Wednesday, March 11, 2009

ÔNG ĐẠI SỨ ... ZIỆT CỘNG - Lê Phàm Nhân

Lê Phàm Nhân

(Trích đăng từ Nguyệt San Con Ong Việt số 102 tháng 3,2009)

Cuộc tranh cử tại Hoa kỳ năm 2008 đã trôi qua, kết quả đang mang lại rất nhiều thay đổi trong mọi lãnh vực sinh hoạt tại nội địa Mỹ, và đồng thời cũng ảnh hưởng sâu rộng đến nhiều quốc gia khác trên toàn cầu.

Cử tri da mầu, hậu duệ của những người gốc Phi châu đến tây bán cầu này khoảng trên dưới ba trăm năm về trước, hoan hỉ chào mừng chiến thắng chính trị, vì đã dồn phiếu đẩy được một ứng viên gốc Phi vào tòa nhà trắng: ông Barack Hussein Obama. Cộng đồng người Việt Nam chối bỏ cộng sản, đến định cư tại Hoa Kỳ trong vòng mới ba mươi năm trở lại đây, cũng mừng vui vì lần đầu tiên có được một em cháu thuộc “thế hệ tị nạn 2” vừa đắc cử vào Hạ Nghị Viện Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn: Dân Biểu Joseph Cao, đơn vị 2 Louisiana.

Cho đến nay, Tổng Thống Barack Hussein Obama vừa nhậm chức được hơn một tháng. Và Dân Biểu Joseph Cao cũng đang làm việc khóa đầu tiên, tại Hạ Viện trên Capitol Hill. Để tìm hiểu rõ hơn về đường lối và chủ trương hoạt động của hai tên tuổi này tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, phải kiên nhẫn theo dõi lâu hơn tí nữa, để ghi nhận những triển khai rõ ràng cụ thể hơn. Trong giai đoạn tiên khởi này, giới quan sát thời cuộc cũng chỉ ghi nhận được công việc đầu tay của mỗi nhân vật vừa nêu trên. Quyết định đầu tiên của Barack Obama, là ký sắc lệnh đóng cửa căn cứ Gitmo (Guantanamo Bay) trong vòng một năm. Chuyện này không đơn giản, chưa chi đã hứa hẹn nhiều lẩm cẩm

nhiêu khê. Chúng tôi sẽ trở lại câu chuyện Gitmo này hầu quý vị sau.

Được báo chí tiếp xúc ngay sau khi tuyên thệ nhậm chức, Dân biểu Mỹ gốc Việt Nam Joseph Cao đã nói lên mối ưu tư hàng đầu của ông ta, đó là việc vi phạm nhân quyền trầm trọng của nhà cầm quyền cộng sản tại nội địa Việt Nam. Và ông Joseph Cao cho biết, sẽ thúc đẩy việc đề nghị Hạ Viện Hoa Kỳ đưa tên nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam, tức Việt cộng, trở lại danh sách các quốc gia cần được đặc biệt quan tâm (CPC – Countries of Particular Concern) của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ.

Nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam bị cho tên vào danh sách các “Countries of Particular Concern” năm 2004, vì các vi phạm nhân quyền trầm trọng và liên tục. Để chạy chọt được vào làm thành viên của Tổ chức Mậu dịch Thế Giới “World Trade Organization” (WTO), Hà Nội đã làm một vài hành động tiểu xảo, cho giới quan sát quốc tế thấy như là họ đang thực tâm cố gắng cải thiện sinh hoạt dân chủ, như là họ đang cố gắng tôn trọng nhân quyền tại Việt Nam. Họ cho thăm viếng tù nhân chính trị, họ thả một vài nhân vật có tên trong danh sách do Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ yêu cầu v.v... Do đó, tháng 11 năm 2006, Việt cộng được rút tên ra khỏi danh sách các nước bất hảo này.

Nhưng liền ngay sau khi được vào làm thành viên của Tổ Chức Mậu Dịch Thế Giới WTO rồi, thì Việt cộng vẫn thói nào tật đó. Nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội lại lập tức trở về với thói rừng rú cũ, đàn áp, bắt bớ, giam cầm ... Điển hình nhất, là việc công khai cho công an bịt mồm Linh Mục Nguyễn Văn Lý trước tòa án Thừa Thiên, mà tin tức hình ảnh đã nhanh chóng loan truyền đi khắp đó đây ... Do đó, năm 2007, nước Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam lại bị đề nghị cho tên trở vào lại danh sách các xứ cô hồn. Việc làm đầu tiên của Dân Biểu Joseph Cao, là thúc đẩy tiến trình nhốt Việt cộng trở lại trong “cũi” CPC.

