Trường Sơn-Trường Hận
Người ta nói, Mao Trạch Đông có lần đã hỏi các đồng chí thân cận của ông rằng: “Tại sao mấy ông cha đạo nói thì giáo dân nghe, còn cán bộ của ta nói thì dân chúng không nghe?”.
Trong trại tù cải tạo, tôi đã nghiệm ra rằng: Cả hai cùng nói về chuyện Thiên Đàng xa xôi. Nhưng khi một linh mục nói, thì ông tin rằng điều ông đang nói là có thật và giáo dân khi nghe cũng biết như vậy. Còn khi các cán bộ nói về Thiên đàng cộng sản, thì họ biết rằng mình đang nói dối và người nghe cũng biết như vậy.
Trong chế độ cộng sản, tất cả mọi chuỵên từ lớn tới nhỏ, tất cả mọi người từ trên xuống dưới, tất cả đều giả dối như vậy.
Tôi kể quý vị nghe câu chuyện tiếu lâm tân thời này. Đó là, điều 4 Hiến Pháp hiện hành của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã viết nguyên văn như sau:
“Đảng Cộng Sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và Luật pháp”.
Đảng cộng sản Việt Nam là đại biểu trung thành của giai cấp công nhân và nhân dân lao động Việt Nam !!! Hiện nay, Đảng Cộng sản Việt Nam là đại biểu trung thành của cái gì. Từ chủ tịch nước đến một đứa con nít, tất cả đã đều biết rõ, nhưng đều nín thở qua sông, đều giả điếc làm ngơ.
Hiến pháp là đạo luật tối cao, tối thượng, bao phủ mọi luật lệ khác, mà nó lại là một câu chuyện tiếu lâm!
Cộng Sản đã dành được thắng lợi trong cuộc chiến vừa qua vì họ đã có những võ khí mà Thế giới Tự Do và Miền Nam Việt Nam không thể có được. Đó là:
- Họ rất lì lợm và rất vô liêm sỉ.
- Họ rất can đảm, dám bỏ vào miệng trở lại cái mà họ vừa mới khạc nhổ ra. (Các Cụ ngày xưa gọi là “nhổ rồi lại liếm”).
Có người lạc quan thì hy vọng rằng Việt cộng, sau một thời gian tiếp súc với thế giới văn minh, trong tương lai, dần dần họ cũng sẽ biết lợm giọng giống như chúng ta!
Lịch sử của đảng cộng sản Việt Nam và tiểu sử của người sáng lập ra nó là một chuỗi liên tục những sự gian dối lừa lọc.
Tại vì Đảng CSVN là đỉnh cao trí tuệ loài người của sự lừa lọc cho nên đến tận ngày hôm nay, đối với những việc họ làm, những lời họ nói, nhiều người trong chúng ta vẫn còn quá bồng bột dễ tin, vẫn còn lạc quan hão huyền, giống như nhiều người thuộc các thế hệ đi trước.
Mở đầu là cuộc biểu tình ngày 19 tháng 8, 1945, rồi tới chính phủ Liên Hiệp ngày 03/3/1946. Vào thời gian ấy, hầu như cả nước đều đã tin rằng Hồ Chí Minh là một người quốc gia chân chính chứ không phải là một tên tay sai cho phong trào Cộng sản quốc tế. Cho nên các lãnh tụ của nhiều đảng phái chính trị danh tiếng như Vũ hồng Khanh, Nguyễn Hải Thần, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Tường Tam ... không những đã hăng hái tham gia vào cái gọi là chính phủ Liên Hiệp do HCM nặn ra, mà còn đề cử 70 đảng viên để làm đại biểu quốc hội nữa. Riêng Cụ Nhất Linh Nguyễn tường Tam thì đã đảm nhận chức bộ trưởng bộ ngoại giao, đi Tây, đi Tầu để đánh bóng tên tuổi cho tên cáo già Hồ Chí Minh. Cụ Vũ Hồng Khanh thì đã ký vào Hiệp ước sơ bộ bán nước ngày 6-3-1946, cùng với Hồ chí Minh và Sainteny. Ngay cả Giám Mục Lê Hữu Từ và vua Bảo Đại, lúc đầu cũng đã nhận làm cố vấn cho cái chính phủ liên hiệp lừa bịp đó nữa.
Rồi đến cuộc kháng chiến chống Pháp. Biết bao đại gia tên tuổi, biết bao phú nông giầu có đã hăng hái dâng hiến tài sản cho kháng chiến vì họ được tâng bốc là tư sản dân tộc. Biết bao trí thức văn nhân nghệ sĩ đã hăm hở đi vào chiến khu vì cái danh hiệu trí thức yêu nước ... Nhưng năm 1954, vừa mới chiếm được một nửa giang san là chúng trở mặt, “Trí, Phú, Địa, Hào ... đào tận gốc, trốc tận rễ”.
