Friday, September 17, 2010

Tam vô của Hồ chí Minh - Nguyễn Thanh Ty

Nguyễn Thanh Ty

Vào đầu thế kỷ thứ 19, nước An Nam sắp đến thời kỳ hạ ngươn tận diệt nên ở làng Đai Khố mới nảy sinh ra một quái nhân để tàn hại đất nước này. Làng này trước kia có tên là Kim Liên nhưng đa số dân trong làng quá nghèo khó, không có ruộng đất, chỉ đi làm thuê, cấy mướn cho người ta, quanh năm chỉ đóng khố thay quần, nên người đời thường gọi là làng Đai Khố.

Lúc mới sinh quái nhân đã có dị tướng. Trán vồ, lưỡng quyền cao, nhô hẵn ra trước như hai quả núi khô, hai hốc mắt lõm sâu, tối như hang Cốc Bó, bản Pắc Pó, nhưng hai con mắt thì sáng quắc, ánh mắt sắc như dao bổ cau. Ai ai nhìn vào cũng thấy sợ.

Đúng lúc, có vị đạo sĩ đi ngang, đứng nhìn hồi lâu rồi phán rằng:

- Thằng bé này có tướng quỉ u, mai sau sẽ lập nên nghiệp lớn đây, nhưng tiếc thay…
Người nhà nghe đạo sĩ nói nửa chừng rồi nín bặt, vừa mừng, vừa sợ, theo gặng hỏi, đạo sĩ chỉ im lặng rồi bỏ đi.

Quái nhân chính là con ông Nguyễn Sinh Sắc và bà Hoàng thị Loan, tên là Sinh Cung tự Tất Thành. Nguyễn Sinh Sắc là một quan Tri huyện ở huyện Bình Khê, Bình Định, nghiện rượu, suốt ngày be bét, bỏ bê việc quan.

Năm 1910, có người dâng đơn khiếu kiện làm dở tiệc rượu, liền bị quan Tri huyện nổi giận đánh đòn một trăm trượng đến chết.

Triều đình Huế trị tội Sắc, cách chức, lột áo mão, đuổi về làm dân bạch đinh.

Sắc xấu hổ, bỏ Bình Định lần mò vào Nam xin làm phu cao su để kiếm miếng ăn.
Nguyễn Tất Thành theo cha, sống đời cơ cực, không được học hành, đâm ra oán cha, căm hận triều đình Huế, phẩn chí, muốn tung hoành thiên hạ như chí lớn Cao Bá Quát:
    Ngã quân tử kiến cơ nhi tác
    Dục vi Nghiêu Thuấn quân dân
Nhưng tiếc thay, Tất Thành tài lại hèn, sức lại mọn, chỉ biết nghiến răng nuôi dưỡng căm thù.

Năm 1911, Tất Thành mới 19 tuổi, lẻn xuống tàu buôn Amiral của Đô đốc Latouch Tréville ở bến Nhà Rồng, cải tên là Văn Ba, có ý định trốn sang Pháp để mong có cuộc đổi đời.

Đến Pháp, Tất Thành nộp đơn vào học trường Thuộc địa Pháp. Đơn bị bác. Không được Phú Lãng Sa nhận vào học, Tất Thành tếch sang xứ cờ hoa Huê Kỳ.Cống hỷ, Mẹc xi, Thanh Kìu đây thuộc cả. Không Tàu, không Tây thì tớ sang Mỹ. (Nhại Tú Xương) Ở Mỹ một năm cũng chẳng được gì. Năm sau,Tất Thành chạy sang Anh, làm nghề cào tuyết, đốt lò, phụ bếp ở các nhà hàng và khách sạn để tìm chân kinh, học cách cứu nước.

Mãi đến cuối năm 1917, vẫn không tìm ra được cuốn “Quỳ hoa bảo điển”, đệ nhất bí kíp võ lâm, Tất Thành chán nãn, quay trở lại Phú Lãng Sa tiếp tục mò kiếm chân kinh.

Ngày 19 tháng 6 năm 1919, Hội những người An Nam yêu nước gồm có các nhà ái quốc Việt Nam như Phan Chu Trinh, Phan văn Tường, Nguyễn thế Truyền có cả Nguyễn Tất Thành, ký tên chung là Nguyễn Ái Quốc, giao cho Tất Thành bản Yêu sách của Nhân dân An Nam gồm 8 điểm, trao tận tay Tổng thống Pháp đang dự Hội nghị Hòa Bình Versailles, để đòi hỏi Pháp và Đồng minh thực thi lý tưởng của Tổng thống Wilson cho các lãnh thổ thuộc địa của Pháp ở Đông Nam Á.

