, thì hắn nên kính cẩn thu nhận lấy mà suy nghĩ thêm, cho thật đáo lý cận nhân tình, rồi tu tâm dưỡng tánh cho nên người TỬ TẾ TỪ BẢN THỂ!
Bị chửi rủa tàn tệ và khinh miệt đến cùng cực như vậy, Tôn Thất Sơn đã không thể nào há mồm ra biện minh được một câu nào cho việc mình làm và giải nghĩa tại sao hắn đã chia 2 hạng người TỬ TẾ và KHÔNG TỬ TẾ. Chúng ta chưa biết lý do biện minh của hắn đúng hay sai, nhưng như vậy, ít ra hắn cũng chứng tỏ được cho bàn dân thiên hạ thấy rằng dù sao hắn cũng đã có một giây phút ngắn ngủi suy tư , trăn trở về điều nó viết cho công chúng đọc. Đó là điều đáng được tha thứ! Nếu hắn dốt thì các bậc trưởng thượng sẽ thương hại mà sẵn lòng dạy dỗ, dìu dắt hắn từ từ cho nên người TỬ TẾ thứ... THIỆT!
Nhưng thật không ngờ. Quả nhiên tên TT Sơn này đã ngu đến mức kém xa cả loài súc vật. Há mõm ra là sủa , không cần suy nghĩ trong tích tắc. Đã thế, hắn lại còn mang thêm một tật bẩm sinh, hay chứng bệnh gia truyền do giòng dõi gia tộc lưu truyền là: ngoan cố và ù lì một cách cực kỳ vô liêm sỉ. Thiên hạ chửi bới tàn tệ mà hắn vẫn cứ nhơn nhơn chìa bản mặt ngu dốt của một thằng bác sĩ đỡ đẻ lên các diễn đàn đặt điều ăn không nói có. Cái chứng ngoan cố, ù lì và ” nhẹ không ưa, ưa nặng” của Tôn Thất Sơn cũng vốn là bản chất bẩm sinh của một số loài vật như trâu, bò nhất là giống lừa ngu đần!
Xin mời quí vị độc giả hãy xem bức thư dưới đây của tên Tôn Thất Sơn mới gửi cho một người trong giòng họ nhà nó tên Vĩnh Đồng.Tôi không biết ông Vĩnh Đồng này là ai, và cũng không biết ông này đã nghĩ thế nào về những điều nó tả oán trong thư, mà ngay câu đầu nó đã khẳng định ”Tôi có cùng suy nghĩ như Anh”, để chứng tỏ ông Vĩnh Đồng nào đó vốn là kẻ ”đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu” của nó trong vụ này. Tôi nói: ”đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu” đó là tôi muốn nói văn hoa theo các đấng tao nhân mặc khách. Người Tàu còn gọi là ” văn ngôn” tức loại văn chương cung đình. Hay có thể nói lối ” bạch thoại” theo kiểu dân gian Trung Quốc là :” ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Nghĩa là: Trâu tìm trâu, Ngựa tìm ngựa, Hoặc học lóm, bắt chước nói theo kiểu Tây tà thì: ”Qui ressemble s’assemble” và cắt nghĩa đùi ra tiếng Việt Nam là:” Bọn đồng loại hợp nhau”!... Vậy, nếu mai đây quả thật ông Đồng cùng hợp với bà Cốt... Đột Tôn Thất Sơn để song đôi hòa tấu trên các diễn đàn càng tốt, càng thêm vui nhộn trong mấy ngày đầu năm. Chẳng sao!
Đây, nguyên văn thư của tên Tôn Thất Sơn đã gửi cho ông Vĩnh Đồng:
Thưa Anh Vĩnh Đồng,
1. Cám ơn lời khuyên của Anh. Tôi có cùng suy nghĩ như Anh.
2. Nhìn qua nhan đề bài viết về TTS của Đặng văn Nhâm ,tôi biết anh ta thù hận TTS thấu xương. Tôi ít khi đọc văn chương rổn rảng của anh ta, thường thường khi thấy tên ông ta trong hộp thư, tôi xóa , vì nội dung toàn nổ sãng như các ông Kim Âu, Thúy Đặng, văn phong và nội dung tào lao qúa.
Ông Nhâm này hận thù TTS tràn hông vìTTS nêu ra cái ''thành tích'' đón thủ tướng VC khi y sang Đan Mạch xin ăn.Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga "nghiên kíu" về Stalin. Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi ''nghiên kíu'' là chuyện lọa, mần răng tin được.
Tôi đang đọc quyển sách do BS Brian L.Weiss, GS khoa tâm thần Yale, tên ''du hành qua các vùng tâm thức'', tôi suy ra ông đại văn hào nhớn này kiếp trước rất hung hãn và xấu nết và chắc còn nhiều kiếp nữa ông ta mới học được kinh nghiệm làm răng trở thành người tử tế.
3. Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này, vì đã nói lên lời công đạo hay sự thật, màvài thành viên trên NET hận thù vìTTS, thiếu sư.kiểm soát cái Sân SI của mình, bèn mang giòng họ TTS ra mắng chưởi cho hả, vìkhông còn cách nào hơn . Riêng TTS thì không chấp kẻ Sân Si, vì họ sẽ trả cái nghiệp không ở kiếp này thìkiếp saụ Hơn nữa, những mắng chưởi của họ, TTS này đâu có đọc nên được tự động hoàn trả cho các tác giả.
Tôn-thất Sơn
[trích thư đến đây là hết]
TÔN THẤT SƠN MỘT THẰNG BON CHEN, KÈN CỰA ĐÊ TIỆN NHẤT!
Kính thưa quí vị độc giả, để mọi người nắm bắt dễ dàng vấn đề Tôn Thất Sơn đã nêu ra trên đây, tôi xin phân tách từng đoạn mà hắn đã đánh dấu sẵn từ 1 đến 3.
1. Trước hết đoạn 1 chẳng có gì đáng nói, ngoại trừ câu TT Sơn ngầm báo cho biết đằng sau lưng, nó hiện đã có sẵn một ”đồng minh tư tưởng”: ”Tôi có cùng suy nghĩ như Anh”. Tốt lắm, tôi đang chờ xem bọn này sẽ ọ ẹ thêm những gì đây.
2. Đoạn 2, tên TT Sơn nêu lên mấy điểm chính sau đây:
a. Đặng Văn Nhâm thù hận TT Sơn thấu xương: Nếu tên TT Sơn cho rằng tôi đã thù hận hắn thấu xương, yêu cầu ông Vĩnh Đồng nào đó hãy bảo nó chứng minh nguyên nhân tương xứng. Chỉ cần một chứng minh hữu lý duy nhất cũng đủ. Tên cốt đột TT Sơn đã làm gì tôi, đến nỗi tôi phải thù hận nó thấu xương ?!
Trong con mắt tôi tên cốt đột này không đáng 1 xu. Vả chăng TT Sơn ở một nơi còn tôi đây ở một nẻo. Ra đường chạm trán nhau, nó không nhận ra tôi , và tôi không nhận ra nó là thằng chó chết ruồi bu nào thì thù hận cái nỗi gì?
Mới đây bỗng dưng nó hứng sảng tự vẽ bùa lấy mà đeo, nhận là người TỬ TẾ ra mặt bênh quàng xiên tên ma cô nhà thổ Ng. Chí Thiện, tôi mới ngứa mồm dạy cho nó một bài học triết lý sơ đẳng về hiện tượng ( phénomène) và bản thể ( noumène) để cho nó sáng mắt ra. Ông cố dạy chắt, sư tổ dạy đệ tử sao lại dám bảo là thù hận thấu xương. Đồ nghịch tử phản phúc!
b. Văn chương của ĐVN rổn rảng ... văn phong và nội dung tào lao quá: Văn chương rổn rảng là cái gì vậy? Có chất đồng chất thép chăng. Tốt chớ sao lại chê? Còn ”Văn phong và nội dung tào lao quá” là sao? Hãy dẫn chứng một câu xem nào!
Tên cốt đột TT Sơn này quả đúng là đồng hương và đồng loại ọ ẹ với thằng Trần Kiêm Đoàn tiến sĩ dổm, và tên ”giặc thầy chùa thoát y” (hoàn tục), pháp danh Thích Từ Mẫn, tục danh là Ng. Thắng Tiết. Cả 2 tên này đều là đệ tử , đệ tử cuồng tín của cặp Nhất Hạnh/ Cao Ngọc Phượng. Vì cùng nói giọng ọ ẹ như nhau, nên viết lách giống hệt nhau. Tên Trần Kiêm Đoàn thì chê văn phong của ĐVN thô nhám. Còn tên giặc trọc Ng. Thắng Tiết bịp bợm sống đói khát kinh niên ở Đà Nẵng trước năm 1975 lại cho rằng văn phong của ĐVN là ... ”kém”! ( Sic!)
Ngay sau đó tôi đã cho cả 2 thằng ấy được nếm một bài học vô cùng hay ho thú vị về loại văn thô nhám và văn phong kém của tôi. Bút lực và trình độ uyên bác của mấy bài ấy đã khóa mõm luôn 2 tên Trần Kiêm Đoàn và Ng. Thắng Tiết (pháp danh Từ Mẫn )! Bây giờ lại đến lượt tên cốt đột TT Sơn tiểu nhân, óc chứa toàn cứt đái ...
c. Thấy tên xóa ngay, vì nội dung nổ sảng như Kim Âu, Thúy Đặng ... : Đấy rõ ràng tên TT Sơn đã tỏ ra ngu còn hơn cả giống lừa, nhẹ không ưa, chỉ ưa nặng. Bỗng dưng nó lại giở trò hạ cấp, khi không khèo quẹt thêm 2 người khác vào làm gì, khiến cho người ta lại có dịp đào ông bới cha nhà nó lên. Giống chó dại còn có mùa, còn thằng TT Sơn , mang giòng họ Tôn Thất sao lại dại quanh năm như vậy ? Hay là nó vừa ăn phải lá Han của 2 con đàn bà bịnh đàng dưới là Cái Vàng ĐT Thuấn và Lê Minh Ngọc?