Kịch bản cũ lại tái diễn trong cuộc chiến tranh nhuộm đỏ hoàn toàn cả nước Việt Nam. Và cũng đã lại được nhiều người tin theo. Nhưng chỉ một vài ngày sau ngày 30-4-1975, lá cờ nửa xanh nửa đỏ của Mặt Trận Giải phóng Miền Nam đã đồng loạt biến mất và lập tức được thay bằng lá cờ đỏ sao vàng của miền Bắc. Ngay trong cuộc diễu binh ngày 1-5-1975, tất cả mọi một đơn vị tác chiến của Mặt Trận Gỉai Phóng và của phong trào Nam Bộ kháng chiến ngày trước đều đã bị cấm xuất hiện. (Thế mà, ít lắm cũng đã có tới hai vị Quốc Trưởng của VNCH dự tính bắt tay thẳng với MTGP Miền Nam để ... qua mặt đảng cộng sản ngoài Bắc! Một trong hai vị này hiện vẫn còn sống). Rồi chỉ một thời gian ngắn sau đó, tất cả các nhà tư sản dân tộc đã mau chóng biến thành tư sản mại bản, hầu hết các trí thức yêu nước đã trở thành tay sai Mỹ Ngụy, ngay cả một Giáo hội có nhiều công lớn với Cách mạng cũng đã bị giải thể ... Chắc ăn rồi, nên chúng đã trơ tráo để lộ nguyên hình, đảng thì đối tên thành đảng Cộng Sản, nước thì đổi thành Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa, huỵch toẹt ra với toàn dân rằng “Yêu nước là yêu Xã Hội Chủ Nghĩa”.
Còn về những người bỏ nước ra đi sau ngày 30/4/75, khi đang say men chiến thắng thì chúng công khai sỉ vả: “chúng nó trai thì là một lũ lưu manh, gái thì toàn là đĩ điếm”. Đấy là “nhổ ra”. Nhưng khi thấy họ có tiền có của thì lũ mặt mo đó lại “liếm vào”, lại tâng bốc họ là Kiều bào, là khúc ruột ... già ở xa!
Hòa giải hòa hợp mà đối xử với Nghĩa trang quân đội Biên hòa như là những cái Mả Ngụy, mấy cái Đài tưởng niệm thuyền nhân ở nơi rừng núi xa xôi hẻo lánh tận Thái Lan, Mã Lai, mà cũng cố đòi dẹp bỏ ... “Đảng CS Việt Nam theo chủ nghĩa Mác Lê nin và là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội”. Điều 4 hiến pháp đang ghi rõ ràng như vậy. Như thế thì là HÒA TAN, chứ đâu phải là hòa hợp. Vậy mà cá vẫn cắn câu.
Cộng sản thì đương nhiên là vô thần duy vật, đương nhiên là bất cộng đới thiên với tôn giáo, thế mà rất nhiều các nhà lãnh đạo tôn giáo cao cấp cũng đã bị chúng đánh lừa.
Nhưng có lẽ tiêu biểu nhất là việc kêu gọi trình diện học tập sau ngày 30-4-75. Diễn tiến giống hệt như trong vụ Tết Mậu Thân tại Huế trước đó vài năm, các mồ chôn tập thể còn sờ sờ ra đó, thế mà hàng trăm ngàn Quân, Cán Chính Miền Nam đã thản nhiên đút đầu vào rọ. May mà tình hình thế giới đã thay đổi mau lẹ, chứ nếu không thì hàng ngàn Killing Fields đã phủ kín Miền Nam Việt Nam rồi.
Liên tục cho đến ngày hôm nay. Tất cả những màn nhổ ra liếm vào trên đây đều do Hồ chí Minh hay trung ương đảng trực tiếp chỉ huy. Tất cả đều diễn đi diễn lại, từ 1945 cho đến tận ngày hôm nay. Thế mà màn kịch nhàm chán này lúc nào cũng có người tin. Thế mà hầu hết cả nước lại đang im re, chẳng ai dám cười thành tiếng. Vì đó đã là chuyện cơm bữa, cái gì mà chả như thế.
Cái tội lớn nhất của những người cộng sản Việt Nam là đã và đang huấn luyện cho toàn dân, ngay từ khi còn học mẫu giáo, đã biết ăn gian nói dối, đã coi sự lừa bịp xảo trá là chuỵên bình thường, hơn nữa lại còn là thành tích đáng ngưỡng phục của những người khôn ngoan khéo léo. Không còn ai biết lợm giọng hay ghê tởm về sự giả dối của chính mình nữa. Trong thời gian gần đây, hàng năm, một số giáo phận Công giáo được phép tuyển mộ chủng sinh để đào tạo thành linh mục. Năm vừa qua, một trong các nội quy của cuộc thi tuyển tại Giáo phận Hà Nội là “không được quay cóp ...”. Gian dối, lừa lọc để được ... đi tu? Phải chăng, chẳng còn mấy người coi sự gian dối là cái xấu xa nữa, kể cả một số các bậc tu hành! Phải chăng chính vì vậy mà trước khi được tham dự các chương trình đào tạo chính thức, tất cả các ứng sinh này đều sẽ phải qua một năm học về tu đức, để gột rửa đi những ... cái thường tình ngoài xã hội.
