Sunday, January 11, 2009

PHONG TRÀO ĐÒI DÂN CHỦ & TRANH ĐẤU BẤT BẠO ĐỘNG - Đinh Lâm Thanh


Đinh Lâm Thanh


Chung quanh những câu hỏi/đáp về cá nhân tác giả cũng như nội dung cuốn truyện trong một chương trình ra mắt sách tại Paris, tôi ghi nhận được hai câu thật nỗi bật và giá trị do những người tham dự đưa ra: Thực chất phong trào dân chủ trong nước như thế nào và chủ trương tranh đấu bất bạo động đối với chế độ cộng sản. Nhưng rất tiếc, hai câu nầy có lẽ đi ra ngoài chương trình, do đó tác giả buổi ra mắt sách đã trả lời ngắn gọn trong vài giây lát, chưa đáp ứng đầy đủ nội dung câu hỏi. Tôi thấy đây là những vấn đề quan trọng và xin phép trở lại với bài viết nầy, hy vọng đóng góp thêm một tiếng nói nho nhỏ trong chương trình tranh đấu hiện nay.

Ý kiến thứ nhất, việc tranh đấu cho dân quyền, tự do dân chủ trong nước ảnh hưởng thế nào đối với người Việt hải ngoại. Câu hỏi đưa ra cũng là những thắc mắc mà nhiều người muốn tìm hiểu, nhưng tất cả đều ngại ngùng khi đề cập đến, vì đây một câu hỏi rất tế nhị có thể làm cho nhiều người hiểu lầm và nhất là những kẻ chuyên nghề đánh phá sẽ có cơ hội chụp mũ.

Ý kiến thứ hai, chủ trương tranh đấu bất bạo động đối với cộng sản. Tôi nghĩ rằng đây là vấn đề quan trọng đối với một số bạn trẻ, là những người nặng lòng với đất nước, nhưng vì một lý do nào đó họ đã dấn thân trong một môi trường mà chiều hướng có lợi cho tập đoàn cộng sản Việt Nam hiện nay.

Vậy xin nêu ra hai vấn đề:

