Thursday, October 1, 2009

Sách giáo khoa: Nước VN từ Ải Nam Quan (1885) hay từ Hầm Xe Lửa Trung Cộng (2009) đến Mũi Cà Mau? -

Sông Hồng

Nước Việt Nam ta kéo dài từ Hầm Xe Lửa Trung Cộng đến Mũi Cà Mau là câu viết sẽ được ghi vào sách giáo khoa cho các em học sinh Việt Nam học thuộc lòng trong những ngày sắp đến.

Khi xem lại các bức ảnh của Xinhua chụp và gửi đi trên mạng và do Anh Trương Nhân chuyển đến mà sau này tôi biết phát xuất trên một trang lưới Việt ngữ, tôi cảm thấy như kim châm vào da thịt, như lòng quặn thắt mà cứ suy nghĩ về cái buổi lễ Dâng Đất ngày 23/02/2009 này.

Trong tác phẩm Sur Les Frontiers du Ton Kin 1885-1887 của Bác sĩ Paul Marie Neis khi mô tả lại cửa Ải Nam Quan mà phái đoàn Ngoại Giao Pháp đã chụp được thì Ải Nam Quan nằm trên đường biên giới phía Bắc của nước ta tiếp giáp với nước Trung Hoa, Ải Nam Quan do người Tàu xây dựng, nhưng bức tường thành là đường biên giới lịch sử từ hai ngàn năm xưa mà tổ tiên ta đã bảo vệ chống xâm lăng. Cuộc chiến đấu dũng cảm và kiên quyết vì tổ quốc suốt hai ngàn năm khiến giặc Tàu run sợ mà phải xây tường lũy đển ngăn chận.

Ải Nam Quan trông giống một cái hang người xe chui qua được, theo hình mái vòm cung mà chúng ta thường thấy người Tàu làm cửa xây gạch thẻ màu đỏ cho các khu nhà ở của họ. Khung cảnh chung quanh Ải Nam Quan thật hùng vĩ đến kinh ngạc, con đường nguy hiểm chạy giữa khe núi trông giống vị trí hiểm trở chiến lược mà bất cứ đạo quân nào cũng rất cẩn trọng. Cách phía trước Ải Nam Quan trong phần đất Việt nam chừng 150 mét có một khe suối nơi mà tương truyền Nguyễn Trãi nhận lời dạy cuối cùng của cha Ông là Nguyễn Phi Khanh: “Con theo ta khóc lóc có ích gì, sao không về trả thù cho ta, rửa hận cho nước”. Nguyễn Phi Khanh vĩnh biệt Nguyễn Trãi vì biết rằng trong khoảnh khắc cuối cùng của đời mình, khoảng cách ngắn ngủi còn lại biết đâu địch có thể sẽ bắt luôn Nguyễn Trãi sang Tàu. Giòng suối đó, nơi chia tay vĩnh biệt đó của ba cha con Nguyễn Phi Khanh (vì anh của Nguyễn Trãi đi theo săn sóc cha) đã trở thành đường biên giới mới sau khi Pháp và Trung Hoa ký kết hiệp ước phân giới tại Ải Nam Quan.

Ngày 23 tháng 2 Năm 2009, một buổi Lễ Dâng Đất được tổ chức tại khu đất trũng trước là ruộng lúa phía Nam của đường hầm xe lửa được người Pháp xây dựng trước đây. Đường hầm xe lửa hướng Bắc Tây Bắc – Nam Tây Nam xuyên qua chân của một ngọn đồi hình tam giác có cao độ khoảng 340m, cách Thị trấn Đồng Đăng khoảng 1800 m xuyên qua hai xã Na Hac và Na Hang. Hai cột mốc biên giới 1116 (VN) và 1117(?) Trung Cộng nằm bên phải Quốc Lộ 1 (chạy từ Hà Nội lên biên giới). Giờ đây các vị trí trọng điểm chiến thuật, chiến lược đất nước ta trên trục Quốc lộ 1 sát với Hữu Nghị Quan đã hoàn toàn lọt vào tay Trung Cộng!

