Thursday, March 18, 2010

Phiên Tòa Trung Thẩm tại Victoria, Úc châu

    Ngày thứ Năm
Thứ Ba, ngày 16.03.2010

Đồng hương tham dự phiên tòa ngày thứ năm
Phần chất vấn (cross examination) các nhân chứng của bên nguyên đơn đã chấm dứt vào phiên toà ngày thứ tư (hôm qua). Do đó bắt đầu từ ngày hôm nay là đến lượt bên bị cáo. Và trạng sư của bị cáo đã bắt đầu phiên tòa với phần định nghĩa (theo luật pháp) về sự phĩ báng, mạ lỵ (defamation), nhắc lại sự khác biệt lớn lao (significant difference) giữa những điều được ghi chép và những lời phát biểu của một nhân chứng bên nguyên đơn. Kế tiếp ông sơ lược cùng bồi thẩm đoàn về những điểm mà ông sẽ được lần lượt đề cập đến cùng với tên họ các nhân chứng sẽ được mời lên. Điều này cho thấy ông đã chuẩn bị rất chu đáo (well organised) cho phần của mình.

Ông Nguyễn Thế Phong (bị cáo), đương kim Chủ Tịch Liên Bang CDNVTD-ÚcChâu, là nhân chứng đầu tiên. Phần chất vấn xoay quanh về cuộc biểu tình tại Dallas Brook Hall chống đoàn văn công "Duyên Dáng Việt Nam" của VC, về cuộc biểu tình chống "Impressive Vietnam" của VC tại Crown Casino, về cái email do Crown Casino đưa ra (có nội dung sai lạc về mục đích của cuộc biểu tình nói trên), về vấn đề quyền hạn và trách nhiệm của Uỷ Ban Tư Vấn & Giám Sát, về các buổi họp liên quan và những quyết định được thông qua, về các lời nói, các từ ngữ đã được sử dụng trên các chứng từ ...

Nhờ rất thông thạo về Anh ngữ nên ông Phong đã đối đáp trực tiếp với các quan toà mà không cần thông dịch viên. Điều này sẽ giúp cho tiến trình của việc xét xử được nhanh chóng hơn. Nhưng đây lại là một điều "bất công" (unfair) cho những đồng hương gặp khó khăn về Anh ngữ. Họ không thế nào theo dõi phiên toà một cách rõ ràng và thấu đáo mà chỉ còn biết chắp vá và đoán mò từ những chữ nghe và hiểu được. Đó là chưa nói đến việc lúc toà tranh luận về ý nghĩa của từng từ ngữ khi được sử dụng mà chính những người giỏi về Anh ngữ cũng còn mơ hồ huống chi là những người chỉ có một khả năng giới hạn về Anh ngữ. Ví dụ như ngày hôm nay, đại đa số đồng hương đều ú ớ khi toà tranh luận về sự khác biệt ý nghĩa giữa hai chữ "undermining" và "sabotage".

Cũng vì lý do đó (khả năng giới hạn về Anh ngữ) cho nên trong những lúc giải lao và giờ ăn trưa đồng hương lại càng hỏi han, bàn tán sôi nổi hơn để có thể hiểu rõ về những gì đã được tranh cải trong toà. Nói về buổi ăn trưa thì những người đi dự nhiều lần đã có "kinh nghiệm" hơn nên ai ai cũng mang khá nhiều thức ăn đựng đầy trong các giỏ xách, bao bì cứ như là đi thăm nuôi. Số người đi dự hôm nay cũng khá đông (trên dưới 30 người) nên không khí rất náo nhiệt. Và có lẽ đây là một vụ xét xử tại Toà Trung Thẩm mà các phiên toà có số người đi tham dự đống nhất từ trước cho tới nay. Đặc biệt là những người này không có liên hệ ruột thịt gì đến nguyên đơn và bị cáo.




Ông Nguyễn Thế Phong (bị cáo - bên phải) đang trò chuyện với đồng hương


Giải lao và giờ ăn trưa
******
    Ngày thứ Sáu
Thứ Tư, ngày 17.03.2010

Có ra toà thì mới hiểu rỏ thế nào là "bút sa gà chết", trong trường hợp này xin hiểu chữ "bút" không phải chỉ là những lời, những từ ngữ đã viết xuống mà còn là những lời, những từ ngữ đã nói ra. Chỉ cần sơ hở dùng một từ ngữ không đúng vì không hoàn toàn hiểu rỏ và chính xác ý nghĩa của từ ngữ đó thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến kết quả của vụ kiên. Điều này thật sự là nguy hiểm khi từ ngữ của một ngôn ngữ gốc được dịch sang một ngôn ngữ thứ hai nhưng lại không hoàn toàn có ý nghĩa và được hiểu như trong ngôn ngữ và văn hoá gốc. Vả lại càng bất công hơn khi bị chất vấn, vặn vẹo dựa trên ý nghĩa và văn hoá của những từ ngữ được dịch ra.

Hôm nay ông Nguyễn Thế Phong tiếp tục đưa những lời khai (giving evidence) và có lúc ông phải trả lời quan toà về sự khác biệt giữa 2 từ ngữ "benefiting communist" (làm lợi cho CS) và "communist henchman" (tay sai CS).

Sau đó ông Châu Xuân Hùng và ông Nguyễn Văn Bon lần lượt được mời lên làm nhân chứng. Trạng sư nguyên đơn tiếp tục xoay quanh 2 từ ngữ "undermining" và "sabotage" khi chất vấn các nhân chứng. Lúc ông Bon đươc hỏi về những sự việc (incidents) gì đã xảy ra tại cuộc biểu tình ở Dallas Brook Hall chống đoàn văn công "Duyên Dáng Việt Nam" của VC, thì ông Bon có đề cập đến 2 sự việc: một người đàn bà bị ngất xỉu vì trời hôm đó quá nóng, và một cậu bé đã bị an ninh của VC đánh khi em vào bên trong hội trường và hô to các khẩu hiệu "Freedom for Vietnam", "Democracy for Vietnam", "Human Rights for Vietnam". Khi nói đến đây thì ông Bon đã chỉ tay vào Ls Nguyễn Bá Đại (bên nguyên đơn) và nói rằng chính vị luật sư này là một trong những người đã giúp (assist) cậu bé đó lúc bị nạn.

Nhưng quan trọng nhất là khi quan toà hỏi các nhân chứng là có nghe ông Phong gọi ông Võ Ngọc Anh là CS, là tay sai CS không? Thì các nhân chứng đều trả lời là "không".

Kế tiếp là ông Glen Clark, một nhân viên an ninh của Crown Casino, được mời lên để trả lời về nội dung của cái email trên đó có những chi tiết về cuộc đàm thoại giữa ông Võ Ngọc Anh và nhân viên Crown Casino, xảy ra trước ngày biểu tình chống "Impressive Vietnam" của VC.

Nhân chứng sau cùng của phiên toà ngày hôm nay là cô Nguyễn Phượng Vỹ. Trong lúc trả lời những câu chất vấn của quan toà, có một câu hỏi mà cô đã đứng im thật lâu (có lẽ đã kéo dài gần cả phút đồng hồ) làm cho tất cả các đồng hương nín thở, hồi hộp, và phòng xử trở nên im phăn phắc, mọi cặp mắt đều hướng về cô. Cuối cùng, trước khi trả lời câu hỏi cô đã bình tỉnh giải thích là cô cần thời gian để dịch trong đầu từ tiếng Việt sang tiếng Anh. Làm cả toà phá lên cười và đồng hương thì thở phào nhẹ nhỏm.

Sau khi phiên toà chấm dứt moi người vây quanh cô Vỹ để cổ vỏ tinh thần cho cô vì đã trải qua một cuộc chất vấn rất căng thẳng. Rồi như thường lệ đồng hương tiếp tục bàn tán sôi nổi vì có lẽ phiên toà ngày hôm nay là phiên toà gay cấn và hồi hộp nhất trong những ngày qua.

Ghi chú: Riêng về phiên tòa tại Trung Tâm Giải Quyết Các Tranh Chấp (Dispute Center), Broadmeadows, đúng ra là được tiếp tục vào ngày hôm nay nhưng bên nguyên đơn đã xin hoãn lại 3 tuần và đã được quan toà đưa trở lại Toà Sơ Thẩm (Magistrates Court) để giải quyết.




Trạng sư và luật sư nói chuyện với các nhân chứng (bên bị cáo)








Cô Nguyễn Phượng Vỹ, Luật sư, ông Nguyễn văn Bon, Trạng sư và ông Nguyễn Thế Phong


Lắng nghe luật sư trình bày về tiến trình của vụ kiện



Wednesday, March 17, 2010

Không ủng hộ Trần Thái Văn

    Nhân Vụ DB Trần Thái Văn Tranh Cử,
    Thử Quan Điểm Đấu Tranh Hải Ngoại
Nguyễn Phúc Liên

Tôi nghĩ rằng DB TRẦN THÁI VĂN có thể sẽ không ra cùng Đơn Vị với Bà Loretta SANCHEZ. Nhưng bây giờ Ông vẫn ra và tìm cách khơi động vị thế là người Mỹ nhưng gốc VIỆT.

Nhưng cái gốc VIỆT của ông có đủ để ông nghĩ đến 85 triêu người VIỆT đang đau khổ ở Quê Hương hay không hay chỉ nghĩ lợi dụng hai tiếng người VIỆT để lấy phiếu những người gốc Việt trong đơn vị 47 để hạ Bà Loretta SANCHEZ.

85 triệu người VIỆT đau khổ tại Quê Hương đang cần ý chí quyết liệt chống CSVN lúc này. Tôi xin nói rằng Bà Loretta chống CSVN quyết liệt và dứt khóat hơn ông, DB Trần Thái Văn. Dân Việt Quốc Nội cần người chống CSVN quyết liệt, chứ không cần người chỉ “chống CSVN mà vẫn còn dè dặt”. Cái dè dặt của Ông Trần Thái Văn là ông còn trẻ, còn muốn thỉnh thỏang về thăm Quê Hương mà CSVN có thể cho ông VISA và đi tham quan Việt Nam mà không ngại an ninh.

Tôi thường nói rằng nếu ai nói chống CSVN DỨT KHÓAT, thì ngại sợ an ninh khi về Việt Nam thăm Quê Hương. Ông còn trẻ và sẽ còn muốn về thăm Quê Hương, nên ông sẽ chống CSVN “nhún nhường một chút”. Việc “nhún nhường một chút” này của Ông Trần Thái Văn là TÒNG PHẠM với CSVN để chúng tiếp tục làm tội ác trên dân tộc Việt 85 triệu.

CSVN không giỏi gì cả với Nghị quyết 36 (hoặc 35 nếu có ai nghĩ là về lợi dụng con gái trẻ Việt Nam). Nghị quyết 36 không phải là do chính CSVN mà là do chính mình ngầm dấu diếm trong bụng mình vì cái VISA về thăm Việt Nam.

Tôi sẵn sàng đối thọai với chính ông Trần Thái Văn hay với bất cứ ai cổ động cho ông Văn để lợi dụng lấy phiếu người Việt tại đơn vị 47 Cali mà bỏ rơi 85 triệu dân Việt đang đau khỗ tại Quê Hương.

Nguyễn Phúc Liên


Tuesday, March 16, 2010

Rút Bài Học Từ TKS Tới Cồn Dầu - GHCGVN Cần Một Ủy Ban Đặc Trách - Ts Hồng Lĩnh

Ts Hồng Lĩnh

Lời Vào Đề: Bài nầy nhắm mục đích gửi tới các độc gỉa một đóng góp nhỏ bé cho đại cuộc trong tư thế: Quốc gia lâm nguy, thất phu hữu trách. Trong thể chế CSVN, sự hiện diện của một khối bất đồng chính kiến và có tổ chức phải được xem là một phép lạ và GHCGVN là một trong các tổ chức ấy. Vì lý do ấy, những nỗ lực của bất cứ cá nhân nào, nhắm ủng hộ cũng như góp ý kiến, gửi tới GHCGVN, là một vấn đề cần phải quan tâm và cần thiết.

Sau bao năm liên tiếp trận mạc và trước lúc về cõi khác tại đảo Sainte-Hélène, Nã Phá Luân đã phát biểu: «Muốn giữ ưu thế, sau mỗi mười năm phải thay đổi chiến lược và chiến thuật».

