Thursday, January 22, 2009

TRÁO TRỞ VÀ NGỤY BIỆN - Đinh Lâm Thanh


Đinh Lâm Thanh

Vừa bước vào đầu năm dương lịch 2009, người Việt tại Mỹ đã đồng loạt xuống đường để dạy cho các bạn trẻ một bài học khi nhóm nầy thi hành lệnh quan thầy Hà Nội mang hình ảnh già Hồ và cờ Máu ra công khai thách đố cộng đồng. Nhóm trẻ cứng đầu nầy sống ở Mỹ nhưng xử dụng luật rừng Việt Nam, bất chấp luật lệ của chính quyền, khai trương phòng triển lãm không giấy phép ngay trong lòng thủ đô tỵ nạn và nhân danh nghệ thuật để trắng trợn lồng vào đó một chương trình tuyên truyền hạ cấp bằng cách trưng hình già Hồ cùng cờ máu và đồng thời nhục mạ cờ Vàng Quốc Gia. Cộng đồng người Việt chưa dạy xong bài học thì chính quyền Mỹ đã giải tán vì đây là một cuộc triển lãm lậu tổ chức bởi những người tự xưng là văn minh !

Nếu thành phần tổ chức là bọn nằm vùng hoặc du sinh con ông cháu cha hay thuộc đám có mồi ăn lương tháng thì đối với tôi không gì ngạc nhiên, vì những việc vừa xảy ra đều nằm trong kế hoạch của nghị quyết 36. Phản ứng của nhiều hội đoàn, tổ chức tôn giáo, đảng phái cũng như nhân sĩ, nhà văn, nhà báo đã lên tiếng ngay từ đầu và trong tương lai sẽ còn nhiều biện pháp kế tiếp để hỏi tội thành phần ngoan cố nầy. Sự việc xảy ra từ bên chân trời Mỹ, nhưng khi biết những người cầm đầu tổ chức, nhất là nhiếp ảnh gia Brian Đoàn (con một vị cựu sĩ quan an ninh của QLVNCH) cùng với một số bạn trẻ khác thuộc thành phần con cháu gia đình tỵ nạn, thì dù ở xa nhưng tôi thấy thật xót xa trong lòng. Dù chương trình triển lãm đã bị hủy bỏ nữa chừng nhưng tôi cũng xin mượn cơ hội nầy để nói chuyện với những bạn trẻ trong ban tổ chức, vì các bạn nầy đã họp báo tự bào chữa rằng, họ chính là con cháu thuộc thế hệ một rưởi, thế hệ hai của những người chạy trốn cộng sản !

Bài viết không cần đề cập đến những phần tử có mặt trong ban tổ chức thuộc bọn nằm vùng, du sinh, cò mồi hoặc vượt biên vì kinh tế. Tôi chỉ muốn nói chuyện với những bạn trẻ đã quên hoặc chối bỏ gốc tỵ nạn của mình, hay những ai vẫn còn xác nhận mình là con cháu của những người đã bỏ xứ ra đi vì cộng sản nhưng lại nhẫn tâm ngậm nọc độc của kẻ thù để phun vào mặt cha ông mình !

Tôi nghĩ rằng những lời sau đây là một hình thức đối thoại giữa một người già đáng tuổi chú bác với những bạn trẻ cứng đầu thuộc tổ chức VAALA. Là một hình thức đối thoại giữa thế hệ trẻ hải ngoại – thành phần chưa biết gì về cộng sản - với một người đã một đời trực diện sống chết cùng kẻ thù. Và cũng là hình thức đối thoại giữa một người đã chiến đấu, cầm chân địch đến giây phút cuối để cho gia đình các bạn trẻ an toàn xuống ghe tàu tìm đường ra biển. Hơn nữa, người viết tuổi đời đã quá 70, đầu óc vẫn sáng suốt, khả năng và kiến thức văn hóa cũng như nghệ thuật vẫn còn hơn xa các bạn trẻ trong ban tổ chức, vậy tôi nghĩ rằng, tôi đủ tư cách để nói chuyện tình cảm hoặc phải quấy (hiểu nghĩa nào cũng được) với bất cứ bạn trẻ nào đã lợi dụng hai chữ nghệ thuật, tráo trở và thách đố bằng vũ khí cộng sản để đâm vào mặt cha mẹ, bạn bè, dòng họ, cộng đồng … là những người thân tình ruột thịt đã một thời thương yêu, chăm sóc, đùm bọc và nuôi dưỡng để các bạn trở thành những nghệ sĩ vô ơn ngày nay !

