Monday, March 15, 2010

Thư ngỏ gửi ông Bùi Tín - Sông Hồng

    Thư ngỏ gửi ông Bùi Tín
    (sau bài “Hạt ngọc quý của nhân dân”)


Sông Hồng

Có một thân hữu mới cho tôi biết, ông Bùi Tín lại có một bài viết ngớ ngẩn, mà không hiểu sao VOA lại đăng mà không “kiểm soát” nội dung, đó là bài ca ngợi nữ luật sư LTCN là “hạt ngọc quý của nhân dân”. Sẽ chẳng có vấn đề gì dù ông có hơi thái quá một chút để động viên một cô gái dũng cảm, nhưng sẽ có rất nhiều phản ứng khi ông nâng cô luật sư ấy mà dìm những anh tài khác xuống hạng “đàn em” thì lố quá!

Nghe lời thân hữu mà tôi cất công vào đài VOA thì thấy phần lớn nội dung người bạn đề cập đã bị VOA cắt bỏ, biên tập lại, nhưng khổ nỗi, nó đã được nhân bản với tốc độ cực nhanh trên mạng Internet, đều có nguồn từ VOA mà giờ lại không giống VOA. Có lẽ, từ khi ra nước ngoài, ông quen tâng bốc người khác, nhưng lần này thì ông lố quá. Tuy nhiên cũng thừa nhận tài múa bút của ông, thế thì ông mới trụ được ở chốn Paris hoa lệ đó, nhưng về trình độ chính trị của một cán bộ làm báo cộng sản cao cấp cùng bao năm lặn lội ở hải ngoại thì tôi thấy ông vẫn chưa trưởng thành được bao nhiêu.

Ông chỉ biết nhắm mắt theo đơn đặt hàng nào đó mà không cần biết sự cẩn trọng của ngôn từ. Dù có bào chữa đến đâu thì không có ai không nhận thấy “bồng hồng thép” LTCN đã hoen rỉ một phần trước cơn ác mộng dài 3 năm đó. Có ai không nản khi nghe cô nói, “tôi thấy tôi chưa thành công, tôi thấy mọi thứ cũng thực sự là dở dang”. Trước khi vào tù, cô từng tuyên bố sẽ chiến đấu tới cùng với CSVN dù chỉ còn có một mình, nhưng giờ thì trong hàng nước mắt đầy xúc động, cô nói cô chỉ làm được phần của mình, không thể làm được cái phần của 90 triệu người Việt Nam khác. Trước khi vào tù, cô coi tranh đấu là đòi hỏi sự công bằng, sau khi ra tù cô gọi kết quả của cuộc tranh đấu đó là vụ án mang tính chất tình cảm, thái độ, là một cái gì đó rất khó diễn tả, là một sai lầm của Nhà nước. Dường như, cái ý chí quật cường ngày nào giờ chỉ mang nặng sự ta thán. Đau đớn hơn khi cô thừa nhận “có thể cả cuộc đời tôi không thể thành công vì lý tưởng đó”, “nó đã quá sức của tôi rồi”,… Đúng là khó đòi hỏi hơn ở cô, cô đáng được chia sẻ, bù đắp, động viên,… nhưng cái cách “động viên” của ông, tôi e cô ấy sẽ thấy hổ thẹn khi được nhắc đến.

Không biết LTCN và các luật sư được ông vinh danh trong đoạn văn sau sẽ “xúc động đến cỡ nào khi được đọc chúng: “Cô sẽ rất vui khi biết rõ có biết bao nam nữ luật sư noi gương và nối gót cô. Từ lão tướng luật gia Trần Lâm hơn 80 tuổi từng là thẩm phán toà án tối cao, đến luật sư Lê Trần Luật gắn bó với nỗi oan ức của nông dân bị cướp đất, đến luật sư Trần Đình Triển vừa làm một cuộc phá án ngoạn mục ở Hà Giang phơi bày bộ mặt dâm ô của nhóm quan chức CS đầu tỉnh từng dùng một tên hiệu trưởng trùm ma cô để hòng biến các em nữ sinh ngây thơ làm bầy nô lệ tình dục, cho đến luật sư Cù Huy Hà Vũ quyết dùng vũ khí pháp luật để kiện người đứng đầu chính phủ vì thảm hoạ thảm khốc môi trường bùn đỏ có thể gây ra cho đất nước …”.

Tôi e ông luật sư già Trần Lâm sẽ mỉm cười “thông cảm” vì ông ấy đã đứng ra bảo vệ LTCN trong phiên tòa 3 năm về trước và hàng chục phiên tòa sau đó. Luật sư Trần Đình Triển sẽ hết sức kinh ngạc vì chưa chắc biết LTCN là ai, còn luật sư Lê Trần Luật, nhất là Cù Huy Hà Vũ sẽ giãy nảy như đỉa phải vôi, khi biết rằng mình đang “noi gương, tiếp bước” LTCN, tôi e họ sẽ nghĩ lầm, ông đang xúc phạm đến những cống hiến của họ. Bởi phải nói thực, ngoài “Đảng Thăng tiến Việt Nam” (chỉ phát triển ở nước ngoài, nhưng giờ cũng chỉ là cái vỏ), LTCN chưa thực sự có sáng kiến, cống hiến gì để người dân trong nước biết đến cô. Trang mạng Bauxite Việt Nam, tôi không dám chắc họ sẽ dám công khai nếu LTCN “ghi tên vào bản kiến nghị tâm huyết chống khai thác bauxite, nhân danh một luật sư vừa được trả tự do” để làm “tăng thêm uy thế cho tập thể, cũng vừa tạo thêm thế mạnh cho cá nhân mình khi gắn bó với tập thể”. Bởi chỉ đơn giản là, cá nhân LTCN vừa mới tham gia dân chủ đã bị bắt, mà bị bắt bởi sự non nớt và không hiểu luật của mình khi ai đời lại tổ chức lớp học truyền bá dân chủ tại VPLS Đài giữa Trung tâm TP Hà Nội, đã được công an thả về nhà lại “quyết chiến” ở trụ sở CA phường, đòi phải thả ngay lập tức “các em học sinh” nên nỗi rời nhà luôn trong 3 năm!!!. Các luật sư trên mà học theo LTCN chắc giờ này sẽ được ông vinh danh trong tư thế khác.

Một số “chiến sỹ dân chủ khi ra tù lại kiên định hơn xưa” được ông nêu gương có nên để LTCN học tập khi nữ văn sỹ Dương Thu Hương đã bén gót ông công khai tuyên bố từ bỏ cuộc chinh chiến của đời mình để gia nhập xứ Paris tráng lệ. Con gái của ông đại tá Phạm Quế Dương cũng được ông Nguyễn Gia Kiểng bao bọc chốn ấy, nên ông Dương trước sau chỉ hoạt động vì ông Kiểng, ông Trần Khuê giờ chỉ hám nghiên cứu và ca ngợi Hồ Chí Minh, ông Lê Hồng Hà thì chỉ thấy lý luận về đường đi của cộng sản, ẩn dật như vị “giáo chủ áo xám”, …

LTCN cần được tôi luyện nhiều hơn để chứng tỏ là “hạt ngọc hiếm quý của nhân dân”. Cô ấy cần được ai đó trong nước biết đến chứ không chỉ “là một PR thành công” ở hải ngoại hay là “phát ngôn nhân” chuyên chỉ trả lời phỏng vấn.

Còn ông Bùi Tín, hẳn sau lá đơn gửi Thủ tướng Phạm Văn Đồng xin được về nước sau khi chót dại đi tị nạn ở Pháp không được chấp thuận bởi cộng sản thấy năng lực của ông sử dụng ở hải ngoại thích hợp hơn chăng? Để bớt bị điều tiếng với số ít người trong nước còn biết đến ông, trước khi tham gia bất cứ bản hòa tấu nào ông hãy cân nhắc về tuổi tác cũng như sự từng trải của mình.

Còn điều nữa tôi muốn nhắn gửi ông, nếu ông muốn làm gì thì hãy làm đi, đừng lôi kéo Công Nhân theo lối cụt của ông: một căn phòng chật hẹp, đơn côi, xa lạ cách quê hương vạn dặm với chiếc áo vest cũ, sờn khoác trên người lạc lõng giữa một Paris xa hoa, tráng lệ.

Sông Hồng

Source: http://www.vietland.net/main/showthread.php?t=12189


Sunday, March 14, 2010

Phạm Minh Mẫn sẽ có mặt tại Nam Cali vào ngày 11-04-2010

Xin Đừng Quên:
    Chuyện Hồng Y Phạm Minh Mẫn và Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
Nguyễn An Quý

Trước khi lên đường xuất ngoại vào năm 2008, Hồng y Gioanbaotixita Phạm Minh Mẫn đã cẩn thận viết bức thư ngỏ gởi cho ba vị Giám Mục tại Việt Nam. Được biết, ba vị này cũng đang chuẩn bị lên đường tham dự WYD 2008 tại Sydney, đó là Đức Cha chủ tịch Uỷ Ban Giám mục Đặc trách Mục vụ giới trẻ, Đức Cha chủ tịch Ủy Ban Giám mục đặc trách về giáo lý đức tin và Đức Giám mục Lạng sơn. Thư ngỏ đề Tháng kính Thánh tâm Chúa Giêsu, ngày 4 năm 2008.

Bức thư được phổ biến công khai trên trang mạng www.conggiaovietnam.net và tôi cũng đã nhận được bức thư này vào ngày 6 tháng 6 năm 2008 từ Tiếng vọng Goan Baotixita với email conggiaovietnam@gmail.com gởi vào hộp thư của tôi. Tôi muốn kể một chút như thế, để xác minh rằng, Đức Hồng y có ý muốn phổ biến cho mọi người Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới biết, (chứ không phải chỉ gởi riêng cho ba vị Giám mục trên). Chắc Hồng y muốn được mọi người am tường về vấn đề mà ngài muốn đưa ra, cũng như để nhắc nhở các bạn trẻ Việt Nam khắp nơi trên thế giới thấy được rằng: Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là nguyên nhân làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ Việt Nam, là biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng, cũng như để nhắc nhở mọi gia đình có con em đang chuẩn bị lên đường tham dự ngày giới trẻ tại Úc, hay những ai cùng với con em đi tham dự thì liệu đó mà lo cho ổn, đừng có mang theo Cờ Vàng

Để rộng đường dư luận, tôi xin ghi lại nguyên văn 3 mục trong thư ngỏ cuả HY Phạm Minh Mẫn: 1, 2, và 3 (người viết chỉ đưa ra trình làng 3 mục này thôi, vì bức thư khá dài) được ghi chữ nghiêng sau đây:
    1. Đức Hồng y G. Pell mới biên thư tha thiết mời cá nhân tôi đến Sydney dự WYD 2008. Thấy không từ chối đuợc, tôi phải cắt bớt chuyến đi công tác mục vụ di dân của tôi và những ngày nghỉ để đáp lời mời của Ngài. Sau khi suy nghĩ mình phải làm gì đem lại lợi ích thiêng liêng cho các bạn trẻ VN từ nhiều châu lục quy tụ về một chỗ để cùng gặp gỡ Chúa và gặp gỡ nhau, để làm chứng cho niềm tin của mình, tôi muốn chia sẻ vài ý nghĩ với quý Đức Cha sẽ có mặt trong WYD. Mục đích là cùng nhau giúp cho các bạn trẻ,- là sức sống của Giáo Hội, của đất nước-, khai thông con đường hiệp thông với Chúa là Cha trên trời, hiệp thông với nhau là con một Cha, là anh em một nhà. Một sự hiệp thông phong phú hóa, tăng lực cho sức sống trẻ của các bạn.

    2. WYD ba lần trước ở Pháp, Đức, Canađa, đều có một sự kiện mà một số bạn trẻ ở một số nơi coi như một sự cố làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ VN. Sự cố đó là lá cờ vàng ba sọc đỏ đã được dương lên trong lúc các bạn trẻ VN từ nhiều châu lục quy tụ lại để cử hành phụng vụ hoặc sinh hoạt chung.

    3. Một lá cờ biểu tượng cho điều gì? Có lúc lá cờ được coi là biểu tượng cho một đất nước, lúc khác được coi là biểu ttưng một chủ nghĩa, chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa quốc gia…Có lúc chỉ biểu trưng một thói đời mang tính đối kháng. Giám mục của tôi, cách đây hơn 30 năm, lúc còn sinh thời, đã để lại cho các tín hữu và cho bản thân tôi bài học lịch sử này: người mẹ VN, lúc mặc áo vàng (cờ vàng) lúc mặc áo đỏ (cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách, vẫn là người mẹ đã dày công sinh thành dưỡng dục con dân VN, vẫn là người mẹ đã để lại cho dân tộc VN một di sản vô giá. Di sản đó là truyền thống văn hóa của dân tộc VN, một nền văn hóa khá phong phú với những giá trị tinh thần và đạo đức. (Hết trích).
Qua nội dung 3 tiết mục của thư ngỏ vừa nêu trên đây, người viết xin được lạm bàn chút đỉnh về mục 2 và 3. Đây là bức thư gởi 3 vị Giám mục tại Việt Nam, chắc các vị này sẽ được nhà nước cộng sản Việt Nam cho đi dự Ngày Giới trẻ thế giới năm 2008 tại Úc. Như vậy, việc suy nghĩ về ”sự cố lá cờ vàng ba sọc đỏ” (sic) mà ngài Hồng y đã rất lo lắng, sợ lá cờ này sẽ xuất hiện tại WYD 2008 có giá trị gì không, khi Hồng y gởi đến ba vị Giám mục này bức thư ngỏ để dư luận có cái nhìn không tốt về hình ảnh của một vị Hồng Y ? Ba vị Giám mục này có quyền để quyết định được vấn đề dêp bỏ cờ Vàng Ba Sọc Đỏ tại WYD 2008 không? Qua đó người viết nghĩ, nó chỉ có tác dụng để chứng minh với Bắc Bộ phủ rằng, ngài Hồng y đã có công lớn trong việc vận động triệt hạ lá cờ mà tập thể người Việt tỵ nạn nói riêng và toàn dân Việt Nam nói chung, vốn trân quý xưa nay. Đây là điểm son mà chắc chắn ngài Hồng y sẽ được Bắc Bộ phủ ghi vào Sổ Vàng của đảng để ban huân chương cao quý của đảng nay mai.

