Phóng Viên RFA
Kính mời quý vị bấm vào link dưới đây để nghe con gái anh Nguyễn Hữu Cầu, Nguyễn Thị Anh Thư và một số cựu tù chính trị chia sẻ với biên tập viên Thanh Quang về cảnh tù đày lao lý của cựu Đại Úy QLVNCH Nguyễn Hữu Cầu suốt 33 năm qua.
Trong những ngày qua, việc các tù nhân chính trị bất khuất Trương Văn Sương và rồi Nguyễn Anh Hảo được rời khỏi cảnh lao lý khắt nghiệt sau nhiều thập niên tù đày khiến người ta liên tưởng đến số phận của những tù nhân dài hạn vẫn còn chịu đựng cảnh đọa đầy trong lao tù CS,Thanh Quang tìm hiểu tình cảnh của người tù “thâm niên” nầy qua ghi nhận ý kiến của một số bạn đồng tù, nhất là người con gái của ông, cô Nguyễn Thị Anh Thư.
Đại úy QLVNCH Nguyễn Hữu Cầu án tử hình giảm xuống chung thân
Cựu đại úy Địa phương quân, quân lực Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Hữu Cầu bị giam giữ tại khu tù chính trị biệt giam, phân trại K2, Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai. Nếu tính cả 6 năm học tập cải tạo, cho tới giờ ông Nguyễn Hữu Cầu phải trải qua cảnh tù đày 33 năm – và chưa rõ ngày mai ông sẽ ra sao. Lý do ông bị bắt trở lại để bị tù đày tới ngày hôm nay, ngoài việc ông sáng tác rất nhiều nhạc phẩm, thi ca, ông đã thu lượm được nhiều bằng chứng về tội ác của các quan chức tỉnh Kiên Giang, kể cả hành động hãm hiếp, giết người diệt khẩu, buôn bán ma túy, tham nhũng, khiến ông bị gán cho án tử hình và sau đó giảm xuống còn chung thân.
Người ta bị cùm 14 ngày và bị biệt giam 3 tháng là xong. Anh Cầu bị biệt giam 3 năm liền. Họ biệt giam như vậy nhằm sử dụng bệnh tật để giết chết người tù già tuổi.
Một số bạn đồng tù chính trị, sau khi rời khỏi lao tù cộng sản, đã bày tỏ lòng cảm kích đối với ông. Chẳng hạn như ông Nguyễn Anh Hảo vừa đòan tụ với người thân sau hơn 2 thập niên bị Hà Nội giam cầm:
Ông Nguyễn Anh Hảo: Anh Nguyễn hữu Cầu ở tù chung với tôi, nhưng trường hợp của anh quá đặc biệt. Do đó phải bằng mọi cách giúp cứu vãn để anh ấy được trở về. Nếu không có chuyện bên ngòai can thiệp giúp đỡ, thì chắc có lẽ anh Cầu sẽ ở tù “mút chỉ”.
Cựu tù chính trị Nguyễn Ngọc Quang: Anh Cầu bị biệt giam không như những người khác. Người ta bị cùm 14 ngày và bị biệt giam 3 tháng là xong. Anh Cầu bị biệt giam 3 năm liền. Họ biệt giam như vậy nhằm sử dụng bệnh tật để giết chết người tù già tuổi. Nhưng may mắn số trời để cho anh sống. Thực sự đó là cách hành xử hết sức dã man. Ngòai ra họ dẫn anh tới giam tại một phòng giam gần máy sấy điều, cho nên khói điều làm mù mắt anh. Nhưng những hành động đó vẫn không khuất phục được ý chí của anh.
Thanh Quang: Có lẽ mọi người đang nôn nóng muốn biết tình cảnh của người tù chính trị bất khuất Nguyễn Hữu Cầu hiện giờ ra sao giữa lúc có tin rằng sức khỏe của ông rất suy yếu, nhất là mắt đã bị mù. Qua cuộc trao đổi với chúng tôi, người con gái của ông Nguyễn Hữu Cầu, là cô Nguyễn Thị Anh Thư, trước hết đề cập tới sức khỏe của cha mình như sau:
Nguyễn Thị Anh Thư: Dạ lần sau nhất cháu vào thăm cũng mới đây, là ngày 6 tháng Sáu vừa rồi. Mắt ba cháu, hồi năm 2008 ra trị bệnh thì 2 mắt bị mù. Nhưng họ cho trị có một con mắt thôi. Họ nói để qua Tết sẽ cho trị nữa. Sau khi vô tù trở lại thì từ năm 2008 tới giờ họ đâu có cho ra nữa. Như vậy là một con mắt ba được sáng, còn mắt kia bị mù rồi.
