Friday, April 2, 2010

GIỜ LÊN ĐƯỜNG ĐÃ ĐIỂM



Thơ: Ngô Minh Hằng
Nhạc: Nguyễn Văn Thành




GIỜ LÊN ĐƯỜNG ĐÃ ĐIỂM

Bạn có thấy từ bốn phương, tuổi trẻ
Máu Lạc Hồng cuồn cuộn chảy về tim
Những đại cáo, đuốc thiêng đầy khí thế
Đã vang rền, sáng chói giữa trời đêm ?

Bạn có thấy những Lê Lai, Quốc Toản
Những Quang Trung, Trần Hưng Đạo, Trưng Vương
Tim xa xót, lòng đau cơn quốc biến
Hiến dâng đời cho đại nghĩa, quê hương ?

Các bạn hỡi, giờ lên đường đã điểm
Hãy cùng đi, ta dựng lại sơn hà
Đây hùng sử, đang chờ ta viết tiếp
Đứng lên nào, ta cứu nước dân ta !

Bạn có thấy rừng cờ vàng gió lộng
Và tiếng ca bất khuất thuở Diên Hồng ?
Thì bạn hỡi, đứng lên mà tiến tới
Dù con đường cứu quốc có gai chông!

Đây là lúc chúng ta cần hành động
Đem nhân quyền về lại nước, dân ta
Dân Việt Nam bao năm rồi đã sống
Giữa gông cùm và máu lệ chan hòa....

Dân đợi đấy. Quê hương chờ đợi đấy
Các bạn ơi, mau dấn bước lên nào!
Kìa Đống Đa, mùa Xuân ta đã thấy
Tự muôn lòng, cánh én đã xôn xao...

Đây, Lam Sơn, đây hồn thiêng Yên Thế
Đây Hoa Lư. đây chiến thắng Bạch Đằng
Đang chờ đợi những bàn tay tuổi trẻ
Thương giống nòi mà cống hiến tài năng

Bạn có thấy rừng cờ vàng gió lộng
Và tiếng ca bất khuất thuở Diên Hồng ?
Thì bạn hỡi, đứng lên mà tiến tới
Dù con đường cứu quốc có gai chông!

Ngô Minh Hằng


GIỜ LÊN ĐƯỜNG ĐÃ ĐIỂM
(Thân gởi tuổi trẻ Việt Nam trên toàn cầu)

Các bạn hỡi, giờ lên đường đã điểm
Hãy cùng đi, ta dựng lại sơn hà
Đây hùng sử, đang chờ ta viết tiếp
Đứng lên nào, ta cứu nước dân ta !

Bạn có thấy từ bốn phương, tuổi trẻ
Máu Lạc Hồng cuồn cuộn chảy về tim
Những đại cáo, đuốc thiêng đầy khí thế
Đã vang rền, sáng chói giữa trời đêm ?

Bạn có thấy những Lê Lai, Quốc Toản
Những Quang Trung, Trần Hưng Đạo, Trưng Vương
Tim xa xót, lòng đau cơn quốc nạn
Hiến dâng đời cho đại nghĩa, quê hương ?

Bạn có thấy rừng cờ vàng phất phới
Và tiếng ca bất khuất thuở Diên Hồng ?
Thì hỡi bạn, đứng lên mà tiến tới
Dù con đường cứu quốc có gai chông!

Đây là lúc chúng ta cần hành động
Đem nhân quyền về lại nước, dân ta
Dân Việt Nam bao năm rồi đã sống
Giữa cùm gông và máu lệ chan hòa....

Dân đợi đấy. Quê hương chờ đợi đấy
Các bạn ơi, mau dấn bước lên nào!
Kìa Đống Đa, mùa Xuân ta đã thấy
Tự muôn lòng, cánh én đã xôn xao...

Đây, Lam Sơn, đây hồn thiêng Yên Thế
Đây Hoa Lư. đây chiến thắng Bạch Đằng
Đang chờ đợi những bàn tay tuổi trẻ
Thương giống nòi mà cống hiến tài năng

Ngô Minh Hằng

Thư yêu cầu của Cộng Đồng Tỵ Nan Hamburg


HỘI NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN CỘNG SẢN TẠI HAMBURG
Verein der vietnamesischen Flüchtlinge in Hamburg e. V
Postfach 52 06 24, 22596 Hamburg
Register - Nr.: 9735 Amtsgericht Hamburg
HASPA, Konto-Nr.:1088/210 933, BLZ: 200 505 50


Hamburg ngày 29.03.2010
Thư yêu cầu

Kính gửi ban tổ chức Vietnam-By-Night,

Cùng cộng đồng người Việt tỵ nạn cs tại Hamburg, chúng tôi có những ý kiến và yêu cầu sau đây gửi đến quý vị:

Theo quan điểm của chúng tôi, những chương trình nhạc hội “Vietnam By Night” do quý vị tổ chức chắc chắn sẽ mang lại những ảnh hưởng nhất định trên bình diện văn hóa, văn nghệ đối với quần chúng Hamburg, và đặc biệt về chính trị đối với cộng đồng người Việt tỵ nạn tại đây, một cộng đồng đã hình thành hơn 30 năm qua với một xuất xứ từ một biến cố chính trị.

Qua quảng cáo về buổi nhạc hội ngày 13.04.2010 tại Hamburg, chúng tôi được biết là sẽ có sự hiện diện của ca sĩ “cán bộ” Đàm Vĩnh Hưng – chúng tôi nhấn mạnh là “ca sĩ cán bộ” – vì theo tin tức trong nước, người này hiện đang giữ chức vụ Ủy Viên Đại Biểu nhiệm kỳ 2009-2014 của Hội Liên Hiệp Thanh Niên TP/HCM, một bộ phận của Thành Đoàn TP/HCM và là cánh tay nối dài của Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh.

Hiện nay cộng đồng người Việt tự do ở nhiều nơi đang phản đối sự hiện diện của ca sĩ ĐVH, như một, "đại sứ văn hóa lưu động" trong nghị quyết 36 của đảng CSVN nhằm lũng đoạn cộng đồng người Việt tại hải ngoại.

Đặc biệt vào tháng 4, thời điểm nhắc nhớ lại biến cố đau thương và nguyên nhân của cuộc hành trình tỵ nạn, thì sự hiện diện của nhân vật này được cảm nhận như là một sự khiêu khích về chính trị.

Chúng tôi tôn trọng các dịch vụ của quý doanh nghiệp, nhưng trước những ưu tư đối với cộng đồng, đặc biệt đối với thế hệ con em người Việt tị nạn, chúng tôi thấy phải có bổn phận lên tiếng:

Chúng tôi thay mặt cộng đồng người Việt tỵ nạn cs tại Hamburg đồng lên tiếng phản đối sự hiện diên của ca-sĩ cán bộ Đàm Vĩnh Hưng và yêu cầu ban tổ chức Vietnam-By-Night truy hồi việc mời nhân vật này trình diễn tại Hamburg.

Chúng tôi tin tưởng rằng quý vị sẽ chọn lựa một quyết định phù hợp, ngõ hầu tránh những xung đột giữa chương trình Vietnam By Night và khuynh hướng chính trị của cộng đồng người Việt tỵ nạn tại đây.

Rất mong đợi sự đáp ứng của quý vị.

Trân trọng kính chào.

Thay mặt cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại Hamburg.

Hội NVTNCS tại Hamburg
H.T. Bùi Hoằng Thủy




Buồn hay vui, hận hay mừng ?




Tôi nhận được một bản tin của Cộng Đồng Sydney chuyển cho tôi từ một thân hữu. Trong bản tin 3 phần 4 là quảng cáo về việc tổ chức Mừng 35 năm định cư của Người Việt trên đất Úc và thông báo về Ngày Quốc Hận 30/4 chỉ có 1 phần 4 mà lại còn nằm ở một góc dưới của bản tin nữa. Điều nầy nói lên tầm quan trọng của một bản Thông Báo cho Ngày Quốc Hận.

Chúng ta thường nói "Tháng Tư đen", cho nên nếu tổ chức Biểu Tình sớm hơn 30/4 vài ngày thì vẫn hay hơn sau ngày 30/4. Cho nên chúng ta nên luôn luôn chọn một ngày thích hợp và ý nghĩa nhất cho ngày 30/4, một ngày buồn cho quê hương, một ngày tan thương cho dân tộc và nhất là những ngày chúng ta còn đang sống tha phương. Năm nay, 30/4 nhằm vào ngày thứ Sáu, nếu khó khăn cho đồng bào tham dự biểu tình thì ngày thứ Bảy sẽ là ngày thích hợp nhất và cũng tiện cho những đồng bào ở xa muốn về Canberra để tưởng nhớ đến ngày tan thương hàng năm nầy. Nếu chúng ta tổ chức Biểu tình vào ngày Chủ Nhật sẽ không tránh khỏi ít nhiều thắc mắc trong cộng đồng.

Tôi được biết thêm là Hội Đồng Thành Phố Bankstown có cho Cộng Đồng Sydney $5000 để tổ chức Mừng 35 năm Người Việt định cư ở Úc. Đúng như theo bản tin của CĐ thì Sydney sẽ tổ chức Đêm Thắp Nến, buổi văn nghệ ngoài trời, những trò chơi thể thao, buổi ăn mừng, ...

Những điều nêu ở trên khiến tôi bâng khuân và tự hỏi: Phải chăng chúng ta đang chuyển từ buồn đến vui hay chuyển từ hận đến mừng?

Theo tôi 30/4 vẫn mãi mãi là ngày Đau Thương (Mouring day) cho những ai tự nhận mình là người Việt Tự Do chân chính và sẽ không bao giờ là ngày Ăn Mừng (Celebration day) với bất cứ lý do nào!

Úc Châu, tháng 4 năm 2010
Người Tỵ Nạn 1982
=========
    Recognising the fall of Saigon Bankstown Council
by StreetCorner Staff
03/03/2010


Bankstown City Council has donated $5,000 towards a series of activities being staged by the Vietnamese community which commemorates 35 years since the fall of Saigon.

Project 35, which will begin on the official anniversary date of Friday 30 April and run for three months, will feature a public concert, vigil night, sporting tournament, art exhibition and celebration dinner.

The anniversary marks 35 years since the major wave of immigration to Australia following the Vietnam War. Celebrations, run by the Vietnamese Community of Australia, NSW Chapter (VCA), will pay tribute to the people and governments that enabled refugees to rebuild their lives in Australia.

‘’With more than 10,000 Vietnamese-Australians residing today in Bankstown, the anniversary of the fall of Saigon is of extreme importance to our entire community,’’ said Mayor of Bankstown, Clr Tania Mihailuk.

‘’The anniversary will give us the opportunity to celebrate the various contributions the Vietnamese community have made in enriching our area."

The capture of the South Vietnamese capital, Saigon in 1975 marked the end of the Vietnam War. The fall of the city was preceded by the flight of tens of thousands of South Vietnamese civilians seeking refugee status in countries around the world. Many Vietnamese settled in Australia under refugee and humanitarian programs.

Project 35 will run in partnership with various government agencies, member associations and private businesses. The Vietnamese Community in Australia is the umbrella organisation providing leadership on issues affecting Vietnamese-Australians and their families. The NSW branch has actively provided important community-based services in Bankstown for many years.

Source: http://www.streetcorner.com.au/news/showPost.cfm?bid=13619&mycomm=WC



Hãy Kể Tôi Nghe

    Hãy Kể Tôi Nghe
    Thơ:Vntvnd
    Nhạc: Nguyễn Văn Thành



    Hãy kể tôi nghe chuyện thuở xưa
    Chuyện người lấy máu giữ gìn cờ
    Nền vàng, sọc đỏ nhiều năm trước
    Vĩnh cửu vinh danh nhạc lẫn thơ

    Hãy kể tôi nghe những chiến công
    Địa danh hiển hách của non sông
    Từng ghi, chứng kiến bao thành tích
    Chống bước xâm lăng lũ rợ Hồng

    Hãy kể họ tên của mỗi người
    Xả thân bảo vệ nước Nam tôi
    Mà khi nhắc đến còn run sợ
    Bạo chúa vô tâm khuấy góc trời

    Hãy kể tôi nghe, kể hết ra
    Bờ ao, mé núi, chái hiên nhà
    Nơi nao lưu vết thiên hùng sử
    Triệu đấng anh tài vị quốc gia

    Để được tri ân, tưởng tiếc về
    Và khơi dậy đỏ lửa hồn quê
    Đang âm ỉ cháy trong tim huyết
    Vạn kẻ Kinh Kha nặng ước thề

    Cùng nhắc cho con cháu hậu sinh
    Năm châu hiện sống giữa yên bình
    Đừng quên xương máu tiền nhân đã
    Bất khuất bao đời dốc chiến chinh.