Các bạn xác nhận thuộc thế hệ một rưởi (nghĩa là bỏ nước theo cha mẹ khi vừa có trí khôn, có thể tính từ 8 đến 15 tuối) và thế hệ hai (chưa có trí khôn hoặc chào đời ở hải ngoại), vậy các bạn thuộc thế hệ một rưởi có hình dung được ngày trốn chui xuống tàu hay chen nhau lên máy bay, các bạn là những đứa trẻ miệng còn hôi sữa, áo quần rách rưới, mặt mày hốc hác như kẻ đói cơm cùng cha mẹ đổi mạng sống đi tìm tự do…Đặt chân lên xứ người, dân địa phương xem các bạn là những người ăn xin, vượt biên vì kinh tế ! Nhưng vinh dự thay cho người Việt và phải cám ơn các bạn trẻ, ngày nay họ đã có một lối nhìn trái ngược hẳn với những gì trước đây, có thể nói là kính phục, vì người tỵ nạn đã sớm hội nhập, thành công và chiếm những địa vị quan trọng ngay trên quê hương của họ, nhất là thành phần trẻ mà trong đó có các bạn. Tôi hoan nghênh và cảm phục ý chí, tính cần cù siêng năng và trí thông minh của các bạn trẻ, nhưng có một điều tôi cần phải nói thật và nói thẳng, các bạn đừng tự mãn và vô ơn ! Nhờ ai đã nuôi dưỡng và tạo môi trường tốt để giúp các bạn thành công ngày nay ?

Phải nhớ rằng, khi bỏ nước ra đi trên người chỉ còn mảnh áo che thân, chính gia đình cha mẹ các bạn phải thắt lưng buộc bụng, chịu đựng tủi nhục, đổ mồ hôi sôi nước mắt, chịu khó cần kiệm … Ngày lượm lon, cắt cỏ, gánh hàng, rữa rau, đổ rác, quét chợ, tối về đơm nút, may áo, sáng sớm chạy bỏ báo cho kịp giờ … để lo cho các bạn trong buổi đầu. Đành rằng các bạn thành công trên đường học vấn là nhờ trí thông minh, siêng năng học hành và ân huệ của chính phủ Mỹ để ngày nay trở thành công chức cao cấp, bác sĩ, kỹ sư, họa sĩ, nhiếp ảnh gia. Nhưng phải nhìn thật gần và thật kỹ để thấy rằng bằng cấp của các bạn đã nhuốm đầy mồ hôi, nước mắt và xương máu của những người khác.

Có lẽ đọc đến đây có bạn đã tỉnh ngộ để nhận ra rằng mồ hôi và nước mắt là mồ hôi nước mắt của cha mẹ, nhưng còn xương máu ? Tôi xin thưa ngay, đó là xương máu của những người đã nằm xuống trong cuộc chiến, đã xả thân bảo vệ đất nước, đã cầm chân địch cho các bạn an toàn chạy trốn, đã chết trong các trại tù cộng sản hoặc đã bỏ mình giữa lòng đại dương. Chính những đau thương chết chóc nầy đã đánh động lòng người, đã giúp cho thế giới tự do thấy và hiểu được thế nào là cộng sản để họ mở rộng vòng tay ôm các bạn vào lòng, sẵn sàng nuôi dưỡng, trợ cấp giúp phương tiện để các bạn có cơ hội làm lại cuộc đời. Nếu không có xương máu của những người nằm xuống đánh động lương tâm nhân loại thúc đẩy cả thế giới vớt nạn nhân trên biển, đón người trong các trại tỵ nạn, lập ra chương trình HO, đoàn tụ gia đình, đưa con lai đi tìm cha mẹ … thì giờ đây chắc các bạn còn vướng tại Việt Nam và đã trở thành cặn bã của chế độ cộng sản, những lao động nô lệ chờ gọi tên đi bán mồ hôi, lấy chồng và làm đĩ khắp thế giới và con cháu các bạn là thành phần nồng cốt của cái bang bị gậy hoặc đầu nậu trong các băng đảng móc túi.

