Friday, April 6, 2012

Yêu kẻ thù là yêu như thế nào ?? - Trường Sơn

Trường Sơn

Trước tiên xin khẳng định một câu “chắc nịch” cho bà con Công Giáo nghe như sau:
    - Yêu kẻ thù là phải chặt tay và móc mắt chúng đi để chúng không còn gây thêm tội lỗi, và cầu nguyện cho chúng để chúng mau hoán cải và lên thiên đàng. 
    - Yêu kẻ thù là không buông thả cho chúng phạm tội để chúng sa vào hỏa ngục.
Tiếp đến là lời giải thích tại sao phải nói lên câu như vậy !

Người Công Giáo thường đọc trong Thánh Kinh câu: "Anh em đã nghe Luật dạy rằng: Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.” (Mt 5:43-44), và khi họ đọc xong câu này thì liền vội vã kết luận: Mình không được làm hại đến kẻ thù mà chỉ cầu nguyện cho họ mau ăn năn hối cải hoàn thiện, còn nếu họ vẫn tiếp tục giết người cướp của gieo rắc những lý thuyết khiến ngưòi nhẹ dạ mất linh hồn thì cứ mặc kệ, vì Chúa sẽ ra tay hành động và diệt chúng.

Trước đây đã có bài viết “Hãy đập vỡ bánh trớn” trên Ba Cây Trúc bàn về việc người Công Giáo khoái trò “bán cái” mọi trách nhiệm của mình cho Chúa để nhởn nhơ sống vô cảm vô vi như những kẻ ăn bám, nay xin bàn tiếp về thái độ cần có của họ trong việc đối xử “đúng mức” với kẻ thù ra sao.

Đứng trước thái độ “yêu kẻ thù” mù quáng hiện nay của người Công Giáo, những kẻ thù của chúng ta (đặc biệt là bọn Việt Cộng) cười rộ lên trong sung sướng và nghĩ rằng: “Cái bọn Công Giáo ngu 'hết biết !!!” (tức hết thuốc chữa), chúng mình sẽ sung sướng sống giữa đàn cừu ngu dại này để tận hưởng thú cướp bóc của mình.” Và rốt cuộc thì người ác càng ngày càng nhiều ra và người công giáo “yêu kẻ thù” càng ngày càng bị lụn bại và suy sụp khiến nước Chúa ngày càng bị bọn quỷ ma chiếm đoạt.

Rất nhiều người thấy cảnh bất công và vô trách nhiệm này đã đứng ra kêu gọi người Công Giáo hồi tỉnh, nhưng không thể nào lay chuyển lòng tin ngu muội của đám u mê này. Vì vậy thiết nghĩ cần phải giải độc cho họ, giúp họ hiểu được thế nào là “yêu kẻ thù” như trong lời dặn dò của Chúa Giêsu.

Trong cuộc đời ai mà không có tình yêu ? nào là yêu cha mẹ, yêu con cái, yêu bà con bạn bè, yêu thú vật cỏ cây, yêu nhà yêu cửa, yêu quê hương xóm làng, yêu trai yêu gái ... và yêu chính bản thân mình. Mỗi thứ tình yêu đều có một mức độ tình cảm nào đó, và khi yêu những "thứ đáng yêu" thì tình yêu này mang lại sự hài hòa và thăng tiến cho từng cá nhân và tập thể của xã hội loài người. Nhưng khi nói về việc yêu thiên tai, yêu bệnh hoạn, yêu chiến tranh hoặc yêu kẻ thù thì ai cũng ngạc nhiên vì đây là một nghịch lý, những thứ tai họa, những kẻ mà mình thù ghét thì làm sao thương nó được?. Ghét và thương là hai tình cảm tương khắc nhau, cũng như ánh sáng và bóng tối, nước và lửa, hễ có cái này thì không có cái kia. Không ai có thể nói được rằng Sự Thật phải yêu sự Dối Trá, hay Thánh Thiện thì phải yêu Tội Lỗi !!. Ấy thế mà người công giáo lại cứ luôn miệng luôn mồm nói là họ “yêu kẻ thù”… Nhưng trong thực tế, họ đã yêu kẻ thù được bao nhiêu ? hay là chỉ nói ra ngoài môi mép cho có vẻ ta đây là đạo đức, là theo lời dạy của Chúa Giêsu trong khi lòng họ thì rất ấm ức khó chịu ??. Vậy có ai đo lường được tình yêu dành cho kẻ thù nặng được bao nhiêu gà-ram để chứng minh rằng thứ tình yêu đó là một thực tế đang hiện hữu ?

