Friday, February 26, 2010

Vịt Tiềm


    Hiện Tượng Nghịch Lý !
Phùng Ngọc Sa

Kể từ ngày cộng sản BắcViệt thôn tính VNCH, đặt miền Nam dưới ách thống trị bạo tàn đến nay, đồng bào của chúng ta, đặc biệt là các chiến hữu VNCH do thường xuyên phải tiếp xúc với bọn cầm quyền, nên đã cảm nhận được nhiều điều kỳ quái mà người đời diễu cợt gọi đó là hiện tượng nghịch lý; hay bông đùa nói «dzậy mà không phải dzậy». Dưới đây, xin kể lại một câu chuyện có tính thời sự.

Qua một buổi hàn huyên trong bữa cơm thân mật gia đình nhân dịp Tân Niên. Tôi được may mắn gặp lại một số bạn hữu cố tri mà đã từ lâu không có cơ hội chuyện trò đàm đạo. Trong số bạn bè thân hữu đó, tôi lại có dịp được trực tiếp nói chuyện với mấy bạn đồng tù, cùng lứa tuổi với nhau. Những bạn đó thuộc thể loại người không thích theo dõi thời cuộc. Ít chịu khó tìm hiểu chiều sâu của một vấn đề mà chỉ phớt qua bên ngoài. Đặc biệt, không ưa thích sinh hoạt chính trị cũng như công tác cộng đồng, họ chỉ tìm hiểu sự việc một cách qua loa, nghe để mà biết, chứ không hề có một chủ tâm nào cả. Do một số bạn biết tôi có sinh hoạt đảng phái; thỉnh thoảng viết vài bài bình luận chính trị liên quan đến thời cuộc. Với các yếu tố có vẻ hợp thời, đúng lúc, mấy anh bạn và tôi đã lựa một chỗ ngồi cạnh nhau để chuyện trò mà không cảm thấy phiền lòng người khác.

Mở đầu, một anh bạn đột ngột khơi mào câu chuyện. Anh nói: «Đã lâu quá, sao tôi không thấy anh viết lách gì hết?» Chưa kịp trả lời câu hỏi cho anh biết, là vì lý do sức khỏe, thì anh đã hỏi bồi thêm. Anh nói tiếp: «Theo tôi biết, anh từng hoạt động trong một chính đảng; tại sao tôi lại thường thấy anh tìm cách phê phán, chỉ trích các đảng phái khác, kiểu như anh «kết án» Mặt Trận HCM mà sau nầy họ đã đổi lại thành đảng Việt Tân (VT) là tay sai CSVN. Có điều lạ, anh chỉ trích VT nhiều chừng nào, thì tổ chức và cơ sở của họ lại càng phát triển chừng đó. Theo ý tôi, Việt Tân cũng là một chính đảng quốc gia; họ cũng dùng lá quốc kỳ VNCH, Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ làm biểu tượng cho công cuộc chống CSVN, giải phóng dân tộc như anh em chúng ta làm, cớ sao anh lên án họ, gán cho họ là, «bàn tay nối dài của cộng sản VN».

A. Câu Hỏi Đặt Ra: Việt Tân là một đảng chính trị?

Trước những câu hỏi dồn dập như không muốn ngắt khoản mà tôi có cảm nghĩ, là người nêu lên hình như chưa được cơ hội giải tỏa các khúc mắc vốn ấp ủ từ lâu, gặp dịp là cứ nói cho đã, không cần chú ý đến lý luận hay chứng cớ gì hết. Trước tình huống đó, đành phải kiên nhẫn chờ cơ hội giải bày.

Vốn từng là bạn tù, đã cùng sống chung với nhau tại các trại giam, gọi là «trại cải tạo» ở vùng Sơn La, vùng Tây-Bắc VN trong một thời gian khá lâu; hơn nữa, tôi cũng rõ biết hoàn cảnh gia đình của anh bạn, họ cũng toàn là nạn nhân khốn khổ của chế độ man rợ CSVN; điển hình, vợ và con gái út của anh bạn đã bỏ mình trong một trại giam sau một cuộc vượt biên thất bại. Vì thế, không đợi anh nói dứt câu, tôi liền vội ngắt lời và chận hỏi lại anh. Tôi nói, «Liệu anh còn nhớ lại những đòn thù, và hành động man rợ của bọn cán bộ cộng sản đối với anh em chúng ta tại các trại tập trung không? Và, anh nghĩ thế nào về cách đối xử vô nhân đạo của bè lũ VC đối với gia đình quân, cán, chính VNCH trong thời gian trước đây như thế nào?» Chưa kịp để tôi dứt câu, anh bạn vội ngắt lời, đổi giọng, đồng thời với thái độ giận dữ anh lớn tiếng: «Bọn CSVN, chúng là bè lũ khốn nạn, loại dã thú không có tính người, chúng là tay sai của bọn cộng sản quốc tế, là kẻ thù của dân tộcViệt».

