Tuesday, December 15, 2009

Tiếng gáy con chim mồi tội nghiệp! - Nguyễn Thanh Ty

Nguyễn Thanh Ty

Sau 3 ngày cái gọi là “Đại hội Dziệt kiều iêu nước” quần tam, tụ ngũ ở Hà Nội, các “Đại biểu” (không do ai biểu sất) của 101 nước trên thế giới, cả đực lẫn cái vui mừng ôm chầm lấy nhau, “thung thướng” hát vang “Mặt đất bao la, anh em ta về, gặp nhau, mừng như bão táp!” (mừng hay khóc thét lên như dân miền Trung bị bão lụt hiện nay? rõ là chữ với nghĩa của hắc phù thủy) do Bắc Bộ phủ dàn dựng và chỉ đạo trong “Tam thập lục kế” tức Nghị quyết Sữa ong Chúa số 36 của đảng ta, đám “Đại biểu iêu nước” âm thầm, lặng lẽ, hân hoan ngậm cái củ sướng của Bác Hồ trong miệng, về lại nơi đã “ngu ngốc” mở rộng lòng nhân đạo cứu vớt, chứa chấp và nuôi dưỡng mình, (những bứu độc ung thư tai họa của xã hội = ăn cơm nhà thờ ma giặc cướp) tiếp tục làm kiếp tầm gởi, ăn nhờ ở đậu để kiếm chút “bơ thừa sữa cặn”… cho đến cuối đời.

Trong số 900 “khúc ruột ngàn dặm” làm Dziệt kiều “đi” Việt Nam, chịu khó ngồi đồng suốt ba ngày, kiên nhẫn vễnh tai nghe các “lãnh đạo anh minh đảng ta” nói ngọng những điều rất ba xàm, tiếu lâm là cốt chỉ để được đãi đằng ăn uống, đi tham quan, ngắm xác khô Bác … tất cả đều “free”. Nhất là được “đặc ân” ban phát của những tên công an, những con mụ tiếp viên hàng không, vén môi cười với mình (rất giả tạo và đầy kịch tính) cũng đủ thoả mãn tự ái của những con đượi, thằng người có đuôi, tự cho mình là “trí thức” có tâm địa phản phúc, luôn mang mặc cảm tội lỗi trốn chạy ra hải ngoại, được vuốt ve. Rồi ai nấy đều nín khe, câm như hến trong sự sướng khoái, người ngậm hột thị, kẻ ngậm tăm, “về” lại quê người bên kia nửa trái đất, chỉ trừ hai con dã nhân. Hai con dã nhân mới chuyển hóa thành người này đã không kềm chế được nỗi sướng khoái “từ đáy lưng chạy theo xương sống lên cổ” cứ rần rật, nhảy chồm chồm trong bụng, nên phải gáy lên cúc cù cu từng hồi như con chim mồi trong cái bẫy sập treo trong bụi rậm để tự sướng.

Đó là 2 con cu Nguyễn Hữu Liêm, Dziệt kiều Mỹ và Trần Thanh Vân, Dziệt kiều Pháp.

Con cu mồi GSTS Trần Thanh Vân đang nhắm tịt hai mắt lại và nghễnh cổ thật cao giống hệt con gà trống trong truyện ngụ ngôn “Con gà trống và con cáo” để gáy. Tiếng gáy được chuyển âm thành tiếng người như sau:

“Tôi khẳng định rằng, người Việt Nam ở nước ngoài rất muốn trở về Việt Nam để làm việc. Tôi nói thật, người Việt mình ở nước ngoài như Mỹ, Pháp cũng khổ lắm, đi làm việc cả ngày khi về phải nấu ăn, rửa chén bát, làm hết mọi việc trong nhà. Tôi thấy sống ở Việt Nam rất hấp dẫn và sung sướng hơn nhiều ở nước ngoài. Các GS được xã hội rất tôn trọng, sinh viên kính phục, ở nước ngoài không được như thế”

