Monday, July 14, 2008

Cựu DB Bùi Văn Nhân (Vi Anh) phỉ báng Đức Huỳnh Giáo Chủ và hạ nhục ông Ba Cụt.

Phan Tuấn

  • Lời thưa trước:

  • Hôm nay 13/7/2008 là ngày cách đây 52 năm Tướng Lê Quang Vinh (tự Ba Cụt) bị nhà Ngô xử chém. Vừa qua, vụ án ông Ba Cụt được nhắc lại trên diễn đàn internet, phơi bày sự bất nhân của TT Ngô Đình Diệm khi ông bác bỏ đơn xin ân xá, cùng lời yêu cầu của gia đình xin xử bắn ông Ba Cụt thay vì chặt đầu và sau đó phanh thây ông luôn! Lịch sử trên nửa thế kỷ qua dần dần làm sáng tỏ vụ án Ba Cụt, nhờ đó danh dự ông Ba Cụt được phục hồi.

    Ông Ba Cụt được vinh danh ngoài đời thì trái lại trong đoàn thể PGHH hải ngoại lại có một nhóm người ấn hành sách hạ nhục ông Ba Cụt, phỉ báng luôn Đức Huỳnh Giáo Chủ. Đó là Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo Hải Ngoại thuộc phe Nguyễn Văn Cội và Lê Văn Bá (Lee’s Sandwiches), vào năm 2002 bỏ tiền ấn hành quyển “Hồi Ký Quân Sử Nghĩa Quân Cách Mạng Tướng Lê Quang Vinh tự Ba Cụt”, do bà Ba Cụt (nhũ danh Trần Thị Hoa tự Phấn) đứng tên tác giả.

    Người chịu trách nhiệm thực sự nội dụng quyển Hồi Ký là ông Cựu Dân Biểu VNCH Bùi Văn Nhân, tức Ký giả Vi Anh của Việt Báo Kinh Tế, có sự cộng tác của ông Cựu Giáo Sư Nguyễn Thành Long, hiện là Hội Trưởng một phe GH/PGHH ở hải ngoại, trụ sở tại Santa Ana, Nam California. (Khi nội vụ đổ bể thì ông Nguyễn Thành Long phân trần chỉ sửa chính tả (?) bản văn của bà Ba Cụt !)

    Xin mời quý vị trong và ngoài đạo PGHH xem lại các bài viết đã phổ biến liên quan hành vi phỉ báng Đức Huỳnh Giáo Chủ và hạ nhục ông Ba Cụt mà chính phạm là Cựu DB Bùi Văn Nhân tức ký giả Vi Anh. Quý vị cũng sẽ thấy phe GH/PGHH Hải Ngoại (thuộc GH/PGHH “thuần tuý” của Lê Quang Liêm trong nước) Lee’s Sandwiches, Henry Le (tức Lê Văn Hướng ở San José trong vụ bác bỏ Little Saigon vừa qua) đã có MỐI LIÊN HỆ với CSVN như thế nào.

    * Vi Anh BÙI VĂN NHÂN, ÔNG LÀ AI?

    Ký giả Vi Anh tức Cựu Dân Biểu VNCH Bùi Văn Nhân không lạ gì với đoàn thể PGHH hải ngoại trong mấy năm gần đây. Ông ta có thực sự là tín đồ PGHH hay không thì khó biết được bởi vì sau 30-4-1975, ở hải ngoại ai cũng có quyền xưng là tín đồ PGHH kể cả những cán bộ CS nằm vùng hay những trọc phú muốn có danh lãnh đạo Giáo Hội PGHH, bèn tung tiền ra cho đàn em đánh bóng trên báo chí và trong các lễ hội cộng đồng.

    Ông Bùi Văn Nhân sở dĩ đắc cử dân biểu VNCH tại Vĩnh Long nhờ số phiếu đông đảo của tín đồ PGHH tại tỉnh nầy dưới thời Đại tá Tỉnh Trưởng Dương Hiếu Nghĩa và Xóm Chài (Cần Thơ) bên kia sông Hậu. Nhưng ra hải ngoại ông ta không hề tham gia sinh hoạt đoàn thể PGHH cho tới khi được người môi giới về đầu quân dưới trướng GH/PGHH hải ngoại của Hội Trưởng Nguyễn Văn Cội mới vài năm nay. Bùi Văn Nhân còn gia nhập "Lực Lượng Bộ Binh Hoa Kỳ Tình Nguyện" (United States Army Volunteer Reserve), mang cấp Thiếu Tá, phụ trách “Tuyên Úy PGHH” (?), còn gọi là Sĩ Quan Nhà Đòn!

    Đối với PGHH, năm 2002 Bùi Văn Nhân mang tội tày trời là thừa lệnh GH/PGHH của Nguyễn Văn Cội và Lê Quang Liêm soạn tài liệu cho bà Ba Cụt đứng tên tác giả quyển“Hồi Ký Quân Sử Nghĩa Quân Cách Mạng Tướng Lê Quang Vinh tự Ba Cụt” , trong đó trực tiếp xuyên tạc lịch sử PGHH, phỉ báng Đức Huỳnh Giáo Chủ và hạ nhục Lực Lương Nghĩa Quân Cách Mạng của ông Ba Cụt như sau:

    a. Phỉ báng Đức Huỳnh Giáo Chủ:

    “ … Giáo chủ PGHH là ông Huỳnh Phú Sổ sinh ngày…, con của ông…. và bà…., quê ở làng….(lược) Lúc nhỏ, Huỳnh Phú Sổ nhà nghèo lại mắc chứng động kinh chữa mãi không khỏi, cậu bèn lên núi Thất Sơn tìm thầy tu. Tại đây, cậu đã gặp một nhà sư thu nạp làm đệ tử và cùng tu với ông trong một cái am nhỏ. Đến năm 1939, tức năm Kỷ Mão, nhà sư nầy chết, cậu bắt đầu xuống núi và xưng là hiện thân của “Phật Thầy Tây An”. Từ đó cậu bắt đầu truyền đạo… (Sách đã dẫn trang 119, Lược sử Giáo Phái Hòa Hảo, Phần II Trích Quân Sử 4).

    b. Hạ nhục ông Ba Cụt:

    - ….” Vào đêm 8-1-1956, quân Ba Cụt đột nhập xóm Thầy Quân, bắt mất Thiếu Úy Bùi Quang Thừa và các nhân viên hành chính mang đi mổ bụng… (Sách đã dẫn, trang 162)

    - … “ Bên quân đội cho ngưng bắn để bắt đầu chuẩn bị cho một sự tiếp nhận đầu hàng. Đám Hòa Hảo nhờ một vài phút ngừng bắn nầy đã thoát khỏi vùng đạn đạo nguy hiểm của khẩu đại liên trên… (Sách đã dẫn trang 171)

    Tại sao Bùi Văn Nhân không trích dẫn sách vở, tài liệu chính thức của PGHH có nhiều tại tư gia các tín đồ hay trụ sở GH/PGHH và thư viện Mỹ tai khu Little Saigon, Nam California mà ông ta lại trích dẫn từ Quân Sử 4 VNCH của quan sử gia Phạm Văn Sơn ăn lương triều đại Ngô Đình Diệm? Bùi Văn Nhân đâu có ngu dốt đến độ không hiểu những sử liệu xuyên tạc lịch sử PGHH, những ngôn từ miệt thị Đức Huỳnh Giáo Chủ và hạ nhục ông Ba Cụt trong tài liệu Quân Sử 4 VNCH của Ngô triều mà ông ta đã cố ý đem vào quyển “Hồi Ký Quân Sử Nghĩa Quân Cách Mạng Tướng Lê Quang Vinh tự Ba Cụt” ?

    Bùi Văn Nhân được làm dân biểu VNCH nhờ lá phiếu của tín đồ PGHH ở Vĩnh Long và vùng Xóm Chài (Cần Thơ) bên kia sông Hậu nhưng ông ta cam tâm phỉ báng Đức Huỳnh Giáo Chủ, là Đức Tôn Sư của hàng triệu tín đồ PGHH.

    Bùi Văn Nhân và đồng bọn Nguyễn Văn Cội, Lê Văn Bá ở hải ngoại cùng Lê Quang Liêm trong nước là những kẻ có học thức, xưng danh tín đồ PGHH nhưng lợi dụng sự dốt nát và tuổi già lẩm cẩm của bà Ba Cụt, giăng bẫy danh lợi để xúi giục bà đứng tên quỵển “Hồi Ký Quân Sử Nghĩa Quân Cách Mạng Tướng Lê Quang Vinh tự Ba Cụt” có nội dung phá hoại đạo PGHH của bà và hạ nhục chồng bà.

    Bùi Văn Nhân tức ký giả Vi Anh cùng đồng bọn phải trả lời trước công luận về hành động tội lỗi này của họ.

    Tuấn Phan

    - Kẻ hậu sinh kính viếng hương linh bậc tiền bối Lê Quang Vinh tự Ba Cụt đã xả thân vì Nước vì Đạo.

    Seattle , USA ngày 13-7-2008.

    (Bài đăng trên Diễn đàn PGHH số 48, tháng 10-2003, nay đăng lại với vài sửa chữa cần thiết)


    Hãy dâng một lời cầu nguyện cho Việt Nam

    Preeta D Bansal and Richard D Land, Asia Times 15/7/08,
    Khánh Ðăng lược dịch

    HOA THỊNH ÐỐN – Vài ngày sau khi vừa đảm nhiệm chức vụ chủ tịch Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, trong một quá trình theo đuổi khá lâu để được xác nhận có một tư thế trên trường quốc tế, thì chính phủ Việt Nam đã đưa ra những lời cảnh cáo nham hiểm đến các vị lãnh đạo Phật giáo là không được biến tang lễ của vị tăng thống 87 tuổi của giáo hội bị cấm đoán thành một “cuộc biểu dương chống nhà nước”.

    Thay vì đưa ra những lời đe doạ để tiếp tục xúc phạm đến những tiêu chuẩn quốc tế thông thường về tự do tôn giáo, thì nhà nước Việt Nam nên chấm dứt những hạn chế vô lý đối với tổ chức Phật giáo lớn nhất Việt Nam, đó là Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN). Khi đảm đương một vị trí quan trọng ở Liên Hiệp Quốc trong tháng này, Việt Nam nên bảo vệ, chứ không nên vi phạm đến các quyền tự do căn bản.

    Sự đe doạ gần đây nhất đối với GHPGVNTN theo sau sự viên tịch của Ðại lão Hòa thượng Thích Huyền Quang, vị tăng thống của GHPGVNTN được kính trọng khắp nơi như một chiến sĩ tranh đấu cho tự do và nhân quyền. Vì sự tranh đấu một cách ôn hòa mà ngài đã phải trải qua nửa cuộc đời bị giam giữ hoặc trong tù, đầu tiên là dưới chế độ của nhà cầm quyền thực dân Pháp, rồi chính phủ miền Nam, và cuối cùng là nhà nước cộng sản. Ngài qua đời vào ngày 5 tháng 7 tại tu viện nơi ngài bị quản thúc từ năm 2003.

    Vị lãnh đạo mới tạm thời, Hoà thượng Thích Quảng Ðộ, và hầu hết các vị lãnh đạo lão thành khác của GHPGVNTN, cũng bị đặt dưới một kiểu giam cầm. Thậm chí ngay cả các nỗ lực mới đây của giáo hội để thành lập các tổ chức từ thiện và gia đình Phật tử ở các tỉnh đã gặp phải sự sách nhiễu, hăm doạ, và bắt bớ. Chế độ Hà Nội coi sự ủng hộ ôn hoà của các nhà sư cho tự do và nhân quyền là một mối đe dọa đến “sự ổn định” của nhà nước. Ngược lại, hàng triệu người Việt Nam coi GHPGVNTN là một tổ chức tinh thần và nhân đạo vô cùng cần thiết.

    “Sự viên tịch của Hòa thượng Thích Huyền Quang tạo ra một cơ hội hiếm có cho nhà nước Việt Nam để vinh danh một nhà tranh đấu không biết mệt mỏi cho nhân quyền, bằng cách cho phép GHPGVNTN được thực hiện quyền tự do tôn giáo đúng theo các quy tắc quốc tế thông thường, để tự do chọn lựa vị lãnh đạo của riêng họ, và được tiến hành các sinh hoạt tôn giáo mà không bị quấy rầy. Nhưng thật đáng buồn, điều này sẽ không có khả năng xảy ra.