1. Hoàn cảnh, tổ chức và hoạt động của các cơ cấu đòi dân chủ trong nước.

Phải khẳng định rằng người Việt hải ngoại hoan nghênh và khâm phục các tổ chức tranh đấu trong nước, đã bất chấp tình trạng theo dõi, kiểm soát, hăm dọa của công an mà mạnh dạn lên tiếng tranh đấu đòi tự do nhân quyền cho đất nước và dân tộc. Các vị lãnh đạo đã can đảm kêu gọi dân chúng đứng lên chống lại bạo quyền cộng sản ngay trong nước, đó là một hành động tối cần thiết để mở màn cho một cuộc giải thể chế độ cộng sản, mà chúng tôi ở hải ngoại, đã mơ ước từ trên ba chục năm nay. Thật vậy, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng các nhà tranh đấu vẫn dấn thân ra mặt, chấp nhận đe dọa của kẽm gai, súng đạn và nhà tù để làm đầu tàu cho các phong trào đồng loạt nỗi dậy chống đối cộng sản. Nhiều vị đã lên tiếng phản kháng ngay trong phiên xử và can đảm chấp nhận tù đày từ năm nầy qua năm khác. Một điều quan trọng hơn nữa là nhiều nhà tranh đấu đã từ chối xuất ngoại khi tập đoàn cộng sản đề nghị cho ra xứ ngoài, mục đích chúng muốn tống khứ những người nầy ra đi hầu tránh hậu họa cũng như đở tốn cơm nuôi tù. Những trường hợp phi thường nầy nhắc nhở cộng đồng hải ngoại phải suy nghĩ, vì có những nhà tranh đấu khác thì xoay xở bằng mọi cách, trả bằng mọi giá để được ra nước ngoài, rồi ồn ào trên các diễn đàn, đại diện cho nhóm nầy đoàn thể kia và hướng dẫn cộng đồng người tỵ nạn chống cộng ! (*) Tôi không phản đối việc làm của các vị nầy nhưng xét cho cùng, những nhà tranh đấu nên ở lại Việt Nam để đóng góp công sức mình với các nhà lãnh đạo đấu tranh khác thì có lẽ tuyệt vời hơn. Khi một người nào được cộng sản cấp chiếu khán ra đi thì phải có lý do qua tính toán và mưu đồ thâm độc của chúng. Có thể những nhà tranh đấu nầy không thấy chiến thuật dùng người của tập đoàn cộng sản, nhưng đối với tôi, khi cộng sản thả con tép thì chúng đã nghĩ đến việc bắt con tôm ! Có người cho tôi chống cộng mù quán, nhìn đâu cũng thấy cộng sản ! Nhưng các bài học lịch sử đã chứng minh, ngay thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa với an ninh quân đội, tình báo, cảnh sát, CIA, hệ thống Phượng Hoàng…mà chúng còn ngồi đầy dẫy ngay trong phủ Tổng Thống huống gì bây giờ ở tại các xứ tự do nầy. Người bắt tay cổ võ chưa hẳn là kẻ cùng chiến tuyến nên phải đắn đo, dò xét, phân tích để có thể may ra khám phá được phần nào chân tướng kẻ đối diện. Đối với người Việt hải ngoại, ngoài thành phần đã bị cộng đồng vạch mặt chỉ tên còn biết bao nhiêu người đang âm thầm hoạt động cho cộng sản trong bóng tối. Vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi vài thành phần hôm nay chống cộng ráo riết nhưng một dịp nào đó cái đuôi đỏ sẽ lòi ra khi bị quan thầy bỏ vỏ, xử dụng làm vật tế thần hay tự chúng ăn chia không đều, tranh dành qưyền lợi và vạch áo tố giác lẫn nhau …

Người Việt hải ngoại tin rằng những nhà tranh đấu trong nước dù trong môi trường hỏa mù của cộng sản nhưng quý vị cũng có những nhận xét và đánh giá đúng mức người cộng tác, thì đề nghị nên loại những người tranh đấu cuội ra khỏi tổ chức ngay từ lúc đầu và đừng lầm lẫn rơi vào bẫy khi gởi chúng ra ngoài với cộng đồng người Việt hải ngoại.

Trở lại vấn đề trong nước, cộng sản là một tập đoàn khát máu và mưu mô xảo quyệt, chúng không từ bỏ bất cứ một thủ đoạn nào để bóp chết các tổ chức chống đối ngay từ trong trứng nước. Ngoài ra chúng còn khai sinh các tổ chức tranh đấu cò mồi và cấy người vào các hoạt động mà chúng nghi ngờ để theo dõi, báo cáo về trung ương tất cả các hoạt động chống đối. Hơn nữa, chúng còn dùng phương tiện vật chất mua chuộc và tạo uy tín cá nhân để một ngày nào đó sẽ nắm quyền lãnh đạo các hoạt động tranh đấu và lật ngược thế cờ. Đây chính là những điểm bất lợi và nguy hiểm cho các tổ chức trong nước. Với một màn lưới công an chìm dày dặt được cài sẵn từ trong dòng họ, gia đình, hàng xóm, sở làm, công xưởng thì những hoạt động dù nhỏ nhặt cũng không lọt qua tai mắt của chúng. Người hải ngoại rất thông cảm hoàn cảnh của các nhà tranh đấu tại nội địa đồng thời chia sẻ nỗi khó khăn và nguy hiểm của những người trong nước, nhưng không vì thế mà bỏ cuộc, nếu vì sự tồn vong của đất nước và ấn no hạnh phúc của toàn dân, tôi tin chắc rằng những nhà tranh đấu xem nhẹ bản thân và bổng lộc tầm thường. Xin các nhà tranh đấu, nhất là những vị tu hành, những nhà trí thức hãy ‘gìn vàng giữ ngọc’ bảo vệ mồ hôi nước mắt mà quý vị đã hiến dâng cho tổ quốc, xin một lòng son sắt vì non sông và toàn dân đang mong đợi ở quý vị.