Tiếng gáy của GSTS Vân vừa cất lên đã làm cho người Việt hải ngoại ôm bụng cười ngất. Họ cười rằng ông này học nhiều quá hóa khùng, ăn nói ngô nghê như đứa mát giây, không trúng trật vào đâu cả. Mặc dầu tuổi tác của ông cũng đã lên hàng cụ mà nói năng y như thằng cu. Họ không cho rằng ông ngu dại, trái lại ông khôn bỏ mẹ, theo cách ông nghĩ. Ông chỉ uốn ba tất lưỡi đi một đường lòn nâng bi, để trả ơn tụi Việt cộng đã chiêu đãi vợ chồng ông ăn uống, chơi bời ba ngày đêm phè phỡn, được hoàn toàn miễn phí mà ở Pháp mấy chục năm nay chẳng có con chó, thằng chó nào đãi ông được một bữa dù là bữa cơm xoàng. Thế là huề, khỏi có nhục. Miếng thịt là miếng nhục. Chắc lúc đang nhai thịt (chó) ở nhà hàng Mỹ Đình ông cũng đã nghĩ như thế.

Ông bảo với tụi Việt cộng khi phỏng vấn ông rằng người Việt Nam ở nước ngoài rất muốn về Việt Nam để “sướng”, nhưng riêng cá nhân ông và gia đình ông thì cứ đưa bản mặt lì ra bám trụ ở cái nước thực dân dài dài để tiếp tục sống cực khổ, để tiếp tục rửa chén bát, để tiếp tục làm việc nhà. Vì ông có quá nhiều trải nghiệm để hiểu thủng ra rằng “Thà ngửi rắm thằng Tây vẫn còn hơn ăn cứt thằng Việt cộng”.

Và đám sinh viên tiếp tục không kính phục cái chức GS của ông.

Cách gáy để “bợ đít” Việt cộng của GS Vân như thế người trong nước gọi là “Nói như bố chó xồm”. Còn ở Pháp, đám sinh viên, học trò của ông, chúng khinh ông là phải, đâu có gì sai trật để ông phàn nàn, ca cẩm?

Học trò mình đã có thái độ không đẹp như vậy thì làm sao đòi xã hội coi trọng cho được?

Mong ông cứ hàng năm, đôi ba lần càng tốt, mang cái mác GS về Việt Nam để nhờ Việt cộng nó đánh bóng, sơn màu dùm cho, như chúng đã đối xử với mấy GSTS trong cái Viện IDS vừa bị bức tử ấy. Lúc đó cứ tha hồ mà sướng!

Tiếng gáy của con cu mồi GS Thần Thanh Vân bên Pháp quá ẹ như thế còn tiếng gáy của nhà trí thức LSTS Nguyễn Hữu Liêm bên Mỹ chuyên xực “hotdog” thì sao?

Đọc được trên diễn đàn điện tử Talawas, lúc 6.02 phút chiều ngày 27/11/09, tức 3 ngày sau bài tự bạch được đăng, đã có đến 60 phản hồi. Trong đó có hơn 58 rưỡi ý kiến xát muối ớt và chừng “1 ý kiến rưỡi” xoa đường lên con cu mồi tên Hữu Liêm mà lại rất vô liêm sĩ.

Sở dĩ nói “1 ý kiến rưỡi” là vì có một ý đột xuất bênh vực tiếng gáy của con cu mồi Liêm cho rằng cái sự gáy ấy là “hy sinh mình để tìm tri kỷ” giữa chốn Ba Đình, giống như gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân vậy. Và tiếp đó, 1 ký kiến rất ầu ơ ví dầu, ba phải rằng “tui” cũng giơ cùi chỏ ủng hộ ý trên “coi cái sự hy sinh mình bị chửi bới” cũng có phần hữu lý”.

Số phản hồi còn lại, đa phần rất “nóng”, xát muối rất mặn, rất gay gắt. Một số thì cười cợt sự “nâng bi Bác, Đảng” quá lộ liễu, ấu trĩ của vị luật sư ế khách mà hám danh này.

Có người cho rằng anh ta bị chứng Sadistic Psychopath (Bạo dâm tâm lý). Người bị chứng này phải làm sao để người khác dày vò thân thể đau đớn hay để người khác nhục mạ, mắng nhiếc thì mới khoái, mới đã. Ý kiến này kết luận: Bà con đã xúm nhau làm cho NHL “bị sướng” free. Đó là điều không công bằng.

