Wednesday, July 23, 2008

Thông Điệp Cờ Vàng




Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Đại Hội Giới Trẻ Công Giáo Thế Giới WYD2008 đã bế mạc. Đức Giáo Hoàng Benedict XVI đã trở về Roma. Các giám mục, linh mục đã rời về nhiệm sở. Các bạn trẻ và những người tham dự cũng đã giã biệt bạn bè để về với gia đình. Thành phố cảng Sydney của nước Úc với 2 công trình nổi bật là cây cầu Harbor và hí viện Opera House bắt đầu lại cuộc sống bình thường của nó. Mọi người từ phương xa tới đã rời Sydney với một dấu ấn khó quên về ngày Giới Trẻ WYD2008.

Riêng người Việt Nam, bất kể từ trong nước ra hay từ thập phương tới, có thể nói tất cả khi trở về đều mang theo hình ảnh lá Cờ Vàng 3 sọc đỏ thân thương. Không biết ở đâu mà nhiều cờ đến thế. Cả một rừng cờ, toàn cờ là cờ. Không chỗ nào không có bóng dáng lá Cờ Vàng 3 sọc đỏ. Sự thể trái hẳn với những kỳ Đại Hội WYD trước, cũng có các bạn trẻ VN tham dự, nhưng chỉ với một vài lá cờ tương đối nhỏ tượng trưng. Hiển nhiên là nếu không có lá thư khiêu khích của HY Phạm Minh Mẫn thì đã không có hiện tưọng “rừng cờ” tại WYD Sydney.

Kinh nghiệm cho thấy tinh thần chống cộng của cộng đồng tỵ nạn VN trên toàn thế giới rất cao và rất kiên cường. Cái cộng đồng này mỗi khi bị chọc tức thì nó phản ứng rất mãnh liệt không ai cản nổi. Đặc biệt lần này sự phản ứng bùng lên từ giới trẻ là những ngưòi có thể nói đa số không có kinh nghiệm bản thân về CS. “Biến cố Cờ Vàng” tại Đại Hội Giới Trẻ CG tại Sydney như vậy rõ ràng là một Thông Điệp trả lời cho HY Phạm Minh Mẫn, đặc biệt là trên hai điểm qui kết tàn nhẫn và ác độc nhất trong lá thư của ông: Cờ Vàng là một thói đời mang tính đối kháng và nó là nguyên nhân làm tắc nghẽn sự hiệp thông của tuổi trẻ VN trên thế giới.


Sự thật tại Sydney đã trả lời như thế nào?

Thứ nhất, lá Cờ Vàng không phải là một thói đời mang tính đối kháng.

1/ Lá Cờ Vàng 3 sọc đỏ tại WYD2008 chắc chắn đã bị ban tổ chức (BTC) đại hội cấm không cho xuất hiện và nó đã bị cả nửa triệu tham dự viên tẩy chay nếu nó là biểu tượng của một lối sống, hoặc một thói đời mang nặng thù hận và đối kháng như HY Phạm Minh Mẫn tố cáo. Suốt thời gian đại hội, người ta không hề thấy BTC hoặc bất cứ ai lên tiếng phê bình hoặc dị nghi về tính chất của lá Cờ Vàng. Do đó lời tố cáo của HY Mẫn là sai sự thực và có ác ý. Mục đích và đặc tính của đại hội là thương yêu chứ không phải thù hận, là hiệp thông chứ không phải đối kháng. Lá Cờ Vàng đã đáp ứng những yêu cầu cho mục đích của đại hội nên nó đã hiên ngang và được tự do xuất hiện trong suốt thời gian đại hội không bị ai cấm cản. Giả sử một thí dụ phản chứng như sau: có một đoàn thanh thiếu niên người Đức thuộc thành phần thanh niên đầu trọc (skinhead) mang lá cờ chữ Vạn của Đức Quốc Xã tới Sydney tham dự Đại Hội WYD thì chuyện gì sẽ xẩy ra? Tôi tin chắc nửa triệu tham dự viên của đại hội sẽ nhất định có phản ứng. Họ dứt khoát sẽ không đứng chung với lá cờ của Hitler đã một thời thực sự mang tính đối kháng với mọi dân tộc trên thế giới. Và tôi cũng dám khẳng định BTC Đại Hội và ngay cả Đức Giáo Hoàng cũng không không chấp nhận sự hiện diện của lá cờ này vì nó đã gây chết chóc cho hàng triệu sinh linh, làm điêu đứng hầu như cả thế giới, mặc dù lá cờ này đã có một giai đoạn là lá cờ tổ quốc của nước Đức của Ngài. Đấy mới là lá cờ mang tính đối kháng thực sự.

2/ Việc Đức Thánh Cha ưu ái làm phép lá Cờ Vàng và tự tay choàng nó lên cổ Ngài rõ ràng là một sự phủ định lời tố cáo của HY Phạm Minh Mẫn: lá Cờ Vàng là một thói đời mang tính đối kháng. Nếu lá Cờ Vàng biểu tượng cho một cái gì đó xấu xa mang tính phá hoại như HY Mẫn tố cáo thì chắc chắn Đức Thánh Cha đã không bầy tỏ cảm tình ưu ái đó đối với nó. HY Mẫn hay có ai đó nghĩ rằng Giáo Hoàng không biết? Xin thưa, Đức Thánh Cha là một bậc trí thức uyên thâm, hơn nữa Ngài là con dân của nước Đức, một đất nước cũng bị chia cắt vì CS như VN. Ngài không thể không biết, trái lại Ngài biết rõ hơn ai hết ý nghĩa mà lá Cờ Vàng biểu tượng. Có ai đó cứ thử đem lá cờ của chế độ CS Đông Đức cũ cho Giáo Hoàng xem Ngài có ưu ái nó như lá Cờ Vàng không? Tôi tin là không bao giờ.

Thứ hai, lá Cờ Vàng không hề làm tắc nghẽn sự hiệp thông của tuổi trẻ VN.

1/ Vì có lá thư của HY Phạm Minh Mẫn nên việc báo chí theo dõi các biến cố liên quan đến lá Cờ Vàng, đặc biệt là báo chí tiếng Việt, trở thành điểm nóng của Đại Hội WYD2008. Tuyệt nhiên không có một lá cờ máu nào xuất hiện trong đại hội, mặc dầu người ta thấy bọn CSVN đã có những nỗ lực đáng kể để trương lá cờ đỏ của chúng lên trong đại hội. Trái lại tại khắp nơi trong suốt đại hội, người ta chỉ thấy lá Cờ Vàng. Thế nhưng tuyệt nhiên đã không có xẩy ra sự phân cách nào giữa các bạn trẻ trong nước và ngoài nước. Tất cả các em gặp nhau như anh chị em một nhà, rất thân tình và rất hòa ái. Tất cả các bạn trẻ trong nước tham dự đại hội đều được đồng hương tỵ nạn đón tiếp tận tình và chu đáo. Tại đại hội này như thế và tại các đại hội trước cũng như thế cả. Hoàn toàn không có chuyện gọi là tắc nghẽn hiệp thông vì lá Cờ Vàng như HY Mẫn cáo buộc. Nếu có chuyện gì xẩy ra làm tắc nghẽn sự hiệp thông giữa trong nước và hải ngoại, việc đó chắc chắn không qua mắt nổi giới báo chí, nhất là báo không phải là tiếng Việt. Như thế lời cáo buộc của HY Mẫn rõ ràng là một lời gian dối. Một người quyền cao chức trong và có uy tín như HY Mẫn không thể ăn nói hàm hồ, hẳn là phải có mưu đồ gì?

2/ Hơn thế nữa có mấy vị linh mục từ trong nước ra còn choàng lá Cờ Vàng trên mình để chụp hình. Các vị này tỏ vẻ hân hoan và vui sướng nhìn thấy lá Cờ Vàng như gặp lại người thân. Các vị không sợ bị làm khó dễ khi trở về như một vài người lên tiếng lo ngại. Điều đó một mặt chứng tỏ tính “chính danh và chính thống” của lá Cờ Vàng đối với mọi người có tên là Việt Nam, ở trong nước cũng như ở ngoài nước, một mặt cho thấy người dân trong nước đã vượt qua được sự sợ hãi đối với chế độ CS tàn bạo.

Ở đây tưởng cũng nên khen bọn VGCS một phát. Nói vậy xin đừng có ai vội đội nón cối cho tôi kẻo tội lắm. Tin tức cho biết có tới khoảng 60 tên công an tôn giáo trà trộn trong đoàn người trong nước sang Úc tham dự Đại Hội WYD. Bọn này phối hợp với tòa lãnh sự CS cố gắng để trương cho được ít nữa vài lá cờ máu trong đại hội nhưng đã thất bại. Chúng thất bại không phải vì chúng không làm nổi, mà vì chúng biết dừng lại ở chỗ cần phải dừng. Khen là khen ở chỗ đó. Nếu chúng giương lá cờ máu lên thì cứ cầm chắc rằng sẽ có chuyện gì xẩy ra. Chuyện xẩy ra sẽ bị cảnh sát Úc can thiệp và báo chí sẽ làm rùm beng lên. Người giương lá cờ máu nếu là một em trong đoàn thanh thiếu niên CG hẳn em sẽ khai ra do kẻ nào xúi bẩy. Còn nếu người giương cờ máu là một tên công an chính hiệu con nai vàng ngơ ngác thì liệu hắn có giám chối “lậy ông con KHÔNG ở bụi này” không. Cuối cùng thì đàng nào cái đuôi kẻ phá thối cũng sẽ phải lòi ra. Bọn VGCS biết dừng tay là đúng. Chịu thua thiệt một chút còn hơn là bị mang tiếng xấu phá hoại.

“Biến cố Cờ Vàng” còn mang ý là một thông điệp gởi cho Hội Đồng Giám Mục VN (HĐGMVN) và luôn cả bọn đầu lãnh Hànội nữa.

* Với HĐGMVN, qua đường lối xưa nay của HĐGM và nhất là qua hành động của HY Phạm Minh Mẫn lần này, GHVN chứng tỏ đang đứng về phe kẻ thù của của Dân Tộc và của chính mình. GH đang đứng bên lề dòng sinh mệnh của Dân Tộc chứ không phải đồng hành cùng Dân Tộc như chủ trương mà HĐGM vẫn rêu rao. GH đã trở thành một thứ “chó câm” trước các bất công xã hội và sự vô luân của cường quyền. Đường lối đối thoại với CS của HĐGM đã tỏ ra phá sản. GH dựa vào cường quyền chỉ có thể mở mang đôi chút về cơ sở vật chất, hưởng một chút tự do hơn trước trong một số mặt sinh hoạt, nhưng đã phải hy sinh mục tiêu tối hậu của Phúc Âm là rao giảng công bình xã hội và đem thương yêu đích thực đến cho người cùng khổ. Đối thoại nói trắng ra là một thương lượng đổi chác quyền lợi. GH hy sinh những quyền lợi tinh thần là rao giảng Phúc Âm để đổi lấy một vài nhượng bộ của con cái Satan, về căn bản là một thiệt thòi trông thấy. Những quyền lợi đó không thể đem ra mà đổi chác được. Rõ ràng đường lối đã sai từ căn bản. Cuối cùng cái mà đường lối đối thoại mang lại là GH bị mất tin tưởng và còn bị khinh khi.

* Với bọn đầu lãnh Hànội, “biến cố Cờ Vàng” tại Sydney có tác dụng đập tan luận điệu xuyên tạc của VGCS và bọn tay sai của chúng về ý chí chống cộng của người dân VN trong cũng như ngoài nước. VGCS và bọn đầy tớ, điển hình nhất là tên Nguyễn Cao Kỳ, vẫn thường huyênh hoang rằng thành phần chống đối CS chỉ là thiểu số ồn ào và là lớp người già hoài niệm dĩ vãng xa xưa. Bọn đầu lãnh Hànội có giỏi cứ thử ra ngoài này tụ tập được lấy dăm chục tên tay sai phất cở đỏ ủng hộ chúng xem có nổi không? Đa số thầm lặng không có nghĩa là họ ủng hộ CS. Hàng triệu người về VN không có nghĩa là họ theo CS. Bọn đầu lãnh Hànội nên hiểu rõ điều đó. Không phải chỉ có những người già mới nằm ôm dĩ vãng mà chống cộng. Tuổi trẻ VN có mặt tại Sydney đã đập nát tan tành luận điệu bịp bợm này của VGCS.

Đến đây coi như có thể tạm kết thúc bài viết này được rồi. Tôi không tự đưa ra phần kết cho bài viết của tôi mà xin mượn tâm tình của một em từ VN tên Mai Ly đã tham dự Đại Hội WYD để làm kết luận. Những tâm tình này thật đơn sơ và chân thành hy vọng sẽ củng cố và là bảo chứng cho những điều tôi đã trình bầy trên. Tôi xin được em Mai Ly thuận cho. Tôi xin phép em trước và đường đột như thế này vì không biết địa chỉ của em mà xin phép. Thành thật cám ơn em.

(Phần mượn làm kết luận)

Thành phần được CSVN “gài” vào Đại Hội Thanh Niên Thế Giới Sydney, từ 15 đến 20/7/2008, họ là những ai?

Thành phần được CSVN “gài” vào Đại Hội Thanh Niên Thế Giới Sydney, từ 15 đến 20/7/2008, họ là những ai, họ được chỉ thị phải làm gì và họ đã làm gì trong suốt tuần Đại Hội này, ít ai được rõ.

Lý do là vì họ không ra mặt, và dường như họ... chẳng làm gì hết.

Nói cách khác, chắc họ thấy rõ không nên ra tay làm gì cả vì nó sẽ... lố bịch lắm, nó sẽ... phơi bày cái ác giữa bầu không khí nhân ái, thánh thiện của suốt tuần lễ Đại Hội.

Theo tuần tự thời gian, một số bạn trẻ từ trong nước đã tâm tình như sau:

Ngày 13/7, Chủ Nhật, ngày đầu tiên chúng em đặt chân đến Sydney, chúng em được sắp xếp ở chung với các nhóm trẻ Việt Nam từ các nơi đến. Chúng em hỏi các bạn: À, bạn này từ Mỹ thì mang cờ Mỹ, nhóm kia ở Canada đến thì cầm cờ Canada, còn tụi em từ Việt Nam thì cầm cờ Việt Nam chứ ạ? Bọn em có mang theo cờ trong cặp này.

Các bạn nhìn chúng em rồi bảo: Bạn ra hỏi Ban Tổ Chức đi nhé. Ban Tổ Chức thì bảo chúng em: Các em cứ cất trong cặp đi, đừng mang ra, ở hải ngoại không dùng cờ này đâu, vài ngày nữa rồi tính.

Thế là chúng em cất trong cặp.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, và các ngày kế tiếp, chúng em sinh hoạt chung với nhau trong hội trường Whitlam Centre, tất cả các bạn đến từ mọi nơi, có khi chung cả khối 3 ngàn người Việt Nam, có khi chia ra từng nhóm nhỏ. Rất vui, rất cởi mở. Các bạn ở Úc đón tiếp chúng em rất niềm nở, hỏi han đủ chuyện. Từ chuyện học hành đến chuyện việc làm và sinh hoạt trong gia đình, trong các giáo xứ chúng em ở Hà Nội, Bùi Chu, Hà Tĩnh, Huế, Đà Lạt, Kontum, Cần Thơ, Vĩnh Long, Cà Mau, Sàigòn, v.v... và cả những sinh hoạ t ngo ài xã hội. Lạ quá, các bạn hải ngoại đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác qua những câu chuyện chúng em kể. Các bạn ấy không biết (và không chấp nhận) rằng ở Việt Nam , làm gì cũng phải hối lộ. Ở Úc, hối lộ là mất việc làm! Đối với bọn em, ở trong nước quen rồi, không hối lộ làm sao mà sống? Này nhé, bằng cấp đại học hay tiến sĩ hay tốt nghiệp phổ thông, cứ chi tiền ra là có ngay. Chạy xe ngoài đường, có lỡ phạm luật thì cứ nhét tiền cho công an là xong, chứ mà để họ ghi phạt thì rắc rối to! Ở Úc thì đừng hòng hối lộ người ghi phạt, đã bị phạt nặng hơn, còn bị trừ điểm! À hay quá, ở cái xứ có luật lệ thích nhỉ!