Thanh Quang: Sức khỏe ba cháu bị nguy kịch trong tù như vậy thì có những ai, những tổ chức từ thiện nào từ bên ngòai thỉnh thỏang trợ giúp gì không?
Anh Thư: Dạ không, hồi trước đây thì nói chung là không có một ai giúp hết. Nhưng từ khi chú Nguyễn Bắc Truyển ở tù chung với ba cháu được trở về, ngày 17 tháng 5, chú mới hướng dẫn cho cháu làm đơn, thì ngày 20 tới ngày 25, bên Úc có gởi tiền về cho ba cháu thôi. Mấy hôm rày thì cũng có lai rai nhiều người gởi tiền qua cháu, nhưng cũng ít thôi. Kể từ 17 tháng 5, nhờ chú Truyển ở tù chung phòng với ba cháu ra, thì mới bắt đầu làm đơn kêu gọi người nầy người kia. Chứ hồi nào tới giờ, cháu có làm đơn kêu gọi trong nước thôi nhưng chẵng có ai nói gì hết. Nghe xong rồi họ bỏ qua hết.
Thanh Quang: Nói chung những gì từ trong tù nhắn gởi về gia đình, ba cháu tâm sự như thế nào ?
Anh Thư: Dạ nói chung là khi cháu vào đó thăm và nói chuyện với ba, hỏi sức khỏe ba như thế nào, rồi ba hỏi lại sức khỏe tụi con thôi. Còn nói cái gì khác, hay nói chú nào hỏi thăm ba là mấy ông coi tù không cho. Nói chung ba chỉ hỏi con cái có khỏe không, gia đình ra sao mà thôi, còn hỏi thêm ông nầy, ông nọ là ba con bị 2 người xốc nách vô trong liền, không cho cháu thăm nữa. Sự thật như vậy đó.
Nói chung ba chỉ hỏi con cái có khỏe không, gia đình ra sao mà thôi, còn hỏi thêm ông nầy, ông nọ là ba con bị 2 người xốc nách vô trong liền, không cho cháu thăm nữa. Sự thật như vậy đó.
Đại úy QLVNCH Nguyễn Hữu Cầu án tử hình giảm xuống chung thân
Cựu đại úy Địa phương quân, quân lực Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Hữu Cầu bị giam giữ tại khu tù chính trị biệt giam, phân trại K2, Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai. Nếu tính cả 6 năm học tập cải tạo, cho tới giờ ông Nguyễn Hữu Cầu phải trải qua cảnh tù đày 33 năm – và chưa rõ ngày mai ông sẽ ra sao. Lý do ông bị bắt trở lại để bị tù đày tới ngày hôm nay, ngoài việc ông sáng tác rất nhiều nhạc phẩm, thi ca, ông đã thu lượm được nhiều bằng chứng về tội ác của các quan chức tỉnh Kiên Giang, kể cả hành động hãm hiếp, giết người diệt khẩu, buôn bán ma túy, tham nhũng, khiến ông bị gán cho án tử hình và sau đó giảm xuống còn chung thân.
Người ta bị cùm 14 ngày và bị biệt giam 3 tháng là xong. Anh Cầu bị biệt giam 3 năm liền. Họ biệt giam như vậy nhằm sử dụng bệnh tật để giết chết người tù già tuổi.
Một số bạn đồng tù chính trị, sau khi rời khỏi lao tù cộng sản, đã bày tỏ lòng cảm kích đối với ông. Chẳng hạn như ông Nguyễn Anh Hảo vừa đòan tụ với người thân sau hơn 2 thập niên bị Hà Nội giam cầm:
Ông Nguyễn Anh Hảo: Anh Nguyễn hữu Cầu ở tù chung với tôi, nhưng trường hợp của anh quá đặc biệt. Do đó phải bằng mọi cách giúp cứu vãn để anh ấy được trở về. Nếu không có chuyện bên ngòai can thiệp giúp đỡ, thì chắc có lẽ anh Cầu sẽ ở tù “mút chỉ”.