    Chính phủ Hoa Kỳ vẫn tiếp tục công khai ca ngợi Việt Nam về các tiến bộ đã đạt được trong việc nới rộng sự bảo vệ cho các cộng đồng tôn giáo khác nhau. Trong một chuyến viếng thăm Hoa Kỳ hồi tháng trước của Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng, Tổng thống Hoa Kỳ George W Bush đã tán dương các nỗ lực của nhà nước Việt Nam nhằm cải thiện tự do tôn giáo.

    Nhưng một lời tuyên bố như vậy không phản ánh đúng sự thật tại Việt Nam. Uỷ ban Hoa Kỳ về Tự do Tôn giáo Quốc tế, một cơ quan độc lập cấp liên bang, đã đến Việt Nam hồi cuối năm ngoái để gặp gỡ các viên chức cao cấp của nhà nước Việt Nam và các vị lãnh đạo tôn giáo lão thành, trong đó có GHPGVNTN cũng như các thành viên của xã hội dân sự Việt Nam. Ít nhất có 30 nhà tranh đấu cho nhân quyền, dân chủ, tự do tôn giáo và quyền lợi lao động đã bị bỏ tù hơn một năm, sau khi họ bị bắt vào năm 2007, và nhiều người khác bị theo dõi thường xuyên.

    Các tín đồ và cộng đồng tôn giáo ở Việt Nam cũng tiếp tục phải chịu đựng sự quấy rầy, hăm dọa và theo dõi xâm lấn nặng nề của nhà nước, đặc biệt là những người tranh đấu ôn hoà cho một quyền hạn lớn hơn về tự do tôn giáo hoặc muốn được độc lập tổ chức mà không bị nhà nước kiểm soát. Hàng chục cá nhân đang bị tù hoặc bị giam giữ vì các lý do liên quan đến các hoạt động tôn giáo hoặc cổ xuý cho tự do tôn giáo, mặc dù có sự khẳng định của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ rằng không còn bất cứ một người nào gọi là “tù nhân đáng quan tâm” tại Việt Nam.

    Các cộng đồng tôn giáo khác nhau ở Việt Nam vẫn phải chịu đựng sự sách nhiễu, bắt bớ và ngược đãi giống như đối với các nhà sư của GHPGVNTN, điều này trực tiếp mâu thuẫn với các tuyên bố cho rằng tình trạng tự do tôn giáo tại Việt Nam đã được cải thiện rất đáng kể, để bảo đảm cho việc tháo gỡ Việt Nam ra khỏi danh sách các quốc gia vi phạm tự do tôn giáo. Phật giáo là một tôn giáo chính trong dân số 86 triệu người ở Việt Nam và sự đàn áp liên tục đối với GHPGVNTN vẫn là một điều tệ hại rất hiển nhiên trong thành tích vi phạm nhân quyền của Việt Nam mà chúng ta không được phép làm ngơ.

    Giữa năm 2004 và 2006, Hoa Kỳ đã đưa Việt Nam vào danh sách các quốc gia cần quan tâm đặc biệt (CPC) dưới Ðạo luật Tự do Tôn giáo Quốc tế 1998. Việc chỉ định này đòi hỏi chính phủ Hoa Kỳ phải tăng cường các biện pháp ngoại giao, bao gồm cả việc trừng phạt lẫn khuyến khích các quốc gia để cam kết với Hoa Kỳ về các đường lối nhằm bảo vệ cho quyền tự do căn bản này.

    Nhà nước Việt Nam đã thực hiện nhiều bước tích cực để mở rộng tự do tôn giáo cho đến năm 2006, khi họ được tháo gỡ ra khỏi danh sách CPC. Rồi sau đó, tự do tôn giáo lại bị trì hoãn: các tù nhân tôn giáo vẫn bị tù, cộng thêm các vụ bắt bớ mới, và nhiều cộng đồng tôn giáo khác nhau một lần nữa lại phải đối diện với nhiều hạn chế. Uỷ ban Hoa Kỳ về Tự do Tôn giáo Quốc tế đã xét thấy chính phủ của ông Bush hành động quá sớm sủa và đề nghị đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC.

    Trong khi mối quan hệ Mỹ - Việt đang đi lên, thì Hoa Kỳ nên suy xét rõ ràng hơn về việc đề thảo ra các chính sách để áp lực nhà nước Việt Nam phải chấm dứt các vi phạm trầm trọng về tự do tôn giáo, bao gồm cả việc bắt bớ bừa bãi các nhà bất đồng chính kiến, và mở rộng sự bảo vệ của luật pháp để phù hợp với các quyền làm người đã được quốc tế công nhận.

    Các vị lãnh đạo dũng cảm của GHPGVNTN cùng chư tăng và các Phật tử xứng đáng được hưởng quyền tự do hành đạo, mà không lo sợ bị nhà nước sách nhiễu và bắt bớ, như các nguyên tắc mà quốc tế đã quy định. Các chính sách và chương trình của người Mỹ nên chỉ rõ cho thấy - bằng lời nói lẫn hành động - rằng Hoa Kỳ kiên quyết đứng bên cạnh tự do, và nhân quyền ở Việt Nam.

    Preeta D Bansal, một tổ hợp viên của công ty luật quốc tế Skadden, Arps, Slate, Meagher & Flom LLP, và Dr. Richard D Land, chủ tịch Uỷ ban Tự do Tôn giáo và Ðạo lý của Southern Baptist Convention, đồng thời là thành viên của Uỷ ban Hoa Kỳ về Tự do Tôn giáo Quốc tế

    http://www.atimes.com/atimes/Southeast_Asia/JG15Ae01.html


    • Say a prayer for Vietnam
    By Preeta D Bansal and Richard D Land

    WASHINGTON - Days after taking up the presidency of the United Nations Security Council in a long-sought affirmation of its international standing, the government of Vietnam issued dark warnings to Buddhist leaders not to turn the funeral of the 87-year-old patriarch of their banned church into an "anti-government rally".

    Instead of issuing threats to continue its abuse of international norms on religious freedom, the government should end its
    unjustified restrictions on Vietnam's largest Buddhist organization, the United Buddhist Church of Vietnam (UBCV). In assuming its prominent position at the UN this month, Vietnam should be protecting, not violating, fundamental freedoms.

    The latest government threat to the UBCV follows the death of The Most Venerable Thich Huyen Quang, the supreme patriarch of the UBCV and a widely respected champion of freedom and human rights. For his peaceful advocacy, he spent half his life in detention or prison, first under the French colonial authorities, then under the South Vietnamese government, and finally under the communist government. He died on July 5 in the monastery where he had been detained since 2003.

    The new presumptive leader, Thich Quang Do, and most other senior UBCV leaders, are also under a form of detention. Even their recent efforts to organize provincial-level charitable and youth organizations have met with government harassment, intimidation and detentions. Hanoi views the peaceful monks' advocacy of freedom and human rights as a threat to government "stability". Millions of Vietnamese, in contrast, see the UBCV as a much-needed spiritual and humanitarian organization.

    The death of Thich Huyen Quang offers the Vietnamese government a rare opportunity to honor a tireless advocate for human rights by allowing the UBCV to exercise freedom of religion according to international norms to freely select its own leadership and carry out its activities without interference. Sadly, this is unlikely to happen.

    The US government continues to publicly praise Vietnam for the progress made expanding protections for its diverse religious communities. During a visit to the United States last month by Vietnamese Prime Minister Nguyen Tan Dung, US President George W Bush extolled the Vietnamese government's efforts to advance religious freedom.

    Such a statement, however, does not reflect facts on the ground. The US Commission on International Religious Freedom, an independent federal body, traveled to Vietnam late last year and met with senior government and religious leaders, including from the UBCV, as well as with members of Vietnam's civil society. At least 30 human-rights, democracy, religious freedom and labor advocates have been imprisoned for more than a year following their arrests in 2007, and others are under constant surveillance.

    Religious adherents and communities in Vietnam also continue to experience government interference, intimidation, and heavy intrusive surveillance, particularly those who peacefully advocate for greater religious freedom or seek to organize independently of government oversight. Dozens of individuals are in prison or detention for reasons related to their religious activity or religious freedom advocacy, despite the US State Department's insistence that there are no longer any so-called "prisoners of concern" in Vietnam.

    The harassment and detention of UBCV monks and the abuses still experienced by Vietnam's diverse religious communities directly contradict the claim that religious freedom conditions in Vietnam have improved so substantially as to warrant removing the country from the list of religious freedom violators. Buddhism is the primary religion among Vietnam's 86 million people and the continued suppression of the UBCV remains an obvious blight on the country's human-rights record that must not be ignored.

    Between 2004 and 2006, the United States designated Vietnam as a country of particular concern (CPC) under the 1998 International Religious Freedom Act. This designation requires the US to take enhanced diplomatic action and includes sanctions and incentives for countries to engage the US on ways to protect this fundamental freedom.

    Vietnam took several positive steps to expand religious freedom until 2006, when the CPC designation was lifted. Thereafter, religious freedom progress stalled: prisoners remained in jail, new arrests were made, and many of Vietnam's diverse religious communities once again faced restrictions. The Commission on International Religious Freedom found that the Bush administration acted too soon and recommended that it re-designate Vietnam as a CPC.

    As the US-Vietnamese relationship grows, the US should think more clearly about how to shape its policies to press the Vietnamese government to cease its severe violations of religious freedom, including the arbitrary detention of dissidents, and to expand legal protections consistent with internationally recognized human rights.

    The courageous UBCV leaders and monks and their followers deserve the right to practice their religion freely, without fear of official harassment and arrest, as international statutes provide. American policies and programs should show - in word and deed - that the US stands firmly on the side of liberty, freedom, and human rights in Vietnam.

    Preeta D Bansal, a lawyer in New York city and the former solicitor general of New York state and Dr Richard D Land, president of the Southern Baptist Convention's Ethics and Religious Liberty Commission, are members of the US Commission on International Religious Freedom.

    (Copyright: US Commission on International Religious Freedom.)


    Hình ảnh Lễ Nhập Bảo Tháp Đức Đệ Tứ Tăng Thống

    Lễ Nhập Báo tháp Đức Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang
    tại Tu Viện Nguyên Thiều
    ngày 11-07-2008



























    Con tôi không về


    Binh nhì Joseph Dwyer

    Nguyễn Ðạt Thịnh

    Bà Maureen Dwyer mếu máo, “Con tôi đi Iraq, rồi không bao giờ trở về nữa”, trong lúc thật sự anh binh nhì Joseph Dwyer đã trở về nguyên vẹn, không thương tích, mà còn nổi tiếng là một người lính anh hùng trong một trận giao tranh giữa Lữ Ðoàn 7 kỵ binh, thuộc Sư Ðoàn 3 bộ binh và quân đội Iraq vào tháng Ba 2003, ngày chiến tranh Iraq mới khởi diễn.

    Lữ Ðoàn 7 lọt vào ổ phục kích của quân Iraq, anh Dwyer, ngày đó mới 26 tuổi, nổ súng chống trả mãnh liệt mặc dù anh chỉ là một quân nhân y tá.

    Không quân bay đến trợ chiến thả bom vào những làng mạc lân cận nơi tình nghi là chứa chấp quân Iraq; hỏa lực không yểm giúp Lữ Ðoàn 7 làm chủ tình hình. Nhưng tiếng súng giao tranh vừa tắt thì một người đàn ông Iraq cầm cờ trắng chạy ra nói với quân nhân Hoa Kỳ là gia đình ông có 4 người bị thương; lính Mỹ bảo ông đem thân nhân ra bờ đường cho họ săn sóc.

    Người đàn ông chạy trở vào làng, rồi vài phút sau chạy ra, tay ẵm một đứa bé khoảng 3 tuổi.

    Dwyer khoác vội lên vai khẩu súng anh đang cầm lăm lăm, chạy lại đỡ đứa bé trên tay người đàn ông rồi bảo ông trở về làng đem những người bị thương khác ra bờ đường để được săn sóc.