Còn nữa, ở Úc, chuyện COCC (xê ô xê xê/con ông cháu cha) là không có đâu. Bạn này học giỏi, bạn kia khôn lanh, được chọn trong những kỳ tuyển chọn nhân viên là sẽ được việc. Không phải như ở Việt Nam , con cán bộ là có việc ngon, còn bọn em thì mãi-mãi chỉ có những việc làm... đói meo. Con bạn học cùng với em, bố nó là cán bộ “khung” nghĩa là cán bộ “gộc”, thành ra nó là “dân nhà nòi” rồi. Hiện nó đang du học ở Mỹ, khi về nó sẽ đương nhiên là trưởng phòng, rồi từ-từ, mai kia mốt nọ, nó sẽ làm đến... Thứ Trưởng như bố nó đấy! Bọn em chẳng tin là con cháu cán bộ du học về rồi sẽ thay đổi Việt-Nam tốt hơn đâu.

Ngược lại, một bạn trẻ sanh ra ở Úc kể cho chúng em rằng gia-đình bạn toàn là đàn ông, chỉ có một “đứa” con gái, đó là... mẹ của bạn. Ối giời ơi! bạn phải nói là “nhà bạn chỉ có một người đàn bà, đó là mẹ bạn, tiếng Việt mình phong phú lắm!”.

Chúng em được học hỏi giáo lý rất nhiều về Đức Chúa Thánh-Thần, vì chủ đề của Đại hội là: “Hãy lãnh nhận Sức Mạnh từ Chúa Thánh-Thần, và hãy trở nên nhân chứng của Ngài.”

Vâng, chúng em tin rằng trong mấy ngày này, Đức Chúa Thánh-Thần đang thổi hơi, đang ban sức mạnh và soi-sáng chúng em qua những trao đổi với các bạn trẻ, với các cô các chú ở Úc và từ các nơi. Chúng em nhận ra được đâu là gian tà, đâu là chân-lý. Sự ác cạnh sự lành, những dối trá cạnh những hành xử đầy nhân bản, yêu thương. Các bài hướng dẫn đến từ các Đức Giám-Mục, các linh-mục và cả từ các bạn trẻ lên chia sẻ kinh nghiệm thực tế đã đánh động chúng em. Rồi đến các buổi văn nghệ. Chúng em hòa đồng và hiệp thông trong yêu thương. Chúng em cùng hòa vang trong các bài hát chung, nhất là bài của linh-mục Chu-Văn-Chi tại Sydney: “Gần nhau trao cho nhau yêu thương tình loài người, gần nhau trao cho nhau tin yêu đừng gian dối, gần nhau trao cho nhau ánh mắt nhân loại này, tình thương trao cho nhau xây đắp trong tình người. Cho dù rừng thay lá xanh đi, cho dù biển cạn nước bao la, ta vẫn yêu thương nhau mãi-mãi!”

Rồi đến ngày đón Đức Giáo Hoàng, Thứ Năm 17/7. Trước khi tất cả được xe bus chở đến Barangaroo Park trên City, thì một anh trong Ban Tổ Chức hỏi thăm bọn em thấy thế nào trong mấy ngày qua, còn định mang cờ đỏ đi không. Câu trả lời là : “Anh ơi, chúng em không đưa cờ đỏ ra đâu, vì nó sẽ kỳ lắm, nó sẽ lạc lõng trong cái không khí vui tươi, hiệp thông và thánh thiện này. Nhưng mà anh ơi, bọn em tâm sự với anh thật lòng thế này, bọn em mong anh hiểu cho, anh đừng chụp hình bọn em mà có “dính” cờ vàng nhé, vì bọn em được chọn qua đây rồi thì về cũng phải báo cáo cho tập thể chứ đâu phải không, nên anh hiểu cho bọn em nhé.”

Trong thâm tâm chúng em đã hiểu rằng, cờ vàng là cờ của Việt-Nam, đã được dùng từ lâu lắm, trước khi bọn em ra đời, và cả trước khi ba má bọn em ra đời nữa. Còn cờ đỏ là cờ của một đảng phái đem ra làm cờ cho cả nước. Ở Úc này, cờ đảng phái không bao giờ được áp đặt cho cả dân tộc Úc. Nếu xẩy ra đìều này thì ngay cái đảng phái đó bị tẩy chay ngay, nhất là khi đảng phái đó làm cho dân nghèo hơn, đói hơn, bị đối xử bất công hơn và còn để cho mất đất mất biển nữa. Nhưng mà ở Việt-Nam, quyền hành ở trong tay “người ta” thì bọn em làm gì được? Thôi thì cứ phải thủ cho an toàn.

Ra đến City, trong ngày Khai Mạc Đại Hội, chúng em chứng kiến đoàn rước cờ các nước. Đẹp quá! Một bạn trẻ Việt-Nam trong Đại Hội đã cầm lá cờ vàng đại diện cho Việt-Nam. Tất cả mọi người Việt-Nam tham dự đều hoan-hô, vỗ tay la hét ầm-ĩ. Hễ đứng cạnh một người Việt-Nam là thấy reo hò như muốn bể lồng ngực. Chúng em cũng chia sẻ niềm vui này. Trong thâm tâm, chúng em, là những người đang sống cảnh bất công, kềm kẹp tại Việt-Nam, tiếng gào thét trong lòng chúng em cho một Việt-Nam công bằng, nhân ái còn phải lớn hơn các bạn ở Úc.

Trước khi qua Úc, chúng em lo lắm, cứ nghĩ là người Việt ở Úc và các nước... dữ-dằn lắm! Vì sẽ xem chúng em như là.... Việt cộng con!! Nhưng mà, sau mấy ngày gần gũi, chúng em thấy rõ lòng nhân ái của các bạn và của các cô các chú chăm sóc cho chúng em. Chúng em đâu có bà con họ hàng gì với các cô các chú trong các giáo xứ tại Úc mà được các cô các chú cho ăn, ngủ, còn đưa đi đón về suốt cả tuần, còn nấu phở, bún riêu cho chúng em. Trong chỗ Đại Hội, hôm nào mà Ban Tổ Chức Úc lo phần ẩm thực, thì chúng em khổ tâm lắm vì không nuốt được thịt trừu, nó hôi quá!! Đi bộ hằng 5-7 cây số, mệt nhừ tử. Về đến phái đoàn Việt-Nam chúng em được ăn cháo gà. Có bữa đứa nào về trễ quá thì chỉ còn mì gói, nhưng sao nó ngon lạ lùng trong cái không khí lạnh căm của mùa đông Sydney .

Rồi đến sáng ngày Chủ Nhật 20/7, lễ Bế Mạc Đại Hội. Trước đó, chúng em nhận được lệnh của trong nước là phải giương 400 lá cờ đỏ, để át cờ vàng đã xuất hiện quá nhiều trong ngày Khai Mạc Đại Hội. Tuy nhiên, chúng em đã bảo nhau không thực hiện lệnh này. Và quyết định liều lĩnh này của chúng em đã tỏ ra sáng suốt, bởi vì, chao ôi, nhìn đâu cũng thấy cờ vàng, nhất là khi phái đoàn người Việt, có đến 5,000 người tiến vào trong khu chính thức cử hành lễ tại Randwick Race Course. Rợp trời, một màu vàng chói chang, lộng lẫy giữa những lá cờ muôn sắc của các nước khác! Đẹp quá, và ý nghĩa quá! Lúc đó, có chụp hình góc cạnh nào cũng “dính” cờ vàng, nhưng chúng em không sợ nữa. Tới đâu hay đó, khi về chúng em có bị làm khó dễ thì chúng em sẽ trả lời là: Không có cách nào chụp hình mà không có cờ vàng, vì ở đâu cũng có, chụp từ trái, từ phải, từ đằng trước, đằng sau, chụp gần sân khấu cử hành lễ hay chụp xa sân khấu cũng có cờ vàng, không tránh được.

Ấy thế mà bọn chúng em cũng có vài đứa bị một phóng viên Báo Thanh Niên kéo ra một chỗ, trong góc kẹt, để giăng vài lá cờ đỏ và chụp hình lén lút để phóng viên này “tường trình” về Đại Hội. Bọn em chẳng lạ gì cái kiểu tường trình dối trá này.

Nhưng bọn em sẽ là nhân chứng của sự thật!

Đi một đàng học một sàng khôn. Qua Đại Hội Thanh Niên Sydney 2008, chúng em học được không biết bao nhiêu là sàng khôn! Rất nhiều điều chúng em đã hiểu ra. Cho đến lúc bước lên máy bay về Việt-Nam, chúng em vẫn còn như đang sống trong mơ. Thực tế ra sao khi chúng em trở lại cuộc sống bình thường? Sẽ bị hạch hỏi? Sẽ phải làm báo cáo? Sẽ phải tường trình theo chỉ thị? Và còn gì nữa? Sẽ bị theo dõi trong sinh hoạt hằng ngày và trên các trao đổi vi tính với các bạn trẻ mà bọn em vừa được sống chung những ngày vui tươi, thân ái và đầy ý nghĩa?

Chúng em tin tưởng là Đức Chúa Thánh-Thần đang sống trong chúng em, đang ban sức mạnh cho chúng em, sẽ giúp chúng em làm chứng nhân.

Chúa Thánh-Thần sẽ tác động cho người trẻ Việt-Nam trong cũng như ngoài nước tiếp tục hiệp thông để cùng xây dựng một Việt-Nam nhân ái, công bằng, dân-chủ, tự-do.

Sau Thánh lễ Bế Mạc, Đức Giáo Hoàng tuyên bố chính thức: “Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Đại Hội Thanh Niên Thế Giới lần tới tại Madrid vào năm 2011”. Các bạn trẻ Tây-Ban-Nha nhẩy cỡn, vỗ tay, reo hò bằng tiếng Tây Ban Nha, la hét theo nhịp điệu: “Viva/Papa”, “Benedicto/we can’t live without you” “Madrid, Espagnola!”. Họ quàng vai nhau kết thành một chuỗi dài vừa đi vừa tung-tăng nhẩy nhót. Họ giương cao ngọn cờ Tây Ban Nha để được các phóng viên chụp hình, nét mặt rạng-rỡ tin yêu. Họ làm rầm trời rầm đất như thể cả cái sân với 500,000 người này chỉ có mình họ hiện diện.

Chúng em nhìn họ mà thèm. Họ ngây thơ sung-sướng quá! Chúng em mơ ngày Đại Hội Thanh Niên sẽ được tổ chức tại Việt-Nam. Nhưng Việt-Nam thế nào? Dứt khoát phải là một Việt-Nam công-bằng, nhân ái, nơi đó dân chủ tự do triển nở, để các bạn trẻ Việt-Nam năm châu cùng nắm tay nhau xây dựng đất nước phú cường và hiệp thông với nhau, như lần này, để cùng tổ chức Đại Hội. Và ngọn cờ được phất cao, dứt khoát không phải là ngọn cờ của bạo lực, dối trá, gian tà như hiện nay.

Mai Ly
Sydney 21/7/2008”

(hết phần mượn để kết luận và chấm dứt)

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất


Thư Cám ơn của CĐNVTD Liên bang và tiểu bang NSW Úc về Đại Hội Giới Trẻ 2008


VIETNAMESE COMMUNITY IN AUSTRALIA-NSW CHAPTER INC.
CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỰ DO ÚC CHÂU TIỂU BANG NSW
P.O. BOX 34, BANKSTOWN NSW 1885
Tel. 02-9790 3934 - 02-9796 8035
Fax: 02-9796 3794

THƯ CẢM TẠ CỦA CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỰ DO LIÊN BANG ÚC CHÂU VÀ CỘNG ĐỒNG NSW VỀ ĐẠI HỘI GIỚI TRẺ THẾ GIỚI NĂM 2008 TẠI SYDNEY


Cuộc diễn hành để vinh danh Cờ Vàng do Cộng Đồng Người Việt Tự Do tổ chức vào ngày Chủ nhật 20 tháng 7 năm 2008 nhân Thánh Lễ bế mạc Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới năm 2008 tại Sydney đã thành công rực rỡ và tốt đẹp với hơn 4000 đồng hương tham dự, cộng với hơn 3000 thanh niên Công Giáo Việt Nam tham dự Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới đã có mặt sẵn bên trong địa điểm hành lễ.

Sự hiện diện khắp nơi của Cờ Vàng trong ngày Thánh Lễ Bế Mạc, kết quả của sự phối hợp nhịp nhàng và hiệu quả giữa CĐNVTD và CĐ Công Giáo VN/NSW, đã gây được sự chú ý đặc biệt đối vối công chúng Úc và khách hành hương trên toàn thế giới. Hình ảnh Lá Cờ Vàng đã được các cơ quan truyền thông Úc cũng như quốc tế phổ biến rộng rãi.

Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu và Tiểu bang NSW xin chân thành cảm tạ quý vị đại diện các hội đoàn đoàn thể, quý vị đại diện truyền thông và toàn thể quý đồng hương đã tích cực hưởng ứng, giúp phổ biến và tham dự buổi Biểu Dương Cờ Vàng khiến cho lá cờ thiêng liêng của người Việt chúng ta, biểu tượng cho khát vọng tự do, dân chủ và nhân bản của dân tộc VN, đã hãnh diện tung bay khắp nơi từ lúc khai mạc cho đến ngày Thánh Lễ Bế Mạc Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới 2008.

Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu và Tiểu bang NSW đặc biệt cảm ơn Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam Sydney và ban tổ chức WYD4VN, trong suốt mấy năm qua đã âm thầm làm việc, chuẩn bị thật chu đáo để Lá Cờ Vàng được vinh danh một cách trang trọng trong các chương trình và thánh lễ chính của Đại Hội. Hình ảnh Lá Cờ Vàng tung bay cùng với 169 lá cờ các Quốc Gia bạn trong Thánh Lễ Khai Mạc, và Đức Giáo Hoàng làm phép Lá Cờ Vàng và choàng lên vai của Ngài do một bạn trẻ trong Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam Sydney trao tặng đã là những hình ảnh lịch sử tuyệt vời.

Đây là một biến cố đáng ghi nhớ của người Việt yêu chuộng tự do trong cũng như ngoài nước chống lại chủ nghĩa Cộng sản và bạo quyền CSVN.

Chúng tôi xin chân thành cảm tạ và ghi nhận vô số những điện thư và thông điệp khích lệ và cổ vũ tinh thần mà các cộng đồng, tổ chức, truyền thông và đồng bào VN trên toàn thế giới đã gởi đến cho Cộng Đồng Người Việt Tự Do và Cộng Đồng Công Giáo Việt Nam Úc châu trong những ngày qua.

Sau cùng, Cộng Đồng Người Việt Tự Do Liên Bang Úc Châu và Tiểu bang NSW xin tỏ lòng ngưỡng mộ và cảm ơn đến tất cả các bạn trẻ Việt-Nam từ mọi nơi trên thế giới đã đến Sydney tham dự Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới 2008. Hình ảnh các bạn vinh danh Lá Cờ Vàng đã làm cho người Việt khắp nơi vui mừng và hãnh diện. Các bạn là niềm tự hào của dân tộc Việt-Nam, xứng đáng là dòng dõi Con Rồng Cháu Tiên tiêu biểu cho tất cả giới trẻ Việt Nam tại hải ngoại cũng như quốc nội.