Quả thật yêu thương kẻ thù là một điều không thể có được nếu không đi vào một khía cạnh đặc thù nào đó của kẻ thù để châm chước cho hành vi tội lỗi của họ.

Bởi vì chỉ có đạo Công Giáo mới đem khoe khoang cái thứ tình yêu này cho nên cần phải nghiên cứu giáo điều của đạo này để tìm hiểu thực hư ra sao.

Nếu chỉ nêu câu “Hãy thương yêu kẻ thù” của Chúa Giêsu dạy một cách gọn lỏn thì con người ắt phải loạn trí vì họ đang làm một việc ngược với bản năng để tự mang thiệt thòi vào thân vì không ai ngu dại khi thấy con cọp dữ đang nhe răng mà cứ xông vào đưa cái đầu cho nó cắn, họa chăng kẻ đó là thằng điên và trong thiên nhiên chẳng có loài tạo sinh nào mà không phản kháng chống trả trước kẻ thù của nó! Không lẽ chỉ có người Công Giáo là một giống đại ngu được Thiên Chúa tạo dựng ra với bản năng tự sát vì không có kháng thể trong người ??

Điều chắc chắn là Chúa Giêsu không phải là đấng “loạn trí”, nhưng vì chúng ta đã không tổng hợp được các lời dạy của Ngài cho nên chúng ta mới suy nghĩ và hành động theo kiểu loạn trí mà thôi. Vì vậy chúng ta cần phải đọc toàn bộ lời giảng dạy của Ngài thì mới hiểu được yêu kẻ thù là yêu theo kiểu nào. Hãy nghiên cứu các câu kinh sau đây:
    "Ngươi phải yêu đồng loại như yêu chính mình." (Mt 19:19)
Yêu chính mình là yêu theo kiểu nào ?. Đó là yêu bằng cách cho roi cho vọt, vì không có roi vọt thì con người dễ sa đọa và mất linh hồn. Yêu chính mình là phải tự tay cắt xẻ những mụt nhọt, hoặc đi bệnh viện giải phẫu cắt đi các tuyến ung thư để cứu lấy tính mạng của mình. Chúa có dạy như vậy không ?. Thưa có. Sau đây là câu Chúa Giêsu dạy: “Nếu mắt phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục. Nếu tay phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân phải sa hoả ngục." (Mt 5:30)

Chúa đã dạy như vậy thì làm sao Chúa có thể nói ngược lại rằng mình phải yêu kẻ thù và để cho chúng tự do làm điều ác khiến mọi người đều sa hỏa ngục, đều chết, nhất là khi chúng cấm đoán những người tin Chúa không được thi hành lời Chúa hoặc trực tiếp phỉ báng Ngài, phá đi lòng tin kính của loài người đối với Ngài ??. Vậy chúng ta phải đối xử với kẻ thù như thế nào mới không nghịch lý ?

