Saturday, February 6, 2010

Bí Ẩn Gì Đằng Sau Vụ Đồng Chiểm - Đinh Lâm Thanh



Đinh Lâm Thanh

Kính thưa Quý vị.

Như quý vị đã biết, đã có rất nhiều bài viết cũng như thuyết trình về diễn biến sự việc, góp ý, lên tiếng ủng hộ, hiệp thông với giáo dân Đồng Chiêm từ các tôn giáo, đảng phái, cơ quan truyền thông quốc tế cũng như từng cá nhân một. Nội dung buổi nói chuyện hôm nay không đúng hẳn là một đề tài thuyết trình hay tham luận như thường lệ mà bình thường là ‘diễn giả’ trình bày để ‘khán-thính-giả’ nghe. Tôi xin phép không đi sâu vào những sự kiện xảy ra của các đồng nghiệp đã viết, đã bàn mà xin trình bày quan điểm của một người cầm viết tranh đấu, để từ đó đề nghị với quý vị một vài khía cạnh của vấn đề hầu chúng ta cùng nhau thảo luận, đóng góp ý kiến từng điểm một, đồng thời thử tìm hiểu những điều gì bí ẩn đàng sau vụ Đồng Chiêm. Như vậy chương trình hôm nay tôi đề nghị một hình thức giống như một hội luận bàn tròn, xin mỗi vị đóng góp ý kiến cho buổi nói chuyện hôm nay được tốt đẹp.

Khi nói về đề tài Đồng Chiêm, chắc chắn sẽ đề cập đến vấn đề tôn giáo và sẽ có những bất đồng ý kiến nho nhỏ với các Vị chủ chăn trong Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Đây là những điểm nhạy cảm có thể gây ngộ nhận, vậy tôi xin phép xin thưa với quý vị trước rằng, tôi là một người theo đạo công giáo và đã có một số bài viết đề cập đến Hội Đồng Giám Mục Việt Nam cũng như Vatican về khía cạnh chính trị, điển hình như bài viết ‘Giáo Hội Công Giáo Việt Nam Và Vatican Đã Sai Lầm Khi Hợp Tác Và Hòa Giải Với Cộng Sản’ trong nầy tôi đã đưa ra sai lầm là Hội Đồng Giám Mục Việt Nam cũng như Vatican đã quá vị tha, nhân nhượng để mong đạt được sự thương thuyết và hòa hợp với cộng sản, hay nói đúng hơn là để cảm hóa người cộng sản vô thần ! Bài viết đã có những tiếng dội ủng hộ cũng như phản đối. Nhưng theo tôi, với tổng số 8 phần 10 ủng hộ, trong đó có vài vị Giám Mục, Linh Mục, các cộng đoàn Thiên Chúa Giáo ngoài cũng như trong nước ủng hộ quan điểm thì tôi nhận thấy rằng có thể tôi đã đi đúng đường.

Kính thưa Quý Vị, trong tôi có hai con người: Một giáo dân đối với giáo hội và một người dân đối với Tổ Quốc. Hay nói một cách khác là, một con người Kytô hữu phải biết giữ giới răn, phải có bổn phận đối với giáo hội, tôn kính các vị chủ chăn của Việt Nam cũng như Vatican đồng thời đối với đời, tôi cũng phải có bổn phận của một người dân trước hiện tình đất nước cũng như bổn phận của một người Việt tỵ nạn ở nước ngoài với những người thân thuộc đang đau khổ dưới chế độ độc tài cộng sản.