Úc Châu, ngày 22 tháng 7 năm 2008

TM/CĐ/NVTD/LBUC
NguyễnThếPhong
Chủ tịch

TM/CĐ/NVTD/NSW
Ls. Võ Trí Dũng
Chủ tịch


Tứ Mã Nan Truy


Mặc Giao


Hồng Y Phạm Minh Mẫn

Các cụ xưa có câu: "Một lời phát ra, ngựa Tứ[1] chạy theo không kịp" (Nhất ngôn kỳ xuất Tứ mã nan truy). Nếu lời nói hay và đúng thì cần gì cho ngựa đuổi theo để "bắt" lại. Chỉ những lời nói hố, hoặc thiếu suy nghĩ, hay nói để trả nợ đời, mới cần thu lại để hạn chế những tai hại cho chính người nói và cho rất nhiều người khác. Vì vậy mới có hiện tượng hai webs Công Giáo Việt Nam (trong nước) và Vietcatholic (hải ngoại) đã vội rút lại lời tuyên bố về cờ vàng của Hồng Y Phạm Minh Mẫn sau khi đăng vài ngày, trong khi những bài khác thường được phổ biến liên tiếp hàng tháng. Tuy chỉ vài ngày, sự thiệt hại đã lan ra quá lớn. Do đó, điện báo Công Giáo VN ngày 13-07-2008, trong phần Tiếng Vọng Gioan Baotixita (tôi không biết CGVN với Tiếng Vọng GB khác nhau ra sao, chỉ được đọc lời minh xác rằng HY Mẫn không phải là "chủ" của web này), đã vội chữa cháy bằng một bài cám ơn và xin lỗi một cách rất lúng túng đến tội nghiệp.

Với tựa đề "Thư cám ơn và xin lỗi của Ban Biên Tập CGVN về bức tâm thư của ĐHY Gioan Baotixita", Ban Biên Tập đã nhận ra sự không hài lòng của dư luận về bức thư của ĐHY nên đã "tự ý xóa đi sau một ít thời gian ngắn". Ban Biên Tập "xin được trân trọng cám ơn tất cả mọi người đã dành sự quan tâm cho GHVN, cho cá nhân ĐHY Gioan Baotixita, và còn là cho website CGVN. Những đóng góp xây dựng của Quý vị đối với chúng tôi là vô giá, bởi lẽ đã có rất nhiều điều được Quý vị đề cập một cách rất thuyết phục, mà cứ lẽ thường tình chính chúng tôi đã không thể am tường".

Ban Biên Tập biện minh cho ĐHY là ngài luôn đầy ắp công việc của giáo phận, của Giáo Hội VN và của cả Tòa Thánh, với tuổi cao, hay đau yếu, lại phát biểu trong một bài viết ngắn "đề cập những việc qúa rộng và phức tạp, khiến nảy sinh nhiều mâu thuẫn, không được rõ ràng và đầy đủ hết ý nghiã cần thiết". Ban Biên Tập tự nhận lỗi là "cộng thêm lòng nhiệt thành một cách thiếu khôn ngoan, thiếu cẩn trọng của BBT CGVN, đã vội vàng phổ biến bản văn này mà không chờ đợi để xin ĐHY hiệu đính. Vô tình đã tạo ra nhiều điều đáng tiếc trong cộng đoàn. BBT chúng tôi đã có một phần trách nhiệm trong sự việc này".

Cuối cùng là lời xin lỗi: "Với tất cả sự trân trọng, chúng tôi chân thành xin lỗi Quý Độc giả CGVN, và cũng xin được chuyển lời Tạ lỗi đến với hết mọi người xa gần, cách riêng với đồng bào và đồng đạo Hải Ngoại (chữ in đậm là do CGVN). Tha thứ là món quà quý giá nhất mà con người có thể trao tặng cho nhau. Mọi sự rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có tình yêu thương mới tồn tại và đủ sức chữa lành tất cả".

Lá thư có những lời lẽ chân thành, nhưng website CGVN có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi? CGVN chỉ làm công việc thông tin, phổ biến một bản văn do một người khác viết và chịu trách nhiệm. Trách nhiệm chọn đăng hay không đăng là trách nhiệm nhỏ. Điều thắc mắc là trong khi tự đấm ngực nhận mình là vội vàng, không chịu chờ xin ĐHY hiệu đính, phải chăng CGVN cũng có năng quyền can thiệp vào những bài viết của ĐHY? Câu hỏi được đặt ra: CGVN là ai? Giữ vị trí gì trong Giáo Hội? Nếu không có một vị thế quan trọng, làm sao CGVN dám đứng ra cám ơn giùm cho cả Giáo Hội VN và ĐHY Phạm Minh Mẫn? Tôi không nghi ngờ kiểu "Tào Tháo" đối với CGVN, nhưng lối nhận lỗi kiểu Lê Lai cứu chúa của CGVN khiến người ta phải đặt câu hỏi như vậy. Khi thấy những phản ứng của đồng bào trong và ngoài Giáo Hội Công Giáo, Ban Biên Tập đã nhìn ra sự thật, dù quá trễ. Điều này cũng cho thấy các vị có thẩm quyền của Giáo Hội tại quê nhà từ lâu có thói quen coi thường giáo dân. Giáo dân trong nước ít phản ứng vì không dám. Giáo dân hải ngoại có nhiều phản ứng hơn nhưng bị coi là hành động của một thiểu số cứng đầu, thích "phản chứng" (contestataire) , còn lại đều là một đàn cừu ngoan ngoãn để xoa đầu cạo lông, hay một đàn bò béo để vắt sữa. Các vị cứ làm như giáo dân hải ngoại không có cái mồm để nói, không có cái đầu để suy nghĩ.

CGVN viết: "Mọi sự rồi cũng sẽ qua đi". Nhưng qua đi như thế nào mới là điều đáng kể. Chúng tôi không trở lại chuyện tranh cãi về những lời của ĐHY Mẫn. Hãy để chúng qua đi, nhưng không thể không nói tới những hậu qủa do những lời nói đó gây nên, và để từ đó rút ra những bài học cho tương lai.

Có thể nói những lời tuyên bố lần này của HY Phạm Minh Mẫn đã chôn vùi tên tuổi của HY. Với tư cách là một nhà lãnh đạo tinh thần cao cấp, HY lại đề cập một việc tranh chấp chính trị nhân một biến cố tôn giáo, với hậu ý bênh một phe và chỉ trích phe khác. Đó là điều không xứng đáng và không thích hợp. Lý do tuổi già sức yếu (dù mới trên 70), đa đoan công việc, nên có những lời lẽ thiếu sót, lẩm cẩm, không đứng vững. Nếu ngài mệt nhọc và bận rộn như thế, tại sao ngài có thể bỏ con chiên và tổng giáo phận đi chu du thiên hạ suốt mấy tháng trời, từ đông tây nam bắc Hoa Kỳ rồi lại dự tính đi Úc? Có nghĩ tốt cho ngài thì cũng chỉ có thể nói ngài bị áp lực phải viết hoặc có ai đó viết hộ rồi buộc ngài ký những điều mà trong thâm tâm ngài không nghĩ như vậy. Ai làm việc này, chúng ta đã biết rồi. Tại sao HY phải ký, chúng ta cũng nên hiểu những khó khăn và những cam kết của HY khi ngài tuyên bố: "Tôi đi từ Mỹ Tho lên Sài Gòn chỉ có 60 cây số mà phải mất 3 năm".

Hậu qủa tất yếu cho cá nhân ngài là phải hủy bỏ những cuộc xuất hiện công khai tại những cộng đồng Công Giáo VN ở Nam Cali, Bắc Cali, Seattle, Houston, và đau nhất là phải "cáo lỗi" Đức Hồng Y Pell vì không thể đến Sydney dự Ngày Giới Trẻ Thế Giới. Việc xuất hiện linh đình của ngài tại vùng Washington DC vào đầu tháng 6 chỉ có thể xảy ra khi lời tuyên bố về cờ vàng cờ đỏ chưa được phổ biến. Từ nay về sau, ngài còn nghĩ tới việc bỏ con chiên ở nhà để đi làm "mục vụ di dân" ở ngoại quốc nữa hay không? Hoặc có đi, liệu có dám xuất hiện giữa chốn đông người hay chỉ âm thầm gặp gỡ một số chức sắc và một số chiên ngoan, bò béo?

Ngoài hậu qủa gây ra cho chính cá nhân mình, HY còn gây ra những thiệt hại rất lớn cho giáo phận và Giáo Hội. Giáo phận Sài Gòn từ nay sẽ gặp nhiều khó khăn trong "mục vụ quyên góp" ở hải ngoại. Nhiều dự án chắc sẽ bị ngưng trệ hay teo tóp vì nguồn tài trợ sẽ không còn như dự liệu. Ai có thể quyên tiền hữu hiệu bằng vị hồng y đứng đầu tổng giáo phận? Giáo Hội thì bị mất uy tín, nếu không nói bị coi khinh vì thái độ và lời nói của vị giáo phẩm cao cấp nhất. Nhiều bài trên báo in và báo điện đã chỉ trích HY không nể lời. Có kẻ còn mượn nước đục thả câu, viết những bài chỉ trích không những Giáo Hội CG mà cả Chúa Giêsu lẫn những giáo huấn của Ngài. Họ gieo mầm chia rẽ tôn giáo, chia rẽ các thành phần dân tộc, làm lợi cho ai, chúng ta đã hiểu. Đừng đổ thừa cho những cây viết Công Giáo đã "vạch áo cho người xem lưng". Không vạch, người ta cũng đã biết lưng của chúng ta đẹp xấu ra sao rồi. Không nói còn bị chỉ trích là cả giáo hội các anh bưng bít cho nhau, kiểu "đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại".

Một đại diện cộng đồng Công Giáo VN tại Úc đã nói với những đồng hương không Công Giáo rằng "Vụ này, người Việt Quốc Gia đau một, người Việt Công Giáo chúng tôi đau mười". Nhiều người chúng tôi đã điếc tai nghe những bạn bè ngoài Công Giáo, những người có học thức, có suy nghĩ, biết tự chế, nói thẳng với chúng tôi những câu khinh mạn Giáo Hội và những người lãnh đạo GH. Chúng tôi đau lắm. Chúng tôi hổ thẹn và lo lắng cho Giáo Hội. Nhưng chúng tôi không thể bênh những điều không thể bênh được. Điều chúng tôi có thể nói lên trước công luận là những gì một GM hay HY trong GHCG phát ngôn hoặc viết ra liên quan tới quyền lợi của quốc gia dân tộc, tới danh dự tập thể người Việt tỵ nạn ở hải ngoại chỉ phản ảnh ý kiến, quan điểm riêng của quý vị ấy, không thể được hiểu là tiếng nói chung của người Công Giáo và càng không phải là quan điểm của Giáo Hội. Trong trường hợp lá thư của HY Mẫn, thì chính những người trẻ CG hiên ngang phất cao cờ vàng tại Đại Hội đã chứng minh điều ấy.

Một hậu qủa khác, có thể gọi là hậu qủa ngược. Đó là lời tuyên bố không muốn thấy lá cờ vàng trong Ngày Đại Hội Giới Trẻ Thế Giới của HY Mẫn đã "khích tướng" giới trẻ Công Giáo VN hải ngoại, nếu không nói là gây chiến với toàn thể hàng ngũ người Việt Quốc Gia. Kết qủa là Đại Hội đã tràn ngập cờ vàng ba sọc đỏ, nhiều hơn những lần đại hội trước. Chẳng có ông cảnh sát mũi lõ nào cầm dùi cui đến cấm và bắt bỏ bót những người trưng cờ và dấu hiệu không được phép, như lời dọa của "luật da dổm" Lữ Giang. Thậm chí trong cuộc diễn hành với phần dẫn đầu bằng cờ của 168 quốc gia, cờ vàng ba sọc đỏ đã hiên ngang tung gió cùng với cờ các nước khác.

Trên tầu Cruise MV Sydney 2000 đưa Đức Giáo Hoàng từ cảng Sydney tới khu Barangaroo, nơi hành lễ, một thanh niên VN, anh Phạm Vũ Anh Dũng, đã được chọn vào nhóm thanh niên đại diện các quốc gia đứng bao quanh Đức Thánh Cha trên tầu. Anh Phạm Vũ Anh Dũng đã xin Đức Thánh Cha làm phép chiếc khăn mầu vàng ba sọc đỏ, sau đó dâng lên Ngài và điều đặc biệt nhất là chính Ngài đã tự tay khoác lên cổ mình trong giây phút trước khi được người tháp tùng giữ lại như một trong những món quà lưu niệm của ĐTC trong dịp chủ tọa Ngày Giới Trẻ Thế Giới 2008 tại Úc.

Khi được hỏi về sự kiện này trong một cuộc họp báo, Linh mục Federico Lombardi, Giám đốc Văn Phòng Báo Chí Tòa Thánh đã phát biểu: "Có một bạn trẻ người Úc di dân từ VN đã được đi trên thuyền với Đức Thánh Cha. Người Úc gốc Việt Nam là thành phần quan trọng của xã hội Úc. Vì thế bạn trẻ đó đã kể cho Đức Thánh Cha về lịch sử Sydney và tầm quan trọng của lịch sử di dân Việt Nam" (Vietcatholic News 17/07/2008). Như vậy ai dám nói Đức Giáo Hoàng và Tòa Thánh không biết mầu cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng trân quý của người tỵ nạn VN?

Chưa hết, trong thánh lễ khai mạc Đại Hội do Đức Giáo Hoàng chủ sự, cô Trần Thị Duy Linh được chọn là một trong những người trẻ dâng của lễ. Cô đã mặc áo dài khăn đóng, quàng chéo vai dải quốc kỳ mầu vàng ba sọc đỏ.

HY Mẫn cho cờ vàng có khi là "thói đời đối kháng". Người ta thấy cờ vàng ở Đại Hội lần này không đối kháng ai, nhưng đã được dùng như một sự khẳng định lập trường và hàng ngũ, một trả lời đốp chát cho Hồng Y và những người cộng sản VN muốn triệt hạ biểu tượng của những người không chấp nhận cộng sản.

Với những hậu qủa không đáng hãnh diện như trên, chúng ta rút ra được những bài học gì, cho ai, sau biến cố phát ngôn vụng về này?

Bài học thứ nhất cho chính HY Phạm Minh Mẫn và cho mọi người chúng ta là đừng nên kết án tiên thiên, nghi ngờ người khác khi sự việc chưa xảy ra. Kết án dựa trên một giả định theo lập trường của riêng mình phần lớn dẫn đến sai lầm. Lời lên án những người trẻ hải ngoại trưng cờ vàng sẽ cản trở sự hiệp thông với những người trẻ trong nước đã được chứng minh là sai lầm hoàn toàn. Thực tế, khoảng 600 người (trẻ chỉ chiếm hai phần ba, còn lại là linh mục, tu sĩ và nữ tu) từ trong nước đi dự Đại Hội đã hiệp thông rất ngoạn mục với khoảng 3000 người Việt trẻ ở hải ngoại. Chẳng ai đặt vấn đề gì với ai. Có những linh mục trong phái đoàn giới trẻ từ quốc nội đã hãnh diện khoác lên mình lá cờ vàng ba sọc đỏ. Tóm lại tất cả đều sinh hoạt chung một cách vui vẻ, cởi mở trong tinh thần con một Cha trên trời và con một Mẹ VN dưới đất. Ngày Thứ Tư 16 tháng 7, họ đã dự Đại nhạc hội Trở Về Nguồn với những tiết mục văn nghệ giao lưu do các đoàn từ khắp nơi, kể cả Việt Nam, trình diễn. Họ đã vui chơi, cầu nguyện và học hỏi cùng với nhau. Đức Cha Bùi Văn Đọc của giáo phận Mỹ Tho đã hướng dẫn đề tài "Được mời gọi sống trong Chúa Thánh Thần". Đức Cha Mai Thanh Lương của giáo phận Orange (Hoa Kỳ) đã giảng thuyết trong thánh lễ. Ngày Thứ Năm 17 tháng 7 lại có chương trình hội thảo và sinh hoạt khác, trong đó có bài học hỏi của Đức Cha Vũ Văn Thiên, giáo phận Hải Phòng, về đề tài "Chúa Thánh Thần, linh hồn Giáo Hội". Chẳng có gì có thể ngăn cản sự hiệp thông giữa những người trẻ. Việc gì phải lo chuyện trời xập giùm cho ai?