Tại sao cha mẹ, người thân các bạn phải trốn chạy ? Vì gia đình các bạn cũng như hàng triệu người miền Nam khác không chấp nhận chế độ cộng sản mà già Hồ và cờ máu là biểu tượng của một tập đoàn khát máu đã đày đọa nhân dân Việt Nam trên 60 năm qua. Như vậy, các bạn vinh danh già Hồ và cờ máu tại thủ đô tỵ nạn không khác gì chính các bạn đang đưa tay tát vào mặt cha mẹ và đồng hương của mình. Thế thì đạo nghĩa ở đâu ? Tình người ở đâu ? Các bạn phải biết rằng một người sinh ra và lớn lên, nếu được giáo dục bởi một nền văn hóa nhân bản thì không thể mất tình người, mất lý trí như một loài thú hoang …Hãy mở mắt ra để xem, hãy mở tai ra để nghe những gì mà chính người Việt hiện nay, trong quốc nội cũng như trên toàn cỏi năm châu, đã đánh giá về thần tượng già Hồ và cờ máu của các bạn:

Theo thiển ý của tôi, hội họa, nhiếp ảnh và tạo hình là một bộ môn nghệ thuật mà người nghệ sĩ đã xử dụng đôi mắt, bàn tay và khối óc sáng tạo của mình để lưu lại hậu thế những hình ảnh trung thực, thẩm mỹ, có giá trị không gian và thời gian, mang tính chất nhân bản, hướng thiện để góp phần phục vụ con người hầu nâng cao vẻ đẹp cao quý của Chân Thiện Mỹ. Nhưng tại sao ban tổ chức VAALA lại đem những hình ảnh tội ác vào nghệ thuật ? Phải chăng đây là âm mưu lợi dụng nghệ thuật để tuyên truyền chính trị một cách bất chính. Vì cá nhân già Hồ và cờ máu chẳng có gì gọi là nghệ thuật mà chính là hình ảnh đau thương, nước mắt và xương máu của dân tộc Việt Nam

Thật vậy, già Hồ là tội đồ của dân tộc, một thanh niên với hàng chục tên giả, chẳng có lý tưởng gì với quốc gia dân tộc. Thời trẻ trốn xuống tàu tha phương cầu thực mong được trở thành công chức của thực dân, nhưng mộng ước không thành nên phải bám vào gấu quần cộng sản quốc tế rồi mang chủ nghĩa Max-Lê về nhuộm đỏ tổ quốc Việt Nam. Chính y đã âm mưu, lừa lọc, hãm hại và bán đứng cho thực dân Tây cũng như phát xít Nhật các nhà cách mạng Việt Nam trong thời kỳ chống ngoại xâm. Chính y đã ra lệnh Phạm Văn Đồng ký giấy bán đất nhượng biển cho quan thầy Tàu Cộng do đó ngày nay Việt Nam trở thành thuộc địa của bọn Tàu đỏ. Chính y đã vay nợ 'anh em xã hội chủ nghĩa' hàng trăm tỷ vũ khí đạn dược để đưa về giết hại đồng bào ruột thịt. Bọn đàn em dù tận tình cướp của, bóp họng dân chúng và dùng lúa gạo, dầu thô để trả nợ từ mấy chục năm nay nhưng vẫn chưa dứt điểm. Tính đến năm 2008 cộng sản Việt Nam vẫn còn thiếu Tàu đỏ và Nga trên 30 tỷ dollars, do đó Hà nội bắt buộc phải ký hiến thêm đất thêm biển để làm vui lòng quan thầy. Chính y đã giết hại hàng triệu người miền Bắc dưới chiêu bài 'cải cách ruộng đất' (còn gọi là đấu tố) sau khi cướp xong chính quyền năm 1945 và cũng chính y đã ra lệnh đánh chiếm miền Nam năm Mật Thân 1968, chôn sống trên 5000 người tại Huế. Chính y đã gây bao cảnh tang thương chết chóc cho đồng bào vô tội của chính thể Việt Nam Cọng Hòa, cha mẹ mất con, anh mất em, vợ mất chồng, gia đình tan nát. Chính y đã ra lệnh xua quân vào xâm chiếm miền Nam, cướp bóc tài sản rồi đẩy hàng triệu gia đình đi vùng kinh tế mới cũng như lập hàng ngàn trại tù để giam giữ thành phần quân cán chính của chế độ VNCH, trong đó cha mẹ các bạn là nạn nhân !!!

Về phương diện đạo đức, già Hồ là một tên dâm dục tàn bạo vô lương tâm, chính y chẳng những công khai ăn ở với đủ hạng người từ Kinh, Thượng đến Tây, Tàu. Cướp vợ thuộc cấp, sinh con đẻ cái rồi ra lệnh giết vợ, giết người tình để phi tang hầu giữ được tiếng 'trai trinh', 'cha già dân tộc' và 'thần tượng chế độ' ….