    Những người bạn đồng đội của anh dựng vội lên một trạm y tế dã chiến để giúp những thường dân vô tội nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến Iraq.

    Hành động của anh Dwyer chỉ là phản ứng tự nhiên và nhân đạo của một người Mỹ bình thường, nhưng bức ảnh anh phóng viên quân đội Warren Zinn chụp cảnh anh bồng đứa bé trúng thương trên tay hớt hải chạy ngược trở về đội hình Lữ Ðoàn 7, đăng trên tờ Army Times đã biến anh thành một vị anh hùng trong hành động cấp cứu.

    Người anh hùng vì lòng nhân đạo

    Một phản ứng khác, cũng bình thường, nhưng cũng không kém anh hùng của Dwyer là anh tình nguyện đầu quân ngày 13 tháng Chín 2001, hai ngày sau cuộc tấn công khủng bố tại Nữu Ước.

    Nhìn qua góc cạnh nhân bản, Dwyer là một thanh niên Mỹ yêu nước, tòng quân nhập ngũ ngay khi đất nước bị tấn công, và anh là một trong hàng triệu người Mỹ vốn tốt bụng, lại càng tốt hơn mức bình thường hàng ngày khi nạn nhân là một đứa trẻ Iraq trúng bom Mỹ.

    Phản ứng của anh là trực giác, anh không cân nhắc lợi hại, không quan tâm đến nguy cơ một người lính bắn xẻ của Iraq còn lẩn trốn đâu đó, có thể giết anh bằng một viên đạn chính xác.

    Không ai bắn Dwyer cả, nhưng anh vẫn trúng thương.

    Mẹ anh nói, “Nó bị bức ảnh thôi miên; nó không nhìn vào ảnh để thấy nó làm công việc cứu thương mà mọi người đánh giá là một hành động anh hùng; nó không thấy vẻ hớt hải, khẩn trương trên mặt nó. Nó chỉ nhìn thấy vẻ kinh hoàng khiếp sợ của đứa bé nạn nhân. Từ ngày hồi hương, nó không còn là thằng Joseph, con tôi ngày xưa nữa.”

    Joseph Dwyer thay đổi, khuôn mặt khép kín, anh nuốt trọng buồn khổ, và gần như không còn “có mặt” trong lúc vẫn sống với những người thân. Vợ anh, cô Matina, 30, chán nản bồng con, bé Megan, 2 tuổi, bỏ đi, chỉ còn bà mẹ anh nâng giấc, chăm sóc bất chấp tình trạng vô thức của Joseph, không còn quan tâm đến mọi diễn biến quanh anh nữa.

    Anh thường đóng cửa căn apartment anh ở, không tiếp ai; có lần anh đã “tử thủ” suốt 3 tiếng đồng hồ chống cảnh sát mà anh ngỡ là quân Iraq truy kích tìm giết anh.

    Bà Maureen, mẹ anh, xin quân đội cho anh vào dưỡng trí viện, nhưng bị từ chối vì bác sĩ không thấy triệu chứng là anh điên.

    Ngày 28 tháng Sáu vừa rồi, anh uống loại hóa chất rửa computer; lúc bị hoá chất cắt ruột, anh gọi tắc xi để vào nhà thương. Nghe người tài xế tắc xi gọi cửa, nhưng anh không còn đủ sức ra mở cửa. Cảnh sát được gọi đến, tông cửa vào thấy Joseph nằm dưới đất, vẫn còn tỉnh nhưng không đủ sức đứng dạy. Vài phút sau đó, anh tắt thở.

    Bà Maureen thấm thía hiểu là chỉ có một mình bà biết tâm bệnh của con; bà yêu cầu quý vị chính khách ngưng ca tụng người lính anh hùng, mà hãy thương người lính khủng hoảng tâm thần vì những cảnh giết chóc vô lý họ chứng kiến tại Iraq.



    Càng thương anh Joseph, thương bà Maureen, tôi lại càng phục người lính VNCH; tôi chứng kiến họ sống giữa những đau thương, tang tóc vô cùng lớn lao hơn những đau thương, tang tóc đang diễn ra tại Iraq, nhưng họ không có quyền điên, không có quyền giải ngũ, như anh Joseph đã giải ngũ, đã điên, và họ còn không có cả quyền buông lơi khẩu súng giữ nước.

    Tinh thần chiến đấu dũng mãnh của họ, tinh thần hy sinh vô bờ bến của họ đang được thế hệ hậu chiến biết ơn và ca tụng. Những ca sĩ chưa hơn 30 tuổi, chào đời trong cảnh lưu vong, mất nước, đang mặc bộ chiến phục của cha, anh họ ngày xưa lên sân khấu trình diễn những xúc động, những mối tình, bị chiến tranh dồn nén, bóp nghẹt, tiêu diệt.

    Họ kể lại chuyện hàng vạn bà Maureen Việt Nam khóc những đứa con không còn bao giờ trở về nữa, và thương những đứa con “trở về trên đôi nạng gỗ”.

    Họ ca tụng hiện tượng một dân tộc bại trận, mất nước suốt 33 năm vẫn hiên ngang, bất khuất như hiện tượng thần bí chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại.

    Nguyễn Ðạt Thịnh


    Bản Lên Tiếng Của Một Linh Mục Việt Nam Về Lập Trường Của Hồng Y Phạm Minh Mẫn Trong Vấn Đề Cờ Vàng, Cờ Đỏ





    Linh mục Nguyễn Hữu Lễ

    Trong thư gửi cho 3 vị Giám Mục Việt Nam tham dự Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới (ĐHGTTG) năm 2008 tại Sydney, Hồng Y Phạm Minh Mẫn đã công khai bày tỏ thái độ chống báng lá cờ vàng ba sọc đỏ; không muốn thấy lá cờ đó trong ĐHGTTG; đánh giá rất thấp những người đang bảo vệ lá cờ vàng ba sọc đỏ và Hồng Y Phạm Minh Mẫn đã công khai cổ vũ cho lá cờ đỏ của đảng cộng sản Việt Nam qua ba đoạn văn sau đây:

    1. “ WYD ba lần trước ở Pháp, Đức, Canda đều có một sự kiện mà các bạn trẻ ở một số nơi coi như là một sự cố làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ VN. Sự cố đó là lá cờ vàng ba sọc đỏ đã được dương lên trong lúc các bạn trẻ VN từ nhiều châu lục quy tụ lại để cử hành phụng vụ hoặc sinh hoạt chung”.

    2. “ Một lá cờ tượng trưng cho điều gì? Có lúc lá cờ được coi là biểu tượng cho một đất nước, lúc khác được coi là biểu trưng một chủ nghĩa, chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa quốc gia ... Có lúc chỉ biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng”.

    3. “ Giám mục của tôi, cách nay 30 năm, lúc còn sinh thời đã để lại cho các tín hữu và cho bản thân tôi bài học lịch sử này: người mẹ VN lúc mặc áo vàng( cờ vàng) lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ) ...”

    Ngay từ khi lá thư đó được công bố vào ngày 6 tháng 6 năm 2008 đã gây ra sự phản bác mạnh mẽ của nhiều người thuộc nhiều giới tại nhiều nơi khác nhau. Ngoài sự chống dối của từng cá nhân, từng hội đoàn, phải kể đế sự phản bác chính thức của các Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn, nơi mà Hồng Y Phạm Minh Mẫn dự định sẽ tới làm công tác mục vụ như Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tiểu bang Washington và đáng lưu ý nhất là Cộng Đồng Người Việt Tự Do Úc Châu. Càng gần tới ngày khai mạc ĐHGTTG thì làn sóng chống đối Hồng Y Phạm Minh Mẫn càng mạnh mẽ và trở nên gay gắt hơn.

    Mặc dù ai cũng biết đây là lập trường chính trị cá nhân của Hồng Y Phạm Minh Mẫn, nhưng Hồng Y Phạm Minh Mẫn cũng là một chức sắc cao cấp nhất của Giáo Hội Công Giáo Việt Nam và sự kiện này đã tạo cái cớ cho một số người có nhận xét không tốt đẹp về người Công Giáo Việt Nam đối với chế độ độc tài cộng sản.

    Sự kiện này cũng đã gây ra đau buồn không ít cho những người Công Giáo không đồng chính kiến với Hồng Y Phạm Minh Mẫn. Đặc biệt là đối với Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam Hải Ngoại, trong đó đại đa số là đồng bào tị nạn đã liều chết trốn chạy chế độ vô thần cộng sản và lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng thiêng liêng và cao quý nhất của họ.

    Là một Linh mục, mặc dù tôi rất tôn kính chức Giám mục và tôn trọng tước vị Hồng Y của Đức HồngY Phạm Minh Mẫn, nhưng tôi phải công khai phản bác thái độ sai trái của Hồng Y Phạm Minh Mẫn muốn áp đặt lập trường chính trị của cá nhân ngài lên đồng bào Công Giáo Hải Ngoại và Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản Hải Ngoại nói chung.

    Là một cựu tù nhân của chế độ cộng sản, tôi hiểu rất rõ tính cách vô nhân, tàn bạo và qủy quyệt của chế độ này. Là một người Việt Nam vượt biên trốn chạy chế độ tàn bạo đó, tôi nguyện luôn sát cánh với đồng bào Việt Nam tị nạn cộng sản trên toàn thế giới trong việc tôn vinh và bảo vệ lá cờ vàng ba sọc đỏ, vì đó là biểu tượng cao quý và hùng hồn nhất để đối kháng với lá cờ đỏ của đảng cộng sản Việt Nam.

    Lá cờ vàng ba sọc đỏ cho dù đã bị Hồng Y Phạm Minh Mẫn hạ giá xuống chỉ còn là “biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng” thì cũng là để đối kháng với chế độ phản dân hại nước cộng sản Việt Nam, và những kẻ làm tay sai cho bọn chúng.

    Làm tại Auckland, New Zealand ngày 13 tháng 7 năm 2008

    Linh mục Nguyễn Hữu Lễ
    Tuyên Úy Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam tại Auckland. New Zealand


    Những khó khăn trong nội tại


    Ngô Quỳnh

    Ở bài viết trước có tựa đề là "Việt Nam cần biên soạn một bộ sử mới", tác giả đã đề cập đến khía cạnh này và đề xuất việc biên soạn một bộ sử mới. Kiến thức lịch sử mà học sinh và sinh viên Việt Nam được cung cấp chủ yếu hiện nay là từ những cuốn sách giáo khoa và giáo trình lịch sử, nếu suy xét theo khái niệm " lịch sử là những gì đã qua" và ta ghi lại lịch sử là để làm hành trang, làm tấm bản đồ cho những hành trình tiếp theo thì những cuốn sách giáo khoa gọi là lịch sử hiện nay có thực sự là lịch sử hay không là một câu hỏi lớn? Đơn giản thôi bởi vì nếu nó là một tấm bản đồ đúng thì hẳn nhiên chúng ta đã không gặp quá nhiều gập ghềnh và trắc trở trên đường đi về đích để đến nỗi như ngày hôm nay. Chúng ta, hơn tám mươi triệu người dân quốc nội đang đứng bên bờ vực của những tai hoạ chưa thể lường trước. Thế giới đang trải qua những thay đổi trọng đại mà quá trình đó đã được Thamas L. Friedman miêu tả rất rõ trong hai cuốn sách "Chiếc Lexus và cây Oliu" và cuốn "Thế giới phẳng", quá trình toàn cầu hoá đang xảy ra mạnh mẽ và lan đến mọi nơi trên thế giới. Cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất và thế chiến thứ hai đã chia cắt và tạo ra những khoảng cách đã làm cho quá trình toàn cầu hoá chậm đi chút ít, gần đây nó đã bứt tốc và chứng minh rằng nó mới là xu thế áp đảo. Xuất phát từ vị thế là một nước nông nghiệp, hiện nay chúng ta không chỉ chịu sự xâm lấn đất và biển của Trung Quốc (một đất nước ở cùng tầm phát triển với chúng ta), chúng ta còn đang chịu sự xâm lấn về công nghệ của các nước phát triển. Phải đổi rất nhiều gạo chúng ta mới có được một con chíp điện tử.