Bởi vì người tín hữu phải đối xử với tha nhân giống như đối với mình cho nên … nếu chính người tín hữu phải tự chặt tay móc mắt mình để tránh tội thì họ cũng phải chặt tay và móc mắt của kẻ thù tội lỗi của họ để giúp họ tránh tội và khỏi mất linh hồn. Tức là mình thương mình bằng cách chữa trị mình, loại bỏ những chi thể hư thối của mình ra sao thì mình cũng phải hành động như thế đối với kẻ thù. Vì vậy không thể nói rằng, vì tôi yêu thương kẻ thù nên tôi phải để cho chúng nó tự do phạm tội, và tự do xuống hỏa ngục. Nói như vậy là phản lại ý muốn của Chúa Giêsu, là phản đạo. Đối với Chúa Giêsu, những ai gây cớ cho người khác phạm tội thì cần buộc đá vào cổ chúng và xô xuống biển cho chết đi để khỏi tiếp tục gây họa cho xã hội. (Mt 18:6). Vì thế, người Công Giáo không thể làm ngơ đối với kẻ thù gây tội ác khiến chúng ta và ngay cả chúng nó đều chết mất xác và mất linh hồn, và nhất là đối với những kẻ phá đạo phỉ báng Thiên Chúa thì càng phải loại trừ ngay, chặt tay móc mắt chúng để chúng không còn khả năng gây họa cho linh hồn của chúng nó và cho mọi người.

Trong cuộc đời ai mà không có kẻ thù, những kẻ thù đó nên được chia làm 2 loại, loại chủ động có ý thức và loại thụ động không ý thức, để chúng ta xét xem loại nào có thể cải hóa được và loại nào là bất trị cần phải loại bỏ. Sự phân loại này cần phải hướng về mục đích cao xa, đó là sự cứu rỗi linh hồn của họ.

Có những thứ tội lỗi khiến linh hồn khó thoát khỏi vòng luận phạt, vì vậy đối với những loại người phạm tội lỗi này thì nên rút ngắn sự sống của chúng để chúng bị luận phạt ít hơn ở đời sau và mau được lên thiên đàng sau khi đã trả hết nợ. Chính Chúa Giêsu cũng phải thốt lên câu ta thán: “Thà nó đừng sinh ra thì hơn” (Mt 26:24) khi Judas phản bội Ngài và bán Ngài cho quân dữ. Vâng, nếu Judas không được sinh ra thì linh hồn của nó chắc sẽ không chịu luận phạt lâu dài trong hỏa ngục. Đối với Thiên Chúa, tội gì cũng được tha thứ sau khi đã ăn năn hối cải, ngoại trừ một tội, đó là tội kiêu ngạo, tội ngoan cố, tức là tội từ khước chân lý và hoán cải vì tự cao tự đại. Thiên Chúa luôn ném cho con người chiếc phao cứu rỗi khi họ rơi xuống biển tội lỗi, thế nhưng có nhiều người lại vì tự ái và ngoan cố không thèm ôm phao mà cứ để tự mình chìm chết với thái độ vênh váo khinh khỉnh. Vậy thì đối với những loại người này, thứ tình thương “yêu kẻ thù” có giá trị và mang lại lợi ích gì cho linh hồn của chúng không ???

Những kẻ khi dể chân lý của Chúa đều bị bỏ rơi.

Cộng sản là một giống người biết rõ mình đang làm điều tội lỗi sai trái mà vẫn cứ làm vì ngoan cố, không xem Sự Thật và Chân Lý ra trò trống gì, chúng phỉ báng ngay cả Đấng Tạo Dựng ra chúng thì thử hỏi chúng có đáng bị loại vào nhóm “thà đừng sinh ra thì hơn” không ?. Người Công Giáo có cầu nguyện cho chúng cũng uổng công vì những kẻ đã phủ nhận Đấng Tạo Dựng ra chúng thì khi chết đi chúng chẳng bao giờ trở về với đấng tạo dựng cả, chúng mất linh hồn là cái chắc !!!. Vì vậy Cộng Sản là thứ “kẻ thù không được phép yêu”“đừng đem lòng yêu thương và lời cầu nguyện ban cho loài heo chó” “kẻo chúng giày đạp dưới chân, rồi còn quay lại cắn xé anh em”. (Mt 7:6)