    Vntvnd
    (25/02/2008)




KHÓC NGƯỜI ĐÁY BIỂN - Ngô Minh Hằng


    KHÓC NGƯỜI ĐÁY BIỂN
    (Viết để khóc cho mình và cho những thuyền nhân kém may mắn trên đường vượt biển tìm Tự Do sau 1975)

    Tháng Tư ra biển khóc người
    Oan hồn hỡi, đáy trùng khơi, xin về
    Biển chiều vàng ánh tà huy
    Dài tay sóng níu bước đi vô hồn
    Đứng trên bờ đá cô đơn
    Khóc người bằng tiếng thơ buồn xót xa
    Ai hay đáy biển là nhà
    Máu pha lệ hận chan hòa đại dương
    Thịt da nát dưới bạo cuồng
    Ngàn trang huyết sử bên đường tử sinh!
    Mắt buồn nhìn sóng biển xanh
    Thấy sương khói vẫn vô tình khói sương
    Mà lòng đòi đoạn đau thương
    Xót người đáy biển đoạn trường chưa nguôi !

    Tháng Tư ra biển khóc người
    Hiển linh,chứng giám đôi lời thơ đau
    Tôi viễn xứ, người biển sâu
    Chung hồn lưu lạc, chung sầu quê hương
    Người trên sóng nước trùng dương
    Tôi khung cửa hẹp, gió sương bốn mùa
    Bóc tờ lịch Lại Tháng Tư!
    Đau tình sông núi làm thơ khóc người
    Người vùi xương trắng biển khơi
    Còn tôi sống kiếp dân Hời vì ai ?

    Ngô Minh Hằng



Thursday, April 1, 2010

Hàng Không Mẫu Hạm USS Midway ngày 30-4-1975 và Thiếu Tá Phi Công Lý Bửng



Quang cảnh lúc chiếc L19 do Thiếu Tá Lý Bửng lái đáp an toàn trên HKMH Midway
Ảnh: Thiếu Tá Lý Bửng cung cấp.

Thanh Phong/Viễn Đông
    Hàng Không Mẫu Hạm USS Midway ngày 30-4-1975 và Thiếu Tá Phi Công Lý Bửng


LITTLE SAIGON
- Năm nay kỷ niệm 35 năm, ngày hàng triệu người phải bỏ nước ra đi tìm tự do, một buổi lễ được đặc biệt tổ chức trên Hàng Không Mẫu Hạm USS Midway, nay là Bảo Tàng Viện USS Midway, đang neo đậu vĩnh viễn tại hải cảng San Diego, miền Nam California. Vào những ngày cuối tháng 4-1975, Hàng Không Mẫu Hạm USS Midway đã đón nhận hàng ngàn người Việt di tản, trong đó có một số tướng lãnh cao cấp của chính quyền VNCH. Thiếu Tá Phi Công Lý Bửng, một trong số những người có mặt trên USS Midway đã làm cho cả thế giới thán phục, vì ông là người đầu tiên lái loại phi cơ L19 đáp xuống hàng không mẫu hạm an toàn. Để tìm hiểu chi tiết sự kiện độc đáo của người phi công Không Lực VNCH, chúng tôi đã được ông dành cho cuộc phỏng vấn đặc biệt, và sau đây là nội dung cuộc phỏng vấn của chúng tôi với Thiếu Tá Lý Bửng qua đường dây điện thoại viễn liên.



Viễn Đông: Xin chào Thiếu Tá Lý Bửng, Thiếu Tá mạnh khỏe không?

Thiếu Tá Lý Bửng: Ồ, chào anh, tá với tướng gì nữa, gọi anh em đi cho nó thân mật.

Viễn Đông: Vậy thì cám ơn Thiếu Tá, nhưng trước khi xưng hô anh em, xin Thiếu Tá cho biết năm nay bao nhiêu cái xuân xanh rồi mà chưa nghỉ hưu vẫn phải đi cày?

Th/Tá Lý Bửng: Xấp xỉ bảy bó rồi, nhưng còn cày được ta cứ cày (cười).

Viễn Đông: Vậy thì gọi Thiếu Tá là anh phải rồi, vì đàn em thua anh vài tuổi thôi.
(Đến đây xin phép độc giả, chúng tôi đổi cách xưng hô theo lời yêu cầu của Thiếu Tá Lý Bửng).

Th/Tá Lý Bửng: Rồi, OK, tôi làm anh, chú là em. Bây giờ chú muốn hỏi điều gì đây?

Viễn Đông: Thì hỏi anh chuyện lái máy bay đáp xuống hàng không mẫu hạm USS Midway đó mà!

Th/Tá Lý Bửng: Mà hỏi để làm gì?

Viễn Đông: Để đăng báo cho bà con đọc!

Th/Tá Lý Bửng: Thôi mà, có gì mà phải đăng báo! Mà đăng báo có sao không?

Viễn Đông: Sao là sao ạ? Có phải anh khiêm tốn hay là ngại chuyện gì khác?

Th/Tá Lý Bửng: Có liên quan đến chính trị không đó?

Viễn Đông: Thưa không đâu, chả có chính trị chính em gì cả. Đây là câu chuyện lý thú và rất đặc biệt của một phi công Việt Nam Cộng Hòa tài ba thôi.

Th/Tá Lý Bửng: Cho tôi một phút suy nghĩ.... Alô, rồi OK tới luôn đi.

Viễn Đông: Thế là ông anh sẵn sàng trả lời rồi phải không?

Th/Tá Lý Bửng: Sẵn sàng.

Viễn Đông: Trước hết xin cho biết, ông anh gia nhập Không Quân VNCH năm nào? Vào thời điểm cuối tháng 4-1975, anh mang cấp bậc gì, đơn vị nào và đồn trú tại đâu?

Th/Tá Lý Bửng: Cấp bậc cuối của tôi là Thiếu Tá, còn hỏi đơn vị để làm gì vậy chú?

Viễn Đông: Thưa ông anh, trước hết để đơn vị của ông anh hãnh diện là có một bạn đồng ngũ nổi tiếng thế giới, đem vinh dự cho đơn vị; thứ hai là để kiểm chứng xem ông anh có ở trong Không Quân thiệt hay là ông anh cướp máy bay đi thì sao?

Th/Tá Lý Bửng: Chịu thua. Rồi, OK, tôi vô Không Quân năm 1963, đơn vị tôi là Phi Đoàn 114 Quan Sát, đóng tại Nha Trang, rồi gì nữa đây?

Viễn Đông: Anh lái loại máy bay nào khi bay ra hàng không mẫu hạm?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi lái L19, loại máy bay quan sát.

Viễn Đông: Nếu em nhớ không lầm, loại máy bay này người ta thường gọi là máy bay bà già hay là máy bay thám thính, đúng không anh?

Th/Tá Lý Bửng: Đúng rồi đó, nhưng mà gọi là máy bay quan sát cho nó nhẹ nhàng, chứ thám thính nghe ghê quá!

Viễn Đông: Anh bay từ đâu ra hàng không mẫu hạm, và ngày nào?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi bay từ Côn Sơn. Đầu tiên tôi bay từ Tân Sơn Nhất ra Côn Sơn ngày 29-4, rồi từ Côn Sơn bay ra HKMH ngày 30-4-1975.

Viễn Đông: Anh có biết trước vị trí của chiếc HKMH đang ở đâu hay phải bay đi tìm?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi biết có HKMH đón người di tản, nhưng không rõ đang ở đâu, nên phải bay đi tìm.

Viễn Đông: Anh bay bao lâu thì thấy HKMH?

Th/Tá Lý Bửng: Khoảng nửa tiếng hay 45 phút thì gặp chiếc USS Midway.

Viễn Đông: Nếu không gặp HKMH, máy bay của anh có đủ nhiên liệu bay qua Thái Lan không?

Th/Tá Lý Bửng: Nếu ở sát biên giới Thái Lan thì được, còn ở Sài Gòn, Biên Hòa, Nha Trang hay Côn Sơn thì không đủ nhiên liệu bay qua Bangkok.

Viễn Đông: Lúc đó chắc còn nhiều loại máy bay khác, sao anh lại chọn L19?

Th/Tá Lý Bửng: Lúc đó chỉ còn duy nhất chiếc L19.

Viễn Đông: Ngoài L19, anh còn lái được loại máy bay nào khác?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi cũng lái được loại AD5, AD6 và Cessna, nhưng không lái thường xuyên như L19.

Viễn Đông: Vậy khi gặp HKMH, anh làm gì?

Th/Tá Lý Bửng: Thì tôi xin nó cho mình đáp xuống, nhưng khổ nỗi trên máy bay của tôi không có vô tuyến để liên lạc với dưới HKMH, nên tôi cứ bay vòng vòng xung quanh nó và dùng các phương pháp mình đã học để áp dụng cho nó hiểu là mình xin đáp, nhưng chẳng thấy dấu hiệu trả lời!

Một trang bản đồ được Phi Công Lý Bửng xé ra ghi note liệng xuống HKMH. Mảnh giấy này được lưu giữ trên USS Midway - ảnh: Thiếu Tá Lý Bửng cung cấp.
Viễn Đông: Xin anh đơn cử một trong những phương pháp xin đáp?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi chớp đèn đáp liên tục.

Viễn Đông: Rồi sao nữa anh?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi nghĩ ra cách, viết cái “note” cho họ hiểu là tôi xin đáp. Đầu tiên tôi cột vào con dao và bay sát HKMH, tôi mở cửa liệng dao xuống. Nó đụng sàn tàu, tưng lên rơi xuống biển. Sau đó tôi làm cái thứ hai, thứ ba, cột vào dây súng thảy xuống, cũng rơi luôn xuống biển. Lần thứ tư, tôi cột vào khẩu P. 38, bay thật thấp và liệng xuống. Lạy Trời, lần này không xuống biển. Tôi nhìn thấy một anh chàng chạy lại lượm lên coi và chạy biến đi, không biết đi đâu. Sau khi xuống tàu, được biết, khi họ lượm và đọc cái note của tôi, họ chạy ngay lên báo cho Hạm Trưởng.

Viễn Đông: Trước khi trên HKMH họ lượm được cái note của anh, liệu họ có sợ máy bay khủng bố không, vì anh cứ bay vòng vòng quanh họ và lại bay rất thấp?

Th/Tá Lý Bửng: Không đâu, họ có ống dòm tối tân, họ nhìn thấy hết chứ.

Viễn Đông: Sau khi lượm được note của anh, họ có ra dấu OK cho anh đáp không?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi bay mấy vòng nữa quan sát, thì thấy họ đang dọn dẹp mấy chiếc trực thăng đậu trên phi đạo cho gọn lại, lúc đó tôi biết họ OK cho mình xuống.

Viễn Đông: Trong suốt thời gian là phi công, đã có lần nào anh hạ cánh trên hàng không mẫu hạm chưa?

Th/Tá Lý Bửng: Chưa.

Viễn Đông: Nhưng đã có lần nào anh phải hạ cánh xuống một phi đạo ngắn như trên HKMH?

Th/Tá Lý Bửng: Có chứ, nhưng trên đất liền, đỡ nguy hiểm hơn.

Viễn Đông: Chắc anh biết, phi đạo trên HKMH không có những dụng cụ chuẩn bị cho loại L19 đáp chứ?

Th/Tá Lý Bửng: Biết chứ. Họ chỉ trang bị lưới và móc để giữ các loại máy bay phản lực khi đáp xuống, không dự trù cho trườøng hợp của tôi.

Viễn Đông: Khi biết trước như vậy mà anh còn cố đáp xuống, anh có nghĩ là quá liều lĩnh không?

Th/Tá Lý Bửng: Dĩ nhiên là liều mạng rồi, vì không đáp xuống HKMH thì phải đáp xuống biển thôi.

Viễn Đông: Vậy trước khi quyết định hạ cánh, tâm trạng anh ra sao?

Th/Tá Lý Bửng: Nếu bây giờ tôi còn nhớ được tâm trạng lúc đó ra sao thì tôi thành Superman rồi chú ạ.

Viễn Đông: Ồ, em quên, ông anh cho biết trên máy bay L19, ông anh chở những ai?

Th/Tá Lý Bửng: Máy bay L19 chỉ có một chỗ cho hoa tiêu, một chỗ cho ông quan sát, nhưng tôi chơi luôn 7 mạng, tôi, vợ và 5 đứa con. Chính điều này làm người Mỹ rất sợ, vì chở quá trọng tải!

Viễn Đông: Khi bay, anh có cho chị và mấy cháu biết là sắp đáp xuống HKMH không?

Th/Tá Lý Bửng: Không. Cho bả biết, bả và mấy đứa nhỏ sợ thì hỏng chuyện.

Viễn Đông: Trước khi hạ cánh, anh có tin tưởng sẽ đáp xuống an toàn không?

Th/Tá Lý Bửng: Tin chứ, không tin sao dám đáp?

Viễn Đông: Lúc máy bay của anh dừng trên HKMH, mũi tàu còn khoảng cách bao xa thì lọt xuống biển?

