Tuesday, April 21, 2009

Trái Tim Còn Rỉ Máu - Lê Nguyễn Huy Trần

Lê Nguyễn Huy Trần

Hầu hết những ai được sinh ra trên mảnh đất Việt Nam sau năm 1975 đều có chung một ý niệm về ngày 30/4/1975 là “ngày giải phóng miền Nam”. Một số người nhận định rằng đây là một ngày quan trọng đánh dấu chiến thắng vẻ vang của quân Cộng Sản Bắc Việt trên con đường thống nhất đất nước khi bóng dáng quân đội Mỹ đã không còn hiện diện trên lãnh thổ Việt Nam ngày hôm sau. Phần đông còn lại chỉ biết nhắm mắt tin theo những tuyên truyền xảo biện của nhà nước CHXHCNVN mà họ chưa một lần có cơ hội tìm hiểu rõ bản chất và ý nghĩa đằng sau cuộc chiến đẫm máu kết thúc vào tháng Tư năm xưa. Nhưng cũng thật may mắn khi vẫn còn nhiều người sinh sau đẻ muộn cuối cùng đã kịp thời thức tỉnh để nhìn thấu những thảm họa đang từng ngày dày xéo trên quê hương Việt Nam bé nhỏ thân thương. Cho dù dưới góc độ nhìn nhận của người này hay khía cạnh phán xét của người kia thì không một ai phủ định rằng ngày 30/4/1975 đã dựng nên một cột mốc quan trọng mới trong suốt chiều dài lịch sử dân tộc Việt Nam hào hùng hơn bốn thế kỷ qua.

Là một người con nước Việt chưa từng nếm trải súng đạn chiến tranh hay ngột thở trong làn lửa khói, tôi không được tận mắt chứng kiến trăm ngàn biến cố thương tâm đã xảy ra cho đồng bào trong gần tám thập niên qua. Hầu hết tôi chỉ tham khảo tư liệu trên mạng lưới truyền thông về chiến tranh Việt Nam kéo dài hơn hai mươi mốt năm, và nhìn thấy những hình ảnh hãi hùng qua những cuốn phim tài liệu ngắn từ trận Điện Biên Phủ (1954), hành quân Đỗ Xá (1964), thảm sát Tết Mậu Thân (1968), đến hành quân Lam Sơn 719 Hạ Lào (1971), Mùa Hè Đỏ Lửa trên nhiều tỉnh thành (1972), và cuối cùng là Tháng Tư Đen (1975). Tôi cũng chưa từng biết đến Việt Nam Cộng Hòa bởi một lẽ đơn giản là chúng tôi học về quân dân miền Nam trước năm 1975 dưới cái tên “Nguỵ quân” lúc còn trên ghế nhà trường XHCN. Sử sách ấn bản tại Việt Nam hiện nay không hề nhắc đến một thể chế VNCH đã từng mang khí phách anh hùng tựa “hào khí Đông A” dưới thời nhà Trần. Vì thế, danh hiệu Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn xa lạ đối với nhiều bạn trẻ sau này. Sau khi tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến long trời lở đất cách đây hơn ba mươi năm thì tôi cảm thấy dường như ông trời đã không công bằng đối với dân tộc Việt Nam. Ông đã cướp đi quân lực VNCH đại diện cho người dân trên khắp mọi miền đất nước, cho tất cả quyền lợi và nhân bản để rồi thay vào đó một chế độ Cộng Sản độc tài, khát máu. Ông bảo chúng tôi phải làm gì đây khi chính nghĩa đã mất rồi? Cố chịu đựng ư? Không thể nào. Chúng tôi như những hạt cát nhỏ bé bị cuốn xoáy trong cuồng phong bạo tàn nhưng vẫn gắng tự kiếm cho mình một hốc đá để bám víu, để không bị thổi bạt. Cố im lặng ư? Không thể nào. Chúng tôi gào thét trong đau đớn xác thịt, trong tê dại tâm hồn mà cố hi vọng một sự cứu giúp nào đó. Tiếng kêu cứu thảm thiết của quê hương chúng tôi có ai nghe thấu? Nỗi đọa đày của dân tộc chúng tôi có ai hiểu chăng? Không tiếng đáp trả mà lạnh lẽo nơi đây một thực tại oan nghiệt. Nếu có thể quay ngược dòng thời gian, tôi muốn hòa mình vào những thước phim lịch sử để có thể chiến đấu với triệu lỗ bom đạn hoắm sâu trên da thịt quê hương Việt Nam hơn là ngồi yên nghe bè lũ Cộng Sản điêu ngoa. Tôi muốn hiên ngang cầm súng sát cánh bên các anh hùng dân tộc đã ngã xuống vì lý tưởng tự do cho Tổ quốc. Tôi ngưỡng mộ các chiến sĩ quân lực VNCH vị quốc vong thân và kính nể các anh khi xem cái chết của bản thân “nhẹ tựa lông hồng” nhưng khi các thế hệ mai sau nhìn lại thì “nặng tựa Thái Sơn”. Tôi muốn sống dưới chế độ VNCH dù chỉ một giây thôi để có thể thật sự làm một con người đúng nghĩa: dũng khí đời trai chân ngạo nghễ, xông pha đánh giặc chí không lùi.

Tháng 4 năm 1975, khung cảnh những ngày cuối cùng tại Sài Gòn vô cùng hỗn loạn. Từng đoàn người từ khắp mọi miền lũ lượt chạy nạn lúc quân đội miền Bắc kéo vào miền Nam, bất chấp những ký kết tại Hiệp định Paris năm 1973. Nhiều quân lực Việt Nam Việt Nam Cộng Hòa vẫn giữ nguyên vị trí chiến đấu cho đến khi viên đạn cuối cùng được bắn ra vì sứ mệnh bảo vệ Tổ quốc. Họ quyết chiến cảm tử và sẵn sằng tuẫn tiết để giữ danh dự người lính Cộng Hòa. Nơi nơi đều nghe thấy tiếng súng nổ giòn vỡ trời và khói bụi tung mù mịt một màu xám đen. Những ngày nghiệt ngã nhất trong lịch sử loài người lại đổ ập lên đầu hàng triệu nhân dân miền Nam vô tội. Bao ánh mắt hoang mang không biết phải nhìn về phương trời nào. Bao bước chân lạc lõng giữa lòng phố thị hoang tàn mà chẳng hay phải trốn chạy đi đâu. Hàng lớp người nhốn nháo như đàn chim non hoảng loạn khi chim mẹ không còn và tổ ấm đã tan tác. Những tiếng khóc tức tưởi, những tiếng kêu thán uất hận hòa lẫn trong tiếng gọi tuyệt vọng của đàn con khốn khổ giữa quanh cảnh đổ nát tro tàn còn nghi ngút khói lửa chiến. Đau lòng cho cảnh người cha đặt con thơ lên đòn gánh rồi nháo nhác nhìn quanh tìm vợ. Xót xa cho cảnh toàn bộ một gia đình nằm phơi thân chết bên vệ đường không có người thắp một nén nhang. Quằn quại cho hàng trăm xác người thối rữa trôi dạt lềnh bềnh trên dòng sông đỏ máu. Rồi đến từng bộ xương trắng hếu chồng chất lên nhau xây thành bậc thang tử thần cho Việt Nam. Cảnh tượng đất nước của chúng tôi sao đáng sợ đến thế? Từng đoàn người di tản tháo chạy từ Bắc vào Nam. Xương máu nhân dân trải dài trên từng viên đá, thấm đỏ đến từng ngọn cỏ từ Nam ra Bắc. Những đoạn phim quay lại hình ảnh biết bao người vợ trẻ còn phơi phới sắc xuân đã phải mang hai tiếng “góa phụ” theo mình suốt chặng đường đời dài đằng đẵng. Nước mắt các bà mẹ khắc khoải chờ đợi những đứa con chinh chiến trở về hòa lẫn trong màn mưa buốt lạnh. Họ còn phải trông ngóng mòn mỏi đến bao lâu mà không biết rằng những đứa con của Tổ quốc đã tử nạn sa trường. Chiếc bóng già nua từng đêm ngồi run rẩy một mình quạnh quẽ. Có ai hiểu thấu nỗi lòng thương nhớ con vàng vọt cả tâm can. Còn gì chua xót hơn khi gia cảnh tan nát chỉ sau một đêm biển lửa. Tất cả bi thương, tang tóc kia đã khiến tâm trạng của tôi thật khó chịu, khó chịu vô cùng. Hơi thở tôi như đứt quãng mõi mệt. Trái tim tôi như bị ai bóp chặt không nhịp đập. Nỗi uất nghẹn trong lòng cứ mãi dâng tràn rồi vỡ òa trong nước mắt. Tôi không biết phải khóc cho ai đây? Hình như tôi đang khóc cho chính bản thân tôi khi không còn chốn nương thân trên mảnh đất Việt Nam này. Hình như tôi đang rơi lệ cho tương lai mờ mịt khi phía trước là bóng đêm bao phủ muôn lối đi. Hình như tôi nếm vị mặn nước mắt như thể nếm trải nỗi mặn chát trong lòng đất mẹ quê hương. Tôi biết còn rất nhiều người dân oan ngoài kia xã hội bị hành hạ thể xác mà nỗi đau của họ còn tê buốt gấp trăm triệu lần. Tôi đang khóc cho dân tộc Việt Nam bạc mệnh.

Kể từ lúc Hồ Chí Minh đem tư tưởng chủ nghĩa Cộng Sản ngoại lai về nước cho đến nay đã làm đất nước Việt Nam lún sâu vào vũng bùn tăm tối. Chiến tranh kết thúc là lúc quê hương Việt Nam bắt đầu bước sang một trang sử khổ ải mới. Những người lính Cộng Hoà còn sống sót đã bị bắt đi trại tù cải tạo. Họ bị đày vào rừng sâu lao động khổ sai, bị đánh đập tàn bạo và chịu rất nhiều nhục hình của bọn Cộng Sản Bắc Việt. Nhưng những nhát roi bầm tím không làm họ khuất phục, những vết rộp da rỉ máu do cầm dao phá rừng lấy gỗ không làm họ nhụt chí, những cơn gió lạnh buốt thổi từ dãy núi đá đêm khuya không làm họ cô độc bởi vì bên họ còn có những người đồng đội, cũng là những người tù chính trị miền Nam. Xin nguyện ghi ơn những chiến công hiển hách của các vị anh hùng dân tộc và gởi lên đây một nén hương lòng tưởng nhớ đến quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Còn những người vợ chiến binh ở nhà thì bị đưa lên vùng kinh tế mới. Cảnh vợ chồng phân ly khiến tôi không khỏi nghẹn ngào cho số phận trớ trêu. Cảnh con xa cha, chị xa em khiến tôi không khỏi thổn thức mà nghĩ rằng tình người như hai từ xa lạ trong cái nhà nước CSVN này. Trùng trùng lớp lớp người bỏ nước ra đi với hi vọng tìm đến một tương lai tự do. Họ không ngại gian khổ trên những chiếc bè gỗ mỏng manh bởi họ biết không có nỗi cùng cực nào sánh bằng sự cưỡng bức của chế độ bạo quyền Cộng Sản. Ngày qua ngày, đêm liền đêm, hàng triệu người tị nạn Cộng Sản lênh đênh trên đại dương giận dữ đầy sóng mà không biết muôn ngàn hiểm họa đang rình rập họ phía trước. Những con người chen chúc dưới gầm tàu chật hẹp thiếu không khí để thở. Ngột ngạt. Những khoang thuyền kín bưng không một tia nắng chiếu xuyên làm mọi người trở nên khiếp sợ nhưng họ vẫn chấp nhận cho từng đợt sóng đen rùng rợn đưa đẩy đến vùng đất mới trong niềm tin tươi sáng. Họ mang một tâm trạng hoang mang tột độ khi chỉ nghe tiếng sóng ngoài kia đánh vào mạn thuyền. Không thấy đâu là đất liền, không thấy đâu là cư dân mà họ chỉ thấy cảnh vật lộn giữa sự sống và cái chết đang hiện hữu. Những đứa trẻ con nhiễm đủ chứng bệnh vì mùi dầu tồn đọng trong khoang. Thương tâm. Cơn đói khát vật vờ thân xác. Những tiếng hờn ai oán vang động cả biển trùng dương tanh mùi máu. Những tiếng gió rít lên không trung đồng cảm cho tâm trạng uất nghẹn mang nhiều đau thương. Có biết bao thảm cảnh tràn lan trên con đường vượt biên. Nhiều chiếc ghe thuyền đã bị bọn hải tặc Thái Lan đánh cướp. Không những thế, chúng còn cưỡng hiếp các chị em phụ nữ đến chết rồi vứt xác trơ trọi trên tàu mà không có lấy mảnh vải che thân. Có nỗi nhục nào bằng nhục thể xác thân? Có nỗi hận nào bằng sự chà đạp hình tượng người phụ nữ Việt Nam đoan chính? Những cảnh tượng hãi hùng này đã làm tôi tức giận và căm phẫn chính quyền Cộng Sản ngày hôm nay. Chưa bao giờ trong lịch sử Việt Nam lại có một cuộc chạy trốn chính cái chế độ cai trị đất nước. Sự tồn tại của chủ nghĩa Cộng Sản ở đâu là nơi đó dân chúng sợ hãi và ghê tởm mà bỏ mạng thoát thân. Đó là nỗi đau, một nỗi đau nhân loại.

Lại đến tháng Tư chất nặng đời
Đêm về thổn thức kiếp hoa rơi
Trăng nghiêng bên cửa sầu chi lạ
Gió lẻn vào tim héo nửa vời

Quê hương tan tác mùa mây đỏ
Đàn chim vỡ tổ réo rạt trời
Niềm đau ngút hận nhìn phương Bắc
Lệ đắng lưu vong, dạ rối bời

Thêm một ngày 30 tháng 4 nữa đang gần kề. Việc Đảng Cộng Sản Việt Nam rầm rộ chuẩn bị tổ chức tiệc ăn mừng “chiến thắng” là vết cắt xát muối cho những người tị nạn Cộng Sản ở khắp nơi trên thế giời. Nhà nước lại đan tâm nở nụ cười trên nỗi đau xót và căm giận của muôn dân nước Việt. Vết thương nưng mũ xưa kia chưa được hàn khít nay phải nứt toạc vì những việc làm vô nhân tính của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Cái nực cười nhất của nhà cầm quyền Cộng Sản là sự săn lùng ráo riết những kẻ sinh vào đúng ngày 30/4/1975 để đem về “kỷ niệm ngày giải phóng miền Nam”. Họ đày đọa người dân trong nước chưa đủ sao mà còn cố tình gợi lên trong tâm thức của hàng triệu đồng bào trong và ngoài nước những hình ảnh bi thương năm xưa. Tôi có thể cảm nhận sự nhớ thương quê hương Việt Nam da diết của nhiều người Việt tị nạn Cộng Sản bởi đây mới chính là quê hương thật sự của những đứa con được nuôi dưỡng từ dòng sữa mẹ Việt Nam ngọt ngào. Bài hát Quê Hương vẫn vang vọng đâu đây trong tha thiết: “Quê hương mỗi người chỉ một - Như là chỉ một mẹ thôi - Quê hương nếu ai không nhớ - Sẽ không lớn nổi thành người”. Có phải là một điều may mắn khi tôi đang sống trong giai đoạn đất nước được tạm gọi là thời bình trên chính quê hương của mình? Cuộc sống của tôi có thật sự bình lặng mỗi ngày hay nỗi ưu tư về vận mệnh đất nước đang lâm nguy cứ mãi bám riết trong tâm trí? Những tưởng chiến tranh đã kết thúc, nhưng không, nó chỉ biến dạng sang một hình thể khác. Bây giờ tuổi trẻ chúng tôi sống làm nô lệ cho chủ nghĩa Cộng Sản. Chúng tôi không nhàn hạ thưởng thức thú vui cuộc sống vì chúng tôi đã không có được cuộc đời chân chính. Tôi cảm thấy sinh ra sau ngày 30/4/1975 là nỗi bất hạnh cho bất cứ một người dân mang dòng máu Việt Nam da vàng nào. Cái ngày oan nghiệt ấy đối với tôi không phải là chiến thắng dành độc lập cho quê hương mà bây giờ đã trở thành ngày Quốc hận cho toàn dân tộc Việt Nam. Không phải sự thù hằn giữa chế độ với chế độ mà là nỗi hận tận xương tuỷ của một dân tộc bị chính nhà nước mình bán đứng, sát hại. Nếu như cuốn lịch Tây phương từ nay không còn cái ngày 30 tháng Tư thì có lẽ vết thương lòng nhức nhối của con dân trong nước và người Việt Tự do hải ngoại sẽ nguôi ngoai ít phần. Tuy không còn một thời lửa chiến đỏ trời nhưng bây giờ dân tộc Việt Nam vẫn đang vật vã ngày đêm để chống chọi bọn bán nước Cộng Sản. Đã hết rồi lời ca tụng chiến thắng thống nhất đất nước mị dân. Các bạn trẻ khắp năm châu hãy nhận thức rõ rằng ngày 30/4 là một ngày quốc hận đầy sắc máu. Một ngày đã làm cho các bạn không có tự do cất tiếng khóc lúc vừa mới chào đời, không có tiếng cười hạnh phúc khi quây quần bên cạnh gia đình, không có quyền phát biểu tiếng nói dân chủ trong lòng xã hội bất công. Hỡi tuổi trẻ Việt Nam, hãy khắc ghi sâu một ngày 30 tháng 4 đầy uất hận và hãy nhớ trái tim quê hương của chúng ta vẫn còn rỉ máu.