Lá cờ vàng ba sọc đỏ có làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ Việt Nam không? Không hiểu ngài Hồng y đã căn cứ vào đâu để kết tội cho các Ban Tổ chức ngày Giới trẻ trước đây như ở Pháp, ở Đức, ở Canada đã cho giương lên ngọn cờ vàng để làm tắc nghẽn sự hiệp thông của các bạn trẻ Việt Nam ? Xin các bạn trẻ trả lời cho Hồng y biết sự hư thực ra sao?

Xin thưa với ngài Hồng y. Với Đức tin của người Kitô hữu, tôi tin chắc, tất cả các bạn trẻ Việt Nam trên thế giới quy tụ về tại Sydney năm 2008 , kể cả các bạn trẻ Công giáo tại Việt Nam đến tham dự( xin miễn kể những người trẻ thuộc đảng viên đảng cộng sản Việt Nam, có thể đám Quốc doanh sẽ lập phái đoàn đi tham dự). Tất cả các bạn trẻ Việt nam này, chắc chắn sẽ không bị di ứng, khi đứng chung dưới lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, nên xin ngài đừng vội kết tội lá cờ này đã làm tắc nghẽn sự hiêp thông mà tội nghiệp. Ngài Hồng y có bằng cớ nào để chứng tỏ toàn dân Việt Nam sung sướng đứng dưới bóng cờ đỏ của đảng cộng sản Việt Nam không? Toàn dân Viêt Nam đã quá đau khổ bởi sự áp đặt ngọn cờ máu này, đó là lá cờ tay sai của Đệ Tam Quốc tế cộng sản đã xâm nhập vào đất nước Việt Nam, chẳng lẻ Hồng y không biết sao? Ngài không thấy ngày đêm dân oan khiếu kiện khắp nơi và ngay tại Sài Gòn đó sao? Hay là ngài bận lo chuyện mục vụ di dân, lo tính toán chuyện dẹp bỏ cờ vàng ba sọc đỏ, mà quên mất nổi đau của người dân trong nước?

Một lá cờ biểu tượng cho điều gì?

Xin thưa với Hồng y: Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là Quốc Kỳ Việt Nam có từ khi Pháp trao trả nền độc lập cho Việt Nam và đã trải qua hai thời của nền Đệ nhất và Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hoà cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Chuyện năm xưa, khi ông Hồ xuất hiện thì đồ đệ của ông ta đã trương ngọn cờ máu là cờ đỏ sao vàng tại Ba Đình , các đảng phái Quốc gia lúc bấy giờ đã tá hỏa tam tinh khi thấy cờ máu xuất hiện đó sao?

Từ lâu, Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ đã trở thành hồn thiêng sông núi của Dân tộc Việt Nam , nên mọi người dân từ thuở thiếu thời đã biết tôn trọng lá cờ này. Môn công dân giáo dục tại miền Nam trước đây, đã dạy học sinh, hễ khi đi ngang qua nơi đang cử hành lễ chào cờ, thì phải đứng lại ở thế nghiêm trang , cất mũ nón, hướng về Quốc kỳ là lá Cờ vàng ba sọc đỏ mà Hồng y đang mong muốn dẹp bỏ đấy. Tôi muốn nói đến giá trị thiêng liêng của ngọn cờ vàng. Mặc dù hôm nay, trên trường Quốc tế cũng như tại đất nước Việt Nam , ngọn cờ này không còn là Quốc kỳ Việt Nam nữa. Nhưng đây là ngọn cờ biểu tượng cho hồn thiêng sông núi của những người Việt Quốc gia không cộng sản, vì cớ gì Hồng y lại đem ra pha trò giểu cợt khi viết vào thư ngỏ một cách vô trách nhiệm, tôi nói vô trách nhiệm vì ngài Hồng y đã lôi vị Giám mục quá cố nào đó, đã lôi luôn cả các tín hữu vào phe Hồng y để pha trò đùa cợt : “Giám mục của tôi, cách đây hơn 3o năm, lúc còn sinh thời, đã để lại cho các tín hữu và cho bản thân tôi bài học lịch sử này: người mẹ VN, lúc mặc áo vàng(cờ vàng), lúc mặc áo đỏ( cờ đỏ), lúc mặc áo lành, lúc áo rách…”( nguyên văn). Hồng y có cảm thấy sung sướng khi người mẹ Việt Nam đang mặc áo rách không? Hồng y cứ thử hỏi những bà mẹ chiến sĩ đã từng nuôi Việt cộng dưới hầm trong nhà của các mẹ ở các tỉnh vùng Đồng bằng sông Cửu long và khắp nơi, hôm nay họ có thích mặc áo đỏ, áo rách không? Đó là những bà mẹ dân oan đang đi khiếu kiện tại Sài Gòn đấy..

Một lá cờ biểu tượng cho điều gì?

Xin thưa với Hồng y: Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ là biểu tượng cho nhân bản, biểu tượng cho một nền tự do chân chính, biểu tượng cho công lý, cho nhân quyền và cho phẩm giá của con người. Đó là ngọn cờ của CHÍNH NGHĨA. Quân Dân miền Nam đã anh dũng chiến đấu và đã chết dưới ngọn cờ này để bảo vệ lý tưởng tự do.

Năm 1954, theo ngọn cờ nhân bản này mà cả triệu người từ miền Bắc đã bỏ hết mọi sự, để vào miền Nam sống dưới bóng cờ này. Ngày nay hơn 3 triệu người Việt sống khắp nơi trên thế giới, nhất là tại các nước đông người Việt tỵ nạn, đồng bào Việt Nam nhờ bóng cờ Vàng Ba Sọc Đỏ này, mà họ gọi được nhau khi cần thiết. Tại đất nước Hoa Kỳ, nhiều thành phố, nhiều Tiểu bang, Cộng đồng người Việt Nam đã tốn bao công sức để vận động Chính quyền các nơi công nhận ngọn cờ nhân bản này. Người Việt Nam trên thế giới, hễ đi đến đâu, thấy có bóng cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, thì họ sung sướng quy tụ lại, niềm tin cậy và sự quý mến nhau là ở chỗ này đây. Trong các ngày Giới trẻ Thế giới trước đây, các bạn trẻ Việt Nam khắp nơi đều sung sướng và hảnh diện quy tụ với nhau dưới bóng Cờ Vàng. Đức Giáo Hoàng Phaolô II trước đây cũng như vị Giáo Hoàng đương kim, hễ thấy ở đâu có bóng cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thì Ngài đều vẩy tay chào: Việt nam. Việt nam. Bản thân người viết rất ngạc nhiên về lời phán của Hồng y Mẫn cho rằng, lá cờ vàng ba sọc đỏ đã làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ Việt Nam. Đây là ý tưởng không trong sáng chút nào hết, nếu không nhầm thì mục đích chỉ nhắm chuẩn bị kế hoạch dẹp bỏ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ theo Nghị quyết 36, để khi ngài Hồng y xuất hiện tại các Cộng đoàn mà ngài sẽ đến làm công tác gọi là mục vụ di dân, khỏi phải lo sợ khi bóng cờ nhân bản này xuất hiện.

Được biết Hồng y Phạm Minh Mẫn đã được HĐGMVN giao cho công tác mục vụ di dân như lời ngài Hồng y đã nói với Cha Nguyễn Thanh Liêm, Chủ tịch LĐCGVN Hoa Kỳ, trong một bức thư gởi cho Cha Liêm cũng vào tháng 6 năm 2008 này. Tôi cũng đã có đọc bức thư này, nên cũng xin được nói một chút về ngài Hồng y đã quá cẩn thận lo xa khi gởi thư cho Cha Liêm với lời than phiền như sau: “Tôi có đến thăm VP Immigration and Refugee của HĐGM Hoa Kỳ tại Washington DC . Lúc bấy giờ Cha McGuire, tiền nhiệm cha Chính OP, và tôi có hỏi một câu: “Người CGVN đã định cư từ lâu ở Hoa Kỳ, sao họ vẫn là Refugee?. Cùng một thời điểm: Hồng y Mẫn vừa lên án Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ làm tắc nghẽn con đường hiệp thông lại vừa thắc mắc tại sao cứ duy trì chữ tỵ nạn hoài vậy ? Đây không phải là chuyện đạo đức bình thường của một vị Hồng y lo lắng cho người Giáo dân hải ngoại đâu. Điều này lại được đặt vấn đề với vị Chủ tịch LĐCGVN Hoa Kỳ. Khi đặt vấn đề này với Cha Liêm, thử hỏi Cha Liêm có quyền xóa bỏ chữ tỵ nạn cộng sản của người Việt Nam đang sống lưu vong nơi đất nước Hoa Kỳ được không? Cho nên vấn đề đặt ra, người viết nghĩ cũng tương đương với việc nêu Cờ Vàng làm tắc nghẽn hiệp thông với ba vị Giám mục tại Việt Nam, với mục đích làm công tác tôn giáo vận cho chế độ VC mà thôi. Xét cho cùng, trong tháng 6 năm 2008 , Hồng y Phạm Minh Mẫn chắc chắn sẽ được ghi vào sổ vàng của Bắc Bộ phủ đến 2 lần, ngon không? Đây có phải là việc thực hiện Nghị quyết 36 không, xin để mọi người thẩm định ?

“Người CGVN đã định cư từ lâu ở Hoa kỳ, sao họ vẫn là Refugee ?

Xin thưa với Hồng y, Chữ Tỵ nạn cộng sản, hay nói gọn là tỵ nạn, đó là căn cước của chúng tôi, là căn cước của những người bỏ nước ra đi, của những người đã nhất quyết không sống chung với chế độ cộng sản, là căn cước của những người bất hợp tác với chế độ cộng sản. Người tỵ nạn khác với những người làm tay sai, hợp tác với cộng sản, khác với những tên cán bộ cộng sản mà Bắc Bộ phủ đã tung ra hải ngoại để quậy phá cộng đồng người Việt tỵ nạn. Chữ tỵ nạn, tự nó có một giá trị tinh thần lớn lao, tự nó đã liên kết những người Việt Nam cùng chung lý tưởng đang ở hải ngoại, những người Việt nam không thân cộng sản lại với nhau, chứ không phải có một giá trị về mặt vật chất. Những ai ở hải ngoại mà tiếp tay cho cộng sản thì cái tinh thần tỵ nạn cộng sản tự nó biến mất, Hồng y khỏi cần phải lo lắng chi chuyện tỵ nạn hay không tỵ nạn. Cùng với danh nghĩa tỵ nạn là ngọn Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, không một thế lực nào có thể xóa bỏ nổi đâu. Nổi lo lắng của Hồng y là muốn xóa bỏ chữ tỵ nạn để gọi chúng tôi là dân tha phương cầu thực hay sao?

Tôi muốn dẫn chứng một chút về bức thư của Hồng y Phạm Minh Mẫn gởi cho Cha Nguyễn Thanh Liêm tại Hoa Kỳ, về chuyện Hồng y đã trăn trở về vấn đề có liên quan đến chữ ty nạn để làm sáng tò thêm. Từ chuyện Tỵ nạn đến Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ mà Hồng y đã nêu ra cùng một thời điểm. Hai bức thư nêu hai vấn đề tuy khác nhau, nhưng hai mà một đấy, nên xin được kết hợp vào bài này để có thêm một chút dữ kiện cho rộng đường dư luận về ngài Hồng y Phạm Minh Mẫn đối với người Việt hải ngoại và sự có mặt của ngài tại hải ngoại.

Xét cho cùng thì đây không phải là chuyện đơn giản hay bình thường, đây là sự kiện đáng cho mọi người Việt Nam tỵ nạn cộng sản cần suy gẩm về ngài Hồng y Phạm Minh Mẫn.

Người viết lại không quên chuyện Quốc nội. Khi Linh mục Nguyễn Văn Lý bị toà án nhân dân tỉnh Thừa Thiên Huế bịt miệng trong phiên xử án ngày 30-3-2007. Vài chức sắc của Giáo hội Công giáo Việt Nam cùng phụ hoạ với nhà nước cộng sản Việt Nam cho rằng Linh mục Nguyễn Văn Lý “làm chính trị”, ngài Hồng y thì cho rằng, vì ở xa, nên không hiểu hết được “ý nghĩa thâm sâu trong đời sống nghịch lý” của Linh mục Nguyễn Văn Lý. Cả thế giới đều biết cuộc đấu tranh bất bạo động của Cha Lý là đòi Tự do Tôn giáo, Tự do Dân chủ và Nhân quyền cho Việt Nam. Thế nhưng Hồng y lại cho vì ở xa nên không hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong đời sống nghịch lý. Phải, Cha Lý sống nghịch lý vì đã dám đương đầu chống cộng sản, đòi Tự do Tôn giáo, đòi Tụ do Dân chủ và Nhân quyền cho Việt Nam ? Thế nhưng ngài Hồng y ở bên kia bờ đại dương mà lại dám quả quyết rằng: những ngày Giới trẻ thế giới trước đây ở Pháp, ở Đức, ở Cananda vì có ngọn cờ vàng nên đã làm tắc nghẽn con đường hiệp thông của các bạn trẻ Việt Nam. Ai biết, xin mách giúp ?

