Ngô Kỷ
Đọc bài phỏng vấn “GS Trần Văn Ân giải thích về ý tưởng Hội nghị Việt kiều …” trên báo Việt Weekly số 5 January 28 – February 3, 2010, tôi ngạc nhiên vô cùng. Lý do là lâu nay dưới mắt tôi thì cựu Trung tá Trần Văn Ân, nguyên phát ngôn nhân của Bộ Quốc Phòng Việt Nam Cộng Hòa là một người tào lao, ba phải, thích nổ, tròn như viên bi, và “lép xép”, nhưng khi đọc xong bài báo thì tôi tự trách mình là mình đã phán đoán và đánh giá sai về y. Trần Văn Ân không đơn giản và vô hại như mình nghĩ, mà trái lại Trần Văn Ân là một con “cáo già” vô cùng nguy hiểm cho cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Cái đuôi “Việt gian” của Trần Văn Ân đã đến lúc lòi ra, và y trực tiếp ra mặt thực hiện Nghị Quyết 36 với sự tiếp tay của Trần Văn Chi, phó Tổng giám đốc nhật báo Việt Herald và Lữ Giang.
Chính vì bị Đinh Viết Tứ và Phùng Tuệ Châu “bật mí” trên báo một cách bất ngờ về việc Trần Văn Ân và Trần Văn Chi có liên hệ với Cộng Sản Việt Nam, nên Trần Văn Ân phải buộc lòng nhờ đến báo Việt Weekly để “công khai hóa” hành động “phản quốc” và đâm sau lưng cộng đồng, mà y trình bày một số đoạn như sau:
“… Việc kết hợp chất xám ở hải ngoại với chất xám trong quốc nội là quan niệm nghiêm túc và tốt cho Việt Nam. (…) Tôi cho rằng rất thiết thực, rất cần thiết để có đối thoại. Tuy nhiên để có kết quả tốt của cuộc đối thoại, giữa hai người, hai nhóm, hai phía trước khi ngồi xuống, phải để qua một bên những định kiến, thiên kiến và hận thù. (…) Tôi xin nói ra ngay rằng, những gì anh Đinh Viết Tứ nói ra đều đúng. Tôi rất quí những người như anh Đinh Viết Tứ và chị Phùng Tuệ Châu. Tôi cho họ là những người yêu nước. Tôi chỉ quan tâm đến vấn đề con người và tấm lòng, những Đinh Viết Tứ, Phùng Tuệ Châu và Nguyễn Hữu Liêm là những người yêu nước, có lòng với dân tộc. Tôi đã gặp các anh em đó trong tinh thần yêu nước. (…) Ý tưởng về một mô thức tổ chức “Hội nghị Việt kiều” tôi chỉ nói chuyện với anh Đinh Viết Tứ, chứ không nói chuyện với anh Lê Xuân Khoa. (…) Quan niệm kết hợp, mang chất xám về giúp nước Việt Nam là điều tốt, tôi cho là như vậy.” (…) “Đúng. Xin xác nhận là tôi đi Việt Nam nhiều lần, nhưng tôi không bao giờ có ý gặp bất cứ một giới chức chính quyền nào cả. Tôi cũng không đến những nơi có tính cách “nhạy cảm” và, mục tiêu của tôi chỉ vui chơi, thăm bạn bè, và nói xin lỗi, để sống nốt đoạn đời còn lại của mình. (…) Về thực trạng ở Việt Nam, sau những chuyến đi về Việt Nam, từ năm 85, 86 trở đi, tôi về từ khoảng 91, 92, sau khi hệ thống cộng sản sụp đổ ở Xô-Viết, tôi thấy CSVN nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới. Với sự thay đổi mới này, tôi thấy rất tốt, may mắn cho Việt Nam. (…) “Sau đó mỗi năm, về lại tôi thấy sự tăng trưởng về kinh tế mỗi năm thật là kinh khủng, khoảng từ 10% cứ thế mà thay đổi. Mỗi lần về là cái nhìn khác nhau. Trong khi đó, cái nhìn của người chống cộng ở hải ngoại về Việt Nam vẫn vậy, không thay đổi. Nếu không về Việt Nam nhìn tận mắt, việc đánh giá hiện trạng Việt Nam sẽ không chính xác. (…) Đã qua 35 năm là một thời gian dài trong cái nhìn về chính trị, nhất là chính trị quốc tế. Chúng ta thấy nước Hoa kỳ chỉ trong vòng vài ba năm, đã thay đổi hoàn toàn. Nói như thế để thấy rằng, mỗi con người trong bối cảnh đấu tranh chính trị, theo tôi cần nhìn lại để lượng định và thích ứng với hiện trang mới. Rất tiếc, sự thích ứng này tôi hiếm thấy ở quốc ngoại. Hầu như không có (ngưng trích).
Vì bây giờ Trần Văn Ân đã công khai để lộ nguyên hình là một tên Việt gian, do đó tôi không cần phải tốn công đi “lột mặt nạ” như tôi đang làm với công ty báo Người Việt và Trần Văn Chi của báo Việt Herald. Tôi chỉ nhân dịp này trình bày thêm vài điểm để làm sáng tỏ hơn về Trần Văn Ân thôi.
Rõ ràng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cá mè một lứa. Mọi người đều biết Phùng Tuệ Châu, cùng với Quốc Thắng, Đinh Viết Tứ, Trần Văn Chi làm đài phát thanh Tiếng Vọng Quê Hương và đài Việt Nam Quê Hương ngay trong “Chùa Việt Nam” của sư hổ mang Thích Pháp Châu trên đường Magnolia, Garden Grove để tuyên truyền cho cộng sản và bị biểu tình phải dẹp. Và bây giờ y thị làm giám đốc website tiengquehuong.com. Trong ngày tham dự Hội Nghị Việt Kiều tại Hà Nội, Phùng Tuệ Châu tuyên bố: “Mục đích của Đài phát thanh Tiếng Quê Hương là mở rộng thân tình mối quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ; giới thiệu sự tiến bộ và phát triển của đường lối, chính sách của Đảng và Nhà Nước Việt Nam.” Thế mà Trần Văn Ân nói “rất quí Phùng Tuệ Châu và Phùng Tuệ Châu là người yêu nước và có lòng với dân tộc.”
Còn Đinh Viết Tứ là một tên bưng bô cho cộng sản từ trước năm 1975. Y công khai tuyên truyền cho cộng sản ngay tại thủ đô tỵ nạn Little Saigon. Y về Việt Nam thường xuyên và viết bài ca tụng Hồ Chí Minh và đảng cộng sản trên mạng và báo chí. Theo báo Hà Tây, cơ quan của đảng bộ Cộng Sản Việt Nam ra ngày 19/5/2007 với tiêu đề “Ở Người trên hết là lòng yêu nước vô cùng chân chính!”, viết về Đinh Viết Tứ như sau: “Luật sư, nhà báo Đinh Viết Tứ hiện đang định cư ở California. Tuy sống xa quê hương, nhưng ông thường xuyên theo dõi tin tức trong nước và còn viết tin về hoạt động của cộng đồng kiều bào Việt Nam ở Hoa Kỳ để gởi về cộng tác với các báo trong nước. Trong chuyến về thăm quê hương mới đây, ông cho biết, mình vừa soạn một dự luật có tên “Luật bảo vệ tôn danh Chủ tịch Hồ Chí Minh” để gởi lên Quốc Hội Mỹ. (ngưng trích).
Cũng trong bài báo này, Đinh Viết Tứ ca ngợi Hồ Chí Minh như sau: “Tôi rất phục Ông Cụ. Sở dĩ tôi luôn nghĩ về đất nước, làm những điều có lợi cho đất nước cũng vì qua cái hình ảnh và tấm gương Ông Cụ mà tôi được biết suốt từ hồi còn nhỏ” (ngưng trích).
Và trong bài báo này, có đăng câu hỏi và trả lời nguyên văn như sau:
- “PV: Như ông nói, ông rất ngưỡng mộ Bác Hồ, ông có bao giờ mong ước được gặp Người?
- Ông Đinh Viết Tứ: Một ngày tháng 9 năm 1969, ở Sài Gòn, khi tôi vừa đi ra ngoài về văn phòng của hãng tin nơi tôi làm việc thì anh tổng thư ký tòa soạn hỏi: “Cậu biết tin gì chưa? Ông Hồ Chí Minh mất rồi!”