- ”vì TTS nêu ra cái'' thành tích '' đón thủ tướng VC khi y sang Đan Mạch xin ăn.Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga ''nghiên kíu'' về Stalin. Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi '' nghiên kíu '' là chuyện lọa, mần răng tin được”...
Chỉ nội một câu ngắn ngủi trên đây của tên TT Sơn, nó đã thừa chứng minh cho toàn thể độc giả đồng bào thân thương trên các diễn đàn hải ngoại nhận ra chân tướng và tâm địa hèn mạt vô cùng khốn nạn của tên này rồi. Tuy nhiên tôi vẫn cần phải phân tách rành mạch để quí vị tường lãm cái dã tâm trong sự móc ngoặc việc nọ vào việc kia của nó.
A. ”... đón thủ tướng VC khi y sang Đan Mạch khi y sang Đan Mạch xin ăn.Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga ''nghiên kíu'' về Stalin. Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi "nghiên kíu" là chuyện lọa, mần răng tin được”...
Tên cốt đột TT Sơn tự xưng là bác sĩ mà lại viết một câu bịa đặt khơi khơi, đầy tính cách bới lông tìm vết, ghen tuông, đố kỵ nhỏ nhen, hạ cấp thực là vô cùng tủi nhục cho cả giòng họ nhà Tôn Thất của nó. Tên Cốt Đột TTS vu cho tôi đã đón tiếp Võ Văn Kiệt. Chuyện này Tôn Thất Sơn là thằng có chút học thức mà ngu còn hơn con bò cái. Nó nghe lóm, chẳng biết đầu cuối gì hết mà vẫn cứ bô bô sủa dai ...
Đây, Tôn Thất Sơn hãy vểnh tai lên mà nghe cho kỹ chuyện ấy đã cũ xì đến ngót 30 năm rồi. Chuyện này đã xảy ra vào khoảng năm 1998-99, nhân dịp tôi ra mắt sách ở San José, quyển ”CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI, CHÁNH TRỊ CỦA STALIN” mà tôi đã tường thuật như sau: ... Lần ra mắt ở San José, đài phát thanh Quê Hương đã phát thanh rầm rộ từ sáng tới chiều, cứ 15 phút lại lập lại một lần lời kêu gọi của mụ Đoan Trang , yêu cầu đồng bào nên kéo nhau đến quán cà phê ”Les Amis”, nơi tôi phát hành sách, để đả đảo tên Đặng Văn Nhâm tay sai CS ở Đan Mạch đã tiếp rước Phạm Văn Đồng để bàn về việc lập tòa đại sứ VC tại các nước Bắc Âu ... Chiều hôm đó đồng bào chống Cộng đã bỏ cả làm ăn, lũ lượt kéo nhau đến quán ”Les Amis” vây kín vòng trong vòng ngoài, tràn ngập cà mấy bãi đậu xe, và đứng tràn cả ra 2 bên lề.
Một vài người bạn khuyên tôi nên hủy bỏ cuộc ra mắt sách cho rồi. Tôi không nghe. Hai vợ chồng tôi vẫn ung dung khiêng mấy thùng sách đến chỗ họp mặt.
Khi thấy mặt tôi, đồng bào chống Cộng hô đả đảo tưng bừng. Vợ chồng tôi vẫn bình tĩnh, ung dung vào hội trường. Thiên hạ kéo nhau chen chúc ùa vào phòng chật như nêm, ồn ào như chợ vỡ. Sau khi bày hết sách lên bàn rồi, cầm Micro trên tay, tôi dõng dạc nói to, mời tất cả đồng bào hãy vào hết trong phòng để nghe tôi tường trình vắn tắt mọi sự thật.
Tôi lấy danh dự và mạng sống của cả 2 vợ chồng tôi bảo đảm sự thật đó. Nếu người nào khám phá ra điều gì tôi nói sai hay không có bằng chứng cụ thể, lập tức tôi sẽ tự xử tại chỗ. Tôi là người tôn trọng danh dự như mạng sống của mình.
Nói xong tôi cầm con dao Poignard của nhà binh đưa lên cho mọi người thấy và nói tiếp: ”Tôi sẽ dùng con dao này để làm HARA KIRI, tự sát ngay trước mặt mọi người !”.
Nhưng tôi còn nói thêm: ”Dù sao đây là một nước tự do, dân chủ hàng đầu thế giới. Hơn thế dân tộc Mỹ còn rất tôn trọng sự công bằng. Vậy sự công bằng trong vụ này là gì ? Phần tôi nếu gian dối, tôi chấp nhận tự xử ngay tức khắc, tại chỗ. Khỏi di lụy cho ai hết! Vậy, ngược lại, còn những ai trong đám đông này đã cáo gian tôi thì sẽ chấp nhận tội gì? Ai đó đã tố cáo tôi hãy nói đi, hãy can đảm bước chân lên đây cầm Micro này tố cáo tôi đi!”....
Lập tức cả đám đông dầy đặc đứng chết cứng bất động. Từ trên bục cao nhìn xuống tận dưới cuối phòng, tôi nghe bầu không khí im phăng phắc, đến nỗi tôi còn nghe rõ từng tiếng thở phì phào. Rồi lần lần đám đông dãn dần ra ngoài. Không khí trở lại bình thường với sự thân mật bất ngờ. Lúc đó chỉ có một vài người lịch sự hỏi tôi về đầu cuối chuyện ông Phạm Văn Đồng đã đến gặp tôi để bàn về việc thành lập tòa đại sứ CS ở Bắc Âu. Nhân dịp tôi mới ôn tồn giải thích cho mọi người biết rằng, việc thủ tướng Phạm Văn Đồng đến Đan Mạch là việc bang giao giữa 2 nước. Thủ tướng Đan Mạch có bổn phận tiếp đón ở dinh quốc khách theo nghi lễ ngoại giao, chớ không phải việc của tôi. Việc trao đổi đại sứ giữa 2 nước là việc song phương giữa 2 quốc gia giao hảo, trên cấp bộ trưởng chính phủ. Điều này không ăn thua gì đến tôi ...!
Chuyện bang giao quốc tế thông thường như thvậy, tôi nghĩ bất cứ ai chỉ cần trình độ trung học phổ thông cũng đều biết rõ. Vậy mà không ngờ tên cốt đột TTS tự xưng là bác sĩ lại mù tịt ! Hành vi ghép án gán tội vô cớ cho tôi một cách trắng trợn chẳng những đã chứng tỏ tên chó đẻ TTS là giống súc vật dơ bẩn, thối tha mà còn vấy bẩn lây cho cả tổ tiên giòng họ Tôn Thất của nhà nó nữa. Dĩ nhiên trong đó có cả anh Vĩnh Đồng nào đó là người đã vô phúc được tên chó đẻ TTS bỗng nhiên lôi ra làm nhân chứng ”đồng quan điểm” với nó !
B. Viết nhảm nhí như trên vẫn chưa thấy đủ tủi nhục cho cả một giòng họ tổ tiên cho đến các đời con cháu, chắt , chít ....về sau, tên TT Sơn còn cố bịa đặt một cách vô cùng dại dột hơn nữa là gán thêm cho tôi sự sợ hãi cách rất trẻ con là: ”... Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga '"nghiên kíu" về Stalin.”
* CHÚ Ý: - Kính thưa qúi vị độc giả đồng bào tị nạn thân thương,thực tình tôi không ngờ thằng CHÓ ĐẺ TÔN THẤT SƠN này ngu muội quá sức tưởng tượng qúi vị ạ! Không biết bố mẹ nó hay con vợ nó đã cho nó ăn toàn thứ ” tiết canh ” của đàn bà hay sao mà nó ngu muội đến mức bửa đầu nó ra mà nhét lời giáo huấn vào cũng không được nữa. Nó tỏ ra vênh vang với cái nghề bác sĩ đỡ đẻ ở VN mà vẫn không biết việc tôi đón tiếp Phạm Văn Đồng tại Đan Mạch không thể xảy ra. Nếu đã xảy ra như lời tên chó ghẻ ấy nói, thì vai vế chính thống và địa vị hợp pháp của tôi trong đảng CS và trong chánh quyền XHCN phải cao hơn và quan trọng hơn cả Phạm Văn Đồng chứ!
TÔI ĐÃ ĐƯỢC MỘT NHÂN VẬT THUỘC HÀNG LÃNH ĐẠO CAO CẤP NHẤT CỦA ĐẢNG CS, THỦ TƯỚNG CỦA MỘT CHÍNH PHỦ ĐƯƠNG QUYỀN, VƯỢT VẠN DẶM TRÙNG DƯƠNG ĐẾN TẬN NƠI TÔI CƯ NGỤ ĐỂ THĂM VIẾNG VÀ THỈNH Ý TÔI VỀ BANG GIAO ĐỐI NGOẠI. Như vậy, tất nhiên tôi đúng là một GIA CÁT KHỔNG MINH của thời hiện đại rồi còn gì nữa. Trong trường hợp ấy thử hỏi:” ĐÓ LÀ TỘI GÌ ĐỂ TÔI PHẢI CHỐI? CHẲNG LẼ TÔI CÒN PHẢI SỢ CON CHÓ GHẺ TÔN THẤT SƠN NÊN PHẢI NÓI LẢNG SANG NGA?..”.