Bản yêu sách được hội nghị chú ý, Tất Thành thừa thế xông lên, tự nhận mình là Nguyễn ái Quốc và xử dụng cái tên mạo nhận ấy suốt 30 năm về sau để giở đủ trò ma giáo.

Năm 1920, Nguyễn Ái Quốc (Tất Thành) đọc “Luận cương về vấn đề dân tộc và thuộc địa” của Giáo chủ Ma giáo Lenin. Kể từ đó Tất Thành-Ái Quốc gia nhập vào băng đảng Cộng sản, một loại giáo phái trong Mác Xít thần giáo, được Giáo chủ truyền cho bí kíp “Quỳ hoa bảo điển” và kinh thư Tam vô.

Ái Quốc từ đó, ngày ngày chăm chú học “Chủ thuyết Tam vô” để du thuyết thiên hạ, đọc khẩu quyết chân kinh “Quỳ hoa bảo điển”, khổ luyện ngón nghề sát thủ.

Thật ra cuốn bảo điển này chỉ là bổn nhì, đổ giả, được photo copy tới lần thứ bảy, tam sao thất bổn, nên biến chất thành “Cửu âm bạch cốt trảo”, môn võ công tối độc của cặp vợ chồng Mai Siêu Phong song sát, chuyên đào mả lấy sọ người để luyện mười đầu ngón tay trở nên cứng như sắt. Nạn nhân chết dưới tay vợ chồng Mai Siêu Phong đều bị bấm lủng sọ.

Nguyễn Ái Quốc sau này về nước, đã dùng “Cửu âm bạch cốt trảo” giết hơn một trăm bảy chục ngàn người nông dân vô tội miền Bắc trong chiến dịch “Cải cách ruộng đất”.

Tháng 6 năm 1923, Nguyễn Ái Quốc sang Nga La Tư để diện bích, luyện thêm ngón nghề tại hang động Đại học Đông Phương. Tại đây, Ái Quốc dự hội nghị “Thành Mốc Cu luận kiếm” lần thứ nhất Quốc tế Nông dân và được bầu làm Tả sứ trong Ban Chấp hành và Chủ tịch đoàn Quốc tế Nông dân của Đệ tam Quốc tế.

Tại Đại hội luận kiếm lần thứ 5 Đệ Tam Quốc tế (họp từ ngày 17 tháng 6 đến ngày 8 tháng 7 năm 1924), cũng tại thành Mốc Cu, nhờ nộp cho tổ chức Đệ Tam Quốc tế một bản Báo cáo về tình hình Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ với nhận xét về các tầng lớp địa chủ, tăng lữ,… của Việt Nam như sau:

“Những địa chủ ở đây chỉ là những tên lùn tịt bên cạnh những người trùng tên với họ ở châu Âu và châu Mỹ (…) Không có vốn liếng gì lớn…, đời sống của địa chủ cũng chẳng có gì là xa hoa, An Nam chưa bao giờ có tăng lữ …”

Ái Quốc được đề cử là Đệ nhất Hộ pháp Ban Phương Đông, phụ trách Cục Phương Nam.
Kể từ đó, Ái Quốc được Giáo chủ tín nhiệm đưa qua Trung Quốc du thuyết, hoạt động tuyên truyền, khuyếch trương thanh thế giáo phái Mác Xít ngày càng rộng lớn.

Năm 1941, Tất Thành đã luyện đủ mười thành công lực, chưởng lực mạnh mẽ đạt đến mức hỏa hầu, có thể phóng chỉ giết người cách xa mươi thước trong chớp mắt, được Giáo chủ cho xuống núi trở về xứ An Nam, ẩn núp tại hang Cốc Bó, Pác Bó để lập đảng, kết bè, tụ tập gian nhân, ác khấu trấn áp giang hồ, chờ ngày cướp chính quyền để độc bá thiên hạ.

Năm 1942, khi biết được nguồn gốc của mình xuất thân trong cảnh “quạ nuôi tu hú”, chính là cháu nội của Hồ Sĩ Tạo chứ không phải Nguyễn Sinh Nhậm, Tất Thành liền bỏ họ Nguyễn không thương tiếc, đổi ngay thành họ Hồ, lấy tên là Chí Minh: Hồ Chí Minh.