Tôi sửng sốt và buồn quá. Rồi viết mấy câu thơ:
“Con tưởng sau này Bác sẽ vô
Bổng đâu hung tin có ai ngờ
Bác đi về cỏi người không hẹn
Giữa lúc non sông nửa cách bờ
Đâu phải riêng mình dân ta đau
Bốn bể năm châu một nỗi sầu
Trời Thu không nắng mây ảm đạm
Tiễn bậc Cha chung của ngàn sau…
Bác đã ra đi qua nẽo đường
Băng rừng, xuyên núi, vượt đại dương
Hai vai mang nặng theo hồn Nước
Độc lập - tự do cho quê hương
Hiến dâng cho nước cả cuộc đời
Con đường giải phóng Bác đã khơi
Lê chân khắp chốn tìm phương thế
Tận diệt đời nô của kiếp người
…..
Thuở nhỏ con hằng nỗi ước mơ
Đến khi khôn lớn thấy Bác Hồ
Từ nay mộng ấy không thành được
Nhớ Bác con đành viết trong thơ…”
Đó là những dòng tâm sự của tôi, đầy xúc động (ngưng trích)
Tham dự Đại Hội Việt Kiều tại Hà Nội, Đinh Viết Tứ tuyên bố: “Đài Tiếng Nước Tôi và Việt Nam Ngày Nay đưa thông tin chính xác về tình hình Việt Nam đến với kiều bào chính là cách giúp bà con hiểu rõ hơn về tình trạng trong nước, các chủ trương chính sách của Đảng, Nhà nước đối với kiều bào…” (ngưng trích)
Trên nguyên tắc, tôi không nên phí thì giờ phổ biến bài thơ phản quốc, chất chứa sự ngu xuẩn, trơ trẻn và lố bịch của Đinh Viết Tứ. Tuy nhiên vì muốn “nói có sách mách có chứng” rằng Đinh Viết Tứ là tên tay sai và thân cộng, thế mà Trần Văn Ân ca tụng y là “một người yêu nước, có lòng với dân tộc, và đã gặp anh em đó trên tinh thần yêu nước,” điều đó đủ chứng minh Trần Văn Ân là ai.
Còn Luật sư Nguyễn Hữu Liêm ở San Jose, Bắc Cali là ai? Quan điểm chính trị ra sao? Bưng bô cho cộng sản thế nào mà đến nỗi Trần Văn Ân phải lên tiếng ca ngợi là “một người yêu nước, có lòng với dân tộc và đã gặp anh em đó trên tinh thần yêu nước.” Mời quý đồng hương và độc giả đọc bài viết “Nguyễn Hữu Liêm, Một Con Chó Liếm Máu Đồng Loại Không Đắng Miệng” của tác giả Thu Hiền viết từ Hà Nội gởi ra hải ngoại, mà tôi xin được trích sau đây vì bài viết giống quan điểm tôi.
Nguyễn Hữu Liêm, Một Con Chó Liếm Máu đồng loại Không Đắng Miệng.
Tôi đọc xong bài "Nơi giữa Đại hội Việt kiều: Một nỗi bình an" của Nguyễn Hữu Liêm mà phải nôn mửa nhiều lần . Tôi đọc lịch sử nói về thời Tây có những tên Việt gian núp bóng Tây để làm hại đồng bào mình, tôi không mường tượng được trong lòng một tên Việt gian họ ra sao khi làm những chuyện trái với lương tâm là làm hại đồng bào mình để sống thoải mái.
Nguyễn Hữu Liêm theo tôi hắn còn tệ hơn một tên Việt gian. Tôi phải xin phép loài chó để gọi tên nầy là chó . Chó có nhiều con dễ thương biết quấn quít bên chủ. Nguyễn Hữu Liêm là một giống chó hoang chỉ biết ăn thịt , uống máu đồng loại mà không biết đắng miệng. Có thể có người cho tôi dùng chữ quá đáng nhưng xin cho tôi biết ngôn ngữ nào , chữ nào của VN có thể tả chân được một con thú như Nguyễn Hữu Liêm. Hắn đích thực là một con chó dại được bọc bên ngoài bằng lớp vỏ loài người.
Nguyễn Hữu Liêm trong quá khứ đã công khai bênh vực cộng sản nhưng khi viết một bài ca ngợi đảng đã cố uốn nắn mình trở thành một tên bồi bút, hắn viết: "Trong hai mươi năm qua, tôi đã bao nhiêu lần về lại Việt Nam. Lần nào bước vào phi trường Tân Sơn Nhất, tôi cũng vẫn luôn mang một nỗi sợ hãi thầm kín. Không biết là lần này mình có bị trục xuất hay không? Những ngày còn ở trong nước thì vẫn nghĩ đến chuyện công an “mời lên làm việc”. Hắn láo điên cuồng không thua gì tên trung tá công an Nguyễn Như Phong trong tờ công an . Một thằng làm Việt gian, bênh vực cho VC bấy lâu nay mà mở miệng sợ VC bắt.
Con chó lại sủa tiếp: "Vừa bước tới quầy thủ tục nhập cảnh ở Nội Bài, tôi đã được hướng dẫn vào lối đi dành cho đại biểu kiều bào về tham dự Đại hội. Một sĩ quan cấp tá đón tiếp tôi thân mật, vui vẻ. Viên sĩ quan đóng dấu ngay lập tức vào tờ khai nhập cảnh và chào tôi nghiêm chỉnh với nụ cười"
Lần nầy tôi không còn giữ được bình tỉnh nên có xin phép quí bạn đọc được kêu con chó nầy bằng thằng. Có lẽ Nguyễn Hữu Liêm biết VC nhiều hơn nhiều người khác . Hắn sinh ra và lớn lên ở Quảng Trị, một vùng giới tuyến VN. CSVN đã về đây thãm sát, giết người hằng loạt nhất là trận Mậu Thân năm 68, người dân Quảng Trị và Huế đã đổ máu vì lũ ác ôn CSVN thế mà hắn nhìn tên sĩ quan cấp tá VC cười với hắn . Nếu cái đầu của Nguyễn Hữu Liêm không bị lộn cứt như đầu tôm thì mới có thể thấy được cái nụ cười đầy máu và nước mắt của người dân trong miệng thằng công an cấp tá.
Những đọan sau của hắn trong bài viết đã cố tìm ra những nhân vật, từ ngữ trong triết học như "Husserl, theo ngôn ngữ phiên giải của Derrida ", con chó đang cố khoát lên người một chiếc áo triết gia để đánh lừa người đọc . Hắn chẳng phải là một người có trình độ triết học, hắn vay mượn những từ ngữ để tô vẽ lên con người hèn hạ của hắn một ít màu mè hương vị của mùi triết Tây cho có lệ.
Cái đầu của hắn còn thấp lắm nên khi hắn nhìn cảnh Hà Nội bằng câu viết:
"Sáng sớm ngày hôm sau, thứ Bảy, 21 tháng 11, phái đoàn chúng tôi lên xe buýt – có xe cảnh sát hú còi mở đường – đi về Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình. Hà Nội, khi đi ra khỏi khu Ba Đình, là cả một công trường xây dựng.. Các cao ốc thi nhau vươn lên. Có một cái gì đó mang ít nhiều tính bất cập, bất tương xứng giữa những con người và chế độ chính trị, và cả con người tôi thấy trên đường phố, đối với các cao ốc hiện đại đang được dựng cao."
Hắn đâu có biết những cao ốc đang vươn lên ở Hà Nội là tác phẩm của máu và nước mắt . Những tên cán bộ giàu sụ tham ô hút máu nhân dân để có những cao ốc ngày hôm nay mà người chủ chính là những tên chúp bu trong đảng CS. Nguyễn Hữu Liêm từ khách sạn Thắng Lợi đi về Mỹ Đình quá sớm nên hắn không nhìn thấy cảnh những người dân lom khom dưới phố đang ôm từng thùng bánh mì to tướng, ngồi từng góc đường của phố Hà Nội, hắn đâu nhìn thấy cảnh những đứa bé chạy nhanh về bãi rác Nam Sơn để dành lấy những mãnh rác của cuộc đời . Có thể là hắn biết nhưng hắn đã quá hèn để cố tình không nhìn thấy máu và nước mắt của người dân VN chúng ta đang chảy chung quanh những cao ốc mà hắn đang đi qua.