C. Tôn Thất Sơn Nên nhớ: Việc tôi đi Nga Sô và đến vài tiểu quốc chư hầu thuộc cựu Liên Bang Sô Viết như Ukraine, Georgia, và đã đến tận nơi sinh quán của Stalin...Chuyến đi lâu dài cả mấy tháng trời để sưu tầm tài liệu về nhân vật ” mặt trời chúa tể của Đông Phương Hồng”. Tất cả hình ảnh chuyến du hành đầy màu sắc mới lạ hiện tôi còn giữ đầy đủ. Khi trở về , sau một thời gian tôi đã hoàn tất và phát hành quyển sách ĐẶC BIỆT nghiên cứu VỀ ” CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI VÀ CHÍNH TRỊ CỦA SATALIN”. Quyển sách này rất có giá trị cho những ai muốn biết tường tận về các thủ đoạn gian ác bất nhân của bọn CS quốc tế. Sách đọc say mê đến mức không thua chuyện kiếm hiệp Kim Dung. Vì thế chỉ trong 1 tuần lễ đã bán sạch cả ngàn quyển! Hiện nay quyển sách giá trị độc đáo loại ” bestseller” này đã hết nhẵn trên thị trường. Nhưng tôi vẫn còn lưu trữ vài quyển trong tủ sách gia đình, dự tính mai kia, khi nào rảnh rỗi sẽ tái bản thêm lần nữa. Thế mà tên chó ghẻ Tôn Thất Sơn đã dám hạ bút viết một câu đầy ắp vẻ ngu si hằn học, ganh tị, đố kỵ của một tên thất phu hèn hạ nguyên văn như sau:” Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi '' nghiên kíu '' là chuyện lọa, mần răng tin được?”
Kính thưa qui vị độc giả và đồng bào tị nạn thân thương, từ xưa đến nay tôi không bao giờ dám đem phơi cái ” tôi” rất đáng ghét của mình ra trước mắt thiên hạ. Nhưng vì thằng chó ghẻ Tôn Thất Sơn này nó quá ngu đần và cực kỳ ti tiện đến nỗi ganh ghét với cả ánh sáng của mặt trời. Đó là hiện tượng của một thứ bệnh tâm thần đã nặng đến độ bất trị và nó đã trở thành một kẻ bất tri kỳ lý, bất tri kỳ sự. Hình hài nó vẫn còn là một thằng người song bộ óc của nó đã thành não tủy của một giống súc vật vô tri giác mất rồi.
Bây giờ là năm 2009, và sau hơn 33 năm tị nạn ở Đan Mạch, tôi đã từng được Viện Ngữ Học Đông Phương thuộc Viện Đại Học København ký quyết định bổ nhiệm vào chức phụ giáo (undervisningassistant) và giám khảo (Eksaminator) môn Việt Ngữ cho sinh viên đại học và hậu đại học từ năm 1978. Ngoài ra tôi còn được Bộ Giáo Dục Đan Quốc cấp giấy phép dạy Pháp Văn và Hội Họa. Mặt khác, từ năm 1987, tôi đã được nha Ngoại Kiều thuộc bộ Tư Pháp tuyển dụng làm Thông Dịch viên cho nha giám đốc Cảnh Sát Hoàng Gia, các tòa án, bộ Nội vụ, bộ Hội Nhập và phòng di trú thuộc tòa Đô Chánh thủ đô København v.v.... Đến nay tuy tôi đã về hưu, nhưng vẫn còn được lưu dụng như thường. Không kể thời gian từ 1953 tối 1975, tôi đã làm giáo sư trung học và làm chủ báo, với nhiều chức vụ lãnh đạo ngành báo chí ở miền Nam VN. Với quá trình nghề nghiệp không tì vết, và vững chắc, bền bỉ như trên, cùng với các hoạt động đấu tranh chính trị dài dặc đến ngót 60 năm, và đã trải qua ít lắm 4 triều đại, từ Pháp thuộc, đệ nhất CH, đến thời quân nhân cầm quyền, nền đệ nhị CH, rồi nay là thời lưu vong tị nạn CS , tôi không sai lầm mảy may, không chút tai tiếng xấu, tôi rất hãnh diện với riêng mình.
Trong quá trình hoạt động chính trị và nghề nghiệp lâu dài ấy, tôi đã kết giao thân mật và kết nghĩa đệ huynh với một số người, thuộc đủ mọi hạng từ cầm quyền chóp bu trong nước đến những anh em chiến binh, lao động, nông dân nghèo khổ xác xơ , dưới đáy bực thang thấp nhất trong xã hội. Những người kể trên thuộc đủ mọi khuynh hướng chánh trị dị biệt, chưa kể đến kẻ thù CS. Vì vậy tôi thường xuyên phải dấn thân trước nhiều lằn đạn vô tình của cả bạn lẫn thù để hoàn tất nghĩa vụ của mình,song không bao giờ để bạn biến thành thù!
Trong số các nhân vật lãnh đạo cao cấp của quốc gia, nay kẻ còn người mất, hiện tôi còn giữ trong ký ức rất nhiều điều bí mật. Nhưng đó là những chuyện thuộc loại ” sống để bụng chết mang theo”. Tôi không thể phụ lòng thệ ước ai, dù là chỉ kể lại với vợ con!
Những ai đã đọc hết bộ HTCTMN của tôi, gồm 3 quyển, dày trên 2000 trang, sau khi gấp sách lại, nếu chịu khó suy nghĩ thêm về những gì bí ẩn nằm sau mỗi sự việc, tất không khỏi ngạc nhiên đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Lúc đó người đọc sẽ bàng hoàng chợt tỉnh ngộ ra và tự nghĩ: ”Người tác giả này, độc nhất vô nhị, làm sao đã biết được quá nhiều việc tuyệt mật thuộc loại quân cơ trọng sự với đầy đủ mọi chi tiết nhỏ nhặt như chính người trong cuộc?”
Vậy mà thằng Tôn Thất Sơn vô liêm sỉ, tay sai của tên ma cô nhà thổ Ng Chí Thiện đạo thi, đã dám ọ ẹ viết một câu đầy giọng kèn cựa tị hiềm :” Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi '' nghiên kíu '' là chuyện lọa, mần răng tin được?”
Viết ngu như thế rõ ràng tên cốt đột Tôn Thất Sơn này đã không biết rằng ngay từ năm 1953 , tôi đã là Hội viên của Hội Nghiên Cứu Đông Dương (có người còn gọi là Hội Khảo cổ Đông Dương) [ Société des Études Indochinoises] . Trụ sở hội nằm trong khuôn viên ngôi nhà Xưa ( Viện Bảo Tàng ) và trực thuộc Trường Viễn Đông Bác Cổ ( École d’Extrême Orient ). Sau năm 1975, ra hải ngoại tị nạn tôi còn trở nên hội viên Hội Nhà Văn Chiến Đấu Pháp ( Société des Écrivains Combattants Francais), vốn là một hội nhà văn danh tiếng và uy tín rất lớn của Pháp đã thành lập từ sau đệ nhị thế chiến. Trong số hội viên hầu hết đều là những nhân vật lừng danh thế giới trong 2 kỳ thế chiến như: Cựu Thủ tướng Anh Churchill ( hội viên danh dự ), cựu TT Pháp De Gaulle ( hội viên danh dự), cựu TT Mitterand, cựu TT J. Chirac, cùng với nhiều bậc danh tướng Pháp từng tham chiến ở Đông Dương như : De Lattre de Tassigny, Leclerc, các văn hào bất tử như André Malraux v.v ...và v.v... Nhiều lắm không sao kể siết!
Tóm lại, dù cho tên TT Sơn có ngu đến mức như con bò cái thì nó cũng phải hiểu rằng khi tôi đã được gia nhập những hội văn hóa lớn lao uy tín trên thế giới như thế, hiển nhiên tôi cần phải chứng minh được trình độ học vấn cỡ nào. Tối thiểu tôi cũng phải đáng bực thầy của tên cốt đột TT Sơn, bác sĩ mà viết một bài còn phải chia ra làm 3 phần : Nhập đề, Thân bài và Kết luận!
Đến đây, nhân tiện tôi mạn phép quí vị độc giả thân thương hỏi riêng tên Cốt Đột Tôn Thất Sơn một câu này: ”Thưa ông bác sĩ tài cao học rộng, xin ông vui lòng cho bà con cô bác biết, nếu ai đó muốn viết một quyên sách thuộc loại nghiên cứu, sưu tầm thì người ấy cần phải chưng ra mảnh bằng gì mới được phép hả ông? Có phải là cái bằng ”BÁC SĨ CHỒN LÙI” như của ông vẫn khoe khoang không?”
TÔN THẤT SƠN , THẰNG CON ĐẠI BẤT HIẾU!
3. ”Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này, vì đã nói lên lời công đạo hay sự thật, màvài thành viên trên NET hận thù vìTTS, thiếu sư.kiểm soát cái Sân SI của mình, bèn mang giòng họ TTS ra mắng chưởi cho hả, vì không còn cách nào hơn...”
Những người nhẹ dạ và giàu lòng bác ái vị tha, khi đọc câu ọ ẹ trên đây của tên cốt đột TT Sơn , chắc không khỏi mủi lòng tha thứ cho nó. Nhưng đối với tên tiểu nhân hạ đẳng vô liêm sỉ này, nó chỉ đóng kịch, bày tuồng cải lương đấy thôi. Nó viết:” ” Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này...”. Chỉ cần một đoạn ngắn này, nếu tôi là bậc trưởng thượng của giòng họ Nguyễn Phước... và đang làm vua thì tôi sẽ réo ba quân:” Bây đâu lôi cộ thằng ni ra phạp tràng chẻm đầu bêu ngoài chợ Đông Ba cho ta!”
Tại sao? Tội gì dữ vậy?
Xin thưa, đó là tội khi quân, dối chúa. Vì các bậc thánh nhân đã dạy: ” bất hiếu hữu tam.Trong đó có tội làm nhục tông môn, ngu mà cứ đi chọc thiên hạ cho hết kẻ nó đến người kia lôi cả giòng họ tổ tiên lên các diễn đàn công luận mà chửi nhục nhã ê chề ...nhưng vẫn không chịu câm mõm chó lại !”