Lê Nguyễn Huy Trần


Ý nghĩa của ngày Quốc Hận 30 tháng 4 - Trần Thanh

Trần Thanh

Năm nào cũng vậy, cứ gần đến ngày 30 tháng 4 là băng đảng cướp Việt Tân lại hô hào "hướng về tương lai, xóa bỏ hận thù", hoặc "chúng ta đấu tranh vì chính nghĩa chứ không phải đấu tranh vì lòng thù hận"* Theo ý của những con chó săn Việt Tân, "xóa bỏ hận thù" tức là phải xóa bỏ ngày 30 tháng 4! Bố của chúng nó (việt gian cộng sản) dạy chúng phải sủa như thế thì chúng phải sủa như thế, không thể nào khác được! Mỗi lần sủa đúng những "bài bản" do chủ dạy, con chó săn được thưởng cho một ít đô la, đủ để đi làm "một dù" (chơi đĩ), một chầu phở và một chầu cà phê. Như vậy cũng là quá "vinh quang, hoành tráng" cho cuộc đời làm chó săn rồi!

Ðể nhìn vấn đề thật đơn giản, đừng bị những cái vỏ danh từ làm rối trí, chúng ta hãy suy luận về những điểm sau đây:

1. Giữa THIỆN và ÁC, bạn chọn cái nào?

Dĩ nhiên, khi được hỏi về điều này thì hầu như ai cũng nói:

- Tôi chọn cái thiện, tôi yêu cái thiện; tôi thù ghét cái ác, tôi quyết tâm chống lại cái ác, tiêu diệt cái ác.

Cái thiện tựa như ánh sáng, cái ác tựa như bóng tối. Ví dụ chúng ta đang sống trong một căn nhà tối tăm, không đủ ánh sáng cho con cái chúng ta học. Muốn có ánh sáng, chúng ta phải đốt lên một ngọn nến để xua bóng tối đi. Nhưng một ngọn nến chưa đủ sáng, thằng cu Tí, cu Tèo, cái Hĩm đồng kêu lên:" Bố ơi, đèn mờ quá, tụi con nhìn không rõ!" Thế là ông bố, bà mẹ phải thắp thêm ngọn nến thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư, thứ năm ..v..v.. Và khi có điều kiện, họ xài bóng đèn điện neon, ánh sáng chan hòa trong khắp căn nhà, bóng tối đã bị đẩy lùi đi và biến mất.

Trong lãnh vực nông nghiệp, chúng ta có thể ví cây lúa tượng trưng cho cái thiện; và các loài sâu rầy, cỏ dại tượng trưng cho cái ác. Muốn có gạo ăn, bắt buộc chúng ta phải diệt sâu rầy. Hoặc khi trồng khoai, trồng bắp, chúng ta phải diệt cỏ dại.

Thực hành điều thiện (trồng lúa, trồng bắp) phải luôn luôn đi đôi với việc tiêu diệt sâu rầy và cỏ dại (diệt cái ác) Hai việc làm này phải được thực hành cùng một lúc. Nếu chúng ta không tiêu diệt sâu rầy thì những cây lúa sẽ bị chúng phá hại hết, chúng ta sẽ đói. Không bao giờ có nhà nông nào ngu tới mức, chủ trương "hòa hợp hòa giải", vừa trồng lúa và đồng thời cứ dung dưỡng cho các loại sâu rầy sống chung với lúa để tự do phá hoại mùa màng!

Chỉ có đảng cướp Việt Tân là muốn nuôi sâu rầy và cỏ dại vì chính bản thân bọn chúng là sâu rầy và cỏ dại. Bọn chúng chính là hiện thân của cái ÁC, là những kẻ phá hại xã hội, ăn bám xã hội, lười biếng không chịu làm việc, chỉ muốn đi làm việc "từ thiện", móc túi đồng bào!

2. Tự đặt câu hỏi và tự trả lời:

Xin các bạn tự hỏi và tự trả lời những câu hỏi sau đây:

- Ðảng việt gian cộng sản là tượng trưng cho THIỆN hay ÁC?

- Ðảng cướp Việt Tân là tượng trưng cho THIỆN hay ÁC?


3. Vậy phe THIỆN gồm những ai?

Xin thưa đó chính là toàn dân nô lệ trong và ngoài nước đang khao khát được tự do và đang nổ lực đấu tranh cho hai chữ TỰ DO.

Những người Việt đang sống tại hải ngoại vẫn đang bị những vòi bạch tuộc của bọn việt gian cộng sản chi phối chứ chưa phải đã được tự do hoàn toàn đâu. Chúng ta cần ý thức rõ điều này để cùng phối hợp với đồng bào trong nước đấu tranh tiêu diệt những kẻ ÁC.

4. Ngụy biện của đảng cướp Việt Tân:

Ðảng cướp Việt Tân tự nhận: " ... chúng ta đấu tranh vì chính nghĩa chớ không phải vì hận thù"*.

"chúng ta" là ai? Ðây là hành động quơ đũa cả nắm. Cái gọi là "chúng ta" của băng đảng Việt Tân chỉ là những tên chó săn đi làm tay sai cho bọn việt gian cộng sản. Những người dân lương thiện không bao giờ là thành viên trong cái đảng cướp đó.

Chính nghĩa tượng trưng cho điều THIỆN. Chính nghĩa là những hành động như đốt lên những ngọn nến xua tan bóng đêm, trồng lúa và trồng bắp. Chính nghĩa tượng trưng cho luật pháp công minh, không dung dưỡng tội ác. Những kẻ phạm tội trộm cướp, giết người, lừa đảo thì phải bị trừng phạt, bị tống cổ vào tù hoặc bị treo cổ.

Ðảng cướp Việt Tân không có tư cách gì tự xưng chúng là đại diện cho "chính nghĩa". Ai đời cái thằng chuyên đi ăn cướp mà tự xưng mình là đại diện cho công lý! Cái gọi là "chính nghĩa" của bọn chúng chính là sự lừa bịp đồng bào, quyên được vài chục triệu Mỹ kim để nuôi một sư đoàn kháng chiến .... ma gồm 10 ngàn tay súng ở biên giới Thái Lan! Cái gọi là "chính nghĩa" của bọn chúng chính là chủ tịch Hoàng Cơ Minh có phép thần thông tựa như Tề Thiên Ðại Thánh, bị việt cộng bắn vỡ sọ rồi mà vẫn tiếp tục sống tới 14 năm sau mới chết!!! Cái gọi là "chính nghĩa" của bọn chúng chính là đi ám sát những ký giả, đi gieo rắc khủng bố trong cộng đồng, gây chia rẽ, phá hoại sự đoàn kết của những người quốc gia. Cái gọi là "chính nghĩa" của bọn chúng chính là đòi xóa bỏ ngày Quốc Hận 30 tháng 4, đòi hủy bỏ lá cờ vàng ba sọc của người quốc gia ..v..v...

NHỮNG ÐIỀU CẦN DẠY CHO THẾ HỆ TRẺ:

Nếu chúng ta dạy cho thế hệ trẻ cách trồng lúa, trồng bắp thì đồng thời phải dạy cho chúng biết cách diệt trừ sâu rầy và cỏ dại. Muốn hiểu rõ điều thiện, trân quý điều thiện thì ta phải biết rõ những sự tai hại của điều ác. Một người chỉ biết quý trọng giá trị của cây nến khi người đó đã từng bị sống trong bóng đêm hãi hùng. Chúng ta dạy cho thế hệ trẻ hiểu rõ chính nghĩa quốc gia thì đồng thời phải dạy cho chúng biết rõ thế nào là những núi tội ác của cộng sản và thế nào là những tội ác cùng những trò lưu manh, điếm đàng của đảng cướp Việt Tân.

Gây dựng điều thiện và chống lại điều ác là hai hành động phải được thực hiện cùng một lúc. Chống lại điều ác chính là bảo vệ điều thiện. Hiểu rõ điều ác và thù ghét nó cũng là điều rất tốt. Có thù ghét mới có yêu thương và ngược lại. Không hận thù bọn cướp việt gian cộng sản và Việt Tân thì chúng ta không thể nào đấu tranh thành công, giải thoát được 85 triệu nô lệ. Bọn chúng là sâu bọ, là cỏ dại thì phải bị diệt bỏ. Giết một con rắn hổ mang để cứu hàng trăm con thỏ, con gà là điều rất nên làm. Nếu chúng ta sợ mang tiếng là "hận thù" mà không dám giết con rắn thì sinh mạng của bầy thỏ và bầy gà sẽ đi về đâu?

Giả sử chúng ta thấy một băng cướp có súng, cướp tiền trong nhà băng xong rồi tẩu thoát. Chúng ta có thể gọi điện thoại tới sở cảnh sát, mô tả tỉ mỉ những gì đã chứng kiến để giúp nhà chức trách lùng bắt những tên tội phạm. Hành động đó của chúng ta chính là bảo vệ điều thiện, chống lại điều ác. Nếu không dám chống lại điều ác thì một ngày nào đó xã hội sẽ bị những thế lực đen cai trị thì chúng ta sẽ hết đường sống. Kẻ nào thấy những điều ác xảy ra ngay trước mắt mà vẫn dửng dưng, không dám hận thù thì kẻ đó là đồng lõa với tội ác.

Ý NGHĨA CỦA NGÀY 30 THÁNG 4:

Ngày 30 tháng 4 là điểm mốc thời gian có giá trị lịch sử, nhắc nhở chúng ta ý thức rõ tại sao cho đến giờ phút này, hơn 60 năm đã trôi qua mà 85 triệu người vẫn phải tiếp tục làm nô lệ? Và muốn thoát khỏi cảnh nô lệ thì chúng ta phải làm gì? Phải chăng là đi theo lá cờ "chính nghĩa" của đảng cướp Việt Tân, quên đi quá khứ, hướng về tương lai, xóa bỏ hận thù, chỉ biết yêu bác Hồ và yêu đảng việt gian cộng sản mà thôi!?

Không, trăm ngàn lần không phải như vậy. Ngày 30 tháng 4 nhắc cho chúng ta phải nhớ những điều quan trọng sau đây:

1. Phải tiêu diệt bọn việt gian cộng sản và băng đảng cướp Việt Tân vì bọn chúng là hiện thân của TỘI ÁC.
2. Một khi điều (1) đã được thực hiện thì 85 triệu nô lệ mới được tự do.
3. THIỆN luôn luôn chiến thắng ÁC. Trong một thời điểm nào đó cái ác có thể thắng thế nhưng đó chỉ là tạm thời. Chung cuộc THIỆN sẽ chiến thắng ÁC. Ðây là chân lý vĩnh hằng.
4. Chúng ta dạy cho thế hệ trẻ hiểu rõ những điều 1, 2 và 3 để cùng góp sức với thế hệ cha anh gieo trồng điều thiện, tiêu diệt điều ác.

Ý nghĩa ngày Quốc Hận 30 tháng 4 quan trọng như vậy mà bầy chó săn Việt Tân cứ đòi xóa bỏ và còn ngoác mồm ra sủa ông ổng, ca ngợi chủ của bọn chúng là những kẻ "chiến thắng"! Bọn chúng không hề biết rằng toàn dân đã làm xong hai sợi giây thòng lọng trên giá treo cổ. Một cái dành cho đảng cướp việt gian cộng sản và một cái dành cho con chó săn Việt Tân. Ngày đó chắc chắn sẽ đến! Và ngày treo cổ bọn chúng cũng sẽ rơi đúng vào ngày 30 tháng 4!!!

Trần Thanh
Ngày 25 tháng 3 năm 2009


Monday, April 20, 2009

Nhân ngày 30 tháng 4 chúng ta cần nhớ - Trần Thanh


Trần Thanh

Ngày 30 tháng 4 nhắc cho chúng ta nhớ một điều trọng đại: tinh thần quang phục quê hương. Tình trạng nước mất nhà tan còn đó. Nhớ về quá khứ, chúng ta đau buồn nhưng không phải chỉ ngồi đó mà khóc suông, cam chịu đầu hàng số phận nghiệt ngã. Quang phục quê hương là phải tiêu diệt bọn việt gian cộng sản, xóa bỏ tận gốc chế độ cộng sản, đem treo cổ những tên tội đồ dân tộc. Bọn chúng phải bị trừng trị như những tên độc tài Xô Xét Ku hoặc Sadam Hussein đã từng bị.

Khi đề cập đến vấn đề quang phục quê hương, không khỏi có người có thái độ bi quan, yếm thế. Họ cho rằng đó là việc đội đá vá trời, đã hơn 30 năm rồi mà chưa làm được, vậy biết đến bao giờ? Xin thưa rằng: sở dĩ chế độ cộng sản không sụp đổ, không phải vì bọn chó việt gian cộng sản tài giỏi gì mà vì chúng ta đã nuôi bọn chúng!!! Ðiều oái oăm nghịch lý này chúng tôi đã nêu ra trong rất nhiều bài viết, trong bài này không cần nhắc lại! Chính cái ngu của chúng ta đã làm khổ chúng ta! Do đó, điều quan trọng nhất chúng ta tự nhắn nhủ và ghi nhớ nhân ngày 30 tháng 4 năm nay là:

- Nếu không làm được một điều gì trực tiếp nhằm lật đổ chế độ cộng sản thì ít nhất chúng ta cũng đừng bao giờ và không bao giờ bố thí cho bọn chó đội lốt từ thiện một xu một cắc nào hết! Không trực tiếp tiêu diệt được bọn chúng thì ít nhất chúng ta cũng đừng bao giờ nuôi dưỡng bọn chúng!