Nguyễn An Quý


Sao Còn Bày Chuyện Đối Thoại Với Nhà Nước Việt Cộng? - Nguyễn An Quý

Nguyễn An Quý

Nhân chuyến viếng thăm Ad limina của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam vào cuối tháng 6 năm 2009, tiếng tăm của vị Giám Mục Giáo phận Mỹ Tho lại được bàn tán xôn xao. Đó là chuyện bài giảng của GM Bủi Văn Đọc tại Đền thờ Thánh Phaolô ngoại thành vào ngày 23 tháng 6 năm 2009, bài được phổ biết trên VietcatholicNews ngày 26-06- 2009. Cách đây ít lâu, tôi cũng tìm đọc lại bài giảng này để biết vị Chủ chăn Giáo phận Mỹ Tho nói gì.

Mở đầu bài giảng Đức GM Bùi Văn Đọc đã dùng đoạn tin mừng thuật lại lời của tiên tri Giêrêmia thưa với Thiên Chúa: “Lạy Chúa, chúng con đây còn quá trẻ, chúng con không biết ăn nói”. Lời dẫn chứng này như để xác quyết với dân Chúa, về những thắc mắc mà lâu nay nhiều giáo dân cho rằng các Giám Mục Việt Nam tỏ ra né tránh trước vấn nạn mà Giáo Hội tại nhiều nơi đang phải đương đầu với sự đàn áp của chế độ cộng sản, các ngài đã im lặng trước các biến cố đầy đau thương của Giáo hội Việt Nam trong thời gian gần đây. Không rõ trong Thánh lễ này có bao nhiêu giáo dân Việt Nam tham dự, nhưng GM Bùi Văn Đọc đã đại diện cho HĐGMVN trả lời một cách minh bạch với giáo dân rằng: “chúng tôi không biết ăn nói“, mà dư luận cho rằng không dám nói thì đúng hơn. Toàn bài giảng ngài nói về chuyện đạo đức theo lý thuyết thì rất hay ho, tôi dùng chữ lý thuyết vì những gì ngài nói đều không áp dụng đúng trên thực tế, thí dụ ngài nói: “Chúa chỉ đòi hỏi chúng tôi can đảm nói sự thật khi cần …”, nhưng trên thực tế, sự thật Giáo hội đang bị bách hại, sự thật đảng cộng sản đang chà đạp công lý một cách trắng trợn, thì ngài lại làm ngơ rồi còn biện bác là không biết ăn nói. Thử hỏi chờ lúc nào nữa mới gọi là khi cần ? Trong biến cố Toà Khâm Sứ, Thái Hà, lời tuyên bố của Đức TGM Hà Nội như một chứng tích lịch sử về cuộc tranh đấu của Giáo hội Công giáo Việt Nam dưới thời cộng sản, và được coi như khuông vàng thước ngọc cho việc tranh đấu đòi công lý và sự thật, không phải chỉ riêng cho Giáo Hội mà còn cho cả dân tộc Việt Nam, ngài nói: “Không phải chỉ là chuyện đòi đất đai, mà là ĐÒI CÔNG LÝ VÀ SỰ THẬT“. Đây có phải là khi cần mà Chúa đang đòi hỏi phải nói sự thật không ? Điều ngạc nhiên nhất là khi đọc đến câu trong bài giảng của ngài: “Nếu có ai không thích cộng sản, người ấy không nên yêu cầu chúng tôi khích bác họ”. Người viết lại cảm nghiệm rõ ràng: Đúng là ngài Giám Mục đã không biết ăn nói, bởi vì chuyện thích hay không thích cộng sản là quyền của ngài, nhưng đừng quên rằng ngài là vị Giám Mục Công giáo kia mà !!!

Trên thực tế, chẳng có ai lôi kéo Giám Mục Bùi Văn Đọc khích bác cộng sản làm gì cho mệt, đúng ra trong vai trò Chủ chăn hay nhiệm vụ của một Mục tử khi thấy đàn chiên bị khổ nạn thì hãy dũ lòng thương cho với, thế thôi. Vấn đề đặt ra ở đây không phải là chuyện thích không thích cộng sản, nhưng khi nhìn vào thực trạng tại Việt Nam, quyền con người bị đã và đang bị chà đạp một cách trắng trợn,.nhiệm vụ rao giảng tin mừng của Giáo hội thì không thể không bênh vực quyền con người, nhất là bênh vực những ai đang bị đàn áp, không thể không cổ vũ việc tôn trọng phẩm giá con người khi rao giảng tin mừng.

Trong phạm vi của bài này, tôi không có ý phân tích về bài giảng của Giám Mục Bùi Văn Đọc, bài giảng đã gây xôn xao cho những ai quan tâm đến Giáo Hội quê nhà, chỉ phớt qua một chút như thế để biết danh ngài Giám Mục này được bàn tán xôn xao là ở chỗ đó. Để kết thúc câu chuyện về bài giảng nêu trên của GM Bùi Văn Đọc, xin trích một đoạn trong tác phẩm “Muối Cho Đời” của Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI đã viết ở trang 85 theo bản Việt Ngữ của Phạm Hồng Thái và Tiến sĩ Trần Hoành, để xin ngài Giám mục suy niệm:

“... Giáo Hội không được phép chạy theo thời thế. Giáo Hội phải nói lên cái xấu, cái nguy của thời đại, phải nhắc nhở lương tâm những kẻ cầm quyền, những người trí thức và những kẻ thờ ơ, hẹp hòi trước những nỗi thống khổ của thời đại.

Là Giám mục tôi thấy có nghĩa vụ phải làm chuyện đó ... Lời Chúa trong Kinh Thánh và những lời của các giáo phụ như vang lên trong đầu tôi, kết án nặng nề những mục tử làm chó câm để tránh bị phiền toái và vì thế để cho nọc độc lan tràn.

Im lặng không phải là bổn phận hàng đầu của người công dân, và riêng tôi, tôi kinh sợ một Giám mục chỉ biết an phận, chỉ lo làm sao để tránh phiền phức và lấp liếm xung đột”.

Để biện luận cho sự im lặng, trong thời gian gần đây, đề tài đối thoại với nhà nước VC lại được các vị quyền cao chức trọng trong Giáo Hội Công giáo Việt Nam đề ra, đó là HY Phạm Minh Mẫn, và Giám Mục Bùi Văn Đọc. Đặc biệt GM Bùi Văn Đọc đã đưa ra một đề tài mang tính thời sự và khá hấp dẫn, đó là: “Phương hướng đối thoại và hợp tác của Giáo hội tại Việt Nam với Nhà Nước”. Khi nói chuyện tại buổi sinh hoạt của câu lạc bộ Nguyễn Văn Bình vào ngày 28-11-2009. Tôi gọi đề tài mang tính thời sự, bởi lẻ mãi đến nay mà ngài Giám mục còn mơ hồ bày ra chuyện đối thoại với nhà nước VC, hoá ra các ngài cứ mãi ôm cái mộng hảo huyền về chuyện đối thoại những người cộng sản được sao? Với đề mục Phương hướng đối thoại và hợp tác của Giáo Hội tại Việt Nam với Nhà Nước được đưa ra trong lúc này nhằm mục đích gì, nhất là khi đứng trước sự đàn áp thô bạo của nhà nước VC đối với tôn giáo mà những giáo dân đang gánh chịu ?

Được biết rất nhiều vị Giám Mục Việt Nam cũng như nhiều Giáo Hội địa phương đã kiên trì trong việc đối thoại với nhà nước VC ít nhất từ năm 1975 đến nay. Cụ thể, Đức TGM Nguyễn Kim Điền đã từng kiên trì đối thoại với cộng sản trong suốt 11 năm kể từ năm 1977, ngài đối thoại ngay trong các cuộc Hội Nghị của Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam tỉnh Bình Trị Thiên tổ chức tại Huế, đối thoại bằng những văn thư gởi linh mục Nguyễn Thế Vịnh Chủ tịch Uỷ Ban liên lạc Công giáo Toàn Quốc đề ngày 19-10-1983 bày tỏ quan điểm của Giáo Hội và phản bác sự hoạt động của Uỷ Ban này đã can thiệp vào công việc nội bộ của HĐGMVN. Đối thoại bằng văn thư gởi Ông Nguyễn Hữu Thọ Chủ tịch Quốc hội ngày 11-04-1984, văn thư gởi Ông Nguyễn Văn Linh Tổng Bí thư ngày 23-3-1988 để nói lên sự thật Giáo hội đang bị đối xử bất công, không có tự do tôn giáo, cuối cùng ngài đã bị bức tử vào ngày 8-6-1988. Vụ đối thoại nơi Giáo Phận Huế là Dòng Thiên An đã xẩy ra vào những năm đầu thế kỷ thứ 21 kể từ năm 2001, các cha và các thầy Dòng Thiên An Huế cũng đã lặn lội ra tận Hà Nội để xin gặp Thủ Tướng, Chủ Tịch Nước hầu đuợc đối thoại để trình bày việc Ty Văn Hoá Thừa Thiên Huế ngang nhiên cưỡng chiếm đất đai của Dòng Thiên An, chẳng đối thoại đuợc chi, và sau nhiều năm liên tục viết đơn khiếu kiện gởi đi khắp nơi, cuối cùng Dòng Thiên An đã mất trắng trên 40 hecta đất gồm những vườn cam và đất trồng trọt. Đây là nguồn lợi nuôi sống của cả Dòng. Thế rồi Thiên An nơi yên tịnh của một Dòng Tu, lại biến thành khu ăn chơi giải trí, quấy rầy chốn tu trì với chủ đích phá hoại tôn giáo của nhà cầm quyền Thừa Thiên Huế.

Vụ Toà Khâm Sứ đang ở thời kỳ sôi động mà cả thế giới đang chờ giờ G, giờ giật sập chế độ cộng sản. Tình thế đang sôi động như thế, bổng nhiên Đức TGM Ngô Quang Kiệt đã cùng với giáo dân rút lui vào Thánh Đường khi ngài nhận được Thư của Phủ Quốc Vụ Khanh vào đầu năm 2008. Vâng lời Toà Thánh , Đức Cha Giuse rút lui với thiện chí để tìm đường đối thoại, nhưng cuối cùng chẳng đối thoại được gì với nhà nước VC, trái lại còn bị tấn công đàn áp thô bạo nữa. Từ tháng 8 năm 2008, giáo dân Thái Hà phát động mạnh việc cầu nguyện đòi công lý và sự thật, tình hình căng thẳng, nhà cầm quyền Hà Nội đã thực sự tấn công đàn áp giáo dân Thái Hà bằng lực lượng vũ trang vào trung tuần tháng 8 năm 2008. Lúc bấy giờ Đức TGM Ngô Quang Kiệt đang ở Hoa Kỳ và ngài đã lập tức trở về Hà Nội vào đầu tháng 9. Khi về đến Hà Nội, ngài tuyên bố với truyền thông hải ngoại: “qua kinh nghiệm về chuyện đối thoại trong vụ Toà Khâm Sứ, hôm nay vụ Thái Hà, tôi nghĩ Nhà nước phải có một bước đột phá hơn để giải quyết…”. Khi nói lên điều này, Đức Cha Ngô Quang Kiệt đã có ý mong ước phía nhà nước phải đủ can đảm nhìn nhận sự thật và công lý thì mới giải quyết được vấn đề gọi là ĐỐI THOẠI. Cuộc đối thoại thẳng thắn công khai mang tính lịch sử của Đức Cha Kiệt với Uỷ Ban Nhân Dân Quận Đống Đa thành phố Hà nội vào ngày 20 tháng 9 năm 2008 , ngài tuyên bố trước Uỷ Ban với lời xác quyết: “tự do tôn giáo là cái quyền chứ không phải là ân huệ mà nhà nước ban cho …”. Từ cuộc cuộc đối thoại thẳng thắn này, ngài đã phải chống đỡ với bạo quyền cộng sản bên cạnh đàn Chiên của mình trong Giáo Tỉnh Hà Nội một cách quyết liệt, đôi lúc ngài cũng cảm thấy cô đơn trong hàng ngũ giữa anh em Giám mục với nhau.

Trở lại đế tài: “Phương hướng đối thoại và hợp tác của Giáo Hội tại Việt Nam với Nhà Nước” của GM Bùi Văn Đọc. Bài dài đến 4 trang , được đánh số từ 1 đến 10 để biện luận cho việc đối thoại với nhà nước VC là cần thiết, hầu hết đề tài ngài lại dựa vào Huấn Từ của Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI gởi cho HĐGMVN trong chuyến viếng thăm Ad limina vào cuối tháng 6 năm 2009 . Mục đích của ngài Giám Mục trong buổi nói chuyện với đề tài này là làm công việc biện minh để bảo vệ sự im lặng của HĐGMVN trước những thắc mắc của nhiều giáo dân trong và ngoài nước, khi các vụ việc sôi động đã xẩy ra từ Toà Khâm Sứ, Thái Hà, Tam Toà, Loan Lý …

Mới đọc cái tựa đề: “Phương hướng đối thoại và hợp tác của Giáo Hội tại Việt Nam với Nhà Nước” thì ai cũng vui mừng hớn hở vì nghĩ rằng HĐGMVN đã có phương pháp đối thoại với cộng sản hữu hiệu hơn và mới mẻ hơn. Thế nhưng khi đọc toàn bài thì chẳng có gì hưng phấn vì Đức GM Bùi Văn Đọc đã dựa vào Huấn Từ Ad limina 2009 để biện minh cho sự Im Lặng của HĐGMVN là đi đúng với tinh thần của vị Cha Chung theo lối lý luận chủ quan của ngài. Mở đầu ngài nói: “Trước hết, tôi xin nói lên một vài cảm tưởng và suy nghĩ khi lắng nghe và đọc đi đọc lại Huấn Từ của Đức Thánh Cha. Cảm tưởng đầu tiên của tôi là rất vui mừng, vì bài Huấn Từ đáp ứng lại một cách tuyệt vời sự chờ đợi của các Giám Mục Việt Nam. Quả thật, chúng tôi cần sự hướng dẫn cụ thể của Toà Thánh trong một hoàn cảnh rất tế nhị, mà chỉ một va vấp nhỏ cũng có thể mang đến thiệt hại to lớn cho Giáo Hội và Đất Nước.”