Nhân cơ hội nầy tôi xin phép quý vị vài phút để ‘vòng vo’ vài chuyện, mục đích gởi đến một người nào đó đã rằng cho tôi bất đồng ý kiến chính trị với hàng Giám Mục là người ‘lạc đạo’. Khi bước chân vào nhà thờ tôi phải hành xử bổn phận của một con chiên ngoan đạo, quỳ trước tượng Chúa và cúi mình hôn nhẫn trên tay của các đấng chủ chăn, vào tòa xưng tội đồng thời ghi nhận những lời khuyên giải cũng như thi hành các hình phạt nặng nhẹ do vị chủ chăn tại tòa giải tội ấn định để được ơn tha thứ. Nhưng khi ra khỏi nhà thờ, tôi phải để con người Kytô hữu của tôi ẩn vào trí óc và quả tim, lúc đó tôi chỉ còn là một người dân thì phải có trách nhiệm đối với Tổ Quốc và Đất Nước. Lý do đơn giản là tôi đã sinh sống và trưởng thành dưới sự đùm bọc và hưởng ân huệ của chế độ tự do Việt Nam Cộng Hòa. Sau khi cộng sản chiếm Miền Nam, tôi và gia đình đã làm lại cuộc đời và con cháu tôi thành nhân ở nước ngoài, thì tôi phải có bổn phân với những người đã chết, những anh chị em thương phế binh và những chiến hữu còn sống sót tại quê nhà, là những người đã cầm súng bảo vệ cho gia đình tôi được an toàn xuống ghe trốn ra biển. Tôi nghĩ đến bổn phận, là phải vinh danh hàng vạn hàng triệu vong linh đã chết oan ức trong ngục từ cộng sản hoặc đã bỏ mình dưới lòng đại dương để ngày nay cả thế giới mới hiểu được thế nào là chế độ sắt máu tàn ác của cộng sản. Hơn nữa, cũng chính nhờ xương máu của những người chết vì hai chữ Tự Do mà thế giới đã mở rộng vòng tay đón hàng triệu người Việt phải ngậm ngùi bỏ nước ra đi. Thật ra khi nói đến vấn đề nầy, tôi không có quyền nhân danh bất cứ một ai, dù họ đã chết, nhưng lương tâm buộc tôi không được cầu an hưởng lợi mà phải đứng thẳng người lên vạch trần tội ác của tập đoàn cộng sản cũng như những phe nhóm ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản. Trước đây đám người nầy chạy theo kẻ thù thì đã là thủ phạm chính trong việc bán đứng nền Cộng Hòa cho cộng sản và ngày hôm nay chúng còn bám theo cộng sản tiếp tay đàn áp bóc lột, cướp bóc dân lành và phá rối cộng đồng thì không thể để chúng ngồi yên đâm vào lưng những người đang dấn thân tranh đấu.

Thực ra những gì tôi cố gắng làm ngày hôm nay là những việc nối tiếp cho chặng đường cuối của một người lính đã phải tức tưởi buông súng giữa đường. Bây giờ chỉ còn cây viết với một ước nguyện nho nhỏ là nói lên những nổi đau thương của đồng bào cũng như vạch trần tội ác của tội tập đoàn cộng sản và thành phần ham tiền tham lợi, bất chấp cả liên sỉ chạy theo giặc, chống lại cao trào tranh đấu của người Quốc Gia ở hải ngoại. Tôi sẵn sàng cấp nhận những nguy hiểm đang vây quanh để ‘nói lên những gì phải nói’ nhằm góp sức mọn của mình với những người cùng chí hướng, vì nỗi uất ức chất chứa trong lòng từ trên 35 năm qua đã biến văn thơ tôi trở thành những họng súng, hướng về một mục tiêu duy nhất là tập đoàn cộng sản Việt Nam.