Tôi tiếp lời anh và nói: «Điều đó chính là anh xác định, chứng tỏ anh đã oán hận bọn VC như thế nào. Trong khi, thì oái oăm thay, Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, một tổ chức chính trị tại hải ngoại, một bọn người chuyên lừa bịp buôn bán kháng chiến, sau nầy được đổi thành đảng Việt Tân (VT), thì họ trái ngược cho rằng: «CSVN là một thành phần của dân tộc Việt Nam, và là người có công thống nhất đất nước».VT còn hô hào, khuyên bảo đồng bào, «hãy quên đi quá khứ và xóa bỏ hận thù». Ngoài ra, bọn họ còn «đề cao Hồ Chí Minh, tên tội đồ của dân tộc, là người yêu nước, và là người có công với đất nước.»

Tôi nhắc điều đó khiến anh bạn giựt mình tỉnh hẳn giấc, hỏi ngược lại tôi. «Có chuyện đó sao anh? Tôi chưa từng nghe VT nói bậy như thế bao giờ?». Tôi tiếp: «quả thật có nhiều điều anh không biết, và do anh không theo dõi thời cuộc, nên anh đã đánh giá sai về các việc làm và hành động của đảng VT, vì thế đã gây ra nhiều sự kiện vô cùng tai hại cho tập thể Người Việt Tị Nạn CSVN tại hải ngoại».

Trước câu xác định của anh, đồng thời với chứng cớ mà tôi đưa ra, anh bạn bắt đầu thấm và chịu lắng nghe, đồng thời các bạn khác trong bữa tiệc cũng bắt đầu nhập cuộc.

Lý do đó tôi lại phải lặp lại từ đầu, và lần lượt trình bày cho mọi người biết: Tôi nói: «tôi đồng ý về lời phát biểu của anh, Đảng VT có hình thức là một chính đảng ». Lý do, VT cũng như các đảng phái, và đoàn thể khác; họ cùng có chung một Lá Quốc Kỳ VNCH, Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ như chúng ta để đấu tranh chống lại bạo quyền CSVN; chống ách độc tài đảng trị, và chống lại bọn cầm quyền áp bức bóc lột quần chúng trong nước. Và, theo đúng định nghĩa căn bản, «Đảng là một công cụ đấu tranh để dành thắng lợi hầu nắm được chính quyền».

Với quan niệm đó, quả thật VT là một đảng chính trị. Hơn nữa, trong thời điểm hiện tại, thì hải ngoại đang phải đấu tranh chính trị với bọn CSVN. Và, một khi nói đến đấu tranh chính trị là cần phải cần có đảng. Không đảng thì lấy cái gì mà đấu tranh chính trị. Mặc khác, xét ra về mặt nổi ,VT có đủ cương lĩnh, lập trường, và tổ chức giống các chính đảng quốc gia như: VN/Quốc Dân Đảng; Đại Việt Quốc Dân Đảng; Dại Việt Dân Xả v.v, vì thế phải nói VT là một đảng chính trị. Nhưng trước khi thực sự xác định, đâu là chính đảng; và ai là bọn tà đạo, thì xin hảy phân tích các yếu tố Nhiệm Vụ và Đường Lối Hành Động của vai trò đảng phái trước.Sau đó, chúng ta mới khẳng định, ai là người bạn đấu tranh, và đảng nào là kẻ thù tay sai của CSVN?

Nhiệm Vụ: Khi nói về mục tiêu và nhiệm vụ, thì cũng như một bài luận lý. Chúng ta nên đặt ra câu hỏi, Đảng Để Làm Gì? (que faire ?). Hiện tại, với chủ trương mà VT thường tuyên truyền quảng cáo, thì chúng ta phải nói,Việt Tân là một chính đảng.

Nhưng khi đi sâu vào đường lối hành động của họ: nghĩa là đã biết VT Hành Động Như Thế Nào? (Comment faire).

