“Chúng cháu bị thầy Xương đe dọa sẽ hạ thấp kết quả học tập ép chúng cháu quan hệ tình dục với thầy”, cô nữ sinh Nguyễn thị Thanh Thúy viết trong lá thư gửi cho luật sư Trần Ðình Triển, người được chỉ định để bênh vực cô. Trong thư cô liệt kê một danh sách chi tiết về những người bạn của thầy Sầm Ðức Xương mà cô và các bạn cô phải “quan hệ tình dục”.
Nói cách khác thầy giáo Xương không những lạm dụng quyền chấm điểm, mà còn đem quyền này ra làm áp lực bắt cô Thanh Thúy ăn nằm với thầy; không chỉ riêng cô nữ sinh Thanh Thúy, thầy còn ép cô nữ sinh Nguyễn thị Hằng, và 15 nữ sinh khác thất thân với thầy. Hành động biến nữ sinh thành đối tượng giúp thầy thoả mãn thú tính làm thầy trở thành một con yêu râu xanh tác oai tác quái trong lớp học.
Chưa hết, thầy còn khoe việc thầy làm với bè bạn như khoe một chiến tích vinh quang, và giúp họ được hưởng thú nhục dục mà thầy đã hưởng bên những cô nữ sinh nạn nhân. Hành động chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao khiến thầy Xương trở thành một thứ ma cô nguy hiểm hơn những ma cô chuyên nghiệp, vì thầy dùng quyền lực ép nữ sinh học với thầy “đi khách”.
Chuyện ngược đời là cha mẹ học sinh gửi con đến trường để chúng học điều hay, lẽ phải, văn chương, khoa học, chứ không phải để “vỡ lòng học lấy những nghề nghiệp hay”. Nếu việc làm của thầy Xương xẩy ra ở một nước văn minh thì không những thầy ngồi gỡ lịch trọn đời trong khám đường, mà “nhà nước” trả lương cho thầy cũng sẽ trách nhiệm bồi thường cho cô Thúy, cô Hằng, và 15 bạn học của cô những số tiền lớn lao, mặc dù tiền không bù đắp được những cái ngàn vàng của các cô mà thầy Xương cướp mất.
Mô tả ảnh.Ngược đời thêm nữa là cả hai cô cùng bị truy tố về tội mãi dâm, và cả hai cùng viết những lá thư cho luật sư bênh vực họ, mà họ gọi là “những lá đơn kêu cứu, viết bằng máu và nước mắt.”
Cô Thanh Thúy ghi trong thư gửi luật sư, là cô viết vào lúc 10 giờ sáng ngày 20 tháng Giêng tại trại giam, sau khi phiên tòa phúc thẩm bị hoãn.
Trong lá thư máu cô viết:
“Đây là lá đơn kêu cứu cháu viết bằng máu và nước mắt, kính mong các cô chú cứu cháu. Đã 4 tháng 16 ngày nay, cháu bị giam giữ toàn với người lớn là người dân tộc không biết tiếng Kinh (như mù, như điếc).
Trong 2 tháng qua, cháu không được gặp người thân và không nhận quà, rất khó khăn và khổ sở khi tới ngày vệ sinh phụ nữ. Tội là tội của người lớn mà bọn cháu là nạn nhân sao lại giam cầm cháu. Do đó cháu xin các cô chú cứu cháu với”.
Lá đơn kêu cứu của bị cáo Nguyễn Thị Hằng gửi luật sư Nguyễn Văn Tú cũng có nội dung tương tự. Tờ VietnamNet viết, “Ngoài việc cung cấp tên tuổi những người mà Hằng đã quan hệ tình dục, bị cáo Hằng còn cho biết thêm: ‘cháu có khai toàn bộ tên tuổi những người ngoài Sầm Đức Xương mà các cháu phải quan hệ tình dục, nhưng hiện nay trong hồ sơ vụ án không có tài liệu nào thể hiện lời khai của cháu".
Ra tòa cô Hằng mới biết là tên tuổi những quan chức nhà nước hưởng thụ thân xác học trò của cô đã được các quan chức nhà nước khác xóa bỏ. Do đó không hề có việc cô bị thầy giáo Xương và những người bạn của thầy hiếp dâm mà cô chỉ là một cô gái mãi dâm tiếp khách.