Có ý kiến khác cho rằng NHL đã xạo với Việt cộng, xạo ngay với bản thân mình, gia đình mình và xạo với nước Mỹ. Bởi nếu ông nói thật thì ông ta đã đổi lại quốc tịch Việt Nam và dẫn vợ con về Quảng Trị, quê hương chùm khế ngọt của ông, để “lao động vinh quang” bảo vệ chế độ rồi. Và ngày ngày tha hồ mà ca cải lương hồ quảng câu “Việt Nam Hồ Chí Minh” cho cái sự sướng khoái chạy thoải mái từ dưới đốt xương cụt cuối cùng lên tận cái đầu bã đậu.

Có người lại lạc quan hy vọng sau cái Đại hội này ông Liêm sẽ ẵm được cái chức Uỷ viên Trung ương Ban Vận động đón tiếp Vịt Cừu “Hồi chánh” về với cộng sản “Hà Lội”. Và cũng đã sẵn sàng “Lá chuối với bao muối” để đưa tiễn ông về với vẹm khi ông thông báo cho biết ngày vinh quang ấy.

Có người cùng xứ Quảng Trị với ông phải xấu hổ, mắc cỡ kêu lên rằng: … “nhắc tới Triệu Phong khi viết về tiến sĩ/luật sư/triết gia/doanh nhân/ Việt kiều họ Nguyễn mần tui thấy ôốc dôộc quá ôông/mụ ơi! Tui cũng là dân Triệu Phong đây!”

Lại một lời “khen” khác dành cho ông Hữu Liêm: “Dẫu sao, ông cũng đáng được ngợi khen là đã và đang làm những việc mà người khác không dám mó tay vào vì sợ “hủi”.

Còn nhiều sĩ vả khác nữa, nhưng nói chung người Việt hải ngoại bản chất vốn hiền lành, vẫn còn cái lòng nhân đàn bà, đánh chó không nỡ thẳng hết tay. Nhưng người trong nước, sống trực tiếp, chịu đựng sự dối trá, bịp lừa, gianh manh của vẹm suốt hơn nửa thế kỷ thì sự phẩn uất, căm hờn chế độ đã dồn nén đến tận cùng, biến thành một quả bom chực bùng nổ bất cứ lúc nào khi có lửa bén vào. Bài viết “Một nỗi bình an”, tiếng gáy của con cu mồi Nguyễn Hữu Liêm, đã đúng lúc như một tia lửa điện, trong một tích tắc đã đốt nhanh khối thuốc nổ của quả bom để gây thành tiếng nổ lớn: “Nguyễn hữu Liêm: Một con chó liếm máu đồng loại không đắng miệng”. Một độc giả trong nước đã trút sự uất hận của mình trong bài viết dài để phỉ nhổ tệ mạt nhà trí thức Nguyễn Hữu Liêm với cái tít đầy sự căm ghét và ghê tởm như vậy.

Thật ra, tất cả mọi người, trong và ngoài nước đều bị rơi vào cái bẫy của Cộng sản bày ra, đã vô tình tích cực góp sức không công cho Bắc Bộ phủ trong việc thăm dò phản ứng của dư luận “nóng” hay “nguội” đến mức độ nào, tỏ thái độ với “Vịt cừu yêu nước” ra sao sau cái kế ly gián vừa thi hành xong, để có hướng rõ rệt hoạch định những bước kế tiếp của Nghị quyết Sữa ong Chúa số 36 cho phù hợp và kết quả chắc chắn hơn trong tương lai.

Vậy Luật sư Nguyễn Hữu Liêm là “quái nhân” nào mà lại được thiên hạ, cả trong lẫn ngoài nước chiếu cố “thăm hỏi” tận tình vậy?