Chưa đủ! Khi nó biết thiên hạ đã lôi cả giòng họ tổ tiên nhà nó ra chửi rủa thậm tệ, thay vì trước tiên và trên hết , chính nó phải ăn chay nằm đất sám hối, tịnh khẩu đủ 365 ngày rồi lập bàn thờ cúng tế vong linh cha mẹ nó về chứng giám. Trước vong linh cha mẹ nó, tên TT Sơn một lần nữa phải quỳ lạy, và tự nguyện từ nay sấp sau sẽ không chọc ghẹo ai nữa, để cha mẹ nó không còn bị ai réo chửi, dưới địa ngục không yên.
Trong khi tên TT Sơn đã không đếm xỉa gì đến những kẻ đã mang nặng đẻ đau ra nó,thì nó lại đòi qùi lậy những tên cha căng chú kiết trong cùng giòng họ Nguyễn Phước cùa nó song không nuôi nó được một bữa cơm nào, và không hề dạy nó một lời nào, để xin tha tội. Đám bà con giòng họ này lấy quyền gì mà bắt tội nó? Như vậy , rõ ràng thằng này đúng là tên đại bất hiếu và xuẩn động đã nhắm trật đối tượng phải quì lạy.
Ngay trong khi hắn đang viết mấy chữ:” Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này...” thì nội dung bài nó viết đã cố tình khều móc tôi vào cùng với anh Vĩnh Đồng nào đó một cách quá sức ngu đần để tôi lại bất đắc dĩ phải chửi cho thêm một lần nữa!
Vậy, hiển nhiên là ngoài miệng nó xin quì lậy tha tội cho nó, nhưng trong hành động nó vẫn tiếp tục chọc thiên hạ để cho cả giòng họ nhà nó bị nghe chửi luôn.
Để kết thúc bài này, tôi thành thật xin gửi đến qúi vị già trẻ lớn bé thuộc giòng họ Nguyễn Phước vì vạn bất đắc dĩ tôi phải đề cập đến qúi vị vô can ngoại cuộc, khi nói đến tên TT Sơn. Chính nó là kẻ đã ẩn núp trong cái vỏ ” hoàng tộc” (sic!) để sanh sự và làm nhục cho danh giá hoàng tộc, chớ không phải ai khác ! Qúi vị hãy lấy công tâm sáng suốt xét xem tôi nói có đúng không ?!
Đặng Văn Nhâm
- ”VÔ DANH” KHÔNG PHẢI LÀ ” VÔ CHỦ”, AI MUỐN CƯỚP ĐOẠT CŨNG ĐƯỢC!
Nếu quả thật Ng. Chí Thiện là người ngay, thì ”cây ngay không sợ chết đứng bao giờ” cứ nghiêm trang chững chạc biện minh cho mình. Ngược lại, khi vừa bị chạm nọc, tên CS gian tế nằm vùng này liền bị mất tự chủ, thanh minh lung tung, dẫn chứng bừa bãi, lý luận mâu thuẫn , tiền hậu bất nhất với vẻ lúng túng , vụng về như ”chó ăn vụng bột” và trổ giọng CS hang Pắc Pó, nói năng thô lỗ của loài răng đen mã tấu, cục súc cả với phụ nữ. Thế là hắn đã tự đánh rơi mặt nạ. Tuy vậy, hắn vẫn còn dùng thêm một lũ đười ươi gồm cả đực lẫn cái như: Tôn Thất Sơn, Ng. Phước Đáng, Dân miền Tây, Trần Thế Danh, Chau Phan Khoi, cái Vàng ĐThị Thuấn, con Lê Minh Ngọc ... chuyên bịa chuyện hoang đường hạ cấp, chửi bậy cắn càn, để mong che chắn cho chủ.
Theo nhận xét của nhiều vị thức giả trên các diễn đàn, đáng lẽ bọn đười ươi kể trên phải biết đây chỉ là một cuộc tranh luận có tính văn học trong phạm vi ”nghi vấn tác phẩm và tác giả”. Vậy dư luận chia ra 2 khuynh hướng đối chọi để tìm ra ánh sáng của sự thật cũng là điều tự nhiên và dễ hiểu. Lúc bấy giờ dư luận quần chúng vô can, đứng ngoài cuộc để nghiêm xét rồi (nếu cần sẽ) nói lên tiếng nói của phán quan vô tư là tốt nhất.
Trong tinh thần tranh luận công khai rất hiếm hoi ấy của giới tao nhân mặc khách đáng lẽ bọn đười ươi ngu dốt có tên kể trên không nên tham dự, vì thiếu trình độ văn hóa và không có tư cách, nhất là không nắm vững vấn đề then chốt của cuộc đối thoại. Chúng sẽ làm ô uế cuộc tranh luận và sẽ phá thối để hướng cuộc tranh luận này đi lạc vào chiều hướng khác. Huống chi cuộc tranh luận này còn có tên Ng. Chí Thiện đã đứng ra tự nhận là ”tác giả” (!) Nhưng , kể từ khi bị lột mặt nạ ”ăn cắp thi phẩm Vô Đề”, tên CS gian tế này bị đuối lý hoàn toàn, hết đường chối cãi, đành khoanh tròn, nín khe, nằm trong ổ rơm, để nghe nỗi nhục âm thầm gặm nhấm trong tim!
Chẳng những thế, hắn còn làm thinh ra vẻ cao ngạo ta đây là bậc ”cao sĩ thi hào” (sic!) không thèm tranh luận với phường ”hạ sĩ văn đạo” ở hải ngoại làm gì cho mất thời giờ (sic!). Hắn cứ nằm im bịt mõm, bịt tai, che mắt, để yên cho bọn Khuyển, Mã đối đáp bằng những trò bá đạo, hạ cấp nhất của giống cán bộ trong hang Pắc Pó !
Thế là cuối cùng cuộc tranh luận này đã đánh dấu một thành công lớn lao, vẻ vang, của khối cầm bút quốc gia chân chính hải ngoại , một lúc cả trên 2 phương diện: chính trị và văn học. Nhân đây, thiết tưởng tôi còn phải dạy thêm cho tên CS nằm vùng Ng. Chí Thiện và dịch giả giáo sư ”Chicken soup” Nguyễn Ngọc Bích, thủ phạm và đồng lõa đạo thi của tác giả Vô Danh (xin bạn đọc đặc biệt chú ý: 2 chữ Vô Danh này tôi viết hoa hẳn hoi. Vì chính nó , tự bản thể vốn là một danh từ riêng, một tên riêng, hay bút hiệu của tác giả mà vì ý thích hay vì hoàn cảnh đã phải chọn (như: Thiền Đăng, Từ quyên, Hành Thiện v.v...). Như vậy không một ai có quyền xóa nó đi, rồi thay tên mình vào đấy, để tự nhận làm tác giả và soán đoạt vô quyền luôn tác phẩm của người vắng mặt!
Hành động này chẳng những có tội với lương tâm mà còn có tội cả trước pháp luật các nước văn minh Âu- Mỹ. Nơi đây, ngày 5.1.09, tôi phát biểu công khai trên mặt các diễn đàn quan điểm của tôi về vấn đề soán đoạt tên ”VÔ DANH” của thi phẩm VÔ ĐỀ nghiêm chỉnh như thế đấy. Tôi kêu gọi lương tâm và sự hiểu biết tối thiểu nhất của 2 người là: Ng. Ngọc Bích và Ng. Chí Thiện.
Đối với Ng. Chí Thiện, vì bản thân hắn đã là một tên cán bộ CS, thì đã đành rồi. Nhưng còn Ng. Ngọc Bích? Thực ra, anh chàng này mới chạy theo CS trong thời gian sau này với hy vọng sẽ được hưởng chút cơm thừa canh cặn do bọn CS thí cho!
Vì tình bằng hữu chi giao từ xưa đến nay cùng với sự quen biết lâu dài từ ở VN với tất cả anh em nhà họ Nguyễn Ngọc gồm: Chác, Phách, Linh, Bích, Nhạ, Hồ ... tôi khuyên N. N. Bích nên sớm tỉnh ngộ, và hiểu cho rõ rằng 2 chữ ”VÔ DANH”, gốc Hán-Việt không có nghĩa là: ”của rơi ngoài phố, ai nhặt được nấy xài”!
Theo Tầm Nguyên tự điển và Khang Hi tự điển thì chữ VÔ có nghĩa: không, DANH có nghĩa: tên. Nghĩa chung VÔ DANH là: không có tiếng tăm. Không ai biết đến tên tuổi. Thí dụ: chiến sĩ vô danh, nhà văn vô danh. Như vậy, NN Bích phải hiểu là người ”chiến sĩ vô danh” và ”nhà văn vô danh” vốn là 2 người quả nhiên có thật, tức là những người đã hiện hữu, nhưng không nổi danh và trong dân chúng không mấy ai biết đến tên tuổi của họ mà thôi. Chớ không có nghĩa như anh và tên đạo thi cán ngáo Ng.Chí Thiện đã tri tình , cố ý hiểu lầm, cho rằng thi phẩm Vô Đề ấy là một vật VÔ CHỦ hay còn gọi là ”của chùa” (sic!), rồi hè nhau nhào vô cướp đoạt tác quyền và tự nhận là tác giả. Thiết tưởng NN Bích và Ng. Chí Thiện nên chịu khó nghiền ngẫm thêm cho vỡ nghĩa khác nhau giữa 2 chữ: VÔ DANH và VÔ CHỦ, để khỏi trở nên những tên ăn trộm, ăn cắp, ăn cướp tài sản trí tuệ của người khác.
Hành động gian ác bất lương theo đuôi Ng. Chí Thiện như thế lương tâm con người của NN Bích để đâu?