Cái trò đổi trắng thay đen của pháp luật Việt Cộng quả là khiếp đảm; luật sư Nguyễn Văn Tú, biện hộ cô Hằng, nhũn nhặn nói: “các luật sư chúng tôi chỉ mong muốn cơ quan chức năng của tỉnh Hà Giang làm minh bạch, công khai và đúng pháp luật để đảm bảo đúng người, đúng tội!”.
Ông Tú cũng như ông Triển không đòi hỏi thực hiện công lý, không biện hộ cho người vô tội mà chỉ “mong muốn”, chỉ “xin” quý tòa xử công khai và công bằng để bảo đảm một nguyên tắc của nhà nước là truy tố “đúng người, đúng tội.”
Hai “bị can” Thúy và Hằng đã cung cấp tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại, chức vụ công tác của những người đã quan hệ tình dục với các cháu vị thành niên. Trong số đó, nhiều người là quan chức, công chức nhà nước của tỉnh Hà Giang, nhiều người là chủ doanh nghiệp. Những người này được Sầm Đức Xương “môi giới” đưa các cháu vị thành niên tới để họ thực hiện quan hệ tình dục, và trả tiền cho Sầm Đức Xương.
Danh sách thứ nhì ghi nhận tên của 15 cháu gái trong độ tuổi từ 13 đến 17 tuổi bị ép “ăn ngủ” cũng trong trạng huống giống 2 bị can: bị cưỡng ép, dụ dỗ, khống chế, đe dọa buộc phải quan hệ tình dục hoặc lôi kéo người khác phục vụ tình dục cho “nhóm bạn của thầy Xương”.
Bà Nguyễn Thị Toán, vợ bị cáo Sầm Đức Xương cho biết, trong lúc cơ quan điều tra vụ chồng bà ăn nằm với nữ sinh, bà được nhiều người tự xưng là cán bộ của tòa án, viện Kiểm Sát, công an gọi điện hoặc đến gặp bà Toán và “tư vấn” cho bà mang tiền đi “khắc phục hậu quả” (bồi thường cho nạn nhân bằng tiền mặt) để từ đó có tình tiết giảm án cho Sầm Đức Xương.
Ðiều trái cẳng ngỗng trong tòa án Việt Cộng là chỗ ngồi của hai cô Thúy và Hằng: họ không có lý do gì để phải ngồi ghế bị cáo; cũng như 4 chiến sĩ dân chủ Lê Công Ðịnh, Nguyễn Tiến Trung,Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, họ cũng bị đặt ngồi sai chỗ.
Ðiều tréo cẳng ngỗng đó càng tròng tréo hơn với thái độ nhận tội của 2 ông Ðịnh và Trung; liệu hai cô nữ sinh Thúy và Hằng, hai nạn nhân bị quan chức nhà nước bề hội đồng có phải nhận tội mãi dâm không?
Tòa án Việt Cộng man rợ đến như vậy mà dân biểu luật sư Cao Quang Ánh vẫn ca tụng chế độ đổi trắng thay đen là tự do!
Nguyễn Ðạt Thịnh
Yêu tinh Sầm Đức Sương |
Chưa hết, thầy còn khoe việc thầy làm với bè bạn như khoe một chiến tích vinh quang, và giúp họ được hưởng thú nhục dục mà thầy đã hưởng bên những cô nữ sinh nạn nhân. Hành động chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao khiến thầy Xương trở thành một thứ ma cô nguy hiểm hơn những ma cô chuyên nghiệp, vì thầy dùng quyền lực ép nữ sinh học với thầy “đi khách”.
Chuyện ngược đời là cha mẹ học sinh gửi con đến trường để chúng học điều hay, lẽ phải, văn chương, khoa học, chứ không phải để “vỡ lòng học lấy những nghề nghiệp hay”. Nếu việc làm của thầy Xương xẩy ra ở một nước văn minh thì không những thầy ngồi gỡ lịch trọn đời trong khám đường, mà “nhà nước” trả lương cho thầy cũng sẽ trách nhiệm bồi thường cho cô Thúy, cô Hằng, và 15 bạn học của cô những số tiền lớn lao, mặc dù tiền không bù đắp được những cái ngàn vàng của các cô mà thầy Xương cướp mất.
Mô tả ảnh.Ngược đời thêm nữa là cả hai cô cùng bị truy tố về tội mãi dâm, và cả hai cùng viết những lá thư cho luật sư bênh vực họ, mà họ gọi là “những lá đơn kêu cứu, viết bằng máu và nước mắt.”
Cô Thanh Thúy ghi trong thư gửi luật sư, là cô viết vào lúc 10 giờ sáng ngày 20 tháng Giêng tại trại giam, sau khi phiên tòa phúc thẩm bị hoãn.