Cựu tù chính trị Nguyễn Ngọc Quang: Anh Cầu bị biệt giam không như những người khác. Người ta bị cùm 14 ngày và bị biệt giam 3 tháng là xong. Anh Cầu bị biệt giam 3 năm liền. Họ biệt giam như vậy nhằm sử dụng bệnh tật để giết chết người tù già tuổi. Nhưng may mắn số trời để cho anh sống. Thực sự đó là cách hành xử hết sức dã man. Ngòai ra họ dẫn anh tới giam tại một phòng giam gần máy sấy điều, cho nên khói điều làm mù mắt anh. Nhưng những hành động đó vẫn không khuất phục được ý chí của anh.
Thanh Quang: Có lẽ mọi người đang nôn nóng muốn biết tình cảnh của người tù chính trị bất khuất Nguyễn Hữu Cầu hiện giờ ra sao giữa lúc có tin rằng sức khỏe của ông rất suy yếu, nhất là mắt đã bị mù. Qua cuộc trao đổi với chúng tôi, người con gái của ông Nguyễn Hữu Cầu, là cô Nguyễn Thị Anh Thư, trước hết đề cập tới sức khỏe của cha mình như sau:
Nguyễn Thị Anh Thư: Dạ lần sau nhất cháu vào thăm cũng mới đây, là ngày 6 tháng Sáu vừa rồi. Mắt ba cháu, hồi năm 2008 ra trị bệnh thì 2 mắt bị mù. Nhưng họ cho trị có một con mắt thôi. Họ nói để qua Tết sẽ cho trị nữa. Sau khi vô tù trở lại thì từ năm 2008 tới giờ họ đâu có cho ra nữa. Như vậy là một con mắt ba được sáng, còn mắt kia bị mù rồi.
Thanh Quang: Sức khỏe ba cháu bị nguy kịch trong tù như vậy thì có những ai, những tổ chức từ thiện nào từ bên ngòai thỉnh thỏang trợ giúp gì không?
Anh Thư: Dạ không, hồi trước đây thì nói chung là không có một ai giúp hết. Nhưng từ khi chú Nguyễn Bắc Truyển ở tù chung với ba cháu được trở về, ngày 17 tháng 5, chú mới hướng dẫn cho cháu làm đơn, thì ngày 20 tới ngày 25, bên Úc có gởi tiền về cho ba cháu thôi. Mấy hôm rày thì cũng có lai rai nhiều người gởi tiền qua cháu, nhưng cũng ít thôi. Kể từ 17 tháng 5, nhờ chú Truyển ở tù chung phòng với ba cháu ra, thì mới bắt đầu làm đơn kêu gọi người nầy người kia. Chứ hồi nào tới giờ, cháu có làm đơn kêu gọi trong nước thôi nhưng chẵng có ai nói gì hết. Nghe xong rồi họ bỏ qua hết.
Thanh Quang: Nói chung những gì từ trong tù nhắn gởi về gia đình, ba cháu tâm sự như thế nào ?
Anh Thư: Dạ nói chung là khi cháu vào đó thăm và nói chuyện với ba, hỏi sức khỏe ba như thế nào, rồi ba hỏi lại sức khỏe tụi con thôi. Còn nói cái gì khác, hay nói chú nào hỏi thăm ba là mấy ông coi tù không cho. Nói chung ba chỉ hỏi con cái có khỏe không, gia đình ra sao mà thôi, còn hỏi thêm ông nầy, ông nọ là ba con bị 2 người xốc nách vô trong liền, không cho cháu thăm nữa. Sự thật như vậy đó.
Nói chung ba chỉ hỏi con cái có khỏe không, gia đình ra sao mà thôi, còn hỏi thêm ông nầy, ông nọ là ba con bị 2 người xốc nách vô trong liền, không cho cháu thăm nữa. Sự thật như vậy đó.
Thanh Quang: Thành ra tâm sự của ba cháu trong tù, cháu không được biết gì thêm?