Qua tổng hợp và phân tách những hành động của đảng VT từ trước đến nay tại hải ngoại; kiểm điểm lại các vụ buôn bán kháng chiến: nào là chiến khu giả, kháng chiến ma; các trận đánh «tưởng tượng giả tạo», phịa ra để lừa gạt móc túi đồng bào làm của riêng và phe nhóm. Biết được những hành động lường gạt gian dối đó, thì chúng ta biết VT đã gây biết bao tai hại, không những nó đã làm vẩn đục, hoen ố đường lối quốc gia chống cộng tại hải ngoại, mà còn tạo ra một không khí ngờ vực khiến chẳng còn mấy ai chịu tin tưởng vào chính nghĩa quốc gia nữa.

Biết rõ được thế, chúng ta phải khẳng định rằng:VT không là chính đảng, mà chỉ là bọn Gian Nhân Hiệp Đảng (Association des malfaiteurs), Mục đích của bọn nầy là lợi dụng tinh thần yêu nước chống cộng của đồng bào hải ngoại; lừa gạt đồng bào, làm giàu trên xương máu Người Việt Tị Nạn cộng sản để phục vụ cho cá nhân hay phe nhóm, chứ không phải để phục vụ cho một lý tưởng cao đẹp mà đồng bào hằng mong đợi.

Đường Lối Hành Động: tức là đường lối đảng VT làm như thế nào?

Trong khi các chính đảng quốc gia chân chính kêu gọi toàn dân đoàn kết dân tộc để:

a. Chung sức chống lại ách độc tài thống trị CSVN, tay sai của bọn Trung cộng (TC) .

b. Triệt để chống lại những hành động phản dân hại nước của CSVN: bán đất, nhường biển cho kẻ thù T.C.

c. Chống lại chính sách nô dịch của CSVN, buôn bán phụ nữ trẻ em; đàn áp, giết người vô tội, tham nhũng hối lộ; bóc lột tận xương tủy người dân lương thiện trong nước.

d. Chống lại các tên đầu sỏ CSVN trong đó có Hồ Chí Minh, một tên tội đồ dân tộc; ngoài ra,xem mấy tên cộng sản khác, chỉ là một loại thái thú, tay sai TC, kẻ thù và là tối hậu địch nhân của dân tộc VN.

Thì, Băng Đảng Việt Tân lại nói một đàng làm một nẻo họ hành động trái ngược, họ:

a. Đề cao Hồ Chí Minh, tên tội đồ dân tộc, là một người yêu nước. Đảng CSVN, (một chi bộ địa phương của Trung Ương TC), là,một thành phân dân tộc, có công thống nhất nước.

b. Kêu gọi mọi người hãy quên đi quá khứ tội lỗi của VGCS, để hòa giải & hòa hợp dân tộc xây dựng đất nước.

c. Thay vì kêu gọi đoàn kết chống lại sự xâm nhập phá hoại của bọn VC đang xâm nhập dần cộng đồng tị nạn. VT lại tìm cách gây chia rẻ, làm suy yếu cộng đồng; bất cư nơi đâu VT cũng tìm cách chen chân vào nội bộ các đoàn thể dành quyền lãnh đạo, hướng dẫn người Việt Tị Nạn đi theo đường hướng có lợi cho CSVN; nếu làm không được, tìm cách lập ra tổ chức khác, tạo cho nội bộ Người Việt Tị Nạn nghi kỵ, khiến cộng đồng bị tê liệt.


d. Chủ trương hòa giải&hòa hợp với CSVN, tìm cách khỏa lấp tội ác lỗi CSVN. Cụ thể, do muốn nịnh bợ bọn VC kiếm ăn, nên thay vì cùng với Tập Thể Người Việt Quốc Gia hải ngoại thường năm tổ chức « Ngày Quốc Hận» 30-4, nhằm mục đích nhắc nhở người Việt Tị Nạn CS hãy luôn luôn nhớ ngày đau thương của đất nước; ngày mà miền Nam bị lũ cộng sản Bắc Việt theo lệnh cộng sản quốc tế cưỡng chiếm, gây bao tang tóc cho dân chúng;.thì ngược lại, bọn VT lại muốn làm vừa lòng quan thầy Hà Nội tráo trở đổi Ngày Quốc Hận thành ra «Ngày Tự Do» (Freedom March For VN).