Trong thời gian gần đây, nhà nước cộng sản cũng đã giải thích Huấn Từ theo cung cách của họ như vậy, họ bảo Đức Giáo Hoàng đã nói trong Huấn Từ: người Công giáo tốt cũng là công dân tốt. Công dân tốt ở đây phải hiểu theo nghĩa cộng sản nói, là người công dân mà nhà nước VC bảo sao nghe vậy, cứ cúi đầu để ca tụng suốt đời: ”tôi nhờ ơn bác đảng mà có được hôm nay, cám ơn đảng đã cho xây nhà thờ, đã cho tổ chức lễ Giáng sinh, cho tổ chức các lễ hội linh đình …”. Còn kiểu công dân như Đức Cha Kiệt là phản động, vì dám nói lên sự thật. GM Bùi Văn Đọc cũng lý luận theo lối này để biện minh cho lối mũ ni che tai. Đọc đoạn Huấn Từ của Đức Giáo Hoàng gởi HĐGMVN “Anh Em cũng như tôi đều biết rằng một sự hợp tác lành mạnh giữa Giáo Hội và cộng đồng chính trị là điều có thể thực hiện được …” tức phải hiểu rằng, đây là sự bày tỏ thiện chí của Giáo Hội, ngài hy vọng và mong muốn rằng cộng đồng chính trị tại Việt Nam tức đảng cộng sản phải biết lắng nghe để có sự hợp tác lành mạnh giữa Giáo Hội: ”có thể thực hiện được”, nhưng trên thực tế có bao giờ nhà nước cộng sản nghe đối thoại đâu? Có bao giờ cộng sản để Giáo hội hợp tác lành mạnh trong việc xây dựng đất nước đâu? Huấn Từ viết tiếp: “Về điểm này, Giáo hội mời gọi mọi phần tử của mình dấn thân cách trung thành nhằm xây dựng một xã hội công bằng, liên đới và bình đẳng“.

Đây là điểm then chốt của vấn đề mà Đức Thánh Cha đã nhấn mạnh với dân Chúa kể cả các Giám mục, đó là việc xây dựng một xã hội công bằng, liên đới và bình đẳng. Nếu không cùng nhau ngồi xuống đối thoại sòng phẳng và tôn trọng lẫn nhau để tìm ra điều hợp lý khi giải quyết một vấn đề gì, thì cần phải DẤN THÂN( Giáo hội mời gọi các phần tử phải dấn thân). Đức Cha Kiệt khi không còn đối thoại với thành phố Hà Nội được nữa thì ngài kêu gọi cầu nguyện, cầu nguyện để đòi Công Lý và Sự Thật. Đức Thánh Cha kêu gọi DẤN THÂN để xây dựng xã hội công bằng, chẳng khác nào lời nhắn nhủ: Tự do không ai cho không, muốn xã hội công bằng cũng không phải tự nhiên mà có. Trong phần này của Huấn Từ, Đức Thánh Cha cũng đã nói thẳng với nhà nước cộng sản rằng: “ Tôi thấy điều quan trọng này là phải nhấn mạnh rằng các tôn giáo không gây ra mối nguy hiểm cho sự đoàn kết quốc gia, bởi vì tôn giáo nhằm giúp đỡ cá nhân thánh hoá chính mình và qua các tổ chức của mình, các tôn giáo ước mong phục vụ tha nhân một cách quảng đại và hoàn toàn vô vị lợi”. Sao GM Bùi Văn Đọc không nói thẳng với nhà nước VC về điều này mà lại bày chuyện nói với giáo dân về phương hướng đối thoại.

Đó là vài trích đoạn trong Huấn Từ có liên quan đến đề mục Đối Thoại mà Đức Cha Bùi Văn Đọc đã đưa ra “Phương hướng đối thoại …”

Để đánh giá về câu chuyện: Phương hướng đối thoại của GM Bùi Văn Đọc đã đưa ra, xin trích dẫn chuyện đối thoại rất thời sự về Giáo Hoàng Học Viện Đà Lạt mà Đức Cha Nguyễn Văn Nhơn, Chủ Tịch HĐGMVN đã trả lời phỏng vấn Ban Biên Tập trang Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (WHĐ) khi ngài đang ở Sở Kiện tham dự lễ Khai Mạc Năm Thánh, cuộc phỏng vấn được WHĐ ghi ngày ( 26-11-2009) tức trước bài nói chuyện “Phương hướng đối thoại …”của GM Bùi Văn Đọc 2 ngày. Xin bấm vào đây để đọc toàn bài phỏng vấn: www.tgpsaigon. net/baiviet- tintuc/20091126/ 3149

Người viết xin tóm gọn vài ý chính mà Đức Cha Chủ tịch đã trả lời với WHĐ về Giáo Hoàng Học Viện (GHHV). Giáo Hoàng Học Viện ngưng hoạt động từ hè năm 1977 và vào đầu năm 1980 thì Nhà Nước chiếm dụng. Khi đất nước đổi mới, từ cuối năm 1993, HĐGMVN đã có kiến nghị đề nghị Nhà nước VN trao trả lại cho Giáo Hội và từ đó mỗi khi có dịp HĐGMVN cũng như Giáo Phận Đà Lạt đều thường xuyên nhắc nhở Chính quyền về đề nghị trên.

Đây là cuộc đối thoại một chiều trước sự im lặng của nhà nước VC không biết GM Bùi Văn Đọc có biết không?

Đức Cha Chủ tịch kể tiếp: Khi thấy một phần diện tích của GHHV đang được thi công, ngày 22-11-2008 Đức Cha đã gởi kiến nghị lên các cấp Chính Quyền tỉnh Lâm Đồng, đề nghị dừng lại việc thi công, Toà Giám mục lại nhận được văn thư số 8860/UBND-ĐC ngày 4/12/2008 của tỉnh Lâm Đồng đề nghị Toà Giám mục ủng hộ việc xây công viên nơi phần đất của GHHV, ngày 19/12/2008 ngài cũng tiếp tục gởi kiến nghị lên cụ Trưởng Ban Tôn Giáo để nói lên nhu cầu cấp thiết của Giáo Hội và cứ thế cuộc đối thoại của vị Chủ tịch HĐGMVN đã đi vào hư vô. Đơn từ khiếu kiện chẳng nhằm nhò gì đối nhà nước VC, và nhà cầm quyền tỉnh Lâm Đồng cứ việc thi công rầm rộ trên diện tích cơ sở GHHV như lời Đức Cha Chủ tịch đã nói, ngài cũng đã tiếp tục gởi kiến nghị lên Thủ Tướng Chính Phủ vào ngày 02-11-2009 để đề nghị Thủ Tướng xem xét một lần nữa nguyện vọng của HĐGMVN, và câu chuyện đối thoại trong vụ GHHV kết quả đến nay ra sao, chắc GM Bùi Văn Đọc đã quá biết.

Đó là chuyện đối thoại về GHHV của Đức Cha Chủ tịch hay HĐGMVN cũng thế, xin GM Bùi Văn Đọc suy niệm về phương hướng đối thoại với VC mà ngài đang muốn quảng bá, thiết nghĩ âu cũng chỉ là để che đậy sự im lặng đáng sợ mà thôi.

Tóm lại xin các ngài không nên tiếp tục đem chuyện đối thọại với nhà cầm quyền VC để biện minh cho sự im lặng của các ngài. Bởi vì Nhà nước VC chuyện cai trị đất nước bằng bạo lực, bằng đường lối lừa bịp, gian dối, lật lọng .. chẳng bao giờ họ tôn trọng những gì mà họ đã hứa, mà lại đi rêu rao chuyện đối thoại cho mệt.

Biến cố Thánh Giá bị đập phá tại Núi Thờ Đồng Chiêm, giáo dân bị đánh đập có người bị trọng thương, cả thế giới cùng hướng về Đồng Chiêm để cùng hiệp thông với cuộc khổ nạn mà giáo dân Đồng Chiêm đang gặp phải, đặc biệt từ đất nước Ba Lan, từ Canada đã lên tiếng hổ trợ và hiệp thông cầu nguyện, nhưng các ngài chủ chăn của 2 Giáo Tỉnh Sài Gòn và Huế cũng vẫn IM LẶNG. Xin mời các ngài đọc Văn thư của TGM Thomas Collins TGP Toronto, Canada gởi ông Đại Sứ VC Nguyễn Đức Hùng tại Canada ngày 28 -01-2010. Văn Thư phản đối nhà nước cộng sản VN đàn áp giáo dân Đồng Chiêm và đập phá Thánh Giá, xin bấm vào link kèm để đọc văn thư: www.vietcatholic.net/news/clients/ReadArti cle.aspx?Id=76967.

Trong Văn thư, Đức TGM Thomas Collins đã nhấn mạnh: Người tín hữu Công giáo là những công dân tốt của các quốc gia trên toàn thế giới, và việc tự do thực thi Đức Tin cũng như việc tôn sùng Thánh Giá của họ không phải là những mối đe dọa cho bất kỳ một quốc gia hay chính phủ nào. Thật vậy, người công dân Công giáo Việt Nam là một nguồn sức mạnh và sinh lực sống còn cho đất nước tuyệt vời của quý quốc. Thật là điều hổ thẹn khi họ không được tôn trọng.

Tôi thúc dục Ông Đại Sứ khuyến khích chính phủ của Ông cùng làm việc trong một tinh thần hợp tác với người tín hữu Công giáo của Việt Nam, hỗ trợ họ trong việc thực thi Đức Tin, và qua đó mang lại thêm sự thịnh vượng cho qúy quốc và tăng thêm uy tín của Việt Nam trên thế giới.

Những vị Hồng Y, Giám Mục Việt Nam nghĩ gì khi bên kia bờ Đại Dương, vị Giám Mục Toronto đã biết đồng cảm với những đau thương mà giáo dân xứ Đồng Chiêm đang bị đàn áp một cách thô bạo, nhất là niềm tin Kitô Giáo đang bị nhà nước VC xúc phạm qua hành động đập phá Thánh Giá nơi Đồng Chiêm?

Nguyễn An Quý


Saturday, March 13, 2010

Hồng Y Mẫn sắp đến Long Beach, một số hội đoàn phản ứng

Thứ Sáu, 12 Tháng 3 Năm 2010 18:48

Theo tin của báo Việt Herald, sẽ có biểu tình nếu Hồng Y Mẫn đến Long Beach

LITTLE SAIGON, California (VH): Phong Trào Giáo Dân và đại diện một số hội đoàn trong cộng đồng Việt Nam vừa có một cuộc họp vào tối Thứ Năm, 11 tháng 3, vừa qua tại trụ sở nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân, Westminster, để bàn cách đối phó với trường hợp Hồng Y Phạm Minh Mẫn sang làm lễ tại Long Beach.

Hồng Y Phạm Minh Mẫn, hiện là Tổng Giám Mục Tổng Giáo Phận Sài Gòn, theo dự trù sẽ cùng chủ tế Thánh Lễ Đại Trào với Giám Mục Solis Oscar của Tổng Giáo Phận Los Angeles tại nhà hát Pyramid trong khuôn viên đại học Cal State Long Beach từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều Chủ Nhật, 11 tháng 4, tới đây.

Mở đầu cuộc họp, ông Trần Văn Cảo, chủ nhiệm nguyệt san Diễn Đàn Giáo Dân, nói trước gần 20 người: "Tôi được biết thông tin Hồng Y Mẫn sẽ sang làm lễ tại Long Beach và cũng được luật sư Nguyễn Đình Khương, Chủ Tịch Liên Đoàn Công Giáo Việt Nam Tây Nam Hoa Kỳ, xác nhận. Tôi có nhờ luật sư Khương liên lạc với linh mục Nguyễn Trường Luân và văn phòng Tổng Giám Mục Sài Gòn để cho họ biết sự hiện diện của Hồng Y Mẫn không được đồng hương ủng hộ."

Ông Cảo cho biết thêm là có nhờ một thân hữu bên Đức vận động để Hồng Y Mẫn đừng đến vì ông "không muốn cộng đồng xáo trộn."

"Hiện vẫn chưa có hồi âm chính thức, nhưng tôi biết 70% là ngài sẽ không đến Long Beach," ông Cảo nói tiếp. "Nhưng 70% thôi."

Sau đó, ông Cảo cho biết có nói chuyện với linh mục Luân thì được biết phải nói chuyện với Hồng Y Roger Mahony vì Long Beach thuộc Tổng Giáo Phận Los Angeles.

Ông Cảo cho biết thêm: "Lý do chúng ta phản kháng Hồng Y Mẫn vì trong năm 2008 ngài đã phát biểu liên quan đến cờ vàng trước khi Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới khai mạc ở Úc. Trong bức thư gởi cho 3 giám mục đi dự, Hồng Y Mẫn viết rằng 'sự cố lá cờ vàng ba sọc đỏ được giương lên khi có các bạn trẻ của các châu lục' và 'có lúc lá cờ là biểu tượng cho đất nước, tư bản, quốc gia, có lúc cho sự đối kháng.' Đây là một danh từ xấu xa nhục mạ."

Chủ nhiệm Diễn Đàn Giáo Dân cũng đưa ra một số trường hợp Hồng Y Mẫn bị phản kháng tại Washington, DC, San Jose và Spokane.

"Có lần, Hồng Y Mẫn nói 'tại sao từ năm 1975 tới giờ vẫn còn dùng căn cước tỵ nạn' trong cuộc phỏng vấn của trang web Việt Catholic," ông Cảo nói thêm.

"Đi đến đâu Hồng Y Mẫn cũng bị biểu tình, từ đó im lặng, nay lại sang Mỹ vào tháng 4, không biết có ý gì không, vì đây là Tháng Tư Đen," ông Cảo nói tiếp.

Sau đó, ông Cảo đề nghị lập ra một ủy ban để đối phó và đề nghị ông Đoàn Thanh Liêm làm trưởng ban và ông Nguyễn Văn Quách làm thư ký.