Danh từ chiến lược có nguồn gốc quân sự. Trên tổng quát, chiến lược là cả một kế hoạch to lớn có chiều dài, nối kết các hành động khác nhau để đạt mục tiêu tối hậu. Còn chiến thuật là cách thức thực hiện một nhiệm vụ giai đoạn, ngắn hạn và giới hạn trong mục tiêu.

Vấn đề giữ ưu thế không nhất thiết chỉ dành riêng cho các chính trị gia hay hàng tướng lãnh tại trận mạc. Trái lại nó còn có giá trị cho bất cứ một tổ chức nào, đang phải đối đầu với một bạo lực áp chế, để tồn tại và phát triển, đặc biệt thứ bạo lực ấy là CSVN.

Hiện tại GHCGVN, dầu được che lấp bởi những mỹ từ nào đi nữa, đang phải đương cự với bạo quyền ấy.

Nét Căn Bản Tổ Chức Của GHCG

Từ ngoài vào nhìn vào, GHCG hoàn vũ có một tổ chức vừa hàng dọc và hàng ngang. Trên bình diện quốc tế và hàng dọc, chính phủ Vatican bổ nhiệm và kiểm soát các Vị đứng đầu các Giáo Tỉnh cũng như các Giáo Phận của mỗi quốc gia.

Cứ năm năm một lần, vào các dịp Ad limina, các Giám mục về La Mã yết kiến ĐTC và báo cáo tình hình của Giáo phận mình. Ngoài ra, các Ad limina là những dịp tạo cơ hội để các Giáo Tỉnh và Giáo Phận của một quốc gia, trong bầu không khí tách khỏi thực tế của địa bàn quốc nội, xích lại gần nhau.

Nhưng tại mỗi quốc gia, GHCG không có một vị đứng đầu để đôn đốc và kiểm soát các Vị trách nhiệm Giáo Tỉnh hay các Giáo phận. Từ đó các Giáo Tỉnh hay các Giáo Phận có tính cách tự trị và độc lập với nhau. Do đó, GHCG tại mỗi quốc gia là một Liên Bang không có vị chỉ huy đứng đầu.

Với hệ thống tổ chức ấy, nếu có ai xấu miệng bảo đó là những hoàng triều cương thổ. Thời rất khó phân phôi. Thực tiển đã cho thấy tại VN trong thể chế CSVN, khi có một biến cố xảy ra tại một địa bàn Giáo phận nào đó, một liên hiệp có tiếng nói chung thật khó khăn. Nếu không muốn nói là CSVN đang thi hành chính sách chia rẽ và bẻ bó đũa từng chiếc.

Cho nên cách tổ chức ấy, nay đã trở thành nét văn hóa của GHCG, xem ra không thích ứng để đối phó với hoàn cảnh do CSVN tạo ra. Tuy đã có HĐGMVN từ năm 1980. Nhưng nay xem HĐGMVN là một ban nhạc mà trong đó, trống đánh ngược và kèn thổi xuôi trong giới lãnh đạo đã xảy ra, suốt cả chiều dài của các biến cố, đi từ TKS tới Cồn Dầu. Sự kiện làm ngơ ngác Giáo dân. Một vấn nạn đòi hỏi sáng tạo đổi thay vài nét tồ chức của cơ cấu ấy. Hầu tạo một thích ứng cho GHCGVN trong việc đối đầu với CSVN.

Sơ Tóm Các Diễn Tiến Chiến Lược và chiến thuật của GHCGVN Từ 1980 tới nay

Ngay sau khi chiến tuyến chống cộng miền Nam tan vở vào ngày 30/04/1975, GHCGVN phải khòm lưng chịu trận để che chở linh hồn trong thế phòng ngự, để bảo toàn lực lượng và bị lâm vào tình cảnh thảm thương của một Giáo Hội thầm lặng. Cố ĐT Nguyễn Văn Bình cuốn cờ chạy dài, tự động dâng không cho CSVN tất cả của cải của Giáo Phận. Còn các nơi khác, tuy không dâng hay cúng, nhưng cũng mất hết.

Trong chiều dài lịch sử cùa các năm từ 1975 tới năm 1980, tình trạng GHGCVN thật bi đát và tả tơi, xem ra không có một chiến lược chung. Tuy đã có hành động phản kháng của TGM Nguyễn Kim Điền và linh mục Nguyễn Văn Lý.

Nhưng vào năm 1980, HĐGMVN được thành lập, và vào ngày 1 tháng 5 năm 1980, gửi thư chung cho toàn thể linh mục, tu sĩ và giáo dân cả nước.

Chiến Lược Đồng Hành năm 1980:

    Không Đặt Vấn Đề Đối Thoại Với CSVN
    Không Đá Động Tới CSVN,
    Không Có Mục Tiêu Rõ Ràng,

Vào Năm 1980, các Giám mục VN, trong hoạn nạn, đã gặp nhau và tỏ ra đoàn kết, tổi thiếu qua ngôn từ của thư chung. Các Ngài không đặt vấn đề ai lo phận nấy như hôm nay tại VN và thư chung ấy nói lên ý chí hợp quần và làm việc chung, cũng như chiến lược đồng hành với dân tộc và tổ quốc. Nhưng không ghi rõ mục tiêu của chiến lược ấy và cũng không bảo dân tộc là ai và tổ quốc là cái gì, còn CSVN bảo chúng là dân tộc và tổ quốc. Còn vấn đề chiến thuật hay cách hành động ra sao không thấy ghi gì cả. Ngoài ra thư chung không đặt chiến lược đối thoại với CSVN. Có lẽ vì tình thế bắt buộc úp mở như vậy.

Các Ngài tuyên bố sẽ có hành động, khi có dịp và sẽ là những dịp nào ? Tất cả còn ở trong tình trạng phôi thai dự tính qua vài ngôn từ cũng như chỉ nêu ý chí làm việc chung với nhau thôi.
Xin trích lại một số câu ghi trong thư chung hầu giúp đọc gỉa hiểu rõ tâm trạng và khái niệm đồng hành mơ hồ của các Giám mục ta vào thời điểm ấy, thời điểm của tiến nhanh và tiến mạnh tới XHCN của CSVN và của quốc tế cấm vận, vì lý do bọn CSVN xâm lăng Campuchia. Hơn nữa vào thời điểm ấy, CSVN đang ôm gót CS Nga với một Brejnev chủ trương dùng vũ lực đang thừa thắng xông lên xăm lăng Á Phủ Hãn vào cuối năm 1979.

Tuy các Giám mục tuyên bố chung sức làm việc với nhau. Nhưng có lẽ vì phải xây dựng lại tất cả từ đổ nát, nhất là vấn đề đào tạo, nên chiến lược chính có lẽ là chiến lược XIN-CHO. Nhưng không ai nói ra. Vì vào thời điểm ấy, một đối kháng công khai khó có thể được. Trong khi phải dồn tất cả nỗ lực vào việc đào tạo sau nhiều năm đóng cựa các chủng viện.

1. «Chúng tôi vui mừng được gặp nhau .., chúng tôi được dịp hiểu biết tình hình giáo phận trong cả nước. Nhờ đó chúng tôi thấy rằng, mặc dù sống xa nhau, tâm hồn chúng tôi vẫn là một, và cùng chia sẻ những nỗi âu lo».

2. «Chúng tôi cũng đã chuẩn bị việc tham dự Thượng Hội đồng Giám mục Thế giới khoá V, và việc các giám mục Việt Nam đi viếng mộ hai thánh Tông đồ Phêrô và Phaolô.

3. Trước khi bế mạc Đại hội, chúng tôi đã vào lăng kính viếng Chủ tịch Hồ Chí Minh, và đã đến yết kiến Thủ tướng Chính phủ».

4. «Chúng tôi cũng phải cùng nhau gánh vác mọi trách nhiệm của chức vụ giám mục trong tinh thần tập thể và đồng trách nhiệm. Bởi thế, việc thành lập Hội đồng Giám mục Việt Nam là để phục vụ anh chị em đắc lực hơn, Hội đồng Giám mục là nơi quy tụ các vị lãnh đạo Giáo Hội trong một quốc gia hay một lãnh thổ để hợp nhất với nhau».

5. «Chỉ có một tấm lòng, một linh hồn, không một người nào nói là mình có của riêng nhưng đối với họ, mọi sự là của chung. Vậy chúng ta phải đồng hành với dân tộc mình».

6. «Chúng tôi hy vọng sẽ có thể dần dần đề ra những công việc cụ thể».

Chuyển Hướng Chiến Lược Của GHCGVN Trong Chiều Dày Thời Gian Từ 2008 tới 2010

Vào cuối năm 2007 và trong năm 2008, xảy ra đột biến TKS và Thái Hà. Song song với phong trào quần chúng cầu nguyện đòi công lý và tư hữu, TGM Ngô Quang Kiệt, chuyển hướng chiến lược, tuyên cáo tự do tôn giáo là một quyền và không phải Xin-Cho.

Tạo ra một hướng đi mới trong lòng GHCGVN. Từ đó các Giám mục VN chia ra hai phái: Một phái theo khuynh hướng chối bỏ Xin-Cho và phái kia duy trì tình trạng Xin-Cho. Cùng lúc đã xảy ra một số sự kiện như sau:

    UBND Thành Phố Hà Nội Đặt HĐGMVN
    Trước Một Vấn Đề Cụ Thể
    Và HĐGMVN Cũng Đặt Một Số Vấn Đề

    Trong thư chung của 1980, HĐGMVN phát biểu: «Rồi đây với ơn Chúa giúp và hoàn cảnh cho phép, chúng tôi hy vọng sẽ có thể dần dần đề ra những công việc cụ thể. Nói tóm lại là một số chiến thuật hành động.

    Qua các vụ TKS và Thái Hà, CSVN trắc nghiệm ý chí cũng như cách hành động của HĐGMVN. Các Ngài của HĐGMVN phải đối diện với một tình trạng cụ thể và kết quả trắc nghiệm xem ra thật tả tơi từ nguyên tắc tới cách thức hành động!

    Thật thế, tiếp theo những ngày sôi động của hai vụ TKS và Thái Hà, Nguyễn Thế Thảo, trong thế vừa ăn cướp vừa đánh trống, vào ngày 23/09/2008, đã gửi văn thư mang số 1437/UBND-NC tới HĐGMVN với yêu sách đòi HĐGMVN xử lý TGM Ngô Quang Kiệt, các linh mục Vũ Khởi Phụng, Nguyễn Văn Khải, Nguyễn Văn Thật và Nguyễn Ngọc Nam Phong.

    HĐGMVN đã trả lời vào ngày 25/09/2008 như sau: «Sau khi xem xét, chúng tôi thấy các Vị này không làm bất cứ điều gì ngược lại Giáo luật của GHCG».


Từ công văn của Nguyễn Thế Thảo tới câu trả lời của HĐGMVN là cả một sai trái về nguyên tắc. Nguyễn Thế Thảo làm ẩu và cố lộn địa chỉ và HĐGMVN làm sái nguyên tắc.

TGM Ngô Quang Kiệt do Tòa Thánh Vatican bổ nhiệm, thời HĐGMVN lấy quyền gì mà xử lý TGM Ngô Quang Kiệt hay thuyên chuyển Ngài ra khỏi Giáo phận Hà Nội? Còn các Vị linh mục kia ở trong địa bàn Giáo phận Hà Nội, thuộc quyền Cha Giám Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế, qúa lắm và trong tương đối, thuộc quyền TGM Ngô Quang Kiệt, chứ không thuộc quyền HĐGMVN.

Thật thảm thương trong vụ nầy. Một tên vô thần làm ẩu và cố lộn địa chỉ. HĐGMVN không xác định vị trí rõ ràng về giới hạn quyền hành của mình! Vì quyền xét xử một TGM là của ĐTC và chỉ có Ngài mà thôi. Ngoài ra HĐGMVN lại xem ra đứng trên và đứng ngoài sự việc, phản lại tinh thần của thư chung năm 1980 ! Đáng lý ra phải trả lời ngắn gọn: «Trả lại công văn, lý do lộn địa chỉ» để Nguyễn Thế Thảo thấy cái dốt của nó.

Tuy thế, trong thế vớt vát, HĐGMVN cũng đặt ra một số vấn đề qua văn thư đính kèm với tiêu đề: «Quan điểm của Hội đồng Giám mục Việt Nam về một số vấn đề trong hoàn cảnh hiện nay với những nhận xét như sau:

1. «Luật về đất đai tuy đã sửa đổi nhiều lần nhưng vẫn còn bất cập, đặc biệt là chưa quan tâm đến quyền tư hữu chính đáng của người dân. Thêm vào đó, nạn tham nhũng và hối lộ càng làm cho tình hình tệ hại hơn. Thiết nghĩ không thể có một giải quyết tận gốc nếu không quan tâm đến những yếu tố này (quyền tư hữu)».