Anh Thư: Dạ không được biết gì hết trơn. Còn ba gởi thư ra thì trạm kiểm hết. Nếu họ cho là lu bu rồi thì ém thư thôi. Có nhiều khi 4-5 tháng cháu không nhận được lá thư nào của cha hết. Cháu tưởng ba bị chuyển đi nơi khác. Ròng rã như vậy tới 2 năm luôn. 2 năm cháu không biết ba làm gì trong đó. Họ cắt hết. Cháu gởi tiền cùng những thứ khác vô, nhờ mấy cô quen gởi vô cho ba, họ cũng không cho, trả về hết luôn. Bẵng tin gần 2 năm trời như vậy. Sau nầy cháu mới nghe là ba bị kỷ luật vì tố cáo ông gì trong trại đó.
Con ơi ba bị oan, ba bị oan
Thanh Quang: Còn tình trạng khắt nghiệt trong tù mà ba cháu phải chịu đựng trong hơn 3 thập niên nay, ba cháu có thố lộ với cháu, với gia đình không ?
Anh Thư: Dạ không, ba không có nói, ba không có thố lộ gì hết. Cách đây 4-5 năm, mỗi lần cháu vô thăm, ba gặp ba không có nói, chẳng hạn như, “con có khỏe không”, hay thế nầy thế kia, mà ba chỉ nói “con ơi con, ba bị oan, ba bị oan. Con làm sao ra ngoài giúp ba”. Nhưng cháu không biết làm sao giúp được.
Anh Thư: Dạ không được biết gì hết trơn. Còn ba gởi thư ra thì trạm kiểm hết. Nếu họ cho là lu bu rồi thì ém thư thôi. Có nhiều khi 4-5 tháng cháu không nhận được lá thư nào của cha hết. Cháu tưởng ba bị chuyển đi nơi khác. Ròng rã như vậy tới 2 năm luôn. 2 năm cháu không biết ba làm gì trong đó. Họ cắt hết. Cháu gởi tiền cùng những thứ khác vô, nhờ mấy cô quen gởi vô cho ba, họ cũng không cho, trả về hết luôn. Bẵng tin gần 2 năm trời như vậy. Sau nầy cháu mới nghe là ba bị kỷ luật vì tố cáo ông gì trong trại đó.
Con ơi ba bị oan, ba bị oan
Thanh Quang: Còn tình trạng khắt nghiệt trong tù mà ba cháu phải chịu đựng trong hơn 3 thập niên nay, ba cháu có thố lộ với cháu, với gia đình không ?
Anh Thư: Dạ không, ba không có nói, ba không có thố lộ gì hết. Cách đây 4-5 năm, mỗi lần cháu vô thăm, ba gặp ba không có nói, chẳng hạn như, “con có khỏe không”, hay thế nầy thế kia, mà ba chỉ nói “con ơi con, ba bị oan, ba bị oan. Con làm sao ra ngoài giúp ba”. Nhưng cháu không biết làm sao giúp được.
Vì ba không nói gì thêm mà chỉ gào thét lên rằng “ba bị oan, ba bị oan” thôi. Hiện tại bây giờ, sau khi chú Nguyễn Bắc Truyển ở tù trong đó về kể lại thì cháu mới biết đầu đuôi câu chuyện. Chứ lúc đó thì ba nói con kêu oan cho ba thôi.
Thanh Quang: Cháu vừa nhắc tới sự oan sai. Được biết kể từ 28 năm qua, ba cháu đã làm hơn 500 đơn khiếu nại về cảnh tù tội oan sai của mình. Vấn đề nầy như thế nào ?
Anh Thư: Về oan sai thì ba có viết hết trên giấy rồi. Nói chung cháu chỉ nghe lóang thóang vậy thôi chứ cháu không có biết. Ba thì không khi nào ngồi nói vần đề nầy cặn kẽ với cháu. Nhưng ba đã nói nhiều với chú Nguyễn Bắc Truyển vì 2 người ở trong đó thường hay tâm sự nhau. Còn cháu vô thăm chỉ gặp ba 15 phút.