Hiện nay có những chức sắc lớn trong Giáo Hội Công Giáo Việt Nam đã cố tình nhồi sọ giáo dân với thứ tình “thương yêu kẻ thù” úp mở này để lừa đảo họ và tiếp tay cho Cộng Sản thôn tính lãnh thổ của Thiên Chúa. Ngày nào họ cũng giả vờ lâm râm đọc kinh “Nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời” nhưng mọi hành vi của họ đều hướng về ý niệm “nước Cộng Sản trị đến, lý thuyết Cộng Sản được thể hiện trên toàn bộ trái đất áp đảo quyền thống trị của trời.” Điển hình là cái ông giám mục Nguyễn văn Khảm đã hô hào thuyết Cộng Sản của Karl Marx ngay trong nhà thờ của Chúa trong ngày lễ trọng đại Chúa Kitô Vua để làm sỉ nhục quyền thống trị của Chúa trên trái đất này. Thật là khốn nạn “hết thuốc chửa” !

Nhũng kẻ thù mà người Công Giáo phải yêu thương là những kẻ làm hại chúng ta vì ngu đần, không biết rõ việc họ đang làm mà thôi, riêng những kẻ đang ý thức rõ ràng việc ác chúng đang làm và cố tình chà đạp chân lý của Đấng Tạo Dựng, điển hình là bọn Việt Cộng cướp của giết người và đang đàn áp bóc lột hơn 86 triệu dân Việt, thì bọn này cần phải bị ghét bỏ vì toàn thể dân Việt đều thù hận chúng và chính Thiên Chúa cũng ghét bỏ chúng và muốn dùng bàn tay của người công chính loại bỏ chúng!

Trường Sơn
______________________
    Hãy đập vỡ bánh trớn
Trường Sơn

Người Công Giáo thường bị gài kẹt cứng trong cái bẫy mà vô tình giáo hội đã tự đặt ra để giáo dân hèn yếu mắc phải, cái bẫy đó là chính sách: Người Công Giáo không làm chính trị.

Lẽ dĩ nhiên khi Giáo Hội đưa ra các chính sách không làm chính trị và chính sách thỏa hiệp hòa giải với các thế lực chính trị và tôn giáo trên thế giới qua giáo huấn của Cộng Đồng Vatican 2, thì các vị giáo phụ đã thông suốt hết mọi cương lĩnh của chính trị và tôn giáo để giới hạn việc xâm lấn lẫn nhau giữa hai lĩnh vực này. Họ là những người thông hiểu giáo luật trọn vẹn cho nên một câu nói “Người Công Giáo không làm chính trị” cũng bao hàm nhiều ý niệm bổ túc cho phản đề là “người công giáo phải làm chính trị”, có nghĩa là không được làm chính trị ở điểm nào và phải làm chính trị ở điểm nào.

Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị thừa nhận mình làm chính trị thì hẳn câu “người công giáo không làm chính trị” đã cho phép họ được làm chính trị theo quan điểm tôn giáo và quyền công dân của mình. Nhưng tiếc rằng các giáo phụ không đủ nhạy cảm để gọi tên chính sách đó bằng một lời lẽ mềm dẻo hơn thay cho câu khẳng định cứng ngắt là “người công giáo KHÔNG LÀM CHÍNH TRỊ”.

Họ đâu biết rằng những tổ chức độc tài đang lợi dụng chủ đề “không làm chính trị” để nhồi sọ giáo dân là không được phép nhúng tay can thiệp vào những hoạt động bất lương và mất đạo đức của họ. Nếu các ngài biết rõ tính xỏ xiên xảo quyệt của lũ độc tài thì ắt các ngài cũng phổ biến thêm chủ trương “Người Công Giáo phải làm chính trị” với những giải thích minh bạch để chận đứng những tuyên truyền méo mó của một số ác quỷ đội lốt tu sĩ đang ôm chân bọn độc tài để hủy hoại nhân phẩm và giá trị của loài người.