Một ông tên Tuyến đề nghị: "Nên liên lạc luật sư Khương xem sao, rồi hành động."

Ông Cảo cho biết: "Đã liên lạc với luật sư Khương 2 lần, có mời đi họp hôm nay, nhưng không thấy."

Ông Trần Trọng An Sơn, Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Tây Nam Tập Thể Chiến Sĩ VNCH, chia sẻ: "Tôi có gặp người quen của cha Luân và nhờ nhắn với cha là bỏ đi. Nếu không, tụi tôi chống đối mạnh. Tuy nhiên, người quen của tôi nói chương trình đã chuẩn bị 2 năm rồi. Tôi có nói đừng để anh em chúng tôi chống đối mãnh liệt trong ngày thương xót Chúa."

Một phụ nữ nói: "Có thể Việt Cộng dùng Hồng Y Mẫn để chia rẽ cộng đồng."

"Không có bằng chứng thì mình không biết, nhưng khi giáo dân trong nước bị cướp đất không thấy Hồng Y Mẫn thương xót. Có thể có động lực chính trị," ông Cảo nhận định.

Ông Phạm Đình Khuông phát biểu: "Thương thảo là tốt nhất, nhưng không biết có được không. Phải cử phái đoàn gặp hoặc viết thư cho Hồng Y Mahony. Nếu không được, chuẩn bị sẵn phương án đối phó."

Ông Sơn nhận định: "Hồng Y Mahony không chú ý đến cộng đồng Việt Nam."

Sau một hồi thảo luận, mọi người đồng ý phải có phương án đối phó sẵn, nếu gởi thư phản đối không thành công thì sẽ hành động.

Ông Liêm đề nghị phải đặt tên cho ủy ban. Ông Khuông đề nghị tên "Ủy Ban Chống Nghị Quyết 36 của Cộng Sản."

Ông Phạm Văn Tú nói: "Ủy ban này là do ông Phan Kỳ Nhơn làm chủ tịch. Để tôi hỏi xem sao. Tuần tới chúng tôi có một cuộc họp."

Ông Nguyễn Việt Hùng không đồng ý. Ông nói: "Nếu đặt tên như vậy thì có ý chụp mũ Hồng Y Mẫn là Cộng Sản sẽ bị giáo dân Công Giáo phản ứng ngược."

Nhà báo Hoàng Phúc của Sài Gòn Times nói: "Nhưng ủy ban này bị khai tử rồi mà?"

Ông Khuông mừng rỡ nói: "Vậy thì mình dùng tên này không cần phải xin phép ai cả."

Nhưng ông Phan Tấn Ngưu, Chủ Tịch Liên Hội Cựu Chiến Sĩ, không chịu. Ông cho rằng như vậy cũng là chụp mũ Hồng Y Mẫn và không nên.

Cuối cùng ông Ngưu đề nghị tên "Ủy Ban Chống Sự Hiện Diện của Hồng Y Mẫn."

Và mọi người đồng ý.

Sau đó, ủy ban họp bàn thêm một số chương trình hành động và cho biết sẽ có thông báo đến cộng đồng trong những ngày tới.

(Đ.D.)

Source: Vietherald

________________

Thông Báo

Date: Sunday, March 7, 2010, 9:37 PM
Kính thưa quý vị,

Được tin HY Phạm Minh Mẫn (HY. Man) sẽ đến chủ tế Thánh Lễ Đại Trào tại Đại Hộ Lòng Thương Xót Chúa tại Long Baech (LTXC/LB) ngày 04/04/2010 (Đã kiểm chứng qua copy thiệp mời Đại Hội LTXC/LB do ong N.N.Tien, chủ tịch CĐ San Jose)

Chúng ta hẳn chưa quên HY Mẫn đã:
    - Từng kêu gọi xóa bỏ căn cước tỵ nạn của đồng bào tại hải ngoại.
    - Nhục mạ lá cờ vàng.
    - Quay lưng lại với những đau thương của GH và Quê Hương.
    - Bị giáo sĩ, giáo dân khắp nơi tẩy chay suốt thời gian trước và sau Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới tại Úc Châu.
    - Dòng Đồng Công đã hủy bỏ lời mời chủ sự Đại Hội Thánh Mẫu Missouri v.v...
Nhưng tháng tư đen năm nay HY Mẫn lại thông qua Lm Luận mời đến chủ tế LTXC/LB chắc hẳn phải có động lực chính trị đen tố đằng sau "Lòng Thương Xót Chúa".

Vì thì giờ cấp bách trước một vấn đề nghiêm trọng không phải chỉ với người Công Giáo mà cả Đồng Hương hải ngoại, Trân trọng kính mời quý vị đến tham dự buổi họp sơ khởi, đặc biệt, khẩn vào lúc:
    - 7:00PM tối Thứ Năm ngày 11 tháng 3 năm 2010
    - Tại phòng sinh hoạt NS. Diễn Đàn Giáo Dân, 14924 Dillow St.; Westminster, CA 92683
Kính mong sự hiện diện của quý vị.
Trân trọng
BS. Trần Văn Cao



Lê Công Nhân: "Đã hy sinh phải hy sinh đến cùng"

Nữ luật sư trẻ Lê Thị Công Nhân, một nhà bất đồng chính kiến và cũng là một người tranh đấu đòi hỏi dân chủ-nhân quyền tại Việt Nam, vừa mãn hạn tù sau bản án 3 năm về tội danh “tuyên truyền chống phá nhà nước.”

Trà Mi
Thứ Ba, 09 tháng 3 2010 Washington, DC
    Nghe: Luật sư Công Nhân: 'Đã hy sinh phải hy sinh đến cùng' (5.76 MB)
Một luật sư Công Nhân trước và sau 3 năm tù giam có gì thay đổi? Sau những gì trải nghiệm, ý chí, niềm tin, và sự khao khát về một nền dân chủ của cô gái 31 tuổi được nhiều người biết đến và ca ngợi như một “thiên thần trong bóng tối” giờ đây như thế nào? Đó là một số câu hỏi được đặt ra trong cuộc trao đổi hôm nay với người bạn trẻ từ Hà thành, Lê Thị Công Nhân.

Câu chuyện của chúng ta được bắt đầu từ những tháng ngày trong trại giam. Công Nhân kể lại:

Hồi tháng 5 năm 2007, luật sư Lê Thị Công Nhân đã bị tòa án ở Hà Nội kết án 4 năm tù giam, 3 năm quản chế vì ‘tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa’ và vi phạm điều 88 Bộ Luật hình sự. Hình: AP Photo
Công Nhân: Buồng giam của tôi trung bình có khoảng 60 người. Gần một nửa trong số này là án chung thân. Tôi là người hiếm hoi trong đây bị tù đầu, tức là chưa có tiền án, tiền sự, mà lại án ngắn là 3 năm. Nhà tù thì quá tải. Ví dụ mỗi người đựơc quy định chỗ nằm là 2 mét vuông, mọi người được chiều dài là 2m, nhưng chiều ngang chỉ còn được 60cm, vai kề vai.

Trà Mi: Thế còn lịch sinh hoạt như thế nào ạ?

Công Nhân: Buổi sáng 5 giờ kẻng thức dậy. Buổi tối 5 giờ rưỡi điểm danh nhốt vào trong buồng giam.

Trà Mi: Trong ngày chị phải làm những công việc gì?

Công Nhân: Có nhiều công việc khác nhau. Đội thêu, đội ra đồng trồng rau, trồng lúa, nuôi lợn, làm hàng mã, móc ren..v.v… Họ phân công tôi cắt cỏ, tưới cây, lau nhà quét nhà.

Trà Mi: Làm cùng công việc trong suốt 3 năm?

Công Nhân: Hơn hai năm tại trại cải tạo, còn ở trại tạm giam Hoả Lò thì không làm những việc đó.

Trà Mi: Ngoài giờ lao động, chị có được đọc sách, học tập, xem thông tin qua báo đài thế nào chăng?

Công Nhân: Vào những giờ nghỉ, họ cho mình xem TV. Họ cũng cho mình đọc sách báo. Cũng nhiều loại sách báo, nhưng trại cấm đọc những sách báo về tôn giáo, đặc biệt là đạo Thiên Chúa. Họ tịch thu hết tất cả kinh thánh. Tôi là tù nhân duy nhất được có quyển kinh thánh để đọc.

Trà Mi: Cuốn kinh thánh đó là của gia đình chị chuyển vào hay là ...

Công Nhân: Đây là cuốn kinh thánh mà Ủy ban Tôn giáo Hoa Kỳ họ vào gặp tôi khi tôi ở Hoả Lò, được dẫn đầu bởi ông Nguyễn Văn Hưởng, thứ trưởng Bộ Công an. Vì ông Hưởng dẫn họ vào nên tôi mới được giữ quyển kinh thánh. Và việc giữ lại quyển kinh thánh đó cũng là một cuộc tranh đấu. Họ cho phép tôi nhận trước mặt những người kia như là một trò hề. Khi tôi đem vào buồng giam thì họ lại không cho. Và đây cũng là một cuộc tranh luận rất căng thẳng. Từ Hoả Lò họ cho phép tôi dùng, nhưng khi tôi chuyển về trại giam ở Thanh Hoá thì họ thu luôn của tôi, dẫn đến việc tôi tiếp tục nhịn ăn vì họ thu kinh thánh của tôi. Trước khi chuyển trại 1 tuần, tôi đã nhịn ăn ở Hoả Lò, phản đối việc trại cho chúng tôi ăn quá bẩn thỉu. Nói về bẩn thỉu thì ô uế, hôi thối không thể tả được, vì nhà vệ sinh ở ngay chỗ nằm luôn. Khi vào đấy, tôi cảm thấy là địa ngục cũng không đến mức như vậy. Đây là vấn đề nhân quyền và tôi sẽ kể lại một cách chi tiết trong một dịp khác.

Trà Mi: Trong lúc chị bị giam, chị có biết những dư luận bên ngoài liên quan đến bản án của mình như thế nào không?

Công Nhân: Thông tin cơ bản nhất thì có, nhưng những tình tiết thì quả thật là không. Mẹ tôi lên thăm chỉ nói được sơ sơ ví dụ như anh Định bị bắt rồi, chẳng hạn vậy, chứ không thể nói được hơn. Nếu không, họ sẽ không cho gặp. Chúng tôi lại có những nguồn thông tin rất đặc biệt. Những người tù có quan hệ tốt với cán bộ do đút lót bằng tiền thường có những tờ báo bị cấm mang vào tù như báo An ninh hay báo Công an. Qua đó thì tôi cũng có biết, nhưng tất nhiên tôi phải có kỹ năng đọc báo của riêng tôi. Khi họ chửi một vấn đề gì đấy ghê gớm thì mình phải hiểu thêm một hướng ngược lại. Tôi luôn phải đọc báo theo kiểu hai bán cầu não phải hoạt động theo 2 hướng khác nhau.

Trà Mi: Những tờ báo đó là báo chính thống của nhà nước. Vì sao họ lại cấm không cho mang vào tù?

Công Nhân: Họ bảo sợ mình biết được những thông tin rồi lật cung, thông cung.

Trà Mi: Hồi nãy chị có chia sẻ là trong lúc chị bị giam có phái đoàn của Ủy ban Tôn giáo Quốc tế của Hoa Kỳ vào thăm. Ngoài ra, có những cuộc thăm viếng nào khác của các phái đoàn quốc tế không chị?

Công Nhân: Khi tôi chuyển ra trại Thanh Hoá, đại sứ Hoa Kỳ có đến gặp tôi.

Trà Mi: Cuộc gặp đó diễn ra trong bao lâu? Nội dung chính như thế nào?

Công Nhân: Trong 30 phút, hoàn toàn là những lời hỏi thăm hết sức thân tình. Tôi cảm thấy rất xúc động.

Trà Mi: Tin cho biết phía Hoa Kỳ có ngỏ ý can thiệp, đòi hỏi sự phóng thích cho chị bằng cách muốn đưa chị sang Mỹ tị nạn chính trị, nhưng chị đã từ chối. Điều này có đúng không ạ?

Công Nhân: Tôi biết điều đó qua công an vào tháng 6/2008. Ngài đại sứ Hoa Kỳ gặp tôi vào tháng 10. Từ tháng 6, công an vào thẩm vấn tôi trong trại 2 ngày liên tục. Họ có nói với tôi rằng: “Bây giờ Công Nhân có muốn đi nước ngoài không. Muốn đi thì nói một tiếng thôi, nhà nước sẽ tạo điều kiện hết sức, đưa thẳng luôn ra Nội Bài đi luôn. Bởi vì bên Mỹ họ nhận bảo lãnh cho em đấy.” Đến giờ phút này tôi chưa nghĩ đến việc đi tỵ nạn chính trị.

Trà Mi: Chị có thể cho biết lý do?

Công Nhân: Chúa an bài cho tôi một cuộc sống ở một nơi khác thì tôi sẽ vui mừng trong sự an bài đó, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy điều đấy. Còn về mặt lý trí, tôi sẽ đi tỵ nạn chính trị khi nào mà cuộc sống của tôi bị chà đạp đến mức độ tôi không thể chịu đựng được nữa. Nhưng bây giờ thì tôi vẫn còn chịu đựng được. Cho nên tôi không hề nghĩ về chuyện đi tỵ nạn chính trị vào lúc này. Cái tự do quan trọng nhất là tự do trong tư tưởng, trong tâm hồn, thì tôi đã có. Ở Việt Nam bây giờ tôi không được tự do về mặt thân thể, về mặt đi lại. Những cái đó, tới thời điểm này tôi vẫn còn đang chịu đựng được.

Trà Mi: Đối với việc nhà nước Việt Nam đồng ý cho phép chị tự do sớm hơn thời hạn với điều kiện chị phải xuất ngoại, chị suy nghĩ gì về điều này?