Hiện nay tại hải ngoại, các tổ chức "từ thiện" mọc ra như nấm. Có thể nói, cái "nghề" sướng nhất hiện nay chính là "nghề" .... từ thiện, vừa dễ ăn cắp, làm giàu lại vừa được có tiếng là làm việc .... "phước đức"! Chỉ cần mở một tờ báo giấy ra, chúng ta thấy đăng nhan nhản những "bài hịch" kêu gọi đồng bào ở hải ngoại đóng góp tiền xây chùa, sửa chùa hoặc nhà thờ tại .... Việt Nam! Và hàng trăm những tổ chức "từ thiện" kêu gọi những con bò sữa ngu ngốc đóng góp tiền cứu giúp hằng ngàn loại nạn nhân tại Việt Nam! Thân xác què cụt của những thương phế binh VNCH đang tiếp tục bị lợi dụng từ năm này sang năm khác!

Hoạt động "từ thiện" chính là một hình thức tấn công của bọn việt gian cộng sản nhằm bòn rút tiềm năng của chúng ta một cách khéo léo, làm cho chúng ta phải kiệt sức, không còn khả năng chống cộng nữa. Những viên thuốc độc bọc đường này được thể hiện một cách hết sức đa dạng, và phổ biến nhất là hình thức tổ chức ca nhạc, gây quỹ ngoài trời. Vừa qua, ngày 5 /4 /2009, tại San Jose, tên bưng bô cho việt cộng Trần Văn Ca, chủ tịch hội ăn mày "từ thiện" đã tổ chức một buổi văn nghệ ngoài trời, gây quỹ giúp những thương phế binh việt cộng! Hắn đã đem hai tên què ngồi xe lăn từ Việt Nam sang, núp dưới danh nghĩa "nạn nhân chất độc màu da cam", đi quyên tiền, móc túi đồng bào! Nghe nói buổi văn nghệ ăn mày này đã bị lỗ rất nặng, mặc dù đã có một tên cò mồi "xung phong" đóng 10 ngàn Mỹ kim để "làm gương"! Ðồng bào kéo đến xem văn nghệ chùa nhưng số tiền bố thí chỉ nhỏ giọt, khoảng 6 ngàn đô. Các ca sĩ, sau khi hát, đã phải vác những bộ mặt mốc, mặt mâm, mặt dày, ôm thùng tiền đi đến từng khán giả để xin bạc cắc! Các MC như Công Thành và Nguyễn Cao Kỳ Duyên thì ai cũng biết là đi đổ bô cho việt cộng từ lâu rồi.

Qua biến cố nêu trên, chúng ta thấy rằng bọn việt gian cộng sản đang hoạt động ngày càng táo bạo ngay trên đất Mỹ, công khai đi quyên tiền cho bọn thương phế binh việt cộng. Chúng ta cần phải tỉnh táo và cương quyết không bố thí cho bọn chúng một xu một cắc nào hết. Những ca sĩ vì ham tiền mà đi làm tay sai cho giặc cộng thì chúng ta cần tẩy chay và lên án. Chính những kẻ phản bội này đã giúp phần làm cho chế độ cộng sản còn tồn tại đến ngày hôm nay.

Ngoài những mặt trận từ thiện mở ra công khai, ồ ạt, bọn giặc còn thông qua trung tâm băng nhạc Asia để móc túi chúng ta. Qua nhiều năm hoạt động, trung tâm băng nhạc Asia đã gây dựng được một uy tín "chống cộng" và hiện nay bọn giặc đang lợi dụng cái vỏ bọc này để moi ruột và hút máu chúng ta. "Bác Hồ" (Trúc Hồ) của trung tâm Asia đã xung phong và công khai đi quyên tiền giúp 80 ngàn trẻ em mồ côi tại Việt Nam. Trong bài viết trước, chúng tôi đã phân tích những âm mưu của bọn giặc qua kế hoạch này. (Xin đọc bài "Những con kên kên ăn xác chết") Các Mc như Nam Lộc, Việt Dzũng và Thùy Dương cũng đang tích cực hoạt động "từ thiện"! Ðặc biệt, Việt Dzũng đã cất công sang tận Toronto, Gia Nã Ðại để tổ chức quyên tiền giúp trẻ em nghèo tại Việt Nam! (giúp trẻ em nghèo hay đi nuôi béo việt cộng?)

CÓ PHẢI CHÚNG TA KHÔNG CÓ LÒNG NHÂN ÐẠO HAY KHÔNG?

Câu trả lời là KHÔNG. Chúng ta sẵn sàng giúp những người nghèo khó nhưng cương quyết không để cho lòng nhân đạo của chúng ta bị lợi dụng. Bài học xương máu về mặt trận kháng chiến Hoàng Cơ Minh vẫn còn đó. Cách đây trên 20 năm, một công nhân đi làm một tuần chỉ kiếm được khoảng 300 đô, vậy mà khi nghe "mặt trận" kêu gọi đóng góp tiền, người đó không ngần ngại bỏ ra hàng trăm đô để ủng hộ, vừa cho tiền vừa rơm rớm nước mắt khóc thương cho những người còn bị kẹt lại trong ngục tù cộng sản! Toàn bộ mồ hôi và xương máu của chúng ta đã biến thành tài sản riêng vài chục triệu đô la cho tập đoàn lưu manh, lừa bịp đồng bào mà ngày nay tổ chức của bọn chúng đang mang danh là Việt Tân! Vài chục triệu đô la cách đây trên 20 năm tương đương khoảng trăm triệu đô trong thời điểm hiện tại 2009!!!

Xương máu của chúng ta đã đổ ra rất nhiều qua những kẻ móc túi khoác áo "từ thiện" để nuôi béo bọn việt gian cộng sản ngày càng giàu sụ. Ngày nay bọn chúng đã công khai di dân qua Bắc Mỹ, mua những tòa biệt thự trị giá vài triệu đô, đi những chiếc xe hơi đắt tiền mà ngay cả một người có mức sống trung lưu ở Mỹ cũng không bao giờ dám mơ ước. Bọn chúng đã công khai đái ỉa lên đầu chúng ta, khinh miệt chúng ta là những kẻ nghèo và ngu ngốc đã đi nuôi béo bọn chúng trong suốt hơn 30 năm qua!!!

Xin đồng bào hãy nhìn kỹ những tên cán bộ việt cộng đang ăn chơi du hí phè phỡn ngay trên đất Mỹ. Bọn chúng đã dám tiêu phí từ vài chục đến hàng trăm ngàn đô chỉ trong một đêm, trong các casino ở Las Vegas! Những tên du sinh việt cộng dốt hơn con bò, con ông cháu cha, mặt mày câng cáo, nhâng nháo, thái độ hết sức xấc láo, mất dạy đang tung hoành ngang dọc trên khắp các vũ trường và tiệm ăn trên đất Mỹ. Chúng ta đang khom lưng đi bưng phở, phục vụ hầu hạ bọn chúng ngay trên đất Mỹ. Như vậy chưa đủ nhục hay sao mà còn tiếp tục ngu dại móc túi ra đi cúng tiền cho bọn chúng qua các tổ chức lưu manh, trá hình qua lớp áo từ thiện? Nếu cứ tiếp tục ngu dại như thế này thì biết đến bao giờ mới quang phục được quê hương, cứu thoát được 85 triệu nô lệ? Những điều chúng tôi vừa nêu ra là những thực tế rất sống thực, rất phũ phàng đang cọ sát vào da thịt, xương máu của chúng ta hàng ngày, ai cũng đã đều trông thấy và xốn xang con mắt. Những lũ chồn cái việt gian cộng sản nói rặt giọng Hải Phòng, nhố nhăng, rởm đời đang rủ nhau đi mua sắm tại các cửa tiệm sang trọng trên đất Mỹ. Một ngày mua sắm của bọn chúng bằng cả một tháng lương của chúng ta đi làm quần quật trong các hãng xưởng! Chúng ta có muốn cúng tiền cho những bầy quỷ đội lốt người đó hay không? Bọn chúng đã sang tận nước Mỹ và đang công khai sống trên xương máu của chúng ta đó! Những địa danh mà chúng ta đã từng tự hào như "Little SaiGon", thủ đô chống cộng của người Việt tại hải ngoại, bây giờ đầy dẫy bọn cán bộ cộng sản. Và bọn chúng đang hoạt động công khai, đang ngạo nghễ ăn chơi,hưởng thụ trước sự bất lực của chúng ta!

Xin đồng bào hãy tỉnh táo và sáng suốt đừng mắc mưu giặc cộng. Hãy thắt chặt hầu bao lại, nhất quyết dù một xu cũng không bao giờ bố thí cho bọn chó lưu manh lường gạt đang hoạt động qua lớp áo "từ thiện"!

TỔ CHỨC BỊP BỢM "Khối 8406" ÐANG TIẾP TỤC BÀNH TRƯỚNG TẠI BẮC MỸ:

Như đã trình bày trong những bài viết trước đây, chúng tôi đã vạch rõ cho đồng bào thấy: Khối 8406 chỉ là một tổ chức bịp bợm, lừa gạt đồng bào, không khác gì "mặt trận phở bò" đã từng làm trong quá khứ. Ngày 12 tháng 4, 2009 vừa rồi, bọn chúng đã tổ chức lễ ra mắt ban Ðiều Hợp tại San Jose, Bắc Cali, gồm những tên mặt trơ trán bóng, "đấu tranh" đòi dân chủ nhân quyền, có cả lời phát biểu chúc mừng của "linh mục" Phan Văn Lợi từ trong nước! Chúng ta ai cũng biết "linh mục" Lợi là kẻ đã từng lớn tiếng hô hào nên chờ đợi một "Goóc Ba Chớp" xuất hiện cứu nguy cho đất nước! Khối 8406 chính là một tổ chức Mafia trá hình, tựa như băng đảng Việt Tân, xin đồng bào hãy cảnh giác và tẩy chay!

Bọn việt gian cộng sản đã từng tạo ra rất nhiều tổ chức "kháng chiến" dỏm, những đảng phái cuội nhằm làm cái bẫy rập dụ dỗ những người khờ dại lao đầu vào để nạp mạng. Những bài học trong quá khứ vẫn còn rất mới, chỉ cần tính từ mốc thời gian 1975, chúng ta có thể thấy vô số. Do đó, chúng ta cần lấy viết ghi thêm tên hai tổ chức sau đây vào danh sách lừa bịp để khỏi phải ân hận về sau:

- Khối 8406
- Trung tâm băng nhạc Asia

HÃY TỰ CỨU CHÚNG TA, ÐỪNG DẠI DỘT ÐI NUÔI BÉO GIẶC CỘNG!

Trong cơn suy thoái kinh tế hiện nay, rất nhiều người Việt tại hải ngoại đã bị mất nhà, mất việc, nhiều người đã trở thành homeless, sống lang thang ngoài đường. Nếu có làm từ thiện thì nên cứu giúp những người này. Bản thân chúng ta lo còn chưa xong thì tại sao lại ngu ngốc đi nuôi béo bọn giặc cộng? Chúng ta cần nhớ rằng, bất cứ đồng bạc từ thiện nào đưa cho bọn ma cô đem về Việt Nam cũng đều phải chui vào túi lũ giặc và bọn cò mồi kinh doanh "nghề" từ thiện, những nạn nhân may lắm chỉ được hưởng sái khoảng MỘT phần trăm!!!

Ngay tại hải ngoại, vì vấn đề sinh kế, con em của chúng ta phải đi làm việc tại các vũ trường, tiệm nail, nhà hàng, tiệm massage và ngay cả trong các động đĩ ..v..v.. để phục vụ cho bọn chó cán bộ việt cộng từ Việt Nam sang ăn chơi trác táng! Những điều đau khổ đang được lập lại! Chúng ta ai cũng uất ức vì biến cố 30 tháng 4, ai cũng than phiền bị nhà tan cửa nát, gia đình ly tán và phải chứng kiến bọn giặc từ miền bắc vào ăn chơi, hưởng thụ ngay tại thủ đô Sài Gòn! Bây giờ những điều đó đang tái diễn tại hải ngoại! Những kẻ đã bị giặc cộng lường gạt một lần rồi mà chưa tởn, lại tiếp tục tự nguyện đút đầu vào thòng lọng để bọn chúng lường gạt tiếp thêm một lần nữa thì có chết cũng đáng đời!

Tóm lại, ngày 30 tháng 4 năm nay chúng ta cần nhớ ba điều thực tế:

1. Cương quyết không bố thí một xu cho bất cứ tổ chức "từ thiện" nào quyên tiền đem về Việt Nam nuôi béo giặc cộng và bọn cò mồi từ thiện.

2. Khối 8406 hiện nay chỉ là một tổ chức bịp bợm và mãi mãi nó chỉ là tổ chức bịp bợm, tựa như Mặt trận Hoàng Cơ Minh hoặc Mặt trận Giải Phóng Miền Nam của việt cộng trước đây. Bọn ma quỷ đã lũng đoạn và phá nát tổ chức này. Những người chân chính đã bị giặc cộng bỏ tù. Tên tuổi của linh mục Nguyễn Văn Lý đã bị biến thành cái đầu dê để bao che cho bầy chó sói đang hoạt động qua lớp vỏ bọc "Khối 8406".

3. Trung tâm băng nhạc Asia đã đầu hàng giặc cộng từ lâu rồi, không phải là tổ chức "chống cộng" đâu, xin những người ngây thơ hãy tỉnh giấc! Nhạc sĩ Trúc Giang đang làm "từ thiện" tại Việt Nam. Bác "Hồ" cũng đang làm "từ thiện", kêu gọi đồng bào đem tiền về nuôi béo việt cộng! Các Mc như Nam Lộc, Việt Dzũng và Thùy Dương cũng đang tích cực làm "từ thiện"! Cả trung tâm thi đua nhau làm "từ thiện"!

Và xin nhắc lại câu tâm niệm đã nêu trong phần đầu của bài viết:

- Nếu không làm được một điều gì trực tiếp nhằm lật đổ chế độ cộng sản thì ít nhất chúng ta cũng đừng bao giờ và không bao giờ bố thí cho bọn chó đội lốt từ thiện một xu một cắc nào hết! Không trực tiếp tiêu diệt được bọn chúng thì ít nhất chúng ta cũng đừng bao giờ dại dột nuôi dưỡng bọn chúng!

Những kẻ trước đây đã từng có thành tích chống cộng thì bây giờ nhiều thằng chó đẻ đã đầu hàng bọn giặc, cam tâm đi làm tay sai, làm chó ngựa cho bọn giặc. Thế lực của đồng tiền đã mua chuộc, làm cho nhiều kẻ bị ngã gục. Do đó chúng ta cần phải tỉnh táo, đừng bao giờ bị những hào quang "chống cộng" của một số những kẻ bịp bợm lừa gạt. Ðồng bào trong nước sẽ vô cùng oán hận chúng ta, bởi vì bản thân họ, nghèo đói vẫn hoàn nghèo đói, trong khi đó bọn việt gian cộng sản và những tên bưng bô ngày càng giàu sụ!