Th/Tá Lý Bửng: Lúc đó mừng quá rồi ai mà nhớ, nhưng tôi nghĩ cũng còn một khoảng cách ngắn nữa.

Viễn Đông: Làm sao một phi đạo ngắn như vậy, anh đáp xuống được?

Th/Tá Lý Bửng: Khi máy bay vừa chạm sàn tàu, tôi tắt máy ngay, đó là nguyên tắc đáp ngắn.

Viễn Đông: Khi máy bay của anh hạ cánh an toàn, chuyện gì xảy ra?

Th/Tá Lý Bửng: Ôi, họ túm lại bồng tôi rồi bồng vợ, con tôi ra. Họ ríu rít hỏi han và tỏ ý rất khâm phục, họ dẫn chúng tôi lại gặp Hạm Trưởng, sau đó một Hạm Trưởng ở chiếc khác hay tin cũng bay đến gặp tôi chúc mừng. Người Mỹ họ rất cảm phục mình, thứ nhất là máy bay chở quá mức, thứ hai là dám đáp xuống HKMH bằng L19 và thứ ba là không có vô tuyến liên lạc.

Các phóng viên ngoại quốc phỏng vấn Thiếu Tá Phi Công Lý Bửng - ảnh: Thiếu Tá Lý Bửng cung cấp
Viễn Đông: Sau đó họ đưa anh và gia đình đi đâu?

Th/Tá Lý Bửng: Họ tiếp đãi rất nồng hậu, sau đó chuyển qua một chiếc tàu thương mại chở qua Subic Bay (Phi Luật Tân). Ở đó 1, 2 đêm, rồi họ chở về Guam và rồi từ Guam qua đây.

Viễn Đông: Sau đó, chiếc máy bay L19 do anh lái họ để ở đâu?

Th/Tá Lý Bửng: Chiếc L19 tôi lái là chiếc máy bay duy nhất được đem toàn vẹn qua Hoa Kỳ và trưng bày trong Bảo Tàng Viện Hải Quân của tiểu bang Florida.

Viễn Đông: Từ đó đến nay, đã có lần nào anh tới nhìn lại chiếc L19 đó, và nếu có thì cảm nghĩ của anh như thế nào?

Th/Tá Lý Bửng: Tôi có đến xem và thấy vẫn nguyên vẹn, còn cảm nghĩ thì mình cám ơn nó đã giúp đưa mình đến HKMH an toàn.

Viễn Đông: Vào ngày 30-4 sắp tới, nghe nói Ban Tổ chức có mời anh qua dự?

Th/Tá Lý Bửng: Đúng, họ có mời tôi.

Viễn Đông: Giả sử họ trao cho anh một chiếc L19 và yêu cầu anh bay biểu diễn rồi đáp xuống USS Midway một lần nữa cho bà con coi chơi, anh có dám không?

Th/Tá Lý Bửng: Dám chớ sao không? Làm thì làm chớ. Lâu quá rồi, với lại mình già rồi nhưng chắc cũng không đến nỗi tệ, vì quen như mình cầm đũa ăn cơm vậy mà!

Viễn Đông: Phục ông anh lắm. Vậy năm người con của anh, có ai nối nghiệp bố không anh?

Th/Tá Lý Bửng: Không, tụi nó nói: “Bố gan quá! Tụi con không dám!”.

Viễn Đông: Thế còn chị nhà, từ sau khi anh hạ cánh an toàn trên HKMH đến nay, có khi nào chị nhắc lại chuyện cũ và tưởng thưởng cho anh không?

Th/Tá Lý Bửng: Bả nói, sao mà đưa bả qua đây làm chi? Còn thưởng thì thưởng lâu rồi! Riêng mấy bà bạn bả hỏi thì bả nói: Ổng làm cái gì thì ổng làm, chứ tôi có biết gì đâu!

Viễn Đông: Còn người Mỹ thì sao? Họ có gặp anh phỏng vấn không?

Th/Tá Lý Bửng: Mỹ thì họ làm hoài đó chứ. Lần nào họ viết bài họ cũng nói họ rất khâm phục phi công VNCH, gan dạ cùng mình.

Viễn Đông: Tại sao lần này họ tổ chức 30-4 trên USS Midway?

BungLee-USS-Midway-Bird-Dog. Chiếc “Bird Dog” L19 vừa được treo lên triển lãm tại Bảo Tàng Viện USS Midway, chuẩn bị mở cửa vào ngày 30-4-2010 sắp tới – Ảnh: Bảo Tàng Viện USS Midway cung cấp.


Chiếc “Bird Dog” L19 vừa được treo lên triển lãm tại Bảo Tàng Viện USS Midway, chuẩn bị mở cửa vào ngày 30-4-2010 sắp tới – ảnh: Bảo Tàng Viện USS Midway cung cấp.

Th/Tá Lý Bửng: Chiếc USS Midway này đã quá cũ nên chính phủ Mỹ đưa qua San Diego, biến nó thành cái Bảo Tàng Viện như một chứng tích của cuộc chiến. Trong đó một phần cũng do cái chuyện đáp L19 của tôi làm cho nhiều người tò mò đến xem, nên họ đã làm một cái L19 khác giống như chiếc tôi lái và để trên HKMH cho du khách xem, nhân dịp kỷ niệm 35 năm ngày mất miền Nam.

Viễn Đông: Thôi, làm phiền anh vậy đủ rồi, cám ơn anh và mong gặp anh ngày 30-4 trên USS Midway.

Th/Tá Lý Bửng: Cám ơn chú.

Source: http://www.viendongdaily.com/Contents.aspx?contentid=+7724&item=94


Buổi họp mặt Đêm Trùng Dương do Hội Hải Quân Hàng Hải

Tin tổng hợp từ Hoa Thịnh Đốn

Buổi họp mặt Đêm Trùng Dương do Hội HQHH vùng Đông Bắc HK tổ chức tại nhà hàng Thần Tài đêm thứ Bảy 27/3/2010 có khoảng 400 người tham dự. Trong đó có hai ông Tướng Hải Quân là Đề Đốc Lâm Ngươn Tánh (Phó Thủ Tướng chính phủ của Nguyễn Hữu Chánh), Phó Đề Đốc Đinh Mạnh Hùng (nghe nói thuộc Việt Tân) và vài vị cao cấp bên Hàng Hải Thương Thuyền cùng các đại diện Hội Đoàn cựu QN /QLVNCH thuộc các quân binh chung tham dự. Phía Cộng Đồng VA/MD/DC có Chủ tịch là Đỗ Hồng Anh (người đứng ra bao che cho đài VN Hải Ngoại trong vụ giao tiếp với cán bộ Tuyên Vận Toà Đại sứ VC).

Trưởng ban tổ chức buổi dạ tiệc là ông Nguyễn Văn Thành, chồng của nữ phóng viên Tuyết Mai (người bị tố cáo mặc áo cờ đỏ sao vàng tham dự Á Vận Hội Thái Lan cách đây mấy năm).

Trong phần trình diễn Văn Nghệ có màn ảo thuật như sau:

Một nữ ảo thuật viên Nguyễn thị Ngọc Dung, (tự là Quỳnh Dung, tự xưng là Nữ Quân Nhân phục vụ tại Cục Quân Vận và là khách do bà Tuyết Mai mời tới từ North Carolina.)

Nữ ảo thuật viên mời ông Trần Văn Tuấn Chủ Tịch Hội HQHH/HTĐ lên phu trình diễn. Từ một nhúm giẻ bùi nhùi, bà Dung làm phù phép biến hóa và mời ông Tuấn kéo từ trong đống giẻ này ra lá cờ vàng 3 sọc. Ông Tuấn đưa cao cho mọi người thấy kèm theo nhiều tiếng vỗ tay nhưng không một ai để ý đến cái thâm là lá cờ vàng 3 sọc đỏ được lấy ra từ nhúm giẻ bùi nhùi. Xong ảo thuật viên bảo ông Tuấn cắt xé lá cờ vàng ra làm 4 và châm lửa đốt cháy lá cờ để biến ra 2 con chim bồ câu. Đến đây thì thâm ý của màn ảo thuật đã lộ dần, có nhiều tiếng xì xào nhưng đặc biệt không ai có một phản ứng nào, duy nhất có một vị là ông Đề Đốc Tánh định phản đối thì ông Tuấn (Chủ Tịch/HQHH) kéo ông ta ngồi xuống nói nhỏ gì đó. Còn vị Phó Đề Đốc Đinh Mạnh Hùng thì vẫn tiếp tục thụ hưởng các món ăn, không tỏ một lời hay thái độ phản đối, Chủ Tịch Cộng Đồng Đỗ Hồng Anh thì ... không nghe không thấy không nói.

Người ta đã lien kết các sự kiện mới đây tại vùng Hoa Thịnh Đốn, trong đó Tuyết Mai (vợ của Hải Quân Nguyễn Văn Thành, Trưởng ban Tổ chức) đã làm cái loa cho Chủ Tịch CĐ DDỗ Hồng Anh, người bênh vực cho các hành vi phản bội của nhóm đài VNHN.

Màn ảo thuật nói lên gì? Ngay cả người ngây thơ nhất cũng phải hiểu hậu ý của bọn phản động này là “phải xoá bỏ chính nghĩa của VNCH (mà biểu tượng là lá cờ vàng ba sọc đỏ), thì mới mong có hoà bình (Biểu tượng là con chim bồ câu)

Có phải chăng đây là một bước mới trong việc thực thi Nghị Quyết 36 của bọn Việt Cộng?

Những quân nhân từng phục vụ, chiến đấu dưới lá cờ, sao lại vô tâm ngồi tiếp tục ăn uống cười đuà trước việc sỉ nhục này? Hay quý vị đồng ý với nó?

Những quân nhân từng đổ máu, từng tù đày vì lá cờ vàng; Những thuyền nhân từng liều mạng sống để ấp ủ chính nghĩa tự do, xin hãy bày tỏ thái độ đứng đắn của mình trước hành vi phản phúc của nhóm người này.

Đỗ Văn Phúc
______________

Thông Báo

V/v: Xé và đốt cờ VNCH trong buổi tiệc của Hội Hải Quân
Trước những nguồn tin liên quan đến vụ lá cờ giấy VNCH bị xé

Trước những nguồn tin liên quan đến vụ lá cờ giấy VNCH bị xé và đốt trong màn ảo thuật của buổi tiệc Đêm Trùng Dương do Hội Hải Quân Hàng Hải & Thương Thuyền tổ chức vào tối thứ bảy 27/3/2010, Cộng Đồng Việt Nam Vùng Washington, DC, MD & VA trân trọng thông báo:
    1. Ngay sau khi màn ảo thuật vừa chấm dứt, những thực khách ngồi trong bàn dành cho Cộng Đồng, trong đó Chủ Tịch CĐ, đã lên tiếng phản đối ngay với hai người trong Ban Tổ Chức về sự việc sai trái đó.
    2. Sau đó, đích thân ông Hội Trưởng Trần Văn Tuấn đã bước lên sân khấu để nhận lỗi trước đồng hương.
    3. Kế đến, trước phản ứng tiếp theo của một số thực khách khác, ảo thuật gia Quỳnh Dung đã lên sân khấu xin lỗi về màn ảo thuật có phần xé và đốt lá cờ giấy của VNCH.
Thông cáo này được công bố để tránh những sự hiểu lầm và xuyên tạc về thái độ của Cộng Đồng ngay trong buổi tiệc nói trên.

Làm tại Falls Church, ngày 1 tháng 4 năm 2010
TM Cộng Đồng,
Chủ Tịch
Đỗ Hồng Anh

Đại Tá Lương Sơn Việt

Luong's Address to Vietnamese Conference


Đại Tá Lương Sơn Việt
    3rd Brigade Combat Team, 101st Airborne Division (AA) Public Affairs
Video by Sgt. Victor Gardner
Date Taken: 03.22.2010
Posted: 03.22.2010 09:59
Video Location: AF


This is an adress by Col Luong to a Vietnamese Conference near Wash. D.C.
Produced by Sgt. Victor Gardner.



Source: http://www.dvidshub.net/?script=video/video_show.php&id=81520





Wednesday, March 31, 2010

Một góc nhìn qua vụ Lê Thị Công Nhân - Nguyễn văn Hoàng

Nguyễn văn Hoàng

Kính thưa quý vị,

Khuynh hướng đấu tranh, vị trí, vai trò của LS Lê thị Công Nhân được bàn tán xôn xao trong suốt mấy tuần qua. Thảo luận về đề tài này là một việc tích cực, một ưu điểm của sự tự do ngôn luận nhưng đôi khi chúng ta không khai thác ưu thế của tự do ngôn luận mà lại làm ngược lại.

Ông A phân tích, đưa nhận định tiêu cực về LTCN. Thay vì đưa những phân tích, nhận xét tích cực về LTCN để phản bác thì ông B lại phê phán ông A. Rồi thì A phản pháo, tấn công lại B. Chụp mũ nhau như vậy, dán nhãn nhau là "thiếu tử tế" như vậy, chỉ chứng minh được sự thiếu trưởng thành của chúng ta trong việc sử dụng quyền tự do ngôn luận.