Bài học thứ hai dành cho các vị lãnh đạo Giáo Hội Việt Nam là đừng coi thường trí tuệ và quyết tâm của cộng đồng người Việt hải ngoại, trong đó có những người Việt Công Giáo. Trong khi lo lắng bảo vệ tự do tín ngưỡng cho các giáo hội, trong khi tích cực đóng góp vật chất để các giáo hội có phương tiện hành đạo và mở đạo, họ rất nhạy cảm với những lời nói và hành động đụng chạm tới lý tưởng yêu chuộng tự do và nhân quyền của họ. Lý do dễ hiểu: họ là những nạn nhân của cộng sản, là những người chạy trốn cộng sản. Đừng thấy mỗi năm có hàng trăm ngàn người trong số họ về thăm đất nước là tưởng họ đã thay đổi lập trường. Riêng với những người Công Giáo tỵ nạn, họ không còn là những con chiên vâng phục tối mặt như 50 năm trước đây. Họ đã được dậy, được nhìn, được thực hành bổn phận và quyền lợi của giáo dân trong việc xây dựng Giáo Hội. Hãy đối xử với họ theo cung cách của thời đại hậu Công Đồng Vatican II. Công Đồng đã diễn ra cách đây trên 40 năm rồi.

Cuối cùng, nhà cầm quyền cộng sản VN cũng phải rút ra bài học là đừng coi thường phản ứng và sức mạnh của cộng đồng người Việt hải ngoại. Sau 33 năm, họ vẫn kiên vững tinh thần. Lá cờ vàng của họ không phải chỉ được những ông bà già "thù dai" (?) gìn giữ, nhưng được những thế hệ con cháu của họ trân quý và hãnh diện. Những người phất cờ vàng hăng hái nhất trong mọi dịp là những người trẻ có học, đang là những sinh viên đai học, những chuyên viên thượng thặng, những người chỉ huy trong xã hội họ sống. Họ không phải là những người dốt nát, dễ bị dụ dỗ. Nhiều người sinh ra và lớn lên ở hải ngoại nhưng họ đã hiểu vì sao ông bà, cha mẹ họ phải bỏ nước lưu vong, vì sao quê cha đất tổ và đồng bào ruột thịt còn chịu lầm than. Cờ vàng là biểu tượng cho lý tưởng tự do của thế hệ trước, được truyền lại cho các thế hệ sau. Đã là biểu tượng thì không gì có thể phá hủy. Vì vậy mọi mưu toan dẹp cờ vàng đều rước lấy những thất bại nặng nề.

Ông Trần Quốc Khánh, Phó Tổng Lãnh Sự Việt Nam cộng sản tại Sydney đã tuyên bố phủ nhận cờ vàng, kết án những người muốn làm sống lại lá cờ này. Đó là bổn phận của ông, ăn cây nào rào cây ấy. Không ai chối cãi cờ đỏ sao vàng của những người đang nắm quyền hiện được coi như lá cờ chính thức về phương diện chính trị và ngoại giao, cũng giống như cờ chữ vạn của Hitler hay cờ búa liềm của Liên Xô thuở nào. Nhưng cũng không ai có thể cấm những người Nga lưu vong giữ cờ thời Nga Hoàng để cắm trên điện Kremlin thay thế cờ búa liềm 70 năm sau. Tòa Lãnh Sự cộng sản đã chạy đôn chạy đáo vận động Ban Tổ chức cấm cờ vàng nhưng không kết qủa. Họ tính tổ chức một cuộc "đua cờ" ngày bế mạc Đại Hội 20 tháng 7 bằng cách bắt các sinh viên du học và Việt kiều theo họ trà trộn vào đám đông để phất cờ đỏ sao vàng trong buổi lễ. Nhưng, dự tính của họ không thành, hẳn vì đại đa số những sinh viên du học này ngày nay đã có cái nhìn khác. Ho đã biết thế nào là giá trị của tự do, dân chủ.

Trong khi ấy, theo lời ông Bùi Xuân Vũ, một người tham dự cuộc biểu dương cờ vàng trong ngày bế mạc Đại Hội, thì "Lúc 7 giờ sáng, đoàn cờ Việt Nam đi rất đẹp trên đại lộ dẫn vào khuôn viên hành lễ. Riêng cờ lớn, ban tổ chức cho biết là có trên 500, cờ nhỏ không kể. Đoàn người đi rải dài trên phố nên đoàn cờ trông càng hùng dũng hơn. Khi vào đến bên trong nơi hành lễ, sân lễ qúa rộng, mấy trăm cái cờ của mình như muối bỏ bể, chỉ còn chia nhau lác đác mỗi chỗ năm ba ngọn cờ giơ cao. Tuy thế, ngay từ đêm trước, các bạn trẻ Việt Nam ở Úc và cả các bạn trẻ từ Mỹ và Âu châu cũng đã cột ngọn cờ của Việt Nam lên nhiều địa điểm cao trong sân vận động rồi. Nên nhìn chỗ nào cũng thấy cờ Việt Nam". Các hình chụp cũng cho thấy nhiều cờ vàng nổi bật giữa đám đông. Không hề thấy một cờ đỏ sao vàng nào. Lá cờ này chỉ được tạm sống trên đất Việt Nam hiện nay. Cờ đỏ không được "welcome" và không có đất sống ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới nơi có người Việt tỵ nạn sinh sống. Cờ vàng thì trái lại. Cộng sản và những tay sai nên suy nghĩ từ thực tế và sự thất bại cay đắng này.

Chuyện cờ quạt gây ra do Hồng Y Tổng Giám Mục "TP Hồ Chí Minh" với những hậu qủa của nó nên được kết thúc. Lời nói đã bay đi rồi, dù có bốn ngàn thần mã phi nước đại cũng không đuổi theo được. Những tai hại cũng vung vãi ra rồi, như chén nước đổ xuống đất không thể hốt lại được nữa. Chúng ta chỉ tự an ủi là trong cái rủi này, có những cái may khác. Đó là lý tưởng tự do được hâm nóng thêm, sự hiệp thông giữa những người trẻ VN được khắng khít thêm, những vị có trách nhiệm trong Giáo Hội có cơ hội nhìn vấn đề một cách sát thực tế hơn để thay đổi thái độ cho thích hợp. Tạm thời, hồn ai nấy giữ, cờ ai nấy phất, chờ một ngày đẹp trời khi nhân dân Việt Nam được hỏi và được trả lời một cách tự do là muốn giữ lá cờ nào hay muốn chọn một mẫu cờ khác.

Mặc Giao

1. Ngựa Tứ là giống ngựa qúy có sức dẻo dai và nước phi thần tốc



  • Dưới đây là thư cám ơn và xin lỗi của ban biên tập Công Giáo Việt Nam

    THƯ CÁM ƠN VÀ XIN LỖI CỦA BAN BIÊN TẬP CGVN VỀ BỨC TÂM THƯ CỦA ĐHY GIOAN BAOTIXITA

    Trọng kính Quí Đức Cha, Quí Cha và Quí Độc giả CGVN.

    Trong những ngày qua, từ khắp nơi đã có nhiều bài viết, email được gởi phổ biến rộng rãi để bày tỏ sự không hài lòng về bức thư ngỏ của ĐHY Gioan Baotixita V/v chuẩn bị cho Đại hội Giới Trẻ Thế Giới. Bức thư này do CGVN phổ biến với tên gọi (nick name) Tiếng Vọng Gioan Baotixta và CGVN cũng đã tự ý xóa đi sau một ít thời gian ngắn.

    Sau khi chúng con đã cẩn thận lắng nghe tất cả trong tinh thần rất chân thành, chúng con xin được trình bày với Quí Độc giả khắp nơi một vài chi tiết khá quan trọng mà một số Độc giả có thể chưa biết, với hy vọng vấn đề được sáng tỏ hơn.

    Tâm tình đầu tiên chúng tôi xin được trân trọng cám ơn tất cả mọi người đã dành sự quan tâm cho GHVN, cho cá nhân ĐHY Gioan Baotixita, và còn là cho website CGVN. Những đóng góp xây dựng của Quí vị đối với chúng tôi là vô giá, bởi lẽ đã có rất nhiều điều được Quí vị đề cập đến một cách rất thuyết phục, mà cứ lẽ thường tình chính chúng tôi đã không thể am tường.

    Cách đây không lâu, khi khai trương Trang mục Tiếng Vọng Gioan Baotixita, BBT CGVN đã viết: Chúng tôi đặc biệt trân trọng ý kiến của Dân Chúa Hải Ngoại vì Quí vị có nhiều phương tiện hơn chúng tôi và đang có mặt ở khắp nơi hầu có thể tiếp nhận nhiều tinh hoa hơn. Muốn biết chi tiết, phải đến gần; muốn nhìn tổng quát cần đứng xa. Quí vị vừa đứng xa để nhìn tổng quát, nhưng cũng có thể "đến gần" dễ dàng. Chỉ cần một lần về thăm Quê hương, đi dọc Saigon - Huế - Hanoi là được biết khá nhiều, còn anh em trong nước đôi khi gần mà lại khó khăn hơn
    http://www.conggiaovietnam.net/index.php?m=home&v=detail&ia=348

    Đây là một bằng chứng quan trọng để minh xác rằng tên gọi "Tiếng Vọng Gioan Baotixita" chỉ là một sự trùng hợp tình cờ với tên Thánh của ĐHY, chứ không phải ĐHY là "chủ" của Trang mục này. Gioan Baotixita chính là vị Tiền Hô vĩ đại của Chúa Cứu Thế. Mọi người đều có thể gởi bài viết tham gia Trang mục này để góp phần xây dựng GHVN. Hiện nay đã có khá nhiều tác giả tham gia Trang mục này.

    Ngoài ra trong Trang mục "Lời Chủ Chăn", do việc trình bày (design) đã không thực sự rõ nghĩa nên cũng đã tạo nhiều sự hiểu lầm trong cộng đoàn. Đúng nhất, BBT phải trình bày đầy đủ "Lời chủ chăn của Tổng giáo phận Saigon"

    Phương tiện duy nhất chúng ta đang sử dụng ở đây để truyền thông với nhau chính là chữ viết, những ký tự rất lạnh lùng nhưng lại có thể chứa đựng nhiều phong phú, đa dạng cũng như phức tạp, và cả mâu thuẫn, lẫn tối nghĩa...

    Phải chăng hoàn cảnh của ĐHY thì lại luôn đầy ắp công việc của Giáo phận, của Giáo Hội Việt Nam và trong cương vị Hồng Y còn thêm những công việc của Tòa Thánh, với tuổi càng cao, càng thường xuyên đau yếu? Một bài viết thật ngắn nhưng lại phải đề cập đến những việc quá rộng và phức tạp, khiến nảy sinh nhiều mâu thuẫn, không được rõ ràng và đầy đủ hết ý nghĩa cần thiết.

    Cộng thêm lòng nhiệt thành một cách thiếu khôn ngoan, thiếu cẩn trọng của BBT CGVN, đã vội vàng phổ biến bản văn này mà không chờ đợi để xin ĐHY hiệu đính. Vô tình đã tạo ra nhiều điều đáng tiếc trong cộng đoàn. BBT Chúng tôi đã có một phần trách nhiệm trong sự việc này.

    Kính thưa Quí vị,

    Trong thân phận làm người, sau bao năm khó nhọc ngược xuôi với việc rao giảng Tin Mừng, chính Thánh Phaolô đã phải thốt lên: "Thật vậy, tôi làm gì tôi cũng chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét, thì tôi lại cứ làm" (Rm 7,15). Trong vai trò một giáo sĩ hay một giáo dân cũng thế, có lẽ mọi người đều dễ dàng cảm nhận được rằng: tuy tôi có làm được chút gì cho Giáo Hội, song cũng chẳng thiếu những lần tôi sai lỗi và làm thiệt hại cho Giáo Hội của Đức Kitô - Đấng vẫn còn đang tiếp tục chịu đóng đinh cho con người. Quan trọng là tôi có dám làm theo lời kêu gọi của Thánh Gioan Baotixita "Hãy sinh hoa quả để tỏ lòng sám hối" (Mt, 3,8) hay không mà thôi.

    Với tất cả sự trân trọng, chúng tôi chân thành xin lỗi Quí Đọc giả CGVN, và cũng xin được chuyển lời Tạ lỗi này đến với hết mọi người xa gần, cách riêng đối với đồng bào và đồng đạo Hải Ngoại. Tha thứ là món quà quí giá nhất mà con người có thể trao tặng cho nhau. Mọi sự rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có tình yêu thương mới tồn tại và đủ sức chữa lành tất cả.

    Nguyện xin Thiên Chúa bù đắp cho những thiếu sót của chúng con, và đặc biệt xin chúc lành cho hết thảy những ai mà do vô tình chúng con đã làm thiệt hại.

      Hãy tha thứ cho tình yêu nhân rộng,
      Để hạt mầm bác ái mãi thăng hoa.
      Cũng da vàng máu đỏ: giống một nhà,
      Tình liên đới, hòa bình luôn bất diệt.

    BBT CGVN
    Tác giả: Ban Biên Tập CGVN
http://www.conggiaovietnam.net/index.php?m=home&v=detail&ia=5041

Đài Phá-Thanh SBS Úc Châu: "Trong Thuyền Tỵ Nạn Đếch Truyền Thông"


Trương Minh Hòa

Luật sư Lưu Tường Quang
Tại Úc Châu, ở từng địa phương, với sự giúp đỡ của chính quyền tiểu bang, nên hầu như ở tiểu bang nào cũng có đài phát thanh, với thời lượng một giờ mỗi tuần, do các Cộng Đồng Người Việt Tự Do đảm trách trong nhiệm vụ thông tin, văn hóa, bảo vệ lập trường tỵ nạn chính trị. Tuy nhiên HỆ THỐNG PHÁT THANH SBS RADIO, bao trùm các tiểu bang, mỗi ngày một lần với thời lượng 1 giờ, nay có kế hoạch tăng giờ và dùng hệ thống Digital. Hệ thống SBS radio thành lập từ năm 1989, do luật sư Lưu Tường Quang (cựu nhân viên ngành ngoại giao VNCH) làm tổng giám đốc ( hay là trưởng nhiệm SBS), hệ thống có nhiều ngôn ngữ, trong đó có chương trình Việt ngữ.

Từ ngày thành lập, hai đài Việt ngữ: ở Sydney do cô Ngọc Hân; ở Melbourne do Quốc Việt làm trưởng đài, nhưng vào những tháng đầu năm 2008, hai đài phát thanh thu gọn thành một trong việc cải tổ nhân sự, cũng giống như đài BBC giảm bớt thời lượng vậy, nên cô Ngọc Hân nghỉ việc, thế là Quốc Việt trở thành trưởng đài. Được biết là từ ngày làm lớn, luật sư nhà ta ít hay không dám tới thủ đô Canberra trong ngày quốc hận 30 tháng 4 để biểu tình với đồng bào Úc, trong khi đó ông xếp của ông ta cựu ngoại trưởng Trần Văn Lắm thường ra biểu tình và lên phát biểu. Hình như ông không muốn làm phương hại đến "tình hữu nghị Vẹm-Úc đời đời bền vững, như tiền đưa, tay hứng" dù xăng có thể cạn, xe có thể nằm đường, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi. Dù không có đi biểu tình, phát biểu, nhưng cũng có cho nhân viên tới để làm phóng sự, đó là mặt sau cùng như "first and final notice" ghi trong các bill ( hóa đơn), được coi như là "bảo vệ lập trường tỵ nạn", tức là "có còn hơn không, có chồng hơn ở góa".