Trần Thanh
Ngày 20 tháng 4 năm 2009


Sunday, April 19, 2009

QUỐC HẬN 30-4: TỘI ÁC KHỦNG KHIẾP CỦA CỘNG SẢN VÀ VIỆT CỘNG. - Trương Minh Hòa

Trương Minh Hòa
    "NGÕ ĐỤC máu tươi, từ NGỤC ĐỎ.
    THIÊN ĐƯỜNG Cộng Sản, chốn THƯỜNG ĐIÊN"
Nhìn vào sự kiện trước mắt, người ta hay có những quả quyết một cách máy móc mà không cần suy luận, như nói về trữ lượng dầu hỏa trên thế giới và nhất là từ khi Hoa Kỳ lãnh đạo một số nước đồng minh trong trận chiến chống khủng bố ở Iraq; một số người, tổ chức, đảng phái, các nước thù nghịch và nhất là phong trào tàn dư phản chiến khuynh tả sau cuộc chiến Việt Nam đã cho là: nguyên do cuộc chiến vì dầu hỏa mà ra, lý do vùng Trung Đông nổi tiếng là có nhiều mỏ dầu, nhưng trữ lượng dầu nhiều nhất thế giới là nước Canada.

Nói về tội ác, giết người hàng loạt, thế giới hay có thói quen cho là: chế độ đệ tam Reich do đảng Quốc Xã, dưới sự lãnh đạo của Adolf Hitler, với hơn 6 triệu người Do Thái bị thảm sát nhiều cách được coi là dã man, nổi tiếng là bằng hơi ngạt trong các trại tập trung thời đệ nhị thế chiến và từ đó hàng năm, người Do Thái cử hành lễ tưởng niệm các nạn nhân. Tuy nhiên, tội ác của tập đoàn Hitler không thấm vào đâu so với người Cộng Sản, con số nạn nhân lên đến hơn 100 triệu, kể từ khi tên cuồng sát Lenin biến lý thuyết" dạy cướp của giết người" thành hiện thực do Karl Marx đề xướng, vốn là một khoa bảng thất thời, sống lưu vong ở nước Anh, sống nhờ đồng tiền giúp đỡ của người bạn là Engels, thuộc gia đình giàu có, nhưng Marx lại thù ghét" tư bản", đúng là thứ" ăn cháo đá bát" ngay từ cái tư tưởng ông tổ Cộng Sản và từ đó được coi là" truyền thống trước sau như một" của bất cứ người Cộng Sản nào, dù sống ở các châu lục khác nhau; là bài học cảnh giác cho những ai hảy còn ngây thơ, nhẹ dạ tin khi: " nghe người Cộng Sản nói" mà không biết những thủ đoạn trái ngược khi Cộng Sản làm, là có ngày tán gia bai sản, thân bại danh liệt, ngay cả mạng sống cũng không" đảm bảo" đấy. Kể từ cái ngày mà những tên cuồng sát tôn vinh cái gọi là:" cuộc cách mạng tháng 10 năm 1917 " tại Nga, từ đó lan rộng sang nhiều châu lục, lừng danh với những tên sát nhân hàng loạt như: Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Kim Nhật Thành, Fidel Castro, Pol Pot....tập hợp những tên bất lương, cặn bả nhất trong" xã hội loài người" thành băng đảng siêu cướp, gây biết bao tội ác, dù ngày nay dù khối Cộng Sản tan tành mảnh lớn ở Âu Châu nhưng tàn dư Cộng Sản vẫn còn tồn đọng ở Á Châu với Trung Cộng, Việt Cộng, Lào, Bắc Hàn, Cu Ba, Miên, nên con người ở các nước nầy hãy còn sống trong đe dọa mạng sống, tài sản bị tịch thu, nhà cửa bị cướp bất cứ lúc nào.

Ngoài cuộc thảm sát lớn nhất trong lịch sử nhân loại, vô tiền khoán hậu nầy, người Cộng Sản còn triệt tiêu cả quyền sống, tự do của hàng tỷ người trên hành tinh nầy, quả là một mối đai họa mà nhân loại gánh chịu từ đầu thế kỷ 20 đến nay, đây là một mối nguy luôn luôn đe dọa đời sống, an bình, tự do cho con người trên hành tinh nầy. Những kẻ bất lương được Karl Marx trang bị cho một số" lý luận" để biện minh cho hành vi tàn bạo, nên chúng giết người thoải mái như giết gà, heo....với bình phong" làm cách mạng, cải tạo xã hội, đấu tranh giai cấp" và cái mô thức mị dân" xã hội chủ nghĩa" chỉ là thứ chế độ độc tài qua cái gọi là:" nhà nước vô sản chuyên chính" để tiến đến thiên đường ảo mộng Cộng Sản, là cái mục tiêu không bao giờ đến và con đường đến đó cũng không bao giờ có chút ánh sáng như" thiên đàng mù". Cái thiên đường Cộng Sản chỉ là thứ chiêu bài của đảng siêu cướp, sau khi tàn sát, nạn nhân còn lại làm nô lệ từ đời nầy qua đời khác, nên chế độ Cộng Sản lấy bạo ác làm" cơ sở", dùng thủ đoạn gian manh để duy trì, lấy lật lọng làn nền tảng cho giao dịch, là bản chất không bao giờ thay đổi trong suy tư của bất cứ người Cộng Sản nào. Từ bản chất đó, cái gọi là" cuộc cách mạng vô sản" chỉ là cuộc tàn sát dã man, trường kỳ như lời Lenin dạy cho các đảng cướp trên thế giới:" Ngày nào ngọn cờ đỏ chưa phất phới trên toàn cầu, là người Cộng Sản không ngừng đấu tranh", nên lá cờ của bất cứ đảng Cộng Sản nào cũng đều lấy" màu đỏ như máu tươi" là màu chánh, nói lên bản chất cuồng sát của kẻ ác nhưng thường lên giọng dạy đời" đạo đức cách mạng" một cách ngây ngô, là thứ lý luận của kẻ vừa ăn cướp vừa lên mặt dạy đời, nhằm biện minh cho hành vi bạo ác.

Với tội ác lớn nhất trong lịch sử nhân loại, nhưng tại sao thế giới lại ít quan tâm, dù ai cũng nhìn thấy rõ" như đêm giữa ban ngày" hậu quả thảm sát của người Cộng Sản gây ra? Lý do đơn giản là:" Người Cộng Sản chỉ giết người đồng chủng tộc" nên coi đây là điều mà thế giới không lưu ý, do không đụng tới họ, đó là điều giúp cho các chế độ Cộng Sản còn tồn tại, đây là cái lối gây tội ác:" người nhà đóng cửa giết nhau". So với tổ chức khủng bố Al Qaeda, thì Cộng Sản giết người dãn man hơn nhiều, vụ giết người bằng phi cơ đâm vào tòa tháp đôi ở Nữu Ước, tháng 9 năm 2001 tại Hoa Kỳ, làm gần 4 ngàn người chết, bị thế giới lên án rần rộ và từ đó hàng năm Hoa Kỳ làm lễ tưởng niệm; trong khi đó tại Việt Nam, trận tổng công kích Tết Mậu Thân 1968, Việt Cộng tàn sát hơn 4 ngàn người dân chỉ ở thành phố Huế, nhưng thế giới thì:" thanh tâm trường im lặng" cho đến ngày nay, dù Việt Cộng giết người" cực kỳ" dã man hơn qua những hình thức: chặt đầu, đập bằng búa, mổ bụng, chôn sống.....

Phong trào Cộng Sản thế giới đã tàn sát con người thật khủng khiếp, theo thống kê sơ khởi, vì con số không chính xác, so với thực tế còn nhiều gấp nhiều lần, do những cuộc thảm sát của băng đảng siêu cướp Cộng Sản bị dấu kính sau" bức màng sắt", cho nên 100 triệu nạn nhân chỉ là con số thấp nhất mà thôi:

1. Tại Liên Sô:

Từ cái gọi là "cuộc cách mạng tháng 10 năm 1917", dưới thời của Lenin, sơ sơ cũng có tới 9 triệu dân Nga bị giết. Được biết, sau khi" cách mạng thành công", ngoài số sĩ quan, công chức của chế độ Nga Hoàng bị sát hại, Lenin và đồng bọn còn tập trung hơn 200 ngàn phụ nữ, là vợ con của những người quan hệ tới chính quyền cũ, và bị những tên tướng cướp, lâu la từ" hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc" đa số là những tên nông dân dốt, ít học, ở thành thị là du thủ du thực, đầu trộm đuôi cướp, tự xưng là" người cách mạng" hành hạ, nên chỉ 6 tháng sau, hầu hết các nạn nhân đều qua đời, thế mà nhà thơ Tố Hữu nhả" độc phun thơ" ca tụng trong thương tiếc khi tên nầy qua đời:
    "Cách mạng tháng mười.
    Đảng Cộng Sản Liên Sô từ đó.
    Với Lê Nin làm lại loài người.
    Với Lê Nin làm thế kỷ hai mươi.
    Trong đêm tối, mở chân trời hừng hực.
    Thời đại ta đã mất.
    Một con người đẹp nhất.
    Vĩnh Viễn Lên Nin sống giữa loài người"
Và hắn tiếp tục liếm đít sư tổ Cộng Sản một cách lốt bịch:
    "Lê Nin vĩ đại
    Tinh hoa trái đất, chất kim cương
    Con người đẹp nhất trong nhân loại
    Trí tuệ, tình yêu của bốn phương
    Lê Nin ơi! Người thầy, người cha
    Niềm tin trong sáng mãi lòng ta"
Sau khi Lenin chết, có nguồn tin cho là vì bịnh giang mai, tên cuồng sát Stalin lên thay, sau khi đá văng ra khỏi bộ máy quyền lực, khủng bố một "ĐỒNG CHÍ" thân thương là Trosky, ĐÌ CHỐNG nhau tranh quyền do khác nhau" cách giết người cướp của "bởi hai cánh đệ tam và đệ tư quốc tế, chứ người Cộng Sản nào cũng như nhau, rắn hổ dù là: hổ đất, hổ mây, hổ hành, hổ sậy, hổ lửa .... đều cắn chết người. Thời Stalin, bóng đen bao trùm cả nước Nga, không khí chết chóc, tù đày, lao cải .... như "bóng ma diễn biến khủng bố bởi các lực lượng Công an, tình báo nhân dân luôn rình rập" khắp nơi như bóng tử thần, quỷ ma, chập chờ trong" chuẩn thiên đàng Cộng Sản". Con số nạn nhân bị giết lên đến 40 triệu (con số sơ khởi, thực tế nhiều hơn nữa), chỉ riêng ở pháp trường Butovo, ngoại ô thủ đô Mạc Tư Khoa, trong năm 1937 và 1938, Stalin đã hành quyết hơn 20,000 người, đa số là thành phần văn nghệ sĩ, tu sĩ Chính Thống Giáo và một số bất đồng ý kiến, bị chụp mũ hay nhiều lý do khác do hệ thống luật rừng" thà giết lầm hơn ta lầm" mà các nước Cộng Sản dựa vào đó để làm" cở sở" pháp lý trong cái gọi là" trật tự trị an, bảo vệ thành trì xã hội chủ nghĩa". Sau khi tên Stalin chết, cũng nhà thơ Tố Hữu, thay mặt đảng cướp Cộng Sản Việt Nam và Lãnh chúa Hồ Chí Minh đã" phun độc thành thơ" Khóc Xích Ta Lin như sau:
    "Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
    Ông Xích Ta Lin bên cạnh nhi đồng
    Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
    Trên đồng xanh mênh mông
    Ông đứng với em nhỏ
    Cổ em quàng khăn đỏ
    Hướng thẳng về tương lai
    Hai Ông cháu cùng nhìn
    Xích Ta Lin! Xích Ta Lin!
    Yêu biết mấy nghe con tập nói
    Tiếng đầu lòng con gọi Xích Ta Lin
    Mồm còn thơm sữa xinh xinh
    Như con chim của hòa bình trắng trong
    Hôm qua loa gọi ngoài đồng
    Tiếng loa xé ruột, xé lòng biết bao
    Làng trên xóm dưới xôn xao
    Làm sao Ông đã, làm sao mất rồi
    Ông Xích Ta Lin ơi! Ông Xích Ta Lin ơi!
    Hởi ôi Ông mất đất trời có không
    Thương cha thương mẹ thương chồng
    Thương mình thương một, thương Ông thương mười...."
2. Tại Trung Hoa Lục địa:

Từ sau năm 1949, tên đồ tể xứ Hồ Nam đã tàn sát dân Tàu dã man qua những chiên dịch "cải cách ruộng đất, đánh tư sản" không khí đấu tố: "bóng đen bao trùm Trung Quốc" đe dọa từng nhà, từng làng, từng khu phố có nhiều nơi, những người theo Cộng Sản, muốn tỏ lòng trung thành tuyệt đối với Mao Chủ Tịch, sau khi giết chết "thành phần phản động", cán bộ xẻ thịt nạn nhân, nấu ăn một cách ngon lành như ăn thịt lợn; do đó tại Hoa Lục cái" truyền thống ăn thịt người" phát triển mạnh, mà ngày xưa trong triết lý Khổng Mạnh cũng đã ngầm khuyến khích ăn thịt người để" giữ tròn đạo nghĩa" Tam Can, Ngũ Thường; điển hình như chuyện Thoại khanh cắt thịt của mình để cho mẹ chồng ăn trong lúc đói để tỏ lòng hiếu thảo, Giới Tử Thôi tỏ lòng trung quân, đã cắt thịt của mình để nướng cho công từ Trùng Nhỉ ăn khi gặp hoàn cảnh khó khăn trên đường khôi phục giang sơn...Trong suốt thời kỳ cầm quyền từ 1949 đến 1976, Mao Trạch Đông gieo biết bao chết chóc, tù đày cho dân chúng qua các đợt chiến dịch: bước tiến nhảy vọt, trăm hoa đua nở, đại cách mạng văn hóa con số nạn nhân ước chừng 65 triệu bị chết, nhưng con số sơ khởi chừng hơn 40 triệu, khủng khiếp như thế nào! Nếu tính theo dân số nước Úc với 21 triệu, thì Mao tàn sát gấp 2 lần dân nước nầy.

Cũng nhà thơ Tố Hữu, cúc cung tận tụy tên đồ tể Mao Trạch Đông qua bài thơ sau đây:
    "Tôi đã thấy ngày xưa đâu đó
    Một tia lửa đỏ trong xóm Tường Đàm
    Cháy lan dần đỏ khắp Hồ Nam
    Thành ngọn lửa hôm nay Trung Quốc
    Soi sáng phương Đông, Châu Phi, Châu Úc"
Ca tụng thành tích giết người, Tố Hữu phun độc rằng:
    "Tôi đã trông thấy nơi đây
    Hai mươi năm nhảy vọt một ngày
    Sáu trăm triệu bàn tay: một núi
    Thép gang luyện từ bùn than bụi
    Quang vinh thay đảng những con người
    Cờ đỏ giương cao đứng dậy làm Trời"
Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, những người kế vị như Đặng Tiểu Bình, tiếp tục sự nghiệp" cướp của giết người" mà vị An Thiên Môn 1989, giết hàng chục ngàn sinh viên đòi dân chủ, tự do, quyền làm người. Kế đến Giang Trạch Dân và nay là Hồ Cẩm Đào, tình trạng vi phạm nhân quyền vẫn như cũ, dù thế giới lên tiếng nhưng vì quyền lợi mà làm ngơ; đã thế Trung Cộng còn định nghĩa NHÂN QUYỀN khác với Liên Hiệp Quốc, mới đáng chê trách các nước, lãnh đạo, tự xưng là tôn trọng nhân quyền, lại không có thái độ dứt khoát với thứ" nhân quyền của đảng cướp" công khai tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc và trong những lần gặp nhau tại các hội nghị, thăm viếng ngoại giao..

3. Bắc Hàn:

Con số bị giết lên đến 1,7 triệu trong thời gian Kim Nhật Thành cai trị và từ khi kim Chung Nhất, con của nhà độc tài "kim chi, củ tỏi chua" lên thay, thì con số người chết lên cao, nhưng chưa ai thống kê chính xác; con số chết vì đói cũng phải lên đến hàng triệu, ngày nay vẫn còn tiếp tục chết.