Có điều, vì quá ngu muội, hoặc do ngậm miệng ăn tiền hay kiếm ghế nên băng đảng VT mới «nổ sảng» nói bừa như thế. Chứ hai chữ «Quốc Hận» là sự kiện lịch sử, ghi nhận lại một biến cố trọng đại lịch sử; và đã là sự kiện lịch sử thì không ai có quyền sửa đổi hay bóp méo. Lịch sử cụ thể chứng minh.: cuộc nội chiến Trịnh - Nguyễn phân tranh dù đã sang trang; công tội của hai Họ đã được sử sách ghi chép kỹ, nhưng «Hờn Sông Gianh» ngàn đời còn vang vãng đâu đó, và vẫn còn ghi mãi trong tâm khảm của mọi người dân Việt, nào có ai dám đắc tội tự ý thay đổi đâu? Ngoại trừ băng đảng VT tay sai của VGCS.

Nói chung, điểm qua các việc làm của băng đảng VT từ trước đến nay đã chứng minh cho thấy, từ MT rồi đến đảng VT chúng đều đã phản bội lại lý tưởng quốc gia, đổi lại họ được hưởng đôi chút quyền lợi nào đó.

Thực chất, và hơn ai hết, lãnh đạo VT gồm có một số người có đầy đủ trí tuệ, chắc họ thấu hiểu vấn đề nầy. Tuy nhiên do quyền lợi mà họ đã muối mặt làm bậy. VT ắt hẳn còn nhớ mãi lịch sử cận đại; vào năm 1945-1956. Việt Minh Cộng Sản đã nhường cho đảng phái quốc gia trong « chính phủ Liên Hiệp» 5 bộ trong nội các gồm: Đứng đầu là cụ Nguyễn Hải Thần, Việt Cách, nhân vật số 2 sau họ Hồ, Phó Chủ tịch Nước; cụ Huỳnh Thúc Kháng, Bộ trưởng Nội Vụ, một nhân sĩ độc lập; ông Nguyễn Tường Tam VN/QDĐ, Bộ trưởng Ngoại Giao; ông Vũ Hồng Khanh VN/QDĐ , Phó Chủ tịch Quân Ủy Hội, tức Bộ Quốc Phòng và ông Chu Bá Phượng VN/QDĐ, Bộ trưởng Kinh Tế.

Ngoài ra, CSVN còn dành cho phía chính đảng quốc gia 72 ghế trong quốc hội mà không phải thông qua một cuộc bầu cử nào. Với cái được gọi là «đặc ân» đó, Hồ Chí Minh đã mĩa mai nói với thuộc hạ: «Tôi tặng không cho họ72 ghế không phải bầu cử, rồi họ muốn bán cho ai, và với giá nào tùy ý họ». Với một lực lượng tinh khôn và hùng hậu đến thế, mà vì không đề phòng, đồng thời với lời dặn của Hồ Chí Minh trước khi đi Pháp nói cho cụ Huỳnh Thúc Kháng đang giữ Bộ Nội Vụ kiềm Quyền Chủ Tịch Nước: « Dĩ Nhất Biến Ứng Vạn Biến».

Sau đó công an cộng sản ngụy tạo ra vụ «Ôn Như Hầu» (*), và chỉ chờ có thế thì hung thần Võ Nguyên Giáp, một tên ác quỷ khát máu (hiện đang ngáp ngáp chờ chết) vội mượn bàn tay cụ Huỳnh Thúc Kháng ra lệnh cho công an đàn áp, và chỉ trong một thời gian ngắn đã triệt hạ các lực lượng chính đảng quốc gia,tất cả phải ôm đầu tháo chạy.

Với những vị tiền bối ái quốc yêu nước và thông minh trong các chính đảng như thế, mà còn bị bọn gian manh CSVN lừa gạt cho vào « xiếc », và đánh cho te tua, còn nói chi đến mấy tên đầu lãnh hạng bét như: Đỗ Hoàng Điềm và Lý Thái Hùng, tức Bùi Minh Đoàn, thì thử hỏi làm sao chúng đối địch được với bọn CSVN.

Thử hỏi. Quý vị có suy nghĩ thế nào khi nghe Đỗ Hoàng Điềm tuyên bố: «VT không đặt nặng yếu tố hải ngoại, mà chỉ chú trọng đến số phận của 83 triệu người dân trong nước ». Một dịp khác khi có cơ hội được chính quyền Mỹ mời hỏi ý kiến, Đỗ Hoàng Điềm đã dối trá trả lời: « hiện nay, việc kỳ thị chế độ cũ ở trong nước không còn tồn tại nữa».