Kính thưa quý vị, trở lại vấn đề Đồng Chiêm, tôi là một người công giáo nhưng đã phạm thượng nêu lên những lầm lẫn của Vatican cũng như Giáo Hội Công Giáo Việt Nam trước âm mưu xảo quyệt của cộng sản. Có người cho rằng tôi ‘lạc đạo’, nhưng, như đã trình bày ở trên, ngoài xã hội tôi là một người dân thì việc đối thoại với các vị trong Giáo Hội Công Giáo Việt Nam, tôi cũng xin phép xem những vị chủ chăn ở Việt Nam là những người dân bình thường, nghĩa là phải có bổn phận và trách hiệm trước sự tồn vong của đất nước và no cơm ấm áo của người Việt Nam. Đối với các Vị Chủ Chăn Vatican thì tôi xin xử dụng vị thế của người đã có một quá khứ chống cộng từ hồi còn trẻ, cũng như đã qua một thời gian dài sống trong các trại tù cải tạo và đã bất chấp nguy hiểm để đánh đổi tính mạng vượt biên tìm tự do bằng đường biển. Như vậy tôi đã thấy và đã biết những gì cộng sản đã làm chứ không tin những gì cộng sản đã nói như những đa số thanh niên trẻ hôm nay cũng những người mất gốc hay là người nước ngoài. (Xin nhắc lại lời của cựu tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm !). Vậy tôi xin trở lại vấn đề ‘Đồng Chiêm’ hôm nay, nhưng không phải tiếp tục khai thác sự bất đồng quan niệm với Giáo Hội Công Giáo Việt Nam và Vatican, mà, để cùng quý vị trên diễn đàn thảo luận những gì bí ẩn đàng sau vụ Đồng Chiêm.

Vấn đề Đồng Chiên, tôi gọi là một biến cố trầm trọng, vì tập đoàn cộng sản vô thần đã thách thức người công giáo bằng những âm mưu có tính toán khi chúng ngang nhiên ra lệnh giật sập Thánh Giá do giáo dân Đồng Chiêm dựng lên ngay trên vùng đất mà họ đã sinh sống lâu đời. Thánh Giá là biểu tượng của người Kytô hữu với trên 2 tỷ người trên toàn thế giới, chắc chắn người công giáo sẽ có thái độ quyết liệt với tập đoàn cộng sản vô thần Việt Nam. Hành động đập phá Thánh Giá không phải là một quyết định do địa phương theo như lời chạy tội của tập đoàn trung ương, vì dưới chế độ cộng sản, tổ chức hành chánh quân sự của chúng, một hành động nào dù lớn nhỏ đều phải do hệ thống đảng ủy nghiên cứu, ra lệnh thi hành và kiểm soát gắt gao. Trở lại những vấn đề trước đây, những cuộc xuống đường cầu nguyện với hàng trăm ngàn giáo dân từ Thái Hà đến Tam Tòa để yêu cầu tập đoàn cộng sản trả lại một phần đất đai tài sản của giáo hội mà cộng sản đã tịch thu, theo tôi nghĩ, đây là những vấn đề tranh chấp bình thường giữa một nhà nước ăn cướp với người dân lương thiện hay với các tổ chức tôn giáo. Kết quả cho biết cộng sản đã giải quyết một phần nào yêu sách qua những hình thức tráo trở bằng cách trả lại cho Giáo Hội một ít đất đai đã tịch thu trước đây tại Đà Lạt chứ không đề cập gì đến tranh chấp các vùng đất nằm trong các giáo phận liên hệ như Hà Nội hay Tam Tòa. Thật ra cộng sản trả lại một phần đất cho Giáo Hội cũng không có gì đáng để Hội Đồng Giám Mục phải ra lệnh cho ngưng các cuộc biểu tình. Xét cho cùng đây là một hình thức mua chuộc chắp vá của cộng sản, vì theo luật rừng của chúng, tất cả đất đai đều thuộc quyền quản lý của nhà nước. Nhà nước muốn tịch thu hay lấy lại dưới bất cứ lý do nào và bất cứ lúc nào khi chúng muốn. Tôi nghĩ rằng, khí thế của người công giáo khi xuống đường chống cộng sản trước đây không đơn giản trong việc đòi lại vài mẫu đất. Quá khứ đã chứng minh cho chúng ta hay rằng người công giáo xuống đường chống cộng sản vì Đức Tin, vì Đạo Giáo và quyền lợi của Quốc Gia Dân Tộc (Quỳnh Lưu – Đức Lợi …). Nhưng xuyên qua hai vụ Thái Hòa và Tam Tòa, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam sau khi thỏa thuân với cộng sản đã ra lệnh cho giáo dân ngưng các cuộc biểu tình. Trong bài viết về ‘Giáo Hội Công Giáo Việt Nam Và Vatican Đã Sai Lầm Khi Hợp Tác Và Hoà Giải Với Cộng Sản’ tôi đã viết rằng:

Đạo công giáo đã dạy cho tín hữu: Ai tát con bên trái thì con đưa luôn bên phải ra cho họ. Đó là đức yêu người: Người Kitô Hữu phải lấy lòng vị tha để đối xử với kẻ thù nghịch của mình. Suy gẫm câu nói, người ta hiểu được dụng ý rằng, đã là con người, dù sinh sống dưới hoàn cảnh nào, tội lỗi phạm đến mức nào chăng nữa thì cũng có thể cảm hóa họ được vì bẩm sinh của con người sinh ra đều có chiều hướng thiện. Có thể vì một lý do nào đó mà hoàn cảnh xã hội tạo cho con người có những hành vi tội phạm, thì mầm mống Chân Thiện Mỹ vẫn còn tiềm ẩn và ngủ yên trong tiềm thức của họ và biết đánh thức lương tâm của những người đã mất linh hồn thì cũng có thể vực họ dậy để trở về đường chính nẻo ngay. Nhưng đối với cộng sản, khi loài người đã liệt chúng vào thành phần quỷ Satan, loài rắn dữ và loại thú độc thì phần tử nầy không còn lương tâm, trí óc, quả tim con người để có thể chiêu hồi chúng trở về con đường chính trực. Giáo hội Công giáo Việt nam cũng như Vatican dùng hình thức vị tha nói chuyện với loài quỷ dữ để hy vọng hợp tác và hòa hợp với chúng là một điều sai lầm. Như vậy khi có người vừa đưa má bên trái cho quỷ nó tát thì chúng chẳng cần đợi má bên phải mà đã ra tay ăn tươi nuốt sống lập tức kẻ đối diện. Vì cộng sản là loài gian manh ác độc, chúng không để sai sót bất cứ một kẻ thù nào, ngay cả việc giành ăn tranh quyền trong nội bộ với nhau. Đến giờ nầy, những ai còn nói chuyện lễ nghĩa, tình cảm, van xin, đề nghị thì đối với cộng sản, chỉ là một đám cừu non đứng trước miệng bầy sói.

Theo thiển ý của tôi, bất cứ ai, một khi bắt tay hòa giải hòa hợp với cộng sản là họ đã nhúng tay vào bốn tội ác sau đây:

- Đồng ý và hợp thức hóa việc đảng cộng sản nhượng biển bán đất và mở cửa cho Tàu cộng vào khai thác beauxite. Vậy những ai cổ võ hoặc chạy theo việc hòa giải hòa hợp với cộng sản tức nhiên là đồng lõa tội bán nước.

- Bao che và hợp thức hóa tội diệt chủng của đảng cộng sản Việt Nam khi chúng ‘nướng’ (xin lỗi tôi phải dùng chữ ‘nướng’ cho đúng nghĩa với tội ác của cộng sản) hàng chục triệu thanh thiếu nhi Miền Bắc trong mưu đồ xâm chiếm Miền Nam cũng như đã sát hại hàng trăm ngàn thường dân vô tội, mà điển hình là vụ thảm sát trên 5000 người vô tội ở Huế năm Mậu Thân 1968, trong đó đa số là người công giáo. Vậy những ai hô hào hay đang tìm cách đối thoại hòa giải với cộng sản Việt Nam đều mang tội đồng lõa tội diệt chủng.

- Hòa giải hòa hợp với cộng sản là một hình thức hợp thức hóa tài sản của cải mà chúng đã ăn cắp tài nguyên Quốc Gia, cướp giật của dân lành. Như vậy ai chủ trương hòa giải với cộng sản là đồng lõa tội tẩu tán tài sản quốc gia và ăn cướp của dân lành đồng thời hợp thức hóa hàng chục tỷ ngoại tệ mà chúng đã bóp hầu nặng họng người Việt Nam.