Lý thuyết Cộng sản là đỉnh cao của sự lừa lọc, là kết tinh của một công trình nghiên cứu lâu dài, nó đã rút tỉa và gom góp được tất cả các thủ đoạn lưu manh gian xảo từ cổ chí kim, trong suốt lịch sử loài người. Nên nó đã tinh vi và ghê rợn tới mức, ngay cả những kẻ đang bị chúng công khai lừa dối phỉnh gạt, tất cả đều nhận thức rõ ràng là mình đang mắc mưu chúng, là mình đang làm những điều có lợi cho chúng, nhưng vẫn phải nhắm mắt làm ngơ, vẫn phải giả câm giả điếc, vẫn phải làm theo ý chúng.
Xin đan cử vài thí dụ:
- Trong trại học tập, chúng ta biết rằng những đồ tiếp tế của gia đình chính là máu và nước mắt của vợ, của con, ăn những cái đó vào để chúng ta không quá xanh xao gầy ốm, không tử vong hàng loạt, để cho Việt cộng hãnh diện rêu rao với mọi người, với quốc tế về “lòng nhân đạo” của chúng ... Biết vậy, nhưng chúng ta vẫn phải ăn.
- Chương trình ODP, chương trình HO và việc cho phép các nhà bất đồng chính kiến qua Mỹ, chỉ là để tống khứ hết các thành phần đối kháng, các “thế lực phản động” ra khỏi nước để “Tiền đồn ngăn Trung Quốc” được thêm ổn định vững mạnh. Biết như vậy, nhưng chúng ta vẫn phải làm đơn xin giấy xuất cảnh.
- Gửi tiền về giúp thân nhân, chính là nuôi béo bọn cán bộ cộng sản, nhưng chúng ta vẫn phải làm vì không thể để cho cha mẹ anh em sống trong đói rách bần hàn.
- Chúng ta cũng không đành lòng, không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước những đồng bào phong cùi bất hạnh, trước các nạn nhân của thiên tai lụt lội và trước cuộc sống lê lết của các chiến hữu thương binh ngày xưa của mình. Chúng ta vẫn nhắm mắt làm, vẫn phải cắn răng giúp đỡ những người không may này, mặc dầu ai cũng biết làm như vậy là tiếp tay nuôi sống chế độ độc tài độc đảng.
- Ngay cả các nhà lãnh đạo tôn giáo cũng vậy, nhiều người đành phải miễn cưỡng hợp tác với bạo quyền, thân thiện với sói dữ để cho đoàn chiên của mình được sống trong an lành yên ổn.
- Đi du lịch Việt Nam là trực tiếp đưa tiền cho bọn bán nước hại dân, nhưng ai mà chả muốn về thăm lại cái nơi chôn rau cắt rốn của mình, ai mà không mong ước sẽ được tận mắt nhìn ngắm những vẻ đẹp, những địa danh mà ngày trước chỉ thấy mơ hồ qua thơ, qua nhạc, qua sách vở. (Còn những kẻ áo gấm về làng, “nhem nhem cho bà con chết thèm”, còn những kẻ táng tận lương tâm, về để hưởng lạc, để thỏa mãn thú tính trên thân xác của đồng bào mình. Những con súc vật dâm đãng, những kẻ tiểu nhân độc ác này chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ).
- Rất nhiều đảng viên cộng sản, rất nhiều thanh niên trí thức trong nước đã đành ngoảnh mặt làm ngơ, đành giả câm giả điếc trước các bất công bóc lột vì sợ rằng những đặc quyền đặc lợi mà Công sản đang ban phát cho mình, cho gia đình mình sẽ bị sứt mẻ thui chột đi.
- Nhân dân Việt Nam vừa trải qua hai cuộc chiến tranh với những sự tàn phá và các đau thương tang tóc khủng khiếp, nên đang đành lòng miễn cưỡng cắn răng chịu đựng, đành nhắm mắt làm ngơ trước các ngang ngược bất công và các sự áp bức bóc lột của các đảng viên cộng sản để được tận hưởng những ngày an bình tạm bợ sau những năm dài chinh chiến điêu linh.
- Rất nhiều người, cả ở trong và ngoài nước, đang âm thầm miễn cưỡng chấp nhận những cái xấu xa thối nát của guồng máy chính quyền cộng sản hiện thời, vì họ coi đó như là một sự “xấu xa cần thiết”, như một “le mal nécessaire”. Cộng sản và nhiều đảng phái chính trị đang làm cho nhiều người tin rằng, nếu cộng sản ra đi, người khác lên thay, tình thế sẽ còn tệ hại hơn nữa.