Hôm nay, nhiều phong trào đoàn thể trong nước đã xuất hiện chống lại ngụy quyền cộng sản, dẫn đầu là thành phần trẻ, sinh viên học sinh với những truyền đơn chuyền tay và rải trong khuôn viên các trường đại học từ Nam ra Bắc. Tiếp đến những cuộc xuống đường chống Tàu cộng xâm chiếm lãnh thổ, được bí mật tổ chức, nhưng tiếc thay công an đã khám phá, chận đứng và giải tán bằng vũ lực. Nhưng tất cả hình ảnh nầy đã chứng minh sự nhận thức và lòng yêu nước của tuổi trẻ trước mưu đồ thanh toán đất nước ta của Tàu cộng. Giới thanh niên lao động thuộc thành phần công nhân viên nhà nước và tư nhân cũng đã đứng lên đòi quyền làm người và quyền sống cũng như đòi đảng cộng sản phải chịu trách nhiệm và thu hồi các phần đất phần biển đã dâng cho Tàu cộng. Thành phần trẻ sinh viên học sinh, các dân oan và giáo dân cần nơi nương tựa, cần người chỉ huy…quý vị không thể làm ngơ để cho họ xuống đường đơn phương mà hãy kề vai sát cánh để tạo sức mạnh. Thành phần trẻ, sinh viên công nhân viên và nhất là các cụ bà cụ ông thuộc tất cả các đạo giáo là một lực lượng hùng hậu có thể chức, có lòng thành, dám hy sinh gian khổ và ngay chính bản thân của họ là một sức mạnh để đạp đổ chế độ cộng sản. Bây giờ có thể gọi là thời cơ đã đến, thiên thời thuận tiện với áp lực quốc tế cũng như nền kinh tế Việt Nam sụp đổ, địa lợi với việc Tàu cộng ngang nhiên xâm chiếm nước ta và nhân hòa là hàng triệu người như một sẵn sàng đứng dậy giải thể chế độ. Kẻ thù phải đánh đổ là đảng cộng sản, một tập đoàn ngu muội chỉ biết dùng súng đạn để kềm kẹp và cước bóc, chính chúng đã phá nát gia tài đất nước và đưa dân tộc Việt Nam đến chỗ diệt vong qua cái ‘phồn vinh giả tạo’ và ‘văn hóa đỏ’ của chúng.

Có thể kết luận, tranh đấu muốn thành công cần phải có ba điều : Chủ trương và đường lối phải rõ ràng để làm nền tảng cho việc dấn thân đồng thời có thể thu phục được nhân tâm. Chỉ đạo và huấn luyện để khỏi sơ hở lầm đường trước thủ đoạn hỏa mù của địch. Dựa vào sức mạnh của đoàn thể cũng như quần chúng để khỏi cô đơn lạc lõng trước họng súng quân thù. Hội đủ ba yếu tố thì việc tranh đấu khó bị đối phương đè bẹp và sẽ chóng đi đến thành công. Vậy các phong trào tranh đấu tại Việt Nam hiện giờ phải nhận lấy vai trò đầu tàu của mình để dấn thân lãnh đạo các tổ chức, đoàn thể, phe nhóm đang bộc phát từ dân chúng. Các cuộc biểu tình của giới trẻ sinh viên học sinh chống Tàu cộng xâm chiếm lãnh thổ, những cuộc xuống đường của dân oan và giáo dân đang tranh đấu yêu cầu tập đoàn cộng sản trả lại đất đai nhà cửa cũng như nhiều cuộc đình công của công nhân viên đòi quyền sống và quyền lợi lao động đang cần sự có mặt của những nhà lãnh đạo cũng như các đoàn thể. Đây chính là cơ hội đừng để vuột tầm tay, tất cả chúng ta hãy can đảm, thà chấp nhận hy sinh một lần để dành lấy thắng lợi còn hơn kéo dài tranh đấu trong âm thầm và bất bạo động từ năm nầy qua năm khác. Cuộc tranh đấu nào không đau thương, không mất mát và không đổ máu, nhưng một người nằm xuống thì sẽ có hàng trăm, hàng ngàn người đứng dậy. Mồ hôi, nước mắt và xương máu của những người tranh đấu sẽ là động lực đẩy toàn dân đứng dậy xuống đường đồng loạt để dứt điểm chế độ cộng sản.