- Bắt tay với cộng sản là chấp nhận một xã hội đồi trụy, thối nát, chấp nhận một sự đảo lộn luân thường đạo lý do chế độ cộng sản tạo ra mà đồng tiền của vật chất được xem là cái thước đo để đánh giá địa vị xã hội trong thiên đường của chúng. Vậy có thể kết luận bất cứ ai, dù cha, thầy, cố, trí thức, du học hay thuộc thành phần tỵ nạn nếu đi theo cộng sản dưới bất cứ hình thức nào thì cũng mang tội với tiền đồ Dân Tộc, phá hoại nền văn hóa tốt đẹp của cha ông để lại. Không biết quý vị trong diễn đàn có đồng ý quan điểm của tôi vừa nêu ra hay không ?

Trở lại vấn đề Đồng Chiêm, Vatican đối thoại thân thiện với cộng sản về việc tài sản của giáo hội cũng như vấn đề tự do tôn giáo thì Nguyễn Minh Triết đã cam kết với Đức Giáo Hoàng rằng: "Nhà nước Việt Nam luôn tôn trọng, bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng của người dân và luôn coi đồng bào các tôn giáo là bộ phận của khối đại đoàn kết toàn dân tộc". Nhưng liền ngay sau đó chuyện gì đã xảy ra ? Chúng đã dùng mìn và chất nổ để phá sập Thánh Giá tại Đồng Chiêm. Qua sự việc nầy chúng ta thấy Giáo hội Công giáo Việt nam cũng như Vatican đã dùng hình thức vị tha để nói chuyện với loài quỷ dữ cộng sản hầu hy vọng hợp tác và hòa hợp với chúng là một điều sai lầm. Đối với cộng sản, khi có người vừa đưa má bên trái cho quỷ nó tát thì chúng chẳng cần đợi má bên phải mà đã ra tay ăn tươi nuốt sống lập tức kẻ đối diện.

Vụ Đồng Chiêm từ ngày đó đến giờ đã có những biến chuyển gì ? Có thể nói giữa nhà nước cũng như Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đối với giáo dân Đồng Chiêm, về mặt nổi, thì không có diễn biến gì quan trọng. Vị trí họ đạo Đồng Chiêm ở một vùng biệt lập, mặc dù gần Hà Nội nhưng xem như một vùng quê với một số ít giáo dân thường trú đã lâu đời. Nhà cầm quyền địa phương bao vây vùng Đồng Chiêm, cộng sản cho công an giả dạng giáo dân trà trộn vào trong làng tuyên truyền, gây rối và phá hoại. Nhà cầm quyền địa phương cô lập, nội bất xuất ngoại bất nhập đồng thời bắt bớ đánh đập những ai muốn vào thăm hỏi, an ủi những nạn nhân tại đây. Người ta ghi nhận Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt đã đến thăm hỏi, chúc lành cho những giáo dân bị đánh đập đến mang thương tích và vài linh mục khác cũng như các sinh viên công giáo vừa đến thì đã bị bắt, bị đánh đập phải mang thương tích. Về mặt nổi, ngoài những diễn biến nhỏ trên, còn lại đều có vẽ yên tĩnh !!!

Thật ra Hội đồng Giám Mục Việt Nam có lên tiếng cũng như Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn đã trả lời các câu phỏng vấn của phóng viên Jérome Boruszewski báo La Croix ngày 25.01.2010. Nội dung ngài đưa ra quan điểm của một chủ chăn theo tinh thần đạo giáo và quan niệm của Vatican, nhưng nội dung nặng hình thức chống đở và phản ứng lấy lệ đối với hành động đập phá Thánh Giá của nhà cầm quyền cộng sản. Trong khi đó gần như Vatican im lặng trong vấn đề nầy mà phản ứng bên trong thì hiện giờ chúng ta chưa biết chuyện gì sẽ xảy đến, ngoại trừ việc Vatican khước từ đơn xin từ chức của Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt tiếp theo nhiều phản ứng và lời thỉnh cầu của dư luận quốc tế. Nhưng ngược lại cả thế giới đều lên tiếng yêu cầu Giáo Hội Cộng Giáo Việt Nam phải có thái độ với những hành động xúc phạm tin ngưỡng của người Kytô hữu, đồng thời còn tổ chức những buổi, những ngày cầu nguyện cho Giáo Hội Công Giáo cũng như cho Dân Tộc Việt Nam.