Có lẽ chỉ một vài người ở xa hoặc ít quan tâm đến chuyện cộng đồng nên không biết “dương vật” này là ai, chứ bất cứ ai ở Mỹ, nhất là Nam và Bắc Cali đều rành sáu câu về y ta. Rành, không phải y ta là luật sư nổi tiếng với những vụ án lớn chốn pháp đình, hay giúp ích cho đồng hương nghèo trong việc liên quan đến tòa án hoặc có tâm huyết trong công cuộc tranh đấu tự do, nhân quyền cho đồng bào ở quê nhà, mà vì y ta quá bất tài lại hám danh, thích chơi nổi, nói bậy, viết bạ bị thiên hạ chửi bới, sĩ mạ. Giống mấy thằng, mấy con họa sĩ trẻ ranh hỷ mũi chưa sạch, cũng muốn nổi danh tắt nên chơi ngông bằng cách vẻ tranh mang ý nghĩa phản bội lý tưởng tự do, xúc phạm lá cờ vàng thiêng liêng để khiêu khích cộng đồng người Việt tị nạn, để bị chống đối rầm rộ, mục đích chỉ để tên và mặt (mẹt) mình được đưa lên báo. Mặc kệ cho cha mẹ, ông bà những kẻ đã trốn chạy cộng sản và cưu mang mình sang bến bờ tự do, bị sĩ nhục lây. Miễn sao được lên mặt báo, lên Tivi, được thiên hạ biết đến là sướng rồi, là đạt được sự mong muốn trong đời rồi. Vinh hay nhục: “hu ke”.

Luật sư Hữu Liêm hành nghề thầy cãi, treo bảng hiệu mấy năm mà việc làm ăn quá ế độ, chẳng có ma nào thuê mướn y ta giúp việc, văn phòng luật sư vắng thân chủ như nhà thổ vắng khách làng chơi lúc có chiến dịch bài trừ mãi dâm bố ráp. Y ta bèn xoay qua tập tành viết lách để đăng báo, hy vọng thiên hạ sẽ chú ý đến mình.

Nhưng với cái tật hám danh, thích chơi nổi, lại cố làm dáng trí thức, bài viết nào cũng y như rằng, phải cố gài vô cho được vài câu của ông Tây này nói rằng thế này, bà Đầm kia đã phán thế nọ, để chứng tỏ ta đây học cao hiểu rộng, triết lý đầy mình. Mặc dù nhiều lúc sự o ép nhồi nhét ấy vô bổ. Chỉ là sự phô trương kiến thức cóp nhặt để loè những kẻ “ni a, ni b” cho vui.

Từ bài viết lần đầu “Cái âm điệu tủi thân bi đát” nhục mạ người Việt tị nạn cho đến bài “Một nỗi bình an” mới đây, ca ngợi bọn cộng phỉ Ba Đình, đều bị thiên hạ lôi lên “cẩu đầu trảm” sĩ vả thậm tệ.

Từ lúc bỏ nghề thầy cãi, xoay qua viết văn, qua nhiều bài viết phổ biến trên báo giấy, báo điện tử, người đọc nhận ra ngay chủ đích và tham vọng của y ta rất rõ. Y, một mặt tung hê Việt cộng, một mặt chê bai, dè biểu, đánh phá cộng đồng người Việt hải ngoại với hy vọng Việt cộng biết đến công lao khuyển mã của mình đã cúc cung bợ đít, bưng bô mà bố thí cho một chức nhỏ nào đó trong các tòa Đại sứ hay Lãnh sự quán của chúng ở Mỹ.

Đấy, người Việt tị nạn đã rành sáu câu về hắn như thế và thừa biết hắn là loại người nào rồi. Nhất là cư dân ở San Jose thì đã quá nhẵn mặt.

Nhưng thật tội nghiệp cho hắn. Cái ngữ như hắn, cái thứ phản Trụ đầu Châu, sớm đánh tối đầu, thì bọn Thào Tháo Việt cộng là chúa đa nghi đời nào tin tưởng, chỉ lợi dung hắn vào những việc vặt khi cần đến, chứ hắn làm gì đủ tư cách và “chất lượng” bọn vẹm kết nạp vào đảng để trọng dụng.

Hắn cố khoèo bằng được triết gia Trần Đức Thảo ra trong bài viết, cũng chỉ cốt để làm dáng ta đây cũng “triết ra” như ai, chứ so với Trần Đức Thảo, giống như cây cổ thụ với loài cỏ cú. Nhưng hắn vẫn không mở to được con mắt để học bài học phủ phàng, đắng cay của triết gia này bị Hồ Chí Minh ganh ghét tài năng mà đọa đày hết một đời người trong khốn khổ,đói nghèo.

Vì chưa có ngày nào sống chung nếm mùi cộng sản, lại thêm bản chất hám danh, hám lợi, hắn nào có biết được điều đó. Thương thay!