Sở dĩ Hồ lấy tên là Chí Minh cũng là chôm bí danh của nhà ái quốc Hồ Học Lãm, người đã lập ra Việt Nam Cách mạng Đồng minh hội gọi tắt là Việt Minh tại Nam Kinh năm 1937. Năm 1938, Ái Quốc lúc đó với bí danh là Hồ Quang, từ Liên Xô qua Tàu lần thứ ba, ra lệnh cho thủ hạ thân tín của mình như Lâm Bá Kiệt (Phạm văn Đồng), Dương hoài Nam (Võ nguyên Giáp), Lý quang Hoa (Hoàng văn Hoan) len lỏi vào hàng ngũ của Việt Minh nằm vùng để làm nội tuyến chờ cơ hội cướp đảng Việt Minh của Hồ Học Lãm.

Quả nhiên, chỉ 4 năm sau đó, 1942, Hồ Học Lãm phần già yếu, ít hoạt động, các đảng viên cộng sản lấy danh nghĩa Việt Minh để hoạt động cho đảng cộng sản rồi dần dần chiếm dụng danh xưng này một cách nhẹ nhàng. Hồ Quang cũng thừa cơ chiếm luôn cái tên Chí Minh.

Cũng kể từ đó cái tên Hồ Chí Minh bị chiếm lãnh và được xử dụng cho đến ngày tàn.
Ngày cướp chính quyền đã đến!

Sách Đảng viết: Cách mạng tháng Tám (ngày 19 tháng 8 năm 1945) là cuộc cách mạng thắng lợi của Việt Minh với quân Pháp, Nhật Bản và chính phủ Đế quốc Việt Nam do vua Bảo Đại phê chuẩn. Kết quả chính phủ cũ giải tán và sau đó đến ngày 2 tháng 9 năm 1945 Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập Việt Nam khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.

Nhưng sự thực thì sao? Nhạc sĩ Tô Hải, một đảng viên lão thành của đảng cũng đã dày công góp sức cho cái đảng ma giáo này, cuối đời hối hận, đã khai huỵch toẹt cái ngày ăn cướp ô nhục đó trong “Hồi ký của một thằng hèn” như sau:

Đúng ngày 17 tháng 8 năm 1945, chúng tôi kéo nhau đến quảng trường Nhà Hát Lớn Hà Nội mít-tinh chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim. Cuộc mít-tinh bắt đầu được mấy phút bỗng hàng loạt cờ đỏ sao vàng được tung ra, cờ quẻ ly bị giật xuống và trên bục diễn giả xuất hiện một người đeo poọc-hoọc, đăng đàn diễn thuyết, kêu gọi đồng bào đi theo Việt Minh, đánh Pháp, đuổi Nhật, đòi lại áo cơm, tự do, xóa bỏ gông xiềng. Những khẩu hiệu vừa phát ra đã có hàng ngàn người hô to hưởng ứng. Không một tiếng súng. Không một sự phản kháng từ ai, từ đâu, dù trại lính Nhật ở cách đó chỉ khoảng 300 mét!

Cuộc khởi nghĩa thành công nhanh như thế đó!

“Quả lừa lịch sử” bắt đầu chính là từ đây! Vận nước khốn nạn nhất cũng bắt đầu từ đây! Tại sao Việt Nam không độc lập như Mã Lai, Nam Dương, Ấn Độ, Thái Lan, Phi Luật Tân … mà phải qua 30 năm chém giết kẻ thù thì ít …. mà chém giết nhau thì nhiều?… Đây là sự hy sinh cực kỳ vô duyên cho cái chủ nghĩa không tưởng, cho sự tiếm quyền của một lớp người âm mưu làm VUA của cái nước Việt Nam khốn khổ này bằng chiêu bài Độc Lập, Tự Do mà ở các nước, người ta đã có từ nửa thế kỷ nay rồi vì may mắn thay, họ không có Đảng Cộng Sản cầm quyền! Bi kịch lớn của triệu tấn bi kịch nhỏ chính là đây! (HKCMTH – tr. 424 – 425)

Lời vị đạo sĩ năm xưa giờ đã ứng nghiệm vào cuộc đời của quái nhân Nguyễn Tất Thành – Hồ Chí Minh. Bây giờ người ta mới hiểu rõ nửa câu nói bỏ lửng của vị đạo sĩ với hai chữ: tiếc thay!