Nguyễn Hữu Liêm viết tiếp:
"Ngày thứ ba của Đại hội, ở cuối phần bế mạc, tôi cùng đứng dậy chào cờ. Bài “Tiến quân ca” được vang cao trong cả hội trường. Lạ thật.. Tôi chưa hề từng nghe Quốc ca Việt Nam (này) trong khung cảnh thể thức như thế. Từ ấu thơ đến bây giờ, tôi từng hát Quốc ca của miền Nam, trước năm 1963 thì cùng với bài hát buồn cười “Suy tôn Ngô Tổng thống.” Ba mươi bốn năm qua là Quốc ca Hoa Kỳ xa lạ, Star Spangled Banner. Nay thì tôi lại nghe và chào Quốc ca Việt Nam và lá cờ đỏ sao vàng. Con người là con vật của biểu tượng. Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước. Tôi cảm nhận được một dòng điện chạy từ đáy lưng theo xương sống lên trên cổ trên đầu như là khoảnh khắc thức dậy và chuyển mình của năng lực Kundalini. Tôi nhìn lên phía trước, khi vừa hết bài Quốc ca, mấy chục cô và bà đại biểu từ Pháp đang chạy ùa lên sân khấu, vỗ tay đồng ca bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”. Tôi nhìn qua các thân hữu Việt kiều từ Mỹ, và ngạc nhiên khi thấy hầu hết – kể cả những người mà tôi không ngờ – đang vỗ tay hào hứng la to, Việt Nam! Hồ Chí Minh! Cả hội trường, và tôi, cùng hân hoan trong tất cả (vẫn là) cái hồn nhiên mà dân tộc ta đã bước vào từ hồi thế kỷ trước."
Hắn vừa viết xong là: "Từ ấu thơ đến bây giờ, tôi từng hát Quốc ca của miền Nam, trước năm 1963 thì cùng với bài hát buồn cười “Suy tôn Ngô Tổng thống" . Hắn buồn cười khi hát bài “Suy tôn Ngô Tổng thống" nhưng hắn lại hồ hỡi khi hát bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng” Cả hai bài đều ca tụng lãnh tụ như nhau nhưng Nguyễn Hữu Liêm "buồn cười" bài “Suy tôn Ngô Tổng thống" nhưng hồ hởi ca tụng Cụ Hồ . Hắn tưởng là đưa triết học vào bài viết thì người đọc sẽ bỏ qua cái ấu trỉ của hắn không để ý hắn là một con chó vừa ỉa xong là quay lại liếm vào đống cứt mình.
Tôi nhiều lần cũng đọc bài của Nguyễn Hữu Liêm trên báo danchimviet. com nhưng lần nầy lại thấy hắn biến thành một con chó săn biết vẩy đuôi ca ngợi chủ của hắn là những tên đồ tể khát máu CSVN. Đoạn kết hắn thú tội:
"Xin chân thành cảm ơn tất cả. Ôi hỡi quê hương Việt Nam. Lần này, tôi đã thực sự trở về!"
Thực sự hắn đã trở về với bầy chó sói mà hắn đã xa cách. Đúng là châu về hiệp phố. Xin chúc mừng cho hắn đã tìm được đồng loại .
Thu Hiền (Hà Nội) (ngưng trích)
Đọc bài viết trên, tôi thấy không cần thiết nói thêm gì nữa về Nguyễn Hữu Liêm. Cứ theo “tam đoạn luận” thì Trần Văn Ân không khác gì Nguyễn Hữu Liêm cả.
Tôi không chống đối gì những người Việt hải ngoại về Việt Nam, tuy nhiên tôi khinh tởm bất cứ kẻ nào vênh váo và huyênh hoang “áo gấm về làng” một cách vô ý thức. Trần Văn Ân về Việt Nam vì có con trai làm ăn lớn lao với cộng sản thì cũng là cái chuyện bình thường thôi. Nhưng cái giọng điệu “hồ hởi” khoe khoang về Việt Nam mỗi năm của y quả là một sự trơ trẻn, lố bịch, dị hợm và vô liêm sỉ. Một cựu trung tá với chức vụ cao cấp là phát ngôn nhân của Bộ Quốc Phòng Việt Nam Cộng Hòa, mà không biết nhục khi phải cúi lạy kẻ thù khi về nước, thế thì có gì đáng hãnh diện mà khoe khoang? Mới ngày nào chạy “tóe khói” để xin tỵ nạn, thề thốt đủ điều, thế mà bây giờ chỉ vì chút danh ảo hay chút lợi lộc nhỏ nhoi lại quay 180 độ bán rẻ lương tâm, phản bội lại lý tưởng. Đồ vô liêm sỉ.
Trần Văn Ân cho rằng kết hợp, đóng góp “chất xám” cho Việt Nam là cần thiết và tốt, thế thì với cái danh hiệu “giáo sư”, tại sao Trần Văn Ân không ở luôn bên đó mà đóng góp, xây dựng. Thật là một thằng hèn, chỉ biết nói dốc bằng cái lỗ miệng mà thôi. Việt Nam thay đổi mới, may mắn quá, sao không ở bên đó mà hưởng cái may mắn? Quả thật chỉ biết sủa vớ vẩn mà thôi.
Trần Văn Ân quả là thằng hề ngu xuẩn, không đủ khả năng đóng trọn vai trò mà Bác và Đảng giao phó. Việt Nam làm gì có cái chuyện kinh tế cứ mỗi năm tăng trưởng 10% mà lại đi nổ sảng. Tại Diễn Đàn Kinh Tế Thế Giới (WEF) năm 2010 kỳ này tại Davos, Nguyễn Tấn Dũng cũng phải ú ớ về cái lượng đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) của năm 2009 giảm xuống hơn 30% so với năm 2008. Trong khi đô la của Mỹ bị tụt giá trên thế giới, thế mà tại Việt Nam lại tăng từ 15 ngàn lên tới gần 20 ngàn đồng Việt Nam mới đổi được một đô la Mỹ. Thế mà Trần Văn Ân lại sủa bậy. Trần Văn Ân cần phải cập nhật tin tức và ôn bài vở cho cẩn thận kẻo lòi cái ngu của mình ra. Việt Nam Cộng Hòa mất nước cũng tại vì trước kia xử dụng cái đám ngu và vô liêm sỉ như Trần Văn Ân, mà bây giờ Bắc Bộ Phủ dùng lại cái loại ngu này thì chắc cái ngày tàn của Cộng Sản Việt Nam cũng sắp kề.
Trần Văn Ân lại nhai cái luận điệu cũ mềm “hãy về Việt Nam để chứng kiến tận mắt”, cái điệp khúc mà tất cả chóp bu cộng sản đều sủa giống nhau. Cần gì phải về Việt Nam mới thấy hàng ngàn công an đánh người, giật sập Thánh Giá Đồng Chiêm. Cần gì về Việt Nam mới thấy cộng sản dùng luật rừng rú để bóp miệng Linh mục Nguyễn Văn Lý, quản thúc các nhà lãnh đạo tôn giáo, hoặc giam cầm những nhà đấu tranh dân chủ, hay đánh đập dân oan, và trù dập những người ái quốc đòi bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa một cách tàn nhẫn, phi lý, bất công. Cần gì về Việt Nam để thấy xì ke, ma túy, đĩ điếm, ăn mày, tham nhũng, thối nát tràn lan khắp mọi nơi. Trong thời đại internet toàn cầu này thì cần gì phải đi đâu, mà chỉ cần có sự quan tâm thì cái gì chúng ta không biết. Người quốc nội chưa chắc biết rõ những gì xảy ra trong nước bằng người hải ngoại vì trong nước bưng bít thông tin một chiều, dân chúng thiếu phương tiện, máy móc thì làm sao biết được cái gì ngoài mấy bửa ăn chưa chắc là có đủ.
Trần Văn Ân chớ có lếu láo và hỗn xược nói xỏ xiên và xúc phạm đến những người không muốn về Việt Nam làm thân khuyển mã như Trần Văn Ân. Không ngờ một cựu trung tá, một phát ngôn nhân Bộ Quốc Phòng mà đầu óc thiển cận và ngu muội đến thế. Cần gì phải lên hỏa tinh mới biết trên đó không có sự sống, cần gì rờ vô lửa mới biết nó nóng, cần gì rờ vô điện mới biết bị giựt, cần gì đi Tây Bá Lợi Á mới biết nó lạnh, cần gì sống với cộng sản mới biết nó tàn ác, phi nhân. Chỉ có bọn vô liêm sỉ và ngu xuẩn như Trần Văn Ân mới bị “lú” mà thôi.