Cách đây 4-5 năm, mỗi lần cháu vô thăm, ba gặp ba không có nói, chẳng hạn như, “con có khỏe không”, hay thế nầy thế kia, mà ba chỉ nói “con ơi con, ba bị oan, ba bị oan. Con làm sao ra ngòai giúp ba”.
Cháu đi đường một ngày trời chớ được gặp ba 15 phút thì mấy người đó không cho gặp nữa. Có xin dữ lắm thì họ cho gặp thêm 5 phút nữa thôi. Ba chỉ hỏi lòng vòng chút vậy thôi chứ không có nói gì nhiều hết. Nhưng nếu muốn nói nhiều hơn nữa thì họ cũng không cho nói.
Ông Nguyễn Bắc Truyển kể về những điều mà ông biết về người tù Nguyễn Hữu Cầu
Thanh Quang: Cháu vừa nhắc tới sự oan sai. Được biết kể từ 28 năm qua, ba cháu đã làm hơn 500 đơn khiếu nại về cảnh tù tội oan sai của mình. Vấn đề nầy như thế nào ?
Anh Thư: Về oan sai thì ba có viết hết trên giấy rồi. Nói chung cháu chỉ nghe lóang thóang vậy thôi chứ cháu không có biết. Ba thì không khi nào ngồi nói vần đề nầy cặn kẽ với cháu. Nhưng ba đã nói nhiều với chú Nguyễn Bắc Truyển vì 2 người ở trong đó thường hay tâm sự nhau. Còn cháu vô thăm chỉ gặp ba 15 phút.
Cách đây 4-5 năm, mỗi lần cháu vô thăm, ba gặp ba không có nói, chẳng hạn như, “con có khỏe không”, hay thế nầy thế kia, mà ba chỉ nói “con ơi con, ba bị oan, ba bị oan. Con làm sao ra ngòai giúp ba”.
Cháu đi đường một ngày trời chớ được gặp ba 15 phút thì mấy người đó không cho gặp nữa. Có xin dữ lắm thì họ cho gặp thêm 5 phút nữa thôi. Ba chỉ hỏi lòng vòng chút vậy thôi chứ không có nói gì nhiều hết. Nhưng nếu muốn nói nhiều hơn nữa thì họ cũng không cho nói.
Ông Nguyễn Bắc Truyển kể về những điều mà ông biết về người tù Nguyễn Hữu Cầu
Nguyễn Bắc Truyển: Thật sự rất là đau lòng cho trường hợp anh Nguyễn Hữu Cầu vì có thể là anh Cầu biết quá nhiều thâm cung bí sử trong thời gian anh bị giam giữ. Và trước đây vụ án của anh ấy là một vụ án oan sai, người ta bắt bỏ tù, thậm chí kêu án tử hình để nhằm bị miệng anh ấy lại, không cho anh nói sự thật mà rất nhục nhã cho các quan chức vào thời kỳ anh Cầu chứng kiến việc làm đồi bại của họ tại Kiên Giang.
Không có tội mà phải làm đơn xin ân xá?
Quay lại với với cô Nguyễn Thị Anh Thư, chúng tôi nêu câu hỏi tiếp như sau:
Thanh Quang: Nghe nói gần đây, ban giám thị trại tù khuyên ba cháu làm đơn xin đặc xá, nhưng ông khước từ. Sao ba cháu lại khước từ như vậy ? Cháu có ý kiến gì về sự khước từ đó của ba cháu không ?
Anh Thư: Dạ ba có nói là ông giám thị trại bảo ba làm đơn xin đặc xá đi rồi ở đây người ta xem xét cho về. Nhưng ba nói “ Không. Đơn đặc xá thì tôi không làm vì tôi thật sự là không có tội. Tôi không có tội thì làm sao tôi làm đơn đặc xá được”. Hai lần trước cháu đi thăm, ba có nói như vậy. Ba nói “Tôi nói thật với mấy anh là tôi không có tội; bắt nhằm tôi rồi nhốt tôi trong hai mươi mấy năm trời. Tôi kêu oan biết bao nhiêu lần mà không ai lên tiếng. Bây giờ nói tôi có tội, phải làm đơn đặc xá mới cho về. Tôi không có tội tình gì hết”. Ba cháu có nói như vậy đó.