Nhân viên làm việc của đài phát thanh ăn lương và có nhiều bổng lộc của chính phủ, có thể nói những ai có lòng phục vụ cộng đồng, hăng hái làm công tác "thiện nguyện" nhưng có lãnh lương và thù lao, có thể gọi là "ăn cơm nhà HÀNG vác ngà voi". Hệ thống SBS radio do chính phủ cấp tiền hàng triệu Úc Kim mỗi năm, do cơ quan chuẩn chi lưỡng viện quốc hội liên bang; do đó họ có phương tiện dồi dào, có cả xe phát thanh lưu động, nhân viên đi đâu cũng có công tác phí ... nên cứ phát thanh, không cần lưu ý đến đất nước, lập trường, làm gì làm cũng lãnh lương, nên đài SBS đã tung hoành gần 20 năm qua. Một điều rõ nét là: những gì có quan hệ đến "chia rẻ cộng đồng" như sự tranh cãi về xây dựng trung tâm sinh hoạt cộng đồng ở Victoria giữa ông chủ tịch Nguyễn Thế Phong và các ban ngành khác- vụ lộn xộn bầu cử cộng đồng Người Việt Tự Do Nam Úc, đưa đến việc Hội Đồng Thành Phố Charl Slurt không cho người Việt sinh hoạt trung tâm do cộng đồng mua, được đài dành cho các cá nhân, đại diện phe nhóm tranh cãi.

Ngay cả vụ tranh cãi giữa 2 cánh Việt Tân, cũng được đài mời cả Trần Xuân Ninh lên phát biểu-Vụ bà Hồ Mai là nữ thị trưởng đầu tiên của người Việt ở thành phố Marybynong, đem thị xã kết nghĩa với thành Hồ, bị phản ứng mạnh, đài phát thanh Sydney do Ngọc Hân, cho bà Hồ Mai mượn làn sóng để biện minh cho việc phản bội cử tri người Việt. Nhưng vài chuyện quan trọng trong cộng đồng thì bỏ qua, như vụ đoàn múa rối nước Thăng Long sang Úc, đến Tây Úc diễn suốt 2 tuần, bị biểu tình thay vì mời những người tham dự biểu tình phỏng vấn, thì cô Ngọc Hân lại mời một nhân vật chưa bao giờ xuất hiện biểu tình là ông Nguyễn kỳ Hưng lên làn sóng để nói (nghe đâu nằm trong Hội Chả Giò Việt Nam, thuộc tiệm Phở Bò, nay là Tiệm Vịt Tiềm?). Gần đây, thì đài phát thanh Melbourne của Quốc Việt dành ưu tiên phát biểu khá thường trực của thượng tọa Thích Quảng Ba, cũng là "tu nhất kiếp, khá nhát thời" với cơ sở chùa, cư xá dù Úc Châu có nhiều vị cao tăng.

Theo ông Lưu Tường Quang, có lần nói trên đài SBS, thì hệ thống phát thanh nầy "độc lập và phi chính trị", dù tất cả các nhân viên điều hành đều là "TỴ NẠN CHÍNH TRỊ". Đài có những buổi phát thanh hàng tuần với phần tin Việt Nam, Úc, thế giới, thể thao, khoa học, vui đời nghệ sĩ (tiếng hát Úc Châu, sau nầy mới dẹp khi cải tổ, thu gọn năm 2008), Việt Nam Quê Hương mến yêu, y học mặc dù hầu hết những nhân viên phát thanh đều học các trường ở miền Nam, nhưng họ chuộng dùng những từ ngữ đặc thù của đảng Cộng Sản chuyên "đấu tố, khủng bố, kích động hận thù đấu tranh giai cấp" như: chất lượng, sự cố, thời thượng, chế độ, nghiêm túc, đảm bảo, xử lý, cơ bản, động viên, phát hiện, tình huống (phát thanh viên Hoàng Thọ có sáng tạo dùng chữ nầy trong mục thể thao nữa) .... ngay cả cái mục chuyên môn như "sức khỏe là vàng" do Thái Hòa thực hiện, cũng thường hay dùng những từ "đấu tố y học" hay là "đấu tố vi trùng", điển hình là buổi phát thanh ngày 9 tháng 6 năm 2008, phát thanh viên Thái Hòa đã dùng quá nhiều từ "CHẾ ĐỘ", được lập lại nhiều lần như: chế độ ăn kiêng, chế độ thể dục thể thao, chế độ đi bộ, chế độ thuốc men, khiến người nghe tưởng như đang nghe đài của "CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN" vậy. Những từ ngữ y khoa nầy mà áp dụng để "đấu tố" vi trùng thì không kết quả, nhưng làm cho người nghe cảm thấy bị "đấu tố màng nhĩ" là điều không thể chối cãi.

Người dân miền Bắc có thân nhân bị đấu tố chết, gia đình bị trù dập trong đợt cải cách ruộng đất, hay dân miền Nam sau 1975 bị đánh tư sản, người thân bị tù đày chán ngấy những từ ngữ của đảng qua các buổi "lên lớp" hay đài phát thanh tuyên truyền rỉ rả suốt ngày đêm. Nay họ bỏ nước ra đi, nào ngờ lại bị đài "hiếp dâm lỗ tai và bị đấu tố màng nhĩ" lần nữa, khiến vết thương tâm lý bị khơi động. Dù có nhiều người phản đối, nhưng đài SBS vẫn bình chân như vại, áp dụng chính sách BA KHÔNG của VC thời chiến tranh: "không thấy, không nghe, không biết". Ngày xưa Khổng Tử ở bên Tàu khuyên học trò: "một ngày không đọc sách, nhìn vào kiếng, thấy mặt đáng chê", thì ngày nay tại Úc Châu, nhân viên đài phát thanh SBS: "một ngày không xài từ Việt Cộng, là ăn cơm không ngon!".

Một điều ngoạn ngục và trùng hợp lạ lùng như đây là "sự trùng hợp lịch sử" là: khi chương trình Thời Sự TV4 của Việt Cộng phát ra trên SBS TV thì nhiều người, kể cả giới trẻ cũng có thể "tiếp thu" được những lời tuyên truyền của đảng qua các từ ngữ, từng được đài phát thanh SBS hướng dẫn và tập người nghe làm quen từ lâu mà không hay; có thể là hơn cả chục năm, người Việt ở Úc Châu đã bị 2 đài nầy "đầu độc bằng ngôn ngữ" rất tinh vi qua làn sóng do chính người Việt mang danh tỵ nạn chính trị thực hiện, mới là nguy to, như chuyện nàng Mỵ Châu ngồi sau lưng An Dương Vương trên đường bôn tẩu sự truy đuổi của Triệu Đà, không ngờ là đứa con gái cưng của mình rải lông ngỗng trắng để chỉ đường cho giặc "phát hiện". Thể chế chính trị miền Nam có trường đại học văn khoa, có tự điển thế mà những người phát thanh không dùng, trái lại rất tâm đắc các từ VC, có khi dùng một cách lốt bịt như các câu "chất lượng công tác, chế độ y tế, tình huống thời thượng ..."

Nổi bật là đài dành rất nhiều cảm tình với các tu sĩ trong nước, như trường hợp hòa thượng, kiêm thiền sư THÍCH THANH TỪ. Tu sĩ Phật Giáo nầy không lạ gì với đồng hương ở San Jose (Hoa Kỳ) qua vụ hợp tác với sư bà Đàm Lựu, chùa Đức Viên để hạ cờ vàng ba sọc đỏ vào tháng 11 năm 1996. Riêng ở Úc Châu, những chuyến "hoằng pháp" có băng video dạy thiền năm 1998, sư cũng hạ cờ nhiều nơi, vì "trọng Phật kính tăng" nên vài nơi đành phải hy sinh biểu tượng hồn thiêng sông núi để làm vừa lòng thầy (xin đồng bào ở những nơi ấy ở Úc Châu tìm hiểu ai là người hùa theo sư nầy hạ cờ vàng).

Đài SBS ở Sydney lẫn Melbourne đều dành nhiều lần quảng cáo những buổi thuyết pháp của Thanh Từ vào tháng 10 năm 2003, bất chất sự phản đối của nhiều người, vì họ đã biết sư nầy là ai, người "dị ứng" với lá cờ vàng ba sọc đỏ, dù ông vẫn "mặc áo cà sa vàng", giống như Hồng Y Phạm Minh Mẫn hay bầy quạ đen LINH MỌP quốc doanh ra hải ngoại "móc túi" mà còn gọi người cho tiền là NGỤY và không thèm chào cờ vàng, như ma quỷ gặp thánh giá. Đặc biệt là đài phát thanh SBS do Quốc Việt làm trưởng, là người chịu ảnh hưởng nặng nề (hay là đồ đệ Làng Mai?) nên hay ca tụng thiền sư Thích Nhất Hạnh lên đài qua các buổi phát thanh, đến độ thầy Nhất Hạnh ăn bánh tráng cuốn với rau sống, chấm nước tương mà được Quốc Việt lập lại nhiều lần, như "Thiền" vậy. Thích Nhất Hạnh không còn lạ gì với phong trào phản chiến, được coi là kẻ "núp bóng từ bi đâm sau lưng chiến sĩ", qua cuốn Bạch Thư của hòa thượng Thích Tâm Châu, năm 1994, trang 31 có đoạn:

"Sau đó Viện Hóa Đạo Ấn Quang chuyển hướng theo đường lối hòa bình khuynh tả. Viện Hóa Đạo Ấn Quang cử các vị ra nước ngoài liên tục với các nhóm phản chiến, yêu cầu Mỹ rút quân, phản đối chính sách chống Cộng của VNCH, đòi hòa bình. Viện Hóa Đạo Ấn Quang cử thượng tọa THÍCH NHẤT HẠNH làm trưởng phái đoàn bên cạnh hòa đàm Paris"

Thích Nhất Hạnh lập ra Làng Hồng, sau cải danh thành Làng Mai, được coi là người làm "cuộc kách mạng Phật Giáo" với chủ trương Thiền Tiếp Hiện, cho tu sĩ được "chút chút" để lấy trớn mà tu cho mau, thoát khỏi kiếp luân hồi, tức là tu hành có đôi có cặp mới đạt tới "chánh quả?" Hầu tìm về cõi Non Bồng Nước Nhược, đúng là "tu nhất kiếp, khoái nhất thời". Nhưng tu theo môn phái thiền Tiếp Hiện, được người bình dân học vụ gọi là LÀNG MÔN (đừng hiểu theo kiểu nói lái là mất đi ý nghĩa thâm sâu của ngành TU ĐẠO và ĐẠO TU nầy), môn đệ LÀNG MÔN cũng có lúc tu lúc không, chớ lúc mà "TÃ HỒNG CÀI HÁNG" là không có "chế độ ngồi thiền" đâu, ngay cả Bác Hồ, vị chủ địt dạy đĩ muốn nằm trong hang Pác Pó với mục đích yêu cầu: "trường kỳ bám trụ" cũng phải chạy dài, chớ nào hung hăng như con bọ xít lúc NẮNG CỰC mà dám: "Thề cùng nhau UỐNG MÁU quân thù ...". Là người mặc áo cà sa, nhưng không thèm niệm Phật, là một môn phái "mượn Phật để không theo Phật" mà phát huy Business, nên sự nghiệp LÀNG MÔN lên đến vài trăm triệu, được coi là thành quả: "tu nhất kiếp, giàu nhất thời", nên gia tài đồ sộ của Làng Môn được hiểu là: "tiền do Phật tử đóng góp, dưới sự quản lý của Thích Nữ Chân Không, do Thích Nhất Vẹm lãnh đạo":

" Ăn táo, nho, bơ ... mặc áo tăng.
Tiến hiệp giao hoan, Tiếp Hiện GẦN.
Tu mà khoái lạc, ta mù mắt *
Chân giả cuộc đời, sao chả dâng?
Mê tu Ngọc Phượng, M... tê tái.
Tăng c... Nhất Hạnh, sướng tu căn.
Lúc Thiền đến đỉnh, ta liền thúc.
Tịnh thất Non Bồng, tất thịnh chăng?"

( ghi chú: * tục ngữ có câu" sướng con C... mù con mắt. )

Ngày 9-11-2005, Quốc Việt đọc nguyên một bài "tham luận" của Nhất Hạnh với lòng tư bi như " bồ tác" qua vị thương cảm nạn nhân cơn sóng thần Sunami", Ngài chỉ kêu gọi chứ chẳng dám BÁN LÀNG MAI, LÀNG MÔN để lấy tiền cứu trợ nạn nhân như tinh thần từ bi của đức Phật. Từ nhiều năm qua, đài Quốc Việt là nơi chuyên chở những thành phần được coi là đám "đặc công đỏ trong phong trào dân chủ" như Nguyễn Gia Kiểng, Bùi Tín toàn là những kẻ bị dị ứng cờ vàng, nên hay đưa những nhân vật nầy lên đài phỏng vấn mỗi khi có biến động trong nước, như nhằm gởi một thông điệp với đồng bào Úc Châu là: đây mới chính là người, tổ chức chống Cộng đáng tin đấy!... do đó, trong một lần phát thanh, mục Việt Nam Quê Hương Mến yêu, Quốc Việt và Phượng Hoàng dùng nhiều tài liệu, không rõ nguồn gốc và ít ai biết để nói xấu, nhục mạ anh hùng dân tộc là vua Quang Trung (nói sự loạn luân trong gia tộc giữ vợ Nguyễn Huệ, Nguyễn Nhạc) gây nhiều khó chịu, nhưng rất phù hợp với Nguyễn Gia Kiểng trong Tổ Quốc Ăn Năn. Khi đồng bào ở Melbourne đấu tranh cùng với cộng đồng để hạ lá cờ máu của Việt Cộng treo ở trường TAFE Box Hill, thì đài phát thanh của Quốc Việt ở địa phương và cả Sydney lại "tịnh khẩu" nếu không nhờ các tờ báo tiếng Việt, thì tin tức nầy ít ai biết.

Ngày 30 tháng 4 năm 2003, cũng Quốc Việt với bài "cần xóa bỏ làn ranh Quốc-Cộng" với vài tay viết xa lạ được trích đọc, hình như là người của các tờ báo đảng ở Việt Nam? nhằm kêu gọi "hòa hợp hòa giải" giữa người Việt hải ngoại và trong nước, xóa bỏ hận thù để cùng nhau xây dựng đất nước, dĩ nhiên là theo "định hướng xã hội chủ nghĩa" chớ còn gì nữa? Trong thời gian phẩn uất cao độ của đồng bào về việc đảng Cộng Sản Việt Nam đem bán phụ nữ sang Đài Loan, thì đài phát thanh SBS Melbourne do phó đài Phượng Hoàng, ưu ái dành nhiều buổi phát thanh, cho một cán bộ văn hóa vận Việt Cộng là TRẦN THỊ LOAN, liên tiếp binh vực cho việc buôn người nầy, đó là gáo nước lạnh tạt vào mặt những ai có chút quan tâm với đất nước, tình người, sĩ diện dân tộc. Một điều đáng lưu ý là hai đài phát thanh hay cho những cán bộ Cộng Sản mượn diễn đàn để "biện minh" cho đảng, như đài Melbourne dành nhiều buổi phát thanh cho tên đại diện Vietnam Airline lên đài phân bua về những bê bối của hãng đối với hành khách gốc Việt. Ngay cả bác sĩ Nguyễn Trọng Nhân, hội Chữ Thập Đỏ Việt nam, sau làm bộ trưởng y tế, cũng được Ngọc Hân mời lên đài để cổ động "bọn đĩ điếm du côn" đóng tiền cứu trợ thiên tai, bảo tố;....v...v...