Bây giờ đến chuyện tên Việt gian Trần Văn Chi, hiện là phó Tổng giám đốc nhật báo Việt Herald tiếp tay với Lữ Giang và Trần Văn Ân nhục mạ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trên các hệ thống truyền thông, báo chí. Bằng chứng là trong chương trình “Gặp Gỡ Báo Chí” trên đài truyền hình băng tầng 18.7 VAN-TV do Bruce Trần làm chủ, ngày 8 tháng 12 năm 2009, ba tên này đã thay phiên nhau “đấu tố” và nhục mạ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa theo đúng kế hoạch của cộng sản. Khi Trần Văn Chi mớm câu hỏi nhận xét ra sao về chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, thì Trần Văn Ân trả lời như sau:
“Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa của mình hoàn toàn dựa vào Mỹ 100%, và khi Mỹ bảo là tôi bỏ các ông, hết nghĩa là hết, cái đó là cái point. Ngược lại thì bên chính quyền Việt Nam bây giờ thì họ dựa vào cái nội tại họ nhiều lắm, chứ mình thì không có cái đó.” (…)
“Tại làm sao mà Mỹ lại muốn dùng những cựu quân nhân hay những người quân nhân, bởi vì thường thường những người quân nhân là những người không có kiến thức đủ về chính trị và kinh tế, và giáo dục vân vân. Thì như thế cho nên rằng dùng những người quân nhân thì nó dễ điều động hơn, dễ control hơn. Dù rằng mình đồng ý hay không đồng ý với ông Diệm, cũng công nhận giữ được thể thống quốc gia. Thế nhưng khi những cái quan trọng nó mất rồi thì một số tướng lên thì cái đầu tiên nó không có kỷ cương quốc gia nữa. Mạnh ông nào thì chiếm lấy cái ảnh hưởng của mình. Thành ra cái chuyện dùng cái chữ không có được đẹp là sau ông Diệm rồi, đến lúc nó là cả cái chuyện bát nháo. Khi mà mỗi ông tướng được lên, ông Khánh mang một mớ tướng lãnh đàn em lên, thế rồi ông Thiệu mang một số, thế rồi ông Khiêm lên, cứ mỗi ông có một cái phần của mình trong đó. Chính ra là sau khi ông Diệm bị lật đổ thì Việt Nam trở thành tình trạng hổn loạn, hổn quân hổn quan. Và đặc biệt cái thời gian mà tệ nhất là nếu quý vị ở Sài Gòn, thời gian mà có 5, 6 ông Cò của mình, nó cứ loạn lên ở Sài Gòn, họ chỉ có đi chơi thôi không à. Thành ra cái kỷ cương càng ngày nó càng mất. Cái đó là cái nhận định của tôi.” (ngưng trích)
Trần Văn Ân quả thật là một tên vô lại, ăn cháo đái bát, vong ân bạc nghĩa, qua cầu rút ván. Chính phủ nào cho Trần Văn Ân bổng lộc, làm được cái chức béo bở như vậy? Tại sao Trần Văn Ân thấy mấy ông tướng hay chính phủ Việt Nam Cộng Hòa bê bối như vậy mà Trần Văn Ân không từ chức mà lại giữ cái vai trò lớn lao là chức phát ngôn nhân Bộ Quốc Phòng suốt mấy năm trời? Tại sao lúc đó Trần Văn Ân không lên tiếng chỉ trích hay phản đối? Quả thật là một thằng hèn hạ và khiếp nhược. Quốc gia nào, chính phủ nào, tập thể tướng tá, quân nhân nào mà không có người tốt kẻ xấu, thế mà bọn này lại đi “quơ đủa cả nắm”, chờ cho đến giờ này, đúng thời điểm Bắc Bộ Phủ “bật đèn xanh” thì Trần Văn Chi, Lữ Giang và Trần Văn Ân bắt đầu ra mặt nhục mạ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Mục đích để làm gì?
Tôi không phải là cựu Quân Cán Chính của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, nhưng tôi thấy hành động lố lăng và mất dạy của 3 tên vô lại này khiến tôi phẫn nộ và tức giận vô cùng. Ngạn ngữ Á-rập cho rằng: “Một con chó trung tín còn giá trị hơn một kẻ vong ân,” và Le Talmud cảnh cáo: “Đừng vứt đá xuống dòng suối mà anh đã uống nước.” Bọn này quả thật không xứng đáng làm con chó, chớ nói chi đến việc làm con người. Trong khi những người Việt tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại đang dồn mọi nỗ lực để hỗ trợ cho công cuộc đấu tranh đòi tự do dân chủ cho đồng bào quốc nội hiện tại đang bị bạo quyền cộng sản áp bức thô bạo, thì trái lại bọn vô liêm sỉ này lại bươi móc quá khứ để nhục mạ, phỉ báng và dè bỉu. Trần Văn Chi, Lữ Giang, Trần Văn Ân quả thật là một lũ khốn kiếp vô luân.
Trần Văn Ân còn tạo sự chia rẽ giữa quân đội và cảnh sát khi y lên án và nhục mạ rằng “5, 6 ông Cò của mình, nó cứ loạn lên ở Sài Gòn, họ chỉ có đi chơi thôi không à. Thành ra cái kỷ cương càng ngày nó càng mất.” Tôi tin là những người Cảnh Sát Quốc Gia sẽ có thái độ thích đáng với lời phát biểu mất dạy và hổn láo của Trần Văn Ân khi đi xúc phạm đến tập thể Cảnh Sát Quốc Gia.
Trần Văn Ân có biết ông Nguyễn Thừa Du, từng giữ chức vụ trung tá, tiểu đoàn trưởng Biệt Động Quân trước khi trở thành ông “Cò Du” không? Thế mà tại sao Trần Văn Ân lại dám xúc phạm đến tư cách và tinh thần chiến đấu của những ông Cò này? Trần Văn Ân hãy chuẩn bị mà trả lời và đối phó với sự phẫn nộ từ các chiến hữu và thân nhân của các ông Cò này trong một thời gian không xa đâu. Trần Văn Ân có đạo đức và có khả năng chiến đấu anh dũng bằng các ông Cò này không?
Tôi lấy làm thắc mắc là báo Việt Herald hiện nay có 3 người là Trần Văn Chi, phó Tổng giám đốc, Lữ Giang và Trần Văn Ân đều là “biên tập viên” chính thức của báo Việt Herald lại cùng nhau nhục mạ, phỉ báng các vị lãnh đạo và chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Có phải chăng báo Việt Herald cùng với báo Người Việt đang thi hành Nghị Quyết 36 của Cộng Sản Việt Nam?
Tôi cũng muốn tìm hiểu lý do là tại sao Trần Văn Ân là người thân cộng và về Việt Nam thường xuyên như vậy mà lại đến tham dự và gia nhập vào Ban Lãnh Đạo của Ủy Ban Phối Hợp Đấu Tranh Chống Cộng Sản và Tay Sai do ông cựu Thứ trưởng Giáo Dục Nguyễn Thanh Liêm và cựu Dân biểu Bùi Văn Nhân tức nhà báo Vi Anh cùng các nhân sĩ đứng ra thành lập vào ngày 10 tháng 10 năm 2009 tại Little Saigon, rồi mấy ngày sau lại xin rút lui? Có phải Trần Văn Ân muốn làm “gián điệp” đến theo dõi tình hình đấu tranh của cộng đồng để báo cáo lại với Bắc Bộ Phủ hay không?
Tôi xin ngừng viết tại đây vì tôi quá khó chịu về cái hành động lố lăng của Trần Văn Ân và tập đoàn khi coi thường “sức mạnh cộng đồng.” Mục đích bài viết này là để cảnh báo cùng cộng đồng tỵ nạn biết về hành động phản trắc của tên “gián điệp Trần Văn Ân”. Tôi nghĩ là hai Ban Đại Diện Cộng Đồng của Bác sĩ Nguyễn Xuân Vinh và của ông Đốc sự Nguyễn Tấn Lạc, và 81 hội đoàn từng ký tên yêu cầu Hội Đồng Liên Tôn đứng ra tổ chức bầu cử Ban Đại Diện Cộng Đồng Nam Cali để lo đại sự, thì trước hết quý vị và Hội Đồng Liên Tôn nên giải quyết mấy cái “tiểu sự” trước mắt cái đã. Trước khi nói đến chuyện đội đá vá trời, trước khi muốn giải thể đảng cộng sản và giật sập Bắc Bộ Phủ bên kia Thái Bình Dương cách xa cả mười mấy ngàn dặm, thì quý vị nên trừng trị nhật báo Người Việt nhục mạ lá cờ Vàng ba sọc đỏ trong chậu rửa chân, hỏi tội Đỗ Ngọc Yến đi đêm với Nguyễn Tấn Dũng, phản đối báo Việt Herald đăng bài “Kẻ phản bội” của Lữ Giang nhục mạ cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và cũng là cố Tổng Tư Lệnh Tối Cao Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa là một tên “ác ôn côn đồ”, và mới đây nhất là tên Trần Văn Ân, một cựu sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa lại đi ca tụng và tuyên truyền cho cộng sản ngay tại thủ đô tỵ nạn Little Saigon. Hãy làm những cái nhỏ trước khi bàn đến cái lớn lao. Hành động lúc nào cũng tốt và thực tế hơn là nói.