    Và trong đoạn bàn về những nguy cơ của Việt Nam trong bối cảnh thế giới mới của cuốn sách " Thành công thế kỷ 21" xuất bản năm 2001, Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã viết:

    "Trong một bối cảnh quốc tế như vậy, tương lai của Việt Nam rất bấp bênh.

    Mặc dầu trên nguyên tắc nước ta đã có quan hệ bình thường với mọi quốc gia và đã là thành viên của ASEAN, nhưng sự theo đuổi một cách ngoan cố chủ nghĩa Mác-Lênin, những vi phạm trắng trợn về nhân quyền và dân quyền, tệ quan liêu và tham nhũng, sự do dự trước những cải tổ cần thiết và cách cư xử thô vụng trong những giao thiệp quốc tế đã khiến Việt Nam lâm vào một thế cô lập lớn trên thực tế. Việt Nam vắng mặt trong hầu hết mọi chương trình hợp tác và cũng vắng mặt trên mọi thị trường quốc tế quan trọng.

    Chính sách mở cửa về kinh tế thị trường được thực hiện từ 1987 đã cải thiện một cách đáng kể mức sống của nhân dân nhưng đã mau chóng đạt tới giới hạn của nó. Từ 1996 trở đi đà tăng trưởng đã khựng lại sau quyết định xiết lại của đại hội 8 của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Dưới áp lực của những khó khăn ngày càng gia tăng, đảng cộng sản gần đây đã phải chấp nhận một số biện pháp cải tổ kinh tế, nhưng sự ngoan cố từ chối cải tổ chính trị vẫn không cho phép Việt Nam ra khỏi trì trệ.

    Ngoại thương của Việt Nam, dù đã phần nào gia tăng, vẫn không đáng kể, đầu tư đã thấp lại sút giảm trong những năm gần đây trong khi các quốc gia khác không ngừng vận dụng mọi sáng kiến để thu hút tư bản quốc tế dựa trên ưu thế sẵn có. Lợi tức quốc gia quá thấp đã khiến chính quyền bỏ rơi giáo dục, cơ sở hạ tầng, thiết bị sản xuất và ngay cả những ưu tư tối thiểu về lương thực và sức khỏe cho dân chúng.

    Chất liệu nhân xã của chúng ta đã bị rách nát do những cuộc tương tàn kéo dài và thảm khốc, do tinh thần bất dung và thù hận mà những cuộc chiến này đẻ ra, do chính sách phân biệt đối xử mà đảng cộng sản thi hành trong suốt thời gian qua, do chênh lệch giàu nghèo quá lộ liễu và do sự nghi hoặc toàn diện của dân chúng đối với các giá trị cơ bản của mọi xã hội.

    Công nghiệp đã bị quản lý một cách thô vụng lại còn phải chịu sự cạnh tranh bất chính của hàng nhập cảng lậu thuế. Nhiều thiết bị sản xuất đã cũ và lỗi thời nhưng vẫn chưa thay thế được. Nhiều cơ sở hạ tầng hư hao mà không được tu bổ.

    Trong những năm gần đây, chúng ta chứng kiến một thảm kịch mới : đó là sự hao mòn ngay ở nền tảng của đất nước. Cây rừng bị chặt phá để xuất khẩu tống tháo lấy ngoại tệ, bờ biển bị ô nhiễm, đất nước trở thành cằn cỗi, lụt lội và hạn hán kế tiếp nhau hàng năm. Đất nước không những chỉ bị hủy hoại mà còn bị đem bán, rất nhiều vùng đất có giá trị kinh tế chiến lược đã bị người ngoại quốc mua mất.

    Đồng thời tài nguyên quí nhất của quốc gia là con người cũng bị xuống cấp một cách thê thảm. Sức khỏe của nhân dân suy nhược vì thiếu dinh dưỡng, thuốc men và chăm sóc. Các chứng bệnh truyền nhiễm nguy hiểm lan tràn một cách báo động mà không có biện pháp ngăn chặn. Thanh thiếu niên bỏ học hàng loạt. Trí tuệ dân tộc suy giảm nặng với sự xuống cấp bi đát của hệ thống giáo dục. Tệ nghiện ma túy ngày càng gia tăng. Cuộc sống khó khăn làm con người càng ngày càng rời xa các giá trị căn bản của mọi xã hội : đạo đức, lương thiện, thật thà, cần cù, kỷ luật, v.v.

    Giềng mối của xã hội cũng bị tan rã : bất công lộ liễu và thách đố, trộm cướp hoành hành công khai, buôn lậu trở thành một phong trào quốc gia, tham nhũng trở thành một thông lệ, sự dối trá, giật giọc trở thành một nếp sống.

    Trước thực trạng nguy ngập đó, nhà cầm quyền thay vì dồn mọi cố gắng để cứu nước lại áp đặt làm mục tiêu hàng đầu việc xây dựng chủ nghĩa xã hội, một chủ nghĩa đã bị cả thế giới, kể cả các nước đã khai sinh ra nó, từ bỏ và đã bị nhân dân Việt Nam coi là nguyên nhân của tình trạng bi đát hiện nay. Nhà nước cộng sản đã thất bại trên mọi phương diện và trong tất cả mọi địa hạt, nhưng vẫn tiếp tục cầm quyền như một thách đố với nhân dân và không những thế, còn khẳng định quyết tâm giữ độc quyền chính trị vô hạn định. Nhà nước cộng sản vì vậy là một khiêu khích hàng ngày đối với nhân dân và một tai họa. Tai họa đó kéo dài quá lâu đã khiến người dân, bất lực và chán chường, không những chỉ ghét chính quyền mà còn dần dần mất cả lòng tin vào đất nước. Mỗi người tự luồn lách để tìm những giải đáp cá nhân cho những vấn đề cá nhân. Mộng ước của rất nhiều người Việt Nam ngày hôm nay là được rời khỏi Việt Nam và làm công dân của một nước khác. Nhà nước mất dần độc quyền bạo lực về tay các băng đảng trộm cướp và xã hội đen, và ngày càng mất quyền thu thuế do tình trạng buôn lậu và tham nhũng. Chúng ta đang tiến dần tới sự giải thể quốc gia. Chúng ta phải thét lên tiếng thét báo động. Nếu đà này tiếp tục, ý niệm quốc gia có lúc sẽ mất hết nội dung, các ý đồ ly khai, tự trị sẽ xuất hiện và tăng trưởng, các thế lực ngoại bang sẽ ngày càng có điều kiện khuynh loát chúng ta, trong một thế giới mà ý niệm quốc gia dân tộc đang bị chất vấn. Sự tồn vong của chính đất nước ngày càng không chắc chắn."

    Là một công dân Việt Nam trong giai đoạn này đáng lẽ chúng ta đã phải thấy trách nhiệm thật lớn nhưng dường như chúng ta đã chưa ý thức được. Bằng chứng là chưa xuất hiện một tổ chức dân chủ có tầm vóc. Văn hoá đa nguyên dường như đã chưa gặp gỡ Việt Nam. Chúng ta đã chưa chịu hiểu sáu tỷ người trên hành tinh là sáu tỷ cá nhân khác nhau và có sáu tỷ bộ óc khác nhau. Thay vì nỗ lực để đoàn kết và bao dung với nhau chúng ta đã đưa ra những kết luận có thể gây đổ vỡ ngay cả khi chưa có đủ những bằng chứng xác thực. Không một con người văn minh nào lại làm thế, nó là bằng chứng chứng minh rằng chúng ta chưa thực sự có nhu cầu được sống văn minh, nếu có thì nhu cầu đó chưa thực sự đủ lớn, nếu không chúng ta phải giải thích về nó như thế nào?

    Ngô Quỳnh.

    Cờ Đỏ Có Thể Sẽ Xuất Hiện Tại Đại Hội Giới Trẻ Tại Sydne

    • Tường Linh (Quốc nội) - Vietland Staff

    (Tin Quốc Nội) Ủy Ban Tôn Giáo thuộc Mặt Trận Tổ Quốc CSVN đã họp liên tiếp trong hai tuần lễ vừa qua ở nhiều địa điểm trên toàn quốc VN . Trong cuộc họp lần ngày thứ Năm 10 tháng 7 triển khai theo công văn ngày 7 tháng 7 điều mục thứ 3 của công văn số 317/CV-MTTW-BTT có đoạn viết :

    "3. Tuyên truyền, động viên nhân dân thực hiện thắng lợi nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, giữ vững an ninh, chính trị và trật tự, an toàn xã hội ...

    - Nêu rõ các nội dung, phương thức tuyên truyền, vận động.

    - Nêu kết quả của Mặt trận tham gia giải quyết những vấn đề bức xúc của xã hội như tham gia giải quyết những việc đột xuất, phát sinh điểm nóng; những thủ đoạn thực hiện âm mưu diễn biến hoà bình của các thế lực thù địch, vấn đề về tôn giáo, dân tộc, dân chủ, nhân quyền để gây chia rẽ khối đoàn kết dân tộc ..."

    Đặc biệt trong một cuộc họp ở Tràng Thi, Hà Nội chính ông chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc Huỳnh Đảm đã yêu cầu những người tham dự Đại Hội Trẻ Tòan Quốc tại Sydney đem theo cờ đỏ sao vàng của CSVN . Số người được phía CSVN gửi qua tham dự lần nầy có thể lên tới 600 người , trong số đó có nhiều cán bộ trong Mặt Trận Tổ Quốc đi kèm với tư cách là "giáo dân" . Theo ông Vũ Văn Thiên, Chủ tịch Ủy ban Giới trẻ của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam tuyên bố con số trong lúc nầy sẽ đi tham dự đại hội có 3 giám mục, 70 linh mục, 50 tu sĩ và 244 giáo dân . Số người tham dự có thể sẽ nhiều hơn vào giờ chót .

    Trong nhiều tuần lễ vừa qua, ĐHY Phạm Minh Mẫn đã viết thư kêu gọi giới trẻ VN tại Hải Ngoại đừng đem theo cờ Vàng tham gia đại hội , trong khi đó ông chủ tiệm Mặt Trận Tổ Quốc Huỳnh Đảm đã kêu gọi những giáo dân tham dự đại hội nên mang theo cờ đỏ để đại diện cho phái đoàn từ VN sang .

    Trong cuộc họp có một chi tiết đáng chú ý là khi có người hỏi là đem theo cờ đỏ có thể gây xáo trộn cũng như gặp sự chống đối của người VN nước ngoài thì ông Huỳnh Đảm trả lời là "đừng lo, nhóm chống đối chỉ là một số nhỏ không đáng kể !" ông cho biết thêm là phía chính phủ CSVN đã nhờ cảnh sát Úc bảo vệ nếu có "sự cố" xảy ra .

    Những giám mục và linh mục thuộc phái đòan từ VN có khuynh hướng không muốn mang theo lá cờ đỏ ra hải ngọai theo lời yêu cầu của Mặt Trận Tổ Quốc vì sợ sẽ gây bất hòa với các giáo dân, mất tình đoàn kết giữa những người công giáo với nhau .

    Đây là quyết định sáng suốt của phái đòan quốc nội tuy nhiên trong phái đoàn đi kèm theo là 244 giáo dân lại có trên 60 cán bộ, công an mật vụ của CSVN trá hình chắc chắn là họ sẽ không nghe lời các giám mục, linh mục và có thể họ sẽ đem theo cờ đỏ .

    Nếu có cờ đỏ xuất hiện trong Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới lần nầy chắc chắn là sẽ gặp nhiều chống đối từ phía giáo dân VN tại Hải Ngọai .

    Tường Linh (Quốc nội)
    http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=1205


    Vinh Danh Những Vì Sao Đấ Nước



    VINH DANH NHỮNG VÌ SAO ĐẤT NƯỚC


    Tháng Tư về khơi mối hận thiên thu
    Mây tang phủ lên bầu trời Quốc Tổ
    Nhớ bao anh hùng thơm danh muôn thuở
    NAM, PHÚ, VỸ, HƯNG, HAI, CẨN...tên Người!

    Trước cọc bắn vẫn đanh thép ý lời:
    "Muốn nhìn sông núi trước giờ gục chết!"
    Lẫm liệt oai phong một trang hào kiệt
    Cọp ba đầu rằn HỒ NGỌC CẨN lưu danh!