4. Miên:

Chỉ trong vòng 4 năm cầm quyền từ 1975 đến 1979, chế độ Khmer Đỏ do tên đệ tử trung thành của Trung Cộng là Pol Pot đã tàn sát chừng 1, 6 triệu dân Miên ( theo ước đoán hơn 2 triệu).

5. Cu Ba:

Dân số không đông, nhưng con số bị giết bởi bàn tay sắt máu của tên Cộng Sản rau xồm Fidel Castro cũng non 1 triệu. Bức màng sắt nầy vẫn còn đóng kín, nên chưa ai biết có bao nhiêu nạn nhân.

Theo tài liệu trong quyển sách "BLACK BOOK OF COMMUNISM" của Stephen Courtois, xuất bản ở Pháp, thống kê con số nạn nhân của chủ nghĩa Cộng Sản như sau:
    - Nga: 20 triệu người chết.
    - Trung Cộng: 65 triệu.
    - Bắc Hàn: 2 triệu.
    - Viet Nam: một triệu (số nầy rất ít, không chính xác).
    - Đông Âu: 1 triệu.
    - Miên: 2 triệu.
    - Afghanistan: 1,5 triệu.
    - Phi châu: 1, 7 triệu.
    - Châu Mỹ La Tin: 150,0000...
Sau khi Liên Sô và toàn thể các nước trong khối Cộng Sản Đông Âu sụp đổ, tội ác của Cộng Sản rõ ràng nhưng thế giới chưa có thái độ như đối với quốc xã Hitler, đó là mặt "tiêu cực" của những nước dân chủ trên thế giới. Ngày 12 tháng 5 năm 2007, tổng thống Hoa Kỳ George.W.Bush khánh thành viện bảo tàng tội ác của Cộng Sản tại thủ đô Washington D.C, nhưng lại trải thảm đỏ rước những tên thủ lãnh đảng cướp từ Trung Cộng, Việt Nam sang nói chuyện, đãi tiệc thật là chướng tai gai mắt. Tuy nhiên, nếu nạn nhân biết cách đưa những tên sát nhân trước công lý, thì các nước dân chủ cũng không thể làm ngơ, vì đó là nhiệm vụ của họ đối với phong trào dân chủ hóa toàn cầu. Theo nguyên tắc luật pháp, cảnh sát, quan tòa chỉ dựa vào sự cáo giác của nạn nhân mới làm việc, đó là điều mà nạn nhân Cộng Sản nên làm.

Riêng tại Việt Nam, thì cuộc thảm sát "trường kỳ" của đảng Cộng Sản Việt Nam do tên tay sai đế quốc đỏ là Hồ Chí Minh lãnh đạo, được coi là lớn, dã man nhất trong lịch sử dân tộc. Ngay cả những thế lực ngoại xâm từ phương Bắc với ngàn năm đô hộ và gần một thế kỷ bị Pháp chiếm, chưa có thời kỳ nào dân Việt bị giết khủng khiếp như thế. Theo giáo sư sử gia Rudolph Joseph Rummel thì con số người bị Cộng Sản Việt Nam tàn sát tại miền Bắc, trong khoản thời gian từ 1954 đến 1975 được tính sơ khoản 415, 000 người, trong đó có:

- 15 ngàn người thuộc các đảng phái quốc gia, người yêu nước mà Hồ Chí Minh qui vào thành phần "phản động".

Đấu tố "cải cách ruộng đất"

- 250 ngàn dân nông thôn trong cuộc cải cách ruộng đất do Trường Chinh, Hồ Quyết Thắng, tuân lịnh Hồ Chí Minh, huy động khoản 50 ngàn tên "đầu trâu mặt ngựa" dốt nát, đầu trộm đuôi cướp thi hành, với khẩu hiệu: "trí, phú, địa, hào đào tận gốc" có cố vấn Trung Cộng sang quan sát và được quyền tham gia và việc hiếp dâm phụ nữ thuộc các gia đình địa chủ, trí thức .... cuộc tàn sát nầy thật dã man, được phát động qua mô thức: "tỷ lệ kích" các ban cải cách ruộng đất đặt "chỉ tiêu" để đấu tố, thi đua cướp của giết người cho đủ con số qua câu: "dựa vào bần nông, liên hiệp trung nông, đoàn kết phú nông, tiêu diệt địa chủ". Cứ thế mà đôn lên đến khi còn bần cố nông và giết thêm một số bần cố nông nữa để khủng bố, theo câu của Lenin: "bần cố nông từng giờ tiến lên giai cấp địa chủ". Ngoài con số bị giết, gia đình bị tù đày, trù dập ba đời, nên đời sống của thứ "công dân hạng bét" nầy thật tồi tệ. Trong lúc mở chiến dịch đấu tố, thì những tên sát nhân tay sai cấp dưới triệt để thi hành lịnh trên, từ trung ương, được "báo cáo" hàng ngày tại phủ Hồ Chủ tịch, nhưng sau khi tàn sát dã man, khủng khiếp, máu đỏ tràn khắp nông thôn, sợ dân chúng bất mãn đứng lên lật đổ chế độ; nên Hồ Chí Minh ban hành cái gọi là "sửa sai", bằng cách cử Võ Nguyên Giáp xin lổi bằng lời nói, cho Trường Chinh sang Tàu nằm "bồi dưỡng" và đồng thời tàn sát những" cán bộ trong ban cải cách ruộng đất", cho vô tù một mớ để xoa dịu lòng dân, thủ đoạn mị dân của tên Việt gian Hồ Chí Minh quả là tinh vi, thâm độc.

- 100 ngàn cán bộ đảng viên trong đảng bị thanh trừng lẫn nhau qua các cuộc tranh giành quyền lực giữa phe nhóm thân Nga, thân Trung Cộng. Con số nầy đủ thấy người Cộng Sản với nhau còn chém giết, thủ tiêu không nương tay, huống cho những người ngoài đảng như đám khoa bảng, đón gió, tay sai....chỉ được đảng xài một thời gian như công cụ và sau khi hoàn thành mục tiêu, bị loại ra ngoài và nếu có những ý đồ tranh giành quyền, thì đảng không ngần ngại cho về đoàn tụ với Karl Marx, Lenin chốn "thiên đàng Cộng Sản". Người Việt hải ngoại hảy sáng mắt khi biết được con số các "đồng chí" cùng một ý thức hệ mà "đì chống" nhau chí tử, nên những ai mơ mộng, hay mộng du về cái gọi là: "hòa hợp hòa giải" như đám Tạp Nhạp Dân Chủ ĐIÊN NGOA (trước là tổ chức THÔNG LỘN) do kỹ sư Nguyển Gia Nô chủ xướng, như những khoa bảng tiến sởi Vũ Quốc Thúi, cụ đại sứ Bùi Dỏm, phản tướng "không quần dài" Cẩu Cao Cầy .... cần phải thức tỉnh, trước khi bị đảng Cộng Sản ra tay như câu trong ngành tìn báo:" khi người thợ săn biết con chó của mình không còn khả năng săn mồi được nữa, thì người thợ săn phải biết ăn thịt chó".

Việt Cộng tàn sát thường dân Mậu Thân Huế 1968

- 13 ngàn dân thường bị sát hại trong các cuộc đứng dậy đòi cơm áo, tự do, công bằng, tự do tín ngưỡng.

- 24 ngàn bị hành hạ chết trong các nhà tù "lao cải". (họ là người trong các gia đình địa chủ, tư sản..)

- 13 ngàn người, thuộc nhiều thành phần bị giết mà không biết lý do, có thể là do tư thù cá nhân giữa cán bộ và gia đình nạn nhân.

Người dân miền Bắc cũng trở thành nạn nhân của đảng Cộng Sản Việt Nam khi bị đặt trong cảnh khốn cùng với "chế độ hộ khẩu, tem phiếu, phân phối lương thực", nên họ bị đẩy vào chiến trường B, qua đường mòn Hồ Chí Minh, bị nướng hết hơn 1, 5 triệu "sinh Bắc tử Nam" và hiện còn hơn 300 ngàn bộ đội bị mất tích, chưa tìm ra xác. Như vậy, con số nạn nhân trong cuộc chiến do lịnh qua thầy Nga-Tàu chỉ thị đã cướp mất khoản 2 triệu nhân mạng, cũng là tội ác của tập đoàn Hồ Chí Minh.

Riêng tại miền Nam từ sau hiệp định Geneve 1954 đến 1975, có hơn 166,000 người bị bọn khủng bố Việt Cộng sát hại vì không ủng hộ, không đóng thuế, không đồng ý với đảng cướp Cộng Sản, bị chụp mũ do nghi ngờ làm việc cho quốc gia và không tôn vinh tên trùm khủng bố Hồ Chí Minh như là "cha già dân tộc".

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, theo giáo sư Rummel ước tín có tới 1.290.000 người, nạn nhân của bọn Việt Cộng, gồm các thành phần sau đây:
Thuyền nhân "tỵ nạn Cộng sản Việt Nam"

- 100 ngàn bị thủ tiêu.
- 95 ngàn bị chết trong các trại tù cải tạo do hành quyết, lao động khổ sai, bịnh không thuốc men.....
- 500 ngàn người bị chết trên đường vượt biển tìm tự do.
- 460 ngàn dân Miên và 87 dân Lào cũng đã bị Việt Cộng sát hại ngay trên lãnh thổ của họ.

Cuộc chiến bảo vệ tự do miền Nam thành công từ 1954 đến 1975, từng đánh cho giặc Cộng kinh hồn bạt vía qua những chiến tích lừng lẫy: Mậu Thân, mùa hè đỏ lửa ... nhưng tiếc thay, chính tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là người đưa đất nước lọt vào tay Cộng Sản, chớ nào phải "Khi đồng minh tháo chạy" như cuốn sách của một người từng được ông Thiệu ban nhiều ân huệ, là tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng, nhằm chạy tội cho cho thầy, cho mình trước quốc dân và lịch sử.

Nếu không có những lệnh lạc bất nhất "sáng thủ, chiều rút, mai tái chiếm" ở quân khi 1, rút các đơn vị thiện chiến nhu Thủy Quân Lục Chiến, Dù gây khó khăn, bó tay trung tướng Ngô Quang Trưởng, đưa đến mất quân khu 1 và quân khu 2 do thiếu tướng Phạm Văn Phú làm tư lịnh, thì các sư đoàn chánh qui Cộng Sản Bắc Việt, khi vào thành phố như trận Tổng Công Kích Tết Mậu Thân 1968, chúng phải bị thiệt hại nặng nề, nhất là trong các thánh thị, làng xã có thêm lực lượng Nhân Dân Tự Vệ (chỉ thành lập sau 1968), mỗi người chỉ có vài băng đạn thôi, cũng đủ cho các đơn vị Cộng Sản phơi xác trên chiến địa. quân dân miền Nam có mặt thuận lợi về địa thế rất nhiều so với các đơn vị Cộng Sản Bắc Việt. Quân lực VNCH với hơn 1 triệu chiến sĩ, sẵn sàng tử chiến với Cộng Sản, với các sư đoàn thiện chiến: 1, 2, 3, 5, 7, 9, 18, 21, 22, 23, 25; thêm vào các sư đoàn tổng trừ bị: Thủy Quân Lục Chiến, Dù, các liên đoàn Biệt Động quân. Cấp lãnh thổ, mỗi tiểu khu có ít nhất là 2 trung đoàn địa phương quân, áp xã có nghĩa quân cùng với nhân dân miền Nam, dư sức làm một cuộc" đại thắng tết Mậu Thân thứ hai "chứ nào để cho Cộng Sản huênh hoang cái gọi là" đại thắng mùa xuân 75", nếu ông Thiệu không nhẩn tâm phá nát quân đội bằng những lệnh lạc như thế.

Chính thái độ ích kỷ của ông Thiệu sau khi bị Hoa Kỳ không ủng hộ với nhiều nguyên do, mà trong đó Hoa Kỳ có thể đã nhận ra ông Thiệu là người chỉ lo cho cá nhân, gia đình, bè cánh, nhất là vụ tai tiếng Còi Hụ Long An làm kinh động cả quốc giam lẽ nào Hoa Kỳ lại không biết?. Được biết, trong khi các chiến sĩ ngày đêm cực khổ bảo vệ từng tất đất, thì tại thủ đô Saigon, bà Thiệu phung phí tiền bạc, theo một số quân nhân làm việc trong khối cận vệ phủ tổng thống, thì mỗi lần bà Thiệu" đi chợ" là phải hiểu là "chợ Thái Lan", tức là bà dùng phi cơ đi chợ, rồi quay về cùng ngày. Với một lãnh đạo như thế, thì bất cứ ai cũng không thích, huống chi là Hoa Kỳ, là nước ủng hộ miền Nam nhiều nhất trong cuộc chiến bảo vệ tự do, nên Mỹ muốn thay thế người khác có khả năng và quyết tâm hơn, nhằm giữ vững miền Nam sau hiệp định Paris cũng có lý do chánh đáng; nhưng ông Thiệu không có tinh thần trách nhiệm nên đã phá nát quân đội trước khi rút lui và nhường cho người khác, gây nên thảm cảnh 30 tháng 4 năm 1975, lòng ích kỷ nầy được nhìn thấy qua việc ông giải tán lực lượng Bảo An Đoàn ở miền Tây của Hòa Hảo vào tháng 10 năm 1974, vì ngại bị phương hại đến quyền lực. Trong chiến tranh lạnh, những điểm nóng như Nam Hàn, Đài Loan chỉ có Việt nam là "khi đồng minh tháo chạy" thì cũng nên xem lại nguyên do chính là do chính mình, mà ông Thiệu phải là người chịu trách nhiệm trước lịch sử, quốc dân sau khi đất nước lọt vào tay giặc Cộng, đưa đến đại họa và ngày nay tập đoàn Cộng Sản Hà Nột đang "bàn giao đất nước trong vòng đàm phán với Bắc Kinh" để trở thành một huyện ở phiá Nam của Trung Cộng. Nếu không bị bị phá nát quân đội ở hai quân khu địa đầu giới tuyến, biến "tái phối trí quân sự" thành" di tản chiến thuật" thì Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng khó nuốt miền Nam chỉ trong vòng 55 ngày và không chừng toàn bộ lực lượng chính qui của già Hồ đã" bị đốt cháy cả" sau khi vượt Trường Sơn, tình hình Việt Nam đảo ngược.

Trong những ngày cuối cùng ở miền Nam, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã có kế hoạch tắm máu quân nhân cán chính miền Nam chớ nào nhân đạo, khoan hồng. Được biết, tên thiến heo Đổ Mười, lúc đó là phó thủ tướng miền Bắc, cùng với một số tên trung ương đảng, đã có kế hoạch tắm máu, tàn sát tập thể với các đối tượng như sau:

- Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Động Quân: ám số VCA, tử hình mà không bịt mắt.
- Cán bộ xã ấp, Xây dựng nông thôn, chiêu hồi: ám số DVA, tử hình ngay tại chổ ( tức là gặp đâu giết đấy, khỏi cần phải giam cầm)
- Không Quân, An Ninh Quân Đội: ám số V.A.A, tử hình.
- Cảnh sát, tình báo, nhảy dù, cán bộ Phượng Hoàng: ám số VBA, tử hình, tước đoạt quyền sống luôn cả vợ con.
- Sư đoàn trưởng, trung đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng: ám số VEA, tử hình.
- Tỉnh trưởng, quận trưởng, xã trưởng: ám số VFA, tử hình.
- Trưởng ty, sở: ám số VGA: lao động khổ sai chung thân.