Sự thiếu nhạy cảm này đã đưa lại một hậu quả tai hại khiến hầu hết giáo dân Công Giáo đều trở nên ù lì trước bất công và tội ác của các tổ chức chính trị, họ không có một hành động, một lời nói hay thái độ cụ thể nào để bênh vực cho công lý, chống lại những hành vi sinh oai tác quái của chính quyền độc tài vô đạo. Nói chi xa xôi, ngay cả những Đức Cha, những Linh mục mà còn ủng hộ tâng bốc bọn chính quyền vô lại và hàm hồ cấm đoán giáo dân không được phê bình việc chính trị hoặc có thái độ chính trị, thì làm sao giáo dân bình thường lại không mắc phải cái quai khóa hẳn cái miệng của họ, hoặc cái còng xiết hai tay họ lại không cho họ xua đuổi những thành phần cai trị bẩn thỉu, bất hảo hại dân ? Bọn giáo sĩ biến thái này, khi tiêu cực bắt tay với bạo quyền bất lương, thì họ mặc nhiên cũng đang “làm chính trị” chứ có phải là vô tư đâu !! Điển hình là một Đức Cha Nguyễn Mạnh Hiếu của Toronto Canada cũng huyênh hoang tuyên bố là “Công Giáo không làm chính trị” thì thử hỏi giáo dân làm sao mà không ngu muội nhắm mắt đưa chân, đưa cổ vào tròng nô lệ của bọn độc tài đảng trị ?

Có một Đức cha ở VN, trên đầu thì đội Chúa nhưng cái miệng ở dưới thì ca ngợi Karl Marx vô thần,
một ông mũ tím khác được ngồi vào ghế chủ tịch của Ủy Ban (bảo vệ) Công Lý và Hòa Bình thì lại chẳng hề nghe nói câu nào bênh vực cho kẻ bị đàn áp, hoặc an ủi những nạn nhân lương thiện đang bị bọn cường hào hiếu sát đánh đập uy hiếp, ông ấy chỉ bỏ thì giờ làm chuyện tào lao lãng nhách để tránh đụng chạm đến vấn đề chính trị. Cũng có một Đức Cha khác lại phê bình việc linh mục Nguyễn Văn Lý bị ở tù vì tranh đấu cho Tự Do tôn giáo là “đúng” vì đã phạm tội “làm chính trị”.

Nếu các vị lãnh tụ Công Giáo không chịu thi hành bổn phận của người công dân chân chính diệt tà trừ gian, nếu giáo dân công giáo không ra tay loại trừ kẻ gây tội ác tạo gương xấu cho loài người sa ngã, thì thử hỏi còn có ai chịu thi hành mệnh lệnh của Chúa Giêsu, chịu ra tay nâng cối đá buộc vào cổ chúng để ném chúng xuống biển hầu loại trừ mầm độc cho thế gian theo lời dạy của Ngài rằng: Những ai làm cớ cho một trong những kẻ bé mọn đang tin Thầy đây phải sa ngã, thì thà treo cối đá lớn vào cổ nó mà xô cho chìm xuống đáy biển còn hơn. Khốn cho thế gian, vì làm cớ cho người ta sa ngã.….” (Mt 18:6-7). Ai là kẻ có nhiệm vụ buộc cái cối đá này vào cổ những kẻ (đặc biệt là bọn quỷ VC) gây cớ cho con người sa ngã ? Không lẽ phải để cho Chúa Giêsu tự tay làm ? Xin thưa rằng : Chúa muốn những người bảo vệ chân lý, những người Công Giáo thuần túy như chúng ta phải ra tay buộc cái cối đá này vào cổ của những thằng ác ôn gây tội ác và xô chúng xuống biển. Đây là một hành động chính trị rất chính đáng để mang lại hạnh phúc cho xã hội loài người.