2. «Trong tiến trình giải quyết những tranh chấp, một số phương tiện truyền thông thay vì là nhịp cầu liên kết và cảm thông thì lại gieo rắc hoang mang và nghi kỵ».

3. «Cũng trong tiến trình giải quyết những xung đột nêu trên và nhiều vụ việc khác, một số người có khuynh hướng sử dụng bạo lực».

4. «Đứng trước tình hình trên, chúng tôi có những đề nghị cụ thể như sau»:

4.1. «Trước hết, nếu luật về đất đai còn nhiều bất cập thì nên sửa đổi cho hoàn chỉnh. Việc sửa đổi này cần phải quan tâm tới quyền tư hữu của người dân như Tuyên ngôn Quốc tế của Liên Hiệp Quốc về Nhân quyền đã khẳng định: "Mọi người đều có quyền tư hữu cho riêng mình hay chung với người khác … và không ai có thể bị tước đoạt tài sản của mình cách độc đoán» .

4.2. «Kế đến, đạo đức nghề nghiệp đòi hỏi những người làm công tác truyền thông phải tôn trọng sự thật».

4.3. «Tuy nhiên khi giải quyết những tranh chấp gần đây, đáng tiếc là đã có những hành vi sử dụng bạo lực».

4.4. «Một giải pháp thoả đáng chỉ có thể đạt được nhờ đối thoại thẳng thắn, cởi mở và chân thành, trong hoà bình và tôn trọng lẫn nhau».

Thật tiếc một dịp mất đi! Không biết vì lý do gì mà HĐGMVN không quay đòn lại cho Nguyễn Thế Thảo về các sự kiện trên và yêu cầu Nguyễn Thế Thảo phải trả lời cũng như bắt Nguyễn Thế Thảo phải chịu trách nhiệm ! Hơn nữa HĐGMVN không có thái độ đứng hẵn về phía công lý của TGM Ngô Quang Kiệt, con người đã bị các oan khiên kể trên do Nguyễn Thế Thảo tạo ra ! Hơn nữa không có một ủy ban hay sơ đồ thực tiển hóa các quan điểm ấy để bảo vệ GHCGVN trong các sự việc khác trong tương lai.

Thư Chung Từ Ad limina 2009 Tại La Mã Hạ Cấp Ý Chí Cùng Gánh Vác 1980

THƯ HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC VIỆT NAM GỬI CỘNG ĐỒNG DÂN CHÚA NHÂN CHUYẾN VIẾNG THĂM AD LIMINA 2009

Thư chung nầy, ra đời sau biến cố TKS và Thái Hà, có tính cách hành xử nội bộ. Tuy thế, văn từ bắt đầu khác giọng đối với thư chung của năm 1980 cũng như đối với các quan điểm nêu trên, liên quan tới hai vụ TKS và Thái Hà.

Nếu trong thư chung của năm 1980, các Ngài đặt nặng vấn đề đoàn kết và lo chung, trong thư chung vào dịp Ad limina 2009, các Ngài hô hào «Hiệp Thông». Tuy về ý nghiã, «Hiệp Thông» là hành động chia sẽ, liên đới giữa những khối thường xa nhau hay độc lập với nhau và không nhất thiết phải lo chung như tinh thần của thư chung của năm 1980. Nói chung tinh thần lo chung và gánh vác chung bị xuống cấp thảm hại qua thư chung nầy.

Sám hối của lương tâm sau các biến cố vừa qua. Các Ngài đặt ra ba tiêu đề: SỰ HIỆP THÔNG TRONG GIÁO HỘI; HIỆP THÔNG, ÂN HUỆ THIÊN CHÚA BAN; HIỆP THÔNG VÀ SỨ VỤ. Xin ghi lại một số điểm của thư chung vào dịp Ad limina 2009, để đọc gỉa thẩm định sự thay đổi:

1. «Do bận rộn với công việc mục vụ, ít khi nào các giám mục Việt Nam có cơ hội sống chung với nhau suốt hai tuần, không chỉ làm việc chung mà còn gặp gỡ nhau thân tình trong các bữa ăn hoặc trong khi di chuyển.

2. Nhờ đó, chúng tôi hiểu nhau hơn và gần nhau hơn, mối dây huynh đệ được thắt chặt, ưu tư mục vụ được chia sẻ. Đây là kinh nghiệm thật quý báu và chúng tôi thấy khi về lại Việt Nam, các giám mục cần gặp gỡ nhau thường xuyên hơn và thân tình hơn. Hiệp thông giữa các giám mục cũng hàm nghĩa hiệp thông giữa các giáo phận». (Chua chát quá trong thực tiển và hiện tình).

3. «Về bản thân các giám mục chúng tôi, Đức Thánh Cha nhắc nhở chúng tôi noi gương các vị mục tử mẫu mực trong lịch sử Giáo Hội Việt Nam để “sống thánh thiện, khiêm tốn, đơn sơ”, thể hiện “tình yêu hiền phụ đối với Dân Chúa và tình huynh đệ thắm thiết với các linh mục (hết trích)».

Biến Cố Đồng Chiêm, Một Loạt Thông Cáo
Loạn Xà Ngầu, Quay Đầu Đúng 180 Độ,
Đối Với Các Thư Chung Trước Đó

Các Thông Cáo Của HĐGMVN

Trong biến cố Đồng Chiêm, vào ngày 14/01/2010, trước bức xức của dư luận về sự im lặng của GĐGMVN, một thông cáo, tuy mang chữ ký BBT WHD, nhưng thật ra là một thông cáo nặc danh, dấu đầu hở đuôi do lặp lại tỉnh từ: «tương kính» mà chỉ có Chủ Tịch Nguyễn Văn Nhơn đã dùng lần đầu trong một phỏng vấn khi Triết qua Vatican, chứ từ trứơc tới lúc ấy không ai dùng tỉnh từ ấy trong giao tế giữa Vatican và CSVN, với tiêu đề: «HĐGMVN: Lên tiếng hay không lên tiếng » với ngôn từ ngớ ngẫn cũng như thứ thái độ vô duyên»

Tại sao HĐGM không lên tiếng ? Vụ việc Đồng Chiêm là một vụ tranh chấp đất đai liên quan đến đất tôn giáo, mục đích là “soi sáng” cho người đọc, Giáo phận nào lo chuyện của họ".

Một thông cáo, bằng những cụm từ vô nghĩa và trống rỗng, cáo chung chiến lược của năm 1980 và chổi bỏ các quảng bá hiệp thông của thông cáo Ad limina 2009.

Luôn liên quan tới vụ Đồng Chiêm, cái trống thay đổi chiến lược của lãnh đạo HDGMVN tiếp tục nổ tưng bừng qua các phỏng vấn cũng như các thư chúc tết của hai Ngài HY Mẫn và Giám mục Chủ Tịch Nhơn: « Đối thoại và Cộng Tác, Đồng Hành và Hy Vọng ». Nhưng thực tiển hóa là như thế nào? Còn Giám mục Nguyễn Như Thể, bị đồ án xây dựng tại La Vang bịt miệng, nên làm thinh luôn.

Sau vụ Đồng Chiêm, CSVN tiến về Cồn Dầu:

«Vào lúc 9g30 sáng nay, ngày 29.1.2010, một toán công an, an ninh và cán bộ chính quyền đến nhà ông Thái Văn Liên, với thái độ hung hăng, nhưng không có ông Liên ở nhà. Vợ của ông là bà Nguyễn Thị Kim Cúc ra gặp và hỏi: “Việc gì mà các ông đến nhà chúng tôi”. Với thái độ hung hăng áp bức, cán bộ các cấp chính quyền đòi phải kiểm định cho được nhà ông bà.

Cũng tin từ Cồn Dầu cho hay, hôm qua, thứ ba ngày 9 tháng 3, 2010, ông Bí thư Thành ủy Đà Nẵng Nguyễn Bá Thanh, cùng một số thuộc hạ và công an, đã đến nhà xứ Cồn Dầu gặp Linh Mục Chánh Xứ Cồn Dầu Emmanuel Nguyễn Tấn Lục hơn 2 tiếng đồng hồ, từ 2 giờ đến 4 giờ chiều. Trong cuộc gặp gỡ này, ông Nguyễn Bá Thanh đã yêu cầu Cha Nguyễn Tấn Lục giảng trong nhà thờ khuyên giáo dân Cồn Dầu ký giấy đồng ý giải tỏa để chính quyền chuẩn bị giao đất cho các nhà đầu tư.

Ông Thanh cũng lớn tiếng tuyên bố rằng tháng tư này, ông sẽ cho hàng ngàn xe ủi đất đến san bằng ruộng vườn và lấp cánh đồng Cồn Dầu cho dù dân có đồng ý hay không.

Ông khẳng định, đất đai là của nhà nước, nhân dân chỉ là người xử dụng, khi cần thì nhà nước có quyền đòi lại để xây dựng phát triển.

Trong những ngày vừa qua, cán bộ và công an vẫn tiếp tục lung sục từng hộ của tổ dân phố 20, rình rập để gặp cho được chủ hộ để bắt họ phải ký giấy cho kiểm định (Vietcatholic).

GM Giuse Châu Ngọc Trị Phản Ứng Lạ Đời

Thay vì bảo vệ con chiên, Ngài cố sức thay công an đi tìm ai là tác giả của lá đơn kêu cứu của Giáo dân Cồn Dầu.

Ngài nổ tiếp: «Hãy cẩn thận tránh việc chia rẽ lương giáo. Tại sao các dân khác bằng lòng chấp nhận việc di dời mà giáo dân Cồn Dầu lại phản đối, gây khó khăn cho chính quyền và phiền toái cho giáo quyền».

«Rất tiếc là tác giả bức thư vì vô tình hay thiếu hiểu biết, đã biến một tranh chấp dân sự giữa công dân với chính quyền thành xung đột giữa tôn giáo và nhà nước. Khó khăn rắc rối lại tập trung vào Giáo Hội, nhất là Giáo Hội địa phương, nơi sự vụ diễn ra».

«Hơn ai hết, những người có trách nhiệm mục vụ tại địa phương biết phải nói gì và không nên nói gì, nói như thế nào, lúc nào và trong giới hạn nào, để đem lại hiệu quả cao nhất cho hoạt động quản trị và mục vụ truyền giáo tại địa phương mình, trong tinh thần tôn trọng sự thật, xây dựng tình hiệp thông, đối thoại và hợp tác lành mạnh».

«Cần phân biệt những hành vi dân sự và hành vi tôn giáo. Tranh chấp dân sự về chương trình qui hoạch tại xã Hoà Xuân không phải là tranh chấp tôn giáo, vì liên quan đến 1500 gia đình phải di dời, mà giáo dân Công giáo chỉ chiếm ¼ sinh sống tại thôn Cồn Dầu. Hơn nữa, Thánh đường và các công trình chung của Giáo xứ không thuộc diện qui hoạch ».

Tấn công Giáo dân chưa đã và cho mất Giáo dân, Ngài quay sang tấn công truyền thông Công Giáo Vietcatholic: «Quá tùy tiện đưa tin hoặc đăng bài, các cơ quan truyền thông Công giáo cần nhẫn nại kiểm chứng các thông tin trước khi đăng tải, và tôn trọng sự thật khách quan của sự kiện được thông tin. Không nên dễ dàng chấp nhận những cộng tác viên nặc danh hoặc ẩn danh trong những đề tài và nội dung nhạy cảm, khiến chúng ta dễ bị lầm lẫn trong một thế giới ảo và quá dễ dãi như internet».

Tấn công xong, Ngài quay sang ca tụng thiện chí ăn cướp CSVN: «Đối với riêng thôn Cồn Dầu, trong quá trình vận động, chính quyền đã tổ chức được đến 20 lần tiếp xúc giữa nhân dân và những người thi hành chương trình qui hoạch này ở các cấp».

Ngài nắm cổ tinh thần của Công Đống Vatican II vào làm nhân chứng cũng như dùng làm tham chiếu. Nhưng theo cách giải thích của Ngài và Ngài chủ trương đối thoại với CSVN cũng của Ngài luôn, trong khi CSVN không chủ trương đối thoại với bất cứ một ai và Giám mục Trị không phải là một ngoại lệ.