Câu chuyện về cá nhân của LS LTCN đã được bàn thảo nhiều, có viết nữa chắc cũng không thêm được ý kiến gì. Hôm nay chúng tôi chỉ muốn bàn về một khía cạnh khác.

Quý vị hãy bỏ vài phút, thử tưởng tượng mình là VC, với sự độc ác, tàn nhẫn, tham lam, điếm đàng của VC, xem trước một hiện tượng như LTCN, quý vị sẽ đối phó như thế nào.

Quý vị có thừa sức dùng lệnh quản chế để cấm việc liên lạc với báo chí, quý vị có để cho một người là mối nguy của quý vị trả lời phỏng vấn, phóng tiếng nói đi cả năm châu bốn biển hay không?

VC có thừa khả năng mỗi ngày bỏ một ít steroid hay dược chất vào thức ăn làm giảm hệ thống miễn nhiễm của một người, khiến người ấy không mắc bệnh này cũng mắc bệnh khác, VC có dám làm như vậy hay không?

Có lẽ có nhiều quý vị sẽ cho rằng VC sợ áp lực quốc tế, VC muốn tạo bộ mặt tự do, nên VC không thể xử quá ép những người chống đối họ một cách công khai.

Quý vị hãy nghĩ rằng mình thừa gan dạ xé nát hiệp định Paris, tổng tấn công trong lúc đồng ý hưu chiến, ngưng bắn, đày đọa hàng triệu người, giết chết hàng trăm ngàn người, thủ tiêu ám sát vô số người, từng tuyên truyền qua mặt thế giới tự do, quý vị sẽ làm gì với LTCN hay với một người có thể là mối nguy của quý vị?

Chị LTCN tốt hay xấu, là Hằng Nga hay chú Cuội, chúng tôi không "dám" bàn ở đây vì "sợ" những người "tử tế" chụp mũ, chúng tôi chỉ muốn chúng ta nghĩ xem nếu chúng ta là VC, với đầy đủ những "độc tính" của VC, thì chúng ta sẽ làm gì trước một người, một nhóm có thể di họa cho chúng ta.

Nhớ lại hai lần chúng tôi gọi điện thoại cho thầy Thích Không Tánh. Cả hai cú điện thoại, vừa xưng tên xong thì bị cúp đường dây và tất cả số tiền có trong hai cái phone card đều bị rút hết trong vài giây ngắn ngủi. Thế mà Thanh Toàn của SBTN về VN phỏng vấn thầy Không Tánh thì nói hàng giờ (điểm này được nêu không phải để đặt nghi vấn về thầy Không Tánh mà về Thanh Toàn), vậy mà Tường Thắng của SBTN nói chuyện với chị Kim Thu thì thật thoải mái.

Là một người từng phỏng vấn nhiều lần, tôi hiểu rất rõ phản ứng của phóng viên. Khi mình không muốn người trả lời phỏng vấn nói thêm về một việc gì, mình thường bắt đầu "dạ, dạ" hay "vâng, vâng" nhiều lần, tiếng càng ngày càng thúc bách, và cuối cùng lựa cơ hội ngắt lời để chuyển đề tài. Khi DB Cao Quang Ánh bắt đầu nói sâu về việc Mỹ chú ý đến nhân quyền tại VN thì Dương Phục đã có phản ứng này. (phút thứ 6 trong cuộc phỏng vấn http://www.viddler.com/explore/ kn2000/videos/45/

Nếu tôi là VC, tôi cũng sắp sẵn vở tuồng, không phải chỉ chọn các vai chánh, mà cả vai phụ, những tay phỏng vấn. Nếu tôi là VC tôi cũng sẽ gài người vào các cơ quan truyền thông lớn, nếu không gài được thì sẽ mua chuộc. Người nào không phải của tôi thì đừng hòng có cơ hội phỏng vấn.

Kính thưa quý vị,

Trong một ván cờ, chúng ta không thể chỉ nghĩ đến nước đi của chúng ta mà quan trọng hơn rất nhiều nữa, chúng ta phải đoán xem đối thủ sẽ đi như thế nào. Có một số nhà đấu tranh không có cơ hội lên tiếng, một số người đã bị giết, trong khi một số người được VC cho phát biểu "vô tư".

Nếu là VC, quý vị sẽ thủ tiêu, bịt miệng hay để cho mầm họa tự do phát biểu?

Trân trọng,

Nguyễn văn Hoàng
hoang4eb@gmail.com



Tuesday, March 30, 2010

Chuyện Tản Mạn Hậu Thánh Nữ ... - Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Sau khi bài viết “Thánh Nữ, Đứa Con Của Thằng Cuội” được gởi đi, không ngờ Làng Lưới ta sóng gió lại nổi lên như thế. Giữa tình huống thê thảm, người viết, có khách mộ điệu gởi hoa đến tặng, nhưng cũng có người đổ phân lên đầu, nhiều kiếm khách vô tình gặp chuyện giữa đường rút dao tương trợ, nhưng cũng không thiếu kẻ nhào đến tặng cho những nhát đâm trí mạng. Tất cả xin nhận ở đây của kẻ hèn này một lời cám ơn chân thành. Được tặng hoa, tất nhiên ai cũng thích. Bị đổ phân lên đầu, đi tắm xà bông thơm là xong ngay. Cũng may là ở đây có nước sạch mà tắm. Còn như ở bên nhà toàn nước dơ, gặp cảnh ngộ như kẻ hèn này, tắm nước dơ xong lại phải lấy máu để tắm lại, mất công lắm. Nước dơ rửa bằng máu mới sạch là khám phá quan trọng của vua Hàm Nghi, chứ không phải của hèn này. Gặp chuyện xui giữa đường được hiệp sĩ giúp đỡ không phải may mắn thì là gì?

Bài nghị luận rất tầm thường nhưng đã đem lại cho người viết khá nhiều chuyện, vui có, buồn có, ngộ nghĩnh cũng có nữa. Trước hết xin nói về chuyện ngộ nghĩnh. Đó là một áng văn tuyệt tác, bất hủ, ngưòi viết chưa từng bao giờ gặp.

Chúng ta lớn nhỏ ai cũng đã từng cắp sách đến trường. Trường phổ thông nào cũng có các môn học khác nhau. Mỗi môn một ông thầy. Môn toán có thầy dậy toán, môn văn có thầy dậy văn v.v... Ở trường, học trò viết một bài luận văn nạp cho ông thầy. Chỉ duy có một mình ông thầy đọc rồi phê điểm. Do đó, giá trị của một bài văn trong lớp học, căn cứ trên số điểm ông thầy phê là công bằng, bởi vì chỉ có một người đánh giá bài văn là ông thầy, theo những tiêu chuẩn của trường quy.

Người viết văn, viết báo cũng vậy thôi, họ cũng ví như một em học trò. Ngôi trường họ học tập lớn hơn một trường phổ thông nhiều, gọi là trường đời. Bài viết của họ, nếu chỉ đăng trên một tờ báo chợ vài ba trăm số, thì ảnh hưởng là giới hạn. Nhưng nếu nó được đăng trên tờ “Báo Trời” (internet) thì khắp thế giới ai cũng có thể đọc được. Cái khác biệt duy nhất của cái trường đời này là ở đây có rất nhiều thầy. Một độc giả là một ông thầy. Mỗi ông thầy môn văn của cái trường đời này phê điểm bài vở cho học trò thường hay dựa trên chủ kiến, khuynh hướng, và sở thích riêng của mình, không căn cứ vào một mực thước chung nhất định nào cả.

Bài Thánh Nữ … vì chẳng ra làm sao cả, nên được các ông bà thầy phê điểm F (fail) nhiều lắm, kể ra không hết. Họ toàn là những chiến sĩ chống cộng cùng mình cả. Đặc biệt có một lời phê ngoại hạng như thế này: “Thật đáng nguyền rủa vì giờ này còn có những thằng mất dậy như Trịnh Du, tiếp tay phổ biến bài vở chửi rủa những người đấu tranh trong nước của hai thằng chó đẻ Hà Tiến Nhất và Hà Văn Sơn … Cộng đồng tỵ nạn sẽ đào thải bọn súc vật chúng bay. Tổ cha chúng bay, một bọn chó đẻ”. Phải thừa nhận rằng, đây là một câu văn tuyệt tác. Phải là đỉnh cao trí tuệ, cỡ viện sĩ hàn lâm văn học quốc gia mới sáng tác ra được áng văn như thế. Kẻ hèn này đã mất công lục lọi trong các kho tàng văn chương của nước nhà, mà không tìm ra được một tác giả nào viết được câu đó. Cuối cùng thì mới nghiệm ra rằng, các quốc gia Âu Mỹ ngày nay vẫn còn ở vào một thời kỳ văn minh bậc thấp so với nhiều khu vực khác trên thế giới. Âu Mỹ đã qua thời kỳ đồ đá, đồ đồng, và mới bước vào thời kỳ đồ điện. Trong khi đó, nước Tầu, Cu Ba, Việt Nam v.v. đã có những bước nhẩy vọt, tiến lên thời đại “Đồ Đểu” từ lâu rồi. Mỹ và Âu Châu bước vào thời kỳ Đồ Đểu để bắt kịp VN chắc còn phải lâu lắm. Áng văn trác tuyệt trên đây nhất định chỉ có thể xuất hiện vào thời kỳ Đồ Đểu tại nước cộng hòa xã hội chữ nghĩa VN, chắc chắn nó đã vượt qua chúng ta, những người đang sống tại các nước Âu Mỹ, cả một thời đại (era), nghĩa là trước hàng ngàn, hàng vạn năm. Như vậy có thể nói, chúng ta đã quá lạc hậu rồi!

Sợ mất thì giờ của bạn đọc, những dòng tản mạn này chỉ lướt qua phần bình văn, dừng lại ở một điểm tiêu biểu nhất thôi, không dám dài dòng. Phần tản mạn chính yếu là việc người viết xin được thưa chuyện với nhà văn, nhà báo, trung tá Nguyễn Đạt Thịnh, và cũng nhân thể, ghé qua đáp lễ cụ nhà giáo Nguyễn Phước Đáng một chút cho phải phép, vì chỗ cụ giáo với chúng tôi còn có một chút giao tình.

Sau khi thiên hạ đã chê, khen Thánh Nữ ….. chán chê rồi, thì cụ nhà giáo Nguyễn Phước Đáng có đưa lên Net một bài tổng kết. Nhà giáo có khác, cụ rất là mô phạm và đắc nhân tâm. Cụ nhà giáo hạ bút viết thế này: “Tôi tổng kết, thấy được 2 điều về Anh Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, mà tôi rất phục tài viết văn của Anh (Tôi phục tài viết văn của Anh, còn cái tâm của Anh thì tôi cứ phân vân xét nét):

1. Hễ có một người nổi danh làm bất lợi cho CSVN thì Anh Duyên Lãng lên tiếng hạ uy tín người đó, như Nguyễn Chí Thiện, Tô Hải, Lê Thị Công Nhân.

2. Bây giờ, những người cùng "chiến tuyến" với Anh Duyên Lãng Hà Tiến Nhất (bênh vực Anh Duyên Lãng trong chuyện Ls LTCN) là Aladin Nguyễn, Kim Âu Hà Văn Sơn, Hồ Công Tâm. Tôi rất đau lòng thấy Anh Duyên Lãng Hà Tiến Nhất bị liệt kê chung danh sách với những người nầy (mà ông Tôn Thất Sơn cho chết danh là những NGƯỜI THIẾU TỬ TẾ).

Trước hết chúng tôi xin thành thật cám ơn cụ giáo đã dành cho chúng tôi một cảm tình đặc biệt trong lối viết. Mỗi lời của cụ đều cố ý đắn đo. Văn phong của cụ nhẹ nhàng và trang nhã. Chúng tôi xin vắn tắt về 2 điểm tổng kết của cụ như sau:

Điểm 1. Cụ phân vân xét nét cái tâm của kẻ hèn này thế nào là quyền của cụ. Cái tâm của kẻ hèn này ở trong bụng, rất tiếc, không thể moi nó ra ngoài cho cụ thấy được. Chúng tôi chỉ xin thưa với cụ thế này là, tất cả các vấn đề chúng tôi đề cập tới, dù là vấn đề liên quan đến tôn giáo, các nhân vật được nói đến, chúng tôi đều đã suy nghĩ trước khi viết, và khi viết, chúng tôi đứng trên quan điểm và lập trường quốc gia dân tộc, đặt sự kiện và con người trước quyền lợi của đất nước mà nhận xét hoặc phê bình. Chúng tôi không bao giờ đánh phá ai, mà chỉ đem con người cùng với hành động và lời nói của họ ra để phân tích, nhận định, hoặc phê phán trên bình diện quyền lợi dân tộc, và chỉ viết với tinh thần “quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách”. Hay, dở, đúng, sai v.v. đều dựa trên những dữ kiện thực, không suy đoán, mà luận giải. Cụ thấy đấy, có bao giờ chúng tôi nói không bằng chứng cùng với luận chứng của chúng tôi đâu? Cụ cho rằng tôi luôn luôn tìm hạ uy tín của những người nổi danh làm bất lợi cho CSVN là võ đoán mất rồi. Nếu chúng tôi viết thiếu khách quan và vô bằng chứng, xin cụ cứ tự nhiên phản biện một cách vô tư và thẳng thắn. Chúng tôi tôn trọng mọi ý kiến phản biện nhưng phải tôn trọng sự thật.