Xin hỏi: Ai có thể phản đối lời dạy này của Chúa Giêsu để từ chối việc “phải làm chính trị” của mình ? Nếu thừa nhận rằng người theo Chúa phải làm theo lời dạy của Chúa thì tại sao người Công Giáo lại không làm chính trị chân chính để loại trừ những thành phần mang tai họa cho xã hội ? Người Công Giáo nào không chịu làm chính trị chân chính mà lại đi làm nô bộc cho một chính quyền bán nước hại dân và phỉ báng Thiên Chúa thì người đó nên bỏ đạo thì hơn và đừng bao giờ đi rêu rao mình là môn đồ của Chúa.

Có nhiều người vì chẳng hiểu mô tê gì về chân lý của Chúa Giêsu cho nên cho rằng đạo Chúa cần phải dung hòa, phải thỏa hiệp với thế quyền gian ác. Một ông cựu chủng sinh tên là VL lại đặt tên cho tờ báo điện tử BCT là “Công Giáo Cực Hữu” thì chẳng biết ông ấy lấy cái chữ cực hữu này từ đâu ra !

Đạo Chúa Giêsu không hề có “cực hữu” mà chỉ có định nghĩa rằng bên hữu của Chúa là dành cho người lành và bên tả thì dành cho người dữ mà thôi. Đạo Chúa chỉ có Chân Lý (Sự Thật) để chống lại Tà Lý (dối trá), chỉ có Ánh sáng để dẹp bỏ bóng tối.

Đạo Chúa không hề có sự phân chia bên Hữu thành 3 phe Cực Hữu, Trung Hữu và Cận Hữu, và cũng không hề có sự hòa trộn giữa Ánh Sáng với Bóng Tối hoặc lẫn lộn Sự Thật với Dối Trá (là hiện tượng không thể có, vì ánh sáng đến thí bóng tối phải biến mất và sự thật đến thì dối trá sẽ tiêu tan), đạo Chúa không hề có sự dung hòa và thỏa hiệp giữa hai điều triệt tiêu lẫn nhau này !! Cũng vì tự ý phân chia Ánh sáng trắng tinh tuyền ra từng nhiều mảnh cho nên mới sinh ra muôn màu khác biệt nhau khiến cho loài người trở nên loạn sắc và sai lầm khi nhìn vào ánh sáng trắng tổng hợp.

Đạo Công giáo theo đúng Đức Tin (kinh tin kính) thì phải Duy Nhất, Thánh Thiện và Tông Truyền chứ chẳng hề có thỏa hiệp với tà thuyết để tự chia ra thành cực hữu hay cực tả, thần học giải phóng hay thần học nô lệ, ngã nghiêng theo thần quyền hay thế quyền (nôm na là quốc doanh) …vv. mà chỉ theo cái gì đúng với sự thật mà thôi, và có thể đạp đổ thần quyền nếu thần quyền này là dối trá.

Xin nhắc lại rằng đem chân lý đạo Chúa để thỏa hiệp với Dối Trá và Sự Ác chính là lạc đạo, là tự đánh mất ơn cứu chuộc, là tự giam cầm trong sự hư mất.

Rất nhiều vị thông hiểu giáo lý của Chúa đã trình bày rất rõ ràng minh bạch về thái độ trung trực cần có của mỗi giáo dân Công Giáo khi thi hành bổn phận làm con Chúa trên trần thế, tức phải làm chính trị chân chính để thanh khiết xã hội của mình.