Thanh Quang: Có lẽ một vấn đề mà công luận sửng sốt và phẩn nộ là những tù nhân chính trị, kể cả ba cháu, bị nhốt chung với tù hình sự có mang bệnh AIDS khiến họ bị nguy cơ lây lan vi rút HIV. Tình hình nầy cháu có hay biết hoặc có nhận xét như thế nào không ?
“Tôi nói thật với mấy anh là tôi không có tội; bắt nhằm tôi rồi nhốt tôi trong hai mươi mấy năm trời. Tôi kêu oan biết bao nhiêu lần mà không ai lên tiếng. Bây giờ nói tôi có tội, phải làm đơn đặc xá mới cho về. Tôi không có tội tình gì hết”. Ô.Nguyễn Hữu Cầu
Anh Thư: Dạ vấn đề nầy cháu có nghe nói nhiều lắm. Nói chung là mấy chú ở tù về, chú nào cũng nói như vậy đó, bức xúc dữ lắm. Cháu cũng rất phẩn nộ.
Thanh Quang: Hòan cảnh gia đình cháu gặp khó khăn ra sao kể từ khi ba cháu lâm cảnh tù đày dài lâu như vậy ?
Anh Thư: Dạ hồi ba cháu mới đi học goi là cải tạo, chứ chưa có đi tù, thì mẹ cháu đã đi lấy chồng rồi. Như vậy là ba cháu ở tù, mẹ cháu có chồng khác rồi chị em cháu thất lạc nhau. Cháu mới nhận lại người em ruột cháu từ năm 2004 tới bây giờ sau khi 2 chị em thất lạc từ nhỏ. Riêng cháu thì phải ở với người nầy người kia, làm công việc nhà hay giúp họ buôn bán ở ngòai chợ để kiếm miếng ăn. Cháu đâu có tiền bạc, thời gian để đi học. Nói chung là cũng khổ lắm.
Ba cháu mới đi học gọi là cải tạo, chứ chưa có đi tù, thì mẹ cháu đã đi lấy chồng rồi. Như vậy là ba cháu ở tù, mẹ cháu có chồng khác rồi chị em cháu thất lạc nhau.
Thanh Quang: Nhân đây cháu có muốn nói lên những gì thêm nữa với công luận trong và ngòai nước không ?
Anh Thư: Dạ, lời cháu xin nói ở đây là cháu tha thiết, cháu rất là tha thiết, mong các bác, các chú, các cô (nghẹn ngào) thương … thương mến ba cháu, hãy lên tiếng cho ba cháu về (khóc). Như vậy là cháu cảm ơn lắm rồi (khóc). Tại vì một người bình thường (khóc) sống ở trong tù 10 năm đã thấy khổ sở lắm rồi (khóc), chứ đừng nói là 28 năm. Chịu không nỗi đâu! (khóc). Sau cùng cho cháu kính lời cảm ơn các cô, chú, các bác trong những hội giúp đỡ ba và cháu. Thành thật cảm ơn các chú, các bác.
Thanh Quang: Vừa qua là câu chuyện về người tù chính trị Nguyễn Hữu Cầu. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của ông để tường trình cùng quý vị.
Không có tội mà phải làm đơn xin ân xá?
Quay lại với với cô Nguyễn Thị Anh Thư, chúng tôi nêu câu hỏi tiếp như sau:
Thanh Quang: Nghe nói gần đây, ban giám thị trại tù khuyên ba cháu làm đơn xin đặc xá, nhưng ông khước từ. Sao ba cháu lại khước từ như vậy ? Cháu có ý kiến gì về sự khước từ đó của ba cháu không ?
Anh Thư: Dạ ba có nói là ông giám thị trại bảo ba làm đơn xin đặc xá đi rồi ở đây người ta xem xét cho về. Nhưng ba nói “ Không. Đơn đặc xá thì tôi không làm vì tôi thật sự là không có tội. Tôi không có tội thì làm sao tôi làm đơn đặc xá được”. Hai lần trước cháu đi thăm, ba có nói như vậy. Ba nói “Tôi nói thật với mấy anh là tôi không có tội; bắt nhằm tôi rồi nhốt tôi trong hai mươi mấy năm trời. Tôi kêu oan biết bao nhiêu lần mà không ai lên tiếng. Bây giờ nói tôi có tội, phải làm đơn đặc xá mới cho về. Tôi không có tội tình gì hết”. Ba cháu có nói như vậy đó.