Đề cập đến văn hóa thì già Hồ là một tên vô liêm sĩ bằng cách tự tay viết sách ca tụng mình, ăn cắp văn thơ của người khác để biến thành tác phẩm của mình. Ra lệnh cho đám bồi bút đánh bóng, biến ác quỷ Hồ trở thành thần tượng của đất nước ! Như vậy già Hồ chỉ được sắp hạng đứng đầu một băng đảng tội phạm chứ không thể đưa lên làm lãnh tụ đất nước hoặc cha già dân tộc…

Ngày nay, bộ mặt gian dối tội lỗi của già Hồ đã bị lột trần trước ánh sáng. Chính UNESCO đã kịp thời tỉnh ngộ, ngưng ngay chương trình vinh danh già Hồ sau khi phám phá những điều nhơ bẩn nhục nhã chung quanh 'thần tượng' do những tên nằm vùng trong tổ chức lừa bịp dựng lên. Vậy các bạn trẻ còn lý do gì để đem hình già Hồ ra trưng bày và thách đố với cộng đồng người Việt tỵ nạn ?

Cờ đỏ sao vàng là cờ của băng đảng cộng sản, không thể gán ép để trở thành biểu tượng của một quốc gia, của một dân tộc vì * Cờ đỏ sao vàng không mang một ý nghĩa nào liên hệ với nguồn gốc, địa lý, dân tộc, lịch sử hay văn hóa của Việt Nam. Cờ máu là con đẻ từ hai lá cờ đàn anh, Đỏ Búa Liềm của Liên Sô cộng sản và Đỏ Năm Sao Vàng của Tàu cộng. Cờ đỏ do đảng vẽ rập theo các nước đàn anh, gồm màu đỏ tượng trưng cho máu, cho đấu tranh giai cấp và một sao duy nhất chính là đảng cộng sản. Cờ đảng nầy được áp đặt lên đầu dân tộc khi già Hồ và tập đoàn cướp được chính quyền. Vậy có chút gì vinh dự để xưng là cờ của Việt Nam ! Gọi là cờ 'máu' nhưng không phải vì miếng vải đỏ mà là máu của tang thương chết chóc, tanh hôi thoát ra từ hàng triệu người đã tức tưởi nằm xuống ở những nơi nào có bóng dáng quân cộng sản (* Trích Cờ Đỏ Sao Vàng trong Một Đời Xót Xa, xuất bản và phát hành tại Mỹ tháng 6 năm 2008).

Những nơi nào cờ máu xuất hiện thì dân chúng phải bỏ nhà cửa, bồng bế nhau chạy trốn như Bình Long, Quảng Trị trong mùa hè đỏ lửa 1972 và nhất là năm 1975, cả triệu người phải bỏ xứ ra đi khi quân cộng sản vào chiếm miền Nam. Bây giờ cờ máu đem ra trưng bày để thách thức với cộng đồng người Việt tại thủ đô tỵ nạn là một việc làm vô liêm sĩ của những người không có quả tim và bộ não.