Hồ đã được làm vua nhưng lại tự nguyện làm tay sai cho giặc để thẳng tay giết dân mình theo lệnh của tam Giáo chủ Mác-Lê-Mao đúng theo chủ thuyết cộng sản Tam vô.
Hồ đã thực hiện đúng chủ thuyết là: Vô gia đình, vô tôn giáo và vô tổ quốc để trả hận cho cha, trả thù triều đình Huế cho đến ngày xuôi tay, nhắm mắt.

- Vô gia đình:

Suốt đời Hồ nhất định chỉ chơi bời trai gái phong lưu, hết cô gái này đến cháu gái nọ. Biết bao nhiêu là gái, từ Thái, Tàu, Tây, Nga, đến gái Mường, Thổ, Mèo … đều qua tay. Hồ chỉ chơi chứ không chịu lập gia đình chính thức.

Trường hợp duy nhất không thể giấu diếm là Hồ có với cô Nông Thị Xuân một đứa con trai bất đắc dĩ là Nguyễn Tất Trung thì Hồ cho tay sai Trần Quốc Hoàn thủ tiêu để bịt miệng.

Khi lên ngôi Hoàng đế, Hồ không nhận bà con, thân thích với ai hết, kể cả bà Nguyễn thị Thanh, chị ruột của mình. Mả cha là ông Nguyễn Sinh Sắc (chết năm 1929) dập vùi nấm đất sè sè ở Cao Lãnh, Đồng Tháp, Hồ cũng bỏ hoang phế, không ngó ngàng tới. Mãi đến năm 1977, dân chúng làng Hòa An thương tình người xấu số, bạc phước, có con làm vua mà chịu cảnh mồ hoang mả lạnh, mới gom góp tiền lại để cải táng và tôn tạo ngôi mộ cho đàng hoàng, ấm cúng.

Chiến dịch “Cải cách ruộng đất” do Stalin và Mao Trạch Đông ra lệnh cho Hồ phát động thi hành là cơ hội hiếm ngàn năm cho Hồ trả thù những nông dân giàu có khi dòng họ Hồ còn nghèo khổ đi cấy rẽ, làm thuê cho họ ở làng Đai Khố. Nửa triệu nông dân bị Hồ qui kết là địa chủ. Số bị bắn là 172.008 người. Bà Nguyễn thị Năm, mẹ nuôi chiến sĩ, từng cưu mang, che dấu Hồ, Đồng, Giáp… bị Hồ đem bắn trước tiên để lấy khí thế và thị uy với nông dân.

- Vô tôn giáo:

Tôn giáo là kẻ thù không đội trời chung với cộng sản. Nhất là Thiên chúa giáo. Cho nên Cộng sản chủ trương tôn giáo là thuốc phiện độc hại cần phải tiêu diệt triệt để trước tiên. Tất cả đền đài, miếu mạo, lăng tẩm, chùa chiền, nhà thờ, tu viện … của mọi tôn giáo Phật, Chúa, Cao Đài, Hòa Hảo, Tin Lành … đều bị Hồ ra lệnh phá dở, đập bỏ thẳng tay. Tín ngưỡng bị cấm ngặt.

Lúc sắp nhắm mắt lìa đời để đền tội ác với nhân dân Việt Nam, Hồ còn cố trối trăng là sẽ đi gặp các cụ tổ Các Mác Lênin ở thiên đàng cộng sản chứ không nói là đi gặp tổ tiên, ông bà họ Hồ, họ Nguyễn của mình cốt để trọn lòng hiếu thảo với Giáo chủ ma giáo.

- Vô tổ quốc:

Chủ thuyết cộng sản là thế giới đại đồng, không có biên giới quốc gia. Tố Hữu, một đại nịnh thần, thăng quan, tiến chức nhờ bằng đầu gối, chuyên làm thơ bợ đít Hồ, bợ đít Stalin, đã diễn giải ý đó một cách rõ ràng qua câu thơ:

Bên kia biên giới là nhà,
Bên nay biên giới cũng là quê hương.

Giải giang sơn gấm vóc nước Việt đã được bao đời tiền nhân Đinh, Lê, Lý, Trần … dầy công gây dựng, nay Hồ cam tâm đem dâng cho bầy quĩ ngạ ma vương cộng sản quốc tế.
Nhưng may thay, hồn tổ quốc Việt Nam hãy còn linh thiêng nên đã ngăn cản Hồ đem cống nạp cho Tàu. Khi Hồ vừa cướp ngôi của Bảo Đại thì đất nước Việt Nam bị chia xé làm hai.