Năm nay, tuổi đời đã chồng chất cao nghệu với mái tóc bạc phơ, cộng thêm thành tích ”Việt Gian”( mượn từ này của CS) đã có từ thuở cha ông, thì ngày nay dù NN Bích có cố gắng lập công muộn màng với Bác và Đảng thì cũng chỉ uổng công toi mà thôi Bích ạ! Miếng đỉnh chung xương xẩu không bù lại được sự ô danh xú tiết, và sự nhục nhã mỗi khi mở mắt ra đường gặp phải đồng bào. NN Bích hãy xem gương Mặt Trận DTGPMN và bọn Giặc Thầy Chùa trong khối giáo hội PGVNTN thì đủ rõ. Bọn trọc gian ác, ” đồng sàng dị mộng”, hoạt động hai mang từ năm 1945 đến năm 1975 đã lập không biết bao nhiêu chiến công lớn lao cho CS và toa rập giết không biết bao nhiêu đồng bào vô tội 2 miền Trung và Nam mà cuối cùng vẫn ra rìa như thường! Tấm gương to tày liếp trước mắt như thế sao Bích không chịu soi mà lại theo đuôi tên cán Ngáo Ng. Chí Thiện với tí hy vọng mong manh mai sau sẽ được hít chút bã mía mà bọn đồ tể CSVG bán nước hại dân ban cho. Lúc xưa giao du với NN Bích tôi cứ ngỡ Bích là kẻ sĩ có chút khí tiết, liêm sỉ. Ai ngờ càng ngày tôi thấy Bích càng lún chân sâu xuống vũng bùn nhơ, lăng xăng chạy quanh đó đây, hết điếu đóm cho bọn Việt Tân lại chạy bàn hầu bọn anh em nhà tụi Ng. Đan Quế- Nguyễn Quốc Quân, lũ chính trị đơm đó, cò mồi, rồi lại đến bọn Bùi Tín, Vũ Thư Hiên và Hoàng Minh Chính, Ng. Chí Thiện ... Trong thời gian cầm cờ chạy hiệu và rũ đuôi lân như vậy, ai cũng thấy bên cạnh NN Bích lúc nào vẫn kè kè một người đàn bà đã già mà tham vọng chính trị còn ngút trời xanh. Nàng cứ bỏ chồng ở nhà nằm chèo queo một mình ngâm thơ ”ngồi buồn gãi háng ...” của cụ Trần Văn Hương, để trừ bữa. Còn nàng thì phấn son lòe loẹt, cặp kè bên chàng, mong chàng kiếm được chút danh vọng để nàng hưởng chút thơm lây!
Chứng kiến cảnh lạc đường vừa bi thảm lại khôi hài của NN Bích, bỗng nhiên tôi cảm thấy thương hại cho người bạn NN Bích, nên muốn bắt chước mấy anh trọc lưu manh , tay bắt quyết, miệng đọc thần chú: ”án ma ni bát rị hồng, án ma ni bát rị hồng, ới vong linh tên Ng. Ngọc Bích hồn thiêng của nhà ngươi ở đâu thì về nhập cốt, xa lánh tên cán ngáo N. Chí Thiện, để khỏi lây nhục đến giòng dõi tổ tiên ... bớ vong linh Ng. Ngọc Bích hãy nghe ta mà mau mau lai tỉnh...Cộng sản nó chỉ dụ khị nhà người thôi chớ không cho liếm láp gì đâu!... Rị sất sá.Rị sất sá... Nam mô Bồ Tát ma la hát...Ta bà ha...ha.. Con gái vô , bà già ra... ha ha...!Chết rồi cũng ra ma...ha...ha...! ”
TÊN CỐT ĐỘT TÔN THẤT SƠN KÉO THÊM ĐỒNG MINH NHẬP CUỘC!
Bây giờ trở lại vấn đề đấu tranh dành lại tác quyền thi phẩm Vô Đề cho tác giả chân chính của nó, đồng thời vạch mặt chỉ tên bọn gian phi đạo tặc văn chương , chữ nghĩa, anh em chúng ta, những người quốc gia cầm bút lương thiện, hãy vững tin nơi công lý và pháp luật HK và công tâm của nhân loại. Là những người cầm bút đóng vai ”sen đầm” công tâm, công đạo và công lý, chẳng lẽ nào chúng ta lại phải rụt rè trước hành vi bất lương của phường đạo tặc tép riu này hay sao?!
Cho đến ngày nay, sự thật đã cho chúng ta thấy tên CS nằm vùng ma cô nhà thổ Ng. Chí Thiện đã ”á khẩu” và chui vào hang ổ nuốt nhục nằm yên rồi. Bọn Khuyển Ưng, Khuyển Phệ cũng đã khoanh tròn trong mấy ổ rơm rồi. Duy chỉ còn bọn đười ươi, ngu đần, vô liêm sỉ, tay sai của Ng. Chí Thiện là tên cốt đột Tôn Thất Sơn hãy còn tiếp tục ọ ẹ chọc ghẹo thiên hạ để nghe thiên hạ tứ phương tám hướng túa lên lôi ông bà cha mẹ và cả giòng họ nội ngoại nhà nó ra mà chửi rủa thậm tệ.
Trong trường hợp này, với tư cách cầm đầu một lũ đươi ươi, tự vỗ ngực xưng danh là ”NGƯỜI TỬ TẾ” (SIC!) ủng hộ viên của Ng. Chí Thiện, đáng lẽ Tôn Thất Sơn nên nghiên cứu, sưu tầm những dữ kiện chính xác nhất, mới mẻ nhất , và tìm cách lý luận thật đanh thép để đánh bại mọi luận cứ của đối phương, hầu dành lại phần thắng lợi tinh thần cho đầu đảng nằm vùng của mình đang bị khốn đốn nhục nhã. Như thế mới đáng hãnh diện làm tên trùm gia nô bưng bô cho chủ. Ai dè, nó lại dại dột đi mó dái ngựa hoang, hết người nọ đến người kia, để đến nỗi bị ngựa đá mặt mày xưng bầm khắp nơi vẫn chưa yên !
1.- Thoạt tiên, khi TTS giở trò thông thái dổm, bày đặt chia 2 phe tranh luận thành 2 hạng người: TỬ TẾ và KHÔNG TỬ TẾ. Vì thấy chó ghẻ TTS vừa ngu muội lại còn hợm hĩnh, láo lếu, dám chơi trèo cả lên đầu, lên cổ những bậc thầy của cả giòng dõi nhà hắn mà phân loại người ta theo hiện tượng (phénomène). Đây là một điều mà ngay những bậc thánh tổ ngàn đời nhà TTS mà còn không ai dám làm. Thế mà hắn cứ ngỡ là hay ho lắm. Nên hắn còn lấy làm HÃNH DIỆN VÔ CÙNG tự gắn lên ngực của mình danh hiệu người ”TỬ TẾ”. Rồi hắn lại còn đem cái danh hiệu dổm ấy ban phát tứ tung cho bọn đười ươi và cả lũ Khuyển Ưng , Khuyển Phệ... Lẫn thằng ma cô trùm nhà thổ Ng. Chí Thiện cũng được làm người ... tử tế luôn!
Phải chứng kiến cái trò khỉ ấy trước mắt, tôi ngứa ngáy không chịu được , nên bắt buộc phải dạy cho cả lũ người ”TỬ TẾ” chúng nó, đặc biệt là tên Tôn Thất Sơn, biết rằng trên nguyên tắc, phân loại như thế là sai hoàn toàn. Vì từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây, tôi chưa từng thấy một ai dám căn cứ trên hiện tượng ( phénomène) phù du để phân loại, chia hạng con người bao giờ. Vấn đề này nó thuộc về bản thể (noumène) biết chưa?
Tôi tưởng rằng đó là một bài học quí giá mà tôi đã dạy miễn phí cho TT Sơn, thì hắn nên kính cẩn thu nhận lấy mà suy nghĩ thêm, cho thật đáo lý cận nhân tình, rồi tu tâm dưỡng tánh cho nên người TỬ TẾ TỪ BẢN THỂ!
Bị chửi rủa tàn tệ và khinh miệt đến cùng cực như vậy, Tôn Thất Sơn đã không thể nào há mồm ra biện minh được một câu nào cho việc mình làm và giải nghĩa tại sao hắn đã chia 2 hạng người TỬ TẾ và KHÔNG TỬ TẾ. Chúng ta chưa biết lý do biện minh của hắn đúng hay sai, nhưng như vậy, ít ra hắn cũng chứng tỏ được cho bàn dân thiên hạ thấy rằng dù sao hắn cũng đã có một giây phút ngắn ngủi suy tư , trăn trở về điều nó viết cho công chúng đọc. Đó là điều đáng được tha thứ! Nếu hắn dốt thì các bậc trưởng thượng sẽ thương hại mà sẵn lòng dạy dỗ, dìu dắt hắn từ từ cho nên người TỬ TẾ thứ... THIỆT!
Nhưng thật không ngờ. Quả nhiên tên TT Sơn này đã ngu đến mức kém xa cả loài súc vật. Há mõm ra là sủa , không cần suy nghĩ trong tích tắc. Đã thế, hắn lại còn mang thêm một tật bẩm sinh, hay chứng bệnh gia truyền do giòng dõi gia tộc lưu truyền là: ngoan cố và ù lì một cách cực kỳ vô liêm sỉ. Thiên hạ chửi bới tàn tệ mà hắn vẫn cứ nhơn nhơn chìa bản mặt ngu dốt của một thằng bác sĩ đỡ đẻ lên các diễn đàn đặt điều ăn không nói có. Cái chứng ngoan cố, ù lì và ” nhẹ không ưa, ưa nặng” của Tôn Thất Sơn cũng vốn là bản chất bẩm sinh của một số loài vật như trâu, bò nhất là giống lừa ngu đần!