Ngài chủ trương tuyệt đối tin vào lời hứa của CSVN trong chiến luợc « Đối Thoại, Cộng Tác, Đồng Hành Và Hy Vọng»: «Chính quyền Thành phố Đà Nẵng giải toả Trường Trần Phú, nguyên là Trường Sao Mai của Giáo phận Đà Nẵng trước năm 1975. Sau một thời gian dài trao đổi thảo luận, kết quả bước đầu là Thành phố đã có văn bản thống nhất chủ trương để Toà Giám mục Đà Nẵng xây dựng một ngôi trường trung học tư thục bằng văn thư số 6807/UBND-QLĐTh do Ông Chủ tịch UBND Thành phố Trần Văn Minh ký ngày 20 tháng 10 năm 2009. UBND Thành phố đã có văn thư số 8279/UBND-NCPC cũng do chính Ông Chủ tịch UBND Trần Văn Minh ký ngày 18 tháng 12 năm 2009, đề xuất về Trung ương xin ý kiến của Ban Tôn giáo Chính phủ, Bộ Giáo dục và Đào tạo, với câu kết rất tích cực: “Rất mong Ban Tôn giáo Chính phủ và Bộ Giáo dục và Đào tạo quan tâm giải quyết”.

Ngài xem lời nói ấy là cả một thiện chí và là sự thật : « Và theo thông tin không chính thức, đề nghị này của Thành phố cùng với đề án mở trường tư thục của Giáo phận Đà Nẵng đã được đặt lên bàn làm việc của Thủ tướng Chính phủ». Ngài hô lớn khẩu hiệu: «Tin rằng thiện chí sẽ được đền đáp ». Không rõ CSVN sẽ đền đáp cho Giám mục cái gì ? Nhưng trường Sao Mai đã mất và Các Giáo dân Cồn Dầu đang bị khủng bổ nặng nề ?

Cảm Nghĩ Về Các Chiến Lược Của HĐGMVN Từ 1980 Tới 2010

Trên Phương Diện Tinh Thần

Phải ứa lệ than thở với trời đất cho cảnh bại bể nương dâu trước hạ cấp ý chí đoàn kết của HĐGMVN trong các biến cố gần đây. Chính lúc nầy nên ghi lại lời nói của linh mục Nguyễn Hữu Lễ: «Thời đại nào mà Giáo hội bị bắt bớ, bị ngược đãi, giáo sĩ và giáo dân bị cầm tù, bị chém giết: Đó là lúc Giáo hội mạnh nhất. Ngược lại thời đại nào mà Giáo hội dựa vào các các thế lực chính trị và được chánh quyền ban cho nhiều quyền lợi, nhiều bổng lộc, nhiều ưu tiên: Đó là lúc Giáo hội sa đọa nhất».

Cho tới năm 1980, một chiều dài lịch sử đánh dấu GHCGVN bị CSVN bắt bớ, bị ngược đãi, bị tù đày và bị chém giết, HĐGMVN tỏ ra lành mạnh qua thư chung 1980. Tuy chiến lược còn thuộc dạng khẩu hiệu và mang tính quấy hồ ra cháo lõng. Nhưng tinh thần sống chết có nhau, giữa các Giáo phận và giữa các Giám mục với Giáo dân, đã được thể hiện tối thiểu qua văn từ của thư chung của các Ngài Giám mục Việt Nam vào năm 1980.

Nhưng suốt một chuỗi khổ hạnh dài lê thê, từ TKS tới Cồn Dầu, sau khi đã qua các lối Thái Hà, Tam Tòa và Đồng Chiêm v.v..., các Mục Tử VN chia ra hai cánh và di chuyển trên hai tuyến ngược chiều. Trong 26 Vị, chỉ có chừng 10 Vị còn sát cánh với đàn chiên trong khổ hạnh theo tinh thần thư chung năm 1980.

Còn 16 Vị ki (vì Đối Thoại, Cộng Tác, Đồng Hành Và Hy Vọng) đang ngoảnh lưng hô hóan lý thuyết cũng như thông cáo biện minh hay biện hộ thói đời sa đọa bị mua chuộc hay hèn nhát. Dầu cho biều tượng cứu chuộc có bị đánh nát cũng thừa, dân Chúa có tang thương cũng kệ.

Trên Phương Diện Thuần Túy Chiến Lược Và Chiến Thuật

Trong cuộc đối đầu giữa CSVN và các tôn giáo, cách riêng giữa CSVN và GHCGVN, HĐGMVN luôn cần một chiến lược và một ít chiến thuật. Sau khi xét các khía cạnh chiến lược và chiến thuật của GHCGVN trài qua một chiều dài lịch sử từ 1980 tới nay. Thật tội tình cho các cụm từ: «Chiến lược và chiến thuật». Thay vì chiến lược và chiến thuật đúng nghiã của nó, các Ngài chuyên nghề hô khẩu hiệu. Hô chết sống cùng nhau vừa xong (1980), lại đổi qua ngay khẩu hiệu chết sống mặc bay (2010), vùng nào đã có Mục Tử của nó, liệu mà lo. Một số mưu vặt kéo mền đắp về phía mình không phải là chiến lược hay chiến thuật.

Thánh Gía là biểu tượng của tòan thể Giáo hội và đất đai tại TKS, Thái Hà, Tam Tòa hay nơi khác cũng là của GHCGVN. Giáo dân tại TKS hay nơi khác cũng là dân Chúa và của Giáo Hội. Mục Tử là kẻ chăn chiên và chiên nào cũng là chiên của Giáo Hội.

Hô hào với sáo ngữ thật dễ, nhưng khi có chuyện lại làm thinh hay chạy dài. Rồi còn dùng các chiêu bài: «Đối Thoại Và Cộng Tác, Đồng Hành Và Hy Vọng, Không Làm Phiền Mục Tử» làm lý thuyết. Thứ lý thuyết, nặng mùi khuẩu hiệu, mộng tưởng và không bao giờ thực tiển hóa được. Vì CSVN không đối thoại, cho đi theo chứ không cho đồng hành. Hy vọng vào lời hứa của CSVN hay vào tờ giấy do cán bộ hạ từng đã gửi đi và văn thư có thể đã nằm trên bàn giấy của Ủy Ban Tôn Giáo là hy vọng hay sao ? Để rồi thí hết và cho mất hết, từ chố nầy tới chổ khác với máu chảy và nước mắt nơi Giáo dân. Một thế Xin-Cho đứng hay qùy vẫn là Xin-Cho.

Khi không có cân bằng phương tiện, một mất mát là chuyện thường tình. Nhưng cái khốn nạn là đã mất mát trong chia rẽ với những nhát dao đâm sau lưng. Thứ mất mát thảm hại mang tính cách tồi tàn. Nay chỉ còn lại chiến lược đòi tư hữu cũng như công lý và chối bỏ Xin-Cho do ngọn đuốc tiên phong Ngô Quang Kiệt chủ xướng và cương quyết đòi lại của linh mục Nguyễn Văn Lý. Hai hướng ấy không đi ngoài các quan điểm HĐGMVN nêu ra vào năm 2008, tự do tôn giáo là một quyền được ghi rõ trong Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền năm 1948 của LHQ và CSVN đã ký vào.

Hãy Chổi Giậy Mà Đi

Về phiá CSVN, chúng có một sách lược nhắm kéo dài cai trị cũng như làm giàu qua bóc lột và cướp bóc, với ba hướng tiến: Hướng tiến theo chủ thuyết Lénine: Đảng nắm quần chúng giáo dân qua giới lãnh đạo, đảng chia rẽ để bẻ đũa từng chiếc, đảng khai trương chính sách đàn áp với thói côn đồ cộng hưởng.

Chính sách nầy xem ra thành công tại hai Tổng Giáo phận Sài Gòn và Huế và bị chống trả tại Tổng Giáo phận Hà Nội. Sự chống trả nầy tạo ra một hướng đi mới cho GHCGVN trong việc bảo vệ tài sản của GH. Và CSVN đã phải đem ra những chiến thuật tối hậu tồi tàn nhất để đối phó.

Nếu CSVN có ban phát cho ai một cái gì đó. Sự ban phát nầy nằm trong chiến lược của Lénine và đó là phần thưởng cho những ai đã có công đồng hành về sách lược của chúng như đã nêu trên.

Suốt cả chiều dài của các biến cố, lực lượng lên tuyến đầu thuộc thành phần linh mục và Giáo dân và thành phần nầy đang phải gánh tất cả đau thương.

Còn phần đông của thành phần Giám mục đang chủ trương những lý thuyết hoang tưởng vời những món giả cầy, làm hề cho CSVN cười. Nhưng rất may đã có TGM Ngô Quang Kiệt và đã cứu vãn được phần nào.

Từ đó một kết luận được xem như là một đề nghị: GHCGVN nay phải thấy rằng việc hô các khẩu hiệu của những năm qua là vô bổ, trái lại phải có chung một sách lược thực tiển đối phó với sách lược của CSVN nêu trên.

Bước đầu của thực tiển hóa là sự ra đời của một ủy ban đặc trách, trong tinh thần thực tiển hóa quan điểm của HĐGMVN đính kèm văn thư trả lời Nguyễn Thế Thảo vào năm 2008, trong chiều hướng do TGM Ngô Quang Kiệt vặch ra, gánh trách nhiệm bảo vệ tài sản của GH cũng như bảo vệ con chiên (bài tiếp ngắn gọn sẽ trình bày công tác của ủy ban đặc nhiệm nầy cũng như các đặc trưng và tư thế vận động).

Ts Hồng Lĩnh


Buổi tiệc Tân niên năm Canh Dần của Hội Luật gia - Hoàng Thế Hiển

Hoàng Thế Hiển
March 15, 2010

Theo tập quán VN thì ngày đầu năm mọi người đều tránh làm hay nói những điểu không hay, không tốt, để khỏi bị “giông” cả năm . Bố mẹ tránh la mắng con cái; anh em, bè bạn tránh cãi nhau, vân vân… Trong các buổi tiệc tùng họp mặt đầu năm mọi người gặp nhau thì dù ngày thường nếu có không thích nhau hầu hết đều cũng nở nụ cười chúc tụng tốt lành.

Thế mà buổi tiệc Tân niên năm Canh Dần của Hội Luật Gia VN tổ chức ngày 7 tháng 3 tại SJ lại xảy ra đôi điều đáng tiếc. Theo như sự kể lại của một số người tham dự, thì ngay sau phần chào quốc kỳ và mặc niệm, ông cựu Thẩm Phán Lê Duy San đã lên sân khấu dõng dạc tuyên bố ngắn gọn là: Ông cáo lỗi không thể tiếp tục tham dự buổi tiệc được vì sự có mặt của một trí thức thân Cộng là Luật sư Nguyễn Hữu Liêm. Nói xong ông bỏ ra vế.

Một số quan khách trong buổi tiệc cũng ủng hộ lập trường của ông. Nhiều người đứng lên, lục tục sửa soạn dời buổi tiệc. Luật sư Nguyễn Công Bình với tư cách Phó Hội Trưởng chạy đi chạy lại cầm giữ mọi người. Ông giải thích rằng ban Tổ Chức không hề mời LS Nguyễn Hữu Liêm. Sự hiện diện của vợ chồng LS Nguyễn Hữu Liêm là do một vị LS hội viên đã mua nguyên cả bàn tiệc 10 chỗ ngồi và mời vợ chồng LS Nguyễn Hữu Liêm tới. Ban Tổ Chức không hề hay biết.

Lời giải thích này không làm đổi ý các người chống đối. sự có mặt của ông Liêm. Các vị Luật gia này cương quyết đòi LS Liêm phải dời buổi tiệc, nếu không, họ sẽ bỏ về.

LS Nguyễn Công Bình, sau khi hội ý với Ban Tổ Chức, đã tới nói chuyện với 2 vợ chồng LS Nguyễn Hữu Liêm, nhưng sau 30 phút, cặp này vẫn ngồi yên tại chỗ.

Một số Luật gia có mặt như LS Ngô Văn Tiệp, LS Trần Minh Nhựt, và cựu Thẩm Phán Trần An Bài đã hội ý riêng. Họ nghĩ rằng đây là bữa tiệc của mình, do đó mình phải tham dự và cần phải trực diện với họ. LS Võ Đăng Ngọc đề nghị ban tổ chức trả lại $70.00, tiền 2 phần ăn và yêu cầu vợ chồng LS Nguyễn Hữu Liêm ra về. Nếu không, họ sẽ có phản ứng tích cực và có thể gây bất lợi cho Ban tổ Chức.