Ngoài ra, Việt Cộng còn nhắm vào những đối tượng trong quân lực VNCH thuộc các ngành: an ninh, tình báo, tâm lý chiến được chúng qui chụp là "ác ôn và nguy hiểm". Như vậy, thì coi như toàn bộ sĩ quan, công chức miền Nam không sót một đối tượng nào, từ chết đến chung thân.

Vì nước Miên lọt vào tay Khmer Đỏ ngày 17 tháng 4 năm 1975, Pol Pot tàn sát ngay dân chúng, quân đội, công chức của chính phủ LonNol, gây chấn động thế giới và nhất là Việt Nam đang nằm trong vòng tay của Liên Sô, là nước hơi nhẹ tay hơn Trung Cộng và ngán "thằng Mỹ" không cung cấp lúc mì thì khó khăn, do đó kế hoạch tắm máu tươi được chuyển sang "tắm máu khô" qua hình thức tập trung cải tạo. Nếu Việt Nam bị mất trước Miên, thì kế hoạch tắm máu có khả năng xảy ra, và không chừng ngày nay, ở hải ngoại hàng năm, ngoài ngày quốc hận 30 tháng 4, còn có lễ tưởng niệm hàng trăm ngàn quân nhân cán chính bị thảm sát.

Kinh nghiệm người viết: sau khi bỏ về quê từ đơn vị ở tỉnh Vĩnh Long, về đến Ca Mau đêm 1 tháng 5 năm 1975, ngủ chưa yên giấc thì chừng 8 giờ sáng, có bọn nằm vùng đến gỏ cửa và buộc phải đi tù, đầu tiên ở trung tâm tiếp quản là Hội Đồng Xã Tân Xuyên, sau đó bị giải đến trại Cao Tấn Tạo, cách đó chừng vài trăm thước và đến 8 giờ tối, bị giải vội vả về vùng nông thôn bằng những chiếc "vỏ lải" trên hệ thống kinh rạch chằn chịt, không biết đi đâu, ai nấy đều khủng hoảng. Chuyến đi kinh hoàng từ vỏ lãi, chuyển sang xuồng ba lá, mỗi xuồng chứa tư 5 đến 7 người tù, có một du kích chèo, phía sau là du kích khác với súng trong tay; đặc biệt trên mỗi xuồng, có một cây dá đào đất (dá đào đất đâu cần để giải tù, là câu hỏi mà người viết thắc mắc). Rồi đột nhiên đoàn tù dừng lại ở một xóm nhà lá chừng 5 căn bên bờ sông nhỏ, tù bị lùa lên bờ ngồi đến sáng và được lịnh quay về khám lớn Cà Mau lúc 10 giờ sáng. Như vậy, Việt Cộng đã có kế hoạch giết sạch tù ngay trong những ngày đầu, tỉnh Cà Mau là nơi truy lùng quân nhân cán chính sớm nhất, từ ngày 1 tháng 5 năm 1975. Tuy nhiên, Việt Cộng đã hành quyết thiếu tá Phan Thanh Hứa, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn Thần Hổ 446 địa phương quân, trung tá Huỳnh Túy Viên, khóa 20 Võ Bị Đà Lạt, quận trưởng quận Đầm Dơi (Vơi), trung tá Lê Phó, chỉ huy trưởng cảnh sát tỉnh,

Biến cố 30 tháng 4 năm 1975 làm tan tác cả miền Nam, những danh tướng quân lực VNCH như thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, chuẩn tướng Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai cùng với nhiều quân nhân can trường đã tuẫn tiết, thà chết không hàng giặc. Tại nhiều nơi, những anh hùng dân tộc, chiến sĩ vô danh mọi cấp bậc đã tự kết liễu đời mình khi nước mất vào tay giặc Cộng, mỗi nơi đều có những tấm gương anh liệt, như ở Cà Mau, có anh binh nhì tên Hồ Chí Tâm, tiểu đoàn 490, Mảnh Sư, đóng ở Đầm Cùn, khi nghe lịnh đầu hàng của Dương Văn Minh, anh Tâm đứng trước bộ chỉ huy tiểu đoàn, tự vận bằng khẩu súng M 16, xác anh được đồng đội mang về nhà ở thị xã Cà Mau, là một trong những anh hùng vị quốc vong thân.

Tội ác của Việt Cộng quá lớn đối với dân tộc kể từ khi tên Hồ Chí Minh mang chủ thuyết ngoại lai dạy cách" cướp của giết người" bằng bình phong "cách mạng". Từ năm 1930 đến nay, con số nạn nhân người Việt gồm đủ thành phần: nông dân, trí thức, thành thị lên đến hơn 10 triệu, chớ không ít như những thống kê nêu trên; chỉ sau 1975 đến nay, con số người bị tàn sát từ các tổ chức phục quốc, đàn áp lên đến cả triệu và chỉ tên công an Nguyễn Tấn Dũng, cũng tàn sát hàng ngàn người yêu nước ở tỉnh Rạch Giá, cũng đủ thấy mức độ tội ác của tập đoàn đảng cướp Cộng Sản khủng khiếp như thế nào? Có thể nói là: hầu hết mọi gia đình người Việt Nam từ Nam chí Bắc đều có người thân là nạn nhân của Việt Cộng; nếu không có người bị giết, cũng tù đày, tịch thu tài sản, oán thù chồng chất. Thế mà trong số hàng triệu gia đình nạn nhân, cũng có vài kẻ như Phạm Tuyên, cha là Phạm Quỳnh, anh Phạm Giao bị Hồ Chí Minh và đồng đảng giết, bắt chị dâu làm nô lệ tình dục từ tên Trần Huy Liệu đến Hồ Chí Minh nhưng Phạm Tuyên ca tụng kẻ phá nát gia tộc mình với:" Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng" quả là đau long cho vong linh người chết. Tên quốc tặc Hồ Chí Minh gây biết bao tội ác đối với dân tộc, thế mà khi hắn chết, Tố Hữu thương tiếc:

"Bác đã lên đường theo Tổ Tiên.
Mác-Lê Nin, thế giới người hiền"

Tại hải ngoại, băng đảng Việt Tân cũng" bác cùng chúng cháu hành quân "làm nhiệm vụ" giải phóng hải ngoại "và mục đích yêu cầu" bàn giao nạn nhân Cộng Sản trong vòng trật tự" qua lưỡi hái tử thần: "hòa hợp hòa giải" theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Do bản chất tay sai, không cần" đêm giữa ban ngày cũng nhận ra" chân tướng băng đảng Việt Tân và Việt Cộng chỉ là một, khi Việt Tân khẳng định lập trường chắc nịt: "ĐẢNG CỘNG SẢN VN LÀ THÀNH PHẦN DÂN TỘC và HỒ CHÍ MINH LÀ NGƯỜI CÓ CÔNG VỚI ĐẤT NƯỚC". Như vậy, hởi những kẻ trước đây là" quân nhân cán chính miền Nam" hay những kẻ ăn học" khoa bảng" trong hội Chuyên Gia, là những đảng viên" chìm, nổi" của băng đảng Việt Tân, có nhìn thấy không"" Hay là mù mắt, để cùng" dắt tay nhau đi theo tấm bản chỉ đường của đảng Cộng Sản qua tay dẫn đường là Việt Tân".

Ngày quốc hận 30 tháng 4 lại đến, không phải để nhớ đến thảm họa cho đất nước và gia đình mình, hảy cùng nhau phát động một phong trào, tố cáo tội các Việt Cộng qua những đề nghị sau đây:

- Những gia đình có người bị VC giết, lập danh sách, vận động kiện trước các tòa án ở các nước tự do.

- Những tù cải tạo tập hợp lại, cùng nhau kiện tập thể đảng Cộng Sản Việt Nam đã giam cầm trái phép hàng nhiều năm tù. Các tờ giấy ra trại được dịch sang Anh ngữ, là bằng chứng để kiện những tên tội đồ hình sự.

- Khi bất cứ tên cán ngố nào đi công du, nộp đơn nhờ luật sư và tòa ra phán quyết bắt giữ khi chúng đi công du. Như trường hợp của Pinochet sang Anh bị bắt giữ, hay là gần đây cựu tổng thống Peru gốc Nhật bị bắt khi đi du lịch ở Nam Mỹ và bị dẫn độ về Peru để xử án.

Việt Cộng đem vụ chất độc da cam, mơ hồ, thiếu nền tảng khoa học để kiện các công ty Mỹ, lẽ nào chúng ta đã có trong tay chứng cớ, thì lại không có hành động gì?. Do đó, việc phát động phong trào" tố cộng ở hải ngoại" dựa theo luật pháp quốc tế là điều cần nên làm, càng sớm càng tốt, nếu không thi chúng ta đánh mất thời gian và cơ hội. Hiện nay, hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ phá lệ bảo mật, sẵn sàng hợp tác với chính phủ các nước để biết những tên tham nhũng, tội phạm...nên việc tố cáo những tên" tướng cướp Việt Cộng" và sau đó kèm theo biện pháp phong tỏa tài chánh, tài sản là điều có khả năng thực hiện trong hoàn cảnh thuận lợi ngày nay. Người dân hải ngoại có khả năng thực hiện việc tố cáo tội ác Việt Cộng, vì trong đội ngũ" chất xám" có nhiều luật sư, luật gia (*) đủ các trình độ pháp lý, và trong hơn 3 triệu người, mỗi người chỉ đóng vài Mỹ Kim, cũng đủ tiền để chi trả cho luật sư, tiếp tục mang những tên sát nhân hàng loạt ra tòa án.

Trương Minh Hòa
19.4.2009


Saturday, April 18, 2009

Tu… Đã Thiệt ! - Nguyễn Khắc Anh Tâm

Nguyễn Khắc Anh Tâm
April 16, 2009


LGT: "Sư hổ mang" là hiện tượng có từ xưa. Ngày nay, VC lại đang dùng những loại sư này vừa để phá đạo Phật, vừa để khai thác sư mê tín của quần chúng cho muc tiêu chính trị, củng cố chế độ. Đây là những hình ảnh và ý kiến được thấy trên các mạng điên tử cần để ý xem xét và suy nghĩ.


Hai mình một cõi hành thiền

Không biết cái chuyện tu hành ở các nước bạn thì sao chứ cái chuyện tu hành ở nước tôi thời nay - nếu nhìn từ góc độ quốc doanh, những người tu hành dưới bóng mát của Đảng - thì dễ dàng lắm. Dễ dàng đến độ chính người đang tu, muốn tu, hay chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện đi tu cũng phải ngạc nhiên, sửng sờ đến độ … điếng người. Tu đã dễ mà còn được chế độ ưu đãi. Từ năm 1981 – cái năm mà Đảng đã thành lập và nuôi nấng ra cái nhánh quốc doanh vô tiền khoáng hậu này – thì ai ai cũng đều thấy rõ, tu hành dưới bóng mát của Đảng chẳng những đã được dễ dàng mà có lắm khi còn được… cơm no, bò cưỡi. Để tạo thêm điều kiện cho những đảng viên đi tu, Đảng đã giúp họ diệt bỏ những vấn đề rườm rà, linh tinh có tính chất thuần tuý của mọi tôn giáo. Hậu quả là kinh kệ thì cũng có lúc, luật lệ thì cũng có nơi, luận giải thì cũng chừng mực, đến cả chuyện giác ngộ thì cũng phải được tính toán thiệt hơn, rủi lơ mơ, yếu cơ, té sâu xuống biển trầm kha thì Đảng sẽ nhanh tay cứu vớt, đem lên để mà … hưởng thụ tiếp, í quên, tu tiếp.


Dzô! dzô! thiền môn vui nhộn

Đảng vốn có tánh thực tiễn, cái gì rườm rà, lôi thôi, rắc rối thì bỏ, cái gì giản tiện mà hiệu quả thì xài, nếu cần đốt giai đoạn thì cứ đốt, đốt không nổi thì cứ cho Đảng biết để Đảng đốt dùm. Từ xưa Đảng đã có kinh nghiệm đốt sạch những cái mà Đảng cần thấy đốt, tiện tay Đảng đốt mẹ nó luôn những cái mà Đảng không cần phải đốt. Cho chắc.

Đảng đã từng có kinh nghiệm đốt trụi luôn những trang sử oai hùng của Lê Lý Nguyễn Trần để ngày nay dần biến quê hương thành một phố Tàu lớn nhất thế giới. Đảng mà đã ra tay đốt thì bảo đảm sông núi còn ra mây khói chứ nói chi là mấy cái lẩm cẩm của cái gọi là Phật giáo truyền thống.

Bởi vậy, những người đang tu theo khuôn khổ của Đảng quyết chí đời này họ sẽ tu hành vững vàng, tiến nhanh, tiến mạnh để còn kịp đến bến bờ ... khoái lạc, những người trước chưa bao giờ muốn tu, chẳng dám nghĩ đến chuyện đi tu có lắm kẻ … ngã lòng mà vội đâm đơn nhờ Đảng cứu xét, ra tay cứu độ, hy vọng bến bờ khoái lạc còn có chỗ để họ đáp bãi.


Hết ý !

Nghĩ mà thông cảm cho họ, suốt đời làm Đảng viên - nhất là Đảng viên thuộc loại tép riêu, loại gà mờ - thì chấm mút chẳng là bao. Đảng cướp nước đã hơn 30 năm rồi mà các Đảng viên này còn bị bắt thuộc nằm lòng thơ hôi của Bác, bị bắt phân tách tại sao Đảng ra mặt lưu manh cướp nước, rồi dần dà bán nước. Lý thuyết suông trong một giai đoạn mà ai ai cũng duy vật tới 5, 6 căn nhà, 3, 4 chiếc xe hơi cáu cạnh với mức độ… nóng mặt như vậy thì không nóng mặt không phải là người của Đảng.



Nối gót đàn anh chẳng mấy hồi.

Bởi vậy, cái chuyện ước mơ được Đảng ra tay nâng đỡ, cho đi tu theo cái nhánh của Đảng, để mà hưởng thụ, nghĩ cho cùng, thì yêu sách đó cũng không có gì là quá đáng. Ít nhất nếu được hiểu theo lối Duy Vật Biện Chứng tuỳ tiện của Đảng, hay nói trắng ra là Thú Vật Biện Chứng rừng rú của Đảng.

Đó là nói về Đảng viên của Đảng.

Số đâm đơn còn lại là dân đầu đường, xó chợ, loại đâm cha chém chú, cũng chẳng khác biệt với số Đảng viên được kể trên là bao. Bất cứ thời nào cái khó bao giờ cũng bó cái khôn; cái khó không chừng còn còn bó luôn những mớ tự trọng, liêm sỉ vốn chẳng bao giờ được coi là những món hàng quan trọng của những kẻ lưu manh ngang hàng với Đảng.


Xuống đây thầy tiếp sức.

Kệ thây nó, những thứ này Đảng đã cho là sản phẩm của duy tâm, cái mà Đảng thường bị dị ứng khi phải nghĩ tới, thì ai lại thắc mắc làm gì cho mệt óc. Bởi vậy, theo Đảng, nghe lời dạy dỗ bao giờ cũng khôn ngoan bỏ mẹ của Đảng ngu gì không theo. Chưa kể, không theo cái khôn ngoan bỏ mẹ của Đảng, lạng quạng còn bỏ luôn cả … mạng.