Trong tháng 7 năm 2004, nói về hiệp định Geneve, đài SBS Melbourne đã dùng nhiều kỳ để phát thanh, đài dùng nhiều tài liệu của tiến sĩ Lê Xuân Khoa, là một trong 10 vị khoa bảng ở Mỹ được Nguyễn Đình Bin chọn để quan hệ như là "Việt Kiều yêu nước", ông nầy còn viết một số bài báo trên tờ New York Times, Los Angeles Times nhằm chuẩn bị dư luận Mỹ qua chuyến "tiến về Bắc" đầu tiên của Việt Gian Nguyễn Cao Kỳ. Tài liệu của nhân vật Nguyễn Ngọc Giao (luôn được Phượng Hoàng gọi một cách trang trọng là: nhà báo Nguyễn Ngọc Giao), ông ta là cựu phát ngôn viên của tổ chức Vẹm trá hình tay chân Cộng Sản "Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam" do luật sư Nguyễn Hữu Thọ lãnh đạo ( luật sư Thọ có 6 vợ, cũng là tên quỷ râu xanh hạng nặng, hắn từng vớt vợ của tên khủng bố Nguyễn Văn Trỗi). Nguyễn Ngọc Giao hiện sinh sống ở Pháp, là người ủng hộ chính sách "đổi mới" của tổng bí Nguyễn Văn Linh với công thức "lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa", cũng giống như hầu hết cán ngố, ông ta luôn coi "tên quốc tặc Hồ Chí Minh là yêu nước, là vĩ đại, là cha già".

Với những nguồn gốc "tư liệu" như thế nên cả hai người phụ trách mục "Việt Nam Quê Hương Mến Yêu" đã đưa ra cách chạy tội cho Hồ Chi Minh và bè lũ, sau khi hết bài nói về hiệp định Geneve, ngụ ý của hai phát thanh viên nầy là: hiệp định Geneve ký ngày 20 tháng 7 năm 1954 là do áp lực, sự áp đặt của đại diện Nga là Molotov, đại diện Trung Cộng là Chu Ân Lai và bên phía Pháp là thủ tướng Mendes Frances họ cấu kết với nhau để chia cắt đất nước, còn Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ là "nạn nhân", vô tội vạ, thật đáng tội nghiệp thay! Chính Ngô Đình Diệm là người phản đối hiệp định, rồi lại không thi hành tổng tuyển cử 1956, theo qui định, nên Đảng Cộng Sản mới đem quân vào Nam đánh. Tức là việc bội đội Cộng Sản xâm nhập vào Nam đánh phá là có "chính nghĩa". Thật là nguy hiểm vô cùng.

Đài phát thanh SBS sydney do Ngọc Hân làm trưởng cũng thường dành nhiều ưu ái cho cánh Phật Giáo Phước Huệ, phần lớn là từ thiện, mổ mắt, cứu tế cho Việt Nam với quỷ VABAT (họ ra vào Việt Nam làm công tác, trong khi những tu sĩ chân chính như Quảng Độ, Huyền Quang cứu tế cũng phải vào tù). Được biết hòa thượng Thích Tắc Phước, tục danh là Trần Văn Canh, tức là Ông Bảy Canh, trước 1975, là trưởng ban thông tin khối Phật Giáo Ấn Quang, với nhà xuất bản "SEN VÀNG", sau 1975, đi tỵ nạn theo diện đăng ký với người Hoa rất sớm, từ 1978, sang Úc tu hành, sau đổi pháp danh là Thích Phước Huệ, nay chủ trương nhà xuất bản in ấn "NHỮNG CÁNH SEN HỒNG" cho phù hợp với tình hình "tu đạo". Phước Huệ được ghi nhận là người từng phạm giới cấm, theo hòa thượng Huyền Tôn thì nhân vật có tên là "Năm Thợ May" có quan hệ mật thiết với Ngài Phước Huệ. Do đó nên ở Úc Châu có hai cánh Phật Giáo: Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do Phước Huệ lãnh đạo, và Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại do hòa thượng Thích Như Huệ lãnh đạo; lập lại trường hợp Phật Giáo miền Nam trước 1975. Đài Ngọc Hân cũng có nhiều mục, ngoài ra có quảng cáo thương mại, sinh hoạt cộng đồng, quảng cáo luôn "gánh hàng rong" của vài người tổ chức ăn uống thuộc nhóm của Trần Văn Mẫn (là người tốt nghiệp trường văn công, ca múa Việt Nam, di dân sang Úc theo diện hôn phối), từ thiện ưu tiên, thường được đưa những người làm từ thiện lên đài nói chuyện nhiều phen, ca tụng nhưng KHÔNG ĐỌC THÔNG BÁO CỦA CỘNG ĐỒNG KÊU GỌI ĐỒNG BÀO BIỂU TÌNH CHỐNG VĂN HÓA VẬN. Điển hình như vụ TV4, dù đài dành mục ý kiến của dân phản đối, nhưng từ chối không đọc thông báo của cộng đồng kêu gọi dân biểu tình. Ngọc Hân cho là "đọc thông báo biểu tình là phạm luật".

Được biết nước Úc, Mỹ tôn trọng ý dân, quyền bày tỏ lập trường chắc chắn là được hiến pháp qui định, nên các cuộc biểu tình của cộng đồng đều có xin phép, được chính quyền, cảnh sách chấp nhận. Như vậy là đài SBS đã "bịt miệng" cộng đồng từ lâu. Cũng may là nhờ các tờ báo tiếng Việt đăng thông báo kêu gọi đi biểu tình, và nhất là hai đài phát thanh tư nhân: Vietnamese radio in Australia của Nguyễn Đình Khánh và đài 2VN Radio của Hoàng Nam nên con số đồng bào tập trung ở Sydney, ngay bản doanh của giám đốc Nigel Milan, phó giám đốc Shaun Brown ngày 28-11-2003 với hơn 5 ngàn, và ngày 2-12-2003 với 12 ngàn người ở Melbourne hơn 5 ngàn, Adelaide với hàng ngàn người. Kết quả là SBS TV phải ngưng tức khắc chương trình Thời Sự của Việt Cộng sau 60 ngày phát hình. Trong thời gian dầu sôi lửa bỏng nầy, ông tổng giám đốc Lưu Tường Quang xuất ngoại công tác, không có ở Úc. Dù không thèm đọc thông báo của cộng đồng kêu gọi biểu tình, nhưng sau khi chiến thắng, đài cũng dành buổi phỏng vấn những người lãnh đạo cộng đồng. Như vậy đài SBS đúng là "độc lập và phi chính trị", chỉ làm việc ăn lương và sợ làm "phương hại đến tình hữu nghị Việt-Úc đời đời bền vững như răng CÁ MẬP và môi con Kangaroo" nên hàng năm con cá mập Việt Cộng cắn khoản 100 triệu Úc Kim tiền viện trợ từ môi con Kangaroo và cũng làm ra vẻ là phục vụ cộng đồng; nằm giữa chẳng mất phần mền là vậy:

"Ai về nhắn với Ét Bi Ét.!
Đặng cả VI-XI lẫn Úc mà"

Đây là những điều đã xảy ra, làm đau lòng nhiều người Việt tỵ nạn, vì cơ quan truyền thông chánh mạch như SBS Radio không phục vụ đúng mức cho những người thọ thuế (trong đó có người Việt Nam sinh sống). Họ thường đưa ra những tin tức "hồ hởi phấn khởi" như Việt Nam nhận được cấp viện nước nầy, nước nọ kinh tế phát triển. Được biết ông Lưu Tường Quang đã đột ngột từ chức hơn một năm nay và ông Nigel Milan, giám đốc SBS TV cũng ra đi, không biết lý do gì. Từ nhiều năm qua, đài SBS radio làm mưa làm gió trên hệ thống phát thanh "thừa tiền lắm của" với sự tài trợ hơn 90% của chính phủ liên bang, họ độc quyền phát thanh nên đã có những chương trình như thế. Ngày nay, các đài phát thanh tư nhân, nhiều giờ của Nguyễn Đình Khánh, Hoàng Nam và có cả SBTV ở Mỹ chuyển vận, hy vọng đóng góp tích cực vào công cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ, nhân quyền. Cũng may, nếu không có, SBS sẽ còn hướng dẫn dư luận đi về đâu?

Tại Hoa Kỳ, ở Little Saigon, trong khi vụ nhật báo Người Việt đăng hình Chậu rửa chân nghề Nail bằng biểu tượng hồn thiêng sông núi cờ vàng ba sọc đỏ, thì đài SBS thường hay trích và đọc những tin tức và họ gây chú ý quảng cáo "Tin từ báo Người Việt" như để giải độc cho một đồng minh thân cận? Đài nầy rất là: "kính trọng" những "đỉnh cao trí tuệ nòi người" nên thường dùng chữ ÔNG để đọc, như: thủ tướng chính phủ Việt Nam, ÔNG Nguyễn Tấn Dũng, Phan Văn khải,..... đài nầy cũng thích lãnh tụ Hồi Giáo Nam Dương, phái Jemayah Islamyah là Abu Bakir Bashir, người được coi là chủ chốt trong vụ đánh bom ở Bali, làm cho 220 người chết, trong đó có 88 người Úc, thế mà trong buổi phát thanh ngày 22 –12-2004, phát thanh viên đài SBS Sydney cho là: "Giáo Sĩ Hồi Giáo CẤP TIẾN", có phải "ăn cơm tui, hại tao không?". Đài còn dành nhiều ưu ái cho những nhà "đấu tranh Giũ chân trong nước", những "tù nhân lươn lẹo".... như Hoàng Minh Chính.

Tác giả Nguyễn Ngọc Nga, trong quyển "Mối Thù Phải Trả" có câu chuyện tựa đề là "tấm ảnh lật ngược" nói về thời Việt Minh, ở vùng đất Cà Mau hẻo lánh, có ông Sáu Vinh, từ Saigòn, sợ chiến tranh mà về đây lập nghiệp năm 1940, ở vùng nầy phải bị Việt Minh trấn lột, nhất là "tuần lễ vàng" làm gia đình ông mất nhiều tư trang. Nhà ông có nhiều đất, giàu, nên bọn cán bộ Cộng Sản thường đến để "xin ủng hộ"; nói ủng hộ cho có vẻ là "văn chương cách mạng" chớ hkhông cho là bị qui là phản động, tay sai thực dân, chết không kịp ngáp. Rồi kể từ ngày Phạm Hùng , giám đốc sở Công An Nam Bộ đặt trụ sở tại nhà ông, dù tốn kém gà vịt, thức ăn, thuốc hút nhưng so ra thì cũng còn rẻ chán; do thấy xếp lớn uy quyền ở nhà, nên bọn cán bộ địa phương không dám tới, ông thoát nạn, nhưng con ở đợ tên Lụa, được ông Sáu Vinh biệt phái công tác "đấm bóp" cho Phạm Hùng, thế là cô gái nầy trở thành người "nâng bi, bợ dái" cho tên quỷ xứ nầy. Sau đó vì lý do an ninh, nên Phạm Hùng dời bản doanh, thì con Lụa đi theo, làm công an luôn.

Trước khi đi, Phạm Hùng tặng tấm hình trắng đen, kích thướt bằng quyển sổ học trò, được Sở Thông Tin chụp ghi vài dòng: "thân tặng anh Sáu Vinh, một công dân yêu nước, đã ủng hộ kháng chiến hết mình". Vì sơ ý nên dòng chữ và ký tên lộn ngược, nên Sáu Vinh phải treo tấm ảnh lật ngược. Nhờ tấm hình nầy mà Sáu Vinh thoát được nhiều phen tống tiền của đám cán bộ địa phương, chúng nhìn thấy tấm hình và chữ ký sợ khiếp vía. Sau khi con Lụa theo Phạm Hùng, tới Saigon, đổi vùng, giao con Lụa cho La Văn Liếm tiếp tục "xử lý" đến ngày tập kết ra Bắc thì con Lụa được mang cái "bụng cách mạng". Sau năm 1975, con Lụa trở thành cán bộ Cốm trong ngành Công An, năm 1997, Trung Ương Đảng cử con Lụa ra hải ngoại để củng cố hàng ngũ, tình hình; trên chặng đường đi, con Lụa ghé qua Úc, cơ sở đầu tiên là cô HỒNG PHƯỢNG, là đứa con gái của tên Cộng Phỉ ác ôn TRẦN VĂN THỜI, hiện tên hắn được Việt Cộng đặt cho huyện Sông Ông Đốc ở Cà Mau (Huyện Trần Văn Thời), dân chúng gọi những kẻ gian manh, láu cá là "dân HUYỆN TRỜI-THẦN". Trần Văn Thời có ba vợ, là do "tiền hiếp dâm, hậu bà xã", con Hồng Phượng, Hồng Phi là con bà thứ ba. (Nghe đâu con Hồng Phi làm việc ở ty Bưu Điện?). Sau nầy Trần Văn Thời bị Tây xơi tái nên Hồ Chí Minh đã đặt tên hắn với tên ác ôn Phan Ngọc Hiển ở vùng Cà Mau từ lâu. Bài viết nầy Nguyễn Ngọc Nga cho biết là con Hồng Phượng có nói đài phát thanh Éc Bi Éc và tờ báo VIỆT LỤN (nơi nầy là diễn đàn của kỹ sư Nguyễn Diễn Ca, cầm đầu tổ chức Tạp Nhạp Dân Chủ Điên Ngoa) thường nhạo báng những người chống Cộng quyết tâm đó là hai cơ quan truyền thông nằm trong sự khống chế của đám nầy và tên tiến sĩ HƯNG NỔ (du học trước 1975, là cơ sở nằm vùng cài sang). Câu chuyện nầy xin được tóm lược từ quyển sách trên, tùy đọc giả suy luận.

Từ lâu, ở Úc Châu nầy, đài phát thanh SBS gây nhiều bực mình cho người nghe, họ đã "đấu tố lỗ tai, màng nhĩ" từ năm 1989 đến nay. Trong các mục văn hóa, sinh hoạt, đặc biệt đài ở Melbourne, có phát thanh viên Phượng Hoàng, nhiều lần giới thiệu "nhà phê bình văn học Nhớn Nguyễn Hưng Quốc", là giáo sư ở trường đại học Melbourne, từng có "phương án" đưa sinh viên người Úc về Việt Nam để "điều nghiên" văn hóa, văn chương Việt Nam "như là" sự trong sáng trong tiếng Việt "mà thời còn sống ở Miền Bắc, tưởng thú Phạm Văn Đồng đã làm theo Nhờ dạy của Bác, nhằm thoát khỏi tiếng Tàu, gọi Thủy quân Lục Chiến là "NÍNH THỦY ĐÁNH BỘ" Văn Sĩ thành Nhà Văn nhưng Họa Sĩ thì chưa gọi là Nhà Vẽ nên sau 1975, họ mới mang nền văn hóa "văn minh miệt vườn, văn học Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây" vào, chỉnh trang cái tên dài "nhà bảo sinh" thành XƯỞNG ĐẺ, có lần tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc vừa dẫn học trò về tới Việt Nam là bị trục xuất, nhưng học trò da trắng thì được ở lại học tập văn hóa Việt để thấm nhuần "nền văn hóa Vẹm". Theo sự giới thiệu của Phượng Hoàng trên đài SBS, thì nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc cho bài thơ CON CÓC là "chất lượng" nhất trong văn học thật vậy, bài thơ con cóc chưa biết ai là tác giả, nó thật là "giản đơn" như chuyện "tứ khoái: ăn, ngủ, địt, ỉa", thế mà hầu hết các đại thi hào như Nguyễn Du, Huyện Thanh Quan, Đoàn Thị Điểm, Hồ Xuân Hương đều mù mắt, không nhận ra cái "tinh hoa" văn học của tiếng Việt:

"Con cóc trong hang.
Con cóc nhảy ra.
Con cóc ngồi đó.
Con cón nhảy đi"

Sau đó có thể con cóc nhảy lại vô hang, nhảy xuống sình, nhảy xuống mương, nhảy xuống hố, nhảy vào đống rác (văn thơ) .....VÂNG VÂNG và VÂNG VÂNG..... cứ thế mà phát huy truyền thống "con cóc nhảy". Trong phần giới thiệu nhà "đại phê bình văn học" tầm vóc nầy, có nói đến trang web Tiền Vệ, là nơi qui tụ những tài danh từ trong và ngoài nước; theo sự phát biểu của nhà phê bình văn Họt thì: có những người nổi tiếng, gởi bài cũng chưa chắc được Tiền Vệ đăng nhưng có những người viết thường mà đạt "chất lượng văn chương" cũng được đang dài dài. Nên đọc giả và tác giả được chọn lọc đặc biệt, chứ không phải ai muốn ra vào như cái chợ Trời đâu nhé!