Điểm 2. Việc cụ đau lòng thấy tôi bị liệt kê trong nhóm người thiếu tử tế thì xin thưa với cụ thế này. Một lần nữa, tôi rất cảm kích trước cảm tình cụ dành cho tôi. Nhưng việc tôi đứng ở đâu, đứng với ai, chuyện đó không quan trọng. Cụ có lòng thương lo cho, nhưng xin cụ an tâm. Hôm qua Chúa Nhật, sáng đi lễ nhà thờ, nghe ông cha đọc Thánh Kinh, thấy Chúa bị người Do Thái liệt vào thành phần gian ác trong xã hội. Tôi là một tín đồ của Chúa, thấy Chúa mà còn bị coi là tên gian ác, kẻ tín đồ này được BS Tôn Thất Sơn kể vào hạng người thiếu tử tế nào có nhằm nhò gì. Vả lại, như cụ thấy ở trên, người ta còn gọi tôi là thằng chó đẻ thì cái tiếng “người thiếu tử tế” nào có đáng gì. Căn cứ trên bậc thang giá trị xã hội, người thiếu tử tế còn đứng trên thằng chó đẻ xa lắc xa lơ, cụ giáo thấy không. Như vậy nếu may mắn được bước lên ngồi chung chiếu với các vị Aladin, Kim Âu, Hồ Công Tâm, kẻ hèn này không đáng kể là còn may mắn lắm sao?

Bây giờ xin tản mạn về chuyện chúng tôi được nhà văn, trung tá Nguyễn Đạt Thịnh (NĐT) tặng nón cối được rồi. Có nhiều vị trên Net đã đưa ra nhận định về bài viết của ông NĐT, cho nên ở đây chúng tôi cũng chẳng dài dòng làm chi, bằng thừa thôi. Về bài viết của tôi: Thánh Nữ, Đứa Con Của Thằng Cuội, ông NĐT đã chỉ phê bình phần hình thức với những lời lẽ phỉ báng và mạ ly, mà không đả dộng gì đến phần nội dung. Đó là một thiếu sót rất cơ bản của một bài bình luận hay phản luận. Ông NĐT là một nhà văn, nhà báo có tầm cỡ, một vị trung tá của QLVNCH không thể không biết điều đó. Tuy nhiên, chúng tôi không kể nó là chuyện đáng đem ra bàn. Chuyện đáng bàn ở đây là cái “order đặt hàng” mà ông NĐT cho rằng chúng tôi, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất, đã nhận được. Ông NĐT viết: “Hay ông (ông đây là tôi, Duyên Lãng Hà Tiến Nhất) có nhu cầu mạ lỵ những người chống Việt Cộng để thỏa mãn một cái order đặt hàng? Tôi có mạ lỵ ai đâu. Tôi nói có chứng, luận có cứ đàng hoàng mà. Ông NĐT cứ đọc kỹ mà xem.

Nói thế nào thì nói, câu viết của ông NĐT chỉ có một lối giải thích duy nhất, đó là Duyên Lãng Hà Tiến Nhất là một kẻ bán chữ kiếm ăn (viết theo đơn đặt hàng). Ai đặt hàng ông NĐT không nói ra, nhưng còn ai vào đây được nữa, ngoài bọn VGCS? Tôi không nói sai chứ? Trong bài viết của mình, ông NĐT đứng từ trên cao ngó xuống, quyền uy, rút gọn tên tôi lại còn là: Lãng. Một chữ thôi, thế cũng tiện. Thú thực, nếu ông NĐT không hành sử như thế, có lẽ tôi đã quên béng ông là Trung Tá Trưởng Phòng Báo Chí, Cục Tâm Lý Chiến mất rồi. Còn chữ “đểu cáng” ông tặng cho tôi nữa, xin ông lấy lại xài thoải mái đi, hay cho con cháu xài cũng được. Lãng đểu cáng, hay lắm đấy, nhưng chúng tôi từ tấm bé chưa xài những từ ngữ cao quý như thế bao giờ. Vậy từ đây trong bài viết, chúng tôi xin được tự xưng là “Lãng” vói ông NĐT như ông đã ưu ái gọi tôi.

Trung tá NĐT không biết tên Lãng này, chứ nó biết ông hơi kỹ đấy. Ngày xửa ngày xưa, mỗi lần bước vào Phòng Báo Chí, Cục Tâm Lý Chiến để thăm thằng bạn, thằng Lãng đứng nghiêm “phắc” chào ông trung tá trưởng phòng NĐT, được ông ném lại cho cái nhìn nửa con mắt thôi thì đã mừng lắm rồi. Cũng xui cho Lãng tôi, giá như ông đại tá Nguyễn Huy Hùng, nhà trung gian uy tín, không forward bài Thánh Nữ … rác rến cho ông NĐT, thì nó đâu có được cái diễm phúc đội nón cối. Đ/T Hùng không nhớ, chứ Lãng tôi đã có lần tại cục Tâm Lý Chiến, được hân hạnh đứng hầu chuyện ông cùng với ông Đ/T Đỗ Sinh Tứ, dân biểu Quốc Hội, trong văn phòng của Đ/T Tứ rồi đấy. Vì cái order đặt hàng mà bề dưới bắt buộc phải chạm mặt với bề trên, chứ không thì dù thế nào với các bề trên, thằng Lãng cũng xin kính nhi viễn chi cho phải đạo.

Nói một câu thật, ngày xưa có một lần, một lão nhà báo Mỹ gởi order đặt mua hàng của thằng Lãng này nhưng nó không bán. Tuy thứ hàng này chỉ là mớ tép vụn chẳng đáng gì, nhưng thằng Lãng kênh kệu bảo rằng: đánh đĩ chín phương cũng còn phải chừa một phương để lấy chồng. Đói thì đi ăn mày mà sống. Chuyện order đặt những thứ hàng lớn, quan trọng như nhà văn NĐT nói đây thì quả thật thằng Lãng này không có, và không có khả năng làm ra để bán. Nói thế có nghĩa là, Lãng tôi hoàn toàn không có tài năng và trình độ bán chữ nghĩa để kiếm sống như ông nhà văn NĐT tưởng tượng đâu. Không tin, trung tá NĐT có thể hỏi nhân viên của ông thì biết. Họ ở ngay Mỹ này thôi. Nếu cần, Lãng tôi sẵn sàng cung cấp số phone và địa chỉ cho Tr/T Thịnh để ông kiểm chứng. Hơn nữa, ông NĐT còn có thể kiểm chứng lời của thằng Lãng này với các vị đồng nghiệp, và đồng cấp bậc với ông trong ngành thông tin báo chí quân đội của chúng ta ở Saigon nữa. Các vị này đều đã từng giữ chức vụ Phát Ngôn Viên Quân Sự, làm việc tại Tổng Cục CTCT. Thằng Lãng là nhân viên thừa hành của quý vị này nên bảo đảm họ rành sáu câu về khả năng của nó lắm.

Nói một cách tổng quát là, không phải bất cứ ai viết lách là có người đặt order mua bài đâu. Nhiều nhà văn có tiếng mà còn đói nhăn, rách như tổ đỉa:

    Thời thế vẫn thấy khó
    Nhà văn Annam khổ như chó.


Đấy, chính nhà văn than đấy, ông NĐT không thấy sao. Được VGCS order đặt mua bài thì đã phúc cho những nhà văn Annam tỵ nạn đói rách rồi đấy. Chưa đến lần thằng Lãng vô tài bất tướng này đâu.

Đấy là nói về người bán. Về phần người mua, tức người đặt order, thì cũng thế thôi. Tất cả đều nằm trong quy luật của thị trưòng. Người order đặt hàng chẳng ai dại gì bỏ tiền ra để mang về hàng dổm. Muốn có hàng xịn, người mua thường tìm đến những cửa hàng nổi tiếng, những hãng sản xuất đã cầu chứng hẳn hoi, chứ ai ra chợ trời kiếm đồ không có trade mark bao giờ. Vậy thì điều hợp lý nhất phải là, nếu VGCS cần order đặt hàng một bài viết, chúng phải tìm đến một nhà văn, nhà báo đã thành danh, có uy tín, đi kiếm thằng Lãng vô danh tiểu tốt này để ăn cái giải gì, thưa nhà văn NĐT? Thằng Lãng ngu dốt này suy nghĩ như thế có đúng không, thưa ông?

Chuyện tản mạn sau cùng là vấn đề những lời tuyên bố của Ls Lê Thị Công Nhân và của Lm Nguyễn Văn Lý. Chẳng phải là kẻ hèn này muốn bới bèo tìm bọ, nhưng là những việc có thật trên giấy trắng mực đen, mà suy nghĩ cạn cùng, kẻ hèn này vẫn không tìm ra được lời giải đáp. Trong audio hội luận giữa cô Luật sư, Dân Biểu Cao Quang Ánh và nhà báo Đương Phục ngày 10-3-2010, cô Lê Thị Công Nhân phát biểu: “Yếu tố thứ hai là những điều mà tôi mong muốn được gởi đến cụ thể như anh Dơ-dép Cao là Quốc hội Hoa Kỳ và Quốc Hội (Việt gian Cộng Sản ) Việt Nam. Gần đây là Quốc Hội Việt Nam gần như là Quốc Hội Hoa Kỳ, một phần bản chất cũng cần phải thay đổi quốc hội dân chủ, hoàn toàn của nhân dân và vì nhân dân thì mối quan hệ giũa hai nhà nước hai quốc hội bằng nhau là ngang hàng các nghị sĩ. Tôi mong muốn rằng sẽ có nhiều hơn những “cuộc giao liên”, những cuộc làm việc giữa hai quốc hội cho dù quốc hội Việt Nam có thấp kém, có tệ đến đâu đi chăng nữa .

Bây giờ cái việc mình thấy người ta không tốt mà mình cứ để mặc kệ người ta thì bao giờ người ta mới thay đổi đây? Đấy! Anh có nghĩ là tôi mong Quốc hội Hoa Kỳ sẽ à..à.. Quốc Hội Hoa Kỳ Việt Nam như vậy rồi, tôi phải nhấn mạnh thêm là vì cái .. phải mạnh dạn hơn nữa, khoan hòa hơn nữa để có cái “mối giao liên” tìm hiểu Quốc Hội Việt Nam mà từ đó Quốc hội Việt Nam có thể đại biểu Quốc Hội Việt Nam theo chân Quốc Hội Hoa Kỳ mà người ta sẽ biết , mà người ta sẽ có thủ tục nhất định.

Nói một (1) lần không được, nói hai (2) lần không được. Khi mà nói lần thứ 100 thì chắc chắn là bắt buộc sẽ có ảnh hưởng rất là tích cực. Không nên làm cắt đứt quan hệ với Việt Nam , không nên tuyệt giao mà chúng ta phải nghĩ là chúng ta cần đến với nhau. Đấy! cho dù có thế nào chăng nữa. Bởi vì những gì phân biệt thì phải cần đến nhau. Tôi nghĩ rằng cái biện pháp cuối cùng có lẽ không còn gì để mà nói nữa. Cái tốt đẹp là cái bản lĩnh của chúng ta chính là cái mà chúng ta đừng dùng đến biện pháp cuối cùng. Tôi cũng chưa hiểu lắm vì tương đối mỗi ngày một khó mà bốn năm nay mối quan hệ giữa hai quốc hội đấy như thế nào.

Tôi chỉ mong rằng đẩy mạnh bao nhiêu, đẩy mạnh hợp tác làm việc chắc rằng thì tôi tin chắc rằng Quốc hội Việt Nam có nhiều điều tốt đẹp với Quốc Hội Hoa Kỳ. Nhưng những cuộc “giao lưu” ngày càng nhiều, ngày càng rộng rãi .Phương pháp đó .. Quốc hội Việt Nam sẽ nhận được ảnh hường tốt hơn. Trước hết là đại biểu Quốc Hội .. họ tham gia gặp gở làm việc nghị sĩ Hoa Kỳ là những người được họ cho là rất là đáng tin cậy … khó có sự thay đổi . Tôi tin chắc là Cộng Sản không thể thay đổi được. Tôi nói là như vậy đó.”