2. Phải tranh đấu bất bạo động với cộng sản !

Tôi không biết có người nghĩ gì khi đề nghị rằng phải tranh đấu bất bạo động với chế độ cộng sản ! Vậy tôi đặt lại câu hỏi, cuộc tranh đấu đòi tự do dân chủ từ trong nước ra đến hải ngoại đã mang tính cách bạo động dưới hình thức nào và vào thời điểm nào ? Tôi chỉ thấy từ anh chị em công nhân đòi quyền sống, sinh viên học sinh chống Tàu cộng thì biểu tình chui, biểu tình chạy. Dân oan và giáo dân đòi đất thì biểu tình ngồi, cầu nguyện với biểu ngữ từ ngày nầy qua ngày khác, chịu mưa chịu nắng để mặc cho công an đánh đập bắt bớ và lùa vào các trại giam, nhà đá…Chưa một người nào dùng dao gậy, súng đạn, chất nổ để gây náo loạn, kích động quần chúng. Mà ví dụ, nếu muốn bạo động thực sự thì một tất sắt cũng không có trong khi tất cả đoàn biểu tình đều nằm gọn trong vòng vây của hàng trăm hàng ngàn công an chìm nổi với súng đạn và xe tăng ! Như vậy bạo động ở đâu mà chủ trương của một nhóm người Việt hải ngoại lúc nào cũng kêu gọi phải bất bạo động ! Hãy xác định rõ ràng, những cuộc biểu tình trong nước có phải là hình thức tranh đấu ‘bạo động’ không ?

Nếu kêu gọi người Việt hải ngoại tranh đấu bất bạo động thì thật đáng buồn cười. Ngoài nầy người biểu tình tranh đấu đâu có thể mang gậy gộc cuốc xẻng xuống đường thách đố với ai ? Khả năng và thế lực đâu để thuyết phục dân địa phương cũng như mua chuộc thành phần biểu tình chuyên nghiệp xuống đường lật xe đốt nhà và chống lại cảnh sát ? Quá lắm thì chỉ có cầm cờ, trưng biểu ngữ và đi theo lộ trình đã được phép và di chuyển trong vòng trật tự dưới sự bảo vệ của chính quyền. Hoặc có lúc xin phép tập trung trước sứ quán cộng sản để phản đối, vạch trần tội ác của chúng vào các dịp 30.4, ngày Nhân Quyền, Tết Nguyên Đán hay lúc đám đầu sỏ cộng sản ra nước ngoài ăn mày kinh tế. Từ xưa đến nay chưa bao giờ xảy ra trường hợp bạo động ngoại trừ đặc biệt có lần trước sứ quán Việt cộng tại Paris, một Việt kiều lái xe ủi vào sào huyện của bọn chúng cách đây vài năm.

Như vậy từ trong nước ra đế hải ngoại chưa xảy ra chuyện bạo động, nhưng nhóm người nầy cứ mãi kêu gào tranh đấu với cộng sản phải bất bạo động với mục đích gì ? Có thể nhóm người nầy thi hành chỉ thị của quan thầy hay tự nguyện lập công cho một mưu đồ chính trị ?