(Thực ra, những ưu tư và lập luận trên đây chỉ là một con ngáo ộp mà đảng CS Việt Nam trương ra để hù dọa những người nhát gan yếu bóng vía. Ngày xưa, nếu cũng sợ sệt cầu an như vậy thì làm gì đã có đươc những cuộc cách mạng lật đổ các chế độ quân chủ chuyên chế, thí dụ như cuộc cách mạng Pháp năm 1789. Gần đây và sát cạnh Việt Nam là tấm gương của hai nước Nam Hàn và Đài Loan. Trong các thập niên 60, 70, cũng nhờ có những cuộc xuống đường chống đối của sinh viên và các đảng phái đối lập, tuy xã hội có bị tạm thời bất ổn trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó, một nền dân chủ thực sự đã được thiết lập, và nền kinh tế của hai quốc gia này càng ngày càng hùng cường vững mạnh như chúng ta đang thấy ngày nay. Trái lại, ngay bên cạnh đó là Bắc Hàn, chính trị thì hoàn toàn ổn định, xã hội thì gần như không hề có một xáo trộn nào, nhưng dân chúng Bắc Hàn thì ngay cả cơm gạo cũng không có đủ mà ăn, cho đến tận ngày hôm nay, người dân vẫn còn đang bị chết vì đói rét. Phải chăng, chính những “bất ổn xã hội” nói trên, như trong Cách mạng Pháp 1789, như tại Nam Hàn, Đài Loan ... mới là những “le mal necessaire” mới là những cái giá mà Việt Nam cũng bắt buộc sẽ phải trả, những sóng gió mà đất nước cũng bắt buộc sẽ phải trải qua)?
- Đáng buồn hơn nữa là trong tương lai, nếu vô phước mà đất nước lại bị giặc Tầu xâm lăng, rất nhiều người trong chúng ta sẽ lại phải cắn răng “đoàn kết” với VC để mà giữ nước.
Tất cả, chỉ vì lý thuyết cộng sản đã là kết tinh của đỉnh cao trí tuệ loài người về sự gian manh lừa lọc.
Dưới thời Hồ Bố, đỉnh cao trí tuệ của sự lừa lọc đã kết hợp với sự cao đẹp của việc chống ngoại xâm và những hoang tưởng về một lý thuyết CS xa vời viễn vông.
Dưới thời Hồ con bây giờ, đỉnh cao trí tuệ của sự lừa lọc đang kết hợp với lòng tham vô đáy và các dục vọng ích kỷ dơ bẩn của những con người vô thần duy vật chất.
Ngày nay, tất cả mọi người đảng viên của đảng Công Sản Việt Nam đều đã biết rất rõ rằng Chủ nghĩa cộng sản chỉ là một mớ lý thuyết mơ hồ viễn vông. Do đó cái gọi là “chuyên chính vô sản” mà đảng cộng sản Việt Nam vẫn còn đang áp đặt lên đầu lên cổ người dân cũng đã lỗi thời lạc hậu và cũng phải loại bỏ ngay lập tức.
Nói thì nói cho vui vậy thôi, ai mà chả biết, cứu cánh của đảng cộng sản Việt Nam ngày nay, chẳng phải là cộng sản chủ nghĩa, cũng chẳng phải là quốc gia dân tộc, mà chỉ là TIỀN.
Tại các quốc gia tự do, tại Mỹ bây giờ chẳng hạn, chúng ta gia nhập một đảng chính trị là vì chính kiến, vì lý tưởng, tại Việt Nam, nhất là hiện nay, người ta vào đảng CS là để tìm địa vị, tìm lợi nhuận, tìm ... tiền.
Thẻ đảng ngày nay chỉ là Cái Cần Câu Cơm ... chiên.
Đồng tiền nó liền khúc ruột. Không có độc đảng, độc quyền, độc tài, độc tôn thì làm sao có tự do để vơ vét tiền bạc, để hối lộ tham nhũng, để rút ruột công trình, để thả dàn mà hút tới tận xương tận tủy của nhân dân như hiện nay. Vừa hút lại vừa bóp cổ bịt mồm, nên tuy bị hút tới tận xương tận tủy mà người dân không thể kêu than la khóc.
Ngu sao mà cho đa đảng!
Ngu sao mà không tiếp tục nhổ rồi lại liếm!
Cũng xin lưu ý rằng, nguyên nhận phát sinh ra chủ nghĩa Cộng Sản Của Karl Marx là … tính ghen ăn, đấu tranh giai cấp nghĩa là ghen ăn. Thèm thuồng từ đời ông đời cha rồi. Bây giờ miếng ngon đang dâng tới miệng thì phải đớp chứ. Ngu sao mà Cần, Kiệm, Liêm, Chính!
Làm gì có Niết Bàn Hỏa Ngục, làm gì có Kiếp Sau Kiếp Trước … Chết là hết, ngu gì mà không đớp hít, ngu gì mà không gian manh lừa lọc, không hối lộ tham những để được giầu sang phú qúi, ngu gì mà không tận hưởng các vui thú xác thịt …
“Nếu muốn có được một tương lai tươi sáng huy hoàng, nhân dân Việt Nam chỉ có một con đường duy nhất, đó là loại bỏ hoàn toàn cái đảng Cộng Sản hiện nay”.
Trường Sơn-Trường Hận
Người ta nói, Mao Trạch Đông có lần đã hỏi các đồng chí thân cận của ông rằng: “Tại sao mấy ông cha đạo nói thì giáo dân nghe, còn cán bộ của ta nói thì dân chúng không nghe?”.