    Tướng Biệt Động Quân liêm khiết, đa năng
    Huấn luyện, tham mưu, chiến trận bao năm
    Tên TRẦN VĂN HAI sử vàng ghi đậm
    Vận nước suy tàn - tiết tháo hy sinh!

    Xin nghiêng mình chào NGUYỄN KHOA NAM hùng anh
    Hổ Tướng miền Tây theo thành tự sát
    Loạt đạn nổ vang thay lời thề "Sát Đát!"
    Rừng núi chuyển rung bạt vía giặc thù!

    Bình Long, An Lộc - song Lê anh hùng
    Gương tử thủ nêu cao, nức lòng quân sĩ
    NGUYÊN VỸ, VĂN HƯNG lừng danh thế kỷ
    Bia khắc danh đề - thanh sử muôn thu!

    Tiếc thương PHẠM VĂN PHÚ Kontum, Pleiku
    Vị danh tướng của bao thời trận mạc
    Khí hùng anh nào để lọt vào tay giặc ?
    Kết liễu đời mình - độc dược quyên sinh!

    Hồn thiêng sông núi tiếp dẫn hương linh
    Quý danh tướng và bao anh hùng dân tộc
    Tháng Tư đại tang triệu hồn bật khóc
    Thắp nén nhang lòng tưởng niệm anh linh!

    Phạm Hoài Việt

      Không Đầu Hàng Giặc
      Gởi đến : Quý Thầy, quý Cha, và những kẻ đang chạy theo “Quốc doanh, đi hàng hai”.

      Kính thưa Cha!... con chiên đang tù tội
      Kính bạch Thầy!... các đệ tử tự thiêu
      Thầy, Cha ơi! Dân Việt khổ quá nhiều
      Non nước ta đang ngã nghiêng, nghiệt ngã.

      Các bạn hỡi! Hãy dẹp qua đấu đá
      Chẳng lợi ích gì – chỉ thiệt dân thôi
      Đừng a dua chạy theo đám tanh hôi
      Đem bán rẻ lương tri vì danh lợi.

      Kính Thầy, Cha, bạn – dân con trông đợi
      Yểm trợ quê nhà nhất quyết vùng lên
      Cùng nắm tay lật đổ bọn bạo quyền
      Dẹp tan đảng đã quên dòng giống Việt.

      Bọn tham nhũng dùng luật rừng thống trị
      Lấy sức dân làm lợi chính riêng mình
      Nhìn cụ già các em nhỏ hy sinh
      Phải gánh chịu những làn roi điện quất.

      Công lý đâu hỡi những người trí thức!?
      Trí thức gì? Toàn một đám sân si
      Tranh giành lợi danh, bất trí, bất tri
      Trong lúc đó dân vẫn quần áo vá!!!

      Đồng bào ơi! Kìa tập đoàn gian trá
      Chúng làm được gì ích nước lợi dân?
      Trả lời đi! Người Cộng sản vô thần
      Chỉ chém giết dân hiền lương vô tội!

      Chữ “sĩ” đâu!? hỡi những người phản bội!
      Phản bội Thánh Hiền, phản bội Cha Ông
      “Hàng hai” “quốc doanh” – theo đám vô tông
      Quên cả cội nguồn Rồng Tiên đất Viê..t

      Mong các bạn hãy giữ tròn khí tiết
      Quyết chung lòng phục quốc há cầu danh
      Đừng buôn dân bán luôn cả Thánh Thần
      Hồ, Phiêu, Mạnh...dâng đất cho Trung Cộng!!!

      Phạm Hoài Việt

    Thơ

      Âm Mưu Chính Trị Thâm Độc

      Mấy anh cán bộ Việt Tân
      Mặt trơ như cái đũng quần chị em
      Vùng xôi đậu, lúc nhá nhem
      Tung ra luận điệu lèm bèm cù nhây

      Sa-lông chính trị thơ ngây
      Những toan lũng đoạn, giật dây Cộng Đồng
      Vườn hoang múa gậy tầm vông
      Niềm tin đánh mất còn trông nỗi gì

      Nỏ mồm phét lác mần chi
      Chuyện không nói có, thị phi nực cười
      Bay rằng bay đã cài người
      Vào trong Đảng Cộng chờ thời đấu tranh

      Nhưng nay sự thể rành rành
      Cộng cài cán bộ điều hành Việt Tân
      Biến Việt Tân thành hậu cần
      Quốc doanh yểm trợ Cộng quân sờ sờ

      Lại toan lấp liếm dối lừa
      Đóng vai đối lập cuội giờ nữa sao ?!
      Vở tuồng Kháng Chiến năm nào
      Rắp tâm móc túi đồng bào đủ chưa ?!

      Hồ Công Tâm

      Trận Chiến Trên NET

      Làng Lưới lóng rày đám Cộng nô
      Hung hăng quyết nhất thống giang hồ
      Phân công đánh phá người tâm huyết
      Chỉ đạo khen lao lũ tội đồ
      Thằng chửi, thằng la, thằng chụp mũ
      Đứa tung, đứa hứng, đứa bưng bô
      Phe ta Chính Nghĩa không nao núng
      Sông núi ngày về hẹn điểm tô


      Hồ Công Tâm




    36 Kiểu nhà Hồ


      BA MƯƠI SÁU KIỂU NHÀ HỒ

      (gởi đảng CSVN, cộng ông, cộng cha, cộng bà,
      cộng mẹ, cộng cháu chắt, gởi nuôn cộng nằm vùng)

      Băm sáu kiểu trong tờ nghị quyết
      Kiểu tiền dân đảng liếm công khai
      Kiểu mua dinh thự nước ngoài
      Kiểu buôn siêu thị, đất đai, hoa màu

      Kiểu cộng nhí lau nhau du học
      Kiểu lưới tình câu móc nai tơ
      Kiểu tìm những kẻ ngu ngơ
      Hôn nhân hôn ... hột cộng vơ, cộng gài

      Kiểu nằm vũng, mồi chài gian ác
      Kiểu cộng đồng quấy nát, phun hôi
      Lập lờ, kiểu bút khen người
      Để người khoái tỉ cho ngồi cùng mâm

      Kiểu che mặt rồi cầm gậy thọc
      Kiểu nồi canh sâu ngóc quanh nồi
      Bình phong che chỗ đảng ngồi
      Kiểu gian xảo ấy từ hồi Bốn Lăm (1945)

      Được nhà đảng đứa bằm, đứa luyện
      Thành món hàng tân tiến ghê nơi ...
      Là BĂM SÁU KIỂU cò mồi
      Nặn thành nghị quyết và lôi ra mần

      Hỡi khúc ruột khúc chân thắm thiết
      Hãy thi hành sự nghiệp bưng bô
      Đảng ta sắp sửa xuống mồ
      Mau mang đô cứu kẻo hồ chết toi

      Cứu thôi nhé chớ lời théc méc
      Đảng bảo gì, cứ ..."DZÉT" là ... xong !
      Đừng mà ní nuận viển vông
      Đảng ta đã nghĩ mọi vòng giùm ta

      Cứ nằm vũng nhưng mà phải biết
      Nghị quyết kia khai triển cho thành !
      BA MƯƠI SÁU KIỂU lưu manh
      Đảng sai các cháu thực hành , mê ly ...

      Tha Hương

    Trí tuệ, lòng can đảm và sự hèn nhát

    Trần Thanh

    Khi còn nhỏ, tôi đã từng nghe những người lớn kể lại câu chuyện sau đây mà họ cho là chuyện có thật, xảy ra ở miền bắc:

    - Lúc ấy, năm 1938, tại một đồn điền ở miền bắc do tây thực dân làm chủ. Một hôm, người ta thấy anh Tý cu li đồn điền bỗng hớt hãi chạy vào báo cáo với xếp tây:

    - Me xừ, giơ voa lơ siêng. In kom lơ siêng me nơ pa lơ siêng. In tí ti giơn, tí ti noa. In măng giê pu lê, in măng giê cu song, măng giê lơ siêng, măng giê moa ê măng giê vu!!!

    Xin tạm "diễn nôm" như thế này chớ không dám gọi là dịch(!):

    (Thưa ông, tôi thấy con chó. Nó giống như con chó nhưng không phải là con chó. Nó hơi có màu vàng, hơi có màu đen. Nó ăn thịt con gà, ăn thịt con lợn; nó ăn thịt con chó; nó ăn thịt tôi, nó ăn thịt cả ông!!!)

    Nghe anh Tý cu li sổ một tràng tiếng Tây .... ba rọi, kiêm tiếng .... tay (ra dấu) vậy mà thằng tây vẫn hiểu (thế mới tài!), lập tức nó "mẹc xà lù" (chửi thề), vác khẩu súng trường và kêu một đám lâu la vác giáo mác ra bìa rừng để săn .... cọp! Kết quả là nó đã bắn chết tươi con cọp, từ đó đem lại sự yên ổn cho đồn điền, chẳng còn "ông ba mươi" nào dám vác xác tới quấy nhiễu nữa. Đám cu li đồn điền gồm cả vài trăm người cám ơn thằng tây vô cùng!

    Câu chuyện này tôi nghe kể đã lâu và bây giờ mỗi khi nhớ lại, tôi không khỏi liên tưởng đến hoàn cảnh của đất nước ta dưới sự cai trị của bọn việt gian cộng sản. Sở dĩ thằng tây giết chết được con cọp là nhờ anh Tý cu li báo cáo. Trình độ tiếng Tây của anh Tý chỉ là ba xí ba tú, nói thẳng ra là rất kém nhưng nhờ sáng kiến (TRÍ), anh đã cố diễn tả đúng BẢN CHẤT của con cọp, nhờ đó mà thằng tây mới hiểu. Nếu anh ta chỉ nói: "con chó ăn thịt con gà" hoặc "nó hơi có màu vàng, hơi có màu đen" thì bất quá thằng tây chỉ hiểu là một con chó mực hoặc chó vàng nào đó trong đồn điền đi bắt gà. Nhưng khi nghe anh Tý báo cáo: " Nó ăn thịt tôi, nó ăn thịt luôn cả ông!" thì buộc lòng bộ não của thằng tây phải làm việc. Điệu này phải là con cọp rồi chớ chó thì làm sao ăn thịt người được? Hơn nữa, nếu đó chỉ là con chó mực thì tại sao anh Tý lại quá sợ hãi đến mức mặt mũi tái lét như vậy? Đây là sự việc nghiêm trọng, phải hành động chống lại ngay!

    Như vậy, việc dùng đúng chữ, diễn tả đúng bản chất của sự việc là quan trọng vô cùng. Một người là bác sĩ thì phải gọi đúng chức danh nghề nghiệp của ông ta là "bác sĩ" chớ không thể gọi là "thầy lang" hay "thầy pháp" mặc dù những danh từ này, trên một phương diện nào đó, có thể có ý nghĩa tương đương nhưng xét về bản chất thì khác xa nhiều lắm. Một thằng là tướng cướp chuyên cướp của giết người thì phải gọi nó là "tướng cướp" chớ không thể gọi nó là nhà ái quốc hay ông thầy tu. Có thể thằng tướng cướp là kẻ rất giàu có, ăn mặc rất sang trọng, lúc nào cũng vét tông, cà vạt nhưng tướng cướp vẫn là tướng cướp, không thể khoác cho nó một danh xưng cao đẹp nào khác. Xã hội ta từ ngàn xưa nay vốn coi khinh những hạng người cướp bóc đó cho nên luôn luôn gọi bọn chúng là "THẰNG": THẰNG ĂN CƯỚP! Tôi chưa bao giờ nghe ai gọi là một tên cướp là "ông ăn cướp"! Trong khi đó những nhà ái quốc hy sinh vì dân vì nước, người dân ta vẫn luôn luôn kính trọng gọi bằng "ÔNG", dù rằng những người này lúc sinh thời rất là nghèo, tài sản hầu như không có gì. Ví dụ như dân gian ta vẫn thường kính trọng gọi là: - cụ Phan Bội Châu, cụ Phan Chu Trinh, cụ Phan Đình Phùng, ông Nguyễn Thái Học. Tôi chưa bao giờ nghe ai gọi những người này bằng "thằng"!