Vì vậy, sau cái “Đại hội Dziệt kiều”, hắn được chỉ thị của đảng ta là về Mỹ phải diễn ngay kịch bản con cu mồi, một con cu mồi khờ khạo, ngờ nghệch, ấm ớ hội tề, ngữa cổ gáy to lên, càng to càng tốt, để cho thiên hạ điếc tai, ngứa mắt, nổi giận chửi toáng lên, Bộ Chính trị ở Hà Nội sẽ theo dõi căn cứ vào phản ứng của người Việt hải ngoại mà “viết toa, bốc thuốc” cho đúng thuốc, đúng liều lượng để trị cái bệnh no hơi, chướng bụng của cái Nghị quyết 36 đẻ ra hơn 5 năm nay mà cứ đau ốm khẳng kheo, quẹo quặt, không nên cơm cháo gì.

Cho nên, làm con cu mồi gáy ngốc nghếch lần này, Nguyễn Hữu Liêm đã diễn xuất đúng nghề của chàng và cũng đúng mưu sâu của đảng. Đảng đã đặt cái nhiệt kế Hữu Liêm giữa cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản rất đúng chỗ để đo lường chính xác nhiệt độ lên xuống của sự phẩn nộ phản kích.

Ta hãy xem diễn viên, nhà trí thức/ luật sư/ tiến sĩ Nguyễn Hữu Liêm, đóng vai trò ngớ ngẫn, vừa diễu hài vừa chọc giận thiên hạ trên sân khấu Huê Kỳ dưới sự chỉ đạo của Bắc Bộ phủ, đang múa may trên sân khấu.

Bài viết dài năm trang giấy, bỏ đi bốn trang đầy những đoạn lòng thòng, nhăng cuội, tầm xàm của ông Tây, bà Đầm mà tiến sĩ Hữu Liêm cố làm dáng trí thức, mang vô để triết lý ba xu theo thói quen, che đậy cho sự trở cờ trơ trẽn của mình, người đọc thấy thật rối rắm, chẳng hiểu y ta muốn nói cái gì. Những dòng còn lại gom thành một trang, mới thực sự phơi bày ra cái hậu ý nâng bi Việt cộng của ông trí thức Hữu Liêm, y đã hạ mình ca ngợi chế độ phi nhân một cách rất ngô nghê và rất vô liêm sỉ.

Ngay cái nhan đề bưng bô Ba Đình, anh hề này cũng đã thọt cù lét thiên hạ lỡ nách rồi: “Nơi giữa Đại hội Việt Kiều: Một nỗi bình an”.

Tiếng Việt không ai nói “nỗi bình an” cả. Người ta nói “Nỗi lo sợ và sự bình an”. Chỉ có ông tiến sĩ học cao, triết rộng mới nói như thế để vờ làm con cu mồi ngớ ngẫn, ngu ngốc mà thôi. Tiếp theo, văn hay chẳng lo đọc dài, vừa mở đầu bài đã biết văn hay, câu trên ông “bá ngọ” câu dưới ngay: “Trưa ngày 30 tháng 4, 1975, đeo đu đưa trên chân đáp của chiếc trực thăng cuối cùng rời phi trường Cần Thơ, trên vai vẫn đeo súng (?) và vai kia mang túi xách, tôi đã thoát đi trong tiếng la hét hoảng sợ và cuồng nộ, bắn giết của đoàn quân đang tan vỡ … Những ngày còn ở trong nước thì vẫn nghĩ đến chuyện công an “mời lên làm việc”. Tôi đã như là một đứa con ghẻ trên chính quê hương mình”.

Một Hữu Liêm đã thoát đi rồi thì Hữu Liêm nào còn ở trong nước?

Bằng giọng điệu nâng bi rất ngây ngô để diễn tả sự sung sướng của mình khi được đảng xoa đầu, vuốt tóc, một “Dziệt kiều yêu nước, yêu đảng hết lòng”, Liêm khoe:

“Trong hai mươi năm qua, tôi đã bao nhiêu lần về lại Việt Nam. Lần nào bước vào phi trường Tân Sơn Nhất, tôi cũng vẫn luôn mang một nỗi sợ thầm kín. Không biết lần này mình có bị trục xuất hay không? Nhưng lần này, tôi về lại quê nhà với một tâm trạng khác. Tôi được chính thức mời trở lại Việt Nam”.