Xin mời quí vị độc giả hãy xem bức thư dưới đây của tên Tôn Thất Sơn mới gửi cho một người trong giòng họ nhà nó tên Vĩnh Đồng.Tôi không biết ông Vĩnh Đồng này là ai, và cũng không biết ông này đã nghĩ thế nào về những điều nó tả oán trong thư, mà ngay câu đầu nó đã khẳng định ”Tôi có cùng suy nghĩ như Anh”, để chứng tỏ ông Vĩnh Đồng nào đó vốn là kẻ ”đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu” của nó trong vụ này. Tôi nói: ”đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu” đó là tôi muốn nói văn hoa theo các đấng tao nhân mặc khách. Người Tàu còn gọi là ” văn ngôn” tức loại văn chương cung đình. Hay có thể nói lối ” bạch thoại” theo kiểu dân gian Trung Quốc là :” ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Nghĩa là: Trâu tìm trâu, Ngựa tìm ngựa, Hoặc học lóm, bắt chước nói theo kiểu Tây tà thì: ”Qui ressemble s’assemble” và cắt nghĩa đùi ra tiếng Việt Nam là:” Bọn đồng loại hợp nhau”!... Vậy, nếu mai đây quả thật ông Đồng cùng hợp với bà Cốt... Đột Tôn Thất Sơn để song đôi hòa tấu trên các diễn đàn càng tốt, càng thêm vui nhộn trong mấy ngày đầu năm. Chẳng sao!
Đây, nguyên văn thư của tên Tôn Thất Sơn đã gửi cho ông Vĩnh Đồng:
Thưa Anh Vĩnh Đồng,
1. Cám ơn lời khuyên của Anh. Tôi có cùng suy nghĩ như Anh.
2. Nhìn qua nhan đề bài viết về TTS của Đặng văn Nhâm ,tôi biết anh ta thù hận TTS thấu xương. Tôi ít khi đọc văn chương rổn rảng của anh ta, thường thường khi thấy tên ông ta trong hộp thư, tôi xóa , vì nội dung toàn nổ sãng như các ông Kim Âu, Thúy Đặng, văn phong và nội dung tào lao qúa.
Ông Nhâm này hận thù TTS tràn hông vìTTS nêu ra cái ''thành tích'' đón thủ tướng VC khi y sang Đan Mạch xin ăn.Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga "nghiên kíu" về Stalin. Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi ''nghiên kíu'' là chuyện lọa, mần răng tin được.
Tôi đang đọc quyển sách do BS Brian L.Weiss, GS khoa tâm thần Yale, tên ''du hành qua các vùng tâm thức'', tôi suy ra ông đại văn hào nhớn này kiếp trước rất hung hãn và xấu nết và chắc còn nhiều kiếp nữa ông ta mới học được kinh nghiệm làm răng trở thành người tử tế.
3. Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này, vì đã nói lên lời công đạo hay sự thật, màvài thành viên trên NET hận thù vìTTS, thiếu sư.kiểm soát cái Sân SI của mình, bèn mang giòng họ TTS ra mắng chưởi cho hả, vìkhông còn cách nào hơn . Riêng TTS thì không chấp kẻ Sân Si, vì họ sẽ trả cái nghiệp không ở kiếp này thìkiếp saụ Hơn nữa, những mắng chưởi của họ, TTS này đâu có đọc nên được tự động hoàn trả cho các tác giả.
Tôn-thất Sơn
[trích thư đến đây là hết]
TÔN THẤT SƠN MỘT THẰNG BON CHEN, KÈN CỰA ĐÊ TIỆN NHẤT!
Kính thưa quí vị độc giả, để mọi người nắm bắt dễ dàng vấn đề Tôn Thất Sơn đã nêu ra trên đây, tôi xin phân tách từng đoạn mà hắn đã đánh dấu sẵn từ 1 đến 3.
1. Trước hết đoạn 1 chẳng có gì đáng nói, ngoại trừ câu TT Sơn ngầm báo cho biết đằng sau lưng, nó hiện đã có sẵn một ”đồng minh tư tưởng”: ”Tôi có cùng suy nghĩ như Anh”. Tốt lắm, tôi đang chờ xem bọn này sẽ ọ ẹ thêm những gì đây.
2. Đoạn 2, tên TT Sơn nêu lên mấy điểm chính sau đây:
a. Đặng Văn Nhâm thù hận TT Sơn thấu xương: Nếu tên TT Sơn cho rằng tôi đã thù hận hắn thấu xương, yêu cầu ông Vĩnh Đồng nào đó hãy bảo nó chứng minh nguyên nhân tương xứng. Chỉ cần một chứng minh hữu lý duy nhất cũng đủ. Tên cốt đột TT Sơn đã làm gì tôi, đến nỗi tôi phải thù hận nó thấu xương ?!
Trong con mắt tôi tên cốt đột này không đáng 1 xu. Vả chăng TT Sơn ở một nơi còn tôi đây ở một nẻo. Ra đường chạm trán nhau, nó không nhận ra tôi , và tôi không nhận ra nó là thằng chó chết ruồi bu nào thì thù hận cái nỗi gì?
Mới đây bỗng dưng nó hứng sảng tự vẽ bùa lấy mà đeo, nhận là người TỬ TẾ ra mặt bênh quàng xiên tên ma cô nhà thổ Ng. Chí Thiện, tôi mới ngứa mồm dạy cho nó một bài học triết lý sơ đẳng về hiện tượng ( phénomène) và bản thể ( noumène) để cho nó sáng mắt ra. Ông cố dạy chắt, sư tổ dạy đệ tử sao lại dám bảo là thù hận thấu xương. Đồ nghịch tử phản phúc!
b. Văn chương của ĐVN rổn rảng ... văn phong và nội dung tào lao quá: Văn chương rổn rảng là cái gì vậy? Có chất đồng chất thép chăng. Tốt chớ sao lại chê? Còn ”Văn phong và nội dung tào lao quá” là sao? Hãy dẫn chứng một câu xem nào!
Tên cốt đột TT Sơn này quả đúng là đồng hương và đồng loại ọ ẹ với thằng Trần Kiêm Đoàn tiến sĩ dổm, và tên ”giặc thầy chùa thoát y” (hoàn tục), pháp danh Thích Từ Mẫn, tục danh là Ng. Thắng Tiết. Cả 2 tên này đều là đệ tử , đệ tử cuồng tín của cặp Nhất Hạnh/ Cao Ngọc Phượng. Vì cùng nói giọng ọ ẹ như nhau, nên viết lách giống hệt nhau. Tên Trần Kiêm Đoàn thì chê văn phong của ĐVN thô nhám. Còn tên giặc trọc Ng. Thắng Tiết bịp bợm sống đói khát kinh niên ở Đà Nẵng trước năm 1975 lại cho rằng văn phong của ĐVN là ... ”kém”! ( Sic!)
Ngay sau đó tôi đã cho cả 2 thằng ấy được nếm một bài học vô cùng hay ho thú vị về loại văn thô nhám và văn phong kém của tôi. Bút lực và trình độ uyên bác của mấy bài ấy đã khóa mõm luôn 2 tên Trần Kiêm Đoàn và Ng. Thắng Tiết (pháp danh Từ Mẫn )! Bây giờ lại đến lượt tên cốt đột TT Sơn tiểu nhân, óc chứa toàn cứt đái ...
c. Thấy tên xóa ngay, vì nội dung nổ sảng như Kim Âu, Thúy Đặng ... : Đấy rõ ràng tên TT Sơn đã tỏ ra ngu còn hơn cả giống lừa, nhẹ không ưa, chỉ ưa nặng. Bỗng dưng nó lại giở trò hạ cấp, khi không khèo quẹt thêm 2 người khác vào làm gì, khiến cho người ta lại có dịp đào ông bới cha nhà nó lên. Giống chó dại còn có mùa, còn thằng TT Sơn , mang giòng họ Tôn Thất sao lại dại quanh năm như vậy ? Hay là nó vừa ăn phải lá Han của 2 con đàn bà bịnh đàng dưới là Cái Vàng ĐT Thuấn và Lê Minh Ngọc?
- ”vì TTS nêu ra cái'' thành tích '' đón thủ tướng VC khi y sang Đan Mạch xin ăn.Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga ''nghiên kíu'' về Stalin. Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi '' nghiên kíu '' là chuyện lọa, mần răng tin được”...
Chỉ nội một câu ngắn ngủi trên đây của tên TT Sơn, nó đã thừa chứng minh cho toàn thể độc giả đồng bào thân thương trên các diễn đàn hải ngoại nhận ra chân tướng và tâm địa hèn mạt vô cùng khốn nạn của tên này rồi. Tuy nhiên tôi vẫn cần phải phân tách rành mạch để quí vị tường lãm cái dã tâm trong sự móc ngoặc việc nọ vào việc kia của nó.
A. ”... đón thủ tướng VC khi y sang Đan Mạch khi y sang Đan Mạch xin ăn.Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga ''nghiên kíu'' về Stalin. Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi "nghiên kíu" là chuyện lọa, mần răng tin được”...
Tên cốt đột TT Sơn tự xưng là bác sĩ mà lại viết một câu bịa đặt khơi khơi, đầy tính cách bới lông tìm vết, ghen tuông, đố kỵ nhỏ nhen, hạ cấp thực là vô cùng tủi nhục cho cả giòng họ nhà Tôn Thất của nó. Tên Cốt Đột TTS vu cho tôi đã đón tiếp Võ Văn Kiệt. Chuyện này Tôn Thất Sơn là thằng có chút học thức mà ngu còn hơn con bò cái. Nó nghe lóm, chẳng biết đầu cuối gì hết mà vẫn cứ bô bô sủa dai ...
Đây, Tôn Thất Sơn hãy vểnh tai lên mà nghe cho kỹ chuyện ấy đã cũ xì đến ngót 30 năm rồi. Chuyện này đã xảy ra vào khoảng năm 1998-99, nhân dịp tôi ra mắt sách ở San José, quyển ”CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI, CHÁNH TRỊ CỦA STALIN” mà tôi đã tường thuật như sau: ... Lần ra mắt ở San José, đài phát thanh Quê Hương đã phát thanh rầm rộ từ sáng tới chiều, cứ 15 phút lại lập lại một lần lời kêu gọi của mụ Đoan Trang , yêu cầu đồng bào nên kéo nhau đến quán cà phê ”Les Amis”, nơi tôi phát hành sách, để đả đảo tên Đặng Văn Nhâm tay sai CS ở Đan Mạch đã tiếp rước Phạm Văn Đồng để bàn về việc lập tòa đại sứ VC tại các nước Bắc Âu ... Chiều hôm đó đồng bào chống Cộng đã bỏ cả làm ăn, lũ lượt kéo nhau đến quán ”Les Amis” vây kín vòng trong vòng ngoài, tràn ngập cà mấy bãi đậu xe, và đứng tràn cả ra 2 bên lề.