Mọi người theo dõi, thấy LS Nguyễn Công Bình cầm một bao thơ tới trao đổi với LS Nguyễn Hữu Liêm, và khỏang 5 phút sau đó thì ông Liêm đứng lên ra về. Bà Liêm ngồi lại thêm năm bảy phút rồi cũng đứng dậy đi ra.

Buổi tiệc được tiếp tục, nhưng thiếu phần nhộn nhịp vui tươi như mọi năm. Mọi người ra về sớm, vì dù sao đi nữa thì cũng không vui vì sự lúng túng giải quyết của ban tổ chức muốn làm sao cho yên chuyện, và buổi tiệc đã chấm dứt sớm hơn dự định 1 tiếng đồng hồ. Thất bại nặng là vợ chồng Nguyễn hữu Liêm. Tuy tính lì lợm ngồi lại xem sao, nhưng mà sau chót thì đã phải ra đi, khi ban tổ chức mang tiền đến trả. Là khách được người bao bàn mời, nghĩa là không có đóng tiền, nhưng khi thấy phong bì đựng tiền mang đến thì ông Liêm hiểu ngay rằng đó là hình thức gạo muối tống tiễn cô hồn, cho nên không thể không đứng dậy ra đi. Ngày đầu năm, đi dự tiệc để mà xác định cái chỗ của mình trong hội, tình sẽ xử dụng trong tương lai, ai có dè đâu lại gặp cảnh bẽ bàng này ! Thầy tử vi chắc sẽ nghĩ ông Liêm tuổi con heo, nên khi gặp năm cọp là bị vồ liền tức khắc.

Sự việc xảy ra, nói lên được lập trường chống Cộng cao độ của các luật gia. Nhưng mà chắc chắn tấn tuồng bi hài này cũng làm cho một số người có mặt với tinh thần “tế nhị trí thức, dĩ hòa vi quý” không vui. Có lẽ hiểu rõ tâm lý này cho nên Nguyễn Hữu Liêm được coi là thân Cộng qua các bài viết, ông ta không thể thích mấy ai trong hội Luật gia, để mà đến bữa tiệc chung vui mừng xuân. Thực thế, khi viết bài ca tụng quốc ca CS và suy tôn đám cò mồi chạy lên sân khấu vỗ tay hát bài “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” trong đại hội Viêt kiều mà ông tham dự thì ông đã như ném ra một lời thách đố “ừ thì ta là thế đấy”. Đến dự tiệc của hội Luật gia VN, ông Liêm đã thử thách đố lần thứ hai, cũng tương tự như bác sĩ Bùi Duy Tâm ca tụng Trương Vĩnh Trọng. Không may cho Liêm là có ông Lê Duy San lên mắng tại chỗ và một số vị dứt khoát lập trường phụ họa. Làm cho hội trưởng, hội phó và ban tổ chức luýnh quýnh quê xệ, để mà phải loanh quanh bào chữa tránh “dẫm chân”, và nêu ra cả “nguyên tắc hiến pháp Hoa kỳ” đao to búa lớn, như hội phó Nguyễn Công Bình.

Không thể lấy bất cứ lý do gì để chống đỡ cho chuyện sai sót này. Không biết trước Nguyễn hữu Liêm tham dự và do ai mời thì hiểu được. Nhưng khi Liêm ngồi một đống chình ình ở đó rồi mà không biết cách giải quyết gọn nhẹ nhanh chóng để lâm vào cảnh lúng túng thì đáng tiếc thay. Tối thiểu thì cũng không học được bài học của hội Y khoa Huế đã quyết định khai trừ Bùi Duy Tâm, nguyên khoa trưởng Y khoa Huế, ra khỏi hội sau khi đương sự xun xoe nịnh phó thủ tướng VC Trương Vĩnh Trọng.

Hoàng Thế Hiển


Vietnamese Catholic priest should be unconditionally released

16 March 2010

A Vietnamese human rights activist and Catholic priest who was temporarily allowed to leave detention on Monday should be unconditionally and permanently released, Amnesty International urged on Tuesday.

Father Nguyen Van Ly, who is serving an eight year jail term for spreading "propaganda" against the state in 2007, was released for a period of 12 months on humanitarian grounds to receive medical treatment.

Ly, 63, has already served three years in prison. He is one of the founders of the internet-based pro-democracy movement "Bloc 8406" and participated in banned political groups.

"Father Ly should never have been detained in the first place. His release should be unconditional and permanent and he should be allowed to receive proper medical care," said Amnesty International's Viet Nam researcher Brittis Edman. "This small positive step is happening against the backdrop of a deteriorating human rights situation, with 16 dissidents imprisoned in the last six months alone, and dozens more currently detained for criticism of government policies."

Nguyen Van Ly's health has rapidly deteriorated in prison. He suffers from partial paralysis following a stroke in November last year and doctors have also discovered a brain tumour.

He will remain under surveillance during the temporary release period while he lives at a house for retired priests in the diocese of the Archbishop of Hue, in central Viet Nam, where he has previously stayed.

The peaceful pro-democracy activist has been jailed three times since the 1970s. Amnesty International first adopted Father Ly as a prisoner of conscience in December 1983, and following subsequent arrests.

Amnesty International said it continues to urge the government of Viet Nam to amend or repeal national security provisions of the Penal Code which are used to silence and detain activists.

The organization said that these provisions are in direct breach of international treaties ratified by Viet Nam. It said the authorities must allow peaceful dissent, debate, freedom of speech and assembly consistent with Viet Nam's obligations under international law, and release all prisoners of conscience.

Source: http://www.amnesty.org/en/news-and-updates/catholic-priest-viet-nam-should-be-unconditionally-released-2010-03-16

Phiên Tòa Trung Thẩm tại Victoria, Úc châu - Ngày thứ tư


Thứ Hai, ngày 15.03.2010

Hôm nay ông Võ Ngọc Anh đã đến dự phiên tòa với một sắc mặt tươi hơn và ông cũng cho biết là hôm trước (Thứ Sáu 12/03/2010) ông đã phải bỏ phiền tòa ra về vì quá căng thẳng.

Trong phiên tòa hôm nay, ông Trần Đức Vũ (Vương Thiên Vũ) là người đầu tiên bước lên bục làm nhân chứng để tiếp tục trả lời những câu hỏi được đặt ra. Kế đến là ông Đăng Nguyễn Hải (nhân chứng thứ ba) và tiếp theo là ông Nguyễn Thanh Hùng (nhân chứng thứ tư) được mời lên.

Tất cả các nhân chứng đều khai trước tòa họ là những quân nhân trong QLVNCH và đã phải vượt biên trốn khỏi Việt Nam đi tìm Tự Do, vì không thể sống dưới chế độ CS, một chế độ không có Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền. Tuy nhiên trong lúc chất vấn, khi được hỏi về vấn đề chống cộng hiện tại thì có người trả lời là "chưa có quyết định", có người thì nói là "không có ý kiến".

Đây là phiên tòa trên nước Úc, nói tiếng Anh, trong khi đó tất cả các nhân chứng của phía nguyên đơn là người Việt mà phần lớn lại không thông thạo Anh ngữ. Do đó tất cả mọi câu nói, câu hỏi, lời khai đều phải qua một thông dịch viên. Người thông dịch viên hiện tại là người thông dịch viên thứ hai, người thông dịch viên thứ nhất chỉ có mặt một lần trong phiên tòa đầu tiên.

Một phiên tòa mà phải cần đến thông dịch viên thì thật là khó khăn trong vấn đề xét xử. Vì khi dịch từ một ngôn ngữ này sang một ngôn ngữ khác thì không thể nào chính xác 100%. Vì có những từ ngữ tiếng Việt không có một từ ngữ tương đương và đồng nghĩa trong tiếng Anh, ví du như chữ "có hiếu". Đó là chưa kể đến việc một từ ngữ có nhiều ý nghĩa khác nhau tùy vào những bối cảnh, tình huống (context) mà từ ngữ đó được dùng. Việc xét xử càng trở nên khó khăn hơn khi mỗi người mỗi ý - cũng một từ ngữ đó nhưng mỗi người lại diễn dịch (interpret) theo ý của riêng mình.

Việc dùng từ ngữ trong các vấn đề liên quan đến luật pháp, nhất là trong các phiên tòa, thật là "nguy hiểm" vì "sai một ly đi một dặm". Ngay cả các quan tòa đã không ngừng phản đối lẫn nhau về cách đặt câu hỏi (cấu trúc của câu hỏi), các từ ngữ được dùng trong câu hỏi, ... , mặc dầu tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ (mother language) hoặc là ngôn ngữ chính (first language) của họ. Cũng chính vì lý do đó mà người Pháp đã có câu: "Traduire c'est trahir"!

Trong số các đồng hương đi tham dự phiên tòa ngày hôm này, có người nghĩ rằng ngồi nghe một phiên tòa chắc là chán và buồn ngũ lắm (vì đây là lần đầu vị này đi dự mà đêm hôm qua ông ta lại làm việc rất khuya). Nhưng chỉ sau nữa buổi vị này đã phải thú nhận là phiên tòa quá lôi cuốn và đã làm ông tĩnh ngũ. Và cũng như mọi hôm, khi phiên tòa chấm dứt, đồng hương nán lại, bàn tán sôi nổi mãi cho đến khi nguyên cả cái Tòa Trung Thẩm (the whole building of County Court Victoria) chỉ còn trống trơn mà vẫn chưa chịu đi về.


Ông Võ Ngọc Anh (nguyên đơn) và Ls Nguyễn Bá Đại (bên trái)


Đồng hương ở ngoài hàng lang trước khi phiên tòa bắt đầu


Cô Nguyễn Lê Thanh Trúc (Trưởng Ban Ủy Ban Pháp Lý)


Đồng hương chụp hình chung cùng với 2 vị luật sư và trạng sư

Source: http://www.lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=2262:2262&catid=39:sinhhoatcongdong&Itemid=58


Monday, March 15, 2010

Bức Thư Ngỏ của HY Phạm Minh Mẫn đã đưa Hồng Y vào Ngõ Cụt - Nguyễn An Quý


Sách Evang có câu: "Anh em không dược làm tôi hai chủ"

Kính Quý vị


Chẳng mấy ai hài lòng về sự hiện diện của HY Phạm Minh Mẫn tại hải ngoại, nhất là mùa tháng tư đen, vì những tuyên bố của HY trong Thư Ngỏ năm 2008 về vụ CòVàng Ba Sọc Đỏ. Được biết ngài Hồng Y sẽ có mặt tại Nam Cali vào ngày 11-04-2010, Xin gởi đến Quý vị bài:

    Bức Thư Ngỏ của HY Phạm Minh Mẫn đã đưa Hồng Y vào Ngõ Cụt
Nguyễn An Quý

Thử tìm ánh sáng để dọn đường cho chuyến công tác gọi là “mục vụ di dân” dài hạn, ngài HY Phạm Minh Mẫn đã phóng bức thư ngỏ để bày tỏ sự lo ngại về sự hiện diện của Lá Cờ Vàng. Dĩ nhiên là chỉ đề cập rất khiêm tốn về sự hiện diện của Lá Cờ Vàng trong ba kỳ Đại hội Giới trẻ trước đây tại Pháp, Đức, Canada mà ngài HY gọi là “Sự Cố” làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ VN. Nhằm mục đích thuyết phục, ngài HY đã trình bày theo lối pha trò giểu cợt rằng: người mẹ Việt Nam lúc mặc áo vàng (cờ vàng), lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách. Có lẽ ngài Ngài HY sợ những giáo dân tầm thường không hiểu hết ý của ngài khi đọc thư ngỏ, nên ngài đã tỏ ra rất minh bạch ở chỗ vừa giễu cợt, vừa giải thích với những từ ngữ được đóng trong ngoặc đơn rất cụ thể: áo vàng (cờ vàng), áo đỏ (cờ đỏ). Quả thật, qua thư ngỏ, HY Phạm Minh Mẫn cố ý nhắn với người Việt tỵ nạn tại hải ngoại rằng: đất nước Việt Nam lúc thì cờ vàng tức chế độ Việt Nam Cộng Hoà, lúc thì cờ đỏ tức nhà nước CHXHCNVN hiện nay, có sao đâu? Cờ vàng hay cờ đỏ, trước sau tôi vẫn sống rất thoải mái cả mà. Thời VNCH thì tôi đi tu, làm linh mục, xuất ngoại du học. Bây giờ, thời cộng sản thì tôi làm đến chức Hồng y, tôi thường xuất ngoại làm công tác “mục vụ di dân”, và tôi đã đi ra hải ngoại rất nhiều lần, có chi mà các bạn cứ đeo cái thói đời mang tính đối kháng hoài vậy. Tuy không nói huệch toạt, nhưng chắc chắn, ngài HY tin rằng đây là tờ thông hành rất bảo đảm cho chuyến lên đường được mệnh danh là công tác “mục vụ di dân”một cách vẻ vang từ Mỹ Châu sang Úc Châu.