Dân Biểu Joseph Cao, tức Cao Quang Ánh, năm nay 41 tuổi, là người con thứ năm trong tám người con của một gia đình người Việt Nam, đã cùng với mẹ chạy bỏ cộng sản, đến định cư tại Texas Hoa Kỳ năm 1975, khi Ánh vừa mới lên 8. Thân phụ Cao Quang Ánh là một sĩ quan trong Quân Lực miền Nam Việt Nam, đã bị Việt cộng đưa ra Bắc Việt cầm tù. Cao Quang Ánh mở mắt chào đời năm 1967 tại Saigon, Hòn Ngọc Viễn Đông một thời, bây giờ đang ... tạm thời mắc nạn! Mắc nạn, vì đang bị bọn cầm quyền phi văn hóa bắt Saigon phải thay tên. Tên của một quốc tặc, một tội đồ thiên thu của lịch sử nòi giống Việt. Tên của một việt gian bán nước. Tên của một đứa gian dâm vô đạo, bịp bợm tham tàn. Mạn phép mở một dấu ngoặc, về câu chuyện thành phố thay tên, thành phố chôn nhau cắt rốn của chàng trai trẻ Joseph Cao Quang Ánh.

Gọi Hồ Chí Minh là tên Việt gian bán nước, trước đây còn có kẻ tranh cãi. Nhưng sau 30 năm lịch sử phơi bày, những chuyện giải mật ở bên Mỹ, bên Tầu, đã cho thấy rõ ràng là Hồ Chí Minh và bè lũ đã bán nước từ khi chúng chưa là chủ nhân ông của cơ đồ. Vì cuồng vọng quyền hành, chúng đã quỳ gối lạy lục Nga Tầu, ngầm ký kết để vay mượn quân lương, vũ khí đạn dược, nhiên liệu tiền nong, hầu đẩy mạnh việc thôn tính miền nam nước Việt. Và khi đã cưỡng chiếm được trọn dải đất hình chữ S rồi, bây giờ chúng đang trả nợ quan thầy. Công khai trả nợ bán nước, trước mắt thế giới, không dấu diếm. Trả nợ bằng đất nước Việt Nam, trả nợ bằng nhân dân Việt Nam. Trả nợ bằng đất Bản Dốc, đất Cao Bằng, đất Thục Lãm. Trả nợ bằng nước Hoàng Sa, nước Trường Sa, nước Cửu Long. Trả nợ bằng cách đưa nhiều trăm ngàn lao nô đi khắp Nga và đông âu, trả nợ bằng cách “xuất cảng” phụ nữ Việt ra quốc ngoại ... Với “thành tích” vô tiền khoáng hậu này, Hồ Chí Minh và bè lũ là những tên tội đồ thiên thu trong lịch sử nhiều nghìn năm dựng nước của dân tộc Việt.

Tên Saigon đã có trong địa dư nước Việt từ lâu. Địa danh Saigon đã nổi trôi, thăng trầm cùng với vận mệnh nước nhà trong nhiều thế kỷ lịch sử cận đại. Tên gọi Saigon, hay là tên của bất cứ phố thị nào khác, tự nó không thân không sơ gì với bất cứ phe phái đối nghịch chính trị nào. Tên gọi Saigon, tự nó chỉ là nhân chứng lịch sử. Bắt Saigon phải thay tên, dù có là tên gì, tên ai đi chăng nữa, chỉ có thể là việc làm của một lũ đầu óc hẹp hòi nhỏ mọn, thiển cận, dốt nát, phi văn hóa.

Hãy thử cùng quay ngược lại đoạn phim lịch sử của thế giới trong thế kỷ thứ 20 vừa qua. Trong tiền bán thế kỷ thứ 20, thế lực bạo tàn nhất là Đức Quốc Xã và Quân phiệt Nhật. Và trong hậu bán thế kỷ thứ 20, khối chính trị sắt máu bạo ngược nhất, là Liên Bang Sô Viết. Với những kho vũ khí hạt nhân đầy ắp, thế giới nghẹt thở từ sau thế chiến thứ hai cho đến cuối thập niên 1980. Tiền đồn của khối quân sự Varsovie ở đông Bá Linh bị rạn nứt năm 1989, làm sụp đổ Đông Đức, khiến cơn thác lũ lan tràn khắp đông âu, kéo theo sự tan rã nhanh chóng của khối Liên Bang Sô Viết khổng lồ năm 1991.