Ngô Kỷ
Chính vì bị Đinh Viết Tứ và Phùng Tuệ Châu “bật mí” trên báo một cách bất ngờ về việc Trần Văn Ân và Trần Văn Chi có liên hệ với Cộng Sản Việt Nam, nên Trần Văn Ân phải buộc lòng nhờ đến báo Việt Weekly để “công khai hóa” hành động “phản quốc” và đâm sau lưng cộng đồng, mà y trình bày một số đoạn như sau:
“… Việc kết hợp chất xám ở hải ngoại với chất xám trong quốc nội là quan niệm nghiêm túc và tốt cho Việt Nam. (…) Tôi cho rằng rất thiết thực, rất cần thiết để có đối thoại. Tuy nhiên để có kết quả tốt của cuộc đối thoại, giữa hai người, hai nhóm, hai phía trước khi ngồi xuống, phải để qua một bên những định kiến, thiên kiến và hận thù. (…) Tôi xin nói ra ngay rằng, những gì anh Đinh Viết Tứ nói ra đều đúng. Tôi rất quí những người như anh Đinh Viết Tứ và chị Phùng Tuệ Châu. Tôi cho họ là những người yêu nước. Tôi chỉ quan tâm đến vấn đề con người và tấm lòng, những Đinh Viết Tứ, Phùng Tuệ Châu và Nguyễn Hữu Liêm là những người yêu nước, có lòng với dân tộc. Tôi đã gặp các anh em đó trong tinh thần yêu nước. (…) Ý tưởng về một mô thức tổ chức “Hội nghị Việt kiều” tôi chỉ nói chuyện với anh Đinh Viết Tứ, chứ không nói chuyện với anh Lê Xuân Khoa. (…) Quan niệm kết hợp, mang chất xám về giúp nước Việt Nam là điều tốt, tôi cho là như vậy.” (…) “Đúng. Xin xác nhận là tôi đi Việt Nam nhiều lần, nhưng tôi không bao giờ có ý gặp bất cứ một giới chức chính quyền nào cả. Tôi cũng không đến những nơi có tính cách “nhạy cảm” và, mục tiêu của tôi chỉ vui chơi, thăm bạn bè, và nói xin lỗi, để sống nốt đoạn đời còn lại của mình. (…) Về thực trạng ở Việt Nam, sau những chuyến đi về Việt Nam, từ năm 85, 86 trở đi, tôi về từ khoảng 91, 92, sau khi hệ thống cộng sản sụp đổ ở Xô-Viết, tôi thấy CSVN nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới. Với sự thay đổi mới này, tôi thấy rất tốt, may mắn cho Việt Nam. (…) “Sau đó mỗi năm, về lại tôi thấy sự tăng trưởng về kinh tế mỗi năm thật là kinh khủng, khoảng từ 10% cứ thế mà thay đổi. Mỗi lần về là cái nhìn khác nhau. Trong khi đó, cái nhìn của người chống cộng ở hải ngoại về Việt Nam vẫn vậy, không thay đổi. Nếu không về Việt Nam nhìn tận mắt, việc đánh giá hiện trạng Việt Nam sẽ không chính xác. (…) Đã qua 35 năm là một thời gian dài trong cái nhìn về chính trị, nhất là chính trị quốc tế. Chúng ta thấy nước Hoa kỳ chỉ trong vòng vài ba năm, đã thay đổi hoàn toàn. Nói như thế để thấy rằng, mỗi con người trong bối cảnh đấu tranh chính trị, theo tôi cần nhìn lại để lượng định và thích ứng với hiện trang mới. Rất tiếc, sự thích ứng này tôi hiếm thấy ở quốc ngoại. Hầu như không có (ngưng trích).
Vì bây giờ Trần Văn Ân đã công khai để lộ nguyên hình là một tên Việt gian, do đó tôi không cần phải tốn công đi “lột mặt nạ” như tôi đang làm với công ty báo Người Việt và Trần Văn Chi của báo Việt Herald. Tôi chỉ nhân dịp này trình bày thêm vài điểm để làm sáng tỏ hơn về Trần Văn Ân thôi.
Rõ ràng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cá mè một lứa. Mọi người đều biết Phùng Tuệ Châu, cùng với Quốc Thắng, Đinh Viết Tứ, Trần Văn Chi làm đài phát thanh Tiếng Vọng Quê Hương và đài Việt Nam Quê Hương ngay trong “Chùa Việt Nam” của sư hổ mang Thích Pháp Châu trên đường Magnolia, Garden Grove để tuyên truyền cho cộng sản và bị biểu tình phải dẹp. Và bây giờ y thị làm giám đốc website tiengquehuong.com. Trong ngày tham dự Hội Nghị Việt Kiều tại Hà Nội, Phùng Tuệ Châu tuyên bố: “Mục đích của Đài phát thanh Tiếng Quê Hương là mở rộng thân tình mối quan hệ giữa Việt Nam và Mỹ; giới thiệu sự tiến bộ và phát triển của đường lối, chính sách của Đảng và Nhà Nước Việt Nam.” Thế mà Trần Văn Ân nói “rất quí Phùng Tuệ Châu và Phùng Tuệ Châu là người yêu nước và có lòng với dân tộc.”
Còn Đinh Viết Tứ là một tên bưng bô cho cộng sản từ trước năm 1975. Y công khai tuyên truyền cho cộng sản ngay tại thủ đô tỵ nạn Little Saigon. Y về Việt Nam thường xuyên và viết bài ca tụng Hồ Chí Minh và đảng cộng sản trên mạng và báo chí. Theo báo Hà Tây, cơ quan của đảng bộ Cộng Sản Việt Nam ra ngày 19/5/2007 với tiêu đề “Ở Người trên hết là lòng yêu nước vô cùng chân chính!”, viết về Đinh Viết Tứ như sau: “Luật sư, nhà báo Đinh Viết Tứ hiện đang định cư ở California. Tuy sống xa quê hương, nhưng ông thường xuyên theo dõi tin tức trong nước và còn viết tin về hoạt động của cộng đồng kiều bào Việt Nam ở Hoa Kỳ để gởi về cộng tác với các báo trong nước. Trong chuyến về thăm quê hương mới đây, ông cho biết, mình vừa soạn một dự luật có tên “Luật bảo vệ tôn danh Chủ tịch Hồ Chí Minh” để gởi lên Quốc Hội Mỹ. (ngưng trích).
Cũng trong bài báo này, Đinh Viết Tứ ca ngợi Hồ Chí Minh như sau: “Tôi rất phục Ông Cụ. Sở dĩ tôi luôn nghĩ về đất nước, làm những điều có lợi cho đất nước cũng vì qua cái hình ảnh và tấm gương Ông Cụ mà tôi được biết suốt từ hồi còn nhỏ” (ngưng trích).
Và trong bài báo này, có đăng câu hỏi và trả lời nguyên văn như sau:
- “PV: Như ông nói, ông rất ngưỡng mộ Bác Hồ, ông có bao giờ mong ước được gặp Người?
- Ông Đinh Viết Tứ: Một ngày tháng 9 năm 1969, ở Sài Gòn, khi tôi vừa đi ra ngoài về văn phòng của hãng tin nơi tôi làm việc thì anh tổng thư ký tòa soạn hỏi: “Cậu biết tin gì chưa? Ông Hồ Chí Minh mất rồi!”
Tôi sửng sốt và buồn quá. Rồi viết mấy câu thơ:
“Con tưởng sau này Bác sẽ vô
Bổng đâu hung tin có ai ngờ
Bác đi về cỏi người không hẹn
Giữa lúc non sông nửa cách bờ
Đâu phải riêng mình dân ta đau
Bốn bể năm châu một nỗi sầu
Trời Thu không nắng mây ảm đạm
Tiễn bậc Cha chung của ngàn sau…
Bác đã ra đi qua nẽo đường
Băng rừng, xuyên núi, vượt đại dương
Hai vai mang nặng theo hồn Nước
Độc lập - tự do cho quê hương
Hiến dâng cho nước cả cuộc đời
Con đường giải phóng Bác đã khơi
Lê chân khắp chốn tìm phương thế
Tận diệt đời nô của kiếp người
…..