Từ cột cây số Km0 nay là cột biên giới 1116 người ta nhìn thấy rất rõ hai cửa hầm xe lữa trông thật quái dị nằm trong đất Trung Cộng, tương tự như một bức ảnh của Bác sĩ Paul Neis về cửa Ải Nam Quan giống một cái cửa hang vào đất Trung Hoa xưa. Xem ảnh:


Giờ đây đất nước ta không còn kéo dài từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau nữa mà phải nói là đất nước Việt Nam ta kéo dài từ Hầm Xe Lữa Trung Cộng kéo dài đến Mũi Cà Mau. Rất tiếc câu nói ấy mĩa mai nhưng là sự thật.

Dân tộc Việt Nam từ nay được coi là một bộ tộc Kinh của dân tộc Trung Hoa vì trong Lễ Dâng Đất 23/02/2009 có hai thiếu nữ mặc áo vàng có thể tượng trưng cho phụ nữ Việt chăng? Hình ảnh ấy gợi lên ý nghĩ chua chát về thân phận của người Việt hiện nay.

Khi gặp những điều khó khăn, người ta tự hỏi “nhưng chúng ta sẽ còn làm gì được?”

Người cộng sản Việt Nam nói nôm na là Việt Cộng (VC) họ đã làm gì và suy nghĩ như thế nào trước hiện tình đất nước hiện nay? Nhục nhã thì quá nhục nhã rồi, nhưng thôi cứ im lặng nhận chỉ thị Đảng để sống qua ngày, Đảng còn thì còn tất cả cho dù nước có mất, nhà có tan, cho dù ngày mai này khi Trung Cộng có chiếm trọn Việt nam, thì họ cũng chẳng phải lo. Những cán binh bộ đội VC không có một chút danh dự để tự mổ bụng, phơi gan mình khi tổ quốc rơi vào tay giặc, thà tự sát chết đi để khỏi phải nhìn thấy cảnh đất mất, nhà tan, rồi thận phận sẽ như nô lệ không còn nơi trú ẩn, bị mọi người khinh miệt. Nhưng đất nước mất, nhà không còn, thì gia sản sự nghiệp cũng không còn nữa, và vợ con họ cũng sẽ bị giặc Tàu đồng hóa. Các sĩ quan cán bộ, các binh lính chiến sĩ khắp nơi hãy mau thức tỉnh quay về với chính nghĩa dân tộc, đừng làm nô lệ, tay sai cho giặc thù truyền kiếp.

Các cấp lãnh đạo VC phè phởn vui chơi, coi thường sinh mạng người dân, cướp đất đai sản nghiệp bao nhiêu năm xây dựng bằng mồ hôi nước mắt người dân xây dựng. VC còn cướp đoạt Nhà Thờ, Chùa Miểu của đồng bào không cho thờ phượng thì Tôn giáo làm sao có thể sống chung với VC được. Chẳng những thế VC còn giả dạng côn đồ, hàng hung, đánh đập dã man người dân hiền lành vô tội và các tu sĩ linh mục thì quả thật VC là loài cầm thú không có lương tri. Đảng cộng sản đã lãnh đạo, dạy cho VC những phương thức ác ôn chống người dân hiền hoà vô tội thì e rằng Đảng mang sắc thái của loài thú rừng hoặc giả nhận theo chỉ thị của các cố vấn Trung Cộng ăn sâu trong gốc rễ đảng chăng? Khi người dân đi đòi công lý mà các cấp VC lại trù dập, ra tay ác ôn đàn áp thì VC không còn có thể sống chung với đồng bào lưƠng thiện được rồi và rồi đây khi ngày tàn của VC sẽ đến thì những tên ác ôn này sẽ trốn chạy đi đâu mà sống những ngày còn lại của chúng? Những ai còn mê hoặc chạy theo VC hãy lập tức thức tỉnh quay về với cội nguồn dân tộc ngay lúc này vì đồng bào đã nhận ra bộ mặt của chúng là ai rồi.