Hồ chỉ có một nửa giang sơn phía Bắc nên Tàu không chịu nhận.

Để làm tròn sứ mạng “mãi quốc”, Hồ van nài Tàu Nga viện trợ tài khí, súng đạn thật dồi dào để Hồ có thể nuốt trọn miền Nam mau chóng. Nhưng có điều Hồ và quan thầy Nga-Trung không ngờ là anh nhà giàu Mỹ bỗng nhiên nhảy vào miền Nam, đóng vai Lục vân Tiên cản mũi kỳ đà, giúp chế độ Cộng Hòa, cản làn sóng đỏ cộng sản, làm cho Hồ thất điên bát đảo, mệt cầm canh trong việc cướp nước, bán nước.

Ba không của Nguyễn chí Vịnh

Mặc dù bị Tàu hiếp đáp, làm nhục, lấn đất, lấn biển, cướp đảo, chiếm Tây nguyên … dần dà như tầm ăn dâu mà cả một bọn lãnh đạo Bộ Chính trị đều co đầu rút cổ như con bọ hung trong đống phân trâu không dám có một động thái hay lời phản kháng nào chống đỡ. Dù chỉ là yếu ớt, chiếu lệ.

Rõ nhất là hành động ngang ngược, ngạo mạn, hung tàn của bọn Tàu ô đã bắn chết ngư dân Lý Sơn, húc chìm tàu, bắt ngư dân hành nghề cá quanh đảo Hoàng Sa để đòi tiền chuộc lên đến hàng tỷ đồng. Sự việc diễn ra đã nhiều năm, nhiều lần, tiếng dân kêu cứu vang lên tận trời xanh, lan ra ngoài thế giới. Vậy mà tập đoàn Việt gian cộng sản vẫn bưng tai, bưng mắt, bưng miệng im lặng từ bấy đến nay.

Không còn nỗi nhục nào hơn, mới đây khi trả lời báo chí phỏng vấn về Hội nghị Shangri-La ở Singapore vấn đề Trung Quốc với biển Đông, Bộ trưởng Quốc phòng Phùng quang Thanh vẫn muối mặt tuyên bố một cách rất hèn yếu, cốt để nịnh Bắc Kinh: “Không để các lực lượng xấu xử dụng vấn đề biển Đông để kích động, chia rẽ quan hệ Việt Nam-Trung Quốc, chia rẽ quan hệ giữa Đảng và Nhà nước với nhân dân Việt Nam”.

Rõ hơn nữa, ngay sau khi hai chiếc tàu quân sự của Mỹ ghé thăm Việt Nam, Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Quốc phòng đã vội vàng sang Bắc kinh xin gặp Bộ trưởng Quốc phòng Trung quốc Lê quang Liệt để tường trình và thanh minh rằng: “Việc tàu quân sự của Mỹ cặp bến Việt Nam chỉ lả thỏa thuận hình thức kỷ niệm 15 năm quan hệ ngoại giao, theo yêu cầu của Mỹ, chỉ có quan chức địa phương lên thăm tàu Mỹ mà thôi chứ Trung ương chúng tôi không có ai cả v.v…”

Nghiêm trọng hơn nữa, bức ảnh đăng trên báo Trung quốc cho thấy Vịnh đang khum tay khép nép một cách hèn hạ trước mặt tên Tàu, Quang Liệt, ngồi dựa ngữa, hách dịch ở ghế bành. Vịnh xin đưa ra chính sách ba không thề rằng: “Việt Nam sẽ không bao giờ tham gia liên minh quân sự nào. Việt Nam sẽ không là đồng minh quân sự của bất cứ nước nào. Việt Nam sẽ không cho nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam. Việt Nam không dựa vào nước này để chống nước kia.”

Và còn nói rằng: “Việt Nam vui mừng trước sự phát triển quốc phòng của Trung Quốc”.

Cũng cần mở dấu ngoặc ở đây để hỏi Nguyễn chí Vịnh là ai, quyền hạn gì mà dám tuyên bố láo lếu, vung vít như thế?