    Thế còn nhân vật Hồ Chí Minh thì sao?

    Nó là tên đại việt gian bán nước, là tên tướng cướp đại gian hùng thì phải gọi nó bằng "thằng" chớ không thể gọi nó bằng "ông" được: - thằng Hồ! Hồi thập niên 1980, ở trong nước, thơ "ghế đá công viên" đã có câu: - thằng Hồ có cái mặt mo! Cái bộ máy cai trị do nó thiết kế ra, đã giết chết khoảng MƯỜI TRIỆU NGƯỜI trên cả hai miền nam bắc, từ năm 1945 đến nay. Và hiện bây giờ, năm 2008, cái bộ máy giết người đó vẫn đang tiếp tục giết người chớ không phải là ngưng hoạt động từ năm 1975, "hòa bình" rồi thì không giết người nữa!

    Không những ta phải gọi tên Hồ bằng "thằng" mà những tên đệ tử của hắn đang nắm quyền cai trị đất nước, ta cũng phải gọi bằng "thằng". Đồng thời nhiệm vụ của chúng ta là phải tố cáo cho nước Mỹ và cả thế giới thấy rõ cái bản chất VIỆT GIAN, xấu xa, đáng ghê tởm nhất trong lịch sử loài người của bọn chúng.

    Nếu chúng ta không dám tố cáo tội ác của kẻ thù, không dám gọi đúng tên, nêu đúng tội của kẻ thù tức là chúng ta là những kẻ hèn nhát, đừng nên học đòi đấu tranh làm gì nữa, phí thời gian vô ích, nên đi câu cá hoặc đi trợt tuyết, chờ ngày chết già nơi hải ngoại, không bao giờ được thấy quê hương ta có ngày tự do, sạch bóng quân thù!

    A. PHƯƠNG PHÁP ĐẤU TRANH:

    1. Phải dùng kiếng chiếu yêu để nhận rõ chân tướng đối tượng: bạn hay thù?

    Trước hết chúng ta phải xác định: bọn VIỆT GIAN CỘNG SẢN là KẺ THÙ của dân tộc.

    Đã là kẻ thù thì phải TIÊU DIỆT chớ không thể kết bạn hay hòa hợp hòa giải.

    Chúng ta có thể chấp nhận sự đầu hàng của kẻ thù và khoan hồng đối với những kẻ đã thực tâm hối cải nhưng trong quá trình đấu tranh, dứt khoát không bao giờ chấp nhận sự thỏa hiệp với bọn chúng trong bất cứ hình thức nào. Những bài học lịch sử từ năm 1945 vẫn còn đó: các đảng phái quốc gia "hòa hợp hòa giải" với Việt Minh để rồi cuối cùng bị bọn chúng giết sạch!!!

    2. Đối lập, đối kháng hay cách mạng?

    Ở nước Mỹ và các nước dân chủ khác trên thế giới thường có chính đảng đối lập. Ví dụ như ở Mỹ có hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ. Khi đảng Cộng Hòa đang nắm quyền thì đảng Dân Chủ giữ vai trò đối lập và ngược lại. Nhiệm vụ của đảng đối lập là GIÁM SÁT các việc làm của đảng cầm quyền. Khi thấy có việc gì mờ ám, họ có quyền yêu cầu đảng cầm quyền phải ra điều trần trước quốc hội. Hai đảng tranh quyền lãnh đạo đất nước qua phương thức bầu cử và ứng cử.

    Một điều rất quan trọng ta cần nhận rõ ở đây: Hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ thay nhau giữ vai trò đối lập chính trị nhưng họ vẫn là BẠN và cùng một mục đích chung là BẢO VỆ và XÂY DỰNG đất nước.

    Trong khi đó các tổ chức chống cộng ở trong và ngoài nước của chúng ta hiện nay thì phương cách hoạt động của họ ra sao? Có một vài điểm đáng chú ý:

    - Các đảng phái/tổ chức đã và đang hoạt động như là một chính đảng đối lập! Nghĩa là đảng cộng sản là đảng cầm quyền HỢP PHÁP, do toàn dân "tín nhiệm" bầu lên và đảng "đối lập" đang giữ vai trò QUAN SÁT (không phải là giám sát) để góp ý, giúp canh tân, sửa chữa nghệ thuật .... bóc lột của bọn việt gian cộng sản cho được tinh vi hơn!

    - Chính vì cách thức sinh hoạt như vậy cho nên chính quyền Mỹ và thế giới đã nhìn những cá nhân/tổ chức/đảng phái này như là một "opposition party" (chính đảng đối lập) hoặc "dissident" (người bất đồng chính kiến), giống như chế độ chính trị tại quốc gia họ. Đây là một sự nhầm lẫn hết sức tai hại. Và từ cái nhìn như vậy thì họ sẽ nghĩ rằng đảng Cộng Sản Việt Nam là đảng hợp pháp đang cầm quyền, thông qua các cuộc bầu cử hợp hiến, hợp pháp! Họ cũng nghĩ rằng:

    Ở Mỹ cũng có rất nhiều người bất đồng chính kiến. Những người này cũng đấu tranh đòi nhân quyền, thậm chí đấu tranh đòi .... "cẩu quyền" cho loài chó nữa! Vậy thì ở Việt Nam và hải ngoại hiện nay có nhiều cá nhân/tổ chức/ đảng phái đang đấu tranh ĐÒI các quyền này, quyền nọ thì cũng là chuyện bình thường thôi, đâu có gì là nghiêm trọng cần phải lưu ý! Cứ đòi rồi sớm muộn gì cũng được, hoặc nếu đòi không được thì đến kỳ bầu cử đừng có bỏ phiếu cho đảng Cộng Sản nữa thì chúng sẽ bị ra rìa!!! (Họ có biết đâu là toàn bộ các cuộc "bầu cử" tại Việt Nam đều là bịp bợm và đảng việt gian cộng sản sẽ cứ tiếp tục ngồi đó để bóc lột cho đến khi nào chúng bị toàn dân lật đổ!!!)

    - Như vậy có phải là chúng ta đã tự mâu thuẫn với chính chúng ta hay không? Chúng ta đã chấp nhận điểm (1), xác nhận bọn việt gian cộng sản là kẻ thù, dứt khoát không hòa hợp, hòa giải mà chúng ta lại tự đặt mình vào vị trí "đối lập" để HỢP PHÁP HÓA sự cai trị của kẻ thù!!!

    B. PHẦN ĐỀ NGHỊ:

    Có người cho rằng vì tình hình hiện tại chưa thuận lợi để làm một cuộc cách mạng tiêu diệt kẻ thù nên phải tiến hành phương pháp đấu tranh lấn dần từng bước. Nghĩa là cứ kiên nhẫn, "đòi" hoặc "xin-cho" cho đến khi nào đạt được mục đích cuối cùng là đem lại tự do, dân chủ cho đất nước!

    Theo thiển ý thì đây là việc làm lãng phí thời gian, công sức, tiền bạc nếu không muốn nói là vô ích. Tuy nhiên nếu buộc phải đấu tranh theo phương pháp xin-cho như vậy thì trong tất cả các cuộc tiếp xúc với chính quyền Mỹ cũng như thế giới, chúng ta phải nêu rõ được các điều quan trọng sau đây:

    a. "Chính quyền " của bọn việt gian cộng sản là cái "chính quyền" BẤT HỢP PHÁP, tính từ năm 1945 đến nay.

    b. Bọn chúng cai trị đất nước bằng phương pháp độc tài toàn trị. Hiến pháp là giấy chùi đít, lập pháp và tư pháp chỉ để làm kiểng. Các đảng đối lập trong nước đều là đối lập dỏm do bọn cộng sản thành lập ra để lòe bịp thế giới.

    c. Quan trọng: toàn dân trong và ngoài nước không chấp nhận sự cai trị của bọn việt gian cộng sản. Nếu có cơ hội, họ sẽ vùng lên lật đổ chế độ bạo tàn thối nát để thành lập một chế độ hoàn toàn mới.

    d. Quan trọng: các tổ chức đấu tranh hiện nay là TỔ CHỨC CÁCH MẠNG. Mục tiêu của các đảng/tổ chức cách mạng là xóa bỏ chế độ cộng sản để lập nên một chế độ hoàn toàn mới, phù hợp với ý nguyện của toàn dân. Chúng ta thỉnh cầu sự trợ giúp của chính quyền Mỹ và các nước, các tổ chức tư nhân trên toàn thế giới.

    e. Gọi đúng tên, nêu đúng tội của kẻ thù. Trong bất cứ cuộc tiếp xúc nào với chính quyền Mỹ và thế giới, chúng ta luôn luôn gọi kẻ thù là:

    - VIỆT GIAN CỘNG SẢN. Chúng ta hãy dịch sang nhiều ngoại ngữ và giải thích rõ "việt gian" là những kẻ mang hình hài người Việt, nói tiếng Việt, tự xưng là "mẹ áo đỏ" nhưng đi làm tay sai cho ngoại bang, phản bội tổ quốc, bán nước, bán dân, bán biển, bán tài nguyên của đất nước.

    Nếu sau này bọn cộng sản bị toàn dân lật đổ thì những kẻ đã từng là đảng viên cộng sản, những kẻ đã từng đi làm tay sai cho giặc đương nhiên là bị mất quyền công dân , không được phép ra ứng cử cũng như bầu cử vào guồng máy chính quyền. Đã là kẻ phản quốc rồi thì đương nhiên không có tư cách gì ra ứng cử và tham gia bầu cử nữa. Luật pháp của bất cứ nước nào trên thế giới cũng quy định điều này. Bằng cách này chúng ta sẽ vĩnh viễn loại bỏ bầy quỷ đỏ ra khỏi guồng máy chính quyền, chúng không bao giờ còn hy vọng trở lại nắm chính quyền được nữa. Triệt tận gốc bọn chúng!

    Cái thời anh Tý cu li đồn điền xảy ra cách đây đã 70 năm. Lúc ấy rất ít người trong nước giỏi Pháp văn. Anh Tý chỉ là một cu li thất học, nói tiếng Pháp bồi nhưng nhờ sáng kiến (TRÍ), anh ta đã nêu lên được BẢN CHẤT của con cọp là ăn thịt sống và ăn thịt luôn cả loài người. Thằng tây thấy đó là một hiểm họa nên phải hành động ngay là bắn chết con cọp. Nhờ đó đem lại sự an bình cho hàng trăm sinh mạng con người và thú vật trong đồn điền.

    Thời nay, thế kỷ thứ 21, trong cộng đồng người Việt tại hải ngoại, rất nhiều người Việt giỏi các ngoại ngữ như tiếng Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Nhật, Hòa Lan, Đan Mạch ..v..v.. Chúng ta cần sự tiếp tay của những người giỏi ngoại ngữ để chuyển dịch những tài liệu tố cáo tội ác của bọn việt gian cộng sản và nêu rõ BẢN CHẤT của bọn chúng cho cả thế giới biết. Anh Tý cu li mà còn làm được việc mô tả BẢN CHẤT của con cọp không lẽ ngày nay rất nhiều người Việt giỏi ngoại ngữ trên toàn thế giới- giỏi thực sự cả văn nói lẫn văn viết-không chuyển dịch được những tài liệu mô tả BẢN CHẤT của con rắn hổ mang việt gian cộng sản??? Không lẽ chúng ta thua kém anh Tý cu li cách đây 70 năm hay sao????!!!!

    Một khi cả thế giới đã thấy được cái BẢN CHẤT tội ác của bọn việt gian cộng sản thì họ mới cùng chúng ta sắn tay áo lên để diệt trừ con rắn hổ mang việt gian cộng sản. Giống như thằng tây cùng với các cu li đồn điền đi diệt trừ con cọp trong câu chuyện tôi kể ở trên. Nếu chúng ta không nêu được bản chất của bọn việt gian cộng sản cho thế giới biết thì thế giới cứ tưởng vai trò của chúng ta như hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ ở Mỹ, cả hai đều là BẠN, như vậy thì về mặt đấu tranh chính trị chúng ta đã thua rồi!!!