Thanh Quang: Có lẽ một vấn đề mà công luận sửng sốt và phẩn nộ là những tù nhân chính trị, kể cả ba cháu, bị nhốt chung với tù hình sự có mang bệnh AIDS khiến họ bị nguy cơ lây lan vi rút HIV. Tình hình nầy cháu có hay biết hoặc có nhận xét như thế nào không ?
“Tôi nói thật với mấy anh là tôi không có tội; bắt nhằm tôi rồi nhốt tôi trong hai mươi mấy năm trời. Tôi kêu oan biết bao nhiêu lần mà không ai lên tiếng. Bây giờ nói tôi có tội, phải làm đơn đặc xá mới cho về. Tôi không có tội tình gì hết”. Ô.Nguyễn Hữu Cầu
Anh Thư: Dạ vấn đề nầy cháu có nghe nói nhiều lắm. Nói chung là mấy chú ở tù về, chú nào cũng nói như vậy đó, bức xúc dữ lắm. Cháu cũng rất phẩn nộ.
Thanh Quang: Hòan cảnh gia đình cháu gặp khó khăn ra sao kể từ khi ba cháu lâm cảnh tù đày dài lâu như vậy ?
Anh Thư: Dạ hồi ba cháu mới đi học goi là cải tạo, chứ chưa có đi tù, thì mẹ cháu đã đi lấy chồng rồi. Như vậy là ba cháu ở tù, mẹ cháu có chồng khác rồi chị em cháu thất lạc nhau. Cháu mới nhận lại người em ruột cháu từ năm 2004 tới bây giờ sau khi 2 chị em thất lạc từ nhỏ. Riêng cháu thì phải ở với người nầy người kia, làm công việc nhà hay giúp họ buôn bán ở ngòai chợ để kiếm miếng ăn. Cháu đâu có tiền bạc, thời gian để đi học. Nói chung là cũng khổ lắm.
Ba cháu mới đi học gọi là cải tạo, chứ chưa có đi tù, thì mẹ cháu đã đi lấy chồng rồi. Như vậy là ba cháu ở tù, mẹ cháu có chồng khác rồi chị em cháu thất lạc nhau.
Thanh Quang: Nhân đây cháu có muốn nói lên những gì thêm nữa với công luận trong và ngòai nước không ?
Anh Thư: Dạ, lời cháu xin nói ở đây là cháu tha thiết, cháu rất là tha thiết, mong các bác, các chú, các cô (nghẹn ngào) thương … thương mến ba cháu, hãy lên tiếng cho ba cháu về (khóc). Như vậy là cháu cảm ơn lắm rồi (khóc). Tại vì một người bình thường (khóc) sống ở trong tù 10 năm đã thấy khổ sở lắm rồi (khóc), chứ đừng nói là 28 năm. Chịu không nỗi đâu! (khóc). Sau cùng cho cháu kính lời cảm ơn các cô, chú, các bác trong những hội giúp đỡ ba và cháu. Thành thật cảm ơn các chú, các bác.
Thanh Quang: Vừa qua là câu chuyện về người tù chính trị Nguyễn Hữu Cầu. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của ông để tường trình cùng quý vị.
- Kính Thưa Quý Vị, Quý Niên Trưởng,
Xin quý vị mở rộng vòng tay nhân ái, xin hãy nhớ đến người tù lương tâm đã bị cộng sản đọa đày suốt 35 năm qua, xin hãy kết hợp mọi nổ lực của những người cùng chiến tuyến để cứu giúp cựu đại úy Nguyễn Hữu Cầu sớm thoat khỏi lao tù của CS.
Mọi liên lạc giúp đở cho người tù lương tâm NELSON NGUYỄN HỮU CẦU xin liên hệ với con gái anh là:
- Nguyễn Thị Anh Thư,
Điện thoại di động: (+84)919844481.
Địa chỉ: 67 Tân Thới Nhất, Tổ 7, khu phố 7,
Phường Tân Thới Nhất 3, Quận 12,
TP/HCM