Trong lá thư máu cô viết:
“Đây là lá đơn kêu cứu cháu viết bằng máu và nước mắt, kính mong các cô chú cứu cháu. Đã 4 tháng 16 ngày nay, cháu bị giam giữ toàn với người lớn là người dân tộc không biết tiếng Kinh (như mù, như điếc).
Trong 2 tháng qua, cháu không được gặp người thân và không nhận quà, rất khó khăn và khổ sở khi tới ngày vệ sinh phụ nữ. Tội là tội của người lớn mà bọn cháu là nạn nhân sao lại giam cầm cháu. Do đó cháu xin các cô chú cứu cháu với”.
Lá đơn kêu cứu của bị cáo Nguyễn Thị Hằng gửi luật sư Nguyễn Văn Tú cũng có nội dung tương tự. Tờ VietnamNet viết, “Ngoài việc cung cấp tên tuổi những người mà Hằng đã quan hệ tình dục, bị cáo Hằng còn cho biết thêm: ‘cháu có khai toàn bộ tên tuổi những người ngoài Sầm Đức Xương mà các cháu phải quan hệ tình dục, nhưng hiện nay trong hồ sơ vụ án không có tài liệu nào thể hiện lời khai của cháu".
Ra tòa cô Hằng mới biết là tên tuổi những quan chức nhà nước hưởng thụ thân xác học trò của cô đã được các quan chức nhà nước khác xóa bỏ. Do đó không hề có việc cô bị thầy giáo Xương và những người bạn của thầy hiếp dâm mà cô chỉ là một cô gái mãi dâm tiếp khách.
Cái trò đổi trắng thay đen của pháp luật Việt Cộng quả là khiếp đảm; luật sư Nguyễn Văn Tú, biện hộ cô Hằng, nhũn nhặn nói: “các luật sư chúng tôi chỉ mong muốn cơ quan chức năng của tỉnh Hà Giang làm minh bạch, công khai và đúng pháp luật để đảm bảo đúng người, đúng tội!”.
Luật sư Trần Đình Triển |
Hai “bị can” Thúy và Hằng đã cung cấp tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại, chức vụ công tác của những người đã quan hệ tình dục với các cháu vị thành niên. Trong số đó, nhiều người là quan chức, công chức nhà nước của tỉnh Hà Giang, nhiều người là chủ doanh nghiệp. Những người này được Sầm Đức Xương “môi giới” đưa các cháu vị thành niên tới để họ thực hiện quan hệ tình dục, và trả tiền cho Sầm Đức Xương.
Danh sách thứ nhì ghi nhận tên của 15 cháu gái trong độ tuổi từ 13 đến 17 tuổi bị ép “ăn ngủ” cũng trong trạng huống giống 2 bị can: bị cưỡng ép, dụ dỗ, khống chế, đe dọa buộc phải quan hệ tình dục hoặc lôi kéo người khác phục vụ tình dục cho “nhóm bạn của thầy Xương”.
Bà Nguyễn Thị Toán, vợ bị cáo Sầm Đức Xương cho biết, trong lúc cơ quan điều tra vụ chồng bà ăn nằm với nữ sinh, bà được nhiều người tự xưng là cán bộ của tòa án, viện Kiểm Sát, công an gọi điện hoặc đến gặp bà Toán và “tư vấn” cho bà mang tiền đi “khắc phục hậu quả” (bồi thường cho nạn nhân bằng tiền mặt) để từ đó có tình tiết giảm án cho Sầm Đức Xương.
Ðiều trái cẳng ngỗng trong tòa án Việt Cộng là chỗ ngồi của hai cô Thúy và Hằng: họ không có lý do gì để phải ngồi ghế bị cáo; cũng như 4 chiến sĩ dân chủ Lê Công Ðịnh, Nguyễn Tiến Trung,Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, họ cũng bị đặt ngồi sai chỗ.
Ðiều tréo cẳng ngỗng đó càng tròng tréo hơn với thái độ nhận tội của 2 ông Ðịnh và Trung; liệu hai cô nữ sinh Thúy và Hằng, hai nạn nhân bị quan chức nhà nước bề hội đồng có phải nhận tội mãi dâm không?
Tòa án Việt Cộng man rợ đến như vậy mà dân biểu luật sư Cao Quang Ánh vẫn ca tụng chế độ đổi trắng thay đen là tự do!
Nguyễn Ðạt Thịnh
No comments:
Post a Comment