Đó là vài nét sinh hoạt truyền thông của cơ quan "TRONG THUYỀN TỴ NẠN, NHƯNG ĐÉCH TRUYỀN THÔNG" điển hình là đài phát thanh "ăn cơm tự do, nói cho người không đóng thuế"; người thọ thuế là công dân Úc gốc Việt, đáng lẽ cần được phục vụ cho xứng đáng mồ hôi của họ để trả lương cho nhân viên; trái lại thì đài làm những việc có lợi cho những kẻ không đóng thuế bao giờ mà còn bòn rút viện trợ hàng trăm triệu mỗi năm, đã vậy, "nâu nâu" những kẻ đó còn đi "CÔNG DU" mà tất cả các lần đều "CU DÔNG" (vác Cu dông tuốt), làm tốn thêm ngân sách cho cảnh sát, an ninh để bảo vệ những kẻ không đóng thuế nầy, từ bên kia đại dương mò qua ăn mày xin nhắc nhở với SBS rằng: tục ngữ có câu: "ăn cây nào rào cây nấy", thì quí vị "ăn trái tỵ nạn mà không rào", còn cho đám Vẹm vào hái quả, thì có ngày bị chúng áp dụng câu: "ăn trái giết kẻ trồng cây" đấy!

Bài học những ngày cuối cùng của thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, tư lịnh quân đoàn 4, đã gởi bài Nhật lịnh qua đài phát thanh Cần Thơ để phổ biến, không ngờ đài có nằm vùng, nên chúng vứt bài viết của thiếu tướng vào thùng rác; trái lại đọc những lời kêu gọi của Việt Cộng. Nên nhớ là trước 1975, Việt Nam Cộng Hòa có nhiều cơ quan tình báo, an ninh nên những người làm việc cho đài phát thanh cũng phải được "điều chuẩn an ninh" trước khi phục vụ, thế mà vẫn bị nội tuyến. Do đó, ở hải ngoại, nhất là các cơ quan chính phủ, tuyển chọn dựa vào bằng cấp, nên Vẹm, con cháu chúng dễ dàng xâm nhập. Tuy nhiên, mỗi người là một "giới chức an ninh" không lương, có những cặp mắt dày kinh nghiệm, cũng có khả năng "phát hiện" ra những bất thường trong các cơ quan truyền thông để kịp thời cảnh giác, phòng bịnh hơn trị bịnh.

Trương Minh Hòa


Cộng Đồng Người Việt Hòa Lan Vinh Danh Cờ Vàng

CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT HÒA LAN VINH DANH CỜ QUỐC GIA
VÀNG BA SỌC ĐỎ NGÀY 20 THÁNG 7 NĂM 2008


Đinh Lâm Thanh

Thượng kỳ, chào cờ và mặc niệm

Khởi hành từ Paris đúng 7 giờ sáng và chúng tôi đến thành phố ‘S Hertogenbosch – Hòa Lan vào khoảng 13 giờ trưa. Dù bận việc nhưng ban tổ chức đã dành nhiều thời gian đón tiếp, thăm hỏi phái đoàn khách.

Lễ Vinh Danh Cờ Vàng của cộng đồng người Việt Quốc Gia tại Hòa Lan được tổ chức tại trụ sở văn hóa Denbooch của thành phố ‘S Hertogenbosch, là một thành phố nằm cách thủ đô chừng 90 cây số. Người Việt Tự Do định cư tại đây tuy ít nhưng tinh thần thật cao, dù trời mưa và ở cách nhau hàng chục cây số nhưng họ đã đến tham dự khoảng năm mươi người, thuộc ba thế hệ và đủ thành phần cựu quân-cán-chính cũng như đại diện các đoàn thể tại Hoà Lan. Chúng tôi được biết có nhiều vị đã đi hàng trăm cây số để góp mặt trong ngày Vinh Danh Cờ Vàng nhân dịp 60 năm tại đây.

Đặt vòng hoa trước đài tưởng niệm
Đoàn khách đến từ Pháp gồm có các đại diện của ban Vinh Danh Cờ Vàng 60 năm, Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam, Văn Phòng Liên Đới Xã Hội, Văn Phòng Liên Lạc Các Đoàn Thể tại Paris. Ngoài những vị đại diện các đoàn thể còn có một nhà đạo diễn điện ảnh và hai nhà báo tháp tùng.

Dù trời mưa lớn nhưng chương trình vẫn khởi đầu bằng một cuộc rước quốc kỳ, chào cờ, dâng hương trước bàn thờ Tổ Quốc và mặc niệm những người đã hy sinh cho Đất Nước tại sân cờ trước khi vào trong hội trường. Đại diện ban tổ chức ngỏ lời chào mừng quan khách và nhất là các đại diện đoàn thể đến từ Paris, đồng thời tuyên bố lý do và mục đích buổi lễ. Bài đơn ca vinh danh cờ Quốc gia, qua giọng hát của một đồng hương đã sưởi ấm quan khách sau cơn mưa đồng thời khởi đầu một chương trình dự trù kéo dài hai giờ.

Mục đích buổi lễ hôm nay nhằm trình bày lịch sử và vinh danh Cờ Việt Nam, nhưng Ông Nguyễn Điền Lăng, với một giọng trầm ấm và thuyết phục, ông không nói nhiều chi tiết lịch sử mà đề cập đến ba điểm chính mà theo tôi thật súc tích, cảm động và thích ứng với hoàn cảnh, đóng góp thêm một kết quả tốt đẹp trong chương trình vinh danh Cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ của người Việt trên khắp thế giới:

1. Điều ghi nhận trước tiên của chúng tôi, ông Nguyễn Điền Lăng với những lời tâm huyết, đã hết lòng ca ngợi vai trò của người lính thuộc Quận Lực Việt Nam Cộng Hòa trong nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc. Nhất là khi ông đề cập đến việc những người lính miền Nam đã đổ máu, giành từng tấc đất để treo lại cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ trên cột cờ ở Phú Văn Lâu trong biến cố Tết Mậu Thân tại thành phố Huế.

2. Khi nói đến ‘tình người’ dưới chế độ Tự Do Việt Nam Cộng Hòa với màu cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, ông đã vẽ lại hình ảnh của một quả phụ, vợ một chiến sĩ đã bỏ mình vì tổ quốc, bà đã xả thân để giải cứu và đùm bọc ba quân nhân thuộc Sư Đoàn 3 Bộ Binh khi họ thất lạc đơn vị. Bà thật can đảm trước họng súng quân thù trong vùng địch chiếm giữ, một mặt lo cho con dại, một mặt bao che, chữa vết thương và nuôi dưỡng trong nhà của mình ba người lính vô phước cho đến lúc quân đội của QLVNCH vào giải phóng. Điều nầy chứng minh cho tình quân dân cá nước và sự hy sinh lớn lao của những người đàn bà Việt Nam, bất chấp nguy hiểm và mạng sống của mình để giúp đỡ bao che cho những người lính thân yêu của miền Nam.

3. Ông chứng minh lá cờ Quốc Gia là biểu tương cho Tự Do, cho sự Sống Còn và Hạnh Phúc của toàn dân. Ông kể lại những người bị kẹt trong các vùng do Cộng sản chiếm đóng, họ không theo địch và liều chết chạy về hướng Quốc Gia. Những ai không thoát được thì cam tâm chịu trận và chỉ biết cầu xin một cuộc giải tỏa bởi QLVNCH chứ không bao giờ chịu theo đi theo địch.Cách ứng khẩu nói chuyện rất tự nhiên về người lính, về lá cờ Vàng Quốc Gia của ông Nguyễn Điền Lăng, tuy không phải cựu quân nhân nhưng ông đã làm cho hội trường rơi lệ và nhất là một người lính như cá nhân tôi đã không cầm được nước mắt khi ông kết luận: Ở đâu có Cờ Vàng là nơi đó có bình an, tự do, hạnh phúc, no ấm. Cờ Vàng Quốc Gia là linh hồn của dân tộc Việt Nam, là điểm tựa của người tỵ nạn, là niềm tin của tranh đấu và hy vọng của ngày về.

Ban tổ chức ngày Vinh Danh Cờ Quốc Gia tại Hòa Lan
Trong buổi lễ có cựu quân nhân cũng như cảnh sát lên đại diện cho những người đã cầm súng chiến đấu bảo vệ Quê Hương là ba cựu sĩ quan Trừ Bị Thủ Đức. Đây là những cựu quân nhân mang nhiều thương tích trong người, họ kể lại những gian khổ trong thời chiến cũng như nhưng oai hùng của đơn vị trong việc bào vệ Đất Nước và Cờ Vàng Quốc Gia. Tiết mục cuối cùng, quan khách được xem phim và nghe tường thuật những hoạt động vinh danh Cờ Vàng bằng những cuộc đi bộ hàng trăm cây số.

Trước khi chấm dứt chương trình buổi lễ, ông Dương Hồng Cách đại diện ban tổ chức Cờ Vàng 60 Năm tại Paris đã thay mặt cho phái đoàn đến từ Pháp cám ơn ban tổ chức cũng như toàn thể đồng hương tại Hoàn Lan đã nồng nhiệt tiếp đón.

Cộng Đồng người Việt Tự Do Hòa Lan tuy không đông như các thành phố hay thủ đô của những quốc gia khác, nhưng ở đây chúng tôi đã tìm thấy tình người cư xử với nhau thật gắn bó, các khuynh hướng chính trị kết hợp chặt chẽ dưới một màu cờ và các thế hệ đều có tinh thần, chung vai sát cánh tranh đấu nhằm đánh đổ đảng Cộng sản để đem lại tự do dân chủ và no ấm cho dân tộc Việt Nam.

Chúng tôi phải ghi nhận cộng đồng Hòa Lan tổ chức ngày Vinh Danh Cờ Vàng 60 năm thật thành công với sự hiện diện của tất cả các đoàn thể, đảng phái, tôn giáo tại đây với sự góp mặt của ba thế hệ. Ban tổ chức đã làm việc ngày đêm để hoàn thành kịp thời tập san Kỷ Niệm 60 Năm Cờ Vàng, chu đáo tiếp đón, đãi tiệc đầy đủ. Xen lẫn trong chương trình, chúng tôi ngỡ ngàng với các giọng hát thật điêu luyện, nghiêm trang, cảm động trong suốt buổi lễ. Có thể kết luận, đây là một cố gắng vượt bực của một cộng đồng nhỏ, nhưng đã mang lại những thành công tuyệt vời, phải được ghi vào sổ sách tranh đấu của người tỵ nạn Cộng sản.

Ngoài ra, tờ nguyệt san của cộng đồng người Việt tại Hòa Lan đã gây cho chúng tôi một ngạc nhiên lớn với trên ba chục độc giả mua báo hàng năm dài hạn. Đây không phải là một bản thông tin nội bộ, sống nhờ quảng cáo, mà đúng là một tờ báo tháng dày trên dưới 50 trang với đầy đủ các tiết mục từ bình luận, chính trị, văn hóa đến tin tức thế giới nổi bật trong tháng. Cũng trong dịp Vinh Danh Cờ Quốc Gia, cộng đồng Hòa Lan đã cho phát hành tem thư với lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, có giá trị như tem phát hành bởi bưu điện của chính phủ Hòa Lan.

Điểm son cuối cùng là chương trình đi bộ từ ba năm nay, từ thành phố nầy đến các thành phố khác, người Việt tại Hoà Lan đã tham dự để vinh danh Cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ theo các lịch trình dưới đây :

1. Đi bộ Quốc Tế Nijmegen 2005, trong bốn ngày, lộ trình dài 120 cây số với sư tham dự của các ông Nguyễn Trung Cang, Nguyễn Điền Lăng, Đào Công Long, Lưu Phưóc Tấn, và các ông Thảo, ông Sáng và ông Hoàng.

2. Đi bộ quốc tế Nijmegen 2006, trong bốn ngày, lộ trình dài 120 cây số của hai ông Nguyễn Điền Lăng và Lưu Phước Tấn. Nhưng sau hai ngày (40 cây số) phải ngưng vì có có hai tham dự viên chết vì nắng.

3. Đi bộ Waalwijk tháng 9 năm 2006, trong hai ngày, lộ trình 80 cây số với sự tham dự của ông Lưu Phước Tấn.

4. Đi bộ quốc tế Nijmegen, trong bốn ngày, lộ trình 160 cây số với sự tham dự của ông Tấn và ông Thảo.

5. Đi bộ Waalwijk tháng 9 năm 2007, trong hai ngày, lộ trình 80 cây số với sự tham dự của ông Cang và ông Tấn.

6. Đi bộ quốc tế Nijmegen 2008, trong bốn ngày, lộ trình 160 cây số với sự tham dự của ông Lưu Phước Tấn.Những lần đi bộ quốc tế Nijmegen hay Waalwijk đều do chính quyền Hòa Lan tổ chức, các đoàn thể diễn hành cầm cờ suốt theo lộ trình cho đến đích và ngang qua khán đài trung ương. Điều cảm phục đối với chúng tôi, đa số người Việt ở Hòa Lan tham dự đi bộ đều lớn tuổi, nhất là ông Lưu Phước Tấn, đã 64 tuổi, tay vẫn hiên ngang giữ vững ngọn cờ Quốc Gia Vàng Ba Sọc Đỏ và đi suốt một quảng đường dài 160 cây số ! *

Trên đây là những lý do để chúng ta vinh danh cộng đồng người Việt Quốc Gia tại Hòa Lan.

Đinh Lâm Thanh
Thành phố ‘S Hertogenbosch, Hòa Lan
Ngày 20.7.2008

* Những cộng đồng bạn muốn tham gia đi bộ ‘vinh danh cờ Quốc Gia’ xin liên lạc ghi danh với cộng đồng Hòa Lan.


Cảnh giác Chúc thư Giả của Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang

BUREAU INTERNATIONAL D'INFORMATION BOUDDHISTE
INTERNATIONAL BUDDHIST INFORMATION BUREAU

PHÒNG THÔNG TIN PHẬT GIÁO QUỐC TẾ

Cơ quan Thông tin và Phát ngôn của Viện Hóa Ðạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất
B.P. 63 - 94472 Boissy Saint Léger cedex (France)
Tel.: Paris (331) 45 98 30 85
Fax: Paris (331) 45 98 32 61
E-mail : ubcv.ibib@buddhist.com
Web : http://www.queme.net


THÔNG CÁO BÁO CHÍ LÀM TẠI PARIS NGÀY 22.07.2008

Kính xin Đồng bào Phật tử và Đồng bào các giới cảnh giác Chúc thư giả của Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang

PARIS, ngày 22.7.2008 (PTTPGQT) - Trong hai ngày qua trên mạng Internet loan truyền một Chúc Thư nói là của Đức Đệ tứ Tăng thống. Nhìn trên các bản chuyển thì thấy do Đại đức Thích Đồng Thọ, thị giả của Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang, gửi từ Bình Định sang cho Sư Thích Tín Nghĩa ở Hoa Kỳ. Dù trong bức thư kèm của Đại đức Thích Đồng Thọ có ghi « kính nhờ Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế phổ biến rộng rãi ». Nhưng Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế không hề nhận trực tiếp tài liệu gọi là Chúc thư này do Đại đức Thích Đồng Thọ gửi hay theo thủ tục hành chánh xưa nay của Giáo hội chuyển đi.

Một số vị hữu tâm điện thoại hoặc gửi điện thư về Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế hỏi thăm hư thực.
Sau khi thỉnh ý Ban Chỉ đạo Viện Hóa Đạo trong nước, Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin long trọng tuyên bố:

  • 1. Chúc thư gọi là của Đức Đệ tứ Tăng thống viết từ Tu viện Nguyên Thiều, Bình Định, ngày 10.5.2008 và nói rằng do Đại đức Thích Đồng Thọ chuyển đi là Chúc thư GIẢ.