Nếu những lãnh tụ sừng sỏ của điện Cẩm Linh như Nikita Krushchev hay Leonid Breznev có thể “ngửi thấy” trước được “thiên cơ” tan rã đó, chắc chắn một trong hai ngài lựu đạn sét này đã phải nhả Đông Dương ra, để quay về tử thủ cửa ngõ đông Bá Linh và hành lang đông âu bằng mọi giá. Và thế cờ đã xoay chuyển về hướng khác: chính cộng sản Bắc Việt đã bị cạn nhiên liệu đạn dược tiếp vận, rốt cuộc đã rơi vào tay các đơn vị tinh nhuệ của Quân Lực Miền Nam. Từ Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng, cho đến Bùi Tín đều đã được Quân cảnh hộ tống về quân lao Gò Vấp. Và những Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm văn Đồng, Lê đức Thọ ... cũng đã được Cảnh sát Dã chiến cho xộ khám Chí Hòa, chờ ngày ra trước vành móng ngựa để được xét xử tội phạm chiến tranh, chứ không có chuyện đày ải đi rừng thiêng nước độc, như kiểu cu li cu leo của việt cộng. Riêng Hà Nội, vẫn là đất Hà Thành nghìn năm văn vật của Việt Nam. Không thể có chuyện ngu xuẩn, là bắt thành Thăng Long phải bỏ đi cái tên lịch sử của nó, để thay vào bằng tên cúng cơm của một ông Tổng Thống hay Tướng Tá nào của Miền Nam Việt Nam. Nói đến non nước Việt, người ta nhắc đến Hà Nội, Huế và Saigon, chứ không ai ăn nói quái đản ngược ngạo là Hà Nội, Huế và thành phố ... già mắc dịch!

Nhiều người thở than rằng, dù biết vậy, nhưng ván đã đóng hòm rồi, biết chừng nào mới gỡ ra được. Chúng tôi không tin như vậy. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, lịch sử loài người đã minh chứng rằng, điều gì gượng ép, ngược ngạo, không thật, điều đó sẽ không thể trường tồn. Sihanoukville đã trở về với cái tên cúng cơm Kompong Som. Thế “mạnh” của mũi AK đàn áp nhân dân tại Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam hiện nay, so với thế mạnh của Liên Bang Sô Viết ngày trước, như thế nào? Vậy mà Stalingrad và Leningrad cũng đã tan biến theo mây khói phù du của thế sự. Chuyện trả lại tên cho Saigon, nơi Joseph Cao mở mắt chào đời, chỉ là chuyện thời gian. Địa danh Saigon chỉ đang tạm thời ... mắc nạn.

Chinh chiến điêu linh đẩy đưa trôi dạt đến Texas, cậu bé 8 tuổi Cao Quang Ánh học 4 năm tiểu học, rồi sau đó đỗ trung học tại Jersey Village High School, Houston. Năm 1990, Cao Ánh đỗ Cử nhân Vật Lý tại Baylor University, Waco, Texas. Năm 1995, lấy được bằng Cao Học Triết tại Fordham University ở New York. Trong thời gian theo học tại vùng đông bắc Hoa Kỳ, Cao Ánh tình nguyện vào làm việc cho tổ chức Boat People S.O.S., Inc. (BPSOS), tích cực giúp đỡ giải quyết hồ sơ của các trường hợp vượt biển tìm tự do còn chưa ngả ngũ rải rác tại nhiều trại khắp đông nam á.

Năm 1997, Cao Ánh trở về New Orleans dạy học, và năm 2000, lấy được bằng Tiến Sĩ Luật Khoa tại Loyola University. Ngày 28 tháng 8 năm 2005, Joseph Cao và gia đình (vợ Kathy Hoàng và hai con gái Sophia và Betsy) đã chạy đi lánh nạn, vì bão Kathrina tàn phá nặng nề vùng New Orleans tiểu bang Louisiana. Tháng 9 năm đó, Joseph Cao đã trở lại New Orleans, quyết định ở lại để vừa nỗ lực xây dựng lại nhà cửa và văn phòng của gia đình mình, vừa tích cực hoạt động xã hội, để giúp xây dựng lại cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản tại đây. Năm 2006, Thống đốc Louisiana Bobby Jindal, thuộc đảng Cộng Hòa, đã mời Joseph Cao Ánh vào Ủy Ban Bầu Cử hạt New Orleans. Tháng 11 năm 2008, Joseph Cao Ánh đắc cử vào Hạ Viện trong Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ ở Hoa Thịnh Đốn, đánh bại một Dân Biểu đương nhiệm thuộc đảng Dân Chủ, đã ngồi ghế này liên tục suốt 9 nhiệm kỳ tại đơn vị 2 New Orleans Louisiana.