Thuở nhỏ con hằng nỗi ước mơ
Đến khi khôn lớn thấy Bác Hồ
Từ nay mộng ấy không thành được
Nhớ Bác con đành viết trong thơ…”
Đó là những dòng tâm sự của tôi, đầy xúc động (ngưng trích)
Lữ Giang, Trần Văn Chi và Trần Văn Ân đang hội luận để nhục mạ và phỉ báng chính phủ VNCH |
Trên nguyên tắc, tôi không nên phí thì giờ phổ biến bài thơ phản quốc, chất chứa sự ngu xuẩn, trơ trẻn và lố bịch của Đinh Viết Tứ. Tuy nhiên vì muốn “nói có sách mách có chứng” rằng Đinh Viết Tứ là tên tay sai và thân cộng, thế mà Trần Văn Ân ca tụng y là “một người yêu nước, có lòng với dân tộc, và đã gặp anh em đó trên tinh thần yêu nước,” điều đó đủ chứng minh Trần Văn Ân là ai.
Còn Luật sư Nguyễn Hữu Liêm ở San Jose, Bắc Cali là ai? Quan điểm chính trị ra sao? Bưng bô cho cộng sản thế nào mà đến nỗi Trần Văn Ân phải lên tiếng ca ngợi là “một người yêu nước, có lòng với dân tộc và đã gặp anh em đó trên tinh thần yêu nước.” Mời quý đồng hương và độc giả đọc bài viết “Nguyễn Hữu Liêm, Một Con Chó Liếm Máu Đồng Loại Không Đắng Miệng” của tác giả Thu Hiền viết từ Hà Nội gởi ra hải ngoại, mà tôi xin được trích sau đây vì bài viết giống quan điểm tôi.
Nguyễn Hữu Liêm, Một Con Chó Liếm Máu đồng loại Không Đắng Miệng.
Tôi đọc xong bài "Nơi giữa Đại hội Việt kiều: Một nỗi bình an" của Nguyễn Hữu Liêm mà phải nôn mửa nhiều lần . Tôi đọc lịch sử nói về thời Tây có những tên Việt gian núp bóng Tây để làm hại đồng bào mình, tôi không mường tượng được trong lòng một tên Việt gian họ ra sao khi làm những chuyện trái với lương tâm là làm hại đồng bào mình để sống thoải mái.
Nguyễn Hữu Liêm theo tôi hắn còn tệ hơn một tên Việt gian. Tôi phải xin phép loài chó để gọi tên nầy là chó . Chó có nhiều con dễ thương biết quấn quít bên chủ. Nguyễn Hữu Liêm là một giống chó hoang chỉ biết ăn thịt , uống máu đồng loại mà không biết đắng miệng. Có thể có người cho tôi dùng chữ quá đáng nhưng xin cho tôi biết ngôn ngữ nào , chữ nào của VN có thể tả chân được một con thú như Nguyễn Hữu Liêm. Hắn đích thực là một con chó dại được bọc bên ngoài bằng lớp vỏ loài người.
Nguyễn Hữu Liêm trong quá khứ đã công khai bênh vực cộng sản nhưng khi viết một bài ca ngợi đảng đã cố uốn nắn mình trở thành một tên bồi bút, hắn viết: "Trong hai mươi năm qua, tôi đã bao nhiêu lần về lại Việt Nam. Lần nào bước vào phi trường Tân Sơn Nhất, tôi cũng vẫn luôn mang một nỗi sợ hãi thầm kín. Không biết là lần này mình có bị trục xuất hay không? Những ngày còn ở trong nước thì vẫn nghĩ đến chuyện công an “mời lên làm việc”. Hắn láo điên cuồng không thua gì tên trung tá công an Nguyễn Như Phong trong tờ công an . Một thằng làm Việt gian, bênh vực cho VC bấy lâu nay mà mở miệng sợ VC bắt.
Con chó lại sủa tiếp: "Vừa bước tới quầy thủ tục nhập cảnh ở Nội Bài, tôi đã được hướng dẫn vào lối đi dành cho đại biểu kiều bào về tham dự Đại hội. Một sĩ quan cấp tá đón tiếp tôi thân mật, vui vẻ. Viên sĩ quan đóng dấu ngay lập tức vào tờ khai nhập cảnh và chào tôi nghiêm chỉnh với nụ cười"
Lần nầy tôi không còn giữ được bình tỉnh nên có xin phép quí bạn đọc được kêu con chó nầy bằng thằng. Có lẽ Nguyễn Hữu Liêm biết VC nhiều hơn nhiều người khác . Hắn sinh ra và lớn lên ở Quảng Trị, một vùng giới tuyến VN. CSVN đã về đây thãm sát, giết người hằng loạt nhất là trận Mậu Thân năm 68, người dân Quảng Trị và Huế đã đổ máu vì lũ ác ôn CSVN thế mà hắn nhìn tên sĩ quan cấp tá VC cười với hắn . Nếu cái đầu của Nguyễn Hữu Liêm không bị lộn cứt như đầu tôm thì mới có thể thấy được cái nụ cười đầy máu và nước mắt của người dân trong miệng thằng công an cấp tá.
Những đọan sau của hắn trong bài viết đã cố tìm ra những nhân vật, từ ngữ trong triết học như "Husserl, theo ngôn ngữ phiên giải của Derrida ", con chó đang cố khoát lên người một chiếc áo triết gia để đánh lừa người đọc . Hắn chẳng phải là một người có trình độ triết học, hắn vay mượn những từ ngữ để tô vẽ lên con người hèn hạ của hắn một ít màu mè hương vị của mùi triết Tây cho có lệ.
Cái đầu của hắn còn thấp lắm nên khi hắn nhìn cảnh Hà Nội bằng câu viết:
"Sáng sớm ngày hôm sau, thứ Bảy, 21 tháng 11, phái đoàn chúng tôi lên xe buýt – có xe cảnh sát hú còi mở đường – đi về Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình. Hà Nội, khi đi ra khỏi khu Ba Đình, là cả một công trường xây dựng.. Các cao ốc thi nhau vươn lên. Có một cái gì đó mang ít nhiều tính bất cập, bất tương xứng giữa những con người và chế độ chính trị, và cả con người tôi thấy trên đường phố, đối với các cao ốc hiện đại đang được dựng cao."
Hắn đâu có biết những cao ốc đang vươn lên ở Hà Nội là tác phẩm của máu và nước mắt . Những tên cán bộ giàu sụ tham ô hút máu nhân dân để có những cao ốc ngày hôm nay mà người chủ chính là những tên chúp bu trong đảng CS. Nguyễn Hữu Liêm từ khách sạn Thắng Lợi đi về Mỹ Đình quá sớm nên hắn không nhìn thấy cảnh những người dân lom khom dưới phố đang ôm từng thùng bánh mì to tướng, ngồi từng góc đường của phố Hà Nội, hắn đâu nhìn thấy cảnh những đứa bé chạy nhanh về bãi rác Nam Sơn để dành lấy những mãnh rác của cuộc đời . Có thể là hắn biết nhưng hắn đã quá hèn để cố tình không nhìn thấy máu và nước mắt của người dân VN chúng ta đang chảy chung quanh những cao ốc mà hắn đang đi qua.
Nguyễn Hữu Liêm viết tiếp:
"Ngày thứ ba của Đại hội, ở cuối phần bế mạc, tôi cùng đứng dậy chào cờ. Bài “Tiến quân ca” được vang cao trong cả hội trường. Lạ thật.. Tôi chưa hề từng nghe Quốc ca Việt Nam (này) trong khung cảnh thể thức như thế. Từ ấu thơ đến bây giờ, tôi từng hát Quốc ca của miền Nam, trước năm 1963 thì cùng với bài hát buồn cười “Suy tôn Ngô Tổng thống.” Ba mươi bốn năm qua là Quốc ca Hoa Kỳ xa lạ, Star Spangled Banner. Nay thì tôi lại nghe và chào Quốc ca Việt Nam và lá cờ đỏ sao vàng. Con người là con vật của biểu tượng. Cờ in máu chiến thắng mang hồn nước. Tôi cảm nhận được một dòng điện chạy từ đáy lưng theo xương sống lên trên cổ trên đầu như là khoảnh khắc thức dậy và chuyển mình của năng lực Kundalini. Tôi nhìn lên phía trước, khi vừa hết bài Quốc ca, mấy chục cô và bà đại biểu từ Pháp đang chạy ùa lên sân khấu, vỗ tay đồng ca bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”. Tôi nhìn qua các thân hữu Việt kiều từ Mỹ, và ngạc nhiên khi thấy hầu hết – kể cả những người mà tôi không ngờ – đang vỗ tay hào hứng la to, Việt Nam! Hồ Chí Minh! Cả hội trường, và tôi, cùng hân hoan trong tất cả (vẫn là) cái hồn nhiên mà dân tộc ta đã bước vào từ hồi thế kỷ trước."