    Có người sẽ thắc mắc: chúng tôi đồng ý sắn tay áo lên để dịch tài liệu nhưng lấy tài liệu ở đâu và nguồn tài liệu có đáng tin cậy hay không? (Đừng có dại dột lấy tài liệu nơi đồng chấy Buồi Pín mà chết lớn!!!) Xin thưa, theo tôi biết, quý vị có thể liên lạc với báo điện tử VietNam Exodus, báo TinParis và Hồn Việt UK, sẽ có hàng núi tài liệu cho quý vị dịch!

    f. Nếu có ai ngu ngốc, trong quá trình "đối lập chính trị", coi bọn việt gian cộng sản là "bạn", cùng mục tiêu xây dựng đất nước thì những người này nên nhớ rằng: - mình coi nó là "bạn" nhưng nó vẫn luôn luôn coi mình là THÙ! Khi có cơ hội, bọn chúng sẵn sàng giết hết những người "bạn" đó! Cũng ví như một người coi con rắn hổ là "bạn", đưa tay sờ nó, sẽ bị nó cắn chết! Trong một trận chiến ta phải thấy được cái lưu manh của kẻ thù và thấy được cái ngu của mình thì mới có hy vọng chiến thắng. Biết người và phải biết ta nữa mới đầy đủ.

    Điều này không chỉ là một bài học cho các đảng phái quốc gia mà còn là bài học cho cả chính quyền Mỹ và các nước trên thế giới! Nên báo động, cảnh giác cho cả thế giới biết để tẩy chay bọn việt gian cộng sản. Những số tiền bạc tỷ đô la mà bọn chúng đã và đang đem gởi ở ngân hàng trên nhiều nước phải bị phong tỏa vì đó là tiền ăn cướp xương máu của toàn dân, loại "dirty money" có được nhờ buôn bán hàng triệu người Việt nô lệ trên khắp thế giới!

    CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯỜI BỊ CƯỚP MẤT NHÀ:

    Truyện kể rằng: Gia đình của ông Vô Úy đang sống yên lành, hạnh phúc trong một ngôi biệt thự rất xinh đẹp thì một hôm có một băng cướp tới cướp nhà của ông. Bọn cướp gồm khoảng 10 tên, có võ trang súng ống đầy đủ. Sau khi hãm hiếp đàn bà con gái, tra tấn và đánh đập mọi người trong gia đình, bọn cướp tống cổ toàn bộ gia đình ông Vô Úy ra ngoài đường. Kể từ đó gia đình ông Vô Úy phải sống lang thang nơi đầu đường xó chợ, khổ cực vô cùng. Sau nhiều năm bị mất nhà như vậy, ông Úy bèn .... làm đơn(!), tìm đến căn nhà xưa của mình, đưa đơn cho tên cướp, xin lại một ít đồ đạc trong nhà để mà dùng vì cuộc sống ở ngoài đường quá thiếu thốn. Ông làm đơn xin lại những gì? Vì quá sợ uy thế của bọn cướp nên ông Úy chỉ dám xin lại những đồ đạc rất rẻ tiền, đó là:
    - cái chổi cùn, cái rế rách, cái nồi đất, cái máng gỗ đựng cám heo (những thứ này trước kia ông ta dùng để nuôi heo ở sau nhà)

    Tên cướp chủ nhà chấp thuận đơn xin-cho của ông Úy. Hắn quăng trả những thứ tẹp nhẹp đó ra ngoài đường. Gia đình ông Úy vô cùng mừng rỡ, bèn đến trước ngôi biệt thự (vốn là của họ) quỳ lạy, cám ơn rối rít "đại gia" đã ban ơn cho họ! Có người đi qua đường thấy vậy bèn hỏi:

    - Có chuyện gì mà cả gia đình ông đến quỳ lạy gia chủ ngôi biệt thự này?

    Ông Úy thưa chuyện:

    - Thưa ông, ngôi biệt thự này vốn trước kia là của giòng tộc nhà tôi, do ông cố nội của tôi để lại....

    Kể đến đây, ông Úy bỗng cảm động rơm rớm nước mắt. Người khách qua đường hỏi tiếp:

    - Thế rồi tại sao cả gia đình nhà ông lại ra sống ngoài đường?

    Ông Úy kể tiếp:

    - Thưa ông, thế rồi một hôm có một toán người đến nhà tôi, họ MƯỢN NHÀ của tôi rồi MỜI chúng tôi ra ngoài đường ở!

    - Họ là ai mà lại MƯỢN nhà của ông? Có phải là bà con chú bác gì hay không?

    - Dạ thưa, họ là .... BẠN CỦA ÔNG CỐ NỘI của tôi!

    Ông khách cau mày, tỏ vẻ thắc mắc:

    - Ông cố nội của ông đã sống cách đây tệ nào trên 100 năm. Tất cả các bạn bè của ông ta chắc chắn đã chết hết rồi. Ông nói vô lý quá! Chắc là có điều gì gút mắc bí ẩn gì đây! Để tôi hỏi bà vợ của ông xem ....

    Nói xong ông khách qua đường hỏi bà vợ ông Úy:

    - Chị hãy kể cho tôi biết sự thật đi, may ra tôi có thể giúp gia đình chị được điều gì chăng?

    Bà vợ ông Úy bèn đem toàn bộ sự thật kể cho ông khách nghe. Sau khi nghe xong toàn bộ sư thật, ông khách tỏ vẻ giận dữ, trách mắng ông Vô Úy:

    - Tên của ông là Vô Úy, theo nghĩa chữ Hán có nghĩa là không sợ. Vậy mà tôi thấy ông quá sức HÈN NHÁT! Bọn cướp nó đã đến cướp nhà của ông. Thế mà ông không dám gọi tụi nó là cướp, lại gọi tụi nó là bạn của ông cố nội của mình! Thế là thế nào? Tụi nó cướp nhà của ông mà ông không dám lên tiếng tố cáo, lại còn tìm cách bao che cho tụi nó, nói là tụi nó "mượn" nhà của ông!!! Tại sao ông không dám kể sự thật cho tôi và hàng xóm biết? Bọn cướp chỉ có 10 thằng, trong khi hàng xóm và tất cả mọi người trong thành phố này lên đến hàng trăm ngàn người. Không lẽ 100 ngàn người lại chịu thua mười thằng cướp?

    Ông Vô Úy vẫn tỏ vẻ lo sợ:

    - Bọn cướp nó có súng AK , súng B40 và K54. Tụi mình không có súng làm sao thắng được nó!

    Ông khách bèn khoa tay nói:

    - Tôi nói cho ông biết: tôi chính là Trường Xuân Khưu Xứ Cơ đây*! Đồng ý là mình không có súng nhưng mình có thể huy động chừng 10 ngàn người dân ở vùng này thay phiên nhau để bao vây căn nhà tụi nó. Mình có thể dùng cung, tên, gậy, gộc, giáo mác để đánh bọn chúng cũng được. Hồi cách mạng tháng 8 năm 1945, dân mình nổi dậy làm cách mạng đâu có bao nhiêu súng ống? Tụi nó ở trong nhà bắn ra chưa chắc đã trúng. Bắn mãi sẽ hết đạn, lúc đó mình xung phong vào bắt trói từng thằng, đem treo cổ ngay trước nhà ông để tạ tội đối với tổ tiên, ông bà của ông!!!

    Dừng một chút, Trường Xuân Khưu Xứ Cơ bèn chỉ mặt ông Vô Úy:

    - Nhưng cái tội trước tiên là tội của ông, đáng bị xẻo tai! Ông là thằng HÈN! Nếu như ngay từ đầu, khi bị bọn chúng cướp nhà, ông đi khắp nơi, cầu cứu hàng xóm, kể rõ sự thật, gọi đúng tên tụi nó là BỌN CƯỚP và nói rõ là bọn chúng đã cướp nhà của ông thì thế nào cũng có một anh hùng hảo hán nào đó ra tay cứu ông. Đằng này ông lại gọi tụi nó là "khách" đến "mượn" nhà của ông! Ông lại nói những ông "khách" này là "bạn" của ông cố nội của ông thì hàng xóm người ta không chú ý, không ra tay cứu giúp là phải rồi!!! Muốn lấy lại nhà thì chính bản thân ông và toàn gia đình ông phải tích cực hoạt động, đi kêu cứu khắp nơi VÀ PHẢI DÁM NÓI LÊN SỰ THẬT. Gia đình ông là lực lượng chính, hàng xóm đến giúp là lực lượng phụ. Mục tiêu chính của cuộc đấu tranh là ĐÒI LẠI TOÀN THỂ CĂN NHÀ CHỚ KHÔNG PHẢI XIN được trả lại mấy thứ tẹp nhẹp như chổi cùn, rế rách, nồi đất, máng đựng cám heo, hoặc xin được ở tạm một chỗ trong chuồng lợn sau nhà!!!

    Sau đó gia đình ông Vô Úy, với sự trợ giúp của giang hồ đại hiệp Trường Xuân Khưu Xứ Cơ đi kêu cứu hàng xóm. Khi biết rõ sự thật - mà trước đây bị chính gia đình ông Vô Úy, bưng bít, che dấu- hàng xóm ùn ùn kéo đến để diệt trừ bọn cướp. Thoạt tiên người ta kêu bọn chúng ra hàng nhưng bọn cướp ngoan cố chống cự, núp ở trong nhà bắn ra. Những chiến sĩ cách mạng đều tìm chỗ trú ẩn nên không có ai bị thiệt mạng. Bọn cướp bị bao vây nhiều ngày, hết đạn, hết lương thực, cuối cùng bị các chiến sĩ cách mạng xung phong vào bắt trói từng tên. Ngày "vinh quang" của đảng cướp "Quang Vinh" chính là ngày cả mười tên bị treo cổ ngay trước nhà của ông Vô Úy!!!

    C. PHẦN BÌNH LUẬN:

    Câu chuyện ông Vô Úy bị cướp nhà chính là phản ảnh tình trạng đất nước của chúng ta hiện nay. Sở dĩ bọn cướp việt gian cộng sản đã nắm được quyền cai trị 33 năm liên tiếp sau biến cố 1975 là vì những lý do sau:

    1. Chính chúng ta (hải ngoại) đã nuôi sống bọn chúng!(du lịch và gởi tiền)

    2. Hải ngoại và trong nước đã không tập trung vào mục tiêu chính là đòi lại cả căn nhà mà chỉ lo đòi lại các thứ tẹp nhẹp như chổi cùn, rế rách, nồi đất, máng đựng cám heo .... (ví dụ như đòi được đa nguyên đa đảng, đòi hủy bỏ điều 4 hiến pháp, đòi được tự do báo chí ..v..v..)

    Ngay cả những thứ "chổi cùn, rế rách" chúng ta đòi đã 33 năm rồi mà chưa được trả thì hy vọng gì vào thiện chí của bọn cướp mà cứ đi lập hội nghị "Tiểu Diên Hồng" để đối thoại? Chúng ta đã tiêu phí quá nhiều công sức, thời gian, tiền bạc để đánh vào những mục tiêu phụ, không phải là tử huyệt của cộng sản!

    Do đó, phải làm CÁCH MẠNG, lật đổ chế độ cộng sản và làm mới lại từ đầu! Những người đấu tranh không khoan nhượng với cộng sản chính là những nhà CÁCH MẠNG. Có lẽ cái danh xưng "nhà cách mạng" nó quá to tát nên nhiều người ngại không dám xưng? Những việc chúng ta đang làm chính là tiếp nối những công việc mà các nhà đại cách mạng trước đây như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh đã từng làm. Chúng ta phải thấy xứng đáng và hãnh diện là những "nhà cách mạng" (revolutionary) chớ không phải là những "nhà bất đồng chính kiến" (dissident) Một người Mỹ mà nghe chúng ta xưng là "dissisdent" thì họ có thể hiểu lầm công việc chúng ta đang làm cũng giống như việc của mấy ông Mỹ "dissisdent" trong nước họ. Thật ra bản chất hai công việc khác nhau rất xa!

    Còn những "nhà dân chủ" thì sao?

    Cái danh xưng này e rằng không phù hợp với mục tiêu đấu tranh. Mục tiêu đấu tranh của chúng ta là đòi lại toàn thể căn nhà. Nó chính là TỰ DO. Sở dĩ không có dân chủ hay nhân quyền là vì không có tự do. Có tự do là sẽ có tất cả! Đòi lại được toàn bộ căn nhà rồi thì việc trang trí, mua sắm đồ đạc trong nhà là tùy ý chúng ta. Đã đến lúc những nhà dân chủ nên cải đổi danh xưng thành "nhà cách mạng".

