Friday, December 11, 2009

LATO là gì? Do ai tổ chức? Đừng để Lòng Tốt của Quý Vị bị LATO lợi dụng làm giàu

    Đêm Đông Hà Quảng Trị tại Arlington,
    Một mong mỏi sau 30 năm xa xứ đơn thuần chỉ là một đêm giải trí cuối tuần!!!
Đỗ Văn Phúc

Khoảng 700 người đã tham dự Đêm Đông Hà Quảng Trị tổ chức vào tối thứ bảy 27 tháng 8, 2005, tại nhà hàng Thanh Thanh, thành phố Arlington, Texas. Con số đã vượt quá xa sự dự trù của ban tổ chức. Có trên dưới 150 người từ các thành phố, tiểu bang khác mà xa nhất là miền đông bắc (Philadelphia, Massachusetts, New York, Georgia ...), miền viễn tây (California, Washington …). Tình quê hương ấp ủ sau hàng chục năm trời đã là động lực để các gia đình vượt hàng ngàn dặm kéo nhau về tham dự một đêm hội ngộ; mong mỏi gặp lại những bạn bè thân thích, tìm lại chút hơi hướm quê hương qua những bài hát, tiếng đàn và những câu chuyện trao đổi.

Thật là một đêm vui tuyệt diệu và thành công về phương diện tổ chức và tài chánh. Tiền thu được qua sự tham dự và quyên góp để gửi về quê nhà xây dựng ngôi chùa chắc chắn phải lên đến con số hàng chục ngàn. Ca sĩ Như Quỳnh, Nini, Vina Uyển Mi, Bảo Việt Nhật Tuấn, vốn từ những gia đình Đông Hà, Quảng Trị đã sưởi ấm tấc lòng của người xa quê qua những bài ca đậm tình quê hương. Ngôi sao truyền hình Leyna Nguyễn, một vinh dự của Đông Hà trên đất Mỹ đã đảm nhiệm phần MC duyên dáng và thành thục.

Khách sẽ hoàn toàn hài lòng về một đêm vui trọn vẹn, nếu không có một vài sự kiện trầm trọng mà đã xảy ra tranh cãi kịch liệt trước cũng như sau đêm văn nghệ.

Nhận giấy mời từ ba tuần trước, xem thấy đa số người trong ban tổ chức là những anh em tỵ nạn, HO, chúng tôi không ngần ngại hồi đáp sự tham dự, cũng như vận động thêm nhiều người tại địa phương cùng đi. Những bạn bè không phải đồng hương Quảng Trị cũng vô cùng sốt sắng góp mặt để ủng hộ tài chánh và tinh thần. Những mong đêm vui này sẽ đánh dấu một sự trưởng thành của cộng đồng người Mỹ gốc Việt/Đông Hà/Quảng Trị. Những mong trong đêm vui này, sẽ có cơ hội được biết, thấy những thành đạt của các thế hệ sau ba mươi năm dài nỗ lực vươn lên từ mất mát đau thương của chiến tranh mà Quảng Trị, Đông Hà là nơi gánh chịu nặng nề nhất trong cuộc chiến Việt Nam.

Thế nhưng, những vị có thẩm quyền trong ban Tổ chức đã vô tình hay cố ý quên đi lý lịch của mình. Họ viện dẫn vì là đêm văn nghệ, nhảy đầm nên không cần có quốc kỳ, không cần chào cờ, hát quốc ca, và chẳng thèm bỏ ra một phút để tưởng nhớ đến những đồng bào, chiến sĩ mà máu xương của họ đã đổ ra trên dọc miền hoả tuyến, trên đại lộ kinh hoàng để có một ngày nay, họ được sống trong một không khí tự do, dân chủ, thành đạt về mọi mặt trên quê hương tạm dung. (Sau khi có nhiều ý kiến phản đối, ban tổ chức đã đặt hai lá cờ Việt - Mỹ hai ben sân khấu)

Không thể có một lý do nào biện giải được cho sự sai lầm nghiêm trọng trên. Ban Tổ chức cho rằng sự có mặt lá cờ vàng sẽ làm cho cuốn băng thu hình sẽ không về được Việt Nam. Làm như mục đích chính của đêm văn nghệ là để truyền bá về Việt Nam; mà nếu thực như thế, thì sự có mặt của lá cờ vàng, bài quốc ca, phút truy điệu lại càng vô cùng cần thiết. Ít nhất cũng truyền một tia hy vọng cho những ngưòi đồng hương đang khắc khoải nhân quyền, dân chủ; ít ra họ cũng không cảm thấy bị bỏ quên trong cuộc đấu tranh âm thầm đòi lại quyền sống từ tay bạo quyền Cộng sản.