Trong trại tù cải tạo, tôi đã nghiệm ra rằng: Cả hai cùng nói về chuyện Thiên Đàng xa xôi. Nhưng khi một linh mục nói, thì ông tin rằng điều ông đang nói là có thật và giáo dân khi nghe cũng biết như vậy. Còn khi các cán bộ nói về Thiên đàng cộng sản, thì họ biết rằng mình đang nói dối và người nghe cũng biết như vậy.
Trong chế độ cộng sản, tất cả mọi chuỵên từ lớn tới nhỏ, tất cả mọi người từ trên xuống dưới, tất cả đều giả dối như vậy.
Tôi kể quý vị nghe câu chuyện tiếu lâm tân thời này. Đó là, điều 4 Hiến Pháp hiện hành của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã viết nguyên văn như sau:
“Đảng Cộng Sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và Luật pháp”.
Đảng cộng sản Việt Nam là đại biểu trung thành của giai cấp công nhân và nhân dân lao động Việt Nam !!! Hiện nay, Đảng Cộng sản Việt Nam là đại biểu trung thành của cái gì. Từ chủ tịch nước đến một đứa con nít, tất cả đã đều biết rõ, nhưng đều nín thở qua sông, đều giả điếc làm ngơ.
Hiến pháp là đạo luật tối cao, tối thượng, bao phủ mọi luật lệ khác, mà nó lại là một câu chuyện tiếu lâm!
Cộng Sản đã dành được thắng lợi trong cuộc chiến vừa qua vì họ đã có những võ khí mà Thế giới Tự Do và Miền Nam Việt Nam không thể có được. Đó là:
- Họ rất lì lợm và rất vô liêm sỉ.
- Họ rất can đảm, dám bỏ vào miệng trở lại cái mà họ vừa mới khạc nhổ ra. (Các Cụ ngày xưa gọi là “nhổ rồi lại liếm”).
Có người lạc quan thì hy vọng rằng Việt cộng, sau một thời gian tiếp súc với thế giới văn minh, trong tương lai, dần dần họ cũng sẽ biết lợm giọng giống như chúng ta!
Lịch sử của đảng cộng sản Việt Nam và tiểu sử của người sáng lập ra nó là một chuỗi liên tục những sự gian dối lừa lọc.
Tại vì Đảng CSVN là đỉnh cao trí tuệ loài người của sự lừa lọc cho nên đến tận ngày hôm nay, đối với những việc họ làm, những lời họ nói, nhiều người trong chúng ta vẫn còn quá bồng bột dễ tin, vẫn còn lạc quan hão huyền, giống như nhiều người thuộc các thế hệ đi trước.
Mở đầu là cuộc biểu tình ngày 19 tháng 8, 1945, rồi tới chính phủ Liên Hiệp ngày 03/3/1946. Vào thời gian ấy, hầu như cả nước đều đã tin rằng Hồ Chí Minh là một người quốc gia chân chính chứ không phải là một tên tay sai cho phong trào Cộng sản quốc tế. Cho nên các lãnh tụ của nhiều đảng phái chính trị danh tiếng như Vũ hồng Khanh, Nguyễn Hải Thần, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Tường Tam ... không những đã hăng hái tham gia vào cái gọi là chính phủ Liên Hiệp do HCM nặn ra, mà còn đề cử 70 đảng viên để làm đại biểu quốc hội nữa. Riêng Cụ Nhất Linh Nguyễn tường Tam thì đã đảm nhận chức bộ trưởng bộ ngoại giao, đi Tây, đi Tầu để đánh bóng tên tuổi cho tên cáo già Hồ Chí Minh. Cụ Vũ Hồng Khanh thì đã ký vào Hiệp ước sơ bộ bán nước ngày 6-3-1946, cùng với Hồ chí Minh và Sainteny. Ngay cả Giám Mục Lê Hữu Từ và vua Bảo Đại, lúc đầu cũng đã nhận làm cố vấn cho cái chính phủ liên hiệp lừa bịp đó nữa.
Rồi đến cuộc kháng chiến chống Pháp. Biết bao đại gia tên tuổi, biết bao phú nông giầu có đã hăng hái dâng hiến tài sản cho kháng chiến vì họ được tâng bốc là tư sản dân tộc. Biết bao trí thức văn nhân nghệ sĩ đã hăm hở đi vào chiến khu vì cái danh hiệu trí thức yêu nước ... Nhưng năm 1954, vừa mới chiếm được một nửa giang san là chúng trở mặt, “Trí, Phú, Địa, Hào ... đào tận gốc, trốc tận rễ”.