Với tiểu sử và thân thế như vừa tóm lược trên đây, Joseph Cao Ánh và gia đình, rất thông thạo am tường về thảm trạng cộng sản, bởi chính họ đã từng là nạn nhân của những hành động man ri của lũ người rừng về thành tại Việt Nam. Cho nên, không ai lấy làm lạ về ưu tư số một của Dân Biểu Joseph Cao: chuyện vi phạm nhân quyền trầm trọng của nhà cầm quyền việt cộng trên đất Việt. Không ai lấy làm lạ về đề nghị đầu tiên của Dân Biểu Joseph Cao: đưa tên nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa trở vào danh sách các nước cần được đặc biệt quan tâm CPC. Chỉ trừ có một người. Một người Việt duy nhất tại Hoa Kỳ. Một người, mà anh bạn tôi ở Virginia khi điện thoại cho tin, đã gọi là ông ... đại sứ ziệt cộng. Lê công Phụng, đại sứ của cộng sản Hà Nội tại Mỹ. Ông này rất bất bình về chuyện Dân Biểu Joseph Cao. Và ông đại sứ ziệt cộng giận quá, nên ông đại sứ ziệt cộng mất khôn, hiện nguyên hình.

Được đài BBC phỏng vấn về chuyện Dân Biểu Joseph Cao, Đại sứ Cộng sản Hà nội Lê Công Phụng đã trả lời như sau: “Chắc có nhiều người mừng khi ông Joseph Cao trở thành nghị sĩ người Việt đầu tiên. Chúng tôi chưa tiếp xúc với ông ấy, cũng chưa phê phán. Nhưng tôi nghĩ thế này, đến ông Obama làm đến tổng thống thì ông ấy vẫn là người gốc Kenya. Bà con người Việt ở đây muốn làm đến tổng thống, thủ tướng, thì vẫn là người Việt. Mà lại đi nói xấu Việt Nam, người nghe cũng cảm thấy mình không đứng đắn lắm ...” !!!

Lời lẽ bình dân giáo dục, lỉnh ka lỉnh kỉnh, câu sau ... chửi cha vế trước. Vì vừa nói chưa tiếp xúc, chưa phê phán, nhưng rồi lại phạng ngay. Chuyện một người làm chính trị ưu tư về tình trạng vi phạm nhân quyền tại cố quốc, được ông đại sứ ziệt cộng gọi là ... đi nói xấu Việt Nam, và như vậy là không đứng đắn! Nghe cứ như là chuyện mari sến đôi chối ngoài máy nước công cộng!

Ông đại sứ ziệt cộng còn nghêu ngao tiếp về chuyện đồng bào: “Chúng tôi mong muốn tất cả những người Việt có gì thì góp ý thẳng thắn với đồng bào trong nước, có gì chỉ trích thì cứ chỉ trích, nhưng không nên chống lại đồng bào mình”! Dân Biểu Joseph Cao chống ai? Người Việt tị nạn cộng sản ở hải ngoại chống ai? Vạch mặt chỉ tên, kể tội lũ thiểu số ác ôn đang ngồi trên đầu trên cổ đồng bào Việt Nam, đang bạo ngược cai trị đồng bào, đang bán rẻ đất nước và nhân dân cho tầu cộng, là chống lại đồng bào của mình?

Nếu nói theo chính chữ nghĩa của việt cộng, thì lập luận của ông đại sứ chỉ lòng vòng “tranh thủ” cù nhầy, hạ cấp, chỉ sặc mùi “tuyên truyền phản động”, chống lại hơn ba triệu người Việt Nam tự do tị nạn cộng sản đang sống khắp nơi ở hải ngoại. Và nham nhở ở chỗ là, bọn cán ngố cứ tự đồng hóa chúng với đất nước Việt Nam, với đồng bào Việt Nam. Tại các quốc gia có quá trình sinh hoạt dân chủ lâu đời, nhóm cầm quyền được định nghĩa là những công bộc được chọn lựa để phục vụ quốc gia và đồng bào. Trong khi đó, cộng sản Việt Nam tự cho chúng là tổ quốc, chúng là đồng bào. Lên tiếng về những tệ trạng đang xảy ra ở Việt Nam, dưới sự cai trị của việt cộng, tức là đi nói xấu Việt Nam, tức là đi chống lại đồng bào! Quan niệm từ trong cội nguồn đã như vầy, thì chừng nào lũ cầm quyền hiện nay mới “thực thi dân chủ”?