Các đảng viên VC hãy mau chóng thức tỉnh, hãy sớm từ bỏ Đảng và quay về với người dân chân chính, thấp cổ bé miệng lại còn bị đàn áp đánh đập dã man. Một khi đất nước không còn VC nữa, lý lịch và hoạt động đảng viên của các anh chị vẫn còn thì chừng ấy làm sao anh chị có thể sống chung với chính đồng bào mình được.

Thanh niên sinh viên học sinh tuổi trẻ còn ham vui trác táng say vùi trong những cuộc liên hoan nhạc tình lãng mạn nên ý thức về đất nước trước hiểm hoạ giặc dữ đã đứng trước cửa ngỏ nhà. Phải dốc sức chăm lo học, phải biết theo đuổi các mục tiêu đấu tranh cho quyền công dân, phải biết lên tiếng đòi hỏi công lý cho đồng bào bị bách hại cho dù có phải bị VC bắt bỏ tù, đánh đập, hành hạ, bỏ đói, vu khống mạ lỵ, nhưng VC làm sao có đủ nhà tù, làm sao có thể tồn tại khi triệu người như một đứng lên đòi quyền làm con người? Tám mươi triệu người dân trong nước cần phải bất hợp tác, không tuân hành mệnh lệnh, không nghe theo tuyên truyền của VC, không đọc báo VC, không tiêu xài tiền du hí làm lợi cho VC. Các bạn hãy đứng thẳng lên làm người, các bạn đừng bao giờ làm một kẻ nô lệ cho chứ vị mà VC ban bố cho các bạn. Nếu các bạn có bằng cấp hãy sử dụng bằng cấp ấy cho các việc làm công chính.

Các nhà văn nhà báo trong nước hãy sống vững vàng, hãy viết đúng và cho sự thật, đừng trở thành công cụ của VC, vì khi VC không còn tồn tại nữa, ngòi bút của các anh chị giống như một que củi vô ích bị đời đời nguyền rũa. Và như thế làm sao các anh chị có thể sống với người dân mà trước kia anh chị đã viết bằng những lời gian trá.

Các công nhân nhà máy hãy ý thức việc làm, tuy vì miếng cơm manh áo, nhưng khi thấy việc bất bình xin hãy sẳn sàng giúp đỡ người cô thế. Xin các anh chị hãy sống đoàn kết che chỡ, đùm bọc lẫn nhau, đề phòng bọn chủ nhân đàn áp khi các bạn riêng lẽ. Cũng chẳng vì vậy mà sợ hãi, nhưng hãy sống thật đoàn kết tránh bị VC và chủ nhân cấu kết đàn áp, bóc lột. Ngày nay hiểm họa bô xít thật kinh hoàng, các anh chị hãy luôn luôn thức tỉnh nhận ra đâu là các nhà máy nước ngoài, các công nhân nước ngoài, hãy luôn luôn thức tỉnh và cảnh giác trước hiểm họa đang ẩn tàng trong đời sốnh chung quanh các bạn.

Việc nước sống còn hôm nay cũng liên quan đến sự sống còn của con cháu mai sau. Người người Việt nam kể từ nay nên luôn cảnh giác chẳng những cả về sự tranh đấu hôm nay mà cả cho con cháu mai sau nữa.

Ngày mai đây, trong các sách giáo khoa Việt ngữ, con trẻ Việt Nam không còn nhìn thấy, nghe đọc “Nước Việt Nam kéo dài từ Ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau” mà chỉ còn đọc rằng “Nước Việt Nam ta kéo dài từ Hầm Xe Lửa Trung Cộng đến Mũi Cà Mau” hoặc “Nước Việt Nam không còn rừng vàng biển bạc vì rừng vàng biển bạc bị chính nhưng tên VC bán đứng cho ngoại bang để hưởng sự sống còn của loài vong quốc.”

Sông Hồng

No comments:

Post a Comment