Kịch bản cũ lại tái diễn trong cuộc chiến tranh nhuộm đỏ hoàn toàn cả nước Việt Nam. Và cũng đã lại được nhiều người tin theo. Nhưng chỉ một vài ngày sau ngày 30-4-1975, lá cờ nửa xanh nửa đỏ của Mặt Trận Giải phóng Miền Nam đã đồng loạt biến mất và lập tức được thay bằng lá cờ đỏ sao vàng của miền Bắc. Ngay trong cuộc diễu binh ngày 1-5-1975, tất cả mọi một đơn vị tác chiến của Mặt Trận Gỉai Phóng và của phong trào Nam Bộ kháng chiến ngày trước đều đã bị cấm xuất hiện. (Thế mà, ít lắm cũng đã có tới hai vị Quốc Trưởng của VNCH dự tính bắt tay thẳng với MTGP Miền Nam để ... qua mặt đảng cộng sản ngoài Bắc! Một trong hai vị này hiện vẫn còn sống). Rồi chỉ một thời gian ngắn sau đó, tất cả các nhà tư sản dân tộc đã mau chóng biến thành tư sản mại bản, hầu hết các trí thức yêu nước đã trở thành tay sai Mỹ Ngụy, ngay cả một Giáo hội có nhiều công lớn với Cách mạng cũng đã bị giải thể ... Chắc ăn rồi, nên chúng đã trơ tráo để lộ nguyên hình, đảng thì đối tên thành đảng Cộng Sản, nước thì đổi thành Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa, huỵch toẹt ra với toàn dân rằng “Yêu nước là yêu Xã Hội Chủ Nghĩa”.
Còn về những người bỏ nước ra đi sau ngày 30/4/75, khi đang say men chiến thắng thì chúng công khai sỉ vả: “chúng nó trai thì là một lũ lưu manh, gái thì toàn là đĩ điếm”. Đấy là “nhổ ra”. Nhưng khi thấy họ có tiền có của thì lũ mặt mo đó lại “liếm vào”, lại tâng bốc họ là Kiều bào, là khúc ruột ... già ở xa!
Hòa giải hòa hợp mà đối xử với Nghĩa trang quân đội Biên hòa như là những cái Mả Ngụy, mấy cái Đài tưởng niệm thuyền nhân ở nơi rừng núi xa xôi hẻo lánh tận Thái Lan, Mã Lai, mà cũng cố đòi dẹp bỏ ... “Đảng CS Việt Nam theo chủ nghĩa Mác Lê nin và là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội”. Điều 4 hiến pháp đang ghi rõ ràng như vậy. Như thế thì là HÒA TAN, chứ đâu phải là hòa hợp. Vậy mà cá vẫn cắn câu.
Cộng sản thì đương nhiên là vô thần duy vật, đương nhiên là bất cộng đới thiên với tôn giáo, thế mà rất nhiều các nhà lãnh đạo tôn giáo cao cấp cũng đã bị chúng đánh lừa.
Nhưng có lẽ tiêu biểu nhất là việc kêu gọi trình diện học tập sau ngày 30-4-75. Diễn tiến giống hệt như trong vụ Tết Mậu Thân tại Huế trước đó vài năm, các mồ chôn tập thể còn sờ sờ ra đó, thế mà hàng trăm ngàn Quân, Cán Chính Miền Nam đã thản nhiên đút đầu vào rọ. May mà tình hình thế giới đã thay đổi mau lẹ, chứ nếu không thì hàng ngàn Killing Fields đã phủ kín Miền Nam Việt Nam rồi.
Liên tục cho đến ngày hôm nay. Tất cả những màn nhổ ra liếm vào trên đây đều do Hồ chí Minh hay trung ương đảng trực tiếp chỉ huy. Tất cả đều diễn đi diễn lại, từ 1945 cho đến tận ngày hôm nay. Thế mà màn kịch nhàm chán này lúc nào cũng có người tin. Thế mà hầu hết cả nước lại đang im re, chẳng ai dám cười thành tiếng. Vì đó đã là chuyện cơm bữa, cái gì mà chả như thế.
Cái tội lớn nhất của những người cộng sản Việt Nam là đã và đang huấn luyện cho toàn dân, ngay từ khi còn học mẫu giáo, đã biết ăn gian nói dối, đã coi sự lừa bịp xảo trá là chuỵên bình thường, hơn nữa lại còn là thành tích đáng ngưỡng phục của những người khôn ngoan khéo léo. Không còn ai biết lợm giọng hay ghê tởm về sự giả dối của chính mình nữa. Trong thời gian gần đây, hàng năm, một số giáo phận Công giáo được phép tuyển mộ chủng sinh để đào tạo thành linh mục. Năm vừa qua, một trong các nội quy của cuộc thi tuyển tại Giáo phận Hà Nội là “không được quay cóp ...”. Gian dối, lừa lọc để được ... đi tu? Phải chăng, chẳng còn mấy người coi sự gian dối là cái xấu xa nữa, kể cả một số các bậc tu hành! Phải chăng chính vì vậy mà trước khi được tham dự các chương trình đào tạo chính thức, tất cả các ứng sinh này đều sẽ phải qua một năm học về tu đức, để gột rửa đi những ... cái thường tình ngoài xã hội.