Thế nhưng đa số giáo dân, sau khi đã đọc qua và hiểu được thế nào là bổn phận “chính trị” của người Công Giáo thì họ lại bị những con quỷ mặc áo tu sĩ (mà họ kính trọng một cách ngu muội) gây áp lực và cấm buộc khiến họ mất đi nhuệ khí và tự buông xuôi cho ma quỷ nuốt đi cái chân lý của mình. Họ bị nhồi sọ để nghĩ rằng việc bảo vệ chân lý phải để cho bàn tay Chúa làm chứ không phải là bổn phận của người Công Giáo phàm tục, họ được nhồi sọ là không cần phải ra tay làm bất cứ điều gì cho mệt mỏi xác hồn mà chỉ cần “cầu nguyện”chỉ biết “cầu nguyện” để xin xỏ … rồi Đấng Thiêng Liêng sẽ lắng nghe và thi triển phép thần thông, giải quyết mọi sự ổn thỏa để mang lại hạnh phúc cơm no áo ấm và sự công bình cho họ. Nếu quả thật Thiên Chúa lo hết mọi sự thì tại sao Ngài lại đuổi Adam và Eva ra khỏi vườn địa đàng và phán: “Các ngươi phải đổ mồ hôi trán mới có của ăn” ?? (STK 3:19) và tại sao qua hàng ngàn năm nay con người cứ cầu xin mãi mà ơn huệ nhãn tiền trực tiếp ban xuống chẳng thấy được bao nhiêu ?

Khi đã được sinh ra trên thế gian này thì vốn liếng ơn huệ đã được ban sẳn trong bản chất của con người rồi nhưng họ chẳng nhận biết để khai thác đúng mức cái vốn liếng đó mà cứ lâm râm khấn vái khiến Thiên Chúa nhìn xuống cũng nhăn mặt mắng rằng: “bọn ngu muội ! Ta đã ban cho các người bàn tay và trí óc thì các ngươi phải dùng trí tuệ và bàn tay để tạo thành quả, sao lại còn đi xin ??”

Con người phải tự lo cho thân mình bằng những khả năng (ân huệ) bẩm sinh của mình, chứ không thể ỷ lại mọi cái vào Thiên Chúa mãi, Ngài chỉ giúp chúng ta ở những việc chúng ta không có khả năng làm được mà thôi, còn những việc nằm trong bổn phận và khả năng thì chúng ta phải toan tính tự làm lấy. Qua câu Chúa Giêsu dạy rằng: “Hỏi có ai trong anh em, nhờ lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay?” (Mt 6:27), chúng ta hiểu được là phải cầu xin và trông cậy vào Ngài ở những việc ngoài khả năng, còn những việc trong khả năng của chúng ta thì hãy xem đó là bổn phận phải chu toàn chứ không được nhờ cậy xin xỏ. Chỉ vì quá nhìn xa và lo lắng vô tích sự cho nên các đấng lãnh đạo trong HĐGMVN đã khựng người sợ hãi trước những khó khăn bình thường của cuộc sống cho nên họ chẳng dám làm bổn phận của mình mà hơn thế, họ còn kéo cả giáo hội đi vào cơn lụn bại để trở thành lủ ăn bám vào thành quả của dân tộc, vào ân huệ của Chúa.

Hãy xem gương gà mẹ và lũ gà con, khi đàn con còn nhỏ chiu chít bên mẹ thì mẹ chúng lo cho đủ thứ, bươi móc thức ăn trong lùm cây bụi cỏ để nuôi chúng và ra sức bảo vệ chúng mỗi khi có nguy hiểm, nhưng sau một thời gian bọn gà con đã đủ sức kiếm ăn thì gà mẹ “trở mặt” không giúp đỡ nữa mà trái lại còn xua đuổi đám con cái xa mình để chúng tự lập.