  • 2. Đại đức Thích Đồng Thọ, thị giả Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang, không hề gửi đi cho bất cứ ai một văn kiện nào. Vì lý do dễ hiểu là Đức cố Tăng thống Thích Huyền Quang không hề để lại một văn bản nào mang nội dung như cái gọi là Chúc thư nói trên. Thứ đến, Đại đức Thích Đồng Thọ chưa bao giờ sử dụng máy vi tính, nên không có địa chỉ E.mail. Đại đức cũng chưa bao giờ biết và liên hệ với Sư Thích Tín Nghĩa.
Vậy kính xin Đồng bào Phật tử và Đồng bào các giới cảnh giác những tài liệu giả tiếm danh Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất nhằm gây hoang mang và ly gián Cộng đồng Người Việt Hải ngoại nói chung và Cộng đồng Phật giáo nói riêng. Trước đây, nhóm người này cũng đã tung lên mạng Internet tài liệu giả của Viện Hóa Đạo « giải nhiệm » Đạo hữu Võ Văn Ái chức vụ Phát ngôn nhân của Viện Hóa Đạo, hay « công cử » thành phần nhân sự ma trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tại Úc châu và Tân Tây Lan.

Tại lễ Nhập tháp Đức cố Đệ tứ Thích Tăng thống Thích Huyền Quang hôm 11.7 ở Tu viện Nguyên Thiều, Bình Định, Thượng tọa Thích Viên Định, Phó Viện trưởng kiêm Tổng Thư ký Viện Hóa Đạo, đã tuyên bố rằng Đức Tăng thống có để lại Di chúc và Giáo chỉ sắp đặt việc Phật sự tại hai Viện Tăng thống và Viện Hóa Đạo.

Hai văn kiện này sẽ được công bố tại kỳ lễ Chung thất (49 ngày) của Đức Tăng thống.Vậy từ đây đến đó, mọi văn kiện tiếm danh Đức cố Đệ tứ Tăng thống đều là tài liệu giả.


Tuesday, July 22, 2008

Từ những tâm tình hiệp thông nhân Đại Hội Thanh Niên 7/2008 tại Sydney






Mai Ly

Thành phần được CSVN "gài" vào Đại Hội Thanh Niên Thế Giới Sydney, từ 15 đến 20/7/2008, họ là những ai, họ được chỉ thị phải làm gì và họ đã làm gì trong suốt tuần Đại Hội này, ít ai được rõ.

Lý do là vì họ không ra mặt, và dường như họ... chẳng làm gì hết.

Nói cách khác, chắc họ thấy rõ không nên ra tay làm gì cả vì nó sẽ ...l ố bịch lắm, nó sẽ ... phơi bày cái ác giữa bầu không khí nhân ái, thánh thiện của suốt tuần lễ Đại Hội.

Theo tuần tự thời gian, một số bạn trẻ từ trong nước đã tâm tình như sau:

Ngày 13/7, Chủ Nhật, ngày đầu tiên chúng em đặt chân đến Sydney, chúng em được sắp xếp ở chung với các nhóm trẻ Việt Nam từ các nơi đến. Chúng em hỏi các bạn: À, bạn này từ Mỹ thì mang cờ Mỹ, nhóm kia ở Canada đến thì cầm cờ Canada, còn tụi em từ Việt Nam thì cầm cờ Việt Nam chứ ạ? Bọn em có mang theo cờ trong cặp này.

Các bạn nhìn chúng em rồi bảo: Bạn ra hỏi Ban Tổ Chức đi nhé.

Ban Tổ Chức thì bảo chúng em: Các em cứ cất trong cặp đi, đừng mang ra, ở hải ngoại không dùng cờ này đâu, vài ngày nữa rồi tính.

Thế là chúng em cất trong cặp.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, và các ngày kế tiếp, chúng em sinh hoạt chung với nhau trong hội trường Whitlam Centre, tất cả các bạn đến từ mọi nơi, có khi chung cả khối 3 ngàn người Việt Nam, có khi chia ra từng nhóm nhỏ. Rất vui, rất cởi mở. Các bạn ở Úc đón tiếp chúng em rất niềm nở, hỏi han đủ chuyện. Từ chuyện học hành đến chuyện việc làm và sinh hoạt trong gia đình, trong các giáo xứ chúng em ở Hà Nội, Bùi Chu, Hà Tĩnh, Huế, Đà Lạt, Kontum, Cần Thơ, Vĩnh Long, Cà Mau, Sàigòn, v.v. .... và cả những sinh hoạt ngoài xã hội. Lạ quá, các bạn hải ngoại đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác qua những câu chuyện chúng em kể. Các bạn ấy không biết (và không chấp nhận) rằng ở Việt Nam, làm gì cũng phải hối lộ. Ở Úc, hối lộ là mất việc làm! Đối với bọn em, ở trong nước quen rồi, không hối lộ làm sao mà sống? Này nhé, bằng cấp đại học hay tiến sĩ hay tốt nghiệp phổ thông, cứ chi tiền ra là có ngay. Chạy xe ngoài đường, có lỡ phạm luật thì cứ nhét tiền cho công an là xong, chứ mà để họ ghi phạt thì rắc rối to! Ở Úc thì đừng hòng hối lộ người ghi phạt, đã bị phạt nặng hơn, còn bị trừ điểm! À hay quá, ở cái xứ có luật lệ thích nhỉ!

Còn nữa, ở Úc, chuyện COCC (xê ô xê xê/ con ông cháu cha) là không có đâu. Bạn này học giỏi, bạn kia khôn lanh, được chọn trong những kỳ tuyển chọn nhân viên là sẽ được việc. Không phải như ở Việt Nam, con cán bộ là có việc ngon, còn bọn em thì mãi mãi chỉ có những việc làm ... đói meo. Con bạn học cùng với em, bố nó là cán bộ "khung" nghĩa là cán bộ "gộc", thành ra nó là "dân nhà nòi" rồi. Hiện nó đang du học ở Mỹ, khi về nó sẽ đương nhiên là trưởng phòng, rồi từ từ, mai kia mốt nọ, nó sẽ làm đến. Thứ Trưởng như bố nó đấy! Bọn em chẳng tin là con cháu cán bộ du học về rồi sẽ thay đổi Việt Nam tốt hơn đâu.

Ngược lại, một bạn trẻ sanh ra ở Úc kể cho chúng em rằng gia đình bạn toàn là đàn ông, chỉ có một "đứa" con gái, đó là ... mẹ của bạn. Ối giời ơi! bạn phải nói là "nhà bạn chỉ có một người đàn bà, đó là mẹ bạn, tiếng Việt mình phong phú lắm!".

Chúng em được học hỏi giáo lý rất nhiều về Đức Chúa Thánh Thần, vì chủ đề của Đại hội là: "Hãy lãnh nhận Sức Mạnh từ Chúa Thánh Thần, và hãy trở nên nhân chứng của Ngài."

Vâng, chúng em tin rằng trong mấy ngày này, Đức Chúa Thánh Thần đang thổi hơi, đang ban sức mạnh và soi sáng chúng em qua những trao đổi với các bạn trẻ, với các cô các chú ở Úc và từ các nơi. Chúng em nhận ra được đâu là gian tà, đâu là chân lý. Sự ác cạnh sự lành, những dối trá cạnh những hành xử đầy nhân bản, yêu thương. Các bài hướng dẫn đến từ các Đức Giám Mục, các linh mục và cả từ các bạn trẻ lên chia sẻ kinh nghiệm thực tế đã đánh động chúng em. Rồi đến các buổi văn nghệ. Chúng em hòa đồng và hiệp thông trong yêu thương. Chúng em cùng hòa vang trong các bài hát chung, nhất là bài của linh mục Chu Văn Chi tại Sydney:

"Gần nhau trao cho nhau yêu thương tình loài người, gần nhau trao cho nhau tin yêu đừng gian dối, gần nhau trao cho nhau ánh mắt nhân loại này, tình thương trao cho nhau xây đắp trong tình người. Cho dù rừng thay lá xanh đi, cho dù biển cạn nước bao la, ta vẫn yêu thương nhau mãi mãi!"

Rồi đến ngày đón Đức Giáo Hoàng, Thứ Năm 17/7. Trước khi tất cả được xe bus chở đến Barangaroo Park trên City, thì một anh trong Ban Tổ Chức hỏi thăm bọn em thấy thế nào trong mấy ngày qua, còn định mang cờ đỏ đi không. Câu trả lời là :

"Anh ơi, chúng em không đưa cờ đỏ ra đâu, vì nó sẽ kỳ lắm, nó sẽ lạc lõng trong cái không khí vui tươi, hiệp thông và thánh thiện này. Nhưng mà anh ơi, bọn em tâm sự với anh thật lòng thế này, bọn em mong anh hiểu cho, anh đừng chụp hình bọn em mà có "dính" cờ vàng nhé, vì bọn em được chọn qua đây rồi thì về cũng phải báo cáo cho tập thể chứ đâu phải không, nên anh hiểu cho bọn em nhé."

Trong thâm tâm chúng em đã hiểu rằng, cờ vàng là cờ của Việt Nam, đã được dùng từ lâu lắm, trước khi bọn em ra đời, và cả trước khi ba má bọn em ra đời nữa. Còn cờ đỏ là cờ của một đảng phái đem ra làm cờ cho cả nước. Ở Úc này, cờ đảng phái không bao giờ được áp đặt cho cả dân tộc Úc. Nếu xẩy ra đìều này thì ngay cái đảng phái đó bị tẩy chay ngay, nhất là khi đảng phái đó làm cho dân nghèo hơn, đói hơn, bị đối xử bất công hơn và còn để cho mất đất mất biển nữa. Nhưng mà ở Việt Nam, quyền hành ở trong tay "người ta" thì bọn em làm gì được? Thôi thì cứ phải thủ cho an toàn.

Ra đến City, trong ngày Khai Mạc Đại Hội, chúng em chứng kiến đoàn rước cờ các nước. Đẹp quá! Một bạn trẻ Việt Nam trong Đại Hội đã cầm lá cờ vàng đại diện cho Việt Nam. Tất cả mọi người Việt Nam tham dự đều hoan hô, vỗ tay la hét ầm ĩ. Hễ đứng cạnh một người Việt Nam là thấy reo hò như muốn bể lồng ngực. Chúng em cũng chia sẻ niềm vui này. Trong thâm tâm, chúng em, là những người đang sống cảnh bất công, kềm kẹp tại Việt Nam, tiếng gào thét trong lòng chúng em cho một Việt Nam công bằng, nhân ái còn phải lớn hơn các bạn ở Úc.

Trước khi qua Úc, chúng em lo lắm, cứ nghĩ là người Việt ở Úc và các nước ... dữ dằn lắm! Vì sẽ xem chúng em như là .... Việt cộng con!!! Nhưng mà, sau mấy ngày gần gũi, chúng em thấy rõ lòng nhân ái của các bạn và của các cô các chú chăm sóc cho chúng em. Chúng em đâu có bà con họ hàng gì với các cô các chú trong các giáo xứ tại Úc mà được các cô các chú cho ăn, ngủ, còn đưa đi đón về suốt cả tuần, còn nấu phở, bún riêu cho chúng em. Trong chỗ Đại Hội, hôm nào mà Ban Tổ Chức Úc lo phần ẩm thực, thì chúng em khổ tâm lắm vì không nuốt được thịt trừu, nó hôi quá!!! Đi bộ hằng 5-7 cây số, mệt nhừ tử. Về đến phái đoàn Việt Nam chúng em được ăn cháo gà. Có bữa đứa nào về trễ quá thì chỉ còn mì gói, nhưng sao nó ngon lạ lùng trong cái không khí lạnh căm của mùa đông Sydney.

Rồi đến sáng ngày Chủ Nhật 20/7, lễ Bế Mạc Đại Hội. Trước đó, chúng em nhận được lệnh của trong nước là phải giương 400 lá cờ đỏ, để át cờ vàng đã xuất hiện quá nhiều trong ngày Khai Mạc Đại Hội. Tuy nhiên, chúng em đã bảo nhau không thực hiện lệnh này. Và quyết định liều lĩnh này của chúng em đã tỏ ra sáng suốt, bởi vì, chao ôi, nhìn đâu cũng thấy cờ vàng, nhất là khi phái đoàn người Việt, có đến 5,000 người tiến vào trong khu chính thức cử hành lễ tại Randwick Race Course. Rợp trời, một màu vàng chói chang, lộng lẫy giữa những lá cờ muôn sắc của các nước khác! Đẹp quá, và ý nghĩa quá! Lúc đó, có chụp hình góc cạnh nào cũng "dính" cờ vàng, nhưng chúng em không sợ nữa. Tới đâu hay đó, khi về chúng em có bị làm khó dễ thì chúng em sẽ trả lời là: Không có cách nào chụp hình mà không có cờ vàng, vì ở đâu cũng có, chụp từ trái, từ phải, từ đằng trước, đằng sau, chụp gần sân khấu cử hành lễ hay chụp xa sân khấu cũng có cờ vàng, không tránh được.

Ấy thế mà bọn chúng em cũng có vài đứa bị một phóng viên Báo Thanh Niên kéo ra một chỗ, trong góc kẹt, để giăng vài lá cờ đỏ và chụp hình lén lút để phóng viên này "tường trình" về Đại Hội. Bọn em chẳng lạ gì cái kiểu tường trình dối trá này.

Nhưng bọn em sẽ là nhân chứng của sự thật!

Đi một đàng học một sàng khôn. Qua Đại Hội Thanh Niên Sydney 2008, chúng em học được không biết bao nhiêu là sàng khôn! Rất nhiều điều chúng em đã hiểu ra. Cho đến lúc bước lên máy bay về Việt Nam, chúng em vẫn còn như đang sống trong mơ. Thực tế ra sao khi chúng em trở lại cuộc sống bình thường? Sẽ bị hạch hỏi? Sẽ phải làm báo cáo? Sẽ phải tường trình theo chỉ thị? Và còn gì nữa? Sẽ bị theo dõi trong sinh hoạt hằng ngày và trên các trao đổi vi tính với các bạn trẻ mà bọn em vừa được sống chung những ngày vui tươi, thân ái và đầy ý nghĩa?

Chúng em tin tưởng là Đức Chúa Thánh Thần đang sống trong chúng em, đang ban sức mạnh cho chúng em, sẽ giúp chúng em làm chứng nhân.

Chúa Thánh Thần sẽ tác động cho người trẻ Việt Nam trong cũng như ngoài nước tiếp tục hiệp thông để cùng xây dựng một Việt Nam nhân ái, công bằng, dân chủ, tự do.

Sau Thánh lễ Bế Mạc, Đức Giáo Hoàng tuyên bố chính thức: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau tại Đại Hội Thanh Niên Thế Giới lần tới tại Madrid vào năm 2011". Các bạn trẻ Tây Ban Nha nhẩy cỡn, vỗ tay, reo hò bằng tiếng Tây Ban Nha, la hét theo nhịp điệu: "Viva/ Papa", "Benedicto/ we can't live without you" "Madrid, Espagnola!". Họ quàng vai nhau kết thành một chuỗi dài vừa đi vừa tung tăng nhẩy nhót. Họ giương cao ngọn cờ Tây Ban Nha để được các phóng viên chụp hình, nét mặt rạng rỡ tin yêu. Họ làm rầm trời rầm đất như thể cả cái sân với 500,000 người này chỉ có mình họ hiện diện.

Chúng em nhìn họ mà thèm. Họ ngây thơ sung sướng quá! Chúng em mơ ngày Đại Hội Thanh Niên sẽ được tổ chức tại Việt Nam. Nhưng Việt Nam thế nào? Dứt khoát phải là một Việt Nam công bằng, nhân ái, nơi đó dân chủ tự do triển nở, để các bạn trẻ Việt Nam năm châu cùng nắm tay nhau xây dựng đất nước phú cường và hiệp thông với nhau, như lần này, để cùng tổ chức Đại Hội. Và ngọn cờ được phất cao, dứt khoát không phải là ngọn cờ của bạo lực, dối trá, gian tà như hiện nay.

Mai Ly
Sydney 21/7/2008