Lê công Phụng đang là đại sứ toàn quyền của Việt cộng tại Hoa Kỳ. Nơi đây, người dân chỉ trích đường lối của các ông George Bush, ông Barack Obama hằng ngày, họ có bao giờ bị ai tố cáo là nói xấu nước Mỹ, hay chống đối dân Mỹ hay chưa? Vậy Lê công Phụng là ai, đang sống ở thế giới nào đây? Hãy nhìn vào tiểu sử của Lê Công Phụng, đã được chính tòa đại sứ Việt cộng ở Hoa thịnh Đốn trau chuốt, đánh bóng và trình làng. Phụng sinh ngày 20 tháng 2 năm 1948 tại Thanh Hóa, một vợ hai con, được chủ tịch nhà nước Nguyễn Minh Triết bổ nhậm làm đại sứ toàn quyền cho nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa tại Hoa Thịnh Đốn Hoa Kỳ tháng 10 năm 2007. Không hề thấy nói Phụng học trường tiểu học, trung học hay đại học nào. Chỉ thấy ghi rằng Phụng tốt nghiệp lớp ngoại giao năm 1971 tại Bộ Ngoại vụ cộng sản tại Hà nội. Thời bấy giờ, tất cả thanh niên trai trẻ ngoài bắc đều phải trình diện thi hành nghĩa vụ quân sự. Phải tình nguyện lên đuờng “đi B”. Nếu không xung phong tình nguyện lên đường sinh bắc tử nam, thì gia đình bị cúp hộ khẩu v.v... và v.v. ... Năm 1971, chàng trai tuổi vừa ngoài đôi mươi Lê Công Phụng là ai, lại được miễn “đi B”, mà còn được tuyển chọn vào học “lớp ngoại giao”?. Hồ Chí Minh vừa về chầu Diêm Vương năm 1969, Lê Duẩn lên thay. Lê công Phụng là con rơi của Lê Duẩn, hay cháu rớt của Lê đức Thọ? “Giáo sư” nào dạy “ngoại giao”?. Dạy ngoại giao kiểu gì?.

Năm 1971, Võ Nguyên Giáp vừa cho nướng xong toàn bộ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam vào hai trận “tiến công” Mậu Thân 1 và 2. Năm 1971, Henry Kissinger sang thăm Cấm Thành, nghéo tay với Chu Ân Lai, rồi bay sang Paris, bắt tay cười toe toét với Lê Đức Thọ, bật đèn xanh cho các đơn vị chính quy cộng sản Bắc Việt ào ạt xâm nhập vào Nam, qua đèo Mụ Giạ. Năm 1971, Nguyễn Chí Thanh được Lê Duẩn phái vào Kratié Căm Bốt, điều động cục “R”, thay thế Mặt Trận Giải Phóng bằng các đơn vị chính quy Bắc Việt. Được Mỹ và Trung cộng cùng bật đèn xanh, năm 1971 đánh dấu thời điểm cao tột đỉnh của tiến trình chuẩn bị xâm lăng miền Nam. Con ông cháu cha Lê Công Phụng được tuyển chọn và nhồi sọ cho một mớ giáo điều đỏ của đảng cộng sản, trong bối cảnh hừng hực xâm lược này. Cho nên, đến vài chục năm sau, hễ mở mồm ra, là Phụng tự động đồng hóa nhóm thiểu số cầm quyền với tổ quốc, với đồng bào.

Bây giờ, nếu có mổ óc Lê Công Phụng ra mà giảo nghiệm, cũng không thể nào tìm thấy được một tế bào dân chủ, theo nghĩa mà nhân loại tiến bộ đã học hỏi được từ hai thế kỷ nay. Hậu quả của việc tuyển chọn, đào tạo và xử dụng nhân viên “ngoại giao” kiểu này là, sau hơn một phần ba thế kỷ trôi qua, lá cờ đỏ sao vàng vẫn không ngóc đầu nổi được dưới mắt Người Việt tự do, tại bất cứ nơi nào có ánh mặt trời, trên khắp hải ngoại bao la ...

Lê Phàm Nhân
Tháng 2/2009


No comments:

Post a Comment