Qua lời phát biểu đầu, chứng tỏ Đỗ Hoàng Điềm là một hạng người đang học đòi xảo biện. Tuy nhiên, kinh nghiệm đấu tranh cho thấy, y là một loại lãnh tụ quá còn non kém, không có một chút hiểu biết gì về kinh nghiệm lịch sử đấu tranh. Chúng tôi khuyên Đỗ Hoàng Điềm cố nhớ lại. Thử hỏi, nếu không sự ủng hộ triệt để của đồng bào hải ngoại, tích cực vận dụng quốc tế can thiệp mạnh mẻ để hổ trợ người dân trong nước, thì kẻ thù Trung Cộng đã nuốt Việt Nam từ lâu; hơn nữa, nếu không có sự yểm trợ mạnh mẻ về mặt tài chánh từ hải ngoại dồn dập đổ vào, thì kinh tế VN đã bị rơi xuống vực thẳm mà không có một ai vực dậy được.

Ngoài ra, ông Dỗ Hoàng Điềm cũng nên xem lại lịch sử thế giới để biết: Cuộc Cách Mạng Tân Hợi năm 1911 của Trung Hoa, nếu không được sự hổ trợ mạnh của khối đông đảo người Hoa trên thế giới giúp công góp của thì lãnh tụ Tôn Trung Sơn cũng phải đành bó tay. Ngay cái được gọi là Cuộc Cách Mạng Tháng Mười của Nga, nếu không có được sự tiếp tế dồi dào, và trợ giúp mạnh mẽ của người dân Nga từ các nước Đức và Âu châu, thì chắc gì Lê Nin đã thành công được trong cuộc bạo động lật đỗ chế độ Sa hoàng Nga năm 1917. Nói chung, băng đảng VT mặc dầu đã được VC gài nhiều con tu hú ngay từ nội bộ, nhưng lại rất mù mờ và quá ngây ngô trong chính trị.

Đôi lúc tự hỏi? Không hiểu lý do nào, mà đất nước ta lại sản sinh ra nhiều lãnh tụ quá ấu trỉ và dối trá như mấy tên đầu lãnh VT Đỗ Hoàng Điềm, Lý Thái Hùng v.v..

Với ông Đỗ Hoàng Điềm, trước đây, lúc còn phục vụ tại Sở Ngoại Viện Bộ Xây Dựng Nông Thôn, người viết đã may mắn được diện kiến thân phụ của ông Điềm, cụ Đỗ Thúc Vịnh, một nhân sĩ khiêm tốn, một vị công chức thông minh mẫn cán, ăn nói hoạt bác đầy đủ lập trường quốc gia vững chắc. Lúc giữ chức vụ Chánh Văn Phòng Văn Phòng Bộ Canh Nông, cụ tỏ ra một chính khách lịch lãm khiến mọi người rất đáng kinh trọng.

Ngày nay, đúng là thời loạn, «Hổ Phụ Sinh Khuyển Tử» cụ lại sản sinh ra một Đỗ Hoàng Điềm với tác phong gian giảo, chỉ biết quyền lợi rồi nói bậy mà không cần biết đến sĩ diện của cha ông, dám đổi trắng thay đen, tán tậm lương tâm, xác nhận là bọn VC trong nước không còn kỳ thị người dân chế độ cũ nữa.Ngoài ra, chúng tôi xin hỏi,với tư cách và đứng trên phương vị nào mà ông Điềm, dù chưa phải là một chính khách lỗi lạc; cũng chẳng phải một chính trị gia nổi tiếng, mà chỉ là người đứng đầu của một băng đảng đã từng gây nhiều tội ác, lại dám thay mặt bọn « Gian Dân Hiệp Đảng» chúc Tết quốc dân đồng bào trong năm Canh Dần? Phải chăng Đỗ Hoàng Điềm đã chịu nhận làm cai thầu thay mặt VGCS thi hành Nghị Quyết 36, vỗ về trăm họ, hoàn thành nhiêm vụ mà VC giao khoán cho chúng tại hải ngoại? Vì lý do đó, mà Đỗ Hoàng Điềm dám dùng hai chữ Đồng bào, thay vì phải sử dụng hai chữ Đồng Hương cho đúng phép lại vừa tỏ ra có giáo dục.