Kể từ khi suy sụp kinh tế trầm trọng, bạo quyền Cộng sản đã nhờ đến hàng tỷ đô la từ cộng đồng người Việt hải ngoại, nhất là từ Hoa Kỳ. Đô la là thứ vũ khí hiệu nghiệm nhất để sai khiến cộng sản. Khi cho nhà cầm quyền Cộng sản vay tiền, các tổ chức, ngân hàng quốc tế đã ràng buộc họ bằng những điều kiện cải thiện nhân quyền, pháp luật vân vân. Chỉ có cộng đồng người Việt hải ngoại là quá “rộng lượng” cho không mà không đòi hỏi điều gì từ hàng chục năm qua với một số tiền khổng lồ hàng tỷ đô la mỗi năm !!!

Không lo cuốn phim có hình ảnh lá cờ vàng không về đến Việt Nam. Chúng tôi đã chuyển về nước hàng trăm văn hoá phẩm đối với Cộng sản còn nguy hiểm hơn nhiều, mà vẫn trót lọt nhờ vào vũ khí vạn năng: đồng đô la.

Nếu ban tổ chức có ý định làm phim gửi về quê hương, thì cuộn phim không chỉ đơn thuần là những hình ảnh ăn uống với những đầu người lố nhố; cũng không phải là những bản nhạc lời ca; vì ở tận Đông Hà, Quảng Trị hay bất cứ miền quê hẻo lánh nào trên đất nước Việt Nam, người ta cũng có thể tìm nghe được Như Quỳnh qua những cuộn băng Thúy Nga, Asia. Người Đông Hà Quảng Trị muốn xem lại các khuôn mặt các thân nhân, bạn bè mình, muốn biết họ đã thành công thế nào, cuộc sống ra sao; muốn biết con cháu Động Hà Quảng trị thành đạt thế nào để họ mang thêm một niềm vinh dự. Họ sẽ rất buồn và thất vọng vì thầy những người Đông Hà Quảng Trị xa quê đã quên đi những lý tưởng của mình; phủ nhận sự hy sinh của những chiến sĩ anh hùng nơi tuyến đầu máu lửa; quên đi những cái chết thảm khốc của hàng vạn dân trong trận Mậu Thân 1968, cổ thành, mùa hè đỏ lửa năm 1972. Một sự vô ơn, vô tình, quay mặt đáng lên án.

Trong một không khí ồn ào, rộn ràng người qua kẻ lại, những người tham dự mong mỏi tìm gặp bạn bè thân quen cũ đã thất vọng. Ban tổ chức trong phần giới thiệu đã rất sơ sài về những đồng hương phương xa đến, đến những vị từng có những đóng góp tích cực về các lãnh vực văn hoá, xã hội mà đồng hương rất muốn biết rõ và tiếp xúc. Cho nên vài vị từ xa đến đã thổ lộ: ”Hoá ra bỏ mấy ngày trời, đi hàng ngàn dặm đến đây chỉ đề ăn vài món không ngon bằng ở nhà, nghe vài bản nhạc mà mình có thể thoải mái trong phòng khách nhà, vừa nghe vừa nhâm nhi cà phê mà khỏi phải nghe những lời không mấy lịch duyệt của anh MC được giới thiệu long trọng từ Cali đến!!!”

Đơn thuần, đó chỉ là một đêm văn nghệ, nhảy đầm giải trí cuối tuần mà những người tham dự có lòng sẽ rất đắn đo lần sau nếu lại được thư mời.

Đỗ Văn Phúc
Austin, Texas

Michael Do (Do Van Phuc)

webpage: www.michaelpdo. com
Vietnamese Communists must render FREEDOM, DEMOCRACY and HUMAN RIGHTS to the people before a political defeat would cost them their livelihood and even their lives.


No comments:

Post a Comment