Một vài người bạn khuyên tôi nên hủy bỏ cuộc ra mắt sách cho rồi. Tôi không nghe. Hai vợ chồng tôi vẫn ung dung khiêng mấy thùng sách đến chỗ họp mặt.
Khi thấy mặt tôi, đồng bào chống Cộng hô đả đảo tưng bừng. Vợ chồng tôi vẫn bình tĩnh, ung dung vào hội trường. Thiên hạ kéo nhau chen chúc ùa vào phòng chật như nêm, ồn ào như chợ vỡ. Sau khi bày hết sách lên bàn rồi, cầm Micro trên tay, tôi dõng dạc nói to, mời tất cả đồng bào hãy vào hết trong phòng để nghe tôi tường trình vắn tắt mọi sự thật.
Tôi lấy danh dự và mạng sống của cả 2 vợ chồng tôi bảo đảm sự thật đó. Nếu người nào khám phá ra điều gì tôi nói sai hay không có bằng chứng cụ thể, lập tức tôi sẽ tự xử tại chỗ. Tôi là người tôn trọng danh dự như mạng sống của mình.
Nói xong tôi cầm con dao Poignard của nhà binh đưa lên cho mọi người thấy và nói tiếp: ”Tôi sẽ dùng con dao này để làm HARA KIRI, tự sát ngay trước mặt mọi người !”.
Nhưng tôi còn nói thêm: ”Dù sao đây là một nước tự do, dân chủ hàng đầu thế giới. Hơn thế dân tộc Mỹ còn rất tôn trọng sự công bằng. Vậy sự công bằng trong vụ này là gì ? Phần tôi nếu gian dối, tôi chấp nhận tự xử ngay tức khắc, tại chỗ. Khỏi di lụy cho ai hết! Vậy, ngược lại, còn những ai trong đám đông này đã cáo gian tôi thì sẽ chấp nhận tội gì? Ai đó đã tố cáo tôi hãy nói đi, hãy can đảm bước chân lên đây cầm Micro này tố cáo tôi đi!”....
Lập tức cả đám đông dầy đặc đứng chết cứng bất động. Từ trên bục cao nhìn xuống tận dưới cuối phòng, tôi nghe bầu không khí im phăng phắc, đến nỗi tôi còn nghe rõ từng tiếng thở phì phào. Rồi lần lần đám đông dãn dần ra ngoài. Không khí trở lại bình thường với sự thân mật bất ngờ. Lúc đó chỉ có một vài người lịch sự hỏi tôi về đầu cuối chuyện ông Phạm Văn Đồng đã đến gặp tôi để bàn về việc thành lập tòa đại sứ CS ở Bắc Âu. Nhân dịp tôi mới ôn tồn giải thích cho mọi người biết rằng, việc thủ tướng Phạm Văn Đồng đến Đan Mạch là việc bang giao giữa 2 nước. Thủ tướng Đan Mạch có bổn phận tiếp đón ở dinh quốc khách theo nghi lễ ngoại giao, chớ không phải việc của tôi. Việc trao đổi đại sứ giữa 2 nước là việc song phương giữa 2 quốc gia giao hảo, trên cấp bộ trưởng chính phủ. Điều này không ăn thua gì đến tôi ...!
Chuyện bang giao quốc tế thông thường như thvậy, tôi nghĩ bất cứ ai chỉ cần trình độ trung học phổ thông cũng đều biết rõ. Vậy mà không ngờ tên cốt đột TTS tự xưng là bác sĩ lại mù tịt ! Hành vi ghép án gán tội vô cớ cho tôi một cách trắng trợn chẳng những đã chứng tỏ tên chó đẻ TTS là giống súc vật dơ bẩn, thối tha mà còn vấy bẩn lây cho cả tổ tiên giòng họ Tôn Thất của nhà nó nữa. Dĩ nhiên trong đó có cả anh Vĩnh Đồng nào đó là người đã vô phúc được tên chó đẻ TTS bỗng nhiên lôi ra làm nhân chứng ”đồng quan điểm” với nó !
B. Viết nhảm nhí như trên vẫn chưa thấy đủ tủi nhục cho cả một giòng họ tổ tiên cho đến các đời con cháu, chắt , chít ....về sau, tên TT Sơn còn cố bịa đặt một cách vô cùng dại dột hơn nữa là gán thêm cho tôi sự sợ hãi cách rất trẻ con là: ”... Ông ĐVN chối tội bằng cách nói lãng sang Nga '"nghiên kíu" về Stalin.”
* CHÚ Ý: - Kính thưa qúi vị độc giả đồng bào tị nạn thân thương,thực tình tôi không ngờ thằng CHÓ ĐẺ TÔN THẤT SƠN này ngu muội quá sức tưởng tượng qúi vị ạ! Không biết bố mẹ nó hay con vợ nó đã cho nó ăn toàn thứ ” tiết canh ” của đàn bà hay sao mà nó ngu muội đến mức bửa đầu nó ra mà nhét lời giáo huấn vào cũng không được nữa. Nó tỏ ra vênh vang với cái nghề bác sĩ đỡ đẻ ở VN mà vẫn không biết việc tôi đón tiếp Phạm Văn Đồng tại Đan Mạch không thể xảy ra. Nếu đã xảy ra như lời tên chó ghẻ ấy nói, thì vai vế chính thống và địa vị hợp pháp của tôi trong đảng CS và trong chánh quyền XHCN phải cao hơn và quan trọng hơn cả Phạm Văn Đồng chứ!
TÔI ĐÃ ĐƯỢC MỘT NHÂN VẬT THUỘC HÀNG LÃNH ĐẠO CAO CẤP NHẤT CỦA ĐẢNG CS, THỦ TƯỚNG CỦA MỘT CHÍNH PHỦ ĐƯƠNG QUYỀN, VƯỢT VẠN DẶM TRÙNG DƯƠNG ĐẾN TẬN NƠI TÔI CƯ NGỤ ĐỂ THĂM VIẾNG VÀ THỈNH Ý TÔI VỀ BANG GIAO ĐỐI NGOẠI. Như vậy, tất nhiên tôi đúng là một GIA CÁT KHỔNG MINH của thời hiện đại rồi còn gì nữa. Trong trường hợp ấy thử hỏi:” ĐÓ LÀ TỘI GÌ ĐỂ TÔI PHẢI CHỐI? CHẲNG LẼ TÔI CÒN PHẢI SỢ CON CHÓ GHẺ TÔN THẤT SƠN NÊN PHẢI NÓI LẢNG SANG NGA?..”.
C. Tôn Thất Sơn Nên nhớ: Việc tôi đi Nga Sô và đến vài tiểu quốc chư hầu thuộc cựu Liên Bang Sô Viết như Ukraine, Georgia, và đã đến tận nơi sinh quán của Stalin...Chuyến đi lâu dài cả mấy tháng trời để sưu tầm tài liệu về nhân vật ” mặt trời chúa tể của Đông Phương Hồng”. Tất cả hình ảnh chuyến du hành đầy màu sắc mới lạ hiện tôi còn giữ đầy đủ. Khi trở về , sau một thời gian tôi đã hoàn tất và phát hành quyển sách ĐẶC BIỆT nghiên cứu VỀ ” CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI VÀ CHÍNH TRỊ CỦA SATALIN”. Quyển sách này rất có giá trị cho những ai muốn biết tường tận về các thủ đoạn gian ác bất nhân của bọn CS quốc tế. Sách đọc say mê đến mức không thua chuyện kiếm hiệp Kim Dung. Vì thế chỉ trong 1 tuần lễ đã bán sạch cả ngàn quyển! Hiện nay quyển sách giá trị độc đáo loại ” bestseller” này đã hết nhẵn trên thị trường. Nhưng tôi vẫn còn lưu trữ vài quyển trong tủ sách gia đình, dự tính mai kia, khi nào rảnh rỗi sẽ tái bản thêm lần nữa. Thế mà tên chó ghẻ Tôn Thất Sơn đã dám hạ bút viết một câu đầy ắp vẻ ngu si hằn học, ganh tị, đố kỵ của một tên thất phu hèn hạ nguyên văn như sau:” Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi '' nghiên kíu '' là chuyện lọa, mần răng tin được?”
Kính thưa qui vị độc giả và đồng bào tị nạn thân thương, từ xưa đến nay tôi không bao giờ dám đem phơi cái ” tôi” rất đáng ghét của mình ra trước mắt thiên hạ. Nhưng vì thằng chó ghẻ Tôn Thất Sơn này nó quá ngu đần và cực kỳ ti tiện đến nỗi ganh ghét với cả ánh sáng của mặt trời. Đó là hiện tượng của một thứ bệnh tâm thần đã nặng đến độ bất trị và nó đã trở thành một kẻ bất tri kỳ lý, bất tri kỳ sự. Hình hài nó vẫn còn là một thằng người song bộ óc của nó đã thành não tủy của một giống súc vật vô tri giác mất rồi.