Phần vai vế của Đỗ Hoàng Điềm cũng đã làm cho lắm người suy nghĩ tự hỏi. Liệu hết người sao mà VT lại phải dùng một lãnh tụ quá non và ấu trỉ như Điềm. Trong khi biết, VT do sẳn tiền, vì thế đã có biết bao trí thức khoa bảng nhào ra «chịu đấm ăn xôi» để kiếm tiền. Nhưng một số khác lại lập luận cho rằng, VT cũng theo lề lối cũ nghĩa là «con vua thì lại làm vua»; biết rằng Điềm là con của bà Hoàng Thị Châu An, chị ruột của lãnh tụ Hoàng Cơ Minh, tức Điềm là cháu ruột của Hoàng Cơ Minh; theo họ nghĩ dù sao huyết thống vẫn hơn. Mặt khác, khi dùng loại người quá giỏi và bản lãnh e khó trị. Và, biết đâu, trong vấn đề nầy còn phải có ý kiến của Hà Nội nữa.

Về nhân vật Đỗ Hoàng Điềm thì ngay chính quyền Hoa Kỳ đã quá lầm lẫn; vì quả thật là một điếm nhục khi biết Tổng thống Hoa Kỳ lại đích thân tiếp Đỗ Hoàng Điềm, mặc dầu đã biết rõ, y từng là lãnh tự của một băng đảng tội ác, mà trước kia chính quyền Mỹ đã đưa ra tòa để truy tố.

Phần Lý Thái Hùng, tức Bùi Minh Đoàn qua quá trình hoạt động trong băng đảng VT, người ta lại càng rõ chân tướng y hơn; nội việc y thay tên đổi họ để che dấu lý lịch đã làm cho những người dấn thân và đấu tranh cảm thấy ớn lạnh, thêm vào đó, bà Trần Diệu Chân vợ của y, phát ngôn nhân của VT, mà theo tài liệu cho biết, bà nguyên là một du sinh cộng sản Bắc Việt được CSVN đưa qua Ba Lan, Đông Âu, rồi lại được bố trí «kết duyên vợ chồng» với Tổng Bí Thư đảng VT Lý Thái Hùng; trong khi đó, thì trên đài truyền hình khi được ký giả Hưng Yên phỏng vấn, thì bà lại trả lời, bà vốn du học tại Newzeland và đã có học vị tiến sĩ. Nội sự kiện đó cũng đủ gây cho hải ngoại thêm nhiều nghi vấn hơn. Với khả năng lãnh đạo và lý lịch mập mờ của các lãnh tụ VT như thế, thử hỏi liệu đã có mấy ai đủ can đảm để kết hợp cùng với VT đấu tranh, chứ nói chi đến chống cộng sản.

B. Phải chăng Đảng Việt Tân mỗi ngày một phát triển ?

Mặc dầu được giải thích nhiều, đã có đây đủ tài liệu chứng minh hành động man trá của VT, nhưng một số người vẫn còn tin vào những hiện tượng được «đánh bóng» bên ngoài để rồi đánh giá VT là một tổ chức có chính nghĩa và mạnh. Người ta đâu có biết, VT nhờ thừa hưởng được một tài sản to lớn từ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh để lại; biết rằng trước đây MT do lừa gat được đồng bào hải ngoại nhẹ dạ, giàu lòng yêu nước mới có được nhiều phương tiện và của cải, nhờ đó họ tha hồ tổ chức kinh doanh làm giàu, tiền đẻ ra tiền. Ngoài ra, dựa vào sự hổ trợ kỷ thuật tình báo VC giúp tổ chức, nhờ thế họ đã nhào nặn ra biết bao đoàn thể, hội đoàn, tổ chức ngoại vi có lợi cho VC tại hải ngoại, điển hình là Hội Chuyên Gia, một nhóm chuyên viên về VN làm thủy lợi giúp VC.

Thử hỏi VC đang tàn ác thống trị nhân dân, mà VT lại cử chuyên gia về tăng cường giúp chúng có thêm sức mạnh đàn áp. Vậy có ai tin nổi VT. Mặc khác, họ nhờ biết khai thác yếu tố ham vui của quần chúng, vì thế, họ thường tổ chức lễ hội có văn nghệ; chịu bỏ tiền thuê ca sĩ nổi tiếng câu khách để thu hút quần chúng. Tuy không có căn bản và thiếu hiểu biết chính trị rộng rải, nhưng là nhờ quần chúng ham vui mới thu hút được đông đảo người tham gia, việc đó làm cho địa phương hiểu lầm, VT có được một tổ chức bao trùm.