Công Nhân: Tôi cảm thấy rằng cứ như họ tống được con nhỏ này đi thì thật là nhẹ nợ. Không có chuyện đó đâu, chưa đến, chưa đến lúc.

Trà Mi: Có nhiều ý kiến cho rằng “nước có quốc pháp, gia có gia uy”, nghĩa là công dân một nước phải tuân theo với điều kiện luật pháp của nước đó, nhất là đối với người luật sư am hiểu luật lệ thì chắc chắn phải hiểu điều đó hơn ai hết. Vì chị đi ngược lại với những điều pháp luật quy định nên mới gặp phải những điều không hay phải gánh chịu như vậy. Phản hồi của chị trước những ý kiến đó như thế nào?

Công Nhân: Tôi nghĩ rằng họ đang nói theo hướng nguỵ biện. Pháp luật là sự chính thức hoá những thoả thuận trên cơ sở những thoả ước bắt nguồn từ những điều đơn sơ nhất, những hình thức đơn giản nhất để tạo thuận lợi cho mọi người trong xã hội được sống, làm việc, và tiến bộ. Họ bảo pháp luật của Việt Nam là như thế. Đúng. Họ quy định như vậy thật, nhưng cái đúng này không phải là cái “đúng chân lý” mà là cái “đúng sự kiện”, rằng có cái việc họ quy định như vậy. Chúng ta đừng nhầm lẫn các từ “đúng” ở đây. Họ đề ra quy định sai, khi tôi vi phạm cái quy định sai của họ thì họ khẳng định rằng: “Đúng rồi, cô Công Nhân này đã vi phạm quy định”. Nhưng họ không xét đến cái quy định ấy là gì. Nếu không có sự cởi mở, nếu luôn bảo thủ là mình đúng, mình đã hoàn hảo, thì lấy đâu ra sự tiến bộ và phát triển? Tại sao nó sai mà được duy trì? Bởi vì không có người kịp phát hiện ra. Vậy khi có một người kịp phát hiện ra điều đó sai, người đó phải chuẩn bị tinh thần đối diện với một nhóm rất đông những người cho rằng anh ta đã sai, còn họ mới là đúng.

Trà Mi: Nhưng lập luận của nhà nước Việt Nam thì cho rằng mỗi nước có luật lệ riêng, đặc điểm riêng về văn hoá, bản sắc, cũng như luật lệ. Giả sử như ở Thái Lan có điều cấm không được xúc phạm nhà vua, thì ở Việt Nam có điều cấm không được tuyên truyền chống phá nhà nước. Phản hồi của chị ra sao?

Công Nhân: Nhà nước của họ không hoàn hảo, chúng tôi chống lại những điều không hoàn hảo đó, thì chúng tôi đúng. Như thế nào gọi là “tuyên truyền chống phá nhà nước CHXHCN Việt Nam”?

Trà Mi: Giữa lúc chưa có sự rõ ràng đó, những người nào vi phạm, tức vượt qua lằn ranh cho phép ấy, sẽ trở thành những nạn nhân bất đắc dĩ …

Công Nhân: Trường hợp của tôi cũng không hẳn là bất đắc dĩ. Tôi cố ý làm những việc này, tôi xác định trước tôi sẽ là nạn nhân. Tôi hoàn toàn biết. Tất nhiên là không thể biết cụ thể ngày giờ nào tôi sẽ bị bắt.

Trà Mi: Biết trước những điều không hay có thể xảy ra cho mình mà chị vẫn dấn thân vào. Điều gì đã khiến chị có một niềm tin mãnh liệt như vậy?

Công Nhân: Muốn phát triển tốt lên, cần phải thay đổi những cái gì xấu đang hiện diện. Mình đã xác định tranh đấu, mình phải xác định hy sinh. Đó là hệ quả tất yếu, nếu không đừng tranh đấu nữa. Đã xác định hy sinh thì phải hy sinh đến cùng. Chứ nếu hy sinh dang dở thì hy sinh để làm gì? Khi tư tưởng và tinh thần thông suốt thì hành vi của mình cũng sẽ chủ động hơn. Tôi bị tống vào tù nhưng tôi đã biết trước điều đó, và tôi chuẩn bị tinh thần và mọi thứ có thể để đối mặt với điều đó. Không còn cách nào khác.

Trà Mi: Những gì chị đã trải qua trong 3 năm qua cũng là một bài học trả giá cho những điều chị đã dấn thân. Sau 3 năm đó, chị đã nghiệm ra điều gì cho bản thân mình?

Công Nhân: 3 năm trong tù, tôi đã đọc kinh thánh trọn bộ. Trong tù, Chúa là người bạn của tôi, người thầy của tôi, và là người đồng đội của tôi. Khi tôi trở về, tôi nhận đựơc rất nhiều những lời ngợi khen, lời yêu thương, lời quý trọng, tôi cảm thấy choáng váng về điều đấy. Tôi thật sự cảm thấy là tôi chưa xứng đáng được như vậy đâu. Tôi nghĩ rằng tôi cần phải sống một cách dũng cảm hơn. Chính nhờ việc ở tù đấy đã củng cố hơn niềm tin của tôi vào sự đúng đắn của con đường mà tôi đã lựa chọn. Trứơc đây nó là một mũi tên, và bây giờ nó là một thành trì.

Trà Mi: Nếu có một người hỏi thăm chị Nhân rằng một luật sư Công Nhân trước và sau 3 năm tù giam có gì thay đổi. Chị sẽ trả lời như thế nào?

Công Nhân: Tôi có ước mơ trở thành một luật sư từ năm 8 tuổi sau khi xem một bộ phim. Đến năm 2003, tôi trở thành một luật sư thì cái cảm giác cực kỳ tuyệt vời. Bởi vì ước mơ của tôi bền bỉ, xuyên suốt, không hề thay đổi một lần nào. Nhưng bây giờ khi tôi ra tù, bị tước bằng luật sư, tôi cũng không cảm thấy nó nặng nề lắm. Tôi nhớ về nó như một kỷ niệm đẹp vậy.

Trà Mi: Một ước mơ chị đã vun đắp trong lòng mình từ thuở bé. Nay, sau 3 năm bước ra khỏi trại giam, nó cũng đã tuột mất khỏi tầm tay của chị. Chị hình dung con đường trước mắt của mình ra sao, về tương lai, về sự nghiệp, về lý tưởng của mình?

Công Nhân: Chắc chắn tôi sẽ vẫn tiếp tục đấu tranh vì lý tưởng của tôi. Tôi cảm thấy vui, thú vị, bay bổng, mạnh mẽ, và có ích khi tôi sống theo con đường đó. Tôi nghĩ không bất kỳ một lý do gì có thể làm tôi từ bỏ. Còn cụ thể như thế nào, quả thật, tôi cũng chưa thể nào trả lời được. Vào trong tù, có một điều nữa tôi giác ngộ thấm thía rằng cộng sản chẳng sợ gì cả, ngoài nói thật. Bạn hãy nghĩ mà xem, nói thật không hề khó, nếu bạn có can đảm. Nó chỉ là một ranh giới thôi, bạn hãy bước qua.

Trà Mi: Gần đây ở Việt Nam, một số nhà bất đồng chính kiến gặp rắc rối có liên quan nhiều đến nghề luật. Mình nên hiểu việc này như thế nào, thưa chị?

Công Nhân: Tôi nghĩ đây là điều tất yếu, một dấu hiệu rất đáng mừng cho giới luật ở Việt Nam. Chúng tôi làm về pháp luật, chẳng có ngành nghề nào có thể gần gũi hơn, hiểu biết hơn về chính trị như những người làm luật.

Trà Mi: Đối với những người trẻ biết đến một chị Công Nhân qua báo chí nhà nước và những người biết đến Công Nhân qua các chiến dịch ủng hộ, vận động, bảo vệ dân chủ-nhân quyền, chị sẽ nói gì?

Công Nhân: Tôi không ngờ rằng tôi lại được nhiều đến như vậy. Sau những sự việc này, có những người bạn ở khắp 5 châu-4 biển thương yêu tôi một cách chân thành, quý trọng tôi một cách sâu sắc. Tôi cần phải cố gắng thật nhiều hơn nữa để xứng đáng với điều đó. Tôi rất thích thanh niên bởi vì tôi là một thanh niên. Đó là một lý do. Lý do thứ hai, tôi luôn hiểu rằng Đông-Tây, kim-cổ ai cũng nói rằng quãng đời thanh niên là quãng đời tươi đẹp nhất. Đấy là ở sự nhiệt tình và thể hiện bản thân mình. Nếu các bạn để quãng đời đó của mình trôi qua một cách nhạt nhẽo thì bạn sẽ ân hận suốt cuộc đời. Sự không nhạt nhẽo nhất mà các bạn có thể có được liên quan đến tất cả những người khác. Chính trị là cái liên kết tất cả mọi người với nhau để ai cũng có thể hoạt động một cách tốt nhất trong lĩnh vực của mình. Nếu như bạn tham gia vào chính trị thì bạn sẽ thấy thú vị vô cùng và vô cùng.

Trà Mi: Một lần nữa xin chân thành cảm ơn chị Công Nhân đã dành thời gian cho cuộc trao đổi này. Xin chúc chị mọi điều tốt đẹp nhất trong thời gian sắp tới.

Tạp chí Thanh Niên của đài VOA sẽ trở lại cùng các bạn trong một câu chuyện mới vào tối thứ ba tuần sau. Trà Mi kính chào tạm biệt quý vị.

Source: http://www1.voanews.com/vietnamese/news/interviews/Human-rights-lawyer-speaks-up-after-her-release-03-09-10-87121327.html


Đứng Lên Vì Việt Nam Phản đối National Geographic Society phát hành bản đồ sai sự thật về Hoàng Sa - Đỗ Hùng




Một trong những bản đồ xuyên tạc của National Geographic Society

Đỗ Hùng

Hội Địa lý Quốc gia Hoa Kỳ (National Geographic Society) phát hành bản đồ sai sự thật về Hoàng Sa

Trên website về bản đồ thế giới của tổ chức tiếng tăm của Mỹ đã ghi chú sai sự thật về quần đảo Hoàng Sa là của Trung Quốc. (Hội Địa lý Quốc gia) có trụ sở tại thủ đô Washington của Mỹ lâu nay được coi là một trong những tổ chức khoa học và giáo dục phi lợi nhuận lớn nhất thế giới. Hội này có nhiều tổ chức trực thuộc như kênh truyền hình National Geographic Channel rất nổi tiếng hoặc National Geographic Maps chuyên về bản đồ. Dù là một tổ chức lớn và uy tín như thế, nhưng mới đây, National Geographic Society – cụ thể là tổ chức National Geographic Maps trực thuộc – đã có hành động khinh suất, coi thường lịch sử và công pháp quốc tế, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới chủ quyền của Việt Nam.

Trong bộ Bản đồ thế giới được phát hành trên website của tổ chức này tại địa chỉ http://www.natgeomaps.com/worldmaps.html, ở một số bản đồ, National Geographic Society ghi chú tại vị trí quần đảo Hoàng Sa là Xisha Qundao (Tây Sa quần đảo), theo cách định danh của người Trung Quốc, kèm chú thích “China” (Trung Quốc) ngay phía dưới. Ở một số bản đồ khác cũng nằm trong bộ trên, National Geographic Society ghi Paracel Is. tại vị trí quần đảo Hoàng Sa với chú thích bên dưới là “China”.

Quần đảo Hoàng Sa, được biết đến với tên tiếng Anh là Paracel Islands, nằm ở biển Đông là một phần không thể tách rời của VN. VN có đủ bằng chứng lịch sử và pháp lý về chủ quyền của mình đối với quần đảo này. Việc Trung Quốc sử dụng vũ lực để chiếm quần đảo vào năm 1974 là hành động xâm phạm nghiêm trọng chủ quyền của VN và bất chấp luật pháp quốc tế. Việc Trung Quốc kiểm soát quần đảo này sau khi chiếm được là một hành động cần bị lên án.

Các học giả và tổ chức quốc tế uy tín hầu hết đều biết những sự thật lịch sử nói trên, nên khi đề cập tới Hoàng Sa họ luôn giữ một thái độ khách quan khoa học. Tiếc rằng National Geographic Society, cũng là một tổ chức rất lớn, lại không tôn trọng tính khách quan khoa học trong bộ bản đồ nói trên. Bằng việc ghi chú quần đảo Hoàng Sa (hay Paracel Islands trong tiếng Anh) là Xisha Qundao và chú thích “Trung Quốc” bên dưới, tổ chức Mỹ này đã dành sự thiên vị của mình cho Trung Quốc, bất chấp các chứng cứ lịch sử, pháp lý. National Geographic Society vô hình trung đã ủng hộ việc một nước sử dụng vũ lực để cưỡng chiếm lãnh thổ của nước khác một cách bất hợp pháp.

Hiện National Geographic Society đang bán bộ bản đồ sai sự thật trên qua mạng với nhiều hình thức và ngôn ngữ khác nhau. Họ cũng phát hành trong ấn phẩm hằng tháng của mình. Điều này có nghĩa sự xuyên tạc của National Geographic Society đối với quần đảo Hoàng Sa của VN sẽ đến với nhiều người đọc khắp thế giới. Những người không am hiểu lịch sử của quần đảo này cũng như bị cái bóng dáng đồ sộ của National Geographic Society đánh lừa sẽ dễ dàng tin rằng Paracel Islands (quần đảo Hoàng Sa) là của Trung Quốc, một điều hoàn toàn sai sự thật…

Một lần nữa, chúng tôi muốn nhấn mạnh rằng việc National Geographic Society phát hành bộ bản đồ nói trên là hành vi xuyên tạc lịch sử, bất chấp công lý, vi phạm nghiêm trọng chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ VN. Lẽ ra, với uy tín của mình, với tư cách là một tổ chức khoa học – giáo dục lớn, họ cần phải cẩn trọng và khách quan khi cho phát hành những bộ bản đồ như thế.