Sau đó, Lm Nguyễn Văn Lý lại nói khác với bà Phó Đại Sứ Mỹ như sau: “Quý vị cố gắng giúp chúng tôi tẩy chay cuộc bầu cử Quốc hội cộng sản năm 2011 cho thật hiệu quả. Đây là một hình thức dân chủ giả hiệu và áp đặt, hoàn toàn không giống như các cuộc bầu cử Quốc hội ở những nước dân chủ tự do. Giúp như thế là quý vị giúp tôi chữa lành khối u sau ót tôi đây này ! Phần Khối 8406 của chúng tôi thì cũng sẽ lên kế hoạch tẩy chay nó cách quyết liệt.” (trích bản tin của phóng viên FNA tức Lm Phan Văn Lợi gởi ra từ quốc nội ngày 24-3-2010)

Rõ ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Tóm tắt là cô Luật sư thì kêu gọi Mỹ giao lưu mật thiết với quốc hội CSVN, không nên tuyệt giao với nó, còn Lm Lý lại nhờ Mỹ giúp tẩy chay cái quốc hội này. Nếu cô Lê Thị Công Nhân và Lm Nguyễn Văn Lý thuộc hai tổ chức khác nhau thì chúng ta không có gì để nói. Nhưng đàng này cả hai đều ở trong cùng một tổ chức, và nắm những địa vị quan trọng của tổ chức, nên mới là chuyện nhức đầu. Thông thường thì ngay lập tức sau khi xẩy ra chuyện tréo cẳng ngỗng như trên, Khối 8406 và đảng Thăng Tiến phải đưa ra những lời cải chính, hơặc giải thích sao đó cho phù hợp với lập trường và đường lối của tổ chức để tránh dư luận xuyên tạc. Nhưng cho đến nay, cả Khối 8406 lẫn đảng Thăng Tiến đều không nói gì cả. Như vậy thì những người có tâm huyết, đang cần quan tâm đến các vấn đề của đất nước sẽ nghĩ sao. Phải chăng đây là đường lối “Đồng Tiền Hai Mặt” trong sách lược đấu tranh của Khối 8406 và đảng Thăng Tiến? Mặt nào cũng là đồng bạc cả. Muốn mua hàng của VGCS thì giơ mặt A, mặt của cô Ls Lê Thị Công Nhân, mua hàng của người tỵ nạn thì giơ ra mặt B, mặt của Lm Nguyễn Văn Lý. Thế nào cũng vẫn mua được hàng. Ngân hàng nào phát hành tờ giấy bạc “passe-partout” này thật là siêu, ăn trùm tất cả. Không biết giải thích cách này có đúng không?

Bài viết vì là những chuyện tản mạn nên không có kết luận. Xin cáo lỗi cùng quý bạn đọc.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
**********
    Kẻ Ðâm Sau Lưng Chiến Sỹ...
Nguyễn Đạt Thịnh

Như mọi người, mỗi ngày tôi nhận hàng trăm cái e-mail, trong cơn sốt e-mail thời đại; tôi chỉ đọc thư người quen, và đọc vài bài viết được những nhà trung gian uy tín giới thiệu; những mail khác tôi "select all" và "delete". Tôi nghĩ đó là thái độ chung của người Việt hải ngoại đối phó với những xe rác e-mail khổng lồ, nhiều cái mang nội dung vô cùng bẩn thỉu. Tôi từng đọc những chữ chỉ được phát ngôn trên những khuôn miệng giang hồ, anh chị, và tại những khu mạt hạng của xã hội; nhưng, vì thương yêu quyền tự do ngôn luận, tôi chấp nhận những rác rến đó trôi vào thùng thư của tôi. Ðổ rác âu cũng chỉ là cái giá mà tôi trả cho quyền tự do cao quý này, cái giá, nghĩ cho cùng, cũng không lấy gì làm đắt. Một trong những nhà trung gian tôi tín nhiệm là ông Huy Hùng, một vị đại tá boss của tôi những ngày trước 1975; tôi kính trọng đại tá Hùng, không chỉ vì cấp bực, mà còn vì tư cách rất thánh thiện của ông. Suốt nhiều năm làm việc dưới quyền ông, tôi chưa thấy ông có một tiếng xàm xỡ. Nhưng lần này tôi trách ông đã giới thiệu bài "THÁNH NỮ, Ðứa Con của Thằng Cuội", tác giả là ông Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất. Ông Duyên Lãng viết bài này để chỉ trích cô Lê thị Công Nhân và Linh mục Nguyễn Văn Lý.

Trong số những người của hai tổ chức mẹ con này (Khối 8406 và Thăng Tiến) có hai nhân vật nòng cốt là Lm Nguyễn Văn Lý và Ls Lê Thị Công Nhân, bị VGCS cho đi nằm ấp," ông Duyên Lãng viết. "Hai người cùng vào một cái lò đúc của VGCS, và ra lò trong cùng một thời gian, trở thành hai "tác phẩm" khác nhau mỗi người một vẻ. Ông linh mục thành anh "thương binh chống nạng cầy bừa". Còn cô gái, với hào quang "Người Con Của Thượng Ðế", xuất hiện trước đám quần chúng mà đa số thật là vô tư lự. Nhưng cũng đã có người tinh mắt nhìn ra cô gái chỉ là miêu duệ của dòng nhà cuội. Thật bất ngờ, tính chất cuội trong cái hào quang Người Con Của Thượng Ðế của cô gái, không biết vì vô tình hay quá tự tin, lại do chính cô tự phô bầy ra".

Nhận xét về hai chiến sĩ đấu tranh đòi hỏi tự do và nhân quyền cho người Việt Nam, vừa ra khỏi ngục tù Việt Cộng, bằng giọng nói khinh bạc, đểu cáng đến như vậy, thì quả là không còn tĩnh từ nào có thể đi đôi với cái tên Duyên Lãng của ông này. Ông Duyên Lãng công bằng? hay ông Duyên Lãng yêu nước? Hai tĩnh từ "công bằng" và "yêu nước" đều không thích hợp, không đi đôi được với cái tên Duyên Lãng. Ông không công bằng khi vô cớ và thiếu chứng minh, chỉ trích hai nhân vật đáng kính phục hơn là đáng chỉ trích; và ông không yêu nước khi ông thui chột ý chí tranh đấu cho nhân quyền và dân chủ bằng cách chỉ trích hai chiến sĩ tiên phong trong cuộc đấu tranh này. Ông Duyên Lãng bảo Linh mục Nguyễn Văn Lý và luật sư Công Nhân ra khỏi tù (mà ông gọi là ra ‘"lò") và "trở thành hai "tác phẩm" khác nhau, mỗi người một vẻ"! Thưa ông, họ là tác phẩm của ai? Mặc dù không nói huỵch toẹt ra, nhưng rõ ràng ông ám chỉ là họ ra khỏi "lò đúc" Việt Cộng, và trở thành một sản phẩm của lò đúc này. Tôi nghĩ khác, và qua giọng văn của ông, tôi biết ông không đồng ý với tôi: tôi mãnh liệt tin tưởng hai vị anh hùng và liệt nữ này là tác phẩm của mẹ Việt Nam; vì yêu thương nước Việt Nam, yêu thương người Việt Nam mà họ tay không dấn thân vào cuộc đấu tranh với bạo quyền Việt Cộng, không chỉ hung ác, tàn nhẫn, mà còn vô cùng thâm độc, mưu mô, và nhiều thủ đoạn. Chúng bôi nhọ hai chiến sĩ chúng không giam giữ được nữa. Linh mục Lý bị stroke 3 lần, do đó ông đi đứng khó khăn và phải sử dụng một loại gậy xe có bánh. Ông Duyên Lãng diễu cợt tình trạng bệnh hoạn của Linh mục Lý bằng một câu hát của Phạm Duy: Ông linh mục thành anh "thương binh chống nạng cầy bừa"!. Tôi đánh dấu chấm than sau câu nhận xét của ông Lãng, vì quả thật tôi không biết phải chê trách bằng chữ nào cho đủ. Chưa một người Việt Nam nào nỡ nặng lời chế diễu một anh hành khất đi xe lăn, đến xin tiền người đi đường bị đèn đỏ chặn lại trước mỗi ngã tư; nguyên cớ nào khiến ông Duyên Lãng nỡ nặng lời với một chiến sĩ nhân quyền như vậy. Bôi nhọ cô Công Nhân, ông Duyên Lãng viết, "Thế nhưng rất đáng tiếc, vật đã đổi, sao đã rời, Lê Thị Công Nhân hôm nay không còn phải là cô Lê Thị Công Nhân ngày hôm qua nữa. Cô đã khác, khác với người mà trước đây tôi khâm phục. Lê Thị Công Nhân khác thế nào, và tại sao lại ra khác, thì đó là những vấn đề người viết bàn tới trong bài này". Duyên Lãng không bàn ngay về việc cô Công Nhân "vật đổi, sao dời"; ông còn có nhiệm vụ dèm xiểm thêm nhiều nhân vật khác. Ông viết, "Chẳng hiểu làm sao mà trước đây có một thời kỳ, trong nước, ngoài nước, phong trào, tổ chức, đảng phái chính trị mọc ra như nấm. Người dân quèn cứ ngớ ra, tưởng phen này, nói theo Ls Ðinh Thạch Bích, VC đã được Mỹ đỡ xuống khỏi lưng cọp, và chúng đã cho bầu cử đa đảng rồi. Nhưng, thời gian trôi cứ trôi, mọi chuyện vẫn cứ "vũ như cẩn". Thuở trời đất trăm hoa đua nở đó, có Khối 8406 và đảng Dân Chủ là bề thế hơn cả. Ðảng Dân Chủ gồm toàn họ hàng con cháu nhà Cuội, như cuội Hoàng Minh Chính, cuội Trần Khuê v.v. hợp tác với bọn chính khứa lưu manh tại hải ngoại, như Nguyễn Xuân Ngãi và đám lâu la Việt Tân (VT). " Bọn này cuội quá nên mất tín nhiệm với người dân ngay từ đầu. Trái lại, Khối 8406 và đứa con đẻ của nó là đảng Thăng Tiến VN, được hình thành do một vài nhà tu hành cùng với một số các bạn trẻ giầu lòng yêu nước, nên được quần chúng tin tưởng hơn. Thế nhưng, vỏ quít của người dân dầy thì VGCS lại có móng tay nhọn. Trong Khối 8406 và đảng Thăng Tiến, những thành phần chỉ có năng khiếu chạy cờ thì VGCS cứ để cho nhởn nhơ ở ngoài nhà tù mà chạy cờ. Còn những thành phần cốt cán, khó trị, thì chúng cho đi nằm ấp hết. Ở trong ấp, ai cải tạo được thì chúng cải tạo. Người không cải tạo nổi, thì hoặc bị chúng nhốt không có ngày ra, hoặc có trở về thì chắc chắn phải thành thân tàn ma dại, chỉ còn nước chờ ngày làm bạn với ông Sáu (tấm) là xong. VGCS xứng danh là lưu manh, bịp bợm số một trên thế giới ở chỗ là, sau khi đã triệt hạ thành phần lãnh đạo của Khối 8406, chúng không ra tay dẹp tổ chức đó, mà chúng cài người vào trong, để biến tổ chức thành công cụ phục vụ cho chúng. Nhìn vào thành phần lãnh đạo và các hoạt động của Khối 8406 hiện nay, người ta không còn nghi ngờ gì về chuyện này." Duyên Lãng muốn nói thành phần lãnh đạo của khối 8406 hiện nay là nguòi của Việt Cộng gài vào! Lại một dấu chấm than khác; tại sao Lãng lại ác độc cắm cờ đỏ lên nóc giáo đường? Tại sao anh ta lại muốn quần chúng hoài nghi tính chống Cộng của khối 8406? Chỉ có một cách trả lời: anh muốn làm tổ chức chống Cộng 8406 yếu đi. Cắm ngọn cờ "công cụ phục vụ cho Việt Cộng" lên nóc nhà thờ xong, Lãng trở lại với cô Công Nhân và 3 năm tù của cô. Lãng viết, "Vài ba năm tù, mười năm tù, hay lâu hơn nữa, thời gian ở tù không phải là cái thước đo giá trị của đấu tranh. Giá trị của một cuộc đấu tranh là mục tiêu tranh đấu, và sự kiên định lập trường cho mục tiêu này. Nguyễn Thái Học bị Pháp bắt và ở tù chỉ có 4 tháng (2-1930 đến 6-1930) rồi bị đưa lên đoạn đầu đài. Mặc dù cuộc Tổng Khởi Nghĩa Yên Bái không thành, nhưng ông vẫn là một vị đại Anh Hùng của dân tộc, được toàn dân kính mến. Ls Lê Thị Công Nhân, sau khi ra tù, thường cứ nhắc đi nhắc lại, và hình như có ý khoe khoang cái thời gian 3 năm tù của cô. Ðiều này cũng là tâm lý tự nhiên, và cũng tốt thôi. Nhưng cái thực sự quan trọng trong công cuộc tranh đấu là lập trường của cô thì xem ra đã biến đổi nhiều. Tôi dùng chữ "xem ra" để nói lên sự dè dặt khi lên tiếng về một sự việc quan trọng. Chúng ta hãy nghe lời đanh thép của người tù Lê Thị Công Nhân khi cô bước chân vào nhà tù: "Tôi khẳng định với tất cả lương tâm và trách nhiệm của mình đối với đất nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam tôi sẽ chiến đấu đến cùng dù chỉ còn một mình tôi đấu tranh"... "Và CSVN đừng có mong chờ bất cứ một điều gì, dù thoả hiệp chứ đừng nói là đầu hàng từ phiá tôi. " Câu nói có thép và lửa này, nội dung không khác gì lời từ biệt đồng bào của anh hùng Nguyễn Thái Học trước khi ông bước lên máy chém: Không thành công cũng thành nhân. Nhưng ngưòi trí thức trẻ Lê Thị Công Nhân sau khi vừa bước chân ra khỏi cổng nhà tù, trong lời nói của cô lửa đã tắt ngúm, và thép đã hoá bùn." Nguyên nhân nào khiến ông Lãnh có thể võ đoán như vậy? Ông viết, "trong một cuộc trả lời phỏng vấn của nhà báo Dương Phục, cô nói: (vì âm thanh không tốt, chúng tôi không ghi được nguyên văn, nhưng đại để là): Quốc-hội Mỹ và Quốc Hội VN cần phải giao lưu và làm việc với nhau. Mong Quốc Hội Mỹ hãy khoan hòa, bao dung, và giúp đỡ Quốc-hội VN, đừng đẩy họ vào con đường cùng. Cho dù 1 lấn, 2 lần, 5 lần hay 100 lần hoặc hơn nữa, Quốc Hội Mỹ cũng vẫn tiếp tục giúp đỡ Quốc-hội VN, như thế thì mới mong thay đổi được." Thật hết chỗ nói: chỉ vì một câu nghe lõm bõm (vì âm thanh không tốt) mà ông Lãng đã buộc cô Công Nhân vào tội "lửa đã tắt ngúm, thép đã hóa bùn."