Bây giờ là năm 2009, và sau hơn 33 năm tị nạn ở Đan Mạch, tôi đã từng được Viện Ngữ Học Đông Phương thuộc Viện Đại Học København ký quyết định bổ nhiệm vào chức phụ giáo (undervisningassistant) và giám khảo (Eksaminator) môn Việt Ngữ cho sinh viên đại học và hậu đại học từ năm 1978. Ngoài ra tôi còn được Bộ Giáo Dục Đan Quốc cấp giấy phép dạy Pháp Văn và Hội Họa. Mặt khác, từ năm 1987, tôi đã được nha Ngoại Kiều thuộc bộ Tư Pháp tuyển dụng làm Thông Dịch viên cho nha giám đốc Cảnh Sát Hoàng Gia, các tòa án, bộ Nội vụ, bộ Hội Nhập và phòng di trú thuộc tòa Đô Chánh thủ đô København v.v.... Đến nay tuy tôi đã về hưu, nhưng vẫn còn được lưu dụng như thường. Không kể thời gian từ 1953 tối 1975, tôi đã làm giáo sư trung học và làm chủ báo, với nhiều chức vụ lãnh đạo ngành báo chí ở miền Nam VN. Với quá trình nghề nghiệp không tì vết, và vững chắc, bền bỉ như trên, cùng với các hoạt động đấu tranh chính trị dài dặc đến ngót 60 năm, và đã trải qua ít lắm 4 triều đại, từ Pháp thuộc, đệ nhất CH, đến thời quân nhân cầm quyền, nền đệ nhị CH, rồi nay là thời lưu vong tị nạn CS , tôi không sai lầm mảy may, không chút tai tiếng xấu, tôi rất hãnh diện với riêng mình.
Trong quá trình hoạt động chính trị và nghề nghiệp lâu dài ấy, tôi đã kết giao thân mật và kết nghĩa đệ huynh với một số người, thuộc đủ mọi hạng từ cầm quyền chóp bu trong nước đến những anh em chiến binh, lao động, nông dân nghèo khổ xác xơ , dưới đáy bực thang thấp nhất trong xã hội. Những người kể trên thuộc đủ mọi khuynh hướng chánh trị dị biệt, chưa kể đến kẻ thù CS. Vì vậy tôi thường xuyên phải dấn thân trước nhiều lằn đạn vô tình của cả bạn lẫn thù để hoàn tất nghĩa vụ của mình,song không bao giờ để bạn biến thành thù!
Trong số các nhân vật lãnh đạo cao cấp của quốc gia, nay kẻ còn người mất, hiện tôi còn giữ trong ký ức rất nhiều điều bí mật. Nhưng đó là những chuyện thuộc loại ” sống để bụng chết mang theo”. Tôi không thể phụ lòng thệ ước ai, dù là chỉ kể lại với vợ con!
Những ai đã đọc hết bộ HTCTMN của tôi, gồm 3 quyển, dày trên 2000 trang, sau khi gấp sách lại, nếu chịu khó suy nghĩ thêm về những gì bí ẩn nằm sau mỗi sự việc, tất không khỏi ngạc nhiên đặt ra cho mình rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Lúc đó người đọc sẽ bàng hoàng chợt tỉnh ngộ ra và tự nghĩ: ”Người tác giả này, độc nhất vô nhị, làm sao đã biết được quá nhiều việc tuyệt mật thuộc loại quân cơ trọng sự với đầy đủ mọi chi tiết nhỏ nhặt như chính người trong cuộc?”
Vậy mà thằng Tôn Thất Sơn vô liêm sỉ, tay sai của tên ma cô nhà thổ Ng Chí Thiện đạo thi, đã dám ọ ẹ viết một câu đầy giọng kèn cựa tị hiềm :” Một cái bằng trung học phổ thông còn chưa có mà đòi '' nghiên kíu '' là chuyện lọa, mần răng tin được?”
Viết ngu như thế rõ ràng tên cốt đột Tôn Thất Sơn này đã không biết rằng ngay từ năm 1953 , tôi đã là Hội viên của Hội Nghiên Cứu Đông Dương (có người còn gọi là Hội Khảo cổ Đông Dương) [ Société des Études Indochinoises] . Trụ sở hội nằm trong khuôn viên ngôi nhà Xưa ( Viện Bảo Tàng ) và trực thuộc Trường Viễn Đông Bác Cổ ( École d’Extrême Orient ). Sau năm 1975, ra hải ngoại tị nạn tôi còn trở nên hội viên Hội Nhà Văn Chiến Đấu Pháp ( Société des Écrivains Combattants Francais), vốn là một hội nhà văn danh tiếng và uy tín rất lớn của Pháp đã thành lập từ sau đệ nhị thế chiến. Trong số hội viên hầu hết đều là những nhân vật lừng danh thế giới trong 2 kỳ thế chiến như: Cựu Thủ tướng Anh Churchill ( hội viên danh dự ), cựu TT Pháp De Gaulle ( hội viên danh dự), cựu TT Mitterand, cựu TT J. Chirac, cùng với nhiều bậc danh tướng Pháp từng tham chiến ở Đông Dương như : De Lattre de Tassigny, Leclerc, các văn hào bất tử như André Malraux v.v ...và v.v... Nhiều lắm không sao kể siết!
Tóm lại, dù cho tên TT Sơn có ngu đến mức như con bò cái thì nó cũng phải hiểu rằng khi tôi đã được gia nhập những hội văn hóa lớn lao uy tín trên thế giới như thế, hiển nhiên tôi cần phải chứng minh được trình độ học vấn cỡ nào. Tối thiểu tôi cũng phải đáng bực thầy của tên cốt đột TT Sơn, bác sĩ mà viết một bài còn phải chia ra làm 3 phần : Nhập đề, Thân bài và Kết luận!
Đến đây, nhân tiện tôi mạn phép quí vị độc giả thân thương hỏi riêng tên Cốt Đột Tôn Thất Sơn một câu này: ”Thưa ông bác sĩ tài cao học rộng, xin ông vui lòng cho bà con cô bác biết, nếu ai đó muốn viết một quyên sách thuộc loại nghiên cứu, sưu tầm thì người ấy cần phải chưng ra mảnh bằng gì mới được phép hả ông? Có phải là cái bằng ”BÁC SĨ CHỒN LÙI” như của ông vẫn khoe khoang không?”
TÔN THẤT SƠN , THẰNG CON ĐẠI BẤT HIẾU!
3. ”Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này, vì đã nói lên lời công đạo hay sự thật, màvài thành viên trên NET hận thù vìTTS, thiếu sư.kiểm soát cái Sân SI của mình, bèn mang giòng họ TTS ra mắng chưởi cho hả, vì không còn cách nào hơn...”
Những người nhẹ dạ và giàu lòng bác ái vị tha, khi đọc câu ọ ẹ trên đây của tên cốt đột TT Sơn , chắc không khỏi mủi lòng tha thứ cho nó. Nhưng đối với tên tiểu nhân hạ đẳng vô liêm sỉ này, nó chỉ đóng kịch, bày tuồng cải lương đấy thôi. Nó viết:” ” Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này...”. Chỉ cần một đoạn ngắn này, nếu tôi là bậc trưởng thượng của giòng họ Nguyễn Phước... và đang làm vua thì tôi sẽ réo ba quân:” Bây đâu lôi cộ thằng ni ra phạp tràng chẻm đầu bêu ngoài chợ Đông Ba cho ta!”
Tại sao? Tội gì dữ vậy?
Xin thưa, đó là tội khi quân, dối chúa. Vì các bậc thánh nhân đã dạy: ” bất hiếu hữu tam.Trong đó có tội làm nhục tông môn, ngu mà cứ đi chọc thiên hạ cho hết kẻ nó đến người kia lôi cả giòng họ tổ tiên lên các diễn đàn công luận mà chửi nhục nhã ê chề ...nhưng vẫn không chịu câm mõm chó lại !”
Chưa đủ! Khi nó biết thiên hạ đã lôi cả giòng họ tổ tiên nhà nó ra chửi rủa thậm tệ, thay vì trước tiên và trên hết , chính nó phải ăn chay nằm đất sám hối, tịnh khẩu đủ 365 ngày rồi lập bàn thờ cúng tế vong linh cha mẹ nó về chứng giám. Trước vong linh cha mẹ nó, tên TT Sơn một lần nữa phải quỳ lạy, và tự nguyện từ nay sấp sau sẽ không chọc ghẹo ai nữa, để cha mẹ nó không còn bị ai réo chửi, dưới địa ngục không yên.
Trong khi tên TT Sơn đã không đếm xỉa gì đến những kẻ đã mang nặng đẻ đau ra nó,thì nó lại đòi qùi lậy những tên cha căng chú kiết trong cùng giòng họ Nguyễn Phước cùa nó song không nuôi nó được một bữa cơm nào, và không hề dạy nó một lời nào, để xin tha tội. Đám bà con giòng họ này lấy quyền gì mà bắt tội nó? Như vậy , rõ ràng thằng này đúng là tên đại bất hiếu và xuẩn động đã nhắm trật đối tượng phải quì lạy.
Ngay trong khi hắn đang viết mấy chữ:” Nhân đây, tôi cúi đầu qùy lạy xin qúy Vị TÔN THẤT trong giòng họ NGUYEN PHUOC hãy tha tội cho Tôn-thất Sơn này...” thì nội dung bài nó viết đã cố tình khều móc tôi vào cùng với anh Vĩnh Đồng nào đó một cách quá sức ngu đần để tôi lại bất đắc dĩ phải chửi cho thêm một lần nữa!
Vậy, hiển nhiên là ngoài miệng nó xin quì lậy tha tội cho nó, nhưng trong hành động nó vẫn tiếp tục chọc thiên hạ để cho cả giòng họ nhà nó bị nghe chửi luôn.
Để kết thúc bài này, tôi thành thật xin gửi đến qúi vị già trẻ lớn bé thuộc giòng họ Nguyễn Phước vì vạn bất đắc dĩ tôi phải đề cập đến qúi vị vô can ngoại cuộc, khi nói đến tên TT Sơn. Chính nó là kẻ đã ẩn núp trong cái vỏ ” hoàng tộc” (sic!) để sanh sự và làm nhục cho danh giá hoàng tộc, chớ không phải ai khác ! Qúi vị hãy lấy công tâm sáng suốt xét xem tôi nói có đúng không ?!
Đặng Văn Nhâm
No comments:
Post a Comment