Theo ông Bùi Tín thì: “Vịnh chỉ là một thứ trưởng quốc phòng, không có chân trong bộ chính trị, không có chân trong Ban Chấp hành trung ương đảng, không có chân trong đảng ủy quân sự trung ương, cũng không hề là đại biểu quốc hội, lại dám khẳng định một đường lối chính trị, ngoại giao, quốc phòng trọng đại như thế? Và đường lối này chưa hề đượcc bàn cãi, quyết định, công bố bởi quốc hội, ngay khi quốc hội chỉ là công cụ của đảng. Chủ tịch nước, thủ tướng, bộ trưởng ngoại giao và cả đến Tổng bí thư đảng CS cũng chưa bao giờ công bố một đường lối chính trị, quốc phòng, ngoại giao mang nội dung như thế.“

Đằng sau Vịnh là ai? Ai cho phép Vịnh công bố điều ấy? Sao lại công bố trên đất người ta?”

Tuy chỉ là thứ trưởng quốc phòng nhưng hiện nay Vịnh là nhân vật quyền uy nhất trong bóng tối của đảng cộng sản. Ngoài việc Vịnh là con của tướng Nguyễn Chí Thanh, con nuôi của đại tướng Lê đức Anh, con rể tướng Đặng vũ Chính, Tổng cục trưởng Tổng cục tình báo quốc phòng (T2) siêu quyền lực. Nhưng đặc biệt quan trọng hơn cả là Vịnh đang là một tên nội gián thân tín của Trung quốc, một bộ phận đắc lực của cơ quan tình báo Hoa Nam hải ngoại.
Vịnh đang nắm trong tay Tổng cục 2 là chi nhánh của cơ quan tình báo Hoa Nam, đang khống chế toàn bộ cơ cấu ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam.

Chính vì thế mà những điều tên Vịnh đã phát ngôn hèn hạ như vậy, phải hiểu là: “Trong bất cứ tình huống nào Việt Nam cũng không dám chống lại Thiên triều, dù Thiên triều có xâm phạm chủ quyền, Thiên triều có chiếm đoạt lãnh thổ, Thiên triều có bắn giết dân Việt như ngóe đi nữa thì chính sách quốc phòng Việt Nam cũng vẫn thà ôm đầu chịu chết chứ không dám có một hành động chống lại.”

Có điều lạ là sau lời khiếp nhược của tên Vịnh nói với tên Tàu phù Lương quang Liệt thì thái độ của bọn Bắc Bộ phủ đến nay vẫn thủ khẩu như bình rất khó hiểu, không lắc mà cũng không gật.

Một lời tuyên bố như thế có ý nghĩa như một thông điệp gửi tới quốc tế rằng Việt Nam từ chối liên minh quân sự với bất cứ nước nào khác để chống lại Trung Quốc trong mọi trường hợp. Việt Nam tự khóa cửa nhà mình, nếu có cháy nhà cũng chẳng nhờ ai cứu giúp. Nếu đúng vậy thì bọn lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam quá hèn nhát nhu nhược.

Người ta cứ tưởng rằng sau khi tên Vịnh phát ngôn bừa bãi như thế thì lập tức Bộ Chính trị sẽ triệu hồi về nước, lột lon, cách chức, truy tố ra tòa án binh để xử tội làm nhục quốc thể. Nhưng cho đến nay đám chóp bu cộng sản vẫn lặng như tờ.

Về phần bọn Bắc kinh thì được nước làm tới, mỗi lúc mỗi ngang ngược, ngạo mạn.

Ngay sau khi Vịnh khum tay cúi đầu khuất phục trước Thiên triều thì Trung quốc cho tàu ngầm cắm cờ dưới đáy biển Đông, biểu thị cho thế giới biết rằng biển Đông thuộc chủ quyền của mình, có nghĩa là các nguồn tài sản dầu mỏ, hơi đốt, khoáng sản, hải sản vô cùng tận … đều là của mình.

Cũng chưa hết căm tức với việc Việt Nam đón tàu chiến Mỹ vào thăm, con mụ Lý Hồng Mỹ, một cây bút bình luận trên báo Nhân dân Nhật báo Trung Quốc lên tiếng cảnh cáo Việt Nam hết sức ngạo mạn:

- Quan hệ Trung-Mỹ đang đi tới giai đoạn gay go, bất cứ quyết định thiếu khôn ngoan nào của Việt Nam sẽ chỉ làm căng thẳng thêm khi tình hình đã tồi tê ̣… đu giây là nguy hiểm, nếu Việt Nam thúc đẩy 2 cường quốc xung đột thì Việt Nam sẽ bị thiệt hại trước hết”.