Ngoài ra, VT tạo ra nhiều chiến dịch ma mảnh, xin chữ ký,vừa dùng để nộp cho tình báo VC đồng thời dễ bề phát họa các vụ hợp tác giai đoạn với VC; đáp lại , VC tìm cách tăng vốn cho VT có phương tiện dồi dào khống chế hải ngoại. Đồng thời, VT tìm cách dẹp bỏ bất cứ những ai muốn chống đối họ, đồng thời chiêu dụ những kẻ mà trước đây từng có chức tước, nhưng tại hải ngoại lại không thể tự lực cánh sinh, không có tài, không có người ủng hộ, nói không ai nghe, nên hạng người nầy mặc dầu biết băng đảng VT là bọn tà đạo, nhưng vẫn cố chạy theo để bám sống.

Tóm lại, CSVN cố giúp VT có đủ cán bộ, phương tiện để đi đúng đường lối có lợi cho VC trong kế hoạch chế ngự hải ngoại; mà mục tiêu tối hậu là, đưa người Việt Tị Nạn cộng sản vào hệ thống tòa Đại sứ và Tổng lãnh sự quán của chúng. Nhưng do bất tài, nên chẳng làm được trò trống ngoài việc tổ chức các vụ chiến khu giả, kháng chiến ma tại Thái Lan. Ngoài ra, ngồi tại hải ngoại tưởng tượng viết ra vài trận «trận chiến giả tạo» xảy ra nhiều nơi trên lãnh thổ VN, để rồi cùng sự phụ họa dối trá của đài các phát thanh VT là Chân Trời Mới &Tiếng Nước Tôi, chuyên loan tin thất thiệt làm lợi cho CSVN.

Một ai đó thắc mắc nói VT mạnh nhờ có nhiều cơ sở, và đông đảo đoàn viên. Nhưng vì họ không biết, VT chính là VC trá hình, do đó lúc cần đến thì đã có cán bộ cộng sản nằm vùng thay thế họ. Bản thân người viết từng có được kinh nghiệm: trong cuộc diễn hành Ngày Quốc Hận 30-4-2005, tại Washington D.C, mà băng đảng VT đã trắng trợn đổi thành Ngày Diễn Hành Tự Do.

Trước đó một thời gian, VT huênh hoang tuyên bố sẽ tập họp trên «mấy chục ngàn đoàn viên tham dự.» Tiếc thay, kết quả theo các cơ quan truyền thông phổ biến, thì chỉ có «mấy ngàn người»có mặt . Vì lý do thể diện, VT buộc phải điều động, dốc toàn thể lực lượng đám du sinh trong vùng tham gia diễn hành. Do đó mới xảy ra một «sự cố» do thói quen. Số là có một tên du sinh trong đoàn biểu tình quen miệng phát ẩu: «Dưới Rừng Cờ Đỏ Vàng Sao, Đoàn Biều Tình Quyết Tiến». Đúng là Cháy Nhà Ra Mặt Chuột ! Một vài nơi khác do không có đủ người giúp tổ chức, VT cũng theo cách cũ, điều động luôn đám du sinh, loại con cha cháu ông VC tham gia vào công tác. Đáp lại chỉ có những tiếng chửi thề văng tục phản đối của lũ VC con đó mà thôi.

Trên đây chỉ xin ngắn gọn giải bày một vài thắc mắc của một số bạn hữu ít theo dõi tình hình và thời cuộc. Có cơ hội, người viết sẽ tiếp, nói rõ hoạt động của VT tại quốc nội

Phùng Ngọc Sa
25.02.2010

(*) Vụ án phố Ôn Như Hầu, theo cách gọi của ngành Công an Nhân dân Việt Nam, là "sự kiện ngụy tạo" xảy ra vào tháng 7 năm 1946, Việt Minh đồng loạt tấn công các trụ sở của các đảng Đại Việt Quốc dân Đảng và Việt Nam Quốc dân Đảng với lý do là "để đập tan âm mưu đảo chính của Quốc dân Đảng và Đại Việt Quốc dân Đảng cấu kết với thực dân Pháp".



No comments:

Post a Comment