Tôi thấy không cần trích thêm những đoạn sau bài viết của Duyên Lãng, vì ngần đó lập luận của ông cũng đủ cho thấy dã tâm bôi nhọ hai chiến sĩ dân chủ vừa được trả tự do. Câu hỏi cần đặt ra là tại sao ông Lãng lại làm như vậy; ông ta thù oán gì linh mục Lý, cô Công Nhân, ông Hoàng Minh Chính, ông Trần Khuê, ông Nguyễn Xuân Ngãi? Hay ông có nhu cầu mạ lỵ những người chống Việt Cộng để thỏa mãn một cái order đặt hàng?

Nguyễn Ðạt Thịnh



Monday, March 29, 2010

Đôi Điều Suy Nghĩ Về Quốc Hận Lần Thứ 35 (30-04-1975) - Nguyễn Quốc Đống

Nguyễn Quốc Đống - Tháng 3, 2010

1. Việc tổ chức Lễ Quốc Hận 30 tháng 4 hàng năm vẫn được các cộng đồng người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại hải ngoại coi trọng vì đây là một sự kiện chính trị quan trọng trong công đồng những người Việt nạn nhân của Cộng Sản Việt Nam đã phải bỏ nước ra đi vì không sống nổi trong một thể chế độc tài đảng trị đã tước đi tất cả các quyền tự do cơ bản của người dân, không tôn trọng nhân quyền. Sự kiện này xác nhận căn cước tỵ nạn của chúng ta và đặt ra một lằn ranh quốc-cộng rõ rệt giữa chúng ta, nạn nhân của CSVN và đảng CSVN, kẻ thủ ác đã khiến bao đồng đội của chúng ta ngã gục trong cuộc chiến bảo vệ miền Nam tự do chống Bắc quân CS xâm lược. CSVN rất sợ các cuộc tập họp quần chúng đông đảo trong ngày này vì đây là dịp tội ác của chúng bị đồng hương tỵ nạn CS một lần nữa bị nêu ra trước dư luận đồng bào tại hải ngoại cũng như trong nước. Chúng cũng sợ hãi các hình thức tưởng niệm “quốc hận” trong các cộng đồng người Việt tại hải ngoại hàng năm vào ngày 30 tháng 4 vì các hoạt động như vậy chứng tỏ người Việt tại hải ngoại không quên tội ác của chúng, cương quyết không hòa hợp, hòa giải với kẻ thủ ác, tội đồ của dân tộc. Các buổi lễ kỷ niệm quốc hận nếu được tổ chức đúng yêu cầu sẽ làm mất “hào quang chiến thắng giải phóng dân tộc, đem lại tự do cho toàn dân” mà CSVN thường rêu rao bao năm để đánh lừa người dân Việt và cộng đồng quốc tế.

2. Ban Tổ Chức Lễ Kỷ Niệm Quốc Hận 30 tháng 4 tại bất cứ một địa phương nào không thể quên những mục tiêu then chốt sau đây:

Thứ nhất: Vạch trần tội ác của Cộng Sản đối với đất nước và người dân VN:
    - Tội tiến hành chiến tranh đẫm máu xâm lược miền Nam tự do, dân chủ khiến nhiều triệu đồng bào miền Nam quân và dân đã mất mạng

    - Tội thiết lập một chế độ trả thù khắc nghiệt khiến cả trăm ngàn quân, cán, chính VNCH phải bị giam tù và đầy đọa nhiều năm tại các trại tù tập trung “cải tạo” của CS.

    - Tội thi hành chính sách khắc nghiệt với dân chúng miền Nam khiến họ phải liều chết ra đi và khoảng 600,000 người phải bị mất mạng trong rừng sâu hay ngoài biển cả khi vượt biên, vượt biển trong các thập niên 70 và 80 của thế kỷ 20.

    - Tội thiết lập một chế độ độc tài, đảng trị trên toàn nước VN sau 30 tháng 4 khiến người dân Việt Nam bị tước đoạt mọi quyền tự do, dân chủ và không còn được tham gia vào việc quyết định vận mạng chính trị cho chính mình và đất nước.
Kết quả là ngày nay các đảng viên CS, giới có quyền duy nhất tại VN đang tự do dâng đất và biển của quê hương cho Tàu Cộng. Các tộc ác của CS không giảm bớt mà càng ngày càng gia tăng khiến đất nước Việt nam đang trên bờ vực thẳm bị diệt vong. Người dân có ý thức được hiểm họa này nhưng không có khả năng ngăn chận.

Thứ hai: Tưởng niệm và tri ân các anh hùng tử sĩ vị quốc vong thân trong cuộc chiến tự vệ của miền Nam VN chống Bắc quân CS xâm lược. Chúng ta nên tránh dùng chữ “liệt sĩ” vì đây là từ CSVN thường dùng để vinh danh các cán bộ và bộ đội của chúng đã chết trong cuộc chiến do chúng tiến hành tại VN. Chúng ta cũng tưởng niệm tất cả các quân cán chính VNCH bị chết vì bị CS giam tù hành quyết trong các trại tù CS, các đồng bào bị chết trên đường vượt biên và vượt biển. Họ chính là những người chết vì lý tưởng tự do, dân chủ, làm sáng danh chính nghĩa của chúng ta nên cần được nhớ ơn và tưởng niệm.

Thứ ba: Tạo cơ hội và điều kiện cho giới trẻ học hỏi các tấm gương sáng của các thế hệ đi trước để tiếp tục công việc của chúng ta. Họ cần ý thức được căn cước tỵ nạn của cha anh, của chính họ, của cộng đồng để nuôi dưỡng một ý thức hệ trọng. Đó là ý thức “cần phải tiếp nối truyền thống tranh đấu cho tự do, dân chủ của các thế hệ đi trước”.

Có như vậy họ mới xác định được chỗ đứng, vị trí và trách nhiệm của họ trong cộng đồng, đồng thời sẵn sàng đảm nhiệm vai trò lịch sử của mình. Công việc tranh đấu cho tự do, dân chủ của chúng ta không thể nào thành công nếu chúng ta không có kế hoạch giáo dục giới trẻ để họ đi đúng hướng và tiếp nối công việc còn bỏ dở của chúng ta. Giới trẻ không được hướng dẫn đúng đắn sẽ dễ dàng bị kẻ thù CSVN lung lạc, lợi dụng cho mục tiêu đen tối của chúng. Chúng ta không thể để mất giới trẻ trong cộng đồng tỵ nạn vào tay đối phương trong “cuộc chiến một mất một còn” hiện nay đang diễn ra giữa chúng ta và CS, giữa thiện và ác, giữa dân chủ và độc tài.

3. Đã từ lâu CSVN luôn tìm cách lợi dụng để làm biến thái ý nghĩa của ngày Quốc Hận 30-4. Chúng rất muốn mọi người quên đi khía cạnh bi thương của ngày 30 tháng 4 để tội ác của chúng được từ từ xóa nhòa. Nếu chúng ta quên mất mục đích này của kẻ thù là chúng ta rơi vào bẫy của chúng . Vô tình chúng ta sẽ khiến công sức của chính mình giúp cho CS đạt mục tiêu của chúng. Chính vì thế tại nhiều websites trên diễn đàn internet chúng ta vẫn thấy có những đề nghị “không nên khóc than, sầu hận trong ngày 30-4, CSVN ăn mừng chiến thắng, tại sao ta lại kém chúng, ta cũng có cái đáng để chúng ta ăn mừng chứ, ta có tự do tại sao lại không thể ăn mừng tự do của chúng ta?!...". Thế rồi có người lại đề nghị ta nên tổ chức các mục vui cho giới trẻ vào ngày này. Đây quả thực là một cái bẫy rất nguy hiểm do kẻ thù của chúng ta giăng ra. CSVN và tay sai không ngừng lợi dụng các sơ hở của chúng ta để đạt mục đích của chúng. Chính vì thế các vị lãnh đạo trong cộng đồng những người Việt tỵ nạn Cộng Sản cần thận trọng đừng để CS lợi dụng cho mục tiêu riêng của chúng. Nếu không thận trọng, người tỵ nạn CS chúng ta sẽ mắc bẫy kẻ thù và vô tình sẽ làm lợi cho sự tuyên truyền xảo trá của chúng.

Hẳn chúng ta vẫn còn nhớ câu chuyện xảy ra nhân Ngày Quốc Hận 30-4 năm 2005. Để kỷ niệm Ngày Quốc Hận lần thứ 30 (30-4 -2005), 4 tổ chức có tên dưới đây đã đưa ra “Kế hoạch tổ chức Ngày Tự Do cho Việt Nam” vào ngày 30 tháng 4 năm 2005 tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn:
    1. Ủy Ban Vận Động Chính Trị Người Mỹ gốc Việt

    2. Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ

    3. Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường

    4. Tổng Hội Sinh Viên Việt nam tại Bắc Mỹ
Đồng hương người Việt tỵ nạn CS tại nhiều nơi rất ngạc nhiên về việc 4 tổ chức nói trên chọn ngày 30 tháng 4 làm “Ngày Tự Do cho Việt Nam” vì các lý do sau đây:

- Ngày 30 tháng 4 hàng năm là Ngày Quốc Hận đối với người dân miền Nam Việt Nam và nhất là đối với các đồng bào đã phải rời bỏ quê hương Việt Nam ra đi tỵ nạn CS sau khi miền Nam tự do rơi vào tay Bắc quân CS xâm lược. Các cộng đồng người Việt tỵ nạn CS vẫn gọi tháng 4 hàng năm là tháng 4 Đen để đánh dấu ngày lịch sử Việt Nam bước sang 1 trang sử vô cùng đen tối, ngày bắt đầu 1 thảm họa cho toàn dân tộc Việt.

- Việc chọn ngày 30 tháng 4 làm “Ngày Tự Do cho Việt Nam” (hay là Ngày Tranh Đấu cho Tự Do của Việt Nam) cũng dễ gây ra sự hiểu lầm tai hại. Trong nước, Cộng Sản Việt Nam coi đây là một ngày lễ lớn. Chúng vẫn cho tổ chức các lễ hội linh đình để ăn mừng “ngày chiến thắng” của chúng, ngày chúng “giải phóng miền Nam khỏi ách thống trị của Mỹ, Ngụy, đem lại tự do cho toàn dân Việt Nam”. Nếu chúng ta cũng chọn ngày này để ăn mừng một điều gì đó thì chúng ta “cũng như Việt Cộng tổ chức lễ hội ăn mừng vào ngày 30-4” ư?. Vậy chúng ta ăn mừng cái gì vào ngày “nước mất, nhà tan này”? Chẳng lẽ chúng ta ăn mừng “ngày các vị tướng miền Nam tuẫn tiết, ngày các chiến sĩ anh hùng của quân lực VNCH vị quốc vong thân, ngày khiến cho bao chiến sĩ Quân Lực VNCH và viên chức chính quyền miền Nam bị dồn vào các trại tù cải tạo, ngày khởi đầu của trang sử vượt biên, vượt biển đầy máu và nước mắt…”? Hay chúng ta ăn mừng “ngày chúng ta thoát khỏi đất nước bất hạnh của chúng ta và có được cơ hội hưởng đời sống tự do tại các nước tạm dung trong thế giới tự do”? Xin chúng ta đừng quên chỉ có một thiểu số rất nhỏ vì may mắn mới thoát được gông cùm CS và đang sống đời tự do tại các quốc gia dân chủ ở châu Mỹ, châu Âu, châu Úc … (khoảng 3 triệu người). Số còn lại, 85 triệu người vẫn còn đang sống khốn khổ vì mất tự do tại quê nhà.