Nhờ sáng kiến độc đáo của Đảng, và âm mưu bao giờ cũng thâm độc của Đảng, Đảng ngày nay chẳng cần 10 năm trồng cây, 100 năm trồng người, Đảng ngày này chỉ lấy tiền và tình ra mà dụ, nhất là tình dục, thì chỉ độ 5 năm khi cây chưa kịp lớn, nhánh Phật giáo quốc doanh của Đảng đã có bề thế. Từ Nam chí Bắc Đảng viên của Đảng ai cũng dành đi tu, chùa chiền dựng lên còn không kịp. Từ Nam chí Bắc du đãng du thực dành đi tu, chuông mõ đặt mua còn không kịp. Chùa chiền ở đâu thì mấy em vườn … chè nấu chè tại đó, kinh doanh tiểu thương và vô hậu đại loại kiểu này cũng nhờ vậy mà trở nên phát đạt. Cái chuyện tu hành ở nước tôi, vì vậy, mà trở nên náo nhiệt, dẫu có phần hơi … quá trớn.


Mắt các thầy sáng hơn ánh sao.

Nếu tính từ ngày Phật giáo du nhập vào nước tôi cho đến nay thì đây là lần đầu tiên làm tăng sĩ Phật giáo - dẫu có hơi hướng sặc mùi vô thần của Đảng - ở phương diện thức thời đã có tầm ảnh hưởng quan trọng trong đời sống kiếm củi chạy cơm của mọi người. Đi tu ngày nay, hơn bao giờ hết, y như nhà văn Tưởng Năng Tiến có thời đã nhận thấy: “Âu đó cũng là cách kiếm ăn”.

Nguyễn Khắc Anh Tâm

Ngày tàn cuộc chiến - Tâm Nguyên

Tâm Nguyên

Ngày này, 34 năm về trước, cuộc chiến vừa tàn. Miền nam VN đang quay cuồng trong cơn bão lửa Kẻ thắng trân thì dương vây dũa móng để thị uy. Người baị trận thì cố nuốt xuống trăm ngàn nỗi đắng cay tủi nhục. Đây là một đoạn diễn tả những giây phút cuối cùng của Quân Y Viện Nguyễn Văn Nhứt, thị xã Vũng Tàu của Bs. N.guyễn Thanh Toại: “Khi bộ đội và cán bộ vào tiếp thu Bệnh viện từ cửa trước thì tôi và BS Khánh thay quần áo dân sư và rời Bệnh Viện bằng cửa sau. Có lẽ chúng tôi là những người cuối cùng rời Quân Y viện. Bước ra khỏi cổng, chúng tôi bùi ngùi quay laị, ngước nhìn tấm bảng đề tên: “Quân Y Viện Nguyễn Văn Nhứt”, tên người đàn anh đã anh dũng hy sinh trên mặt trận Phước Long năm nào. Bỗng dưng tôi nhớ lại bao nhiêu năm phục vụ taị Quân Y Viện Vũng Tàu, tôi và các bạn đồng nghiệp đã kề vai sát cánh, tận tuỵ săn sóc cho các chiến sĩ Quân Lực VN Cộng Hòa. Trong bỗng chốc, những giọt lệ không ngăn được từ từ rơi xuống má, xuống môi để cho tôi một hương vị mặn chát, giống như cuộc đời vô định sắp tới của tôi. Tôi ngoảnh nhìn lại Quân Y Viện lần cuối. Trên con đường hiu hắt, những thương bệnh binh cũng đang vội vã đi ra. Người khỏe dìu người yếu, người vững vàng cưu mang người tàn tật. Có người lính chân còn đang quấn băng thấm đầy máu vì mới bị cưa chân. Có người chân còn đang mang bột nặng nề. Mọi người cùng lê lết, vội vã rời Quân Y Viện. Tôi tự hỏi: Không biết họ đi về đâu và số phận họ sẽ ra sao?”

Số phận những người thương phế binh VN Cộng Hòa vẫn tiếp tục đau thương sau khi cuộc chiến chấm dứt. Việt Cộng đã cấp thời giải tỏa làng Thương phế Binh. Những chiến sĩ can trường của VNCH năm nào, vì lý tưởng tự do, đã để lai trên chiến trường một phần của thân thể, giờ đây lại là mục tiêu của đói rét và thù hận. Họ bị bắt buộc phải rời khỏi căn chung cư được cấp phát trong một thời gian ngắn nhất và bị kết tội là mang “nợ máu với nhân dân”. Có những người tật nguyền và bơ vơ, sợ hãi ra khỏi nhà với 2 bàn tay trắng. Họ tá túc dưới gầm cầu, kiếm sống bằng nghề hành khất, lê la ở các quán ăn bên đường, húp vôị những chén đồ ăn của khách ăn bỏ dở.

Đã đành là số phận của người bại trận là thiệt thòi. Nhưng những thương phế binh VN Cộng Hòa là những người thiệt thòi hơn ai hết. Họ đã dùng cả quãng đời thanh niên, làm bạn với bom đạn trong những khu rừng thiêng nước độc ở Hạ Lào, Khe Sanh, Đắc Tô, Lao Bảo… để cho những người ở hậu phương được yên ổn học hành, làm ăn. Ngày nay, trở thành tàn phế, nương thân dưới chế độ Cộng Sản, họ lại trở thành nạn nhân của thù hận và ruồng rẫy. Họ là những kẻ ăn nhờ ở đậu ngay trên quê hương mình.

Ở hải ngoại cũng có nhiều chương trình giúp đỡ thương phế binh, nhưng tấm lòng mở rộng mà bàn tay không đủ dài để với tới mọi nơi. Những thương phế binh nghèo nhất, khổ sở nhất thì lại không được giúp đỡ vì họ không có địa chỉ nhất định, nay đây mai đó, họ ẩn náu dưới gầm cầu. Họ mù hai mắt , không có phương tiện giao tiếp với bên ngoài. Một người bạn đi VN về, kể lai chuyên của một người hành khất, di chuyển bằng 2 tay vì 2 chân không còn nữa. Anh tâm sự, anh là một trong những người leo lên treo cờ trên cổ thành Quảng Trị. Năm đó, anh mới có 23 tuổi, tuổi đẹp nhất của cuộc đời. Anh bị mất 2 chân và mù 1 con mắt ở lần đụng trận kế tiếp, nơi chiến trường Bình Long. Và cuộc đời anh rạn nứt, bi thương từ phút đó.

Tôi tự hỏi, những vị tai to mặt lớn của chế độ Cộng Hòa năm xưa như Nguyễn cao Kỳ có phút nào trạnh nhớ tới những đàn em, đã từng vào sinh ra tử để bảo vệ từng tấc đất quê hương cho ông được vinh thân phì gia hay không? Ngày nay, khi ông khom lưng lau giầy cho Nguyễn Tấn Dũng hoặc Nguyễn Minh Triết, thì có khi nào ông thấy hổ thẹn vì đã phản bội lại những thương phế binh đã chiến đấu cùng chung chiến tuyến năm xưa?.

Ba mươi tư năm sau ngày tàn của cuộc chiến. “Hòa bình” đã được vãn hồi ! Hình ảnh tươi đẹp của “hòa bình” chỉ là những khẩu hiệu hoa mỹ dăng đầy ngã tư, dán kín vách tường, và chính nó lại nhắc nhở cho mọi người những cảnh đối nghịch với thực tế. Cơn bão lốc ở VN đã xoáy mạnh để thay đổi hòan cảnh, khung cảnh, và thân phận con người. Có những người, mới ngày nào còn đội nón tai bèo, đi dép râu thì hôm nay đã trở nên tư bản đỏ, xe ngựa xênh xang. Những khách sạn 5 sao sang trọng, câu lạc bộ cao cấp phục vụ từ A tới Z cho giai cấp có tiền. Xe Roll Royce Phantom trị giá cả triệu đô la, rượu VSOP chảy như suối mỗi đêm ở các chốn ăn chơi. Những sân golf xây dựng từ đất mua rẻ của dân nghèo để mua vui cho tầng lớp giàu có. Ai dám bảo rằng đảng Cộng Sản VN đấu tranh cho giai cấp vô sản?

Mặc dù đất nước VN có thay đổi như thế nào, thì cuộc đời của các thương phế binh chế độ Cộng Hòa cũng vẫn mãi mãi là tối tăm và u ám . Họ không có cách nào thay đổi được vì họ không còn năng lực, và cơ hội. Họ chỉ là những người sống bên lề xã hôị, và sẽ kéo dài cuộc đời khốn khổ cho tới giây phút cuối cùng.

Ngày 30 tháng 4, năm 1975, ngày hội tụ những tuyệt vọng và đau thương của 34 năm về trước! Thời gian qua mau như bóng câu qua cửa sổ. Hôm nay đây, những thế hệ lớn tuổi đã ra đi. Những thế hệ nhỏ tuổi thì ít ai còn quan tâm tới một giai đoạn lich sử tăm tối của VN. Chỉ còn lại một số chứng nhân của lịch sử. Họ luôn luôn tưởng nhớ tới “ngày tàn cuộc chiến” với trăm ngàn nỗi ray rứt trong tim. Và tình cảnh của những thương phế binh VN Cộng Hòa là một trong những nỗi ray rứt đớn đau nhất. Nhưng những người này đang là lý cớ cho một số những quyên góp tiền bạc ở hải ngoại mà không hiểu có tới tận tay nạn nhân, hay là chỉ đi vào túi những kẻ vô lương với lòng thương muộn mằn mới nổi, sau hơn một phần tư thế kỷ, nhân nghị quyết 36 bộ chính trị Cộng sản.

Tâm Nguyên


Ý Kiến Của Cựu Chiến Binh Charlie Lynn Về Triển Lãm Nambang - Mai Phương

LGT: Vụ triển lãm Nam bang bởi Casula Powerhouse Art Center ở Sydney về cuộc chiến Việt nam đã tạo nên những chỉ trích trong cộng đồng VN tại Sydney và đưa đến những cuộc biểu tình chống đối. Bài viết của Charlie Lynn, cho người đọc thấy cái nhìn của một người Úc, một cựu chiến binh chiến tranh Việt Nam, về cuộc triển lãm này. Nhưng cái nhìn này không quan trọng.

Điều đáng chú ý là Lynn khi ghi lại những chú giải trên các bức tranh đã cho thấy sự bệnh hoạn của - những "nghệ nhân"- tác giả của những tấm tranh trưng bầy. Và qua đó sự thiên lệch không thể chối cãi của ban tuyển chọn tác phẩm trưng bầy.

---------------
    Ý Kiến Của Cựu Chiến Binh Charlie Lynn Về Triển Lãm Nambang Tại Trung Tâm Nghệ Thuật Casula Powerhouse

Bản dịch do Mai Phương
April 16, 2009

http://tamthucviet.com/articleview.aspx?artId=%C5%93B%1B^


Bộ Trưởng bộ Cựu Chiến Binh Alan Griffin khai mạc cuộc triển lãm tranh Nambang tại Casula Powerhouse Arts Centre với một thú nhận hạ thấp trình độ thưởng thức “nghệ thuật” của ông ta xuống, rằng ông ta bị chứng loạn sắc. Ông ta nói thêm ông thấy có một số những tranh ảnh trưng bầy mang tính “xúc phạm” nhưng đã bỏ qua không phê phán. “Nghệ thuật” là tùy theo cảm quan của người thưởng lãm. Tôi là một trong những người chia xẻ quan điểm này của ông Alan.

Một đám đông những người chống đối đứng vẫy cờ Việt Nam Cộng Hòa là một chỉ dấu sớm về sự nhận định chân thật nói trên của ông Bộ Trưởng.

Tục lệ “thui chó” thấy lạ và được nhiều người chú ý. Việc trưng bầy bức tranh của Sean Gladwell, con trai một cựu chiến binh ở VN, là một điểm nổi bật. Thân phụ của Sean là Mark một người bạn cũ của tôi và tôi thật vui được gặp lại ông sau nhiều năm cách biệt. Sau chiến tranh VN, ông ấy đã có nhiều ám ảnh cần phải xua đuổi.

Tôi sững sờ trước sự ám ảnh qua bức tranh “Người chết” của Ron Beattie. Tôi đã từng thấy cái áo khoác đó ở trên mình những cựu chiến binh Úc trong nhiều năm qua. Tôi bước qua những bức vẽ miêu tả những câu chuyện về Cộng sản miền Bắc VN và tự hỏi đó có phải đó có phải là nguyên nhân của cuộc biểu tình ngoài kia hay không? Tôi nhận thấy những bức tranh này hay hay và không thấy điều gì trong đó có thể xúc phạm. Sau này tuy nhiên tôi đã hiểu ra, những điều xúc phạm đã không ở trên những bức tranh này.

Tôi bước tới trước một bức tường rộng nhất, dễ thấy nhất, có vẻ như trưng bầy những hình ảnh hoạt hoạ về chiến tranh VN, tôi nghĩ chắc đây là những hình vẽ đem lại một chút thoải mái cho thấy tính khôi hài của những nhà đi khai phá của chúng tôi . Nhưng không! Cả bức tường là một sự trình bầy thô bạo, xúc phạm, không mảy may có tính chất hài hước, với mục đích nhục mạ John Howard.

Vậy thì những bức tranh này có liên quan quái gì tới chiến tranh VN, tôi tự hỏi? Tôi biết rằng nội dung cuộc triển lãm nói về thời hậu chiến ở VN, nhưng qua đó mà đả kích cam kết của John Howard trong cuộc chiến chống khủng bố tại Iraq và Afghanistan thì thật là quá xa vời: “George W Bush cần một con khỉ không có khối óc, một con khỉ sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ sứ….. mi là môt tên mạt hạng, ích kỷ, tồi bại,” đó là lời ghi dưới hình vẽ John Howard đu đưa trên một cành cây, bằng một tay còn tay kia cầm trái chuối. Nhưng mà còn tệ hại hơn nữa.

Người nghệ sĩ này rõ ràng loạn trí. Người phụ trách cuộc triển lãm đã sai lầm khi để cái cảm tính xúc phạm của tác giả được trưng bày ra như một “nghệ phẩm”.

Một trưng bày khác diễn tả một chiến binh Hoa Kỳ tại VN cũng mang tính xúc phạm như vậy. “Anh ta đi tới đó, lột hết quần áo của cô ta, dùng dao nhọn, cắt từ cửa mình của cô lên cao ngang mức nhũ hoa, móc hết các bộ đồ lòng ra khỏi bụng cô gái, và ném ra xa. Sau đó anh ta cúi xuống lột từng miếng da trên thân thể cô gái, rồi bỏ mặc cô ta ở đó … như một dấu hiệu của một điều gì hay một cái gì đó.”

“Dừng lại một phút.” tôi tự nhủ: “Thế còn sự tàn bạo của CS đối với miền Nam VN thì sao?” Trong khi sự tàn bạo của người Mỹ được phanh phui từng chi tiết ghê sợ trong các cuộc điều tra công khai về tội ác chiến tranh. Thì cộng sản chỉ thản nhiên bắn chết các người tố cáo. Đó là điều khác biệt căn bản giữa chế độ cộng sản và chế độ dân chủ.

Sự tàn bạo của CS đã được che dấu trong cuộc triển lãm này. Bây giờ tôi bắt đầu hiểu được những lý do của sự tụ tập chống đối của những người biểu tình bên ngoài.

Những “trại học tập cải tạo” của CS cũng là những hậu quả chiến tranh trầm trọng cho bao nhiêu người VN đang sinh sống tại Úc. Một số người sau khi “tốt nghiệp” các trại tù cải tạo này đã mang hằn những vết sẹo trên thân thể và trong tâm hồn do những năm tháng bị tra tấn và bị tẩy não trong trại tập trung. Những người này cảm thấy cuộc trưng bày tranh ảnh [Nam Bang] đã phản bội lại họ.