Vào trung tuần tháng 6 năm 2008, Ngài Hồng y có mặt trong những ngày Hành Hương Đức Mẹ La Vang từ 18 đến 21 tháng 6 năm 2008 tại Nguyện Đường ở Washington DC, quả thật đẹp như mơ vì khi đến đây đã không thấy bóng một ngọn Cờ Vàng nào. Tưởng cũng nên nhắc lại, đây là thời điểm mà người Việt tỵ nạn tại Hoa Kỳ đang tập trung vào việc giương cao ngọn cờ vàng khi Nguyễn Tấn Dũng đến năn nỉ Tổng Thống Mỹ cứu sống đảng VC. Qua các ngày Hành Hương La Vang nói trên không thấy bóng cờ vàng, nên ngài HY nghĩ rằng viêc thực hiện ánh sáng dọn đường qua bức thư ngỏ đã có hiệu quả. Bởi vậy, ngài HY rất hí hửng khi đến tiếp xúc với Dịch Vụ Thông Tin Công Giáo (Catholic News Service) tại Hoa Thịnh Đống ngày 24-6-2008. Ngài Hồng y đã nói với ký giả Chaz Muth (CNS): “Tôi bảo họ, các bạn đang ở đây, các bạn không còn là người tỵ nạn nữa …” (Bản tin VietCatholic News 25-6-2008).

Từ lời phán trong thư ngỏ: “Sự cố cờ vàng làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ VN” đến việc tuyên bố chính thức tại Hoa Kỳ: “Tôi bảo họ, các bạn đang ở đây, các bạn không còn là người tỵ nạn nữa” là điều tất yếu để đưa Hồng y đi vào ngõ cụt.

Tưởng cũng nên nhắc lại, những người Việt trốn chế độ cộng sản, hiện lưu vong trên thế giới đã trải qua 33 năm, dù họ đang ở đâu trên các nước tự do, tất cả đều cùng có chung một căn cước là tỵ nạn cộng sản, biểu tượng của lực lượng tỵ nạn cộng sản là ngọn cờ vàng. Trong nước, họ không được tự do treo ngọn cờ vàng này nữa, nên họ đã trốn ra hải ngoại để được tự do trân quý lá cờ này. Ai có quyền đòi dẹp bỏ lá Cờ vàng, và với tư cách gì HY Phạm Minh Mẫn lại dám quả quyết "các bạn không còn còn là người tỵ nạn nữa”?

Xin nhắc lại một lần cho rõ, cương vị của môt HY khi ra hải ngoại với nhiệm vụ gọi là “mục vụ di dân”, chắc chắn ngài phải biết đa số ở hải ngoại là người đã chạy trốn cộng sản, ngoại trừ môt số tay sai và cán bộ VC được trá hình người tỵ nạn, len lỏi vào trong các Cộng Đồng người Việt tỵ nạn, để hoạt động quấy phá theo chỉ thị của đảng cướp csVN, thế nhưng HY lại đủ can đảm phán trong thư ngỏ: “Cờ vàng làm tắc nghẽn con đường hiệp thông” cộng với câu tuyên bố như một lời ra lệnh “bạn không còn là người tỵ nạn nữa”. Thử hỏi sự can đảm này bởi đâu mà có ?

Hậu quả của sự can đảm nói điều không đáng nói đó, đã làm cho chuyến công tác “mục vụ di dân” tại Bắc Mỹ của ngài HY Phạm Minh Mẫn trong những tuần lễ vừa qua trở nên tiêu tùng, và quả thật ngài đã tự đi vào ngõ cụt.

Khi bức thư ngõ về “Sự Cố Cờ Vàng làm tắc nghẽn con đường hiệp thông .…“ được phóng đi thì lập tức nhiều giáo dân cũng như nhiều người tỵ nạn khác đã bày tỏ sự phẩn nộ, dù biết đó là sự đau lòng khi phải đụng chạm đến tước vị Hồng Y của Giáo hội.

Cộng Đồng người Việt ở Úc Châu là nơi được chọn làm thí điểm đầu tiên về viêc triệt hạ Cờ Vàng mà ngài Hồng y đưa ra để thăm dò qua thư ngỏ. Đó là nơi đang chuẩn bị tổ chức Ngày Đại Hội Giới trẻ thế giới năm 2008 (WYD2008). Úc Châu là nơi người Việt tỵ nạn cư ngụ khá đông và hệ thống tổ chức Cộng Đồng Người Việt Tự do tại đây khá vững mạnh. Điểm son ở đây là các Cộng Đoàn Công giáo Việt Nam luôn luôn đứng bên cạnh các tổ chức Cộng Đồng Người Việt Tự do Úc châu (CĐNVTD/UC) cho nên vấn đề thư ngỏ của HY Phạm Minh Mẫn đã được các đoàn thể nơi đây, cùng quan tâm hết sức đặc biệt.

Ngày 17-6-2008 Cộng Động Người Việt Tự do Úc Châu (CĐNVTD/UC) đã viết một bức thư gởi Linh Mục Nguyễn Minh Thúy, Chủ tịch Tuyên Uý Đoàn Cộng Đồng Công Giáo Việt nam Úc Châu để bày tỏ quan ngại về bức thư ngỏ của HY Phạm Minh Mẫn.

Sau khi đã thảo luận với Tuyên Uý Đoàn Cộng Đồng Công giáo Việt Nam Úc Châu, ngày 23-6-2008 Cộng Đồng Người Việt Tự do Úc Châu ra Tuyên Bố Chung về Nhận định của Đức Hồng y Phạm Minh Mẫn với lời tuyên bố như sau: “Mặc dù rất tôn trọng vị trí lãnh đạo tôn giáo của Hồng Y, CĐNVTD /UC hoàn toàn không đồng ý với những quan điểm của Đức Hồng Y về lá cờ vàng …”

Ngày 2-7-2008, CĐNVTD /UC đã ra Thông cáo kêu gọi mọi người Việt tham dự ngày Đại Hội Giới trẻ mang theo Cờ Vàng .

Ngày 12-7 -20008, CĐNVTD/UC ra Thông báo mời tham dự Diễn Hành Vinh Danh Cờ Vàng vào ngày 20-7-2008, ngày Bế Mạc Đaị Hội Giới trẻ. Thông báo kêu gọi các đoàn thể, không phân biệt tôn giáo, tham dự ngày diễn hành là để tôn vinh cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tượng cho các giá trị nhân bản, tự do và dân chủ của người Việt Nam …

Vào những ngày chuẩn bị lễ Độc Lập của đất nước Hoa Kỳ, tin tức dồn dập khắp nơi đổ dồn vào vụ bám sát Hồng y Phạm Minh Mẫn.

Khi Linh mục Gioan Terêxa Nguyễn Minh Hiền, Chánh xứ St Patrick, Đặc trách Mục vụ Việt Nam tại San Jose, Hoa Kỳ thông báo ĐHY Phạm Minh Mẫn sẽ đến dâng Thánh lễ tại St Maria Goretti vào thứ bảy ngày 5-7-2008, lúc 6 giờ 30 và tại St Patrick Chúa nhựt ngày 6-7-2008 lúc 8 giờ 45. Tin này vừa được thông báo thì lập tức, một số giáo dân tự phát tại San Jose đã cùng nhau kêu gọi giáo dân đi lễ đông đủ mang theo Cờ Vàng đến hai nhà thờ nói trên. Nhóm Lương tâm Công giáo chính thức lên tiếng mời gọi Giáo dân và Đồng hương tỵ nạn tập trung tại hai nhà thờ có Hồng y đến, để giương cao Cờ vàng vào các ngày giờ trên. Ngày 4 tháng 7 ngày Lễ Độc lập Hoa Kỳ, nhóm Lương tâm Công giáo lại ra thông báo huỷ bỏ lời kêu gọi tập trung để Vinh danh Cờ vàng vì có tin chính thức, ngài HY sẽ không đến dâng Thánh Lễ tại các nhà thờ nêu trên.

Cùng thời điểm này, tại thành phố Seattle thuộc bang Washington, khi hay tin ĐHY Phạm Minh Mẫn sẽ đến Đồng tế Thánh Lễ tại nhà thờ Chánh toà thuộc TGP Seattle nhân ngày mừng lễ 50 năm Linh mục của Đức TGM Alexander Brunett vào ngày thứ ba 8-7-2008 và sau đó ngài HY sẽ đến dâng Thánh lễ tại nhà thờ Các Thánh Tử đạo Việt Nam Seattle vào chiều thứ tư 9-7-2008. Bản tin được truyền đi và các nhân vật trong Cộng Đồng người Việt tỵ nạn tại Seattle lại âm ỉ bày tỏ thái độ bất bình nếu có sự hiện diện của HY Phạm Minh Mẫn tại Seattle .

Ngày 5 tháng 7 năm 2008 Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Bang Washington đã chính thức ra Bản Tuyên Cáo với nhận định sau: “Dù rất kính trọng vị trí lãnh đạo tôn giáo của Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, nhưng chúng tôi không đồng ý với quan điểm và nhận định của Đức Hồng Y về lá cờ vốn đã và đang đươc tôn kính …”. Bản Tuyên Cáo còn kêu gọi đồng hương tham dự cuộc biểu dương Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tại các điạ điểm khi Hồng y có mặt tại Seattle. Đặc biệt, Uỷ Ban Chống Cờ Việt Cộng tại Washington đã trực tiếp giải thích với Toà Giám Mục Seattle, cũng như thông báo sẽ có cuộc biểu dương Cờ Vàng của người Việt tỵ nạn khi HY Mẫn đến Đồng tế Thánh Lễ, nhân ngày Mừng Kim Khánh Linh mục của Đức TGM Alexander Brunett. Bức Thư ngỏ của ĐHY Mẫn về vụ Cờ vàng cũng đã được gởi đến Toà Giám mục Seattle.

Trước tình trạng không mấy tốt đẹp trong ngày vui của Đức Tổng Giám Mục, nên Toà giám mục đã thông báo cho anh Vũ Tuấn, Uỷ Ban Chống Cờ VC biết, Toà giám mục đã huỷ bỏ việc ĐHY Mẫn đến trong ngày lễ Mừng 50 năm Linh mục của Đức TGM. Al. Brunett.

Xin dính kèm bản tin sau đây từ Toà Giám mục Seattle, huỷ bỏ sự hiện diện của ĐHY Mẫn vào ngày lễ nói trên.
    From: O'Leary Dennis
    Sent: Monday, July 07, 2008 4:54 PM
    To: Taylor Laurel; Magnoni Greg J & Tuan Vu
    Subject: RE: Cancellation of Cardinal Pham Minh Man's visit to Seattle

    Tuan Vu,

    I wanted to inform you the Cardinal Pham Minh Man’s plans have changed and he is not attending the Archbishop’s Anniversary celebration here in Seattle . If you have any questions please contact me or Greg Magnoni, the Director of Communications.

    Dennis.
Việc hủy bỏ này được rơi vào giờ phút chót, nên trong tập sách Thánh Lễ Mừng Kim Khánh Linh Mục của Đức Tổng Brunett có ghi 5 v ị Hồng Y và đã có tên Hồng Y Phạm Minh Mẫn. Sở dĩ ngài Hồng y đã không được xuất hiện vì chuyện ngài quá can đảm nói lên điều làm mất lòng người tỵ nạn cộng sản như trong thư ngỏ của ngài, xin đính kèm danh sách như sau:
    1. His Eminence William Joseph Cardinal Levada, Rome , Italy
    2. His Eminence Roger Cardinal Mahonny of Archdiocese of Los Angeles
    3. His Eminence Adam Cardinal Maida of Archdiocese of Detroit
    4. His Eminence Edmund Cardinal Szoka, Rome Italy
    5. His Eminence Jean-Baptiste Cardinal Pham Minh Man of Archdiocese of Ho Chi Minh. ( có phải của HCM không?!!!)
Thật đáng tiếc, ngài Hồng y đã bỏ lỡ dịp may hiếm có, vì trong dịp này, nếu ngài được tham dự cuôc vui này thì ngài sẽ có dịp gặp các vị Hồng y tiếng tăm như trên, tha hồ mà than thở. Từ Toà Giám mục huỷ bỏ sự hiện diện của ngài HY Phạm Minh Mẫn trong Thánh Lễ Đồng Tế, nên việc dâng Thánh Lễ tại Nhà thờ Các Thánh Tử đạo Việt Nam Seattle cũng tự đi vào hư vô.