Đỗ Hùng
———— ——— ——— ——— ——— ——- —— —— —— —— ——-

Chuyện nghiêm trọng về chủ quyền Việt Nam: Bản đồ thế giới ghi Hoàng Sa là của Trung Quốc Chữ “Trung Quốc” tiếp tục xuất hiện ở quần đảo Hoàng Sa trên bản đồ thế giới

Tạp chí National Geographic Society có đăng bản đồ thế giới trực tuyến, trong đó quần đảo đang tranh chấp Hoàng Sa có chữ “China”. Quỹ Nguyễn Thái Học đã viết thỉnh nguyện thư yêu cầu gỡ xuống.

Mời quý vị bấm vào đây để ký thỉnh nguyện thư yêu cầu National Geographic Society bỏ chữ “China” trên bản đồ.

Nó sẽ dẫn đến hình phía trang nhà có thỉnh nguyện thư với bên dưới . Đây là nội dung bức thư, xin tạm dịch:
    Thưa ông Jones:

    Chúng tôi viết thư này liên quan đến chữ “Trung Quốc” trên quần đảo đang tranh chấp Hoàng Sa trong bản đồ thế giới trực tuyến do National Geographic Society đăng tải.

    Thực tế là các đảo nằm ở biển Đông chưa bao giờ được cộng đồng quốc tế công nhận như là một phần lãnh thổ Trung Quốc.

    Qua bức thư này, chúng tôi không có tham vọng thuyết phục quý vị rằng quần đảo Hoàng Sa thuộc về một quốc gia cụ thể. Thay vào đó, chúng tôi yêu cầu quý vị xem xét tình trạng hiện tại của những hòn đảo dựa vào các nguồn tin cậy, nguồn thứ ba để đặt tên cho đúng với các hòn đảo trên bản đồ của quý vị.

    Những tranh chấp chủ quyền trên các quần đảo này vẫn chưa được giải quyết trong gần một thế kỷ qua. Những năm qua, Liên Hiệp Quốc cũng đã nhận được nhiều đơn kiện từ Việt Nam và Trung Quốc liên quan đến các các vấn đề này. Trong thực tế, những đệ trình gần đây nhất là tháng 5 năm 2009 đã được các nước này gửi tới Liên Hợp Quốc. Liên Hiệp Quốc đưa quần đảo Hoàng Sa vào diện “quần đảo tranh chấp” và chưa bao giờ xác nhận quần đảo này thuộc về quốc gia nào.

    Chắc chắn rằng National Geographic Society là một nguồn thông tin quan trọng và đáng tin cậy cho nhiều người trên khắp toàn cầu, kể cả các nhà nghiên cứu và học sinh trẻ tuổi.

    Vì vậy, để việc ngăn chặn công chúng nhận thông tin sai lạc, chúng tôi kêu gọi quý vị ngay lập tức xem xét lại và sửa đổi, dựa trên tình trạng thực sự của quần đảo Hoàng Sa để phản ánh cả hai quan điểm của cộng đồng quốc tế cũng như chính sách giữ trung lập của National Geographic Society.

    Xin cám ơn.

    Trân trọng,
Kính thưa quý vị,

Dưới đây là bức Thỉnh Nguyện Thư yêu cầu ông Chủ Bút và Ban Biên Tập nguyệt san National Geographic dẹp bỏ chữ China bên cạnh hai chữ “Paracel Islands” trên bản đồ online của họ
Xin click vào link: http://www.natgeomaps.com/world_decorator_zoomify.html?zoomifyImagePath =assets/files/zoomify/re006220 77/re00622077_ 1_img&zoomifyNavigatorVis ible=false để xem bản đồ này.

Kính mời quý vị click vào link dưới đây và theo những bước được hướng dẫn để ký tên vào Thỉnh Nguyện Thư nói trên.
————————————————————————————————–
http://www.petitionspot.com/petitions/ParacelIslands
————————————————————————————————–
Ngoài ra cũng xin quý vị phổ biến Thỉnh Nguyện Thư này đến thân hữu, bạn bè, các diễn đàn Việt ngữ khác v.v…

CSVN có thể muốn dâng đất dâng biển cho Tàu Cộng nhưng chúng ta cương quyết tranh đấu giữ cho chủ quyền của quần đảo này là của Việt Nam.
Trân trọng,

TH Việt
viettran.qld@ gmail.com
——————————————————
Ghi chú của NguoiVietBoston:

Kính mong quý vị lãnh đạo Cộng Đồng, Tổ Chức, Đoàn Thể và đồng hương in lá thư thỉnh nguyện trong website NguoiVietBoston và phổ biến cho tất cả những người mình biết, để họ ký tên và gởi thẳng đến Trụ Sở của The National Geographic Society theo địa chỉ dưới đây:

Mr. Chris Jones, Editor in Chief
The National Geographic Society
1145 17th St, NW
Washington, DC 20036-4688

Tổ chức The National Geographic Society là hội có tầm vóc quốc tế và ảnh hưởng gần như mọi lãnh vực không chỉ trong truyền thông mà cả về giáo dục, sử học, khoa học.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
    Removal of the label “China” at the Paracel Islands
    Mr. Chris Jones, Editor in Chief
    The National Geographic Society
    1145 17th St, NW
    Washington, DC 20036-4688
    nationalgeographic. com/magazine
    pressroom@ngs. org
    maps@ngs.org

    March 10, 2010

    Ref: The petition for removal of the label “China” at the Paracel Islands on NGS’s online world map

    Dear Mr. Jones:

    We are writing this letter concerning the label “China” at the disputed Paracel Islands on the online world map edition published by the National Geographic Society. (*)

    The fact is that the islands located in the South China Sea have never been recognized as part of Chinese territory by the international community.

    In this letter, we do not have any ambition to convince you the Paracel Islands belong to a specific country. Instead, we are requesting you to review the current status of the islands based on reliable, third-party source for correctly labeling the islands on your map.

    The sovereignty disputes over the islands remain unresolved for nearly a century. Over the years, the United Nations have also received many complaints from Vietnam and China regarding these features. In fact, the latest submissions to the United Nations from these countries happened in May 2009. The United Nations have classified the Paracel Islands as “the disputed islands” and have never confirmed them belong to neither country.

    It is no doubt that the National Geographic Society is a trusted and reliable source of important information for many people around the globe, including researchers and young students.

    Therefore, in preventing the public from being misled, we call upon you to immediately review and change the label based on the true status of the Paracel Islands to reflect both the point of view of the international community as well as the neutral point of view policy of the National Geographic Society. Thank you.

    Sincerely yours,
    Your name
(*) Link to the said online world map by National Geographic Society
http://www.natgeoma ps.com/world_ decorator_ zoomify.html? zoomifyImagePath =assets/files/ zoomify/re006220 77/re00622077_ 1_img&zoomifyNavigatorVis ible=false

USEFUL INFORMATION

1. The International Court of Justice of the United Nations has recorded the Paracel Islands as the disputed islands between Vietnam and China.
http://www.munfw.org/archive/45th/icj.htm

2. On May 6, 2009, Vietnam and Malaysia formally filed a joint submission with the United Nations’ Commissions on the Limits of the Continental Shelf to claim their territorial sea, including the Paracel Islands.
http://www.rsis.edu.sg/publications/Perspective/RSIS0652009.pdf

3. On 6 August, 1998, at the request of the Government of Viet Nam, the protest was circulated to all States Members of the United Nations.
http://www.rsis.edu.sg/publications/Perspective/RSIS0652009.pdf

** Nguyễn Thái Học Foundation kêu gọi gỡ tên “China” trên bản đồ của National Geographic Society.
http://vietlist.us/CD_Cali/cdsanjose.shtml

Source: http://nguoivietboston.com/?p=22480




2VNR Sydney phỏng vấn Chủ Tịch CDNVTDLB-UC về việc ông Nguyễn Thế Phong bị thưa kiện

12.03.2010

Phát thanh trên đài 2VNR
Sydney, Úc Châu

Đài phát thanh 2VNR Sydney phỏng vấn Chủ Tịch CDNVTDLB-UC và ý kiến của thính giả về việc ông Nguyễn Thế Phong bị thưa kiện.


Source: http://www.lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=2249:2249&catid=39:sinhhoatcongdong&Itemid=58


Gs Nguyễn Chính Kệ nói về cách đấu tranh dân chủ"HIỆN ĐẠI" - Trương Minh Hòa

Trương Minh Hòa

Trong buổi phát thanh của đài SBS Úc Châu, từ NSW, lúc 7 giờ tối ngày 8 tháng 3 năm 2010, do Vũ Nhuận thực hiện, với để mục "Người Việt Khắp Nơi", có phỏng vấn giáo sư Nguyễn Chánh Kết, nhân vật được coi là đấu tranh, từ trong nước, ra hải ngoại từ năm 2006, nay đã xin tỵ nạn luôn ở Hoa Kỳ. Không biết ông Nguyễn Chánh Kết ở Việt Nam có dạy ở trường đại học nào, nhưng nhân vật nầy được gọi danh hiệu "giáo sư", do các tổ chức thuộc băng đảng Việt Canh Cách, thường hay dùng những học vị như tiến sĩ, bác sĩ, kỷ sư, giáo sư ... để đánh bóng những người được họ phong quân hàm "nhà dân chủ".

Trong các trại tỵ nạn sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một số "thầy giáo" bậc trung học, đệ nhất lẫn đệ nhị cấp, khai với Cao Ủy tỵ nạn là "Professor" dịch từ chữ "giáo sư" khiến người ngoại quốc nể lắm, nhưng sau đó thì phải dùng lại chữ "Teacher"; được biết, người không đậu tú tài hay ít ra cũng có bằng trung học đệ nhất cấp để vào Đồng Đế, đó là "giáo sư trung học đệ nhất cấp" kiêm nhà văn lừng danh, nhà báo lão thành, Phét Sử Gia Đặng Văn Nhâm, đang định cư ở Đan Quốc, là tác giả 3 quyển "hậu môn" chuyên bôi nhọ những gì có quan hệ tới bốn chữ "Việt Nam Cộng Hòa", dù đương sự đã từng "ăn cơm, trốn lính thời quốc gia", nên không dám tố cáo "ma Cộng Sản", là điều cần lưu ý khi đọc những bài viết phịa của "giáo sư, nhà phét sử họ Đặng" nầy, được coi là "tài liệu RÁC SỬ", nên vất vào thùng rác để khỏi bị dơ, hôi hám trong tài liệu lịch sử Việt Nam.

Được biết, trong suốt thời gian vừa qua, giáo sư Nguyễn Chánh Kết đã đi thuyết trình về công cuộc đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam, được coi là một trong những người thành lập ra khối 8406 mà ai cũng biết trong khối nầy, thành phần yêu nước thật cũng có, đó là những nhà DÂN CHỦ, sau khi gia nhập, được nằm GIŨ CHÂN trong các nhà tù và những nhà dân chủ dỏm, giả, cứ lải nhải hô hào đấu tranh "ôn hòa" và thỉnh thoảng lên giả là bị tịch thu máy vi tín, cúp điện thoại .... vậy mà vẫn có bài viết, phỏng vấn các cơ quan truyền thông hải ngoại. Trong phần nói chuyện nầy, giáo sư Nguyễn Chánh Kết nhắc đến linh mục Nguyễn Văn Lý, cùng với kỹ sư Đổ Nam Hải,..... và một số vừa bị bắt, kết án.

Giáo sư Nguyễn Chánh Kết, dù ở hải ngoại từ năm 2006, đi nhiều nơi "thuyết trình" mà vẫn chưa hiểu về tình trạng thực sự của nước Việt Nam hiện nay, hay là cố tình tung hỏa mù?. Ông cho là Cộng Sản Việt Nam ĐONG ĐƯA giữa hai thế lực Hoa Kỳ và Trung Cộng, cũng giống như chuyện Hồ Chí Minh đã "đong đưa" giữa Nga và Tàu để nhận viện trợ vũ khí từ hai đàn anh để gây chiến tại Viêt Nam sau 1954. Như vậy, hình như đây là ngầm ý của giáo sư Nguyễn Chánh là: Việt Cộng cũng yêu nước, muốn độc lập từ các thế lực "ngoại bang" nên ĐONG ĐƯA giữa hai thế lực Hoa Kỳ và Trung Cộng, thật là phù hợp với lời tuyên bố của Hồ Chí Minh ngày 2 tháng 9 năm 1945 tại quảng trường Ba Đình: "không có gì quí hơn độc lập, tự do", tức là Việt Cộng vẫn còn "độc lập", chưa nằm trong tay Trung Cộng, hay theo hẳn Mỹ; như vậy nên trong tương lai, vẫn là lập trường trước sau như một của băng đảng Việt Canh Cách: "đảng Cộng Sản Việt Nam là thành phần dân tộc, và Hồ Chí Minh là người có công với đất nước", nên có thể "hòa hợp hòa giải" nếu đảng Cộng Sản Việt Nam đương đầu với Trung Cộng, cùng nhau "bảo toàn lãnh thổ" đoàn kết chống Tàu.

Đài SBS và các cơ quan truyền thông rất "lịch sự" cũng như giáo sư Nguyễn Chánh Kết, gọi là CỘNG SẢN VIỆT NAM, chớ không gọi là VIỆT CỘNG (tên gọi nầy được quốc tế hóa, tiếng Anh cũng gọi như vậy, sao không dám gọi?). Những kẻ khủng bố, tổ chức khủng bố ... nếu gọi là "Hồi Giáo Cực Đoan" thì họ mừng thầm, nhưng nói là "tổ chức khủng bố Al Qaeda, Jemyah Islamyah .." thì họ không vui. Như vậy, sứ quán, đảng mà nghe đài, đọc báo ... gọi chúng là Cộng Sản Việt Nam thì cười thầm, hồ hởi phấn khởi, nhưng nếu gọi là Việt Cộng, là trúng cái tên cúng cơm, thế giới ai cũng biết Việt Cộng gắng liền với khủng bố như hình với bóng.