Đã từ lâu tôi ao ước một cơ hội để trao đổi trực tiếp với các bạn trẻ tại Mỹ hầu hy vọng giải tỏa cho cá nhân tôi cũng như cho chính bản thân các bạn trẻ những ấm ức về quan niệm chính trị và hành động tranh đấu mà các bạn trẻ thường kiếm dịp tỏ thái độ cao ngạo, khinh thường tập thể người Việt tỵ nạn, kể luôn cha mẹ các bạn, anh em cô chú tỵ nạn và nhất là thành phần HO đến định cư tại Mỹ sau nầy. Một cơ hội đã đến với tôi nhưng rất tiếc chưa thực hiện được điều mong ước qua câu chuyện sau : Trong tháng tư đen năm 2008 tôi và vài người trong cộng đồng tại Pháp có dịp nói chuyện qua điện thoại với anh Nguyễn Lâm, một nghệ sĩ trẻ trong nhóm sản xuất phim Vượt Sóng, để xin phép anh cho cộng đồng được chiếu phim 'vượt sóng' (phim thu lại trên internet) miễn phí để giới thiệu với khoảng trên 100 anh em bạn trẻ tại Paris thì anh cho biết là anh làm phim thương mãi, việc chiếu cho cộng đồng trong dịp 30.4 anh không cần biết và phải trả tiền ! Cộng đồng Pháp đồng ý trả tiền theo yêu cầu và nhân tiện chuyến qua Mỹ vào giữa tháng 6.2008, chính tôi đem tiền giao tận tay anh Nguyễn Lâm. Thời gian trao đổi ý kiến với nhau chưa đến một giờ nhưng qua những lời phát biểu, anh có vẻ hằn học và đánh giá thật thấp cộng đồng cũng như hành động tranh đấu chung của người Việt tỵ nạn cộng sản. Tôi rất ngạc nhiên về trái độ của một nghệ sĩ trẻ, có học và là con cháu của những gia đình đã từ bỏ tất cả, đánh đổi mạng sống để đi tìm tự do ! Tôi đã đề nghị với anh Nguyễn Lâm một cuộc gặp gỡ thật rộng thời giờ để trao đổi quan điểm giữa tôi và nhóm của anh, nghĩa là giữa một người tỵ nạn đã sống trong lao tù cộng sản với thành phần trẻ thuộc thế hệ 1,5 và 2 trưởng thành hoặc chào đời ở hải ngoại. Tôi hy vọng dịp đó là cơ hội để giải tỏa một vài ấm ức của tôi đối với quan niệm của những người chưa biết gì về cộng sản hoặc đã ăn phải bã tuyên truyền của kẻ thù. Nhưng rất tiếc sau đó, anh Nguyễn Lâm thì đi làm phim ở phía Đông nước Mỹ và tôi phải trở về lại Pháp.

Đây là một cơ hội tốt, không biết nhà sản xuất Nguyễn Lâm có mặt trong ban tổ chức hay đóng góp tác phẩm trong chương trình triển lãm của VAALA tại Santa Anna hay không ? Nhưng theo tôi quan niệm về chính trị của anh Nguyễn Lâm cũng không khác gì với những người trong ban tổ chức thì tôi hy vọng sẽ gặp anh trong một lần đối thoại nào đó để tạo thông cảm giữa già với trẻ về chính trị, về tỵ nạn và các tổ chức tranh đấu của cộng đồng.

Để công bằng trong đối thoại và tránh trường hợp các bạn trẻ lên án cho rằng người viết dựa vào tuổi tác để làm thầy đời, tôi xin đưa ra hai đề nghị với các bạn trong ban tổ chức cũng như những nghệ sĩ tham dự triển lãm Vaala tại thành phố Santa Anna, Cali USA :

1. Các bạn về Hà Nội tổ chức một cuộc triển lãm nghệ thuật, trong đó có ba bức tranh hay hình vẽ như sau: Một, cờ đỏ với ngôi sao vàng năm cạnh bằng kẽm gai (như hình các bạn đã bôi bác cờ Vàng với 3 gạch đỏ bằng kẽm gai). Hai, hình một vị cựu tổng thống của Việt Nam Cộng Hòa (như tượng hình già Hồ bằng thạch cao trong bức ảnh ). Ba, hình một thiếu nữ mặc áo có in Cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ (như hình cô gái với chiếc áo in cờ đỏ sao vàng). Nếu các bạn được Hà Nội chấp thuận cho triển lãm và để cho dân chúng tự do vào xem, rồi sau đó toàn bộ ban tổ chức cũng như các nghệ sĩ đều an toàn lên máy bay trở về Mỹ thì tôi thua cuộc.

2. Tôi sẵn sàng đối thoại công khai trước công chúng với các bạn trẻ về đề tài do chính các bạn đưa ra: "Cuộc triển lãm nhằm tạo những cuộc đối thoại tìm hiểu về tương quan giữa nghệ thuật, chính trị và cộng đồng, về những điều bị xem là cấm kỵ hoặc là kiềm chế trong cộng đồng". Nếu các bạn trẻ thấy không trở ngại thì chúng ta đề nghị với đài truyền hình SBTN dành cho một chương trình đặc biệt.

Trường hợp các bạn trẻ dám xâm mình thực hiện điều thứ nhất thì tôi sẽ công khai xin lỗi. Hoặc các bạn chấp nhận đối thoại thì tôi sẽ đánh giá rằng các bạn là những người còn một chút hiểu biết. Nếu không thực hiện được hai điểm nầy thì tôi xin phép xem các bạn là một nhóm trẻ chỉ biết tráo trở và nguỵ biện không hơn không kém.

Đinh Lâm Thanh
Paris, 20.01.2009


No comments:

Post a Comment