Thiên Chúa đã dùng hình ảnh của gà mẹ để dạy cho con người biết rằng, Thiên Chúa không phải bao giờ cũng lo lắng chăm sóc loài người mà chính họ phải tự chăm sóc lấy mình, phải tự tranh đấu để sinh tồn hầu làm rạng danh đấng đã tạo dựng nên họ với những tài năng tự sáng tạo để hoàn hảo cuộc sống vật chất lẫn tinh thần của mình. Sách Sáng Thế Ký có câu: ĐỨC CHÚA phán: "Thần khí của Ta sẽ không ở lại mãi mãi trong con người (STK 6:3) có nghĩa rằng Thiên Chúa có lúc phải rời bỏ tách xa con người để họ tự lo thân và bằng lòng với bổn phận của mình trên trần thế. Thiên Chúa cũng đã có lúc rời xa con một của mình là Chúa Giêsu khiến Ngài đã có lúc kêu lên: "Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?" (Mt 27:46). Con người, (kể cả Chúa Giêsu) phải tự dùng sức mạnh tinh thần của mình để chống chọi với hoàn cảnh chứ không được có thái độ buông xuôi và ỷ lại vào Thiên Chúa khiến Ngài nhìn vào chúng ta như những thành phẩm thất bại đáng xấu hổ của Ngài. Chính vì Chúa Giêsu sợ làm mất thể diện của Chúa Cha mà Ngài phải than và cam phận: "Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi phải uống chén này. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha." (Mt 26:39)

Giáo dân cần phải hiểu rõ bổn phận “làm chính trị” của mình để không buông xuôi sai đường lạc hướng, đồng thời cũng nên biết rằng câu “người Công Giáo tốt là người công dân tốt” không có nghĩa là người công dân làm nô bộc trung thành cho chế độ đang cầm quyền. Chữ tốt của người công dân ở đây là làm đúng bổn phận đóng góp vào việc xây dựng hạnh phúc cho xã hội về cả 3 mặt vật chất, luân lý và đạo đức. Nếu cứ sợ hãi chính quyền độc tài ăn cướp và bằng lòng làm tay sai gieo rắc bao gương xấu cho xã hội, thì người công dân này không thể được cho là người tốt mà là công dân rất xấu và gian ác cần phải loại bỏ.

Theo định nghĩa trên thì hiện đang có rất nhiều vị lãnh đạo công giáo là những công dân hạng bét, họ vừa há miệng ăn lộc của giáo dân, vừa lừa đảo giáo dân bằng cách ăn gian nói thừa cắt xén lời Chúa để giảng dạy điều sai quấy, vừa im lặng không dám lên tiếng sửa sai những điều gian ác của chế độ đang cầm quyền và gián tiếp phụ họa với chúng. Họ là những kẻ ngồi bát ăn bát vàng và ăn nói bậy bạ vô tích sự.

Có những kẻ hèn ngồi ca ngợi chủ thuyết Karl Marx vô thần trộm cướp, có những kẻ loạn trí ngồi trên ngai của Môisen để nghiền ngẩm và giảng dạy chuyện sex thì liệu những kẻ đó có xứng đáng được gọi là người công giáo tốt và công dân tốt không ? Cứ cho rằng họ là những người Công Giáo tốt (ở một khía cạnh nào đó) nhưng họ không phải là công dân tốt được vì họ tuy có quyền công dân nhưng đã bán cái quyền này cho tập đoàn cai trị lươn lẹo và đã trở thành tay sai cho gian ác và tội lỗi.

Ở đây không bàn đến tại sao phải làm và không làm chính trị vì đã có quá nhiều bài viết của những vị tri thức từng đưa ra rồi. Nhưng có một điều đáng than phiền là con người đã quá bôi trơn cái đầu khiến con ruồi đậu vào cũng trợt té gảy chân thì làm sao những tư tưởng đạo đức thanh cao lại không bị dội ngược ra khi chạm vào những cái đầu đó. Họ đọc họ hiểu nhưng họ quên ngay và miệng họ vẫn mãi lảm nhảm câu “Người Công Giáo không làm chính trị” và cái đầu trơn láng của họ cúi gầm xuống để con mắt và trí tuệ của họ tiếp tục đui mù. Họ giống như những chiếc bánh trớn, một khi đã bị quay vòng theo chiều ngu muội thì vẫn tiếp tục ngu muội cho đến chết mà không hề tỉnh thức để ngưng lại.

Những chiếc bánh trớn như vậy thì cần đập cho bể nát để con người được giải thoát khỏi cái khối nặng kéo linh hồn họ xuống đáy của sân si yếu nhược.

Trường Sơn


No comments:

Post a Comment