Giáo sư Nguyễn Chánh Kết cho là "Cộng Sản Việt Nam" đong đưa giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng để thủ lợi và ngây ngô cho là: cả Trung Cộng lẫn Mỹ đều "muốn cho Việt Nam theo phe mình", như vậy Việt Cộng có giá lắm đấy! Được cả hai cường quốc vuốt ve "như trứng mỏng", món hàng Việt Nam rất có giá nên cả hai nước lớn đều muốn giành giựt trong tay; chứ thực ra thì chuyện Việt Nam ai cũng biết như thế nào rồi. Điều nầy chứng tỏ là giáo sư Nguyễn Chánh Kết dốt chính trị, ngu tình hình. Tuy nhiên chuyện "đói thông tin, gông xiềng tư tưởng" không thể đặt ra, vì ông ta đã ở Hoa Kỳ, đi thuyết trình nhiều nơi, chẳng lẽ lại không biết tình hình và tình trạng nước Việt Nam ra sao?

Nếu những nhà phản tỉnh giả trong nước, chưa hề ra nước ngoài, mà nói như vậy, cũng thông cảm; nhưng giáo sư Nguyễn Chánh Kết mà nói như vậy, quả là đáng chê trách hay là ông cũng là "nhà dân chủ" giống như Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Trần Anh Kim, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn ..? ra nước ngoài để tiếp tục tung hỏa mù, nối tiếp "Tiểu Diên Hồng" mà Hoàng Minh Chính, bác sĩ Nguyễn Xuân Ngải, Bùi Diễm .... từng thất bại vào tháng 8 năm 2005, lòi ra cái đuôi bịp bợm, mưu đồ dọn đường cho Việt Cộng tiếp thu hải ngoại lần nữa. Một người không nắm vững tình hình, hay cố tình tung hỏa mù, mà lại đi thuyết trình, lên đài phát thanh phát biểu với học vị giáo sư .... thật là nguy hiểm, như người hướng dẫn mà không có tấm bản đồ trong tay, bác sĩ mà không biết bịnh lý ...

Giáo sư Nguyễn Chánh Kết, sống ở Việt Nam lâu năm, dân di cư, tu xuất và trải qua thiên đàng xã hội chủ nghĩa từ năm 1975 đến 2006, chẳng lẽ lại không biết từ sau năm 1992, Liên Sô và toàn bộ các nước Đông Âu sụp đổ, là thời điểm "cực kỳ" thuận lợi để đảng Cộng Sản xóa bỏ chế độ, theo Mỹ để thành lập nền dân chủ? Như vậy Việt Cộng không bao giờ yêu dân, mến nước, mà luôn theo lời dạy Hồ Chí Minh: "thà mất nước, đừng để mất đảng, bảo vệ đảng như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt". Đó là lý do mà đảng Việt Cộng qui phục và tình nguyện là "đầy tớ trung thành" với Trung Cộng và ngày nay, nước Việt Nam trở thành một "huyện bất thành văn" của Trung Cộng, tập đoàn cai trị tại Việt Nam là "thái thú Trung Cộng gốc Việt", nên chúng cút cung tận tụy với thiên triều Trung Nam Hải qua những việc rõ ràng hơn cả "đêm giữa ban ngày" như sau:

- Trung Cộng muốn lấy đảo nào, vùng đất nào ở biên giới là cứ "tự nhiên như người Bắc Kinh", được che dấu bằng những "hiệp ước cắm móc biên giới, hiệp ước song phương về vùng biển"....

- Cửa khẩu biên giới mở cửa, như đất Trung Cộng, dân Tàu cứ ra vào như đất nhà.

-Dân Việt Nam là "phó thường dân của Trung Cộng" nên kỹ sư Trần Phong Lưu, bị một đám "công dân Trung Cộng" đánh bể sọ trong một quán ăn ở Hà Nội, mà công an làm thinh.

- Một số thanh niên biểu tình trước sứ quán Trung Cộng vì phẫn uất bị chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa, bị công an Việt Cộng dẹp. Vì dám đụng tới quyền lợi thiên triều Bắc Kinh. Thế vận hội 2008, cờ Trung Cộng được Công an Việt Cộng "bảo vệ như con ngươi trong tròng mắt".

-Ngư dân Việt đánh cá trong vùng biển nhà, cũng bị hải quân thiên triều Trung Cộng bắn, giết, tịch thu tài sản, đòi tiền chuộc mạn g... mà Việt Cộng không dám hó hé, chỉ phản ứng chiếu lệ, là thứ "tình hữu ngợm giữa chủ và tớ", chúng sợ dân đứng dậy đánh đuổi như Tô Định, Trương Phụ ngày xưa, nên hụ hợ lên tiếng, với lời lẽ rất lịch sự, cung kính.

- Trung Cộng khai thác quặng thoải mái: than, bô-xít ... chiếm rừng, di dân sang như tầm ăn dâu. Nay Việt Nam không khác gì Tân Cương, Tây Tạng, Mông Cổ ....

-Nhiều bản hiệu, tên đường, có thêm tiếng Tàu. Dân Việt có nhiều người đổ xô học tiếng Tàu .... là hiện tượng mất nước đó.

Trong quyền hành "thay Trung Cộng để cai trị dân Việt", việc bổ nhiệm các chức vụ "thái thú" đầu ngành như: tổng bí thư, Chủ tịch nhà nước, quốc hội, thủ tướng ... cũng do Trung Cộng lo cả, nên trong các đại hội đảng, luôn có "khâm sai đại thần" từ Bắc Kinh sang, thay mặt thiên triều bổ nhiệm và xếp đặt quan lại cai trị. Trong khi đó, có thấy Mỹ cử viên chức nào từ Tòa Bạch Cung sang để chỉ đạo các cuộc đại hội đảng đâu?.

Việt Cộng là tay sai trung thành với chủ Trung Cộng, nên không ngán Mỹ, dù thỉnh thoảng có lên tiếng về nhân quyền, đàn áp tôn giáo. Việt Cộng cũng như tập đoàn quân phiệt Miến Điện, do Trung Cộng đỡ đầu, đều không sợ áp lực của Mỹ và các nước Liên Âu. Miến Điện giam cầm bà Aung San Suu Kyi dài dài, quốc tế, Mỹ lên tiếng mà đâu ngán; Việt Cộng cũng bắt bớ, đàn áp tôn giáo, các nhà dân chủ THIỆT ... Hoa Kỳ, Liên Âu từng lên tiếng, mà Việt Cộng vẫn tỉnh bơ, vì đàng sau có Trung Cộng "bảo kê" nên không sợ Mỹ. Chẳng những Việt Cộng vuốt ve Mỹ, vì đồng Mỹ Kim, tiền, chi viện ... nhưng không ngán bị Mỹ, quốc hội đưa ra, đưa vào danh sách CPC, bị chánh giới Mỹ lên án ... Tức là Việt Cộng làm tay sai Trung Cộng và giả vờ "vuốt ve Mỹ" để hưởng lợi, chớ nào "đong đưa" quyền lực giữa hai nước lớn, khác nhau như lửa với nước "tự do và độc tài Cộng Sản". Nhưng chắc chắn là việc "đi lại với Mỹ" có nhiều lý do như:

- Việt Cộng muốn "cải hoạt" tiền Đô La, viện trợ.

- Vâng lịnh Trung Cộng, giả vờ là không phải là chư hầu Trung Cộng, để vừa ăn tiền Mỹ và vừa có phương tiện phục vụ quan thầy.

Giáo sư Nguyễn Chánh Kết còn cho là đấu tranh dân chủ theo kiểu cũ như: viết báo, lên tiếng ... mà người Việt chán ngán qua cái tên "ÔN HÒA", theo băng đảng Việt Canh-Cách ru ngủ: "dùng đấu tranh bất bạo động để tháo gở độc tài" và cuộc đấu tranh vẫn "dậm chân tại chỗ" như vở kịch Lói vô duyên.

Do đó giáo sư Nguyễn Chánh Kết đưa ra kế sách: "Bình Cộng Diệt gian" là lối đấu tranh "hiện đại" qua việc vận động chánh giới Mỹ đưa Việt Nam vào "danh sách CPC"... nhưng việc nầy đâu phải là "hiện đại" dù các nơi như quốc hội Mỹ từng họp hành là "hại điện" nhiều lần, từ năm nầy qua năm khác, đoạn đưa Việt Cộng vào danh sách, khi thì rút ra, như "bắt cóc bỏ trong dĩa", thế mà Việt Cộng tỉnh bơ, mà còn phản công, chọc quê Mỹ là: "đừng xen vào chuyện nội bộ Việt Nam", tức là Việt Cộng "đếch ngán Mỹ" vì sau lưng có Trung Cộng bảo kê như Miến Điện. Đó là điều giáo sư Nguyễn Chánh Kết phải nhìn thấy để làm hành trang đi "thuyết trình", phá biểu trên các đài truyền thanh, nếu có cả truyền hình.

Cuộc nói chuyện của giáo sư Nguyễn Chánh Kết trên đài phát thanh SBS, toàn quốc Úc châu, hay là bài bản nầy được: thuyết trình "để" giáo dục chính trị" cho người Việt hải ngoại, quả thật là:

"Rằng hay thì thật là hay.
Nghe qua mới biết, chuyện nầy ĐẾCH hay".

Giáo sư Nguyễn Chánh Kết, tiêu biểu là "thành viên" hay "sáng lập viên" gì đó của khối 8406, nghe đâu ông là "đại diện" cho khối ở nước ngoài, đi du thuyết và "giáo dục" chính trị người Việt hải ngoại về kế sách "đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam", cũng vẫn như cũ, chớ có khác gì "sách lược của băng đảng CON CHIM KHÔNG CÁNH". Do đó, giáo sư Nguyễn Chánh Kết, xuất ngoại và "ngơ ngáo" hồ hào đấu tranh dân chủ trong nước, đối với dân hải ngoại, cũng giống như cán ngố vào tiếp thu ngày 30 tháng 4 năm 1975, người ta tự hỏi: "anh giải phóng tôi, hay tôi giải phóng anh?". Và nay, giáo sư Nguyễn Chánh Kết đi thuyết trình tại nhiều nơi: "tuổi lớn rồi mà như ngây thơ, vui sao nước mắt lại trào?".

Trương Minh Hòa


Thursday, March 11, 2010

Phiên Tòa Trung Thẩm tại Victoria - Ngày thứ nhì


Thứ Năm, ngày 11.03.2010

Đối với những người quan tâm đến Cộng Đồng mà lại ở xa hoặc không có điều kiện để tham dự các phiên tòa thì rất nóng lòng muốn biết những sự kiện và diễn biến như thế nào về vụ kiện. Tuy nhiên, như đã nói trước đây, vì những ràng buộc về pháp luật cho nên tất cả những chi tiết của việc xét xử đều phải được tôn trọng và giữ kín trong khi vụ kiện chưa kết thúc.

Nhưng những người quan tâm cũng có thể dò đoán được rằng ngày thứ nhất chỉ mới là nổ máy "depart", ngày thứ hai máy bắt đầu nóng ... cho nên nếu có cơ hội tham dự phiên tòa (tai nghe mắt thấy) thì thật vô cùng thú vị, lôi cuốn và những sự bàn cãi của đồng hương ở ngoài hàng lang (trong những lúc giải lao) cũng sôi nổi và hào hứng không kém.

Tưởng cũng nên nhắc lại là các phiên tòa đều được xử vào những ngày làm việc do đó có những đồng hương đã phải bỏ việc để đi dự và còn can đảm tuyên bố rằng dầu có bị mất việc hay phải nhịn đói (ý nói không có tiền để chi tiêu) thì vẫn cứ đi dự các phiên tòa để hỗ trợ cho Cộng Đồng. Còn có vị đã thố lộ rằng đây là lần đầu tiên bà ta trang điểm kể từ sau ngày mẹ mất đã hơn 10 năm nay (ý muốn nói là bà đã trang điểm vì muốn làm nở mày nở mặt cho Cộng Đồng và để gây thiện cảm, tạo sự quý mến của người bản xứ khi họ nhìn vào những người Việt đi tham dự phiên tòa).

Ngoài ra vào giờ ăn trưa đồng hương đã chia sẽ với nhau từng chai nước, từng cái bánh, từng miếng khoai, từng mẫu chuyện vui buồn của đời mình ... có những lúc như vậy mới thấy rằng tình đồng hương thật sự thắm thiết và gắn bó với nhau khi hữu sự.

Phiên tòa ngày thứ nhì đã chấm dứt vào đúng giờ quy định, nhưng lúc ra khỏi phòng xử án đồng bào vẫn không chịu ra về mà vẫn nán lại hỏi han, say sưa bàn tán với một vẻ mặt vui tươi hơn ngày đầu tiên.



Thông báo quan trọng: Vào ngày mai Thứ Sáu 12/03/2010 sẽ có 2 vụ xử cùng ngày đó là (1) phiên tòa Trung Thẩm (ngày thứ ba) tại County Court Victoria và (2) việc cáo buộc CDNVTD-VIC “tham lũng” tiền công qũy của cộng đồng tại Trung Tâm Giải Quyết Các Tranh Chấp (Dispute Center) tại Broadmeadows. Và Cộng Đồng yêu cầu những ai muốn hỗ trợ Cộng Đồng thì hãy đến tham dự phiên tòa Trung Thẩm chứ KHÔNG nên nghe theo những lời đồn đại, rỉ tai, sự lôi kéo của "kẻ lạ" mà đến Trung Tâm Giải Quyết Các Tranh Chấp (Dispute Center) tại Broadmeadows điều này sẽ tạo ra những khó khăn và bất lợi cho Cộng Đồng.

Source: http://www.lyhuong.net/viet/index.php?option=com_content&view=article&id=2244:2244&catid=39:sinhhoatcongdong&Itemid=58