Hắn vừa viết xong là: "Từ ấu thơ đến bây giờ, tôi từng hát Quốc ca của miền Nam, trước năm 1963 thì cùng với bài hát buồn cười “Suy tôn Ngô Tổng thống" . Hắn buồn cười khi hát bài “Suy tôn Ngô Tổng thống" nhưng hắn lại hồ hỡi khi hát bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng” Cả hai bài đều ca tụng lãnh tụ như nhau nhưng Nguyễn Hữu Liêm "buồn cười" bài “Suy tôn Ngô Tổng thống" nhưng hồ hởi ca tụng Cụ Hồ . Hắn tưởng là đưa triết học vào bài viết thì người đọc sẽ bỏ qua cái ấu trỉ của hắn không để ý hắn là một con chó vừa ỉa xong là quay lại liếm vào đống cứt mình.
Tôi nhiều lần cũng đọc bài của Nguyễn Hữu Liêm trên báo danchimviet. com nhưng lần nầy lại thấy hắn biến thành một con chó săn biết vẩy đuôi ca ngợi chủ của hắn là những tên đồ tể khát máu CSVN. Đoạn kết hắn thú tội:
"Xin chân thành cảm ơn tất cả. Ôi hỡi quê hương Việt Nam. Lần này, tôi đã thực sự trở về!"
Thực sự hắn đã trở về với bầy chó sói mà hắn đã xa cách. Đúng là châu về hiệp phố. Xin chúc mừng cho hắn đã tìm được đồng loại .
Thu Hiền (Hà Nội) (ngưng trích)
Đọc bài viết trên, tôi thấy không cần thiết nói thêm gì nữa về Nguyễn Hữu Liêm. Cứ theo “tam đoạn luận” thì Trần Văn Ân không khác gì Nguyễn Hữu Liêm cả.
Tôi không chống đối gì những người Việt hải ngoại về Việt Nam, tuy nhiên tôi khinh tởm bất cứ kẻ nào vênh váo và huyênh hoang “áo gấm về làng” một cách vô ý thức. Trần Văn Ân về Việt Nam vì có con trai làm ăn lớn lao với cộng sản thì cũng là cái chuyện bình thường thôi. Nhưng cái giọng điệu “hồ hởi” khoe khoang về Việt Nam mỗi năm của y quả là một sự trơ trẻn, lố bịch, dị hợm và vô liêm sỉ. Một cựu trung tá với chức vụ cao cấp là phát ngôn nhân của Bộ Quốc Phòng Việt Nam Cộng Hòa, mà không biết nhục khi phải cúi lạy kẻ thù khi về nước, thế thì có gì đáng hãnh diện mà khoe khoang? Mới ngày nào chạy “tóe khói” để xin tỵ nạn, thề thốt đủ điều, thế mà bây giờ chỉ vì chút danh ảo hay chút lợi lộc nhỏ nhoi lại quay 180 độ bán rẻ lương tâm, phản bội lại lý tưởng. Đồ vô liêm sỉ.
Trần Văn Ân cho rằng kết hợp, đóng góp “chất xám” cho Việt Nam là cần thiết và tốt, thế thì với cái danh hiệu “giáo sư”, tại sao Trần Văn Ân không ở luôn bên đó mà đóng góp, xây dựng. Thật là một thằng hèn, chỉ biết nói dốc bằng cái lỗ miệng mà thôi. Việt Nam thay đổi mới, may mắn quá, sao không ở bên đó mà hưởng cái may mắn? Quả thật chỉ biết sủa vớ vẩn mà thôi.
Trần Văn Ân quả là thằng hề ngu xuẩn, không đủ khả năng đóng trọn vai trò mà Bác và Đảng giao phó. Việt Nam làm gì có cái chuyện kinh tế cứ mỗi năm tăng trưởng 10% mà lại đi nổ sảng. Tại Diễn Đàn Kinh Tế Thế Giới (WEF) năm 2010 kỳ này tại Davos, Nguyễn Tấn Dũng cũng phải ú ớ về cái lượng đầu tư trực tiếp nước ngoài (FDI) của năm 2009 giảm xuống hơn 30% so với năm 2008. Trong khi đô la của Mỹ bị tụt giá trên thế giới, thế mà tại Việt Nam lại tăng từ 15 ngàn lên tới gần 20 ngàn đồng Việt Nam mới đổi được một đô la Mỹ. Thế mà Trần Văn Ân lại sủa bậy. Trần Văn Ân cần phải cập nhật tin tức và ôn bài vở cho cẩn thận kẻo lòi cái ngu của mình ra. Việt Nam Cộng Hòa mất nước cũng tại vì trước kia xử dụng cái đám ngu và vô liêm sỉ như Trần Văn Ân, mà bây giờ Bắc Bộ Phủ dùng lại cái loại ngu này thì chắc cái ngày tàn của Cộng Sản Việt Nam cũng sắp kề.
Trần Văn Ân lại nhai cái luận điệu cũ mềm “hãy về Việt Nam để chứng kiến tận mắt”, cái điệp khúc mà tất cả chóp bu cộng sản đều sủa giống nhau. Cần gì phải về Việt Nam mới thấy hàng ngàn công an đánh người, giật sập Thánh Giá Đồng Chiêm. Cần gì về Việt Nam mới thấy cộng sản dùng luật rừng rú để bóp miệng Linh mục Nguyễn Văn Lý, quản thúc các nhà lãnh đạo tôn giáo, hoặc giam cầm những nhà đấu tranh dân chủ, hay đánh đập dân oan, và trù dập những người ái quốc đòi bảo vệ Hoàng Sa, Trường Sa một cách tàn nhẫn, phi lý, bất công. Cần gì về Việt Nam để thấy xì ke, ma túy, đĩ điếm, ăn mày, tham nhũng, thối nát tràn lan khắp mọi nơi. Trong thời đại internet toàn cầu này thì cần gì phải đi đâu, mà chỉ cần có sự quan tâm thì cái gì chúng ta không biết. Người quốc nội chưa chắc biết rõ những gì xảy ra trong nước bằng người hải ngoại vì trong nước bưng bít thông tin một chiều, dân chúng thiếu phương tiện, máy móc thì làm sao biết được cái gì ngoài mấy bửa ăn chưa chắc là có đủ.
Trần Văn Ân chớ có lếu láo và hỗn xược nói xỏ xiên và xúc phạm đến những người không muốn về Việt Nam làm thân khuyển mã như Trần Văn Ân. Không ngờ một cựu trung tá, một phát ngôn nhân Bộ Quốc Phòng mà đầu óc thiển cận và ngu muội đến thế. Cần gì phải lên hỏa tinh mới biết trên đó không có sự sống, cần gì rờ vô lửa mới biết nó nóng, cần gì rờ vô điện mới biết bị giựt, cần gì đi Tây Bá Lợi Á mới biết nó lạnh, cần gì sống với cộng sản mới biết nó tàn ác, phi nhân. Chỉ có bọn vô liêm sỉ và ngu xuẩn như Trần Văn Ân mới bị “lú” mà thôi.