Lý thuyết Cộng sản là đỉnh cao của sự lừa lọc, là kết tinh của một công trình nghiên cứu lâu dài, nó đã rút tỉa và gom góp được tất cả các thủ đoạn lưu manh gian xảo từ cổ chí kim, trong suốt lịch sử loài người. Nên nó đã tinh vi và ghê rợn tới mức, ngay cả những kẻ đang bị chúng công khai lừa dối phỉnh gạt, tất cả đều nhận thức rõ ràng là mình đang mắc mưu chúng, là mình đang làm những điều có lợi cho chúng, nhưng vẫn phải nhắm mắt làm ngơ, vẫn phải giả câm giả điếc, vẫn phải làm theo ý chúng.
Xin đan cử vài thí dụ:
- Trong trại học tập, chúng ta biết rằng những đồ tiếp tế của gia đình chính là máu và nước mắt của vợ, của con, ăn những cái đó vào để chúng ta không quá xanh xao gầy ốm, không tử vong hàng loạt, để cho Việt cộng hãnh diện rêu rao với mọi người, với quốc tế về “lòng nhân đạo” của chúng ... Biết vậy, nhưng chúng ta vẫn phải ăn.
- Chương trình ODP, chương trình HO và việc cho phép các nhà bất đồng chính kiến qua Mỹ, chỉ là để tống khứ hết các thành phần đối kháng, các “thế lực phản động” ra khỏi nước để “Tiền đồn ngăn Trung Quốc” được thêm ổn định vững mạnh. Biết như vậy, nhưng chúng ta vẫn phải làm đơn xin giấy xuất cảnh.
- Gửi tiền về giúp thân nhân, chính là nuôi béo bọn cán bộ cộng sản, nhưng chúng ta vẫn phải làm vì không thể để cho cha mẹ anh em sống trong đói rách bần hàn.
- Chúng ta cũng không đành lòng, không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước những đồng bào phong cùi bất hạnh, trước các nạn nhân của thiên tai lụt lội và trước cuộc sống lê lết của các chiến hữu thương binh ngày xưa của mình. Chúng ta vẫn nhắm mắt làm, vẫn phải cắn răng giúp đỡ những người không may này, mặc dầu ai cũng biết làm như vậy là tiếp tay nuôi sống chế độ độc tài độc đảng.
- Ngay cả các nhà lãnh đạo tôn giáo cũng vậy, nhiều người đành phải miễn cưỡng hợp tác với bạo quyền, thân thiện với sói dữ để cho đoàn chiên của mình được sống trong an lành yên ổn.
- Đi du lịch Việt Nam là trực tiếp đưa tiền cho bọn bán nước hại dân, nhưng ai mà chả muốn về thăm lại cái nơi chôn rau cắt rốn của mình, ai mà không mong ước sẽ được tận mắt nhìn ngắm những vẻ đẹp, những địa danh mà ngày trước chỉ thấy mơ hồ qua thơ, qua nhạc, qua sách vở. (Còn những kẻ áo gấm về làng, “nhem nhem cho bà con chết thèm”, còn những kẻ táng tận lương tâm, về để hưởng lạc, để thỏa mãn thú tính trên thân xác của đồng bào mình. Những con súc vật dâm đãng, những kẻ tiểu nhân độc ác này chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ).
- Rất nhiều đảng viên cộng sản, rất nhiều thanh niên trí thức trong nước đã đành ngoảnh mặt làm ngơ, đành giả câm giả điếc trước các bất công bóc lột vì sợ rằng những đặc quyền đặc lợi mà Công sản đang ban phát cho mình, cho gia đình mình sẽ bị sứt mẻ thui chột đi.
- Nhân dân Việt Nam vừa trải qua hai cuộc chiến tranh với những sự tàn phá và các đau thương tang tóc khủng khiếp, nên đang đành lòng miễn cưỡng cắn răng chịu đựng, đành nhắm mắt làm ngơ trước các ngang ngược bất công và các sự áp bức bóc lột của các đảng viên cộng sản để được tận hưởng những ngày an bình tạm bợ sau những năm dài chinh chiến điêu linh.
- Rất nhiều người, cả ở trong và ngoài nước, đang âm thầm miễn cưỡng chấp nhận những cái xấu xa thối nát của guồng máy chính quyền cộng sản hiện thời, vì họ coi đó như là một sự “xấu xa cần thiết”, như một “le mal nécessaire”. Cộng sản và nhiều đảng phái chính trị đang làm cho nhiều người tin rằng, nếu cộng sản ra đi, người khác lên thay, tình thế sẽ còn tệ hại hơn nữa.