Tôi xin đưa ra vài dữ kiện đã và đang xảy ra có liên hệ với ba đối tượng là nhà cầm quyền Hà Nội, Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và Vatican chung quanh vụ Đồng Chiêm để Qúy Vị góp ý cho buổi nói chuyện hôm nay:

1. Nội bộ đảng cộng sản đang bị phân hóa trầm trọng giữa một nhóm bám chặt chân Tàu, một nhóm có khuynh hướng ngã theo Âu Mỹ. Ngoài ra, yếu tố địa phương cũng nảy sinh ra nhiều nhóm sinh trưởng tại Miền Nam, Miền Trung hoặc Miền Bắc với chủ trương bè cánh. Nội bộ đảng cộng sản, nhất là đám thuộc bộ chính trị đang đấu đá, thanh toán lẫn nhau, lập phe cánh, tranh dành ảnh hưởng nhắm mục đích chiếm vị thế lãnh đạo trong kỳ bầu bán đại hội đảng vào đầu năm tới đồng thời chứng tỏ với quan thầy khả năng và quyền lực của từng băng nhóm một. Sự kiện Đồng Chiêm cũng là một lá bài để phe phái của chúng tháu cáy nhau đồng thời đấu trí với Vatican trước khi bàn đến liên hệ ngoại giao giữa hai nước, đồng thời lập thành tích để tranh nhau làm vừa lòng quan thầy Tàu cộng của chúng.

2. Trong thời gian qua Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đã im lặng trước những biến cố trầm trong qua vụ Đồng Chiêm, tuy rằng Hội Đồng Giám Mục có thông cáo gởi đến nhà cầm quyền Việt Nam cũng như những câu trả lời phỏng vấn của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn đều có tính cách tiêu cực và phản ứng lấy lệ khi đưa ra đức vâng lời và đường hướng của Vatican như một lời giải thích ! Còn một nghi vấn nữa, vì muốn làm vui lòng nhà nước Việt Nam nên Hội Đồng Giám Mục Việt Nam có thể đã yêu cầu Giám Mục Ngô Quang Kiệt từ chức Tổng Giám Mục Hà Nội ngay sau vụ Thái Hà. Và sau khi Tòa Thánh Vatican khức từ đơn xin từ chức, Đức Giám Mục Ngô Quang Kiệt phải rút vào bóng tối và để việc điều hành giáo phận cho người phụ tá ? Vật đây có phải là hành động loại bỏ những vị chủ chăn nào không đi theo giáo hội quốc doanh và làm phật lòng nhà nước ?

3. Các Vị Chủ Chăn của Vatican là những bậc thông thái, am tường mọi việc và sáng suốt trong đường lối ngoại giao, kẻ hèn mọn nầy xin cúi đầu kính phục, nhưng xin góp một thiển ý với danh nghĩa của một người tranh đấu cho đất nước, cho tự do, dân chủ và nhân quyền cũng như no cơm ấm áo cho dân nghèo thì cá nhân tôi cảm thấy có lý và mạo muội trình bày quan điểm của mình với tích cách xây dựng của một người Việt Nam tranh đấu cho đất nước Việt Nam.