Đối với cộng sản phải khẳng định rằng, không thể nói chuyện phải trái, nhân đạo hay quyền lợi dân tộc vì chúng là một tập đoàn ù lì cố bám vào cái nhản hiệu cộng sản hay xã hội chủ nghĩa để vinh thân phì gia suốt đời. Chỉ có những tên đầu sỏ nắm quyền sanh sát của đảng thì được quyền luân phiên thay thế nhau ngồi trên đầu trên cổ thiên hạ. Chúng không bao giờ mở rộng cửa, hiệp thương hay chấp nhận đa nguyên đa đang như nhiều người lầm tưởng rồi nhẹ dạ lập bè lập đảng để ủng hộ chương trình hòa giải hòa hợp với chúng. Chúng không bao giờ chia phần cho ai cũng như chấp nhận thể chế đa đảng và tổ chức bầu cử tự do. Một khi bầu cử tự do dưới sự giám sát của quốc tế, ví dụ, dù có đắc cử đi nữa chúng cũng ngồi được vài ba năm tối đa rồi phải bầu lại. Điều nầy nằm ngoài âm mưu của đảng cộng sản là phải nắm quyền lực suốt đời suốt kiếp, từ ông cha xuống đến con cháu. Tại sao chúng phải tạo ra trò bịp hòa giải hòa hợp, vì chúng chỉ chấp nhận một đám cò mồi nào đó làm bù nhìn hưởng lộc để cho chúng tiếp tục độc đảng độc quyền nắm đầu dân Việt. Nhưng đừng mơ ước viễn vông, một khi chúng ngồi vững rồi thì những tên cò mồi không chết bờ chết bụi thì cũng còn độc nhất cái quần lót để tháo chạy. Gương trước mắt từ tên Trần Trưồng trước đây vài năm đến sư đỏ Làng Mai mới xảy ra chừng hơn tuần nay !

Như vậy nhóm kêu gọi "tranh đấu bất bạo động" với cộng sản thì có nghĩa là "tranh đấu van xin". Một khi gọi là van xin thì nhóm nầy đã tôn thờ cộng sản lên làm thầy, làm lãnh tụ, làm vua rồi quỳ ọp dưới bệ rồng để ăn mày ân huệ. Xin nhớ rằng tranh đấu giữa chúng ta và cộng sản không thể đồng hóa với những việc tranh đấu giữa chủ hãng với nhân viên, giữa tớ với chủ nhà để xin lên lương, xin cơm ăn, xin nhà ở … mà tranh đấu để giải thể chế độ của chúng. Như vậy việc tranh đấu của toàn dân tộc Việt Nam với cộng sản phải là một mất một còn chứ không thể lập lờ kêu gọi van xin ân huệ đồng thời vẫn một lòng tôn sùng quan thầy cộng sản. Một bài học trước mắt, Tây Tạng đã đổi chiến lược không còn đi theo con đường bất bạo động của Đức Đạt Lai Lạt Ma mà đã chuyển hướng sang tranh đấu bạo động với Tàu đỏ.

Tóm lại, đối với cộng sản Việt Nam không thể nói chuyện tử tế, không thể thương lượng, không thể van xin mà phải nhất quyết chống đối đến cùng bằng mọi phương tiện. Nói chuyện phải quấy với cộng sản thì thà nói chuyện với đầu gối còn thích thú hơn, và nếu van xin với cộng sản thì chẳng khác gì sấp mình dưới bệ rồng loài quỷ để xin được kết nạp làm tôi tớ hầu kiếm miếng cơm manh áo !

Vậy các bạn trẻ hải ngoại, với tấm lòng nhiệt huyết và trái tim tình người, muốn đem khả năng ra phụng sự đất nước và dân tộc nhưng đã đi nhầm con đường, các bạn trẻ hãy nghĩ lại, chưa muộn đâu !

Đinh Lâm Thanh
Paris, 29.12.2008


No comments:

Post a Comment