Trở lại vấn đề John Howard. Nếu họ đả kích John Howard thì họ nghĩ sao về Gough Whitlam?

Tài liệu giấy tờ trong những năm gần đây đã phanh phui những điều Whitlam đã làm để lấy lòng chính quyền CS miền Bắc. Whitlam không cho phép các người tỵ nạn hay các thuyền nhân nhập cư vào Úc. Ông ta cũng phản bội ngay cả các nhân viên VN đã phục vụ trong tòa Đại Sứ của chúng ta: “Những nhân viên VN phục vụ trong tòa đại Sứ Úc được các hiệp hội thuộc đại sứ quán Úc xác định là không ở trong tình trạng nguy hiểm, do đó “không”, xin nhắc lại lần nữa là “không” được phép nhập cư vào Úc.” Đó là những lời lẽ bỉ ổi được Whitlam gửi đi trước ngày Saigon thất thủ.

Nếu không có Malcolm Frazer và John Howard thì đã không có Cộng Đồng VN tại Úc. Cũng không có những tranh ảnh về thời hậu chiến VN để cho các nghệ nhân VN triển lãm hôm nay. Đây là điều đã không được mô tả ra ra trong cuộc triển lãm Nambang.

Tôi không phải là một nhà phê bình nghệ thuật và cố gắng giữ cho đầu óc cởi mở với cuộc triển lãm và để hiểu nó muốn nói gì. Tôi ra về với ấn tượng rất mạnh là cuộc triển lãm này còn hơn là một diễn đàn để nhửng người “ ghét Howard” và thích CS xì ra cái những sự giận dữ méo mó của họ.

Charlie Lynn
Cựu chiến binh cuộc chiến VN.
PO Box 303
Camden 2570
Charlie@kokodatreks.com.au

Bản dịch do Mai Phương
----------------------------------------
    Nambang Exhibition – Casula Powerhouse Arts Centre
Feedback by Charlie Lynn

Veterans Affairs Minister Alan Griffin opened the Nambang exhibition at the Casula Powerhouse Arts Centre with a self-deprecating remark about his understanding of ‘art’ which was not helped by a slight colour-blindness affliction. He did add that he found some of the displays ‘confronting’ but passed no judgement. ‘Art’ is in the mind of the beholder. I was one of many who shared his sentiments.

A large rally of protesters waving Republic of Vietnam flags was an early indication of the veracity of the Ministers observations.

The traditional ‘burning of the dog’ was interesting and well received. Viewing a display by the son of a Vietnam Veteran, Sean Gladwell, was a highlight. His father Mark, is an old friend and it was great to catch up with him after many years. He had many demons to fight after the war.

I was transfixed on the haunting Image of a Dead Man by Ron Beattie. I have seen that jacket on many vets over the years. I moved past the paintings depicting the communist North Vietnamese stories and wondered if that was what the protest rally was about. I found them interesting and saw found nothing in them that could offend.
I later realised it was what they didn’t depict that was offensive.

I then moved up to the largest, most visible wall that seemed to display cartoons of the war – a bit of light relief depicting our Diggers humour in Vietnam no doubt. Wrong. The entire wall was a crude, humourless, offensive display against John Howard.

What the hell has this got to do with the Vietnam War I thought? I knew the exhibition was about the aftermath of Vietnam but lampooning John Howard’s commitment to the war against terrorism in Iraq and Afghanistan is a long bow. ‘George W Bush needed an ape without a brain. An ape who would sell his soul to the devil himself . . . you miserable bastard selfish prick’ captioned a farting John Howard swinging from a tree with one hand and holding a banana in the other. It got worse.

The artist was obviously deranged. The curator erred by allowing his offensive bile to be displayed as ‘art’.

Another display depicting the American soldier in Vietnam was equally ‘confronting’. ‘He went over there, ripped her clothes off, and took a knife and cut her vagina almost all the way up, just about to her breast, and pulled her organs out, completely out of her cavity, and threw them away. Then he stooped and knelt over and commenced to peel every bit of skin off her body and left her there . . . as a sign of something or other’.

‘Wait a minute’, I thought. ‘What about the atrocities committed by the Communists against the South Vietnamese? ‘ While American atrocities are revealed in all their gory detail during public investigations into war crimes, Communists just shoot the whistleblower. It’s a fundamental difference between communist and democratic societies.
The Communist atrocities had been airbrushed from the exhibition. Now I was beginning to understand the reasons behind the rally outside.

Communist ‘re-education camps’ are also serious aftermath of the war for many Vietnamese living in Australia. A number of ‘graduates’ bearing the physical and emotional scars of years of torture and brainwashing in these camps feel betrayed by the exhibition.

So back to John Howard. If they were going to lampoon him, what about about Gough Whitlam?

Cabinet papers released over recent years reveal the extent to which Whitlam went to appease the Communist government in North Vietnam. Whitlam would not allow Vietnamese refugees or ‘boat people’ to come to Australia. He even betrayed the Vietnamese who worked for our embassy. "Locally engaged [Vietnamese] embassy staff are not to be regarded as endangered by their Australian embassy associations and therefore should not, repeat not, be granted entry to Australia," was the shameful instruction he sent just before the fall of Saigon.

After Whitlam’s sacking Liberal Prime Minister Malcolm Fraser reversed that inhumane decision and provided safe-haven for thousands of Vietnamese refugees, or ‘asylum seekers’ in today’s parlance. John Howard was a key member of the Fraser cabinet when that decision was made.

If it was not for Malcolm Fraser and John Howard there would not be a Vietnamese community in Australia. There would not be any ‘aftermath’ from the Vietnamese artists to display. This is not depicted in the Nam Bang exhibition.

I am not at art critic and I tried to be keep an open mind about the exhibition and what it was supposed to represent. I left with the strong feeling that it was little more than a platform for ‘Howard haters’ and communist sympathisers to vent their twisted spleens.

Charlie Lynn
Vietnam Veteran
PO Box 303
Camden 2570
Charlie@kokodatreks.com.au

Thấy Gì Qua Đoạn Phim Thuyền Nhân Trên Đài CBS Chiếu Vào Cuối Tháng 6 Năm 1979? - Nguyễn Thị Mầu Tím

Nguyễn Thị Mầu Tím


(1) Gia đình vượt biển đi tìm tự do (2) Mẹ khóc cho các con và đất nước


(3) Tuổi thơ VN sau hàng kẽm gai (4) Cuộc sống dân nghèo dưới chế độ CS



http://www.cbsnews.com/video/watch/?id=4462053http://www.cbsnews.com/video/watch/?id=4462053

Trưa này được xem một đoạn phim chuyển đến từ một người bạn. Sững người và bất ngờ với các hình ảnh trên film, những hình ảnh mà đã gợi đến cho tôi một cái gì mà tôi không nghĩ là sẽ có bao giờ muốn thấy lại. Tôi bất chợt òa khóc theo những âm thanh ồn ào phát ra từ màn ảnh nhỏ. Đoạn phim này là một clip video của đài truyền hình CBS, thâu vào cuối tháng 6 năm 1979 về các “thuyền nhân Việt Nam hay boat people, ” cho thấy cảnh một con tầu nhỏ đầy người là người, các thuyền nhân đứng chen chúc, rướn mình, đu người trên thân tầu, vẫy tay reo hò mừng rỡ khi thấy người và bến bờ, khiến cho con tầu nhỏ đã lắc lư lại càng lắc lư thêm khi tiến gần vào bờ biển Malaysia.

Hình ảnh con tầu vừa tấp gần, những người trên tầu lao xuống nước. Những phụ nữ và trẻ em yếu sức được những thuyền nhân vượt biển đến trước, chạy ra đón, dìu, đưa vào trong bờ trông thật là cảm động. Trong số những người giúp dìu các thuyền nhân vào bờ, đã có ký giả Ed Bradleys của đài truyền hình CBS. Nhóm người vượt biển đầy may mắn này, những người mà được thế giới gọi chung tên “Boat People,” tuy nhiên đã không thấy tiều tụy lắm như một số những người vượt biển khác. Có lẽ nhóm người này họ may mắn không phải trải qua những ngày tháng dài quằn quại trên biển cả như một số những thuyền nhân khác.

Nói chung tuy nhiên, dù may mắn hay kém may mắn, những “Boat people" Việt Nam này đều đã có cho mình một quyết định can đảm giữa cái sống và cái chết. Bởi vì trước khi rời Việt Nam đi tìm tự do, những người vượt biển đều không biết những gì sẽ xẩy đến cho họ: hoặc là họ sẽ phải chết trên biển cả vì đói khát và sóng dữ; hoặc là họ và gia đình sẽ bị hải tặc Thái Lan chém giết, chặt đầu chặt tay, để cướp nữ trang; hoặc bị hải tặc Thái Lan hãm hiếp, vân vân, nhưng họ vẫn quyết định ra đi bởi vì bên cạnh những sự nguy hiểm thấy trước, họ vẫn có một tia hy vọng nhỏ, là nếu thoát được những hiểm nguy và sống sót, họ và gia đình có thể sẽ có một tương lai an bình, hạnh phúc trên một đất nước tự do dân chủ, có nhân bản, có tình người. Còn hơn là họ phải sống dưới một chế độ cộng sản đầy những sự giả dối “Nhân Dân Làm Chủ, Nhà Nước Quản Lý, Đảng là Công Bộc” nhưng trong thực tế nhân dân chỉ là những đàn cừu được chăn dắt bởi đảng và nhà nước CSVN. Cuộc sống dưới chế độ là những ngày tháng lăn xả trong sự lọc lừa, hung bạo, tàn nhẫn, đạp lên nhau mà sống. Các cán bộ đảng viên đa số thì tham nhũng, háo sắc. Thông tin chỉ là để phục vụ cho giai cấp thống trị cho nên luôn luôn bưng bít sự thật. Tin tức thì chỉ được tuyên truyền một chiều, hầu ngu dân dễ trị. Giáo dục thì vừa tạo ra những thế hệ bù nhìn, bạc nhược, vừa hình thành ra một guồng máy tay sai đắc lực. Dưới chế độ Cộng sản Việt Nam đó, người dân khắp nơi đã phải cay đắng thốt lên câu là nếu có điều kiện thì “cái cột đèn cũng phải ra đi.”

Chỉ có mươi phút nhưng đoạn băng của đài CBS đã lôi tôi trở về một quá khứ những tưởng đã quên hay không muốn nhớ vì những ký ức kinh hoàng. Đoạn phim đã khiến cho tôi vô cùng xúc động. Bao hình ảnh cũ ùa về. Nước mắt lăn tuôn. Từ đáy lòng tiếng òa bật vỡ. Tôi thấy lại hình ảnh của tôi được khiêng xuống nằm trong một khoanh nhỏ dưới góc hầm tầu, rã rời, thiêm thiếp, môi sưng vều, mặt nhợt nhạt vì đói, vì khát, vì sức nóng gay hắt, dữ đội của không gian đại dương. Tôi lại thấy tôi mất sức, nằm bất động trên bong tầu, không còn thấy đói khát mà chỉ tha thiết nhớ về quá khứ, không còn sợ chết mà chỉ thấy ăn năn về những hành động vô tình nếu có, đã gây ra sự buồn tâm cho mẹ, cho gia đình anh chị em, và bạn bè thân hữu …. Nhìn những mảnh ván, những vật dụng cá nhân, những con búp bê nổi trên mặt nước, tôi hiểu được trước sau rồi sự chết cũng sẽ tới. Những con chim bay lượn trên cao, có lẽ chúng đang chờ một xác người lại được thả xuống biển thủy táng. Trong tiếng rì rào của gió biển, tôi bất chợt bật oà tiếng gọi ... Mẹ ơi… và trong khoảng khắc nhớ đến mẹ thật nhiều, hiểu được những hy sinh cao cả của mẹ tôi đối với anh em chúng tôi. Ôi những bà mẹ VN, thật là đáng kính.
    Mẹ bóc cho con chiếc bánh chưng
    Con ăn no dạ kẻo đói lòng
    Mai đây cách biệt đường muôn lối
    Thương nhớ chỉ còn trong giấc mơ
Đã 34 năm trôi qua, chế độ CSVN cho đến ngày hôm nay với người Việt Nam vẫn là một chế độ phi nhân phi nghĩa. Từ khi cướp được miền Nam Việt Nam, thống nhất đất nước, lãnh đạo cộng sản miền Bắc đã không đem đến một điều gì tốt đẹp cho dân tộc. Sự thay đổi nếu có thì chỉ với những cán bộ đảng viên hay người dân từ các vùng do cộng sản cai trị vốn sống nghèo khổ, lại được tuyên truyền là người dân miền Nam dưới chế độ Mỹ Ngụy cũng đã phải ăn cơm bằng gáo dừa, phụ nữ thì bị hà hiếp, thanh niên thì bị bắt đi chiến trường phục vụ cho tham vọng đế quốc Mỹ, nhà cửa miền Nam điêu tàn dột nát, nhưng chừng thấy ra không phải là như thế. Và họ tuy nhiên, một cách thản nhiên, đã quên đi những lừa gạt của các lãnh đạo CS, để mà, những gì lấy được, cướp được, từ những người dân miền Nam thua trận thì cũng cứ lấy. Để rồi đến ngày hôm nay, bản thân họ và gia đình họ lại bị chính chế độ tham nhũng hiện hành bóc lột và cướp đoạt.

Đó là về dân, còn về lãnh đạo CSVN thì ngoài những sự lường gạt người dân miền Bắc để khiến bao thanh niên thanh nữ phải oan uổng hy sinh cho một cuộc chiến đấu vô nghĩa, sự thành công của đảng CS và nhà nước CSVN là để phục vụ cho một thế giới đại đồng cộng sản và giai cấp lãnh đạo chứ không phải cho dân tộc. Nói đến chế độ CSVN hiện hành, người Việt nghĩ ngay đến một thể chế tham nhũng, biến thái, độc tài, dâng đất, dâng biển cho ngoại bang. Chế độ đó đã tiêu diệt các tinh hoa, văn hóa nước nhà cùng lúc thâu nhận những cái xấu của người. Trong khoảng trên dưới một thập niên gọi là đổi mới theo định hướng xã hội chủ nghĩa, Việt Nam tràn ngập phong cách sinh hoạt đồi trụy, sa đọa phi nhân, của những xã hội tư bản Tây phương vật chất lâu đời nhất, bóp nghẹt mọi cơ hội đi lên của dân tộc.

34 năm đi qua, đau đớn, nổi trôi cùng vận nước. Tóc nay đã bạc. Nhưng mừng thay thế hệ tiếp nối hải ngoại đã được nhìn thấy. Cộng đồng người Việt hải ngoại đã có những dấu hiệu phát triển vững mạnh, đã học hỏi từ bài học quá khứ và cùng hướng về phía trước trong tinh thần quật cường độc lập, sẵn sàng góp tay trong mục tiêu chấm dứt chế độ Cộng sản biến thái, tự do dân chủ nước nhà. Còn trong nước, biết đến bao giờ người Việt mới thật sự thấy được vấn đề, mới can đảm đứng lên đòi lại phẩm giá con người Việt Nam đã bị chà đạp từ khi chế độ CS lên nắm quyền? Đến bao giờ VN mới thật sự chấm dứt được các thảm nạn mua bán tình dục tuổi thơ và phụ nữ VN cũng như xuất cảng tuổi trẻ VN ra ngoại quốc làm tôi tớ cho người, để chính phủ thâu thuế trên mồ hôi nước mắt của dân?

Nguyễn Thị Mầu Tím
Tháng Tư Đen, ngày 16 tháng 4 năm 2009