    Giả sử việt cộng nó có cho phép đa nguyên đa đảng, trong quốc hội có vài chục đảng đối lập cũng không làm gì được bọn chúng vì cái mà bọn chúng gọi là "quốc hội" thật ra chỉ là cái sở thú để giam nhốt các loài khỉ kêu chí chóe cho vui tai mà thôi! Hơn nữa, nếu có đa đảng mà các đảng phái lại không có truyền thông trong tay thì có khác gì có chiếc xe hơi mà không có xăng?

    Ngay cả khi bọn việt gian cộng sản nhường cho cộng đồng người Việt quốc gia tại hải ngoại MỘT PHẦN BA số ghế TRONG BỘ CHÍNH TRỊ CŨNG KHÔNG LÀM GÌ ĐƯỢC BỌN CHÚNG!!! Vì sao? Bởi vì quyền hành thật sự chỉ nằm trong tay khoảng 5 thằng trong bộ chính trị mà thôi, những thằng khác trong bộ chính trị cũng chỉ là những thằng bù nhìn!!!

    Nói như vậy để chúng ta thấy rằng phương pháp đấu tranh bằng "xin-cho", "đối thoại" là hoàn toàn vô ích.

    3. Sự hèn nhát của những cá nhân/ tổ chức/ đảng phái ở hải ngoại

    Tôi chỉ đề cập đến ở hải ngoại chớ không nói những người đang sống ở trong nước. Sự đấu tranh của những tổ chức/cá nhân trong nước bị hạn chế, ta có thể thông cảm được vì họ đang bị sống trong gông cùm cộng sản. Nhưng những người đang sống ở hải ngoại đã được vào quốc tịch Mỹ, Canada, Anh, Pháp, Nhật, Đức ..v.v.. mấy chục năm nay, được luật pháp của nước sở tại bảo vệ rất kỹ về mọi quyền tự do căn bản của con người mà vẫn RUN SỢ TRƯỚC CỘNG SẢN thì phải nói đó là những thành phần hèn nhát. Có ba thành phần người Việt ở hải ngoại:

    1. Thành phần sống vô tư không cần biết đến tình hình Việt Nam (không kể thế hệ sinh ra và lớn lên ở hải ngoại) : đây là thành phần vô trách nhiệm và rất dễ bị bọn việt gian cộng sản lợi dụng, sỏ mũi dắt đi như dắt một con bò

    2. Thành phần quyết tâm đấu tranh chống cộng, thề không đội trời chung với cộng sản, đấu tranh đúng phương pháp, đi đúng hướng. Những cú đánh của họ đều nhằm vào tim và bộ não của việt cộng mà đánh chớ không đánh vào chân cẳng. Mục tiêu của họ là đòi lại toàn thể căn nhà chớ không phải nhằm đòi lại chổi cùn và rế rách. Một số lớn đang hoạt động bí mật nên chúng ta thấy lực lượng của họ có vẻ như rất ít. Đây là thành phần nòng cốt của dân tộc và đất nước.

    3. Thành phần dơi-chuột trong một nồi cháo heo: Đây là những con rối chính trị và khá phức tạp vì khá nhiều "chủng loại". Có loại chỉ chủ trương đòi lại chổi cùn và rế rách. Nếu việt cộng trả lại cho họ thì họ thỏa mãn, không đấu tranh nữa. Có loại là lưu manh chính trị chuyên nghiệp, chuyên đi lừa bịp đồng bào để kiếm tiền và đi làm tay sai cho việt cộng. Chẳng hạn như tên Đồ Điếm, tổng bí thư của cái đảng Vì Tiền Đồ Của Dân Tộc (gọi tắt là đảng Vì Tiền!!!) đã tuyên bố rằng việt cộng đã hết phân biệt đối xử các gia đình "ngụy" Việt Nam Cộng Hòa rồi!

    Một loại nữa khá phổ biến và chiếm đa số, đó là thành phần đấu tranh nửa vời, vừa đấu tranh vừa run sợ việt cộng. Họ đang sống ở hải ngoại, đã thoát khỏi vòng kềm tỏa của việt cộng, nhưng mỗi khi cầm cây viết hay gõ bàn phím, đều rất run sợ, không bao giờ dám nói động chạm đến các "ông cố nội" (việt cộng)! Họ biết rất rõ việt gian cộng sản là bọn cướp nhưng vẫn gọi bọn chúng là "chính quyền Việt Nam" hay "chính quyền Hà Nội". Đối với bọn tướng cướp thì họ kính cẩn gọi chúng bằng "Ngài"! Họ ngụy biện rằng người quốc gia là người lịch sự có học, phải gọi như vậy thì thế giới mới "nể" mình và .... cảm hóa, chiêu hồi được bọn việt cộng!!!

    Nếu so với những người đang đấu tranh ở trong nước thì những người ở hải ngoại còn kém rất xa về sự can đảm. Từ năm 1975 đến nay, đã có rất nhiều vị anh hùng vô danh ở trong nước chống đối lại việt cộng và bị bọn chúng giết chết hoặc cho tới bây giờ họ vẫn còn bị giam cầm. Mới đây ở trong nước đã có hai nhân vật nữ rất can đảm đã dám công khai chống đối lại bạo quyền cộng sản. Họ biết trước rất rõ rằng nếu họ chống cộng thì chắc chắn sẽ bị tù đày và tính mạng có thể bị nguy hiểm nhưng họ vẫn cứ làm để rồi hiên ngang đi vào tù! Tôi phục nhất là câu nói của cô Lê Thị Công Nhân: " .... cho dù chỉ còn một mình tôi, tôi vẫn chiến đấu!" Và một nhân vật nữa là một dân oan đã công khai tụt quần, CỞI TRUỒNG ngay trước văn phòng thanh tra trung ương ở số 110 Cầu Giấy Hà Lội, kêu tên mấy thằng đầu gấu trong bộ chính trị ra mà chửi và thách đố bọn chúng TỬ HÌNH bà ta!!! Đây là ba nhân vật NỮ tiêu biểu, một người trong số họ còn rất trẻ, mới có 28 tuổi!

    Những thành phần đấu tranh hèn nhát ở hải ngoại nên noi gương ba nhân vật nữ ở trong nước. Họ là đàn bà mà dám coi thường cái chết, dám chửi thẳng vào mặt kẻ thù, coi việc đi ở tù như đi ... nghỉ mát, còn mình sống cách xa nửa vòng trái đất thì run sợ, thậm chí sợ tới mức không dám gọi bọn chúng là "việt cộng" mà chỉ dám viết tắt là CS (cộng sản)! Những người này nên đi chơi casino, đi câu cá hoặc trợt tuyết, không nên tham gia vào hàng ngũ đấu tranh làm chi cho thêm rối và thêm xấu hổ đối với những người đang sống ở trong nước!

    D. KẾT LUẬN:

    Việc đấu tranh chống việt gian cộng sản đòi hỏi chúng ta phải có TRÍ TUỆ và LÒNG CAN ĐẢM. Thiếu một trong hai yếu tố này thì vứt đi. Có trí tuệ không có nghĩa là phải có bằng cấp cao mới đấu tranh chống cộng được. Thực tế phũ phàng cho thấy: càng bằng cấp cao chừng nào thì càng hèn nhát, dễ đầu hàng giặc và đi bưng bô cho việt cộng! Chẳng hạn như tên việt gian Phạm Minh Mẫn: học cho nhiều cho cao để làm gì để đi làm tay sai cho giặc, phản lại dân tộc và đất nước? Trong khi đó, trường hợp anh Tý cu li đồn điền mà tôi đã nêu trong bài, chính là trường hợp có TRÍ TUỆ. Nhờ lanh trí mà anh ta đã nói lên được cái bản chất của con cọp và giải quyết được tình trạng nguy hiểm đang đe dọa tính mạng mấy trăm công nhân trong đồn điền.

    Đấu tranh mà vừa đấu vừa run vừa đái trong quần thì chẳng thà đừng đấu tranh! Đó là trường hợp của ông Vô Úy đấu tranh đòi lại nhà mà tôi đã nêu ở phần trên. Từ sau năm 1975, việt cộng nó đã cấy rất nhiều con vi trùng HÈN NHÁT, và con vi khuẩn SỢ vào trong máu đồng bào ta. Những loại vi trùng này nó đã phục kích sẵn trong bộ não của chúng ta, giống như con ngựa thành Troi, mỗi khi chúng ta định làm điều gì chống cộng là lập tức tụi nó trỗi dậy ngăn cản:

    - Này, chống đối bác và đảng thì không về du nịch Việt Nam được đâu!
    - Gia đình của ông ở Việt Nam sẽ bị trả thù!
    - Bác và đảng sẽ cúp "xôi chùa", không được ăn "xôi" nữa có phải là thiệt thòi không?
    - Đừng chống đối thì biết đâu bác và đảng cho bạn một cái ghế đại biểu trong quốc hội? Đi họp quốc hội chỉ việc ngủ một giấc, thức dậy là được lãnh tiền "công .... ngủ", sướng quá đi chớ!

    Ngoài hai yếu tố căn bản là Trí Tuệ và Lòng Can Đảm, người quốc gia còn phải có lòng NHÂN. Đó là chấp nhận sự đầu hàng của kẻ thù và khoan hồng cho những kẻ thực tâm hối cải. Nhưng lòng Nhân phải áp dụng đúng thời điểm và đúng đối tượng. Có nhiều tên việt gian ở hải ngoại lúc nào cũng lên tiếng kêu gọi phải tha thứ cho kẻ thù! Chưa trừng phạt được nó mà đã nghĩ đến chuyện tha thứ cho nó! Đó là khuyến khích tội ác thêm phát triển! Bởi vì bọn cướp sẽ nghĩ rằng cứ tiếp tục phạm tội ác rồi sớm muộn gì cũng được những người quốc gia tha thứ!!! Chúng ta chỉ áp dụng lòng nhân đối với những kẻ đã buông súng đầu hàng.

    Bọn cướp chỉ có khoảng 10 ngàn tên đang nắm giữ các chức vụ then chốt trong chính quyền. Không lẽ 80 triệu người trong nước lại chịu thua 10 ngàn thằng cướp? Không cần phải có 500 tỷ đô la để đi mua vũ khí, đạn dược, rồi đi thuê mướn chiến khu bên Thái Lan, huấn luyện kháng chiến quân để về giải phóng đất nước như mặt trận phở bò đã từng làm. (Năm triệu đô la còn chưa có lấy đâu ra 500 tỷ?) (Lúc đó mặt trận chỉ có hơn 100 tay súng mà dám bốc phét là có .... 10 ngàn kháng chiến quân! )

    Chúng ta sẽ dùng chính lực lượng của việt cộng - công an và bộ đội - để đánh lại bọn chúng, dùng chính súng AK của bọn chúng để bắn vào đầu bọn chúng. Không phải thằng công an bộ đội nào cũng mất hết nhân tính. Chỉ có một số thằng đầu sỏ đang ngồi trên cao của đỉnh quyền lực mà thôi. Vấn đề là làm sao dùng truyền thông - bằng bất cứ cách nào- để chiêu hồi bọn công an và bộ đội. Đó là một công tác và thử thách gay go cho chúng ta trong hiện tại và tương lai./.

    Trần Thanh
    Ngày 13 tháng 7 năm 2008

    Chú thích:

    Trường Xuân Khưu Xứ Cơ ( 1148-1227) là nhân vật lịch sử có thật, được nhà văn Kim Dung tiểu thuyết hóa, đưa vào truyện Anh Hùng Xạ Điêu. Ông này là vị đạo sĩ, đệ tử của Vương Trùng Dương, tổ sư của Toàn Chân Giáo. Võ công của ông rất giỏi, chuyên đi giang hồ trừ gian diệt bạo. Có lần ông đã đuổi theo một tên Hán gian, chém đầu tên này vì tên này đã đầu hàng giặc Kim, được bọn chúng phong chức "bộ trưởng"!