Khi nhận được tin về việc Hồng Y Phạm Minh Mẫn có mặt tại San Jose vào ngày 5 và 6 tháng 7, thì cá nhân tôi rất ngạc nhiên, vì tại Seattle đã phổ biến ngày Hành hương tại Portland Tiểu Bang Oregon cũng vào những ngày 4, 5 và 6 tháng 7 có sự hiện diện của Hồng Y Mẫn.

Ngày 5 tháng 7 tôi đến Porland tham dự ngày Hành Hương núi Mẹ Sầu Bi Grotto, tôi đọc tờ Chương Trình Hành Hương khi còn ở nhà người bà con, rõ ràng có ĐHY Phạm Minh Mẫn Đồng tế Thánh lễ lúc 11 giờ 30 ngày Chúa Nhựt 6-7-2008. Đọc xong tờ chương trình Hành hương, tôi mượn máy vi tính để xem tin tức thì thấy trên trang Lương Tâm Công Giáo ra Thông báo huỷ bỏ cuộc biểu dương Cờ Vàng tại San Jose vì ngài Hồng y không đến. Tôi lại đâm ra suy nghĩ, sao mà lung tung thế , 8 giờ 45 Dâng lễ tại nhà thờ St Patrick, rồi lại có chương trình Đồng Tế Thánh Lễ tại Portland lúc 11.giờ 30 thế nà thế nào? Chiều thứ bảy tôi đi dâng lễ tại nhà thờ Giáo Xứ La Vang Portland, gặp bác Bùi Văn Giải, người chủ trương tập Bản Tin Về Bên Mẹ La Vang. Tôi hỏi bác Giải: “ngày mai có Hồng Y Mẫn Dâng Thánh lễ à?”- Bác Giải trả lời ngay: “đâu dám nữa” và bác chìa cho tôi tập báo Về Bên Mẹ La Vang: “trong này có đề cập vụ cờ vàng, cờ đỏ”.

Thánh Lễ buổi chiều thứ bảy của Đại Hội Hành hương là Thánh Lễ Kính Các Thánh Tử đạo Việt nam. Sau Thánh Lễ tôi vội đọc Bản Tin Về Bên Mẹ La Vang số 133 tháng 7 năm 2008 ở mục Tin Tức Xa Gần với đoạn tin như sau:

“ĐHY Mẫn từ chối tham dự ĐH Grotto Portland Oregon . Theo bản thông báo của Giáo Xứ Đức Mẹ La Vang Portland thì ĐH hành hương núi Me Sầu Bi năm nay được tổ chức từ ngày 4/7 Lễ Độc lập Hoa Kỳ, đến trưa Chúa nhựt 6/7/2008 có sự tham dự của ĐHY Mẫn và Linh Mục Khảm từ Việt Nam tới. Nhưng sau đó Đức Ông Phạm Văn Ninh chính xứ GX Đức Mẹ La Vang cho biết ĐHY Mẫn không đến được vì bận đi công tác mục vụ nhiều nơi khác. Phải chăng ĐHY Mẫn ngại khi đến tham dự phải chào lá cờ vàng ba sọc đỏ, biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng?!”( hết trích)

Đó là bản tin về HY Mẫn tại Portland . Xin được nói một chút về Đại Hội Hành Hương Núi Mẹ Sầu Bi Grotto, Portland . Hàng năm cứ đến ngày lễ Độc Lập Hoa Kỳ 4 tháng 7, thành phố Hoa Hồng Portland có thông lệ tổ chức cuộc Hành hương 3 ngày từ thứ sáu đến Chúa nhựt của cuối tuần vào ngày lễ Độc Lập. Cuộc Hành Hương hàng năm do Cộng Đồng Công Giáo Portland tổ chức để tưởng niệm ngày bỏ nước ra đi. Năm nay là năm Hành Hương lần thứ XXXIII. Ngày Chúa Nhựt của chương trình mỗi kỳ Hành hương thường là cao điểm của kỳ Đại Hội, nên được tổ chức rất trọng thể. Chương trình được khai mạc bằng lễ Truy điệu các chiến sĩ Đồng minh, các chiến sĩ VNCH và những người bỏ mình trên đường tìm tự do rất cảm động. Lễ Đài chính bao giờ cũng được cắm ngọn cờ vàng là biểu tượng của những người bỏ nước ra đi, đang tập trung về nơi đây trong những ngày Hành Hương. Khách hành hương đến từ Washington, từ California, và tiểu bang Oregon, năm nào cũng trên dưới mười ngàn tín hữu tham dự. Việc Hồng Y Mẫn từ chối đến đây vào phút chót thì cũng đúng thôi, vì khi đến đây mà chứng kiến lễ truy điệu và thấy ngọn cờ vàng thì sẽ làm cho ngài tắc nghẽn luôn.

Từ California, đến Seattle vòng qua Portland, theo dự định thì ngài Hồng y sẽ đến các nơi kể trên, thế nhưng cuối cùng thì ngài đã đi vào ngõ cụt nên chẳng ai gặp được mặt ngài. Sau vụ vắng mặt tại Seattle , thì ngày 11 tháng 7 có tin cho hay tại Dòng Đồng Công cũng huỷ bỏ luôn sự hiện của ngài Hồng Y trong những ngày Đại Hội Thánh Mẫu vào giữa tháng 8 năm 2008.

Bây giờ thì Đại hội Giới trẻ WYD 2008 đang diễn ra tại Sydney, Đức Giáo Hoàng Bênêđictô 16 đang hiện diện với những người trẻ. Nhiều người trẻ Việt Nam khắp nơi qui tụ về Sydney đã phất cao ngọn Cờ vàng. Đặc biệt có anh Phạm Vũ Anh Dũng, một thanh niên Việt Nam mới 23 tuổi, kỷ sư điện toán ở Sydney, đã đến chào Đức Giáo Hoàng khi còn trên chiếc du thuyền đang trực chỉ bến Barangaroo nằm phía đông cảng Darling Habour. Tin tức cho hay, nhờ đứng gần Đức Giáo Hoàng, anh Dũng đã kể chuyện về cuộc sống tỵ nạn của gia đình và Cộng Đồng người Việt tỵ nạn cộng sản với Đức Giáo Hoàng. Đức Giáo Hoàng quá cảm động và đã ban phép lành cho anh. Nhân dịp này anh ta đã ưu ái trao Ngài lá Cờ Vàng. Đức Giáo Hoàng đã vui mừng choàng vào cổ Ngài lá Cờ Vàng một cách trân quý.

Qua hình ảnh Đức Giáo Hoàng choàng lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ vào cổ, không biết Hồng Y Phạm Minh Mẫn nghĩ gì khi nhớ lại câu trong thư ngỏ: Cờ Vàng là “Sự cố làm tắc nghẽn con đường hiệp thông các bạn trẻ VN”, và có khi là “biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng”?

Tóm lại thư ngỏ của Hồng y Phạm Minh Mẫn là ”sự cố”(sic) đã đưa Hồng y vào ngõ cụt, bởi sự can đảm của ngài là muốn bẻ cong sự thật, nên mọi chương trình viếng thăm “mục vụ di dân” đều tiêu tùng trong chuyến công du Bắc Mỹ, kể cả việc ngài đã cắt bỏ các chương trình mục vụ khác như ngài dự tính, để tham dự Đại Hội Giới trẻ, thế nhưng cũng đi vào hư vô luôn.

Trong niềm hân hoan đầy cảm động, người viết xin được trân trọng đính kèm hình ảnh quý giá mà chắc chắn mọi người Việt yêu chuộng tự do đều cảm động và trân quý.

(Đức Giáo Hoàng Bênêđictô thứ 16 choàng lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trong ngày WYD 2008)

Seattle, những ngày hướng về Đại Hội Giới trẻ Thế giới WYD 2008 .

Nguyễn An Quý

Lm Lý: 'Tù đày là cái giá phải trả của những người đấu tranh chân chính'



Linh mục Nguyễn Văn Lý tại tòa án tỉnh Thừa Thiên Huế, 30/3/2007.
Ông bị kết án 8 năm tù giam vì tội tuyên truyền chống phá chính phủ cộng sản Việt Nam

Trà Mi

Tối cùng ngày, trong cuộc phỏng vấn với Trà Mi của Ban Việt Ngữ đài VOA, từ Tòa Giám mục Huế, linh mục Lý phát biểu:

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Trước hết, tôi xin cảm ơn các quý vị đã luôn theo dõi, thông hiệp cầu nguyện, giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong những năm tháng qua. Xin nói ngay là không phải tôi được trả tự do, mà là tạm đình chỉ thi hành án để chữa bệnh.

VOA: Thời gian tạm đình chỉ này trong bao lâu, thưa ông?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Lệnh đình chỉ cứ mỗi đợt 12 tháng. Đây là đợt đầu tiên. Sau khi tôi hết án, tôi vẫn bị quản chế 5 năm. Còn bây giờ, trong thời gian điều trị bệnh theo yêu cầu của gia đình thì cũng bị quản chế như thế.

VOA: Trong 1 năm tạm đình chỉ án để chữa bệnh, linh mục sẽ ở Tòa Giám mục Huế?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Trước mắt tôi đang ở Tòa Giám mục Huế, tại khu hưu dưỡng mà trước đó tôi cũng ở đây mấy năm rồi. Những lần bị quản chế tôi đều ở khu này. Có thể nếu gia đình muốn đưa đi điều trị ở đâu đó thì cũng sẽ chịu sự quản lý của chính quyền địa phương đó.

VOA: Với lệnh tạm đình chỉ thi hành án, linh mục có ký một giấy cam kết nào với phía chính quyền không?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Không, tôi không nhận bản án. Tôi cũng không coi mình là phạm nhân, mà luôn coi mình là tù nhân lương tâm. Vì gia đình đề nghị như thế, theo sự gợi ý của họ, nên tôi cũng hướng theo gia đình, về cho gia đình điều trị, chứ không buộc phải ký một giấy tờ gì cả. Tôi chỉ ký một giấy biên bản thông báo về lệnh tạm đình chỉ. Trong biên bản, tôi cũng ký là một tù nhân lương tâm, chứ tôi không nhận mình là một phạm nhân.

VOA: Thưa linh mục, hiện giờ tình trạng sức khỏe của ông như thế nào?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Tôi bị liệt chân phải, chưa đi đứng bình thường. Còn riêng tay phải đã phục hồi được trên 50%.

VOA: Trong suốt thời gian bị giam, ông được chăm sóc sức khỏe như thế nào trong tù?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Hơn 2 năm đầu, tôi là một người bình thường ở một khu biệt giam, một mình trong một khu đất khoảng 400 mét vuông. Ở đó có nhiều phòng giam nhưng chỉ giam một mình tôi thôi. Phòng này tôi đã ở nhiều lần trước rồi. Khi họ giam tôi ở đó thì họ đưa tất cả tù nhân khác ra khỏi. Tôi ở biệt lập như vậy. Những người ở gần tôi cũng phải cách mấy chục mét và cách mấy bức tường. Cách đây hơn nửa năm, tôi bắt đầu bị tai biến mạch máu não. Hai lần đầu tôi vẫn ở một mình. Họ cho uống thuốc giảm áp, cùng các thuốc thông thường của người bị cao huyết áp. Đến lần thứ ba tôi bị tai biến vào tháng 11 năm ngoái. Khi đó, họ đưa tôi lên bệnh viện 198 của Bộ Công an ở Hà Nội điều trị. Tại đó, lúc đầu công an phải giúp đỡ tôi. Sau đó ít ngày, họ nhắn gia đình tôi ra. Một tháng sau, họ đưa tôi về lại trại. Lúc bấy giờ, họ cho một tù nhân người dân tộc Tày ở chung để giúp đỡ tôi trong các sinh hoạt hằng ngày. Cách đây hơn một tháng, họ có cho thêm 2 người nữa giúp đỡ tôi thêm.