Bây giờ đến chuyện tên Việt gian Trần Văn Chi, hiện là phó Tổng giám đốc nhật báo Việt Herald tiếp tay với Lữ Giang và Trần Văn Ân nhục mạ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa trên các hệ thống truyền thông, báo chí. Bằng chứng là trong chương trình “Gặp Gỡ Báo Chí” trên đài truyền hình băng tầng 18.7 VAN-TV do Bruce Trần làm chủ, ngày 8 tháng 12 năm 2009, ba tên này đã thay phiên nhau “đấu tố” và nhục mạ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa theo đúng kế hoạch của cộng sản. Khi Trần Văn Chi mớm câu hỏi nhận xét ra sao về chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, thì Trần Văn Ân trả lời như sau:
“Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa của mình hoàn toàn dựa vào Mỹ 100%, và khi Mỹ bảo là tôi bỏ các ông, hết nghĩa là hết, cái đó là cái point. Ngược lại thì bên chính quyền Việt Nam bây giờ thì họ dựa vào cái nội tại họ nhiều lắm, chứ mình thì không có cái đó.” (…)
“Tại làm sao mà Mỹ lại muốn dùng những cựu quân nhân hay những người quân nhân, bởi vì thường thường những người quân nhân là những người không có kiến thức đủ về chính trị và kinh tế, và giáo dục vân vân. Thì như thế cho nên rằng dùng những người quân nhân thì nó dễ điều động hơn, dễ control hơn. Dù rằng mình đồng ý hay không đồng ý với ông Diệm, cũng công nhận giữ được thể thống quốc gia. Thế nhưng khi những cái quan trọng nó mất rồi thì một số tướng lên thì cái đầu tiên nó không có kỷ cương quốc gia nữa. Mạnh ông nào thì chiếm lấy cái ảnh hưởng của mình. Thành ra cái chuyện dùng cái chữ không có được đẹp là sau ông Diệm rồi, đến lúc nó là cả cái chuyện bát nháo. Khi mà mỗi ông tướng được lên, ông Khánh mang một mớ tướng lãnh đàn em lên, thế rồi ông Thiệu mang một số, thế rồi ông Khiêm lên, cứ mỗi ông có một cái phần của mình trong đó. Chính ra là sau khi ông Diệm bị lật đổ thì Việt Nam trở thành tình trạng hổn loạn, hổn quân hổn quan. Và đặc biệt cái thời gian mà tệ nhất là nếu quý vị ở Sài Gòn, thời gian mà có 5, 6 ông Cò của mình, nó cứ loạn lên ở Sài Gòn, họ chỉ có đi chơi thôi không à. Thành ra cái kỷ cương càng ngày nó càng mất. Cái đó là cái nhận định của tôi.” (ngưng trích)
Trần Văn Ân quả thật là một tên vô lại, ăn cháo đái bát, vong ân bạc nghĩa, qua cầu rút ván. Chính phủ nào cho Trần Văn Ân bổng lộc, làm được cái chức béo bở như vậy? Tại sao Trần Văn Ân thấy mấy ông tướng hay chính phủ Việt Nam Cộng Hòa bê bối như vậy mà Trần Văn Ân không từ chức mà lại giữ cái vai trò lớn lao là chức phát ngôn nhân Bộ Quốc Phòng suốt mấy năm trời? Tại sao lúc đó Trần Văn Ân không lên tiếng chỉ trích hay phản đối? Quả thật là một thằng hèn hạ và khiếp nhược. Quốc gia nào, chính phủ nào, tập thể tướng tá, quân nhân nào mà không có người tốt kẻ xấu, thế mà bọn này lại đi “quơ đủa cả nắm”, chờ cho đến giờ này, đúng thời điểm Bắc Bộ Phủ “bật đèn xanh” thì Trần Văn Chi, Lữ Giang và Trần Văn Ân bắt đầu ra mặt nhục mạ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Mục đích để làm gì?
Tôi không phải là cựu Quân Cán Chính của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, nhưng tôi thấy hành động lố lăng và mất dạy của 3 tên vô lại này khiến tôi phẫn nộ và tức giận vô cùng. Ngạn ngữ Á-rập cho rằng: “Một con chó trung tín còn giá trị hơn một kẻ vong ân,” và Le Talmud cảnh cáo: “Đừng vứt đá xuống dòng suối mà anh đã uống nước.” Bọn này quả thật không xứng đáng làm con chó, chớ nói chi đến việc làm con người. Trong khi những người Việt tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại đang dồn mọi nỗ lực để hỗ trợ cho công cuộc đấu tranh đòi tự do dân chủ cho đồng bào quốc nội hiện tại đang bị bạo quyền cộng sản áp bức thô bạo, thì trái lại bọn vô liêm sỉ này lại bươi móc quá khứ để nhục mạ, phỉ báng và dè bỉu. Trần Văn Chi, Lữ Giang, Trần Văn Ân quả thật là một lũ khốn kiếp vô luân.
Trần Văn Ân còn tạo sự chia rẽ giữa quân đội và cảnh sát khi y lên án và nhục mạ rằng “5, 6 ông Cò của mình, nó cứ loạn lên ở Sài Gòn, họ chỉ có đi chơi thôi không à. Thành ra cái kỷ cương càng ngày nó càng mất.” Tôi tin là những người Cảnh Sát Quốc Gia sẽ có thái độ thích đáng với lời phát biểu mất dạy và hổn láo của Trần Văn Ân khi đi xúc phạm đến tập thể Cảnh Sát Quốc Gia.
Trần Văn Ân có biết ông Nguyễn Thừa Du, từng giữ chức vụ trung tá, tiểu đoàn trưởng Biệt Động Quân trước khi trở thành ông “Cò Du” không? Thế mà tại sao Trần Văn Ân lại dám xúc phạm đến tư cách và tinh thần chiến đấu của những ông Cò này? Trần Văn Ân hãy chuẩn bị mà trả lời và đối phó với sự phẫn nộ từ các chiến hữu và thân nhân của các ông Cò này trong một thời gian không xa đâu. Trần Văn Ân có đạo đức và có khả năng chiến đấu anh dũng bằng các ông Cò này không?
Tôi lấy làm thắc mắc là báo Việt Herald hiện nay có 3 người là Trần Văn Chi, phó Tổng giám đốc, Lữ Giang và Trần Văn Ân đều là “biên tập viên” chính thức của báo Việt Herald lại cùng nhau nhục mạ, phỉ báng các vị lãnh đạo và chính phủ Việt Nam Cộng Hòa. Có phải chăng báo Việt Herald cùng với báo Người Việt đang thi hành Nghị Quyết 36 của Cộng Sản Việt Nam?
Tôi cũng muốn tìm hiểu lý do là tại sao Trần Văn Ân là người thân cộng và về Việt Nam thường xuyên như vậy mà lại đến tham dự và gia nhập vào Ban Lãnh Đạo của Ủy Ban Phối Hợp Đấu Tranh Chống Cộng Sản và Tay Sai do ông cựu Thứ trưởng Giáo Dục Nguyễn Thanh Liêm và cựu Dân biểu Bùi Văn Nhân tức nhà báo Vi Anh cùng các nhân sĩ đứng ra thành lập vào ngày 10 tháng 10 năm 2009 tại Little Saigon, rồi mấy ngày sau lại xin rút lui? Có phải Trần Văn Ân muốn làm “gián điệp” đến theo dõi tình hình đấu tranh của cộng đồng để báo cáo lại với Bắc Bộ Phủ hay không?
Tôi xin ngừng viết tại đây vì tôi quá khó chịu về cái hành động lố lăng của Trần Văn Ân và tập đoàn khi coi thường “sức mạnh cộng đồng.” Mục đích bài viết này là để cảnh báo cùng cộng đồng tỵ nạn biết về hành động phản trắc của tên “gián điệp Trần Văn Ân”. Tôi nghĩ là hai Ban Đại Diện Cộng Đồng của Bác sĩ Nguyễn Xuân Vinh và của ông Đốc sự Nguyễn Tấn Lạc, và 81 hội đoàn từng ký tên yêu cầu Hội Đồng Liên Tôn đứng ra tổ chức bầu cử Ban Đại Diện Cộng Đồng Nam Cali để lo đại sự, thì trước hết quý vị và Hội Đồng Liên Tôn nên giải quyết mấy cái “tiểu sự” trước mắt cái đã. Trước khi nói đến chuyện đội đá vá trời, trước khi muốn giải thể đảng cộng sản và giật sập Bắc Bộ Phủ bên kia Thái Bình Dương cách xa cả mười mấy ngàn dặm, thì quý vị nên trừng trị nhật báo Người Việt nhục mạ lá cờ Vàng ba sọc đỏ trong chậu rửa chân, hỏi tội Đỗ Ngọc Yến đi đêm với Nguyễn Tấn Dũng, phản đối báo Việt Herald đăng bài “Kẻ phản bội” của Lữ Giang nhục mạ cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và cũng là cố Tổng Tư Lệnh Tối Cao Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa là một tên “ác ôn côn đồ”, và mới đây nhất là tên Trần Văn Ân, một cựu sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa lại đi ca tụng và tuyên truyền cho cộng sản ngay tại thủ đô tỵ nạn Little Saigon. Hãy làm những cái nhỏ trước khi bàn đến cái lớn lao. Hành động lúc nào cũng tốt và thực tế hơn là nói.
Ngô Kỷ
No comments:
Post a Comment