Vả lại nếu chúng ta chọn ngày 30 tháng 4 để ăn mừng “tự do” thì chúng ta “hận” ai trong ngày này, không lẽ “hận Việt Cộng đã cho ta có dịp hưởng thứ tự do “số một” tại những cường quốc như Hoa Kỳ, Canada, Úc, Pháp, Tân Tây Lan …? Việc tổ chức “quốc hận” cho đồng hương như vậy sẽ chẳng còn ý nghĩa nào nữa.

Ý thức được sự tai hại của kế hoạch này, nhiều tổ chức cộng đồng khắp nơi trên thế giới tự do đã phản kháng quyết liệt (tổ chức Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Minnesota, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản tại tiểu bang Georgia, các thành viên của Khối Lập Trường Chung do cố Đại Tá Hoàng Đạo Thế Kiệt lãnh đạo …).

Kết quả là kế hoạch tổ chức “Ngày Tự Do cho Việt Nam “ của các tổ chức nói trên tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn đã không thể thi hành được như đã định. Sau cùng Ban Tổ Chức đã phải đổi lại “Ngày Tự Do cho Việt Nam” thành “Ngày Tranh Đấu cho tự do của Việt Nam”.

Họ cũng phải hủy bỏ các chương trình vinh danh các tổ chức cộng đồng vận động thành công các nghị quyết công nhận cờ VNCH, các chương trình văn nghệ có mặt các ca sĩ nổi tiếng để “ăn mừng tự do”?! Những năm sau đó người Việt tỵ nạn CS không còn thấy các hình thức “ăn mừng một cái gì đó vào ngày quốc hận 30 tháng 4” nữa.

Sự sáng suốt của các đồng hương tỵ nạn Cộng Sản giúp chúng ta không sa vào bẫy của CSVN muốn biến thái ý nghĩa “Ngày Quốc Hận”,(VC) muốn chúng ta thôi “căm hận” vào ngày này mà nên thay đổi trạng thái tâm lý, nên vui và nên quên buồn.

CSVN chưa thành công trong mục tiêu này của chúng vì trong thời gian qua, nhìn vào các lễ tưởng niệm Quốc Hận tại các cộng đồng có đông người Việt nạn nhân CS cư ngụ, đa số chúng ta thấy Ban Tổ Chức dành nhiều thời gian vào việc
    - Tố cáo tội ác của CS,

    - Vinh danh các anh hùng vị quốc vong thân,

    - Vinh danh các đồng bào vì lý tưởng tự do, dân chủ mà phải bỏ mình trên khắp các nẻo đường đất nước, trong rừng sâu hay trên biển cả mênh mông.

Đồng hương đến dự Quốc Hận không than khóc cho các cái chết của các anh hùng tử sĩ. Chết vì nước là cái chết anh hùng, vinh dự nhất. Họ cần chúng ta noi gương họ để tiếp tục hy sinh tranh đấu cho nền tự do đích thực của dân tộc chứ không cần chúng ta khóc thương cái chết của họ. Chúng ta nên suy nghĩ để có thái độ thích đáng trong vai trò những người kế thừa sự nghiệp của họ.

Việc nhắc lại một sự kiện đã xảy ra vào ngày quốc hận cách đây 5 năm không ngoài mục đích để chúng ta cảnh giác đối với âm mưu thâm độc của kẻ thù CS. Chúng vẫn không từ bỏ mục đích tối hậu của chúng là “làm chúng ta quên mối hận mất nước vào ngày 30-4”, khiến chúng ta từ từ vui cái vui của chúng, và với thời gian mọi chuyện sẽ bị xóa nhòa. Chúng (tay sai VC) kêu gọi người Việt khắp nơi:

“hãy quên quá khứ, bỏ qua mọi phân biệt chính trị, mọi khác biệt giữa chế độ cũ và chế độ mới, nối vòng tay lớn để chấp nhận cả những kẻ thủ ác, để thực hiện việc “hòa hợp, hòa giải dân tộc”, để bắt tay vào công việc lớn là “xây dựng quê hương”

Hiện nay, tại một số các websites trên diễn đàn internet, chúng ta vẫn còn thấy những đề nghị “không nên khóc than, sầu hận trong ngày 30-4, CSVN ăn mừng chiến thắng, tại sao ta lại kém chúng, ta cũng có cái đáng để chúng ta ăn mừng chứ, ta có tự do, tại sao lại không thể ăn mừng tự do của chúng ta…?!”

Là nạn nhân của CS đã từng bị chúng xua đuổi ra khỏi quê hương và tìm cách bức hại trăm chiều, chúng ta không thể quên các sự kiện lịch sử để rồi bị mắc bẫy của chúng. Chúng ta hãy tổ chức Ngày Quốc Hận 30-4 một cách đúng nghĩa để tội ác của chúng phải bị phơi bày trước công luận toàn thế giới, để không còn ai bị chúng đánh lừa, để mọi người đều thấy rằng 30 tháng 4 không phải chỉ là Ngày Quốc Hận của quân, dân miền Nam mà phài là Ngày Quốc Hận của toàn dân Việt Nam vì đây là ngày Đảng Cộng Sản Việt Nam chính thức đặt ách đô hộ lên toàn thể dân tộc Việt nam.

Đây là ngày chúng chiếm được toàn nước Việt Nam, giành được quyền tối thượng đối với sinh mạng 85 triệu người Việt Nam, giành được quyền cho thuê hay bán đi giang sơn gấm vóc của dân tộc VN cho ngoại bang hầu thiết lập một chế độ chủ-nô trong thời đại mới, một chế độ độc tài, toàn trị lâu đời để đảng viên CS và gia đình chúng có thể sống xa hoa trên đầu, trên cổ người dân thường, những người luôn phải sống trong lầm than, nghèo đói, không tự do, dân chủ và nhân quyền.

Chỉ khi nào chế độ CSVN bị giải thể và Đảng CSVN bị giải tán, thì nỗi “quốc hận” của chúng ta mới tan được và đó sẽ là ngày chúng ta ăn mừng tự do của toàn dân, vui trọn vẹn cái vui của mọi người dân Việt trong nước cũng như tại hải ngoại.
    "Có trung hiếu nên ðứng trong trời ðất"
    Nguyễn Công Trứ
Nguyễn Quốc Đống


Sunday, March 28, 2010

NHỮNG NHẬN ĐỊNH THEO DÒNG THỜI SỰ - Nguyễn Phúc Liên


CŨNG CHỈ VÌ CÁI VISA
VỀ THĂM QUÊ HƯƠNG


Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên , Kinh tế

Tôi muốn viết bài này rất ngắn dưới hình thức đưa ra những tỉ dụ cụ thể. Xuyên qua những tỉ dụ ấy người ta thấy ngay rằng cái lý do khiến lập trường chống Cộng của ngay một số người đã từng chống Cộng lâu năm trở thành yếu hơn chỉ vì họ ngại sợ cái VISA về thăm Quê Hương. Nghị Quyết 36 không có gì là thần thánh làm suy yếu ý chí chống Cộng của người Việt tỵ nạn ở Hải ngọai. Cái bí quyết làm suy yếu nằm chính trong bụng những người Việt tỵ nạn vì thương nhớ Quê Hương và muốn về thăm mà cái chìa khóa là cái VISA.
    Xin rút khỏi danh sách gửi báo
Tôi ra tuần báo VietTUDAN. Tôi có những người bạn đã từng quyết liệt chống CSVN từ lâu. Tôi có địa chỉ E-Mail của những người bạn này và tôi cho vào danh sách gửi báo. Tất nhiên lập trường chống Cộng của VietTUDAN là dứt khoát loại bỏ Cơ Chế CSVN hiện hành. Sau một ít số báo gửi đến bạn bè, thấy có những người bạn gọi điện thoại đến nói lòng vòng, thậm chí còn góp ý kiến với tôi rằng bây giờ mình phải xử dụng Hòa Giải Hòa Hợp với CSVN như một chiến thuật giai đoạn. Tôi hiểu lập trường của người bạn đã từng cương quyết chống Cộng với tôi trước đây. Tôi trả lời cho bạn tôi rằng tôi hiểu chiến thuật Hòa Giải Hòa Hợp và tôi nói ngay với bạn tôi rằng thôi nếu ngại sợ lập trường cứng rắn của tôi, thì tôi lấy dùm tên anh ta ra khỏi danh sách gửi báo. Thế là anh mừng húm và hết nhắc đến chiến thuật Hòa Giải Hòa Hợp. Đó chỉ là vì cái VISA mà làm cho bạn chống Cộng của tôi phải nát óc nghĩ ra những mưu kế lòng vòng che đậy để xin tôi bỏ tên ra khỏi danh sách gửi báo.
    Những bạn Linh mục không dám treo Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
Tôi có những người bạn trước đây cùng học ở Chủng viện và nay làm Linh mục quản xứ tại Hải ngọai. Có người nói cho biết rằng trong những sinh họat của Cộng đồng Giáo dân tại xứ, Linh mục ấy đề nghị không treo Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Linh mục cắt nghĩa cho Giáo dân rằng Tôn Giáo không làm Chính trị. Tôi biết rõ lòng chống Cộng của Linh mục bạn ấy. Tôi gọi điện thọai đến và muốn biện luận với Linh mục về quan điểm Tôn Giáo không làm Chính trị. Linh mục không dám biện luận quan điểm ấy mà chỉ nói: “Liên, cậu hiểu tôi !”. Tôi cười nói: “Tôi hiểu. Có phải Cha sợ không được cái VISA về thăm Việt Nam vì treo Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Thôi, xin Cha đừng nói lòng vòng Tôn Giáo không làm Chính trị để che đậy !”
    Dân biểu Mỹ gốc Việt có thể phát biểu không quyết liệt về Lập trường chống Cộng
Trong thời gian hiện giờ, khi bàn về Lập trường chống Cộng trong tương lai của một vài ứng cử viên Quốc hội tại Mỹ, tôi thường nhắc tới cái VISA trong tương lai có thể làm ứng cử viên này dè dặt khi phải tuyên bố Lập trường chống Cộng. Ở thời gian tranh cử, có thể ứng cử viên hứa nhất quyết chống Cộng quyết liệt để lấy phiếu của cử tri Mỹ gốc Việt. Nhưng khi đã đắc cử rồi, vị dân biểu sẽ tìm những lý do bên lề để tránh né việc phải tuyên bố quyết liệt Lập trường chống Cộng. Mỗi lần thấy ông tuyên bố chống Cộng “nửa nạc nửa mỡ”, thì hãy hỏi thẳng vào cái tim đen của ông: “Có phải ông dành kẽ hở để mong dễ dàng có cái VISA về thăm Quê Hương phải không.”
    VISA xuất ngọai
Trong những tỉ dụ trên, chúng tôi nói đến cái VISA về thăm Quê Hương. Đối với những người tại Quốc nội, giấy phép xuất ngoại cũng là lý do chính để một số người phải né tránh không dám phát biểu lên sự thật khi chính mình phải mang trách nhiệm nói lên sự thật ấy. Chúng tôi nhớ lại cách đây gần hai năm, có phong trào những vị Lãnh đạo Tôn Giáo xuất ngoại xin tiền. Tại Hoa kỳ, Giáo dân đã dùng “lá bùa” để hù những vị Lãnh đạo Tôn Giáo ấy, đó là mang Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ để xin chụp hình kỷ niệm với những Vị Lãnh đạo Tôn Giáo. Đứng chụp hình chung kỷ niệm với Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ để rồi Giáo dân đưa lên các Diễn Đàn Internet toàn cầu, đó là điều các Vị ngại sợ. Không phải các Vị ấy sợ chính Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ mà các Vị ngại sợ vì những tấm hình ấy làm cho các Vị không được VISA xuất ngoại trong tương lai nữa.

Qua những tỉ dụ trên đây, chúng ta có thể kết luận rằng nếu ai ở nước ngoài muốn bầy tỏ LẬP TRƯỜNG DỨT KHOÁT LỌAI BỎ CSVN, thì phải dứt khóat với chính mình là CHỈ VỀ VIỆT NAM KHI CƠ CHẾ CSVN BIẾN KHỎI LÃNH THỔ VN.

Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Phúc Liên, Kinh tế

Geneva, 25.03.2010