(Thực ra, những ưu tư và lập luận trên đây chỉ là một con ngáo ộp mà đảng CS Việt Nam trương ra để hù dọa những người nhát gan yếu bóng vía. Ngày xưa, nếu cũng sợ sệt cầu an như vậy thì làm gì đã có đươc những cuộc cách mạng lật đổ các chế độ quân chủ chuyên chế, thí dụ như cuộc cách mạng Pháp năm 1789. Gần đây và sát cạnh Việt Nam là tấm gương của hai nước Nam Hàn và Đài Loan. Trong các thập niên 60, 70, cũng nhờ có những cuộc xuống đường chống đối của sinh viên và các đảng phái đối lập, tuy xã hội có bị tạm thời bất ổn trong một thời gian ngắn, nhưng sau đó, một nền dân chủ thực sự đã được thiết lập, và nền kinh tế của hai quốc gia này càng ngày càng hùng cường vững mạnh như chúng ta đang thấy ngày nay. Trái lại, ngay bên cạnh đó là Bắc Hàn, chính trị thì hoàn toàn ổn định, xã hội thì gần như không hề có một xáo trộn nào, nhưng dân chúng Bắc Hàn thì ngay cả cơm gạo cũng không có đủ mà ăn, cho đến tận ngày hôm nay, người dân vẫn còn đang bị chết vì đói rét. Phải chăng, chính những “bất ổn xã hội” nói trên, như trong Cách mạng Pháp 1789, như tại Nam Hàn, Đài Loan ... mới là những “le mal necessaire” mới là những cái giá mà Việt Nam cũng bắt buộc sẽ phải trả, những sóng gió mà đất nước cũng bắt buộc sẽ phải trải qua)?
- Đáng buồn hơn nữa là trong tương lai, nếu vô phước mà đất nước lại bị giặc Tầu xâm lăng, rất nhiều người trong chúng ta sẽ lại phải cắn răng “đoàn kết” với VC để mà giữ nước.
Tất cả, chỉ vì lý thuyết cộng sản đã là kết tinh của đỉnh cao trí tuệ loài người về sự gian manh lừa lọc.
Dưới thời Hồ Bố, đỉnh cao trí tuệ của sự lừa lọc đã kết hợp với sự cao đẹp của việc chống ngoại xâm và những hoang tưởng về một lý thuyết CS xa vời viễn vông.
Dưới thời Hồ con bây giờ, đỉnh cao trí tuệ của sự lừa lọc đang kết hợp với lòng tham vô đáy và các dục vọng ích kỷ dơ bẩn của những con người vô thần duy vật chất.
Ngày nay, tất cả mọi người đảng viên của đảng Công Sản Việt Nam đều đã biết rất rõ rằng Chủ nghĩa cộng sản chỉ là một mớ lý thuyết mơ hồ viễn vông. Do đó cái gọi là “chuyên chính vô sản” mà đảng cộng sản Việt Nam vẫn còn đang áp đặt lên đầu lên cổ người dân cũng đã lỗi thời lạc hậu và cũng phải loại bỏ ngay lập tức.
Nói thì nói cho vui vậy thôi, ai mà chả biết, cứu cánh của đảng cộng sản Việt Nam ngày nay, chẳng phải là cộng sản chủ nghĩa, cũng chẳng phải là quốc gia dân tộc, mà chỉ là TIỀN.
Tại các quốc gia tự do, tại Mỹ bây giờ chẳng hạn, chúng ta gia nhập một đảng chính trị là vì chính kiến, vì lý tưởng, tại Việt Nam, nhất là hiện nay, người ta vào đảng CS là để tìm địa vị, tìm lợi nhuận, tìm ... tiền.
- Tiền là Tiên, là Phật,
Là sức bật của tuổi trẻ,
Là sức khỏe của tuổi già,
Là đà hy vọng,
Là lọng che thân,
Là cân công lý.
Thẻ đảng ngày nay chỉ là Cái Cần Câu Cơm ... chiên.
Đồng tiền nó liền khúc ruột. Không có độc đảng, độc quyền, độc tài, độc tôn thì làm sao có tự do để vơ vét tiền bạc, để hối lộ tham nhũng, để rút ruột công trình, để thả dàn mà hút tới tận xương tận tủy của nhân dân như hiện nay. Vừa hút lại vừa bóp cổ bịt mồm, nên tuy bị hút tới tận xương tận tủy mà người dân không thể kêu than la khóc.
Ngu sao mà cho đa đảng!
Ngu sao mà không tiếp tục nhổ rồi lại liếm!
Cũng xin lưu ý rằng, nguyên nhận phát sinh ra chủ nghĩa Cộng Sản Của Karl Marx là … tính ghen ăn, đấu tranh giai cấp nghĩa là ghen ăn. Thèm thuồng từ đời ông đời cha rồi. Bây giờ miếng ngon đang dâng tới miệng thì phải đớp chứ. Ngu sao mà Cần, Kiệm, Liêm, Chính!
Làm gì có Niết Bàn Hỏa Ngục, làm gì có Kiếp Sau Kiếp Trước … Chết là hết, ngu gì mà không đớp hít, ngu gì mà không gian manh lừa lọc, không hối lộ tham những để được giầu sang phú qúi, ngu gì mà không tận hưởng các vui thú xác thịt …
“Nếu muốn có được một tương lai tươi sáng huy hoàng, nhân dân Việt Nam chỉ có một con đường duy nhất, đó là loại bỏ hoàn toàn cái đảng Cộng Sản hiện nay”.
Trường Sơn-Trường Hận
No comments:
Post a Comment