Té ra ra thế! Lần này Hữu Liêm được đảng đặt biệt ưu ái ban thí cho một “miễn tử kim bài” nên tâm trạng y ta rất “hồ hởi phấn khởi”, nhìn đâu cũng thấy một màu đỏ. Nhìn mấy tên công an mặt luôn lạnh như tiền, khi trước đã sợ thót dế lên cổ rồi, bây giờ nó lại “thân mật, vui vẻ, chào tôi nghiêm chỉnh với nụ cười (lạ và hiếm có). Nhìn mấy con tiếp viên hàng không Việt Nam hôm nay, chúng cũng “cố gắng (vén môi) lên cười trong nỗi bực mình thể hiện qua (cách nhíu) lông mày”. Có lẽ lúc ấy, trong bụng cảm thấy sướng rên lên, sướng đê mê được đảng vuốt ve, o bế, thế nào hắn ta cũng nhẩm trong miệng mấy câu vọng cổ í a, í à cho thỏa.

Quả đúng như thế! Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Hữu Liêm “được gặp nhiều anh chị em, có người tôi từng quen biết, có người không. Những khuôn mặt tươi vui, bắt tay nhau, cùng hát vang bài của chàng Sơn thuở nọ: ‘Mặt đất bao la, anh em ta về, gặp nhau, mừng như bão táp quay cuồng. Trời rộng. Bàn tay ta nắm nối liền một vòng Việt Nam’.Tôi cảm ra rằng mình vui lên như đứa trẻ thơ”.

Hơn hai mươi năm, nhiều lần về Việt Nam, Nguyễn Hữu Liêm luôn mang tâm trạng của một thằng ăn cắp, một thằng ăn trộm hay một tội phạm nên “luôn lo sợ phập phồng trong bụng” giờ đây chỉ cần có một cái vé máy bay free của đảng cho, đã biến một nhà trí thức/luật sư/doanh nhân thành một đứa bé thơ, quay ngược chiều suy nghĩ 180 độ. Quả nhiên đảng ta tài thật. Chỉ cần quẳng một cục xương là có thể biến đổi một con chó đang hung hăng thành ra ngoan ngoãn dễ bảo.

Chỉ cần dàn cảnh – có xe cảnh sát hú còi mở đường – có yến tiệc linh đình, ăn uống ngập mặt – vinh hạnh xếp hàng rồng rắn trước lăng để xem xác chết của Bác – vài lời ve vuốt tâng bốc cửa đảng – một thủ đoạn rất sơ đẳng của Việt cộng thường dùng để chiêu dụ, là ý thức và ý chí của các nhà trí trức hải ngoại sẽ bị tê liệt, toàn thân sẽ rũ riệt vì đuợc cấy thuốc “sướng”, giống như con chuột ngoan ngoãn, riu ríu, co rút toàn thân trước sự thôi miên của con rắn. Để rồi cả đám, cả bọn, trong ngày cuối cùng, bỗng chốc bị lên đồng tập thể, cùng gào lên hát quốc ca: “Cờ máu in chiến thắng mang hồn nước … phanh thây xé xác quân thù …” Rồi sau đó, trong cơn say điên cuồng, mấy chục mụ nạ dòng rững mỡ Dziệt kiều Pháp ùa lên sân khấu, vỗ tay đồng ca “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” và Hữu Liêm y ta hào hứng đến nỗi phải đứng dậy, la to lên “Việt Nam Hồ Chí Minh” mới hả nỗi hân hoan. Trong khi chỉ trước đó vài phút, nhà trí thức Nguyễn Hữu Liêm vẫn còn nhớ lại, lúc ấu thơ từng hát quốc ca của miền Nam, trước năm 1963 cùng với bài hát “Suy tôn Ngô Tổng thống” mà y cho là buồn cười. Rồi sau đó vài phút, y ta lại hân hoan thấy bài “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” như “cái hồn nhiên mà dân tộc đã bước vào từ hồi thế kỷ trước” chứ không buồn cười chút nào. Thật không có sự nịnh bợ nào trâng tráo, trơ trẽn hơn thế nữa để so sánh.