VOA: Trong thời gian ông bị giam, điều kiện sinh hoạt trong trại như thế nào? Ông có được đọc kinh Thánh và có được tiếp cận thông tin bên ngoài qua báo đài?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Buồng giam của tôi sạch sẽ, cũng có các điều kiện vệ sinh bình thường. Lúc này, tiêu chuẩn về ăn uống của tù nhân ở Việt Nam tương đối no đủ hơn trước đây nhiều. Về tinh thần, hằng ngày tôi được đọc báo Nhân dân. Gia đình được phép gửi vào cho tôi báo Pháp luật. Chỉ thế thôi. Cách đây hơn 1 năm, tôi bắt đầu được nhận sách kinh.

VOA: Ông bắt đầu được đọc kinh Thánh chỉ cách đây một năm. Ông có biết nguyên nhân của sự thay đổi này không?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Vì lúc đó, Việt Nam và Vatican lập một tổ hỗn hợp xúc tiến việc quan hệ ngoại giao đôi bên. Không biết phải sự trùng hợp không nhưng trong trại giam vào dịp đó thì người ta trả sách kinh Thánh cho tôi.

VOA: Trong thời gian bị giam giữ, có các phái đoàn nước ngoài đến thăm ông trong trại giam không?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Có 3 lần khách quốc tế thăm. Lần thứ nhất là ông đại sứ Mỹ tại Hà Nội, cách đây khoảng 2 năm rồi. Lần thứ hai là phái đoàn của Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ, gồm 6 người, cách đây khoảng 1 năm. Lần thứ ba cách đây gần một năm thì ông đại sứ Mỹ thăm tôi lần thứ hai.

VOA: Nội dung các cuộc gặp đó như thế nào?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Họ muốn hỏi thăm tình hình của mình. Ngoài các câu hỏi của họ, phần tôi, tôi muốn trình bày vấn đề gì thì vẫn có thể trình bày.

VOA: Trong những lần gặp đó, ông đã trình bày những điều gì, thưa ông?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Hai lần đầu tôi xác định cho họ rõ tôi không phải là phạm nhân mà là một tù nhân lương tâm, và tôi coi bản án đó là thiếu văn minh, trái với các công ước quốc tế mà Việt Nam đã ký. Lần sau này, tôi đề cập đến các vấn đề hòa bình và thăng tiến trên thế giới.

VOA: Trong lúc ông bị giam, thưa linh mục, ông có được biết dư luận bên ngoài về bản án của ông như thế nào không?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Tôi đoán một phần nào thôi chứ thật sự không được thông tin đầy đủ.

VOA: Cách đây hơn 2 năm sau phiên tòa của linh mục, có một điều gây xôn xao dư luận là bức ảnh chụp cảnh ông bị bịt miệng trước vành móng ngựa. Tấm ảnh này đã trở thành một trong những tấm ảnh đáng chú ý nhất khi nói về nhân quyền của Việt Nam. Trả lời về tấm ảnh này, phía nhà nước Việt Nam nói rằng do trong lúc phiên xử diễn ra, ông đã có những thái độ và hành động không đúng. Một lời bình luận về bức ảnh đó, với tư cách là nhân vật chính của bức ảnh, ông sẽ nói gì, thưa ông?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Trước tòa, tôi đã có sẵn các câu để phát biểu, cũng có những lời để chứng minh rằng ở Việt Nam hiện nay tự do dân chủ, nhất là tự do ngôn luận, không bằng thời Các-Mác ở London, không bằng thời của nhóm Nguyễn Ái Quốc tức Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn An Ninh, Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn Tất Thành ở Paris cách đây gần 100 năm, không bằng thời cụ Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Thế Truyền ra báo Tiếng dân và Tiếng Chuông rè ở ngay tại Việt Nam trong thời Pháp thuộc. Nhưng tôi biết rằng không thể nói được. Cho nên tôi phải chọn một thái độ là đọc thơ. Thì hành động bịt miệng đó đã nói lên nhiều hơn những điều mà mình định nói. Tôi chỉ đọc đi đọc lại 4 câu thơ thôi, chứ không làm gì bạo lực cả. Tất cả những ai chứng kiến phiên tòa đều biết rằng tôi chỉ đọc thơ chứ có làm gì đâu. Họ nói tôi xô ngã hai công an. Đó là vu khống chứ lúc đó tôi đã tuyệt thực qua ngày thứ 8 rồi làm sao đủ sức xô ngã hai công an? Người ta đã bịt miệng tôi 4 lần tất cả.

VOA: Trong thời gian 1 năm tới đây ông được đình hoãn thi hành án. Ngay từ lúc này, ngày đầu tiên bước ra khỏi nhà tù, ông có cảm nghĩ như thế nào?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Trước mắt, tôi cần phải điều trị bệnh vì bệnh tôi thật sự là nặng, vì có một khối u trong não. Trong trại giam họ không dám điều trị mà để cho Giáo hội và gia đình điều trị đây. Tôi ở trong trại giam mới ra, giống như một người trong hang mới ra, chỉ biết rằng rất nhiều người quan tâm, đồng tình ủng hộ mình, nhưng chính mình chưa biết làm thế nào cho thích hợp vì tôi mới về vài tiếng đồng hồ.

VOA: Tình trạng sức khỏe của ông hiện giờ cộng với những tháng ngày giam giữ liệu những điều này có ảnh hưởng đến ý chí và lý tưởng mà ông theo đuổi?

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Đã chọn con đường tù đày để làm việc thì càng ở tù tôi càng tỉnh táo và khôn ngoan hơn thôi. Những người đấu tranh bất bạo động thì càng ở tù thì càng mạnh hơn. Đối phương càng bắt bớ càng yếu hơn. Chuyện tù đày là cái giá phải trả của những người đấu tranh chân chính.

VOA: Xin chân thành cảm ơn linh mục đã dành thời gian cho cuộc trao đổi này.

Linh mục Nguyễn Văn Lý: Tôi xin cảm ơn nhiều

Source: http://www1.voanews.com/vietnamese/news/interview-with-dissident-priest-Nguyen-Van-Ly-03-15-10-87676752.html


Cha Lý được tự do nhưng không phải là niềm vui: Nguy hiểm trong chính trị

    Linh mục Nguyễn Văn Lý được đưa về Tòa Tổng Giám mục Huế để điều trị trong 12 tháng
Thanh Phương

Vào lúc 5 giờ chiều ngày 15/3, linh mục Nguyễn Văn Lý đã được đưa về Nhà Hưu Dưỡng của Gìáo phận Huế để điều trị. Chính quyền chỉ tạm đình chỉ thi hành án trong 12 tháng, chưa trả tự do hoàn toàn cho vị linh mục này.

Là một trong những người sáng lập khối 8406, phong trào đấu tranh dân chủ ở Việt Nam, cha Lý đã bị kết án tám năm tù và 5 năm quản chế trong phiên xử vào năm 2007 với tội danh " tuyên truyền chống Nhà nước", bản án mà cho tới nay linh mục Nguyễn Văn Lý vẫn không công nhận, cũng như Ngài không chấp nhận việc chính quyền chỉ tạm ngưng thi hành án, chứ không hủy bỏ bản án này.

Theo lời cha Lý, việc đưa về Huế chữa bệnh là theo yêu cầu của gia đình và Tòa Tổng giám mục Huế, chứ không phải theo yêu cầu của Ngài.


Tuy còn rất mệt, nhưng cha Nguyễn Văn Lý đã vui lòng trả lời phỏng vấn ban Việt ngữ RFI.

    15/03/2010

Source: http://www.rfi.fr/actuvi/articles/123/article_7261.asp


LM Nguyễn Văn Lý vừa tạm ra khỏi nhà tù nhỏ

Bản tin ngày 15-03-2010
Viết bởi Nhóm Phóng viên Khối 8406 FNA

Kính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước.

"Tạm đình chỉ thi hành hình phạt tù", đó là nội dung tờ Quyết định của Tòa án nhân dân tỉnh Hà Nam, ra ngày 15-03-2010 hôm nay (xin xem bản scan 2 đính kèm).

Với Quyết định này của nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam, linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý đã được xe cứu thương của trại giam Ba Sao (còn gọi là trại Nam Hà), huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam, đưa ra khỏi trại lúc 4 g sáng hôm nay. Đi trên xe có viên phó giám thị trại, công viên một giám sát là cha Lý trung tá Nam (xin xem lại các bản tin cũ), một bác sĩ và 2 nhân viên công an. Suốt chặng đường dài từ Hà Nam vào Huế, Cha Lý phải nằm trên băng-ca, không thể ngồi dậy được (vì chóng mặt).

Tới Huế lúc 4g30, trước tiên xe ghé Ủy ban nhân dân phường Vĩnh Ninh (khu vực trong đó có Tòa Giám mục và Nhà Chung Tổng Giáo phận Huế) để làm thủ tục giao cha Lý cho nhà cầm quyền địa phương quản lý. Tại đây đã có gần hai chức nhân viên báo đài, cầm máy ảnh và máy quay phim chực sẵn (để làm mục tin tức thời sự vào ban tối). Sau khi nhận hồ sơ từ tay Phó giám thị trại giam, ông chủ tịch Phường, tên là Chánh (không rõ họ) tuyên bố với cha Lý:
    1. Không được nói hay làm bất cứ điều gì chống lại nhà nước;
    b>2 . Có biểu hiệu vi phạm pháp luật như thế, chúng tôi sẽ lập biên bản;
    3. Ra khỏi phường phải xin phép!

Cha Lý trả lời: "Tôi nói thẳng với quý vị điều tôi đã từng nói trước đây với người của nhà nước, của tòa án, của trại giam: tôi không bao giờ nhận mình là phạm nhân cả, mà chỉ là tù nhân lương tâm. Xin quý vị nhớ cho! "

Sau đó toán công an cùng ông chủ tịch phường đưa cha Lý vào Nhà Chung (trong cùng một khuôn viên với Tòa Giám mục). Đón chào cha là Đức Giám mục Phụ tá Lê Văn Hồng (Đức TGM Nguyễn Như Thể đang đi công tác tại Sài Gòn), cha quản lý Nhà Chung, cha thư ký Tòa Giám mục và một vài cha đang hưu dưỡng. Ai nấy tỏ ra vui mừng vì gặp lại người bạn cũ.

Khi được ông chủ tịch phường đưa đến tận phòng mình đã ở gần 3 năm trước đây, cha Lý vừa cười vừa nói với ông ta: "Ông có nhớ cách đây ba năm, tối ngày mồng hai Tết năm 2007, ông đã lừa tôi bằng cách gõ cửa xin vào thăm tết mà đằng sau là cả một toán công an tràn vào bắt tôi không?" - "Nhớ nhớ chứ!!".

Sau đó cha Lý lần lượt tiếp nhiều người khách từ các giáo xứ lân cận đến. Ai cũng nhận thấy cha tuy khá sắc mặt hồng hào, tươi tỉnh nhưng có phần hơi ốm và đôi chân thì không thể đứng thẳng được. Muốn di chuyển phải dùng một cái nạng 4 chân (xin xem hình). Trí khôn thì vẫn sáng suốt và tinh thần thì vẫn kiên vững. Cha cho biết là hôm thứ 5 tuần trước, 3 Tháng Mười Một năm 2010, Cán bộ trung ương đã vào gặp cha hỏi thăm sức khỏe. Tiếp đó, chiều ngày hôm qua, cán bộ trại đã đến thu dọn đồ đạc của cha, bỏ vào các xác tay và báo cho cha là sáng mai, sẽ phải thức dậy lúc 4 giờ.

Xin được lưu ý là trong Thông cáo báo chí hôm 3 tháng 12 năm 2010, Ủy hội Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF) vừa lên án việc đe doa luật sư Lê Thị Công Nhân và kêu gọi chính phủ Obama đưa Việt Nam trở lại danh sách các nước gây quan ngại đặc biệt về Nhân quyền và Tự do tôn giáo (CPC). Phải chăng ngoài việc chịu áp lực không ngừng bấy từ lâu nay của Đồng bào và Quốc tế, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam nay tìm cách để tránh Đòn CPC mới qua việc tạm thả linh mục Lý?

Đó là vài tin tức sơ khởi, xin được gởi tới toàn thể Đồng bào. Chúng tôi sẽ có tin tức cập nhật sau.

Nhóm Phóng viên Khối 8406 FNA tường trình từ Huế lúc 22g30 ngày 15-03-2010.