Vatican quan niệm rằng không để chính trị xen vào tôn giáo và Vatican đã đứng ngoài các vụ xuống đường tranh chấp giữa Giáo Hội Công Giáo Việt Nam với nhà cầm quyền cộng sản hiện tại. Tôi đồng ý quan niệm của Vatican chỉ chú trọng vấn đề tôn giáo vì hàng giáo phẩm Vatican không phải là người Việt Nam thì dĩ nhiên đối với những vị nầy Việt Nam cộng sản hay không, Việt Nam có tự do dân quyền hay không, chế độ cai trị như thế nào không quan trọng, miễn là làm sao đạo giáo được bảo vệ và phát triển nhưng Quý Vị đã lầm với cộng sản Việt Nam, là một tập đoàn siêu cộng sản hơn các đảng cộng sản trên thế giới từ trước đến nay, vì chúng thiếu kiến thức chưa gột rửa được tính cách rừng rú ! Viết đến đây tôi thật xúc động khi nhớ lại lời nói của Đức Giáo Hoàng Jean Paul II với dân Ban Lan rằng: Các con đừng sợ nữa. Một câu nói hàm chứa một ẩn ý tình nghĩa sâu đậm của một Vị Chủ Chăn đối với dân tộc Balan, chính lời nói nầy đã cổ võ cho phong trào chống cộng thời đó và là một động lực đã giúp cho dân Balan tin tuởng và mạnh dạn đứng lên đánh đổ tập đoàn cộng sản một cách dễ dàng.

Vậy để kết luận bài nói chuyện, xin đưa ba câu hỏi ra để thảo luận nhằm tìm những gì bí ẩn sau vụ Đồng Chiêm:

Đối với nhà cầm quyền:

- Âm mưu gì mà cộng sản đã phạm một sai lầm trầm trọng khi chúng ngang nhiên đập phá biểu tượng thiêng liêng của người Kytô hữu là cây Thánh Giá tại Đồng Chiêm ?

Đối với Hội Đồng Giám Mục:

- Tại sao Hàng Giáo Phẩm phản ứng tiêu cực và lấy lệ trước một biến cố quan trọng trong khi nhà cầm quyền Việt Nam xúc phạm tối đa đến biểu tượng thiêng liêng của đạo công giáo ?

Đối với Vatican:

- Có phải Vatican muốn thuyết phục nhà cầm quyền Việt Nam bằng chủ trương bác ái vị tha hay là mục đích hòa hoản việc tranh chấp để tiến tới một hiệp ước ngoại giao ?

Với sự góp ý của Quý Vị qua ba câu hỏi trên, hy vọng rằng chúng ta đã trả lời được một phần nào thắc mắc của đề tài đưa ra ngày hôm nay.

Kính thưa Quý Vị, như tôi vừa trình bày ở trên, đây là một để tài rất tế nhị, xin quý vị đóng góp với diễn đàn trong tinh thần xây dựng của một người Quốc Gia đã và đang quan tâm đến vấn đề Đất Nước. Những điểm tôi đưa ra là ý kiến cá nhân, tôi cần hướng dẫn của quý vị để những lần nói chuyện trong tương lai sẽ đạt được kết quả tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, xin đừng nhân cơ hội nầy để dùng những danh từ không đẹp chỉ trích cá nhân – nhất là các vị lãnh đạo tôn giáo - mà xin quý vị hãy đứng trên tư cách một người tranh đấu chân chính để đóng góp xây dựng.

Trước khi dứt lời để đi vào phần thảo luận, tôi xin phép quý vị trở về vai trò của một con chiên để vào nhà thờ xưng tội và xin ơn tha thứ. Chắc chắn rằng khi đưa đề tài nầy ra thảo luận thì đương nhiên sẽ có những ý kiến đóng góp không vừa lòng các vị chủ chăn, nhưng tôi tin rằng, với đức bác ái, các vị chủ chăn sẽ sẵn sàng tha thứ cho tôi theo như gương Đức Thánh Cha Jean Paul II, Ngài đã vào tận khám đường để tha tội và ban phép lành cho kẻ đã âm mưu giết Ngài.

Đinh Lâm Thanh
Paris, 06.02.2010

Source: http://www.hvhnvtd.com



No comments:

Post a Comment