Sau khi hát “Tiến quân ca”, chào lá cờ cỏ sao vàng, bồi thêm một “Bác Hồ trong ngày đại thắng”, nhà trí thức Nguyễn Hữu Liêm bỗng “cảm thấy mình thật sự bình an, không còn sợ tổ quốc, sợ chế độ, sợ công an, sợ cộng sản nữa”.

Thật là thần kỳ! Chỉ cần bố thí một vé máy bay, cho ăn chơi vài bữa miễn phí thì từ một anh trí thức, tiến sĩ Nguyễn Hữu Liêm sợ cộng sản như sợ hủi, hoảng hốt đeo bám vào càng bánh xe máy bay để trốn thoát khỏi cái “địa ngục trần gian” trước kia bỗng chốc thành Dziệt kiều trở giọng yêu chủ nghĩa xã hội, yêu đảng, yêu Bác, yêu cái thiên đường cộng sản chập chờn trước mắt thật dể dàng.

Trong suốt bài viết, không thấy luật sư, tiến sĩ đề cập chữ nào đến 4 mục tiêu quan trọng đại hội đảng đề ra mà toàn là những lời bưng bô, nịnh bợ đảng ta quá sức.

Phương pháp chiêu hồi giới trí thức, doanh nhân hải ngoại về với đảng dễ như thế, rẻ như thế sao lâu nay Bắc Bộ phủ không nghĩ ra và áp dụng sớm vậy cà? Lãng phí thời gian thật!

Trong số 900 nhà trí thức, doanh nhân “mang thân về với triều đình” lần Đại hội này, không biết ngoài hai con cu mồi Trần Thanh Vân và Nguyễn hữu Liêm đã bộc lộ rõ bản chất vô học của mình như trên ra còn có nhà trí thức, doanh nhân nào giống y như vậy nữa không? Chờ xem hồi sau sẽ rõ!

Giờ hãy còn quá sớm để đánh giá và xem lời nói của hai con cu mồi này có đi đôi với việc làm không?

Sẽ có hai trường hợp xảy ra:

1. Hai ngài trí thức Trần Thanh Vân và Nguyễn Hữu Liêm cùng gia đình con cái sẽ trả lại quốc tịch Pháp, Mỹ cho đế quốc tư bản và về Việt Nam xin nhập tịch lại để được dõng dạc nói lên câu “Ôi hỡi quê hương Việt Nam. Lần này, tôi đã thực sự trở về!”. Như vậy người Việt hải ngoại từ nay sẽ tránh được chứng nôn mữa khi vô tình chạm mặt với họ.

2. Nếu cả hai cứ giơ mặt dầy ra không chịu cuốn gói về Việt Nam, cứ sống lỳ trên đất nước tự do để làm kiếp cu mồi thì tư cách và danh dự còn thua xa một gã Trần Trường vô học mà biết tự sỉ.

Dù trường hợp nào xãy ra đi nữa, người Việt tỵ nạn cộng sản cũng đều phải “kính nhi viễn chi”, tránh chúng cho thật xa để khỏi bị giây với hủi.

Để kết, người viết bài này chỉ xin có đôi lời nhận xét thô thiển: Khi Nguyễn Hữu Liêm đề cập đến tiến sĩ Trần Đức Thảo trong bài viết của mình mà không một chút ngượng ngùng, xấu hổ thì đủ biết da mặt đã hắn ta dầy đến cỡ nào rồi. Búa rìu dư luận có bủa xuống e cũng chỉ bị mẻ lưỡi, sút cán mà thôi chứ mặt hắn vẫn cứ trơ như đá, sẽ chẳng hề hấn chi đâu.

Và cuối cùng, một trí thức tiến sĩ, triết gia, luật sư như Nguyễn Hữu Liêm mà không phân biệt nổi hai chữ tổ quốc và chế độ, một tổ quốc thiêng liêng và một chế độ phi nhân, để rồi đánh đồng với nhau một cách mù quáng chỉ vì mấy bữa ăn thì quả là vô phúc cho gia tộc họ Nguyễn Hữu quá.

Người đời sẽ mãi mãi mĩa mai cái tên Hữu Liêm. Đồ vô liêm! Thứ con nhà không có lư hương!.

Nguyễn Thanh Ty


No comments:

Post a Comment