Thêm một tên Khương Du, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Trung quốc, đe dọa trên báo China Post rằng:

- Chúng tôi cảnh cáo Việt Nam và Nam Hàn đã tập trận chung với Hoa Kỳ. Làm vậy là không tốt cho sức khỏe của họ. (ngụ ý nói Việt Nam sẽ ăn no đòn)Việt Nam đang làm cho Trung quốc không hài lòng. Hà Nội đã đánh giá quá cao khả năng bảo vệ của Mỹ. Nếu Việt Nam và Trung quốc giao chiến thì không có hàng không mẫu hạm nào của bất cứ quốc gia nào có thể bảo đảm an toàn cho Việt Nam. Với nhiều nguy cơ từ mọi phía, Việt Nam hiện trong tình trạng mỏng manh như vỏ quả trứng”.

Người dân trong nước đặt câu hỏi:

- Vì sao bọn bành trướng Bắc Kinh ngày càng lộng hành tỏ ra ngạo mạn khinh thường, láo xược, hung hăng đối với ta như thế mà đảng và Nhà nước cộng sản Việt Nam cứ câm miệng hến, gục đầu thủ phận là sao?

Như phần trên đã nói, bọn lãnh đạo hiện nay đang thực thi di chúc của “Bác Hồ muôn vàn kính yêu” là tiếp tục từng bước dâng đất nước này cho bọn Tàu phù.

Tại sao bọn chúng lại bán nước từng bước mà không dâng nộp ngay một lúc?

Rất dễ hiểu. Nếu chúng dại dột hám ăn, tuyên bố ngay rằng: “Việt Nam nay là một phần lãnh thổ của Trung quốc” thì lập tức sẽ bị cái họa sát thân. Tám mươi ba triệu dân Việt Nam sẽ vùng lên như sóng thần ập vào Bắc Bộ phủ, xé xác chúng ra từng mãnh, moi gan, móc mật chúng ra chia nhau mà ăn thịt, nhai xương cho hả giận ngay. Đời nào chúng ngu dại như thế. Vã lại chúng còn cần nhiều thời gian để tẫu tán tài sản và đưa con cháu ra nước ngoài đã.

Tuy nhiên, ngoài một số lãnh đạo cốt cán bị bọn Bắc Kinh mua chuộc, cụ thể là tên thứ trưởng Nguyễn chí Vịnh, chỉ vì muốn được Thiên triều nâng đỡ, bảo kê cho chức Ủy viên trong Ban Chấp hành Trung ương đảng trong kỳ đại hội sắp tới mà phải nói theo chỉ thị của chúng, nói theo sự mong muốn của chúng, thì không phải là toàn thể tướng lãnh trong quân đội, đảng viên trung thực thức thời trong đảng đều như thế cả.

Cứ xem cảnh trống đánh xuôi, kèn thổi ngược trong nội bộ của chúng cũng thấy được phần nào những pha đấu đá tranh ăn quyết liệt âm ỷ bên trong ngày càng gay gắt.

Một Nguyễn Phương Nga, phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao, lần đầu tiên dựa hơi Mỹ đã mạnh miệng lên án Trung cộng thăm dò dầu khí trong hải phận Việt Nam.

Một Lưu Nguyễn trên báo Công An Nhân Dân ngày 29/8/2010, cũng lần đầu tiên dám nổi giận lên tiếng mắng con mụ Lý Hồng Mai, bình luận viên kỳ cựu của báo Nhân Dân là “Bình luận viên giống cái” với bài viết có nhan đề “Đừng nhắm mắt nói bừa” khi mụ này nói rằng “các quyết định thiếu khôn ngoan của Việt Nam sẽ chỉ làm căng thẳng gia tăng …” Lưu Nguyễn viết: “Té ra bình luận viên “giống cái” này động lòng trước tiến triển của quan hệ Việt-Mỹ gần đây. Chỉ có điều, những nhận định của bà ta là hồ đồ, hoàn toàn vô căn cứ, tức là nhắm mắt nói bừa”. Buồn cười cái anh chàng Lưu Nguyễn này vừa mắng lại vừa run. Thay vì mắng “đồ chó cái” mới hả giận, thì chỉ dám nói nhè nhẹ là “giống cái”. Thế mới biết vừa đ … vừa run là vậy.

Thời điểm gọi là “ba không” của tập đoàn bán nước Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Uông Chu Lưu (Phó Chủ tịch Quốc hội) Nguyễn Chí Vịnh … cũng giống như thời điểm “Tam vô” của Hồ chí Minh, sắp sửa “đại công cáo thành” trong việc quì gối xưng thần, cống nạp đất nước cho Thiên triều Đại Hán thì lại xãy ra phép lạ bất ngờ chận đứng âm mưu của chúng.

Năm 1954, xảy ra hiệp định Geneve chia đôi đất nước, già Hồ vuột mất cơ hội bán nước.

Năm 2010, tập đoàn Mười, Anh, Mạnh, Triết, Dũng sắp giao đất nước cho bá quyền Bắc Kinh sau khi quì gối, khom lưng, cúi đầu nhượng đất, nhượng rừng, nhượng Tây nguyên, nhượng biển, đảo thì Mỹ bỗng dưng lù lù hiện ra án ngữ tuyên bố “Mỹ có quyền lợi ở biển Đông”. Rồi tà tà đưa tàu chiến vào Việt Nam, lượn lờ quanh quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa, lại còn mời phái đoàn quan chức binh lính Việt cộng ra tham quan tàu, xem Mỹ dương oai diệu võ, bảo là để kỷ niệm 15 năm ngày tái lập bang giao với Việt Nam làm cho tập đoàn bán nước cộng sản Việt Nam mắc nghẹn, ngắc ngứ như nhai phải gân gà trong miệng.

Thật là cảnh “há miệng mắc quai”, khác nào con đĩ bắt cá hai tay. Một đàng đang được anh nhà giàu Mỹ sau 20 năm cấm vận, nay ra tay o bế, nâng niu, hứa nuôi bao, cho đôn đầy túi, sướng “rên mé đìu hiu”. Một đàng lại “sợ teo chim”, lo ngay ngáy thằng tình nhân Tàu phù bần tiện, tham lam, vũ phu, nó cứ nay đánh, mại thụi bầm mặt, sưng môi, không biết nó thiến chỗ đội nón của mình lúc nào?

Hồ chí Minh khi rước hai mươi vạn quân Tàu ô của Tưởng Giới Thạch vô nước nuôi báo cô trong khi dân mình chết đói gần hai triệu, cốt để lấy lòng Đại Hán, có người chê trách Hồ thấp trí, vụng mưu, Hồ chống chế:

- Chính sách của ta hôm nay là chính sách Câu Tiễn, nhưng nhẫn nhục không phải là khuất phục”

Tổng thống nền Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn văn Thiệu đã lưu lại hậu thế một câu danh ngôn bất hủ như một chân lý sừng sững:
    “Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”
Quả đúng như thế! Hãy nhìn kỹ hành động hiện nay của bè lũ cộng sản Ba Đình đanglàm: Nói vậy mà không phải vậy.

Hồ nói:

- Nhẫn nhục nhưng không phải là khuất phục!

Nhưng Hồ và bọn con cháu đời sau làm:

- Thà nếm phân, ăn cứt, chịu nhục khuất phục Tàu để được còn đảng, còn mình!

Lời tuyên bố “ba không” của tên Nguyễn Chí Vịnh ngày 25 tháng 8 năm 2010 trước mặt Bộ trưởng Quốc phòng Trung quốc Lương quang Liệt thay cho Bộ Chính trị Trung ương đảng cộng sản Việt Nam đã thể hiện rõ chính sách “Câu Tiễn đớp phân thích hơn nằm gai nếm mật”.
Đại lễ “Ngàn năm Thăng Long” Bắc Bộ phủ đã tiêu tốn hết 4.5 tỷ đô la để làm rình rang, phô trương sự “phồn vinh giả tạo”, sắp diễn ra từ ngày 1/10 đến 10/10/2010, cũng đúng ngày Quốc Khánh của Trung Quốc, sẽ chứng minh cho thấy rằng Bộ Chính trị đảng cộng sản Việt Nam đang vui mừng với thành quả nước An Nam từ nay sẽ bước vào kỷ nguyên Bắc thuộc lần thứ năm.

Giấc mơ “thế giới đại đồng” của Hồ chí Minh nay sắp thành hiện thực.

Bọn Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng, Uông Chu Lưu … con cháu của Hồ Quý Ly, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống còn chờ gì nữa mà không mau mau lớn tiếng tung hô: “Thiên triều Đại Hán Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế”, cho thỏa chí bình sinh!.

Nguyễn Thanh Ty


No comments:

Post a Comment